Tuyển tập tuổi thanh xuân bị đánh cắp - Tạm dừng - Suechanlatbaingua

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0
Tên truyện: Tuyển tập tuổi thanh xuân bị đánh cắp
Tên tác giả: Suechanlatbaingua (tên khác: Suechan bà bà)
Tình trạng truyện: Đang tiến hành
Giới hạn độ tuổi đọc: 15+
Thể loại: cuộc sống đời thường, học đường

Giới thiệu truyện:
..................
...................
Chúng ta gặp nhau vào giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời mình, ngỡ rằng cả hai là định mệnh của nhau. Nhưng rốt cuộc, tất cả những gì chúng ta mang đến cho nhau chỉ là những vết thương mà cả sức mạnh thời gian cũng chẳng thể nào xoa dịu. Giá như ngày đó, tôi can đảm nhìn thẳng vào khuôn mặt em, giá như ngày đó (tại vùng đất thời gian của Dalí), tôi dám thổ lộ tất cả nỗi lòng mình, phải chăng chúng ta sẽ chạm đến một kết cục khác?
Xin lỗi vì đã đánh cắp quãng thời gian thanh xuân đẹp nhất của em.

Mục lục:

Câu chuyện thứ nhất:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0
Câu chuyện thứ nhất: Gương mặt em

Đoạn thứ nhất


Vào mùa hoa anh đào năm mười sáu tuổi, khi chúng tôi vừa lên cấp ba, đứng bên bảng thông báo danh sách lớp của trường, tiếng em thở dài tiếc nuối vọng tới tai tôi.

“Này, chúng ta học khác lớp đấy.”

“Thế à?” Tôi trả lời nhát gừng.

Em quay hẳn sang phía tôi, cất giọng hờn dỗi:

“Đây là lần đầu tiên chúng ta bị tách ra như thế này. Hơn nữa, lớp chúng ta ở xa nhau lắm, ở tận đầu với cuối hành lang đấy.”

“Nhưng không sao đâu. Chúng ta có điện thoại di động mà. Ở thời buổi này, có điện thoại di động thì cũng giống như đang ở cạnh nhau rồi.”

Tôi không thể đoán được gương mặt của em lúc nói ra những lời đó. Bởi lẽ tôi đang nhìn chằm chằm vào chiếc nơ thắt trên bộ đồng phục thủy thủ của em. Tôi bắt đầu không dám nhìn thẳng vào em từ lúc nào nhỉ? Có lẽ là từ lúc bước vào giai đoạn dậy thì. Tôi tự cảm thấy rằng bản thân sẽ chẳng thốt nên một câu trọn vẹn nếu như đôi mắt hai chúng tôi giao nhau.

Có lẽ vì tôi đã lớn.

Có lẽ vì nguyên tắc giao tiếp của người Nhật là nhìn vào chỗ cái nút áo thứ hai của kẻ đối diện.

Có lẽ vì…


Ngồi trong lớp học, tôi không thể nào tập trung vào bài giảng. Gió xuân tươi trẻ và nắng xuân ấm áp khiến tôi buồn ngủ đến díp cả mắt. Đang thiu thiu ngủ gật thì chiếc điện thoại rung lên trong túi quần đánh thức tôi dậy. Tôi lén giấu nó dưới hộc bàn rồi bật nắp lên. Chiếc điện thoại đầu tiên mà tôi có. Chẳng thể làm gì ngoài nghe gọi và nhắn tin. Là tin nhắn từ em. Trong lòng tôi rộn lên một niềm vui khó thể miêu tả bằng lời.

“Lớp cậu đang học môn gì thế?”

Em hỏi.

“Quốc ngữ. Natsume Souseki. Tớ chẳng hiểu thầy đang nói gì nữa.”

Tôi trả lời.

“Thế là đỡ rồi. Tớ đang phải học Toán này. À, mà nhắc đến Natsume Soseki. Thật là trùng hợp. Hôm qua, tớ tìm ra tờ một ngàn yên cũ nên đã quyết định làm ra cái này.”

Rồi em gửi cho tôi tấm ảnh em gấp tờ một ngàn yên có chân dung của Soseki thành hình ông ấy đang đội một chiếc mũ khiến tôi phải bật cười thành tiếng.

“Bàn thứ ba, trò sao thế?” Thầy bất ngờ cất to tiếng gọi làm tôi giật thót mình, suýt chút nữa là đánh rơi chiếc điện thoại đang cầm trên tay.

“Dạ, không sao ạ. Thầy cho em xin lỗi.” Tôi đứng bật dậy, và cúi đầu thật thấp.

“Tôi tha cho em lần này đấy. Ngồi xuống đi.”

Tôi ngồi xuống và tiếp tục màn nhắn tin với em.

“Đừng bất tử gởi mấy thứ như thế qua chứ? Làm tớ chút nữa là bị“Nekomama” la cho một trận đấy.”

“Đấy là do cậu cười to quá đấy chứ.”

Thế là tôi quyết định phải trả thù. Tôi chụp lại những hình vẽ bậy trong sách giáo khoa và gửi cho em.

Tuy nhiên, hoàn toàn không có một dòng hồi âm.

Tôi bất chợt cảm thấy băn khoăn, lo lắng. Phải chăng những hình tôi vẽ quá ngớ ngẩn, đến mức em không thèm trả lời tin nhắn. Tôi hối hả nhắn hết tin này đến tin khác hỏi han tình hình, nhưng chiếc điện thoại vẫn cứ im lìm. Thần kinh tôi đang căng như dây đàn vì lo lắng nên không để ý tiếng bước chân của thầy đang tiến lại gần.

“E hèm”

Tôi ngước đầu lên. Thầy Nekoma dạy toán đang đứng sát ngay bên cạnh tôi, khuôn mặt tỏ vẻ không bằng lòng. Thầy nhẹ nhàng xòe bàn tay ra trước mặt cậu học sinh vô kỷ luật và tôi rụt rè đặt chiếc điện thoại của mình lên đó. Một cuộc hội thoại câm.

“Cuối giờ, em lên phòng giáo viên gặp tôi nhé.”

Tất nhiên kết quả là tôi bị Nekoma sensei mắng xối xả. Thầy nói, rằng vì những đứa lười biếng như tôi nên nước Nhật mới ngày càng thụt lùi so với thế giới. Rồi thì thời của thầy phải vừa học, vừa trông em. Rồi ở các vùng đang xảy ra chiến tranh, trẻ em chẳng có điều kiện để mà học hành đàng hoàng. Dù bài giáo huấn của thầy nghe vô cùng sôi nổi và nhiệt tình, nhưng lúc ấy, tôi đang bận lắng nghe cuộc nói chuyện của hai giáo viên bàn bên cạnh. Tôi nhận ra một trong hai người họ là giáo viên dạy toán trong lớp của em.

“Trà của thầy đây, Ueno sensei. Trông thầy có vẻ mệt mỏi quá.”

“Hôm nay tôi lại phát hiện ra một đứa học sinh sử dụng điện thoại di động trong lớp. Mà con bé ấy không chỉ vừa nhắn tin mà còn cười đùa, xem chừng vui thích lắm. Sau khi phát hiện, tôi đã thu điện thoại của con bé rồi phạt nó ra ngoài hành lang đứng. Thế nhưng, cuối cùng chúng ta vẫn phải trả điện thoại cho chúng và mọi chuyện lại tiếp diễn. Bọn trẻ thời nay thật là khó bảo.”

Tôi không thể ngăn mình cười khinh khích vì vui sướng. Bên tai tôi vẫn văng vẳng tiếng la đầy giận dữ của Nekoma sensei: “Tôi mắng thế mà anh còn cười được à? Về nhà chép phạt cho tôi.”

Khi tôi vừa bước ra khỏi phòng giáo viên thì chuông báo tin nhắn của tôi vang lên. Em nhắn tin xin lỗi vì đã không trả lời tin nhắn. Em cũng không quên nhắc tới chuyện mình bị thu điện thoại. Tôi tủm tỉm cười và nói em không cần bận tâm tới chuyện đó.


“Xin lỗi nhé, chiều nay tớ phải tham gia câu lạc bộ, nên cậu cứ về trước nhé.”

Em bắt đầu tham gia câu lạc bộ điền kinh chừng hai tháng trước và luôn nằm trong top xuất sắc, có khả năng tham dự đại hội các trường trung học.

“Không sao đâu. Cậu cố gắng lên nhé.”

Em gửi cho tôi một hình emoji dễ thương thay cho câu: “Mình sẽ cố gắng hết sức!”

Bước một mình trên con đường vẫn thường sóng đôi cùng em, tôi cảm thấy chút cô đơn len lỏi vào các ngõ ngách sâu thẳm trong trái tim mình. Tôi luôn sợ hãi rằng niềm vui ở câu lạc bộ sẽ kéo em ra xa khỏi tôi. Tôi thầm ước gì thế giới của em chỉ quay quanh tôi, như thế giới của tôi luôn quay quanh em. A, tôi nhận ra mình là một đứa tham lam và ích kỷ. Ánh nắng xuân, qua đôi mắt tôi, trở nên nhạt nhòa và buồn bã quá.

Đang đi thì tôi phá hiện ra bên cạnh tiệm bánh mà em thường ghé qua xuất hiện một hàng hoa vừa mới mở. Nó chỉ là một tiệm hoa nhỏ nhưng được thiết kế hết sức tinh tế. Tôi đặc biệt chú ý đến cái kệ gỗ trắng nhiều tầng xếp đầy những chậu hoa mà tôi không biết tên màu trắng, hồng và tím biếc. Ngay gần đó là một chú Shiba mập mạp đang nằm ngủ yên lành. Ai đó từ trong tiệm thổi ra những quả bong bóng xà phòng sáng lóng lánh. Chúng thong thả rơi xuống, và vỡ tan trên những đóa hoa hay trên bộ lông bóng mướt của chú chó dễ thương.

Tôi nhanh chóng chụp lại cảnh tượng như trong một cuốn manga thiếu nữ ấy để gửi cho em, vì em là một cô gái yêu chó và những thứ dễ thương một cách cuồng nhiệt.

Cùng lúc đó, điện thoại của tôi lại rung lên. Lần này, em gửi cho tôi bức ảnh một con mèo tam thể đang cọ đầu vào đôi chân trắng muốt mang giày thể thao của em, kèm theo một lời nhắn như thế này: “Đang nghỉ giải lao thì em gái đáng yêu này tới bắt chuyện với tớ. ”

Tôi gần như phát điên lên vì hạnh phúc khi nhìn thấy tấm hình ấy. Gia đình tôi, ai cũng thích mèo, nhà chúng tôi nuôi hai con mèo lớn và một chú mèo con. Giờ đây, thứ tôi đang ngắm nhìn là em và mèo, một sự kết hợp không thể hoàn hảo hơn. Tôi nhắn lại ngay: “Dễ thương quá!” và thầm tự hỏi rằng mình đang khen ai? Em hay chú mèo con đi lạc.

Tin nhắn của tôi vừa được gửi đi thì tin nhắn của em truyền tới. Cứ như “tâm ý tương thông” vậy.

“Đáng yêu chết đi được! Ganh tị với cậu quá! Biết thế ban nãy tớ trốn về cho rồi.” là những gì em nhắn gửi đến tôi.

Tôi nhảy cẫng lên và hét thật to khiến cho một anh trai đang đi xe đạp giật mình, loạng choạng suýt ngã. Tôi không thể giải thích rõ lý do tại sao mình lại cảm thấy phấn khích như thế, nhưng tôi biết, tôi đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc vô bờ.

Mùa xuân năm ấy tôi vẫn còn hạnh phúc.

Mùa xuân năm hai đứa chúng tôi tròn mười sáu tuổi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Hiện tại bạn đang cập nhật ba truyện dài là truyện này, truyện Yukio và truyện FATE.
Tác giả chỉ được phép để tối đa hai truyện dài đang cập nhật trên Gác thôi nhé, bạn xem xét chọn lọc để tạm dừng một chủ đề nha.
 

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0
Đoạn thứ hai


Mùa nắng ấm của cuộc đời tôi không kéo dài được lâu. Vào một buổi sáng thứ hai cuối thu đầu đông, em hẹn tôi ra trước một gốc cây trụi lá nơi đền thờ gần nhà hai đứa.

“Tuần sau, gia đình tớ sẽ chuyển đến Tokyo.”

Em nói, giọng nghẹn ngào. Mặc dù đang đứng đối diện nhau nhưng tôi vẫn không dám nhìn thẳng vào gương mặt em. Đôi mắt chỉ thu lấy được chiếc nơ lớn màu trắng đính trên bờ ngực đương nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở đều đặn của em. Tôi đúng là một đứa nhu nhược mà.

Thấy tôi không đáp, em liền nói tiếp:

“Từ chỗ này đến Tokyo xa lắm. Chẳng biết khi nào mới có thể gặp nhau?”

“Đừng lo, chúng ta có điện thoại mà. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Có điện thoại thì cũng giống như đang ở cạnh nhau ấy mà.” Tôi cố nói thật nhanh.

Sau một hồi im lặng mơ hồ, em cất giọng dịu dàng:

“Đúng rồi, chỉ cần giữ liên lạc thì sẽ không sao cả.”

Một tuần sau đó, cũng đúng vào buổi sáng thứ hai, khi đang làm bài kiểm tra môn Toán, tôi đã nhìn thấy chiếc máy bay chở em rời xa khỏi thị trấn quê hương bay xuyên qua những đám mây trắng muốt, chỉ để lại đằng sau một vạt khói mong manh.

Từ ngày em chuyển đến Tokyo, chúng tôi càng chăm chỉ trao đổi tin nhắn với nhau hơn, và các tin nhắn cũng trở nên chi tiết hơn. Chúng tôi kể cho nhau nghe về những việc xảy ra hằng ngày. Chẳng hạn như việc tôi bị Nekoma sensei trách rầy vì không đọc nổi một đoạn văn có khoảng bảy từ Kanji khó hay việc tôi phải giả nữ trong lễ hội văn hóa sắp tới. Tôi cũng gửi cho em những tấm hình tôi chia sẻ bữa trưa của mình với con mèo tam thể ở trường, hình chụp chung với cô chủ tiệm bán hoa và chú chó má núng nính những mỡ, hay thực đơn mới của một tiệm ramen quen thuộc. Và từ em, tôi nhận lấy những bức ảnh và những đoạn tin nhắn dài dằng dặc thể hiện niềm lưu luyến của em đối với thị trấn nhỏ này. Em luôn cố gắng tìm kiếm giữa lòng Tokyo phồn hoa đô hội một con hẻm nhỏ hay một đoạn đường trông từa tựa những nơi hai đứa tôi đã từng đi ngang qua. Có lần, em đã viết cho tôi thế này:

“Hôm qua tớ đã nhìn thấy một góc đường vắng ở khu Ochanomizu có một tiệm bánh nằm kề bên một tiệm bán hoa nhỏ, giống hệt chỗ chúng ta vẫn thường ghé vào trước đây. Lúc ấy, tớ đã nghĩ rằng, chỉ cần rẽ trái, tớ sẽ nhìn thấy cậu đang đứng ở bến xe buýt và mỉm cười vẫy tay với tớ. Thế nhưng, sự thật là cậu đã không ở đó, cũng chẳng có bến xe buýt nào cả. Và tớ chợt nhớ ra rằng, mình đang ở Tokyo. ”

Dù cảm thông với nỗi cô đơn em đang phải nếm trải, nhưng tôi vẫn không thể chối bỏ cảm giác mừng vui khi đọc những dòng tin nhắn đó, bởi nó đồng nghĩa với việc em vẫn đang nhớ về nơi đây, về tôi, và mong chờ ngày tái ngộ.

Niềm vui giản dị ấy cứ tiếp diễn cho đến một ngày, mẹ đột nhiên đề xuất với tôi:

“Mẹ mua điện thoại mới cho con nhé. Còn điện thoại của con thì cứ để cho Aki dùng. Con bé dạo này đi học ôn thi lên cấp ba nên cũng cần dùng đến điện thoại di động.”

“Sao mẹ không mua điện thoại mới cho em nó mà lại kêu con đổi? Con dùng điện thoại này quen rồi.”

“Để nó suốt ngày lên mạng rồi chát chít vớ vẩn ấy à. Thôi, không nói nhiều nữa. Một là con đưa điện thoại cho nó. Hai là cả hai đứa đều nghỉ khỏe, khỏi dùng điện thoại nữa.”

Thế là, tôi đành ngoan ngoãn tuân theo yêu cầu của mẹ. Tôi biết mẹ làm điều này chỉ vì quan tâm đến em gái tôi mà thôi. Nó là một đứa giỏi giang, là thiên tài trong tất thảy mọi chuyện, và cũng là niềm tự hào của gia đình tôi. Trái ngược hẳn với thằng anh trai nó, một đứa chẳng bao giờ đọc được hơn mười lăm chữ Kanji trong một đoạn văn, điểm kiểm tra Toán không bao giờ trên năm mươi, và chẳng hề tham gia bất kỳ một câu lạc bộ ngoại khóa nào cả. Tôi cũng muốn giống như em gái mình, trở thành người làm gia đình mình tự hào và khiến em ngưỡng mộ.

“Anh hai, khi nào anh định dẫn em đi chuyển tài khoản điện thoại thế? ”

Tiếng gọi của đứa em gái kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ. Tôi khẽ giật mình một cái rồi đáp:

“Em bận học thi mà phải không? Để anh đi một mình cũng được. Dù sao anh cũng định bỏ cái tài khoản này.”

“Thật á?” Aki tròn mắt kinh ngạc. “Vậy là sẽ mất hết đống tin nhắn và địa chỉ liên lạc từ trước đến giờ đó?”

“Mặc kệ đi. Anh không quan tâm.”

Tôi trả lời ráo hoảnh rồi bật tivi lên. Trên màn hình, hai diễn viên hài, một cao một thấp, đang cố chọc cười khán giả.

“Còn hình trong điện thoại thì sao?”

“Xóa hết.” Tôi nói, giọng lạnh tanh, hai mắt vẫn dõi theo những hình người nhập nhòe chuyển động không ngừng.

“Vậy thì uổng quá. Bao nhiêu là hình kỷ niệm như thế.”

Aki vừa nhoài người cầm lấy ly sữa ấm mẹ đã chuẩn bị sẵn cho nó bồi bổ đặt trên bàn bếp, vừa cảm thán.

Tôi tảng lờ đi, tỏ vẻ như không nghe thấy lời sau cuối của em gái mình. Trong trái tim tôi, có một chú cá đương vẫy vùng giữa những con sóng dữ. Đúng như em gái tôi nói, chỉ cần bản thân tôi muốn, thì chuyện giữ lại tài khoản cũ hay hình ảnh đã lưu trong máy chẳng phải là chuyện gì khó khăn. Nhưng tôi đã lựa chọn sự từ bỏ một cách vô cùng chóng vánh.

Có lẽ tôi đang thay đổi, dần dần.


Tuy nhiên, sau khi liên lạc với em bằng chiếc điện thoại mới, tôi phát hiện ra rằng tôi không phải là người duy nhất đang đổi thay. Em đã bắt đầu quen với nhịp sống sôi động và hối hả của Tokyo. Em bảo tôi chuyển sang dùng LINE và Twitter thì sẽ thuận tiện hơn cho cả đôi bên. Qua LINE, em gửi cho tôi những dòng tin tường thuật lại những sự kiện xảy ra hằng ngày. Toàn những chuyện vui vẻ như việc em sắp tham gia cuộc thi điền kinh giữa các trường trung học toàn khu Kanto hay việc em tự ứng cử vào tổ thư viện của lớp. Còn trên Twitter, em đăng đầy những tấm ảnh chụp trong các chuyến đi chơi cùng những người bạn mới: tuần trước là Asakusa, tuần này là Disneyland, tuần tiếp đến là một tiệm Starbucks ở Shibuya. Đôi khi, tôi thoáng bàng hoàng khi nhìn thấy em được bao quanh bởi toàn những con người xa lạ. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, những bộ quần áo ấy...cứ như thuộc về một người con gái tôi chưa từng quen biết. Vũng bùn lầy trong tâm hồn tôi ngày càng lan rộng ra.

Bây giờ, tôi mới chính là người bị nhấn chìm trong tột cùng nỗi cô đơn.


Trong khoảng thời gian đó, điều duy nhất an ủi tôi đôi chút chính là việc tôi đã trúng tuyển vào một trường đại học (làng nhàng) trong thị trấn. Tôi đã luôn nghĩ rằng, với cái học lực đó, mình chỉ còn nước đi học trường nghề. May mắn thay, ông trời đã ban ơn cho tôi. Và cũng nhờ thế, cha và mẹ đã đối xử dịu dàng với tôi hơn một chút.

Thế nhưng, tôi lại quên mất rằng cuộc đời của mỗi con người là một chuỗi phúc và họa nối liền nhau. Vào ngày gia đình chuẩn bị tổ chức tiệc mừng tôi thi đậu, Aki, trên đường đi học thêm về, đã bị một gã đi môtô tông phải và chết ngay tại chỗ. Cái chết của đứa con gái yêu quý là một sự đả kích quá to lớn đối với cha mẹ tôi, khiến họ khó mà gượng dậy được. Đến nỗi, một tháng sau khi đám tang em gái tôi kết thúc, họ vẫn không ngừng dày vò nhau. Nhiều khi, tôi những tưởng cả hai người sẽ hóa điên.

Một ngày nọ, vào đỉnh điểm của cuộc cãi vã, mẹ tôi đã hét lên:

“Tại sao lại là Aki chứ? Một đứa hiền lành, giỏi giang như Aki. Nếu là đứa kia thì có phải tốt hơn không?”

Nghe thế, lòng tôi chẳng hề gợn một mảy may đau khổ, hay thất vọng. Chính tôi cũng thường tự hỏi, tại sao người ra đi lại là Aki, chứ không phải tôi. Nếu tôi chết đi, thì có lẽ nỗi đau của cha mẹ tôi sẽ nhanh chóng nguôi ngoai. Nhưng vì đó là Aki nên có thể cả cuộc đời này, cha và mẹ tôi sẽ không bao giờ sống thêm được một ngày hạnh phúc nào nữa.

Tôi đi lên phòng rồi chốt cửa lại. Cầm điện thoại lên, tôi chợt nhớ ra, rằng cả tháng nay chỉ gửi cho em đúng năm tin nhắn và hoàn toàn không đề cập gì đến tấn bi kịch vừa xảy ra. Tình cờ, ngay lúc ấy, điện thoại tôi báo rằng có người nhắn tin. Tôi ngồi vào chỗ bàn học, rồi bắt đầu lướt mắt trên những dòng ký tự đậm màu.

“Cậu hãy bật đài FM lên đi.”

Tôi kéo chiếc đài radio cỡ nhỏ ở phía đầu bàn học đến gần, rồi vặn chiếc nút điều chỉnh để dò tìm đài FM. Sau một tràng những tiếng rè rè đinh tai nhức óc, từ loa phát ra giọng nói thánh thót của cô phát thanh viên phụ trách chương trình âm nhạc theo yêu cầu:

“Bây giờ, chúng tôi xin đọc lá thư của một bạn gái có nickname là “Tokyo_ country _girl” gửi tới chương trình có nội dung như sau:

