Tản văn Tình đầu

pink_girl

Gà tích cực
☆☆☆
Tham gia
31/5/17
Bài viết
127
Gạo
0,0


5 Centimeters Per Second.jpg

TÌNH ĐẦU

Vậy là cô đã gặp lại anh_mối tình đầu. Vẫn nụ cười quen thuộc ấy, nụ cười khiến người khác không phân biệt được là thân thiết hay xã giao. Nụ cười theo mỗi bước chân cô dưới sân trường mỗi buổi sớm mai khi những giọt sương còn đọng trên cành bàng trước lớp. Một nụ cười ta thường thấy ở những kẻ đa tình.
- Cuộc sống của em có tốt không?
- Là bây giờ hay sáu năm về trước?
Anh khẽ nhíu mày, tay khuấy đều ly cà phê đá. Cô vẫn nhận ra được anh bối rối.
Làm sao cô có thể nói với anh mình đã như thế nào khi anh ra đi mà không nói một lời. Làm sao cô có thể nói rằng trong hai năm đầu tiên cô đã ướp mình bằng nước mắt. Quay quắt trong nỗi nhớ da diết, với hàng ngàn câu hỏi tại sao? Cô đã viết cho anh hàng trăm bức thư để rồi đốt đi vì lòng tự trọng. Làm sao để nói rằng hai năm sau đó cô chỉ sống với kỉ niệm. Một mình về lại sân trường cũ, nhặt từng lá bàng rơi, tìm lại tên hai người dưới gốc cây. Thảng thốt khi nghe một giọng nói hay bắt gặp một gương mặt giống anh. Cố kiếm tìm trong những người mình quen có điểm gì đó giống anh để rồi nhận ra lòng hoang vắng. Không thể chấp nhận ai vì hình ảnh của anh quá lớn, át hết cả mọi hình ảnh khác lướt qua cô. Cô vẫn sống nhưng trái tim thì như chết hẳn. Không còn đập những nhịp của yêu thương cũng không thể rung động một lần nào nữa. Và giờ đây, khi cô tập làm quen với nỗi đau, rời bỏ hoang tưởng về một tình yêu vĩnh cửu, nhận ra không có gì bất biến với thời gian. Trái tim tuy chưa thể yêu trở lại nhưng đã biết đập từng nhịp bình thản. Anh quay về đứng trước mặt cô_liệu trái tim có còn được bình yên?
- Sao em không tìm cho mình hạnh phúc mới? Anh không đáng để em…
Anh không nhìn vào mắt cô, ly cà phê đã tan gần hết.
- Để em phải khiến mình thành một con ngốc, đúng không?
Cô định hỏi anh như thế nhưng chợt nhận ra điều đó giờ chẳng còn ý nghĩa gì. Cô thừa biết anh vẫn luôn có mọi thông tin về mình. Với một người đã từng yêu thì quan tâm chắc cũng không có gì là quá đáng.
Trước khi nhận lời cho cuộc gặp này cô đã hình dung mọi chuyện có thể diễn ra nhưng không ngờ lại nhạt nhẽo đến thế. Đó có phải là người mình từng yêu. Người mà mình luôn mong chờ ước chỉ cần một lần gặp lại sẽ không bao giờ cho anh ra đi. Sao cảm giác còn xa lạ hơn một người bạn mới. Muốn nói với anh thật nhiều, muốn khóc thật nhiều nhưng sao trái tim lạnh lùng như thế. Bình thản đến mức cô không tin đó là mình.
Ly cà phê đã tan hết chỉ còn lại thứ nước nhạt nhoà không còn gợi cho người ta cảm giác hấp dẫn như ban đầu nữa. Ngoài kia, nắng mùa thu vẫn nhuộm vàng mấy khóm hoa dại ven đường. Gió vẫn hoang hoải thổi trên cánh đồng chiều làm chao nghiêng bao sóng lúa. Cô đứng lên và quay đi không nhìn lại một lần nào gương mặt ấy. Thoáng trong gió dường như có một lời xin lỗi. Trước mắt cô hiện lên con đường rợp sắc hoa vàng. Có hai chiếc xe đạp song song nhau đến cuối con đường rồi rẽ về hai hướng. Mãi mãi, không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Sài Gòn, một buổi chiều tháng chín...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên