Tình yêu Ngôn Dĩnh - Tạm dừng - Chan Chan

ChanChan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/11/14
Bài viết
149
Gạo
200,0
Tên truyện: Tình yêu Ngôn Dĩnh
Tác giả: Chan Chan
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: 1 tuần 2 chap
Lịch đăng: Không cố định
Thể loại: Hắc bang, ngôn tình
Độ dài: 38 chap
Giới hạn độ tuổi đọc: Không giới hạn
Cảnh báo về nội dung: không có

Giới thiệu truyện:
Cô – lạnh lùng, chán gét cuộc sống xa hoa, cô muốn lao ra khỏi vòng tay bảo vệ của hắn. Cô như một cơn gió, đến và đi bất định. Cô muốn đi tất cả mọi nơi trên thế giới, tìm sự kích thích cho mình. Đến cuối cùng cô chợt nhận ra, không ai với mình là quan trọng nhất.
Hắn – lạnh lùng, độc ác, tàn nhẫn. Trong giới hắc đạo hắn là ông trùm vũ khí, hắn luôn luôn bị kẻ thù hãm hại. Nhưng hắn là ai? Cho dù có thù hắn cũng không ai dám làm gì, bởi vì chỉ cần có người chống đối hắn, chỉ còn một con đường chết mà thôi.
“Cho dù em không yêu tôi, chỉ cần bên cạnh tôi, trong tầm mắt của tôi là đủ. Với Tề Ngôn tôi, không ai quan trọng bằng Tư Dĩnh em.”
Tình yêu? Thù hận? Sự tự do? Cuối cùng ai mới là người chiến thắng?

Chap 1: Gặp gỡ
Chap 2: Xuất đầu lộ diện
Chap 3: Hợp tác thành công
Chap 4: Simon lão đại
 
Chỉnh sửa lần cuối:

ChanChan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/11/14
Bài viết
149
Gạo
200,0
Chap 1
Tô Vi năm nay 17 tuổi, là con gái yêu của nhà họ Hoàng, cô chủ của tập đoàn Hoàng Thị. Trời sinh tính tình lạnh lùng, nhưng bù lại cô cực kì đẹp, mũi cao, đôi môi nhỏ hồng luôn mím, mái tóc dày và dài bóng mượt, nước da trắng nõn khiến người khác ghen tị vô cùng. Cô có đôi mắt màu nâu khói, lai tây giống ông nội cô. Hoàng thị vô cùng giàu có, tất cả các lĩnh vực như nhà hàng, khách sạn, ngân hàng hay cổ phiếu chứng khoán đều có họ góp mặt.
Không cần nói Hoàng Thị, cô tuy lạnh lùng nhưng vô cùng thông minh, mười tuổi học cấp hai, sau ba năm được tuyển thẳng vào Yale và Harvat. Tài năng, thông minh xuất chúng, trong nhà ba mẹ cưng chiều cô hết mực. Anh trai Tô Hàn còn xuất chúng hơn cô. 15 tuổi đã theo ba học quản lý công ty, nổi danh một thời ở trường đại học Yale với số điểm tuyệt đối. Khi mới 17 tuổi đã tốt nghiệp với hai tấm bằng của Yale và Harvat trong tay. Ai ai cũng mến mộ anh em họ Hoàng, xinh trai đẹp gái, hơn nữa còn tài giỏi hơn người, ba mẹ luôn tự hào về hai anh em cô.
Chỉ có điều, tính của cô vô cùng lạnh nhạt, rất ít khi biểu lộ ra cảm xúc hay có điều gì khác thường, cô luôn tự làm một mình, không bao giờ cần đến sự giúp đỡ của người khác. Quen với tính cách con gái, phu nhân Hoàng Thị không bao giờ muốn xen vào những việc anh em cô làm. Ông bà đều tôn trọng những quyết định của hai anh em mà không hề phàn nàn lấy một tiếng.
Anh trai Tô Hàn hơn cô những 7 tuổi, năm nay đã 24 tuổi và đang là tổng giám đốc công ty mẹ tập đoàn Hoàng Thị. Tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn đến nền kinh tế châu á, được phân ra rất nhiều chi nhánh nhỏ bên các nước châu âu, mĩ và á. Mỹ nhân bên cạnh Tô Hàn có rất nhiều loại, bác sĩ, diễn viên, ca sĩ, người mẫu. Nhưng với anh thì không có ai đáng để anh quan tâm hơn đứa em gái của anh cả. Chỉ cần là Vi Vi muốn, cho dù khó cỡ nào anh cũng vẫn cố gắng làm được, anh yêu em gái hơn chính cả bản thân của mình
Tô Vi đang theo học ngành kinh tế của Yale, thực ra thì cô cũng không có sở thích nhất định, chỉ là dù sao cũng cần học đại họ cho xứng danh với cô chủ Hoàng Thị. Nhắc đến Hoàng Thị, cô chán gét ba mẹ của mình.
Khả Lạc, mẹ của cô là con cưng nhà quyền quý của hoàng tộc nước Anh. Trước Khi quen ba cô thì bà đã có hai người con là Khả Nghiêm Thiên Minh và Khả Võ Đình Phong. Họ là anh em sinh đôi nhưng không đến nỗi giống nhau như hai giọt nước. Tính cách của họ khác nhau một trời một vực. Ba của họ đã bị dòng họ trừ khử vì thân phận không xứng với mẹ cô lúc bấy giờ. Còn ba cô Hoàng Huỳnh Đông cũng có một người con trai là Tô Lâm. Mẹ của anh ta đã mang thai ngoài ý muốn với ba cô nên khi sinh ra đã bỏ lại Tô Lâm và đi theo người khác. Ba mẹ cô lấy nhau hoàn toàn không có tình yêu, chỉ vì ông bà nội ngoại thân thiết với nhau nên làm mai mối, vừa hay họ đều có con nhỏ và đơn thân.
Tuy nói không có tình yêu nhưng cô và Tô Hàn là kết tinh tình yêu của hai người sau hai năm chung sống. Cũng như bao thanh niên khác, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, con cái của hai người lại yêu thương lẫn nhau, nên họ không hề có một tia nào chán gét nhau cả. Cuộc sống êm đềm trôi qua cho đến khi Tô Vi ra đời. Bốn anh trai khác cha cùng cha khác mẹ, cùng mẹ khác cha, và anh ruột cô đều háo hức chờ đón đứa em gái duy nhất này. Lúc nhỏ, cô vô cùng đáng yêu, hay cười. Cho đến khi năm tuổi, sự thông minh trời cho đã cho cô nhận biết được quan hệ huyết thống của gia đình phức tạp này.
Tuy ở chung nhà nhưng ít khi nào cô chạm mặt họ. Cô đăng kí tất cả các khóa học đàn, học nhảy, cô tới đấu trường luyện bắn súng, cô đua xe, học ở trường thật chăm chỉ. Đến tối cô lạ học thêm ngoại ngữ của các nước Đông Nam Á. Nhưng dù sao Tô Vi cũng chỉ thích nước Pháp xinh đẹp mà thôi.
Tô Vi đang chuẩn bị đi học bắn súng, cô theo từ năm lên lớp ba, bây giờ cũng coi như là cao thủ của cao thủ. Thực ra cô không hề thích những ngành kinh tế, cô thích làm trong công an hay quân đội, hoặc là một quân nhân gì đấy. Nhưng nếu mẹ cô biết, thế nào cũng bắt cô về hoàng tộc để học các nghi lễ trong hoàng gia cho mà xem. Cô lại không thích như vậy, cô muốn bay nhảy thật xa, không có ai biết thân phận của mình. Ngay cả lớp học đại học của cô cũng chỉ có vài người nhỏ tuổi như cô, vì là do thân phận đặc thù nên phải học riêng biệt như vậy. Cô định đi thì chợt nhớ ngày mai ngành của cô sẽ làm bài kiểm tra, gọi là thi cuối kì về ngành kinh tế. Mà cô thì lại không có tư liệu nhiều cho lắm, bài thi ngày mai có lẽ rất quan trọng, thực ra chỉ làm làm bài luận, tốt nghiệp ấy mà. Đầu óc cô thông minh hơn người, đến học đại học cũng được nhảy lớp nữa. Cô quyết định đến công ty củ Tô Hàn, mấy ông anh trai của cô đều học kinh tế bằng loại giỏi, có lẽ sẽ giúp ích cho cô.
Tập đoàn Hoàng Thị, ba Hoàng Huỳnh Đông là chủ tịch hội đồng quản trị, giám đốc Tô Hàn, tổng giám đốc là anh cả lớn tuổi Tô Lâm, còn anh em sinh đôi là trợ lý của hai người. Bốn anh em tuy không phải cùng ba mẹ nhưng họ vô cùng yêu thương nhau, cùng nhau xây dựng đế quốc Hoàng Thị càng ngày càng vững mạnh. Còn chủ tịch và phu nhân nhàn rỗi đến mức quanh năm đi du lịch các nước, không hề lo nghĩ đến chuyện của công ty thế nào.
Các anh trai cô vô cùng lạnh lùng và độc ác. Trên thương trường, họ được mệnh danh là “Tứ đại sát thủ”, không ai không sợ họ. Vẻ đẹp vô cùng hoàn mĩ khiến bao cô gái mê mẩn, nhưng bên trong vỏ bọc đó chính là những con ác quỷ thực sự. Họ luôn lạnh lùng, vẻ ngoài trầm ổn, không có gì có thể làm khó họ được. Chỉ duy nhất có mọt điều làm họ mất đi bình tĩnh và không khống chế được bản thân, đó chính là sự có mặt của cô.
