Trung khuyển nam thần - Cập nhật - Tiểu Hoa Diệp

Tham gia
7/8/19
Bài viết
8
Gạo
0,0
Tên truyện: Trung khuyển nam thần
Tác giả: Tử Thanh Du
Tình trạng sáng tác: Hoàn Thành
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 2 chương/ 1 tuần
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, ngược nam, HE
Độ dài: 48 chương
Giới hạn độ tuổi đọc: 18+
Cảnh báo về nội dung: Không

Giới thiệu
Nữ chính: Bạch Hiểu Y
Nam chính: Tần Uyên
Thanh mai trúc mã
Edit: Tiểu Hoa Diệp
Từ nhỏ cho đến lớn, Bạch Hiểu Y là bạn thanh mai trúc mã của Tần Uyên, nhưng cho dù cô nũng nịu hay giả vờ đáng yêu trước mặt anh, anh đều giữ bộ dạng lạnh nhạt với cô, ngay cả sau khi kết hôn anh cũng không đoái hoài gì đến cô, đến nhìn cũng không buồn nhìn cô một cái.
Tần Uyên luôn là nam thần trong mắt cô, là ánh dương mà cô mãi theo đuổi, thế nhưng từ trước đến nay một chút ấm áp anh cũng không cho cô, đối diện với sự lạnh lùng của anh cô thương tích đầy mình.
Đến khi cô ngộ ra hết tất cả quyết định buông tay anh người chưa từng yêu cô, Bạch Hiểu Y lại gặp phải tai nạn xe cộ.
Chỉ trong một cái chớp mắt, cô trở về năm 18 tuổi, khi cô và Tần Uyên chưa chính thức bắt đầu, khi cô vẫn chưa gả cho anh, khi mọi chuyện vẫn còn kịp để trở về như lúc đầu, cô quyết định sẽ quý trọng sinh mệnh thứ hai này, mãi mãi rời xa Tần Uyên.

Mục lục:
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
7/8/19
Bài viết
8
Gạo
0,0
Chương 1: Sống lại
Bạch Hiểu Y ngồi trên xe do dự rất lâu mới gọi điện cho Tần Uyên, điện thoại đã kết nối, nhưng một lúc lâu vẫn không có người nghe máy, chỉ có những tiếng tút tút, tâm trạng Bạch Hiểu Y có chút hụt hẫng.
Trước khi âm thanh kết thúc cuộc gọi vang lên thì Tần Uyên cuối cùng cũng nghe máy, nhưng Bạch Hiểu Y chưa kịp mở miệng nói gì đã nghe thấy giọng nói mệt mỏi của anh: "Anh đang bận, một lúc nữa gọi cho em." Nói xong liền cúp máy.
Bạch Hiểu Y không hề thất vọng, có lẽ điều này đã nằm trong dự đoán của cô, cô cất điện thoại, lái xe đến tiểu khu mà cô và Tần Uyên ở.
Tiểu khu này nằm ở nơi phồn hoa nhất của thành phố Bắc Kinh, nhà cũng là nhà lầu kép, ở Bắc Kinh nơi tấc đất tấc vàng như thế này người bình thường không thể mua được, Tần Uyên hoàn toàn không phải người bình thường, anh là tinh anh trong phú hào bảng, là một trong những chủ doanh nghiệp trẻ tuổi kiệt xuất nhất được tạp chí Tài chính Kinh tế bầu chọn.
Tất cả mọi người đều ghen tị với cô vì tìm được một người chồng xuất sắc như vậy, vừa đẹp trai lại tài giỏi, Bạch Hiểu Y không thể phủ nhận điều này, chỉ là, mọi người chỉ nhìn thấy mặt đẹp đẽ sáng loáng bên ngoài nhưng không hề biết cuộc hôn nhân này đã đem đến cho cô những dày vò như thế nào.
Lần cuối cùng nhìn lại ngôi nhà hoàn toàn rỗng, không hề có linh hồn này, cô quyết tâm phải rời đi, cô từ bỏ hoàn toàn, lần ra đi này cô sẽ không bao giờ quay trở lại.
Lái xe trên đường cao tốc, cô không thể khống chế bản thân ngừng nhớ về những kí ức có liên quan đến Tần Uyên.
Nhà ngoại của Tần Uyên ở bên cạnh nhà cô, bố mẹ anh công việc bận rộn, từ nhỏ đã để anh ở nhà bà ngoại. Cô và Tần Uyên là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, khi còn bé cô đã thích anh, anh là Uyên ca ca của cô, từ nhỏ cô đã mơ ước lớn lên sẽ gả cho anh.
Vì anh cô đã cô gắng thì vào trường đại học Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp không nghe theo lời bố mẹ trở về quê nhà, trong trí nhớ của cô, dường như không có giây phút nào là cô không chạy theo Tần Uyên, ở bên cạnh Tần Uyên, cô thích anh, yêu anh như vậy, anh vui cô cũng vui anh buồn cô cũng buồn cùng anh nhưng cho dù cô có làm nũng hay giả bộ đáng yêu như thế nào thì anh vẫn luôn lạnh nhạt với cô, nhưng cô không hề quan tâm
, sống chết bám lấy anh.
Cô luôn tự nói với bản thân, sẽ có một ngày, anh nhận ra những điều cô làm vì anh, đến lúc đó anh sẽ hiểu cho cô, sẽ để ý đến cô.
Nhưng cái ngày mà cô chờ đợi cuối cùng cũng không đến...
Sau này, hai người thật sự trở thành người yêu, rồi lấy nhau, cuối cùng cô cũng thực hiện được ước mơ hồi tấm bé, ngày kết hôn với anh, cô vui đến nỗi khóc rất lâu, cô tưởng rằng cô đã đợi được, hạnh phúc của cô cuối cùng cũng đến, thế nhưng không lâu sau đó cô đã nhận ra, cho dù kết hôn với anh, Tần Uyên cũng không đoái hoài đến cô.
Cô và Tần Uyên kết hôn 5 năm rồi, nhưng tổng cộng thời gian bên nhau sợ rằng không đến nửa năm, anh lúc nào cũng bận rộn, bận xây dựng đế quốc mạng Internet của anh. Anh thà cả ngày ở công ty với một đống số liệu khô khan buồn tẻ cũng không chịu về nhà với cô, anh và cô đi hưởng tuần trăng mật, mới đi được một ngày thì vì một cuộc điện thoại mà trở về, khó khăn lắm anh mới về nhà một lần, nhưng chỉ được mấy phút lại có điện thoại gọi đến, chỉ cần có điện thoại là anh lại ra ngoài bỏ cô ở nhà, cho dù là cô buồn bã thế nào anh cũng kiên quyết đi.
Được, tất cả điều này đều có thể dùng lý do công việc bận rộn để giải thích, nam nhi chí ở bốn phương, anh không quan tâm đến gia đình cũng có thể tha thứ, nhưng vì sao anh lại lén lút qua lại với Khương Nghiên Kỳ sau lưng cô? Vì sao lại mua nhà cho cô ta? Anh chẵng nhẽ không biết Khương Nghiên Kỳ ôm mộng tưởng gì đối với anh!
Cho dù tính khí cô có tốt thế nào đi chăng nữa cũng không chịu nổi, cô chạy đến công ty chất vấn anh, anh lại nói cô không hiểu chuyện, nói cô làm càn vô lý, nói rằng anh làm như vậy chỉ vì Khương Nghiên Kỳ là em họ của cô!
Cô không biết có nên hay không tin lời của anh, cô hi vọng anh sẽ ngừng qua lại với Khương Nghiên Kỳ, mong anh về nhà với cô, mong anh có thể dùng hành động để chứng minh anh còn quan tâm đến cái nhà này, thế nhưng anh lại dấu diếm cô mọi thứ, không gặp cô, luôn lạnh nhạt đối với cô.
Cuối cùng thì trong sự chờ đợi dày vò, chịu sự lạnh nhạt của anh, cô đã tỉnh ngộ, anh không hề yêu cô, cho dù cô cố gắng như thế nào anh cũng sẽ không yêu cô.
Nếu như anh yêu cô, đã không lạnh nhạt với cô như vậy, nếu yêu cô, anh đã không lén lút qua lại với Khương Nghiên Kỳ sau lưng cô, nếu anh yêu cô tuyệt đối sẽ không nỡ để cô đơn một mình trong căn nhà đó.
Cô không thể tiếp tục như vậy, cô biết rõ nếu cứ như vậy sẽ có một ngày cô sẽ bị dày vò đến phát điên. Cô phải rời xa anh, rời xa anh mãi mãi, cô đã vì anh mà mất đi tôn nghiêm của bản thân, nhiều năm như thế, nhưng cô lại chưa hề sống một ngày nào vì bản thân cô! Cô không thể vì một người không hề yêu cô mà lãng phí quãng đời còn lại.
Nếu đã không nhận được tình yêu của anh, thì cô nên học cách buông tay...
Quyết định này cũng không tính là quá muộn, cuộc đời cô còn rất dài, cô có thể làm lại từ đầu.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn, cảm xúc hỗn loạn khiến cô không để ý đường giao nhau có một chiếc xe tải đang lao tới, đến lúc cô kịp phản ứng lại mọi chuyện đã quá muộn.
"Rầm!!!"
Một âm thanh dữ dội vang lên, chiếc xe tải lao mạnh tới, cô chỉ cảm thấy ngực cô truyền đến một cỗ đau đớn, lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát, chỉ mấy giây sau cô mất đi ý thức, trước khi nhắm mắt trong lòng cô cảm thấy không cam tâm, khó khăn lắm cô mới thuyết phục được bản thân làm lại một lần nữa, nhưng ông trời đến cô hội ấy cũng không cho cô...
Lần thứ hai mở mắt ra không biết là bao lâu rồi, cô nhìn xung quanh, phát hiện ra bản thân đang nằm trong một căn phòng vô cùng quen thuộc.
Đối diện là một chiếc tủ quần áo bằng gỗ rất lớn, cách tủ quần áo một đoạn đặt một chiếc bàn học, trên bàn học là những tập tài liệu ôn tập nặng trịch, trên tường dán tờ áp-phích của Ei-Q.
*Ei-Q: (1911-1960) một họa sĩ người Nhật nổi tiếng

Bạch Hiểu Y nhìn chằm chằm mọi thứ chỉ cảm thấy ngạc nhiên không thôi, đây rõ ràng là nhà bố mẹ đẻ cô, chuyện gì đã xảy ra? Cô nhớ rõ rằng cô gặp tai nạn xe, một vụ tại nạn nghiêm trọng như vậy cô không thể nào còn sống được, vì sao vừa tỉnh lại lại trở về nhà? Hơn nữa cơ thể cô cũng không hề có vết thương nào.
Bạch Hiểu Y ngơ ngác ngồi một lúc mới rời giường, ra khỏi phòng xuống dưới lầu, nhìn thấy mẹ cô Bạch Phượng Kiều đang dọn dẹp trong phòng khách, cô định lên tiếng hỏi mới nhận ra khuôn mặt của mẹ cô hình như trẻ đi rất nhiều, không hề giống với người đã hơn 50 tuổi, cô nhất thời sững sờ, định nói gì cũng quên mất.
Bạch Phượng Kiều thấy cô dậy liền hỏi: " Mai phải nộp bảng nguyện vọng rồi, con điền xong chưa? "
"Bảng điền nguyện vọng, bảng điền nguyện vọng nào? " Lời mẹ nói càng khiến cô khó hiểu.
Bạch Phượng Kiều lườm cô một cái: " Con đứa nhỏ này, ngủ trưa ngủ đến phát ngốc luôn rồi à? Thôi, mẹ phải đến cửa hàng, con ở nhà trông nhà đi." Bạch Phượng Kiều chỉ nghĩ răng cô chưa tỉnh ngủ, nói xong mấy câu cất chổi và hót rác ra sau vườn rồi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn đứng trước chiếc gương nhỏ treo trước cửa soi lại mấy lần.
Bạch Hiểu Y mất một lúc lâu vẫn không phản ứng kịp, muốn hỏi mẹ cô, thì bà đã đi được một đoạn xa, cô đứng một mình trong phòng khách càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, ánh mắt vô thức dừng trên chiếc gương trước cửa, cô bước lại, nhưng khi nhìn thấy người trong gương cô lại bị dọa một phen.
Người trong gương vẫn là cô, nhưng nhìn trẻ hơn cô nhiều, trên mặt vẫn còn nét phúng phính của trẻ con, nhìn xuống quần áo đang mặc, là bộ đồ ngủ hoạt hình bằng bông, từ khi tốt nghiệp cô không còn mặc kiểu quần áo thiếu nữ ấu trĩ này nữa.
Trời ơi, sao lại có chuyện kì lạ như thế này, cô nhớ là cô gặp tai nạn xe, nhưng tỉnh lại thì lại ở nhà, hơn nữa mẹ cô còn nói bảng điền nguyện vọng gì đó.
Bạch Hiểu Y nhìn bảng nguyện vọng nhìn đến ngơ người, chuyện...chuyện này rốt cuộc là sao?
Cô cầm bảng nguyện vọng phát ngốc ngồi trên giường. Nguyện vọng 1 điền mấy chữ "Đại học Bắc Kinh", Bạch Hiểu Y định thần lại, trong phút chốc cô đã hiểu ra.
Nếu như cô đoán không sai, giờ chắc là khi cô vừa thi đại học xong, chuẩn bị nộp bảng nguyện vọng.
Bạch Hiểu Y không dám tin vào mắt mình, cô hung hăng véo một cái thật mạnh vào đùi, đau quá, điều này như nói cho cô biết không phải cô đang nằm mơ.
Cô đã trở về, trở lại lúc cô vừa tốt nghiệp cấp 3, trước khi vào đại học, khi cô chưa theo Tần Uyên đến Bắc Kinh, chưa chính thức trở thành bạn gái của anh, càng chưa kết hôn với anh!
Bạch Hiểu Y nằm trên giường, ánh mắt dại ra nhìn lên trần nhà.
Cô đã trở lại, trở về nhà, nơi cuộc sống tăm tối kia chưa bắt đầu, vốn là thời điểm gặp tai nạn trong lòng cô còn bất mãn với ông trời, cô cuối cùng đã thuyết phục bản thân làm lại cuộc đời, không ngờ đến cơ hội ấy cũng không cho cô, hiện tại cô mới biết thì ra ông trời còn cho cô bất ngờ lớn khác.
Cô vục dậy, vội vàng tìm bút xóa mấy chữ "Đại học Bắc Kinh", nghĩ một lúc rồi điền "Đại học Tương Nam thành phố sông Hoài" vào bảng. Đại học Tương Nam chỉ cách nhà cô 2 giờ đi xe, như vậy mỗi tuần cô có thể về nhà với bố mẹ, hơn nữa nơi đây cách Đại học Bắc Kinh ngàn dặm, có thể tránh khỏi việc gặp rắc rối gì đó với Tần Uyên.
Cho dù chuyện này là như thế nào, thì cô cũng đã trở về nhà, cô sẽ không dẫm lên vết xe đổ của bản thân, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ lại đi bám riết lấy Tần Uyên, sẽ không đem hết tất cả đi yêu người đàn ông lạnh lùng đó, sẽ không để bản thân hết lần này đến lần khác phải chịu đựng sự lạnh nhạt của anh.
Đời này, cô sẽ sống vì bản thân cô, cô sẽ quý trọng sinh mệnh, mãi mãi rời xa Tần Uyên!
 
