
Từng ước có thể trộm được thời gian, quay trở lại thời điểm ấy và nói với mình rằng: "Đừng đến điểm hẹn. Đừng thích anh ấy. Anh ấy sẽ không bao giờ thích mày đâu."
Nhưng ước chỉ là ước thôi... Tôi đã không trộm được thời gian. Và điều gì đến cũng đã đến.
Đó là vào một chiều mưa tầm tã. Tôi đứng trú mưa dưới mái hiên một ngôi nhà cửa gỗ cũ kĩ vì không kịp chạy đến điểm hẹn gần đó. Tôi nghĩ mình sẽ trễ hẹn nên nhắn vài dòng cho anh. Nào ngờ, anh đã đội mưa và đến bên tôi.
Mặt đường quá cao so với chỗ tôi đứng nên nước cứ tràn vào mãi. May thay, anh tìm được một khúc gỗ và bảo tôi đứng lên đó. Đôi giày anh ướt sũng, ngập trong bể nước đen sì. Đúng lúc một chiếc xe lớn chạy nhanh qua khiến nước mưa bắn tung toé, anh ôm và chắn hết cho tôi. Người anh ướt mèm. Tôi nhìn mà thấy thương anh. Còn anh vẫn vô tư cười như một đứa trẻ.
Sài Gòn thì mưa mà lòng tôi thì nắng. Khoảnh khắc ấy đã khắc sâu vào tâm trí tôi, vĩnh viễn không thể xoá nhoà.
Tôi quen anh từ hồi còn học tiểu học. Chúng tôi là hàng xóm của nhau. Tuy không phải máu mủ ruột thịt hay họ hàng thân thích nhưng anh rất cưng chiều tôi, hay mua đồ ăn cho tôi, cho tiền tôi, còn giúp tôi làm những bài tập khó.
Bởi vậy với anh, tôi giống như người thân trong gia đình, là cô em gái ngoan ngoãn, biết nghe lời. Ban đầu tôi cũng nghĩ như anh, cảm thấy anh hệt như anh trai của mình vậy. Nhưng theo thời gian, tình cảm tôi dành cho anh ngày một lớn hơn cái gọi là tình anh em đó. Đến khi phát hiện ra thì đã quá muộn. Hình ảnh của anh đã lấp đầy trái tim tôi.
Tôi đã từng cho rằng tình yêu đơn phương thật ngu ngốc. Lúc nhỏ, mỗi lần xem phim cùng mẹ mà thấy cô gái cứ bất chấp yêu người con trai không yêu mình, tôi cảm thấy rất khó chịu, tự hỏi sao phải làm khó nhau như vậy? Nếu người ấy đã không yêu mình thì thôi bỏ đi, thế giới này thiếu gì đàn ông tốt, cớ sao lại tự hành hạ bản thân, hơn nữa còn bị người ta sỉ vả là dại trai các thứ.
Mãi cho đến giờ tôi mới hiểu, khi đã thật sự thích một người, tôi mới nhận ra trong tình yêu không hề tồn tại hai từ “tại sao”. Tại sao chúng ta yêu nhau? Tại sao em yêu anh mà anh không thể yêu em? Tại sao ta yêu nhau nhiều đến vậy mà giờ đây lại phải chia tay? Không có câu trả lời nào hợp lý để giải thích cho tình cảm. Ta có thể đổ thừa cho hoocmon hay thời ấy hai ta chưa đủ chín chắn… Nhưng hãy cứ nghĩ đơn giản thôi, thích đơn giản là thích, yêu đơn giản là yêu. Tình cảm không phải logic, không thể đưa ra đáp án cho mọi câu hỏi.
Vậy nên bạn đừng thắc mắc lí do vì sao tôi thích anh nhiều đến vậy. Tôi đã tự hỏi chính mình trăm nghìn lần rồi mà có tìm được câu trả lời đâu.
À, có lẽ tôi thích nụ cười của anh. Nụ cười rất đỗi ân cần và dịu dàng. Dù bất cứ trường hợp nào xảy ra, bất ngờ không lường trước được, anh đều mỉm cười và giải quyết suôn sẻ. Anh không phải soái ca, không nhà giàu cũng không phải thiên tài xuất chúng gì nhưng anh mạnh mẽ, bản lĩnh và kiên cường. Thế nên tôi chẳng lấy làm lạ khi anh thi đỗ đại học với số điểm cao ngút và còn được tuyển thẳng vào một trường đại học loại ưu. Anh từng nói với tôi: “Thành công không có nghĩa là chưa từng thất bại”. Đó là câu nói của một người nào đó anh quên rồi. Anh bảo đó là phương châm sống của anh thế nên tôi cũng lấy đó làm phương châm sống của mình.
“Cái gì đây? ‘Thành công không có nghĩa là chưa từng thất bại’. Đùa gì chứ, tất nhiên rồi.”
“Đừng nghịch nữa, kẻo cậu làm rách bây giờ.”
Tôi lấy miếng sticker lại từ tay Đông, dán lại lên bàn học. Đông chống nạnh, vờ hằn học với tôi nói rách thì cậu ấy đền cho. Tôi bảo có cho vàng cậu cũng không đền nỗi đâu. Cậu ấy bảo của anh Đăng ghi cho chứ gì, tôi lặng im không đáp.
“Đi thôi.” Đông nắm tay tôi kéo đi. Tôi giựt nhẹ tay cậu ấy ra, nhìn cậu ấy ý bảo đừng làm vậy với tôi rồi bỏ đi trước.