“Hồi còn sống ở Kyuushu, em có một người nam rất thân thiết. Cả hai đã học chung với nhau suốt từ năm mẫu giáo cho đến tận cấp ba. Chuyện gì cũng thường tâm sự với nhau. Nói chuyện với cậu ấy thực sự rất thú vị. Tuy nhiên, gia đình em phải chuyển tới Tokyo nên bây giờ, chúng em chỉ có thể liên lạc với nhau qua điện thoại. Dạo gần đây, do em phải chuẩn bị cho cuộc thi điền kinh toàn khu Kanto nên không có nhiều thời gian nhắn tin hỏi thăm tình hình của cậu ấy. Qua bức thư này, em muốn gởi lời xin lỗi và đồng thời cũng muốn chia sẻ cả chiếc huy chương em giành được ở hội thi với cậu ấy nữa. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất mà em muốn chuyển tới cậu ấy ngày hôm nay là: “Chúc mừng sinh nhật cậu. Mong cậu sẽ luôn gặp được nhiều hạnh phúc và may mắn”. Em xin nhờ chương trình thay em gửi tặng cậu ấy bài hát “Kokuhaku” của Hideaki Tokunaga, ca sĩ yêu thích nhất của cậu ấy. Em xin cảm ơn chương trình rất nhiều. ”

Tôi nằm xoài ra bàn, tai trái lắng nghe tiếng nhạc dạo êm ái, tai còn lại áp xuống mặt bàn, thu lấy tiếng rền rỉ đau đớn của toàn thể nhân loại. Nước mắt tôi bất chợt ứa ra. Tim tôi đau như thể đang bị vặn xoắn lại. Cả nhân loại cũng đang than thở cùng tôi. Trên đài, Hideaki Tokunaga cũng đang khóc thương cho tôi. Chỉ có em, người hẳn đang ngồi trong một quán ăn ấm áp, sáng sủa nào đó ở Tokyo, là mỉm cười thỏa mãn vì nghĩ rằng mình đã tặng cho người bạn thân thiết một món quà vô cùng ý nghĩa.


Tôi ngủ thiếp đi mà không hề nghĩ tới chuyện nhắn tin cảm ơn em.

Mùa đông năm ấy, lần đầu tiên tôi rơi nước mắt.

Mùa đông năm ấy, tôi bước sang tuổi mười tám chỉ toàn những nỗi bất an.
 

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0
Đoạn thứ ba


Vào mùa hè năm thứ nhất đại học, tôi đã gặp lại em. Lúc ấy, tôi đang ở trong bếp ăn nốt bát mì cho kịp buổi làm thêm thì nghe có tiếng ai đó gọi cửa. Tôi vừa chạy ra thì thấy mẹ em đứng ngay ngoài hành lang, mỉm cười lịch sự chào tôi. Tôi cũng cúi đầu thật thấp đáp lễ. Đến khi ngẩng đầu lên, dáng hình mong manh trong bộ váy màu thiên thanh của em nhanh chóng in đậm lên nhãn cầu của tôi. Sau khi gia đình em, lần lượt từng người một thắp nhang cho em gái tôi xong thì các bậc phụ huynh ngồi lại hỏi han tình hình của nhau. Còn tôi và em thì quyết định ra ngoài tản bộ một chút.

Mùa hè năm đó được ghi nhận là nóng kỷ lục. Các mái nhà lợp ngói xám cùng những ô cửa kính sáng loang loáng dưới ánh mặt trời rực rỡ. Thi thoảng, một làn gió oi bức bất chợt lùa tới, vờn trêu tà váy em. Xa xa, những khóm liễu hao gầy rũ xuống một khúc sông nhỏ đã gần khô cạn nước. Chúng tôi cứ lững thững đi mãi như những kẻ du mục. Đôi lúc, em dừng lại, ngắm nhìn những bông hoa dại mọc ra từ khe nứt của một bức tường. Tôi và em, tuyệt nhiên không nói với nhau nửa lời, nhưng chắc hẳn tận sâu thẳm trong lòng cả hai đứa đều đang nặng trĩu tâm tư.

Khi hai đôi chân bước ngang qua một đoạn cầu thang dẫn lên một phòng mạch tư nhân có dây leo hoa bìm bịp xanh quấn quanh tay vịn, em đột ngột quay sang mở lời với tôi:

“Cậu có biết mục đích thực sự cho chuyến trở về thăm quê của gia đình tớ lần này là gì không?”

“Là gì thế?” Trong vô thức, tôi cứ thế vặn xoắn cả hai bàn tay vào nhau. Tôi vẫn không dám nhìn thẳng vào em, nên đôi mắt cứ dán chặt vào chiếc nơ lớn màu trắng nơi bờ ngực người con gái ấy.

“Gia đình tớ sắp chuyển sang Mỹ sinh sống. Tớ cùng cha mẹ về đây là để đón ông bà qua sống cùng.”

Tôi kín đáo “à” lên một tiếng. Tôi chẳng thấy buồn, cũng không hề bất ngờ trước thông báo này của em. Từ rất lâu rồi, tôi đã thầm tiên liệu được mình sẽ phải đón nhận một cuộc chia ly nữa.

“Nước Mỹ cách Nhật Bản xa lắm. Chẳng biết khi nào chúng ta mới có dịp gặp lại.”

Nghe thế, tôi liền bình thản đáp:

“Lần trước, lúc cậu đi Tokyo cũng bảo rằng chẳng biết bao giờ mới có dịp gặp lại. Thế mà giờ đây, cậu thấy đấy, chúng ta đang đứng cạnh nhau này. Hơn nữa, chỉ cần có điện thoại thì mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”

Tôi chẳng biết những lời mình nói ra có làm tổn thương em hay không và tôi cũng không lấy làm bận tâm lắm tới chuyện đó. Ánh mắt tôi thì vẫn chưa chịu rời vị trí chiếc nơ trắng được thiết kế đẹp như một cánh bướm.

“Cậu nói đúng” Em đáp. “Chỉ cần có điện thoại thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Sáng hôm sau, em cùng gia đình lên chuyến xe bus sớm nhất để ra sân bay. Trong khi đó, tôi vẫn đang say giấc nồng trong căn phòng không máy điều hòa nhiệt độ nóng như một cái lò thiêu.

Lên năm thứ hai đại học, số lượng tin nhắn mà hai chúng tôi gửi cho nhau có một sự chênh lệch rất lớn. Em gần như “khủng bố” hộp thư của tôi. Mỗi buổi sáng mở LINE ra, tôi lại thấy choáng váng vì hàng chục dòng tâm sự và icon cảm xúc từ phía em. Nội dung thì vô cùng phong phú: từ chuyện cuộc sống ở Mỹ khác Nhật Bản thế nào và em gặp khó khăn trong việc thích nghi ra sao, đến cả việc hôm nay nấu món gì em cũng chụp lại gửi cho tôi. Nhiều lúc, tôi còn phải để điện thoại ở chế độ yên lặng suốt cả ngày để khỏi phải nghe tiếng nhạc báo tin nhắn đến.


“Ước gì tớ có thể quay lại Nhật thì hay biết mấy.”

“Ước gì ngày rời đi, tớ có thể nhét cậu vào vali rồi mang sang đây thì tốt quá.”


Đọc những tin nhắn kiểu ấy, tôi thậm chí còn chẳng buồn nhướng mày.

Và mỗi lần tôi nhắn tin cho em, đa phần là để than vãn về sự nhàm chán của một cái trường đại học làng. Suy xét lại, thật sự thì tôi cũng không thiếu những chuyện hay ho để kể lể với em nhưng lại chẳng buồn bấm phím. Thậm chí, tôi còn cảm thấy ớn lạnh mỗi lúc chọn những icon mặt cười trong khi khuôn mặt thật ở ngoài của mình thì lạnh tanh không cảm xúc.

Tôi cứ nghĩ mình sẽ sống vô cảm mãi như thế cho đến một ngày, tôi tình cờ bắt gặp tấm ảnh em chụp cùng một thanh niên ngoại quốc trên Twitter. Đó là một gã trai tóc vàng cao ráo, bảnh bao, và đặc biệt có nụ cười tỏa nắng khoe hàm răng trắng như sứ. Qua một tấm hình anh ta bưng khay thức ăn nóng hổi và nhìn em cười dịu dàng, tôi hiểu rằng đây là một kẻ giỏi nấu nướng. So với hắn ta thì cái gì tôi cũng kém cạnh, thua thiệt. Em, cùng người đàn ông lạ mặt đó, trên một chiếc xe Jeep bóng lộn, vi vu qua khắp các bang nước Mỹ. Tất cả đều được cập nhật đầy đủ và vô cùng chi tiết trên tài khoản Twitter của em.

Về phần tôi, dù đã tự huyễn hoặc bản thân, rằng tôi không cần một “em” đã hoàn toàn đổi thay, đã say mê nước Mỹ. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy bản thân đã bị em phản bội khi nhận được những tin nhắn có nội dung như:

“Ê hê hê, tớ lỡ có người yêu trước rồi.”

“Chúc mừng nhé!” Tôi nhắn. Kèm theo một icon mặt gian xảo.

Đêm đó, tôi nốc cạn năm lon Asahi, soi cái thân thể tàn tạ của mình trong gương, rồi lăn ra ngủ vật vờ trên sàn nhà.


Một tuần sau, tôi tham dự buổi Gokon do một người bạn thân tổ chức như một cách đơn phương trả thù em. Tôi vốn chẳng có chút hứng thú gì với cái màn lũ sinh viên bày trò chim chuột nhau như thế này, nên đành lẳng lặng chui vào góc phòng trả lời tin nhắn hỏi thăm của mẹ rồi xem hết lại một lượt những tấm ảnh đã từng gởi cho em.

“Ảnh đẹp đấy. Cậu có năng khiếu nhiếp ảnh đấy chứ.”

Khi vội vàng quay sang nhìn thì đập vào mắt tôi là gương mặt tròn trịa của một cô gái trẻ với những lọn tóc xoăn xõa xuống hai bên má.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Mikako. Cô ấy là sinh viên một trường đại học nằm ở thị trấn bên cạnh, đồng thời cũng là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, từng đoạt giải thưởng ở hội thi “Khoảnh khắc vàng”. Chúng tôi trò chuyện khá ăn ý và mỗi cuối tuần, cô ấy đều dạy tôi chụp ảnh. Tôi phải thừa nhận rằng, ảnh do Mikako chụp phản ánh gần như rõ nét con người cô ấy. Rất tự do, rất phóng khoáng, rất chân thành. Cảm giác của tôi khi ở bên cạnh cô từa tựa như lúc nghe nhạc của “The beatles” vậy. Thế nhưng, từ sâu thẳm tâm can tôi vẫn vọng lên tiếng gào thét đầy đau đớn: “Vẫn chưa đủ đâu!”


“Cô gái mà tớ kể cho cậu ấy. Cô ấy đã tỏ tình với tớ.”

Tôi nhắn cho em như thế rồi ngó đăm đăm vào cái trần nhà ẩm thấp, khe khẽ buông một tiếng thở dài. Phải gần năm phút sau em mới trả lời. Có lẽ em đang bận hẹn hò với gã ngoại quốc kia chăng?

“Vậy cậu tính sao?”

Thật ra, chính cái thằng tôi ngây dại lúc đó vẫn đương ngần ngại không biết nên trả lời Mikako như thế nào cho phải. Tôi đúng là một kẻ ác độc, vừa làm tổn thương người con gái trong sáng ấy, vừa tự hành hạ bản thân mình.

Hai ngày sau, sự do dự của tôi cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Em, ở tận nước Mỹ xa xôi, đã chia tay gã bạn trai tóc vàng mắt xanh. Đọc xong những dòng tâm sự khổ sở của em trên Twitter và phát hiện ra toàn bộ ảnh em chụp với gã trên Instagram đã bị xóa sạch, tôi vội vàng gọi điện hẹn gặp Mikako ở công viên. Tôi định sẽ chấp nhận tình cảm của cô ấy dành cho mình.

Tuy nhiên, khi chúng tôi vừa chạm mặt nhau, nhìn cái bộ dạng ngại ngùng của Mikako, tôi chẳng tài nào thốt nên lời. Trong đầu óc tôi, chiếc nơ đỏ trên bộ đồng phục thủy thủ bất chợt hiện ra, mờ mờ tỏ tỏ.

Tôi vội nuốt nước bọt, cúi đầu, rồi nói thật dứt khoát:

“Tôi xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của cậu được, nhưng chắc chắn Mikako san sẽ gặp được người tốt hơn tôi nhiều.”

Tôi ngẩng đầu lên và thu lấy ngay hình ảnh những giọt nước mắt của Mikako lã chã tuôn rơi. Từ hồi mới quen nhau đến tận giây phút này, dù cố gắng thế nào, tôi vẫn không thể tưởng tượng ra nổi gương mặt của cô ấy khi đang khóc trông sẽ như thế nào, bởi người con gái này luôn chào đón tôi với một nụ cười trên môi.

“Sao cậu lại khóc chứ?” Tôi bắt đầu bối rối. “Làm ơn đừng khóc nữa.”

“Rõ ràng, cậu không hoàn toàn có ý từ chối tôi. Điều đó khiến tôi đau khổ gấp nhiều lần việc ngay từ đầu cậu chẳng có chút tình cảm nào với tôi cả.”

Tôi chẳng biết đáp lại thế nào nên đành choàng tay trao cho cô ấy cái ôm sau cuối.

Mikako từ chối để tôi đưa về. Cô ấy bảo rằng muốn yên tĩnh một mình cho nỗi buồn nguôi ngoai bớt. Ngồi dưới gốc cây phong mà lá đã được tiết thu nhuộm cho sắc đỏ, tôi rút điện thoại trong túi ra. Ngón tay cái nhảy nhót trên những phím số phát sáng. Tôi đang tường thuật lại tất cả những chuyện vừa xảy ra cho em. Em đáp lại đoạn tin nhắn hơn một trăm ký tự của tôi một cách vô cùng ngắn gọn.

“Cô gái ấy hẳn là rất yêu cậu.”


Mùa thu năm ấy, tôi đã đi tới cái mốc “trưởng thành” của một người Nhật Bản.

Mùa thu năm hai mươi tuổi, tôi không nhìn thấy chút ánh sáng nào ở con đường tương lai phía trước.
 
Bên trên