Ở đài phun nước nơi quảng trường, có một người đàn ông trạc sáu mươi, gầy gò, tóc muối tiêu, mặc quần áo cũ kĩ ngồi đó. Bên cạnh ông ta chỉ có một manh chiếu rách, cây sáo trúc và chiếc mũ rách để đựng tiền.
Ban đầu, tôi cũng chỉ băng ngang qua quảng trường mà đến sân ga. Tôi thầm nhủ: "Những kẻ ăn không ngồi rỗi không đáng được cho tiền!"
Chắc có hơn phân nửa số người trong đám đông bon chen này nghĩ giống tôi, nên cả buổi hôm ấy chiếc mũ xác xơ của ông ta còn chẳng có lấy một đồng trinh. Hôm sau cũng vậy. Thế nhưng đến hôm sau nữa...
Từ tờ mờ sáng hôm đó, ông ta ngồi trên manh chiếu rách, để cái mũ ra trước mặt. Rồi ông đưa sáo lên môi và bắt đầu thổi.
"..."
Ban đầu, tiếng sáo khẽ khàng, leo lắt như tiếng gió thổi. Rồi như góp gió thành bão, âm thanh của sáo dần dần rõ ràng hơn, réo rắt, du dương, nhưng vẫn có phần e lệ. Tôi như nghe được âm thanh rì rào của những bụi tre. Tôi như nghe thấy tiếng rì rào mê hoặc và có phần ma quái của biển khơi...
Tiếng sáo này quen thuộc quá. Chợt tôi lại nhớ đến một kỷ niệm từ thuở bé...
...Tiếng sáo như tiếng lũy tre xào xạc. Gió luồn qua từng bụi tre, luồn qua tóc tôi. Tôi đang nằm trên cái võng. Mẹ tôi, bà ngồi cạnh vừa đu võng vừa quạt mát cho tôi. Cạnh tôi là bố tôi, cũng đang cầm cây sáo mà thổi lên những âm thanh rời rạc quãng ngắn quãng dài. Tôi thích chí, cười lên ha hả...
Tiếng còi tàu từ ga kéo tôi về thực tại. Chẳng hiểu làm sao, bỗng nhiên tôi thấy vui vẻ, tươi tỉnh hơn hẳn. Dường như tiếng sáo đã thanh lọc tâm hồn tôi, thanh lọc tôi khỏi cuộc sống lấm bụi trần. Và trên hết, nó gợi lại cho tôi những kỷ niệm thân thương. Tôi không do dự mà tiến đến gần, thả một tờ năm nghìn vào trong mũ. Hơi lỗ một chút, nhưng cũng đáng. Chết rồi, lên tàu nhanh kẻo muộn giờ làm.
Hôm đó, cái mũ của ông lão chất đống tiền, nhiều đến mức nó như sụp xuống.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu lập thói quen đi dạo trước quảng trường vào lúc tờ mờ sáng, rồi mới đi làm. Lịch trình của tôi thế này:
Nói sơ sơ thì quỹ đen của tôi nó là như thế này: Mỗi tháng, tiền lương còn sót lại chỉ còn năm trăm nghìn. Và số tiền đó được bỏ vào "quỹ đen", hay tên gọi mỹ miều là con heo đất của tôi.
Dần dần như thế, ông lão ấy cũng quen mặt tôi. Mỗi khi tôi cúi xuống bỏ một tờ hai mươi nghìn vào mũ, ông ấy lại nói "Cảm ơn cậu".
Nhưng được non tháng sau, không biết vì lý do gì mà cái mũ đột nhiên trống hẳn đi. Thường ngày lắm tiền là thế, giờ chỉ có nhõn một tờ năm nghìn của tôi. Tôi cũng muốn cho ông ấy hẳn năm trăm nghìn lắm, nhưng tiền lương của tôi mỗi tháng chỉ gấp năm lần con số ấy. Trong tháng qua, việc lấy tiền từ "quỹ đen" đã khiến "quỹ đen" của tôi đã hao hụt đi khá nhiều, nếu không muốn nói là gần như rống tuếch.
Ở đó, tôi chỉ thấy mỗi manh chiếu rách không có người ngồi. Ống sáo để cẩu thả trong cái mũ vứt chỏng chơ ở đó, không hề có ai thổi sáo.
Ở khoảnh đất trống gần đó, có một nấm đất sơ sài vẫn còn mới, màu đất đỏ như máu.
Giờ đây, tôi hiểu ra tất cả.
Tôi sụp xuống. Người qua đường vẫn cứ thản nhiên, không để ý gì đến tôi. Một giọt nước lăn ra từ khóe mắt tôi, rơi bộp xuống nền đá của quảng trường. Tiếng rơi "bộp" khe khẽ đó dường như không ảnh hưởng tới đám đông xô bồ, nháo nhác kia.
Bỗng một bàn chân mang giày da bóng lộn đạp thẳng vào cái mũ, khiến nó lăn sang chỗ tôi. Mới đầu tôi không để ý gì, nhưng rồi tôi thấy một mẩu giấy gài trong vành mũ:
"Sinh - Lão - Bệnh - Tử là chuyện thường tình..." Tôi nhớ hình như đã nghe câu này ở đâu đó rồi thì phải...
Bỗng một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi...
Một bà lão tóc bạc trắng như mây, đang nằm trên giường. Tôi ngồi bên cạnh, nắm lấy bàn tay của bà như việc đó có thể níu kéo bà lại thêm một lúc nữa.
- Thôi đừng buồn nữa con, chuyện sẽ đến rồi cũng đến - Mẹ tôi nói trong cơn hấp hối - Sinh, lão, bệnh, tử là chuyện thường tình. Còn hàng triệu người khác cũng giống như mẹ...
Nói rồi, bà bỏ tôi đi mãi mãi.
Giờ tôi mới thấm thía hết những ý nghĩa của câu nói cuối cùng này.
Có hàng triệu người khác cũng giống mẹ tôi và ông lão đó, hai người họ mới chỉ chiếm một phần nhỏ trong số đông kia.
"..."
Có phải tôi đang lú lẫn hay không, mà dường như có tiếng sáo đang văng vẳng đâu đây...?
Quả đúng thật, có tiếng sáo văng vẳng lại. Tiếng sáo như thể đã ngấm vào đất, ngấm vào trời, ngấm vào hồn thiêng sông núi.
Lắng nghe tiếng sáo, tôi chợt cảm thấy
Và giờ, tiếng sáo vô hình đó đang cất lên khúc dân ca Cò lả.
Nước mắt tôi rơm rớm. Đây đúng là lời mẹ thường ru tôi rồi, giống từ giọng điệu đến lời ca nữa.
Ban đầu, tôi cũng chỉ băng ngang qua quảng trường mà đến sân ga. Tôi thầm nhủ: "Những kẻ ăn không ngồi rỗi không đáng được cho tiền!"
Chắc có hơn phân nửa số người trong đám đông bon chen này nghĩ giống tôi, nên cả buổi hôm ấy chiếc mũ xác xơ của ông ta còn chẳng có lấy một đồng trinh. Hôm sau cũng vậy. Thế nhưng đến hôm sau nữa...
Từ tờ mờ sáng hôm đó, ông ta ngồi trên manh chiếu rách, để cái mũ ra trước mặt. Rồi ông đưa sáo lên môi và bắt đầu thổi.
"..."
Ban đầu, tiếng sáo khẽ khàng, leo lắt như tiếng gió thổi. Rồi như góp gió thành bão, âm thanh của sáo dần dần rõ ràng hơn, réo rắt, du dương, nhưng vẫn có phần e lệ. Tôi như nghe được âm thanh rì rào của những bụi tre. Tôi như nghe thấy tiếng rì rào mê hoặc và có phần ma quái của biển khơi...
Tiếng sáo này quen thuộc quá. Chợt tôi lại nhớ đến một kỷ niệm từ thuở bé...