Tham gia
7/8/19
Bài viết
8
Gạo
0,0
Chương 2: Thay đổi
Ngày hôm sau, đến trường nộp xong nguyện vọng cô chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm đi không ít.

Tần Uyên chỉ hơn cô 3 tuổi, đang học năm 3, giờ anh chưa nghỉ hè, tạm thời cô sẽ không phải gặp anh.

Bạch Hiểu Y nhớ rằng, từ khi Tần Uyên lên Bắc Kinh học đại học cô chờ mong nhất là mỗi dịp nghỉ hè và nghỉ đông, vì khi đó cô lại có thể gặp Uyên ca mà cô thích nhất, nhưng bây giờ, khi cô hoàn toàn từ bỏ anh, cô không có hứng thú gì với việc anh nghỉ hè hay không.

Bố mẹ đều bận rộn việc ở nhà hàng, ở nhà chỉ có mình cô, cô nằm lăn lộn trên giường một lúc, lại ra nằm trên ghế sofa, đi tưới nước cho cây hoa hướng dương cô tự trồng, sau đó nằm trên sofa vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem ti vi.

Giờ cô mới biết thì ra lựa chọn buông bỏ Tần Uyên cuộc sống của cô lại trở nên đẹp đẽ như vậy, trước đây trong mắt chỉ có anh, làm gì còn thời gian rảnh rỗi đi phát hiện những điều tươi đẹp trong cuộc sống này, hôm nay cô thấy trời đẹp, hoa đẹp, ngay cả bộ phim truyền hình trước giờ ghét nhất cô cũng cảm thấy hay.

Hơn nữa, năm nay cô mới 18 tuổi, cuộc đời mới vừa bắt đầu, thanh xuân chưa qua đi, cô vẫn còn cơ hội một lần nữa đi hưởng thụ cuộc sống.

Đúng vậy, cô nhất định phải tìm về tất cả những thứ mà cô đã đánh mất vì theo đuổi Tần Uyên!

Gia đình Bạch Hiểu Y mở một cửa hàng lẩu ở thành phố, mỗi chiều bố mẹ cô lại đến quán, bận rộn đến 3-4 giờ chiều mới về, cho nên đến ngày hôm sau lúc ăn cơm chiều cô mới nói chuyện với họ.

Bố cô ông Khương Chấn Hải vừa nghe xong mày đã nhíu lại, "Giờ con đang nghỉ hè thì cứ tha hồ mà chơi đi, con học cấp 3 mỗi năm lại gầy đi một chút, ở cửa hàng vừa bẩn vừa mệt, con không cần tới, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."

Bạch Phượng Kiều cũng nói: " Bố con nói đúng đó, ở cửa hàng không phải không đủ người làm, không cần con tới."

Kiếp trước, Bạch Hiểu Y vì theo đuổi Tần Uyên rời xa quê nhà, từ sau khi lên đại học rất ít gặp bố mẹ, sau đó lại lấy chồng ở Bắc Kinh, càng hiếm khi về nhà, kiếp trước cô chưa từng hiếu thuận với họ, nay được sống thêm một lần, cô chỉ muốn ở bên bố mẹ, có thể làm chút gì đó cho họ, hơn nữa đến cửa hàng giúp đỡ có thể tránh gặp Tần Uyên.

"Bố mẹ cho con đến cửa hàng đi mà, con ngày nào cũng ở nhà nhàm chán lắm rồi."

Bạch Phượng Kiều lại nói: " Uyên ca của con chẳng phải sắp về sao? Đến lúc đó con tìm nó chơi, con đến quán lẩu thì làm gì có thời gian mà gặp nó?"

Bạch Hiểu Y nghe bà nói liền cảm thấy khó chịu, vội vàng cúi đầu che giấu sự khác thường, "Anh ấy có việc của anh ấy, anh ấy bận, con bám theo sao được, bố mẹ cho con đến cửa hàng đi, cũng là để cho con thể nghiệm cuộc sống một chút."

Bạch Phượng Kiều bất lực nhìn cô, "Con muốn đến cũng được, nhưng mà để mấy hôm nữa, con nghỉ ngơi mấy ngày đi đã."

Ông bà Bạch chỉ có một đứa con là cô, trước giờ nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ sợ cô chịu khổ cực, cô muốn thuyết phục họ cho cô đến quán giúp đỡ chỉ sợ không dễ, không ngờ mẹ cô lại đồng ý như vậy, Bạch Hiểu Y vội vàng gật đầu "Vâng ạ!"

Khương Chấn Hải bỗng nhiên nghĩ ra, liền hỏi cô "Đúng rồi, con nộp nguyện vọng chưa? Lần trước con nói muốn vào Đại học Bắc Kinh, con điền nguyện vọng Đại học Bắc Kinh hả?"

Bạch Hiểu Y chớp chớp mắt, vừa ăn cơm vừa giả bộ lỡ đễnh nói: "Con điền Đại học Tương Nam."

Cả Khương Chấn Hải và Bạch Phượng Y đều chấn động, nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương, Bạch Phương Y càng kinh ngạc đến nỗi đặt mạnh bát cơm xuống bàn, lạnh giọng nói: "Không phải con nói thích Bắc Kinh sao? Sao lại đổi thành Tương Nam?"

Bạch Hiểu Y dùng đũa chọc chọc chiếc bánh bao thịt, "Con là cảm thấy Tương Nam gần nhà mình mà."

"......"

"......"

Bạch Phượng Kiều tức đến run người, "Con đứa nhỏ này, kết quả thi của con tốt như thế sao lại đi chọn Tương Nam? Không phải Uyên Ca của con ở Đại học Bắc Kinh à? Con đến đó nó có thể chăm sóc con !"

Bạch Hiểu Y nghe những lời này cười lạnh trong lòng, còn mong Tần Uyên chăm sóc cô? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

"Tương Nam cũng không tệ mà! Hơn nữa con ở thành phố Hoài bố mẹ chăm sóc chẳng phải là càng tốt hơn sao?"

"Con..."

Bạch Phượng Kiều còn định nói thêm, Khương Chấn Hải đã ngăn lại, "Được rồi được rồi, con nó có lựa chọn của nó, Tương Nam thì Tương Nan, Y Nhi nói đúng đó, ở đây không phải còn tôi với bà sao?"

Bạch Phượng Kiều hung hăng lườm ông, thờ phì phì nói " Hai cha con ông không hợp lại làm tôi tức chết thì không cam lòng mà!" Ngoài miệng thì nói vậy nhưng cũng không trách mắng gì cô nữa.

Ăn cơm trưa xong, bố mẹ cô đi nghỉ ngơi,còn cô nằm trong phòng suy nghĩ các bước tiếp theo trong kế hoạch.

Thứ nhất, cô phải dùng kinh nghiệm từ kiếp trước giúp bố mẹ cô kinh doanh nhà hàng lẩu thật tốt .

Thứ hai, thuyết phục bố cô mua mấy miếng đất về sau sẽ tăng giá để kiếm lời .

Thứ ba, tuyệt đối không để cho hai kẻ lòng lang dạ sói kia ỷ lại vào nhà cô.

Tất nhiên là giờ hai kẻ đó chưa ở nhà cô, cô tạm thời chưa cần lo lắng. Trước mắt phải thực hiện tốt hai điều đầu tiên đã.

Bạch Hiểu Y vạch kế hoạch rõ ràng xong mới nhẹ nhõm thở một hơi, bận rộn một lúc lâu cô có hơi mệt, định ra ngoài mua ít đồ ăn vặt vừa ăn vừa xem ti vi.

Vừa mới ngẩng đầu lên thì nghe thấy tiếng gõ cửa, không biết ai lại đến nhà cô vào giờ này, cô chỉnh đầu tóc một chút rồi mới ra mở cửa.

Khi nhìn thấy người trước cửa là ai cô hơi sửng sốt.

Nam sinh trước mặt đầu tóc sạch sẽ gọn gàng, mặc một chiếc áo len dệt kim màu xám nhạt, một chiếc quần màu đen bình thường, chỉ là cách ăn mặc đơn giản thoải mái nhưng vì tướng mạo khí chất của anh quá xuất chúng, sự đơn giản ấy cũng tạo nên một loại mỹ cảm không thể nói thành lời.

Cô không ngờ sẽ gặp lại Tần Uyên nhanh nhưa vậy, mấy ngày nay cô mãi nghĩ kế hoạch cho tương lai, quên mất anh về hôm nào.

Trước mắt cô là gương mặt mà cô từng ngày đêm thương nhớ, nhưng giờ Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy một nỗi đau đớn như bị kim châm. Cho dù cô đã hoàn toàn từ bỏ, dù miệng viết thương đã thành sẹo nhưng khi ấy con dao lạnh lẽo kia đã từng nhát từng nhát cứa trên người cô ra sao, vẫn hiện rõ như in trong kí ức của cô, vẫn đau đớn y như vậy.

Giây phút kinh ngạc qua đi cô kịp thời định thần lại, hai tay nắm thành quyền để bản thân cố gắng bình tĩnh hơn, cúi đầu che giấu đi sự khác thường trong mắt, hết sức bình tĩnh hỏi anh: " Sao anh lại tới đây?"

Tần Uyên nhìn qua người con gái trước mặt anh, trong đôi mắt thâm thúy dần nổi lên sự nghi hoặc, phải biết rằng trước kia mỗi lần gặp anh cô đều hết sức hưng phấn, giống như mỗi tế bào đều nhảy nhót, ánh mắt kia dường cũng phát sáng, như muốn dung hòa anh. Nhưng giờ đây không chỉ giọng nói cô mang theo sự xa cách mà trong ánh mắt tựa hồ có mấy phần lạnh lẽo.

Tần Uyên khẽ cau mày, đưa đồ trong tay cho cô "Cho em, hạt dẻ bơ."

Lần nào về Tần Uyên cũng mua hạt dẻ bơ cho cô, có điều biếu cho ông Vương ở một mình trong khu cũng là hạt dẻ bơ, không hề thấy anh đối xử đặc biệt với cô. Nhưng trước giờ mỗi khi nhận được hạt dẻ bơ của anh cô lại kích động không thôi, cảm thấy bản thân là người may mắn nhất thế gian.

Nhưng giờ phút này nhìn túi hạt dẻ bơ mà anh đưa cho cô chỉ cảm thấy chướng mắt, cô lạnh nhạt cầm lấy, nói cảm ơn anh, lại xa cách bổ sung thêm một câu: "Còn có việc gì không?", cô không hề có ý định mời anh vào nhà.

Sự lạnh nhạt của cô càng làm cho Tần Uyên cảm thấy nghi hoặc, nhận được quà của anh không phải là cô sẽ nhảy nhót quay anh ngọt ngào nói "Uyên ca thật tốt" sao?

Vì sao người trước mặt này biểu cảm lại vô cùng lãnh đạm.

Tần Uyên không tự chủ nhìn cô thêm hai cái, nha đầu này hôm nay có gì đó là lạ, mấy hôm trước còn nhiệt tình gọi điện hỏi anh khi nào về, còn hưng phấn nói cho anh việc đã điền nguyện vọng vào Đại học Bắc Kinh, sao anh vừa trở về đã biến thành bộ dáng khác.

"Ây da, là Tiểu Uyên sao, con về rồi à? Mau mau vào đây ngồi!" Bạch Phượng Kiều vừa xuống lầu, nhìn thấy Tần Uyên liền hồ hởi nói.

Đời này Bạch Hiểu Y đã quyết định tuyệt đối sẽ không có dính dán gì với Tần Uyên, cách xa anh càng xa càng tốt, tốt nhất là không nên gặp lại. Vốn tưởng thấy cô không hoan nghênh anh sẽ biết đường rời đi, ai biết được Bạch Phượng Kiều bỗng nhiên lại xuống lầu. Bạch Hiểu Y cũng không thể nói gì, quay người vào nhà đặt hạt rẻ lên bàn, ngồi xếp bằng trên sofa tiếp tục xem phim thần tượng của cô.

Trông thấy bộ dạng xa cách của cô Bạch Phượng Kiều cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng nhớ ra Tần Uyên vẫn còn đứng ngoài cửa vội vàng bảo anh "Ngoài trời nóng lắm, con mau vào nhà đi!"

Tần Uyên chào hỏi xong từ cửa bước vào, Bạch Phượng Kiều rót nước lạnh cho anh uống.

"Bác đi vệ sinh, hai con cứ nói chuyện đi."

Sau khi Bạch Phượng Kiều đi khỏi, phòng khách chỉ còn lại Bạch Hiểu Y và Tần Uyên, anh ngồi trên sofa, tay để trên thành ghế, năm nay anh mới hai mươi mấy tuổi, chưa phải là Tần Uyên thành đạt của mười năm sau, nhưng vì xuất thân trong một gia đình quân nhân nên cho dù đang ở độ tuổi trẻ người bồng bột, trên người anh cũng không mang vẻ liều lĩnh mà ngược lại nội tâm anh trầm tĩnh, trên người toát lên hơi thở trầm ổn.

"Kết quả thi của em vượt qua điểm tuyển sinh, xem ra có thể thuận lợi vào Đại học Bắc Kinh."

Ánh mắt Bạch Hiểu Y vẫn dán trên màn hình ti vi, không hề nhìn anh một cái, lơ đễnh đáp "Em đổi nguyện vọng rồi, chọn Đại học Tương Nam."

Ánh mắt anh thâm trầm, khẽ híp lại,người bình tĩnh như anh nghe xong những lời cô nói cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Nhưng chỉ là trong chốc lát, anh xem như không có gì xảy ra, điềm nhiên ngồi đó. Đôi mắt thâm thúy hiện lên nét khó hiểu.

"Sao vậy? Trước đây không phải em luôn nói muốn vào Đại học Bắc Kinh sao?"

Bạch Hiểu Ý nhún nhún vai "Tương Nam ở ngay thành phố Hoài, gần nhà cũng tiện hơn, Bắc Kinh xa quá, nghĩ kĩ lại vẫn là không nên."

Tần Uyên thu lại ánh mắt, hơi cúi đầu, không biết nghĩ gì, mới lúc lâu sau mới bảo cô "Em nói cũng đúng, ở lại thành phố Hoài đối với em cũng tốt, hơn nữa Đại học Tương Nam cũng rất được. "

Khóe miệng Bạch Hiểu Y khẽ giật cô cảm thấy thật trào phúng, vốn cô tưởng rằng anh sẽ hy vọng cô học Đại học Bắc Kinh, nhưng thực tế cô ở đâu người ta cũng không hề quan tâm. Nghĩ tới việc bản thân tự đa tình nhiều năm như vậy, cô không khỏi cảm thấy nực cười.

Bạch Hiểu Y không nói gì thêm, vẻ mặt lạnh lùng, trưng ra bộ dáng "Tôi không hoan nghênh anh ở nhà tôi, mong anh biết điều nhanh mà đi đi"

Mà người nhạy cảm như Tần Uyên sao lại không nhận ra. Anh suy nghĩ một lát liền đứng lên "Tôi có hẹn đi chơi bóng với mấy người bạn, về trước nhé!"

Mắt Bạch Hiểu Y vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi nhàn nhạt đáp lời anh "Ừm."

Tần Uyên lại nhìn cô thêm một cái, thấy cô vẫn chống cằm chăm chú xem ti vi, dường như anh đi hay không chẳng liên quan đến cô, giống như căn bản cô không hề phát hiện ra sự tồn tại của anh.

Từ lúc anh đến cô không hề nhìn anh lấy một cái. Trước kia, chỉ cần ở bên cạnh anh lúc nào cô cũng kéo anh hỏi lung tung này nọ, la hét ầm ĩ. Nhưng hiện giờ một câu dư thừa cũng không có.

Cô cư xử lạnh nhạt xa cách khiến cho anh nhạy bén phát hiện ra sự phản cảm của cô.
 
Tham gia
7/8/19
Bài viết
8
Gạo
0,0
Chương 3: Lạnh nhạt
Tia âm u xẹt quá ánh mắt Tần Uyên nhưng anh cũng không suy nghĩ quá nhiều, nói xong liền đứng dậy rời đi.

Đợi Tần Uyên đi khỏi Bạch Hiểu Y mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Cho dù đã không còn ý gì với anh nhưng đối mặt với người đàn ông khí chất mạnh mẽ như vậy cũng làm hao tổn không ít khí lực của cô, sau này tuyệt đối phải tránh xa anh, tránh càng xa càng tốt.

Bạch Phượng Kiều từ nhà vệ sinh đi ra không thấy Tần Uyên đâu, nhớ lại bộ dạng xa cách hờ hững khi nãy của cô không khỏi lên tiếng giáo huấn “Con nói con làm sao vậy? Trước đây không phải lúc nào cũng mong Uyên ca ca của con đến chơi sao? Sao nay người ta vừa đến con lại đối xử với người ta lạnh nhạt như vậy?”

Bạch Hiểu Y nhìn mẹ cô một cái, cũng không muốn nói cho bà biết kiếp trước Tần Uyên đối xử với cô lạnh lùng tàn nhẫn hơn thế này bao nhiêu lần, chỉ nhàn nhạt bảo bà “Con không còn là trẻ con nữa, cả ngày bám theo anh ấy thì còn ra cái gì chứ.”

Bạch Phượng Kiều cũng không cho là chuyện gì to tát, chỉ nghĩ rằng hai đứa trẻ cãi nhau giận dỗi gì đó, một thời gian nữa là đâu lại vào đấy, bảo cô “Thôi bỏ đi, chuyện của con con tự lo, mẹ cũng lười xen vào.” Nói xong liền lên lầu đi ngủ.

Trưa ngày hôm sau Bạch Hiểu Y ngủ dậy thì nghe thấy có người gọi cô, cô vừa ra mở cửa thì trông thấy một cô gái trắng trẻo xinh xắn buộc tóc đuôi ngựa đang đứng bên ngoài.

Bạch Hiểu Y nhìn người trước mặt bất ngờ la lên“Dương Tĩnh?!!!” Đã bao lâu rồi cô không gặp Dương Tĩnh, Dương Tĩnh bạn thân hồi bé của cô, hồi tiểu học và cấp hai hai người là bạn cùng lớp, lên cấp ba thì học cùng trường, chơi với nhau rất thân, nhưng sau khi lên đại học thì bị mất liên lạc.

Sau khi ở bên Tần Uyên mọi tâm tư của cô đều đặt lên người anh, chỉ hận không thể cùng anh trói chung một chỗ, làm gì còn thời gian đi quan tâm đến chuyện bạn bè. Sau khi kết hôn, chịu sự đối xử lạnh nhạt của anh, lúc cô đau khổ nhất muốn tìm người bạn để tâm sự cũng không có, khi ấy cô mới nhận ra vì Tần Uyên cô đã đánh mất quá nhiều thứ.

Nhưng giờ đây cô được sống thêm một lần nữa, cô không muốn tiếp tục lãng phí thời gian vào Tần Uyên, cô nên có cuộc sống tươi đẹp của chính cô, nên có tình thân tình bạn và tình yêu.

Dương Tĩnh cười hi hi vẫy tay với cô, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền, xinh tươi rạng rỡ “Tớ đến rủ cậu đi chơi! Cậu có đi không?”

Bạch Hiểu Y không chút nghĩ ngợi đã đồng ý ngay “Đương nhiên là đi chứ, cậu đợi tớ một chút, tớ lên thay đồ.”

Cô thay một chiếc áo cộc tay màu trắng cùng một chiếc quần short, cầm lấy chìa khóa vội vàng chạy xuống lầu, Dương Tĩnh thấy cô vội vã xuống cũng lại ôm lấy cánh tay cô, Bạch Hiểu Y nhiều năm không gặp lại bạn cũ xúc động muốn khóc, nhìn thấy ánh mắt của Dương Tĩnh, cô cũng chân thành nở nụ cười.

“Nghe nói cậu chọn Đại học Tương Nam, không phải khi trước cậu muốn vào Đại học Bắc Kinh lắm sao?”

“Tớ thấy Tương Nam gần nhà tớ, tiện hơn nhiều !”

Dương Tĩnh cũng không hỏi nhiều, cười nói “Vậy thì tốt, tớ cũng chọn Đại học thành phố Hoài. Sau này bọn mình có thể thường xuyên đi chơi cùng nhau.”

Bạch Hiểu Y nhớ kiếp trước Dương Tĩnh cũng chọn một Học viện Âm nhạc có tiếng ở Thành phố Hoài, sau khi tốt nghiệp trở thành một cô giáo dạy âm nhạc, có vẻ kiếp này cũng sẽ như vậy.

Một nhà văn từng nói, hai cô gái ra ngoài cùng nhau, cho dù mục đích là là gì thì cuối cùng cũng sẽ là đi ăn uống, cho nên Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh cũng vừa đi vừa ăn uống đến tận buổi chiều.

Ở kiếp trước, cô đã sớm chia tay cái thời sinh viên, tùy ý dạo phố, ăn đồ ăn vặt vỉa hè, hôm nay có dịp thử lại một lần nữa, cô bỗng cảm thấy có một loại tư vị khác.

Gánh nặng trong lòng được trút bỏ, không còn phải đi lấy lòng người khác, cảm giác nhẹ nhõm này kiếp trước cô chưa từng trải qua, quả nhiên, từ bỏ Tần Uyên cô có thể có được cả thế giới.

“Lát nữa tớ với cậu đi xem ca nhạc đi, tớ có hai vé này.” Lúc ở tiệm nước giải khát Dương Tĩnh đột nhiên hươ hươ tấm vé trước mặt cô bảo.

Bạch Hiểu Y cầm lấy vé nhất thời kinh ngạc “ Cao cấp như vậy sao?”

Dương Tĩnh hất cằm, đắc ý nói, “Đương nhiên rồi.”

Bạch Hiểu Y bỗng nhiên nhớ ra kiếp trước chồng tương lai của Dương Tĩnh chính là một đàn anh khóa trên mà hồi đi học cô ấy rất thích, liền cười thâm sâu trêu cô ấy: “Muốn đi gặp nam thần nhà cậu thì cứ nói thẳng ra luôn cho rồi, đúng thật là!”

Mặt Dương Tĩnh lập tức đỏ lên “ Mọi lần rủ cậu cậu đều không đi. Lần này cậu có đi hay không vậy?”

“Đi, đi chứ, đương nhiên phải đi, có vé xem miễn phí sao lại không đi?”

Bạch Hiểu Y chẳng có hứng thú gì với xem hòa nhạc nhưng vì lâu không gặp Dương Tĩnh nên muốn đi cùng cô ấy. Nhưng không bao lâu cô nhận ra Dương Tĩnh cũng chẳng có hứng thú gì, buổi hòa nhạc vừa bắt đầu cô ấy đã ngủ gà ngủ gật, nhìn đầu cô ấy gục lên gục xuống Bạch Hiểu Y không khỏi cảm thấy buồn cười.

Buổi ca nhạc sắp kết thúc thì Trương Khải Tường nam thần của Dương Tĩnh mới ra sân khấu, cô vội lay Dương Tĩnh dậy: “Này, đàn anh của cậu ra sân rồi kìa.”