Đông lúc nào cũng tự tiện như vậy. Với cô gái nào cậu ấy cũng làm y chang như thế, đụng đụng chạm chạm, mặc cho có thân thiết hay không. Có sao, cậu ấy là hot boy khối tôi mà. Mấy bé lớp 10 chết mê chết mệt cậu ta. Thấy tôi đi chung với Đông nhiều nên họ thường xầm xì bàn tán, nói tôi mê trai, không biết xấu hổ, dai như đỉa. Thế nên, nhiều khi tôi cũng ngại đi với Đông. Lần này phải đánh bài chuồn vậy.
“Đông à! Mình chợt nhớ hôm nay phải trực nhật. Mình lên lớp trước nha! Tạm biệt.”
Nói rồi, tôi chạy đi một lèo. Dường như Đông cũng hiểu hàm ý lời tôi nói. Cậu ấy không đuổi theo mà ở lại cười nói với đám người hâm mộ cuồng nhiệt cậu ấy. Phải vậy chứ.
Tan học, tôi đi bộ về nhà. Hôm nay không có ca học thêm, thật khoẻ. Tôi phải mau mau về nhà hoàn thành bài tập ở lớp luyện vẽ mới được.
Ấy thế mà, vừa bước vài bước ra cổng trường thì trời đổ cơn mưa. Tôi lại không mang ô. Bỗng những hạt mưa không còn rơi xuống đầu tôi nữa. Tôi ngước lên, thấy mưa vẫn liên tục rớt xuống nhưng lại bị vướng và bung toả ra xung quanh. Cảnh tượng giống như tôi đang đứng bên trong lòng đài phun nước mà ngắm nhìn vậy.
Tôi quay sang thì thấy Đông. Cậu ấy cầm một chiếc ô trong suốt che cho tôi. Đông mỉm cười, nụ cười thương hiệu đúng chuẩn hot boy. Mấy lần cậu ấy cũng tính quyến rũ tôi như thế nhưng ngược lại tôi còn khó chịu. Mấy cô nàng hâm mộ Đông đứng trong sảnh trường cứ liên tục bắn tia lửa điện làm gáy tôi ngứa râm ran.
“Thôi, cậu đi trước đi, mình tự xoay sở được.” Tôi vội nói với Đông.
Cậu ấy bỏ mặc ngoài tai lời tôi nói, dửng dưng tháo balô của tôi, đeo vào trước người. Hành động của cậu ấy càng khiến tôi bối rối thêm. Đông tiếp tục thản nhiên khoác vai tôi kéo đi.
“Đông à, cậu đừng làm vậy mà. Cậu cứ về trước đi.”
“Không. Cậu cứ ngoan ngoãn đi theo mình được rồi. Mình đưa cậu về.”
Cậu ấy thật cố chấp. Đụng phải tôi cũng cố chấp không kém. Chúng tôi giống như hai cực cùng dấu, hễ ở gần là lại có chuyện. Nhất là, tôi không muốn mọi người hiểu lầm, càng không muốn người tôi thích hiểu lầm tôi và Đông có quan hệ gần gũi với nhau.
Nghĩ đến đây, tôi khựng người lại. Đông cúi xuống nhìn tôi, thôi không cười nữa.
“Xin cậu, mình chỉ muốn được sống yên ổn thôi. Mình không muốn chuốc thêm rắc rối.”
Thái độ của Đông thay đổi rõ rệt. Cậu ấy nắm chặt tay cầm dù, mặt mũi sa sầm, nhăn nhó. Đông nắm tay lôi tôi đứng dưới mái hiên một quán ăn đã đóng cửa, đẩy cây dù về phía tôi nhưng tôi một mực từ chối. Thấy tôi kiên quyết như thế, Đông càng cau có hơn. Cậu ấy để tôi lại và bước nhanh đi.
Thật lòng tôi rất muốn xin lỗi cậu ấy. Tôi đã nói những lời làm cậu ấy tổn thương. Nhìn dáng Đông bước đi, tôi có thể biết cậu ấy đang giận thế nào.
Ơ, còn cái balô của tôi…
Mưa càng lúc càng to hơn. Đứng dưới hiên ngắm mưa, tôi lại nhớ đến cái ngày mình nhận ra cảm xúc thật sự tôi dành cho anh. Cái khoảnh khắc anh tươi cười đội mưa đến và giây phút anh ôm tôi để chắn nước cho tôi. Vòng tay anh thật ấm áp.
“Nghĩ gì mà vui thế cô gái?”
Ai đó cất tiếng hỏi tôi.
Tôi không quen cô ấy. Cô ấy cầm một chiếc ô màu đỏ tươi bắt mắt, vận bộ đầm đen phong cách Vintage, mái tóc đen dài rũ xuống không thấy rõ mặt. Bầu không khí xung quanh cô ấy có gì đó bí ẩn và khác thường làm người khác nổi da gà.
Thú thật thì tôi cảm thấy lạnh sống lưng lắm. Trời thì mưa, phố xá vắng tanh, còn tôi thì đứng dưới hiên cùng cô gái có gu thời trang giống phim kinh dị. Tôi đứng cách xa ra một chút, trong đầu liên tục tưởng tượng ra nhưng hình ảnh ghê rợn. Nhỡ đâu khi cô ấy quay mặt qua… Ôi, tôi không dám nghĩ nữa.
“Về chung không?” Cô ta lại hỏi.
“À không. Cảm ơn chị.” Tôi lịch sự từ chối.
Bầu trời ngày càng tối đi. Có cảm tưởng như đã trễ lắm rồi dù chỉ mới có năm giờ chiều. Sấm chớp ầm ầm làm tôi muôn phần hoảng loạn.