...Tiếng sáo như tiếng lũy tre xào xạc. Gió luồn qua từng bụi tre, luồn qua tóc tôi. Tôi đang nằm trên cái võng. Mẹ tôi, bà ngồi cạnh vừa đu võng vừa quạt mát cho tôi. Cạnh tôi là bố tôi, cũng đang cầm cây sáo mà thổi lên những âm thanh rời rạc quãng ngắn quãng dài. Tôi thích chí, cười lên ha hả...
Tiếng còi tàu từ ga kéo tôi về thực tại. Chẳng hiểu làm sao, bỗng nhiên tôi thấy vui vẻ, tươi tỉnh hơn hẳn. Dường như tiếng sáo đã thanh lọc tâm hồn tôi, thanh lọc tôi khỏi cuộc sống lấm bụi trần. Và trên hết, nó gợi lại cho tôi những kỷ niệm thân thương. Tôi không do dự mà tiến đến gần, thả một tờ năm nghìn vào trong mũ. Hơi lỗ một chút, nhưng cũng đáng. Chết rồi, lên tàu nhanh kẻo muộn giờ làm.
Hôm đó, cái mũ của ông lão chất đống tiền, nhiều đến mức nó như sụp xuống.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu lập thói quen đi dạo trước quảng trường vào lúc tờ mờ sáng, rồi mới đi làm. Lịch trình của tôi thế này:
6:00: Dậy, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng
6:20: Đi bộ ra quảng trường
7:00: Nhét một tờ năm nghìn vào cái mũ. Đi về nhà.
Có thể bạn sẽ nghĩ: Lương của tôi mỗi tháng hai triệu rưỡi, năm nghìn mỗi ngày cho ông lão ấy vị chi một tháng là trăm rưỡi. Mà còn các chi phí tiền ăn, tiền nhà, điện, nước,... tính sơ sơ cũng hết hai triệu. Vậy nên tiền cho ông lão tôi sẽ trích từ "quỹ đen".6:20: Đi bộ ra quảng trường
7:00: Nhét một tờ năm nghìn vào cái mũ. Đi về nhà.
Nói sơ sơ thì quỹ đen của tôi nó là như thế này: Mỗi tháng, tiền lương còn sót lại chỉ còn năm trăm nghìn. Và số tiền đó được bỏ vào "quỹ đen", hay tên gọi mỹ miều là con heo đất của tôi.
Dần dần như thế, ông lão ấy cũng quen mặt tôi. Mỗi khi tôi cúi xuống bỏ một tờ hai mươi nghìn vào mũ, ông ấy lại nói "Cảm ơn cậu".
Nhưng được non tháng sau, không biết vì lý do gì mà cái mũ đột nhiên trống hẳn đi. Thường ngày lắm tiền là thế, giờ chỉ có nhõn một tờ năm nghìn của tôi. Tôi cũng muốn cho ông ấy hẳn năm trăm nghìn lắm, nhưng tiền lương của tôi mỗi tháng chỉ gấp năm lần con số ấy. Trong tháng qua, việc lấy tiền từ "quỹ đen" đã khiến "quỹ đen" của tôi đã hao hụt đi khá nhiều, nếu không muốn nói là gần như rống tuếch.
---
Rồi đến một hôm, tôi lại bước ra quảng trường như mọi khi. Nhưng sao quảng trường hôm nay vắng vẻ thế. Tôi chợt nhận ra, giờ không còn tiếng sáo quen thuộc. Tôi vội gạt mấy người gần đó mà rẽ về hướng đài phun nước.Ở đó, tôi chỉ thấy mỗi manh chiếu rách không có người ngồi. Ống sáo để cẩu thả trong cái mũ vứt chỏng chơ ở đó, không hề có ai thổi sáo.
Ở khoảnh đất trống gần đó, có một nấm đất sơ sài vẫn còn mới, màu đất đỏ như máu.
Giờ đây, tôi hiểu ra tất cả.
Tôi sụp xuống. Người qua đường vẫn cứ thản nhiên, không để ý gì đến tôi. Một giọt nước lăn ra từ khóe mắt tôi, rơi bộp xuống nền đá của quảng trường. Tiếng rơi "bộp" khe khẽ đó dường như không ảnh hưởng tới đám đông xô bồ, nháo nhác kia.
Bỗng một bàn chân mang giày da bóng lộn đạp thẳng vào cái mũ, khiến nó lăn sang chỗ tôi. Mới đầu tôi không để ý gì, nhưng rồi tôi thấy một mẩu giấy gài trong vành mũ:
"Gửi cái cậu ngày nào cũng [S]tro [/S]cho tôi 5 nghìn.
Từ khi nhìn thấy câu, tôi đã có cảm giác [S]nạ[/S] lạ lắm. Như thể chúng ta đã từng gặp nhau [S]chước [/S]trước đây vậy. Chắc cậu sẽ không hiểu, bởi đó là thứ linh cảm mà chỉ người từng lăn lộn trải đời mới có [S]đượt [/S]được. Vậy nên tôi xin kể lại câu [S]truyện[/S] chuyện đời tôi...
Tôi từng có một gia đình hạnh phúc: một người vợ [S]rịu[/S] dịu hiền và một đứa con trai thông minh, đĩnh ngộ. Vì gia cảnh khó khăn nên tôi phải phiêu bạt lên thành phố mưu [S]xinh[/S] sinh. Nào ngờ, vì tôi không đủ các chứng chỉ, bằng cấp nên không được nhận vào các công ty lớn. Về mảng lao động thì tôi cũng không đáp ứng đủ các điều kiện về sức khỏe, nên chỉ có thể đi bán hàng [S]dong[/S] rong. Khoảng nửa năm trước, tôi bị xe tông nên phải nằm viện, chật vật mãi mới đủ trả tiền viện phí. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ có mỗi nghề cầm [S]ka[/S] ca là có thể mưu sinh, kiếm bát cơm qua ngày. Nay gặp cậu, cậu khiến cho tôi nghĩ về đứa con trai của tôi. Trong lòng tôi hết sức ăn [S]lăn[/S] năn, và luôn mong mỏi rằng [S]xẽ[/S] sẽ có ngày được nhìn thấy họ...
P/s: Đừng quá buồn vì việc tôi chết. [S]Xinh[/S] Sinh - Lão - Bệnh - Tử là [S]truyện [/S]chuyện thường tình của thế [S]gian[/S] [S]dan [/S] gian.
Từ khi nhìn thấy câu, tôi đã có cảm giác [S]nạ[/S] lạ lắm. Như thể chúng ta đã từng gặp nhau [S]chước [/S]trước đây vậy. Chắc cậu sẽ không hiểu, bởi đó là thứ linh cảm mà chỉ người từng lăn lộn trải đời mới có [S]đượt [/S]được. Vậy nên tôi xin kể lại câu [S]truyện[/S] chuyện đời tôi...
Tôi từng có một gia đình hạnh phúc: một người vợ [S]rịu[/S] dịu hiền và một đứa con trai thông minh, đĩnh ngộ. Vì gia cảnh khó khăn nên tôi phải phiêu bạt lên thành phố mưu [S]xinh[/S] sinh. Nào ngờ, vì tôi không đủ các chứng chỉ, bằng cấp nên không được nhận vào các công ty lớn. Về mảng lao động thì tôi cũng không đáp ứng đủ các điều kiện về sức khỏe, nên chỉ có thể đi bán hàng [S]dong[/S] rong. Khoảng nửa năm trước, tôi bị xe tông nên phải nằm viện, chật vật mãi mới đủ trả tiền viện phí. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ có mỗi nghề cầm [S]ka[/S] ca là có thể mưu sinh, kiếm bát cơm qua ngày. Nay gặp cậu, cậu khiến cho tôi nghĩ về đứa con trai của tôi. Trong lòng tôi hết sức ăn [S]lăn[/S] năn, và luôn mong mỏi rằng [S]xẽ[/S] sẽ có ngày được nhìn thấy họ...
P/s: Đừng quá buồn vì việc tôi chết. [S]Xinh[/S] Sinh - Lão - Bệnh - Tử là [S]truyện [/S]chuyện thường tình của thế [S]gian[/S] [S]dan [/S] gian.
Bỗng một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi...
Một bà lão tóc bạc trắng như mây, đang nằm trên giường. Tôi ngồi bên cạnh, nắm lấy bàn tay của bà như việc đó có thể níu kéo bà lại thêm một lúc nữa.
- Thôi đừng buồn nữa con, chuyện sẽ đến rồi cũng đến - Mẹ tôi nói trong cơn hấp hối - Sinh, lão, bệnh, tử là chuyện thường tình. Còn hàng triệu người khác cũng giống như mẹ...
Nói rồi, bà bỏ tôi đi mãi mãi.
Giờ tôi mới thấm thía hết những ý nghĩa của câu nói cuối cùng này.
Có hàng triệu người khác cũng giống mẹ tôi và ông lão đó, hai người họ mới chỉ chiếm một phần nhỏ trong số đông kia.
"..."
Có phải tôi đang lú lẫn hay không, mà dường như có tiếng sáo đang văng vẳng đâu đây...?
Quả đúng thật, có tiếng sáo văng vẳng lại. Tiếng sáo như thể đã ngấm vào đất, ngấm vào trời, ngấm vào hồn thiêng sông núi.
Lắng nghe tiếng sáo, tôi chợt cảm thấy
Và giờ, tiếng sáo vô hình đó đang cất lên khúc dân ca Cò lả.
"Con cò là Cò bay lả ả a á a
Lả lả bay la
Bay từ là từ cửa phủ
Bay ra là ra cánh đồng
Tình tính tang là tang tính tình...
Tình tính tang là tang tính tình..."
Lả lả bay la
Bay từ là từ cửa phủ
Bay ra là ra cánh đồng
Tình tính tang là tang tính tình...
Tình tính tang là tang tính tình..."
"...Rằng có nhớ là nhớ hay không?
Rằng có biết là biết hay không?
Người về là về có nhớ ờ ớ ơ.
Nhớ nhớ ta chăng
Ta về là về ta nhớ..."
Rằng có biết là biết hay không?
Người về là về có nhớ ờ ớ ơ.
Nhớ nhớ ta chăng
Ta về là về ta nhớ..."
Đúng vậy, nhớ. Tôi vẫn mỉm cười. Tiếng sáo vẫn lắng đọng trong tâm hồn người, vẫn khiến người ta nhớ nhung, dù người cất lên khúc nhạc đó đã ra đi... Điệu hò vẫn còn mãi trong lòng người, dù cho người hát đã hóa người thiên cổ...
Tôi nhặt cây sáo lên. Nó chỉ là một cây sáo trúc bình thường, nhưng sao có thể phát ra những âm thanh du dương như thế...
Đài phun nước cũng chảy rì rào như phụ họa. Tai tôi như được nghe một bản hòa tấu của thiên nhiên. Âm thanh sáo réo rắt, nước chảy rì rào khớp với nhau từng nhịp.
Tiếng sáo cứ thổi mãi, thổi mãi cho dù về sau thế nào đi chăng nữa...
Tôi nhặt cây sáo lên. Nó chỉ là một cây sáo trúc bình thường, nhưng sao có thể phát ra những âm thanh du dương như thế...
Đài phun nước cũng chảy rì rào như phụ họa. Tai tôi như được nghe một bản hòa tấu của thiên nhiên. Âm thanh sáo réo rắt, nước chảy rì rào khớp với nhau từng nhịp.
Tiếng sáo cứ thổi mãi, thổi mãi cho dù về sau thế nào đi chăng nữa...
Chỉnh sửa lần cuối: