Chương 2: Chia tay
Chớp mắt cũng một năm trôi qua. Tiểu Nhu đã đọc được đến một rương sách y học. Cây thuốc cũng phân biệt được nhiều loại. Tư chất nàng rất thông minh nên đã được nghĩa phụ bắt đầu dạy châm cứu. Ban đầu Đắc Hưng bắt thỏ, cáo cho nàng tập châm cứu. Nhưng sau nhìn ánh mắt sáng quắc của nàng nhìn chằm chằm vào người hắn thì hắn đành thở dài chìa tay cho nàng thí nghiệm. Nữ nhân ở thời này học y rất khó khăn, vì không tiện xem cơ thể nam giới. Có điều Đắc Hưng chả để ý, tiểu thiếp nhà hắn nhìn người hắn thì có gì mà không được?
Một năm qua, Đắc Hưng đã thua sư phụ đến 167 lần rồi. Lần nào hắn thách đấu bị thua thì hôm sau nhất định không tới gặp Tiểu Nhu. Phải biết sư phụ hắn rất xấu tính, ghen với việc hắn tuấn tú hơn người, nên không đánh thì thôi, đã đánh thì mặt hắn thành đầu heo, cả người thâm tím không chỗ nào lành lặn. Nhưng chẳng lần nào hắn trốn được Tiểu Nhu. Nàng lần nào cũng tìm được hắn, khi thì băng bó, khi thì xoa bóp, còn có lần nắn cả khớp cho hắn. Mặt hắn có thế nào nàng cũng không cười hắn. Càng ngày không hiểu nhờ thực hành trên hắn nhiều nên y thuật nàng tiến bộ hay y thuật nàng tiến bộ nên thương thế của của hắn khỏi rất nhanh.
Mỗi lần hắn bị đánh đau, nàng đều hát cho hắn nghe. Những bài hát của nàng nội dung vẫn vô cùng kỳ quặc, nhưng không thể phủ nhận được nàng hát rất hay, rất có cảm xúc. Hồi chưa bị đem đến đây, biểu huynh kiêm sư phụ thối của hắn đã từng đưa hắn tới lầu xanh nghe hát. Khi đó hắn thấy các cô nương đó hát thật hay, thật ngọt ngào. Nhưng đến khi gặp cô nhóc này Đắc Hưng mới thấy các cô nương lầu xanh kia hát không thể so sánh với tiểu muội muội này. Khi nàng hát linh hồn và lời ca dường như hòa làm một khiến hắn như chìm đắm vào lời ca của nàng.
Có lần hắn nhiệt liệt khen ngợi nàng, tiểu muội muội của hắn còn vỗ ngực nói ước mơ của nàng sau này sẽ trở thành ca sỹ. Hắn hỏi “ca sỹ là gì?”. Sau một hồi nghe giải thích, hắn toát mồ hôi hột nhận ra ca sỹ mà nàng nói đến có khác nào ca kỹ đâu. Một tiểu cô nương, thích để lộ chân trần và bắp tay, lại muốn làm một ca kỹ. Nếu không phải quen thân với cô nhóc hẳn Đắc Hưng cho rằng tiểu muội muội này hẳn là con gái kỹ nữ hoặc là lớn lên trong kỹ viện.
Đắc Hưng nghiêm mặt cấm Hương Nhu nói chuyện này với ai. Chỉ tội nghiệp cô nhóc, cứ ngây người ra không hiểu tại làm sao mà Hưng ca ca lại nổi giận. Nhưng quen biết đã lâu nàng tin Hưng ca ca của nàng chắc chỉ muốn tốt cho nàng mà thôi. Thế giới này còn nhiều điều nàng chưa biết rõ. Vì thế nàng nhu thuận gật đầu. Đắc Hưng nhìn vẻ nhu thuận ấy thì vô cùng đắc ý. Tiểu muội muội cũng được, tiểu thiếp cũng được, giáo huấn nàng thành công khiến hắn có cảm giác thành tựu.
Mỗi lần nhìn thấy nàng để lộ bàn chân hay kéo tay áo cao để lộ cánh tay, Đắc Hưng đều nhíu mày lại. Nhưng Tiểu Nhu nói ở nhà nghĩa phụ, Bình ca ca, Vũ nhi tỷ tỷ không cho nàng làm thế, nàng chỉ làm được thế trước mặt hắn. Đắc Hưng thở dài, thôi dù sao cũng là vợ thứ mười mấy của hắn, để hắn nhìn cũng được. Có điều ánh mắt Đắc Hưng khi đó nhìn vào bắp tay và bàn chân để trần của tiểu muội muội chỉ hiện nên nét dung túng, chiều chuộng nàng mà không hề có chút dục vọng nào. Dù hắn đã mười ba, nhưng tiểu muội mới có chín tuổi thôi mà!