“Không sao. Ô của tôi đang trống.”
Cô ấy nói thế là có ý gì? Đáng sợ quá! Tôi thật sự sắp điên rồi đây.
Tôi chưa kịp từ chối lần nữa thì cô ấy nói có vẻ như tôi đang vội về nhà. Cô ấy nói sẽ rất phiền phức nếu thầy dạy vẽ của tôi biết tôi chưa làm bài tập. Tôi hỏi làm sao cô ấy biết. Cô ấy bảo tôi đoán xem.
Hu hu… Tôi thật phát khóc đến nơi rồi. Cô ta là ai? Là người hay là quỷ? Tôi ước gì khi nãy mình về chung với Đông thì ngon rồi. Biết đâu cô ta là kẻ chuyên dụ dỗ người bán nội tạng sang Trung Quốc thì tôi biết làm thế nào. Tôi lặng im không nói, lòng thầm nhủ mong cô ta mau chóng rời đi.
Bỗng một tia chớp chiếu xuống, bầu trời rực sáng. Cô gái kì lạ kia xoay mặt về phía tôi. Cho đến chết, tôi cũng không thể nào quên gương mặt đó.
Mưa đã ngừng rơi. Tôi cúi đầu cảm ơn người đã cho tôi đi nhờ ô. Cô ấy mỉm cười hết sức dịu dàng với tôi, bảo không có gì.
Tôi ngắm nhìn gương mặt cô ấy, một gương mặt hết sức sắc sảo và xinh đẹp. Cô ấy đóng chiếc dù đỏ lại, vẫy tay chào tạm biệt tôi. Cô ấy rất thân thiện và dễ thương, vậy mà lúc đầu tôi đã làm quá lên, còn ngỡ cô ấy không phải là người.

Khi tôi chuẩn bị vào nhà, cô ấy bỗng nói với tôi rằng buông tay đi. Tôi chẳng hiểu câu nói ấy rốt cuộc ám chỉ điều gì nhưng cũng gật đầu đáp lại. Tôi vào nhà thay tạm bộ đồ lửng, xuống bếp mò xem trong tủ lạnh còn gì ăn không. Lúc đó, chuông cửa vang lên. Vừa mở cửa, một bóng hình cao lớn bổ nhào về phía tôi làm tôi hớt hải, vung tay tát hắn một cái.
Tên kia thét lên. Hoá ra là Đông. Cậu ấy nói uổng công lo lắng mò sang đến tận đây để nhận một cú tát như thế này nên bù lu bù loa lên. May mà mẹ tôi chưa về, không đã nhào ra cho cậu ta thêm một cú nữa vì cái tội làm ồn. Mẹ tôi dị ứng với mấy thứ âm thanh nhức óc lắm. Tôi thừa hưởng gen ấy từ bà nên tính tôi khá trầm lắng, chỉ thích những nơi yên tĩnh và rất ghét tiệc tùng này kia.
Ngược lại, Đông lại là người của công chúng nên rất thích những nơi vui chơi. Có lần cậu ấy dẫn tôi đi dự tiệc của đám bạn cậu ta, ai cũng ăn mặc sành điệu, còn tôi trông cứ như cô nàng mọt sách không hơn không kém. Lần đó, Đông đã đánh tên bạn một cái vì dám chê tôi là “con nhỏ nhà quê khố rách áo ôm”. Tên kia không dám đánh lại, chỉ ôm mặt hậm hực.
Từ sau vụ đó, tôi chẳng thấy Đông đến đó chơi nữa. Cậu ấy bảo ghét rồi, dám nói xấu tôi nên cậu ấy ghét. Tôi lắc đầu cười, chẳng biết nói gì thêm.
Trở lại thực tại, tôi đang làm osin cho Đông. Chỗ tôi tát cậu ta khi nãy không hiểu sao lại sưng tấy lên nên tôi phải chườm đá cho cậu ta. Đông bảo tôi là đứa con gái thô bạo, hở chút là đánh đấm. Có chút áy náy nhưng tôi mặc kệ. Ai bảo cậu ta cứ bổ nhào vào tôi như hổ háu đói làm gì.
Tôi nhặt cái balô Đông trả mình, kéo khoá lấy dụng cụ vẽ. Chợt, Đông lên tiếng.
“Mình… mình xin lỗi.”
“Gì cơ?” Tôi ngừng gặm bánh mì, nhướng mày nhìn cậu ấy.
Đông thôi không chườm đá nữa. Cậu ấy đứng phắt dậy, dùng nét mặt ăn năn, nghiêm túc nhìn tôi nói dõng dạc.
“Mình xin lỗi vì đã bỏ cậu lại. Lẽ ra lúc đó mình nên bỏ cây dù lại cho cậu dù cậu đã từ chối mới đúng. À quên, sao cậu về nhà được vậy?”
“Mình đi nhờ dù người khác.”
Đông thắc mắc hỏi tôi đó là ai. Tôi kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra cho cậu ấy nghe. Nghe xong, Đông bàng hoàng nhìn tôi. Rồi cậu ấy túm hai cánh tay tôi, kiểm tra xem xét. Đông thở phào nhẹ nhõm. Cậu ấy chống hai tay xuống nệm bảo tôi may đấy. Câu nói của cậu ấy kích thích sự tò mò của tôi.
“Cô gái với cây dù màu đó. Có hai lời đồn đại về cô ta. Cậu muốn nghe cái nào?”
Tôi nói muốn nghe hết. Đông ngồi thẳng dậy. Đột nhiên, trời lại mưa nữa.
Câu chuyện thứ nhất liên quan tới cô gái kì lạ đó, Đông tình cờ đọc được trong một cuốn sách. Nghe đâu cô gái ấy hay xuất hiện ở những nơi gần trường học để tìm cây dù đỏ của cô ta. Nếu người cô ta nhờ trong thời gian giao ước không tìm được cây dù.
“Cô ta sẽ lấy cánh tay của người đó thế cho cây dù.” Đông thì thầm vào tai tôi.

Chớp rạch ngang bầu trời kèm theo tiếng sấm nổ làm tôi giật mình túm lấy Đông. Vậy câu nói” buông tay đi” của cô ta lúc nãy ám chỉ…
Cậu ấy nhìn nét mặt hoảng sợ của tôi, đôi mắt thoáng cười rồi tằng hắng kể tiếp.
Câu chuyện thứ hai, Đông nghe kể lại từ một người bạn cũ trong một lần họp lớp. Hôm ấy, bạn của Đông đi tảo mộ, thoáng nhìn thấy một người cầm dù đỏ đi ngang qua. Bạn cậu ấy cảm thấy rất kì quái vì có ai vào viếng mộ lại mang theo một cây dù đỏ chót bao giờ, hơn nữa trời lúc ấy râm mát, mang dù theo để làm gì chứ? Mãi khi người bạn ấy nghe bà chủ quán nước kể lại thì mới biết được cô gái đó là người đọc hồn. Cô ta thường hay xuất hiện ở những nơi có oan hồn hoặc sắp có cái chết xảy ra để cảnh báo người còn sống. Sau đó, linh hồn người đã khuất sẽ bay vào chiếc ô đỏ của cô ta để trở về thế giới bên kia.
Tôi nghe xong, cảm giác rợn da gà khi đứng dưới mái hiên lúc nãy bỗng ùa trở lại. Đông liếc liếc tôi, nụ cười trên môi cậu ta thật gian xảo. Đến lúc nhận ra mình đang co ro trong lòng cậu ấy, tôi liền xô Đông ra và thưởng cho cậu ta thêm một cú tát nữa. Sau đó, tôi phải năn nỉ lắm lắm để Đông ở lại đợi mẹ tôi đi làm về.
Tôi mở hết đèn trong nhà, lôi giấy bút ra làm bài. Đông rảnh rỗi nằm xem mấy bức vẽ cũ của tôi một cách chăm chú. Mọi chú ý của tôi đều dồn vào bức tranh cho đến khi Đông cất tiếng nói. Thông tin cậu ấy vừa mang đến khiến tôi lập tức ngừng bút. Tôi quay sang nhìn Đông, ý bảo cậu ấy lặp lại câu nói ấy một lần nữa. Cậu ấy đặt bức tranh tôi vẽ anh xuống, điềm tĩnh nói với tôi.
“Chị mình về rồi. Chị Nhi ấy. Chắc anh Đăng chưa biết đâu nhỉ?”
Tôi lại cầm bút chì lên, vờ như đang vẽ nhưng tâm trí chẳng còn để ở đây nữa. Không sao. Họ chia tay lâu rồi mà. Hoặc chỉ có mỗi chị ấy là chia tay thôi. Còn anh Đăng vẫn yêu chị ấy, rất nhiều.
Bài hát”Không dám khóc” quen thuộc lại vang lên làm cắt ngang những dòng suy nghĩ. Tôi vội đứng dậy, bất cẩn làm ngã giá vẽ và ngón chân đụng trúng chân bàn. Tôi la lên, ôm ngón chân nhảy lò cò về phía kệ sách. Tôi không thể để anh ấy đợi được vì bản nhạc này chỉ vang lên khi anh gọi đến thôi.
Giọng anh rất vui vẻ. Anh nói rằng mình có ba vé đi khu vui chơi, muốn rủ tôi và Đông cùng đi. Tất nhiên, tôi lập tức đồng ý. Lúc ngắt liên lạc rồi, tim tôi vẫn đập thình thịch vì hồi hộp. Dù không phải hẹn gặp riêng nhưng với tôi thế cũng đủ rồi.
“Sao cậu có thể bất cẩn như vậy? Ngón chân chảy máu rồi kìa.” Đông thản thốt lấy khăn giấy nhẹ nhàng chậm máu trên ngón chân tôi.
Ôi, giờ để ý mới thấy đau. Tôi bảo Đông mình không sao, bảo cậu ấy đừng động vào nữa, tôi tự lo được rồi. Nhưng Đông không chịu, cậu ấy tiếp tục chậm cầm máu và la mắng tôi không thương tiếc. Thiết nghĩ cũng vì cậu ấy lo cho tôi nên tôi đành im lặng.
Đông hỏi chừng nào đi. Tôi bảo chủ nhật tuần này.
“Chủ nhật tuần này chị mình bay rồi.”
“…”
“Nếu cậu không muốn, mình sẽ không nói cho anh Đăng biết.” Đông cầm bức tranh tôi vẽ Đăng lên ngắm nghía một lúc rồi lại nhìn tôi.”Nhưng với một điều kiện.”
---oOo---
Anh hẹn chúng tôi lúc chín giờ sáng.
Tám giờ, anh đã lái xe đến trước nhà chở tôi đi. Từ hồi vào đại học, anh ấy chuyển sang ở kí túc xá nên hai người bọn tôi ít khi gặp nhau, thỉnh thoảng trò chuyện trên facebook thôi nên chuyến ghé thăm này của anh làm tôi bất ngờ. May thay, tôi đã dậy và chuẩn bị từ sớm, không thì không biết làm thế nào.
Anh bảo lâu rồi không gặp, bé An càng lúc càng xinh. Tôi tủm tỉm cười. Đây là bộ đồ hôm qua tôi và Đăng cùng chọn. Cậu ấy nói tủ đồ tôi không có gì đáng mặt đi chơi hết nên dẫn tôi đi mua sắm. Chỉ mua một cái đầm này thôi mà tôi tiếc đứt ruột. Số tiền chi ra đủ để tôi mua một hộp màu mới, thôi thì thắt lưng buộc bụng vậy. Tôi thoa thêm chút son, đánh thêm chút phấn như lời Đông nói, cảm giác nhìn mình trong gương khác hẳn ra: Sáng sủa và bắt mắt hơn hẳn. Thảo nào trước giờ anh Đăng không thích tôi.
Anh ngồi chơi khoảng năm phút thì Đông cũng vừa tới. Cậu ấy bảo lên xe cậu ấy chở nhưng tôi chần chừ mãi. Đông nhìn anh không mấy thân thiện lắm. Có lẽ do mối quan hệ giữa chị của Đông và anh không còn như trước nên giờ gặp lại khiến cậu ấy khó chịu chăng?
“An, lên xe anh chở. Lâu rồi anh mới có dịp chở em đi chơi mà.” Anh đội nón bảo hiểm và gài dây cho tôi. Hành động hết sức ân cần của anh khiến tôi không nỡ lòng từ chối.
Đông lặng im không nói. Cậu ấy ngồi lên xe và lao vút đi.
Trên suốt quãng đường, tôi đã phải kiềm chế bản thân rất nhiều lần để không tự tiện ôm anh, tựa đầu vào bóng lưng rộng lớn của anh dù anh đã bảo bé An ôm chặt vào. Trong mắt anh, tôi vẫn mãi là cô bé rụt rè, nhút nhát ngày nào. Điều này khiến tôi buồn khôn xiết. Tôi nhắm mắt tĩnh tâm một chút rồi quay đầu quan sát phố phường.
Đến nơi, chúng tôi chơi đạp vịt trước. Con vịt anh chọn chỉ có hai chỗ nên Đông ngồi riêng một con. Cậu ấy cứ đạp theo chúng tôi và lái cho con vịt của cậu ta tông sầm vào vịt của chúng tôi mới chịu. Mấy lần như vậy làm tôi bực bội chết đi được. Tôi bảo anh Đăng để mình lái cho rồi bẻ lái con vịt đụng thẳng vào Đông. Hai đứa tôi cứ thế trả đũa nhau không biết mệt là gì , đến khi bị nhân viên của hồ cảnh cáo, chúng tôi mới ngừng chiến.
Sau đó, chúng tôi còn chơi nhiều trò khác như tàu lượn siêu tốc, đu quay, xe điện đụng. Không biết Đông mắc chứng gì mà cậu ấy cứ gây sự với tôi, anh Đăng thì làm trọng tài cho hai đứa tôi đấu đá nhau bằng cách chơi trò chơi.
Lát sau, khi đã thấm mệt, chúng tôi ngồi nghỉ trên ghế đá, anh Đăng xung phong đi mua nước và đồ ăn, bảo tôi và Đông ngồi đợi.
Tôi vui chơi nhiệt tình, hăng hái cả ngày hôm nay cốt để quên đi những lời Đông nói hôm trước, về việc chị cậu ấy. Giờ không gian tĩnh lặng một chút, tôi cứ không ngừng nghĩ đến chuyện đó.
“Này Đông, liệu mình có ích kỉ quá không?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện chị cậu ấy. Có lẽ, mình nên nói cho anh Đăng.”
Đông không nhìn tôi, cũng không nói gì. Ngay lúc đó, anh Đăng quay lại và hỏi bọn tôi đang nói gì mà trông căng thẳng thế. Tôi gắng nở nụ cười, nói không có gì với anh. Anh gật đầu, cũng cười đáp lại nhưng ánh mắt thoáng chút vô hồn. Tự nhiên, tôi có dự cảm chẳng lành. Trong lòng phút chốc rất khó chịu.
Tôi ăn kem mà anh Đăng mua cho, bỗng thấy anh nhìn tôi cười. Rồi anh nhẹ nhàng dùng ngón tay chùi kem dính trên mũi tôi. Tôi trố mắt hồi hộp nhìn anh. Trái tim tôi giờ giống que kem này vậy, đang tan chảy bởi sự hiện hữu của mặt trời ấm áp. Tôi không thể nào chống cự được tình cảm mình dành cho anh, dù biết trái tim anh đã thuộc về một người khác.
Nghỉ một lát, ba người chúng tôi lại đi chơi tiếp. Chúng tôi đi ngang qua khu “Ngôi nhà ma”. Đông cứ một mực muốn vào đấy dù biết tôi sợ mấy cái trò kinh dị này. Cậu ấy nhất nhất nắm tay tôi lôi vào quầy, mua ba vé. Tôi một mực kháng cự, bảo không thích trò chơi này nhưng Đông căn bản không thèm nghe những gì tôi nói.
Chị bán vé hỏi rốt cuộc có mua không, cậu ấy vẫn nhất quyết mua. Bỗng một bàn tay khác đặt lên bàn tay đang nắm tay tôi, rút nhẹ ra.
“An đã không muốn chơi. Em ép làm gì. Ba vé đó, em chơi hết luôn đi. Bọn anh đợi.”
Mặt Đông vẫn lạnh như băng, cậu ấy cúi xuống định nắm tay tôi nhưng tôi né kịp. Anh vội bước đến chắn trước mặt tôi.
“Anh tránh ra.” Đông nói với chất giọng thật trầm. Rõ là cậu ấy đang bực bội rồi.
“Ép một người làm theo ý mình mà không có sự đồng ý của họ là ích kỉ đó em có biết không?”
“Vậy còn người suốt ngày quan tâm đến người ta, mặc dù biết người ta thích mình có phải cũng được coi là ích kỉ không? Anh biết làm thế là đang gieo hy vọng cho cô ấy, anh biết mà.”
“Anh quan tâm tới em gái mình thì có gì là sai?”
“Em gái? Vậy cô ấy có còn xem anh là anh trai không? Anh lấy lí do mình từng tổn thương tình cảm để chà đạp tình cảm người khác dành cho mình là đúng à? Nói cho anh biết, trên đời này thứ tôi không ưa nhất là lợi dụng tình anh em kết nghĩa để tổn thương đối phương như anh đó anh có biết không?”
Rồi Đông chỉ thẳng vào tôi, người đang lấp ló sau lưng anh, giọng cậu ấy ngày một lớn hơn.
“Anh để cô ấy chịu giày vò như vậy mà cũng được sao? Anh biết cô ấy thích…”
“Đủ rồi.” Tôi thét.
Tôi tiến đến trước mặt Đông, lấy cái vé trên tay cậu ấy và bảo cậu ấy vào nhà ma với tôi. Anh Đăng tính đi theo nhưng bị tôi cản lại. Tôi bảo anh đợi hai chúng tôi ra rồi hẳn vào. Tôi muốn đi cùng Đông.
“Không phải em sợ ma sao? Hồi bé hễ xem phim ma là em lại núp sau lưng anh mà? Ở lại đi, An.”
Anh lo lắng nhìn tôi. Tôi hít một hơi lấy hết quyết tâm, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em xin lỗi, nhưng đó là chuyện của quá khứ rồi. Vả lại, giờ em mới nhận ra một điều, những con ma không đáng sợ bằng em giống bây giờ, đơn phương một người mãi chẳng thuộc về mình.”
Lối vào tối om, hơn nữa bên trong còn phát ra âm thanh quái dị. Trong đây rất lạnh, da gà tôi nổi hết lên. Hai tay tôi nắm chặt vạt áo, cố gắng hít thở đều. Chợt có gì đó phất phơ trên đầu tôi, hệt như…tóc. Tôi định ngước lên thì một bàn tay khác vội bịt mắt tôi lại.
“Đừng nhìn, từ giờ cứ nhắm mắt đi theo mình được rồi.”

Copyright
Đông giữ nguyên tư thế như vậy, bịt mắt tôi lại. Tôi nghe xung quanh có tiếng người hú hét rất ghê rợn. Từ bên cánh phải, có thứ gì đó bất ngờ nhảy phốc ra. Người Đông giật lên một cái, tôi có thể nghe thấy tiếng tim Đông đập nhanh dữ dội. Hình như là cái gì đó rất ghê vừa hù cậu ấy. Nhưng Đông không hét.
Chúng tôi lại tiếp tục đi. Đông đang nói chuyện với ai đó, lát sau cậu ấy kéo tôi vào một góc khuất. Cậu ấy bỏ tay mình xuống, thở phào nhìn tôi.
“Chúng ta có ba phút. Hãy nói hết những điều cần nói đi.” Cậu ấy nhìn đồng hồ trên tay.
“Tụi mình chưa ra khỏi nhà ma à?” Tôi bất ngờ thốt lên. Trong đây khá tối, đèn đóm mập mờ khiến đầu óc tôi lên mây.
“Bình tĩnh. Có mình đây rồi. Giờ chúng ta hãy giải quyết rõ vụ kia nhé! Cậu biết lúc nãy mình muốn nói gì đúng không?”
Tôi gật đầu. Tôi hiểu hết những gì Đông nói và định nói. Vì chính bản thân tôi đã suy nghĩ về nó rất nhiều lần. Tôi đơn phương, tôi ngốc, tôi thừa nhận. Vì anh tôi có thể làm hết tất cả, bất chấp việc anh không đáp lại tình cảm của tôi. Nhưng tôi biết làm gì đây, trái tim tôi không chịu nghe lời, nó cứ đập loạn xạ mỗi khi nhìn thấy anh, thấy nụ cười và những ân cần anh dành cho tôi.
Sau đó là những cái nhìn xa xăm của anh, những lần tôi thấy anh khóc vì nhớ chị ấy. Và hôm nay cũng vậy, tâm hồn anh cũng chẳng ở đây dù thể xác vẫn bước đi như một cái máy, cười như một cái máy và đối xử tốt với tôi như một thói quen.
Chuông điện thoại của tôi reo lên. Bài hát "Không dám khóc” vang lên như đánh từng hồi vào lồng ngực tôi.
Trái tim tôi khẽ thắt lại. Sống mũi tôi cay cay. Đông choàng tay ôm lấy tôi nhưng tôi đẩy cậu ấy ra. Tôi không muốn thêm một người phải đau khổ. Kết thúc việc này, tôi sẽ nói rõ ràng với Đông.
Đông định che mắt tôi lại vì đã hết ba phút. Tôi lắc đầu bảo chặng đường tiếp theo tôi sẽ tự đi.
“Nói xong chưa?”
Từ bên ngoài, một người phụ nữ mặt mày đầy máu, tóc tai rũ rượi, một tay lăm lăm con dao, một tay bế con ló vào hỏi chúng tôi. Tôi suýt ngất luôn trong đó.
Ra đến ngoài, tôi chưa hết choáng váng. Trong lúc hoảng loạn, tôi đã vung tay tát một nhân viên giả ma mấy cái liền. Dù sau đó tôi đã cuống cuồng xin lỗi vì những gì mình gây ra nhưng vẫn bị nhân viên ấy mắng cho một trận.
Đông ôm bụng cười cho đến khi bước ra ngoài. Vừa thấy chúng tôi, anh Đăng đã vội đứng lên.
“Anh đừng nói gì hết. Theo em đến một nơi.”
Tôi dẫn anh ra ngoài, bắt taxi rồi cả ba cùng lên xe. Tôi bảo tài xế chạy ra sân bay Tân Sơn Nhất. Cũng may, vừa kịp chuyến bay. Tôi bảo Đông gọi điện cho chị Nhi, hỏi chị ấy đang ở đâu. Nắm được địa điểm, tôi kéo anh đi nhưng anh vẫn đứng im như một khúc gỗ.
“Em thích anh.”Tôi nói.
Anh thần người nhìn tôi, Đông quay lưng ngẩng mặt nhìn về phía khác.
“Anh biết em thích anh lâu rồi đúng chứ? Làm sao một người tinh tế như anh lại không nhận ra được. Năm nào lễ tình nhân em cũng tặng sôcôla cho anh. Dù không nói ra trực tiếp việc em thích anh nhưng thái độ của em cũng đã quá rõ rồi.”
“…”
“Thế nên bây giờ em muốn hỏi là anh có thích em không?”
Tôi ngẩng mặt chăm chăm nhìn anh, hêt sức nghiêm túc. Tôi đã tập câu nói này trước gương bao lâu rồi nhỉ? Cả câu “em thích anh” trong mơ tôi cũng tập luyện rất nhiều lần nhưng đúng là thực tại làm tôi hồi hộp hơn rất nhiều. Tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực. Dù biết trước câu trả lời của anh nhưng tôi vẫn cứ hỏi. Vì tôi muốn chấm dứt mớ lộn xộn, rối ren này, chấm dứt tình cảm ấp ủ bao năm trời này.
Anh bối rối nhìn tôi không đáp. Trông anh thật tội nghiệp. Trái tim nhỏ bé của tôi lại nhói lên.
“Không sao. Anh không cần nói gì cả. Giờ em sẽ cho anh hai lựa chọn, đi và ở lại. Anh hiểu rồi chứ?”
Tôi nuốt nước bọt, cố không khóc. Từ sau lưng anh, có tiếng gọi của chị Nhi. Anh lập tức xoay đầu ra sau rồi nói lời xin lỗi với tôi.
Tôi chầm chậm buông tay anh ra. Khoảnh khắc ấy, tâm hồn tôi như vỡ vụn từng mảnh. Cuối cùng thì mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc, đúng như ý tôi muốn. Nhưng sao, lại đau khổ thế này?
“Em không dám khóc bởi vì em không muốn nhận thua.
Anh bảo vệ trái tim mình vì cô ấy.
Điều này em biết rõ hơn ai hết.” (**)
Lời bài hát "Không dám khóc” vang lên trong đầu tôi. Làm sao tôi lại không khóc được chứ? Không khóc hay khóc thì tôi cũng thua rồi. Thua tình cảm anh dành cho chị ấy. Tôi ngồi sụp xuống trước thềm sân bay khóc lóc mặc cho bao nhiều người nhìn ngó, bàn tán với nhau.Anh bảo vệ trái tim mình vì cô ấy.
Điều này em biết rõ hơn ai hết.” (**)
Đông ngồi khuỵu xuống cạnh bên, vỗ vai an ủi tôi.
---oOo---
Chuyến bay của chị Nhi từ thành phố Hồ Chí Minh lên đường sang Nhật Bản cất cánh. Anh tìm một nơi lộng gió, giở cuốn lưu bút kỉ niệm của anh và người yêu cũ ra xem. Những trang giấy ngã vàng ướt mềm vì nước mắt.
Đam tang chị ấy anh không khóc. Mà bây giờ anh lại khóc.
Đông bảo chị Nhi không ngờ anh lại đến. Năm năm rồi còn gì, từ hồi chị Liên mất, anh ấy cũng chẳng sang thăm giỗ một lần. Nhưng chắc chỉ mình tôi biết, hễ đến ngày giỗ của chị là anh lại chìm trong men say. Nhà tôi sát bên nên tôi biết rất rõ. Mỗi khi say anh thường về nhà vào lúc khuya, cười cười nói nói với bố mẹ, tuyệt nhiên không ca thán một lời.
Sau đó, cũng cái hôm ở sân bay, anh ấy đã xin lỗi vì những bất tiện gây ra cho tôi. Anh ấy đã không thẳng thắn với tình cảm của mình, chỉ biết nghĩ đến những tổn thương mình chịu chứ không nghĩ đến việc chuyện đó đã vô tình làm tổn thương tôi. Anh ấy xin lỗi nếu trước giờ anh ấy quá vô tâm, thiếu công bằng với tôi và quên mất rằng tôi không còn là cô bé khóc nhè, nhút nhát ngày xưa nữa. Tôi giờ đã lớn để có thể tìm cho mình một tình yêu thật sự.
Anh ấy nói rồi nhìn Đông.
Cuộn len cuối cùng cũng được gỡ rối. Nhưng tình cảm lại chẳng vơi đi.
“Đông, mình muốn nói với cậu…”
“Ấy ấy, cậu không cần nói với mình. Mình biết cậu muốn nói gì rồi.”
“Thật sao? Cậu hiểu lí do mình không muốn tụi mình quá thân thiết rồi chứ? Mình không muốn cậu trở thành bản sao của mình. Mình xin lỗi nhưng bây giờ mình không thể đón nhận tình cảm của cậu.”
“Một người tinh tế như mình sao lại không biết được cơ chứ.”
Tôi bĩu môi. Cậu ấy mà tinh tế cái gì chứ. Tính tình bồng bột như trẻ con.
Tôi đưa cho Đông bức tranh tôi vẽ cậu ấy như yêu cầu. Đó là bức tranh tôi vẽ nét mặt cậu ấy lúc chiến thắng trong trận bóng đá tranh giải giữa các trường. Cậu ấy nhận lấy bức tranh và cười hì hì, nói biết trước thì đã không ra điều kiện với tôi.
Đông hỏi tôi biết cậu ấy bắt đầu thích tôi từ khi nào không. Tôi bảo không biết. Cậu ấy nói từ cái lần tôi giúp cậu ấy trốn mấy cô bạn gái cũ trong lều “Chiêm tinh học” của bạn tôi mở tại hội chợ. Nhìn thái độ đanh thép khi tôi đấu khẩu với mấy nàng bạn gái cũ của cậu ta, cậu ấy đã thích tôi rồi.
“Muốn vào lều thì mỗi người đưa tôi năm chục nghìn. Nếu vào rồi mà vẫn không thấy người các người tìm thì mỗi người đưa tôi hai trăm nghìn nữa, xem như tiền bồi thường thiệt hại cho các bức vẽ mà các người gây ra. Ở đây có để giá, các người tự xem sẽ rõ.”
Đông nói rất ấn tượng với tôi. Lúc núp trong lều, cậu ấy nhờ bạn tôi xem bói tình duyên cho tôi và cậu ấy. Gớm chưa. Mới gặp lần đầu mà đã nổi máu sở khanh rồi. Bạn tôi bảo hai chúng tôi không hợp nhau. Nếu muốn đến với nhau, bắt buộc cậu ấy phải thay đổi và hi sinh vì tôi rất nhiều.
Đúng thế thật.
Hôm trời mưa ấy, Đông đã quay lại tìm tôi. Hôm hai chúng tôi ngang qua đó, bà chủ tiệm đã trả lại cây dù bị rách của Đông. Hôm đó, cậu ấy trở lại tìm tôi. Đến nơi không thấy tôi đâu, dù lại bị rách do vướng cành cây nên cậu ấy vội chạy về nhà tôi. Cậu ấy thấy tôi chia tay cô gái nào đó nên yên tâm về nhà thay áo rồi sang nhà tôi như thể không có chuyện gì.
Tôi cảm động lắm chứ. Nhưng tình cảm tôi dành cho cậu ấy lúc đó vẫn chỉ là tình bạn thôi.
Những gì tôi vừa kể với bạn đã là chuyện quá khứ rồi.
Tôi lẳng lặng dõi theo bóng lưng anh. Từng ước giá có thể trộm được thời gian. Để tôi và anh có thể cùng tuổi, để không trở thành đứa em gái nhỏ nhà kế bên.
Nhưng giờ thì không cần nữa rồi.
Anh Đăng đã có người yêu mới. Chị ấy hơn anh một tuổi. Cuối tuần này anh sẽ đám cưới với chị ấy. Tôi thật lòng chúc phúc cho hai người họ.
Thời gian qua nhanh thật, cũng bảy năm rồi còn gì.
“Này, em làm gì mà đờ người ra vậy?” Bạn trai vò vò đầu tôi.
“Đâu có.” Tôi nhăn nhó chỉnh lại tóc.
“Khai đi, em đang nghĩ đến thằng nào? Hay là tính đi cướp rể? Anh Đăng vừa bỏ đi là em lại như vậy. Nói cho em biết, chừng nào anh còn sống thì em đừng hòng thoát khỏi tay anh.”
Tôi bật cười. Đáng lẽ tôi không nên đưa anh mấy cuốn sách ngôn tình của mình. Anh bây giờ sến súa chảy cả nước, còn bắt chước lời thoại của người ta nữa cơ.
“Em thích anh.”
“Biết vậy thì tốt.” Anh véo mũi tôi. "Anh cũng thích em.”
Anh và tôi cùng cười. Tôi nhìn ra ngoài trời, lúc này đã chạng vạng tối. Đột nhiên tôi lại có ngẫu hứng đi dạo ở phố đi bộ. Trong khoảnh khắc ráng chiều này, nhìn những cặp đôi yêu nhau tay nắm tay ngang qua, lòng tôi dâng lên cảm giác gần gũi, ấm áp lạ thường.
Bài hát “Sau tất cả”của Erik vang văng vẳng trong quán cà phê chúng tôi ngồi.
Tôi nhìn anh và thầm nghĩ, đúng là không phải ai cũng có thể đến với tình đầu của mình và không phải chỉ tình đầu mới đem lại được hạnh phúc cho ta.
Dù tình đầu hay tình cuối, hạnh phúc sẽ tự tìm đến khi hai trái tim hoà chung nhịp đập. Cứ ngỡ đâu rất xa mà hoá ra lại rất gần. Như chúng tôi bây giờ vậy, đi hết một vòng rồi lại gặp nhau. Tôi nhận ra mình đã yêu anh từ lúc nào không biết, chỉ biết bây giờ anh là tất cả đối với tôi.
Tôi nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, mỉm cười nói.
“Đi thôi Đông.”

(**) Trích lời bài hát “Không dám khóc” của ca sĩ Trung Quốc Lương Tâm Di.
Chỉnh sửa lần cuối: