Tiểu mập mạp, tình yêu của tôi! - Cập nhật - Lanhlungphan

lanhlungphan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/5/14
Bài viết
13
Gạo
0,0
TIỂU MẬP MẠP, TÌNH YÊU CỦA TÔI!
Lanhlungphan
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác | Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 1-2 chương/tuần
Thể loại: Hiện đại - Trinh thám - Học đường - Thương đấu - Nữ cường
Độ dài: Chưa rõ
Giới hạn độ tuổi: Không | Cảnh báo về nội dung: Không

GIỚI THIỆU:
Tôi và anh quen nhau hai năm, đến lúc tôi phát hiện mình có thai thì anh lại đi công tác. Bảy tháng sau, anh trở về bên cạnh một người phụ nữ khác và hỏi tôi là ai. Buồn, khổ, có nhiều lúc tôi muốn chết đi, nhưng không thể, tôi còn có người cha mà tôi thương yêu nhất và đứa con chưa được sinh ra.

Tôi đã rất cố gắng để quên đi anh, nhưng không được, mỗi lần nghĩ về những tháng ngày chúng tôi bên nhau, tim tôi như bị ai cứa đứt vậy. Giải pháp tạm thời để vơi đi nỗi buồn của tôi chính là ăn, ăn đến nghẹt thở, cách mà trước đây tôi đã từng làm qua, khi mẹ tôi mất.

Khi tôi sinh bé Vũ, tình trạng của tôi thật sự không tốt, vì không có chế độ ăn uống hợp lí nên bào thai quá lớn, dẫn đến việc khó sinh. Nhưng cuối cùng, nghĩ đến việc sắp gặp được thiên thần bé nhỏ của mình, tôi đã cố gắng hết sức để sinh bé ra.

Thời gian trôi qua, bé con của tôi cũng được năm tuổi, thân hình tròn vo, khuôn mặt bé càng lúc lại càng giống anh, làm tôi nhiều khi đứng thất thần, rồi âm thầm trốn vào một góc mà khóc than, nhung nhớ.

Trong thời gian này, tôi không có bất cứ tin tức nào về anh. Lần cuối tôi nghe tin là lúc anh sang Mỹ định cư.

Lòng lại đau xót, nước mắt không chịu được mà tuôn rơi, rơi mãi.

“Mẹ, không khóc, mẹ khóc Vũ cũng khóc.”

Vũ - bé con của tôi, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, con bé toàn chứng kiến cảnh tôi khóc như mưa. Đây cũng là lí do tôi đặt tên Lệ Vũ cho bé, họ của tôi là họ Trần, nên tên hoàn chỉnh của bé là Trần Lệ Vũ.

Nhiều khi nhìn vào tên của con gái mà tôi cảm thấy mình thật ích kỉ và thiếu trách nhiệm, tôi chỉ quan tâm đến bản thân của mình mà không nghĩ ngợi gì cho con, đến cả cái tên của con cũng không đặt cho đàng hoàng.

Tôi tên là Trần Nhật Vy, tôi sinh ra trong một mùa hè nóng bức năm 90, tôi có một tuổi thơ rất tuyệt vời cùng gia đình, nhưng thật bất hạnh là mẹ tôi lại mất đúng ngày sinh nhật, năm tôi chính thức trở thành trẻ vị thành niên.Tôi không nhớ lí do mẹ tôi tại sao lại chết, chỉ mang máng nhớ được lúc đó mắt mẹ tôi trợn to, miệng la lớn gọi tên tôi, chuyện này cứ ám ảnh tôi mãi. Có nhiều lúc tôi cố gặng hỏi bố, nhưng ông ấy cũng lờ đi như không nghe thấy.

Nhưng không vì chuyện mẹ tôi mất đi mà tình cảm hai bố con đi xuống. Bố tôi, ông ấy đã dành hết tất cả tình cảm cho tôi, giống như muốn bù đắp sự thiếu thốn tình thương yêu của mẹ vậy. Và điều này khiến tôi rất hạnh phúc, tuy có nhiều lúc rất tò mò, muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng rồi cũng cho qua.

Cái ngày định mệnh tôi gặp anh là mùa xuân năm 2009, lúc tôi mới chân ướt chân ráo bước vào trường đại học.

Câu chuyện bắt đầu.
MỤC LỤC:
Chương 1 --- Chương 2 --- Chương 3--- Chương 4 --- Chương 5
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lanhlungphan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/5/14
Bài viết
13
Gạo
0,0
Chương 1.


“Nhật Vy, Nhật Vy, cậu lại đang nhìn cái gì mà thất thần vậy?” Một cô gái có bề ngoài xinh xắn chạy lại chỗ Trần Nhật Vy ngồi xuống.

“Thiên Thư à, tớ đang nghĩ, rốt cuộc tại sao vào đại học được vài tháng rồi mà mình vẫn chưa kiếm được bạn trai.” Trần Nhật Vy đau khổ nhìn Thiên Thư, cô bạn thân xinh xắn, có ngoại hình chuẩn người mẫu trái ngược với thân hình của cô.

“Ai, Nhật Vy à Nhật Vy, cậu muốn kiếm bạn trai cũng được, nhưng mà trước hết cậu phải giảm cân đã, tớ nói cậu bao nhiêu lần rồi cơ chứ.” Tôn Nữ Thiên Thư lắc đầu nhìn ngoại hình có chút thừa cân của cô bạn chơi thân từ nhỏ này. Thật sự là hết cách, cô đã khuyên Nhật Vy rất nhiều lần nên giảm cân, nhưng cô ấy vẫn không thể nào bỏ đi sự quyến rũ của đồ ăn được. Lúc còn bé, Nhật Vy rất đáng yêu, nhưng sau khi mẹ mất, cô ấy hoàn toàn thay đổi, luôn luôn lấy đồ ăn làm mục tiêu sống, cho dù là ba cô ấy hay là cô đều không thể khuyên nổi.

“Thiên Thư nha, tớ không làm được, đồ ăn vẫn quyến rũ hơn nhiều đó.” Nhật Vy nói, sau đó cầm một miếng bánh quy bỏ vào miệng nhai nhai.

Nhật Vy thật sự không phải là không muốn giảm cân, chỉ là vẫn chưa có cái mục tiêu nào lớn để cô có thể làm vậy. Cô rất muốn có bạn trai đấy, muốn từ khi còn học lớp 9 cơ, hồi đó đọc truyện tranh rất nhiều, sau này còn xem ngôn tình nữa, thế là ước có được một mối tình đẹp giống như trong sách vậy. Nhưng thật sự thì chuyện này chưa phải là điều gì lớn lao lắm để thúc giục việc cô giảm cân, thức ăn ở trước mắt vẫn quyến rũ hơn rất nhiều.

Nhật Vy là một cô gái mũm mĩm, tuy thân hình có chút mập mạp, nhưng mặt mũi rất đáng yêu, da lại trắng, bên má phải còn có cái lúm đồng tiền, ai nhìn vào cũng muốn véo. Ngoài ra cô cũng rất hòa đồng, ham học hỏi, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc khiến người ta không thể nào nhịn cười được.

Trong lớp, tuy mọi người đều bằng tuổi hoặc lớn hơn chút đều đem Nhật Vy trở thành em út mà nhào nặn. Nhật Vy cảm thấy rất khó chịu nên vẻ mặt lúc nào cũng hằn học, điều đó lại khiến ai nấy đều muốn trêu. Đến lúc cô hết chịu nổi, muốn sùng lên thì Thiên Thư chạy lại đẩy mọi người đi, dỗ dành cô, chỉ sợ cô làm gì đó không tốt đối với mọi người.

“Nhật Vy, hôm qua tớ có nói với cậu hôm nay tan học cùng đi xem Tuấn Minh của tớ thi đấu, cậu đừng quên đấy.”

“Biết rồi biết rồi, cậu cứ nhắc hoài, còn cái gì mà Tuấn Minh của cậu, đừng làm người khác ghen tị chứ!”

Nhật Vy bĩu môi nói, sau đó đứng dậy, phủi phủi vụn bánh quy trên váy, rời khỏi chỗ ngồi chuẩn bị vào lớp.

“A, chờ tớ, tớ chỉ nhắc cậu thôi, còn không tí nữa cậu lại quên mất mà theo chú Lục về nhà, bỏ tớ một mình bơ vơ thì khổ.”

“Không quên đâu không quên đâu, nếu muốn tớ chắc chắn không quên thì sau khi học xong đừng chạy lung tung, đi bên cạnh tớ là được.”

“Được được, hôm nay tớ không có họp ban, có thể đi bên cạnh cậu. Hihi.”

Nhật Vy cùng Thiên Thư vừa cười vừa nói đi vào lớp học, đúng lúc chuông vừa reo, cả hai nhanh chóng ổn định lại chỗ ngồi.

Nhật Vy và Thiên Thư ngồi cùng một bàn, vị trí vừa vặn ở giữa lớp học, cả hai chiều cao tương đối ổn nên không sợ bị người khác che mất tầm nhìn. Trong lúc chờ đợi giáo viên bộ môn đi vào, cả hai nhanh chóng lấy ra sách vở .

Vì lớp của Nhật Vy là lớp chuyên số 1, nên trong lớp ai cũng là người học hành nghiêm túc, điểm số luôn luôn cao nhất toàn khóa. Không giống với các lớp khác lộn xộn ồn ào, lớp của cô rất có kỉ cương, tuy vậy lúc sinh hoạt ngoài giờ lại rất náo nhiệt, trêu chọc nhau như thường.

Giáo viên đi vào, mọi người theo tiếng hô của lớp trưởng đứng dậy chào, sau đó lại chìm vào buổi học căng thẳng.

