CHƯƠNG 1: HAI NGƯỜI XA LẠ
Đây là lần thứ hai Vũ Thanh đến gặp Hoàng Mạc Hiên kể từ lần gặp đầu tiên khi nàng ta đến tìm cô hai năm trước. Không phải lúc Trần Thế Đông bắt đầu trở nên nổi tiếng, không phải lúc Trần Thế Đông gặp nạn, mà chính là lúc này khi cô quyết định ép Trần Thế Đông phải cưới mình. Nàng ta vẫn vậy, so với hai năm trước dường như chẳng có chút thay đổi nào. Vẻ đẹp của Vũ Thanh giống như nước, chẳng thể nắm bắt, chẳng thể miêu tả, một vẻ đẹp diễm lệ đến khác thường. Giống như Vũ Thanh, Trần Thế Đông cũng có vẻ đẹp như vậy. Chỉ là không phải vẻ đẹp diễm lệ, vẻ đẹp của Trần Thế Đông so với những bông tuyết tám đến chín phần là giống hơn, lạnh lùng, cô độc, khó đoán. Cũng chính nhờ vẻ đẹp này mà Trần Thế Đông nổi như cồn chỉ sau vài tập phim của bố Mạc Hiên, một đạo diễn tài ba.
Từng nhiều lần cân nhắc, tưởng tượng về nơi được gọi là Thiên Cung như lời Vũ Thanh nhắc tới, Hoàng Mạc Hiên vẫn không thể hình dung ra mối quan hệ giữa Vũ Thanh và Trần Thế Đông rốt cuộc chỉ dừng lại ở quan hệ kẻ trên người dưới như lời cô ta nói hay còn tiến xa hơn nữa.
Hoàng Mạc Hiên ngước đầu nhìn bầu trời cao rộng, hình ảnh Vũ Thanh càng lúc càng mờ dần. Một bên cô tưởng tượng về nơi Thiên Cung xa xôi kia, một bên như vẫn còn vang lên giọng nói của Vũ Thanh.
“Tuyết Đản Dương đã uống Vong Tình Đơn. Chỉ cần hắn nhận ra cô sớm ngày nào thì hắn sẽ càng nhanh mất đi tiên pháp ngày đó. Vĩnh viễn trở thành phàm nhân trải qua đau đớn khổ nạn, luân hồi chuyển kiếp không thể trở về thiên cung.”
Câu nói đó, Vũ Thanh đã từng nói với Hoàng Mạc Hiên, đây cũng là lần thứ hai cô ta nhắc lại. Vừa có phần châm biếm, đe dọa, mà cũng có phần cảnh cáo, cảnh cáo Hoàng Mạc Hiên không được đến gần Trần Thế Đông, không được để Trần Thế Đông nhận ra cô.
Mạc Hiên cười nhạt, mặc kệ kiếp trước Trần Thế Đông có là Tuyết Đản Dương, mặc kệ giữa hai người họ có quan hệ gì. Cô vốn dĩ là không yêu anh ta. Những gì cô làm cho hắn chỉ là cô từng nợ hắn, chỉ vậy thôi.
Trời vừa chập tối, những giây phút ngắn ngủi của hoàng hôn trong ngày cũng chấm dứt. Trên sân thượng cao nhất của tòa nhà chung cư, Hoàng Mạc Hiên đưa mắt nhìn xung quanh. Bốn phía đều là khoảng không trống rỗng. Giờ này đáng ra cô nên xuất hiện ở nhà, cùng cô Hoa nấu bữa tối và đợi bố về cùng ăn. Nhưng thật buồn, viễn cảnh đó vô thức xuất hiện trong đầu cô chẳng khác gì đang tố cáo Mạc Hiên là một đứa con bất hiếu. Sáng nay, mới sáng nay thôi chính cô là người xách vali bước ra khỏi nhà, một mực không nghe lời khuyên của người cha đã nuôi nấng dạy dỗ mình hơn hai mươi năm qua. Mặc dù sau này, bố có tha thứ cho cô thì bản thân cô khi nhớ lại ngày hôm nay, nhất định vẫn không thể tự tha thứ cho chính bản thân mình. Nhưng Mạc Hiên không hối hận, có những chuyện không phải chỉ bản thân cô muốn là được. Tất cả là do số phận, chỉ có thể trách số phận mà thôi. Cô có ngày hôm nay cũng chính là do số phận trớ trêu, số phận ép cô phải làm vậy. Để nó xảy ra theo nhiều cách khác nhau, cách này hay cách khác chi bằng để nó xảy ra theo ý mình, tự mình quyết định. Tốt hay xấu, dù đúng dù sai thì bản thân nhất định sẽ không hối hận. Cũng như việc Mạc Hiên ép Trần Thế Đông phải cưới mình cô cũng không hối hận. Cho dù bản thân không yêu anh ta, cho dù anh ta không nhận ra cô, anh ta không yêu cô, cho dù phải bỏ nhà ra đi, cho dù bị anh ta ghét bỏ cô vẫn giữ nguyên lý trí, tuyệt đối không hối hận. Là cô can tâm tình nguyện.
Hoàng Mạc Hiên thở dài, tay trái xoa xoa một bên thái dương, tay phải khẽ chạm vào màn hình điện thoại. Cô mới ngồi suy nghĩ mơ hồ một lúc mà đã gần chín giờ tối. Nhìn lại, sân thượng này cũng chẳng phải là nơi trú chân của cô trong suốt những ngày còn lại. Vali còn để ngoài cửa căn hộ của Trần Thế Đông, anh ta một mực không chịu đồng ý lấy cô, đương nhiên chẳng có lý do gì mà anh ta đồng ý để cô và hành lý của cô vào nhà mình.
Buổi sáng, sau khi kéo vali ra khỏi nhà, Mạc Hiên đã đến tìm Trần Thế Đông. Mạc Hiên ra điều kiện chỉ cần anh ta cưới cô, trở thành con rể của đạo diễn Hoàng nổi tiếng thì mọi vướng mắc và scandal của anh ta hiện tại sẽ hoàn toàn được giải quyết. Công việc và độ nổi tiếng trở lại như trước, Trần Thế Đông vẫn là một ngôi sao hạng A như chưa từng có chuyện gì sảy ra. Nhưng sau khi nghe Mạc Hiên nói những lời đó, anh ta liền mắng cô là người đàn bà mắc bệnh thần kinh không biết vô liêm sỉ đồng thời khóa chặt cửa nhất quyết không cho cô vào nhà.
Mạc Hiên đã đứng trước cửa căn hộ của Trần Thế Đông suốt năm tiếng đồng hồ đến xế chiều. Một mặt là cô cũng muốn anh ta thoát khỏi scandal lần này, một mặt là cô cũng chẳng còn chỗ nào để đi. Hơn bốn giờ chiều Trần Thế Đông rốt cuộc cũng mở cửa, nhưng không phải mở cửa cho cô. Khi nhìn thấy Mạc Hiên vẫn còn ngoan cố đứng ở đây anh ta có phần ngạc nhiên, đương nhiên cũng chẳng vì thế mà anh ta thương hại. Trần Thế Đông nhìn cô một lượt, sau đó anh ta lạnh lùng rời đi, đến phía thang máy, đi thẳng xuống gara. Một lúc sau, Vũ Thanh bất ngờ xuất hiện và đưa cô lên sân thượng này.
Gió đêm không lạnh, chỉ là do lòng cô trống trải mà thôi. Thành phố này rộng lớn, nhưng rốt cuộc vẫn là không có nơi nào cho cô đi.
Mạc Hiên rời khỏi sân thượng, Cô đi thang bộ xuống căn hộ của Trần Thế Đông. Trước cửa căn hộ, vali của cô vẫn nằm yên tại vị trí cũ không có dấu hiệu nào của sự thay đổi. Cửa vẫn khóa, Trần Thế Đông vẫn chưa về. Mạc Hiên ngồi xuống bên cạnh chiếc vali, đầu vừa dựa vào tường thì bản thân cô vô thức giật mình vì giọng nói của Trần Thế Đông, chẳng biết anh ta về từ lúc nào, vẻ mặt có phần mệt mỏi.
“Rốt cuộc thì cô đã biến đi đâu? Rốt cuộc thì cô muốn tôi phải làm gì? Tại sao ép tôi vào con đường này?” Hai cánh tay Trần Thế Đông đè mạnh lên vai Mạc Hiên. Anh ta khẽ gục đầu, cảm giác như hoàn toàn mất hết sức lực.
Mạc Hiên đáp: “Anh tìm tôi sao?”
Trần Thế Đông im lặng, chẳng biết anh ta đang nghĩ gì mà phải đến cả chục phút sau mới buông tay ra khỏi bả vai cô. Nhìn cô đống hành lý của cô rồi lại nhìn cô. Sau đó anh ta thở dài đầy mệt nhọc toan mở cửa, đồng thời kéo vali của cô vào nhà.
“Anh đồng ý rồi sao?” Mạc Hiên không hiểu.
“ Là thương hại cô, bởi vì khuôn mặt của cô, chứ hoàn toàn không phải vì yêu cô.”
Mạc Hiên sững người, không phải vì mấy chữ không yêu cô mà bởi vì anh ta nói anh ta thương hại cô, là bởi vì khuôn mặt của cô. Chỉ là cô có khuôn mặt của Mạc Hiên kiếp trước anh ta từng thấy, chỉ là cô có khuôn mặt của người con gái anh nguyện từ bỏ tất cả để tìm kiếm, và chỉ là anh không biết người con gái đấy chính là cô mà thôi.
Cô không yêu anh ta thì chẳng việc gì vì mấy lời nói đó mà đau lòng. Đúng vậy, cô hoàn toàn không đau lòng.