Dương Tĩnh giật mình tỉnh dậy, vội vàng dụi mắt nhìn lên sân khấu, vừa nhìn rõ người trên sâu khấu là ai, bộ dạng ngái ngủ vừa nãy lập tức phấn chấn, đôi mắt sáng rực nhìn lên sân khấu, háo sắc nói“ Trời ơi, hôm nay đàn anh đẹp trai quá đi mất !”
Mặc dù gọi là đàn anh nhưng thực ra bọn họ là học cùng một khóa, chỉ là đàn anh học âm nhạc của trường Phụ Trung, mà Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh lại học Nhất Trung, Dương Tĩnh và Trương Khải Tường cùng học thêm violon, lại học cùng một giáo viên, Trương Khải Tường vào học trước cô nên Dương Tĩnh luôn gọi anh là đàn anh.
Hôm nay lên sân khấu cùng Trương Khải Tường còn có một chàng trai trạc tuổi anh, Bạch Hiểu Y hơi ngạc nhiên "Đàn anh nhà cậu hôm nay còn có người đàn đệm nữa à?"
Dương Tĩnh vừa nghe liền kinh ngạc "Trời ạ, cậu thế mà lại không biết anh ta hả? Hôm nay không phải anh ta đàn đệm cho đàn anh mà là đàn anh của tớ đàn đệm cho người ta."
Bạch Hiểu Y biết Trương Khải Tường chơi violon rất cừ, mà nay chỉ là đàn đệm cho người ta, người này phải đỉnh đến mức nào chứ?
Dương Tĩnh bắt đầu có chút tuyệt vọng bổ sung kiến thức cho cô "Anh ta tên là Nghiêm Tiêu Cảnh, là thiên tài piano của trường, được mệnh danh là "Tiểu vương tử Piano", từ nhỏ đến lớn không biết đã nhận được bao nhiêu giải thưởng, 12 tuổi đã có thể cùng các nhân vật đại thần biểu diễn trong phòng hòa nhạc Vienna, mặc dù đàn anh vủa tớ chơi đàn violon cũng không tệ, nhưng cũng không thể không nói được biểu diễn cùng Nghiêm Tiêu Cảnh cũng là vinh hạnh của anh ấy.
*Phòng hòa nhạc Vienna (Tiếng Đức là Wiener Konzerthaus): là một phòng hòa nhạc ở Vienna, Áo (cái nôi của âm nhạc cổ điển) , mở cửa năm 1913.
Bạch Hiểu Y như có điều suy nghĩ gật gật đầu, không ngờ chàng trai trẻ tuổi này lại tài giỏi như vậy! Kiếp trước hình như cô chưa hề nghe nói về anh ta, nhưng mà cũng không lấy gì làm lạ, kiếp trước toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt trên người Tần Uyên, không chú nhiều đến thứ khác, về phần âm nhạc cũng không có mấy hứng thú.
Tiết mục biểu diễn của Trương Khải Tường và Nghiêm Tiêu Cảnh chủ đạo là piano, violon kéo đệm, bài hát không biết tên là gì nhưng nghe rất hay.
Từ lúc Trương Khải Định lên sân khấu ánh mắt Dương Tĩnh không một giây phút nào rời khỏi người anh ta, nhìn đôi mắt phát sáng của cô ấy Bạch Hiểu Y bất lực lắc đầu. Trên sân khấu chỉ có hai người cô cũng không thể đi ngắm người trong lòng của bạn cô nên chuyển sự chú ý sang người bên cạnh.
Cô ngồi khá xa sân khấu, không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ thấy hình như anh ta rất trắng, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng có vạt đuôi tôm, ưu nhã ngồi trước đàn piano, chắc nhiều lắm cũng chỉ 19 tuổi, trên người toát lên sự tự tin và ung dung không giống với độ tuổi, ngón tay tinh tế lướt trên phím đàn, từng nốt nhạc như quân quýt trên đầu ngón tay anh ta, mặc dù Bạch Hiểu Y không hiểu biết, yêu thích loại âm nhạc này nhưng cũng cảm thấy như đang được thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Tiết mục vừa kết phúc tiếng vỗ tay vang lên như sấm dội, đặc biệt là Dương Tĩnh, cô ấy vẫy tay rất nhiệt tình, đến tận khi hai người bọn họ ra phía sau cánh gà, Dương Tĩnh mới nắm tay cô"Đi thôi, bọn mình đi ra phía sau chào hỏi đàn anh của tớ."
Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh ra phía sau thì được nhân viên cho biết hai người bọn họ đã đến phòng nghỉ, hai cô vội vàng đến đó thì mới phát hiện ra trong phòng nghỉ không phải chỉ có một mình Trương Khải Tường.

Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh thấy bên trong còn một người nữa, không khỏi cảm thấy có chút lúng túng, chào hỏi Trương Khải Tường xong đứng ở cửa không dám vào trong.
Trương Khải Tường là một nam sinh cao cao gầy gầy, đeo một cặp kính đen, thư sinh nho nhã, thấy hai cô đứng ở cửa không vào thì nhiệt tình giới thiệu, "Cậu ấy là Nghiêm Tiêu Cảnh, học âm nhạc trường Phụ Trung giống anh, đều là bạn bè cả, các em đừng ngại."
Nghiêm Tiêu Cảnh ưu nhã ngồi trên ghế sofa, lúc Trương Khải Tường ra mở cửa anh đang uống nước hoa quả, nghe thấy Trương Khải Tường giới thiệu về mình, đôi chân dài bước tới, mỉm cười lịch sự chào hỏi "Chào hai em! "
Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh vội vàng chào lại.
Trương Khải Tường lại giới thiệu với Nghiêm Tiêu Cảnh " Đây là sư muội Dương Tĩnh tôi kể qua với cậu rồi, còn đây là Bạch Hiểu Y, tài nữ trường Nhất Trung."
Bạch Hiểu Y nghe anh nói vậy, nhất thời ngại ngùng bứt bứt tóc "Tài nữ gì cơ chứ, em nào dám nhận."
Nghiêm Tiêu Cảnh chào hỏi Dương Tĩnh một tiếng xong sự chú ý liền đặt trên người cô. Nhìn ở khoảng cách gần cô mới nhìn rõ tướng mạo anh, anh rất cao, tóc xoăn màu nâu sẫm nhưng không hề lộn xộn mà mang đến cho người khác cảm giác rất dễ chịu.
Da anh rất trắng, khuôn mặt khá nhỏ, ngũ quan ôn nhu đẹp đẽ tạo nên một vẻ đẹp tuấn mỹ vô cùng kinh diễm, cho dù tâm hồn của Bạch Hiểu Y đã là tâm hồn của một người phụ nữ từng có chồng, cũng qua cái thời hám sắc đẹp, nhưng nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai như vậy cũng không tránh khỏi có chút ngẩn ngơ.
"Bạch Hiểu Y đúng không, anh nghe nói về em rồi, anh còn từng đọc thơ em viết."
Bạch Hiểu Y không ngờ cái tên của cô lại nổi như thế, đến người như anh cũng biết đến, trong khi bọn họ không học cùng trường.
Cô có chút ngại ngùng cười "Viết chẳng ra làm sao, để anh chê cười rồi?"
"Đâu có đâu, anh cảm thấy rất hay."
Những lời này của anh không phải là khách sáo, đôi mắt chân thành ẩn chứa nét cười, như là rất thưởng thức thơ cô viết. Bạch Hiểu Y thấy mấy bài thơ cô ngẫu hứng viết thời học sinh lại được người khác tán đồng, nhất thời có chút ngại ngùng.
"Đúng rồi sư huynh, khi nào anh về?"
Sợ Bạch Hiểu Y không được tự nhiên, Dương Tĩnh vội đổi chủ đề.
Trương Khải Tường xem đồng hồ, "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."
Lại quay sang hỏi Nghiêm Tiêu Cảnh " Cậu thì sao? Có đi cùng luôn không?"
"Biểu diễn ở đây xong thì tôi cũng không còn việc gì nữa, đương nhiên là đi cùng các cậu rồi."
Đi khỏi phòng hòa nhạc, Trương Khải Tường và Nghiêm Tiêu Cảnh ra gara lấy xe, Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh đứng chờ ngoài cửa lớn, buổi hòa nhạc kết thúc khán giả cũng tản dần, từng nhóm người đi ra, hai người đang nói chuyện, Bạch Hiểu Y vô tình thấy trong nhóm người một bóng hình quen thuộc.
Cô không ngờ tới một sinh viên kĩ thuật như Tần Uyên mà cũng có hứng thú với âm nhạc.
Dương Tĩnh cũng nhận ra Tần Uyên, hỏi cô "Kia không phải là anh trai hàng xóm nhà cậu sao? Hôm nay cậu đừng có vì anh ta mà lại cho tớ leo cây đấy nhé, đã nói về nhà cùng nhau rồi."
Bạch Hiểu Y nhớ kiếp trước vì Tần Uyên cô đã cho bạn tốt theo cây không ít lần, không khỏi cảm thấy áy náy, vội bảo "Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không làm nhu vậy đâu!"
Bên cạnh Tần Uyên còn một nam sinh nữa, Bạch Hiểu Y cũng nhận ra, là Mã Duệ bạn thân anh. Hai người đi ra cũng nhìn thấy hai bọn cô, Tần Uyên thấy cô ở đây cũng có chút ngạc nhiên định tiến lại chào hỏi thì thấy bộ dạng lạnh nhạt của Bạch Hiểu Y, cô gật đầu với anh coi như chào hỏi rồi quay đi, rõ ràng không muốn nói chuyện với anh.
Nhìn thái độ của cô, Tần Uyên cũng không tiện lại gần.
Dương Tĩnh thấy cô như vậy cũng rất ngạc nhiên không nhịn được ghé tai cô nói thầm "Sao cậu không nói chuyện với anh hàng xóm nhà cậu? Không phải cậu rất thích anh ta sao?"
Bạch Hiểu Y không cho là vậy, nhíu nhíu mày "Không có gì, chỉ là đột nhiên tớ nhận anh ta không hề đáng để tớ thích."
Dương Tĩnh nghe vậy mắt cũng sáng lên "Coi như cậu sáng suốt, anh ta đẹp trai như vậy, học cũng giỏi, chỉ là tính cách lạnh lùng quá, cậu giữ không nổi đâu." Lại sợ tổn thương cô, vội vàng bổ sung thêm một câu "Tớ thấy cậu hợp với người tốt hơn."
Bạch Hiểu Y ngược lại cũng không giận dỗi gì, còn nở nụ cười ngọt ngào "Tớ cũng nghĩ như vậy đấy."
Hai người đang nói chuyện, thì hai chiếc xe một đen một trắng đi tới chầm chậm dừng lại đỗ bên cạnh , Trương Khải Tường từ chiếc xe màu trắng bước xuống nói với Nghiêm Tiêu Cảnh đang trên chiếc màu đen "Tôi đưa hai cô ấy về trước, lát nữa quay lại tìm cậu."
Nghiêm Tiêu Cảnh nói "Đằng nào tôi cũng không có việc gì. Tôi đi cùng các cậu." Anh mở cửa sau xe, nở nụ cười trong trẻo với Bạch Hiểu Y "Bạch tài nữ, mời ngồi xe của tôi."
"......" Bạch Hiểu Y ngớ người mất một lúc "Cái đó... tôi ngồi xe của Trương sư huynh là được, không cần gây phiền phức cho anh!"
Nghiêm Tiêu Cảnh vẫn giữ nguyên nụ cười "Cô xác định muốn làm bóng đèn sao?"
Một câu này làm cho cả ba người đều ngại ngùng, Dương Tĩnh vội vàng nói "Bóng đèn cái gì chứ, anh đùa gì vậy!" Lại vẫy tay với Bạch Hiểu Y "Hiểu Y, cậu mau lên xe đi!"
Bạch Hiểu Y có chút do dự, Nghiêm Tiêu Cảnh nói cũng đúng, Dương Tĩnh khó khăn lắm mới có cơ hội đi cùng sư huynh của cô ấy, cô người ngoài xen vào, khiến bọn họ mất tự nhiên, nghĩ một lúc liền nói "Tớ vẫn là nên ngồi xe bạn của học Nghiêm."
Trương Khải Tường cũng nói "Cũng được, trình độ lái xe của Nghiêm Tiêu Cảnh rất tốt."
Tần Uyên và Mã Diễm đứng trước cửa, toàn bộ cảnh vừa rồi đều thu vào trong mắt.
Nói chuyện với người khác thì vui vẻ như vậy, nói chuyện với anh lại lạnh nhạt xa cách, đi cũng không thèm chào anh một tiếng .
Mã Diễm nhìn theo bóng hai chiếc xe vừa đi ngạc nhiên hỏi "Cậu nói xem, vị ban nãy không phải lúc nào cũng như cái đuôi của cậu sao? Lúc trước cậu đi đâu cô ấy theo đó, giờ lại làm như là không quen biết, sao vậy? Cãi nhau à?"
Ánh mắt âm u của Tần Uyên dừng lại trên chiếc xe màu đen, cũng không nói gì.
Mã Diễm vuốt vuốt cằm, vẻ mặt đầy ý vị nói "Nha đầu đó không phải là thay lòng đổi dạ rồi chứ?" Mã Diễm suy nghĩ thấy có khả năng này, suy tư nói "Mà tên mặt trắng ban nãy càng nhìn càng thấy khả nghi!"
Tay Tần Uyên để hai bên chậm dãi nắm chặt lại, đôi mắt thâm sâu khó lường lộ ra tia âm u lạnh lẽo.
 
Tham gia
7/8/19
Bài viết
8
Gạo
0,0
Chương 4: Phản kích lại
Mã Diễm không phát hiện ra sự bất thường của Tần Uyên, vỗ vai anh "Thật ra như thế này cũng tốt, không phải trước giờ cậu luôn cảm thấy cô bé đó bám theo cậu rất phiền thức sao? Giờ người ta thích người khác, không còn thời gian quấy rầy cậu nữa, cậu cũng thoải mái, mau đi thôi !"
Đôi mắt thâm thúy của Tần Uyên khẽ gợn sóng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, anh không nói gì, quay người lên chiếc xe bên cạnh.
Bạch Hiểu Y sau khi lên xe không biết nói chuyện gì với Nghiêm Tiêu Cảnh, mặc dù cô năm nay mới 18 tuổi, nhưng tâm hồn thì đã là tâm hồn của phụ nữ đã kết hôn, nói chuyện với Dương Tĩnh còn có thể dù gì hồi đi học đã từng chơi thân với cô ấy, còn đối diện với anh chàng trẻ tuổi hào hoa phong nhã này Bạch Hiểu Y thật sự cảm thấy không có tiếng nói chung, không khí nhất thời có chút lúng túng.
Nghiêm Tiêu Cảnh đánh tay lái, đuổi kịp theo sau xe của Trương Khải Tường mới quay sang nói với cô "Bạch đại tài nữ, rất vui được biết em."
Bạch Hiểu Y cũng cười cười nói với anh "Em cũng rất vui được biết anh, tiểu vương tử Piano."
Đôi mắt chứa ý cười của Nghiêm Tiêu Cảnh nhìn lướt qua cô một cái "Anh đây thật sự là rất vui khi được làm quen với em, không biết em có thật sự vui khi quen biết anh hay không nữa ?"
Bạch Hiểu Y hơi ngẩn người "Anh hỏi vậy là sao?"
"Nếu đúng thật là em vui khi quen biết anh thì lần đầu tiên anh mời em lên xe, em đã không từ chối như vậy."
Bạch Hiểu Y không ngờ tới anh lại để ý chuyện nhỏ nhặt như vậy, bất lực cười cười “Dù gì chúng ta cũng là lần đầu gặp mặt, lần đầu gặp mà như vậy có vẻ không được cố kị cho lắm thì phải?”

Đôi mày đẹp của Nghiêm Tiêu Cảnh khẽ nhíu lại “Nhưng không biết vì sao, các cô gái khác lần đầu thấy anh đều không chút cố kị như vậy nhỉ?”

“.....” Không biết vì sao Bạch Hiểu Y cảm thấy có chút ái muội? Đồng tử cô khẽ chuyển động, nghĩ nghĩ bèn nói bừa “Cái đó… chắc là do tướng mạo và khí chất của anh thỏa mãn được ảo tưởng thiếu nữ của các cô ấy.”

Nghiêm Tiêu Cảnh đầy ý vị nhìn cô một cái, “Chẳng lẽ em không phải là thiếu nữ à?”

Bạch Hiểu Y bị hỏi tới không biết phải trả lời ra sao “Em…chắc là do nội tâm của em chín chắn hơn họ.”

“Ồ…” Nghiêm Tiêu Cảnh như có vẻ suy tư gật đầu, đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ nheo lại “Nói vậy là, anh không khiến cho cô gái có nội tâm chín chắn như Bạch tài nữ em đây có hứng thú?”

“......” Sao lại hỏi đến vấn đề này chứ? “Em……” Bạch Hiểu Y đột nhiên bị anh hỏi dồn đến mức không biết trả lời ra sao, nếu như nói có hứng thú với anh thì có vẻ quá ái muội, mà nói không có hứng thú gì với anh thì lại đắc tội với người ta.

“Hửm? Anh nói có đúng không?”

“À, phải rồi, anh thích cái gì vậy?” Bạch Hiểu Y vội lảng tránh đổi chủ đề, vấn đề này cô thật không biết phải trả lời ra sao.

Nghiêm Tiêu Cảnh mím môi cười cười, trên khóe môi lộ ra nụ cười mê người, không trả lời cô.

Bạch Hiểu Y tiếp tục nói “Anh chơi Piano giỏi như vậy, chắc anh rất thích chơi Piano đúng không?”

“Không phải……”

“À?” Cuối cùng anh cũng chịu đổi sang chủ đề khác, Bạch Hiểu Y thở vào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi anh “Vậy anh thích cái gì?”

“Anh thích người khác khen ngợi anh, vừa hay chơi Piano có thể được người khác khen ngợi, mà anh lại có thiên phú về Piano, cho nên trước giờ mới học Piano.”

“......” Đúng là thiên tài luôn có những suy nghĩ khác người.

“Cho nên bạn học tài nữ, em hãy dùng tài năng của em khen ngợi anh một chút đi.”

Bạch Hiểu Y bỗng nhiên cảm thấy anh ta có chút tự luyến, có điều tránh được chủ đề khiến người ta ngại ngùng ban nãy cũng là chuyện tốt, cho nên cẩn thận đáng giá anh một lượt rồi nói “Anh chơi đàn Piano rất tuyệt, lại đẹp trai, đôi tay này vừa gầy vừa dài rất đẹp, kĩ thuật lái xe cũng rất tốt.”

Bạch Hiểu Y vừa nói xong, anh quay lại vô cùng ngạc nhiên hỏi cô “Cho nên anh nhiều ưu điểm như vậy, vì sao em lại không có hứng thú gì với anh?”

Bạch Hiểu Y ngẩn người, sao lại quay trở lại vấn đề này rồi?

“...Có nhiều cô gái có hứng thú với anh như vậy rồi, thêm em nữa hay không cũng không sao, hơn nữa khiến em có hứng thú với anh cũng không phải chuyện có cảm giác thành tựu gì đúng không? Vì thế không cần tính em vào đâu !”

Nghiêm Tiêu Cảnh không nói gì, im lặng một lúc rồi hỏi cô “Em cũng thử nói xem, em thích gì ?”

Anh đổi chủ đề khác làm cô cảm thấy an tâm, suy nghĩ câu hỏi của anh, cô phát hiện ra hình như cô không đặc biệt thích cái gì cả, kiếp trước Tần Uyên tặng cô cái gì thì cô thích cái đó, cho đến hiện tại….

Cô lắc lắc đầu, trên mặt mang theo chút phiền muộn “Em không có đặc biệt thích cái gì cả.”

Nghiêm Tiêu Cảnh nhăn nhăn mày, ánh mắt đầy ý vị thăm dò cô “Em có biết hiện giờ bộ dạng của em giống cái gì không?”

“Cái gì cơ?”

Ánh mắt anh xấu xa cười cười “Một bà thím cả đời chẳng thích gì.”

Bạch Hiểu Y quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, cái tên này nói kiểu gì thế không biết. Có điều cẩn thận nghĩ lại thấy anh ta nói cũng không sai, cô chẳng phải bà thím thì là gì? Còn về cả đời không thích gì, cô lắc lắc đầu “Em cũng không phải là không thích gì, em còn hi vọng rất nhiều điều vào tương lai, em cũng rất yêu cuộc sống này.”

“Ồ…” Anh suy tư gật gật đầu “Vậy thì bỏ vế trước đi, em trông giống một bà thím.”

“......” Bạch Hiểu Y híp mắt nhìn anh ta “Người trẻ tuổi không nên nói chuyện quá thẳng thắn như vậy!”

Nghiêm Tiêu Cảnh cười càng vui vẻ “Em nói câu ra này lại càng giống bà thím."

Vừa đi vừa nói chuyện, xe đến khu Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh ở lúc nào không hay, nhưng hai cô không ở cùng chỗ, nên Nghiêm Tiêu Cảnh và Trương Khải Tường hẹn xong chờ nhau ở đâu rồi mỗi người rẽ một hướng đưa Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh về nhà.

Rất nhanh xe đã đến nhà Bạch Hiểu Y, dù suốt đường bị anh đả kích, nhưng Bạch Hiểu Y xuống xe vẫn lịch sự nói mấy tiếng cảm ơn với anh.

Nghiêm Tiêu Cảnh nhướn nhướn mày nhìn cô “Nói cảm ơn không có tác dụng gì chứ? Anh phải lái xe xa như vậy mệt ơi là mệt.”

Bạch Hiểu Y ngẩn người, tùy tiện trả lời anh “Vậy lần sau em mời anh ăn cơm nhé!”

Khóe miệng Nghiêm Tiêu Cảnh nở nụ cười “Em đừng có quên đó.”

“Em sẽ không quên đâu,anh yên tâm đi!”

Nghe cô nói vậy anh mới vừa lòng quay đầu xe, Bạch Hiểu Y nhìn anh đi khuất hẳn mới thu hồi tầm mắt, nghĩ lại việc vừa bị anh gọi là bà thím,cô bất lực cười cười, trẻ con đúng là không là không hiểu chuyện mà.

Cô thu hồi suy nghĩ định bước vào nhà, vừa quay người thì thấy Tần Uyên đang đứng trước cửa, ánh đèn đường mờ mờ càng làm lộ rõ nét thầm trầm trên khuôn mặt anh.

Bởi vì Nghiêm Tiêu Cảnh không thuộc đường ở đây, đi lòng vòng mất một hồi, cho nên anh đến nơi trước cũng không có gì lạ.

Bạch Hiểu Y đã được tận hưởng những niềm vui mà cô có được sau khi từ bỏ Tần Uyên, hiện giờ đã quyết định sẽ không còn dính gián gì đến anh nữa, cho nên chỉ nhàn nhạt gật đầu với anh xem như chào hỏi rồi đi về phía cửa.

Lấy chìa khóa định mở cửa, không ngờ tới Tần Uyên lại đột nhiên hỏi cô một câu “Người vừa nãy là ai?”

Bạch Hiểu Y nghe xong có chút bất ngờ, từ khi nào Tần Uyên lại đi quan tâm chuyện của cô? Phải biết rằng, trước kia đều là cô chủ động bám lấy anh, cho dù là về kết quả thi hay gì đó cô đều hào hứng chia sẻ với anh, còn anh vĩnh viễn lạnh nhạt với cô, trước giờ chưa từng chủ động hỏi chuyện của cô, tình huống hôm nay anh ta chủ động hỏi cô đi cùng ai cũng là lần đầu tiên.

Bạch Hiểu Y khá bất ngờ, nhưng nhiều hơn vẫn là tự giễu, chắc là do cô bỗng nhiên đối xử lạnh nhạt với anh ta cho nên anh ta mới không biết phải làm sao? Cũng giống như một con mèo ngày nào cũng quấn quýt bên bạn bỗng nhiên không thèm để ý đến bạn nữa, bạn cũng sẽ cảm thấy kì lạ.

Cô quay lại nhìn anh, ánh đèn trước cửa từ trên đỉnh đầu hắt xuống, chiếc mũi cao thẳng in bóng lên bên má, làm cho khuôn mặt anh càng thêm góc cạnh, đôi mắt thâm sâu khó lường của anh nhìn cô, loại ánh mắt không ẩn chứa bất kì cảm xúc gì như vậy làm cho cô nhớ lại đã từng bị anh gây thương tích đầy mình như thế nào, Bạch Hiểu Y cảm thấy một cỗ tức giận từ trong lòng trào lên, càng nhìn anh cô càng cảm thấy khó chịu.

Ánh mắt cô nhìn anh ngày một lạnh lẽo, ngữ khí cũng lộ ra sự mất kiên nhẫn “ Anh là ai? Hình như tôi không có nghĩa vụ phải đi khai báo với anh?”

Biểu cảm trên khuôn mặt anh không có gì thay đổi, chỉ là khi cô nói xong mấy lời đó trong đôi mắt thâm sâu khó lường của anh vụt qua thứ gì đó rất kì lạ.

Bạch Hiểu Y không quan tâm, càng không cần đợi anh trả lời, bỏ lại câu đó liền mở khóa vào nhà, để lại anh ngoài cửa, cũng như muốn nói cho anh biết, cô không có hứng thú nói chuyện với anh.
 
Tham gia
7/8/19
Bài viết
8
Gạo
0,0
Chương 5: Hẹn hò
Bạch Hiểu Y cả ngày trời ở nhà xem bản đồ, trước khi đến nhà hàng lẩu giúp đỡ bố mẹ cô muốn giúp bố xem trước những mảnh đất có giá, đến lúc đó có thể dễ dàng ra tay.
Mải xem đến tận xế chiều, nhìn thấy mặt trời cũng đã xuống núi, cô định ra ngoài đi dạo một chút, thư giãn gân cốt. Lúc đi ngang qua nhà Tần Uyên thì thấy bà nội Trình đang đứng ngoài cửa, bên ngoại nhà Tần Uyên họ Trình, mọi người đều gọi bà là bà Trình, tuy kiếp trước Tần Uyên khiến cô thương tích đầy mình nhưng bà Trình đối xử với cô rất tốt, Bạch Hiểu Y vừa nhìn thấy bà liền ngọt ngào chào “Cháu chào bà ngoại Trình !”
Bà Trình gật đầu cười với cô, “Y Nhi giờ rảnh không? Có thể giúp bà một việc được không?”
Bạch Hiểu Y nghĩ giờ này chắc Tần Uyên không có nhà, bèn gật gật đầu với bà “Được ạ .”
Cùng bà ngoại Trình vào nhà, Bạch Hiểu Y mới biết thì ra bà muốn nhờ cô xỏ kim.
“Bà giờ già rồi nhìn không rõ nữa, Tiểu Uyên không có ở nhà, chỉ có thể nhờ cháu giúp.”
Bà ngoại Trình đối xử với người khác luôn hoà nhã thân thiện, cho dù gặp ai cũng cười cười nói nói, đối với người khác vừa tốt vừa tỉ mỉ, không ngờ người lương thiện như bà ngoại Trình lại có thể có đứa cháu vừa khốn khiếp vừa lạnh lùng như Tần Uyên.
“Không sao đâu ạ, cũng không phải chuyện gì to tát mà bà.”
Bạch Hiểu Y và bà ngoại Trình ngồi đối diện tại cửa ra vào, trong ngực bà ôm túi may vá, trong túi là chiếc đế giày đã may xong, bà Trình nghỉ hưu cũng đã nhiều năm, sau khi nghỉ hưu liền thích may may vá vá, Bạch Hiểu Y còn nhớ bà ngoại Trình từng tự tay làm một chiếc dày bông tặng cho cô.
Bạch Hiểu Y cầm sợi chỉ, nhắm vào lỗ kim để xỏ qua. Nhưng lỗ kim rất nhỏ, không hề dễ xỏ.
Bà ngoại đeo một cặp kính lão, cúi đầu nhìn cô cười “Sao gần đây không thấy cháu đến tìm Tần Uyên? Uyên ca ca của cháu đã về mấy hôm rồi mà không thấy cháu đến chơi, có phải Tiểu Uyên đã làm gì khiến cháu không vui đúng không?”
Ánh mắt Bạch Hiểu Y hơi bối rối nhưng rất nhanh liền thả lỏng, “Không có gì đâu ạ, chỉ là giờ cháu lớn rồi không thể mãi bám theo, ảnh hưởng đến anh ấy.”
Bà Trình vừa lắc đầu vừa cười, “Bà không tin, nhất định là Uyên ca của cháu làm chuyện gì có lỗi với cháu, còn là chuyện gì làm tổn thương Y Nhi.”
Bạch Hiểu Y cúi đầu dấu sự khác thường trong ánh mắt, cười nói “Bà ngoại nghĩ nhiều rồi, anh ấy có thể làm chuyện gì tổn thương cháu chứ.”
“Ồ…” Bà nội làm bộ nghiêng đầu suy tư “Vậy thì nhất định là Y Nhi đã thích người khác, cho nên không thích Uyên ca nữa rồi?”
Bạch Hiểu Y cười cười, cũng không trả lời.
Trong mắt Bà Trình vụt qua tia thất vọng, nhưng lại nở nụ cười bảo cô “Xem ra Y Nhi không thích Uyên ca nữa rồi, bà ngoại còn nhớ lúc trước cháu một mực đòi gả cho nó.”
“Đó là do lúc đó cháu còn nhỏ chưa hiểu chuyện.”
Bà Trình không hỏi thêm được gì khẽ thở dài, nhưng ngay lập tức lại cười ha ha bảo “ Nói ra chỉ sợ Y Nhi cười bà, bà luôn mong cháu lớn lên gả cho Tần Uyên, làm cháu dâu bà, nhưng Y Nhi giờ lớn rồi, cháu có tâm tư cháu, dù sau này cháu có ở bên Tiểu Uyên hay không, bà vẫn là bà ngoại của cháu, cho dù sau này có lấy ai bà cũng sẽ chúc phúc cho cháu.”
Nghe xong những lời này của bà, hốc mắt Bạch Hiểu Y đã có chút ướt át, ông bà ngoại cô qua đời sớm, người lớn bên nội có cũng như không, từ nhỏ bà nội Trình xem cô như cháu gái mà yêu thương, cho dù giờ đây có oán có hận Tần Uyên, thì vẫn luôn yêu quý bà ngoại Trình.
Bạch Hiểu Y kìm nén nước mắt gật gật đầu "Cháu cảm ơn bà. "
Bà Trình dịu dàng xoa đầu cô, trong mắt tràn ngập sự yêu thương, Bạch Hiểu Y lặng lẽ lau nước mắt, ánh mắt vô tình thấy Tần Uyên đang đứng trước cửa lớn, chỗ cô và bà ngồi gần hậu viện, tiếng ồn đã át đi tiếng anh mở cửa, không biết anh đứng đó đã bao lâu rồi.
Bà ngoại Trình thuận theo ánh mắt cô nhìn thì thấy Tần Uyên, ánh mắt lộ ra tia phức tạp, lập tức nói với anh, "Vào nhà cũng không lên tiếng, lẳng lặng đứng đó, cháu định dọa ai hả?"
Bạch Hiểu Y xỏ xong kim đưa cho bà, liền lập tức đứng dậy cười nói "Cháu xỏ kim xong rồi, cháu về trước đây ạ."
Bà Trình vội vàng đứng dậy nói với cô "Cháu đừng về vội, đợi bà cắt dưa hấu cho ăn đã."
Bạch Hiểu Y bước nhanh ra mở cửa, ra đến bên ngoài mới cười bảo bà "Không cần đâu ạ !" Nói xong liền đóng cửa, bà nói gì cô cũng không nghe thấy.
Đứng ở ngoài cửa hít thở sâu mấy lần Bạch Hiểu Y mới bình ổn lại, mắt thấy trời sắp tối cô cũng chẳng còn hứng thú dạo phố nữa, liền quyết định về nhà.
Bà Trình thấy cánh cửa nặng nề đóng lại thì thở dài mấy hơi, trông thấy Tần Uyên vẫn bần thần đứng đó thì hung dữ trừng anh một cái, Tần Uyên định thần lại, bấp chấp ánh mắt của bà, làm như không có gì đi rót nước uống.
Bà Trình trông thấy bộ dạng của anh lại càng tức giận, vừa may đế giày vừa lạnh lùng bảo “Giờ Y Nhi thích người khác rồi, không chạy theo con nữa, con cũng rảnh rỗi rồi đấy.”
Tần Uyên nắm chặt cốc nước trong tay, một lúc sau mới nói, “ Vậy thì liên quan gì đến con?”
Cũng không đợi bà nói gì, anh quay người lên lầu.
Bà Trình nhìn theo bóng anh, lại thở dài thêm mấy lần, “Không biết tính cách này của con giống ai nữa đây?”
Bạch Hiểu Y sợ ở nhà lại gặp phải Tần Uyên khiến tâm trạng cô không thoải mái, nên thời gian chưa tới cô đã quyết định đến nhà hàng lẩu giúp đỡ bố mẹ.
Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải không nói được cô, nên đành để cô đến.
Quán lẩu nhà Bạch Hiểu Y tên là “Lẩu Bạch Ký”, nay đã mở được hai chi nhánh ở thành phố Hoài, vì vị lẩu rất được cho nên công việc kinh doanh trước giờ rất khấm khá, tâm nguyện của ông ngoại cô là đưa thương hiệu lẩu phát triển khắp cả nước, bố mẹ cô luôn cố gắng vì tâm nguyện này của ông, cô cũng sẽ vì tâm nguyện này bỏ ra một phần sức lực.
Mấy ngày hôm nay Bạch Hiểu Y đã dựa vào kinh nghiệm đời trước của mình để vẽ ra kế hoạch tương lai cho nhà hàng, nên sau khi chính thức đến quán lẩu làm, Bạch Hiểu Y đem suy nghĩ của cô nói cho bố mẹ cô biết.
"Con nói mở chi nhánh thứ ba ở Cầu Trường Minh? Nhưng mà chỗ đó hẻo lánh như vậy...... "
Giờ Cầu Trường Minh vẫn chưa phát triển, nhưng chỉ vài năm nữa sẽ sở thành khu thương mại sầm uất, đến lúc đó mua đất làm ăn ở đó không biết số tiền kiếm được sẽ lên đến bao nhiêu nữa.
"Bố, bố nghĩ thử xem, hiện giờ ở thành phố phát triển nhanh như vậy, qua vài năm nữa nói không chừng chỗ đó lại rất có tiếng đấy, mà giờ giá đất chỗ đó không đắt, bố dùng tiền mở cửa hàng thứ ba ở đó, hoặc đầu tư mua một miếng đất cũng được, gần đây con đã nghiên cứu một chút về tình hình và xu hướng phát triển của thành phố, con thấy triển vọng phát triển của Cầu Trường Minh là vô cùng có lạc quan."
Bạch Hiểu Y trước giờ thành tích học tập rất tốt, lại có chủ kiến riêng, việc lớn trong nhà đều có sự tham gia của cô. Khương Chấn Hải không phải là không cảm thấy lời nói của cô không có lý, chỉ là cũng không dám mạo hiểm quá, chỉ nói "Vậy trước tiên bố mở thêm một cửa hàng nhỏ ở đó đã."
Bạch Hiểu Y hiểu nỗi lo lắng của bố mẹ cô, lúc này mà họ có thể nghe lời cô nói đã là tốt rồi, cô cũng không quá gấp gáp, đợi sau này cô làm nên thành tựu gì đó rồi, bố mẹ tự nhiên sẽ công nhận tầm nhìn của cô.
"Còn nữa ạ, con thấy nhà hàng sau này không cần mở cửa quá muộn, đúng 12h đêm đóng cửa, tiền quan trọng, nhưng sức khỏe của bố mẹ còn quan trọng hơn."
Bạch Phượng Kiều cau mày không đồng ý "Nửa đêm là giờ buôn bán rất tốt, chuyện này là không thể được ."
Bạch Hiểu Y kiên nhẫn phân tích cho bà hiểu "Bố mẹ xem, hiện tại cửa hàng nhà mình buổi chiều mới bắt đầu mở cửa, phải đến tầm 7h tối mới đông khách, bố mẹ từng nghĩ đến việc mở cửa sớm một chút chưa, ví dụ như là sẽ bán thêm cả đồ ăn sáng hoặc đồ ăn trưa. Nhưng mà tất nhiên là con không đồng ý bán đồ ăn sáng, như thế bố mẹ 12h đêm mới về, ngủ chưa được bao lâu đã phải dậy rồi. Ý của con là đổi từ nhà hàng lẩu sang nhà hàng ăn và lẩu, nghĩa là vừa bán lẩu vừa bán món ăn Trung Quốc, hai chi nhánh ở nhà mình đều ở nơi đông đúc, bán thêm cả đồ ăn vào buổi trưa, buôn bán nhất định sẽ không tồi!"
"Cái này......không biết có ổn không đây ?" Khương Chấn Hải có chút nghi ngờ hỏi cô.
"Cho dù tốt hay không, nhà mình trước tiên cứ làm thử xem sao, tốt thì làm tiếp mà không tốt thì lại quay về như trước đây. Bố, đồ ăn bố làm ngon như thế, sao không nhân cơ hội này phát huy một chút, hơn nữa trước giờ bố mẹ 3-4h sáng mới về, đi ngủ muộn như vậy rất hại sức khoẻ, tiền quan trọng nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn nhiều ạ."
Khương Chấn Hải gật gật đầu "Vậy thì thử xem sao."
Khương Chấn Hải và Bạch Phượng Kiều đều thuộc trường phái hành động, nghe lời đề nghị của cô xong thì vừa nói vừa làm, ngày hôm sau đã cho đổi biển hiệu "Lẩu Bạch Ký" thành "Nhà hàng ăn và lẩu Bạch Ký".
Hai ngày sau khi mở thử thì việc buôn bán cũng không lý tưởng cho lắm, có điều qua vài hôm buôn bán đã tốt lên ngoài dự liệu. Bạch Phương Kiều và Khương Chấn Hải nhận thấy doanh thu cũng không kém so với việc mở cửa đến tận nửa đêm là bao, quan trọng là hai người có thể về nhà sớm, nhân viên trong cửa hàng cũng có thể trút bỏ gánh nặng thức đêm thức hôm, hai người thấy cách buôn bán này rất được, càng phát hiện ra con gái họ không chỉ học giỏi mà còn có đầu óc kinh doanh.
Bạch Hiểu Y tranh thủ lúc bố cô đang tin tưởng cô, cố gắng thúc dục ông mua một miếng đất ở Cầu Trường Minh, cô nhớ rằng sau này ở đó xây dựng một tòa nhà kinh doanh, sau này cho dù chỉ dựa vào mảnh đất ấy, cả nhà cô cũng không phải lo ăn lo mặc.
Mấy ngày nay Bạch Hiểu Y đều ở nhà hàng, mỗi ngày đều rất bận nhưng cuộc sống rất vui vẻ, hôm nay cô đang giúp đầu bếp mổ cá ở đằng sau, bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại lạ, vừa nhấc máy thì nghe thấy một giọng nói ôn nhu rất dễ nghe.
"Bà thím à, em nói mời anh ăn cơm cơ mà?"
Vừa nghe Bạch Hiểu Y mới nhớ ra chuyện tối hôm đó Nghiêm Tiêu Cảnh đưa cô về nhà cô hứa mời anh ăn cơm, tự vỗ đầu một cái, cô thế mà lại quên béng mất việc này.
"Cái đó xin lỗi anh......em quên mất!"
"Em không phải là cố ý đó chứ?"
"Đương nhiên là không phải!"
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp "Em mà vẫn không mời anh ăn cơm là anh hiểu nhầm thật đó."
"Được thôi, anh chọn thời gian địa điểm đi."
"Ồ......vậy thì ngày mai đi, nhà hàng Gia Thái trên đường Đồng An. "
Bạch Hiểu Y cũng sảng khoái đáp "Được. "
Bạch Hiểu Y cúp máy liền nói với bố mẹ mai cô không đi làm, ông bà Bạch vốn dĩ đã không muốn cô đến nhà hàng, lập tức gật đầu còn nhét cho cô một ít tiền dặn cô đi chơi vui vẻ.
Kết quả thi đại học Bạch Hiểu Y rất tốt, được thưởng không ít tiền, mỗi tháng còn được học bổng, không cần bố mẹ cho tiền tiêu vặt, có điều bố mẹ đã cho cô cô cũng vui vẻ nhận lấy.
Trưa ngày hôm sau Bạch Hiểu Y đến chỗ hẹn, cô còn cố ý đến sớm mười mấy phút không ngờ Nghiêm Tiêu Cảnh cũng đã chờ cô ở đó rồi.
Khác với lần đầu tiên gặp anh, một thân áo bành tô, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, một chiếc quần bò bạc màu cộng thêm đôi giày trắng, trông bớt đi một phần kiêu ngạo cao quý, lại thêm mấy phần thanh xuân đẹp trai tỏa nắng.
Bạch Hiểu Y bước vào ngồi đối diện anh "Sao anh đến sớm vậy?"
Nghiêm Tiêu Cảnh không cho là vậy nhún nhún vai "Anh rảnh rỗi quá."
Nghiêm Tiêu Cảnh gọi phục vụ mang menu lên đưa cho cô "Lady first !"
Bạch Hiểu Y cũng không từ chối.
Tần Uyên đã quen với việc bận rộn, cho dù nghỉ hè cũng không để bản thân rảnh rỗi, mỗi năm nghỉ hè nghỉ đông anh đều làm cộng tác viên cho các công ty mạng có tiếng ở thành phố Hoài, bình thường các công ty lớn sẽ không tuyển công tác viên, nhưng anh là ngoại lệ, đối với một nhân tài đã từng có không ít bản quyền sáng tạo thậm chí đã từng sáng lập ra phần mềm IT như Tần Uyên, đừng nói là làm cộng tác viên theo tháng, chỉ sợ anh có đến làm theo ngày các công ty cũng cần phải có lương cao để tranh giành.
Mã Duệ đến đây làm là hoàn toàn dựa hơi Tần Uyên, tất nhiên là mỗi ngày phải mời Tần Uyên một bữa ăn trưa.
Món cá viên hiệu nhà hàng Gia Thái, người ở thành phố Hoài không ai là không biết đến, mà người không có hứng thú gì với ăn uống như Tần Uyên lại duy chỉ thích món cá viên ở Gia Thái, cho nên trưa nào anh cũng cùng Mã Duệ qua đây ăn cơm trưa.
Tần Uyên vừa ngồi xuống bàn vô thức dụi dụi mắt, Mã Duệ ngồi đối diện anh thao thao bất tuyệt nói về việc một tên ngốc nào đó mới đến công ty, vừa nhìn thấy bộ dạng của anh lập tức ngậm miệng lại, cẩn thận dè dặt hỏi một câu "Uyên Đại, cậu sao vậy, sao gần đây bộ dạng cậu cứ như là dục vọng chưa thỏa mãn vậy?"
Tần Uyên ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, Mã Duệ thấy ánh mắt của anh thì hâm hực ngâm miệng lại, lại trông thấy quầng thâm dưới mắt Tần Uyên không nhịn được hỏi "Cậu gần đây có chuyện gì đúng không? Chắc không phải là vì công việc rồi, cậu trước giờ làm gì có chuyện buồn phiền vì công việc. Vậy thì nhất định là về cuộc sống, nhưng mà cuộc sống của cậu nhàm chán như vậy, có thể có chuyện gì chứ, thật là nghĩ không ra mà." Mã Duệ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nuốt nước miếng nói với anh "Không phải là cậu bị ma nữ ám đấy chứ?"
Tần Uyên lạnh lùng nheo mắt lại, phun ra hai chữ "Im miệng !"
Mã Duệ nuốt nước bọt không dám nhiều lời nữa, cái miệng nhàn hạ mắt bắt đầu nhìn ngó xung quanh, đột nhiên nhìn thấy hai người ngồi ở chiếc bàn phía chéo bọn họ, lập tức ngẩn người, anh phải chắc chắn một trong hai người ngồi đó là cô bé kia mới vội nói với Tần Uyên "Ê Uyên Đại, tiểu thanh mai nhà cậu thế mà lại ngồi đằng kia kìa."
Tần Uyên nghe thấy mấy chữ "tiểu thanh mai", không biết vì sao, chỉ cảm thấy có chút khẩn trương nhưng ngoài mặt lại làm như không có gì, thuận theo ánh mắt của Mã Duệ nhìn ra sau.
Nhìn thấy cô đi cùng nam sinh lần trước, ngồi ngay phía sau bọn họ, đúng lúc ngoảnh mặt về phía này, nhưng vì cô nói chuyện nhập tâm quá, căn bản không hề phát hiện ra sự tồn tại của anh. Mà không biết nam sinh kia nói gì với cô mà lúc anh quay lại thấy cô đang hồn nhiên cười với hắn ta.
Anh không ngờ rằng, thì ra có lúc cô lại có thể cười với nam sinh khác xinh đẹp như vậy.
Bỗng nhiên nhớ lại hôm trước cô nói chuyện với bà ngoại anh, cô thừa nhận không thích anh nữa, thừa nhận cô đã thích người khác.
Người cô nói chính là tên kia sao?
Cô đột nhiên đối xử với anh lạnh nhạt như vậy cũng là vì hắn ta? Bọn họ đang yêu nhau? Giờ đang hẹn hò ở đây?
Bàn tay đặt trên bàn của anh nắm chặt lại. Anh đứng dậy, định sải bước qua bên đó.
 
Tham gia
7/8/19
Bài viết
8
Gạo
0,0
Chương 5: Hẹn hò
Bạch Hiểu Y cả ngày trời ở nhà xem bản đồ, trước khi đến nhà hàng lẩu giúp đỡ bố mẹ cô muốn giúp bố xem trước những mảnh đất có giá, đến lúc đó có thể dễ dàng ra tay.
Mải xem đến tận xế chiều, nhìn thấy mặt trời cũng đã xuống núi, cô định ra ngoài đi dạo một chút, thư giãn gân cốt. Lúc đi ngang qua nhà Tần Uyên thì thấy bà nội Trình đang đứng ngoài cửa, bên ngoại nhà Tần Uyên họ Trình, mọi người đều gọi bà là bà Trình, tuy kiếp trước Tần Uyên khiến cô thương tích đầy mình nhưng bà Trình đối xử với cô rất tốt, Bạch Hiểu Y vừa nhìn thấy bà liền ngọt ngào chào “Cháu chào bà ngoại Trình !”
Bà Trình gật đầu cười với cô, “Y Nhi giờ rảnh không? Có thể giúp bà một việc được không?”
Bạch Hiểu Y nghĩ giờ này chắc Tần Uyên không có nhà, bèn gật gật đầu với bà “Được ạ .”
Cùng bà ngoại Trình vào nhà, Bạch Hiểu Y mới biết thì ra bà muốn nhờ cô xỏ kim.
“Bà giờ già rồi nhìn không rõ nữa, Tiểu Uyên không có ở nhà, chỉ có thể nhờ cháu giúp.”
Bà ngoại Trình đối xử với người khác luôn hoà nhã thân thiện, cho dù gặp ai cũng cười cười nói nói, đối với người khác vừa tốt vừa tỉ mỉ, không ngờ người lương thiện như bà ngoại Trình lại có thể có đứa cháu vừa khốn khiếp vừa lạnh lùng như Tần Uyên.
“Không sao đâu ạ, cũng không phải chuyện gì to tát mà bà.”
Bạch Hiểu Y và bà ngoại Trình ngồi đối diện tại cửa ra vào, trong ngực bà ôm túi may vá, trong túi là chiếc đế giày đã may xong, bà Trình nghỉ hưu cũng đã nhiều năm, sau khi nghỉ hưu liền thích may may vá vá, Bạch Hiểu Y còn nhớ bà ngoại Trình từng tự tay làm một chiếc dày bông tặng cho cô.
Bạch Hiểu Y cầm sợi chỉ, nhắm vào lỗ kim để xỏ qua. Nhưng lỗ kim rất nhỏ, không hề dễ xỏ.
Bà ngoại đeo một cặp kính lão, cúi đầu nhìn cô cười “Sao gần đây không thấy cháu đến tìm Tần Uyên? Uyên ca ca của cháu đã về mấy hôm rồi mà không thấy cháu đến chơi, có phải Tiểu Uyên đã làm gì khiến cháu không vui đúng không?”
Ánh mắt Bạch Hiểu Y hơi bối rối nhưng rất nhanh liền thả lỏng, “Không có gì đâu ạ, chỉ là giờ cháu lớn rồi không thể mãi bám theo, ảnh hưởng đến anh ấy.”
Bà Trình vừa lắc đầu vừa cười, “Bà không tin, nhất định là Uyên ca của cháu làm chuyện gì có lỗi với cháu, còn là chuyện gì làm tổn thương Y Nhi.”
Bạch Hiểu Y cúi đầu dấu sự khác thường trong ánh mắt, cười nói “Bà ngoại nghĩ nhiều rồi, anh ấy có thể làm chuyện gì tổn thương cháu chứ.”
“Ồ…” Bà nội làm bộ nghiêng đầu suy tư “Vậy thì nhất định là Y Nhi đã thích người khác, cho nên không thích Uyên ca nữa rồi?”
Bạch Hiểu Y cười cười, cũng không trả lời.
Trong mắt Bà Trình vụt qua tia thất vọng, nhưng lại nở nụ cười bảo cô “Xem ra Y Nhi không thích Uyên ca nữa rồi, bà ngoại còn nhớ lúc trước cháu một mực đòi gả cho nó.”
“Đó là do lúc đó cháu còn nhỏ chưa hiểu chuyện.”
Bà Trình không hỏi thêm được gì khẽ thở dài, nhưng ngay lập tức lại cười ha ha bảo “ Nói ra chỉ sợ Y Nhi cười bà, bà luôn mong cháu lớn lên gả cho Tần Uyên, làm cháu dâu bà, nhưng Y Nhi giờ lớn rồi, cháu có tâm tư cháu, dù sau này cháu có ở bên Tiểu Uyên hay không, bà vẫn là bà ngoại của cháu, cho dù sau này có lấy ai bà cũng sẽ chúc phúc cho cháu.”
Nghe xong những lời này của bà, hốc mắt Bạch Hiểu Y đã có chút ướt át, ông bà ngoại cô qua đời sớm, người lớn bên nội có cũng như không, từ nhỏ bà nội Trình xem cô như cháu gái mà yêu thương, cho dù giờ đây có oán có hận Tần Uyên, thì vẫn luôn yêu quý bà ngoại Trình.
Bạch Hiểu Y kìm nén nước mắt gật gật đầu "Cháu cảm ơn bà. "
Bà Trình dịu dàng xoa đầu cô, trong mắt tràn ngập sự yêu thương, Bạch Hiểu Y lặng lẽ lau nước mắt, ánh mắt vô tình thấy Tần Uyên đang đứng trước cửa lớn, chỗ cô và bà ngồi gần hậu viện, tiếng ồn đã át đi tiếng anh mở cửa, không biết anh đứng đó đã bao lâu rồi.
Bà ngoại Trình thuận theo ánh mắt cô nhìn thì thấy Tần Uyên, ánh mắt lộ ra tia phức tạp, lập tức nói với anh, "Vào nhà cũng không lên tiếng, lẳng lặng đứng đó, cháu định dọa ai hả?"
Bạch Hiểu Y xỏ xong kim đưa cho bà, liền lập tức đứng dậy cười nói "Cháu xỏ kim xong rồi, cháu về trước đây ạ."
Bà Trình vội vàng đứng dậy nói với cô "Cháu đừng về vội, đợi bà cắt dưa hấu cho ăn đã."
Bạch Hiểu Y bước nhanh ra mở cửa, ra đến bên ngoài mới cười bảo bà "Không cần đâu ạ !" Nói xong liền đóng cửa, bà nói gì cô cũng không nghe thấy.
Đứng ở ngoài cửa hít thở sâu mấy lần Bạch Hiểu Y mới bình ổn lại, mắt thấy trời sắp tối cô cũng chẳng còn hứng thú dạo phố nữa, liền quyết định về nhà.
Bà Trình thấy cánh cửa nặng nề đóng lại thì thở dài mấy hơi, trông thấy Tần Uyên vẫn bần thần đứng đó thì hung dữ trừng anh một cái, Tần Uyên định thần lại, bấp chấp ánh mắt của bà, làm như không có gì đi rót nước uống.
Bà Trình trông thấy bộ dạng của anh lại càng tức giận, vừa may đế giày vừa lạnh lùng bảo “Giờ Y Nhi thích người khác rồi, không chạy theo con nữa, con cũng rảnh rỗi rồi đấy.”
Tần Uyên nắm chặt cốc nước trong tay, một lúc sau mới nói, “ Vậy thì liên quan gì đến con?”
Cũng không đợi bà nói gì, anh quay người lên lầu.
Bà Trình nhìn theo bóng anh, lại thở dài thêm mấy lần, “Không biết tính cách này của con giống ai nữa đây?”
Bạch Hiểu Y sợ ở nhà lại gặp phải Tần Uyên khiến tâm trạng cô không thoải mái, nên thời gian chưa tới cô đã quyết định đến nhà hàng lẩu giúp đỡ bố mẹ.
Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải không nói được cô, nên đành để cô đến.
Quán lẩu nhà Bạch Hiểu Y tên là “Lẩu Bạch Ký”, nay đã mở được hai chi nhánh ở thành phố Hoài, vì vị lẩu rất được cho nên công việc kinh doanh trước giờ rất khấm khá, tâm nguyện của ông ngoại cô là đưa thương hiệu lẩu phát triển khắp cả nước, bố mẹ cô luôn cố gắng vì tâm nguyện này của ông, cô cũng sẽ vì tâm nguyện này bỏ ra một phần sức lực.
Mấy ngày hôm nay Bạch Hiểu Y đã dựa vào kinh nghiệm đời trước của mình để vẽ ra kế hoạch tương lai cho nhà hàng, nên sau khi chính thức đến quán lẩu làm, Bạch Hiểu Y đem suy nghĩ của cô nói cho bố mẹ cô biết.
"Con nói mở chi nhánh thứ ba ở Cầu Trường Minh? Nhưng mà chỗ đó hẻo lánh như vậy...... "
Giờ Cầu Trường Minh vẫn chưa phát triển, nhưng chỉ vài năm nữa sẽ sở thành khu thương mại sầm uất, đến lúc đó mua đất làm ăn ở đó không biết số tiền kiếm được sẽ lên đến bao nhiêu nữa.
"Bố, bố nghĩ thử xem, hiện giờ ở thành phố phát triển nhanh như vậy, qua vài năm nữa nói không chừng chỗ đó lại rất có tiếng đấy, mà giờ giá đất chỗ đó không đắt, bố dùng tiền mở cửa hàng thứ ba ở đó, hoặc đầu tư mua một miếng đất cũng được, gần đây con đã nghiên cứu một chút về tình hình và xu hướng phát triển của thành phố, con thấy triển vọng phát triển của Cầu Trường Minh là vô cùng có lạc quan."
Bạch Hiểu Y trước giờ thành tích học tập rất tốt, lại có chủ kiến riêng, việc lớn trong nhà đều có sự tham gia của cô. Khương Chấn Hải không phải là không cảm thấy lời nói của cô không có lý, chỉ là cũng không dám mạo hiểm quá, chỉ nói "Vậy trước tiên bố mở thêm một cửa hàng nhỏ ở đó đã."
Bạch Hiểu Y hiểu nỗi lo lắng của bố mẹ cô, lúc này mà họ có thể nghe lời cô nói đã là tốt rồi, cô cũng không quá gấp gáp, đợi sau này cô làm nên thành tựu gì đó rồi, bố mẹ tự nhiên sẽ công nhận tầm nhìn của cô.
"Còn nữa ạ, con thấy nhà hàng sau này không cần mở cửa quá muộn, đúng 12h đêm đóng cửa, tiền quan trọng, nhưng sức khỏe của bố mẹ còn quan trọng hơn."
Bạch Phượng Kiều cau mày không đồng ý "Nửa đêm là giờ buôn bán rất tốt, chuyện này là không thể được ."
Bạch Hiểu Y kiên nhẫn phân tích cho bà hiểu "Bố mẹ xem, hiện tại cửa hàng nhà mình buổi chiều mới bắt đầu mở cửa, phải đến tầm 7h tối mới đông khách, bố mẹ từng nghĩ đến việc mở cửa sớm một chút chưa, ví dụ như là sẽ bán thêm cả đồ ăn sáng hoặc đồ ăn trưa. Nhưng mà tất nhiên là con không đồng ý bán đồ ăn sáng, như thế bố mẹ 12h đêm mới về, ngủ chưa được bao lâu đã phải dậy rồi. Ý của con là đổi từ nhà hàng lẩu sang nhà hàng ăn và lẩu, nghĩa là vừa bán lẩu vừa bán món ăn Trung Quốc, hai chi nhánh ở nhà mình đều ở nơi đông đúc, bán thêm cả đồ ăn vào buổi trưa, buôn bán nhất định sẽ không tồi!"
"Cái này......không biết có ổn không đây ?" Khương Chấn Hải có chút nghi ngờ hỏi cô.
"Cho dù tốt hay không, nhà mình trước tiên cứ làm thử xem sao, tốt thì làm tiếp mà không tốt thì lại quay về như trước đây. Bố, đồ ăn bố làm ngon như thế, sao không nhân cơ hội này phát huy một chút, hơn nữa trước giờ bố mẹ 3-4h sáng mới về, đi ngủ muộn như vậy rất hại sức khoẻ, tiền quan trọng nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn nhiều ạ."
Khương Chấn Hải gật gật đầu "Vậy thì thử xem sao."
Khương Chấn Hải và Bạch Phượng Kiều đều thuộc trường phái hành động, nghe lời đề nghị của cô xong thì vừa nói vừa làm, ngày hôm sau đã cho đổi biển hiệu "Lẩu Bạch Ký" thành "Nhà hàng ăn và lẩu Bạch Ký".
Hai ngày sau khi mở thử thì việc buôn bán cũng không lý tưởng cho lắm, có điều qua vài hôm buôn bán đã tốt lên ngoài dự liệu. Bạch Phương Kiều và Khương Chấn Hải nhận thấy doanh thu cũng không kém so với việc mở cửa đến tận nửa đêm là bao, quan trọng là hai người có thể về nhà sớm, nhân viên trong cửa hàng cũng có thể trút bỏ gánh nặng thức đêm thức hôm, hai người thấy cách buôn bán này rất được, càng phát hiện ra con gái họ không chỉ học giỏi mà còn có đầu óc kinh doanh.
Bạch Hiểu Y tranh thủ lúc bố cô đang tin tưởng cô, cố gắng thúc dục ông mua một miếng đất ở Cầu Trường Minh, cô nhớ rằng sau này ở đó xây dựng một tòa nhà kinh doanh, sau này cho dù chỉ dựa vào mảnh đất ấy, cả nhà cô cũng không phải lo ăn lo mặc.
Mấy ngày nay Bạch Hiểu Y đều ở nhà hàng, mỗi ngày đều rất bận nhưng cuộc sống rất vui vẻ, hôm nay cô đang giúp đầu bếp mổ cá ở đằng sau, bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại lạ, vừa nhấc máy thì nghe thấy một giọng nói ôn nhu rất dễ nghe.
"Bà thím à, em nói mời anh ăn cơm cơ mà?"
Vừa nghe Bạch Hiểu Y mới nhớ ra chuyện tối hôm đó Nghiêm Tiêu Cảnh đưa cô về nhà cô hứa mời anh ăn cơm, tự vỗ đầu một cái, cô thế mà lại quên béng mất việc này.
"Cái đó xin lỗi anh......em quên mất!"
"Em không phải là cố ý đó chứ?"
"Đương nhiên là không phải!"
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp "Em mà vẫn không mời anh ăn cơm là anh hiểu nhầm thật đó."
"Được thôi, anh chọn thời gian địa điểm đi."
"Ồ......vậy thì ngày mai đi, nhà hàng Gia Thái trên đường Đồng An. "
Bạch Hiểu Y cũng sảng khoái đáp "Được. "
Bạch Hiểu Y cúp máy liền nói với bố mẹ mai cô không đi làm, ông bà Bạch vốn dĩ đã không muốn cô đến nhà hàng, lập tức gật đầu còn nhét cho cô một ít tiền dặn cô đi chơi vui vẻ.
Kết quả thi đại học Bạch Hiểu Y rất tốt, được thưởng không ít tiền, mỗi tháng còn được học bổng, không cần bố mẹ cho tiền tiêu vặt, có điều bố mẹ đã cho cô cô cũng vui vẻ nhận lấy.
Trưa ngày hôm sau Bạch Hiểu Y đến chỗ hẹn, cô còn cố ý đến sớm mười mấy phút không ngờ Nghiêm Tiêu Cảnh cũng đã chờ cô ở đó rồi.
Khác với lần đầu tiên gặp anh, một thân áo bành tô, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, một chiếc quần bò bạc màu cộng thêm đôi giày trắng, trông bớt đi một phần kiêu ngạo cao quý, lại thêm mấy phần thanh xuân đẹp trai tỏa nắng.
Bạch Hiểu Y bước vào ngồi đối diện anh "Sao anh đến sớm vậy?"
Nghiêm Tiêu Cảnh không cho là vậy nhún nhún vai "Anh rảnh rỗi quá."
Nghiêm Tiêu Cảnh gọi phục vụ mang menu lên đưa cho cô "Lady first !"
Bạch Hiểu Y cũng không từ chối.
Tần Uyên đã quen với việc bận rộn, cho dù nghỉ hè cũng không để bản thân rảnh rỗi, mỗi năm nghỉ hè nghỉ đông anh đều làm cộng tác viên cho các công ty mạng có tiếng ở thành phố Hoài, bình thường các công ty lớn sẽ không tuyển công tác viên, nhưng anh là ngoại lệ, đối với một nhân tài đã từng có không ít bản quyền sáng tạo thậm chí đã từng sáng lập ra phần mềm IT như Tần Uyên, đừng nói là làm cộng tác viên theo tháng, chỉ sợ anh có đến làm theo ngày các công ty cũng cần phải có lương cao để tranh giành.
Mã Duệ đến đây làm là hoàn toàn dựa hơi Tần Uyên, tất nhiên là mỗi ngày phải mời Tần Uyên một bữa ăn trưa.
Món cá viên hiệu nhà hàng Gia Thái, người ở thành phố Hoài không ai là không biết đến, mà người không có hứng thú gì với ăn uống như Tần Uyên lại duy chỉ thích món cá viên ở Gia Thái, cho nên trưa nào anh cũng cùng Mã Duệ qua đây ăn cơm trưa.
Tần Uyên vừa ngồi xuống bàn vô thức dụi dụi mắt, Mã Duệ ngồi đối diện anh thao thao bất tuyệt nói về việc một tên ngốc nào đó mới đến công ty, vừa nhìn thấy bộ dạng của anh lập tức ngậm miệng lại, cẩn thận dè dặt hỏi một câu "Uyên Đại, cậu sao vậy, sao gần đây bộ dạng cậu cứ như là dục vọng chưa thỏa mãn vậy?"
Tần Uyên ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, Mã Duệ thấy ánh mắt của anh thì hâm hực ngâm miệng lại, lại trông thấy quầng thâm dưới mắt Tần Uyên không nhịn được hỏi "Cậu gần đây có chuyện gì đúng không? Chắc không phải là vì công việc rồi, cậu trước giờ làm gì có chuyện buồn phiền vì công việc. Vậy thì nhất định là về cuộc sống, nhưng mà cuộc sống của cậu nhàm chán như vậy, có thể có chuyện gì chứ, thật là nghĩ không ra mà." Mã Duệ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nuốt nước miếng nói với anh "Không phải là cậu bị ma nữ ám đấy chứ?"
Tần Uyên lạnh lùng nheo mắt lại, phun ra hai chữ "Im miệng !"
Mã Duệ nuốt nước bọt không dám nhiều lời nữa, cái miệng nhàn hạ mắt bắt đầu nhìn ngó xung quanh, đột nhiên nhìn thấy hai người ngồi ở chiếc bàn phía chéo bọn họ, lập tức ngẩn người, anh phải chắc chắn một trong hai người ngồi đó là cô bé kia mới vội nói với Tần Uyên "Ê Uyên Đại, tiểu thanh mai nhà cậu thế mà lại ngồi đằng kia kìa."
Tần Uyên nghe thấy mấy chữ "tiểu thanh mai", không biết vì sao, chỉ cảm thấy có chút khẩn trương nhưng ngoài mặt lại làm như không có gì, thuận theo ánh mắt của Mã Duệ nhìn ra sau.
Nhìn thấy cô đi cùng nam sinh lần trước, ngồi ngay phía sau bọn họ, đúng lúc ngoảnh mặt về phía này, nhưng vì cô nói chuyện nhập tâm quá, căn bản không hề phát hiện ra sự tồn tại của anh. Mà không biết nam sinh kia nói gì với cô mà lúc anh quay lại thấy cô đang hồn nhiên cười với hắn ta.
Anh không ngờ rằng, thì ra có lúc cô lại có thể cười với nam sinh khác xinh đẹp như vậy.
Bỗng nhiên nhớ lại hôm trước cô nói chuyện với bà ngoại anh, cô thừa nhận không thích anh nữa, thừa nhận cô đã thích người khác.
Người cô nói chính là tên kia sao?
Cô đột nhiên đối xử với anh lạnh nhạt như vậy cũng là vì hắn ta? Bọn họ đang yêu nhau? Giờ đang hẹn hò ở đây?
Bàn tay đặt trên bàn của anh nắm chặt lại. Anh đứng dậy, định sải bước qua bên đó.


 
Bên trên