Khi mặt trời xuống núi, Tiểu Nhu chuẩn bị ra về thì hắn đều đi giày cẩn thận lại cho nàng, kéo tay áo xuống phủ đến tận cổ tay và luôn miệng dặn dò phải cẩn thận.
Lần thua thứ 168. Đắc Hưng đấm thùm thụp vào cây vải khiến Tiểu Nhu đang vắt vẻo trên chạc ba phải ôm chặt cành để khỏi rơi xuống. Đến khi hắn mệt mỏi nằm vật ra đất nàng mới nhẹ nhàng tụt xuống đất trị thương cho hắn. Hắn nói:
“Hôm nay sư phụ đã trúng hai chưởng của huynh, cứ thế này huynh sẽ rất nhanh được về nhà thôi.”
Tiểu Nhu biết nếu thắng sư phụ, Đắc Hưng sẽ trở về nhà chàng ở Đại Việt. Tay nàng chợt run run.
“Hưng ca ca, huynh muốn về nhà sao?”
“Đúng, ai muốn ở trong xó rừng này chứ.”
Thấy không khí khang khác, Đắc Hưng nhướn mắt nhìn. Tiểu Nhu mắt đã đỏ hoe. Nàng nói.
“Hưng ca ca trở về nhà thì muội biết làm sao? Ai sẽ chơi với muội đây?”
Thấy nàng như sắp khóc, Đắc Hưng vội luống cuống dỗ dành.
“Ta trở về rồi nhất định sẽ quay lại thăm muội. Với lại ta có trở về nhà mới tìm cách giúp muội tìm đại ca chứ.”
“Thật không?”
“Thật hơn vàng!”
Tiểu Nhu cười híp mí. Nàng nói nhất định nàng sẽ giúp hắn thắng được sư phụ. Mấy ngày sau nàng đưa cho hắn một gói thuốc. Nàng nói sư phụ hắn nếu ăn nhất định sẽ bủn rủn chân tay không có sức mà đánh với hắn. Lần đó thấy hắn cứ chăm chăm nhìn vào tô canh cá trên bàn. Sư phụ hắn bóp mũi bắt hắn uống bằng hết. Kết quả Đắc Hưng tứ chi vô lực bị ném vào chuồng ngựa, ba ngày sau mới gặp lại Tiểu Nhu được. Kết luận thuốc tốt nhưng cách hạ độc thật ngu ngốc.
Khi kỹ thuật lừa đảo của Đắc Hưng tốt hơn một chút, hắn lại lấy thuốc của Tiểu Nhu tiếp tục hạ độc. Nhưng sư phụ hắn vừa đưa tô canh lên ngửi một cái liền vừa nhìn hắn vừa cười. Sau đó Đắc Hưng lại bị bóp mũi đổ canh vào mồm, ném vào chuồng ngựa.
Lần này chỉ đợi đến ngày thứ hai không gặp, Tiểu Nhu đã biết đường mò vào chuồng ngựa đổ vào miệng hắn cái gì đó. Chỉ một lát sau là Đắc Hưng cử động lại được. Sau khi nghe chuyện, Tiểu Nhu nắm chặt tay hắn, nàng nói, thuốc lần sau chắc chắn không có mùi, không có vị. Vài ngày tiếp theo, Đắc Hưng nhận được thuốc mới, lại tiến hành hạ độc. Lần này sư phụ hắn dường như có cảnh giác, hắn chỉ ăn những món mà Đắc Hưng đụng đũa qua. Đắc Hưng nghiến răng, sao mà sư phụ hắn lại gian xảo thế.
Khi biết chuyện Tiểu Nhu nói lần sau hắn chỉ cần uống thuốc giải trước rồi hạ độc vào thức ăn rồi cùng ăn với sư phụ là được. Nhưng sau nhiều lần bị hạ độc, bây giờ đồ ăn được sư phụ giấu như giấu mả tổ. Đắc Hưng không có cách nào xuống tay được.
Thất bại ở hạ độc vào thức ăn. Tiểu Nhu lại đưa cho Đắc Hưng mấy thẻ nhang. Nàng nói nếu đốt lên sẽ khiến cơ thể sinh ảo giác, mất sức phán đoán khi chiến đấu. Đắc Hưng sung sướng đem về. Đêm đó khoét giấy cửa sổ, thả hương vào phòng sư phụ. Có điều Đắc Hưng quên mất khả năng bế khí của sư phụ nhà hắn là đệ nhất thiên hạ. Thấy động bên ngoài, sư phụ hắn hắng giọng gọi hắn vào. Hắn nói tối không ngủ được nên đi dạo. Sư phụ hắn cười cười bắt hắn đấm lưng. Đắc Hưng nhìn que nhang cháy dở ở góc tường mà toát mồ hôi hột, đành vừa đấm lưng vừa lén bế khí, hy vọng sư phụ hắn sẽ gặp ảo giác trước. Một khắc sau hắn không thể nhìn thấy được trước măt có bao nhiêu sư phụ. Khi hắn còn đang hoa chân múa tay thì sư phụ hắn ném hắn ra chuồng ngựa cùng đống nhang thắp quanh người.
Cả đêm ấy hắn mơ thấy đám ngựa kia biến thành mỹ nhân và hắn ôm ấp đám mỹ nhân ấy cả đêm. Tỉnh dậy nhìn thấy ngựa là hắn buồn nôn. Kết quả sau khi rút kiếm chém chết hai con ngựa trong chuồng, Đắc Hưng tiến tới cây vải bìa rừng khởi binh vấn tội ai đó. Tiểu Nhu thật thà khai, vì muốn biết công dụng nên có bỏ ít mê tình vào mấy thẻ nhang. Đắc Hưng đỏ mặt không dám kể chuyện ở chuồng ngựa, nhưng từ đó cự tuyệt dùng nhang độc.
Bao nhiêu kế sách mà không ăn thua, đang chán nản thì Tiểu Nhu đưa cho hắn một giỏ thức ăn, trong đó có mấy món điểm tâm, trông hình thù rất xấu. Nàng gãi đầu xấu hổ.
“Ở đây không tìm được khuôn đẹp nên bánh có hình thù xấu, nhưng ngon lắm.”
Vừa luyện công xong, đói đến mức bụng dính vào lưng. Đắc Hưng nhón lấy môt miếng bánh lên ăn. Mắt hắn sáng lên, quả thực là vô cùng ngon. Điểm tâm trong ngự thiện phòng của phụ hoàng còn lâu mới bằng mấy cục bánh xấu xí này. Thấy Đắc Hưng thích, Tiểu Nhu vui vẻ nói.
“Không xuống tay được với thức ăn, thì huynh mang điểm tâm muội làm về, nếu sư phụ huynh thích lần sau chúng ta sẽ hạ độc vào đấy. Muội là người làm bánh nên có thể hạ dược vào lúc nào cũng được. Sư phụ huynh hảo ngọt như thế, chắc chắn sẽ có lúc mất cảnh giác.”
“Kế hay!” Đắc Hưng vỗ đùi: “Nhưng sư phụ ưa hình thức lắm, mấy thứ này ngon thật, nhưng xấu thế này sư phụ nhất định không chịu động tay đâu.”
“Nếu có khuôn làm bánh muội nhất định làm nó đẹp hơn.”
“Khuôn làm bánh?”
“Có thể làm bằng gỗ. Muốn tạo ra hình thù gì, thì khắc vào gỗ, sau đó đưa bột bánh vào, lúc đem ra mặt trên của bánh sẽ có hình như thế.”
“À!”
Từ hôm đó, mỗi khi rảnh rỗi ngoài việc ăn vải, ăn điểm tâm Tiểu Nhu làm, Đắc Hưng còn ngồi khắc khuôn bánh. Ban đầu những khuôn làm bánh cũng xấu xí thảm hại vô cùng. Cho đến một hôm, Đắc Hưng khắc được hình hoa mai vào mặt trong của một miếng gỗ. Tiểu Nhu đổ đất sét vào, từ khuôn hoa mai đó hình dạng của miếng đất sét đó đưa ra hệt như một bông hoa mai. Cả Đắc Hưng và Tiểu Nhu đều nhìn nhau cười sung sướng. Kể từ khi làm được khuôn bánh ưng ý, hàng ngày Đắc Hưng sau khi luyện công về đều đem theo một gói bánh điểm tâm.
Ban đầu Sư phụ hắn không để ý, nhưng về sau nhìn những khối điểm tâm đẹp đẽ, lại nhìn đệ tử cứ vừa ăn vừa xuýt xoa thì hắn chịu không nổi cũng ăn thử. Quả nhiên cái thứ hảo ngọt như sư phụ không thể cưỡng chế được trước món điểm tâm hoa mai tinh xảo này. Nhưng sư phụ vẫn vô cùng cảnh giác. Không bắt hắn ăn thử, cũng bắt mấy con vật nuôi như chó mèo ăn thử, thấy không vấn đề gì mới ăn. Khi sư phụ hỏi bánh từ đâu mà ra, Đắc Hưng nói mua dưới chân núi. Sư phụ hắn không nói gì.
Một ngày cuối thu. Sư phụ như thường lệ xuống núi mua một ít nhu yếu phẩm. Hắn nằng nặc đòi đi theo. Khi chuẩn bị rời chợ. Hắn chỉ vào một quầy nhỏ xíu ven đường nói.
“Đệ tử thường mua điểm tâm ở đây.”
Sư phụ hắn nhìn theo hướng chỉ thấy ở quầy nhỏ đó bày bán điểm tâm hoa mai mà hắn thường ăn. Đứng trông quầy là hai tiểu cô nương khoảng mười tuổi và mười bốn tuổi. Một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy có mặt mũi khá dữ dằn, bên hông đeo thanh kiếm. Nhìn dáng đi thì có vẻ như là người luyện võ từ nhỏ. Sư phụ tiến về phía quầy hàng, có hai người đang mua. Thấy hắn, tiểu cô nương nhỏ tuổi khẽ cười nói với cô nương lớn hơn bên cạnh.
“Tỷ tỷ mệt rồi, để muội làm cho.”
Nàng cười với sư phụ và hỏi.
“Khách quan mua bao nhiêu?”
“Hai mươi bánh hoa mai.”
“Khách quan mua về hay ăn ngay?”
“Mua về!”
Tiểu cô nương lấy hai mươi chiếc bánh từ đống bánh vừa lấy cho những người khách trước, trước khi gói lại, rưới thêm một chút dầu thơm. Nàng nói.
“Khách quan mang về, rưới chút dầu thơm mới để được lâu.”
Sư phụ nhếch mép cười. Nếu hắn nói ăn ngay, hẳn tiểu cô nương sẽ nói ăn ngay phải rưới dầu thơm mới ngon. Thứ khác biệt duy nhất giữa món bánh hoa mai của hắn và hai người khách trước đó chỉ là thứ dầu thơm này. Vấn đề chắc chắn nằm trong dầu thơm. Thái tử đem món bánh này cho hắn ăn mấy tháng nay mà hôm nay mới chính thức hạ độc. Kế hoạch lại vô cùng tỷ mỉ. Lại biết phối hợp với người khác. Nếu không phải vài lần hắn nhìn thấy thái tử cùng một chỗ với tiểu cô nương xinh đẹp này, hẳn hắn sẽ bị đánh lừa.
Xem ra thái tử đã bớt lỗ mãng, biết dụng kế, biết dùng người. Vậy thì có thể trở về được rồi. Sư phụ như hắn nên tương kế tựu kế cho thái tử một lý do để mà ưỡn ngực trở về thôi. Còn một lý do nữa, võ công hắn dạy thái tử cũng lĩnh hội được gần hết, để thêm ít thời gian nữa thì việc đánh bại hắn là điều không tránh khỏi. Thôi để thái tử tin là đánh bại người thầy như hắn nhờ mưu ma chước quỷ còn hơn là để thái tử biết hắn hết võ để dạy.
Tối đó, sư phụ lén lút cho chó nếm thử chỗ dầu thơm trên bánh. Chỉ một lát sau con chó dùng móng vuốt cào vào người, lăn qua lăn lại, chùi lưng liên tục vào cột nhà, tiếp đó điên cuồng bám vào chân hắn mà… cuối cùng kiệt sức mới nằm lăn ra vô lực. Hắn chép miệng, tiểu cô nương này cũng bản lĩnh ghê, phối được loại dược gây ngứa ngáy phát ban, xuân dược và loại dược gây mất sức chiến đấu thành một loại dầu thơm có hương vị mê người. Nhưng tiểu cô nương xinh xắn kia hẳn không có chủ ý này, chắc chắn là do tên đồ đệ tồi tệ của hắn yêu cầu. Giỏi, đủ thâm độc. Hơn hai năm qua chắc chịu đủ giày vò của hắn nên mới có thể nghĩ ra loại dược biến thái thế này. Cũng may hắn cẩn thận thử dược trước, không thì sẽ chẳng còn tí mặt mũi nào.