Lái xe đưa cô đến tòa cao ốc chọc trời vô cùng xa hoa và to lớn giữa trung tâm New York. Tô Vi không bao giờ đến công ty của nhà cô, đơn giản vì cô gét đông người, chỉ ít người biết được mặt cô chủ nhà Hoàng Thị, còn không chỉ nghe qua lời đồn mà hâm mộ cô.
Đi vào bên trong, bảo vệ của công ty cũng là những vệ sĩ vô cùng tài giỏi và biế cách nhìn người.
“Xin lỗi thưa cô, cô đến gặp ai ?” Anh chàng vệ sĩ vô cùng điển trai nhìn cô.
“Tôi tìm người.” Tô Vi nói ngắn gọn rồi qua bên quầy lễ tân.
“Bé con, em cần tìm ai vậy? Có hẹn trước không?” Một cô gái người Pháp nói tiếng anh khá chuẩn nhìn cô mỉm cười.
“Tôi không có hẹn. Tôi muốn gặp Tô Hàn, Tô Lâm.” Cô nhìn thoáng qua cô gái đó, tên là Alice thì phải.
“Em gái à, đừng gọi thẳng nên tổng giám đốc và giám đốc như vậy, không tốt đâu. Bây giờ đang có cuộc họp của các cổ đông lớn, hôm nay chủ tịch và phu nhân cùng tham dự. Em lại không có hẹn, e rằng sẽ không gặp được rồi.” Cô gái người Pháp đó hơi hoảng sợ khi cô gọi thẳng tên hai vị lãnh đạo như vậy. Nhưng vẫn cố giải thích với cô.
“Có chuyện gì vậy?” Một vị trung tuổi ra hỏi cô, Tô Vi đoán đây là trưởng quầy lễ tân rồi.
“Cô bé này muốn gặp tổng giám đốc.” Alice nói.
“Tôi không biết em với hai vị tổng giám đốc có quan hệ gì. Nhưng nguyên tắc công ty là phải có hẹn trước. Nhưng tôi nghĩ em có thể đợi thêm 1 giờ nữa được không? Hôm nay có một vị khách vô cùng quan trọng và đặc biệt nên đích thân chủ tịch cùng phu nhân và các tổng tài tiếp đón. Em có thể đến phòng chờ cho khách được chứ.” Lisa đã làm ở đây gần mười năm rồi, đoán rằng thân phận cô bé trước mắt không hề nhỏ nên nói chuyện vô cùng phù hợp với những vị khác quan trọng khác.
Tô Vi thầm khó chịu, những một giờ nữa, sao cô có thể chịu được chứ. Hơn nữa cô cũng muốn biết vị khách quan trọng mà cả nhà cô đều phải tiếp đón là ai. Nhưng cô lại vô cùng tán dương cách ứng xử của những người trong công ty, cho dù cô có nhỏ tuổi nhưng một khi đã vào nơi này thì tất nhiên thân phận cũng không nhỏ, họ vẫn nên tôn trọng cô thì có lẽ sẽ tốt hơn.
 

ChanChan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/11/14
Bài viết
149
Gạo
200,0
Chap 2
“Được.” Cô gật đầu rồi nhanh chóng rồi lấy điện thoại ra.
Trong cuộc họp hội đồng quản trị, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Chủ tịch Tề, chúng tôi có thể không tham gia vào cuộc buôn bán này nhưng chúng tôi sẽ giúp ngài tới cùng.” Tô Lâm lạnh lùng nói, giọng của anh vang lên khiến bầu không khí càng nặng nề hơn.
“Tại sao các anh lại cố chấp như vậy, các anh nên nhớ lần buôn bán này chỉ có lợi chứ không có hại đến các anh.” David, trợ lý của vị khách đặc biệt nói.
“Chúng tôi chỉ muốn đầu tư cổ phiếu và quan sát thị trường. Thứ lỗi cho chúng tôi nói thẳng, chúng tôi không muốn chung tay sản xuất hay buôn bán vũ khí. Làm ăn lớn khắp cả thế giới thìchir có chủ tịch Tề đây mới có khả năng đó. Hoàng Thị tuy đứng đầu kinh tế thế giới nhưng nếu liên quan đến súng ống thì chỉ có con đường hủy diệt mà thôi.” Tô Hàn uyển chuyển từ chối khéo. Vụ làm ăn này không hề đơn giản. Họ không thể nhúng tay vào được. Tề gia lại là gia thế có lịch sử trăm nghìn năm, một gia tộc có bề dày lâu đời như vậy vô cùng phức tạp. Ai mà biết họ có bị kéo xuống nước hay không? Hơn nữa, Tề Ngôn là con người vô cùng thâm hiểm và ác độc, thứ lỗi họ chỉ muốn tránh xa.
Tề Ngôn, ông trùm hắc đạo, buôn bán vũ khí súng ống trên khắp thế giới. Nổi tiếng máu lạnh, tàn độc nhất. Trên giang hồ, chỉ cần nhắc đến tên Tề Ngôn, không ai không khỏi rùng mình, giang hồ đồn chỉ cần chống đối Tề Ngôn, thì chỉ có nước chết mà thôi. Nhưng vẫn là câu nói, hắn ta luôn giữ chữ tín, chỉ cần không động đến Tề Ngôn thì anh ta đương nhiên tôn trọng lại.
“Tề lão đại, tôi gọi vậy ổn chứ?” Hoàng Huỳnh Đông nãy giờ mới lên tiếng. “Chúng tôi không thuộc hắc đạo hay bạch đạo, chúng tôi có nguyên tắc riêng của mình. Được hợp tác với anh là vinh hạnh của Hoàng Thị chúng tôi. Nhưng hợp tác để buôn bán súng ống thì chúng tôi không có khả năng đó. Nhưng Hoàng Thị cũng không nhỏ, Tề lão đại cần người hay cần bất cứ thứ gì trong phạm vi của Hoàng Thị, chúng tôi sẽ không chối từ.” Hoàng Huỳnh Đông cũng là người trong hoàng tộc, giới thượng lưu luôn phải nể ông ta vài phần.
“ Hoàng lão đại, tôi muốn ông mở đường cho tôi.” Tề Ngôn cũng không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề chính.
“Nếu không lầm thì tôi được biết đất nước Mĩ này luôn nằm trong lòng bàn tay của Tề lão đại.” Khả Lạc phu nhân lên tiếng.
“Không. Là khu vực Đông Nam Á.” Tề Ngôn lạnh lùng nói.
Khả Lạc cùng Hoàng Huỳnh Đông nhìn nhau, Đông Nam Á là khu vực thuộc dạng trung bình nhưng vô cùng phức tạp. Nếu sang đấy thăm dò thì vô cùng nguy hiểm, không biết mất mạng lúc nào.
“Tề lão đại, anh cũng biết khu vực này vô cùng phức tạp, tuy chúng tôi có thế mạnh bên Đông Nam Á nhưng chưa hề có bất cứ giao dịch nào cả. E rằng ....” Khả Lạc nheo mày nói, tuy gia tộc hoàng tộc của bà cũng dính đến hắc đạo, nhưng ở phạm vi châu mĩ, còn Đông Nam Á thì chưa hề.
Bỗng nhiên chuông điện thoại Tô Hàn vang lên. Ngoài người trong gia đình thì không một ai biết số của anh. Đương nhiên nhà anh đã ngồi hết ở đây rồi, chỉ có em gái anh thôi.
“Xin lỗi.” Anh nhanh chóng rút điện thoại ra nghe.
“Tô Hàn, em cho anh 30 giây xuống đón em.” Giọng nói lạnh lùng của thiếu nữ vang lên.
“Vi Vi ?” Tô Hàn vừa nói ra đồng loạt ba mẹ và ba người kia đều nhìn Tô Hàn một cách khó hiểu. Tô Vi nhà họ gọi làm gì cơ chứ, đúng là ngày động trời mà.
Tô Vi ngồi ở sopha nơi chờ của khách, không biết bao nhiêu nhân viên nam đi qua đều nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Cô quá đẹp, một vẻ đẹp đến hoàn hảo.
Đối diện cô là quầy của nhân viên trực điện thoại cùng lễ tân, một cô gái khác hỏi Alice:
“Alice, cô bé đó thật đẹp. Không biết là tình nhân của vị nào nhỉ. Bốn thiếu gia nhà họ hoàng? Cậu cả lạnh lùng, cậu hai lãng mạn hay là cậu ba cậu tư đào hoa nhỉ? Susan mơ mộng nói.
“Thôi đi Susan. Đừng ăn nói lung tung, cô bé đó còn nhỏ mà.” Alice mỉm cười nói với bạn tốt của mình.
“Không được, mình sẽ mang nước tới cho cô bé.” Vừa nói dứt lời là Susan đã nhanh chóng chạy qua chỗ Tô Vi đang ngồi.
“Cô bé, uống nước này đi, em thật đẹp. Đây là nước nho ngâm truyền thống của nhà chị đó.” Susan mang bình nước màu trắng in hình zoombo đặt trước mặt Tô Vi.
Vi Vi ngước mắt lên nhìn cô gái trước mặt, cô ấy khá xinh đẹp, mắt to, mũi cao môi mỏng, cô đoán chắc đây là người Anh rồi. Bởi vì người Anh thường có nét giống nhau, và mẹ cô cũng là người Anh mà.
Tô Vi nhìn bà chị trước mặt, khá ngây thơ và thuần khiết. Chưa bao giờ cô nhận đồ uống từ ai, cũng chưa ai dám đến gần cô chứ đừng nói là cho cô đồ ăn gì.
“Xin lỗi em, cô ấy chỉ vì hâm mộ em thôi, em đừng nói với cấp trên nhé. Công việc ở đây có đãi ngộ thật tốt, tuin chị không muốn bị mất việc đâu. Em hãy ngồi đợi một lát.” Alice nhanh chóng bước đến bên bạn mình và khéo léo mang cô về.
“Nếu có dịp chúng ta sẽ gặp lại nhau nhé.” Susan cười thật tươi rồi về nơi làm việc của mình trước khi bị trưởng quầy phát hiện.
Nhìn kĩ hai bóng dáng ngồi vào nơi làm việc, khác hẳn với lúc nãy cười nói, họ nghiêm túc làm việc. Cô nhìn xung quanh, mọi người làm việc rất nghiêm túc, không ai nói tiếng nào, cũng không có một ai mang nước mời khách. Họ đi vội vã, thảo luận nhỏ với nhau về công việc, không ai đoái hoài gì đến vị khách là cô.
Cô chỉ ngồi một chút thôi, Alice nhanh chóng bước tới.
“Cô bé, có lẽ em phải đợi hơi lâu. Chị vừa thông báo với trợ lý của tổng giám đốc, anh ta nói cuộc họp đó rất quan trọng...”
“Vi Vi.” Đằng sau là tiếng gió cùng tiếng bước chân gấp gáp. Mọi người trong đại sảnh đồng loạt trợn ngược mắt lên. Đã bao lâu rồi cả bốn vị thiếu gia đồng loạt chạy xuống với gương mặt hớt hải như vậy.
Thoáng nhìn thấy bóng dáng các anh trai, Tô Vi nhìn Alice trong khi cô còn đang mất hồn.
 

ChanChan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/11/14
Bài viết
149
Gạo
200,0
Chap 3
“Alice, cảm ơn.” Tô Vi nói, giọng hòa nhã hơn rất nhiều.
“Sao em tới đây, muốn tới chỉ cần nói anh ba tới đón được rồi.” Đình Phong bước nhanh chóng bên em gái và đỡ lấy chiếc ba lô nhỏ xíu trên vai cô.
“Em mượn tài liệu làm luận án.” Cô nói ngắn gọn, mấy người này thật phiền phức, không thấy mọi người đang nhìn đấy à.
“Đi nào, trước tiên chúng ta đi gặp khách quý đã.” Tô Lâm ôm vai em gái rồi dẫn cô đến thang máy dành riêng của họ.
Đi qua chỗ quầy tiếp tân, Tô Vi nhìn thấy Susan đang mất hồn, cô nhếch mép cười nói:
“Susan, vị nho ngon lắm. Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi. Và Alice, cảm ơn hai chị.”
Tô Vi nhanh chóng bước đi, Thiên Minh biết ý của cô. Tô Vi là đứa rất thông minh, năng lực nhìn người chỉ qua cách ứng xử và vài câu nói rất xuất sắc. Đã cảm ơn hai cô gái đó tức là Tô Vi rất có hứng thú. Vậy nên anh sẽ cân nhắc hai cô gái xinh đẹp vừa rồi.
“Alice, tôi không nằm mơ đấy chứ, là vị tiểu thư của chủ tịch đó. Cô chủ duy nhất của Hoàng Thị đó.” Susan bây giờ mới lấy lại tinh thần, mọi người trong đại sảnh còn chưa hết bàng hoàng.
“Susan à, giờ bớt nhiều chuyện đi nha. Không phải ai cũng noi chuyện được đâu. Tôi nghe nói chỉ cần cô tiểu thư này không vừa lòng thôi thì các thiếu gia bất chấp tất cả đấy. Hôm nay chủ tịch của Tề Gia đến. Bốn thiếu gia bất chấp đang họp mà xuống đón cô ấy thì phải biết cô bé đó có vị trí quan trọng lớn như thế nào rồi. Sau này nên cẩn thận thì hơn.”
“Vâng. Quản lý trưởng.” Susan nhìn theo bóng hình kia cho tới khi họ vào thang máy, thực ra cô rất thích cô bé đó. Không hiểu sao cô lại cảm giác vậy nữa.”
“Em nghe nói chúng ta có khách quý?” Tô Vi nhìn họ nói.
“Tề lão đại.” Tô Hàn không mấy thoải mái khi nhắc đên tên này.
“Ông ta tới? Có chuyện gì? Không phải muốn chúng ta hợp tác làm ăn chứ? Ông ta buôn bán súng ống, nhà chúng ta có liên quan à?” Tô Vi không phải là đứa ngốc. Theo ba cùng anh trai nhiều năm, cuộc họp về công việc trong nhà luôn nói trong bữa ăn, hơn nữa cô rất thông minh, chỉ cần nói hai ba câu là cô đã nắm được mấu chốt vấn đề rồi.
“Đúng. Ông ta muốn chúng ta hợp tác. Tô Vi, daddy và lạm đang từ chối khéo. Vấn đề liên quan đến Đông Nam Á.” Tô Hàn nhìn em gái. Anh ta muốn nghe ý kiến của cô. Cô rất có thiên phú về lĩnh vực này.
“Em muốn nói chuyện với ông ta.” Tô Vi ngẫm nghĩ rồi nói.
Trong phòng họp, bốn vị đều đứng dậy ra ngoài, Tề lão đại không hề thích nhưng cũng không nói. Hắn ta đã đọc tư liệu về Hoàng gia và cũng biết được vị tiểu thư bé bỏng kia được họ cưng chiều như thế nào.
“Xin lỗi Tề lão đại. Chắc hẳn anh cũng biết nhà chúng tôi còn một cô bé út. Cho dù trời sập thì cô bé vẫn đứng vị trí đầu tiên của các thiếu gia. Mong anh thứ lỗi.” Khả Lạc cúi đầu xin lỗi Tề Ngôn.
“Không vội đâu Hoàng phu nhân. Lão đại chúng tôi cũng muốn gặp Hoàng tiểu thư mà.” David lạnh lùng nói nhưng ánh mắt không giấu đi được vẻ không hài lòng.
Cánh cửa bật mở, nó là người đi vào đầu tiên.
“Tề lão đại, David đại nhân.” Tô Vi cúi đầu trước hai người.
“Hoàng tiểu thư.” Tề Ngôn lạnh lùng nói.
“Nghe nói Tề lão đại muốn chúng tôi hợp tác?” Giọng lạnh lùng của Tô Vi dường như không hợp với độ tuổi của mình.
“Đúng. Hoàng tiểu thư. Điều kiện thì mời cô nói, chúng tôi sẽ đáp ứng trong phạm vi của mình."
“Lần này một mình tôi sẽ hợp tác với Tề lão đại. Ngài không ngại vấn đề tuổi tác chứ?” Tô Vi nói. Cô đã lớn rồi. Cuộc sống sau này bản thân cô phải tự lo, Tô Vi không muốn sống cuộc sống trong sự sắp đặt sẵn của mọi người như vậy được.
“Tư Dĩnh, con nên suy nghĩ kĩ. Ba mẹ luôn tôn trọng và ủng hộ quyết định của con. Nhưng chỉ cần không tổn hại đến con là được.” Hoàng Huỳnh Đông trầm ngâm vài giây rồi lên tiếng.
“Sẽ không. Hoàng tiểu thư thông minh hơn người, chỉ nhìn bề ngoài thôi thì chưa thể đánh gia hết được con người của cô. Chỉ cần hợp tác thành công chúng tối không có bất cứ ý kiến nào.” David lạnh lùnh lên tiếng. Tư liệu mà họ điều tra được về Hoàng Gia vẫn chỉ là con số bên ngoài. Chỉ nói về vấn đề học hành cùng cơ nghiệp nhà họ, tất cả mọi người đều tỉ mỉ, riêng cô gái út này vô cùng bí hiểm. Đã có một thời gian dài cô không sống cùng gia đình. Nhưng lại không nói cô ở nhà hay đi đâu, vậy nên họ chắc chắn cô gái trước mặt không chỉ là thông minh thôi đâu.
“Tề lão đại. Thị trường bên Đông Nam Á, súng ống của ngài sẽ được lưu hành trên toàn vùng. Còn người chúng ta hợp tác thì tôi và Tề lão đại đây phải qua thương lượng với họ. Còn lợi nhuận của những lô hàng đó tôi không quan tâm.” Tô Vi từ tốn nói.
Mọi người đều nhìn cô giật mình,từ khi nào cô quen biết người bên Đông Nam Á, từ khi nào lại am hiểu súng ống? Không lấy lợi nhuận? Không lẽ cô định cho không hắn ta.
Hiển nhiên Tề Ngôn không nói câu nào, Tô Vi biết hắn ta đang chờ câu nói tiếp theo của cô. Còn David thì nhíu mày, có phải cô không cần lợi nhuận này. Mặc dù Hoàng Thị không hề thiếu tiền, nhưng phải nói càng thêm nhiều càng tốt, có thể sống không cần làm gì cả. Mức lợi nhuận ở đây có giá trên trời.
“Nhưng Tề lão đại. Sở thích của tôi là thiết kế kim cương cùng đá quý. Tôi đã nhìn trúng mỏ kim cương bên Châu Phi, mà người của ngài lại đang quản lý thị trường bên đó.” Tô Vi nói đến đó đột nhiên dừng lại. Cô không muốn nói tiếp, tất nhiên Tề Ngôn hiểu được ý của cô. Cô muốn thị trường bên đó, điều kiện của cô là thị trường đá quý bên Châu Phi. Không phải Hoàng Gia không có khả năng khai thác mà người nắm giữ bên đó là người của Tề Gia. Ai dám động vào đồ của Tề Gia chứ, chưa xin phép thì có gan trời cũng không dám, Hoàng Gia cũng không ngoại lệ.
Bây giờ David mới hiểu, Hoàng Gia tiền không thiếu, công ty lớn nhỏ nhà họ lên đến hơn trăm cái ở các nước khác nhau, cô gái này chỉ vì sở thích của mình nên mới hợp tác với bọn họ. Nhưng cũng không thể không nói, mỏ kim cương đá quý bên Châu Phi có thể xây được được một tiểu quốc gia như Việt Nam hay các nước nhỏ khác. Cô gái này thực sự rất thông minh. Tuy lợi nhuận lô hàng là giá trên trời, nhưng chỉ là tiền mà thôi, không còn gì khác. Còn bên Châu Phi thì lại khác, lợi nhuận mỗi năm cũng phải hơn mười con số không rồi.
 

ChanChan

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/11/14
Bài viết
149
Gạo
200,0
Chap 4
“Được. Không thành vấn đề.” Tề Ngôn một lời dứt khoát. David đã dự liệu trước được việc này, anh ta không quá bất ngờ. Vàng bạc hay kim cương ư? Tề Gia không thiếu, từ lâu lắm rồi họ chỉ sản xuất vũ mà thôi, còn mấy ngành khác họ không quan tâm nhiều.
“Vậy tuần sau chúng ta có thể sang Đông Nam Á được rồi. Chỉ cần hai ngày thôi là đủ.” Tô Vi lạnh lùng nói.
“Tại sao lại là tuần sau mà không phải bây giờ?” David nhíu mày lên tiếng. Phải nói là từ trước giờ chưa có ai dám hẹn giờ với họ, chỉ có thiếu điều muốn làm luôn thôi.
“David đại nhân. Tôi mười bảy và chưa tốt nghiệp đại học. Mai tôi phải làm luận án tốt nghiệp nên bây giờ không có thời gian sang bên đấy được.” Tô Vi liếc xéo David, bỗng nhiên anh ta rùng mình. Cô thực sự không ưa David mặc dù anh ta không hề làm gì cô cả.
“Tôi hiểu.” David nhìn cô thật lâu rồi lên tiếng. Cô bé nhóc trước mặt không hề đơn giản.
“Hoàng tiểu thư, Tề Gia chúng tôi có rất nhiều tư liệu về mảng kinh tế, cô có thể đến Tề Gia làm khách được chứ?” Bỗng nhiên Tề Ngôn lên tiếng làm mọi người hơi giật mình. Nhưng câu sau làm người khác kinh ngạc hơn.
Từ trước tới giờ Tề Ngôn chưa bao giờ mời ai tới Tề Gia làm khách, cũng chưa bao giờ để người lạ vào biệt thự của Tề Gia. Hôm nay hắn ta làm sao vậy? David có phần khó hiểu, nhưng anh ta cũng không dám nhiều lời mà chỉ im lặng nhìn Tô Vi.
Tô Hàn cùng Tô Lâm kinh ngạc nhìn nhau. Đã bao giờ Tề lão đại lại mở lòng với người khác như vậy? Tề Ngôn nổi tiếng lạnh lùng, rất ghét người khác đến gần hắn cũng như đến Tề Gia, nhưng sao giờ lại muốn em gái cưng của họ đến? Phải chăng lô hàng này rất quan trọng hay có ý nghĩa khác?
“Tới Tề Gia?” Tô Vi nhíu mày suy nghĩ, mặc dù đã nghe đồn rất nhiều về Tề Gia nhưng cô chưa bao giờ được mở rộng tầm mắt. Nhưng đến đấy liệu có nguy hiểm gì không?
“Được thôi.” Cô lạnh lùng gật đầu. Mọi người đồng loạt nhìn cô. Cô chỉ liếc ba mẹ và hai người hơi gật đầu đồng ý biểu thị ông bà không hề có ý kiến gì cả. Hoàng Thị không phải gia tộc tầm thường. Cứ coi như Tô Vi đi mở rộng tầm mắt, Tề Gia cũng phải nể vài phần thì biết được địa vị nhà họ lớn cỡ nào rồi.
Ngồi trên chiếc Cadillac, Tô Vi cùng Tề Ngôn không hề nói câu nào. Tô Vi cầm điện thoại chơi trò chơi, thực ra cô không phải là người nhàm chán như vậy, nhưng để giết thời gian trên đường đến Tề Gia thì phải vậy thôi.
“Lão đại,Simon lão đại nói đêm nay chuyến hàng bên Austraylia sẽ về tới nơi, anh ta muốn lão đại đích thân tới kiểm hàng..” David cung kính nói với Tề Ngôn.
“Đi.” Tề Ngôn chau mày, lô hàng này vô cùng quan trọng, tất cả đều là súng ống hạng nặng và quý hiếm, thường dùng trong quân đội hay trong một thế lực đứng đầu nào đó mới có khả năng mua chúng.
Tô Vi tắt điện thoại, quay đầu nhìn Tề Ngôn bên cạnh. Anh ta nói đi là đi luôn sao? Còn cô ngồi đây làm cái quái gì? Hắn ta muốn xem hàng thì trước tiên phải đưa cô về nơi an toàn đã chứ. Bất chợt cô lườm hắn ta, bây giờ là giữa trưa rồi, cô đói bụng rồi đấy.
“Lô hàng này sẽ được mang sang Đông Nam Á.” Bao nhiêu năm ra đời, đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, Tề Ngôn chỉ cần nhìn mặt thôi là biết cô đang nghĩ gì rồi.
Tô Vi trợn mắt nhìn hắn, hắn là thần thánh đấy à? Sao có thể biết suy nghĩ của cô chứ? Đúng thật là tên Tề Ngôn này quả là đáng sợ. Cô phải cẩn thận hơn nhiều.
Tề Ngôn nhìn cô gái bên cạnh, không nói gì là việc làm đúng nhất. Cô nhóc bên cạnh còn nhỏ tuổi mà đã có tính cách trầm ổn như vậy, thật không hổ danh con gái lão đại hắc bạch đạo Hoàng Huỳnh Đông.
Chiếc Cadillac đậu ngay trước một biệt thự lớn. David và một anh chàng nữa mở cửa cho Tề Ngôn và Tô Vi. Tô Vi nhìn vào bên trong, hai hàng vệ sĩ từ bậc thang lên cũng khoảng tầm chục người, thật làm con người ta run mà.
“A Ngôn.” Một anh chàng tóc vàng xuất hiện, nhìn Tề Ngôn tươi cười.
“Simon, anh muốn chết à?” Tề Ngôn trừng mắt lên nhìn anh ta đang dang rộng vòng tay ôm mình. Simon biết Tề Ngôn không phản ứng với thái độ của anh ta mà nói về lô hàng kia. Trên thực tế thì lô hàng kia Simon đã giải quyết xong, chỉ cần Tề Ngôn mang sang Đông Nam Á là ổn. Nhưng cái chính là anh ta có việc cần Tề Ngôn giúp.
“Không đâu. Tôi muốn anh giúp tôi một chuyện.” Simon hơi trầm ngâm.
“Có chuyện gì?” Tề Ngôn lạnh lùng mở miệng.
“Dự án đầu tư xây khu cao ốc ở Việt Nam và Trung Quốc không thể tiến hành. Tôi biết ở lĩnh vực này các anh ít khai thác, nhưng không còn cách nào khác. Nếu phát triển ở hai nước nhỏ này sẽ có lợi nhuận khá cao. Tuy so với anh không là gì, nhưng đây là quê hương của tôi. Tôi muốn mở rộng chúng trên đất nước này. Ngôn, chỉ có anh mới giúp được tôi.” Simon nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của Tề Ngôn.
Tô Vi ngồi bên cạnh không thể không nghe thấy, mặc dù cô không muốn nghe chuyện của họ một chút nào.
David hơi nhíu mày, Simon là gia tộc nhà Smith’s, một gia tộc khá lớn chuyên khai thác kim cương và vàng bạc, ở đây anh ta có rất nhiều công ty cùng Hà Lan và Thuỵ Điển, nhưng sao anh ta lại muốn tới vùng Đông Nam Á bé nhỏ này chứ. Lợi nhuận ở khu vực đó chưa chắc đã bằng ¼ Châu Mĩ này.
“Mẹ của tôi Elizabet Madam muốn về Đông Nam Á. Ngôn, lợi nhuận hàng tháng của anh là 20%, toàn bộ sẽ là người của tôi.” Simon hơi trầm ngâm. Mẹ của anh ta là người Việt Nam nhưng sinh ra và lớn lên tại Mỹ. Bây giờ họ lại muốn về quê hương, mặc dù từ nhỏ đến giờ anh ta chưa biết cái gọi là quê hương của mình nó như thế nào.
“Anh cũng có lúc vô dụng?” Tề Ngôn liếc Simon.
“Đúng vậy, Ngôn. Khu vực này tôi không rành một chút nào.” Simon cười thoải mái, chơi với Tề Ngôn từ nhỏ, anh ta biết Tề Ngôn đã đồng ý rồi.
“Cô nhóc này là ai vậy? Ngôn, từ khi nào anh lại thích những cô nhóc mới lớn này vậy?” Simon đã nhìn thấy Tô Vi từ lúc bước chân vào, nhưng do tính chất công việc, Simon là người của công việc khá cao, anh ta luôn muốn hoàn thành công việc cần làm trước khi thắc mắc điều gì đó nên không có thời gian hỏi cô là ai.
“Simon, anh ngứa da lắm à?” Tề Ngôn lạnh lùng chất vấn Simon và nhìn anh ta bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Simon lão đại, đây là tiểu thư của Hoàng Thị. Anh cẩn thận sẽ tốt cho anh.” David lên tiếng nhắc nhở.
 
Bên trên