Hoàn thành Tình Yêu Trong sáng - Konny- Hoàn thành

konny

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/10/16
Bài viết
508
Gạo
0,0
Tên truyện: Tình Yêu Trong Sáng
Tác giả: Ngân Phong
Tình trạng sáng tác: Hoàn thành
Tình trạng đăng: Hoàn thành
Lịch đăng: Không xác định
Thể loại: Đam mỹ
Độ dài: 19 chương
Giới hạn tuổi đọc: 16+ | Giới hạn nội dung: Không
Tóm tắt:

Thế gian này thật đẹp, con người được sinh ra, yêu nhau và được sống chung hạnh phúc yên bình. Đôi khi nhẹ nhàng rơi như chiếc lá, lại lặng thầm như mặt biển dịu êm, có lúc lại ầm ầm vang lên cơn sống dữ. Cuộc đời có mấy khi vui, có mấy ai nắm bắt đuộc hạnh phúc và tình yêu. Những gì đến thì cuối cùng cũng đến, sự mất mát tuyệt vọng và buồn đau có ngày sẽ tan biến theo làn khói bay xa. Vượt qua bao đau khổ, chỉ cần bạn kiên trì sống đến ngày mai, khi ánh hồng đằng đông rực rỡ, bạn sẽ cảm nhận được cuộc đời thật vui, thật hạnh phúc. Nếu bạn sống có ý nghĩa với bản thân thì khi bạn được sinh ra, và được sống trên cuộc đời tươi đẹp, bạn chẳng thấy gì hối tiếc. Trãi qua bao ký ức nổi đau, khi mở mắt từ cơn mê bất tận, những gì còn sót lại trong tim là tình yêu nồng cháy. Ôi, tình yêu bền vững đến thế sao.​

Mục lục
Chương 1 - Chương 2 - Chương 3
Chương 4 - Chương 5 - Chương 6 - Chương 7
Chương 8 - Chương 9 - Chương 10 - Chương 11 - Chương 12
Chương 13 - Chương 14 - Chương 15 - Chương 16 - Chương 17 - Chương 18 - Chương 19


Ngoại truyện
Chương ngoại truyện 1
 
Chỉnh sửa lần cuối:

hie.smile

Gà con
Tham gia
15/2/17
Bài viết
8
Gạo
0,0
mình có vừa đọc qua các bài viết của bạn. bị chê nhiều quá. chả bù cho mình cú đăng lên là chẳng ma nào bình luận.
mà chỉ lỗi trong viết văn quý lắm đấy. mình giờ có cầu xin cũng không ai chỉ cho mình lỗi cả. nghĩ mà buồn.
 

konny

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/10/16
Bài viết
508
Gạo
0,0
mình có vừa đọc qua các bài viết của bạn. bị chê nhiều quá. chả bù cho mình cú đăng lên là chẳng ma nào bình luận.
mà chỉ lỗi trong viết văn quý lắm đấy. mình giờ có cầu xin cũng không ai chỉ cho mình lỗi cả. nghĩ mà buồn.
Không sao đâu. Cố lên nha, lúc đầu mình cũng vậy, nhưng đã đam mê thì phải dấn thân vào. Dù ai chê cũng mỉm cười và nói tiếng cám ơn. Lâu rồi mình chưa sáng tác, mình hơi ngứa. Truyện này là truyện đam mỹ chắc không ai muốn đọc truyện của mình đâu. Hu hu... nhưng truyện này không đến nỗi gì đó xấu xa, chỉ làm một tình yêu trong sáng thôi.
 

konny

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/10/16
Bài viết
508
Gạo
0,0
Chương 1
Chương 1

Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ mười năm trước...

Một buổi tối cũng như thường ngày. Trong căn nhà nhỏ đầy sự ấm áp và hạnh phúc. Đứa con trai bé nhỏ, bỗng dưng hứng lên cơn nhõng nhẽo. Tuấn Phong hồn nhiên ôm chú vịt bông màu vàng xinh xinh, như bay chạy lên giường cha mẹ.

- Chúc cha mẹ ngủ ngon.

Mẹ ôm cậu bé vào lòng, hôn lên đôi má lúc nào cũng hồng hồng đáng yêu một cái. - Con cũng vậy.

Cha mỉm cười xoa đầu nó. - Cũng đã tối rồi, con về phòng ngủ đi. Chúc con ngủ ngon, baby yêu.

Tuấn Phong nhõng nhẽo. - Thôi, con không về đấy đâu. Bên phòng con có một con ma khổng lồ, đáng sợ lắm. Cho con ngủ với cha mẹ nha.

Mẹ véo má nó, khiến nó phát đau lấy tay xoa má. - Con đã lớn từng này tuổi rồi mà còn muốn ngủ với cha mẹ sao?

Nó lắc đầu, hai mắt long lanh nước làm lòng người ta mềm đi. - Không phải đâu, tại con thương cha mẹ nên mới vậy.

Cha véo mũi nó. - Con nít mà nói dối thì mũi sẽ dài ra đấy nghe chưa. Cho con ngủ ở đây cũng được, nhưng chỉ duy nhất hôm nay thôi.

Nó ôm lấy tay hai cha mẹ. - Con yêu cha mẹ nhiều.

Cha xoa đầu nó. - Miệng con ngọt quá đó.

Nó nói: - Vậy tối nay cha mẹ canh ma cho con ngủ nha. Con mà ngủ một mình nó ăn tươi nuốt sống con mất.

Cha cù lét nó. - Cái miệng như vầy thì sẽ không có một con ma nào dám ăn con đâu. Để tối nay ta sẽ làm một con ma khổng lồ đi ăn thịt trẻ con.

Nó méc mẹ: - Cha xấu lắm, ăn hiếp con nít. Mẹ ơi, cha ăn hiếp con nít kìa.

Mẹ chỉ biết cười, nó nói. - Cha làm như vậy là đang làm tổn thương về thể xác của một đứa trẻ ngây thơ đó.

Mẹ hôn lên má nó. - Thôi, con nhiều chuyện thật. Giờ đã tối rồi đi ngủ nha, mai con còn phải đi học.

Cha mẹ nó chưa kịp nằm xuống thì nó đã chen ngang vào giữa. Cha mẹ cười, rồi hôn nó. - Ngủ ngon nha bé yêu.

Nó cười. - Cha mẹ ngủ ngon.

Cha nó tắt đèn. Căn phòng chỉ còn là màn đêm dưới ánh điện mập mờ. Mẹ vén chăn cho nó. Cả nhà đã chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài ánh trăng vẫn dịu nhẹ soi vào, căn nhà ấm thật ấm áp. Tuấn Phong là đứa trẻ từ bé đã được cha mẹ cưng chiều, làn da trắng mịn đáng yêu biết mấy. Nó gối đầu lên tay cha, nó thương cha lắm, thân thiết với cha nhiều hơn mẹ. Nó luôn muốn sau này mình sẽ trở nên mạnh mẽ như cha, rồi cái bóng siêu anh hùng của cha nó cũng dần đưa nó vào giấc ngủ. Đến nửa đêm, nó đạp bỏ chăn, ngọ ngoậy, lăn qua lăn lại, lăn tròn qua người cha nó và rơi xuống sàn.

Bịch...

Cha mẹ giật mình tỉnh giấc không thấy nó. Họ lo lắng, loay hoay tìm nó, cha nhìn xuống sàn, thở dài. - Em ơi, con nằm dưới này nè.

Mẹ cười. - Đúng là thói quen lăn lộn, con giống anh hồi nhỏ.

Cha bế nó lên thẹn đỏ mặt, nói: - Có đâu, hồi nhỏ anh đâu như vậy.

- Hồi lúc mẹ còn sống, thường kể cho em nghe về những chuyện anh lúc nhỏ.

Cha lại càng thấy thẹn, đặt nó xuống giường rồi nằm ngủ, mẹ chỉ biết ngồi nhìn hai cha con nó cười. Căn nhà lại chìm vào giấc ngủ, hơi ấm hạnh phúc vẫn còn đọng lại bên hạt sương ngoài cửa sổ. Hạnh phúc đến với họ thật ngọt ngào, nhưng chưa từng biết đến những gì sắp xảy ra.

Rầm... rầm... rầm...

Khói lên mù mịt. Ôi không! Căn nhà đã chìm vào ngọn lửa. Cha mẹ giật mình tỉnh dậy mà hoảng hốt, ho khan vài tiếng. Cha lấy cái chăn chạy vào phòng vệ sinh ngâm ướt. Mẹ ôm chặt lấy, cái ôm trở nên mạnh mẽ mà ấm áp biết bao. Nó mở mắt ra, ngồi bật dậy. Đám cháy càng lúc càng lớn, mù mịt hết căn phòng. Cha bế nó từ tay mẹ lên, cả nhà quấn chăn ướt chạy ra ngoài. Cha mở cửa phòng, đám cháy càng lúc càng dữ dội, những cây cột nhà đã bắt đầu ngã. Cả nhà chạy ra khỏi phòng. Làn khói ngột ngạt và đám lửa đang dần nuốt trọn căn nhà và gia đình bé nhỏ. Đường xuống cầu thang đã chìm trong khói lửa. Hơi lửa nóng phà đến cơ thể nó nó hoảng sợ khóc nấc lên, miệng liên tục gọi cha mẹ. Cha cố gắng để đưa cả nhà ra khỏi đám lửa. Nhưng giữa chừng, mẹ nó bị cây cột nhà to lớn từ trên cao rơi xuống đè lên hai chân. Bà bất lực, dùng tất cả hơi sức cuối cùng, hét lớn:

- Anh mau đưa con chúng ta ra ngoài đi. Con chính là mầm sống duy nhất của gia đình chúng ta, chúng ta sống vì con và chết cũng vì con.

Cha không đành lòng, nắm chặt lấy đôi bàn tay mẹ. - Anh đã có lỗi với em một đời, giờ sẽ bảo vệ em mà... chúng ta là một gia đình hạnh phúc.

Mẹ đẩy bàn tay to lớn của cha ra. - Không... anh đi đi... người anh nên bảo vệ là đứa con trai của chúng ta... là dòng máu cuối cùng của chúng ta.

Nó khóc. - Cha mẹ, con không muốn chết.

Những cây cột vẫn rơi tạo nên những tiếng động kinh khủng. Mẹ hét lên: - Anh muốn cứu em cũng đã muộn. Anh hãy mang con ra ngoài đi...

Cha nuốt nước mắt chảy ngược vào tim, bế Tuấn Phong ra ngoài, nói lớn: - Em hãy đợi anh...

Vượt qua đám cháy, cha và nó đã thoát. Bên ngoài, đội cứu hỏa đang bận rộn khống chế đám cháy. Vì đây là căn nhà trong hẻm cụt, nên khi xe cứu hỏa đến căn nhà đã cháy lớn. Vừa thoát ra, nhiều người hô lên: - Đã có hai người thoát khỏi đám cháy.

Những tiếng hô cứ xô xao, nhiều người đang chạy lại gần. Cha thả nó xuống đất, nó vẫn khóc nức nở, cha ôm hôn nó một cái, lấy từ trong túi ra đưa cho nó một chiếc vòng bằng vàng, giọt nước mắt không biết từ khi nào đã rơi xuống áo nó.

- Hãy mạnh mẽ lên con trai à. Đừng bao giờ dễ dàng khóc như thế này. Sau này con mang giao cho người con thương. Hãy sống tốt, cha mẹ sẽ mãi dõi theo con. Cha mẹ yêu con.

Nó ôm chặt cánh tay cha. Cha kéo bàn tay nhỏ xuống, liền lao nhanh vào đám cháy "Em ơi, hãy đợi anh...".

Cha đã dấn thân mình vào đám cháy cùng tình yêu. Sao cha không suy nghĩ cho nó, cha theo mẹ rồi, còn nó, một đứa bé thơ biết phải làm sao đây. Nó sẽ trở thành một đứa trẻ mồ coi, nó không muốn thế. Chưa ai kịp nhận thức được điều gì, nó cũng lao vào theo. Nhưng chân vừa mới bước tới gần hơi ấm của cha mẹ thì đã bị ôm chặt.

Nó nức nở hét: - Cha mẹ... cho con theo với...

Người đàn ông vẫn đang ôm chặt nó. - Đừng vào đó... nguy hiểm lắm...

Nó vẫn cố chấp mà hét lớn: - Không... hãy thả tôi ra, để tôi theo cha mẹ tôi...

***

"Hãy mạnh mẽ lên con trai à. Đừng bao giờ dễ dàng khóc như thế này. Sau này con mang giao cho người con thương. Hãy sống tốt, cha mẹ sẽ mãi dõi theo con. Cha mẹ yêu con."

Từng lời nói cứ văng vẳng bên tai, dòng nước mắt cứ rơi mãi rơi mãi. Nó gọi tên cha mẹ trong giấc mơ, trong đám lửa u ám của cuộc đời nó. Đây là một vết thương sẽ theo và khắc lên người nó một vết thẹo sâu thẳm, để suốt cả cuộc đời nó không thể quên, tâm dường như đã chết trong đám lửa từ cái ngày cha mẹ nó ra đi. Tội cho một đứa trẻ vẫn còn quá bé để tự chăm sóc cho mình, bản thân nó giờ phải sống ra sao, đâu còn ai trên thế gian này mà nó có thể nương tựa. Sau này nó biết đi về đâu. Trong giấc mơ nó mãi gọi hoài cha mẹ.

Và khi giật mình tỉnh giấc, dòng nước mắt vẫn rơi. Nó đang loay hoay tìm cái gì đó, thì bên ngoài có một người đàng ông bước vào. - Con đang tìm cái này phải không?

Ông ta cầm trên tay chiếc vòng giơ lên. Nó lớn tiếng: - Trả lại đây.

Ông ta cười: - Món đồ này quan trọng đối với cháu như thế sao. Đây, ta sẽ trả lại cho con.

Chú thảy vào người nó, nó cầm lên ôm chặt vào lòng. Đây chính là thứ cuối cùng cha để lại. Nó nhớ lắm cha thường ôm nó vào lòng vừa kể về chuyện ngày xưa, lúc bà còn sống, lúc cha nó còn nhỏ, lúc cha còn đi học, lúc cha mẹ nó quen nhau và kết hôn. Nó cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc biết bao. Nó nhớ mỗi khi mẹ véo mà nó, hôn nó, chăm từng muỗng cơm, từng ly sữa, cả lúc cha mẹ tắm cùng nó. Nó nhớ khi giận cha mẹ trốn vào tủ đồ, nơi an toàn nhất, nhưng lần nào cũng bị cha mẹ tìm được. Nó nhớ từng ngóc ngách trong căn nhà, cái bếp mẹ nấu cơm, sân vườn cha trồng hoa cho mẹ ngắm, căn phòng chứa những đồ nghề thợ mộc của cha, cha thường làm cho nó những món đồ chơi nhỏ thật dễ thương, nó thích lắm cái xích đu trước ngõ, và tất cả mọi vật xung quanh.

Mặt cứ ngơ ngác, người đàn ông nhìn đau lòng. - Ta là em trai của cha con, chắc từ trước đến giờ con chưa từng biết đến ta, từ nay con hãy về sống với ta.

Chú ấy xoa đầu nó, bàn tay không có cảm giác gì giống như cha mẹ nó cả. Nó nhớ hơi ấm của cha mẹ nó lắm, nhưng giờ nó không còn cơ hội nào để về đó nữa. Nó phải dọn đến nhà chú họ, phải đến sống cùng với một người mà từ trước đến giờ nó chưa từng biết đến. Tất cả những gì nó thích nhất, nó yêu nhất cũng đã chìm trong đám lửa.

***

Khi dọn đến nhà chú sống, lần đầu bước chân vào căn nhà xa lạ có cảm giác gì đó rất sợ giống như đã bước vào thì sẽ không bao giờ thoát ra được. Chú dẫn nó vào nhà, vừa mở cửa ra có một thằng nhóc cũng bằng tuổi nó chạy ra, ôm chặt chú ấy, thằng nhóc vui mừng:

- Cha ơi... cha đã về.

Chú ấy ôm cậu ta vào lòng, hôn lên má. - Ta nhớ con nhiều lắm.

Thằng nhóc nhìn Tuấn Phong, hỏi: - Cha ơi... nó là ai vậy?

Cha xoa đầu thằng con trai nói: - Đây là Tuấn Phong, anh họ của con, từ nay sẽ sống cùng chúng ta. Bọn con bằng tuổi đấy, gọi anh đi con.

Cậu ta nhìn khuôn mặt chết người không cảm xúc của Tuấn Phong mà sinh ra chán ghét, nói: - Hứ... con với nó bằng tuổi nhau sao gọi là anh chứ, con không gọi đâu.

Thằng nhóc hất mặt bỏ đi, Tuấn phong chẳng liếc mắt nhìn theo. Chú cười với Tuấn Phong.

- Con theo chú, mặt kệ nó đi. Nó lúc nào cũng thế, mẹ nó đã bỏ nó đi từ khi vừa tròn một tháng tuổi được chú cưng chiều nên thành ra hư, gôi nó là Hoàng Tiến, sao này con và nó sẽ học chung. Con cứ yên tâm ở lại đây, ở đây chỉ có chú và nó thôi.

Nó nhớ đến lời chú nói, thằng Tiến bị mẹ bỏ đi từ lúc vừa tròn một tháng tuổi, nó thấy mình còn may mắn được cha mẹ chăm sóc yêu thương, còn Hoàng Tiến thì chỉ có mình cha. Chú dẫn nó đến một căn phòng, chú nói:

- Từ nay con sẽ ở phòng này, đây là phòng của Hoàng Tiến, các con sẽ ngủ chung. Ngày mai con sẽ bắt đầu đi học, hai con hãy mặc chung quần áo vài hôm nhé, vì dạo này ta bận lắm không thể mua đồ cho con được.

Nó đi vào phòng, nhìn quanh thật bừa bộn. Chú hỏi: - Con có muốn gì không?

Nó khẽ nói: - Dạ không, cám ơn chú.

Nhìn đứa trẻ nằm ngã trên giường mà thấy đau lòng. Dù sao đây cũng có một phần dòng máu của mình, của gia đình làm sao mà không xót chứ.

Nó đi vào phòng, ngã người nằm lên chiếc giường. Chú nhìn nó một cách xót thương rồi đóng nhẹ cửa lại. Nó nhớ cha, nhớ mẹ, nhưng làm gì được hơn. Nó muốn khóc, khóc thật to, mà không thể khóc. Nhớ những lời cha nói với nó trước khi vào đám lửa cùng mẹ nó. Nó lấy trong túi ra một chiếc vòng tay bằng vàng, chiếc vòng là thứ mà nó quý trọng nhất. Mỗi khi nhìn vào chiếc vòng, cái cảnh hạnh phúc khi xưa lại hiện lên trước mắt nó. Có một niềm tin để trở nên mạnh mẽ khi sống không có cha mẹ, là nó luôn tin rằng họ sẽ ở trên trời và dõi theo bảo vệ nó. Cất chiếc vòng vào túi, nhìn quanh căn phòng, thật bừa bộn, nó thấy khó chịu lắm, vì căn phòng lúc trước của nó rất gọn ràng nhờ đôi bàn tay của mẹ nó. Nhưng giờ mẹ đã mất nó phải tự làm thôi.

Khi Tuấn Phong đã dọn sạch căn phòng thì Hoàng Tiến bước vào, cậu ta ngạc nhiên mọi nơi thật sạch sẽ. Hoàng Tiến thấy khó chịu lắm khi Tuấn Phong ngủ trên giường của mình, từ trước đến giờ chưa có ai ngủ trên giường nó như thế cả. Nó lay Tuấn Phong dậy.

- Nè, nè cái thằng kia, thức dậy mau.

Tuấn Phong vẫn say trong giấc ngủ. Cậu ta nhăn mặt lấy tay véo má Tuấn Phong. Rồi tự dưng nhìn mãi. "Sao má nó lại mịn quá vậy ta."

Cậu ta cứ véo má Tuấn Phong làm cho thằng nhóc tỉnh giấc, cậu ta xấu tính hỏi: - Sao mày lại ngủ trên giường tao?

Tuấn Phong bị quấy ngủ đến khó chịu. - Chú bảo từ nay tôi sẽ ở đây.

- À, cha tao bảo mày sao. Mày tên Tuấn Phong phải không?

Tuấn Phong gật đầu. Hoàng Tiến nói tiếp: - Tao là Hoàng Tiến, nghe cha tao nó ngày mai tao với mày sẽ cùng đi học, chắc tao học chung lớp với mày ấy.

Tuấn Phong cứ ngồi im mãi chẳng nói một tiếng nào. Hoàng Tiến kéo tay Tuấn Phong đi, làm cho thằng nhóc giật mình, đứng trước phòng tắm cậu ta nói: - Đã tối rồi, tắm đi rồi còn đi ngủ, mày hôi quá.

Nó nói xong cởi hết quần áo ra, liền nhảy vào bồnn tắm. Tuấn Phong nhìn mà chẳng có phản ứng gì.

Nó kéo tay Tuấn Phong vào.

- Mày sao thế, cứ như con gái vậy, cởi đồ ra đi, mặc như vầy sao mà tắm.

Tuấn Phong nhẹ nhàng cởi áo ra, Hoàng Tiến thấy vậy, nhanh tay cởi hết quần áo Tuấn Phong, cậu nói: - Mày chậm chạp như rùa vậy, chỉ có cởi bộ đồ thôi mà còn lâu.

Tuấn Phong cau mày. - Sao lại cởi quần áo tôi ra như thế chứ?

- Mày điên à, cởi quần áo mới tắm được chứ. Với lại tao sẽ không bao giờ gọi mày là anh đâu.

Trong phòng tắm không hề yên lặng mà xôn xao tiếng ríu rít của Hoàng Tiến, không ngờ đến cậu ta lại có nhiều chuyện để nói. Nhìn lên tấm lưng trắng trẻo của Tuấn Phong , bỗng dưng muốn sờ lên một cái. - Hì, ngồi gần lại đây để tao chà lưng cho.

Nghe thế Tuấn Phong không nói gì mà trượt mông trên dòng nước ấm lại gẩn một chút. Từ trước đến giờ nó chỉ tắm cùng với cha mẹ nó, họ thường chà lưng cho nó, nhưng giờ người chà lưng cho nó lại là thằng em họ kì quái, làm cho nó thấy nhớ cha mẹ lắm. Hoàng Tiến vừa chà lưng lâu lâu đôi tay lại trượt lên làn da ấy, trắng nộn, mịn màng biết mấy. Kể từ ngày đó tụi nó không biết từ khi nào đã thân thiết với nhau.

***

-Ngân Phong-
 
Chỉnh sửa lần cuối:

konny

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/10/16
Bài viết
508
Gạo
0,0
CHƯƠNG HAI
Chương 2
Cái ký ức mười năm trước cứ văng vẳng theo nó từng phút, từng giây. Kể cả trong giấc mơ, đêm đêm nó mãi gọi hoài "Cha... mẹ...". Lúc còn bé, nó là một đứa trẻ rất dễ thương, hồn nhiên, trong sáng. Nhưng thời gian đã đưa đứa trẻ kia thành một con người lạnh nhạt. Nó không muốn gì cả, chỉ mong một ngày nào đó cha mẹ sẽ trở, để yêu thương chăm sóc cho nó như ngày xưa.

Tuy trải qua một bất hạnh lớn của cuộc đời, nhưng thấy đời vẫn còn hạnh phúc làm sao. Thật may mắn là vẫn còn người chú họ chăm sóc và một thằng em họ quái lạ đến mức dị thường chuyên gia làm những chuyện cho tức người. Sau khi dọn đến nhà chú họ được hai năm, thì chú sang nước ngoài sống. Thời gian ở đây, Tuấn Phong cũng biết được về một số chuyện. Nghe tin đâu đó, mẹ Hoàng Tiến là một người đàn bà không giữ đạo làm vợ, trốn đi cùng người đàn ông khác, bỏ đi khi Hoàng Tiến vừa tròn một tháng tuổi.

***

Một buổi sáng nọ...

Cha mẹ ôm Tuấn Phong vào lòng, hôn và xoa đầu nó, cha mẹ dịu dàng ấm áp nói: - Con hãy ngoan ngoãn nhé, cha mẹ yêu con nhiều lắm...

Nó ôm chặt cha mẹ: - Con cũng yêu cha mẹ.

Tuấn Phong nắm chặt tay cha mẹ, ôm xiết cha mẹ nó. Ôi, cái cảm giác thật ấm áp, lâu rồi nó chưa được như vậy. Nó cứ mơ mơ màng màng rồi từ từ mở mắt ra. Thấy Hoàng Tiến đang ngồi trên giường và nó còn ôm người ta nữa. Hoàng Tiến cười đến lưu manh.

- Mày thức dậy rồi ư?

Tuấn Phong thẹn quá thành giận, đạp cậu ta ra xa. - Ai cho mày ôm tao... mày biến thái à.

Tuấn Phong khi thức dậy cũng chẳng biết, cái người mà nó ôm trong giấc mơ là Hoàng Tiến chứ không phải cha mẹ mình. Hoàng Tiến bỡn cợt:

- Mày nói gì thế? Chẳng phải mày đã ôm tao sao, tao thề tao không đụng đến mày. Lúc nãy, mày ôm chặt lắm, làm tao muốn chết ngạt. Mày muốn ôm lắm sao, hay mày ôm thêm lần nữa đi.

Hoàng Tiến nhào đến ôm Tuấn Phong, nó khó chịu lớn tiếng: - Mày điên à... mày là cái thằng biến thái hết thuốc trị.

Hoàng Tiến trêu ghẹo. - Chẳng phải mày ôm tao trước sao. Nếu biến thái thì thằng đầu tiên là mày.

Tuấn Phong cho Hoàng Tiến thêm một đạp. - Sao mày lại vào phòng tao?

- À, quên nữa... tao vào gọi mày đi học mà.

- Sao mày không nói sớm chứ.

Hoàng tiến cười một cách nham nhở. - Tại tao thấy mày đang ôm tao cao hứng quá mà, nên hi sinh cho mày lợi dụng một tí thôi.

- Cái thằng khốn khiếp, ai thèm lợi dụng mày chứ.

- Nếu không lợi dụng ôm tao chật thế làm gì, đổ hết cả mồ hôi. - Vừa nói cậu ta vừa đưa tay lên chán lau lau.

Tuấn Phong không thèm để ý, đá cửa cái rầm đi vào phòng tắm.

Hai đứa nó vừa mặc đồng phục vừa cãi nhau. Từ cái lần đầu gặp mặt năm tám tuổi, thì ngày nào tụi nó cũng cãi nhau như vậy rồi. Trong suốt thời gian sống chung mười năm, lúc nào Hoáng Tiến cũng đi theo trêu ghẹo cho Tuấn Phong chửi vào mặt, còn bị đánh nữa. Nhưng hình như nó thích bị bạo lực, nó muốn làm cho Tuấn Phong cười, nên lúc nào cũng bày ra trò cho Tuấn Phong cười, và lần nào cũng chả thấy cười mà chỉ thấy đánh. Chỉ muốn thấy nụ cười của nó thôi mà cũng không được. Nhưng cậu cũng kiên trì thật, chắc da lẫn xương bị đúc đồng hết rồi, chẳng còn cảm giác gì nữa ấy. Và trong suốt mười năm, Hoàng Tiến chẳng hiểu được gì về Tuấn Phong cả. Cậu biết cảm xúc của người kia không dễ nhận ra, dù đang tức giận hay vui vẻ thì vẫn duy nhất một khuôn mặt lạnh như băng. Nhưng điều cậu có thể hiểu là Tuấn Phong luôn muốn gánh chịu một mình những nỗi đau, chỉ cần một mình nó buồn một mình nó đau là đủ. Nó không muốn một ai xen vào chuyện của nó. Không muốn một bước chân ai xen vào cuộc đời của nó.

***

Một buổi sáng nọ...

Con đường phố sáng sớm thật tuyệt, những hạt châu sa còn động trên những chiếc lá. Ánh nắng nhẹ nhàng rạo rực ánh ban mai. Đàn chim đang đùa vui réo rít, cùng ồn ào tấp nập tiếng xe, hai đứa đến trường. Vừa đi Tuấn Phong vừa hỏi:

- Bài tập hôm qua mày làm xong chưa?

Hoàng Tiến cười. - Rồi.

Tuấn Phong ngạc nhiên. - Mày cũng biết làm bài tập nữa sao?

- Nè, đừng khi dễ tao. Mày nhìn nè, tao đẹp trai, là một nam thần tỏa sáng cả một thế hệ. Mày nghĩ sao mà tao không biết làm, chỉ là từ nhỏ đến lớn chép bài của mày quen rồi.

- Thằng chó, vậy lần này mày chép bài của tao nữa?

- Ơ, ơ... tao, tao có chép đâu. Lần này khác với mấy lần trước, lần này là tao thấy quyển bài tập ở trong cặp tao, rồi tao mới lấy viết lại chứ tao không có chép.

Tuấn Phong đá nó. - Mày ngu như bò, chép với viết có khác gì đâu. Cứ chép bài của tao như vậy thì biết khi nào mày mới học giỏi được chứ.

Hoàng Tiến đưa tay lên đầu hàng. - Tao biết, nhưng tao không thể giống như mày, tao vốn làm biếng.

- Ừ, mày làm biếng. Mày làm biếng học, lúc nào tao cũng thấy mày bận cả. Mày bận chơi game, bận tán gái ấy mà.

Hoàng Tiến nói nhỏ vào tai Tuấn Phong. - Thì, thì... tao thích chơi game, còn tán gái là chuyện khác, tại tao có nhan sắc, đẹp trai, có số đào hoa. Mày thấy bọn con gái lại gần tao, mày ghen à.

Tuấn Phong đạp chân Hoàng Tiến. - Cái thằng biến thái, tránh xa tao ra. Đừng đến gần tao nói mấy cái lời kinh tởm ấy.

Hoàng Tiến ôm chân. - Ui da, mày khùng à. Tao chỉ đùa chút thôi, chứ có ý gì đâu, mày có tật giật mình à. A... mày có bồ phải không? Bồ mày không đẹp bằng mấy con bồ tao nên mày ghen tỵ chứ gì?

- Tao ghét nhất mấy đứa con gái, tối ngày ẻo ẻo lả lả.

Hoàng Tiến thở dài. - Ngoài mặt thì mày phủ nhận vậy thôi. Để tao xem thử nhỏ nào mà xấu số dám yêu một thằng lạnh như đá, cứng như thép, kim đâm không thủng, dao cắt không đứt, đại bác bắn không chết, máy bay B52 thả bom cũng chẳng ăn nhằm. Đứa nào dám yêu mày thật sự là ngu.

Tuấn Phong nhìn Hoàng Tiến liếc sang một cái, chẳng nói chẳng rằng, tiêu soái bước đi. Dưới ánh nắng sớm nhàn nhạt xen theo bóng lưng to lớn của một thanh niên. Tim Hoàng Tiến bỗng chợt có chút gì xao động, chạy theo.

***

Suốt mời năm qua, sống bên cạnh Tuấn Phong. Hoàng Tiến luôn có một ước ao, một ngày nào đó Tuấn Phong sẽ ngọt ngào hơn với cậu. Cậu không hiểu sao bản thân mình lại muốn như thế.

Một buổi sáng đẹp trời nọ...

Có lẽ sắp đến ngày tận thế rồi, chuyện lạ có thật.

Hoàng Tiến cảm thấy rất buồn, đứng ngoài hành lang, đưa mắt nhìn về một phía chân trời xa thẩm. Tuấn Phong dịu dàng đến từ phía sau, nhỏ nhẹ nói: - Hoàng Tiến, tao vừa mua cho mày một cái áo mới nè.

Hoàng Tiến vui mừng, nhận lấy chiếc áo. - Ôi! Đẹp thật đấy.

Tuấn Phong nở lên một nụ cười thật đẹp, đẹp nhất trần gian. - Tao còn có kẹo mày thích nhất nữa nè. Há miệng ra đi.

Hoàng Tiến cảm động, há miệng ra Tuấn Phong nhẹ nhàng đưa viên kẹo vào, vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt. Ôi, thật ngọt ngào.

Hoàng Tiến tự hỏi lòng mình. "Đây là mơ sao?"

"Đây có phải là mơ không?

"Mơ..."

"Chính là mơ..."

" Không..."

"Không phải..."

"Không phải là mơ..."

Hoàng Tiến giật mình tỉnh dậy, nước mắt dâng trào. - Tại sao, lại là mơ. Ước gì đây chính sự thật. Nếu có thể, thì mình ước, mình được ở trong giấc mơ này mãi mãi.

Tội cho thằng này quá. Chỉ có một giấc mơ thôi mà đủ làm cho cậu phải khóc, đủ để cho cậu đánh mất cả tâm trí. Nhưng ước mơ chỉ là mơ ước, cái hiện thực bây giờ của cậu khủng khiếp lắm.

- Thằng Tiến... mày thức dậy chưa... giờ này là sáu giờ ba mươi rồi đấy...

Tuấn Phong đập mạnh cửa. "Rầm... rầm... rầm..." - Thằng chó... mày chết ở trong đấy luôn đi, tao đi học trước đây.

Tuấn Phong đá chân vào cửa rồi bỏ đi. Hoàng Tiến nhanh vào phòng vệ sinh, vừa cài khuy áo, vừa mang giầy, vừa chạy theo Tuấn Phong. - Mày đợi tao với.

Cậu nắm tay Tuấn Phong lại, nói tiếp: - Sao mày đi nhanh vậy.

- Ai bảo mày thức trễ, tao đập cửa hoài, mà mày có thức đâu.

- Sao mày không vào gọi tao.

Tuấn Phong lạnh mặt liếc cậu một cái. - Mày khóa cửa trong, tao xuyên tường vào nha.

Hoàng Tiến lấy cặp trên vai Tuấn Phong. - Để tao chuộc lỗi đi.

Tuấn Phong là một con người sống bằng nội tâm, tuy bề ngoài lạnh nhạt khó gần nhưng hay dễ mềm lòng. Chỉ nghe Hoàng Tiến nịn nọt là bị mắc câu ngay. Cứ thế, dưới ánh nắng sớm, hai bờ vai cùng song song bước đi.

***
-Ngân Phong-
 
Chỉnh sửa lần cuối:

konny

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/10/16
Bài viết
508
Gạo
0,0
Chương mới (Ngoại truyện) TÌNH YÊU TRONG SÁNG

TÁM THÁNG BA, NGƯỜI NAM NHÂN TAO YÊU (Ngoại truyện)
Một buổi sáng đẹp trời, ánh ban mai gieo rắc tình yêu đến những hạt sương, đến từng chiếc lá. Hôm nay, mùng tám tháng ba, ngày dành cho phụ nữ, người mà ta yêu thương nhất, tôn trọng nhất, ta xin gửi tất cả lòng chân thành nhất đến với người ấy. Nhưng người mà Hoàng Tiến yêu nhất không phải người phụ nữ, mà là một nam nhân, vậy tám tháng ba nó định làm gì đây.

Nắng vừa đỗ, ngày thứ tư mát mẻ, hai đứa cùng đi học. Hôm nay không biết tại sao mà thằng Tiến nó cứ kỳ lạ làm sao ấy, trời sắp sập hay gì, sao mà từ sớm nó đã làm tất cả mọi chuyện không cho Tuấn Phong động vào thứ gì cả. Trời vừa sáng, Hoàng Tiến thức dậy thật sớm, nấu những món ăn mà Tuấn Phong thích nhất, soạn đồng phục đi học, mang giầy, trãi tóc, khoác áo, cầm cặp cho Tuấn Phong, thứ gì nó cũng là cả, chỉ trừ tắm vệ sinh cơ thể cho Tuấn Phong là nó chưa làm thôi. Ngày hôm nay, Tuấn Phong là một nam thần điển trai, một chàng hoàng tử sáng chói, còn Hoàng Tiến thì cứ như một con sen, một tên đầy tớ, nô lệ, người hầu cho chàng hoàng tử kia. Những hành động kỳ lạ của Hoàng Tiến khiến cho Tuấn Phong linh cảm rằng có một chuyện kinh khủng sắp xảy ra với mình, thường thì Hoàng Tiến tốt với Tuấn Phong lắm, bỗng dưng hôm nay nó còn tốt hơn bình thường nữa, thường ngày thì mới vừa ra khỏi phòng thì hai đứa nó đã cãi nhau nát nhầy, nhưng sáng nay, dù cho Tuấn Phong có nổi cáu đến mức nào thì Hoàng Tiến vẫn nhịn. Mà nó sao càng nhịn thì Tuấn Phong càng làm tới, Tuấn Phong như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy ấy. Suốt cả trong giờ học thì Hoàng Tiến cũng không cho Tuấn Phong làm gì cả. Đến giờ ra chơi, tụi nó cùng ra ngoài, đi đến đâu, thì tụi nó cũng gặp mấy thằng kia tặng quá cho bồ cả, còn hai đứa nó thì F.A mãi chơi vơi. Thấy mấy nàng nhận quà của các chàng thật hạnh phúc nó bộng dưng ra một ý định.

Trong những dãy hành lang đang ồn ào, Hoàng Tiến nắm tay Tuấn Phong chạy đi, đến một nơi thật vắng người trong gốc sân trường. Tuấn Phong hỏi:

- Mày đưa tao đi đâu thế?

- Tao có chuyện muốn nói với mày.

- Là chuyện gì? Cả sáng giờ tao thấy mày lạ lắm, bị điên rồi ư?

Hoàng Tiến nhìn Tuấn Phong bằng ánh mắt yêu thương, nó ngọt ngào.

- Ừ, tao bị điên thật rồi, tại mày làm tao điên ấy.

- Tại tao, sao mà tại tao...

- Tất cả lỗi tại mày.

- Sao mà tại tao hoài vậy, tao mắc mớ gì chớ.

Hoàng Tiến đứng gần lại Tuấn Phong hơn.

- Mày biết hôm nay là ngày gì không?

- Thì là ngày tám tháng ba.

- Ừ, ngày tám tháng ba.

- Thỉ chỉ là ngày quốc tế phụ nữ thôi mà.

- Ừ... là ngày quốc tế phụ nữ, tao muốn dành tất cả tình yêu của tao cho người mà tao yêu thương nhất.

Tuấn Phong há mồm.

- Vậy mày có người yêu rồi sao?

- Ừ...

- Là ai vậy?

- Mày suy nghĩ kỹ lại đi, nếu mày muốn nghe thì tao nói, nhớ là không được tức giận.

Tuấn Phong đang cài đặt chế độ tò mò.

- Ừ, là ai? Mày nói mau đi.

Hoàng Tiến đột ngột ôm chầm lấy Tuấn Phong, ngọt ngào, ấm áp.

- Là mày...

Cái lời nói trong không gian vắng lặng như muốn cướp mất trái tim Tuấn Phong, rồi lại đột nhiên.

"Chát..."

- Mày điên ư... tao là con trai đó, chứ có phải con gái đâu...

Hoàng tiến vẫn ôm chặt lấy Tuấn Phong mặc cho cái tát đau đến mức nào.

- Tao yêu mày thật lòng mà. Từ nhỏ đến giờ tao chưa bao giờ xem mày là một thằng con trai cả, mày luôn là một cô gái trong mắt tao. Tao yêu mày, yêu mày nhiều lắm.

Trái tim Tuấn Phong càng lúc càng loạn nhịp lên.

"Con gái..."

"Nó xem mình là con gái..."

"Một đứa con gái mỏng manh, được nó bảo vệ..."

"Nó yêu mình..."

Hoàng Tiến nói tiếp:

- Hãy làm người yêu của tao nha. Hãy làm người phụ nữ đẹp nhất trong lòng tao, tao yêu mày nhiều lắm. Hôm nay tám tháng ba, hẹn hò với tao nha.

Cái cảm xúc yêu thương đã càng lúc dâng trào, Tuấn Phong không thể nào khống chế được trái tim mình nữa. Cuối cùng, những lời nói thật lòng của nó cũng thốt ra.

- Tiến ơi... tao cũng yêu mày. Chúng mình hãy cũng hẹn hò, tao sẽ làm người phụ nữ cho riêng một mình mày, người phụ nữ đẹp nhất trong trái tim của mày.

P/s: Kim Hoa Ngân


>>Chương ngoại truyện hai

P/s: Konny "Nhân ngày 8/3, có một chương ngoại truyện xin ra mắt"
 
Chỉnh sửa lần cuối:

konny

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/10/16
Bài viết
508
Gạo
0,0
CHƯƠNG 3

Đã trải qua thời gian rất lâu, tâm trí của Tuấn Phong vẫn mãi ám ảnh cái nơi đám lửa hung tàn đó. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, chỉ trong một đám lửa mà cha mẹ nó đã chẳng còn ai. Từ cái đêm ấy, mỗi khi nó nhìn thấy lửa là đầu óc như điên loạn cả lên, dù cho chỉ là một ngọn lửa nhỏ thì nó cũng sợ hãi ôm mình chốn vào gốc tối. Hình ảnh đám lửa đang đốt dần đốt mòn trong cơ thể, cứ mãi tàn phá và bùng cháy trong thâm tâm nó. Đã nuốt trọn cả cuộc đời nó, chẳng có khi nào, nó thấy lòng mình vui và hạnh phúc cả, trái tim nó lúc nào cũng đau nhói. Những cái hình ảnh của cha mẹ lúc nào cũng in sâu trong đầu óc nó, những tháng ngày thật hạnh phúc, thật ngọt ngào. Đôi khi nó bỗng lặng lẽ dâng trào nước mắt mà chẳng ai hay ai biết đến, kể cả thằng Tiến đứa mà sống chung với nó từ thuở bé mà cũng chẳng biết gì.

***

Một ngày nọ...

- Tuấn Phong, hôm nay tao đi chơi với đám bạn, mày ở nhà ra ngoài an nha, tối lắm tao mới về.

- Mày cho tao đi với, tao không muốn ở nhà một mình đâu, lỡ có xảy ra hỏa hoạn gì rồi sao, đừng bỏ tao mà, xin đấy.

- Thôi, mày ở nhà đi, tụi kia nó ăn nhậu dữ lắm mày đi theo không được đâu.

- Thôi mà, cho tao đi với, có gì thì mày uống cho tao.

Hoàng Tiến lắc đầu.

- Không, ai bảo mày không biết nhậu chứ, nếu mày biết nhậu thì tao đã cho mày đi từ sớm rồi. Thôi, không nói nữa, không biết nhậu thì ở nhà đi nha, tạm biệt tối gặp lại.

Vừa sáng sớm, Hoàng Tiến đã ra ngoài, chỉ còn một mình Tuấn Phong ở nhà. Đến khoảng 7 giờ, nó cảm thấy hơi đói nên xuống bếp tìm chút gì đó ăn, cứ tưởng hôm nay Hoàng Tuấn đã nấu bữa sáng cho mình. Bước xuống bếp, lục loạn cả lên, mà chả thấy thừ gì có thể ăn được. Bụng nó đói lắm, đang kêu "ọt... ọt...". Nó ôm bụng đi về phòng, lấy tiền ra ngoài ăn cơm, lúc này nó mới nhớ ra.

"Vào ngày hôm qua...

Hai thằng đang đi ngoài phố, thì bỗng dưng mây đen kéo đến, mưa dầm đẫm hạt, hai đứa chạy vào một mái hiên trú mưa. Ướt cả người như hai con chuột lột, Hoàng Tiến nhờ có mặt áo khoác nên chỉ bị ướt áo khoác thôi, còn Tuấn Phong thì cả người. "Hắc xì..." thấy Tuấn Phong như vậy Hoàng Tiến liền cởi cái áo khoác ướt của mình ra, áo trong của mình vẫn còn khô đưa cho Tuấn Phong mặc. Bóp tiền của Tuấn Phong cũng ướt hết rồi. Hoàng Tiến bảo:

- Mày đưa đây, tao giữ cho. Mày cầm một hồi nó ướt hết giấy tờ đó.

- Ừ, lát nữa về nhớ đưa lại tao đó nha."

Và thế khi về nhà Hoàng Tiến chả đưa lại nó. Nó sang phòng Hoàng Tiến để lấy, nhưng thằng kia đi đã khóa cửa phòng lại luôn rồi. Tuấn Phong tức giận vô cùng về phòng, đá chân mình vào cạnh tủ, chửi mắng.

- Trời ơi... đói quá, cái thằng chó, mày giết chết tao mất.

Tuấn phong nằm trong phòng lăn qua lăn lại, chán chết, nó lấy điện thoại gọi cho Hoàng Tiến. Nhưng lúc nào cũng: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...", bụng càng đói nó càng tức điên lên. Nó quăn cái điện thoại vào gốc tường.

"Bóp..."

Nó vẫn nằm trên giường đói meo người ra, hẳn còn để ý gì đến cái điện thoại Samsum Galaxy S4 của nó đã nát cả màn hình ở góc tường. Tức muốn điên lên, chửi rủa:

- Trời ơi... thằng chó chết, mày thích thì đi luôn đi, đừng về nữa...

Cho đến lúc trưa, cơ thể của nó đã không thề kiềm chế được cơn đói. Nó lại xuống bếp, trong bếp chẳng còn món gì ăn được cả. Nó muốn tự mình nấu lắm, nhưng nó không biết nấu, và cái quan trọng là nó sợ lửa. Thật thê thảm, nó ngồi vào gốc bếp, tay chân mềm nhũn ra không còn chút sức lực nào cả. Cũng vào thời điểm lúc này, Hoàng Tiến và đám bạn...

"Tụi bây... uống cái đi... một trăm phần trăm... không say, không về..."

Hoàng Tiến cười.

- Hôm nay chơi hết mình nha.

Lũ bạn hùa lên.

- Đúng... chơi hết mình nha. Không say không về.

Trong khi đó, Tuấn Phong đang đói meo đói mốc ra thì Hoàng Tiến say sưa với những ly bia. Đến gần tối, cơn đói đã làm cho cơ thể Tuấn Phong rã rời, nó muốn ăn, ăn và được ăn thật nhiều. Nó tìm trong tủ lạnh ra được một cái bắp cải, mang ra bầm cho nhiễm, nó định nấu ấy hả, nó định nấu thứ gì mà bầm nhuyễn ra hết như vậy. Mang đi rửa, bỏ vào nồi, thêm rất nhiều đường, rất nhiều muối, và rất nhiều tiêu và bột ngọt, không biết nó định nấu món gì. Điều khó khăn với nó bây giờ là lửa, nó sợ lửa, không dám bật bếp gas, cái chuyện tưởng chừng như đơn giản nhưng thật sự khó khăn đối với nó. Từ nhỏ đến giờ, nó chẳng biết náu món gì cả, nó chưa từng nấu một lần nào, đến cả mì gói cũng chẳng biết nấu sao. Vì cơn đói, nó dồn hết sự can đảm của mình để xào cái bắp cải. Vừa bật bếp gas.

"Cạch...''

Bếp lửa bắt đầu bật lên. Trong tim mỗi người, bếp lửa chính là cái ấm áp nhất trong gia đình, nhưng đói với nó thì không, cái bếp lửa này như một cái thảm họa của nó. Sự sợ hãi đã đánh mất cả tâm trí, nó quăn cái chảo ra xa, làm bắp cải đầy ra sàn. Trong đầu óc nó giờ thật kinh khủng, đầu óc nó lạn cả lên.

- A... có ai không cú tôi với... cứu cha mẹ tôi với... cháy... cháy rồi... a... a... cứu tôi với...

Nó ôm đầu mình, ngồi vào góc bếp, ngọn lửa nhỏ kia vẫn cứ cháy. Bây giờ nó đã bị cái ký ức đau thương kìm hãm, bị sự sợ hãi nuốt trọn cả thâm tâm. Nó nửa điên nửa loạn, cứ ngồi nói những lời giống nhau. Và có một ai biết được, trái tim nó đang bị ngọn lửa đốt cháy, nó rất đau, rất đau mà không một ai bên cạnh san sẻ. Thời gian mãi trôi, ngọn lửa mãi đốt dần đốt mòn trong thân thể nó, không một ai biết, không một ai hiểu, cho dù nó đau đến mức nào thì nó cũng chỉ ôm nỗi đau đó một mình, một mình gánh chịu. Ngọn lửa càng lúc càng lớn, cho dù có một cơn mưa, cơn giông hay bão dữ, thì ngọn lửa kia vẫn cháy trong sự tiềm tàng. Một con người bề ngoài sắt lạnh như Tuấn Phong, đâu ai biết bên trong đang thiu đốt, nóng hực ngọn lửa của tuyệt vọng và nổi đau. Nhưng nó là một con người luôn luôn mạnh mẽ, dù có như thế nào thì nó vẫn không rơi dù chỉ là một giọt nước mắt. Chắc tại vì năm đó nó đã khóc cho cha mẹ hết rồi.

- Cứu.. cứu tôi với... có ai không... cứu tôi với... cứu cha mẹ tôi với... cháy... cháy rồi... a... a... cháy hết rồi...

Trời càng thêm tối, căn nhà lúc này chẳng có một ánh đèn. Nó đã chìm mình trong bóng tối. Cuối cùng thì cái thằng vô tâm đó cũng trở về (Mà cũng đừng trách nó quá, tội nghiệp. Tuổi trẻ mê chơi, ai cũng đã từng trải qua một thời tuổi trẻ mà phải không?). Hoàng Tiến cũng chìm mình trong căn nhà tối mịt, cứ tưởng Tuấn Phong đã ngủ. Hoàng Tiến bật đèn lên, bước thẳng vào phòng. Nhưng vừa bước đến cầu thang, vô tình nhìn vào trong bếp, bên trong mập mờ ánh lửa, Hoàng Tiến hốt hoảng chạy vào, bật đèn lên. Điều trước mắt bây giờ là thấy Tuấn Phong đang ngồi trong một góc tường sợ hãi, cứ lập đi lập lại chỉ có mấy câu.

- Cháy... cháy rồi... cháy hết rồi... cha mẹ đừng bỏ con, con sẽ theo cha mẹ... đợi con với...

Hoàng Tiến nhanh trống tắt bếp gas, đến cạnh Tuấn Phong hỏi:

- Phong... Phong... mày sao vậy?

Tuấn Phong cứ mãi nói những lời không đầu đuôi.

- Cha mẹ tôi chết rồi... tôi muốn theo họ... cha mẹ đợi con đi cùng với...

Hoàn Tiến thấy Tuấn Phong như thế, trong lòng càng lúc càng lo sợ, nó lắc mạnh người Tuấn Phong.

- Mày điên rồi à... mày tỉnh lại đi... mày đang làm tao lo lắng đó... mày tỉnh lại đi mà... mày hãy tỉnh lại đánh tao đi, chửi tao đi...

Nó ôm chặt Tuấn Phong, rưng rưng nước mắt, càng ôm chặt lấy trái tim càng trở nên đau nhói. Từ trước đến giờ nó chưa từng thấy Tuấn Phong như thế này bao giờ cả

- Mày đừng như thế... hãy tỉnh lại đi, tỉnh lại và nhìn tao... Mày cứ như thế sẽ dọa chết người mất... tao vẫn còn nhiều chuyện chưa nói với mày.

Nó hôn nhẹ lên mái tóc ướt đẫm từng đợt mồ hôi của Tuấn Phong. Cố nuốt một ngụm nước miếng đang nghẹn ở cổ rồi nói.

- "Tao rất yêu mày"...

Tuấn Phong đã bắt đầu mơ màng bình tỉnh hơn. Cậu nhìn Hoàng Tiến bằng ánh mắt đau thương tuyệt vọng, chứa đựng đầy sự chết chóc. Tuấn Phong thều thào.

- Mày... mày... làm tao ngạt đó...

Hoàng Tiến cảm thấy vui mừng, ôm chặt Tuấn Phong vào lòng hơn.

- Mày đã tỉnh lại rồi sao?

Tuấn Phong nhìn Hoàng Tiến với vẻ mặt hầm hầm, tức giận, trách mắng xô thằng Tiến ra xa.

- Mày đi chết luôn đi thằng chó... sao mày không đi luôn đi...

Hoàng Tiến mỉm cười.

- Mày vẫn còn biết chửi tao là tốt rồi, mày có biết lúc này đã làm tao lo lắm không.

- Mày sợ... mày cũng biết sợ sao, mày có bao giờ nghĩ đến tao chưa hả. Bóp tiền của tao mày giữ, mày đã quên mất rồi sao, mày còn quên mất ở nhà này còn có ta, một thằng vô dụng chẳng biết làm gì. Còn nữa, tao điện thoại cho mày hoài mà có thấy ai đâu, mày dùng điện thoại làm gì mà lúc tao cần điện chả được. Mày có biết rằng, nếu tao không có mày chỉ một ngày là tao sẽ chết mất.

Hoàng Tiến nhìn Tuấn Phong mỉm cười:

- Vẻ chửi mắng này mới là mày chứ.

- Mày dám cười tao sao, tại sao mày lại cười tao như thế chứ?

Tuấn Phong dùng hết sức để đánh Hoàng Tiến. Cái đánh yếu ớt, Tuấn Phong ngất đi ngay lúc đó. Hoàng Tiến nhìn Tuấn Phong bằng ánh mắt đầy xót thương rồi bế cậu vào phòng. Nó cứ ngồi cạnh giường Tuấn Phong, trên tay đang khoáy chén cháo vừa nấu xong, vẫn còn rất nóng. Thấy trên trán Tuấn Phong đang chảy thật nhiều mồ hôi, nó đặt chén cháo xuống bàn rồi dùng khăn với nước ấm lau đi. (Thằng Phong, con nhà người ta chỉ có đói xíu thôi, làm gì mà ân hận làm quá vấn đề lên thế. Giống như sắp từ bỏ thế gian vậy.)

Vì từ nhỏ đến lớn Tuấn Phong luôn được ăn no mặc ấm nên đói một chút thôi là đã mềm nhũn ra rồi. Tuy cơ bắp trên người có phần săn chắc đó là nhờ thường xuyên cùng Hoàng Tiến đi tập thể hình mà có. Chứ Tuấn Phong suốt ngày được Hoàng Tiến nuông chiều, nên một thằng thì giống như công tử, còn một thằng thì giống như oxin cao cấp mọi thời đại.

Chiếc khăn lau đến đâu thì khuôn mặt ánh tuấn càng hiện ra tới đó. Hơi nước ấm lướt nhẹ qua làn da trắng mịn, qua hàng mi dài, qua đôi chân mày rậm, lướt vòng trên cạnh hàm, nuối tiếc lướt trên bờ môi hồng nhạt của thường ngày mà giờ biến sắc. Chiếc mũi cao thẳng làm cho người ta say lòng. Từng khía cạnh thật sự là một con người rất hoàn mỹ. (Nhưng chỉ tiết rằng, người con trai ấy mang cung xử nữ. Là một xử nam a!).

Hôn nhẹ lên đôi mi dài ẩm ướt, nói.

- Mày tỉnh lại đi, đừng nhắm mắt ngủ như vậy nữa mà. Hãy ngồi dậy ăn cháo đi, chẳng phải mày thích nhất là tao nấu ăn cho mày sao, giờ tao nấu xong rồi nè, ngon lắm. Mày không thức dậy nó sẽ nguội mất.

Nó nắm chặt tay Tuấn Phong, nói tiếp:

- Hãy tỉnh dậy mau lên. Tao xin hứa với mày, từ nay về sau tao sẽ không bỏ rơi mày một mình như vậy nữa. Tao hứa thật đấy. (Thằng Trần Hoàng Tiến vừa đổi họ thằng họ Hứa. Sao tự dưng cứ ngồi mà hứa hoài thế?)

Đôi bàn tay Hoàng Tiến thật ấm áp, cứ giữa chặt đôi tay lạnh lẽo băng giá của Tuấn Phong. Hoàng Tiến không thể hiểu nổi, cái cảm giác đó là gì. Nó có cảm giác thật là hạnh phúc khi được như vậy, được nắm tay, được chăm sóc, được nhìn và quan trong nhất là được quen biết, được sống chung với Tuấn Phong. Hơi ấm từ đôi bàn tay ấm áp kia, dần thẳng vào trái tim vỡ vụn của Tuấn Phong. Và ngay lúc này, không phải là Hoàng Tiến nắm tay Tuấn Phong nữa, mà chính Tuấn Phong là người nắm tay Hoàng Tiến. Không chỉ có thế, nó còn nằm trên giường khóc thầm, đây chính là lần dầu tiên nó khóc mà để cho Hoàng Tiến thấy. Từ trước đến giờ, tất cả mọi chuyện đau buồn, nó điều cố chịu đựng một mình, không cho ai biết cả. Cho dù nó có té thật đau, bị người ta đuổi đánh, bị bắt nạt, trêu là một thằng mồ coi không cha không mẹ thì nó chẳng bao giờ khóc. Nhưng giờ nó đã khóc, đã khóc trong âm thầm, khóc trong lặng lẽ, khóc không phát ra một tiếng động, không thể kiềm chế, không thể biết được bản thân mình đang khóc. Nó cứ thều thào trong ký ức:

- Cha mẹ, con nhớ cha mẹ lắm. Con yêu cha mẹ lắm, đừng bỏ con nữa nha...

Hoàng Tiến đau lòng lau nhẹ giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, ôm chặt Tuấn Phong nói:

- Ừ, thì... cha mẹ sẽ không bỏ mày đâu, họ sẽ luôn theo bảo vệ mày.

Tuấn Phong cảm nhận được hơi ấm đang chuyền cả toàn thân mình, một xúc cảm lớn lao. Thật bất ngờ trong những cái bất ngờ, Tuấn Phong mở mắt ra, nó phát hiện, Hoàng Tiến đang ôm nó. Một ánh mắt thật đáng sợ, ánh mắt của một đứa con đến từ địa ngục u ám đầy âm khí. Nó xô mạnh Hoàng Tiến ra xa, cố mắng, cố chửi:

- Mày điên à... sao lại ôm tao. Đồ thằng bệnh tật, con trai mà cũng không tha.

Hoàng Tiến vừa ăn cái đấm của Tuấn Phong như vừa thăng thiên từ cõi lạc trở về. (A u... tội nghiệp cho thằng nhỏ.)

Hoàng Tiến đưa cái mặt vô (số) tội ra, xoa xoa một bên.

- Ui da... da ui... đau chết tao mất, mày mạnh tay quá mức rồi đấy. Mày tốt lắm.

Tuấn Phong nhìn cái vẻ mặt nhàm chán nhất trong mọi thời đại đó, muốn điên máu, nghiến răng qua lại chỉ hận là chưa nghiến tới rơi nguyên hàm răng ra luôn.

- Mày đau chết luôn đi. Sao mày không chết luôn đi chứ. Cho mày một đấm thôi chắc chẳng ăn nhằm gì với mày, tao còn muốn phanh thây mày ra luôn nữa cơ.

Hoàng Tiến lộ ra vẻ mặt trêu đùa.

- A, ác dữ vậy. Nếu tao mà chết thì ai sống làm con sen cao cấp nhất mọi thời đại cho mày. Ai nấu ăn cho mày đây. Giữ tao lại là có ích ghê gớm cho xã hội luôn đất. Nếu mất tao đi thì xã hội sẽ thiếu đi một lãng tú điển trai, tốt bụng, hiền lành chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?

- Đê tiện... mày là đồ sở khanh, là một thảm họa của thế giới nghe được hơn.

Càng lúc mặt Hoàng Tiến càng trở nên hèn hạ, gian xảo.

- Ừm, cảm ơn đã quá khen. Sở Khanh tên này hay lắm, một nhân vật cực kỳ phản diện trong "truyện Kiều" nè.

Mặt Tuấn Phong tức giận nổi gân xanh, quát lớn.

- Đùa giỡn với ông mày à. Ông cắn cho chết bây giờ.

Mặt Hoàng Tiến trở nên biến sắc. (Đúng là câu: "Anh hùng không qua được ải mỹ nhân.").

Nhưng sự im lặng chưa đầy một phút thì im lặng đành vụt tắt.

"Ọt... ọt..."

Tiếng bao tử đang gào thét cả ngày trời của anh ấy vang lên rồi. Hoàng Tiến mỉm cười bưng nhẹ chén cho Tuấn Phong.

- Mày ăn đi, tao vừa nấu đó. Để tao đút cho.

Tuấn Phong phũ phàng phát cáu lên.

- Không cần, tao có tay có chân để tao tự ăn là được. (Tiến này, anh thấy chưa. Từ nay về sau có trêu hùm trêu hổ chớ mà đi trêu mấy người giận dai như thằng Phong.)

Vừa nghiêng mình đưa tay ra lấy chén cháo thì ngã xuống. Vậy mà còn bảo là tự mình ăn được, lừa con nít sao. Hoàng Tiến nhanh tay đỡ nó dậy.

- Để tao đút cho.

- Tao đã nói là không cần rồi mà để tao tự ăn là được.

Hoàng Tiến giả điếc đưa một muỗng đầy cháo đưa vào miệng Tuấn Phong.

- Ăn hết cho tao, cấm cãi. Mày thật bướng mà.

Được người ta đút bản thân thích muốn chết mà giả vờ giả vịt. Tuấn Phong cau mày không cam lòng để người ta đút mà cố nuốt là từ muỗng. Không phải là khen mà thằng Tiến nó nấu cháo ngon thật, làm cho người ta ăn hết cháo luôn rồi. Mà nói thật, lúc bé thằng Tiến là một thằng siêu ở bẩn còn Tuấn Phong nhà ta là một siêu phẩm chàng trai hiếm thấy sạch sẽ vô cùng. Chắc là kể từ lần gặp đầu tiên, Hoàng Tiến đã phải lòng Tuấn Phong nên đã cố gắng học làm này làm nọ để có thể chăm sóc tận tình cho Tuấn Phong. Sau khi nghiệm nhiều năm làm việc bây giờ anh ta đã trở thành một tác phẩm bảo mẫu siêu cao cấp của tác giả tiêu soái Tuấn Phong.

Vừa ăn xong thì anh ta đã có sức sống lại rồi. Y như một cây dương liễu đưa mình trước gió. Ngồi bật dạy dùng chân đá Hoàng Tiến một đá. (Đã bảo rồi, đẹp trai thế mà thù dai thật.)

- Thằng chó... tại sao mày lại để tao chết đói thế kia chứ. Mày ác lắm đó biết không. Thường ngày tao có đánh mày, nhưng đừng trả thù tao thế chứ.

Hoàng Tiến cười khì, lộ ra một cây răng khểnh chuẩn đẹp trai, chuẩn đáng yêu luôn.

- Nếu tao mà để cho mày chết đói, thì giờ này mày còn sức ở đây mà đá mà chửi tao sao?

Tuấn Phong lấy cái gối mềm đập Hoàng Tiến.

- Mày chết đi thằng kia. Còn dám trêu tao, còn dám cười tao.

- Tao đâu có trêu mày, thấy mày như vầy tao rất vui. Nhưng tao tiếc thật, nếu tao mà chết đi theo lời mày nó, thì từ nay về sau kiếm đâu ra ai chăm cho mày được như tao.

Tuấn Phong nhìn nó bằng nửa con mắt, khinh bỉ.

- Ai thèm mày chăm, nếu mày chết thì tao liền đi tìm nữ chủ nhân của đời tao. Nói thật nhá, giờ tao mà muốn có thì cả đám xếp hàng hết mấy châu lục luôn cơ.

Tội cho anh ấy ngậm cả một bụng lớn ấm ức, trong lòng đầy máu trộn lẫn nước mắt. Uy hiếp Hoàng Tiến à, thông báo trước anh ấy chẳng phải dạng vừa đâu, nói chung là bám dai như đĩa ấy. Xem anh ra tay này, vẻ mặt ngây ngây (thơ thơ), chưởng nhẹ một chút ngay điểm yếu của Tuấn Phong đáng thương.

- Đừng có mà nó cả đám con gái đi theo mày, trước mắt đây, mỗi lần đến trường đều trong mày như siêu sao hay xuất hiện trên màn ảnh nhỏ. Gặp mày là bọn con gái trở thành sắc lang muốn nuốt sống mày vào bụng. Lúc không có tao, đừng nói chi là xếp hàng cả lục địa. Hiền như củi khô như mày ư, chỉ cần một đứa thôi nó cũng khiến mày chết. (Vớ vẩn à, thử không có anh coi, trinh tiết của cưng đã bị bọn tiểu yêu tinh phá mất từ khi nào không biết. Ở đó mà bày đặt nữ nhân xếp hàng.)

Tuấn Phong đáng thương nhà ta, không biết nên nói gì, nói chung là nói không lợi với cái thằng dâm loạn này. Tất cả mọi thứ im lặng, thật im lặng, và rồi một câu nói ngọt ngào khơi lên khiến lòng người ta thấy ấm áp.

- Phong à, cho tao xin lỗi nhá, từ nay về sau tao hứa sẽ không bỏ rơi mày, sẽ ở bên cạnh nấu ăn cho mày. (Nấu ăn cho mày suốt cả cuộc đời tao cũng bằng lòng.)

Tuấn Phong hai mắt bỗng sáng lóa lên như ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua phiến lá, không quá nóng nhưng dễ khắc sâu vào tâm can người khác.

- Thật đấy nhá, mày hứa đó, không được nói đối.

Hoàng Tiến gật đầu lia lịa, chỉ hận là không thể gật cho đến cái đầu rơi ra ngoài. Tươi cười ngây ngốc như một con sen.

- Ừ, là thật. Mai muốn ăn gì tao nấu cho.

Có một món được ghi tạc vào trong văn thiên cổ của Tuấn Phong luôn luôn muốn ăn. Lấy tay cạ cằm, không suy nghĩ, nói:

- Chè hạt sen...

Dường như là hiểu hết được sở thích của đối phương cũng đã biết trước được câu trả lời, vì lần nào câu trả lời cũng là như thế. (Biết trước rời mà còn hỏi, đúng là đồ dở hơi) Hoàng Tiến gật đầu.

- Ừ, ừ. Mai tao nấu cho. (Cái thằng này, mày ăn chè hạt sen riết rồi không thấy chán à. Tao là người nấu mà còn phát chán nè. Theo tao thì không có món nào ngon cả. Tao luôn nghĩ, mày là món ăn ngon nhất.)

Anh Tiến nhà mình đã lộ ra bộ mặt sắc lang rồi kìa, tội anh Phong quá a, cẩn thận với tên cẩu tặc này nha hoàng thượng.

Hoàng Tiến bỗng dưng lộ ra một nụ cười gian xảo, dâm bộc phát, khoác tay lên vai, xoa xoa bên má Tuấn Phong.

- Này, nếu lỡ một ngày nào đó tao không còn cạnh mày thì mày sẽ ra sao hả?

Tuấn bịt mũi lại, đẩy Hoàng Tiến ra xa.

- Kinh tởm chết đi được, mày đi tắm cho tao. Mày thử ngửi người mày xem, như cái hủ hèm nồng nặc. Không ra gì cả chỉ biết ở đó mà vớ va vớ vẩn.

Nghe người kế bên nói thế, đứng lên kéo áo ngửi ngửi. Không biết xấu hổ nói:

- Ừ, nó hôi thật. Tao không ngờ tao có thể hôi đến thế. Chắc sắp đạt được kỷ lục thế giới luôn rồi. Mà quên, lúc nãy trong giấc mơ. Mày khóc thật dễ thương. Đúng là cong người dễ thương đến khóc cũng dễ thương.

Tuấn Phong mặt tối đen, đạp mông Hoàng Tiến một cái vào dính vào vách tường.

- Mày điên à, khóc mà dễ thương cái gì chứ.

Có người muốn châm thêm ngòi vào lửa, không biết sợ là gì.

- Tao nói thật mà.

Tuấn Phong đi đến, nắm chặc cổ Hoàng Tiến,

- Mày muốn chết với tao à. Lúc đó tao có nói gì không?

Hoàng Tiến lộ ra bộ mặt cười gian xảo.

- Mày với khóc vừa gọi cha, gọi mẹ... mà còn... nhưng tao nói ra mày đừng có dọa đánh người nha.

Càng giữ chặt cổ áo Hoàng Tiến hơn.

- Tao đã làm sao, nói đi, tao nhất định sẽ không đánh.

Hoàng Tiến trở nên gian tà bất chính.

- Mày còn ôm chặt tao, mày nói "Yêu tao". (Đúng là nói dối không chớp mắt.)

Tuấn Phong bị thằng kia làm tức đến đỏ mặt, nửa thẹn nửa giận. Ngay lúc này... Tuấn Phong... không muốn đánh Hoàng Tiến chút nào cả... mà nó muốn... thiến cái thằng kia ngay lập tức.

Nghiến nghiến hàm răng. Trong lòng như đang mài một cai dao thật bén để tiêu xác thằng kia. Vẫn chưa tin việc mà thằng kia vừa nói, hỏi tiếp.

- Tao đã nói vậy thật sao?

Hoàng Tiến đùa bỡn, theo trớn mà tiến tới trêu người ta. Liền không suy nghĩ mà gật gật đầu, cười gian.

- Ừ, có đấy. Sự thật một trăm phần trăm.

Tuấn Phong lúc tức giận thật là đáng sợ, đánh người kia không lưu tình thật sự rất dã man.

- Thằng chó, nếu tao biết mày có nửa lời nói dối thì đừng trách tao.

Hoàng Tiến cảm thấy thật thích thú khi nhìn thằng kia tức điên máu, vừa cười vừa xin tha.

- Tha cho tao đi, mày bạo lực quá à. Tao nói thật, mày chỉ khóc gọi cha mẹ thôi, còn chuyện kia là tao đùa.

Thấy cái vẻ không biết ăn năn hối lỗi gì cả, cố lấy chân đá thằng kia một cái.

- Dám đùa với ông mày à.

Hoàng Tiến vẫn cứ ở trạng thái cười ha ha.

- Có cái thằng bị lừa.

Tuấn Phong, anh đây thật sự muốn thiến nó. Nhưng cố hít vào một hơi sâu, đi lại giường ngồi, ôm một bụng tức giận.

- Mà thôi đi. Nói chuyện với thằng điên như mày càng tức thêm. Hình như ở trong ký ức của tao nhớ là khi tao loạn lên, tao nghe ai đó nói yêu tao. Giọng nói nghe biến thái ghê lắm.

Tuấn Phong chỉ lấy cớ hỏi cho có vậy thôi, chứ trong lòng nó đã biết. Hoàng Tiến ngây người lập tức như một con nai vàng ngơ ngác.

- Là thằng nào biến thái dữ vậy ta. Hình như mày nghe nhằm rồi, chắc cha mẹ mày nói đấy.

Nghe nói vẻ có lý, Tuấn Phong không thèm để ý đến nó nữa mà nằm lên giường nhắm mắt lại nhưng trong lòng vẫn cứ nghĩ ngợi. Đã nghe rõ cái giọng nói đó quen thược lắm, không phải của cha mẹ, nhưng thật sự rất ấm áp.

Thấy Tuấn Phong muốn ngủ, Hoàng Tiến cởi áo ra, đi về phòng. Trước khi đóng cửa, đứng bên ngoài nói.

- Thôi, ngủ ngon đi, cũng đã khuya rồi.

Vẫn cứ liếc mắt nhìn lên người nằm trên giường mà tâm tình khó phân định được. "Phong tao yêu mày, tao yêu mày nhiều lắm... nhưng tao cũng không biết nên xác định cái tình cảm này là gì. Mày là anh họ tao, mang cho nhau một phần huyết thống. Chắc chỉ là tình anh em quá lớn nên tim tao có sự khác thường. Thôi ngủ thôi, nghỉ nhiều cũng thế. Là đàn ông con trai mà, suy nhỉ nhiều làm gì."

Tình yêu? Rốt cuộc đây có phải tình yêu hay không? Tụi nó có một khoảng cách quá lớn, càng muốn tiến gần một chút, sẽ mau tiến xa ra vạn dậm. Tình yêu là một thứ thật đơn giản, nhưng chúng ta cứ hóa nó thành phức tạp. Trong lòng Hoàng Tiến bây giờ không có điều gì hạnh phúc bằng được ở bên cãnh Tuấn Phong như thế này là đủ.

(Ý anh Tiến nhà mình là muốn làm người hầu cho người ta, cam tâm tình nguyện cho người ta sai bảo.)

 
Chỉnh sửa lần cuối:

konny

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/10/16
Bài viết
508
Gạo
0,0
Chương 4

Kể từ cái ngày hôm ấy, Hoàng Tiến luôn theo bên cạnh Tuấn Phong, mong sao mọi chuyện không bao giờ xảy ra thêm lần nữa.

Một ngày đẹp trời nọ...

Dưới ánh nắng dịu dàng của buổi sớm bình minh. Hai bờ vai cùng sánh nhau đi trên con đường ngập tràn tia nắng. Hôm nay, hai đứa lại cùng nhau đi học. Vừa đi, Hoàng Tiến vừa trêu Tuấn Phong.

- Này Phong, mày còn nhớ nhỏ Phương Nghi lớp 11A4 không?

Tuấn Phong lạnh lùng liếc xéo cậu, gật đầu. Nhìn thấy cái mặt vô liêm sỉ này là khiến người ta muốn đè xuống đánh cho một trận.

Hoàng Tiến đối với cái biểu hiện này của Tuấn Phong thì vô cùng quen thuộc, nói tiếp:

- Tao thấy nó vô cùng dễ thương nha. Mày nhanh tay đi không thôi có đứa nó hốt luôn bây giờ. Tao thấy nhỏ đó thích mày lắm.

Vừa nghe Hoàng Tiến nói xong, ánh mắt lạnh băng thường ngày dần dần dịu đi. Theo một cái chu kỳ nào đó, mang theo chút hơi ấm, cuối cùng là... nóng rực, nổi lửa và phát cháy. Không kiềm chế nổi cảm xúc, đưa tay đấm mạnh lên vai cái thằng kế bên một cái, khô khan mở miệng.

- Mày muốn chết à.

Với cái tính bạo lực này lâu ngày cũng đã trở thành thói quen. Hoàng Tiến vẫn cười tươi như hoa nở, vẫn vô liêm sỉ. Lấy tay xoa xoa vai, làm ra khuôn mặt vô cùng tội nghiệp.

- Ui da... mày dã man quá, đánh tao chết rồi. Thích người ta để ý người ta thì nói ra đi, cứ nhìn hoài không tỏ tình có ngày sinh bệnh mất. Lợi dụng nắm tay con người ta vài cái cũng được mà.

Xem cái trò đùa dai này, Tuấn Phong muốn đem bảo bối cả đời của thằng này đi thiến. Nghiến răng, nói:

- Nắm tay cái đầu mày. Nếu thích thì mày cừ đi nắm tay nhỏ Thảo của mày kìa.

Hoàng Tiến lấy ngón tay tự chỉ vào mặt mình, ngây ngốc.

- Tao? Nắm tay nhỏ Thảo? Mày nghĩ sao mà đem tao ghép với con heo vừa mập, vừa lùn, vừa tập hợp tất cả mọi thứ xấu nhất trên thế giới...

Chưa kịp nói hết thì có một tiếng nói quen thuộc từ phía sau vọng đến. Chen vào giữa Tuấn Phong với Hoàng Tiến.

- Hồi nãy, ai nói thích nắm tay bé Thảo của lớp mình vậy?

Mặt Hoàng Tiến bắt đầu đen như cái nhọ nồi, tức giận đá một cước lên mông tên đó. - Mày cứ như ma ám vậy? Chỉ có mày mới thích hợp với nhỏ đó đấy.

Cậu nhóc Hải Kỳ, bạn thân cùng lớp võ và ở trường của hai đứa nó. Vóc dáng thanh tú, còn hơi ngốc ngốc nhưng khiến người ta dễ mến. Bị Hoàng Tiến đá một cái liền như con thú xù lông, đánh trả lại.

Tuấn Phong đứng một bên xem không khỏi nhíu mày, thấy thật chướng mắt. Khó chịu trong lòng mà một mình đi trước. Hoàng Tiến đá mạnh một cái vào chân Hải Kỳ liền vội vàng chạy theo sau. Và cứ thế cả bọn cùng đến trường.

Hôm nay việc lên lớp học vẫn như thường ngày, chỉ là có thêm vài việc rắc rối.

Tan học, tất cả điều tấp nập ra về. Không ai chú ý đến một nhóm người đang đứng bên phía con hẻm cạnh trường học.

Tuấn Phong và Hoàng Tiến thường đi học về muộn nhất. Đợi đến khi tất cả mọi người từ cảnh chen chúc xong tụi nó mới thong thả về nhà. Vừa bước chân ra khỏi cổng trường thì có một đám khoảng tám, chín tên cao to đứng chặn đường.

- Chào, tụi bây chắc còn nhớ bọn này chứ?

Cả hai nhìn về phía họ có chút kinh ngạc, theo bản năng dán sát vào nhau rồi lùi về sau một bước.

Hoàng Tiến gượng cười liếc nhìn sang Tuấn Phong một cái. - Đương nhiên là nhớ. (Bởi vì cái hôm ấy mà tao bị thằng Phong đánh bầm mình.)

Bỗng có một giọng nói lạnh lùng từ phía sau phát ra. - Nhớ thật à, kể từ cái ngày hôm ấy tao cũng nhớ tụi bây nhiều lắm.

Cả bọn đứng tránh đường. Một thanh niên khoảng tuổi hai mươi mấy. Thân cao một mét tám, da ngâm ngâm, mái tóc phủ muốn hết cả khuôn mặt. Nhìn như một tên côn đồ. Hắn tên Hạo, một võ sư karate đai đen, thường xuyên thích gây sự.

***

Tuần trước, trên đường đi học về.

- Đừng mà... tôi không muốn.. Đừng...

Hai đứa vừa về đến con hẻm. Bỗng dưng nghe được tiếng khóc nức nở. Vừa bước vào đã thấy một cô nữ sinh bị bốn người vây quanh. Đưa tay chạm lên gương mặt trắng nõn đầy nước mắt.

- Em nín đi em gái. Cho anh chạm vào một chút thôi mà cũng chẳng sao.

Thấy vậy Hoàng Tiến liền chạy đến xô bọn kia ra. - Tụi mày ức hiếp con gái à?

Bọn kia nhìn Hoàng Tiến cười to. - Ừ, thích như vậy đấy. Định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?

Hoàng Tiến liền đưa cô nữ sinh ra sau lưng mình. - Ừ, tao muốn thế đấy thì sao?

Có một tên nhận ra được Hoàng Tiến.

- À, tao biết mày. Mày là thằng thích lo chuyện bao đồng nè. Lần trước trong cuộc thi võ của các trường, mày tố cáo tao gian lận. Khiến tao bị loại.

Hoàng Tiến hình như cũng bắt đầu nhớ ra hắn. Miệng cười nhếch lên.

- Tao nhớ ra rồi. Mày là võ sư Lâm Thiên Hạo.

Hắn nhìn Hoàng Tiến cười khinh. - Mày sợ rồi à. Nếu sợ thì nhanh đi đi, không thôi thì thù mới lẫn nợ cũ tính một lần.

Ba tên trong đám hùa theo. - Đại ca, nó dám phá đám anh kìa. Đánh nó đi.

Vừa nó xong, cả đám ập đến đấm đá vào người Hoàng Tiến. Cô nữ sinh kia chỉ còn biết ép sát mình vào tường khiếp sợ.

Thấy Hoàng Tiến một mình đánh với bốn đứa kia. Tay chân thằng Phong cũng đau có yên. Một thân phi tới, kéo tay một thằng ra sau, đạp mạnh vào bụng dưới. Khiến tên đó chỉ còn biết nằm liệt dưới đất kêu la. Một mình tiếp tục xử luôn cả hai tên còn lại.

Hoàng Tiến thì cố sức đánh với Thiên Hạo. Hắn mạnh thật, nhưng cũng chẳng ăn nhằm gì Hoàng Tiến. Dù hắn là võ sư đai đen đi chăng nữa, Hoàng Tiến cũng một mình dư sức đánh với hắn. Kết quả cuối cùng hắn bị Hoàng Tiến đá cho một cước vào bụng. Cả người liền không còn chút sức lực.

Vậy là hành trình anh hùng cứu mỹ nhân của hai nam thần cũng thành công. Hoàng Tiến nhìn sau phía cô gái vẫn đang đứng khóc. Liền từ trong túi lấy ra chiếc khăn giấy đưa lên, cô nhận lấy lau lau vẫn cúi đầu khóc.

- Mọi chuyện đã xong rồi, không còn gì nữa.

Vừa dứt lời, một con dao từ phía sau đâm tới.

Trong khoảng khắc ấy, đôi mắt Tuấn Phong sáng lóe lên. Nhanh như cắt, giơ đôi chân mạnh mẽ lên đá một cái.

"Bóp..."

Tên Hạo thua không cam lòng thêm một lần nữa nằm dưới đất. Hoàng Tiến quay sang Tuấn Phong tiêu soái cười một cái. Mặt Tuấn Phong vẫn lãnh đạm như thế không phản ứng gì.

Cả bọn bị ánh mắt lạnh lùng của Tuấn Phong liếc qua hoảng sợ bỏ đi.

Cô nữ sinh vẫn đứng đó khóc không ngừng chắc cô khiếp sợ cảnh đánh nhau lắm. Hoàng Tiến trấn an nhẹ nhàng hỏi: - Cô có sao không? Tại sao bọn họ lại gây sự với cô?

Lấy khăn lau nước mắt. Vẻ mặt vẫn một cổ khiếp sợ, nức nở. - Mấy ngày trước, tên Hạo kia em chẳng biết hắn. Tự dưng hắn... hức... bảo em làm người yêu của hắn. Em không đồng ý... hức...

- Vậy cô có nói chuyện này với gia đình chưa?

Cô lắc đầu, vẫn nức nở muốn nói không thành lời. - Dạ chưa, em không dám nói... hức... em sợ... hức... hắn bảo, nếu em dám nói với gia đình thì lúc đó đừng trách hắn. Hắn sẽ... hức.... hu hu...

Lời nói không thể nói ra được ngoài tiếng khóc nấc lên. Thấy một cô gái đáng thương trước mắt, sao thằng Tiến có thể cầm lòng nổi. Không hiểu sao, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của cô gái. Trông cô thật đáng yêu, nếu như có đứa em gái như vầy thì tốt biết mấy, bảo đảm tối ngày trêu nó cho tới khóc mới thôi.

- Nín đi, đừng sợ. Bọn chúng sẽ không làm phiền cô nữa đâu. Nếu còn dám, cô cứ đến tìm chúng tôi, chúng tôi có thể giúp cô.

Cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay, cô gái có chút yên tâm. Mắt nhìn về hai thanh niên vừa cứu mình. Bất giác nước mắt khô không còn rơi một giọt. Trong lòng như có hàng trăm hàng nghìn con thỏ đang nháo loạn. Ôi, ông trời ơi, sao trên đời này lại có người đẹp trai đến thế? Sao mình không gặp những người này sớm hơn chứ. Đẹp trai quá đi, còn thật là ngầu. Lúc nãy khi cứu mình sao không để ý đến. (Em ấy mê trai rồi kìa, nhưng hãy biết một điều trong truyện gay thì bao giờ con gái được như ý nguyện... bạc phận...).

Cô gái chuyển mắt sang say mê nhìn Tuấn Phong, con người này thật đẹp trai nhưng lạnh lùng ít nói. Cô bắt đầu thấy thích, thích từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng cái ánh mắt đó của cô càng làm cho người ta thấy mà chán ghét, con người kia ghét nhất là có ai nhìn mình. Liếc mắt sang cô gái Tuấn Phong có một cảm giác duy nhất là xem thường. Đối với một con người cao cao tại thượng như nó thì trừ bỏ thằng Tiến ra chẳng có muốn mở miệng làm gì. Cứ xem như là nói chuyện rất mỏi miệng đi. Dưới ánh mắt của cô gái kia, Hoàng Tiến có một dự cảm chẳng lành, cậu biết rõ nhất thằng Phong ghét nhất là cái gì mà. Với lại sao cậu có thể để yên cho người cứ nhìn thằng Phong đến thế, chắc tại ghen. À, nhưng làm sao phải ghen, cậu có tư cách gì đi ghen với một đứa con gái. Tâm thần à, một thằng con trai lại đi ghen với một đứa con gái, mà lại ghen vì một thằng con trai. Thế là Hoàng Tiến liền lấy lai tinh thần.

- Này, cô không sao chứ?

Cô gái lấy lại được hồn mình. Dời mắt nhìn về Hoàng Tiến. - Dạ không?

- Cô tên gì?

Cô gái lấy khăn lau giọt nước mắt còn động lại trên mi, giọng nói vì khóc mà trờ nên khàn khàn. - Em, tên Phương Nghi, lớp 11A4. Chắc chúng ta học cùng trường.

Hoàng Tiến cười. - Ừ, tụi này 12A6, tôi tên Tiến, còn nó tên Phong. Nếu sau này có chuyện gì cứ đến tìm chúng tôi.

Phương Nghi mỉm cười, trông thật đáng yêu. - Dạ, em cảm ơn các anh. Tên hai anh hợp thật đó, ghép lại thành Tiến Phong, mạnh mẽ mà tiến tới.

Nghe cô nàng nói vậy, bỗng dưng thằng Tiến thấy thật hài lòng, nhóc con này cũng ngọt miệng ghê. Chắc là số trời đã định cho sẵn cho hai cái tên Tiến - Phong rồi. Hoàng Tiến bắt đầu có cảm tình với cô gái tên Phương Nghi này.

- Nhà cô ở đâu để bọn tôi đưa cô về.

Phương Nghi mỉm cười, nụ cười tựa như nghìn bông hoa nở tươi sáng giữa ánh ban mai. - Nhà em gần đây, vậy đi thôi.

Khóe mắt cô vì khóc mà hơi đỏ lên, đi phía trước, cùng Hoàng Tiến nói chuyện lâu lâu lại liếc sang Tuấn Phong, con người đẹp trai kia một cái. Suốt đường đi Phương Nghi chẳng thấy anh ta nói gì, có phải bị hội chứng căm. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng cô cảm thấy càng lúc càng thích anh chàng này rồi. Vừa về đến nhà, cô đã cười tươi như hoa, chạy nhanh vào trong bếp mang hết đồ trong tủ lạnh ra nấu ăn. Khiến cho cha mẹ và những người giúp việc trong nhà tưởng rằng cô bị tâm thần mất rồi.

Sau đưa Phương Nghi về nhà, bỗng dưng điện thoại Tuấn Phong reo lên. Thấy một số lạ liền tắt máy, nhưng không biết ai rảnh tiền mà lại còn dai. Gọi làm phiền mười mấy cuộc, cuối cùng nó sắp điên lên. Lạnh nhạt nghe máy.

- A lô...

Bỗng dưng bên kia điện thoại phát ra giọng nói con gái.

- A lô... chào anh Phong, em là Phương Nghi... Em...

Lời chưa nói hết thì phía bên kia không biết đã tắt từ khi nào.

Hiểu rõ Tuấn Phong ghét nhất là bị làm phiền điện thoại nên trước lúc đưa Phương Nghi về cậu đưa số điện thoại cho cô. Điện thoại của thằng Phong từ lúc mới mua đến giờ chỉ có mỗi số điện thoại của thằng Tiến với chú (Cha thằng Tiến) mà thôi.

Hoàng Tiến đang nằm trong phòng vui vẻ vì trả thù được thằng Phong. Nghĩ đến cái bộ dạng bị làm phiền, cậu ôm bụng cười đến nổi mặt đỏ bụng phát đau.

"Rầm..."

Cánh cửa phòng chưa đến hai giây đã bị hư. Căn phòng nhỏ phủ lên tầng sát khí ngất trời. Hoàng Tiến ôm lấy chú heo thú bông, món quà đầu tiên Tuấn Phong tặng vào sinh nhật, sắc mặt tái đang tìm đường thoát.

- Phong... Phong, mày bình tỉnh lại. Tao không cố ý đâu... tha cho tao đi...

- Ừ, thì tao tha cho mày...

Nghe những lời van xin vẻ mặt của Tuấn Phong không còn chút sát khí nữa... mà sau đó lại là địa ngục...

***

Nhìn bọn người trước mặt cả hai nhàm chán ngáp một cái, tựa lưng vào tường, lười biếng hút một điếu thuốc. Nhìn tàn thuốc trên tay, Tuấn Phong không biết từ khi nào đã không còn hoảng sợ với cái quá khứ bất hạnh kia. Kéo một hơi thật sâu, Hoàng Tiến nhả khói ra.

- Giờ tụi bây muốn gì?

Tên Hạo lấy khăn giấy lau con dao sắc bén trên tay. - Muốn gì à? Muốn tụi bây quỳ xuống chân tao xin lỗi.

Hoàng Tiến mỉm cười. - Muốn xin lỗi sao? Mày mơ đi.

Tức muốn điên lên Thiên Hạo vứt tờ giấy xuống lớn tiếng ra lệnh. - Tụi bây, đánh chết tụi nó cho tao.

Hút một hơi thuốc cuối cùng, hai thằng cùng nhả khói ra phun lên mặt hai tên tiến đến. Tuấn Phong đỡ lấy vai Hoàng Tiến dùng sức nhảy lên đá hạ vào mặt hai tên kia. Mới đầu bọn kia vẫn còn hơi dè chừng nhưng dần rồi lại bạo hơn. Bọn chúng khá đông vừa hạ được hai thằng thì đã bị vây lại. Mấy chiêu đầu thì hai thằng còn đánh trả được, nhưng không lâu sau trở nên yếu thế hơn. Cả người Tuấn Phong đổ đầy mồ hôi, răng cắng chặc, xung quanh cơ thể toát ra một tầng khí nóng hừng hực lại lạnh như băng. Vừa xoay người không cẩn thật bị một tên đấm vào mặt. Có mùi gì đó hơi tanh, máu từ trong khóe miệng chảy ra, đầu óc bỗng dưng quay cuồng lại bị đấm thêm một cái, không trụ được trực tiếp ngã xuống. Hoàng Tiến bị phân tâm quay đầu nhìn lại, cũng bị đấm cho một cái, ôm lấy Tuấn Phong cùng ngã xuống. Mang theo đau đớn, Hoàng Tiến ôm chặc người trong lòng đưa lưng mình đang in từng dấu chân mà bảo vệ.

Tâm trí nửa mê, Tuấn Phong nhận thấy có gì đó ấm áp lắm. Đó là gì? Sao lại rất ngọt ngào. Ấm áp đến mức muốn đám chìm trong cái ôm đó mãi mãi, thật an toàn. Đôi mi không biết từ khi nào đã nhắm lại, cảm giác rất bình yên mà lâu rồi chưa được có.

***

- Ngân Phong -

Chương 3 << >> Chương 5​
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên