Chương 3: "Tổng giám đốc! Vợ... Vợ anh tìm!"
Thang máy dừng ở tầng mười, anh vội vã tìm kiếm. Ái Nghi không tài nào ngờ được, người đàn ông cô mắng là "nhỏ mọn, ti tiện" kia lại sống ngay phía trên đầu cô. Anh cũng khá bất ngờ khi cô cho địa chỉ của mình, không nghĩ rằng lại có sự trùng hợp đến như vậy. Anh nhìn cánh cửa phòng 2510 yên tĩnh, bên đầu dây bỗng có tiếng nói khó nhọc vang lên.
"Mật mã... Là sinh...sinh nhật tôi." Ái Nghi đang cố gắng lết cho ra được phòng khách nhưng giờ cô chỉ như đèn dầu cạn tắt, dứt lời liền ngã khuỵa ở phòng bếp bất tỉnh nhân sự. Tay cô ôm bụng, môi tái nhợt.
Anh nghe tiếng động mạnh, tín hiệu rè đi một chút rồi im bặt. Trong lòng anh bỗng nóng như lửa đốt. Cảm giác lo lắng cho một người xa lạ này chưa bao giờ xảy ra cả. Anh vội vã gọi điện cho chú rể, vị hôn phu của Diễm Quỳnh, cô dâu kiêm bạn thân của Ái Nghi.
Thật tội nghiệp cho chú rể, hai người bọn họ đang trong màn dạo đầu nóng bỏng liền bị tiếng chuông điện thoại vang lên bài "Chú ếch con" phá đám.
"Nên là chuyện quan trong nếu không tôi sẽ bóp chết cậu." Thành Long rít qua kẽ răng.
"Cậu cứ thử xem. Ai bóp chết ai. Mau hỏi vợ cậu ngày sinh nhật của cô gái đưa nhẫn cưới lúc chiều là gì đi. Cậu có ba giây để làm việc đó." Giọng anh trầm xuống.
Thành Long cảm giác có một cỗ chết chóc lan tỏa qua da đầu, hai giây sau anh trả lời.
"2510." Anh tắt máy, nhìn Diễm Quỳnh mà nổi cả da gà.
Giọng nói của người đó sao có thể lạnh lẽo như muốn đóng băng người khác như vậy chứ? Trừ khi xảy ra việc gì đó.
Bên này, Ái Nghi lần đầu tiên suốt hai mươi bảy năm được người đàn ông khác bế kiểu công chúa trừ ba cô. Mà oái ăm hơn là lại trong tình trạng mất đi ý thức đến mức xấu hổ thế này. Xem ra danh hiệu "nữ hán tử" aka "con đàn ông" của Diệp Ái Nghi cô đây sắp bị lung lay rồi.
Ánh sáng chiếu vào mắt khiến cô nhíu chặt mày, cau có. Một mùi thuốc khử trùng quen thuộc xộc vào cánh mũi khiến cô mơ màng thức giấc. Chốc chốc, cô nhận ra mình đang ở trong bệnh viện với cây kim truyền dịch trên tay, bên cạnh còn có một nữ bệnh nhân khác. Đầu óc cô đau như búa bổ, hỗn loạn ghép nhặt từng chi tiết của sự việc tối qua. Sau cùng, não cá vàng của cô chỉ biết được là đêm qua cô đau dạ dày rất nặng. Còn người đưa cô vào bệnh viện lại không biết là ai.
Một người mặc áo vest đen, tóc vuốt lịch lãm đeo kính trắng bước vào phòng. Theo sau anh ta là một vị bác sĩ tóc hoa râm mỉm cười chào cô.
"Cô Diệp Ái Nghi, đây là vị bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất đã điều trị cho cô, ông Minh Đông. Dạ dày của cô không vấn đề gì chứ?" Người nọ đều giọng giới thiệu.
"Ờ, ờ. Chắc cũng ổn rồi." Ái Nghi nhướn mày, cười gượng nói
"Vậy phiền cô đợi một chút." Nói rồi người áo đen nọ cùng bác sĩ già đi ra ngoài trao đổi với nhau.
Cô ngây ngốc cố nhớ xem mình có quen biết người nào như vậy hay không. Bà thím giường bên cạnh quay sang cười nói với cô.
"Hồi khuya bạn trai cô bế cô vào đây đấy, Trông cũng khỏe mạnh thật, lại còn đẹp trai quá chừng!"
"Là người đó ạ?" Cô cười méo xệch, chỉ tay ra cửa kính.
Thím nọ lắc đầu nguầy nguậy.
"Không, người đó hình như là trợ lý hay thư kí gì đó của bạn trai cô. Mà cô thật có phúc, bạn trai cô vừa đẹp trai vừa chu đáo, thức cả đêm qua chăm sóc cho đấy."
"Có... Có phải anh ta cao tầm mét tám lăm, môi mỏng cong cong, mắt hồ ly trông đểu đểu phải không ạ?"
"Cái đó là mắt đào hoa đấy chứ, người ta đẹp đến tỏa sáng như vậy cơ mà. Giá mà con gái tôi cũng có một người bạn trai chu đáo lịch lãm như vậy thì tốt biết mấy."
Ái Nghi nghe xong như sét đánh giữa trời quang, trong đầu cô bùng bùng mấy tiếng. Mắt hồ ly gian xảo đó nhất định là anh ta, không thể là ai khác được đâu.
Người áo đen nọ lại bước vào.
"Cô Diệp, bác sĩ bảo chiều ngày kia là có thể xuất viện được rồi. Với lại giám đốc cũng bảo cô ghé tiệm giặt khô trên đường DC lấy áo của anh ấy mang đến công ti."
Ái Nghi nghệt mặt cả ra như đứa đần. Cô không thể tin được mình vừa có ý định cảm ơn hai người nọ đã giúp cô. Thế mà tên nhỏ mọn ti tiện kia đã sớm dội gáo nước lạnh vào mặt cô, không hề quên chuyện "giặt áo trả ơn."
"Này anh, cho tôi hỏi giám đốc của anh tên là gì và làm việc ở công ti nào được không?"
Người áo đen đó trợn mắt, há mồm ngạc nhiên vô cùng. Bởi lẽ, sếp của anh là một nhân vật nổi tiếng của thành phố C này. Từng hơn 10 lần được các tờ báo nổi tiếng trong nước phỏng vấn nhưng lại từ chối hơn nửa. Luôn thuộc top 3 doanh nhân trẻ thành đạt có sức hút nhất đối với phụ nữ. Sự lạnh lùng, tài năng và tính cách cẩn thận, cầu toàn của anh chính là hình mẫu người chồng, người bạn trai tương lai lí tưởng của biết bao cô gái đấy!
"E hèm, giới thiệu với cô Diệp, giám đốc của chúng tôi tên là Lang Vân Trường điều hành tập đoàn LAVA'S." Người nọ rút trong túi ra tấm danh thiếp màu vàng kim đưa cho cô.
"Sao mấy người này cứ thích đưa danh thiếp để lòe người khác thế nhỉ? Bà đây có cả xấp đấy nhé." Ái Nghi lầm bầm, bĩu môi.
"Vậy cảm ơn anh. Nhắn với giám đốc các anh chiều ngày kia tôi sẽ đem áo đến."
Có trời mới biết được, trong bụng Ái Nghi đã chất đầy một âm mưu động trời mà không ai tưởng tượng nổi. Chờ mà xem, he he.
Diệp Ái Nghi cúp cuộc gọi đến hỏi thăm sức khỏe của nàng dâu nhỏ Diễm Quỳnh, miệng cắn miếng táo giòn rụm. Vẻ mặt vô cùng thỏa mãn khi moi được không ít thông tin từ cô bạn nhiều chuyện của mình.
Lang Vân Trường ư? Để xem lần này ai là "thỏ", ai là "sói" nhé. (* Lang* trong họ của Lang Vân Trường có nghĩa là sói)
Ái Nghi sau khi xuất viện liền bắt taxi về nhà thay một bộ đồ đơn giản, thanh lịch, còn đặc biệt trang điểm nhẹ nhàng, sau cùng là đeo một chiếc kính đen to nửa mặt "sang cmn chảnh". Ngẩng cao đầu đầy khí chất đi đến tiệm giặt ủi lấy áo. Ái Nghi đứng trước công ti, hít một hơi sâu, tập dượt lại lời nói một lần rồi bước vào trong.
"Cho tôi gặp giám đốc Lang Vân Trường có được không ạ?" Ái Nghi nhoẻn miệng cười chuẩn mực.
"Dạ chị có hẹn trước không ạ?"
"Tôi không có."
"Vậy phiền chị đợi một tý ạ. Chị có thể cho biết tên được không ạ?"
Ái Nghi hắng giọng vài cái, cố ý nói to.
"Cứ bảo là có một cô gái từng ở cùng anh ấy trong lễ đường, cầm hoa cưới và uống rượu mừng đang chờ anh ấy là được." Cô rất lưu loát nói một hơi.
Cả sảnh chính nhân viên đi đi lại lại ai nấy đều bất ngờ, xôn xao cả lên. Có người còn khoa trương chụp lấy hình cô, gửi cho đồng nghiệp ở lầu trên bàn luận. Chẳng mấy chốc phòng chat của công ti được phen dậy sóng.
Nhân viên A:Dáng người đẹp thế. Nhân viên mới à?
Nhân viên B:Cô gái này cầm chiếc áo ngoài của ai đấy nhỉ? Thật khó hiểu?
Nhân viên C:Nghe đồn là bạn gái của giám đốc đấy!
Nhân viên D:Không đúng, mọi người ở dưới sảnh đều nghe được từ chính miệng cô ta nói cô ta là vợ của giám đốc!
Nhân viên E:A a a a a ~ Giám đốc kết hôn khi nào chứ? Người như anh ấy chỉ có kết hôn với công việc thôi mà. Không thể tin được!!!!
Nhân viên A:Tôi nhớ ra rồi, mấy ngày trước giám đốc có lịch trình, lúc rời đi là mặc chiếc áo khoác màu xanh đen này đó!
Nhân viên B:Giám đốc không hay để người khác đụng vào đồ của mình. Có lần XX lỡ chạm phải vai áo anh ta, nghe nói chiếc áo đó về sau không được mặc nữa, nhân viên đó đã bị chuyển công tác!!!
Nhân viên F:Lễ tân đã xác nhận, đúng là cô ta nói cô ta là vợ giám đốc!
Diệp Ái Nghi an nhàn ngồi đợi ở ghế trước sảnh, mấy nhân viên nữ từ những tầng trên đền tìm cách chạy xuống diện kiến "phu nhân" của giám đốc nhà họ. Xem xem rốt cuộc là cao nhân phương nào có thể "thuần hóa" được "con bạch mã cuồng công việc" này!
Cô không hề hay biết các bức ảnh chụp mình đều đã lan nhanh đến tốc độ chóng mặt. Đúng lúc này, trợ lý của Lang Vân Trường đi thông báo cho anh. Cậu ta vội vã mở cửa phòng họp, vô tình nói to.
"Tổng giám đốc, hình như... Vợ... vợ anh tìm ạ!"
Toàn bộ nhân viên có mặt trong phong họp đều bị sốc đến mức hóa đá. Lang Vân Trường nhíu mày, hỏi nhỏ bên tai người trợ lý.
"Cô gái hôm nọ xuất viện vào chiều nay đúng không? Cậu đã dặn cô ấy theo đúng lời tôi chứ?"
"Vâng ạ. Lễ tân bảo vợ anh nói mang áo đến cho anh."
Lang Vân Trường mặt tối sầm, vội vã rời phòng họp trước bao đối mắt sáng rực chực chờ xem phản ứng của vị tổng giám đốc trẻ tài giỏi của bọn họ. Qủa nhiên, "phu nhân" đã đến tận cửa, muốn giấu cũng không được nữa rồi.
Lang Vân Trường bước vội xuống sảnh trước, các nữ nhân viên đồng loạt khóc thầm, không lẽ là cô gái kia chính là vợ anh ư?
"Diệp Ái Nghi, cô giỏi lắm!"
"Hi, giám đốc đại nhân. Vợ anh đến thăm anh này!"
Diệp Ái Nghi đủng đỉnh đứng dậy tiến về phía anh, mắt kính được cô tháo xuống để lộ đôi mắt to đen láy, sâu thẳm như hút cả vũ trụ vào bên trong, chiếc miệng hồng hồng gợi cảm đến chết người nhếch lên một đường cong đầy khiêu khích.
"Hôm nay chơi chết anh!" Ái Nghi cười lớn trong lòng.