Trong đêm tối, con mèo mập không biết từ đâu đến nhảy lên cây hạnh lớn trong một căn nhà nọ, tiếng xào xạc bên ngoài lập tức gây chú ý tới chàng thư sinh đang đèn sách bên trong, ngước thấy mèo ta thoăn thoắt nhảy từ cành này sang cành kia rồi phóng lên mái nhà đối diện, cái bụng núng na núng nính của nó lắc qua lắc lại nhẹ nhàng cùng bước chân không phát ra tiếng động, dáng vẻ vội vàng chạy đi thậm chí còn không hay biết có đôi mắt đang dõi theo mà chỉ lo hướng về một toà phủ nọ ẩn sâu trong rừng.
Đêm về khuya, bốn bề càng trở nên tĩnh lặng. Tiếng lá lạo xạo của rừng già, âm thanh não nùng của cú vọ xa xa, làm không gian càng thêm âm trầm, quỷ dị.
Gió lạnh mạnh mẽ thổi tới khiến cho màn rủ trắng không ngừng phấp phới trong một đình viện cũ, trên cao mây đen âm u lặng lẽ kéo đến che khuất cả bầu trời, tiếng nước chảy róc rách vang lên trong một tiểu viện gần đó, bạch liên nở rộ mỹ lệ bên hồ thoang thoảng một mùi hương dễ chịu. Nương theo ngọn đèn trên thư án, chỉ thấy những cuốn thẻ tre bị mở tung ngổn ngang ở khắp xung quanh, ánh đèn bất chợt chao nghiêng, sau đó rơi trên người thiếu nữ đang nằm sấp xuống ngay bên cạnh, nửa gương mặt nghiêng của nàng toát lên vẻ rung động lòng người, khẽ chau mày thở ra từng hơi yếu ớt, lồng ngực nàng phập phồng hấp hối, yết hầu vừa nhấp nhô, liền lộ ra một vết thương dài nhuộm đỏ cả một thân hoàng y lộng lẫy…
Một lúc sau mây đen trên cao chậm rãi tản đi, gió mạnh cũng dần nhẹ bớt, ánh trăng xuyên qua màn rủ trắng lay động, chiếu tới đôi mắt màu hoàng kim mơ màng đang mất đi tiêu cự của thiếu nữ, chỉ còn thấy được một tầng trăng màu máu, mà nơi khóe mắt, giọt lệ nóng hổi ứ đọng lại liền rơi xuống vỡ tan…
“Meo.”
Con mèo thình lình kêu lên một tiếng lập tức đánh động không gian yên tĩnh, nó nhảy lên lan can rồi nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh thiếu nữ hoàng sam, đôi mắt tròn vo mở to ngơ ngác nhìn, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra cứ thế kêu meo meo vòng quanh nàng, mèo ta cứ liên tục dụi đầu vào khiến bàn tay trắng trẻo cầm cuốn thẻ tre vô lực buông ra, cuốn thẻ lăn trên nền gạch rồi cũng im bặt.
Trời đã phủ sương dày đặc, gió cũng không còn thổi nữa, con mèo mập nằm yên tĩnh cuộn tròn bên cạnh cơ thể đang lạnh dần của thiếu nữ, không biết đã trải qua bao lâu, chỉ thấy đôi mắt nó lim dim phát ra tiếng rừ rừ dễ chịu, một lúc sau thì ngoan ngoãn gác đầu xuống, an tâm chìm vào giấc ngủ say.
Dòng suối trong veo, vắt ngang qua khu rừng đại bàng vang lên tiếng nước chảy giòn giã. Khi tia nắng đầu tiên của sớm mai chậm rãi chiếu rọi trên mặt nước, phản chiếu muôn vàng ánh sáng lấp lánh, rừng già âm u ngay lập tức trở nên xanh mướt, bắt mắt. Trên mặt suối chậm rãi phản chiếu hình bóng của một thiếu nữ đang bước đến gần, nét mặt nhợt nhạt cùng thần sắc mệt mỏi rủ mi, mái tóc dài đen nhánh rối tung, nàng vừa cúi người xuống, nhất thời đôi mắt màu hoàng kim mở to kinh sợ, không khỏi hốt hoảng lùi lại, không ngờ chân trần đạp trúng vạt áo dài lập tức ngã nhào về sau.
Khu rừng xanh mướt đang truyền tới tiếng lao xao nhẹ nhàng, cánh chim chao liệng trên không trung rồi đáp xuống một cành cây ríu rít, xuyên qua những tán lá rậm rạp tia nắng ấm áp rọi xuống mặt suối lấp lánh như dát vàng, đồng thời phản chiếu hoa quang rực rỡ từ chiếc vòng vàng trên tay của thiếu nữ ở trên bờ.
Gió hây hây đẩy lọn tóc mai lướt qua gò má nàng, thiếu nữ ngồi trên tảng đá phủ đầy rêu xanh cúi đầu nhìn vào hình ảnh không được rõ ràng của chính mình đang hiện lên trên dòng suối, chợt đưa tay xuống khuấy động mặt nước đi, chiếc vòng vàng trên cổ tay theo di động mà khẽ kêu leng keng vài tiếng, Thiên Di ngạc nhiên nhìn sang, cuối cùng cũng ý thức được thiếu nữ đang phản chiếu dưới mặt nước kia hóa ra chính là… nàng.
Cảm giác của Thiên Di lúc này, đương nhiên là giật mình hoảng hốt, chợt nhớ tới điều gì, biểu cảm lập tức thay đổi, không đúng, nàng làm sao lại xuyên qua? Một kiếm đoạt mạng đêm qua, cảm giác đau đớn trên cổ vẫn còn chân thực, bỗng nàng rùng mình, chỉ là một cơn gió lướt qua, khu rừng liền vang lên tiếng lao xao rộn rã nhưng lại khiến Thiên Di cảm thấy lo lắng, nàng ngước nhìn những phiến lá rung rinh trên đầu dường như báo hiệu một thứ gì đó đang phá gió lao đến, tiếng nói âm u lúc xa lúc gần truyền tới: “Ngươi đang ở đâu…”
Lông mao toàn thân của Thiên Di lập tức dựng đứng hết lên, chắc không phải là thứ yêu ma quỷ quái gì đó nữa chứ? Nghĩ rồi nàng lảo đảo đứng dậy, trên bụng bỗng nhói lên đau đớn, Thiên Di hơi nhíu mày ôm lấy vết thương đang rỉ máu rồi men theo bờ suối đi về hướng mặt trời mọc, trong lòng thầm hi vọng cái thân thể mới này có thể xài lâu lâu một chút, nàng vừa đi vừa lựa lấy một góc váy sạch sẽ xé ra, quấn xung quanh bụng để ngăn máu chảy, nhưng mới đi được một đoạn liền cảm giác được điều gì vội quay đầu lại, một bóng trắng lướt qua lập tức nấp mình phía sau thân cây lớn gần đó, vừa vặn tránh được ánh mắt của nàng.
“Mình nhạy cảm quá rồi à?” Thiên Di nghi ngờ lẩm bẩm, trong lòng vẫn có cảm giác không an tâm, nàng liền đưa tay tháo cây trâm vàng đang cố định tóc mình xuống, nắm chắc trong lòng bàn tay rồi mới quay đi, nhanh chóng rời khỏi rừng.
Dưới chân núi, sơn thần ngồi vắt vẻo trên cành cây cao cúi đầu nhìn xuống cái miếu nhỏ hiếm khi hương hỏa tràn trề của mình, hiếu kỳ nhìn sang thiếu niên mặc bạch y như ngọc lấy ra hai cái bánh bao nóng nổi trong tay áo đặt trước miếu, tia nắng lấp lánh xuyên qua kẽ lá rồi chiếu xuống gương mặt của thiếu niên khôi ngôi tuấn tú, tóc đen chạm ngang vai, nửa đầu phía sau dùng một dải lụa thanh mảnh màu trắng cố định lại nhưng chỉ buộc ra một chỏm tóc cụt ngũn, còn lại thì buông lơi trông rất tùy ý, cũng không kém phần ý vị, hắn khấn sơn thần xong thì sau lưng có người cưỡi ngựa phóng đến.
