Tình online - Cập nhật - Hoàng Giao

Hoàng Giao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/18
Bài viết
19
Gạo
0,0
Tên truyện: Tình online
Tác giả: Hoàng Giao
Tình trạng sáng tác: Hoàn thành
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: mỗi ngày 1 chương
Thể loại: học đường
Độ dài: 9 chương
Giới hạn độ tuổi đọc: trên 18 tuổi

Tóm tắt nội dung:
Ân 20 tuổi đang học năm 2 đại học Mở, và Hà 17 tuổi học sinh lớp 11, thường xuyên chát online và tỏ tình yêu nhau. Sau 1 tháng, Ân bất chợt đến nhà Hà. Từ buổi ấy Ân được biết gia đình Hà không cho Hà yêu sớm. Ân và Hà bớt dần liên lạc và một hôm tại hồ bơi, Hà gặp Ân và Hồng sóng đôi, Hà ghen, vì không biết Hồng, người bạn thân của mình là em gái của Ân. Nhưng Hồng kịp thời phân giải. Ân và Hà nối lại tình cảm vì có sự giúp đỡ của Hồng. Năm học lớp 12 bắt đầu, Ân và Hà tạm xa nhau để lo học. Hà chuyển trường theo gia đình về chỗ ở mới và mất liên lạc với Ân. Mẹ Ân nghe tin Ân phẫu thuật 2 lần nên đến nhà thăm Ân. Vừa lúc Ân bị cho thôi việc. Mẹ Hà tìm việc cho Ân. Ân và Hà vẫn chia ly, Hà có kẻ quậy phá tinh thần đành phải cầu cứu Ân, nhưng sau đó lại không liên lạc nữa. Ân xuất cảnh sang Mỹ du học. 4 năm sau, Ân và Hà tình cờ gặp lại, Ân trở về nước, đã ra trường được một năm. Đã xin được việc làm kế toán ở công ty X, còn Hà Sinh viên Y khoa năm thứ 4. Họ nối lại tình xưa.


Mục lục:
Chương 1 - Tình online giữa Ân và Hà (https://gacsach.com/diendan/posts/341398/)
Chương 2 - Ân tới thăm Hà (https://gacsach.com/diendan/posts/341405/)
Chương 3 - Tại hồ bơi
Chương 4 - Hiểu lầm
Chương 5 - Ân nằm viện
Chương 6 - Những ngày không liên lạc
Chương 7 - Mẹ Hà tới thăm Ân
Chương 8 - Ân thất nghiệp
Chương 9 - 4 băm sau, gặp lại
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hoàng Giao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/18
Bài viết
19
Gạo
0,0
photo-0-1484990873995-1485031952882.jpg


Chương 1- Tình online


Mấy bữa nay không hiểu sao con bé Hà cứ ăn cơm xong là phóng lên lầu say sưa với cái máy vi tính. Mắt nó long lanh, tươi sang. Tôi lẻn lên theo, lướt nhìn qua vai… Á nó chơi boom online. Không sao. Nghỉ hè mà, cho nó giải trí chút, sang năm lên lớp 12 rồi …
Ồ! Kìa! Trên các con boom có cả những dòng chữ nhảy múa, qua mổi sự kết thúc có cả những dòng chát nữa. Phía trên màn hình một dòng chữ trường tồn: “anh yêu em nhiều lắm”

Trên chat là những dòng tán gẫu hấp dẫn: “Hà yêu” hoặc “yêu anh nhất trên đời”. Trời đất! Tim tôi như ngừng đập. Con gái tôi đang yêu. Mà phải chi yêu đứa bạn trong lớp, biết mặt mũi cá tính rõ rang, biết này biết kia biết nọ, còn biết cách mà lường thực hư phải quây ra sao. Đằng này, chả biết đâu mà lần. Máy nhà mới nối mạng tuần nay thôi. Mới thấy nó khoe 5 hôm trước đây rằng bạn chơi bom chung cho con địa chỉ mail mang cái nick name “maimaibenem”. Nhìn lên màn hình quả là một con boom đội trên đầu dòng chữ “maimaibenem”, con kia là “songhasieuquay”, là con Hà chứ ai. Eo ơi ! Vậy ra tính vừa tròn năm ngày, con Hà nhà tôi đã gặt hái được một mối tình trên mạng.