--------------------------------------------------------------------------------------------------

Tan học.


“Nhật Vy, nhanh nhanh, trận đấu sắp bắt đầu rồi, chúng ta cần phải chiếm được chỗ ngồi tốt, nếu ngồi xa tít thì không thấy được Tuấn Minh đâu, mà cậu ấy cũng không thấy chúng ta nữa.”

Thiên Thư rối rắm kéo Nhật Vy đến sân vận động của trường, vì hôm nay có rất nhiều người nổi tiếng tham gia trận đấu nên chắc chắn sẽ đông kín người, nếu không đến sớm thì sẽ không kiếm được chỗ tốt, và cô cũng không được nhìn rõ bạn trai Tuấn Minh của mình.

Nhật Vy bị Thiên Thư kéo, chạy đến mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhiều lần muốn dừng lại nhưng thấy cô bạn của mình vội vàng như vậy thì cũng cố gắng chạy theo.

Tới nơi, đúng thật là đông kín người, các hàng ghế gần sân nhất đều bị chiếm hết, chỉ còn mấy chỗ xa tít mù không ai thèm nhìn tới. Ngay lúc Thiên Thư thở dài thất vọng thì ở phía dưới hàng ghế đầu tiên có một thanh niên đẹp trai, cao ráo, mặt mày hớn hở hướng chỗ Thiên Thư và Nhật Vy đang đứng gọi to.

“Thiên Thư, Nhật Vy, dưới này này.”

“Ơ, Tuấn Minh, là Tuấn Minh kìa, chúng ta xuống đó nhanh lên.” Thiên Thư thấy Tuấn Minh thì mừng rỡ, tiếp tục lôi kéo Nhật Vy đi xuống.
Lần này Nhật Vy chỉ từ từ, chậm chạp mà đi xuống các bậc thang, thật sự là cô mỏi chân muốn chết rồi. Thiên Thư thì đã nhanh chóng phóng tới chỗ của Tuấn Minh, vui vẻ cười cười nói nói, trò chuyện với hắn ta.

Nhật Vy rốt cuộc cũng lết được xuống chỗ Thiên Thư và Tuấn Minh đang đứng. Cô nhìn Tuấn Minh than thở một cái, sau đó ngồi bệt xuống ghế trống gần đó thở hổn hển.

“Tuấn Minh, lần này anh hại chết tôi rồi.”

“Nhật Vy tiểu thư, xin thứ lỗi xin thứ lỗi, cũng do anh mà em phải cực khổ rồi. Nhưng mà anh rất vui nha, lần đầu tiên được em tự thân tới xem trận đấu, đúng là vinh hạnh.”

“Hừ, cũng là công lao của Thiên Thư nhà anh đấy, mới nãy còn bĩu môi than thở vì không có ghế tốt.” Nhật Vy vừa thở vừa trả lời, liếc Thiên Thư một cái.

“Này, tớ đã nói đâu?” Thiên Thư bị nói trúng tim nên xù lông phản bác.

“Ừ thì cậu chưa nói.” Nhật Vy nói như không trả lời.

“Thôi nào, haha, không phải là anh chuẩn bị tốt ghế ngồi cho hai người rồi đấy thôi.” Tuấn Minh thấy tính trẻ con của bạn gái nổi lên thì yêu thương nhéo má cô một cái, miệng vui vẻ cười xuề xòa.

“Ứ, lại véo má em rồi, nhưng mà Tuấn Minh của em vẫn là tốt nhất.”

Nhật Vy nhìn hai người kia âu yếm thì ngứa mắt, đảo mắt nhìn xung quanh sân vận động, người đến xem trận đấu càng ngày càng đông, cô tự hỏi, rốt cuộc bọn họ đang chuẩn bị thi đấu cái gì đây?

Người thi đấu cũng lác đác quanh hàng ghế đầu, người ngồi uống nước, người đùa giỡn, người lại xoay xoay cơ bắp. Áo quần bọn họ đều là đồ thể thao, đội nào ra đội ấy, nhưng cô vẫn mù tịt, rốt cuộc bọn họ đang chuẩn bị thi đấu cái thể loại gì.

Lúc này có tiếng còi báo hiệu vang lên, các tuyển thủ dần dần tập trung tại sân vận động, Tuấn Minh đang ngồi nói chuyện phiếm với Thiên Thư cũng rời đi.

“Thôi, đến giờ rồi, anh xuống sân đây, hai em có khát nước thì cứ mở balo anh ra là có.”

“Vâng, anh thi đấu thật tốt nha.” Thiên Thư làm hành động cố lên với Tuấn Minh, miệng cười cổ vũ.

“Thi tốt.” Nhật Vy cũng chêm một câu.

Tuấn Minh nhanh chóng xuống sân, sáp nhập vào đội hình của mình gần đó.

Hết chương 1.

>>>> Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mộ Hàn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/1/15
Bài viết
136
Gạo
300,0
Ú ù, nghe giới thiệu truyện có vẻ hay. Bạn đăng truyện nhớ tag mình với nha! :))
 

lanhlungphan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/5/14
Bài viết
13
Gạo
0,0
@Mộ Hàn Chương mới nha, cám ơn bạn đã ủng hộ :'))

Chương 2

Trên sân vận động, 22 cầu thủ chia làm hai đội, bọn họ thi nhau tranh giành một quả bóng, những cầu thủ mang áo xanh đá bóng qua lại cho nhau, còn các cầu thủ áo đỏ thì cố gắng đuổi theo đội áo xanh để giành bóng. Quả bóng đang ở sát bên phía tay phải của khán đài thì đổi hướng, từ từ chạy qua bên trái.

Trên khán đài, mọi người hồi hộp chờ đợi xem thử đội áo đỏ có giành được quả bóng hay không thì bỗng vụt một cái, một anh áo xanh từ đâu chạy lại đá thẳng quả bóng đi xa, lọt vào cái lưới ở phía trái khán đài. Mọi người thấy thế thì bỗng ồ ạt đứng dậy hoan hô.

Nhật Vy đang ngáp lên ngáp xuống phân tích “cái trò chơi đá bóng” này thì mọi bật dậy vỗ tay, la hét ầm ầm khiến cô sợ hãi bịt tai lại. Thiên Thư ngồi bên cạnh cũng đứng dậy la hét ầm ầm, kích động lay lay Nhật Vy.

“Nhật Vy, cậu xem kìa, đội anh Tuấn Minh vào rồi, đội anh Tuấn Minh vào rồi!”

Nhật Vy bị lay đến chóng mặt, hai tay đang bịt tai đưa ra, kéo tay của Thiên Thư lại.

“Biết rồi biết rồi, cậu đừng lay nữa, cậu lay nữa tớ lăn ra đây xỉu luôn cho coi.”

Thiên Thư không lay Nhật Vy nữa mà đứng thẳng dậy cười toe toét, sau đó đưa hai tay lên miệng làm loa, dùng sức la hét.

“Anh Tuấn Minh cố lên! Anh Tuấn Minh cố lên!”

Như nghe được lời của Thiên Thư gọi, Tuấn Minh cùng lúc cũng đưa mắt nhìn qua chỗ cô rồi nhe răng cười, tay đưa lên vẫy vẫy.

Thiên Thư nhìn thấy thế thì sung sướng, cũng đưa tay lên vẫy với Tuấn Minh. Nhật Vy liếc cô một cái xem thường.

“Xì, cái đồ hám trai.” Nói xong, Nhật Vy quay qua nhìn các cầu thủ trên sân vận động, bỗng mắt cô sáng lên, một tay kéo Thư, một tay chỉ ra sân vận động.

“Thư, trai đẹp, trai đẹp kìa!”

Nghe Nhật Vy gọi, Thiên Thư bỗng dừng lại, theo hướng chỉ tay của cô nhìn tới.

“Đâu đâu? A, là anh Hoàng khóa trên, quả hồi nãy của anh ấy sút đó. Anh ấy học cùng lớp với Tuấn Minh, đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu, là một trong những người nổi tiếng nhất trường ta. Bọn con gái đều chết mê với anh ta đó.”

“Chậc, vậy cậu cũng mê hả? Tí nữa tớ méc Tuấn Minh.”

Thiên Thư nghe vậy thì quay phắt qua nhìn Nhật Vy.

“Ê ê, nè nè, bọn họ mê chứ tớ có mê đâu, những người như thế đào hoa lắm, dễ thay đổi, không thích.”

“Tuấn Minh cũng đẹp trai, học giỏi, cũng đào hoa, nhiều cô thích đấy thôi. Vậy chắc cũng dễ thay lòng đổi dạ lắm.”

Nhật Vy xoa cằm gật gù, mắt lia tới chỗ anh chàng Hoàng đẹp trai đang mồ hôi nhễ nhại cùng đồng đội chuyền bóng.

“Này, Nhật Vy, cậu không nhường tớ một câu thì không được hả? Hừ, Tuấn Minh của tớ không như thế, cậu cũng biết rồi đấy thôi.” Thiên Thư giận dỗi quay đầu đi, mắt hướng về phía Tuấn Minh trên sân vận động.

“Được rồi được rồi, Tuấn Minh của cậu là tốt nhất. Xì, mới trêu có chút mà xem cái mặt kìa.” Nhật Vy kéo Thiên Thư qua xong đưa hai tay nhéo má cô ấy.

“A, tớ lớn rồi, cậu cứ nhéo má tớ hoài.”

“Ê, này, toàn là cậu đem má tớ ra làm đệm thịt để chơi, bây giớ tớ đụng có xíu đã la làng rồi. Hứ, sau nay đừng hòng đụng vào tớ nữa nhá!”

Đến lượt Nhật Vy giận Thiên Thư, mặt xụ xuống, quay qua chỗ khác. Thiên Thư thấy thế thì đưa hai tay ôm lấy tay của cô làm nũng.

“Thôi mà thôi mà, bốn cái má này chúng ta xài chung, được chưa? Hihi.”

---------------------------------------------------------------------------------

Thiên Thư chăm chú ngồi xem trận đấu, lâu lâu cũng giống như người ta reo hò cổ vũ, nhưng không có đứng dậy hay làm hành động mạnh, chỉ sợ Nhật Vy nằm gối đầu trên chân mình tỉnh giấc. Cô và Nhật Vy là bạn thân hồi còn rất nhỏ, cũng nhờ cô ấy mà cô mới được lạc quan vui vẻ như ngày hôm nay. Đối với cô, Nhật Vy như là một người thân yêu trong gia đình, và cô có thể làm mọi thứ để cô ấy vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn.

Tiếng còi báo hiệu kết thúc trận đấu vang lên, đội áo xanh là đội của lớp chuyên số 1 của khóa 3, ngành kinh tế, viết tắt là KTIIIA1 thắng cuộc với tỉ số 3-1. Còn đội về nhì, cũng là đội thua ngày hôm nay thuộc về đội của lớp giáo dục thể chất 1, khóa 4, ngành giáo dục thể chất, viết tắt là GDTCIII1. Hôm nay là chung kết đá bóng của trường đại học Q, kết quả này ai cũng đoán trước được nên không khí nặng nề của đội thua cuộc dường như không có, đúng hơn là bọn họ đang tung hô ăn mừng vì vào được một quả.

Lý do cũng là vì đội KTIIIA1 có ba người từng nằm trong đội tuyển quốc gia hồi cấp ba, là Hoàng, Tuấn Minh và Tuấn. Khi đã có ba người này vào sân thì không một đội nào có thể vượt qua được, nên chuyện có thể vào được một quả đối với đội GDTCIII1 là một chuyện vui sướng nhất từ trước tới nay.

“Mọi người đi trước nhé, tớ còn có bạn nên sẽ đến sau.”

Tuấn Minh tươi cười nói với mọi người trong đội bóng. Tuấn từ trong đám đi tới vỗ vai Tuấn Minh.

“Này anh bạn, người yêu thì nói người yêu đi, làm gì mà bạn với chả bè. Cứ gọi cô ấy tới đi ăn mừng luôn cho vui.”

“Đúng rồi đó, dù sao cũng quen biết cả, ngại gì chứ!” Mấy người trong đội bóng cũng hùa theo.

“Ừ thì người yêu, nhưng người yêu của tớ có dẫn thêm cô bạn thân, sợ là bọn họ sẽ ngại.”

“Không sao đâu, nếu không chúng ta cùng tới mời cả hai cùng đi, đến nước này thì còn ngại ngùng gì nữa.” Hoàng cũng đi tới mỉm cười lên tiếng.

“Ây da, không đùa đấy chứ? Chúng ta mà tới đó thì có mà mấy cô nương kia nhảy bổ ra làm thịt quá.” Một anh bạn trong đội bóng nhìn quanh sân vận động sợ hãi lên tiếng.

Xung quanh sân vận động, có rất nhiều cô gái nhìn chằm chằm vào Hoàng, Tuấn với Tuấn Minh. Ba người bọn họ rất có tiếng trong trường, vừa đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, thể thao lại không chê vào đâu được, các cô gái trong trường ai ai cũng đều muốn mình có thể một ngày làm người yêu của một trong ba người, không thì chỉ cần đi bên cạnh thôi là vui sướng lắm rồi.

“Không sao đâu, chúng ta không cho phép thì họ sẽ không làm gì quá lố đâu.” Hoàng nhẹ nhàng mỉm cười.

Nghe Hoàng nói vậy thì không ai có ý kiến gì nữa, nhanh chóng đi tới chỗ Nhật Vy và Thiên Thư đang ngồi. Bọn họ càng đi tới gần khán đài, các cô gái càng lớn tiếng la hét, chỉ muốn nhảy xuống sân ra đón bọn họ, nhưng vì quy định nhà trường nghiêm ngặt nên ai nấy đều cắn răng vứt đi ý định đó.

Nhật Vy đang nằm trên chân Thiên Thư ngủ thì bị lay dậy, cô chậm chạp ngồi dậy, tay dụi dụi mắt.

“Thư, trận đấu kết thúc rồi sao?”

“Kết thúc rồi, cậu đúng là, đến xem đá bóng mà lại lăn ra ngủ thế này chắc chỉ có mỗi cậu. Coi nè, chân tớ tê hết cả lên rồi đấy, cậu nên giảm cân đi, nói hoài à.”

“Ư, xin lỗi vợ yêu, làm khổ vợ rồi, hihi. Tớ mập cũng tốt mà, lúc trời lạnh, tớ làm cái đệm thịt ấm áp cho cậu không phải sao?” Nhật Vy hiếm khi nhăn răng cười, đưa tay mát xa chân cho Thiên Thư.

“Hừ, tuy mất đệm thịt ấm rất tiếc, nhưng tớ vẫn muốn cậu giảm cân hơn, tớ nói thật đó.” Thiên Thư bỗng nhiên nhỏ nhẹ nói.

Nhật Vy thấy Thiên Thư như thế thì bắt đầu trốn tránh, đúng lúc thấy đội của Tuấn Minh đang hướng về phía mình đi tới thì cô la lên.

“A, Thư, cậu xem kìa, đội Tuấn Minh đang đi tới chỗ chúng ta đó!”

“Hả? Đâu đâu?” Thiên Thư nghe vậy thì quên mất chuyện định nói, quay qua hướng Nhật Vy chỉ để tìm bóng dáng của Tuấn Minh.

“A, Tuấn Minh, Tuấn Minh!” Thiên Thư nhìn thấy Tuấn Minh thì mắt sáng lên, đưa tay lên vẫy vẫy với anh.

Tuấn Minh thấy Thiên Thư vẫy tay gọi mình thì hớn hở, sau đó bỏ lại đồng đội, chạy thẳng tới chỗ của cô. Mấy người ở phía sau thấy vậy thì lớn tiếng trêu chọc.

“Tuấn Minh, cậu thấy gái bỏ bạn nha. Tội này phải trảm mới được.”

“Đúng vậy, phải trảm, haha.”

“Chạy nhanh lên, nhanh nhanh kẻo nhịn không được Tuấn Minh ơi!”

“Hahahaha...”

Cả đội thi nhau trêu chọc Tuấn Minh, miệng cười vui vẻ, sau đó cũng nhanh chóng tới chỗ ba người bọn họ.

“Tuấn Minh, hôm nay anh đẹp trai quá đi mất!” Tuấn Minh vừa chạy lại thì Thiên Thư bắt lấy tay của anh, sau đó đưa khăn đã lấy sẵn lên lau mồ hôi cho anh. Tuấn Minh nhìn Thiên Thư âu yếm, miệng cười toe toét hưởng thụ.

“Tất nhiên rồi, anh khi nào cũng đẹp trai nhất.”

“Ọe, thấy gớm, hai vợ chồng các người thôi diễn trò đi.” Nhật Vy nhìn thấy hai người kia âu yếm thì ngứa mắt, không chịu được làm ra hành động kinh tởm.

“Oa, Vy, em xấu tính quá, đừng ghen ăn tức ở với bọn anh hoài thế chứ. Em lo giảm béo đi để còn có người yêu, lúc đó thì xem ai diễn trò nhiều hơn ai nha.”

“Hừ, đợi đó. Ơ...” Nhật Vy hừ lạnh một cái, quay mặt đi, đúng lúc này thì thấy mấy người bọn Hoàng vừa tới. Nhìn thấy xung quanh rất nhiều nữ sinh trong trường bu lại, kín cả một vùng, Nhật Vy sợ hãi trợn to mắt.

“Chào các cô gái xinh đẹp, cám ơn các bạn hôm nay đã đến cổ vũ cho bọn mình. Nhưng vì mới kết thúc trận đấu, mọi người rất mệt mỏi, trên người lại có mùi hôi nên không thể tiếp các bạn được, mong các bạn thông cảm. Mà các bạn đừng quên nhé, tuần sau có buổi họp mặt giao lưu lớn ở trường, các bạn nhớ đến nha. Cám ơn các bạn nhiều lắm.” Hoàng không biết lấy đâu ra một cái loa nhỏ, sau đó đứng thẳng, lớn tiếng nói chuyện với mọi người. Kết thúc còn khuyến mãi một nụ cười tỏa nắng khiến người khác tim phải đập rộn ràng.

Các cô gái nghe thấy Hoàng nói vậy thì có chút thất vọng, không đến gần chỗ Hoàng nữa mà đứng im đó nhìn các anh, ánh mắt ghen tỵ bắn về phía Thiên Thư và Nhật Vy.

Hoàng nói xong thì quay qua chỗ Thiên Thư và Nhật Vy mỉm cười.

“Đến nước này rồi, hai em có thể nào đi ăn liên hoan mừng chiến thắng với bọn anh được không?”

“Được!” Thiên Thư nhìn qua Nhật Vy định hỏi thì thấy cô sáng bừng hai mắt, lia lịa gật đầu. Rốt cục Nhật Vy cũng trúng tiếng sét ái tình rồi.
Chương 1 <<<< >>>> Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lanhlungphan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/5/14
Bài viết
13
Gạo
0,0
Chương 3

Thiên Thư cứ tưởng rốt cuộc Nhật Vy cũng trúng tiếng sét ái tình, nhưng ai ngờ, khi nhìn lại biểu hiện của cô ấy thì khiến cô cảm thấy “tiếng sét ái thức ăn” thì đúng hơn. Thiên Thư chỉ có thể thở dài nhìn Nhật Vy, cô còn trẻ thế này mà mức độ thở dài càng ngày càng tăng rồi.


“Nhật Vy đồng ý rồi thì em cũng đi, dù sao Tuấn Minh của em giỏi thế này, em không thể không đi cùng mọi người được, lỡ khi lúc không có em anh ấy bị con nhỏ nào đấy cướp đi thì chết. Hihi.”


“Ai mà dám cướp nó từ tay em chứ, có mà em phanh thây con người ta ra ấy!”


“Ư, anh Tuấn, anh cứ chọc người ta hoài vậy!”


“Thôi, đi nào, không fan của thằng Hoàng với thằng Tuấn chạy đến đè bẹp mình thì chết, haha.” Tuấn Minh cười tươi lên tiếng.


“Ê này, trong đó cũng có cả một lực lượng fan của cậu đấy!”


Tuấn nhảy dựng lên không cho là đúng, mọi người thấy thì cười vui vẻ. Sau đó cả đám rời khỏi sân vận động. Ở phía sau, tất cả các nữ sinh nhìn theo tiếc nuối, sau đó cũng nhanh chóng giải tán.

Trên khán đài chỉ còn một nhóm gồm năm nữ sinh đứng lại, bọn họ mặt mày nhăn nhó khó chịu. Một cô gái là chị cả đứng khoanh tay, vẻ mặt trầm xuống, nhìn thấy đám người vừa đi thì quay phắt lại.


“Hừ, sao lại bất công thế? Cái con ranh Thiên Thư đó luôn được ưu tiên là sao?” Một cô gái tên là Vân, không chịu được bức xúc lên tiếng.


“Đúng vậy, trong khi chúng ta đâu có thua gì nó? Nếu so sánh thì chị Như còn ăn đứt nó, không phải sao?” Một cô gái khác là Hương nghe vậy cũng hùa theo.


“Nhà cô ta giàu mà, học lại giỏi, khuôn mặt lại xinh xắn, dễ thương.”


“Tính cách cũng rất đáng yêu nữa, kiểu mềm mại yếu đuối, cần được che chở như thế này ai mà không yêu cơ chứ!”


Hai chị em sinh đôi là Thu và Hạ lần lượt lên tiếng khen Thiên Thư.


“Này, hai cô thôi đi, cái kiểu tiểu thư vô dụng đó thì sao sánh được với chúng ta chứ? Chúng ta mạnh, chúng ta có quyền!” Vân nghe hai chị em sinh đôi nói vậy thì bức xúc lên tiếng, trước giờ bọn họ muốn gì là được nấy, không thua ai hết, bỗng dưng năm nay xuất hiện con nhỏ năm nhất vào cướp mất sự chú ý của các anh, các cô tất nhiên là khó chịu.


“Bọn mày im đi cho tao nhờ cái!” Cô gái được gọi là Như đang im lặng bỗng lớn tiếng khiến cả đám giật mình im lặng.


“Tao nghĩ cần gặp nhỏ đó một lần, còn có con bé mập bạn nó nữa.”


“Chị, chị định khi nào gặp.” Hương lên tiếng.


“Sắp rồi, tụi bay chuẩn bị đi.”


“Vâng!”


Cả đám đồng thanh trả lời, miệng ai nấy cười tươi vì sắp được làm việc gì đó thú vị lắm.


-------------------------------------------------------------------------


Tại quán karaoke, mọi người vui vẻ ngồi hát hò say sưa, giọng ca của Tuấn là khủng bố nhất làm mọi người phải bịt tai lại. Cặp đôi Thư và Tuấn Minh thì có chút lãng mạn, có chút đáng yêu làm cả bọn ghen tỵ. Cả đám chạy ra giữa sảnh nhảy nhót hát hò, chỉ còn Hoàng và Nhật Vy ngồi ở ghế, Hoàng thì ngồi nhìn mọi người nhảy nhót mỉm cười vui vẻ, lâu lâu lại bấm điện thoại, còn Nhật Vy thì ngồi xử đống thức ăn được mua riêng cho mình.

“Ọt ọt, ợ!” Đây là âm thanh phát ra từ Nhật Vy, cô uống xong miếng nước hoa quả cuối cùng của mình thì nằm ngã ra sau thoải mái ợ.

Hoàng nhìn thấy Vy như thế thì miệng méo xệch, có phải cô gái mập nào cũng như vậy chăng? Hoàng xê xê người ra ngoài mép ghế, cố gắng tránh Nhật Vy càng xa càng tốt.

Nhật Vy nhìn hành động của Hoàng cũng không để bụng, dù sao chuyện này cũng rất bình thường, cô mặc kệ mọi người đang chơi vui vẻ, không chút ý tứ nào nằm xoài ra ghế nhắm mắt ngủ.

Hoàng vẫn chú ý đến hành động của Nhật Vy, thấy cô nằm lăn ra ghế ngủ thì thở hắt một hơi, anh chỉ sợ cô gái này sẽ đứng dậy và làm gì đó với mình thôi.

-------------------------- Đường phân cách huyền thoại ---------------------------

“Vy, tỉnh dậy, chúng ta về nhà nào!” Thiên Thư lay lay Nhật Vy.

“Hả? Ơ, Thư, chơi xong rồi hả?” Nhật Vy nhíu mắt nhíu mày loạn xạ, sau đó đưa tay lên dụi dụi hai mắt, cả thân hình mập mạp khó khăn ngồi dậy.

“Xong rồi xong rồi, xem có ai như cậu không, đi chơi với một đám trai đẹp mà toàn ăn với ngủ.” Thiên Thư đỡ Nhật Vy ngồi dậy, vuốt mớ tóc lộn xộn cho cô, trách móc.

“Nhưng bọn họ đâu có ai chú ý đến tớ đâu, sao tớ chú ý bọn họ được!” Nhật Vy ngơ ngơ nhìn Thiên Thư.

“Trời ơi là trời, tớ thua cậu rồi đấy, dậy, đi về thôi, bọn họ đợi ở ngoài kia hết rồi.”

Thiên Thư ôm tay Nhật Vy, cả hai lôi kéo nhau đi ra ngoài. Ở ngoài, mười một chàng trai người nghiêng, người ngã, người lại tỉnh như sáo đứng đó, tạo thành một đội hình buồn cười, khiến khách karaoke ra vào ai cũng phải ngoái lại nhìn rồi cười khúc khích. Khi Nhật Vy và Thiên Thư đi ra, cả đám ngoái đầu lại nhìn, Hoàng lúc này nhìn thấy ánh mắt của Nhật Vy lơ đãng hướng về phía mình thì ngó lơ, chân lùi lại phía sau mấy người bạn.

“E hèm, chúng ta về thôi, khuya rồi, mai còn đi học nữa.” Hoàng đưa tay lên miệng, ho nhẹ một cái, dẫn đầu đi trước nói với mọi người.

“Mới có mười giờ, thằng Hoàng hôm nay tốt đột xuất hay sao vậy? Thường ngày nó hành bọn mình ghê lắm mà?” Một anh chàng kì lạ lên tiếng.

“Tốt cái gì mà tốt, các cậu không muốn về phải không?” Hoàng nhíu mày, khó chịu lườm anh chàng kia.

“Có có, về về!” Anh chàng kia nhìn thấy ánh mắt của Hoàng thì nổi da gà, nhanh chóng chạy trước.

Mọi người cũng nối đuôi nhau ra về, Tuấn Minh nhận nhiệm vụ chở Nhật Vy và Thiên Thư về tận nhà, dù sao nhà của hai người này cũng sát nhau, nhà anh cũng gần đó nên rất tiện.

Trên chiếc camry màu trắng, Thiên Thư ngồi hàng ghế trước với Tuấn Minh, còn Nhật Vy nằm xoài ở hàng ghế sau, lấy điện thoại ra chơi điện tử.

“Nhật Vy, hôm nay em chấm được ai không?” Tuấn Minh bỗng lên tiếng.

“Không!”

“Vy, sao vậy? Không phải cậu bảo Hoàng rất đẹp trai sao?” Thiên Thư nghe vậy thì quay người lui nhìn Nhật Vy.

“Đẹp, nhưng tớ không thích.”

“Trời, Nhật Vy, em hiếm có thật. Thằng Hoàng mà biết thì đau khổ lắm đây.” Tuấn Minh từ kính chiếu hậu nhìn Nhật Vy.

“Anh Tuấn Minh, không có đâu, em nghĩ người ta còn mừng nữa đấy. Haha, thắng rồi!” Nhật Vy chăm chú chơi game, vừa trả lời Tuấn Minh.

“Ặc, sao em khẳng định vậy chứ.”

“Chà, hồi nãy anh không chú ý hả? Người ta cứ tránh xa em hoài không phải sao?”

“Uây...” Tuấn Minh không biết nói gì, ngồi im lặng lái xe.

“Vy, thật hả? Tên Hoàng đó sao lại...”

“Thư, cậu đừng bức xúc, chuyện thường ngày đều gặp mà.” Nhật Vy cười mỉm an ủi Thiên Thư.

Thiên Thư liếc bạn mình một cái rồi im lặng, không nói gì nữa, cô biết Nhật Vy trong lòng đúng là không nghĩ gì đâu, nhưng cô lại có chút khó chịu vì Nhật Vy như thế. Nhật Vy từ trước đến giờ, ngoài cô và bố cô ấy thì không có cái gì, hay bất kì ai khiến cho Nhật Vy để lòng hay chú ý đến. Rốt cuộc phải làm sao để cô ấy có thể vui vẻ và hòa đồng hơn đây.
 
Bên trên