Tình yêu hoa cỏ - Cập nhật - Dã Thảo Hoang Sơn

Dã Thảo Hoang Sơn

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/2/17
Bài viết
7
Gạo
0,0
Tình Yêu Hoa Cỏ
Tác giả: Dã Thảo Hoang Sơn
Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, võ thuật, huyền ảo, HE.
Tình trạng sáng tác: Hoàn thành.
Tình trạng đăng: Cập nhật.
Lịch đăng: Chưa xác định.
Độ dài: 58 chương.
Giới hạn độ tuổi đọc: 16+

Giới thiệu truyện:
Đây là câu chuyện kể về thân phận nổi trôi của những kiếp người ở đất nước phương Đông có tên là Đại Quyển quốc!
Cảnh báo nội dung:
1. Đây là câu chuyện hoàn toàn hư cấu. Bất cứ sự trùng hợp nào về tên người, địa điểm, bang hội... đều là ngẫu nhiên, tác giả hoàn toàn không cố ý.
2. Đây là câu chuyện viết về cả cuộc đời của một nhân vật nên sẽ có những phân đoạn rất nhạt nhẽo. Những ai ủng hộ mình xin cùng cố gắng. Chân thành cảm ơn!
3. Lưu ý cuối cùng là về tên nhân vật nữ chính. Cô ta có rất nhiều tên. Tên cúng cơm là Tống Lệ Quyên, cha họ Hồ nên sẽ có lúc gọi là Hồ Lệ Quyên. Khi làm kỹ nữ, nữ chính tên Phụng Nga. Lúc đi lại trên giang hồ lấy tên là Huyết Tử. Tên thường dùng trong phân đoạn sau là Huỳnh Hoa. Ngoài ra nữ chính còn dùng một vài tên khác nữa. Nên một số trường đoạn sẽ dựa vào hiểu biết của nhân vật phụ mà gọi tên nữ chính.
Lời tác giả:
Truyện này mình viết hoàn thành rất lâu rồi, cũng từng đăng ở một diễn đàn khác nhưng bị lơ. Mình biết truyện mình viết không được hay lại dài (nói chung là vừa dở vừa dai, tận 58 chương và mỗi chương khoảng 14 - 15 ngàn chữ), khả năng liên kết với NXB để in gần bằng KHÔNG, còn tự in càng không có khả năng. Sau nhiều năm ém truyện trong máy tính mình quyết định đăng lên diễn đàn chỉ hy vọng một ai đó đọc được và góp ý cho mình càng hoàn thiện tác phẩm đầu tay này... Mình thấy những anh chị em Gác sách rất quan tâm những tác giả mới nên xin được mang truyện gia nhập đại gia đình.
Cấu trúc truyện: Gồm 3 phần.
Phần 1. Chung tình di hận, đa tình khổ.
Chương 1. Khởi đầu. (Đoạn 2 - 3 - 4)
Chương 2. Tống Lệ Quyên. (Chưa đăng)
Phần 2. Thâm tình phụ tử.
Phần 3. Phù sinh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Dã Thảo Hoang Sơn

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/2/17
Bài viết
7
Gạo
0,0
Tình Yêu Hoa Cỏ
Phần 1. Chung tình di hận, đa tình khổ.
Chương 1. Khởi đầu.

Tiêu Cục Chấn An. Bình An Trấn.

Đại sảnh phòng.

- Có giết chết con, con cũng không cưới Bạch tiểu thư kia!

“Rầm... Xoảng!”

Nghe đứa con trai độc nhất khẳng định một câu chắc nịch như vậy thì lão Tổng tiêu đầu họ Hồ phát hỏa, bàn tay to lớn đập mạnh xuống bàn làm cái bàn nát bét, ly tách rơi vãi xuống đất, cái lăn tròn, cái vỡ tan.

Bị vẻ mặt hung thần ác sát của phụ thân dọa cho phát hoảng, Hồ Nam quỳ ngay xuống đất. Giọng nói dần trở nên run rẩy:

- Con đã có người trong lòng rồi. Con không muốn cưới người mà con không yêu…

- Ngươi còn dám nói…

Bàn tay Hồ lão nắm chặt thành quyền, dợm đứng lên, hẳn ông đang muốn đấm cho thằng con ngỗ ngược một cú như trời giáng mới vừa lòng hả dạ. Hồ phu nhân thấy vậy vội khuyên ngăn:

- Lão gia, xin hãy bớt giận! Để thiếp nói chuyện với con.

Hồ phu nhân bước đến bên cạnh con trai, chìa tay ra, dịu giọng:

- Nào, đứng lên!

Hồ Nam ngước lên nhìn mẹ rồi đưa mắt nhìn cha, thấy mặt Hồ lão vẫn xám ngoét vì tức giận thì không dám đứng lên, chàng buồn bã cúi đầu. Hồ phu nhân khẽ thở dài, nhẹ giọng.

- Bạch gia đường đường là tài phiệt thế gia, lúc trước vì được cha con cứu mạng nên mới cùng Hồ gia ta kết tình bằng hữu. Bạch Kim Cúc là con gái duy nhất của Bạch gia, vừa thông minh vừa xinh đẹp. Người nhà họ Bạch ba đời đều có người làm quan, khoản hồi môn khi gả con gái của họ nhất định không nhỏ. Chúng ta còn có thể dựa vào Bạch gia tìm một chức quan, hưởng bổng lộc triều đình, không cần làm võ phu, ngày ngày vận chuyển từng cỗ tiêu xa, tính mạng nguy hiểm trong sớm tối. Con nói xem, Bạch Kim Cúc có gì không tốt? Cưới Bạch Kim Cúc có gì không tốt?

Hồ Nam ấp úng:

- Bạch tiểu thư không có gì không tốt, nhưng con chưa từng gặp cô ấy, con không yêu… Mẹ, con không thể cưới người mà con không yêu.

Hồ phu nhân cau mày hỏi lại:

- Vì sao không thể? Cha mẹ ngày xưa cũng thế mà, vốn chẳng hề biết mặt nhau, hai nhà nội ngoại định sao thì chịu vậy, rồi mẹ cũng sinh con ra, mẹ với cha cũng chung sống êm ấm bên nhau cho tới bây giờ.

Hồ Nam ngước mắt nhìn mẫu thân.

- Nhưng con đã có người trong lòng.

- Mẹ hiểu cảm giác của con, nhưng con hãy quên cô gái đó đi.

- Con không thể! Mẹ nói vậy… lẽ nào trước khi về với cha mẹ cũng có người trong lòng?

Hồ phu nhân khẽ thở dài.

- Có thì sao, không có thì sao, cứ quên đi… tất cả rồi sẽ trở thành quá khứ. Cha mẹ chọn kết thông gia với họ Bạch chính là muốn tốt cho con. Ngày cưới hỏi, giờ rước dâu cha mẹ cũng đã định rồi, không thể thay đổi được nữa. Nhà gái người ta cũng đã mời họ hàng về dự. Bọn họ đều là quan cao trong triều nếu có bất kì điều gì sơ suất cha mẹ sẽ chết không toàn thây. Con nhẫn tâm nhìn cha mẹ chết mà chẳng xót thương sao?

Hồ Nam rối bời:

- Con... nhưng Hạnh Nguyên đã có cốt nhục của con, con cũng hứa sẽ cưới nàng, con không thể phụ rẫy nàng.

Hồ lão gia nghe vậy gầm lên:

- Mày vừa nói cái gì?

Hồ Nam hoảng sợ, im bặt. Hồ phu nhân ôn hòa:

- Lão gia hãy bình tĩnh đã, chuyện đâu còn có đó mà.

Hồ lão gia thở hắt ra một tiếng cố nén giận, lại quay đi. Hồ phu nhân quay lại dịu giọng với con trai:

- Cô gái đó tên họ là gì? Gia cảnh thế nào?

Hồ Nam nhìn cha dò xét rồi mới dám trả lời mẹ:

- Tên cô ấy là Hạnh Văn Hạnh Nguyên, cô ấy không có cha, cùng với mẫu thân sống ở cuối làng Thượng. Cô ấy rất xinh đẹp, ngoan hiền và chăm chỉ. Hơn hết, con yêu cô thật lòng, cô ấy cũng yêu con.

Hồ phu nhân cười nhạt.

- Con khờ quá! Một người con gái sẵn sàng trao thân gởi phận cho một chàng trai trong khi hai nhà chưa hề có hôn ước với nhau… con người đó có thật sự đáng tin hay sao? Con hãy nghĩ kĩ mà xem! Theo mẹ, nàng ta yêu cái gia tài của Hồ gia thì có, chứ chẳng yêu thương gì con đâu...

Hồ Nam lắc đầu cãi lại:

- Không. Nàng không phải là hạng người như vậy đâu mẹ à. Từ khi quen nhau cho tới bây giờ nàng không hề biết thân phận thật sự của con.

Hồ phu nhân cau mày, nói lạnh tanh:

- Con quá cả tin rồi, con còn trẻ nên không biết lòng người khó đoán, dạ thế nhân khó lường thế nào đâu. Biết đâu khi tiếp cận con, cô ta đã sớm biết con là ai rồi cũng nên. Rất có thể đó là một âm mưu an bày từ trước, tiếp cận, trao thân rồi dùng đứa con tạo áp lực buộc con phải tiến đến hôn nhân với nàng ta. Vậy là dễ dàng bước vào Hồ gia ta rồi còn gì?

- Con không cần biết, con yêu Hạnh Nguyên, ngoài cô ấy con không cưới ai hết.

Hồ lão gia cố nén giận nãy giờ, cuối cùng cũng không nhịn được, quát:

- Hôn sự của mi với Kim Cúc ta và Bạch gia đã định đoạt rồi, mi đừng hòng cãi lại. Nên nhớ “áo mặc không qua khỏi đầu”, đừng bướng bỉnh đôi co nữa. Hồ Vân Sơn ta một khi đã quyết thì không bao giờ thay đổi.

Hồ Nam gào lên:

- Không. Con không cưới Bạch tiểu thư, con không phản bội Hạnh Nguyên...

Chàng vừa nói vừa quay lưng định bỏ đi. Hồ Vân Sơn quát lớn:

- Ngươi muốn đi đâu đó?

Hồ Nam dừng chân, chàng đáp mà không quay lại:

- Con đi tìm Hạnh Nguyên, cha mẹ đã không chấp nhận cho chúng con nên duyên, con sẽ cùng cô ấy tìm đến một nơi xa để sinh sống, một nơi không ai biết đến.

Nói rồi Hồ Nam vừa đi nhanh ra cửa, nhưng chưa ra đến cửa chàng bỗng dừng lại. Bởi vì chàng bị giữ lại, nói chính xác hơn chính là bị phụ thân tóm cổ. Ngoài tiếng ặc ặc ra chàng không thể nói được gì. Sắc mặt Hồ Nam xanh xám vì bị nghẹt thở và hoảng sợ.

Hồ phu nhân hoảng hốt kêu lên:

- Lão gia, hãy bình tĩnh, Nam nhi dù sao cũng là nhi tử độc nhất của chúng ta… lẽ nào chàng muốn giết con mình.

Hồ Vân Sơn buông tay, Hồ Nam chưa kịp hoàn hồn đã thấy bàn tay kia mau lẹ chớp lên điểm vào người mình. Hồ Vân Sơn lạnh lùng ra lệnh:

- Từ hôm nay đến ngày cưới ngươi sẽ không thể dùng võ công, phu nhân… bà cũng đừng tiếp tay cho nó, nếu không tôi đừng trách tôi. Người đâu! Nhốt công tử lại cho ta.

Hồ Nam tạm thời bị phong bế võ công chỉ có thể miễn cưỡng vùng vẫy:

- Mẹ và cha đừng ép buộc con. Con không phải là con gái, tại sao cha mẹ cứ ép buộc con phải tuân theo sự sắp xếp của hai người chứ. Cưới Kim Cúc con sẽ làm khổ nàng, con sẽ không hạnh phúc, còn Hạnh Nguyên rồi sẽ ra sao?

Hồ Vân Sơn lạnh lùng đáp:

- Bây giờ ta không quan tâm gì ngoài hôn lễ của con và tiểu thư Bạch gia nữa hết. Nên nhớ, trong tay một người đàn ông cần nhất là tiền tài, là danh vọng, là quyền lực chứ không phải là tình yêu. Khi trong tay con có tất cả rồi thì muốn gì mà không được. Còn khi trắng tay con có lo cho người mình yêu được đủ đầy, yên ấm hay không?

- Con…

- Hôn lễ với Kim Cúc cha mẹ đã định rồi, con không cần bàn cãi nữa! Các ngươi nhốt thiếu gia lại, canh phòng nghiêm ngặt vào cho ta.

Hồ Nam bàng hoàng gào to:

- Cha...

Hồ Vân Sơn gằn giọng:

- Yên tâm, ít hôm nữa khi hôn lễ của con và Kim Cúc cử hành xong, con sẽ lại được tự do.

Ông nói rồi lập tức bỏ đi. Hồ Nam cũng bị lôi ra nhà sau. Biết mình đã bất lực, chàng không kêu gào, mặc ai đưa đi đâu thì đưa. Đến khi chàng thật sự bị tống vào phòng, dẫu biết nam nhi là không rơi lệ, nước mắt Hồ Nam vẫn bất giác rơi trong vô thức. Chàng gọi thầm:

- Hạnh Nguyên ơi, anh phụ em rồi!

Cửa đã khóa. Hồ Vân Sơn thở dài:

- Hôn sự này không thể không cử hành. Thằng nhỏ này mềm dẻo thì không bao giờ chịu, cho nên ta đành phải mạnh tay thôi.

Tiếng Hồ phu nhân dịu nhẹ:

- Chàng làm tất cả là vì con nó, hy vọng sau này nó hiểu và không oán trách chúng ta.


***


Làng Thượng - ngôi làng nhỏ nằm phía nam trấn Bình An.

Trước gian nhà tranh lụp xụp, một thiếu nữ tuổi độ mười tám đôi mươi đang mặt đối mặt với người phụ nữ trung niên. Nàng dường như có chút ngỡ ngàng, nàng không biết người phụ nữ ấy là ai nhưng bà xinh đẹp và sang cả quá, từ thân thể bà ta lại toát ra một thứ sức mạnh vô hình gây khiếp sợ cho người đối diện. Người này bỗng dưng dẫn theo một nhóm hơn chục người đến, Hạnh Nguyên nghĩ mãi cũng không biết rốt cuộc người phụ nữ này đến đây với mục đích gì? Hạnh Nguyên còn đang bối rối, người phụ nữ đã tiến lên trước một bước, khiến cho Hạnh Nguyên bất giác lùi lại một bước. Nàng kinh ngạc hỏi:

- Bà là ai? Sao tự dưng dẫn nhiều người xông vào nhà tôi như vậy, bà muốn gì?

Người đàn bà khẽ nhếch môi:

- Ta là ai không quan trọng, cô nương chỉ cần biết hôm nay ta đến đây là để trao đổi với cô nương một điều kiện.

Hạnh Nguyên cau mày liễu, kinh nghi lặp lại:

- Điều kiện...?

- Đúng vậy. Cô nương rồi đây sẽ có rất nhiều tiền bạc, cuộc sống sung túc đủ đầy...

Hạnh Nguyên lạnh lùng:

- Bà cần gì ở tôi, cứ nói thẳng ra đi đừng nói vòng vo, dùng bạc tiền để cám dỗ tôi.

Người đàn bà mỉm cười gật đầu khen:

- Thẳng thắn lắm, ta cũng không dài dòng nữa! Điều ta cần ở cô nương chính là hãy tránh xa Hồ Nam ra, tốt nhất là hãy rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt.

Hạnh Nguyên bực tức, cao giọng:

- Dùng bạc tiền để đặt điều kiện với tôi, bà tưởng mình là ai? Tôi không chấp nhận điều kiện vô duyên vô cớ đó. Tôi và chàng yêu nhau, đã thề rằng dù cho vật đổi sao dời lòng chúng tôi cũng không dời đổi. Tôi yêu chàng và chàng cũng yêu tôi, đừng ai hòng chia rẽ chúng tôi...

Người đàn bà không giận, chỉ mỉm cười khi nghe Hạnh Nguyên nói. Nhưng ngay sau đó mặt bà đanh lại đáng sợ, bà gằn giọng thốt từng tiếng một:

- Nhưng ta buộc cô nương phải xa nó, ta có quyền làm điều đó...

Hạnh Nguyên giật mình.

- Bà là...

- Ta là mẹ Hồ Nam.

Hạnh Nguyên lặng người, Hồ phu nhân tiếp:

- Hồ Nam chính là con trai của ta, nó cũng chính là thiếu gia của Chấn An Tiêu Cục, giờ thì cô nương đã rõ hay chưa? Hồ gia ta tuy chưa thể gọi là thế gia vọng tộc, nhưng cũng có chút tiếng tăm… thì làm sao có thể cưới cô, một cô gái bần tiện nghèo hèn về làm dâu được?

Hạnh Nguyên lẩm nhẩm lại câu nói vừa rồi:

- Bần tiện… nghèo hèn…

Hồ phu nhân lạnh giọng:

- Hạnh Nguyên, cô nghe đây, ta gia hạn cho cô nương trong vòng ba ngày phải rời khỏi đây, nếu không làm theo hậu quả khó lường, đã nhớ rõ chưa?

Hạnh Nguyên im lặng không đáp, Hồ phu nhân tiếp:

- Ta thật lòng khuyên cô nương đừng lưu luyến gì con trai ta nữa, buông tha nó đi. Nó sắp cưới vợ rồi nên nhờ ta đến đây thay nó nói lời chia tay và xin lỗi về những việc làm đã qua. Nó còn nhắn với cô nương một câu... mà ta sợ khi nói sẽ khiến cô nương đau lòng...

Hạnh Nguyên vẫn im lặng và im lặng. Hồ phu nhân lại tiếp:

- Hồ Nam nhờ ta nhắn lại với cô nương: nó xin lỗi vì đã lừa dối cô nương, ngày đó nó đến với cô nương chỉ thỏa mãn lòng thèm khát dục vọng của mình chứ không hề yêu thương…

Hạnh Nguyên hét lên:

- Bà đừng nói nữa.

Hồ phu nhân lạnh lùng:

- Sao thế? Cô nương không tin à? Ít hôm nữa con trai ta là Hồ Nam sẽ thành hôn với Bạch Kim Cúc thiên kim tiểu thư của Bạch gia, người được mệnh danh giàu có nhất Quyển Nam này, cô nương hẳn đã từng nghe nói? Gia đình ấy và Hồ gia ta mới “môn đăng hộ đối”, còn cô nương thì nghèo quá. Ngày tân hôn ta hy vọng cô nương biết phận mình, không đến để phá bĩnh, bằng ngược lại ta không thể nói trước được điều gì cả!

Hạnh Nguyên cúi mặt, không nói gì.

- Nói thì nói thế thôi, nhưng theo ta nghĩ, gia cảnh cô nương như thế này, tìm đến với con trai ta họa chăng là vì tiền chứ có yêu thương gì.

Bà vừa nói vừa lấy trong tay áo ra xấp ngân phiếu dày đưa ra trước mặt Hạnh Nguyên.

- Hãy cầm lấy số tiền này và ra đi, đi thật xa, càng xa càng tốt, nhớ lấy.

Hạnh Nguyên quắc mắt nhìn bà, ánh mắt đầy phẫn hận.

- Bà…

Hồ phu nhân bất giác lùi về sau một bước. Nhưng ngay sau đó bà trấn tĩnh, giọng bà tuy vẫn ôn hòa nhưng không kém phần cương liệt:

- Đừng nghĩ cô nương có thể làm gì được ta, xung quanh còn rất đông người, đều là người của ta. Khôn ngoan thì xử sự cho đúng đắn một chút.

Hạnh Nguyên từ từ đứng dậy, ánh mắt u buồn, giọng nàng cũng trở nên thê lương bi thảm:

- Tôi thì nào dám làm gì bà, một con người sang cả quyền oai. Tôi đã hiểu những gì bà vừa nói, hãy mang số tiền đó về đi, tôi không nhận nó! Nhưng tôi sẽ làm theo những gì bà nói, tôi làm theo không phải vì tôi khiếp sợ trước bà mà vì tôi tự biết mình… không xứng đáng...

Lời chưa dứt giọng nàng đã nghẹn ngào, nước mắt ứa ra. Hồ phu nhân dịu lời:

- Biết được vậy thì tốt. Ta cũng không phải ác tâm với cô nương, nhưng chúng ta là hai giai cấp cách quá xa nhau, hãy hiểu cho nỗi khổ của một người làm mẹ như ta. Số tiền ta đưa cho cô nương đó, hãy nhận đi, tuy nó không nhiều nhưng nó có thể giúp cho mẹ con cô nương sinh sống sung túc trong vài năm tới. Cô nương còn phải nuôi dưỡng đứa con trong bụng nữa mà, số tiền này rất hữu ích cho cô nương đó! Ta vốn không tin nó là con của Hồ Nam, nhưng ta vẫn muốn chu toàn cho nó...

Hồ phu nhân dúi xấp ngân phiếu dày vào tay Hạnh Nguyên, dịu giọng:

- Cầm lấy và chấp nhận số phận, đừng oán trách ta…

Hạnh Nguyên cười nhạt, nụ cười như cái mếu, nàng vung tay hất tung những tờ ngân phiếu, những tờ giấy bạc liền theo gió tung bay, rồi rơi rải rác ra khắp nơi. Hạnh Nguyên gào to lên:

- Mang đi hết đi! Bà hãy về đi! Tôi không là kỹ nữ, tôi không bán tình yêu, tôi không bán lòng tự trọng của mình, bà hãy đi đi!

Hồ phu nhân có chút kinh ngạc, bà giận nhưng vẫn dịu giọng với nàng:

- Đuổi à? Đừng lo ta sẽ đi ngay. Nhưng trước khi đi ta nhắc cho cô nương nhớ một điều… đừng bao giờ có ý định phá hủy hôn lễ của Hồ Nam. Dám béng mảng đến, chết không toàn thây, lúc đó đừng trách tại sao ta không nói trước.

Bà cười gằn rồi quay đi nhưng không quên buông lại câu cuối cùng đau đớn hơn một nhát dao đâm thẳng vào con tim mền yếu của Hạnh Nguyên.

- Không bán tự trọng mà lại vì tiền hiến dâng trinh tiết. Cô nương quả là một cô gái nết na đức hạnh hơn người!

Hạnh Nguyên gào lên:

- Đi đi, bà đi đi! Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe gì nữa hết.

Đợi Hồ phu nhân đi khuất, Hạnh Nguyên không còn kiềm chế được mình, nàng khóc nấc lên, toàn thân nàng giờ như vô lực, không thể đứng vững bằng đôi chân mình được nữa, nàng buông người ngồi phịch xuống đất. Nàng miên man hồi ức về quá khứ, về lần đầu hai người gặp gỡ. Ngày đó, nàng lên rừng nhặt củi, bất ngờ trượt chân lăn xuống núi, Hồ Nam đã xuất hiện cứu nàng. Chàng nói chàng là hiệp khách giang hồ, ngao du sơn thủy tình cờ gặp nàng bị nạn nên cứu. Nàng bị trật chân nên chàng cõng nàng về nhà, bằng hữu của chàng phụ gánh củi về. Thấy gia cảnh nàng nghèo khó, mẹ góa con côi, chàng cứ cách đôi hôm lại tới, cùng với bằng hữu của chàng mang nào củi nào gạo. Nàng quen chàng như thế.

“Hạnh Nguyên, ta nhất định sẽ cưới nàng làm thê tử. Sau khi thành hôn chúng ta sẽ cùng nhau ngao du thiên hạ.” Đó là lời chàng hứa hẹn, nàng đã một lòng một dạ tin chàng, tin chàng là hiệp khách giang hồ, tin chàng sẽ cưới nàng nên mới trao thân. Vậy mà giờ đây cùng lúc tiếp nhận chàng không phải hiệp khách gì cả, chàng là Hồ đại thiếu gia của Chấn An tiêu cục, chàng sắp cưới Bạch thiên kim.

Trong phút giây này, Hạnh Nguyên chỉ còn biết nấc lên những tiếng nấc xót lòng. Tiếng bước chân rất nhẹ đến cạnh bên nàng, Hạnh Nguyên, nàng vội lau nước mắt ngẩn lên nhìn người ấy. Một người phụ nữ chưa già nua nhưng vóc người đã cằn khô vì những nỗi cần lao theo năm tháng, chiếc áo bà đang mặc cũng đã cũ kĩ bạc màu. Người phụ nữ giương đôi mắt nửa âu yếm nửa đớn đau nhìn Hạnh Nguyên.

Hạnh Nguyên nghẹn ngào:

- Mẹ ơi…

Mẹ nàng bước đến nửa ngồi nửa quỳ, dang tay ôm chầm lấy con gái vào lòng.

- Mẹ nghe cả rồi. Cái thai là thật sao?

Hạnh Nguyên gật đầu.

- Cảnh ngộ của con hôm nay... ngày xưa mẹ đã từng nếm trải, nó đã trở thành vết xe đổ, một ký ức khó quên. Mẹ không mong và cũng không ngờ con lại dễ dàng dẫm lên vết đổ của mẹ ngày xưa như vậy.

Hạnh Nguyên nấc lên:

- Chàng lừa con. Mẹ ơi, con phải làm sao bây giờ?

Mẹ nàng nghe vậy nhẹ vuốt mái tóc dài của đứa con tội nghiệp.

- Nếu đó là số phận của mẹ con mình… chỉ có thể chấp nhận. Chúng ta không quyền không thế có thể làm gì bây giờ. Thôi thì cứ để đứa trẻ kia mang họ ngoại đi…

Hạnh Nguyên nhắm mắt lại, mặc cho cho nước mắt lã chã tuôn rơi, nàng im lặng, mẹ nàng cũng im lặng, nước mắt của bà cũng lặng lẽ rơi.

Không biết ông trời có phải cũng cảm thấy xót xa cho hai người phụ nữ đáng thương kia không, nhưng dường như ông cũng khóc. Từ tầng không mênh mông, một cơn mưa tầm tã lạnh lùng trút xuống thế gian, như muốn cuốn trôi đi những nghịch cảnh của cuộc đời.

Màn đêm cũng theo đó nhẹ nhàng bao phủ lấy không gian tạo thành một màn đen u uất.

***
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Dã Thảo Hoang Sơn

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/2/17
Bài viết
7
Gạo
0,0
Chương 1 (tiếp theo)

Bạch gia trang. Bình An Trấn.

Nhà cửa gần như đã được trang hoàng chu tất. Cả Bạch gia trang đèn hoa nhộn nhịp, hỷ sắc nơi nơi, ai nấy nói cười vui vẻ. Chỉ mai này thiên kim của Bạch gia – Bạch Kim Cúc sẽ xuất giá, nàng sẽ chính thức trở thành dâu hiền vợ thảo của Hồ gia.

Bên ngoài nhộn nhịp là thế, duy chỉ có tư phòng của tân nương thì lại khác, một người con gái đẹp đang ngồi, y phục tân nương càng tôn thêm phần rực rỡ cho dáng dấp yêu kiều đầy mị lực của nàng, nhưng gương mặt nàng thì vô cùng tiều tụy, dường như đã mấy ngày rồi nàng chẳng ăn uống chút gì. Đôi mắt nàng chừng như luôn luôn ngấn lệ, nàng đang khóc, nhưng có ai rõ nàng đang gặp phải nỗi buồn gì?

Cửa phòng bật mở, một người phụ nữ bước vào. Bà chậm rãi đến trước mặt vị tân nương đang âm thầm ngồi khóc, bà nhìn Kim Cúc rồi thở dài, buồn giọng:

- Lại khóc! Thật ra con có hiểu những gì mẹ đã nói hay không? Ngày mai đã là ngày hôn lễ của con rồi, sao cứ khóc mãi thế này? Hai hôm rồi lại chẳng chịu ăn uống chút gì. Mẹ thật lòng không hiểu nổi con, cuộc hôn nhân này tuy là do cha mẹ lựa chọn cho con, chứ không do con tự mình chọn lựa, nhưng mẹ đã nói với con hàng mấy trăm lần rằng: Bất cứ điều gì cũng vậy, trước lạ sau quen, con hà tất quyết tâm phản kháng như thế này. Về với Hồ công tử, con sẽ dần dần cảm thấy hạnh phúc, ngày qua ngày tình yêu sẽ phát sinh...

Kim Cúc nhẹ lắc đầu, nói trong nghẹn ngào và nước mắt:

- Không, sẽ mãi không bao giờ con có được niềm hạnh phúc của tình yêu nếu con về làm dâu Hồ gia nào đó, con không muốn làm vợ Hồ Nam. Con van mẹ hãy hủy hôn sự này đi.

Bạch phu nhân cau mày, gằn giọng:

- Không được. Ngày tháng Hồ gia đã định, ngày mai đã là ngày rước dâu, làm sao có thể nói hủy là hủy đi cho được. Con đừng làm khó cho mẹ hoài như thế có được không?

Kim Cúc khóc ròng:

- Nhưng... nhưng mà...

- Nhưng sao?

- Con...

- Con làm sao?

- Con... con không chấp nhận thành hôn với Hồ Nam đâu... Con...

Bạch phu nhân nghe xong, đanh giọng:

- Ngu xuẩn! Không chấp nhận thành hôn với Hồ Nam giàu sang, danh vọng, lại muốn được ăn đời ở kiếp với tên cùng đinh. Con thương tên Thanh Phong nghèo kiết xác đó đến thế sao?

Kim Cúc giật bắn mình, run run giọng hỏi:

- Mẹ đã biết hết rồi sao?

Bạch phu nhân lạnh lùng:

- Đừng nghĩ rằng lén lút thì ta không biết, không việc gì của con qua mắt được người làm mẹ như ta đâu.

Kim Cúc cúi đầu lí nhí:

- Sống trên đời này con chỉ yêu duy nhất con người đó mà thôi.

Bạch phu nhân nghe con nói, cơn giận dâng lên, bà vung tay định tát con gái, nhưng không biết nghĩ sao bà lại thôi, bà chỉ quát lên:

- Im miệng! Còn nói nữa mẹ sẽ đánh đòn con đó. Nghe lời cha mẹ, về làm vợ Hồ công tử, chỉ có con người đó mới đủ khả năng lo cho con cả đời sung sướng, ấm êm. Lấy cái gã tên Thanh Phong con sẽ khổ, muôn đời khổ. Đừng bướng bỉnh cãi lời cha mẹ, như vậy mới là đứa con ngoan.

Kim Cúc ấp úng:

- Nhưng... nhưng con...

- Con thế nào?

- Con không thể... con đã...

- Đã sao?

Kim Cúc im lặng lúc như để thu can đảm về mình, để chuẩn bị cho một câu nói vô cùng quan trọng. Bạch phu nhân cau mày chờ đợi. Cuối cùng Kim Cúc cũng thốt lên:

- Con đã... mang cốt nhục của người ta rồi...

- Con vừa nói cái gì…

- Trong người con đã có giọt máu của Thanh Phong...

Bạch phu nhân bàng hoàng đến lặng người, bà dẫu có biết mối quan hệ của cả hai, nhưng bà không hề nghĩ mọi chuyện lại trở nên như thế, bà thật sự bất ngờ! Vừa lúc Bạch lão gia từ ngoài bước vào, ông nghe tròn lời thú tội của con, lửa giận bùng lên:

- Súc sinh, ta đánh chết mi...

Vừa nói ông vừa hùng hổ lao vào, dang tay định đánh Kim Cúc thật, Bạch phu nhân thấy thế giật mình nắm tay chồng lại, kêu lên:

- Ông muốn đánh chết con mình thật sao? Dù gì nó cũng là con của chúng ta mà...

Bạch lão gia nóng nảy:

- Nhưng mà nó... tức chết ta rồi, nhục ơi là nhục...

Kim Cúc vẫn cúi đầu, thút thít khóc và nhỏ giọng van cầu:

- Con van xin cha mẹ đừng ép buộc con phải thành hôn với người tên Hồ Nam nào đó. Con không thể lấy hắn đâu...

Bạch lão gia quát lớn:

- Nói bậy, ngày giờ đã định sẵn rồi, ta quyết không thay đổi nữa...

Kim Cúc chợt đứng phắt dậy, giọng nàng bỗng trở nên cương quyết:

- Vậy thì cha mẹ hãy chờ xem, ngày hôn lễ đừng mong có mặt đứa con này...

Nói rồi Kim Cúc toan đi ra cửa, nhưng Bạch lão gia nhanh tay chụp được tay nàng, tiện tay lão tát nàng một tát tay nảy lửa, lão quát lên:

- Đồ con bất hiếu! Cho mi biết, nếu mi dám trốn cái hôn lễ này, thì Thanh Phong sẽ phải chết, hãy suy nghĩ kĩ đi, hiện giờ sinh mạng của hắn đang trong tay ta đó.

Kim Cúc điếng người ngẩn ngơ một lúc mới kêu lên một tiếng thê lương rồi lại bật khóc, nàng đang đau đớn như nát cả tâm hồn, giọng nàng nghẹn lại gần như không thành tiếng:

- Cha ác lắm...

Nàng òa khóc, Bạch phu nhân đến gỡ tay con ra khỏi tay chồng, nơi cổ tay Kim Cúc đã hằn một vết bầm do vừa rồi quá giận ông đã nắm rất mạnh, nhưng Kim Cúc không vì thế mà kêu đau, có lẽ nàng không cảm thấy cánh tay mình đang đau bởi nỗi đau trong tâm hồn nàng lúc này là vô cùng tận, Kim Cúc vẫn khóc. Bạch phu nhân ôn tồn dỗ dành con:

- Đừng bướng bỉnh nữa con gái à. Đừng nông nỗi mà lụy cả đời mình. Bây giờ ván đã đóng thuyền rồi không thay đổi được nữa. Tại sao không nói sớm cho cha mẹ biết, để đến bây giờ…

- Cha mẹ cũng chỉ cho con biết sẽ gã con cho Hồ gia cách nay ba ngày, con định vài ngày nữa sẽ… Mẹ, bây giờ vẫn còn kịp mà, con và Hồ thiếu gia đó vẫn chưa bái đường, con cầu xin cha mẹ… hãy hủy hôn.

Bạch lão gia gầm lên:

- Không thể được. Hôn lễ này là tất cả vinh dự, là uy tín của Bạch gia, dù thế nào đi nữa cũng không thể hủy bỏ. Nếu con vẫn khăng khăng đòi hủy, ta sẽ giết chết Thanh Phong ngay trước mặt con. Người đâu!

Kim Cúc kinh hoảng:

- Con bằng lòng, không hủy nữa…

Bạch phu nhân cười hiền hậu:

- Vậy mới là con gái ngoan đó, con gái yêu của mẹ.

Nhìn cha mẹ vui mừng là thế, lòng Kim Cúc lại đau như có ai xé ai cào, nổi thống khổ không làm sao thốt ra bờ môi được. Nỗi vui lắng xuống, Bạch phu nhân chợt hỏi chồng:

- Nhưng ông này, còn cái thai trong bụng con nhỏ thì tính sao đây?

Bạch lão gia bật cười:

- Hồ gia suốt ngày đánh đấm biết gì là thai với nghén. Còn tân lang thì đêm tân hôn ai cũng say túy lúy ra, lo gì mà không qua mặt họ được, nhưng một phần còn nhờ vào sự khôn khéo của con gái mình nữa đấy.

Kim Cúc nghe mà như không nghe, nàng vẫn lặng im. Bạch phu nhân còn nói thêm nhiều điều nữa, nhưng Kim Cúc cứ khóc mãi có lẽ nàng không hề nghe những gì bà nói, cha nàng rời khỏi phòng lúc nào nàng cũng chẳng hay, linh hồn nàng tiêu diêu tận miền xa. Đến lúc nàng sực tỉnh, chỉ nghe bên tai lời nói của mẫu thân thật dịu dàng:

- Thôi đừng khóc nữa con, cứ coi như định mệnh an bày. Mẹ ngày xưa cũng vậy có nào khác chi con bây giờ, nào có yêu thương gì cha của con đâu, trong lòng mẹ vốn đã có một nhân tình. Chàng đã bị ông ngoại con giết chết, ông ép gã mẹ cho cha con. Rồi quá khứ cũng qua đi, số mệnh cũng an bày. Không tình yêu, mẹ và cha con vẫn sống được với nhau, sinh ra con...

Kim Cúc bỗng lay mạnh tay bà, kêu lên:

- Mẹ, con van mẹ đừng giết chàng, đừng giết chàng...

Bạch phu nhân mỉm cười:

- Được rồi mẹ hứa. Chỉ cần con ngoan ngoãn thành hôn, điều gì mẹ cũng hứa.

Kim Cúc xót xa:

- Thì con đã bằng lòng rồi đó.

- Vậy thì những gì mẹ hứa, mẹ cũng sẽ giữ lời.

Bạch phu nhân nhẹ vuốt tóc con, nở nhẹ nụ cười. Nước mắt Kim Cúc lại rơi dài, nàng âm thầm kêu lên đau xót:

"Phong ca ơi, em đã phụ chàng rồi!"

Bạch phu nhân đưa tay nhẹ lau nước mắt cho con:

- Ngoan, nín nào! Con ăn gì không mẹ nấu cho, mẹ đích thân làm cho con ăn lần này biết đâu là lần cuối. Con thích ăn gì?

Kim Cúc nhỏ giọng:

- Gì cũng được.

- Được rồi, mẹ sẽ nấu cho con món mà lúc trước con rất thích ăn. Ăn xong rồi thì trang điểm lên cho đẹp, ngày mai nhà trai đã đến rồi còn gì.

Bạch phu nhân nói rồi nở nhẹ nụ cười bước ra cửa, Kim Cúc lẳng lặng nhìn theo. Nhìn họ vui mà lòng nàng giờ như tan nát. Tình đầu ly tan ai không cảm thấy đau, đau đớn hơn là thâm tâm vẫn giữ chữ chung tình mà thân phải mang danh người vong phụ. Trái tim nàng cơ hồ vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ, xót xa đến nghẹn lời. Nhưng cũng phải chấp nhận thôi, cho vui lòng cha mẹ, để “chàng” được sống. Lệ nàng vẫn rơi, đêm buông lặng lẽ!


***


Tân hôn pháo đỏ rượu nồng.

Lễ rước dâu đường hoàng trang trọng. Nhưng tuyệt nhiên không có mặt tân lang, đó quả là một điều hi hữu trong hôn sự đương thời. Trót phóng lao thì phải theo lao, nhà gái cũng thủ lễ đưa dâu cho tròn hôn sự.

Ai có biết trong nỗi vui hôn lễ ngày hôm ấy, người người đưa dâu môi rực rỡ một nụ cười, lại có một người lặng lẽ âm thầm đưa tiễn tân nương bằng nước mắt. Người ấy trái tim cũng đang tan nát, đó là một chàng trai tuổi độ đôi mươi, dáng dấp cần lao, gương mặt có chút anh tuấn nhưng cũng đã sạm đi vì nắng gió, chàng cứ lặng lẽ theo sau kiệu cưới nhưng không dám đến gần. Kiệu hoa vẫn đi dần về hướng Hồ gia, người thanh niên ấy vẫn đi theo mãi. Mọi người có lẽ không ai biết chàng ta là ai, chỉ trừ người trong kiệu cưới...

Bỗng, người trong kiệu hoa bất ngờ vén rèm kiệu phía sau. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, toàn thân chàng trai chấn động mạnh, niềm nghị lực nào ngời lên trong ánh mắt, sức mạnh nào giục đôi chân chàng vụt chạy bay theo chiếc kiệu đang ngày một xa dần. Chàng trai gào lên tha thiết tên nàng, đòi trả "Kim Cúc" lại cho mình. Kim Cúc bật khóc lắc đầu, hét to lên:

- Phong ca ca, đừng mà. Đừng vậy mà, người ta sẽ giết anh...

Chàng là Dương Thanh Phong người mà Kim Cúc yêu thương! Nàng gào rất to nhưng chàng không nghe theo, chàng vẫn lao bổ vào đoàn người đưa dâu, chàng toan cướp tân nương về lại cho mình! Nhưng chàng chưa thể đến gần nàng đã bị cú đấm như trời giáng, lập tức té nhào. Thanh Phong gượng đứng lên lại lao theo kiệu cưới, miệng vẫn gọi tên nàng. Ngay sau đó chàng bị một đám rất đông người vây lấy, đánh không thương tiếc, đến lúc họ buông chàng thì kiệu hoa đã đi xa, nhưng ánh mắt nàng vẫn mãi nhìn về phía sau, ánh mắt đau đớn nhìn chàng.

Thanh Phong lại định vùng lên đuổi theo nhưng hơi sức không còn nữa, chàng đành nằm phủ phục trên mặt đất, nước mắt ứa ra. Cùng với nước mắt là máu, toàn thân chàng rỉ máu làm ướt đẫm chiếc áo chàng đang mặc. Đoàn đưa dâu đi mỗi lúc một xa dần, Thanh Phong chỉ còn biết rên rỉ tên người con gái mà chàng yêu thương trong đau đớn.

Chàng nghiến răng tự nhủ với lòng “ Hôm nay nàng không thuộc về ta, nhưng sẽ có một ngày ta giành nàng lại cho mình, Kim Cúc hãy chờ ta…”. Lòng tự nhủ nhưng ý thức dần tan theo những cơn đau của linh hồn và thể xác, trước lúc mê đi chàng còn trông thấy một người bước đến bên mình, một người y phục toàn đen, vóc người xa lạ. Thanh Phong nằm phục dưới đất nên không nhìn rõ mặt được, dường như người kia có nói gì nhưng Thanh Phong chưa kịp trả lời thì chàng đã lịm đi, không còn biết gì nữa.

Kiệu cưới cuối cùng cũng đến ngưỡng cửa Hồ gia. Tân lang Hồ Nam miễn cưỡng ra tiếp đón gia đình nhà gái. Chàng gượng cười gượng nói đón tiếp các vị thúc thúc bá bá đến dự hôn lễ của mình. Chàng không hề ngờ được, cũng chính giây phút ấy, nơi một góc khuất của con đường có một người con gái đang đứng lặng, ánh mắt buồn thăm thẳm hướng thẳng về phía Hồ gia. Nhìn chàng cười cười nói nói, tay trong tay âu yếm với tân nương họ Bạch, người ấy bật khóc thê lương. Khi bóng Hồ Nam khuất sau làn cửa sơn son có nhiều đèn hoa đang treo rực rỡ, người con gái ấy lập tức bỏ chạy, nàng chạy điên cuồng không định hướng, không cần biết con đường sẽ dẫn về đâu. Nàng là Hạnh Nguyên!

Hồ Nam đưa Kim Cúc vào trong sảnh đường, nghi lễ bái đường cũng bắt đầu. Dù thâm tâm cả hai đều không muốn làm công việc ấy, nó là hành vi phản bội người tình, nhưng đến nước này rồi dù có muốn đổi thay cũng không còn kịp nữa. Cả hai đành máy móc làm theo những gì mà người trưởng tộc xướng lên: “nhất bái thiên địa... nhị bái cao đường...”.

Thể xác họ bái đường là thế, nhưng linh hồn thì đã tiêu diêu tận miền xa, trong tâm tư đôi trai gái trẻ giờ còn một ý niệm duy nhất, bái đường hôm nay mục đích trước tiên là cho cha mẹ vui lòng và sau đó thì… không còn gì nữa cả…

Bái đường xong, Hồ Nam vùi mình trong men rượu cho quên cả đất trời. Nên chàng hoàn toàn không hay biết, trong ngày hôm ấy ở một nơi khác xảy ra một chuyện kinh hoàng.

Hạnh Nguyên sau khi chứng thực Hồ Nam đúng là thiếu chủ Chấn An tiêu cục, hôm nay cũng chính là hôn lễ của chàng. Nàng cảm thấy mình đang chạy, hình ảnh chung quanh cứ mơ hồ, nàng chỉ có cảm giác muốn tránh càng xa càng tốt cảnh tượng đau lòng ấy, không cần biết sẽ chạy đến đâu. Nàng chạy thục mạng đến lúc cảm giác đôi chân mỏi nhừ nàng mới dừng lại, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy toàn cây cối xanh xám một màu. Hóa ra nãy giờ nàng chạy rất xa, đã đến bìa rừng, leo lên một đoạn đường dốc chính là nơi lần đầu nàng gặp Hồ Nam.

Quá khứ lẫn hiện tại giày xéo tâm tư, Hạnh Nguyên khóc đến tê tâm liệt phế. Cuối cùng, nàng lấy trong người ra xấp vải trắng, đây là tất cả những gì nàng đã chuẩn bị cho chuyến đi xa như mẹ chàng mong đợi. Vắt xấp vải lên cành cây cao, nàng quỳ xuống hướng về làng Thượng lạy ba lạy.

Chiều tà, một vài tiều phu vào rừng kiếm củi về ngang trông thấy vội vàng cắt dây thả nàng xuống, Hạnh Nguyên giờ chỉ còn là thể xác không hồn, thân người nàng rủ ra quằng quại, ai cũng lắc đầu thở dài, chỉ đành vác thi thể nàng về cho mẫu thân nàng. Vừa nhìn thấy thi thể con gái, mẹ nàng kêu lên một tiếng thương tâm rồi ngã vật ra, khí tuyệt thân vong.

Người trong làng ai cũng biết rõ gia cảnh nhà này vốn dĩ mẹ góa con côi, nhìn cảnh ngộ đau lòng này ai cũng xót thương, cũng muốn mua cho họ mỗi người một cỗ áo quan, nhưng Làng Thượng lại là một làng nghèo, người trong làng quanh năm sống bằng nghề đốn củi đốt than không ai khá giả, góp mãi vẫn không làm sao đủ tiền để mua hai cỗ quan tài, lại chẳng thể tìm ra được món gì có giá trị trong căn nhà của mẹ con bọn họ. Sau cùng, ông lão có tuổi nhất trong làng đưa ra một quyết định đóng bè thả trôi sông. Vì làng Thượng nằm ngay cạnh sông Tương.

Bè chưa kịp đóng xong, một người đàn ông trung niên bất ngờ đến ngăn lại. Người đó nói mình là đạo sĩ, nghe theo tiếng khóc của linh hồn người con gái mà đến. Ông ta nói: "Cô gái này dương số chưa hết, lại chết trong tức tửi, mang cả đứa con trong bụng chết chung, oán khí xung thiên, nếu thả trôi sông, oán niệm sẽ kết thành quỷ hồn làm lật thuyền những người qua lại trên sông."

Mọi người nhao nhao bàn tán, định sẽ hỏa thiêu, người đàn ông tiếp tục ngăn lại:

- Không thể được, như ta đã nói, cô gái này chết trong tức tửi, oán khí xung thiên, hỏa thiêu ở đây, làng này từ nay sẽ không được giây phút yên bình.

Ai nấy nghe xong phát hoảng, xôn xao:

- Vậy chúng tôi phải làm sao?

Người đàn ông bình tĩnh đáp:

- Mọi người cứ lập một giàn hoả, đặt hai thi thể này lên đó. Xong rồi mọi người hãy về nhà, ta sẽ ở đây làm phép, khuyên linh hồn cô gái này rời đi không ở lại quấy nhiễu mọi người. Còn nữa khi ta làm phép mọi người không được lén xem, nếu ai dám đến nhìn lén, bị cô ta theo ám lúc đó đừng trách ta sao không nói trước.

Mọi người nghe vậy không muốn tin, cũng phải tin, vì ai cũng không muốn rước họa vào mình, mẹ con Hạnh Nguyên lại không mấy thân thích với họ, nên ai nấy bàn nhau cứ để mặc pháp sư kia muốn làm gì thì làm.

Khi mọi người đã đi hết người đàn ông bế xác Hạnh Nguyên vào nhà, đặt lên giường. Giữa trán ông ta bỗng xuất hiện ấn ký chữ “天” (Thiên) màu đỏ, toàn thân ông bừng lên ánh sáng màu xanh lục. Ông ta cúi người viết vào giữa trán Hạnh Nguyên chữ “Sinh”, chữ đó lưu lại trên trán nàng dạng ánh sáng màu lục. Ánh sáng mỗi lúc một rực rỡ và lấp lánh. Bàn tay người đàn ông đặt cách thân thể Hạnh Nguyên độ một gang tay, ánh sáng từ người ông rơi xuống phủ cả người nàng. Người ấy chầm chậm rải thứ ánh sáng đó lên khắp thân người Hạnh Nguyên. Chỉ lúc sau, Hạnh Nguyên từ từ mở mắt, nàng ngồi dậy, nàng ngơ ngác nhìn người đang đứng trước mặt, trời đã tối, người kia lại được bao phủ trong ánh sáng xanh huyền hoặc, cả người nàng cũng vậy. Hạnh Nguyên kinh ngạc hỏi:

- Ông là Diêm Vương sao? Tôi đã chết rồi phải không?

Người kia khẽ lắc đầu:

- Ta không phải Diêm Vương, ta là Thiên Cầm, người duy nhất trên đời có thuật cải tử hồi sinh. Cô cũng chưa chết, nói đúng hơn ta vừa mang cô từ cõi chết trở về.

- Tại sao lại cứu tôi?

- Dương số của cô nương chưa tận.

- Tại sao không để cho tôi chết đi, tôi đã không còn lối thoát, cuộc sống với tôi bây giờ còn ý nghĩa gì đâu…

- Đứa trẻ trong bụng cô nương vô tội.

- Nhưng tôi không còn con đường nào để lựa chọn.

- Hãy theo làm đệ tử cuối cùng của ta!

- Người nhận tôi?

- Nếu cô nương muốn.

Hạnh Nguyên run giọng:

- Sư phụ…

- Hãy ra ngoài nhìn mặt mẹ con lần cuối, bà ấy vì đau lòng cho con mà mất mạng, nhưng ta không cứu được, dương số bà ấy đã tận.

Hạnh Nguyên giờ chỉ biết nhào đến ôm lấy thi thể mẹ mình, nàng không còn nước mắt để khóc thương. Sư phụ khuyên nàng đừng quá thương tâm, cuối cùng nàng cũng buông tay, tự mình thiêu xác mẹ, lửa tàn trời cũng hừng đông. Hạnh Nguyên thu tro cốt mẹ mình vào hủ, rồi theo sư phụ rời làng. Khi đi, nàng không từ biệt bất kỳ ai, cứ để họ và Hồ gia nghĩ rằng nàng đã chết cũng tốt, mà vốn dĩ nàng đã chết rồi, cuộc sống mới này là sư phụ ban cho.
 

Dã Thảo Hoang Sơn

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/2/17
Bài viết
7
Gạo
0,0
Chương 1 (tiếp theo)

Trở lại hôn lễ của Hồ Nam.

Cả ngày tân hôn chàng chỉ vùi đầu trong men rượu, chàng chỉ muốn say cho quên tất cả mọi thứ trên đời. Và chàng quên thật, chàng cứ say rồi ngủ vùi không còn biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình nữa.

Khi Hồ Nam giật mình tỉnh dậy thì nắng lên cao, trong đầu chàng bây giờ lại lởn vởn những hình ảnh kỳ lạ trong mơ, chàng mơ thấy Hạnh Nguyên chết. Vừa bật dậy, bên ngoài có người mang chậu nước và khăn vào.

- Tướng công, chàng tỉnh rồi! Nào, rửa mặt đi. Sắc mặt của chàng thật kém, trong mình có chỗ nào khó chịu sao?

Hồ Nam giật mình ngẩn người ra, đang định hỏi người con gái xa lạ này là ai thì chợt nhớ hôm qua là hôn lễ của mình, cô gái này hẳn là Bạch đại tiểu thư, vợ mới vào cửa của mình. Chàng ậm ừ một lúc mới đáp:

- Hôm qua ta uống nhiều rượu nên cảm thấy có chút đau đầu.

Kim Cúc dịu dàng:

- Hay là để thiếp làm cho chàng chén canh giã rượu…

Hồ Nam xua tay:

- Không cần đâu, nàng hãy ra ngoài để ta ngồi yên tĩnh một lúc là được...

Kim Cúc lầm lũi ra khỏi phòng. Hồ Nam vẫn còn ngồi thì một người thanh niên bước vội vào, kêu lên:

- Thiếu gia ơi, xảy ra chuyện không hay rồi!

Hồ Nam hỏi gấp:

- Chuyện gì... đã xảy ra chuyện gì sao cậu hốt hoảng như vậy?

Người vừa bước vào tên Hải Bằng, là một người hầu thân tính của Hồ Nam, từ nhỏ cả hai chơi chung đã xem nhau như anh em ruột thịt, hoạn nạn có nhau. Hải Bằng thở hổn hển, kêu to:

- Hạnh Nguyên cô nương...

Hồ Nam đứng bật dậy:

- Hạnh Nguyên làm sao?

- Hạnh Nguyên cô nương đã qua đời rồi...

Hồ Nam như chết lặng, lúc lâu mới máy môi:

- Nhưng tại sao… tại sao cô ấy lại...

Hải Bằng thở dài:

- Hôm qua huynh bảo đệ đến đó nhưng hôn lễ lu bu, đệ không đi được, hôm nay lúc đệ đến nơi thì người trong làng Thượng nói…

- Nói sao?

- Hôm qua cô ấy lên rừng treo cổ tự vẫn, mẫu thân cô ấy thấy xác con hét lên rồi ngã ra tắt thở. Khi đệ đến người trong làng đã hỏa thiêu mẹ con họ xong rồi.

Hồ Nam thẩn thờ ngồi phịch xuống ghế, lẩm nhẩm một mình:

- Sao mọi chuyện lại trở thành thế này… Sao nàng lại làm như vậy? Trời ơi, tất cả tội lỗi là ở ta...

- Thiếu gia.

- Ta phải đến nhà nàng, ta không thể để nàng ra đi trong uất hận như thế được...

Vừa nói Hồ Nam vừa đảo chân lao mau ra cửa. Cũng may Hồ Nam vừa lao đi, Hải Bằng đã chụp tay chàng kéo phắt lại, kêu lên:

- Thiếu gia không thể đi trong lúc này.

- Không phải lúc này thì đợi lúc nào?

- Từ nay và mãi về sau thiếu gia không thể đến đó nữa.

- Cậu... tại sao?

- Cô ấy đã chết rồi, thiếu gia có đến thì được gì? Dân làng Thượng đang rất oán hận thiếu gia bội bạc, nếu thiếu gia đến đó họ không tha cho cậu đâu.

- Không, dù bất cứ giá nào ta cũng phải đến đó, ta không phải hạng người tham sanh quý tử, lòng dạ của ta mà cả cậu cũng không hiểu nữa hay sao?

- Hiểu thì tôi hiểu cho thiếu gia, nhưng còn mọi người liệu ai chịu hiểu cho cậu hay không? Thiếu gia đừng quên hiện giờ bên cạnh cậu còn có Bạch tiểu thư, trên danh nghĩa nàng đã là thê tử của cậu. Bá phụ nàng là quan triều đình đến tận nhị phẩm, nếu nàng biết được hôm trước hôn lễ hôm sau chồng mình đến nhà người yêu cũ thì việc gì sẽ xảy ra? Thủ cấp của cả nhà ta rơi xuống đất đó, thiếu gia có biết không? Hôn lễ vừa tổ chức hôm qua, họ hàng của Bạch tiểu thư chưa về hết. Việc thiếu gia đến đó nếu bại lộ, cả Hồ gia ta sẽ không thoát khỏi kiếp nạn này... Thiếu gia có nghĩ tới điều đó hay chưa vậy... Thiếu gia đã là một kẻ phụ tình rồi lại cam tâm tròng vào cổ mình thêm cái tội bất hiếu nữa hay sao?

Hồ Nam cứ thế đứng lặng, rất lâu sau chàng mới thở dài:

- Phải, cậu nói phải. Ta đã làm một kẻ bội tình, bất nhân, bất nghĩa rồi, không thể tiếp tục làm một đứa con bất hiếu nữa. Nhưng còn Hạnh Nguyên, chẳng lẽ cậu muốn ta suốt đời chịu sự dày vò của lương tâm hay sao? Vì ta mà cô ấy chết tức tưởi, ta biết phải làm gì để bù đắp lại phần nào tội lỗi mình đã làm. Hải Bằng, cậu hãy làm ơn nghĩ cách giúp ta có được không?

Hải Bằng im lặng, lúc sau mới đáp:

- Được rồi. Tôi sẽ thay thiếu gia tổ chức cho nàng một tang lễ thật đàng hoàng, cho nàng dẫu ra đi cũng được phần nào thanh thản.

- Mang tro cốt của nàng về đây.

- Thiếu gia…

- Giúp ta.

- Được.

Hải Bằng đi rồi Hồ Nam vẫn đứng lặng, gió bên ngoài vẫn thổi vi vu, có cơn mưa nào vừa chợt đến chợt đi cho lòng người càng thêm ray rứt…


***


Hôn lễ hai nhà Hồ - Bạch diễn ra êm đềm như những gì cha mẹ hai nhà đã ước mong, không một ai mải mai nghi ngờ về những biến cố trước, trong và sau cái ngày “định mệnh” ấy.

Cuối cùng những ngày mùa hạ cũng qua đi, đó là những chuỗi ngày Hồ Nam vùi mình trong thứ men cay để quên đời, quên mình và những nổi đau.

Đêm, Kim Cúc và chàng cũng chung giường như bao nhiêu đôi tân lang tân giai nhân khác, nhưng chàng thì lại không bao giờ chạm vào nàng. Trong cơn say chập chờn chàng hay mớ gọi Hạnh Nguyên, Kim Cúc biết đó là tên người con gái trong lòng chàng như nàng mãi nhớ đến Thanh Phong. Những lúc đêm về nàng chỉ biết âm thầm rơi lệ, khóc cho chàng và cho bản thân mình. Nàng chọn cách im lặng, lầm lũi làm tròn trách nhiệm của kẻ làm vợ làm dâu. Những lúc chàng tỉnh rượu cả hai cũng chỉ đối diện nhau trong im lặng chẳng hề nói với nhau điều gì, Kim Cúc luôn luôn tôn trọng những khoảng lặng ấy của chàng. Sau đó chàng lại say, lại mơ màng gọi người con gái ấy, Kim Cúc chỉ biết nhìn chàng rồi thở dài rơi lệ. Nhìn Hồ Nam cứ chìm mãi trong cơn say khiến Kim Cúc càng nhớ Thanh Phong da diết và nghĩ đến kết quả của tình yêu nồng mặn bấy lâu giữa nàng và chàng, một giọt máu đã tượng hình, dù xảy ra bất cứ chuyện gì nàng cũng thề phải bảo vệ giọt máu ấy đến hơi thở sau cùng.

Chỉ hơn một tháng nàng cho cha mẹ chồng biết mình có thai. Quả nhiên Hồ gia suốt ngày chỉ làm bạn với kiếm đao nên Hồ lão và phu nhân không nghi ngờ cô dâu "thảo hiền" này đang giở bài lừa dối, cả hai lại chỉ mong đến ngày có cháu để ẵm bồng. Phần Hồ Nam vẫn suốt ngày làm bạn với men cay, dù Kim Cúc có làm gì chàng cũng chẳng quan tâm. Ngày tháng cứ thế dần qua, mọi thứ dần đi vào quỹ đạo riêng của chúng. Nỗi vui cưới sinh, nỗi đau ly tình rồi cũng dần lắng xuống. Trong Hồ gia không một ai nghi ngờ Kim Cúc đã có thai trước khi về với Hồ Nam, chỉ trừ cha mẹ ruột của nàng.

Bốn con người, bốn định mệnh trái ngang, kể từ bây giờ tất cả gần như đều trở thành một miền quá khứ kinh hoàng!


***


Hai tháng sau.

Sau ngày hôn lễ của đôi vợ chồng trẻ Kim Cúc và Hồ Nam đúng hai tháng, Hồ Vân Sơn cùng phu nhân cùng tải một chuyến tiêu xa. Và chuyến tiêu đó cả hai đã vĩnh viễn không thể quay về, giấc mộng bồng con bế cháu không bao giờ thực hiện được nữa. Chuyến tiêu ấy cả hai vận chuyển lô hàng có giá trị liên thành nhưng chẳng may chạm trán với băn cướp khét tiếng ở khắp Quyển Nam, ai nghe cũng kinh hoàng run sợ. Chuyến tiêu bị cướp, người cũng không còn một ai sống sót.

Sau tang lễ, Hồ Nam cố gắng chấn định tinh thần, nửa tháng sau chàng chính thức lên thay vị trí của cha - Tổng tiêu đầu của Chấn An tiêu cục. Kể từ đó, chàng vùi đầu vào công việc, không chút đoái hoài đến người vợ chính danh là Kim Cúc bên cạnh mình. Chàng cũng không còn suốt ngày chỉ rượu chè trác tán, chàng mở môi chỉ nói toàn công việc và công việc. Nhờ vậy, Chấn An tiêu cục chẳng những không lụi tàn mà còn nhanh chóng phất lên. Hồ Nam kết minh với anh hùng hào kiệt khắp nơi trong thiên hạ, thù nhanh chóng được báo, băng cướp bị đánh tan. Tiếng tăm của Hồ Nam và tiêu cục ngày càng vang dội, hơn cả lúc Hồ Vân Sơn còn sống. Một điều đáng kinh ngạc, Hồ Nam đã làm nên điều đó trong khoảng thời gian cực ngắn, chỉ vỏn vẹn sáu tháng sau ngày chàng chính thức làm Tổng tiêu đầu.

Cuối mùa hạ năm đó, Hồ Nam nhận một chuyến tiêu xa, đến vùng núi Nam Sơn, nơi đó có Nam Sơn trấn được biết đến là một nơi âm u và huyền bí nhất Quyển Nam, nơi ấy có nhiều truyền thuyết ly kỳ, về ma quỷ cũng có, về thần linh cũng có.

Về địa lý, Trấn Nam Sơn là một thị trấn nằm trực diện phía Nam của Đại Quyển quốc, bao bọc xung quanh là những khối núi hùng vĩ, vô cùng hiểm trở. Từ Bình An trấn muốn đến được Nam Sơn trấn phải đi thẳng theo hướng Đông Nam, khi đến nơi phải vòng qua các hẻm núi mới vào được bên trong thị trấn. Nơi ấy trăm năm qua là nỗi khiếp sợ của thương nhân và bảo tiêu vì nạn cướp bóc hoành hành khủng khiếp.

Khi Hồ Nam không ngần ngại nhận lời tải chuyến tiêu ngang vùng ấy đã có người khuyên ngăn nhưng chàng vẫn nhất quyết không nghe. Có lẽ vì Hồ Nam vẫn còn là một chàng trai trẻ hiếu thắng, cứ cho rằng mình không thua thiên hạ, chỉ cần đoàn bảo tiêu bình yên ngang qua nơi đó hoặc may mắn tiêu trừ được một trong vài đảng cướp nơi ấy thì danh tiếng Chấn An tiêu cục sẽ ngày càng được lẫy lừng hơn. Chàng quyết định đi lần này vì danh nhiều hơn vì lợi!

Như một định mệnh, đến nơi Hồ Nam chạm ngay vào bọn cướp, võ công chàng tuy cũng thuộc hàng cao thủ, chuyến đi ấy lại có một vài bằng hữu giang hồ theo cùng góp sức, nhưng rốt lại đoàn bảo tiêu không địch lại bọn cướp đó, chúng không những võ công cao cường mà còn đông người. Đoàn bảo tiêu của Hồ Nam bị chặn đánh tan tác, hàng mất người chết kẻ bị thương. Trong cơn hoảng loạn mạnh ai nấy lo thân, Hồ Nam ôm vết thương chạy lạc đến một nơi hoàn toàn xa lạ với mình, nói là một nơi nhưng đúng hơn là một vùng hoang sơn, xung quanh cây cỏ bạt ngàn không một bóng người.

Hồ Nam lê bước chân cố tìm lối thoát ra nhưng lòng vòng mãi vẫn không ra khỏi được khu rừng rậm ấy. Đói, khát, vết thương trên người hành hạ, chàng ngất đi rồi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, sức tàn lực kiệt. Hồ Nam than thầm: “Vậy là mình phải chôn xác ở nơi này... Hạnh Nguyên, có lẽ ta sắp đến gặp nàng dưới cửu tuyền rồi.” Lần sau cùng chàng ngất đi dường như là phía trước một trang viện nguy nga nằm ẩn kín giữa khu rừng bao la bạt ngàn cây cỏ đó.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến khi có thứ ánh sáng mờ nhạt len lỏi vào khe mắt, Hồ Nam mới từ từ mở mắt ra. Đối diện chàng có một nụ cười tươi như nụ hoa xuân, ánh mắt đẹp nửa xa lạ nửa thân quen, là của một người con gái tuổi tròn trăng. Hồ Nam nửa mê nửa tỉnh bật người dậy kêu lên:

- Hạnh Nguyên, Hạnh Nguyên?

Một bàn tay dịu dàng ấn chàng nằm xuống, âm thanh rất khẽ cất lên:

- Công tử mới tỉnh đừng vội ngồi dậy, động vết thương thì lâu lành lại lắm...

Giọng nói ấy ngọt ngào và ấm áp làm sao, nghe một lần rồi thì người nghe lập tức đắm mê không làm sao quên được. Hồ Nam lập tức đê mê ngoan ngoãn nằm yên, đôi mắt chàng mờ đi, chàng hôn mê trở lại.

Lúc tỉnh lại lần thứ hai, Hồ Nam nghe môi mình khô khốc toàn thân đau buốt muốn mở mắt ra để nhìn lại cho kĩ dung mạo người con gái ban nãy nhưng chàng không tài nào mở ra. Hồ Nam rên lên trong vô thức:

- Nước, nước...

Vẫn giọng dịu dàng đến đê mê ban nãy cất lên:

- A nô, mau rót nước!

Có tiếng dạ khẽ của nàng nữ hầu, lúc sau một dòng nước ấm ấm thơm nồng từ đôi môi chàng thấm sâu vào trong, thần trí chàng dần tỉnh táo trở lại. Hồ Nam mở to mắt nhìn chầm chầm người con gái đối diện mình, quả thật nàng rất giống Hạnh Nguyên nhưng không là Hạnh Nguyên. Phía sau nàng là một nữ hầu tuổi cũng độ tròn trăng, trông cách ăn mặc của chủ lẫn người hầu có thể đoán biết nàng là tiểu thư con nhà danh giá.

Nàng nhìn chàng, chàng cũng nhìn nàng, cả hai cứ thế nhìn nhau, một cái gì rất lạ vừa len lỏi giữa tim người con gái trẻ. Lúc sau nàng nữ hầu A nô chợt cất tiếng hỏi:

- Tiểu thư, vị công tử này đã tỉnh lại rồi, có cần cho lão gia biết hay không?

Nghe tiếng hỏi cả hai cùng giật mình, vị tiểu thư nhẹ gật đầu:

- Ta quên mất, em sang báo cho cha ta hay đi để người định liệu.

A nô cúi đầu nhận lệnh rồi đi mau ra ngoài. Căn phòng trống trải giờ chỉ còn lại hai người. Nàng lại đăm đắm nhìn chàng, chàng cũng nhìn trả, cả hai lại cứ thế nhìn nhau. Lúc sau, chàng bỗng cảm thấy khó chịu trước cái nhìn gần như xuyên thấu tâm can của nàng, chàng khẽ cựa mình làm chấn động vết thương, đau quá chàng khẽ rên lên một tiếng. Nàng chỉ cười hiền:

- Ấy, công tử đừng động đậy, thương thế của người khá nặng, bây giờ cử động nhiều sẽ rất đau...

Chàng ngước mắt nhìn nàng, trong phút giây bốn mắt chạm vào nhau ấy, Hồ Nam cảm giác như vừa có cái gì xuyên thủng trái tim mình. Ánh mắt nàng hồn nhiên trong sáng làm sao, ẩn ướt có chút gì ủy mị làm Hồ Nam bất giác ngẩn ngơ, mãi lúc sau chàng mới có thể cất tiếng hỏi:

- Đây... đây là đâu? Tôi đã hôn mê bao lâu rồi vậy, có phải tiểu thư là người đã cứu tôi chăng?

Cô gái mỉm cười, nàng cất giọng êm ái như ru:

- À không phải tôi, là cha tôi phát hiện công tử bị thương ngất xỉu trước nhà nên đưa vào đây cứu trị. Người đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm rồi lại mê sảng luôn luôn, tôi trông mà lo sợ cho công tử vô cùng. Giờ người đã tỉnh lại rồi tôi mới thấy nhẹ nhõm trong lòng...

Hồ Nam ngập ngừng:

- Nhưng đây là...

Cô gái lại nhoẻn miệng cười, nụ cười nàng tươi tắn hơn đóa hoa xuân:

- Đây là Tống gia trang do cha tôi làm chủ, tôi tên Nhật Lan. Nói chuyện nãy giờ tôi chưa biết công tử tên gì, vì sao hôm trước người lại lạc bước đến chốn này, tại sao người lại bị thương?

Hồ Nam ngập ngừng một lúc mới đáp:

- Tôi họ Hồ tên chỉ một chữ Nam. Tôi vốn là tổng tiêu đầu tiêu cục Chấn An ở Bình An trấn, hôm trước có chuyến áp tiêu ngang qua địa phương này nhưng chẳng may gặp thổ phỉ, chúng không những cướp hàng mà còn tàn sát những anh em của tiêu cục, gần như tất cả đều bỏ mình, chỉ có tôi là thoát chết...

Cô gái nheo mắt nhìn chàng:

- Ra là vậy. Thương thế của công tử quả thật không nhẹ, chắc là không thể hồi phục nhanh được. Gia trang của tôi cũng khá là an toàn, theo tôi công tử nên ở lại đây dưỡng thương, công tử bằng lòng chứ?

Hồ Nam vô cùng cảm kích:

- Ơn cứu mạng của cô nương tôi chưa biết báo đáp thế nào, thì tiểu thư dạy sao tôi xin nghe vậy...

Nhật Lan nở nhẹ nụ cười tươi:

- Công tử nói quá lời rồi, người cứu công tử thật ra là gia phụ chứ nào phải là tôi...

- Dù là cô nương hay gia phụ cô nương cũng như nhau cả, tôi đã nợ Tống gia một mạng, không biết đến bao giờ mới đáp đền được cái ơn cứu tử cao sâu này!

Nhật Lan cười nhẹ:

- Công tử cứ hãy dưỡng thương cho mau bình phục trước đã, còn báo đáp thế nào công tử đừng lo lắng, cha tôi cứu người có bao giờ cần đền đáp gì đâu.

Hồ Nam cảm kích:

- Đa tạ thịnh tình của tiểu thư. Ơn cứu mạng của Tống gia cao sâu như tái sinh Hồ Nam này lần nữa, cái ơn đó dù nói thế nào sau này tôi cũng nguyện đáp đền!

Hai người đang trò chuyện thì một người đàn ông trung niên từ ngoài bước vào, dáng cao thanh, đôi mắt sáng, khuôn mặt người ấy toát lên nét điềm đạm và phúc hậu. Đặc biệt nụ cười của ông có một mãnh lực mê đắm lòng người không thua gì một nữ nhân. Hồ Nam lờ mờ đoán ông là trang chủ của Tống gia trang này. Ông đến bên cạnh, bắt mạch rồi tỉ mỉ xem đi xem lại từng vết thương của Hồ Nam. Xong, ông nở nụ cười hiền:

- Ổn rồi! Thật may mắn cho chàng trai trẻ, phước đức của cậu quả thật hơn người đấy. Hôm trước nếu không phải ta phát hiện ra cậu ngất xỉu trước cửa nhà ta mà đưa vào đây cứu trị thì quả là nguy. Giờ thì ổn rồi, chỉ cần nghỉ dưỡng ít lâu các vết thương sẽ hồi phục lại thôi.

Hồ Nam vô cùng cảm kích:

- Xin đa tạ ơn cứu mạng của bá phụ, ơn đức ấy Hồ Nam con xin nguyện khắc cốt ghi tâm. Chẳng hay bá phụ đây có phải là trang chủ hay không?

Người đàn ông cười phúc hậu:

- Không sai, ta chính là chủ nơi này, họ Tống tên Hải Hà. Chàng trai trẻ mới tỉnh dậy chưa khỏe hãy cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi, những chuyện khác sau này hẵng nói!

Hồ Nam nhẹ gật đầu:

- Vâng!

Tống trang chủ quay lại con gái, từ tốn bảo:

- Lan nhi, hãy cho người chăm sóc tốt cho công tử, ta có việc phải ra ngoài ít hôm mới quay về được, trong thời gian đó có gì, con hãy hỏi mẹ con hay nhờ người giúp chứ không được tự ý hành sự, đã rõ chưa...

Nhật Lan phụng phịu:

- Con rõ rồi, con gái của cha đã lớn chứ đâu còn là trẻ con nữa mà cha cứ dặn đi dặn lại hoài câu ấy, thiệt là...

- Là thế nào?

Nhật Lan dẫu môi:

- Cha cứ xem con còn bé mãi hay sao? Nhưng mà cha ra ngoài lần này phải chăng có biến cố gì rồi?

- Không có, con gái đừng quá lo.

- Nếu vậy thì con yên tâm.

- Con gái ta khéo lo xa quá đi mất.

Nói rồi Tống Hải Hà bật cười, bước nhanh ra ngoài. Nhật Lan gọi với theo:

- Cha đi ngay hôm nay sao?

Tống lão gia không quay lại chỉ “Ừ” một tiếng rồi tiếp tục rảo bước chân ra cửa. Nói là rảo bước như vậy nhưng sự thật Tống lão gia chỉ quay lưng, rồi thoáng cái bóng ông đã khuất ngoài vọng cửa. Hồ Nam nhìn theo, trong lòng kinh ngạc vô cùng: “Thật không ngờ ở trong một gia trang sang cả như thế này lại có một cao nhân võ công cao cường như thế, thật đúng là hổ nấp rồng nằm ở mọi nẻo mọi nơi, mắt thường khó ai biết được... ”.
 

Dã Thảo Hoang Sơn

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/2/17
Bài viết
7
Gạo
0,0
Chương 1 (tiếp theo)

Hồ Nam đang miên man nghĩ về vị thế tục cao nhân họ Tống ấy thì Nhật Lan đã cất tiếng gọi phá tan dòng suy nghĩ của chàng:

- Công tử người hôn mê đã mấy ngày, giờ tỉnh lại chắc là cảm thấy đói rồi, để tôi cho người làm thức ăn cho công tử, không biết người thích ăn gì...

Không nhắc thì thôi, nhắc rồi Hồ Nam cảm thấy ruột gan cồn cào vô cùng khó chịu, quả thật chàng thấy đói, chàng cười ngượng:

- Tùy tiểu thư ra ơn như thế nào, tôi xin nhận như thế ấy...

Nhật Lan vừa định đi ra thì nàng nữ hầu A nô cũng từ ngoài bước vào, trên tay là một chiếc khay với hai cái chén, nàng mang chiếc khai đặt cẩn thận lên bàn xong rồi mới nhẹ giọng:

- Tiểu thư, đây là đơn thuốc của lão gia kê cho Hồ công tử, em vừa sắc xong. Còn đây là chén cháo đào hồng phu nhân vừa dạy em làm, tẩm bổ cho công tử nhanh chóng bình phục lại...

Nhật Lan mỉm cười hiền hậu, nụ cười nàng đẹp vô cùng:

- A nô em thật là chu đáo. Được rồi hãy để đó cho ta.

Xong, nàng quay lại nhìn Hồ Nam, dịu giọng:

- Công tử đã mấy hôm không có gì vào bụng rồi, giờ ăn ít cháo rồi hãy uống thuốc...

Hồ Nam còn đang nghe tâm tư mình lâng lâng xao xuyến vì nụ cười nàng thì bất ngờ bàn tay trắng nõn của nàng đã luồn dưới vai chàng nhẹ đỡ người chàng ngồi dậy, Hồ Nam giật mình:

- Tiểu thư...

Nhật Lan nhoẻn miệng cười:

- Tôi... tôi giúp công tử ngồi dậy...

- Ưm... ơ... ờ...

Nhật Lan vẫn treo nụ cười rạng rỡ trên môi, bàn tay nàng như có pháp lực nhiệm mầu đỡ lấy tấm vai chàng nâng chàng từ từ ngồi dậy. Hồ Nam cảm thấy như bao đau đớn của vết thương trên mình giây phút ấy đều tan biến hết. A nô nhanh nhẹn lấy chiếc gối mềm lót dưới lưng chàng cho chàng ngồi được dễ chịu và vững vàng hơn.

Nhật Lan múc từng muỗng cháo nóng thổi nguội rồi tẩn mẫn đút cho chàng, được vài muỗng Hồ Nam ái náy kêu lên:

- Tiểu thư không cần chu đáo với tôi quá chân thành như thế, việc nhỏ nhặt này hãy để tôi tự làm lấy thì hơn.

Chàng định đưa tay lên đón lấy chiếc muỗng trên tay Nhật Lan, nhưng vừa cử động vết thương lại buốt đau làm chàng nhăn mặt. Nhật Lan khẽ lắc đầu và dịu giọng:

- Công tử bị thương không nhẹ, vết thương không cho phép công tử hoạt động nhiều. Hãy để tôi giúp công tử mấy ngày này, ít hôm nữa thương thế thuyên giảm rồi tôi sẽ để công tử tự làm lấy. Có được không...

Hồ Nam bối rối, ngượng ngùng:

- Đa tạ tiểu thư... vậy... đành nhờ tiểu thư...

Nhật Lan nhoẻn miệng cười lại tiếp tục múc vài muỗng cháo đút cho chàng. Xong, nàng lại đút thuốc cho chàng, nàng tẩn mẫn tỉ mỉ vô cùng. Hồ Nam thấy thế không khỏi áy náy trong lòng:

- Tiểu thư thật tốt, ơn của nàng biết đến bao giờ tôi trả xong đây.

Nàng chỉ cười hiền:

- Tôi giúp công tử chỉ vì thấy mình nên làm như thế chứ nào phải đâu cần người báo đáp hay trả ơn. Công tử không cần nói mãi lời ân nghĩa vậy đâu!

Hồ Nam không chịu:

- Nhưng tôi thấy mình đang ngày càng mang nợ tiểu thư...

A nô cười khúc khích nói chen vào:

- Đúng rồi, công tử mang nợ tiểu thư tôi nhiều lắm đó, chắc công tử không biết đâu, mấy hôm công tử hôn mê, tiểu thư tôi rất lo lắng cho người, tỷ ấy đã thức suốt mấy đêm ròng để chăm sóc cho công tử đó. Dù như thế, tiểu thư tôi cũng không kể lễ câu nào hết...

Nhật Lan chợt quay phắt lại gắt cô tiểu tỳ:

- A nô.

A nô cúi đầu im bặt nhưng môi vẫn chúm chím nụ cười. Nhật Lan bực mình:

- Em hãy ra ngoài đi!

A nô dạ nhỏ rồi lui ra. Căn phòng chỉ còn lại hai người, Hồ Nam im lặng ấm áp quan sát người con gái đang đối diện mình, nàng thật đẹp có thể nói là hoàn hảo nhất trong những người con gái chàng từng quen biết. Nàng cũng đưa mắt nhìn chàng, ánh mắt trong sáng nhưng chứa đầy mị lực cuốn hút mọi người làm Hồ Nam chỉ biết nhìn đáp lại chứ không nói được lời nào.

Mãi lúc sau, nàng nói khẽ:

- Công tử chưa khỏe, hãy nghỉ ngơi nhiều cho mau lại sức.

Nói rồi nàng nhẹ đỡ chàng nằm xuống. Xong, thoáng cái nàng cũng đi ra cửa không để cho Hồ Nam kịp nói thêm điều gì. Hồ Nam vô kinh ngạc:

- Ta thật không ngờ nàng cũng có một thân công phu như thế!

Chàng nằm suy nghĩ miên man một lúc rồi đem những điều thắc mắc về Tống gia trang theo vào giấc ngủ. Họ thật sự là ai?


***


Ba tháng qua nhanh. Hồ Nam đã bình phục lại gần như trước. Chàng được Nhật Lan dẫn cho đi dạo xung quanh, giờ thì chàng đã biết nơi đây hoang sơn vắng vẻ vô cùng, vậy mà Tống gia dám cư trú tại đây quả thật cũng là những con người biệt dị bất phàm.

Đêm, đêm nay là đêm cuối cùng Hồ Nam lưu lại nơi đây, nhưng trong lòng chàng không hề muốn rời xa. Bóng tối cứ buông dần, Hồ Nam còn ngồi trước đèn tần ngần hồi ức lại hình ảnh người con gái mới quen nhưng cận kề chàng suốt mấy tháng qua: Tống Nhật Lan. Nàng thông minh, xinh đẹp, một chút mị hoặc lạ kỳ. Khi bên chàng, nàng thục hiền nhu nhã, làm cho chàng muốn từ biệt ra đi lòng lại đầy lưu luyến, không muốn rời xa.

Khuya, bên ngoài chợt có tiếng bước chân, rồi tiếng gõ cửa. Hồ Nam giật mình hỏi:

- Là ai vậy?

- Là tôi.

Hồ Nam bước ra mở cửa, một dáng dấp thân quen khiến chàng có phần kinh ngạc:

- Đã khuya rồi, tiểu thư còn đến tìm tôi hẳn có việc gì quan trọng? Mời tiểu thư vào.

Nhật Lan thong thả bước vào:

- À. Cũng không có gì là quan trọng, mai công tử trở lại Bình An Trấn phải không?

- Phải, món nợ ân tình của tiểu thư và cái ơn tái tạo của trang chủ tôi hứa ghi nhớ suốt đời không quên, nhất định sau này sẽ báo đáp thâm ân.

- Báo đáp hay không điều đó không quan trọng, chỉ xin người đừng quên cuộc hạnh ngộ bất ngờ này.

- Hồ Nam này làm sao có thể quên.

- Ngày mai công tử đi rồi, tôi có chút quà mọn biếu cho công tử, ít lộ phí với lương khô mong công tử nhận cho tôi vui lòng có được không?

- Đa tạ tiểu thư. Ngày mai xa rồi, tôi thật lòng không nỡ...

- Công tử không nỡ điều chi?

Hồ Nam hít một hơi sâu, thở nhẹ ra rồi mới nói:

- Tôi không nỡ xa tiểu thư!

Nhật Lan Khẽ cúi đầu, nhỏ giọng:

- Công tử... sao lại nói ra như thế?

- Đó là lời nói thật lòng, tôi thật tình không muốn cách xa nàng. Từ giây phút gặp nhau ánh mắt nàng như trói chặt trái tim này... Nhật Lan…

- Tôi...

- Tôi yêu tiểu thư...

- Công tử...

- Và... nàng cũng yêu tôi... có phải không?

- Phải, tôi cũng yêu người. Thật lòng... tôi cũng không muốn xa người.

- Nàng vừa nói... nàng cũng yêu ta?

Nhật Lan gật đầu thừa nhận. Hồ Nam nhẹ dang tay ôm cơ thể mảnh mai của người con gái đối diện vào lòng, tay mân mê làn tóc mượt:

- Nàng cũng yêu ta, vậy nàng có đủ kiên nhẫn để chờ ta quay về mang lễ vật trở lại hỏi cưới nàng không?

- Nếu chàng hứa còn có ngày quay lại... thiếp sẽ chờ.

- Được, vậy nàng hãy đợi ta, ta nhất định sẽ quay trở lại nơi này để hỏi cưới nàng.

- Thiếp sẽ chờ...

- Còn bây giờ...

- Sao cơ?

Hồ Nam không nói gì, đôi bàn tay bất ngờ ghì chặt lấy đôi vai mảnh mai của Nhật Lan, chàng từ từ cúi xuống. Nhật Lan ngẩng mặt lên, đôi môi nàng mọng đỏ như mời gọi, đôi môi chàng chạm thật nhẹ vào đôi môi nàng. Một cảm giác lâng lâng mê mẩn, bàn tay chàng khẽ lướt trên cơ thể mền mại ngà ngọc của nàng. Rồi bỗng, chàng bế thốc nàng lên. Nhật Lan giật mình:

- Công tử làm gì thế?

Giọng Hồ Nam ấm áp vô cùng:

- Ta yêu nàng...

Chàng bế nàng đặt lên giường, lại tiếp tục cúi xuống hôn nàng. Nhật Lan khẽ tránh nhưng không thoát khỏi cái hôn từ bao giờ đã trở nên tham lam của chàng, môi nàng lại chạm phải đôi môi chàng. Sức lực nàng như tan biến không còn phản kháng gì được nữa. Nàng rên lên:

- Công tử, xin đừng... đừng như vậy mà...

- Ta yêu nàng, ta yêu nàng lắm...

Đôi tay chàng mơn trớn, Nhật Lan thở gấp vì cảm giác đê mê, không còn ai nói với ai điều gì nữa. Không gian chỉ còn lại những tiếng thở dập dồn.

Tiếng gà báo sang canh lần thứ ba réo rắt cất lên.

Nhật Lan rỉ vào tai Hồ Nam:

- Chàng hứa đi rồi sẽ quay lại tìm ta chứ?

- Ta hứa, một ngày gần nhất ta sẽ trở lại nơi này, sẽ chính thức hỏi cưới nàng.

Nhật Lan dúi vào tay chàng miếng cẩm thạch màu tím, nàng nói khẽ:

- Giữ lấy nó và đừng bao giờ quên lời chàng đã hứa.

- Ta không bao giờ quên nàng, ta sẽ giữ kỹ miếng ngọc này...

- Trời sắp sáng rồi, thiếp phải trở lại phòng.

Nàng ngồi dậy, mặc áo thật nhanh. Xong, thoáng cái bóng nàng biến tan vào màn đêm tĩnh mịch. Không gian lại chìm vào im lặng, cứ như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì trong gian phòng ấy. Dẫu có chăng chúng chỉ phản phất như một giấc mơ.


***


Trời sáng hẳn, cuộc chia tay cũng chính thức diễn ra êm đềm như dòng nước chảy xuôi. Chỉ có điều Hồ Nam ra đi như bóng chim tăm cá, biến mất, hòa tan, mãi không quay lại như lời đã hứa.

Nhật Lan ngày ngày chờ đợi, nàng dần cảm thấy có cái gì đang thay đổi trong người. Lười uống biếng ăn, cái bụng ngày một to lên, nàng biết là không hay nên suốt ngày chỉ ở trong phòng. Nhưng cũng chính vì vậy cha mẹ nàng lại càng chú ý, rốt lại Nhật Lan cũng không thể che giấu cha mẹ mình mãi được. Tống Hải Hà và phu nhân cuối cùng cũng nhận ra, Nhật Lan đành nói ra sự thật.

Mẹ nàng chỉ biết ngậm ngùi khóc hận cho đứa con gái duy nhất của Tống gia này, nhưng phản ứng của Tống lão gia lại mạnh hơn, ông đã tát tai đứa con gái mà từ trước tới nay ông luôn thương yêu như vàng như ngọc. Nỗi đau thể xác hòa lẫn nỗi đau của linh hồn, uất hận, xót xa. Chưa bao giờ cha nàng đánh nàng đau như vậy, cảm giác như bị tất cả bỏ rơi, lạc lõng, bơ vơ, đau đớn. Nhật Lan thấy mình không còn thiết sống trên cõi thế gian này nữa.

Đêm, ngay trong cái ngày định mệnh ấy, Nhật Lan đau buồn nghĩ quẩn, nàng ra phía sau nhà củi lấy dây buộc lên trần nhà, nàng quyết định treo cổ tự tận cuộc đời đau khổ của chính mình. Nàng khóc nhiều và gọi tên chàng cũng nhiều, nàng yêu con người hạnh ngộ bất ngờ ấy và cũng hận thấu xương, trời khiến xui chi cho họ gặp nhau rồi phân lìa không hẹn ngày gặp gỡ. May thay, nàng vừa treo mình A nô kịp trông thấy hô hoán lên, mọi người ngay lập tức chạy đến, trong đó có cả Tống lão gia và phu nhân. Tống lão gia phất tay, kiếm khí xẹt qua cắt đứt sợi dây. Nhật Lan rơi ngay xuống. Tống phu nhân nhẹ nhàng bế gọn lấy thân thể đứa con gái ruột của mình, bà xót xa ứa lệ.

Tống lão gia cất tiếng thở dài lẩm bẩm:

- Thật không ngờ, đứa con gái này của ta lại ngốc nghếch đến như vậy

Lúc sau, ông quay lại xua những người làm trong sơn trang về phòng nghỉ ngơi, trong gian phòng hoang vắng giờ chỉ còn lại bốn người: Tống lão gia, phu nhân, Nhật Lan còn đang hôn mê và nữ hầu thân tín nhất của Nhật Lan – A nô. Căn phòng đã vắng lặng lại càng thêm hoang lạnh vì không một ai nói với ai điều gì.

Sau một hồi được mẫu thân dụng công chữa trị, Nhật Lan cựa mình tỉnh lại, nàng thật sự kinh ngạc trước những ánh mắt đang nhìn mình, đều là những ánh mắt âu yếm thân thiết chứ không còn là oán giận, cũng chẳng phải căm hờn. Tống phu nhân dịu giọng:

- Con gái của mẹ, sao con lại khờ như vậy, chuyện xảy ra tuy không ai mong muốn nhưng cũng đâu đến nổi phải tự tận như thế này. Con làm mẹ lo lắng chết đi được, con có biết hay không?

Nhật Lan òa khóc ôm chầm lấy mẹ, mẹ nàng cất giọng hiền hòa:

- Lan nhi, con chết đi đứa trẻ mới tượng hình kia cũng chết, nó có làm chi nên tội mà con lại nhẫn tâm. Không được sinh ra nó sẽ oán hận con đời đời kiếp kiếp.

Nhật Lan khẽ đưa mắt nhìn cha, gương mặt ẩn ướt niềm sợ hãi. Tống phu nhân nhẹ nhàng an ủi:

- Sáng này cha con quá tức giận nên mới nặng lời chứ cha mẹ nào lại chẳng thương con. Hùm tuy dữ cũng đâu nỡ ăn thịt con mình. Con đừng lo sợ mà nghĩ quẩn như vậy nữa nghe chưa?

Hải Hà cũng buồn giọng:

- Lan nhi, con đừng giận cha, cha mẹ chỉ có mỗi mình con, con chết đi rồi ta và mẹ con biết sống với ai đây.

Nhật Lan chỉ khóc và khóc, một lúc sau nàng mệt mỏi gục lên vai mẹ ngủ thiếp đi. Tống lão gia và phu nhân chỉ nhìn nhau không ai nói với ai điều gì nữa. Tống lão gia bế Nhật Lan về phòng của nàng, căn dặn cho A nô chăm sóc. Đêm không bình yên cũng chầm chậm tàn dần để chào đón một buổi bình minh rực rỡ.

Sau ngày hôm đó, Nhật Lan trở nên mạnh mẽ kiên cường, nàng không nhắc tên người đàn ông bội bạc kia lần nào nữa.


***


Sáu tháng sau, cái bào thai tròn ngày đủ tháng, một đứa trẻ chào đời.

Hôm ấy là một ngày đất trời mưa gió bão bùng, như báo hiệu cuộc đời của đứa trẻ thơ rồi đây sẽ có những chuỗi ngày phong ba giông tố. Đứa trẻ ấy sinh ra cũng thật khó khăn, Nhật Lan đau đớn vô cùng. Cha nàng nói đứa trẻ sau này hẳn rất bướng bỉnh ngang tàng. Đó là một đứa bé gái, sinh ra không có cha, ông bà ngoại cô bé quyết định lấy họ ngoại đặt cho cô bé: Tống Lệ Quyên – giọt lệ đớn đau, giọt lệ thương sầu nhung nhớ của Nhật Lan.

Đứa trẻ đáng thương mới chào đời đã sống kiếp mồ côi, nhưng đổi lại cô bé rất được mẹ và ông bà ngoại cưng yêu. Theo thời gian Lệ Quyên khôn lớn, càng lớn khôn cô bé càng trở nên xinh xắn đáng yêu, hơn thế Lệ Quyên càng tỏ ra là một đứa trẻ thông minh, lanh lợi. Chưa tròn ba tuổi, ông bà ngoại đã tranh nhau dạy võ công cho cô bé. Lệ Quyên tiếp thu rất nhanh còn tỏ ra rất có hứng thú với võ công. Hải Hà cứ nhìn cháu rồi lẩm bẩm: Đứa trẻ này lớn lên hẳn là một kỳ tài võ học.

Về phần Nhật Lan vẫn ngày chờ đêm đợi bóng dáng người xưa, nhưng người đi có lẽ không bao giờ trở lại, nàng ngày một mỏi mòn. Nhật Lan có đôi lần cũng muốn bế con cất bước tìm chàng nhưng rồi lại thôi, nàng sợ phải gặp lại người nhưng trong một hoàn cảnh éo le nào đó thì thật phũ phàng. Ngày tháng cứ thế lặng lẽ qua mau. Những nỗi đau tình lắng xuống, nước mắt xót xa cũng cạn khô theo năm tháng.

Đây có thể tạm gọi là cái kết thúc của tấn bi kịch tình yêu giữa bốn nhà: Hồ, Hạnh, Bạch và Tống. Nhưng cũng là khởi đầu cho tất cả những chuyện rối rắm sau này.
 
Bên trên