CHƯƠNG 3
Đã trải qua thời gian rất lâu, tâm trí của Tuấn Phong vẫn mãi ám ảnh cái nơi đám lửa hung tàn đó. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, chỉ trong một đám lửa mà cha mẹ nó đã chẳng còn ai. Từ cái đêm ấy, mỗi khi nó nhìn thấy lửa là đầu óc như điên loạn cả lên, dù cho chỉ là một ngọn lửa nhỏ thì nó cũng sợ hãi ôm mình chốn vào gốc tối. Hình ảnh đám lửa đang đốt dần đốt mòn trong cơ thể, cứ mãi tàn phá và bùng cháy trong thâm tâm nó. Đã nuốt trọn cả cuộc đời nó, chẳng có khi nào, nó thấy lòng mình vui và hạnh phúc cả, trái tim nó lúc nào cũng đau nhói. Những cái hình ảnh của cha mẹ lúc nào cũng in sâu trong đầu óc nó, những tháng ngày thật hạnh phúc, thật ngọt ngào. Đôi khi nó bỗng lặng lẽ dâng trào nước mắt mà chẳng ai hay ai biết đến, kể cả thằng Tiến đứa mà sống chung với nó từ thuở bé mà cũng chẳng biết gì.
***
Một ngày nọ...
- Tuấn Phong, hôm nay tao đi chơi với đám bạn, mày ở nhà ra ngoài an nha, tối lắm tao mới về.
- Mày cho tao đi với, tao không muốn ở nhà một mình đâu, lỡ có xảy ra hỏa hoạn gì rồi sao, đừng bỏ tao mà, xin đấy.
- Thôi, mày ở nhà đi, tụi kia nó ăn nhậu dữ lắm mày đi theo không được đâu.
- Thôi mà, cho tao đi với, có gì thì mày uống cho tao.
Hoàng Tiến lắc đầu.
- Không, ai bảo mày không biết nhậu chứ, nếu mày biết nhậu thì tao đã cho mày đi từ sớm rồi. Thôi, không nói nữa, không biết nhậu thì ở nhà đi nha, tạm biệt tối gặp lại.
Vừa sáng sớm, Hoàng Tiến đã ra ngoài, chỉ còn một mình Tuấn Phong ở nhà. Đến khoảng 7 giờ, nó cảm thấy hơi đói nên xuống bếp tìm chút gì đó ăn, cứ tưởng hôm nay Hoàng Tuấn đã nấu bữa sáng cho mình. Bước xuống bếp, lục loạn cả lên, mà chả thấy thừ gì có thể ăn được. Bụng nó đói lắm, đang kêu "ọt... ọt...". Nó ôm bụng đi về phòng, lấy tiền ra ngoài ăn cơm, lúc này nó mới nhớ ra.
"Vào ngày hôm qua...
Hai thằng đang đi ngoài phố, thì bỗng dưng mây đen kéo đến, mưa dầm đẫm hạt, hai đứa chạy vào một mái hiên trú mưa. Ướt cả người như hai con chuột lột, Hoàng Tiến nhờ có mặt áo khoác nên chỉ bị ướt áo khoác thôi, còn Tuấn Phong thì cả người. "Hắc xì..." thấy Tuấn Phong như vậy Hoàng Tiến liền cởi cái áo khoác ướt của mình ra, áo trong của mình vẫn còn khô đưa cho Tuấn Phong mặc. Bóp tiền của Tuấn Phong cũng ướt hết rồi. Hoàng Tiến bảo:
- Mày đưa đây, tao giữ cho. Mày cầm một hồi nó ướt hết giấy tờ đó.
- Ừ, lát nữa về nhớ đưa lại tao đó nha."
Và thế khi về nhà Hoàng Tiến chả đưa lại nó. Nó sang phòng Hoàng Tiến để lấy, nhưng thằng kia đi đã khóa cửa phòng lại luôn rồi. Tuấn Phong tức giận vô cùng về phòng, đá chân mình vào cạnh tủ, chửi mắng.
- Trời ơi... đói quá, cái thằng chó, mày giết chết tao mất.
Tuấn phong nằm trong phòng lăn qua lăn lại, chán chết, nó lấy điện thoại gọi cho Hoàng Tiến. Nhưng lúc nào cũng: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...", bụng càng đói nó càng tức điên lên. Nó quăn cái điện thoại vào gốc tường.
"Bóp..."
Nó vẫn nằm trên giường đói meo người ra, hẳn còn để ý gì đến cái điện thoại Samsum Galaxy S4 của nó đã nát cả màn hình ở góc tường. Tức muốn điên lên, chửi rủa:
- Trời ơi... thằng chó chết, mày thích thì đi luôn đi, đừng về nữa...
Cho đến lúc trưa, cơ thể của nó đã không thề kiềm chế được cơn đói. Nó lại xuống bếp, trong bếp chẳng còn món gì ăn được cả. Nó muốn tự mình nấu lắm, nhưng nó không biết nấu, và cái quan trọng là nó sợ lửa. Thật thê thảm, nó ngồi vào gốc bếp, tay chân mềm nhũn ra không còn chút sức lực nào cả. Cũng vào thời điểm lúc này, Hoàng Tiến và đám bạn...
"Tụi bây... uống cái đi... một trăm phần trăm... không say, không về..."
Hoàng Tiến cười.
- Hôm nay chơi hết mình nha.
Lũ bạn hùa lên.
- Đúng... chơi hết mình nha. Không say không về.
Trong khi đó, Tuấn Phong đang đói meo đói mốc ra thì Hoàng Tiến say sưa với những ly bia. Đến gần tối, cơn đói đã làm cho cơ thể Tuấn Phong rã rời, nó muốn ăn, ăn và được ăn thật nhiều. Nó tìm trong tủ lạnh ra được một cái bắp cải, mang ra bầm cho nhiễm, nó định nấu ấy hả, nó định nấu thứ gì mà bầm nhuyễn ra hết như vậy. Mang đi rửa, bỏ vào nồi, thêm rất nhiều đường, rất nhiều muối, và rất nhiều tiêu và bột ngọt, không biết nó định nấu món gì. Điều khó khăn với nó bây giờ là lửa, nó sợ lửa, không dám bật bếp gas, cái chuyện tưởng chừng như đơn giản nhưng thật sự khó khăn đối với nó. Từ nhỏ đến giờ, nó chẳng biết náu món gì cả, nó chưa từng nấu một lần nào, đến cả mì gói cũng chẳng biết nấu sao. Vì cơn đói, nó dồn hết sự can đảm của mình để xào cái bắp cải. Vừa bật bếp gas.
"Cạch...''
Bếp lửa bắt đầu bật lên. Trong tim mỗi người, bếp lửa chính là cái ấm áp nhất trong gia đình, nhưng đói với nó thì không, cái bếp lửa này như một cái thảm họa của nó. Sự sợ hãi đã đánh mất cả tâm trí, nó quăn cái chảo ra xa, làm bắp cải đầy ra sàn. Trong đầu óc nó giờ thật kinh khủng, đầu óc nó lạn cả lên.
- A... có ai không cú tôi với... cứu cha mẹ tôi với... cháy... cháy rồi... a... a... cứu tôi với...
Nó ôm đầu mình, ngồi vào góc bếp, ngọn lửa nhỏ kia vẫn cứ cháy. Bây giờ nó đã bị cái ký ức đau thương kìm hãm, bị sự sợ hãi nuốt trọn cả thâm tâm. Nó nửa điên nửa loạn, cứ ngồi nói những lời giống nhau. Và có một ai biết được, trái tim nó đang bị ngọn lửa đốt cháy, nó rất đau, rất đau mà không một ai bên cạnh san sẻ. Thời gian mãi trôi, ngọn lửa mãi đốt dần đốt mòn trong thân thể nó, không một ai biết, không một ai hiểu, cho dù nó đau đến mức nào thì nó cũng chỉ ôm nỗi đau đó một mình, một mình gánh chịu. Ngọn lửa càng lúc càng lớn, cho dù có một cơn mưa, cơn giông hay bão dữ, thì ngọn lửa kia vẫn cháy trong sự tiềm tàng. Một con người bề ngoài sắt lạnh như Tuấn Phong, đâu ai biết bên trong đang thiu đốt, nóng hực ngọn lửa của tuyệt vọng và nổi đau. Nhưng nó là một con người luôn luôn mạnh mẽ, dù có như thế nào thì nó vẫn không rơi dù chỉ là một giọt nước mắt. Chắc tại vì năm đó nó đã khóc cho cha mẹ hết rồi.
- Cứu.. cứu tôi với... có ai không... cứu tôi với... cứu cha mẹ tôi với... cháy... cháy rồi... a... a... cháy hết rồi...
Trời càng thêm tối, căn nhà lúc này chẳng có một ánh đèn. Nó đã chìm mình trong bóng tối. Cuối cùng thì cái thằng vô tâm đó cũng trở về (Mà cũng đừng trách nó quá, tội nghiệp. Tuổi trẻ mê chơi, ai cũng đã từng trải qua một thời tuổi trẻ mà phải không?). Hoàng Tiến cũng chìm mình trong căn nhà tối mịt, cứ tưởng Tuấn Phong đã ngủ. Hoàng Tiến bật đèn lên, bước thẳng vào phòng. Nhưng vừa bước đến cầu thang, vô tình nhìn vào trong bếp, bên trong mập mờ ánh lửa, Hoàng Tiến hốt hoảng chạy vào, bật đèn lên. Điều trước mắt bây giờ là thấy Tuấn Phong đang ngồi trong một góc tường sợ hãi, cứ lập đi lập lại chỉ có mấy câu.
- Cháy... cháy rồi... cháy hết rồi... cha mẹ đừng bỏ con, con sẽ theo cha mẹ... đợi con với...
Hoàng Tiến nhanh trống tắt bếp gas, đến cạnh Tuấn Phong hỏi:
- Phong... Phong... mày sao vậy?
Tuấn Phong cứ mãi nói những lời không đầu đuôi.
- Cha mẹ tôi chết rồi... tôi muốn theo họ... cha mẹ đợi con đi cùng với...
Hoàn Tiến thấy Tuấn Phong như thế, trong lòng càng lúc càng lo sợ, nó lắc mạnh người Tuấn Phong.
- Mày điên rồi à... mày tỉnh lại đi... mày đang làm tao lo lắng đó... mày tỉnh lại đi mà... mày hãy tỉnh lại đánh tao đi, chửi tao đi...
Nó ôm chặt Tuấn Phong, rưng rưng nước mắt, càng ôm chặt lấy trái tim càng trở nên đau nhói. Từ trước đến giờ nó chưa từng thấy Tuấn Phong như thế này bao giờ cả
- Mày đừng như thế... hãy tỉnh lại đi, tỉnh lại và nhìn tao... Mày cứ như thế sẽ dọa chết người mất... tao vẫn còn nhiều chuyện chưa nói với mày.
Nó hôn nhẹ lên mái tóc ướt đẫm từng đợt mồ hôi của Tuấn Phong. Cố nuốt một ngụm nước miếng đang nghẹn ở cổ rồi nói.
- "Tao rất yêu mày"...
Tuấn Phong đã bắt đầu mơ màng bình tỉnh hơn. Cậu nhìn Hoàng Tiến bằng ánh mắt đau thương tuyệt vọng, chứa đựng đầy sự chết chóc. Tuấn Phong thều thào.
- Mày... mày... làm tao ngạt đó...
Hoàng Tiến cảm thấy vui mừng, ôm chặt Tuấn Phong vào lòng hơn.
- Mày đã tỉnh lại rồi sao?
Tuấn Phong nhìn Hoàng Tiến với vẻ mặt hầm hầm, tức giận, trách mắng xô thằng Tiến ra xa.
- Mày đi chết luôn đi thằng chó... sao mày không đi luôn đi...
Hoàng Tiến mỉm cười.
- Mày vẫn còn biết chửi tao là tốt rồi, mày có biết lúc này đã làm tao lo lắm không.
- Mày sợ... mày cũng biết sợ sao, mày có bao giờ nghĩ đến tao chưa hả. Bóp tiền của tao mày giữ, mày đã quên mất rồi sao, mày còn quên mất ở nhà này còn có ta, một thằng vô dụng chẳng biết làm gì. Còn nữa, tao điện thoại cho mày hoài mà có thấy ai đâu, mày dùng điện thoại làm gì mà lúc tao cần điện chả được. Mày có biết rằng, nếu tao không có mày chỉ một ngày là tao sẽ chết mất.
Hoàng Tiến nhìn Tuấn Phong mỉm cười:
- Vẻ chửi mắng này mới là mày chứ.
- Mày dám cười tao sao, tại sao mày lại cười tao như thế chứ?
Tuấn Phong dùng hết sức để đánh Hoàng Tiến. Cái đánh yếu ớt, Tuấn Phong ngất đi ngay lúc đó. Hoàng Tiến nhìn Tuấn Phong bằng ánh mắt đầy xót thương rồi bế cậu vào phòng. Nó cứ ngồi cạnh giường Tuấn Phong, trên tay đang khoáy chén cháo vừa nấu xong, vẫn còn rất nóng. Thấy trên trán Tuấn Phong đang chảy thật nhiều mồ hôi, nó đặt chén cháo xuống bàn rồi dùng khăn với nước ấm lau đi. (Thằng Phong, con nhà người ta chỉ có đói xíu thôi, làm gì mà ân hận làm quá vấn đề lên thế. Giống như sắp từ bỏ thế gian vậy.)
Vì từ nhỏ đến lớn Tuấn Phong luôn được ăn no mặc ấm nên đói một chút thôi là đã mềm nhũn ra rồi. Tuy cơ bắp trên người có phần săn chắc đó là nhờ thường xuyên cùng Hoàng Tiến đi tập thể hình mà có. Chứ Tuấn Phong suốt ngày được Hoàng Tiến nuông chiều, nên một thằng thì giống như công tử, còn một thằng thì giống như oxin cao cấp mọi thời đại.
Chiếc khăn lau đến đâu thì khuôn mặt ánh tuấn càng hiện ra tới đó. Hơi nước ấm lướt nhẹ qua làn da trắng mịn, qua hàng mi dài, qua đôi chân mày rậm, lướt vòng trên cạnh hàm, nuối tiếc lướt trên bờ môi hồng nhạt của thường ngày mà giờ biến sắc. Chiếc mũi cao thẳng làm cho người ta say lòng. Từng khía cạnh thật sự là một con người rất hoàn mỹ. (Nhưng chỉ tiết rằng, người con trai ấy mang cung xử nữ. Là một xử nam a!).
Hôn nhẹ lên đôi mi dài ẩm ướt, nói.
- Mày tỉnh lại đi, đừng nhắm mắt ngủ như vậy nữa mà. Hãy ngồi dậy ăn cháo đi, chẳng phải mày thích nhất là tao nấu ăn cho mày sao, giờ tao nấu xong rồi nè, ngon lắm. Mày không thức dậy nó sẽ nguội mất.
Nó nắm chặt tay Tuấn Phong, nói tiếp:
- Hãy tỉnh dậy mau lên. Tao xin hứa với mày, từ nay về sau tao sẽ không bỏ rơi mày một mình như vậy nữa. Tao hứa thật đấy. (Thằng Trần Hoàng Tiến vừa đổi họ thằng họ Hứa. Sao tự dưng cứ ngồi mà hứa hoài thế?)
Đôi bàn tay Hoàng Tiến thật ấm áp, cứ giữa chặt đôi tay lạnh lẽo băng giá của Tuấn Phong. Hoàng Tiến không thể hiểu nổi, cái cảm giác đó là gì. Nó có cảm giác thật là hạnh phúc khi được như vậy, được nắm tay, được chăm sóc, được nhìn và quan trong nhất là được quen biết, được sống chung với Tuấn Phong. Hơi ấm từ đôi bàn tay ấm áp kia, dần thẳng vào trái tim vỡ vụn của Tuấn Phong. Và ngay lúc này, không phải là Hoàng Tiến nắm tay Tuấn Phong nữa, mà chính Tuấn Phong là người nắm tay Hoàng Tiến. Không chỉ có thế, nó còn nằm trên giường khóc thầm, đây chính là lần dầu tiên nó khóc mà để cho Hoàng Tiến thấy. Từ trước đến giờ, tất cả mọi chuyện đau buồn, nó điều cố chịu đựng một mình, không cho ai biết cả. Cho dù nó có té thật đau, bị người ta đuổi đánh, bị bắt nạt, trêu là một thằng mồ coi không cha không mẹ thì nó chẳng bao giờ khóc. Nhưng giờ nó đã khóc, đã khóc trong âm thầm, khóc trong lặng lẽ, khóc không phát ra một tiếng động, không thể kiềm chế, không thể biết được bản thân mình đang khóc. Nó cứ thều thào trong ký ức:
- Cha mẹ, con nhớ cha mẹ lắm. Con yêu cha mẹ lắm, đừng bỏ con nữa nha...
Hoàng Tiến đau lòng lau nhẹ giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, ôm chặt Tuấn Phong nói:
- Ừ, thì... cha mẹ sẽ không bỏ mày đâu, họ sẽ luôn theo bảo vệ mày.
Tuấn Phong cảm nhận được hơi ấm đang chuyền cả toàn thân mình, một xúc cảm lớn lao. Thật bất ngờ trong những cái bất ngờ, Tuấn Phong mở mắt ra, nó phát hiện, Hoàng Tiến đang ôm nó. Một ánh mắt thật đáng sợ, ánh mắt của một đứa con đến từ địa ngục u ám đầy âm khí. Nó xô mạnh Hoàng Tiến ra xa, cố mắng, cố chửi:
- Mày điên à... sao lại ôm tao. Đồ thằng bệnh tật, con trai mà cũng không tha.
Hoàng Tiến vừa ăn cái đấm của Tuấn Phong như vừa thăng thiên từ cõi lạc trở về. (A u... tội nghiệp cho thằng nhỏ.)
Hoàng Tiến đưa cái mặt vô (số) tội ra, xoa xoa một bên.
- Ui da... da ui... đau chết tao mất, mày mạnh tay quá mức rồi đấy. Mày tốt lắm.
Tuấn Phong nhìn cái vẻ mặt nhàm chán nhất trong mọi thời đại đó, muốn điên máu, nghiến răng qua lại chỉ hận là chưa nghiến tới rơi nguyên hàm răng ra luôn.
- Mày đau chết luôn đi. Sao mày không chết luôn đi chứ. Cho mày một đấm thôi chắc chẳng ăn nhằm gì với mày, tao còn muốn phanh thây mày ra luôn nữa cơ.
Hoàng Tiến lộ ra vẻ mặt trêu đùa.
- A, ác dữ vậy. Nếu tao mà chết thì ai sống làm con sen cao cấp nhất mọi thời đại cho mày. Ai nấu ăn cho mày đây. Giữ tao lại là có ích ghê gớm cho xã hội luôn đất. Nếu mất tao đi thì xã hội sẽ thiếu đi một lãng tú điển trai, tốt bụng, hiền lành chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?
- Đê tiện... mày là đồ sở khanh, là một thảm họa của thế giới nghe được hơn.
Càng lúc mặt Hoàng Tiến càng trở nên hèn hạ, gian xảo.
- Ừm, cảm ơn đã quá khen. Sở Khanh tên này hay lắm, một nhân vật cực kỳ phản diện trong "truyện Kiều" nè.
Mặt Tuấn Phong tức giận nổi gân xanh, quát lớn.
- Đùa giỡn với ông mày à. Ông cắn cho chết bây giờ.
Mặt Hoàng Tiến trở nên biến sắc. (Đúng là câu: "Anh hùng không qua được ải mỹ nhân.").
Nhưng sự im lặng chưa đầy một phút thì im lặng đành vụt tắt.
"Ọt... ọt..."
Tiếng bao tử đang gào thét cả ngày trời của anh ấy vang lên rồi. Hoàng Tiến mỉm cười bưng nhẹ chén cho Tuấn Phong.
- Mày ăn đi, tao vừa nấu đó. Để tao đút cho.
Tuấn Phong phũ phàng phát cáu lên.
- Không cần, tao có tay có chân để tao tự ăn là được. (Tiến này, anh thấy chưa. Từ nay về sau có trêu hùm trêu hổ chớ mà đi trêu mấy người giận dai như thằng Phong.)
Vừa nghiêng mình đưa tay ra lấy chén cháo thì ngã xuống. Vậy mà còn bảo là tự mình ăn được, lừa con nít sao. Hoàng Tiến nhanh tay đỡ nó dậy.
- Để tao đút cho.
- Tao đã nói là không cần rồi mà để tao tự ăn là được.
Hoàng Tiến giả điếc đưa một muỗng đầy cháo đưa vào miệng Tuấn Phong.
- Ăn hết cho tao, cấm cãi. Mày thật bướng mà.
Được người ta đút bản thân thích muốn chết mà giả vờ giả vịt. Tuấn Phong cau mày không cam lòng để người ta đút mà cố nuốt là từ muỗng. Không phải là khen mà thằng Tiến nó nấu cháo ngon thật, làm cho người ta ăn hết cháo luôn rồi. Mà nói thật, lúc bé thằng Tiến là một thằng siêu ở bẩn còn Tuấn Phong nhà ta là một siêu phẩm chàng trai hiếm thấy sạch sẽ vô cùng. Chắc là kể từ lần gặp đầu tiên, Hoàng Tiến đã phải lòng Tuấn Phong nên đã cố gắng học làm này làm nọ để có thể chăm sóc tận tình cho Tuấn Phong. Sau khi nghiệm nhiều năm làm việc bây giờ anh ta đã trở thành một tác phẩm bảo mẫu siêu cao cấp của tác giả tiêu soái Tuấn Phong.
Vừa ăn xong thì anh ta đã có sức sống lại rồi. Y như một cây dương liễu đưa mình trước gió. Ngồi bật dạy dùng chân đá Hoàng Tiến một đá. (Đã bảo rồi, đẹp trai thế mà thù dai thật.)
- Thằng chó... tại sao mày lại để tao chết đói thế kia chứ. Mày ác lắm đó biết không. Thường ngày tao có đánh mày, nhưng đừng trả thù tao thế chứ.
Hoàng Tiến cười khì, lộ ra một cây răng khểnh chuẩn đẹp trai, chuẩn đáng yêu luôn.
- Nếu tao mà để cho mày chết đói, thì giờ này mày còn sức ở đây mà đá mà chửi tao sao?
Tuấn Phong lấy cái gối mềm đập Hoàng Tiến.
- Mày chết đi thằng kia. Còn dám trêu tao, còn dám cười tao.
- Tao đâu có trêu mày, thấy mày như vầy tao rất vui. Nhưng tao tiếc thật, nếu tao mà chết đi theo lời mày nó, thì từ nay về sau kiếm đâu ra ai chăm cho mày được như tao.
Tuấn Phong nhìn nó bằng nửa con mắt, khinh bỉ.
- Ai thèm mày chăm, nếu mày chết thì tao liền đi tìm nữ chủ nhân của đời tao. Nói thật nhá, giờ tao mà muốn có thì cả đám xếp hàng hết mấy châu lục luôn cơ.
Tội cho anh ấy ngậm cả một bụng lớn ấm ức, trong lòng đầy máu trộn lẫn nước mắt. Uy hiếp Hoàng Tiến à, thông báo trước anh ấy chẳng phải dạng vừa đâu, nói chung là bám dai như đĩa ấy. Xem anh ra tay này, vẻ mặt ngây ngây (thơ thơ), chưởng nhẹ một chút ngay điểm yếu của Tuấn Phong đáng thương.
- Đừng có mà nó cả đám con gái đi theo mày, trước mắt đây, mỗi lần đến trường đều trong mày như siêu sao hay xuất hiện trên màn ảnh nhỏ. Gặp mày là bọn con gái trở thành sắc lang muốn nuốt sống mày vào bụng. Lúc không có tao, đừng nói chi là xếp hàng cả lục địa. Hiền như củi khô như mày ư, chỉ cần một đứa thôi nó cũng khiến mày chết. (Vớ vẩn à, thử không có anh coi, trinh tiết của cưng đã bị bọn tiểu yêu tinh phá mất từ khi nào không biết. Ở đó mà bày đặt nữ nhân xếp hàng.)
Tuấn Phong đáng thương nhà ta, không biết nên nói gì, nói chung là nói không lợi với cái thằng dâm loạn này. Tất cả mọi thứ im lặng, thật im lặng, và rồi một câu nói ngọt ngào khơi lên khiến lòng người ta thấy ấm áp.
- Phong à, cho tao xin lỗi nhá, từ nay về sau tao hứa sẽ không bỏ rơi mày, sẽ ở bên cạnh nấu ăn cho mày. (Nấu ăn cho mày suốt cả cuộc đời tao cũng bằng lòng.)
Tuấn Phong hai mắt bỗng sáng lóa lên như ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua phiến lá, không quá nóng nhưng dễ khắc sâu vào tâm can người khác.
- Thật đấy nhá, mày hứa đó, không được nói đối.
Hoàng Tiến gật đầu lia lịa, chỉ hận là không thể gật cho đến cái đầu rơi ra ngoài. Tươi cười ngây ngốc như một con sen.
- Ừ, là thật. Mai muốn ăn gì tao nấu cho.
Có một món được ghi tạc vào trong văn thiên cổ của Tuấn Phong luôn luôn muốn ăn. Lấy tay cạ cằm, không suy nghĩ, nói:
- Chè hạt sen...
Dường như là hiểu hết được sở thích của đối phương cũng đã biết trước được câu trả lời, vì lần nào câu trả lời cũng là như thế. (Biết trước rời mà còn hỏi, đúng là đồ dở hơi) Hoàng Tiến gật đầu.
- Ừ, ừ. Mai tao nấu cho. (Cái thằng này, mày ăn chè hạt sen riết rồi không thấy chán à. Tao là người nấu mà còn phát chán nè. Theo tao thì không có món nào ngon cả. Tao luôn nghĩ, mày là món ăn ngon nhất.)
Anh Tiến nhà mình đã lộ ra bộ mặt sắc lang rồi kìa, tội anh Phong quá a, cẩn thận với tên cẩu tặc này nha hoàng thượng.
Hoàng Tiến bỗng dưng lộ ra một nụ cười gian xảo, dâm bộc phát, khoác tay lên vai, xoa xoa bên má Tuấn Phong.
- Này, nếu lỡ một ngày nào đó tao không còn cạnh mày thì mày sẽ ra sao hả?
Tuấn bịt mũi lại, đẩy Hoàng Tiến ra xa.
- Kinh tởm chết đi được, mày đi tắm cho tao. Mày thử ngửi người mày xem, như cái hủ hèm nồng nặc. Không ra gì cả chỉ biết ở đó mà vớ va vớ vẩn.
Nghe người kế bên nói thế, đứng lên kéo áo ngửi ngửi. Không biết xấu hổ nói:
- Ừ, nó hôi thật. Tao không ngờ tao có thể hôi đến thế. Chắc sắp đạt được kỷ lục thế giới luôn rồi. Mà quên, lúc nãy trong giấc mơ. Mày khóc thật dễ thương. Đúng là cong người dễ thương đến khóc cũng dễ thương.
Tuấn Phong mặt tối đen, đạp mông Hoàng Tiến một cái vào dính vào vách tường.
- Mày điên à, khóc mà dễ thương cái gì chứ.
Có người muốn châm thêm ngòi vào lửa, không biết sợ là gì.
- Tao nói thật mà.
Tuấn Phong đi đến, nắm chặc cổ Hoàng Tiến,
- Mày muốn chết với tao à. Lúc đó tao có nói gì không?
Hoàng Tiến lộ ra bộ mặt cười gian xảo.
- Mày với khóc vừa gọi cha, gọi mẹ... mà còn... nhưng tao nói ra mày đừng có dọa đánh người nha.
Càng giữ chặt cổ áo Hoàng Tiến hơn.
- Tao đã làm sao, nói đi, tao nhất định sẽ không đánh.
Hoàng Tiến trở nên gian tà bất chính.
- Mày còn ôm chặt tao, mày nói "Yêu tao". (Đúng là nói dối không chớp mắt.)
Tuấn Phong bị thằng kia làm tức đến đỏ mặt, nửa thẹn nửa giận. Ngay lúc này... Tuấn Phong... không muốn đánh Hoàng Tiến chút nào cả... mà nó muốn... thiến cái thằng kia ngay lập tức.
Nghiến nghiến hàm răng. Trong lòng như đang mài một cai dao thật bén để tiêu xác thằng kia. Vẫn chưa tin việc mà thằng kia vừa nói, hỏi tiếp.
- Tao đã nói vậy thật sao?
Hoàng Tiến đùa bỡn, theo trớn mà tiến tới trêu người ta. Liền không suy nghĩ mà gật gật đầu, cười gian.
- Ừ, có đấy. Sự thật một trăm phần trăm.
Tuấn Phong lúc tức giận thật là đáng sợ, đánh người kia không lưu tình thật sự rất dã man.
- Thằng chó, nếu tao biết mày có nửa lời nói dối thì đừng trách tao.
Hoàng Tiến cảm thấy thật thích thú khi nhìn thằng kia tức điên máu, vừa cười vừa xin tha.
- Tha cho tao đi, mày bạo lực quá à. Tao nói thật, mày chỉ khóc gọi cha mẹ thôi, còn chuyện kia là tao đùa.
Thấy cái vẻ không biết ăn năn hối lỗi gì cả, cố lấy chân đá thằng kia một cái.
- Dám đùa với ông mày à.
Hoàng Tiến vẫn cứ ở trạng thái cười ha ha.
- Có cái thằng bị lừa.
Tuấn Phong, anh đây thật sự muốn thiến nó. Nhưng cố hít vào một hơi sâu, đi lại giường ngồi, ôm một bụng tức giận.
- Mà thôi đi. Nói chuyện với thằng điên như mày càng tức thêm. Hình như ở trong ký ức của tao nhớ là khi tao loạn lên, tao nghe ai đó nói yêu tao. Giọng nói nghe biến thái ghê lắm.
Tuấn Phong chỉ lấy cớ hỏi cho có vậy thôi, chứ trong lòng nó đã biết. Hoàng Tiến ngây người lập tức như một con nai vàng ngơ ngác.
- Là thằng nào biến thái dữ vậy ta. Hình như mày nghe nhằm rồi, chắc cha mẹ mày nói đấy.
Nghe nói vẻ có lý, Tuấn Phong không thèm để ý đến nó nữa mà nằm lên giường nhắm mắt lại nhưng trong lòng vẫn cứ nghĩ ngợi. Đã nghe rõ cái giọng nói đó quen thược lắm, không phải của cha mẹ, nhưng thật sự rất ấm áp.
Thấy Tuấn Phong muốn ngủ, Hoàng Tiến cởi áo ra, đi về phòng. Trước khi đóng cửa, đứng bên ngoài nói.
- Thôi, ngủ ngon đi, cũng đã khuya rồi.
Vẫn cứ liếc mắt nhìn lên người nằm trên giường mà tâm tình khó phân định được. "Phong tao yêu mày, tao yêu mày nhiều lắm... nhưng tao cũng không biết nên xác định cái tình cảm này là gì. Mày là anh họ tao, mang cho nhau một phần huyết thống. Chắc chỉ là tình anh em quá lớn nên tim tao có sự khác thường. Thôi ngủ thôi, nghỉ nhiều cũng thế. Là đàn ông con trai mà, suy nhỉ nhiều làm gì."
Tình yêu? Rốt cuộc đây có phải tình yêu hay không? Tụi nó có một khoảng cách quá lớn, càng muốn tiến gần một chút, sẽ mau tiến xa ra vạn dậm. Tình yêu là một thứ thật đơn giản, nhưng chúng ta cứ hóa nó thành phức tạp. Trong lòng Hoàng Tiến bây giờ không có điều gì hạnh phúc bằng được ở bên cãnh Tuấn Phong như thế này là đủ.
(Ý anh Tiến nhà mình là muốn làm người hầu cho người ta, cam tâm tình nguyện cho người ta sai bảo.)