Thực Tập Sinh - Cập Nhật - Midu

Dương Nguyệt

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/15
Bài viết
33
Gạo
0,0
QTHm0rd

QTHm0rd.jpg

Tên truyện: The Trainee - Thực Tập Sinh

Tác giả: Midu
Tình trạng sáng tác: Đang ra
Tình trạng đăng: Cập nhật
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, tranh đấu showbiz
Độ dài: chưa biết
Giới hạn độ tuổi đọc: 16 +
Cảnh báo về nội dung: Không​
Bùi Phương Minh là một chàng trai trẻ 16 tuổi đầy tài năng. Từ nhỏ, cậu đã đam mê với ca hát do thừa hưởng chất giọng ngọt ngào không phém phần nội lực từ mẹ mình – một ca sĩ không chuyên – nên giọng hát của cậu lúc đó phải nói là thuộc hàng cực phẩm, được các bạn trong lớp lẫn thầy cô vô cùng ngưỡng mộ. Đam mê là cội nguồn của ước mơ cháy bỏng nhưng ước mơ đó cậu chỉ dám giấu kín trong lòng. Một vài năm sau, khi tin tức bên công ty giải trí nổi tiếng toàn cầu SS entertainment mở một cuộc tuyển chọn gắt gao tìm thực tập sinh, Đỗ Gia Huy – bạn thân của cậu đã nhất quyết kéo cậu cùng tham gia. Bẵng đi một thời gian, dường như niềm đam mê thuở ấu thơ đó lại một lần nữa được thổi bùng lên. Mặc dù bên ngoài thể hiện không muốn và còn chần chừ nhưng ẩn sau trong Phương Minh là cảm giác hồi hộp xen lẫn lo lắng. Phương Minh vốn là một chàng trai khá nghịch ngợm, đối với việc ca hát, từ trước cậu cũng chưa thực sự nghiêm túc nghĩ đến một ngày trở thành ca sĩ chuyên nghiệp nhưng ấy vậy, cơ hội lại đến với cậu như một phép màu.

Trong thời gian làm thực tập sinh, Phương Minh phải trải qua những cuộc đấu tranh khốc liệt với những thực tập sinh tài năng khác, những bài tập hàng ngày, hàng giờ mà chỉ cần lơ đãng cậu sẽ bị tụt điểm và rớt lại phía sau. Quãng thời gian thực tập gian nan xen lẫn những mưu mô, toan tính trong ngành giải trí chỉ để tranh xuất được ra mắt công chúng. Một chàng trai hồn nhiên, nghịch ngợm, ham vui đúng với lứa tuổi, Phương Minh dần trở thành một người trưởng thành hơn, có trách nhiệm hơn.
P/s: Chương mới sẽ sớm được cập nhật, mong nhận được sự ủng hộ của các bạn ạ!
| Mục Lục |
Chương 1 | Chương 2 | Chương 3 | Chương 4 | Chương 5 |
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Dương Nguyệt

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/15
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chương 1:

Chiều đến, ánh nắng của mặt trời không còn chói lòa, rực rỡ như buổi sáng sớm, những đám mây bông trắng mềm mại nhẹ nhàng trôi như đang lưu luyến nhân loại lẫn cảnh vật trần gian. Mặt trời đang dần lặn về phía Tây và tỏa ra từng ánh hoàng hồn đỏ rực rỡ tụ trên một điểm rồi từ từ lan tỏa xuống con đường đông người qua lại, tạo nên một bức tranh buổi chiều tà thật thơ mộng.

Bùi Phương Minh khuôn mặt hớn hở, hay tay cầm hai ly trà sữa từ trong quán đi ra. Chợt thấy khung cảnh sắc trời rực rỡ trước mặt như vậy, có chút xúc động. Cậu đưa mắt đảo quanh tìm bóng dáng cậu bạn thân của mình.

Đỗ Gia Huy đang ngồi trên một chiếc xe đạp ở chỗ gốc cây xa xa, một tay vừa bấm điện thoại, tay còn lại giữ lấy một chiếc xe đạp thể thao màu trắng khác. Chiếc xe đạp đó chính là của cậu. Phương Minh vui vẻ chạy đến rồi giơ hai ly trà sữa ra trước mặt cậu, tươi cười nói:

- Mua xong rồi, đi thôi!

Đỗ Gia Huy nhìn thấy trà sữa, đôi mắt cậu liền sáng rỡ trông chẳng khác vẻ mặt của Phương Minh là mấy. Cậu vội cất điện thoại vào trong túi, bỏ tay mình ra khỏi tay nắm, trả xe lại cho Phương Minh. Cả hai cùng nhau đạp xe trở về nhà.

Đỗ Gia Huy vừa là bạn thân từ nhỏ, vừa là hàng xóm của Phương Minh. Cả hai đứa chơi với nhau từ hồi vào lớp 1 cho đến nay đã được 10 năm, hiện tại đứa nào cũng đã 16 tuổi. Tính cách khá hợp nhau, lại có điểm chung là đều nghiện trà sữa dù cho thoạt đầu người khiến Gia Huy đi vào “con đường mù quáng” này chính là Phương Minh. Đôi bạn vẫn ngày ngày dính lấy nhau như cặp đôi, thỉnh thoảng lại cà khịa cho vui nhà vui cửa.

Hai đứa đạp xe hồi lâu rồi liền dừng lại ở gần một hồ nước lớn, trên mặt hồ là trải đầy những khóm hoa sen màu hồng với những chiếc lá to đẹp tuyệt vời. Những giọt nắng long lánh rơi xuống những khóm sen nay đã đua nhau nở cả một vùng, trông càng thêm thơ mộng. Hồ nước này gần con ngõ dẫn đến nhà hai bọn cậu, lúc nào đi học về cũng đi qua hồ nước yên ả này, ngoài bọn cậu ra thì các bác trong xóm cũng hay ra đây ngồi nói chuyện, buôn dưa lê hoặc vào sáng sớm, các ông bà cao tuổi ra gần hồ nước để tập dưỡng sinh.

Sau khi uống cạn cốc trà sữa vị Hồng Trà chỉ trong mấy phút, Phương Minh liền giở điện thoại ra ngồi chơi game, hay tay bấm bấm liên tục, mắt cũng không dám nhìn đi đâu, như thể đang đánh một trận vô cùng khó nhằn. Bên tai thấp thoáng giọng nói của Gia Huy nhưng cậu lại không nghe rõ, lúc này chỉ tập trung vào màn hình cảm ứng với những nhân vật 3D cùng đồ họa đẹp mắt trước mặt. Mãi sau đánh thắng được kẻ thù, Phương Minh không màng ai xung quanh, vội đứng dậy hét lên đầy vui sướng:

- Chết mày chưa! Hahaha!

- Cái tên thối này, không thèm nghe tôi nói gì từ nãy tới giờ luôn?!

Phương Minh trong lòng hừng hực khí thế, lại ngồi xuống, mắt vẫn không nhìn cậu bạn thân, bâng quơ nói:

- Nói gì cơ?

Gia Huy ngay lập tức mặt đen thui. Cậu buông cốc trà sữa của mình sang một bên rồi giật lấy điện thoại của Phương Minh, thành công nhận được sự chú ý của cậu:

- Người nói phải có người nghe, đồ cứng đầu!

- Trả đây, trả điện thoại đây!

- Không trả nếu như không nghe tớ nói!

Căn bản Đỗ Gia Huy cũng cao hơn cậu, mặc dù ngồi trên ghế đá, bằng phẳng với nhau nhưng chiều cao chênh lệch vẫn thấy rõ. Lại còn, Gia Huy chỉ cần ưỡn người khiêu khích, dùng tay đẩy mặt cậu ra xa là cậu không khách cách nào với tới dù có giãy dụa, cố gắng thế nào. Phương Minh đành ngồi lại ngay ngắn, hằn học nói:

- Thôi được rồi, nghe đây!

Gia Huy hí hửng trong lòng, lúc này mới chịu nghiêm túc trở lại, cậu bỗng giơ điện thoại của mình ra trước mặt Phương Minh. Không trả điện thoại cho cậu lại còn giơ điện thoại của mình ra khiêu khích?! Phương Minh thật sự chỉ muốn táng một phát vô cái bản mặt điển trai của Gia Huy. Thấy Phương Minh nhìn cậu với ánh mắt tóe ra lửa, cậu liền thở dài nói:

- Cứ xem đi rồi biết!

Cho đến khi ánh mắt Phương Minh miễn cưỡng rời đến màn hình cảm ứng của Gia Huy, cậu mới biết từ nãy tới giờ Gia Huy thao thao bất tuyệt chuyện gì với mình. Trên màn hình cảm ứng là một phóng viên đang đưa tin giải trí, giọng nói không nhanh không chậm, dõng dạc truyền đến tai cậu:

- Vừa qua, phía bên công ty giải trí SS entertainment đưa ra thông báo sắp tới bên phía công ty sẽ mở một cuộc tuyển chọn thực sinh gắt gao trên toàn quốc. Lần tuyển chọn lần này được biết là đang nhắm đến một vài dự án lớn của công ty trong tương lai nên chắc chắn sẽ tìm kiếm những bạn trẻ đầy tài năng cho dự án. SS entertainment là một trong những công ty giải trí nổi tiếng nhất Việt Nam, nơi được mệnh danh là “cái lò” đào tạo ra những ngôi sao hàng đầu Châu Á…

Phương Minh nghe đến đây liền rời mắt khỏi màn hình, cậu nghi ngờ nhìn Gia Huy:

- Thì sao chứ?

SS entertainment vốn chẳng xa lạ gì đối với Phương Minh, cậu biết rõ là đằng khác. Đó là một công ty giải trí đạo tào ngôi sao hàng đầu. Chỉ cần là người bạn trẻ đam mê ca hát, nhảy múa, diễn xuất đều khao khát có một suất làm thực tập sinh của công ty giải trí quyền lực này. Nhưng cái gì to lớn quá cũng khó mà với tới, công ty này lại rất ít khi tuyển thực tập sinh nên nhiều bạn trẻ có giỏi đến mấy cũng chẳng dám mơ mà vào được. Thế nhưng, lần này SS lại đưa ra thông báo tuyển chọn gắt gao trên toàn quốc như vậy, há chẳng phải là điều ước bấy lâu nay thành sự thật rồi sao! Phương Minh biết rõ ý đồ của Gia Huy khi cho cậu xem tin tức nóng hổi này. Không ít thì nhiều, cậu ta là muốn khơi dậy cái đam mê gần như ngủ quên của cậu. Đúng như cậu nghĩ, giây sau Gia Huy đã sốt sắng đến mức như chỉ muốn nhào vào đánh nhau với cậu.

- Trời ơi, tôi muốn đánh ông một trận mất! Đây không là ước mơ của cậu sao?! Trở thành ca sỹ, ra mắt công chúng?!

- Anh trai à, đường đến với hai chữ “ra mắt” còn xa lắm! Hơn nữa, tớ cũng đâu có muốn trở thành ca sỹ?!

Gia Huy còn nghĩ sẽ nhận lại được chút vẻ hào hứng, phấn khích của Phương Minh nhưng cuối cùng lại bị cậu hết lần này đến lần khác dội gáo nước lạnh. Gia Huy tự hỏi, từ xư Phương Minh đã là một chàng trai yêu thích ca hát, hơn nữa tài năng còn thiên bẩm, cậu không nói ra nhưng Gia Huy biết cậu chính là có ước mơ này. Ngày tháng trôi qua, đến khi cửa lớn rộng mở ngay trước mặt rồi mà lại tuyệt nhiên nói “không muốn vào”.

- Này Phương Minh, cậu che giấu ai chứ tớ biết thừa cậu muốn!

Phương Minh không ngờ bị Gia Huy phản bác như vậy, tức tối trừng mắt lên với cậu ta. Nhân lúc Gia Huy không để ý, cậu liền tiến tới giật lại chiếc điện thoại rồi nhanh chóng đứng dậy, chạy vội ra chỗ xe của mình:

- Cậu bị thần kinh hay sao mà bảo tớ đi làm ca sỹ! Cậu tưởng dễ lắm à?! Ở nhà còn khối việc để lo kia kìa, tỉnh mộng đi anh trai!

Nói rồi, Phương Minh thè lưỡi, cười tươi trêu chọc Gia Huy. Sau đó, thản nhiên đạp xe trở về nhà, mặc kệ khuôn mặt xám xịt của cậu bạn.

Đạp xe vào con ngõ hẹp, dài với từng lớp ngôi nhà mang những hình dáng, màu sắc khác nhau nằm liền kề. Đạp mãi mới đến cuối ngõ, ngôi nhà nhỏ thân quen có chút úa tàn theo năm tháng dần dần hiện ra trước mặt Phương Minh. Cậu dừng xe lại, đi xuống dắt xe vào trong nhà. Lúc này cậu mới để ý, bên ngoài trời đã nhá nhem tối.

Từ trong phòng bếp vọng ra giọng nói dịu dàng của mẹ cậu:

- Về rồi hả con?

- Vâng ạ!

Phương Minh vừa cởi giầy đặt lên kệ vừa nói vọng vào. Trên tivi lúc này đang chiếu một chương trình ca hát dành cho thiếu nhi, tiếng nhạc trong trẻo từ trong loa ngay lập tức truyền vào tai cậu.

Cô em gái của Phương Minh – Bùi Phương Ly – 5 tuổi đang ngoan ngoãn ngồi một bên vẽ vời gì đó, vừa vẽ cô bé vừa lắc lư theo điệu nhạc, giấy A4, bút màu, nằm la liệt trên mặt bàn. Cô bé vừa nhìn thấy anh trai, khuôn mặt xinh xắn liền rạng rỡ, vội đứng dậy, nhào vào lòng Phương Minh rồi thơm vào má cậu một cái:

- Anh Minh!

- Ngoan, Nghé của anh đang làm gì đó? Sao để bừa bộn hết ra thế kia?

“Nghé” là biệt danh mà Phương Minh thường hay gọi cô em gái bé bỏng của mình. Thấy cậu hỏi vậy, đôi mắt ngây thơ chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn của con bé liền liến thoắng:

- Hôm nay, em vẽ được nhiều tranh lắm anh ạ! Anh xem, mỏi nhừ hết cả tay rồi! Anh Minh, anh khám cho em đi!

Nói xong, Phương Ly chìa đôi bàn tay bé nhỏ của mình ra trước mặt Phương Minh, khuôn mặt bầu bĩnh thì hơi xị lại. Phương Minh chính là yêu quý và chiều chuộng cô em gái của mình nhất. Cậu đặt Phương Ly đứng xuống, cúi người nhẹ nhàng xoa hai bàn tay nhỏ nhắn rồi yêu chiều thổi thổi vào tay cô bé, nở nụ cười dịu dàng:

- Xin hỏi, bệnh nhân đã khỏi chưa ạ?

Phương Ly cảm thấy nhột nhột ở lòng bàn tay, liền cười như được mùa:

- Khỏi rồi ạ, em khỏi rồi ạ!

Phương Minh mỉm cười với cô em gái lém lỉnh, cậu xoa đầu rồi tiện thể véo yêu cái má phính của Phương Ly. Mẹ cậu lúc này bưng mâm cơm từ phòng bếp đi ra, nhìn hai anh em bọn cậu rồi mỉm cười, dịu dàng nói:

- Hai đứa ra ăn cơm đi nào!

Phương Minh chợt liếc qua Phương Ly, cô bé cũng làm điều ngược lại rồi bỗng hô “1, 2, 3” cả hai anh em đều chạy về phía bàn ăn xem ai tới nhanh hơn và kết quả là Phương Ly thắng. Cô bé đắc ý cười tươi rói, uốn éo như con tôm, nhìn trông rất tếu.

Phương Minh đúng là đến chịu, cậu đương nhiên có phần nhường em gái nên cứ để con bé ngồi ăn cơm với vẻ mặt đắc thắng như vậy, còn mình ngồi bên cạnh chỉ biết cười khúc khích rồi giả bộ lườm lườm. Mỗi ngày, cậu được nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ, rạng rỡ như vậy của Phương Ly, đó chính là điều hạnh phúc nhất.
 

Dương Nguyệt

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/15
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chương 2:

Tin tức về cuộc tuyển chọn thực tập sinh nhà SS entertainment ngày càng lan rộng và được nhiều người hưởng ứng. Đây có thể được coi như là tin tức nóng hổi và có sức ảnh hưởng nhất của làng giải trí cho đến thời điểm hiện tại. Các bạn trẻ có đam mê và tài năng ở khắp mọi nơi sau khi nhận được thông tin này, ai nấy cũng vui sướng khôn nguôi, rục rịch chuẩn bị rồi rủ rê nhau vào trang chủ đăng đý, chỉ với một ước nguyện sẽ được công ty chọn trúng. Khung cảnh hiện tại náo nhiệt chẳng khác gì con em đi thi đại học là mấy.

Đối với tin tức này mà nói, Phương Minh vẫn không có chút xao động. Ở trường cậu, mọi người đã nhốn nháo suốt ngày mấy nay, ngay cả thầy cô cũng đứng ngồi không yên với những bạn đăng ký đi thi, đến lúc ra về còn bị tên Gia Huy bên cạnh lẽo đẽo, nhai nhải cái chủ đề trên nên ngay lúc này, cậu đành xả stress bằng cách ngồi lỳ trong phòng, đánh boss trên máy điện thoại.

Đánh đấm một hồi đến mỏi nhừ cả ngón tay, diệt được hàng trăm con boss, cậu mới chịu thỏa mãn nằm lăn ra giường, thở dài. Đôi mắt cậu rất đẹp, vừa to vừa tròn, con ngươi đen láy nhưng rất sáng, dưới ánh đèn lại càng long lanh, mê hoặc như thể chỉ cần nhìn lâu hơn một chút cũng sẽ bị cuốn vào, không thoát ra được. Ấn đường đẹp đẽ bỗng nhăn lại, đôi môi nhỏ nhắn cũng hơi mím, vẻ mặt hiện rõ nét suy tư, nhưng lại chẳng biết cậu đang nghĩ cái gì.

Lúc này, chợt có tiếng gõ cửa, tiếp đến là giọng nói dịu dàng của mẹ truyền vào:

- Minh à, con ngủ chưa?

Phương Minh dứt khỏi dòng suy nghĩ, vội ngồi dậy, hướng về phía cửa, đáp:

- Con chưa ạ!

Cửa phòng liền khe khẽ mở ra, mẹ cậu mang một cốc sữa từ ngoài bước vào. Trên khuôn mặt xinh đẹp, trẻ trung và hơi có phần nhợt nhạt của mẹ vẫn không thiếu đi nụ cười hiền từ vẫn luôn tươi sáng.

- Con cảm ơn ạ!

Phương Minh vui vẻ đón lấy cốc sữa từ tay mẹ rồi nhấp một ngụm. Mẹ cậu ngồi bên cạnh giường nhìn cậu một lúc rồi bỗng ánh mắt từ từ dời đến ngăn kéo chỗ bàn học đang được khóa chặt phía đối diện, có chút xao động. Mẹ lại quay sang nhìn cậu, nói:

- Dạo này con không còn viết nhạc nữa sao?

Phương Minh uống hết phân nửa cốc sữa, thản nhiên đáp:

- Vâng ạ!

- Tại sao vậy? Không phải trước kia con rất thích hát và hay ngồi trên bàn viết nhạc sao?

Phương Minh đặt cốc sữa lên kệ bàn cạnh giường, mắt cậu rất nhanh liếc sang ngăn kéo đang được khóa chặt, cậu cười gượng nhìn mẹ:

- Mẹ à, con lớn rồi, đâu còn hứng thú với mấy chuyện đó nữa ạ. Ca hát thực chất là đam mê hồi nhỏ của con mà thôi.

Chỉ vài giây nhìn lén của Phương Minh cũng đủ để mẹ cậu hiểu rõ mọi chuyện. Mẹ chính là người hiểu cậu nhất, dù cậu có che giấu cỡ nào cũng không thể nào qua mắt nổi mẹ cậu. Thấy mẹ im lặng, cậu còn nghĩ mẹ sẽ không nhắc đến chuyện này nữa nhưng một lúc sau, mẹ mới lên tiếng, trong giọng nói nhẹ nhàng phảng phất sự kiên định:

- Mẹ không tin con trai mẹ không còn hứng thú với ca hát nữa.

Phương Minh nghe đến đây, trái tim đang thấp thỏm liền càng thêm nhốn nháo. Đối diện với chuyện này, chỉ có mẹ mới khiến cậu thành thật với chính bản thân mình.

Mẹ cậu chính là thần tượng trong lòng cậu. Mẹ có một giọng hát rất hay và truyền cảm, dù không xuất thân là ca sỹ chính chuyên nhưng lại được mọi người trong xóm ca tụng hết lời. Cứ đến mỗi dịp liên hoan văn nghệ trong xóm, mẹ cậu luôn được mọi người nhiệt liệt đề cử và cậu bé Phương Minh mới có mấy tuổi năm đó đã thấm nhuần những bài hát của mẹ. Chẳng biết từ bao giờ, niềm đam mê với ca hát bắt đầu nảy sinh trong lòng cậu, những bài hát của mẹ được cậu hát lại một cách xuất sắc, chỉ hơn chứ không hề kém. Mỗi lần cậu cất giọng, tất cả mọi người liền lặng thinh như thể bị chính giọng hát trong veo nhưng đầy nội lực của cậu làm cho mê đắm. Dần dần, tài năng trẻ ấy còn biết sáng tác nhạc, lúc nào đi học về là lại ngồi vào bàn học, viết lách miệt mài đến hàng trăm trang giấy. Ai cũng nghĩ rằng, Phương Minh sẽ còn là ngôi sao sáng nữa trong tương lai nhưng thật kỳ lạ đến năm 14 tuổi, cậu dứt khoát tuyên bố không còn hứng thú với việc ca hát và từ đó chẳng còn ai nghe thấy cậu hát nữa.

- Mẹ à, con đã bỏ ca hát được 2 năm rồi và sẽ còn tiếp tục như thế. Liệu còn chưa đủ sao ạ?

- Vậy ư? Thế sao hôm qua mẹ lại nghe thấy con hát nhỉ?

- Đó… đó chỉ là ngẫu hứng mà thôi!

Phương Minh nhớ chiều hôm qua, cậu được về sớm. Lúc đó, trong nhà rõ ràng không có ai, cậu bèn tranh thủ dọn dẹp nhà cửa coi như giết thời gian rảnh rỗi. Chẳng hiểu thế nào, lúc quét quét, lau lau lại nổi hứng ngân nga vu vơ mấy câu hát, ngay chính cậu còn chẳng ý thức được điều đó, vậy mà, lại để mẹ phát hiện.

Phương Minh thật sự không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cậu đang muốn chuyển thì bỗng mẹ hỏi:

- Có phải vì mẹ và Ly không?

Như đánh trúng tim đen, Phương Minh mở to mắt, vài giây trước còn lảng tránh lúc này mới nhìn trực diện vào mẹ. Cậu muốn nói gì đó nhưng khi mở lời lại ngập ngừng:

- Mẹ, con…

Mẹ cậu khẽ mỉm cười nhưng ánh mắt lại chan chứa những giọt lệ đầy tình yêu thương, xót xa như chỉ muốn chực trào.

Nhìn mẹ như thế, cậu càng đau lòng. Bố cậu qua đời năm cậu 9 tuổi, cái Nghé lúc đó vẫn còn quá nhỏ. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, mẹ cậu phải gồng gánh nuông nấng cả hai anh em ăn học, cuộc sống vất cả là thế nhưng chưa bao giờ mẹ kêu than hay oán trách điều gì. Lại nói, Phương Ly vốn sinh non, cơ thể yếu đuối hay bị ốm nên cậu càng thương yêu em gái nhiều hơn. Dần dà, cậu tự nhận thấy trách nhiệm của mình đối với cả mẹ và Phương Ly, bản thân không dám mơ tưởng đến những điều xa xời, chỉ chăm chỉ cố gắng học tập để mai sau trở thành bác sỹ.

Mẹ bỗng xoa đầu cậu rồi nghẹn ngào nói:

- Con trai ngoan, con hà tất phải phải làm thế. Đừng tự đóng chặt cánh cửa đam mê của mình như vậy, hãy mở cửa ra để bước tiếp chứ.

- Mẹ… Con không thể…

- Đừng vì mẹ và cái Ly mà từ bỏ ước mơ của con. Con xứng đáng được theo đuổi ước mơ và sống hết mình với đam mê của mình!

Nghe những lời mẹ nói, trong lòng cậu thoáng hiện lên sự rung động, hồi hộp, trái tim bỗng chốc đập mạnh như có một cái gì đó vừa mới nhích ra khỏi nơi ẩn náu, chuẩn bị gầm rú. Chưa bao giờ, đúng hơn là hơn hai năm qua, chưa bao giờ cậu nghĩ cậu sẽ quay trở lại với đam mê từ tấm bé của mình, tự cảm thấy ước mơ đó quá xa vời và phi thực tế nên cũng chẳng dám tiến tới, chỉ sợ là nỗi thất vọng của cả nhà.

- Con trai của mẹ, tài năng như vậy, ai dám nói con không thể thì người đó sai lầm rồi!

Mắt cậu rưng rưng như cũng sắp khóc, được mẹ khích lệ và động viên như vậy cậu muốn chối cũng chẳng thể nữa. Giọt nước mắt như viên pha lê lăn dài trên má, cậu ôm lấy mẹ, nghẹn ngào nói:

- Con cảm ơn mẹ!

Một lúc sau, cậu lau nước mắt, sụt sịt mũi, nửa đùa nửa thật nói với mẹ:

- Nhưng con không chắc chắn 100% con sẽ thắng nên mẹ cũng đừng đặt niềm tin vào con nhiều nhé.

Mẹ cười khúc khích rồi đánh nhẹ vào mông cậu:

- Cái thằng bé này, chưa gì đã mất niềm tin vậy rồi!

Phương Minh nhìn mẹ vui vẻ cười theo, trong lòng dường như có chút nhẹ nhõm, bóng tối tâm hồn bủa vây bấy lâu nay mà nhờ có mẹ xua tan đi tất thẩy. Ước mơ vốn bị chôn vùi cũng nhờ có mẹ dẫn lối mà tìm ra ánh sáng…
 

Dương Nguyệt

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/15
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chương 3:

Nhận được tin Phương Minh đồng ý tham gia vòng tuyển chọn, người vui mừng nhiều nhất chắc chỉ có thể là Gia Huy – cậu bạn thân vẫn quyết tâm ngày ngày đi bên cạnh lải nhải không biết chán mong cậu hồi tâm chuyển ý.

Sau khi Phương Minh đột nhiên nói rằng: “Nó chỉ là một cuộc tuyển chọn thôi mà!”, Gia Huy ngầm hiểu rằng trong lòng Phương Minh đã có sự lay chuyển, liền khiêu khích:

- Vậy đi thi đi, xem cậu còn ra oai được thế hay không!

- Thi thì thi, sợ chó gì!

Phương Minh vẫn còn nhớ rõ bộ dạng hôm đó của cậu ta, trông chẳng khác gì một thằng ngốc, vừa reo vừa cười vui sướng như thể mới bắt được vàng không bằng. Nhưng chợt cậu nghĩ, cậu ta có cần làm quá như vậy không? Mặc dù biết bạn thân mừng cho mình là đúng nhưng thế này có phần không giống tích cách của Gia Huy cho lắm. Sau đó thì cậu mới hiểu ra vấn đề, Gia Huy cũng sẽ đi thi cùng với cậu.

Ban ngày hai đứa đến trường học tập, chiều về lại rủ qua nhà nhau tập luyện thanh nhạc trước ngày thi. Phương Minh sau 2 năm quay lại với ca hát, lúc đầu vẫn có chỗ không quen nhưng nhờ có sự giúp đỡ nhiệt tình của mẹ, cậu dần cải thiện được giọng hát của mình. Dù làm bạn đã lâu nhưng cậu còn không nghĩ Gia Huy lại có một giọng hát vừa cao vừa trong đến thế, thậm chí là ngang ngửa với cậu, dù cách luyến láy vẫn chưa dứt khoát. Cậu ta chẳng khác gì có tài nhưng cứ giấu! Cũng nhờ có vòng thi này mà không khí trong và ngoài nhà của Phương Minh lúc nào cũng nhộn nhịp, rộn ràng, ngập tràn trong âm nhạc.

Ngày tuyển chọn thực tập sinh “vàng” cuối cùng cũng đã đến. Tòa nhà công ty lớn SS entertainment to sừng sững tọa lạc tại khu phố trọng điểm của Hà Nội với thiết kế hiện đại, sang trọng nhưng không kém phần tôn nghiêm, vừa thu hút lại vừa khiến các thực tập sinh tương lai có phần sợ sệt. Trước cửa công ty lúc này có hàng trăm, hàng nghìn các bạn trẻ toàn quốc đang nô nức xếp hàng ngay ngắn chờ được xác nhận để bước vào cánh cổng lớn – nơi có hơn chục vệ sĩ, cơ động đang rảo bước xung quanh, đề phòng.

Lúc này ngoài trời đang khá là oi, dù đang cuối mùa hè chuẩn bị bước sang thu nhưng đâu đó vẫn cảm nhận được rõ rệt cái nắng nóng oi ả của Hà Nội. Cũng may, công ty này thực có tâm, giăng một chiếc bạt lớn ở phía trên cho các bạn trẻ đứng xếp hàng không bị nắng.

Phương Minh cầm theo một chiếc máy quạt điện, đứng cạnh Gia Huy, than:

- Sao nóng quá vậy?! Bao giờ mới đến lượt chúng ta đây?!

Gia Huy không biết là do thời tiết hay do tâm trạng hồi hộp mà môi hôi mưới mải. Gia Huy không lên tiếng, dường như không nghe thấy cậu nói, cậu đang không biết làm gì để cho đỡ chán, thấy cậu bạn đứng như pho tượng như vậy thực muốn lên tiếng trêu chọc:

- Làm gì mà căng thẳng dữ vậy anh trai!

Gia Huy không muốn để ý cũng phải để ý Phương Minh khi bị cậu ghé sát vào tai đùa giỡn như vậy, vẻ mặt căng thẳng quay sang hỏi:

- Không lo sao?

- Lo gì chứ! Đã vào được công ty chưa?! Đã được đứng trước các nhân vật quyền lực chưa?! Đến lúc đó rồi, từ “lo” này vẫn còn kịp mà.

Cái giọng cao vang, trong trẻo cùng vẻ mặt thoải mái không lấy gì lo sợ của Phương Minh như có uy lực giúp cho Gia Huy bình tĩnh lại một chút. Cậu bạn hít lấy một hơi, dần dần điều hòa lại hơi thở lẫn nhịp tim đang căng như dây đàn.

Phương Minh quả là một người rất dễ đồ mồ hôi, đúng hơn là cậu rất sợ trời nóng. Dù cầm theo quạt điện, quạt vù vù nảy giờ thẳng vào mặt nhưng không khí xung quanh khá bí bức lại cộng thêm thời tiết nắng nóng cuối hè nên khó tránh khỏi việc mồ hôi chảy ướt cả tấm lưng. Cậu lại than trời:

- Nóng quá đi! Bao giờ mới đến lượt chúng ta đây?!

Nếu không phải đã hứa danh dự với mẹ và Phương Ly rằng cậu sẽ đi thi thì có chết cậu cũng sẽ không kiên nhẫn đứng hàng tiếng đồng hồ ngoài trời nắng thế này. Trước kia, nếu có hoạt động của trường mà được tổ chức ngoài trời giữa thời tiết nắng nóng, cậu đều nghĩ cách bỏ trốn. Có lẽ, đây là lần đầu tiên!

Gia Huy ngó lên phía trước rồi quay sang trấn an:

- Đừng gào lên nữa! Còn 4 hàng nữa là đến mình rồi.

-…

Phương Minh nghe thấy vậy chỉ muốn độn thổ ngay và luôn. Ai đó cứu tôi với! Bỗng, từ đằng sau bọn cậu có tiếng hét thất thanh, mọi người đang xếp hàng liền nháo nhào cả lên. Phương Minh vội quay lại xem tình hình mới biết có một bạn nam nào đó đang ngất xỉu, cậu không nghĩ nhiều liền đi ra khỏi hàng chạy xuống phía cậu bạn tội nghiệp kia. Mọi người như được dịp, đổ xô lên, chen chen chúc chúc, thứ tự xếp hàng vì thế mà lần lượt thay đổi.

Trong lúc hỗn loạn, Phương Minh và một chàng trai lạ mặt khác nhanh tay kéo cậu bạn ngất xỉu kia ra một góc vắng người, thoáng khí hơn. Phương Minh mồ hôi nhễ nhãi, vội lấy tay áo quệt quệt lau mồ hôi trên trán.

Lúc này, cậu mới để ý chàng trai đối diện – người vừa phụ giúp cậu một tay. Đó là một chàng trai có ngoại hình cao ráo, sáng sủa, đôi mắt một mí cực kỳ thu hút ánh nhìn. Giọng nói trầm khàn của cậu ta cất lên cùng với đôi lông mày hơi nhíu lại tỏ rõ sự lo lắng:

- Cậu ấy không sao chứ?

Phương Minh bình tĩnh lại hơi thở dồn dập, nuốt nước bọt, cười nói:

- Không sao! Chỉ là ngất xỉu do ngộp không khí thôi, cậu ấy sẽ tỉnh lại bây giờ.

Vừa dứt lời, cậu bạn kia đang ngồi tựa vào bức tường liền từ từ tỉnh lại. Phương Minh thấy vậy, nụ cười càng thêm rạng rỡ:

- Tỉnh rồi!

Đôi mắt ngây ngô của cậu ta đảo xung quanh dường như vẫn chưa nhận ra mình vừa ngất xỉu, cậu bạn đưa tay lên đầu, nhíu mày lại, hình như rất đau, khẽ hỏi:

- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Chàng trai đối diện liền nói:

- Cậu vừa mới ngất xỉu đấy!

Cậu bạn trợn mắt:

- Thật sao?

- Ai nói xạo cậu làm gì? Chính vì sợ cậu bị mọi người đạp trúng nên hai bọn tôi cùng nhau kéo cậu ra đây ngồi đấy!

Chàng trai đối diện cười một tiếng, trong lời nói không hề có một sự oán trách hay gì, lại có ý trêu chọc. Nói xong, cậu ta còn quay sang nháy mắt với Phương Minh.

Sau khi nghe xong, cậu bạn kia ngay lập tức nhớ ra điều gì đó, vội lên tiếng biết ơn:

- Ôi, cảm ơn hai bạn nhiều nhé! Thực sự thì cơ thể tôi từ nhỏ đã khá yếu. Hồi nãy, đứng trong kia, không khí ngột ngạt lại thêm tâm lý hồi hộp lo lắng, hoa mắt chóng mắt thế nào… đến khi tỉnh lại mới biết mình bị ngất xỉu! Làm phiền hai bạn quá!

Phương Minh cười cười, vỗ vai cậu bạn:

- Có gì mà phiền hà, cái gì nên làm thì làm thôi.

- Hay quá, hay quá… Coi như chúng ta được dịp làm quen đi!

Dừng một chút, chàng trai đối diện bắt đầu mở lời làm quen, nụ cười tươi ngoác đến tận mang tai:

- Ừm, tôi là Nhật Anh.

Cậu bạn bên cạnh cũng hớn hở tiếp lời, trông gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu lúc này có khí sắc hơn hẳn:

- Tôi là Phạm Thành An, mọi người hay gọi tôi là An An.

Phương Minh phì cười, không chần chừ đáp lại ngay:

- Còn tôi là Phương Minh, mọi người hay gọi tôi là… Minh Minh cute…

Trong giọng điệu của cậu còn mang ý đùa giỡn nhưng Thành An vẫn cười khúc khích, lúc sau mới nhận ra liền nói:

- Được lắm, Phương Minh!

Nhờ cái sự “phản ứng chậm” có hơi ngây ngô của Thành An mà Phương Minh lẫn Nhật Anh cùng nhìn nhau cười khoái chí. Đúng lúc này, Phương Minh mới nhớ ra còn Gia Huy vẫn đang đứng xếp hàng ở đằng kia thì vội đứng dậy, mắt đảo liên tục nhưng có thế nào vẫn không nhìn ra được cậu bạn thân của mình trong đám đông nay đã được ổn định lại. Chẳng lẽ… Cậu ấy đã vào công ty rồi?

- Có chuyện gì sao?

Nhật Anh đứng ở bên cạnh, lên tiếng hỏi.

- Bạn tôi hình như không thấy ở chỗ xếp hàng nữa…

- Chắc cậu ấy vào bên trong rồi.

- Ừm, tôi cũng nghĩ vậy.

Nói thế nào thì nói, Phương Minh và Gia Huy trước đã hứa đi thi cùng nhau, đi về cùng nhau, dù kết quả thế nào vẫn mãi là bạn. Hơn nữa, phần dự thi đã chuẩn bị của hai đứa là song ca, giờ thì hay rồi… Phương Minh thôi không dõi mắt vào đám đông xếp hàng nữa, quay sang nhìn khuôn mặt có phần ỉu xìu như chột dạ của Thành An, vỗ vai cậu bạn:

- Không phải lỗi của cậu đâu, đừng có bày vẻ mặt như vậy. Chúng ta đi ra xếp hàng thôi!

Thành An nghe vậy, cậu mím môi lại, gật đầu cái rụp nhìn Phương Minh và Nhật Anh một lượt, khuôn mặt tươi tỉnh ngay lập tức trở lại. Cả ba người cùng nhau kiên nhẫn đi ra xếp hàng lại từ đầu, vừa nói chuyện vừa cười đùa, rõ ràng là những người xa lạ nhưng lại như quen biết từ lâu. Dù về sau có phải cạnh trạnh khốc liệt, dù biết bên cạnh đều là đối thủ đáng gờm nhưng bọn họ chính là vì cùng chung đam mê, cùng chung ước mơ mà tìm đến nhau, đây được coi là định mệnh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Dương Nguyệt

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/15
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chương 4:

Cảm giác khi đặt chân vào công ty giải trí quyền lực bậc nhất là như thế nào? Xin thưa, đó là một loại cảm giác không hề xem thường được đâu! Trước kia, họ vốn có nằm mơ cũng không dám tin rằng sẽ có ngày được bước chân vào bên trong chứ đừng nói là được đứng chung với nhau ở đại sảnh rộng lớn và còn chuẩn bị tranh đấu cho suất thực tập sinh như thế này. Người nào người nấy cũng lo lắng, hồi hộp, choáng ngợp xen lẫn thích thú, vui sướng vì lần đầu được diện kiến không gian sang trọng, rộng rãi và hiện đại bên trong tòa nhà cao lớn đồ sộ, rất có uy lực mà họ chỉ dám nhìn từ bên ngoài này.

Bầu không khí xung quanh đại sảnh nhộn nhịp và náo nhiệt hơn bao giờ hết. Chẳng ai chịu ngồi yên, âm nhạc như xấm chiếm toàn bộ không gian căn phòng, họ nhảy nhót, họ ca hát, họ đánh đàn,… Mọi tài năng dường như đã được bộc phát hết, ngay lúc này!

Vừa bước chân vào đại sảnh, Phương Minh chính là bị khung cảnh xung quanh làm cho đứng hình mất 3s, mắt chữ A mồm chữ O, căn bản là có chút không quen. Hầu hết đều là các bạn trẻ tầm trạc tuổi cậu hoặc hơn một vài tuổi, thậm chí còn có ít tuổi hơn nhưng trên khuôn mặt của ai cũng tràn trề năng lượng, đam mê, nhiệt huyết với thứ mình đang theo đuổi.

Đến khi bản thân thích ứng được, cậu mới nở nụ cười rạng rỡ như vầng thái dương, hai chiếc răng thỏ lộ ra càng thêm duyên dáng, đôi mắt tuyệt đẹp sáng bừng lên đầy thích thú xen lẫn ngưỡng mộ nhìn mọi người, dường như bị âm nhạc rộn ràng làm cho phấn khích, cậu reo lên:

- Tuyệt quá! Cứ như “dẩy đầm” ấy nhỉ!

Thanh An phụt cười vì câu nói của Phương Minh. Nhật Anh cũng cười cười, chữa lại:

- Trời ạ, người ta đi thi mà ông bảo đi “dẩy đầm”! Đúng là muốn chết!

- Tôi thấy thế nào thì nói vậy thôi! Nhìn mà xem, âm nhạc, ánh đèn chớp chớp, mọi người nhún nhảy… trông chẳng khác gì sàn nhảy ở bar mà tôi thấy trên tivi cả…

Vừa dứt lời, Phương Minh cũng nhún nhảy theo điệu nhạc đâu đó, quay sang nháy mắt tà lưa Thanh An:

- Tiểu An, nhảy với anh một điệu nhé!

Thanh An cũng rất biết cách phối hợp, lời nói ra vừa nũng nịu phát ớn vừa có phần trêu chọc:

- Được thui… Nhưng mà anh đẹp trai đâu có biết nhảy, nhảy được ba bước thì chân em cũng bẹp dí rồi!

Vấn đề lớn nhất của Phương Minh chính là không biết nhảy. Cậu có giọng hát, cậu cũng có thể sáng tác nhạc nhưng cậu không biết nhảy! Quan trọng là, điều đó chưa bao giờ là nỗi xấu hổ của cậu, thậm chí cậu còn chẳng quan tâm đến, căn bản cậu vốn không mặn mà với vũ đạo của mình cho lắm.

- Quỷ sứ, đừng coi thường anh thế, anh mà nhảy thì cả cái sảnh này cũng chẳng ai lại được anh đâu nha!

- Trời ơi, thật sao?! Đẹp trai quá đi à!

Cuộc hội thoại sởn gai ốc của Phương Minh và Thanh An thực sự khiến Nhật Anh chỉ muốn đá tung hai người bọn họ ra khỏi chốn này. Cậu bạn làm mặt ớn lạnh rồi cười chịu thua:

- Tôi xin hai người!

Phương Minh bật cười lắc đầu, lại dời mắt đến chỗ mọi người, bỗng một sáng kiến nảy lên trong đầu cậu, khiêu khích bước chân cậu đi. Thấy Phương Minh định đi đâu đó, Nhật Anh liền nói:

- Đi đâu vậy?

- Tòa nhà này chắc chắn còn nhiều thứ hay ho lắm… khà khà…

- Cái gì?! Nhỡ tý gọi trúng số bao danh thì sao?

- Yên tâm, khỏi phải lo cho tôi! Hai người cứ vào thi trước, vẫn còn xa lắm mới đến tôi! Đi đây!

Nói xong, không để cho hai người bọn họ tiếp tục đôi co, Phương Minh chạy tót vào đám đông, ngay sau đó liền mất dạng.

Tòa nhà này ngay từ đầu đã là một nơi không dễ ra vào nếu như không có sự cho phép. Người quen đã khó người ngoài lại càng khó hơn. Đi lại lung tung trong công ty, khéo bị mấy tên vệ sĩ to khỏe tống ra ngoài chứ chẳng chơi! Phương Minh dù biết nhưng không quá lo sợ bởi cậu khá thành thạo trong việc lẩn trốn nên nhoắng cái đã đi được một phần của tòa nhà rộng lớn mà chưa bị ai phát hiện. Bên ngoài thắt chặt an ninh là thế nhưng bên trong lại không được như vậy, dù sao bọn họ có chết cũng không ngờ trong công ty lại có một đứa to gan như Phương Minh, không làm đúng quy tắc, đi lại một cách không có phép tắc. Vả lại, bên trong tòa nhà rộng lớn gấp bội, cậu lại còn khá tinh ranh, thoắt ẩn thoắt hiện khiến nhân viên và bảo vệ công ty cũng khó mà phát hiện được.

Phương Minh đi lên đến tầng 10, dọc hành lang khá tối vì căn bản cửa sổ gần như bị che lấp hết, chỉ có một vài ánh sáng ngoài trời len lỏi vào khe hở chiếu xuống sàn nhà bóng loáng lát gạch màu sữa. Không gian xung quanh khá yên tĩnh, đi rón rén vài bước là một phòng làm việc nhưng ở đó không có một bóng người nào cả. Phương Minh lại đi xuyên qua chỗ đó, dọc tiếp hành lang với những tia nắng len lỏi, cậu chợt nhìn thấy có một căn phòng đang sáng đèn. Không nghĩ nhiều, cậu liền rón rén băng qua căn phòng rồi núp mình cạnh một chậu cây phong cảnh, liếc mắt nhìn vào bên trong.

Đây là một căn phòng tập nhảy với cửa ra vào làm bằng kính trong suốt sát đất. Diện tích căn phòng khá rộng rãi, có thể chứa gần trăm người nhưng lúc này đây lại chỉ có một người duy nhất, một người con trai đang hăng say luyện tập vũ đạo.

Người con trai đội một chiếc mũ lưỡi trai che nửa khuôn mặt, mặc áo ba lỗ rộng màu trắng với quần sooc xanh bộ đội ngắn đến đầu gối. Từng động tác nhảy của người con trai vừa uyển chuyển vừa mạnh mẽ. Từ tay đến chân đều được kết hợp nhuần nhuyễn, thậm chí là cả cơ thể như đắm chìm vào trong bài hát, rất có độ feel, nhịp nhàng, dẻo dai đến khó tin. Bài nhảy của hắn lôi cuốn đến mức Phương Minh không dời mắt được, đôi mắt sáng mở to trầm trồ, cái miệng nhỏ nhắn chỉ biết há hốc. Ngoài trừ Michael Jackson – ông vua nhạc pop với những điệu nhảy bất hủ, cậu chưa thực sự thán phục vũ đạo của bất cứ ai nhưng sau khi được xem “màn trình diễn” của chàng trai trẻ này, cậu phải rùng mình. Nhìn cái cách hắn cảm thụ điệu nhạc rồi nhạy như đó là bản năng của mình, không đi theo lối mòn như những dancer hiện nay khi phần lớn cần phải có kịch bản. Còn hắn, điệu nhạc dẫn hắn đến đâu hắn nhảy đến đấy, đi theo điệu nhạc, có chỗ sáng tạo và bứt phá, đó chính là sự cảm thụ âm nhạc thực sự. Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập nhưng vẫn không dừng lại, chỉ là luyện tập nhưng lại giống như đang trình diễn trước công chúng. Thế mới thấy rõ niềm đam mê của người con trai ấy với vũ đạo, nó mãnh liệt như thế nào.

Không hiểu sao, trong lòng Phương Minh đột nhiên hưng phấn như bị chính điệu nhảy của người con trai kia làm cho đôi chân của cậu không tự chủ được cũng muốn di chuyển theo. Chợt nhận ra hành động của mình, cậu liền dừng lại rồi tự cười nhạo bản thân: “có biết nhảy đâu mà học đòi người ta”.

Tiếng nhạc đột nhiên tắt, Phương Minh vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt lạnh tanh của người con trai. Phương Minh không thấy rõ nét mặt hắn như nào, tự động cười phấn khích, giơ ngón cái lên bày tỏ sự thán phục mà quên mất bản thân đang nhìn lén.

Người con trai cuối cùng cũng tập xong, vừa mới tắt nhạc, ánh mắt lỡ đãng dõi về phía cửa chính. Lúc đầu, hắn hơi ngạc nhiên vì có người lấp ló bên ngoài nhưng giây sau hắn lập tức nhíu mày khó chịu khi thấy vẻ mặt vui vẻ, không biết trời cao đất dày của kẻ lạ mắt kia.

- Cậu kia! Đang làm gì ở đó đấy?!

- Mau đứng lại!

Nếu không bị giọng nói ồm ồm đột ngột vang lên của mấy ông bảo vệ chắc Phương Minh đã mặt dày xông hẳn vào bên trong, lên tiếng chào hỏi người con trai kia cũng nên. Cậu nhanh chóng định thần lại, vội đứng dậy, chạy một mạch ra hướng khác, mấy tên bảo vệ thấy vậy liền chạy đuổi theo sau. Hai tên bảo vệ cỡ trung niên lại còn vác thêm thân hình to béo nên căn bản vẫn không đuổi kịp được một Phương Minh trẻ tuổi, nhanh nhẹn lại biết cách luồn lách. Rượt đuổi nhau qua mấy đoạn, thậm chí còn bị một vài nhân viên công ty phát hiện ồn ào ở dọc hành lang. Chợt có thang máy đang mở, cậu liếc mắt một cái thật nhanh để chắc chắn không có ai rồi nhảy tót vào bên trong. Dù hai tên bảo vệ có không đuổi kịp nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của hai quả bóng đang ngày một tiến gần thang máy, cậu thở hồn hển, ngón tay vội nhấn nút đóng liên tục. Cửa thang máy cuối cùng cũng chịu đóng lại trước khi hai tên bảo vệ kịp bước chân vào, cậu liền tựa lưng vào tường, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Trong lòng vừa lo lắng, thấp thỏm vừa có chút phấn khích, đắc thắng. Nhưng khoảnh khắc vui mừng chiến thắng chưa được bao lâu, cánh cửa thang máy bỗng mở cửa ra ở tầng 5 và rõ ràng không phải tầng cậu đã nhấn trước đó.

Phương Minh trợn tròn mắt, trống tim đập liên hồi, mồ hôi ngày càng rịn ra khi thấy có mấy tên vệ sỹ đang đứng ở bên ngoài cách đó không xa. Như thể, vừa nhận được tin gì đó thông qua tai nghe, bọn họ đồng loạt quay ra nhìn cậu. Lúc này, một cô nhân viên chờ trước thang máy nãy giờ nhìn cậu hoài nghi rồi kinh ngạc hỏi:

- Ơ, cậu là ai vậy?

Phương Minh không nghĩ nhiều, chạy ra khỏi thang máy như một cơn gió, đánh đổ giấy tờ, bàn ghế xung quanh nhằm chắn lối đi của bọn vệ sỹ rồi tìm đến cầu thang thoát hiểm, trong giây lát đã mất hút.

Chạy một mạch từ cầu thang tầng 5 xuống tận tầng 1, phía sau vẫn còn vài tên dai dẳng đuổi theo như không hề biết mệt. Phương Minh bực bội chửi thề trong lòng, nhưng cậu vẫn nhanh trí chạy lẫn vào đám đông trong đại sảnh, trộm một cái mũ lưỡi trai bị bỏ rơi trên sàn đội vào đầu. Cơ bản vì sức chứa quá đông, xung quanh lại nhốn nháo, bọn vệ sỹ không muốn làm kinh động đến các thí sinh nên cậu đã may mắn qua mắt được đám người bọn họ.

Phương Minh cười trong thầm lặng, vừa thở phào thêm cái nữa lại chợt có bàn tay đập bốp lên vai, cậu kinh động đến nỗi tim muốn nhảy vọt ra ngoài.
 
Bên trên