Tinh tú mộng lung linh - Tạm dừng - Bắc Lam

Bắc Lam

Gà tích cực
Tham gia
30/3/20
Bài viết
169
Gạo
0,0
Tên truyện : Tinh tú mộng lung linh
Tác giả: Bắc Lam
Tình trạng sáng tác: Cập nhật
Tình trạng đăng: Tạm dừng
Lịch đăng: Chưa xác định
Thể loại: Đồng quê.

Độ dài: Chưa xác định.
Giới hạn độ tuổi: Không
Cảnh báo nội dung: Không

Giới thiệu
Đào Thanh Tú là một cô gái nông thôn bình thường, bỗng nhiên bị anh chàng thành phố say mê theo đuổi khiến đầu cô loạn cả lên.
Rốt cuộc cô phải xử lí thế nào đây? Dùng ma pháp của bà?

Mục lục
Chương 1: Cuộc gặp gỡ kì quặc
Chương 2: Người thành thị
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Bắc Lam

Gà tích cực
Tham gia
30/3/20
Bài viết
169
Gạo
0,0
Chương 1: Cuộc gặp gỡ kì quặc
Thanh Tú xách thùng nước giếng thong thả về nhà. Mấy tiết học hôm nay cô cũng hoàn thành xong bài tập cả rồi, coi như có một buổi chiều nhàn rỗi. Cô vừa đi vừa hát vu vơ.
Về đến gần nhà mình, cô bỗng nghe một tiếng...
"Tỏm !" Có chút bùn bắn lên mặt cô.
Thanh Tú ngạc nhiên bước chậm lại, ngó xuống cái ao tát cá nhà ông Hào. Thấy có bóng người đang cố thoát khỏi ao, cô nén cười hỏi:
- Ai rớt xuống đó vậy? Có cần tôi kéo lên không?
Người kia không đáp, có lẽ vì xung quanh đang đầy bùn đất, chỉ vùng vẫy ngoi lên.
Thanh Tú buông xô nước xuống rồi đi vào nhà ông Hào, đến bên ao cá, ngó nghiêng xem đây là ai, có nên gọi chủ nhà ra không.
Kết quả, cô nhìn thấy một chàng trai sũng bùn từ đầu tới chân, trông có vẻ không phải người dân cùng xóm.
Đừng nói anh ta là dân thành thị không biết ao tát cá là gì nha... Thanh Tú thở dài đưa tay túm vai người đó kéo lên.
- Này cậu gì ơi, có cần tôi gọi giúp ông Hào không? Cậu là cháu ông ấy à, sao trông mặt mũi lạ thế? - Cô lay lay cậu con trai.
Cậu ta đưa tay quệt qua gương mặt trát đầy bùn chỉ vừa hở đủ đôi mắt và cái miệng. Sau đó cậu cất giọng:
- Cảm ơn bạn. Tôi là họ hàng xa của ông Hào, mới từ Hà Nội về. Tôi đang ngắm cá bơi thì đột nhiên trượt chân ngã xuống nước, khổ quá đi mất. Cái ao lại còn đầy bùn nhão...
Thanh Tú bật cười. Cô thấy cậu con trai này khá dễ mến, rất giống ông Hào chủ nhà.
- Tôi là Phan. Bạn tên gì? - Người con trai nhe răng cười theo sau đó hỏi.
- Tôi tên Tú. Là hàng xóm của ông họ cậu.
- Tú. Tên hay nhỉ. Tôi muốn nói chuyện với bạn nữa lắm, nhưng mà, xin lỗi nhé, người ướt đẫm như này, sẽ cảm lạnh mất. - Phan cười hối lỗi. - Nếu có dịp tôi sẽ sang nhà bạn tạ ơn.
- Không sao đâu. Cậu đi đi. Tạ ơn gì chứ. - Thanh Tú nhoẻn cười.
Phan gật đầu.
Đến tận lúc cô vào trong nhà mình, vẫn thấy Phan vẫy tay tạm biệt.
Thanh Tú không nhịn được cười cười sau đó vào nhà.
Cô đã có một người bạn hàng xóm mới rất đặc biệt đấy nhỉ? Chà...
Chương sau >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Bắc Lam

Gà tích cực
Tham gia
30/3/20
Bài viết
169
Gạo
0,0
Chương 2: Người thành thị
Sáng sớm ngày chủ nhật...
Thanh Tú cúi người vắt chiếc khăn lau, miệng hát vu vơ một bài ngày xưa chị cô dạy cho.
Vừa quay người lại, Thanh Tú xém chút nữa hét lên. Anh chàng người thành thị Phan đang cười cười dựa ngay góc cửa sân nhà cô.
- Sao cậu dậy sớm vậy. Chẳng phải dân thành phố ngày nghỉ đều nằm dài trên giường như con mèo lười sao? - Khi đã lấy lại đầy đủ ba hồn bảy vía, Thanh Tú áp tay lên ngực nói.
- Đừng vơ đũa cả nắm thế. - Phan tủm tỉm nghe giọng điệu của bạn. - Nhưng cô nương bạn nói đúng đấy. Tớ là một trong những người đi theo chủ nghĩa " ngủ muộn dậy muộn"
- Vậy mà giờ này đã dậy rồi? Nếu thế này là muộn thì ngày thường người thành thị các cậu... hai giờ đêm đã thức? - Thanh Tú nhăn mũi nhìn bạn. - Đúng là không nên tin mấy bà tám ngoài chợ mà. Họ toàn bảo các cô cậu thành phố ngủ một lèo đến trưa. Vẫn là không đáng tin mà...
Phan không ngờ sự tình lại xoay theo hướng này, dở khóc dở cười định giải thích:
- Ý tớ không phải vậy. Tớ đây là dậy quá mức....
- Quá mức? - Thanh Tú mở to mắt, thốt lên đầy kinh ngạc. - Hóa ra là một giờ dân các cậu đã dậy? Không phải hai? Ây, xin lỗi. Tớ không biết mấy người thành phố chăm như vậy. Yên tâm, uy tín của các cậu sẽ trở lại sớm thôi! Tớ sẽ ra tuyên truyền lại việc này!
Phan khó xử nhìn bạn, đành nói theo:
- Việc người ta nói bọn tớ dậy muộn tuy sai nhưng nếu "sửa gáy" bọn họ thì không hay lắm, sẽ làm người ta ngượng. Mình không tin họ là được rồi.
- Ồ, ra là vậy, tớ hiểu rồi. - Thanh Tú gật đầu, khen Phan một câu. - Cậu tâm lý thật đấy. Không ngờ người thành phố lại tế nhị hiểu biết như vậy, quả là được mở mang tầm mắt rồi!
Phan không biết làm gì, đành nhăn nhó gật đầu, trong đôi mắt ẩn hiện sự ngạc nhiên xen lẫn với thương cảm.
Bạn thật sự ngây thơ, dễ tin tưởng vô điều kiện như thế sao, cô gái đồng nội?

Chương trước<< >> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên