Chương 1- Tình online
Mấy bữa nay không hiểu sao con bé Hà cứ ăn cơm xong là phóng lên lầu say sưa với cái máy vi tính. Mắt nó long lanh, tươi sang. Tôi lẻn lên theo, lướt nhìn qua vai… Á nó chơi boom online. Không sao. Nghỉ hè mà, cho nó giải trí chút, sang năm lên lớp 12 rồi …
Ồ! Kìa! Trên các con boom có cả những dòng chữ nhảy múa, qua mổi sự kết thúc có cả những dòng chát nữa. Phía trên màn hình một dòng chữ trường tồn: “anh yêu em nhiều lắm”
Trên chat là những dòng tán gẫu hấp dẫn: “Hà yêu” hoặc “yêu anh nhất trên đời”. Trời đất! Tim tôi như ngừng đập. Con gái tôi đang yêu. Mà phải chi yêu đứa bạn trong lớp, biết mặt mũi cá tính rõ rang, biết này biết kia biết nọ, còn biết cách mà lường thực hư phải quây ra sao. Đằng này, chả biết đâu mà lần. Máy nhà mới nối mạng tuần nay thôi. Mới thấy nó khoe 5 hôm trước đây rằng bạn chơi bom chung cho con địa chỉ mail mang cái nick name “maimaibenem”. Nhìn lên màn hình quả là một con boom đội trên đầu dòng chữ “maimaibenem”, con kia là “songhasieuquay”, là con Hà chứ ai. Eo ơi ! Vậy ra tính vừa tròn năm ngày, con Hà nhà tôi đã gặt hái được một mối tình trên mạng.
Trời ạ! 17 tuổi đầu rồi còn chơi boom kiểu con nít. Ai lại nói chữ yêu dễ dàng thế kia? Đồng ý làm mọi điều dễ dàng cái rụp. Con Hà bực bội gầm lên với tôi:
- Mẹ này, chả hiểu gì cả, đó là trên boom thôi mà… mẹ đừng xía vô chuyện của con
- Ừ nhỉ, mẹ cứ tưởng!
Hôm sau, bổn cũ soạn lại, lại boom, lúc nào cũng boom…
- Anh yêu em nhiều lắm, gặp nhau đi
- Em cũng yêu anh,gặp thì gặp, ok!
Ối trời ơi, bảo ở trong boom thôi mà hóa ra yêu thiệt, yêu gì mà nhanh thế, trời? Con ơi là con!
- Mẹ này, đừng có phá đám con nha! Nếu anh ấy lặn mất tiêu là y rằng tại mẹ. Thì gặp, có sao đâu.
- Thì tụi bay úc nào cũng kè kè chữ yêu trên miệng là sao? Tao cấm mày không được nói chữ ấy dù chỉ ở trên boom.
- Me đúng là vớ vẩn thật. Chỉ cần đối đáp trên mạng thôi, nghe giọng nói qua điện thoại là đầy đủ chứng cớ niềm tin rồi là hiểu người ta quan niệm lối sống ra sao rồi, là thấy hợp nhau rồi, cần chi phải dài dòng văn tự như mẹ ngày xưa. Nhìn hình là biết xấu đẹp, phong cach của nhau rồi. Mạng tiện lợi thế đấy, nó đã rút ngắn giai đọan cho con người. Mẹ không hiểu nên mẹ nói là tụi con “đốt cháy giai đọan” chứ gì? Xin lỗi mẹ, không có chuyện ấy đâu, thời đại@ nhanh nhạy lắm, loáng qua là nhận ra ngay đối tượng của mình… hihihi… duyên may trời cho, mẹ hiểu chưa?
Trời cho cái con khỉ?
Để xem tụi bay được bao lâu. Nói thì hay lắm…
Buổi sang, tới sở làm. Tôi quyết định làm quen với thằng bạn trai trên boom của con gái tôi. Vì con gái tôi mượn di động của tôi gọi điện cho thắng bé hoài nên tôi biết số di động của nó. Tôi gọi cho thằng bé và cho một cái hẹn…
Cuộc gặp mặt đầu tiên của thằng bé (tên Ân), bé Hà và tôi tại địa điểm nhà sách X, chúng tôi đi ăn sáng xong vào tô tranh cát.
Bé Hà cứ im lặng như một pho tượng, suốt buổi chả nói lấy một lời, mặc cho thằng bé( tên Ân) hỏi gì đi nữa. Ân thầm thì vào tai tôi: “ Khó quá cô ơi!”. Tôi nhắc khẽ: “ Nó nhát lắm, không sao đâu, cứ kiên nhẫn đi”.
Hình như có điều gì không ổn trong Ân. Một bé Hà hoạt bát, vui tính hài hước trên chát bao nhiêu thì bé Hà ngoài đời hoàn toàn ngược lại. Tuy nhiên, Hà ngoài đời có vẻ đẹp mặn mà hơn trong ảnh. Song cứ tạm gọi là ok được. Chắc nàng mắc cỡ không dám nói gì chăng? Không lẽ nàng thất vọng gì về mình nên không muốn chuyện trò cũng nên? Không hiểu! Một sự im lặng đáng sợ!
Ngay đêm ấy Hà viết cho Ân một thư bồi hồi xúc động “mối tình đầu”…
Entry của Ân:
Thì ra nàng yêu ta không nói được câu nào? Lạ nhỉ? Nhưng mình vốn thích một cô bé hay nói hay cười tràn đầy sức sống của tuổi trẻ chứ không phải như cái bong lặng lẽ kia. Tuổi hồng mà, phải hồn nhiên tươi thắm chứ. Sâu sắc sớm làm gì, già cỗi lắm nàng ơi! Nhưng mình vẫn rung cảm, vẫn yêu nàng quá. Hãy bằng tình yêu chân thành cảm hóa nàng thành cô gái năng động… Mình giận nàng vì không chịu mở miệng khi gặp gỡ. Mình không email, không gọi điện không bắt máy, không liên lạc dưới bất cứ hình thức nào. Mình nhắn một tin duy nhất: “Sẽ không yêu em, nếu em không nói không cười trước mặt tôi, sự im lặng của em đã làm tôi chết đứng, thất vọng và tiêu tan bao cảm xúc chân thành…”
Ai dè, đâu phải dễ. Nàng lại muốn biến mình thành một người không biết giận bao giờ… Nàng dịu dàng: “ Em biết, anh yêu em mà. Vì tay anh run bắn lên khi định nắm lấy tay em, em nhìn thấy rõ rang bàn tay anh run lên bần bật. Từ sau đừng làm thế nữa, nếu không tim em rớt ra ngoài mất tiêu…”
Trời đất, chả lẽ yêu mà không được cầm tay sao? Thật vô lý… Không phải chuyện đùa nữa rồi… Chẳng biết ai là người cảm hóa ai đây? Một đối thủ đáng gờm. Mặt cô ta còn vắt ra sữa mà tinh ranh ra phết. Có một nhà thơ nào đó nói: “Sung sướng thay cho người phụ nữ nào thành người đàn bà sớm”. Họ giải thích chữ “đàn bà sớm” ở đây là “trưởng thành sớm” ấy mà. Nghĩa là cô ta là người như vậy chăng? Thế thì không sao. Ok! Quả là những e mail nàng viết sâu sắc lạ kỳ, còn hay hơn cả mẹ nàng viết nữa. Đọc thư nàng, lòng ta chỉ muốn vươn dậy những chồi non ước mơ, đi đến tận cùng một điều gì đó để gieo trồng, gặt hái… Một cái gì vừa xa xăm vừa gần gũi, vừa muốn bứt phăng cho rồi, vừa muốn kéo lại gần không thể buông…Vừa hiền dịu, vừa dữ dằn, vừa đanh đá, chanh chua, vừa xấc xược, ngạo mạn, tự mãn… vừa đáng yêu như có ma lực, làm mình điêu đứng. Tất cả đều hội tụ vào con người cô ta, một cô bé 17 tuổi…
Tôi lén đọc blog của con gái:
Entry của Hà:
Bạn ơi, hãy nhìn đời như chiếc cầu, cuộc sống không thể phẳng lì như mặt đường rải nhựa, cũng không êm đềm như dòng sông biếc xanh, mà nó gập ghềnh, có lúc lên, lúc xuống như khi bạn đi qua cây cầu này! Niềm vui sẽ đến với bạn nếu bạn biết vươn lên,mở lòng đối với mọi người và hãy tha thứ cho lỗi lầm của người khác nếu có thể,hãy là hết sức mình để có thể hòa đồng hơn nhé. Đừng vì một sai lầm nhỏ mà ngã quỵ, không biết vươn lên, cuộc đời như 1 cây cầu. Người đi phải biết vượt qua gập ghềnh, trở ngại để đến được bờ bên kia, với bao nhiêu điều lạ lẫm.
Bạn ơi, nếu bạn muốn yêu một người trước hết bạn hãy đến với người ấy bằng tình yêu cuộc sống, bằng tình bạn chân thành, cuối cùng mới là tình yêu… nhau… bạn nhỉ? Cớ sao mình lại đi nói lời yêu khi chưa có tình bạn bao giờ? Vô lý quá? Chính vì vậy mới xảy ra những chuyện cãi vã vì không hiểu nhau. Tình bạn là mảnh đất màu mỡ cho tình yêu thương nảy sinh và phát triển. Mình hãy vui đón tình bạn đáng quí, đáng nâng niu và gìn giữ…
Entry của Ân:
Viết hay lắm
Không hiểu sao lúc thì bạn quá đỗi thân thương, lúc lại quá ư làm tôi chua xót, hãi hùng, lúc lại buông ra những lời khiến tôi không còn gì để nói Ở bạn, hai con người đối lập song song hiện diện làm tôi không sao hiểu nổi.Và tôi cũng không hiểu cả chính tôi…
Entry của Hà:
Bạn ơi! “không có con người hoàn mỹ…”
Bạn hãy tin tôi. Tôi vẫn tin bạn có tấm lòng chân thành. Một tư cách mà tôi cần trân trọng… Tôi vẫn luôn bên bạn… Chỉ mong bạn bỏ qua tất cả những gì đã làm bạn thất vọng đau lòng
Tôi cảm mến bạn lắm…
Entry của Ân:
Bạn là gì? Bạn của tôi ư? Chào bạn, xin hân hạnh… Trước mắt tôi, có thể nói bạn là cô gái tuổi 17 kiêu hãnh, hồn nhiên và thánh thiện. Chúc bạn chào đón tuổi 18 với tất cả sự nỗ lực để vượt qua kỳ thi… tốt nghiệp… sẵn bước vào ngưỡng cửa cuộc đời...
Thế là thế nào nhỉ?
Tôi chưng hửng! Không hiểu ... chúng nó đang yêu hay đang là bạn? Hình như chúng vừa trải qua... một điều gì ghê gớm lắm? Một cuộc đấu tranh tư tưởng. Một sự thể hiện mình... Một cuộc chia tay "mối tình đầu"... rồi ... gì nhỉ? Tôi cũng không biết...
Chúng không chơi boom online nữa. Chúng bước sang blog với một tâm tình khác hẳn... Không còn sự hiện diện của chữ Yêu ngày nào?