Thiếu niên vừa đến mặc cẩm phục màu lục nhạt, bên ngoài khoác thêm một tầng lụa mỏng, theo từng di động mà các vạt áo xen kẽ phiêu diêu, mái tóc đen dài một nửa cố định bằng trâm ngọc, nửa còn lại tuỳ ý buông xoã sau lưng, tất nhiên là vẫn dài hơn tên áo trắng nào đó, y kiềm cương ngựa tới nói: “Vệ huynh, không phải huynh đi sau hộ tống Tiểu Liên sao? Vệ bá bá đã đến từ ba ngày trước, Tu Vũ Phi ta đợi huynh liên tục cũng được 3 ngày rồi.”
Thiếu niên tự xưng là Tu Vũ Phi vừa nói vừa đưa tay vuốt ve con ngựa đang hưng phấn phía dưới, y không xuống ngựa mà quay người lại lấy dây cương phía sau đưa cho Vệ Đằng Diệp.
Hắn thấy vậy thì nhìn lên, hóa ra là Tu Vũ Phi chu đáo đã dắt thêm một con ngựa cho hắn, liền cầm lấy cương nhảy lên ngựa, mỉm cười nói: “Lúc đầu ta cũng dự định đưa biểu muội đến sinh thần của cô cô, nhân dịp này để muội ấy đi đấy đó mở mang tầm mắt một chút, chỉ là thân thể biểu muội có hơi không tiện…” Ngưng một lát, giọng nói tiếc nuối: “Ài… thật sự không thể đi xa, đành phải ở lại phủ thôi. Ta cũng chuẩn bị thêm một phần lễ để đền tội rồi.”
Tu Vũ Phi nghe vậy, nụ cười trở nên bất đắc dĩ: “Huynh lại kiếm cớ với Tiểu Liên thì có. Bảo sao lần nào ta đến cũng thấy hai huynh muội các người cãi nhau ầm ĩ, Tiểu Liên mà biết võ công chắc hẳn đã đánh huynh thành ra cái dạng gì không còn là người rồi.”
Vệ Đằng Diệp nghĩ đến điều gì, nét mặt khó lường nhìn y nói: “Thật ra tính cách của biểu muội của ta cũng không đến nổi vậy, ngươi nghĩ xem…”
Tu Vũ Phi cười ngất, liền kéo dây cương cho ngựa quay đầu, nói: “Vệ huynh, cũng không còn sớm đâu, chúng ta tranh thủ đi thôi.”
Tiếng vó ngựa đạp lên mặt đất rồi hối hả chạy đi, đồng thời khiến Thiên Di ở hướng ngược lại giật mình quay người, trong tình thế mới xuyên qua này, nàng rất là sợ rắc rối tìm đến, thầm mong không phải là thích khách sát thủ gì gì đó của thân thể này tìm đến đi. Trong lòng thì mới nghĩ vậy, dưới chân ngay lập tức cảm thấy lành lạnh, Thiên Di vội nhìn xuống, sắc mặt liền trở nên thất kinh, bàn tay nhợt nhạt vươn ra từ mặt nước đang giữ chặt lấy chân nàng, ánh mắt nàng kinh hãi đảo qua, nương theo cánh tay dường như không giống người bình thường đó thì thấy người kia đang úp mặt vào dòng nước.
Trong phút chốc, cả người Thiên Di gần như cứng ngắc. Tiếng nước chảy rơi xuống, tiếng tán cây đại thụ chụm lại rì rào đáng sợ sau lưng, da mặt nàng liền co rúm lại, nhất thời không dám vọng động, chỉ thấy “người nọ” dưới nước chầm chậm ngước mặt lên, Thiên Di lập tức hất chân ra khỏi vuốt trảo của y chạy đi bạt mạng, gương mặt xinh đẹp, tinh xảo ban đầu vốn không cảm xúc nhanh chóng vỡ tan, giọt lệ tuyệt vọng lướt qua gò má nàng cùng tiếng lòng không ngừng gào thét của Thiên Di vang vẳng…
Nàng lại gặp quỷ rồi!!!