Trời ạ! 17 tuổi đầu rồi còn chơi boom kiểu con nít. Ai lại nói chữ yêu dễ dàng thế kia? Đồng ý làm mọi điều dễ dàng cái rụp. Con Hà bực bội gầm lên với tôi:
- Mẹ này, chả hiểu gì cả, đó là trên boom thôi mà… mẹ đừng xía vô chuyện của con
- Ừ nhỉ, mẹ cứ tưởng!
Hôm sau, bổn cũ soạn lại, lại boom, lúc nào cũng boom…
- Anh yêu em nhiều lắm, gặp nhau đi
- Em cũng yêu anh,gặp thì gặp, ok!
Ối trời ơi, bảo ở trong boom thôi mà hóa ra yêu thiệt, yêu gì mà nhanh thế, trời? Con ơi là con!
- Mẹ này, đừng có phá đám con nha! Nếu anh ấy lặn mất tiêu là y rằng tại mẹ. Thì gặp, có sao đâu.
- Thì tụi bay úc nào cũng kè kè chữ yêu trên miệng là sao? Tao cấm mày không được nói chữ ấy dù chỉ ở trên boom.
- Me đúng là vớ vẩn thật. Chỉ cần đối đáp trên mạng thôi, nghe giọng nói qua điện thoại là đầy đủ chứng cớ niềm tin rồi là hiểu người ta quan niệm lối sống ra sao rồi, là thấy hợp nhau rồi, cần chi phải dài dòng văn tự như mẹ ngày xưa. Nhìn hình là biết xấu đẹp, phong cach của nhau rồi. Mạng tiện lợi thế đấy, nó đã rút ngắn giai đọan cho con người. Mẹ không hiểu nên mẹ nói là tụi con “đốt cháy giai đọan” chứ gì? Xin lỗi mẹ, không có chuyện ấy đâu, thời đại@ nhanh nhạy lắm, loáng qua là nhận ra ngay đối tượng của mình… hihihi… duyên may trời cho, mẹ hiểu chưa?
Trời cho cái con khỉ?
Để xem tụi bay được bao lâu. Nói thì hay lắm…

Buổi sang, tới sở làm. Tôi quyết định làm quen với thằng bạn trai trên boom của con gái tôi. Vì con gái tôi mượn di động của tôi gọi điện cho thắng bé hoài nên tôi biết số di động của nó. Tôi gọi cho thằng bé và cho một cái hẹn…

Cuộc gặp mặt đầu tiên của thằng bé (tên Ân), bé Hà và tôi tại địa điểm nhà sách X, chúng tôi đi ăn sáng xong vào tô tranh cát.
Bé Hà cứ im lặng như một pho tượng, suốt buổi chả nói lấy một lời, mặc cho thằng bé( tên Ân) hỏi gì đi nữa. Ân thầm thì vào tai tôi: “ Khó quá cô ơi!”. Tôi nhắc khẽ: “ Nó nhát lắm, không sao đâu, cứ kiên nhẫn đi”.

Hình như có điều gì không ổn trong Ân. Một bé Hà hoạt bát, vui tính hài hước trên chát bao nhiêu thì bé Hà ngoài đời hoàn toàn ngược lại. Tuy nhiên, Hà ngoài đời có vẻ đẹp mặn mà hơn trong ảnh. Song cứ tạm gọi là ok được. Chắc nàng mắc cỡ không dám nói gì chăng? Không lẽ nàng thất vọng gì về mình nên không muốn chuyện trò cũng nên? Không hiểu! Một sự im lặng đáng sợ!
Ngay đêm ấy Hà viết cho Ân một thư bồi hồi xúc động “mối tình đầu”…

Entry của Ân:

Thì ra nàng yêu ta không nói được câu nào? Lạ nhỉ? Nhưng mình vốn thích một cô bé hay nói hay cười tràn đầy sức sống của tuổi trẻ chứ không phải như cái bong lặng lẽ kia. Tuổi hồng mà, phải hồn nhiên tươi thắm chứ. Sâu sắc sớm làm gì, già cỗi lắm nàng ơi! Nhưng mình vẫn rung cảm, vẫn yêu nàng quá. Hãy bằng tình yêu chân thành cảm hóa nàng thành cô gái năng động… Mình giận nàng vì không chịu mở miệng khi gặp gỡ. Mình không email, không gọi điện không bắt máy, không liên lạc dưới bất cứ hình thức nào. Mình nhắn một tin duy nhất: “Sẽ không yêu em, nếu em không nói không cười trước mặt tôi, sự im lặng của em đã làm tôi chết đứng, thất vọng và tiêu tan bao cảm xúc chân thành…”
Ai dè, đâu phải dễ. Nàng lại muốn biến mình thành một người không biết giận bao giờ… Nàng dịu dàng: “ Em biết, anh yêu em mà. Vì tay anh run bắn lên khi định nắm lấy tay em, em nhìn thấy rõ rang bàn tay anh run lên bần bật. Từ sau đừng làm thế nữa, nếu không tim em rớt ra ngoài mất tiêu…”
Trời đất, chả lẽ yêu mà không được cầm tay sao? Thật vô lý… Không phải chuyện đùa nữa rồi… Chẳng biết ai là người cảm hóa ai đây? Một đối thủ đáng gờm. Mặt cô ta còn vắt ra sữa mà tinh ranh ra phết. Có một nhà thơ nào đó nói: “Sung sướng thay cho người phụ nữ nào thành người đàn bà sớm”. Họ giải thích chữ “đàn bà sớm” ở đây là “trưởng thành sớm” ấy mà. Nghĩa là cô ta là người như vậy chăng? Thế thì không sao. Ok! Quả là những e mail nàng viết sâu sắc lạ kỳ, còn hay hơn cả mẹ nàng viết nữa. Đọc thư nàng, lòng ta chỉ muốn vươn dậy những chồi non ước mơ, đi đến tận cùng một điều gì đó để gieo trồng, gặt hái… Một cái gì vừa xa xăm vừa gần gũi, vừa muốn bứt phăng cho rồi, vừa muốn kéo lại gần không thể buông…Vừa hiền dịu, vừa dữ dằn, vừa đanh đá, chanh chua, vừa xấc xược, ngạo mạn, tự mãn… vừa đáng yêu như có ma lực, làm mình điêu đứng. Tất cả đều hội tụ vào con người cô ta, một cô bé 17 tuổi…

Tôi lén đọc blog của con gái:

Entry của Hà:
Bạn ơi, hãy nhìn đời như chiếc cầu, cuộc sống không thể phẳng lì như mặt đường rải nhựa, cũng không êm đềm như dòng sông biếc xanh, mà nó gập ghềnh, có lúc lên, lúc xuống như khi bạn đi qua cây cầu này! Niềm vui sẽ đến với bạn nếu bạn biết vươn lên,mở lòng đối với mọi người và hãy tha thứ cho lỗi lầm của người khác nếu có thể,hãy là hết sức mình để có thể hòa đồng hơn nhé. Đừng vì một sai lầm nhỏ mà ngã quỵ, không biết vươn lên, cuộc đời như 1 cây cầu. Người đi phải biết vượt qua gập ghềnh, trở ngại để đến được bờ bên kia, với bao nhiêu điều lạ lẫm.
Bạn ơi, nếu bạn muốn yêu một người trước hết bạn hãy đến với người ấy bằng tình yêu cuộc sống, bằng tình bạn chân thành, cuối cùng mới là tình yêu… nhau… bạn nhỉ? Cớ sao mình lại đi nói lời yêu khi chưa có tình bạn bao giờ? Vô lý quá? Chính vì vậy mới xảy ra những chuyện cãi vã vì không hiểu nhau. Tình bạn là mảnh đất màu mỡ cho tình yêu thương nảy sinh và phát triển. Mình hãy vui đón tình bạn đáng quí, đáng nâng niu và gìn giữ…
Entry của Ân:
Viết hay lắm
Không hiểu sao lúc thì bạn quá đỗi thân thương, lúc lại quá ư làm tôi chua xót, hãi hùng, lúc lại buông ra những lời khiến tôi không còn gì để nói Ở bạn, hai con người đối lập song song hiện diện làm tôi không sao hiểu nổi.Và tôi cũng không hiểu cả chính tôi…
Entry của Hà:
Bạn ơi! “không có con người hoàn mỹ…”
Bạn hãy tin tôi. Tôi vẫn tin bạn có tấm lòng chân thành. Một tư cách mà tôi cần trân trọng… Tôi vẫn luôn bên bạn… Chỉ mong bạn bỏ qua tất cả những gì đã làm bạn thất vọng đau lòng
Tôi cảm mến bạn lắm…
Entry của Ân:
Bạn là gì? Bạn của tôi ư? Chào bạn, xin hân hạnh… Trước mắt tôi, có thể nói bạn là cô gái tuổi 17 kiêu hãnh, hồn nhiên và thánh thiện. Chúc bạn chào đón tuổi 18 với tất cả sự nỗ lực để vượt qua kỳ thi… tốt nghiệp… sẵn bước vào ngưỡng cửa cuộc đời...

Thế là thế nào nhỉ?
Tôi chưng hửng! Không hiểu ... chúng nó đang yêu hay đang là bạn? Hình như chúng vừa trải qua... một điều gì ghê gớm lắm? Một cuộc đấu tranh tư tưởng. Một sự thể hiện mình... Một cuộc chia tay "mối tình đầu"... rồi ... gì nhỉ? Tôi cũng không biết...
Chúng không chơi boom online nữa. Chúng bước sang blog với một tâm tình khác hẳn... Không còn sự hiện diện của chữ Yêu ngày nào?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hoàng Giao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/18
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương 2 - Ân tới thăm Hà

Chiều nay Ân đột xuất hiện trước cửa nhà tôi. Người ướt nhẹp vì cơn mưa vừa ào đổ xuống. Bé Hà và thằng em hoảng hồn vì sợ gia đình biết chuyện riêng của nó với Ân. Thể nào cũng có chuyện cấm cản chi đây. Vì Hà vào lớp 12 rồi mà dính vào chuyện yêu đương thì thứ nhất tư tưởng để đâu đâu không học được, thứ 2 là Ân là một người Hà quen trên mạng. Làm sao để người nhà mình hiểu được Ân đây. Khó vô cùng! Internet tràn lan, làm sao thanh lọc được tốt xấu, trắng đen, phải trái? Đó là sự lo lắng chung của mọi gia đình có con gái mới lớn đang chập chững biết yêu.

Tôi và Hà cùng thằng em nó thì đã hiểu rõ lòng Ân rồi. Nhưng người nhà không phải một lúc một nhát mà hiểu được. Lòng người khó đo. Huống hồ chi người ta chỉ biết nghĩ thiên về những cái tiêu cực. Trời ơi, biết phải làm sao đây hở trời?

Ân đứng trước cửa buột miệng:
- Con đây
- Vào đi con.

Vì Ân đang lạnh nên tôi lấy ly nước lọc không có đá. Ân tự nhiên và vui vẻ lạ thường. Giản dị, gần gũi, thân thương… Hôm nay Ân mặc áo sơ mi ngắn tay màu phòng không, dáng thanh thoát , tôn vẻ đẹp của Ân lến gấp bội. Tôi thích tha thiết vẻ đẹp này của Ân. Càng nhìn càng thấy Ân đẹp trai kỳ lạ, cộng với nét ưu tư khả ái là một tâm hồn nhạy cảm, dào dạt khát khao của tuổi 20. Hà bối rối không nguôi trước chàng trai của mình, một tình cảm dâng đầy ồ ạt trong tim Hà không nói được thành lời. Hình ảnh Ân xôn xao nhảy múa trong lòng Hà. Ân đáng yêu quá đỗi… Ân ơi! Hà chỉ muốn nói to lên cho mọi người cùng nghe điều ấy… Ân có hiểu không Hà?

Ân kể về mình và về gia đình mình.
Ân đã học hết năm thứ 2 trường đại học mở, đang nghỉ hè, tranh thủ đi làm ở một dich vụ internet o quận 5. Nhà Ân ở quận 3. Ba làm nghề nhiếp ảnh, ba Ân nghiêm khắc với con cái, sống mực thước. Mẹ ở nhà nội trợ. Ân rất cảm phục mẹ về những món ăn mẹ nấu. Bởi vậy chàng không bao giờ ăn cơm ngoài đường . Đi đâucũng phải về nhà để ăn cơm, vừa an toàn, ngon miệng, lại đỡ tốn kém, vừa sum họp gia đình. Đó là điều hiếm có ở một chàng trai 20 thời đại @ này.

Hà và thằng em tên Đạt vì nhiều lý do “không thể …” không dám ra mặt .
Nhà đông người. Bà nội của Hà, cô Lan, em út của ba Hà, mợ Bé, thím dâu của Hà , chị Son con bác hai chị của ba. Phen này thì chắc cả nhà xôn xao bình luận về Ân, vui có, buồn có, nước mắt có, hiểu lầm có, bão giông có, thất vọng có, dĩ nhiên cũng có cả hy vọng, dù chỉ là một tia sáng mỏng manh ở tận cuối chân trời

Tôi nghĩ tôi và Hà có thể sống được chỉ nhờ vào có tia sang nhỏ nhoi ấy. Nếu không, mặt đất chỉ còn là màn đêm đen tối. Khi con người không còn có lòng tin vào cuộc đời, yêu mà không dám tin, thấy đáng mến và không dám tay bắt mặt mừng, thử hỏi, chúng ta sống để làm gì? Sống để làm gì khi con người chỉ biết nghi ngờ lẫn nhau. Không! Không thể được. Mỗi người cần phải được trang bị một kiến thức vững vàng để bước vào đời, để phân biệt được đâu là thực chất, đâu là giả tạo, đâu là điều phải gồng mình vượt qua, chứ không phải cứ “vơ đũa cả nắm”. Môi trường nào cũng có người tốt người xấu, internet cũng vậy. Tiến sĩ tâm lý Huỳnh Văn Sơn nói: “mạng không xấu, ai chân thành thì khi lên mạng cũng chân thành, chỉ có người xấu thì ở nơi nào cũng xấu, họ lên mạng cũng vì mục đích xấu, “con sâu làm giầu nồi canh”.

Thời đại internet, chúng ta phải hết sức tinh vi để nhận biết được sự thật. Đừng vì một con sâu mà hàm oan cho một người chân chính chỉ vì sự không hiểu biết của mình. Chúng ta phải dũng cảm, dám nghĩ, dám làm, dám tin, dám yêu, dám hy vọng và dám mưu cầu hạnh phúc. Dám bảo vệ mình. Đó là những việc làm chính đáng, không ai có quyền cản trở.

Hãy đạp phăng những điều vô lý để bước đi tự tin trên con đường của chính mình…

Ba Hà về, đây là nhân vật quan trọng nhất mà Hà sợ khi mối quan hệ với Ân bị mở tung. Nó lấm lét như gà bị mắc tóc và dò xét từng cử chỉ thái độ của ba.
- Con chào bác ạ (Ân điềm tĩnh lên tiếng)
- Ừ, con là ai, đến cài đặt gì cho con Hà à? Hà ơi, vào xem anh Ân làm rồi biết làm kìa con.

Hà mừng thầm vì ba dễ thương ghê nhưng không dám lại gần Ân, nó chạy biến xuống nhà cùng thằng em. Hai đứa cứ chạy ra chạy vào không biết phải làm sao, chân tay thừa thãi, muốn gặp mặt Ân để nói cười thỏa thích tự nhiên, mà giữa đông người, giữa thanh thiên bạch nhật của sự thật và dư luận, của cái gọi là quen trên nét, cái gọi là còn nhỏ chưa được quyền yêu. Tuổi Hà chỉ có quyền học sao cho giỏi, hướng nghiệp sao cho phù hợp với khả năng của mình. Người lớn mà, họ chỉ có mỗi một câu nói mãi: dẹp hết chuyện khác đi nhất là chuyện yêu đương để lo việc học. Nếu như Hà và Ân chỉ đang là bè bạn, nhưng sự đến nhà long trọng thế này chứng tỏ không phải là bạn nữa. Hà hiểu hơn ai hết Ân yêu Hà biết nhường nào Ân mới bất chấp dư luận để đến đây. Cám ơn Ân đã giành cho Hà một cảm tình đặc biệt dường ấy… Nhưng Ân có biết không, Hà cứ linh cảm giông tố sắp xảy ra mà không dám đối diện trò truyện cùng Ân giữa mọi người.

Hà không sợ ba nữa, vì ba không có ý kiến gì, ba hiền và đáng yêu quá. Nhưng tự nhiên Hà lại sợ một lời phán quyết của bà nội, của các cô, các chị, bởi những người này không thể nào hiểu được những gì đang đong đầy, đang nhiệt tình như sống dậy của con tim Hà, họ chỉ có một ý nghĩ duy nhất: hoảng sợ trước môi trường internet ngập tràn thế giới với bao điều nguy hiểm mà đương nhiên quy kết cả những con người phúc hậu, chân thành cỡ nào, không ngoại trừ Ân thân yêu của Hà đâu, nghĩ đến đây, Hà lại run lên muốn ngã quỵ để ngủ một ngàn năm yên giấc không còn điều lo âu sợ hãi. Ân ơi, vì lẽ họ đã đánh mất long tin từ kiếp trước. Họ không thể hiểu nổi trong đó có Ân là ngoại lệ. Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Hãy tha thứ cho họ Ân nhé. Họ cũng chỉ là những con người tội nghiệp đáng thương không để đâu cho hết. Hãy thông cảm cho cái lối nghĩ của họ. Đời mà, phải có người nọ người kia, chứ ai cũng giống ai thì đâu phải là đời. Ai nói gì mặc ai, ta cứ sống như chính bản thân mình, điềm nhiên cởi mở, tin yêu và sống động. Sống mạnh mẽ trong thử thách là một hạnh phúc… đấy phải không Ân? Hà thương họ lắm không giận đâu, vì họ cứ phải sống như thế không bao giờ cảm thấy mình hạnh phúc, họ là những con người không may và bất hạnh trong cuộc sống gia đình đó Ân, họ khổ lắm, nên không còn tin vào hạnh phúc là có thật. Ân hiểu chứ? Cho nên họ không thể có khả năng nhìn người như mẹ và Hà đâu. Đừng bắt ép họ phải hiểu mình Ân ạ.

Chỉ biết rằng Hà đang yêu Ân. Con tim không cho phép Hà giấu Ân nhịp đập rộn rang tha thiết của nó. Lẽ nào chỉ vì chuyện rắc rồi ba cái sự đời ngoài kia của mọi người xung quanh mà Ân không nghe được tiếng thổn thức dấu yêu của trái tim Hà đang giấu sâu trong lồng ngực của cô gái 17 tuổi này ư? Đừng mà Ân! Một lần nữa hãy đứng lên đối đầu với tất cả để thể hiện mình. Ít nhất là giữ gìn một ngọn lửa sống. Đừng để trái tim mình nguội lạnh…

Vâng! thời gian ơi! Hãy cứu ta…
Cơn mưa ban chiều ơi, người đã xô chàng vào ta rồi lại trao cho ta một niềm đau xa cách… Giọt nước mắt chảy tràn trên gương mặt xinh đẹp của Hà, Hà gục xuống bên bàn vi tính lúc 1 giờ khuya…

Từ nhà Hà về. Lòng Ân lâng lâng một niềm vui khó tả. Gia đìnhHà vui vẻ tiếp Ân đấy chứ. Bà nội Hà còn nói chuyện với Ân. Bà nội cũng nấu các món ăn ngon như mẹ, bà buôn gánh bán bưng mấy chục năm nuôi gia đình. Còn mẹ Ân thì không, chỉ là người nội trợ thôi... Ông nội cùng quê với ba mẹ Ân nữa, là nguồn chia sẻ động viên lớn cho mối quan hệ giữa Ân và Hà. Thành công. Vậy mà Ân cứ lo ắng mãi, rằng tới nhà Hà sẽ bị cản ngăn dữ dội lắm. Yên tâm. Ba Hà còn gọi Hà tới xem Ân cài đặt cái dĩa trò trơi mà Hà không biết cài. Đâu có đến nỗi đáng sợ đâu mà Hà sợ ba thế nhỉ?

Về đến nhà tắm táp gội đầu xong. Lạ chưa, quần áo ướt mặc dầm dề ngồi lâu ở nhà Hà đến khô cả áo, mà không việc gì, không bị cảm như mọi khi. Khỏe khoắn khác thường… Hạnh phúc…
Nhắn tin: “ Anh đang chờ em trên yahoo”

Hà băn khoăn không biết phải làm sao? Nói thật ư? Mà không nói thì? Đằng nào cùng không… nên…

- Chuyện gì thế em

Tay Hà gõ như cái máy không kịp nghĩ ngợi gì:

- Anh. Không sao đâu..

Ân hốt hoảng:
- Em cứ ngập ngừng là có ý gì? Em không vui vì anh đến nhà em hồi chiều à?
- Không phải.

Như có linh cảm điều gì …
Ân phóng xe như điên trên đường không biết trời đất gì hết. ..

Về đến nhà. May mà không có chuyện gì xảy ra trên đường…

Tin nhắn: “Khi nào em có công ăn việc làm ổn định, em sẽ đi tìm anh”

Hiểu rồi. Em yêu…
 

Hoàng Giao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/18
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương 3 – Tại hồ bơi

Mọi thứ lại bình thường trở lại…
Tuy nhiên Ân dạo này cũng ít có những biểu hiện quan tâm đến tôi và bé Hà hơn so với trước đây! Nhiều lần tôi nhắn tin cho Ân nhằm muốn báo cho thằng bé biết rằng tôi vừa mới viết được những dòng tâm đắc của tôi trên blog mà tôi không hề nhận được bất kì một tin nhắn dù là nhỏ nhoi hồi âm của Ân cả! Tôi biết giờ Ân có thể có thái độ lạnh nhạt với tôi, vì sau khi xảy ra sự cố về việc Ân đến nhà tôi một cách đường đột thì thật khó để Ân giữ được vẻ hồn nhiên và vui tươi như trước đây Ân đã từng có mỗi khi gặp tôi nói chuyện ở cơ quan của tôi....

Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi. Những ngày mưa rồi cũng sẽ tan và nhường lại bầu trời cho mây trắng nắng hồng, cho đôi mắt thêm long lanh, cho vơi bớt những nỗi buồn không mong đợi tự sâu thẳm yêu thương....

Tôi cũng biết Ân là người con trai rất dễ mến, thế nhưng tôi cũng biết rất rõ Ân cũng rất khó tính và đôi lúc cũng có thể rất lạnh lùng, tự ái cao. Ân dặn dò Hà : "Luôn là chính mình !". Thật đáng xấu hổ khi phải sống dối trá với con người thật của mình, vì nếu như dối với con người thật của mình mà anh ta còn không sống thật thì đối với những người xung quanh thì làm sao anh ta có thể đối xử chân thật đây!

Chao ôi! để hiểu rõ được bản chất của một con người thật là khó! Đôi khi đối với Hà là con gái của tôi mà có đôi lúc tôi còn không thể hiểu nổi nó nữa chứ đến chi là Ân !? ".

Như không có chuyện gì xảy ra… Nỗi buồn cũng qua mau. Không gian vẫn bình yên.
Chỉ còn 10 ngày nữa là vào năm học mới. Tôi và Hà chuẩn bị đủ thứ. Nào sách vở, bao tập, nào đồ đồng phục. Năm nay, Hà chuyển về trường gần nhà. Ba có nhiệm vụ đưa đón Hà. Con gái mới lớn, ba Hà lo lắm. Bà nội dặn hoài phải đưa đón đúng giờ, không được để Hà chờ đợi lâu nguy hiểm lắm. Con gái phải biết giữ gìn, không được quen bừa bãi, không được đi chơi riêng với bạn trai. Có nhiều bạn chỉ vì lối sống buông thả đã mang bụng bầu khi còn trên giảng đường đại học, đành phải bỏ học để sanh nở, điều ra tiếng vào, trở nên trầm cảm sầu đau, mất hết sự nghiệp. Nếu có uống thuốc tránh thai hoặc điều hòa cũng ảnh hưởng tới đường con cái sau này. Tốt nhất là “chuyện ấy” không được để xảy ra trước hôn nhân. Đôi lứa nào giữ được cho nhau mới có thể gọi là yêu nhau thực sự. Chí lí. Hà tán thành quan điểm này.
Dạo này Hà lo nấu cơm trước khi mẹ đi làm về. Biết tự giặt đồ. Trong lòng có niềm tin sâu sắc vào tình yêu của Ân. Ân khuyên Hà lo chuyện học hành có thể hỏi Ân về bài vở nếu cần. Tạm thời gác chuyện tình cảm lại. Ân sẵn lòng chờ Hà vì chuyện đèn sách và sự nghiệp tương lai...
Không hiểu vì sao đột nhiên tôi lại bắt đầu nhận được khá nhiều comment của Ân trên blog chia sẻ và góp ý chân thành. Ân còn gửi cho tôi những truyện ngắn mà Ân yêu thích qua email để chia sẻ với tôi. Ân thích những chuyện nói về làng quê dân dã với lối viết bình dị, con người sống chan hòa . Thí dụ Dưới bóng hoàng lan, Hai đứa trẻ và Hà Nội 36 phố phường của Thạch Lam. Cuốn sách Vượt lên số phận với những con người xấu số tật nguyền mồ côi đã tìm mọi cách để hòa nhập được với cộng đồng, bằng nghị lực phi thường không ai hiểu nổi. Có thể họ còn vượt xa cả con người lành lặn. Đó là điều mà Ân suy nghĩ mãi… Cuốn sách Điều kỳ diệu của tư duy lớn cũng là do Ân giới thiệu cho tôi đọc. Tôi phát hiện ra Ân rất say mê sách, say mê các trang web và blog. Điều quan trọng nữa là Ân là một người chia sẻ kỳ tuyệt về văn chương cũng như buồn vui của mọi người. Mỗi tác phẩm Ân đều có một lời chia sẻ đến các nhân vật, đa số Ân bênh vực con người lao động không gặp may trong cuộc đời.
Điều đó đã tạo cho tôi một tình cảm đặc biệt giành cho Ân. Coi Ân như đứa con trai của mình tuy chưa đến thăm gia đình Ân, chưa biết rõ trường đại học của Ân ra sao và cả nơi Ân đang làm thêm trong dịp hè nữa.
Tôi tin Ân.
Trên blog của tôi cũng xuất hiện một thanh niên 22 tuổi học đại học tin học mới ra trường đã xin việc làm ở Hà nội, tên Hùng. Hùng thường đọc bài viết của tôi song song với Ân .Comment cho tôi nhiều khi chỉ có Ân và Hùng… họ đều tranh luận về các nhân vật của tôi. Lý lẽ của cả hai đều sắc bén.
Dạo này hay mưa tệ. Mưa ào ào trên mái tôn. Mưa bay mịt mù vào cửa sổ...
Sắp 2/9 rồi. Nhớ ngày này năm ngoái. Vợ chồng tôi và con gái không đi Vũng tàu mà vào Đài Thế giới …bơi.Hà thích nhất dòng sông lười để Hà thả trôi cho dòng nước cuốn đi. Hà thích cầu tuột xoắn thả từ lầu 4 trượt xuống đã lắm. Ba mẹ sợ không dám ... Hà phải kéo vượt lên cùng Hà thi “trượt”. Không ngờ ba mẹ cũng mê luôn đòi đi thêm mấy lượt nữa. Buồn cười thật. Hè năm ngoái tuần nào chúng tôi cũng đi bơi ở hồ bơi Kỳ đồng. Hà quen được cô bạn tên là Hồng. Hồng đã đưa Hà về nhà mình (trên đường Kỳ đồng cách hồ bơi khoảng 200m) lấy cuốn sách Kính Vạn Hoa của Nguyễn Nhật Ánh quyển 1 cho Hà mượn. Tuần sau, Hà đem trả và đem cho Hồng mượn cuốn Nghệ Thuật Cắm Hoa, cứ thế, dài dài... Năm nay lí do gì quên phéng… Hết hè đến nơi rồi còn gì…
Trường cũ của Hà năm ngoái là một trường quậy phá có tiếng. Có cả đổ máu và chết chóc vì đâm chém nhau. Chính Hà nhìn thấy tận mắt. Cậu Toàn ngồi cùng bàn với Hà bị thằng bạn lớp khác đe :ra khỏi cổng trường “biết tay tao” làm mẹ Toàn sợ quá phải chuyển trường cho thằng con trai quý tử.
Còn cô bạn ngồi gần luôn mượn tập chép bài chứ không bao giờ chịu học bài ở nhà. Hà không biết phải làm sao, giải thích thế nào nó cũng giận đòi nghỉ chơi… Giờ kiểm tra nó cũng kéo tay Hà hoài … mải chỉ bài cho nó rốt cuộc làm bài của mình không kịp, điểm thấp hơn của nó. Vậy mà lần sau không chỉ cho nó hay không cho nó cop py là không yên với nó… Hà tự trách mình đã không có cách nào để giúp bạn tự giác học bài… Tôi bảo Hà chịu khó giảng cho nó hiểu từng bài ngay sau giờ cô dạy trên lớp...
Có chuyện gì ở trường lớp Hà cũng kể tôi nghe...
Nhưng mà dù sao cũng nhớ nó ghê, chẳng còn gặp lại nữa rồi. Vì dù sao ngày ấy nó cũng một thời dạy múa dạy hát cho Hà rất nhiệt tình trong những ngày hội thi văn nghệ nhân dịp 20/11, nó còn chơi đàn piano rất cừ khôi nữa, các buổi hội thi Trăng rằm hoặc làm cành mai ngày tết, hoặc thi cắm hoa năm nào cũng có nó và Hà được cô giáo chủ nhiệm chọn đi. Đi đâu cũng hai đứa song hành….
Có một lần cả lớp đi thăm các anh bộ đội… là vui nhất… Đó là cuộc hành trình Về nguồn của chi đòan 11A 2.
Buổi chiều cuối cùng của kỳ nghỉ hè năm nay. Chúng tôi lại đi bơi hồ Kỳ đồng. Mới thay đồ bơi chưa kịp xuống nước, Hà đã nhận ra Hồng đang bơi cùng một thanh niên. Chắc là bạn trai của Hồng. Hà không gọi bạn vì sợ phiền. Hà bơi thi với ba.
Mới một năm mà cô gái đã lớn phổng phao. Chiếc áo tắm bó sát làm nổi lên những đường cong tuyệt đẹp. Hồng là cô bạn năm ngoái gặp chúng tôi trên hồ bơi. Hồng bơi rất giỏi, nhìn thấy mê luôn. Hồng bắt quen và tỏ ý bơi thi với Hà. Thế là chúng nó quen nhau. Tuần nào cũng ríu rít như sam…
Thoắt cái đã thấy Hồng bơi bên cạnh Hà:
- Kìa Hà ! Sao hè này không chịu đi bơi. Quên Hồng rồi hả?
- Ừ, không biết nữa, hôm nay chợt nhớ Hồng nên rủ ba mẹ cùng đi, tiếc rằng đã hết hè rồi…
- Không sao, cũng may là còn gặp bạn được một lần…
- Ừ! Này bạn, hồi nãy có thấy bạn bơi chung một người, bạn trai phải không? Mình không dám gọi bạn. “Hắn đâu rồi?”
- Bậy nào, anh trai mình đấy! Lặn ngụp ở đằng kia!
- Đừng có giấu.Mắc cỡ gì nữa đây? Hai người bơi đẹp lắm.
- Thiệt mà ! Lát mình sẽ giới thiệu với bạn.
- Thôi khỏi, không cần đâu…
- Bơi thi với mình đi.
- Thôi, mình bơi với ba
Chàng trai bơi chung với Hồng hồi nãy bất thình lình ào lên khỏi mặt nước xô vào người Hồng và Hà dạt ra hai bên. Hú vía. Hà sững sờ: là Ân!
Trời! Hồng là em gái hay bạn gái của Ân?
Hà thầm hỏi mà chưa có câu trả lời! Hà viện lí do nhức đầu và và chạy một mạch về phía chúng tôi kêu chúng tôi lên bờ ra về. Ân chưa kịp định thần. Chàng muốn chạy ùa theo Hà reo lên: Em. Nhưng lại thôi vì sợ em gái biết mình có bạn gái. Ân nhận ra chúng tôi và chúng tôi cũng nhận ra Ân đang đứng cạnh một cô gái đẹp. Ân lúng túng… Tôi nghĩ rằng Ân đã có bạn gái khác.
Chắc có lẽ Ân đang tự hỏi: Sao Hà thấy mình lại vội bỏ về? À …
Hồng kéo tay Ân:
-Sao anh ngẩn tò te vậy? Nàng đẹp lắm hả?
-À, không, không có gì …
Hồng cười ỏn ẻn:
-Hà là bạn em đấy. Em và Hà cùng đi bơi ở đây suốt mùa hè năm ngoái. Hà nhát lắm, bao giờ cũng phải có ba mẹ đi cùng. Nếu muốn, em sẽ giới thiệu Hà với anh…
Ân ậm ừ:
- Ờ, ờ….
Hồng bật cười:
- Năm ngoái Hà có về nhà mình rồi, nhưng anh không có nhà
- Thật à?
Ân tủm tỉm cười…
"Con đường ta đi con đường đá. Dẫu trải đầy hoa cũng khó qua. Nhưng lòng ta là lòng sắt đá. Dẫu đá không hoa vẫn cứ qua!"
 
Bên trên