Nửa đêm, nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của tên đồ đệ xấu xa bên ngoài phòng, sư phụ ở trong phòng giả vờ gãi, sau đó điên cuồng chà lưng vào tường. Quả nhiên Đắc Hưng xông vội vào phòng, so vài chiêu liền tóm được hắn.
“Sư phụ, cuối cùng cũng tóm được người!”
Nhìn vào khuôn mặt khoái chí của đồ đệ, sư phụ như chỉ biết thở dài, giả vờ vô lực mà ngất. Nghe thấy đồ đệ lẩm bẩm.
“Sao đã lăn quay ra ngất nhỉ? Tưởng có mê tình dược mà!”
Sư phụ cố gắng lắm mới không nghiến răng thành tiếng. Nếu mà có xuân dược, thì ở cái chốn khỉ ho cò gáy này kiếm đâu ra giải dược. Chả nhẽ đồ đệ hắn muốn hắn diễn tư đồ luyến trước khi xuống núi sao? Ta nhổ vào, sư phụ nhà người không thích nam phong.
Một lát sau, sư phụ bị trói ném vào chuồng ngựa. Trước khi đi còn thấy tên đồ đệ tiếc hận nói.
“Rõ ràng đã dặn phải có mê tình dược mà, mình còn mất công xuống núi chuẩn bị hai con ngựa.”
Nằm dưới đất, mặt sư phụ biến sắc, người phát run lên, cũng may trời tối nên Đắc Hưng không nhìn thấy.
Cho ta dùng mê tình rồi chuẩn bị ngựa để làm gì? Tên đồ đệ thối tha, ngươi được lắm. Bé tí mà nghĩ ra cách trả thù thâm độc như thế. Mỗ sư phụ là hắn tự nhận mình không bằng.
Đắc Hưng nhìn hai con ngựa thêm mấy cái nữa mới tức giận bỏ đi. Giấc mơ tình với hai con ngựa lần trước, hắn không báo thù nổi rồi.
Khi bóng Đắc Hưng khuất hẳn, sư phụ mới dùng lực làm đứt dây trói, thủng thẳng đi về phòng. Sáng hôm sau trước con mắt kinh hãi của Đắc Hưng, sư phụ chỉ liếc một cái rồi ăn tiếp điểm tâm. Trong lòng Đắc Hưng vô cùng kính sợ sư phụ hắn. Dù biết thất bại sẽ phải ở lại trên núi, nhưng rõ ràng hắn cần phải học thêm nhiều điều từ sư phụ. Nhưng sư phụ hắn sau khi ăn sáng xong thì nhìn hắn cười nhàn nhạt.
“Tối qua ngươi thắng.”
“Hả?”
“Trên thực tế, khi ta bị hạ độc tối qua, ngươi có thể một dao chém chết luôn. Vào lúc ta trúng độc, ta đã thua rồi. Thế nên chẩn bị đi, ngày mai chúng ta quay trở về!”
Nghe thấy hai chữ trở về, lòng Đắc Hưng vô cùng vui sướng. Cuối cùng hắn cũng được trở về, hắn muốn gào to lên mừng rỡ, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Tiểu Nhu. Hắn muốn chạy ngay đến gốc cây vải để chia sẻ niềm vui này. Chợt nhận ra, như vậy là ngày mai hắn phải chia tay cô gái nhỏ này rồi sao? Khuôn mặt hắn chợt xìu xuống. Nhìn vẻ thất thần rời đi của Đắc Hưng. Sư phụ lắc đầu, bậc đế vương mà hỷ nộ ái ố vẫn hiện nên trên mặt thế kia là không được. Nhưng phần võ công, sư phụ hắn đã dạy xong, những thứ khác đem về trả cho cha hắn, tự cha hắn dạy đi.
Chiều muộn ngày hôm đó Đắc Hưng mới tới gốc cây vải. Mặt trời đã sắp xuống núi, Tiểu Nhu đã xỏ giày vào chân, tay áo đã buông xuống, trong lòng ôm mấy cuốn sách y, tư thế chuẩn bị ra về. Thấy Đắc Hưng nàng cười tươi hỏi.
“Muội tưởng lại thất bại, đang định sáng mai tới chuồng ngựa tìm huynh.”
“Ta thắng rồi!”
“Thật sao?”
“Thật hơn vàng!”
Tiểu cô nương nắm chặt tay hắn lắc qua lắc lại, mắt sáng ánh lên sự vui sướng, nụ cười tươi rói. Cái nơi khỉ ho cò gáy này, ít ra còn có một người thực lòng cười vì hắn, vui vẻ khi hắn thành công. Trở về nơi kia, ngoài phụ hoàng ra, liệu còn có ai đối xử thật lòng với hắn?
Đắc Hưng kéo Tiểu Nhu vào lòng ôm chặt, cô ngạc nhiên đến không phản ứng được nhưng sau đó vội giãy ra. Nàng đỏ mặt nói.
“Đại ca bảo, ôm thế này chỉ mấy người yêu nhau mới làm thôi.”
Đắc Hưng đang rầu rĩ, chợt cười khẽ, hắn nói.
“Sáng mai ta phải đi rồi!”
Cô gái trong lòng dừng giãy giụa. Một lát sau mới nói.
“Huynh trở về?”
“Ừ!”
Đắc Hưng thấy vạt áo ươn ướt. Hắn đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô nhóc.
“Đừng khóc, Hưng ca ca sẽ quay lại thăm muội, Hưng ca ca trở về sẽ cho người đi tìm đại ca muội.”
Kéo cô nhóc ngồi xuống, Đắc Hưng lấy từ trong vạt áo ra một cái khuôn bằng gỗ. Hắn nhét đất sét vào. Khi đất sét đổ ra thì đó là một cái khuôn tròn có hình mặt cười. Đắc Hưng vài lần nhìn thấy Tiểu Nhu vẽ cái mặt cười này trên đất, nên sáng nay mới tìm gỗ để khắc. Hắn còn nhớ khuôn mặt xấu xí đầy nước mắt của Tiểu Nhu lần đầu gặp. Hắn không muốn cô gái này phải khóc thêm một lần nào nữa. Hắn chỉ vào miếng đất sét nói:
“Huynh đi rồi, hứa với huynh, chỉ được cười, không được khóc!”
Tiểu Nhu vừa lau nước mắt, vừa gật đầu.
“Bao giờ huynh quay lại tìm muội?”
“Sớm là một năm còn muộn nhất là 4 năm nữa.”
Bốn năm nữa muội 14, cũng vừa đúng năm tuyển tú. Hắn nhất định cho người về đón, đưa nàng vào cung tuyển tú. Chẳng biết cô nhóc này còn nhớ không, nhưng hắn vẫn còn nhớ, hắn từ lâu đã xác định nàng là tiểu thiếp thứ mười mấy của hắn rồi.
Đắc Hưng đưa Tiểu Nhu xuống núi lúc trời đã nhá nhem tối. Dưới chân núi, thị vệ của cha nàng và nha hoàn của nàng đang thắp đèn lồng chuẩn bị lên núi tìm nàng. Đắc Hưng dừng lại, đẩy Tiểu Nhu đi về phía trước. Mắt Tiểu Nhu nhòa lệ, nhưng vì hứa sẽ không khóc nữa, nên không dám quay đầu lại nhìn Đắc Hưng. Nàng cúi mặt mà đi. Hắn nói.
“Hưng ca ca nhất định quay về tìm muội.”
Đắc Hưng thấy bóng nàng khẽ dừng lại, nhưng cô nhóc không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục bước xuống núi. Đến khi cô nhóc gặp được Bình ca ca, với Vũ nhi tỷ tỷ của nàng, Đắc Hưng mới xoay người đi lên núi. Đi được vài bước hắn xoay đầu lại, bắt gặp Tiểu Nhu cũng xoay đầu nhìn. Khoảng cách khá xa, nhưng cả hai đều biết người kia đang nhìn mình. Bỗng chốc Tiểu Nhu nhảy lên, giơ tay vẫy mạnh, miệng nói to “bai bai”. Đắc Hưng bật cười, khi muốn chào tạm biệt, nàng luôn nói hai từ kỳ cục: bai bai. Hắn cũng vẫy mạnh tay, gào to: bai bai. Ngày hôm đó chàng thiếu niên trẻ 14 tuổi Đắc Hưng, đã chia tay cô gái nhỏ Tiểu Nhu 10 tuổi. Họ ước hẹn rằng, sẽ xa nhau nhiều nhất là bốn năm.
Chương 1 << >>
Chương 3