Trời trao duyên, người định phận - Tạm dừng - Mèo Đinh Đang

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Trời trao duyên, người định phận
39873200-208-k270340.jpg

Tác giả: Mèo Đinh Đang
Thể loại: Tình cảm, lãng mạn, nữ cường, hiện đại
Tình trạng: Đang sáng tác
Giới thiệu

Ván cờ này, kéo dài từ những hận thù của người đi trước. Ánh sáng màu xanh nhạt nhòa, chìm dần vào bóng tối già nua xấu xí. Sự đố kị, ghen tuông từ thế hệ trước, đã đến lúc được xóa bỏ. Duyên là có sẵn, phận phải tự định!
Nhân vật
Nhiếp Khả Hy - Saphire: Cô luôn nói với bản thân, bài học giá trị nhất cuộc đời chính là đừng bao giờ tin vào một thứ gì đó sẽ tồn tại mãi mãi. Yêu thương rồi cũng lụi tàn, tin tưởng chỉ là vấn đề trước mắt. Cô giấu tất cả những cảm xúc vào trong trái tim, nhìn tất cả mọi thứ xung quanh bằng đôi mắt xanh vô cảm. Ai cho cô ánh sáng? Ai đem cô về hiện thực?
Hoàng Minh Quân: Anh với cô là thanh mai trúc mã. Anh vẫn còn nhớ ngày trước, đôi mắt xanh của cô hiền hòa, dịu nhẹ như nước mùa thu vậy. Nhưng tại sao khi gặp lại nhau, cô bây giờ chỉ còn lại đôi mắt xanh u ám, vô hồn? Tại sao, sau tất cả mọi chuyện, anh với cô lại trở thành kẻ thù?
Doãn Tú Hạo: Từ lần gặp đầu, đến cả những lần sau, cô luôn khiến cậu chú ý không ngừng. Đôi mắt xanh của cô đẹp, đẹp một cách u buồn. Cậu không biết nữa, chỉ có cảm giác cô với cậu thật sự giống nhau...
Tạ Quốc Phong: Cô cứu hắn, hắn đi theo cô để trả ơn. Cô đối với hắn lạnh lùng xa cách đến đâu, chỉ tận trong thâm tâm hắn biết, thực ra cô vẫn rất ấm áp, tốt bụng. Điều còn lại duy nhất trong đầu hắn lúc này, là nhất định phải bảo vệ người con gái ấy.

Lịch đăng: Không cố định
Số chương: Dự kiến 50 chương (có thể thay đổi)
Cảnh báo nội dung: Không
Chú thích: Hố thứ hai sau khi đào hố Những năm tháng thanh xuân của chúng ta mà chưa lấp kịp. Mèo sẽ cố gắng cập nhật hai truyện thường xuyên nhất có thể, mong các bạn ủng hộ Mèo. ^^
Mục lục
Chương 1 - ♪ -
Chương 2 (1)
Chương 2 (2) - -
Chương 3
Chương 4 - ♪ -
Chương 5
Chương 6 - ♪ - Chương 7
Chương 8 - ♪ - Chương 9
Chương 10
- ♪ - Chương 11
Chương 12
- ♪ - Chương 13
Chương 14
- ♪ - Chương 15...



 
Chỉnh sửa lần cuối:

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
b9c8a1403a4cf5c413b27326d2af50de.jpg

(Nguồn: Ảnh mạng)​


Chương 1: Thanh mai trúc mã


Mọi người gọi nó là Saphire, một cái tên vô cùng đẹp đẽ so với số phận của nó.

Nó không có bố, cũng không có mẹ.

Từ nhỏ, nó đã được đưa đến cô nhi viện ở đây.

Nó chẳng có chút ký ức nào về những người đã sinh ra nó, vì lúc đó nó vẫn còn quá nhỏ.

Nó không hận ai cả, nhưng cũng không muốn những người gọi là "bố mẹ" của nó xuất hiện. Bởi lẽ, chỉ một gia đình nơi cô nhi viện này cũng đã đủ với nó rồi...



Nó lớn lên dưới sự chăm sóc của mẹ nuôi, chủ cô nhi viện, cô Hoàng Hương. Mẹ Hương rất tốt với nó. Năm nó lên năm, mẹ dạy nó bảng chữ cái, bảng cửu chương, dạy nó về thế giới xung quanh, dạy nó về gia đình. Mẹ bảo, mẹ ruột nó rất đẹp, rất hiền hậu... Mẹ cũng bảo, chỉ bất đắc dĩ nên mẹ nó mới bỏ nó lại...

Nhưng nó không quan tâm. Gia đình nó chỉ có một, chính là những con người nơi cô nhi viện này. Nó quý bé My, con bé suốt ngày mít ướt nhưng lại rất thông minh khi học hành. Nó thương cái Nguyệt, cô bé bị trầm cảm, mất cả cha lẫn mẹ trong một tai nạn, ông bà họ hàng thì lại quá ích kỷ, không ai muốn nhận bé về nuôi. Nó cũng quý cái Lý, thằng Hùng, nhóc Bảo, những đứa trẻ có cùng hoàn cảnh với nó, cũng mất cha mẹ của mình từ khi còn nhỏ. Nó còn quý anh Quân, con ruột của mẹ Hương, cũng chính là người cứu mạng nó, đem đến cho nó cái gọi là ánh sáng gia đình

Nó vẫn còn nhớ, năm nó lên sáu...

Nó có một đôi mắt khác lạ so với những đứa trẻ ở đây, một đôi mắt màu xanh saphire... Và đó cũng là lý do nó được gọi là Saphire...

Nhưng, nó lại ghét đôi mắt này vô cùng.

Nó không thích cái cảm giác mọi người cứ xì xào, rì rầm bàn tán về nó mỗi lần nhìn thấy nó đi qua. Nó ghét cái cảm giác lũ trẻ con trong làng xa lánh nó và gọi nó là quái vật mỗi lần nó xuất hiện và muốn chơi cùng...

Nó đã từng bị tổn thương tới mức ngồi lì trong phòng một tháng không hề ăn uống gì cả. Mẹ Hương thấy nó như vậy thì có vẻ lo lắng lắm. Mẹ ra sức khuyên nhủ nó ra ngoài, nhưng nó không nghe gì cả. Nó ngồi khóc trong phòng suốt một tháng. Không hề ăn uống, nhiều lúc nó thấy đói tưởng chết, nhưng vẫn không thể chết được.

Và nó vẫn sống sót trong một tháng đó... Hai má nó hóp đi rõ rệt, đôi mắt cũng lờ đờ, không còn linh hoạt... Nó không thể tin nổi là mình có thể sống qua một tháng không hề ăn uống ấy. Chỉ cho đến khi Quân xuất hiện...

Phòng nó ở trên tầng thứ ba, tầng cao nhất của ngôi nhà. Nhưng hôm định mệnh ấy, tưởng như ý nguyện được chết của mình đã sắp được hoàn thành, nó gục người xuống sàn, mắt lim dim mệt mỏi... Nó nhìn thật lâu về phía cửa sổ, nơi ánh mặt trời vẫn len lỏi vào căn phòng... Mắt nó mờ đi... Một cậu nhóc ... sao...?

~

Khi nó tỉnh lại, cái nó nhìn thấy đầu tiên chính là một cậu nhóc đang gục người bên giường bệnh ngủ thiếp đi. Nó ngơ người nhìn khung cảnh xung quanh. Một màu trắng đập vào mắt nó. Mùi thuốc làm nó thấy đau nhức hết đầu.

"Két…"

Tiếng cánh cửa phòng từ từ mở ra. Mẹ Hương trầm ngâm, tay cầm chiếc khăn tay nhúng nước bước vào bên trong. Thấy nó tỉnh dậy, má khựng lại, ngạc nhiên đến nỗi rơi cả khăn tay, một hồi lâu rồi bất thần chạy lại ôm chầm lấy nó mà khóc lấy khóc để:

- Ôi, Saphire...! Sao con lại ngốc như thế chứ! Con có biết mọi người lo lắng cho con như thế nào không...?

- Mẹ... - Nó ngắt lời - Tại sao con lại ở đây? Không phải con chết rồi sao?

Đôi mắt xanh vô hồn của nó nhìn chằm chặp vào mẹ Hương làm mẹ thấy hơi lạnh sống lưng. Mẹ cười gượng rồi ngồi xuống cạnh nó, tay chỉ vào cậu nhóc đang say sưa ngủ ở giường bên cạnh, nói:

- Là Quân đã cứu con đó! Nếu không có Quân lên, chắc con sẽ không còn ngồi đây được nữa rồi...

Rồi, mẹ Hương lại bật khóc nức nở, thỉnh thoảng thì khẽ quay mặt đi lau nước mắt. Nó chẳng để ý lắm về mẹ có khóc thật hay không. Nó lãnh đạm, chỉ tay về phía cậu nhóc kia:

- Cậu ta là ai?

Mẹ Hương ngừng khóc, tay lau dòng nước mắt đang định trào tiếp, nói bằng giọng nghẹn ngào mà có gì đó gượng ép:

- Đây là Quân, con trai ruột của mẹ... Để mẹ mang cho con chút cháo ăn cho lấy sức...

Nói rồi mẹ vội vã rời đi thật nhanh, nhưng lại không hề đóng cửa. Từ đó, một cặp mắt hằn tia máu nhìn vào, không khí vốn đã u ám lại càng thêm u ám hơn.

Chỉ còn nó ở lại cùng Quân. Nó nhìn Quân hồi lâu rồi vén chăn, xoay người rời khỏi giường. Cặp mắt kia cũng nhanh chóng rời đi, mất dạng.

- Oáp... Em định đi đâu à? Em mới tỉnh dậy thôi mà. Nghỉ chút đi.

Tiếng Quân đằng sau làm nó khững lại đôi chút. Nó quay ra đằng sau, nhìn thẳng vào mặt Quân không hề do dự. Nó hỏi:

- Tại sao lại cứu tôi?

Quân đang buồn ngủ, thấy nó quay ra thì cũng hơi giật mình một chút. Cái giật mình này, có cái gì đó hơi nhói trong tim, thân nhiệt tăng lên, người rạo rực. Cô bé này có một đôi mắt màu xanh...

Thấy Quân cứ nhìn mình, nó lạnh nhạt quay đi, giọng lạnh băng:

- Mà thôi... Chắc tại lúc đó tôi ngất đi nên anh mới không nhìn thấy đôi mắt này và cứu tôi thôi. Kệ đi, đôi mắt này đúng là phiền…

- Không! Nó đẹp lắm! – Quân chạy lại, nắm chặt tay nó rồi kéo lại trong sự ngỡ ngàng của nó.

Nó sững người hồi lâu... Đây... là lần đầu có một người khen mắt nó đẹp...

- Mắt em thực sự rất đẹp! - Quân nói tiếp - Vì thế, em không cần phải vì những lời người khác nói mà tự hủy hoại bản thân mình. Chỉ cần anh thấy nó đẹp, thì tất nhiên là mắt của em rất đẹp!

Nó buông thõng tay, hai hàng nước mắt không hiểu sao đã chảy dài trên má... Nó khóc nấc lên nức nở... Dường như, bao nhiêu lời xì xào trêu chọc của người làng trước đây đều tan biến hết, trước mắt nó bây giờ đây chỉ còn lại chiếc răng khểnh đáng yêu kia. Quân khẽ ôm lấy vai nó, nụ cười càng thêm đậm trên gương mặt.

Bỗng, nó nghe thấy tiếng trẻ con vang lên và ngày càng gần hơn. Quân thấy vậy thì ghé sát tai nó, nói nhẹ:

- Saphire... Em cũng nên nhớ một điều rằng: Tất cả mọi người có thể chê cười em, nhưng vẫn luôn có gia đình ở bên cạnh em, và bọn anh chính là gia đình ấy. Đừng tự cô đơn trong cái vỏ ốc của chính mình, bọn anh sẽ giúp em...

Nó lặng người. Phải rồi, bấy lâu nay, nó cứ nghe những lời nói độc địa kia mà đâu có để ý đến vẫn có những người luôn bên cạnh nó đâu... Nó vẫn có gia đình mà...

~~~

Nghĩ lại mới thấy, cũng đã ngót gần mười năm qua đi, lũ trẻ ngày nào chơi với nó cũng đã lớn hết, có đứa đã được nhận nuôi, cũng có đứa đã ra ở riêng để tự lập. Riêng nó vẫn nán lại nơi đây, phần vì muốn giúp đỡ những người như mình, phần cũng vì bản thân thực sự chưa đủ bản lĩnh để bước ra ngoài cuộc sống được. Mặc dù tất cả mọi người trong làng đã dần dần chấp nhận đôi mắt xanh saphire của nó, nhưng nó vẫn biết là không phải ai bên ngoài cuộc sống cũng được như vậy.

Để không gây chú ý, nó mua sẵn kính áp tròng màu đen để đeo mỗi khi đi học.

Năm nay, nó chuẩn bị thi cấp 3...

Sắp xếp hết đồ dùng học tập cần thiết vào trong cặp, nó cầm cặp bước xuống dưới. Hôm nay là ngày đầu tiên trong kỳ thi của nó. Nó thật sự rất lo lắng. Nhưng khi nhìn thấy anh Quân đang đỗ xe gần đấy để chở nó đi học, nó bỗng dưng thấy an tâm hơn.

Quân hơn nó 3 tuổi. Anh vừa thi đại học xong nên có khá nhiều thời gian rảnh. Trong lúc đợi kết quả, Quân vừa kiêm luôn nhiệm vụ chăm sóc những bé mới vào cô nhi viện, vừa kiêm luôn việc đưa nó đến trường.

Đỗ xe trước cổng trường, Quân vẫy vẫy tay với nó, chờ nó đi vào hẳn trong rồi mới đạp xe về. Nó cười nhìn bóng anh xa dần, phớt lờ tiếng xì xào ghen tị của đám bạn cùng trường và bước một cách quang minh chính đại vào trong, chính thức chuẩn bị đối đầu với kỳ thi.

"Xoạt"

Một đám người mặc áo đen vây quanh nó, một tên nhanh chóng cầm một cái khăn có tẩm thuốc mê bịt miệng nó lại. Nó cố gắng vùng vẫy, ánh mắt nhìn về hướng Quân đằng xa...

Nhưng vô ích, thuốc mê thấm dần làm mắt nó mờ đi, cứ thế ngất lịm... Đám người áo đen kia nhanh chóng đưa nó lên chiếc xe đen bóng loáng đỗ gần đấy. Chiếc xe phóng thật nhanh đi, lướt qua Quân rồi mất hút...


Chương trước <<< >>> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
358215,xcitefun-alone-girl-with-umbrella-5.jpg

(Nguồn: Sưu tầm)​


Chương 2: Bí mật hé lộ- Màn kịch yêu thương lụi tàn (1)

Ngoài trời. Mây đen kéo đến đen kịt. Gió thổi từng cơn mạnh, quật vào cây ven đường. Bụi trên đường bay tứ tung.

Những hạt nước mưa nặng trĩu lạnh lùng rơi xuống. Âm thanh "tóc, tóc" vang lên đều đều quanh mái hiên rồi "rào" một cái, trời đổ mưa như trút nước.

Quân tạt xe vào một mái hiên nhỏ của một quán cafe, tay liên tục rũ rũ những hạt nước mưa còn đọng lại trên mái tóc. Khẽ lấy tay lau hết những giọt nước còn vương trên khuôn mặt thanh tú, Quân lặng lẽ nhìn về phía màn mưa trắng xóa bên ngoài.

Chợt. Một cảm giác không lành ập đến trong đầu...

Tim của Quân như thắt lại. Anh ngồi phịch xuống, không kiểm soát được hô hấp, thở dốc nhìn trời. Cái cảm giác này... cầu mong... không có chuyện gì xấu xảy ra...


Trời trút mưa nặng hạt.

Chớp le lói, nhảy nhót kiêu ngạo trên những chuỗi mây đen.

Một tia sáng lóe lên.


ĐOÀNG!!! ĐOÀNG!!! ĐOÀNG!!!

Trong một cô nhi viện nào đó, hòa lẫn vào trong tiếng mưa, tiếng sấm... là tiếng thét thê lương của 1 người phụ nữ lầm đường lạc lối…


Một người phụ nữ mặc chiếc đầm ren màu đen, che chiếc ô trắng trong suốt, kiêu ngạo nhìn người trước mặt. Xung quanh cô là một đám vệ sĩ đô con, tất cả đều mặc vest đen. Mỗi người đều lăm le trên tay một cái gậy gỗ, đầu gậy lại có vẻ như đã dính máu của ai đó.

Ai đó ở đây, chính là người đang bị trói chặt vào chiếc ghế tựa, mặt mũi bê bết máu, tóc tai rũ rượi kia.

Thoáng nhìn qua, sẽ không có thể nhận ra người đó là ai.

Nhưng bộ quần áo này, đôi khuyên này… Chính là chủ cô nhi viện, Hoàng Hương.

Sau cú đấm vừa rồi của tên vệ sĩ bên cạnh, cô hét lên đầy đau đớn. Đôi mắt trắng dã mở hết cỡ, một bên mắt sưng lên, đầy máu..

Nhưng dù đau đến đâu, hét lên to đến đâu, cô cũng chỉ cười một nụ cười nham hiểm với người phụ nữ đối diện như trêu tức người đó.

Với khuôn mặt lãnh đạm, người phụ nữ kia không hề thay đổi nét mặt, giơ một tay lên ra hiệu cho tên vệ sĩ bên cạnh tiến lại gần.

Hắn lầm lừ, giơ nắm đấm lên, nhắm thẳng vào mắt lành lặn còn lại của Hoàng Hương mà đấm.

"Bốp!"

Mặt cô theo phản xạ, lật sang một bên. Mắt còn lại cũng rỉ máu.

Cô thấy đau, nhưng vẫn nở nụ cười đầy ma mị, giọng điệu bỡn cợt với người trước mặt:

- Hoàng Lan, bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng, mày chỉ có thế thôi hả?

Vừa nói, cô vừa cười rống lên đầy man rợ, dường như không kiểm soát được bản thân mà tuôn một tràng:

- Quả nhiên! Ha ha ha!!! Loại gái điếm như mày cũng chỉ được có thế thôi! Mày chỉ là một con đĩ thõa, cướp chồng, cướp tất cả mọi thứ của tao!!! - Hoàng Hương gần như phát điên lên, cô vùng người dậy, cố gắng trốn thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng - Giờ thì sao? Một con chó cái là mày lại đang làm gì ở đây vậy?...

Ngơ người một chút, suy nghĩ gì đó, cô ta lại cười rống lên:

- Tao hiểu rồi... Mày đến tìm đứa con của mày hả? Mày đừng lo, giờ nó đang sống rất tốt ở đây, nó có người mẹ tuyệt vời là tao đây, và hơn nữa, nó còn rất ghét mày… A!!!

Người phụ nữ tên Hoàng Lan có vẻ không chịu được nữa, tát một cái thật mạnh vào má của Hoàng Hương làm cô ngã "rầm" cái xuống đất.

Trước hành động bất ngờ ấy của Hoàng Lan, đám vệ sĩ bên cạnh có đôi chút giật mình rồi cũng nhanh chóng tách cô ra xa Hoàng Hương.

- Phu nhân, bình tĩnh... - Một tên đứng ngay sát cô nhẹ nhàng nói.

Cô gạt tay của bọn vệ sĩ ra, khẽ lườm chúng một cái, cả đám vệ sĩ bất quá, lùi ra sau.

Hoàng Lan vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng. Bàn tay cô nhỏ từng giọt máu của Hương xuống đất. Cô lững thững tiến lại gần, đanh thép nói:

- Tốt nhất chị nên im lặng một chút đi! Người sai vẫn luôn luôn là chị, tại vì chị mà chồng tôi phải chết, tại vì chị, mà anh Dũng cũng chết. Chị còn muốn cái gì nữa đây? Mười năm nay, tôi đi tìm khắp nơi, tìm khắp cùng trời cuối đất những nơi chị có thể đưa con bé đến, nhưng quả nhiên, chị vẫn lẩn tránh rất kĩ.

- Hừ... - Hoàng Hương làm mặt lạnh dưới sàn, nhổ nước bọt đầy khinh bỉ - Tao mới là người sai sao? Đồ điếm!!! Mày đang đổ hết lỗi cho tao đấy à? Chính mày, chính vì mày xuất hiện nên mọi thứ mới trở thành thế này... Chính vì mày đấy!!!

Hoàng Hương lại tiếp tục giãy giụa dưới sàn, gương mặt tối sầm, ánh mắt đầy sát khí như muốn giết chết người đối diện.

Hoàng Lan có vẻ kiêu sa là thế, mà giờ cũng dần mất đi bình tĩnh. Cô nắm thật chặt hai tay, tiến lại gần Hoàng Hương, đấm túi bụi vào mặt cô ta.

Bọn vệ sĩ bên cạnh được cảnh cáo từ nãy nên không dám lại gần, chỉ biết ngập ngừng đứng từ xa nhìn.

Bỗng, một tên vệ sĩ khác hớt hải chạy vào, mặt mũi bê bết máu nói lại:

- Phu... Phu nhân!!! Có chuyện lớn rồi!!! Tiểu thư... tiểu thư đã bị một nhóm người khác nhanh hơn chúng ta bắt đi mất rồi!!!

Hoàng Lan khững lại trong giây lát. Cô sầm mặt lại, gượng đứng dậy, một tay ra hiệu tên thuộc hạ bên cạnh cầm khăn mang lại, tay còn lại cầm lấy chiếc khăn, lau vết máu trên cả hai tay rồi lững thững bước lên. Nét mặt cô vẫn kiêu sa, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt đó là sự thịnh nộ hơn bao giờ hết. Cô gằn từng tiếng một:

- Cậu nói vậy nghĩa là sao? Chẳng phải tôi đã nói là bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa con bé về à?

- Dạ... nhưng bọn chúng rất đông. Bọn em đã cố bám theo để cứu tiểu thư nhưng do số lượng áp đảo quá nên tất cả đều bị đánh bầm dập hết.

Hoàng Lan trầm ngâm một lúc, trong đầu mông lung suy nghĩ. Bỗng, Hoàng Hương từ xa cười cợt đầy man rợ:

- Chúng mày không biết là ai đúng không? Đúng rồi, làm sao mà biết được cơ chứ...

Nụ cười ranh mãnh lại nở trên gương mặt đẫm máu của Hoàng Hương trông vô cùng kinh dị. Hoàng Lan lại một lần nữa mất bình tĩnh trước sự công kích kia, cô nhanh tay chộp lấy khẩu súng của tên áo đen bên cạnh, lên nòng, giơ thẳng trước mặt Hoàng Hương làm đám người bên cạnh bất ngờ một phen.

- Nói! Con bé đang ở đâu?

- Sao tao phải nói cho mày nghe? - Hoàng Hương nhổ nước bọt, ánh mắt khiêu khích nhìn.

- Chị đừng trêu tức tôi, tôi có thể giết chị bất cứ lúc nào đấy - Hoàng Lan trừng mắt

- Để xem... - Hoàng Hương cười nhếch mép đầy gian tà

Lan nghiến răng, tiến lại gần.

"Đoàng!!!"

Tiếng súng vang lên.

Viên đạn theo quỹ đạo bay theo một đường thẳng hoàn mỹ. Và sượt qua mái tóc của Hoàng Hương. Cuốn theo sự đứng hình của bọn vệ sĩ bên cạnh. Một vài lọn tóc mai khẽ rơi xuống đất.

Lan nghiến răng, tay cầm súng run run rồi thả nó rơi xuống đất cái "bộp". Thở dốc, vẫn điệu bộ kiêu kì ấy, cô xoay người quay đi.

- Nhốt ả cẩn thận trong mật thất, tốt hơn hết là đừng để ả chạy thoát. Nếu không... các người sẽ biết tay tôi. Lão Lý!

- Dạ thưa phu nhân!

Một người đàn ông già nua nhỏ thó đứng nấp sau cánh cửa cúi đầu cung kính nhìn Hoàng Lan.

- Dẫn theo một nhóm cùng tôi đi tìm Khả Hy. Còn nữa, để lại nhóm khác trông chừng Hoàng Hương.

- Vâng thưa phu nhân!

Lão Lý khẽ liếc mắt sang đám người bên cạnh. Tất cả đồng loạt hiểu ý, chạy lại phía cửa chuẩn bị mở cho Hoàng Lan đi.

Đợi khi đám người Hoàng Lan đã khuất xa sau, một nụ cười man rợ lại một lần nữa lóe lên trên gương mặt bê bết máu

---
Hoàng Lan lặng người tựa nhẹ vào ghế, đôi mắt đượm buồn nhìn về phía bên ngoài cánh cửa kính. Cô đang suy nghĩ về việc con gái, sau cùng, không kìm được đau lòng, hai hàng nước mắt ứa ra, lăn dài trên gò má.

Lão Lý ngồi đằng trước, nhìn thấy phu nhân như vậy cũng không thôi xót thương, bèn lấy một chiếc khăn tay trắng tinh, vòng lại về phía sau, đặt trước mặt Hoàng Lan.

- Phu nhân, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được tiểu thư thôi, phu nhân đừng lo lắng quá mà hại đến sức khỏe...

Hoàng Lan đưa tay nhận lấy chiếc khăn, chấm chấm nước mắt rồi nói nhẹ:

- Làm sao cháu không lo cho được chứ? Mãi mới tìm được nơi ở của ả, vậy mà lại bị người của ả nhanh tay hơn, bắt Khả Hy đi mất. Cháu đúng là một người mẹ tồi mà! Đã để lạc mất con bé từ nhỏ, mà giờ cũng không có cách nào tìm lại con bé...

- Phu nhân đừng nói như thế! Là do Hoàng Hương ghen quá hóa điên mới bắt tiểu thư đi bao nhiêu năm trời như vậy. Đâu phải lỗi của phu nhân...

Hoàng Lan vẫn buồn rầu, nghẹn ngào nói:

- Nói sao thì nói, sự việc có lẽ cốt cũng do cháu mà ra... Mà bác Lý này, nãy cháu có để ý, tại sao bác lại để ít người ở lại canh chừng Hoàng Hương quá vậy, lỡ cô ta chạy mất thì sao...?

Lão Lý cười phúc hậu nhìn Hoàng Lan. Đúng là cho dù bao nhiêu năm lận đận lên xuống với thương trường, vực dậy một công ty tưởng chừng như đã đến lúc phá sản, gương mặt phu nhân dù bình thường đanh thép là thế, đứng trước lão lại vẫn giữ được sự hiền dịu năm nào... Lão nói bâng quơ:

- Đó mới chính là ý của lão...

- Bác nói thế là sao?

- Lão nói, lão để ít người ở lại như vậy cốt cũng là có ý của nó...

Hoàng Lan ngạc nhiên, băn khoăn suy nghĩ... Rồi bất chợt nghĩ ra điều gì đó, cô ngỡ ngàng:

- Chẳng lẽ...

- Đúng vậy. Tất cả mọi việc đều nằm trong dự tính của lão hết rồi. Ngay từ đầu, việc chỉ đưa theo một nhóm mười lăm người đi chỉ là để thăm dò số bọn bắt cóc. Đúng như lão nghĩ, Hoàng Hương ranh ma là vậy, chắc chắn phải có sự phòng bị. Bằng chứng là ngay từ lúc đầu, lão đã để ý có một người luôn dõi theo nhìn chúng ta đi vào cô nhi viện nên đã cố tình giả vờ cho người đi chậm hơn một bước. Tất nhiên, việc cho ba người đi đón tiểu thư cũng là để bọn chúng nghĩ rằng chúng ta chỉ mang theo ít người nên khinh suất hơn. Chọn ít người ở lại cũng là để chúng càng chắc chắn về việc chúng ta không đem theo nhiều người. Nếu lão đoán không nhầm thì hiện giờ, có lẽ bọn chúng đã hành động rồi...

Giọng của lão Lý càng ngày càng đanh lại, ánh mắt cũng chuyển từ hiền hậu sang gian xảo...


Chương trước <<< >>> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
anime-black-amp-white-bleach-cry-cute-Favim.com-342772.jpg

(Nguồn: Sưu tầm)​


Chương 2: Bí mật hé lộ - Màn kịch yêu thương lụi tàn (2)


- Xử lý xong hết chưa?

Hoàng Hương châm điếu thuốc đưa lên miệng, nói bằng giọng lạnh tanh giữa một không gian im ắng.

Có mùi chết chóc.

Mùi máu tanh hòa trộn với mùi nước mưa mới, tạo thành một hỗn hợp mùi nồng nồng, dễ khiến tâm lí có chút chao đảo.

Một đám người mặt sẹo, đô con đứng ngay sau chiếc ghế cô ngồi, nhìn nhau một cái rồi cười cợt:

- Tất nhiên là xong hết rồi! Cô nghĩ chúng tôi là ai chứ?

- Phải rồi! Các người là băng Hổ Đói mà...

Hoàng Hương thản nhiên, day day chân trên đầu một người áo đen của Hoàng Lan. Cô ta nheo nheo mắt, giọng điệu không vừa ý:

- Nhưng làm việc thật sự quá chậm trễ! Hơn nữa lại còn đánh nhau với bọn chúng nữa. Thật là rách việc mà...

Một tên đứng ngay rìa, vươn người lấy bật lửa lên, châm vào điếu thuốc, thản nhiên cười:

- Có sao đâu, dù sao thì cũng đã đưa cô con gái yêu quý của cô về rồi.

Hắn hít một hơi rồi phả ra toàn mùi thuốc lá, ánh mắt giễu cợt nhìn cô gái nhỏ nhắn đang bị bịt cả miệng lẫn mắt trước mặt, rồi lại quay sang nhìn Hương. Trong ánh nhìn rõ ràng không có chút thiện ý.

Hương nhăn trán, mấy vết thương lúc nãy làm cô cứ thỉnh thoảng lại thấy đau đớn vô cùng. Thấy tên bên cạnh cố ý giễu cợt mình, cô lừ mắt, quát lớn:

- Câm miệng! Ngay từ đầu nó đã chẳng là con gái của tao rồi!

Rồi dùng chân gẩy mạnh gương mặt đang hết sức ngỡ ngàng của cô gái bị trói kia, gằn giọng:

- Nó chỉ đơn giản là sự trả thù mà tao dành cho con đĩ Hoàng Lan ấy thôi!

- Ha ha ha... Hương à, cô phũ phàng thế! Dù sao con bé cũng đã sống với cô mười mấy năm nay và coi cô như mẹ ruột mà. Ai gu... Chậc chậc... tội nghiệp quá đi thôi...

Mấy tên bên cạnh nghe thấy thế thì hùa nhau cười ồ lên đầy khả ố.

Hoàng Hương nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hằn lên tia máu, y như ánh nhìn không chút thiện ý xuất hiện khi Saphire lên sáu tuổi.

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má... Nhưng xung quanh, dường như đều trống rỗng..

- Hừ… Cứ tưởng lợi dụng được nó để trả thù, ai ngờ, con đĩ ấy lại tìm ra chỗ ở nhanh đến vậy... Thật là...

Vừa nói, Hoàng Hương lại vừa giận dữ lấy chân đạp vào cô gái trước mặt. Ả rít lên từng câu từng chữ đầy cay nghiến:

- Tất cả đều tại mày hết! Đúng là nòi giống mà!... Mày... Mày khóc sao? Khóc này! Khóc này!

Chân Hoàng Hương lại đạp liên tục từng cái mạnh vào mặt cô gái. Đám bên cạnh ban đầu cười đùa có vẻ không quan tâm, nhưng sau đó cũng nhận thức được sự việc và ngăn lại rồi dẫn Hoàng Hương ra khỏi căn phòng nhỏ kia.

___

Cô gái bị nhốt lại.

Đang chết lặng trong sững sờ.

___

Đôi mắt xanh saphire lấp ló sau lớp bịt mắt, từ hiền hòa... giờ lại chuyển sang lạnh tanh, băng giá.

Saphire lặng thinh, mặc cho nước mắt cứ giàn giụa mà khóc không ra tiếng, cổ họng khô rát, tay chân nhũn lại không còn đủ sức lực.

Suốt mười mấy năm nay, nó coi mẹ Hương như mẹ ruột của nó vậy, nó coi nơi đây như gia đình của mình.

Ấy thế mà... chỉ trong phút chốc, tất cả mọi thứ bỗng nhòa đi, mai một dần, rồi biến mất.

Suốt mười mấy năm nay, nó như một con ngốc cứ bám víu mãi không thôi vào cái hiện thực giả dối, vào cái gia đình giả tạo không hơn không kém này... để rồi đến bây giờ, tâm trạng hụt hẫng, khóc không thành tiếng...

Lại một lần nữa sau ngần ấy năm, nó không còn nhìn thấy, không còn cảm nhận được hơi ấm, ánh sáng nữa... Tất cả chỉ còn lại là một màn đêm tĩnh lặng, một không gian mơ mơ thực thực, một không gian dễ khiến con người ta yếu đuối. Nhưng, tại sao, nó vô hình chung vẫn còn muốn bấu víu...?


16 tuổi, nó lần đầu biết thế nào là phản bội.

16 tuổi, nó biết được thế giới này thực chất tàn khốc đến mức nào.


Tại sao? Tại sao trước mắt nó lại chỉ có một màu đen tuyền...

Nó mệt mỏi lắm rồi...

Nó nghĩ, rồi thiếp đi.

Giá như... đây chỉ là một giấc mơ? Nếu thế thì, nó nhất định phải dậy nhanh thôi. Còn kỳ thi ở trường đang đợi nó, những quyển sách hay mà anh Quân thường mượn ở thư viện xa tít xa tắp bên trong thành phố mang về cho nó đọc, những món ăn cùng tình cảm ấm áp của mẹ Hương dành cho mọi người...

Nó đã nằm mơ... Mơ thấy tất cả mọi người trong cô nhi viện cùng quây quần lại trong tiết Giáng Sinh ấm áp, cùng ăn những món ngon, cùng cười đùa vui vẻ…

Những ngày tháng ấy, thật tốt biết bao...

Nó khẽ cười. Cho dù là bấu víu dù chỉ một chút, nó vẫn muốn tiếp tục mơ tiếp, mơ tiếp...


- Chị Saphire…! Chị Saphire...!

Một lần nữa, hiện thực vô tâm không ngần ngại kéo nó quay trở lại.

Lần này, người đưa nó về là cô bé Hiền nhà gần cô nhi viện, mấy năm nay vẫn hay sang chơi cùng đám trẻ. Nhà Hiền cũng chẳng khá giả gì, mẹ bỏ đi vì người cha nát rượu, suốt ngày đánh đập vợ con; người anh trai lớn hơn chục tuổi phải bươn trải ngoài cuộc đời từ năm 10 tuổi, thương em gái nhưng cũng không còn cách nào khác, đành để em một mình ở nhà với người cha vũ phu kia mà không hay bé Hiền luôn phải chịu sự đánh đập của cha. Mỗi lần bị cha đánh, Hiền lại sang chỗ cô nhi viện chơi cùng đám trẻ, dần dần thành quen.

Hiền chồm đầu qua cửa sổ ở trên cao, nơi ánh sáng heo hút hắt vào…

Saphire ngóc đầu dậy, cả tay và mắt đều bị bịt kín bằng lớp vải đen, cũng may thính giác của nó vẫn luôn tốt, đủ để nhận thấy trước mặt có người.

Nó vẫn mơ màng, toàn thân nặng nề tới mức không buồn đứng dậy. Nó nói bằng chất giọng trầm khàn vì khóc quá nhiều:

- Ai... đấy...?

Bé Hiền cẩn trọng nhìn quanh quất để chắc chắn không có ai rồi mới nói sẽ:

- Là em, Hiền đây…

Saphire nghe thấy thế thì giật mình, mặc kệ trọng lượng ngày càng nặng của bản thân, nó vùng lên, vội bật dậy. Đôi tay bị trói chặt lại phía sau làm nó thấy vô cùng vướng víu, bản thân chỉ muốn một lần giật tung lớp dây thừng kia ra. Đôi môi đang rỉ máu của nó khe khẽ động đậy:

- Em đến đây làm gì? Bọn người kia không nhìn thấy chứ?

Bé Hiền chợt ngây ra, suy nghĩ gì đó rồi nói nhỏ như đang thì thầm với chính mình:

- Bọn người đi cùng cô Hoàng Hương sao? Bọn chúng đi ra ngoài hết rồi. Mà lạ nhỉ, bình thường cô Hương rất tốt, sao lại quen với đám người đó được ha?

Lời nói của Hiền làm nó chợt khựng lại. Một chữ "tốt" xuất phát từ Hiền làm nó cảm thấy có gì đó nghẹn đắng ở trong cổ họng. Nó khẽ nhếch khóe môi đang rỉ máu, lặng thinh không nói, mặc cô bé Hiền vẫn đang nói khẽ bên ngoài:

- Chị chờ em chút nha, bọn người kia vừa lái ô tô đi! Để em mở cửa cho chị.

Nói rồi, không còn nghe thấy âm thanh nào phát ra từ ô cửa trên cao nữa. Saphire ngây người, lặng thinh nghe tiếng thở nặng nhọc của căn phòng.

Yên tĩnh quá... Saphire hơi hé môi, lòng nôn nao lo lắng cho bé Hiền.

Bỗng... bên ngoài có tiếng cửa sắt đang mở, Saphire giật mình, quay đầu một cách nặng nề về phía sau thì được một bàn tay bé nhỏ ôm chầm lấy cổ. Bàn tay ấy khẽ tháo băng che mắt của nó ra, lau nhẹ những vết máu trên mặt nó. Hiền mắt đỏ hoe, nhìn nó đầy thương xót. Nó nói sẽ, lòng cũng thắt lại:

- Sao em vào đây được?

Bé Hiền lấy gấu áo lau những vết giày trên mặt nó đi, vươn người cởi trói cho Saphire. Con bé dịu dàng từ tốn như sợ nó đau, nhẹ nhàng trả lời:

- Em thấy cửa không khóa nên vào luôn. Sao không chị?

- A... a...

Saphire xanh mặt lại khi nhìn thấy mấy bóng đen to lớn đang tiến lại gần. Cổ họng nó gần như bị vật gì đó vô hình mang tên "sợ hãi" cản lại, âm thanh bị chặn lại trong cuống họng, không cách nào thoát ra được.

Bé Hiền chưa hiểu gì, thấy Saphire thay đổi biểu cảm thì cũng xanh mặt lại, chưa kịp quay ra thì "bốp", một cái gậy bóng chày giáng thật mạnh xuống đầu của cô bé. Máu giàn giụa chảy ra, dính bê bết vào tóc. Một vài giọt còn bắn thẳng vào mặt Saphire.

Saphire sững người, trợn tròn mắt nhìn những giọt máu đỏ tươi tanh nồng lăn dài trên má. Hiền ngã "rầm" xuống đất ngay trước mặt nó. Nó sợ run bắn người, tay chân loắng ngoắng lùi về phía sau.

Nó sợ! Tiếng cười dã man của đám người trước mặt cứ vang lên như ám ảnh trong đầu nó. Lặp đi lặp lại. Mặt cắt không còn giọt máu.

Hoàng Hương đanh mặt lại nhìn khuôn mặt sợ hãi của Saphire, nhếch môi nhìn bé Hiền nằm sõng soài trong vũng máu, giọng lạnh tanh không chút hơi ấm:

- Hừ, định trốn sao?

- A… A... Không... Đừng... Đừng đến đây...

Saphire dường như hoàn toàn bị ám ảnh mạnh bởi vũng máu tanh trước mặt, nó như chết trối, liên tục lùi thật nhanh về phía sau.

Hoàng Hương cười gian ác, đôi mắt ánh lên tia chết chóc:

- Mày đang muốn chạy? Hừ. Vốn định nếu con mẹ mày không đến đây, tao sẽ cho mày sống thêm mấy năm nữa. Nhưng mà... Mẹ mày đã phá tan kế hoạch phụ tử tương tàn mà tao đã đích thân dành tặng cho nó... Làm sao bây giờ, mày hết giá trị lợi dụng rồi...

Giọng ả càng nhỏ dần, Saphire càng thấy lưng mình ớn lạnh. Nó lắc đầu quầy quậy. Không phải, bà ta không phải là mẹ Hoàng Hương, không phải... Mẹ Hoàng Hương mà nó biết không như thế này... Mẹ Hoàng Hương là người đã cứu nó...

Không đúng…! Nó lại chợt khựng lại... Quá khứ lại ùa về hình ảnh nhiều năm trước, lúc nó dường như đã sắp buông bỏ tất cả... Bao năm nay, nó sống trong ảo tưởng về một gia đình ấm áp, không hề có chút hoài nghi về việc này. Tại sao, năm đó mẹ hoàn toàn có thể trèo lên cứu nó, thế mà lại phải để con trai của mình lên thay? Tại sao thái độ của mẹ sau đó lại rất kì quái? Tại sao?

Câu trả lời, giờ thì nó hiểu rồi, tất cả chỉ là một màn kịch mà thôi...

Đôi mắt nó không còn thần sắc, lạnh một cách u ám.

Mặc vũng máu trước mặt cứ mồn một trước mắt, cây gậy của Hoàng Hương cứ ngày càng tiến gần, nó như mất hồn, ngây dại.

Hòa trong tiếng cười man rợ của Hương, cây gậy được vung xuống.

Tử thần…

Không!

Đó… là ai?


"Đoàng!"

Tiếng súng vang lên.

Cây gậy trong tay Hoàng Hương rơi "bộp" xuống đất.

Một viên đạn xuyên qua cánh tay ả, lấy mất một phần thịt. Cảm giác đau đớn ở tay làm ả không nghĩ đến Saphire nữa, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến cái tay đang chảy máu be bét hết cả bàn tay của mình.

Đám thuộc hạ của ả, nói là thuộc hạ, thực chất chỉ là đám chó săn thấy mồi ngon là xăng xăng chạy tới. Thấy cảnh sát đến, tất cả không còn nghĩ đến ả Hoàng Hương đang lăn lộn với cánh tay mất một phần thịt, đều tìm cách để bản thân có thể chạy thoát.

Khung cảnh trước mắt Saphire hiện giờ chỉ còn những nét vẽ mờ nhạt. Những bóng người lao chồm vào nhau, vung nắm đấm, những nét vẽ mờ nhạt dần dần ngã xuống, những tiếng động được phóng đại hết cỡ, những âm thanh ồn ào xen kẽ với nhau.

Nó đau đầu quá... Nhưng, tay chân nó không tài nào hoạt động được.

Nó không muốn ở đây.

Nó muốn chạy khỏi đây.

Ngay lập tức.

Nơi này kinh khủng quá...

Nhưng…

Tay chân nó mệt quá, não bộ nó hình như không còn phản ứng nữa, mà sao đôi mắt lại không chịu nghe lời. Nó vẫn nhìn, nhưng không có phản ứng. Thời gian trôi qua rất lâu, đám người kia cũng không còn đánh nhau nữa, nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa. Những nét mờ biến mất rồi, mắt nó hình như cũng mệt rồi...


- Khả Hy! Khả Hy!

- Phu nhân, không sao đâu! Các bác sĩ sẽ giúp tiểu thư thôi!

- Nhưng mà...

- Không sao, tiểu thư không bị nặng bằng cô bé kia. Sẽ không sao đâu...

***

Ngày XX tháng X năm 20XX - Thời sự đặc biệt đưa tin

"Hôm nay, tại ngoại ô thành phố Lan My, cảnh sát đã tóm gọn băng đảng Hổ Đói chuyên thực hiện những phi vụ dã man, đâm thuê chém mướn cùng người phụ nữ sát nhân đã lái xe đâm chết một người và giết chồng, bắt cóc một bé gái. Hiện tại, đã tóm được hầu hết thành viên trong băng đảng kia nhưng tên đại ca, anh trai ruột của kẻ sát nhân đã trốn thoát. Lệnh truy nã đã được ban hành khắp toàn quốc, người dân hãy cẩn thận. Nếu thấy kẻ trong truy nã, hãy lập tức báo lại với cơ quan chức…"

"Píp."

Trong góc tối của khu ổ chuột, một kẻ mặt đẫm máu bực bội tắt chiếc ti vi đen trắng đi. Gã không ai khác, chính là đại ca của băng Hổ Đói, Văn Nhất, kẻ duy nhất trốn thoát được và đang bị truy nã gắt gao.

Khẽ nhếch môi khinh khỉnh nhìn tin tức truy nã mà lũ bợm cò kia đăng lên, gã cười rống lên đầy man rợ. Muốn bắt được gã? Mơ đi! Gã mất hết thuộc hạ, không có nghĩa là thân tín cũng mất hết!

Nhớ lại, 17 năm trước, khi gã vẫn còn là một chân giúp việc trong băng này, thân được với rất nhiều người. Khi ấy, cũng là lúc gã được chứng kiến nhiều cảnh tượng khiến gã cực khoái chí. Hai cô em gái của hắn, một người là em ruột, người còn lại là em cùng cha khác mẹ, hai người tương tàn với nhau vì một người đàn ông!

Gã đã nghĩ, bọn đàn bà ắt hẳn đều nhu nhược như thế! Ai ngờ, một người khác lại thích em ruột của gã. Khà khà, màn kịch vui thế này, gã không châm chút lửa vào, dầu để đấy làm sao có thể bén?

Nếu không có bàn tay của gã, em gái của gã làm sao có thể lạnh lùng tàn bạo, sắp đặt một cuộc vui để gã hưởng thụ khoái cảm? Người mình yêu lấy người mình ghét nhất, một từ thôi, đâm chết hắn! Người yêu mình bảo vệ người mình ghét, cản trở dục vọng, giết!

Hà hà. Màn kịch vui này, vẫn còn chưa kết thúc. Gã không muốn kết thúc sớm như thế này. Nếu không là mẫu tử tương tàn, vậy thì là, trúc mã tương tàn? Còn một quân cờ, vẫn chưa có dùng đến. Ván cờ này, phải vượt thế hệ...

___________________________________________________

7 năm sau


Trong quán cà phê "Coffee LQ" mới mở, một cô gái có mái tóc dài, đen tuyền khẽ lọt thỏm, tách biệt hoàn toàn với những cuộc nói chuyện rôm rả của các bàn bên cạnh. Cô gái ngồi một mình, mắt chăm chú nhìn vào quyển sách nhưng vẫn toát lên một khí chất khác người.

Rất cuốn hút.

Một đám thanh niên, đầu nhuộm đỏ, nhuộm xanh, khều vai chỉ trỏ về phía cô. Một tên khá điển trai cười cợt với đám bạn một chút, nghĩ gì đó, đập bàn đứng dậy. Hắn lách qua các bàn khác, tiến về chiếc bàn có cô gái kia. Đám đằng sau hú hét ầm ĩ, thu hút sự chú ý của mọi người.

Hắn được đám bạn tâng bốc phía sau, tin tưởng hoàn toàn vào khuôn mặt của mình, giọng điệu ngọt ngào âu yếm ngồi ngay trước mặt cô gái. Có vẻ khá tự tin với đôi mắt hớp hồn của mình, hắn chớp chớp mắt ngây dại nhìn cô gái:

- Em xinh vậy sao lại ngồi một mình? Có cần anh giúp gì không?

Rồi nở một nụ cười tươi rói. Mọi người xung quanh nín thở chú ý từng nhất cử nhất động của cô gái.

Đôi mắt xanh saphire khẽ di chuyển trên từng dòng chữ, rồi dừng lại trên chiếc đồng hồ đeo tay – kim giờ đang chỉ đúng số năm. Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt saphire lạnh lẽo u uất không hề để tâm đến kẻ trước mặt, nhìn ra phía ngoài cửa kính. Trời đang tối dần... Cô lẩm bẩm:

- Đến giờ cho Lu ăn rồi...

Rồi nhanh chóng cầm quyển sách đứng dậy, đi về phía cửa. Tên con trai mới đầu bị ngạc nhiên bởi đôi mắt u ám của cô gái. Mãi một lát mới nhận ra bản thân bị phớt lờ hoàn toàn, thậm chí có thể hiểu ngầm trong câu nói của cô: hắn ta còn không cả bằng con chó Lu ở nhà!

Hắn đang tức giận, chuẩn bị chạy theo cô gái thì bị một cô gái cũng xinh đẹp không kém chặn lại. Cô gái này, chính là chủ quán của Coffee LQ. Cô lịch sự, cười mỉm nhìn khách hàng của mình, dịu giọng:

- Đừng cố. Anh không phải là người đầu tiên Khả Hy phớt lờ đâu. Hơn nữa, cô ấy còn chịu nói với anh một câu, coi như số anh rất tốt, mặc dù... hm, câu nói này cũng không ý nhị cho mấy...

Hắn lại càng thêm mất mặt, tức tối ngoắc tay gọi đám bạn thanh toán rồi ra về. Phía trong chỗ làm việc của quán, cô bé phụ bàn nói lớn:

- Chị Hoàng Quyên! Lại gây chuyện gì đấy, vào đây nhanh đi!

- Ừ, chờ chị lát! - Hoàng Quyên xoay người, bước vào bên trong.

Khi đi còn không quên nhìn cô gái tóc đen dài vẫn đang đứng trong cửa hàng bán thức ăn cho thú cưng kia, thầm nghĩ : "Khả Hy à, em thật là... Suốt ngày gây phiền phức cho quán của chị..." rồi mới thật sự bước vào...

***Thời gian, có thể làm con người thay đổi***


Chương trước <<< >>> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
anime_girl_with_black_hair_and_blue_eyes_1920x1080_by_alixeotaku-d8g34hi.jpg

(Nguồn: Ảnh mạng)​


Chương 3 : Chậm lại một nhịp


Cô gái năm ấy đã không còn...

Khả Hy thơ thẩn trong cửa hàng bán đồ ăn cho thú cưng. Mặc cho bên cạnh mọi người vẫn đang xì xào, rì rầm không thôi, cô chọn vài món mà con chó Lu nhà cô thích ăn rồi ra về, bỏ hết những lời nói kia ra ngoài tai.

Bước chậm rãi trên vỉa hè, ngay bên tay, dòng xe tấp nập vút qua, một mình cô lọt thỏm vào giữa dòng người hối hả kia. Người người lướt qua cô, tạo thành những nét vẽ mờ mờ ảo ảo, những bóng dáng méo mó dị dạng bước qua. Khả Hy thần người, lặng thinh đứng giữa bức tranh hối hả kia, sự phản ứng của trung ương não bộ dường như bị chậm lại một nhịp. Tay trái cô khẽ run lên, chiếc túi thức ăn cho Lu cũng bất cẩn rơi xuống đất. Cô giật mình, trong giây lát lại quay về với hiện tại, một nhóm người dân bao quanh cô, tận tình hỏi han, có người còn ân cần cầm túi thức ăn lên hộ cô.

Khả Hy chớp nhẹ đôi mắt xanh, đỡ lấy chiếc túi từ tay những người tốt bụng kia, cúi đầu cười mỉm với họ rồi bước đi. Gương mặt tưởng chừng thanh thoát trong phút giây lại trở nên u ám, lạnh lẽo ngay tức khắc. Đám người xung quanh chưa kịp ngất ngây với nụ cười kia thì lại phải lắc đầu giải tán với sự âm u của người đã khuất sau dòng người tấp nập.

Bước xuống từ chiếc xe buýt đông người, Khả Hy rảo bước tiến về khu tập thể cũ khuất sau những dãy nhà cao tầng sang trọng. Càng bước vào sâu, không gian thời gian dường như chậm lại một nhịp, những dãy hàng quán quen thuộc, bình dị, những mảng rêu phong, cổ kính của các dãy nhà, thật sự khiến người ta có cảm giác tâm thanh thản, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, người qua lại đây thưa thớt hơn trước, các dãy hàng quán cũng dẹp dần, khung cảnh lại càng vắng vẻ, đìu hiu. Mấy tháng nữa là khu tập thể này sẽ bị phá dỡ, rồi xây lại thành khu chung cư mới, nghe có vẻ tiện ích hơn, hiện đại hơn, nhưng lại chẳng thể làm hài lòng được những người nơi đây. Họ đã quen thuộc quá với sự thanh bình, cổ kính này.

Con người ta đôi khi là như vậy, chẳng hiểu vì gì mà vẫn cứ nuối tiếc với quá khứ mãi như thế.

Khả Hy bước về phía ngôi nhà hai tầng nhỏ bị khu tập thể che lấp mất. Ngôi nhà đứng một mình giữa một không gian vắng vẻ, xung quanh là những ô đất trống chưa tìm được chủ hoặc đang được thi công.

Ngay cạnh hai cột điện phía đối diện, một dải băng dài có dòng chữ: " Khu chung cư Tân Thời Đại chuẩn bị được xây dựng bởi tập đoàn Hoàng Thị..." Cô nhẹ nhàng nhìn lên, sau năm giây rồi ngay tức khắc xoay người bước về phía nhà.

Khả Hy đặt chiếc túi xuống đất, tay phải nhẹ nhàng lấy từ trong túi áo ra chiếc chìa khóa cồng, tra vào ổ. Động tác có phần vụng về của chính mình làm cô thấy hơi sốt ruột. Thói quen dùng tay trái lại trỗi dậy, Khả Hy đưa tay, bất chợt nhận ra bàn tay trái đang run lên.

Có cái gì đó hơi nhói trong đầu óc... Những nét vẽ mờ ảo lại quay lại, những bóng người lao chồm lấy nhau, những tiếng hét, mùi máu tanh xộc vào mũi... Cô loạng choạng không vững, lảo đảo người về phía sau, khoảng trống phía sau làm cô thấy hẫng lại, chỉ có thể mượn tạm hòm thư đằng sau làm chỗ bấu víu duy nhất cho bản thân.

Hơi thở đang loạn nhịp của cô dần trở lại đúng quỹ đạo của nó, gương mặt từ từ hồng hào trở lại. Khả Hy điều chỉnh hô hấp, lại bước về phía cổng để mở cửa. Lu - con chó cưng thuộc giống Alaska của cô đã nghe tiếng chủ từ nãy, cứ sủa mãi không thôi trong nhà. Bàn tay trái đã không còn run nữa, Khả Hy thở hắt, nhanh chóng mở cổng rồi bước vào trong sân.

Vừa mở cửa, Lu đã chạy ra, nhảy lên chồm lấy người cô, vẫy vẫy đuôi vui mừng. Khả Hy âu yếm nhìn nó, tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Sau khi đổ thức ăn để cho Lu ăn, cô ngả người vào sofa, hai mắt nhắm nghiền lại, mông lung suy nghĩ.

Dạo gần đây, hình ảnh trong quá khứ cứ liên tục xuất hiện, triệu chứng run tay trái cũng thường xuyên hơn trước... Cũng lâu rồi cô không đến chỗ bác sĩ Hàn, chắc phải sắp xếp lịch mới được.

"Gâu, gâu!"

Tiếng Lu vang lên bên tai phần nào giúp cô quay lại thực tại. Khả Hy vươn người ngồi dậy, xoa xoa đầu Lu, nói bằng giọng dịu dàng hiếm thấy:

- Được rồi, chị đi nấu ăn ngay đây, cảm ơn Lu nha!

Chú chó dường như hiểu được ngữ ý khen ngợi trong lời nói của cô, thích chí vẫy đuôi. Cô xoa xoa đầu nó mấy cái thêm mấy cái nữa rồi bước vào trong nhà bếp.

Khả Hy đang rửa rau trong bếp, bỗng nghe thấy tiếng cửa mở, bèn chạy ra xem thì thấy một người tầm tuổi trung niên dắt theo một cô bé tầm mười, mười hai tuổi xinh xắn đi vào. Cô bé thấy Khả Hy liền chạy lại ôm chầm lấy cô, cười khúc khích:

- Chị Hy! Hôm nay em đi chơi với ông Lý vui lắm! Ấy, Lu! Đừng bám chị!

Lu chồm lên, vẫy đuôi vui vẻ. Cô bé thả Khả Hy ra rồi ôm lấy cổ Lu, xoa xoa đầu đầy âu yếm với nó. Người đàn ông kia cười phúc hậu nhìn Khả Hy, nói dịu dàng:

- Tiểu thư, lão dẫn bé Hiền về rồi đây! Cô bé hôm nay rất ngoan.

- Quản gia Lý, cảm ơn ông! - Khả Hy cười mỉm, cúi đầu nhẹ giữ phép.

- Tiểu thư không cần khách sáo như thế, cứ gọi ông Lý hay lão Lý là được rồi, dù gì lão cũng đâu còn là quản gia nữa, lão đã không làm quản gia được mấy năm rồi... Ấy chà, mùi thơm quá! - Quản gia Lý vươn đầu, hít hà hương thơm tỏa ra từ bếp - Tiểu thư đang nấu ăn sao?

Khả Hy nhớ ra, bước vội vào bếp, nói với ra:

- Cũng phải, ông không còn làm quản gia cho nhà cháu mấy năm rồi mà cháu vẫn quen miệng. Cháu đang nấu canh chua với thịt băm, ông ở lại nhà cháu ăn chung nhé.

- Đúng đúng, ông Lý ở lại với chị em con!

Bé Hiền cười tít mắt, ôm chầm lấy chân quản gia, Lu cũng chạy lại theo chủ, chồm người cào nhẹ áo ông. Cuối cùng, quản gia Lý vẫn là phải đầu hàng trước sự quấn quýt không ngừng của cả Lu lẫn bé Hiền. Ông từ tốn nói:

- Được rồi, được rồi, lão sẽ ở lại mà...

Bé Hiền nghe thấy thế, vui vẻ kéo giản gia Lý lại ghế sofa ngồi, còn bật ti vi lên cho ông xem cùng. Cả hai xem cùng nhau, có vẻ rất vui.

Khả Hy vừa nấu canh vừa thầm suy nghĩ. Sau sự việc mấy năm trước, cô bị chấn thương tâm lý, đến bây giờ vẫn còn khá nhiều di chứng, đặc biệt là bệnh run tay.

Kể từ đó, cô khép kín lòng mình, không còn có thể tươi cười vui vẻ như trước nữa. Ngoài mặt thì cô cố ra vẻ mình ổn, nhưng trong lòng lại đau đớn trăm bề, trái tim từ lâu đã vỡ vụn.

Bé Hiền bị thương nặng hơn cô, mới năm tuổi đã bị chấn thương mạnh ở đầu, mất máu quá nhiều. Cô bé cũng vì thế mà bị mất trí nhớ, quên hết những việc đã xảy ra. Còn nhớ lúc mới tỉnh dậy, cô bé không nhớ gì cả, không nhớ cả gia đình của mình, chỉ nhớ duy nhất một người, chính là Khả Hy.

Khả Hy lúc đó tỉnh dậy trước, thấy những vết thương do bị cha đánh của Hiền, hoàn toàn không muốn cô bé quay về với người cha ác độc, vũ phu kia. Cô liền giữ Hiền lại bên mình, muốn thông báo với anh trai của cô bé trước, nhưng thời gian dưỡng bệnh kéo dài liền ba tháng, đến lúc liên lạc lại không hề thấy người đó đâu.

Bác sĩ đã chuẩn đoán rằng mất trí nhớ chỉ là tạm thời, nhưng bảy năm trôi qua, Hiền không hề nhớ lại được bất kì chuyện gì trong quá khứ. Khả Hy thấy, chuyện này đa phần cũng không xấu, không nhớ lại được âu cũng là cái tốt. Thà cứ để như thế này, cô thật lòng không muốn cô bé nhớ lại những năm tháng đen tối kia nữa, việc có thể làm cô đã làm hết mình rồi, chỉ mong bù đắp được thêm tình thương cho cô bé.

Chỉ còn duy nhất một việc khiến Khả Hy vô cùng đau đầu, chính là người anh trai của bé Hiền đã mất tích từ bảy năm trước... Cô đã từng nhờ người tìm tung tích của anh ta, nhưng không được. Ngót qua bảy năm rồi, không biết anh ta giờ sống ra sao...

Bữa cơm tối tràn đầy tiếng cười vô tư của Hiền. Không gian dường như trở nên rất ấm cúng như một gia đình nhỏ, có ông, cùng hai chị em. Suốt bữa ăn, Hiền cứ hết kể chuyện ở lớp, lại kể sang chuyện chiều đi chơi với quản gia Lý suốt. Khả Hy cùng ông quản gia nhìn nụ cười hồn nhiên của cô bé, cũng tự nhiên cảm thấy vui lây, trong lòng ấm áp, rạo rực như lại được trải qua một thời tuổi thơ trong sáng lần nữa.


Chương trước <<< >>> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
449894_art_devochka_anime_sobaka_priroda_ptica_1680x1050_www.Gde-Fon.com.jpg

(Nguồn: Ảnh mạng)​


Chương 4: Những năm tháng yên bình

Ăn cơm xong, bé Hiền tự giác ôm bát đũa ra bồn rửa cho Khả Hy rồi chạy lên trên phòng học bài. Chú chó Lu đang say sưa liếm chân, thấy cô chủ bé đi lên tầng thì cũng chạy lên phòng theo.

Khả Hy nhìn theo, không kìm được mà nở một nụ cười. Cô lấy hai chiếc chén sứ men trắng trên trạn xuống, lại với thêm một hộp trà gì đấy. Loay hoay một lát, cô cầm hai tách trà nóng khói nghi ngút ra ngoài phòng khách, nơi quản gia Lý đang xem Thời sự trên ti vi.

Cô đặt chén trà xuống bàn kính, chậm rãi nói:

- Trà hoa cúc.

Quản gia Lý tự nhiên đỡ lấy, rồi cũng tự nhiên mà tấm tắc khen:

- Quả nhiên là trà ngon!

- Đây là trà lấy từ một làng trà truyền thống bên Trung Quốc. Lần trước, một người đồng nghiệp của cháu sang tham gia một buổi triển lãm ở bên đó, cháu đã nhờ người đó mang về một hộp. Vị rất đậm, hương cũng nhè nhẹ, rất dịu...

Quản gia Lý gật gù, nhấp một ngụm, quả nhiên là có thoang thoảng hương hoa cúc nhè nhẹ quanh đây. Ông đặt tách trà xuống, từ tốn hỏi:

- Công việc họa sĩ của tiểu thư dạo này thế nào rồi? Vẫn ổn cả chứ?

Khả Hy cười nhẹ.

- Vẫn ổn.

Nói xong, cô quay lại đằng sau, nhìn thẳng vào bức tranh đang được treo trên nền tường trắng tinh. Bức tranh được vé theo trường phái trìu tượng. Trên nền sàn gỗ cũ kỹ, một vũng máu đỏ lênh láng, trông rất chân thực, thậm chí, còn có thể nghe thoang thoảng bên cánh mũi mùi tanh nồng khó chịu của nó. Phía góc phần tư của tranh còn có chữ ký của họa sĩ: Nhiếp Khả Hy.

Khả Hy cũng uống một ngụm trà, nét mặt lãnh đạm dần. Cô từ tốn bảo:

- Bức tranh đó đang được hội thảo để mang đi Triển lãm Nghệ thuật lần thứ XIV.

Gương mặt cô có chút gì đó phảng phất nỗi buồn, có chút gì đó chua xót lướt qua. Quản gia Lý là người tinh ý, thoạt nhìn đã thấy được tâm ý của tiểu thư, liền chống hai tay lên bàn, hai bàn tay đan lại nhau. Ông nói:

- Tiểu thư, tiểu thư vẫn định sẽ không về tiếp quản công ty thay phu nhân sao?

Khả Hy thổi nhẹ cho trà bớt nóng, rồi đưa lên nhấp một ngụm từ tốn. Ánh mắt cô nhìn đi xa xăm, giọng nói cũng lạnh dần:

- Cháu cũng không biết được nữa... Lòng người thật nham hiểm quá, nhất là chốn thương trường, ganh nhau từng chút một, cháu hoàn toàn không muốn mình bị vướng vào một vũng lầy hôi thối không lối thoát đó.

- Nhưng phu nhân rất mong tiểu thư về. Thứ lỗi cho lão nói thật, phu nhân sức khỏe ngày càng yếu, mấy năm nay lao lực quá nhiều, vì chuyện của Hoàng Hương, rồi chồng mất, con bị bắt cóc, một mình vực công ty đi lên. Nhưng lên rồi sẽ ắt có lúc phải xuống, tình hình công ty ngày càng kém, mà sức khỏe phu nhân không tốt, lo nhiều chuyện nên sinh bệnh là tất nhiên. Lão đây cũng tuổi già sức yếu rồi, không thể giúp gì được nữa. Chỉ còn biết trông chờ vào tiểu thư mà thôi.

Quản gia Lý càng nói, giọng càng trầm lại như dốc hết bầu tâm sự. Ông đã làm quản gia nhà họ Nhiếp năm mươi năm rồi, đã thay qua mấy đời chủ, nhưng chỉ có duy nhất phu nhân Hoàng Lan là ông thấy yêu quý nhất.

Ông trung thành, tận lực vì nhà họ Nhiếp đến tận bây giờ, chỉ có mỗi Hoàng Lan là người kiên trì, nghị lực nhất, bằng sức chính mình mà vực dậy cả công ty đang trên bờ vực phá sản. Ông khâm phục người chủ ấy vì thế.

Bao nhiêu sóng gió trôi qua. Còn nhớ năm xưa, mối tình oan trái của người đi trước ấy vốn đã thê lương, lại còn liên lụy sang cả người đời sau nữa. Thật không gì đau đớn bằng!

Ông đã chứng kiến nhiều chuyện như thế, bây giờ, chỉ mong chuyện công ty có thể thuận buồm xuôi gió. Ông cũng già rồi, tuổi già không còn cho phép ông có khả năng minh mẫn để giúp đỡ chủ nhân như trước nữa, chỉ có thể trông mong vào cô tiểu thư nhỏ thôi.

Khả Hy đảo mắt qua chỗ khác, ngập ngừng nói:

- Bà ấy... Ý cháu là mẹ cháu... sao rồi?

- Phu nhân sức khỏe kém đi nhiều rồi. Dạo gần đây còn hay bị tụt huyết áp, đau đầu, chóng mặt. Chuyện công ty quá nhiều, phu nhân lại cứ cố mãi, thật là... - Quản gia Lý xót xa nói

- Chuyện công ty, cháu sẽ cố xem sao, nhưng cháu cũng không chắc sẽ làm tốt. Chuyện này, coi như cháu cố gắng vì mẹ.

Khả Hy vẫn là nét mặt lãnh đạm mà nói. Quản gia Lý nghe được lời nói của cô, bản thân cũng thấy yên lòng, liền cười nhẹ rồi tiếp tục uống trà.

Khả Hy trong lòng dậy sóng không yên, bản thân vừa muốn đi, lại vừa không muốn đi. Cô từ tốn ngỏ lời:

- Tuy cháu đồng ý về công ty tiếp quản, nhưng lúc này, cháu còn vài việc phải làm ở Triển lãm trước, chừng một tháng sẽ xong. Trong thời gian đó, cháu sẽ học qua cách kinh doanh một chút, chắc sẽ giúp ích được. Còn về phần công ty, phải nhờ ông giúp đỡ nhiều rồi.

- Không có gì to tát, lão sẽ làm ngay.

Quản gia Lý cười hiền từ nhìn nó. Ông thấy vô cùng hài lòng trước quyết định của Khả Hy lúc này. Như thế này, ông có thể an tâm mà dưỡng lão rồi...

***

Một tuần trôi qua thật nhanh. Tiết trời đang chuyển qua đầu thu.

Một buổi sáng đầu thu trong lành, ánh nắng chẳng còn gay gắt nữa, bầu trời xanh cao, nhiều mây đang trong khoảnh khắc giao hòa giữa hai mùa trong năm. Gió heo may đang hiu hiu thổi.

Khả Hy đưa Hiền đi khai giảng. Cô lấy danh nghĩa là mẹ của Hiền, còn phải ở lại đôi chút để trao hoa thay mặt hội phụ huynh lớp. Khả Hy chẳng để ý ánh mắt người khác nhìn mình lắm, cô chỉ chăm chú nhìn Hiền đang cười nói vui vẻ một cách âu yếm, đôi lúc bị bắt gặp thì lại khẽ cười.

Cô chẳng dùng đến kính áp tròng nữa, mặc cho đôi mắt xanh lạnh lùng vẫn cứ luôn thu hút ánh nhìn người đối diện. Còn chuyện cô là "mẹ" của bé Hiền, mấy cô bác phụ huynh cứ xì xào, nói đến đâu, Khả Hy cũng tự động bỏ qua ngoài tai.

Tiếng trống trường đã điểm, cuối cùng lễ khai giảng cũng xong, cô đi mua kẹo mút cho bé Hiền trong lúc chờ cô bé nói chuyện với các bạn rồi chở Hiền về nhà nấu cơm trưa. Trên đường đi còn không quên hỏi chuyện cô bé về các bạn.

Hiền mới lên lớp 6. Nếu tính tuổi thật, có lẽ năm nay cô nhóc đã học lớp 7 nhưng Khả Hy thấy ở quê nên điều kiện học hành khá thấp, tốt nhất nên cho học muộn một năm để chắc kiến thức.

Hiền vừa cười vừa kể chuyện một cậu bạn ở lớp hay mua bánh cho cô nhóc ăn. Câu chuyện cô bé kể có vẻ rất thú vị, cứ thấy cô bé cười mãi không thôi, hai má cứ hồng hồng. Khả Hy chẳng hiểu sao cũng tự nhiên thấy vui trong lòng.

Bọn trẻ thật là hồn nhiên trong sáng. Giá như, cô cũng có thể có một tuổi thơ tươi đẹp như thế... Nhưng…

Trái tim của cô đột ngột nhói lên, như bị ai đó bóp chặt. Quá khứ đen tối trong cô lại quay về làm đầu cô cảm thấy hơi choáng váng. Nghĩ, cô chợt nhớ đến chiếc răng khểnh cùng nụ cười hiền hòa, ấm áp của anh Quân năm nào. Anh trai bé Hiền mất tích, anh Quân cũng mất tích theo. Bảy năm trôi qua, không hề có một chút thông tin. Cô nhiều lần về nơi cũ với mong muốn tìm anh nhưng đều không thành.

Cô thật sự rất nhớ anh...

Đã gần đến ngày đến phòng khám thú y của bác sĩ Hoàng để tiêm định kỳ cho Lu. Khả Hy cùng Hiền dắt Lu đi bộ đến phòng khám. Lu thật sự rất ghét tiêm, thế nên hai chị em phải nghĩ cách đi đường vòng đến phòng khám.

Cậu chàng Lu ban đầu còn ngoan ngoãn đi theo, ai ngờ trực giác của chó rất nhanh nhạy, mới đi cách phòng khám tầm chục mét, chú chó đã sợ hãi, sủa ư ử rồi chạy trối về phía sau.

Khả Hy lấy hết sức, cố gắng giữ lấy dây đeo cổ của Lu mà kéo về phía phòng khám. Hiền ở đằng sau, đẩy thân sau của Lu về phía trước.

Càng tiến về gần phòng khám hơn, sự kháng cự của Lu càng ác liệt. Chỉ còn một mét nữa thôi là đến, thế mà Lu lại vùng vẫy quá mạnh, làm tay cầm dây đeo cổ của Khả Hy bỗng bị tuột ra. Lu nhờ thế mà chạy thật nhanh về phía ngược lại.

Ai ngờ, một chiếc xe đạp từ đâu lao ra, Lu không thể dừng lại kịp thời, liền lao thẳng vào người con trai đang cầm lái.

"Rầm…"

Khả Hy cùng bé Hiền chạy lại nơi có một chó một người một xe la liệt trên mặt đất. Mặt người con trai vẫn còn trẻ, thậm chí còn bấm khuyên tai, nhuộm tóc màu khói. Khả Hy đột nhiên có cảm giác không yên, liền lay lay người đó dậy, hỏi một câu lịch sự:

- Này, anh không sao chứ?

Người con trai bị xước nhẹ một bên má, nặng nhọc dựng người dậy. Anh ta xoa xoa hai thái dương, dường như có vẻ vừa nãy đã chấn động không ít. Khả Hy thấy lo lắng thay, liền gặng hỏi tiếp:

- Có cần tới bệnh viện không? Dù sao cũng là do chó của tôi... Này, anh đi đâu vậy? Này...!

Chưa để Khả Hy nói hết, anh ta đã vội vội vàng vàng dựng xe dậy, đạp đi, có vẻ gấp rút lắm. Cô lặng thinh nhìn bóng dáng anh ta khuất xa, trong lòng thầm nghĩ, có vẻ như anh ta đang có việc bận thì phải.

Cô nhìn quanh quất, bỗng thấy một tập giấy gì đó ở chân Lu, chắc là của anh chàng kia. Mà người đó cũng thật là, quên đồ mà còn phóng xe vội vàng thế. Cô cũng không biết danh tính anh ta, chẳng biết nên trả lại thế nào.

Khả Hy liếc qua tập giấy có ghi chữ "Dự án XXX" kia, nhìn thấy một thông tin khá có ích.

Doãn Tú Hạo, công ty Doãn Thị.

Khả Hy trầm ngâm, nếu cô không nhầm, Doãn Thị là tên một công ty con hoạt động dưới trướng của tập đoàn Xây dựng Hoàng Thị thì phải...


Chương trước <<< >>> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Mở đầu đã là bi kịch rồi. Chắc Mèo thích thể loại ngược và kịch tính.
Hẳn là về sau còn nhiều màn đấu đá thương trường và ngược tâm dữ dội nữa. :v
Văn phong ổn và mượt. Cốt truyện cũng tốt. Mèo viết tốt nhớ hoàn fic nhé. :3
 

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Mở đầu đã là bi kịch rồi. Chắc Mèo thích thể loại ngược và kịch tính.

Ha ha. Thực ra cũng không phải Mèo thích thể loại ngược lắm đâu. :D Chỉ là rảnh rỗi dở chứng nên viết thôi. :))

Hẳn là về sau còn nhiều màn đấu đá thương trường và ngược tâm dữ dội nữa.
Chuẩn rồi cậu. :3

Văn phong ổn và mượt. Cốt truyện cũng tốt. Mèo viết tốt nhớ hoàn fic nhé.
Nói đùa thôi chứ nhiều khi cũng nản lắm. Tại vì không lấy đâu ra cảm hứng để viết. Nhưng dù sao cũng cảm ơn Mai đã ủng hộ fic nhé. Mèo sẽ cố gắng để hoàn truyện. :D
 

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
large.jpg

(Nguồn: Ảnh mạng)​

Chương 5: Khúc dạo đầu của máu

Từ lúc nhận mẹ ruột, Khả Hy không thường xuyên tiếp xúc với bà cho lắm, ngay cả công ty trong gần chục năm qua cũng lui tới đúng hai lần, một lần mừng sinh nhật lần thứ bốn mươi của mẹ, hai là kỉ niệm tám mươi năm thành lập công ty.

Tuy nhiên, trí nhớ cô trước giờ luôn rất tốt, cô nhớ, trong cả hai lần ít ỏi đó, cũng có nghe danh công ty Doãn Thị rất nhiều. Đây tuy chỉ là một công ty con, nhưng uy tín và địa vị trong giới chuyên môn rất cao, hoàn toàn có thể tách ra riêng hoạt động độc lập. Dù vậy, mối quan hệ giữa Doãn Văn Bách - tổng giám đốc công ty - với mẹ cô rất tốt, nghe nói chính mẹ cô là người đã giúp nhà họ Doãn được như bây giờ.

Mối quan hệ giao hảo giữa hai nhà đến bây giờ vẫn còn. Dạo gần đây, tình hình công ty Doãn Thị không tốt chút nào, nghe nói vợ hai của Doãn Văn Bách - một cô thư ký - đã cùng với tình nhân của ả ta rắp tâm mua chuộc cổ đông, hòng chiếm đoạt công ty. Nhưng nghe đâu, kế hoạch dường như thất bại thì phải...

- Thất bại? Không hề có chuyện đó đâu! Nếu kế hoạch của ả đàn bà lẳng lơ đó thất bại, mẹ em sẽ không tốn nhiều tâm sức đến thế, em cũng không cần phải quay về điều hành công ty thay mẹ. Đó chỉ là tin phao từ trong nội bộ công ty ra ngoài để dân tình bớt nhốn nháo lên thôi. Nghe có vẻ là cách hay đấy, ai mà chẳng biết công ty Doãn Thị này đang nắm giữ rất nhiều công trình trọng điểm đang chờ được thi công chứ... - Hoàng Quyên vừa nhâm nhi cốc matcha, vừa dùng hết kiến thức bình sinh kể lại

Khả Hy có vẻ chăm chú lắng nghe, mặc dù cặp mắt xanh lơ đễnh vẫn đang trôi dạt bên ngoài các đám mây trắng xốp. Hoàng Quyên cũng chẳng để ý, cô quen với cô gái này được 3 năm rồi, tính khí, thói quen của cô nàng thì cô đều biết hết. Chỉ là lần này Khả Hy quyết định về công ty, đây hoàn toàn không phải là điều mà Hoàng Quyên có thể dự đoán trước được. Khả Hy trước giờ đều rất lơ đễnh, tự do, có chút gì đó u ám, hơn nữa, thứ cô gái này ghét nhất, chính là thương trường đầy đấu đá kia. Cũng chẳng sao, nếu lần này là tính cách vô tâm của cô đã chịu bị đầu hàng trước tình mẫu tử, thì cũng được, nhưng có điều, lần này về, e rằng sẽ có chuyện xấu xảy ra.

Hoàng Quyên cười giữ ý, mắt khẽ liếc về phía tập hồ sơ trên bàn. Cô nhẹ giọng:

- Còn về tập hồ sơ kia, bên trong có vẻ là một dự án nào đấy của Doãn Thị, em có định trả lại cho người tên Doãn Tú Hạo không?

Khả Hy uống một ngụm sinh tố xoài, ánh mắt cũng hướng về phía tập hồ sơ trên bàn. Cô cười một cái, giọng lạnh tanh:

- Em có hỏi quản gia Lý rồi, ông ấy bảo đã nói chuyện với Doãn Văn Bách nhưng ông ta nói không hề biết gì đến hồ sơ ấy, thậm chí giọng còn có vẻ hơi cáu gắt... Hm, thôi kệ đi, dù sao cũng chỉ là người qua đường. Tài liệu trong đây khá có ích, em phải đọc qua một chút, biết đâu lại giúp được gì...

Vừa nói, cô vừa lấy tay lật lật qua các trang hồ sơ. Ý tưởng trong đây đều thiên về xây dựng, tuy cô không chuyên về việc đó lắm nhưng cách giải thích trong này đều rất giản dị, dễ hiểu. Khả Hy vừa đọc, buột miệng nói một câu:

- Ý tưởng khá hay...

- Ồ, là ý tưởng trong đó sao? - Hoàng Quyên từ phía đối diện tiếp lời

Khả Hy khẽ gật đầu.

- Theo em thấy, đây chắc hẳn là một người có thực lực, tuy nhiên, cách giải thích còn thông thường quá, chưa được chuyên môn hóa, có vẻ người này không được học hành một cách bài bản.

Hoàng Quyên cũng nhìn theo hướng mắt của Khả Hy. Đọc qua cả một trang giấy, cô gật gù, quả nhiên là dễ hiểu.

- Chị Quyên! Mau vào đây đi! - Cô bồi bàn nhỏ tuổi mà lắm chuyện bước từ trong gian pha chế ra, gọi Quyên.

Lại gọi, lại gọi, lại gọi! Rốt cuộc ai mới là chủ quán vậy? - Hoàng Quyên nghiến răng thầm nghĩ. Cô giữ nét mặt ngán ngẩm, đứng dậy rời khỏi bàn của Khả Hy rồi bước vào trong.




Phòng Chủ tịch - Tập đoàn Hoàng Thị

Không gian trong phòng kì thực rất ảm đạm.

Người phụ nữ đang ngồi trên ghế ở giữa phòng có một khí thế bức người. Dù không nói gì, đôi mắt mơ màng nhìn ra phía bên ngoài nhưng cô vẫn khiến đám người trong phòng run sợ. Đã được ba mươi phút rồi, vị chủ tịch này vẫn chưa chịu lên tiếng, gọi nhân viên vào có phải chỉ để lây lan bệnh đau tim thôi hay không?

Lại một lát rất lâu sau, chủ tịch Hoàng khẽ cất giọng dịu nhẹ:

- Đã tìm ra kẻ đó chưa?

Doãn Văn Bách khẽ liếc qua phía cậu trai trẻ đang thản nhiên nghịch rubic trên ghế sofa, rồi lại thận trọng nhìn nét mặt của chủ tịch rồi mới dám nói:

- Là hắn… Ryan Cooper.

- Lại là nhân tình của nhân tình của ông? - Chủ tịch Hoàng nghiến răng chế giễu. Bà liếc đôi mắt sắc bén về phía người trả lời, như con rắn độc đang đưa đôi mắt nguy hiểm nhìn về phía con mồi làm người đối diện cảm thấy giật bắn.

Doãn Văn Bách mím chặt môi, cúi đầu thật thấp xuống. Ông nói lớn bằng giọng đầy chân thành:

- Tôi xin lỗi chủ tịch! Là tôi sơ suất!

- Hừ, xin lỗi là xong sao, nếu ông xin lỗi là xong thì tòa án sinh ra là để làm gì, mấy tội phạm giết người chỉ cần xin lỗi chứ cần gì phải ngồi tù?

Cậu trai ở trên ghế buột miệng buông một câu cảm thán mang tính chế giễu, nói xong thì bị Doãn Văn Bách tức tốc chạy đến cốc đầu một cái đau đớn.

- Im đi! Thằng ăn không ngồi rồi như mày vẫn còn muốn nói?

- Tôi? Tôi ăn không ngồi rồi? Này ông già, nói cho có lý lẽ chút đi. Không phải ông yêu quý mẹ con tình nhân đó của ông đến mức để công ty rơi vào tay tình nhân của ả sao? Tôi chỉ là không muốn tranh giành một chút gì từ ông mà thôi. Tôi ăn không ngồi rồi? Hừ, nực cười! Chẳng phải tôi vẫn quản lý quán bar của mẹ tôi để lại cho tôi sao?

- Mày...! Mày quản lý quán bar theo mẹ mày khác gì đi theo vết xe đổ của bà ấy! Đúng là mẹ nào con nấy mà!

- Ừ! Đúng rồi đấy! Là mẹ con tôi giống nhau mở quán bar kiếm sống đấy! Biết thế rồi ông còn lấy mẹ tôi làm gì? - Người con trai gân cổ lên cãi.

Doãn Văn Bách bị chọc cho tức chết, nghẹn họng không nói nên lời:

- Mày...!

- IM HẾT CHO TÔI!

Chủ tịch Hoàng gằn giọng, bực bội nói lớn. Cuộc cãi vã không đâu vào đâu thế này, bà không ngăn lại thật là không được.

Cả Doãn Văn Bách cùng cậu con trai đều bị giọng nói đầy uy lực kia làm cho im bặt, không thể nói thêm gì.

Hoàng Lan xoa xoa hai thái dương có vẻ mệt nhọc, bà nói:

- Chuyện này đến đây thôi, còn lại tôi sẽ tự lo liệu. Giám đốc Doãn, giờ công ty đã về tay tình nhân của ông rồi, hãy tạm thời quay về tổng công ty trước, vị trí giám đốc phòng nhân sự có vẻ cần thay rồi, ông vào chỗ đó đi. Còn kia, à, con trai của ông. Doãn Tú Hạo phải không?

Người tên Doãn Tú Hạo xoa xoa mái tóc khói, không nói gì mà chỉ lẳng lặng gật đầu.

- Sắp tới, tôi sẽ tạm thời giao lại công ty cho con gái. Cậu làm thư kí cho nó đi. Được rồi, giờ ra ngoài đi.

Chủ tịch khẽ xua tay, ám hiệu cả 2 người nên rời đi. Doãn Văn Bách hiểu ý đã đi rồi, chỉ còn cậu con trai ngang bướng Doãn Tú Hạo đang sầm mặt trong phòng.

- Chủ tịch, bao nhiêu công việc trong tổng công ty, tại sao nhất thiết phải làm thư ký?

- Sao? Cậu không vừa lòng hả? - Chủ tịch khẽ nhướn mày, ánh mắt sắc bén nhìn đối diện.

Doãn Tú Hạo vò đầu bứt tai, không nghĩ ra được lý do gì hơn nên đang nói bỗng khựng lại:

- Nhưng mà...

- Chuyện báo cáo về xây dựng trường mầm non tôi bảo cậu làm, ý tưởng khá được, nhưng triển khai cộc lốc, sơ sài. Hơn nữa, cậu lại rất lắm chiêu trò, dự án trước tôi bảo cậu chuẩn bị cũng mất dạng.

- Chủ tịch, không phải tôi nói rồi sao, là tôi bị người ta đụng phải nên bị đánh rơi mất.

- Hừ, bỏ qua chuyện cậu đánh mất ra sao, tôi chỉ cần biết cậu không có gì nộp cho tôi cả. Trong xây dựng, không một chủ thi công nào có thể giám sát cậu làm công trình 24/24 để đánh giá cậu cả. Không bao giờ có chuyện đó. Người ta luôn đánh giá chất lượng của cậu qua các thành quả của công trình và chất lượng của nó, mặc kệ cậu có vất vả bao nhiêu, đến cuối cùng cái người ta cần chính là KẾT QUẢ. Chuyện công ty bố cậu hiện giờ chắc cậu cũng biết, bố cậu đã không còn đủ sức chống cự lại đồng tiền và tuổi tác nữa đâu, cậu nên suy nghĩ cho cả mình vẫn ông ấy, đừng nên làm một kẻ ăn không ngồi rồi nữa, hãy bắt tay vào việc mà trước đây cậu rất muốn làm đi!

Chủ tịch kiên quyết nhìn anh. Doãn Tú Hạo nghe đến từ "muốn làm" thì hơi khựng lại. Quá khứ trong anh ùa về với hình ảnh một gia đình nhỏ ba người ấm cúng, hạnh phúc, cậu con trai khẽ reo lên với bản vẽ một ngôi nhà nhỏ với giàn hoa giấy: "Ba! Mẹ! Mai sau con sẽ xây ngôi nhà này! Con sẽ xây thật nhiều ngôi nhà cho mọi người nữa!". Ba mẹ ôm cậu vào lòng, gửi gắm những lời âu yếm tới cậu. Nhưng rồi mảng kính hồng bị vỡ tan, thay vào đó là không gian tang thương bi tróc của đám tang, cậu bé ngày nào thất thần trước ảnh tang mẹ, rồi thời gian qua đi, lại biến thành đôi mắt hung tợn trước người phụ nữ khác tự xưng là mẹ mình, rồi chợt bẵng đi tiếp một thời gian, cái sự "muốn làm" trong quá khứ cũng như trôi dạt về một góc khuất trong tim, để đến khi có người nhắc đến thì lại chợt bừng sáng lên.

Doãn Tú Hạo khẽ cười khẩy, lắc đầu:

- Thôi được rồi, tùy chủ tịch.

Rồi quay người bước ra khỏi cửa.

Hoàng Lan ngồi trên ghế xoay xoay người, hai tay chống lên bàn, đặt xuống cằm suy nghĩ. Đây chỉ là một bước nhỏ để đem lại ánh sáng của hi vọng cho chàng trai trẻ ấy, bà chỉ hi vọng cậu có thể buông xuôi những sai lầm mà đời trước đã mang đến và đối diện với tương lai của chính mình…

Cả Khả Hy, con gái bà cũng vậy. Nó quá khổ rồi, phải chịu những ân oán cá nhân của thế hệ trước từ khi còn rất nhỏ như thế. Bà cứ mỗi lần nghĩ đến là tim lại như thắt lại, tận cùng đau đớn.



Chủ tịch Hoàng xoay ghế về phía cửa kính, mắt sắc lẹm nhìn về phía trời xanh đang dần bị mây đen kéo đến che lấp mất. Ryan Cooper... Rốt cuộc chàng trai này là ai mà còn quá trẻ đã có thể thao túng công ty Thịnh Phát - đối thủ của bà, hơn nữa còn trong thời gian ngắn cướp mất công ty con chủ lực của bà? Cậu ta rốt cuộc muốn gì? Hoàng Lan trong lòng xôn xao, rõ ràng dự cảm được sự gì đó sắp xảy ra, vẫn cố bình tâm, gọi đến con gái báo ngày chuẩn bị.




Mây đen kia hãy còn ấy, nhanh chóng che kín bầu trời. Bầu không khí u ám hơn, đâu đó trong các tòa cao ốc, một tia nhìn ranh mãnh khẽ lóe. Một tiếng hét xé tâm can vang lên, tiếng thân xác nặng nề đổ gục, mùi máu tanh nồng nồng, một vũng máu loang dài trên sàn.

Người phụ nữ đang vật vã trên sàn, bàn tay bỗng bị ai đó giẫm lên. Chủ nhân của bàn tay cười tàn ác nhìn cô, giọng ớn lạnh:

- Bàn tay này, tôi có nên cho nó giập nát hay không đây, Tố Nguyệt?

Người phụ nữ lại hét lên đau đớn, lẩm bẩm cầu xin:

- Ryan. Tôi xin cậu, tôi cầu xin cậu. Tha cho tôi đi, tha cho tôi đi mà. Tôi sẽ hứa với cậu, tôi không nói ai nghe hết về quan hệ chúng ta, tôi thề! Tôi xin cậu, tha cho hai mẹ con tôi... Hu hu hu...

Nhưng dường như người kia không hề cho lọt vào tai, chỉ cười. Đầu lưỡi khẽ liếm lưỡi dao sáng bóng, cầm nó tiến lại gần. Người phụ nữ liên tục cầu xin, hắn càng tiến lại gần.

Cô gái tên Tố Nguyệt, tròng mắt trắng dã, mở trừng trừng.

"Á á á á á á á...!"

Hết rồi tiếng van xin, chỉ còn tiếng thở đầy chết chóc, nụ cười man rợ đang nở trên môi kẻ cầm con dao đầy máu. Hắn thả con dao xuống, lấy ra từ túi áo chiếc khăn trắng lau vết máu dính trên người và trên tay rồi xoay người ra hiệu thuộc hạ xử lý cái xác. Ánh nhìn u uất khẽ hướng ra ngoài cửa kính, nhếch đôi môi mỏng.

Tố Nguyệt, có trách, nên trách rằng cô là con người không chịu an phận, dụ dỗ Doãn Văn Bách còn dám có ý đồ bất chính với tôi... Người như cô, không nên sống!

Văng vẳng đâu đó, tiếng bài đồng ca bằng tiếng Anh quái gở kì lạ cùng với chất giọng khàn trầm ngang ngang.

♪ Lênh đênh trên cánh đồng đầy nắng. ♪

♪ Một tên sát nhân cùng với con dao sáng bóng. ♪

♪ Lưỡi dao lấp lánh màu máu. ♪

♪ Mùi máu tanh thơm nức. ♪

♪ Con mồi đã chết chưa? ♪

♪ Nếu nó chưa chết… ♪

♪ Hãy đâm cho đến khi nó chết. ♪

♪ La la la la. ♪

♪ Là la lá la. ♪

…​

- Mọi chuyện mới bắt đầu thôi…

Kẻ tên Ryan nhìn về phía bầu trời bị mây đen kéo đến đen kịt, đôi môi ngạo nghễ nhếch lên một nụ cười man rợ. Gã quệt một vệt máu còn sót lại trên ống tay áo, viết lên cửa kính trong suốt từng nét một rồi bỏ đi.

Cánh cửa kính trong suốt hiện lên một dòng chữ viết bằng máu: 1:0


Chương trước <<< >>> Chương sau
 

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Thông báo:
Vì mình cũng đang vào năm học và hơi bận chút xíu nên mình sẽ tạm dừng truyện TTDNĐP này một thời gian (cũng không rõ là bao lâu). Trong thời gian đó, mình sẽ suy nghĩ thêm xem có nên viết tiếp hay không, hoặc có nên dừng luôn để viết truyện mới hay không. :(( Mong các bạn sẽ vẫn tiếp tục ủng hộ Mèo ở các tác phẩm khác nha. Hiện tại mình sẽ cố gắng lấp hố trước của mình là NNTTXCCT, mong các bạn quan tâm. :x
 
Bên trên