Ước hẹn từ những vì sao - Tạm dừng - Minh Nguyệt

Nhật Minh Nguyệt

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/16
Bài viết
28
Gạo
0,0
Ước hẹn từ những vì sao

Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Truyện teen, ngôn tình
Giới hạn độ tuổi: 12+
Tình trạng sáng tác: Đang chỉnh sửa
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 2 tuần/chương
Độ dài: Khoảng 35 chương


Giới thiệu truyện
Mười năm trước, họ gặp nhau, đẹp y như một câu chuyện cổ tích...
Mười năm sau, họ gặp lại nhau với vai trò là sinh viên cùng khóa...
Họ không ngờ rằng, mười lăm năm trước - khi họ chỉ là những đứa bé năm tuổi đã ngây ngô trao nhau lời ước hẹn.

Trang nhật ký cuối cùng của Tinh Hà viết:

Năm tuổi, anh ra đi, trao cho tôi tính vật và lời ước hẹn của hai vì sao,
Mười tuổi, tôi gặp lại anh, nhưng là lần đầu tiên... trong đời,
Hai mươi tuổi, ta lại gặp nhau, nhưng lúc ấy hai ta đã là những người trưởng thành...
Xin hỏi những vì tinh tú kia, rằng:
Ba mươi tuổi, anh có còn nhớ rõ tên của tôi hay không?
Bốn mươi tuổi, anh có còn nhớ một cô gái tên Tinh Hà vẫn còn tồn tại không?
Năm mươi tuổi, anh có còn nhớ những kỷ niệm ngày nào hay không?
Và sáu mươi tuổi, anh có còn nhớ lời ước hẹn của chúng ta, lời ước hẹn của năm mươi năm trước?


Đôi lời của tác giả
Mỗi người trong chúng ta cũng đã từng có khoảng thời gian thơ ấu ngây ngô và nông nổi. Vậy bạn có từng hiên ngang mà cùng một người bạn nói lời ước hẹn hay không? Bạn có từng chờ đợi một người, nhưng người đó đơn giản chỉ là bạn bè của bạn hay không? Và quan trọng, mười năm sau khi bất chợt ngoảnh đầu nhìn lại thời thơ ấu, những kỷ niệm, những phút giây ngây ngô có còn tồn tại trong tim bạn hay không? Hay nó đã bị dòng thời gian làm mờ, trở thành những mảng màu tối đen?

Đây không phải là tác phẩm hoàn hảo, có sự tưởng tượng không nhỏ của tác giả trong đấy. Nếu bạn cũng muốn ngẫm lại tuổi thơ thì đây là lựa chọn không đến nỗi tồi đâu nhỉ.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mạc Chẩm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
195
Gạo
0,0
Cứ như là thanh mai trúc mã ấy nhỉ!
Đọc giới thiệu mình cũng chưa mường tượng được nhiều lắm. Chờ chương mới của bạn nha. :D
 

Nhật Minh Nguyệt

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/16
Bài viết
28
Gạo
0,0
Cứ như là thanh mai trúc mã ấy nhỉ!
Đọc giới thiệu mình cũng chưa mường tượng được nhiều lắm. Chờ chương mới của bạn nha. :D
Không phải thanh mai trúc mã đâu :)
 

Cappuccino Đông Đông

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/5/16
Bài viết
19
Gạo
0,0
Đọc văn án thấy hay thật. Trải chiếu ngồi đợi bên này a. Có chương mới tag em nhé!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nhật Minh Nguyệt

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/16
Bài viết
28
Gạo
0,0
Chương mở đầu: Ước hẹn độc quyền

Hôm nay là ngày 24/2, một ngày rất đặc biệt đối với Tinh Hà. Mới sáng sớm nhỏ đã thức dậy sớm, chuẩn bị mọi thứ thật tươm tất, ngày sinh nhật lần thứ năm của nhỏ phải thật hoành tráng, tốt nhất cho cả thiên hạ biết càng tốt. Cô bé ngây thơ nghĩ vậy.

Gia đình Tinh Hà nổi tiếng giàu có nhất khu vực, ba nhỏ là chủ tịch một công ty thiết kế có tiếng trong thành phố, mẹ cô là giảng viên của trường Đại học. Từ nhỏ Tinh Hà đã sống trong sự yêu thương, đùm bọc của ba mẹ nên tính cách có phần kiêu căng, tự cao. Trong trường mẫu giáo rất nhiều người ghét nhỏ nhưng ghét thế nào cũng chẳng ai dám nói ra.

Đồng hồ điểm đúng bảy giờ sáng, Tinh Hà nhanh chóng sửa soạn quần áo chuẩn bị ra ngoài, hôm qua nhỏ có hẹn với mấy cô bạn thân đi ăn kem nên phải tranh thủ đi sớm.

Nói với dì Nga – người giúp việc nhà mình một tiếng, Tinh Hà lao ra ngoài. Hôm nay nhỏ đi bằng xe đạp.

Không biết là vô tình hay là định mệnh…

KÉT!

RẦM! Hai chiếc xe đạp phanh gấp đồng thời đụng vào nhau.

- Á! – Tinh Hà hốt hoảng kêu lên.

Đây là đoạn đường vắng nên ít người qua lại. Chẳng ai nhìn thấy cảnh tượng “đâm xe” này.

Tinh Hà vốn dĩ là một cô bé rất mạnh mẽ, dù chơi đùa chạy nhảy có vấp ngã, đau đớn nhưng nhỏ không bao giờ khóc một tiếng nào, nhiều lắm cũng chỉ la hét vài câu rồi xem như mọi chuyện chưa hề diễn ra.

Chân phải bị chiếc xe đạp đè lên, rất đau. Tinh Hà nghiến răng đứng dậy, chân nhỏ cực kỳ đau, không biết có gãy xương không? Cạnh nhỏ là một cậu bé cũng trạc tuổi nhỏ đang nhăn mặt đứng dậy.

- Nè! Cậu không có mắt hả? Không thấy tôi hay sao? – Tinh Hà tức giận quát.

Cậu bé kia im lặng liếc nhìn Tinh Hà, khinh khi không thèm trả lời, dựng lại xe đạp.

- Cậu bị điếc hả? Không nghe tôi hỏi sao? Nè!

Cậu bé vẫn hờ hững nhìn nhỏ một lượt rồi hừ lạnh lên xe đạp đi. Lửa giận trong lòng Tinh Hà ngày càng dâng cao, cậu ta rốt cuộc là ai, sao lại có thái độ ngạo mạn như vậy? Tính cách không giống trẻ con một chút nào, ánh mắt nhìn qua cũng rất giống ánh mắt của người lớn.

Tinh Hà ôm một bụng tức, dựng xe lên, bĩu môi rồi đạp nhanh đến chỗ hẹn với lũ bạn, xem như hôm nay thần xui gõ cửa nhà mình vậy.

Cô bé ngây thơ, trong sáng như vì sao trên cao, hòa mình cùng sức sống xanh tươi của vạn vật, luôn nở nụ cười hiện rõ hai má lúm đồng tiền duyên dáng không ngờ được rằng, chính vì cuộc gặp mặt tưởng chừng như xui xẻo đã đưa cuộc đời Nguyễn Phạm Tinh Hà đi sang một con đường khác…
* * *

Tinh Hà cứ tưởng cuộc gặp gỡ chớp nhoáng hôm đó đã trở thành dĩ vãng trong nhỏ nhưng không, một tuần nghỉ hè đầu tiên nhỏ gặp lại cậu ta – đứa con trai cao ngạo, xem thường nhỏ hôm sinh nhật ấy. Và nhỏ cũng không thể ngờ rằng, cậu ta lại trở thành bạn tốt của mình chỉ trong một tháng hè ngắn ngủi.

Hôm nay là ngày 1/7, nghĩa là kỳ nghỉ hè đã trôi qua một tháng rồi. Nhỏ uể oải nằm lăn ra bãi cỏ xanh tươi bên cạnh.

Đêm nay Tinh Hà trốn ba mẹ và giấu cả dì Nga ra ngoài chơi cùng “Chích Chòe”. Phải! Chích Chòe chính là cậu bạn cao ngạo đã đụng độ cùng Tinh Hà hôm sinh nhật của nhỏ. Bây giờ hai người đã là bạn rất thân. Tinh Hà không muốn cho Chích Chòe biết tên thật của cô, nên cậu chỉ có thể gọi nhỏ là Tinh Tú – tên gọi khác ở nhà của Tinh Hà. Cậu ta cũng không cho nhỏ biết tên nên nhỏ đành gọi bừa là Chích Chòe, bởi cậu ta nhìn qua cũng cực kỳ ba hoa, cậu ta cũng từng đụng độ với nhỏ trên đường, với lại Tinh Hà cực kỳ ghét chim chích chòe nên gán cho cậu cái tên đó luôn.

Hai người ngày nào cũng đi chơi cùng nhau nhưng không ai nói về gia đình của bản thân, họ như những người bạn qua đường, rất bình thường. Tinh Hà không biết gì về cậu bạn của mình và ngược lại.

- Nói cho cậu biết! Tớ sẽ là sao Kim, cậu biết vì sao không? Vì nó tượng trưng cho tình yêu và sắc đẹp mà tớ cũng rất thích hai thứ đó.

Tinh Hà hào hứng nói.

- Còn lâu nhé! Tớ là sao Kim mới đúng, cậu làm sao Chổi đi.

Tinh Hà bĩu môi nhìn lên trời, nhăn nhăn mặt. Kêu nhỏ làm sao Chổi hả? Nằm mơ đi.

- Cậu thì có! Đồ sao Chổi xui xẻo!

- Có tật giật mình nên mới phản ứng vậy đúng không? Tớ nói đúng quá mà. – Chích Chòe không chịu thua.
Tinh Hà lườm cậu ta mấy cái, giả vờ giận dỗi nhìn lên trời. Hôm nay trăng rất sáng, những ngôi sao xung quanh cũng sáng theo, bầu trời đêm hôm nay rất đẹp, Tinh Hà chưa nhìn thấy bao giờ.

Từ khi trở thành bạn thân, Tinh Hà và Chích Chòe rất thích trốn ra ngoài vào ban đêm ngắm sao, nói là đi học thêm vào hè, hầu như ngày nào cả hai cũng tươi cười nằm ngoài bãi cỏ phía sau trường cấp ba ngắm sao, nói từa lưa chuyện đến gần khuya mới chịu về. Thời gian bên nhau cũng có giới hạn, họ luôn trân trọng khoảng thời gian nghỉ hè vui vẻ này.

- Cược xem chúng ta khi lớn lên ai sẽ là sao Kim? Đồng ý không? – Chích Chòe đề nghị cá cược.

- Được thôi! Sợ cậu à? Nhớ là đừng nuốt lời đó, nếu không dù cậu ở đâu tớ cũng sẽ lôi cậu ra dạy dỗ cho bằng được.

Không khí lại im lặng, xung quanh chỉ nghe những tiếng ve kêu thật sầu thảm.

Tinh Hà khẽ liếc nhìn cậu bạn bên cạnh mình rồi chợt cười khẽ, mới năm tháng trước họ gặp nhau trên đường; năm tháng sau, họ lại gặp nhau nhưng không còn là hai đứa trẻ xa lạ nữa, họ trở thành bạn như trong mơ.

Hôm nay, sao đầy trời, những chấm nhỏ li ti mà lung linh trên bầu trời kia mê hoặc tâm hồn hai đứa bé chỉ mới năm tuổi. Khác những đứa trẻ ngoài kia, họ thích ngồi cùng nhau hàng giờ để ngắm sao, mặc cho thời gian trôi qua, không ai gợi chuyện với ai, mỗi người một suy nghĩ.

- Tinh Tú à! Tớ… có chuyện muốn nói… Tớ… tớ… sắp đi… Canada rồi. – Chích Chòe nhìn lên bầu trời nói với vẻ tiếc nuối.

Người ta nói, tâm hồn trẻ con không dễ đoán chút nào, quả đúng như vậy. Hai đứa trẻ năm tuổi đã có những suy nghĩ và hành động vô cùng người lớn.

Tinh Hà sửng sốt không nói nên lời, nhỏ sắp phải rời xa người bạn này sao? Nhìn cậu bạn chỉ mới quen một tháng, nước mắt đang trực chờ rơi xuống nhưng nhỏ vẫn mạnh mẽ không cho thứ chất lỏng trong suốt đó làm nhỏ yếu đuối.

Chích Chòe nhìn sang Tinh Hà, ánh mắt đượm buồn. Cậu cũng thật sự không hề muốn ra đi nhưng dù sao gia đình vẫn muốn tốt cho cậu, huống hồ chi Tinh Hà cũng không là gì đáng kể để níu chân cậu lại.

- Cậu cứ khóc ra đi, mẹ tớ nói, khóc ra rồi sẽ thấy dễ chịu hơn…

Cậu còn chưa nói hết câu, Tinh Hà đã bật khóc nức nở. Đúng vậy, khóc ra rồi thì tâm hồn sẽ thấy thoải mái hơn, nhỏ dù mạnh mẽ cỡ nào cũng chỉ là cô bé năm tuổi, không phải cô gái hai mươi lăm tuổi.

Chích Chòe cực kỳ ghét nhìn con gái khóc nhưng người đang khóc bên cạnh cậu là Tinh Tú – người bạn cậu xem trọng nhất cho đến nay. Cậu im lặng ngồi cạnh Tinh Hà, mắt nhìn những ngôi sao trên trời.

- Tinh Tú! Cậu hứa với tớ một điều được không? Cứ xem như bây giờ chúng ta là bất kỳ vì sao nào trên bầu trời kia, không phải sao Kim, tớ muốn cậu hứa với tớ.

Tinh Hà đưa tay lau nước mắt, nhỏ nấc nghẹn gật gật đầu, cho dù bây giờ cậu muốn nhỏ hứa điều gì, nhỏ cũng đồng ý vô điều kiện.

Thấy Tinh Hà đã gật đầu, cậu im lặng một lúc rồi lấy từ túi quần ra một chiếc hộp được gói bằng giấy bạc lấp lánh trong đêm. Tinh Hà ngạc nhiên, mắt không ngừng nhìn vật thể trên tay cậu bạn.

Chích Chòe mở chiếc hộp ra đưa cho Tinh Hà. Nhỏ tò mò nhận lấy, là một chiếc nhẫn bạc rất đẹp, hạt kim cương hơi vàng được bao gọn trong những chiếc lá nhỏ vô cùng tinh tế, dọc theo hai bên hạt kim cương là những nét hoa văn lượn sóng. Tinh Hà há hốc mồm kinh ngạc, nhà nhỏ cũng có thể nói là giàu có, nhưng nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy chiếc nhẫn nào đẹp như vậy, thiết kế tinh xảo không còn từ ngữ nào để miêu tả.

Tinh Hà ngước lên nhìn Chích Chòe, cái này…

- Tặng cậu đó!

Nói rồi, cậu lấy ra thêm một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn trên tay cậu không tinh xảo như chiếc trên tay Tinh Hà nhưng cũng không phải là hàng tồi. Kích thước chiếc nhẫn lớn hơn chiếc của Tinh Hà, nhìn giống nhẫn cặp.

- Hai chiếc nhẫn này trên đời chỉ có hai chiếc, mình đã nhờ một người chú làm nghề đá quý, trang sức làm giúp. Đẹp lắm đúng không? Tinh Hà gật đầu, mắt dán vào chiếc nhẫn trong tay.

- Tinh Tú, hãy hứa với tớ một điều. Dù thời gian làm ta quên đi nhau, dù vật đổi sao dời, chúng ta nhất định không được quên nhau, không được làm mất chiếc nhẫn này. Chúng ta vẫn mãi là những vì sao sáng nhất.

Tinh Hà nhìn cậu bạn thân, cậu thật sự không giống trẻ con chút nào, nói cậu là một thanh niên hai mươi lăm tuổi có khi nhỏ còn tin. Suy nghĩ của cậu chín chắn hơn rất nhiều.

Không ngần ngại, Tinh Hà gật đầu chắc nịch.

- Tinh Tú!

Chích Chòe quay sang nắm lấy tay Tinh Hà, nói tiếp:

- Năm năm nữa tớ sẽ trở về, hẹn gặp cậu ngày ấy. Tạm biệt.

Nói rồi, Chích Chòe đứng lên, Tinh Hà cũng theo phản xạ đứng lên. Bỗng, cậu hôn lên má Tinh Hà làm nhỏ giật mình, bấc giác không phản ứng được gì.

Năm tuổi, Nguyễn Phạm Tinh Hà được một đứa trẻ khác giới hôn. Mặt nhỏ nhanh chóng đỏ lên.

Chích Chòe nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Tinh Hà cười phá lên, xé toạc không gian yên ắng của đêm khuya. Cậu nở một nụ cười tươi như nắng sớm, rồi lướt qua Tinh Hà chạy đi.

Bỗng chốc, Tinh Hà quay đầu về phía cậu bạn.

- Tạm biệt! Tớ sẽ không quên Chích Chòe Ba Hoa là cậu đâu! – Tinh Hà hét lên.

Cậu quay lưng lại, mỉm cười.

- Nhớ đừng quên ước hẹn của chúng ta đó! Giữ chiếc nhẫn đó cho kỹ nha! Nếu không tớ là sao Kim, còn cậu là sao Chổi!

Tinh Hà thầm mắng trong lòng “Tên chết tiệt!”

Nhỏ đưa tay lên vẫy vẫy chào tạm biệt Chích Chòe, cậu cũng vẫy tay chào nhỏ rồi quay lưng chạy đi.

Đến khi bóng dáng nhỏ bé biến mất trong bóng đêm vô tận, Tinh Hà mới bỏ tay xuống, nhìn chiếc nhẫn trong tay, nhỏ cười ngô nghê, tính vật ước hẹn cho hai vì sao đây mà.

Tinh Hà nắm chặt chiếc nhẫn, một mạch chạy về nhà.

Năm năm cũng sẽ nhanh trôi qua thôi…

>> Chương 1

P/s: Chương này sến súa chết đi được, phải nói là rất trẻ con.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nhật Minh Nguyệt

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/16
Bài viết
28
Gạo
0,0
Chương 1: Liên quan tốt nghiệp? Đúng là vớ vẩn!

Năm năm sau.

Reng... reng... reng...

Thật là bực mình! Không biết người ta đang ngủ hay sao mà cứ reng reng hoài vậy? Cái đồng hồ chết tiệt, bà thức dậy sẽ xử mày sao.

Tôi bực bội, nằm cuộn tròn trong chăn như chú mèo con không chịu thức, thì đúng mà, trời còn chưa sáng, cái đồng hồ báo thức đó có vấn đề rồi, mới mua tháng trước đấy, còn là hàng nhập khẩu nước ngoài đó, đúng là lừa người, có ba tôi mới tin cái đồng hồ này là đồ tốt.

Tôi vươn tay tắt nó đi, thật ồn ào, bổn tiểu thư đang say giấc không ngờ lại bị đánh thứ. Thật là...

- Cô chủ Tinh Tú! Cô dậy đi, đến giờ đi học rồi! Cô chủ!

Đi học? Tôi nghe đến hai từ này thì mắt sáng rực lên, mở to nhất có thể. Trời ơi! Cái đầu tôi chứa cái gì thế? Ngày nào cũng vậy, tôi luôn quên mất là mình còn phải đi học, với lại hôm nay không phải ngày nghỉ. Ôi đời khổ ghê.

Tôi đáp lại dì Nga một tiếng rồi nhanh chóng xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân.

Quên chưa giới thiệu, tôi tên là Nguyễn Phạm Tinh Hà, "tinh" trong tinh tú và "hà" trong ngân hà, tên gọi thân mật là Tinh Tú. Đám đầu óc bã đậu trong lớp đều nghi hoặc về ý nghĩa của cái tên này, đúng là không biết bọn nó ăn cơm xong rồi tiêu hóa ở đâu hết rồi, có vậy mà cũng không biết, bắt tôi phải phân tích biết bao nhiêu lần. Năm nay tôi học lớp năm, là năm cuối của cấp một, kỳ thi cuối kỳ cũng đã qua lâu rồi, dù tôi không đứng nhất khối về thành tích thì cũng đứng thứ hai, không tồi đâu. Năm năm trước, gia đình tôi vốn rất giàu có, giàu đến nổi tiền đếm muốn mỏi con mắt nhưng sau đó việc làm ăn của ba xảy ra chút biến cố, cũng may ba là một người đàn ông vĩ đại và tài năng, mọi chuyện cuối cùng cũng ổn thỏa. Sau đó chúng tôi chuyển nhà đến thành phố này, đây cũng là điều tôi cảm thấy tiếc nuối nhất.

Chớp chớp mắt, nhìn bản thân trong gương, thời gian trôi qua không thể nào tin nổi, quá nhanh, mới đây đã năm năm rồi, không biết... cậu ấy có theo lời hứa về tìm tôi hay không? Hay vốn dĩ cậu ấy đã quên tôi từ lâu rồi?

Ăn sáng xong, tôi được bác Phúc - tài xế riêng của gia đình tôi đưa đến trường. Đám học sinh trong trường tiểu học đều rất ghen tị vì ngày nào tôi cũng có người cung phụng đưa đến trường và đón về nhà, trong lớp có rất nhiều bạn suốt ngày nịnh nọt tôi, gọi tôi là "đại đại tiểu thư" hay "đại đại công chúa" gì đó, tôi không quen bị gọi như vậy nên nét mặt lúc nào cũng tỏ ra đề phòng. Cũng có bạn rất ghét tôi, nói tôi là con nhà quyền thế kiêu ngạo, sỉ diện. Nói tóm lại, học sinh trong trường tiếp xúc với tôi với hai thái độ khác nhau.

Tôi chào bác Phúc rồi bước vào trường. Trường tôi đang theo học chủ yếu dành cho những học sinh quý tộc giàu có, gia đình có địa vị trong xã hội, được xây theo hình chữ U, sân chơi phía trước rất rộng, có vườn hoa, sân tập thể dục, mỗi phòng học cũng được trang trí đúng với độ tuổi của chúng tôi.

Lớp tôi học là lớp 5/1, một trong hai lớp có thành tích dẫn đầu toàn khối và có nhiều học sinh giỏi nhất. Lớp có thành tích giỏi còn lại là lớp 5/3, nằm trên cùng hành lang với lớp tôi, quan hệ giữa hai lớp cũng xem như "nước sông không phạm nước giếng".

Tôi vừa vào lớp đã bỏ cặp xách xuống, nằm bò lên bàn, buồn ngủ chết đi được, nếu hôm nay không phải đi học tôi có thể nướng một giấc tới chiều rồi, đúng là khổ thân cho số phận học trò chúng tôi quá đi.

- Hê! Làm gì nằm bò ra bàn vậy? Tới cũng không thèm chào tụi này một tiếng.

Không cần phải ngẩn đầu lên, tôi cũng biết đó là ai. Lớp trưởng với cái họ cực hiếm - Phó Linh Trang, là một tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ai cũng nói nó khi lớn lên, con trai mà nhìn thấy chắc chắn sẽ đổ như điếu đổ. Tôi cũng công nhận Linh Trang rất đẹp, mái tóc dài đen mượt tự nhiên, có má lúm đồng tiền duyên dáng, mũi cao, mắt to, lông mày dài, đúng chuẩn mỹ nữ trong tiểu thuyết.

Tôi vẫn không động đậy, mặc kệ nó, bà tôi đây đang buồn ngủ không chịu nổi nữa đây.

Linh Trang thấy tôi phớt lờ cũng không thèm quấy rầy nữa, một mực đi sang bàn khác tám chuyện.

Tôi cứ tưởng lỗ tai được yên bình nghỉ ngơi, ai ngờ chưa đầy hai phút sau, một bàn tay khác đặt lên vai tôi lay lay. Haizz! Thiệt tức nha! Mấy cái tên này không cho người ta một phút yên bình à?

Hất văng cái tay phá hoại kia ra, tôi ngẩn đầu lên, vuốt vuốt lại tóc rồi quay sang trừng mắt với kẻ phá đám kia.

Cậu ta ngồi phía sau cười ngây ngô. Không sai! Đó chính là tên đáng ghét - Từ Ngọc Tú Nam - lớp phó văn thể mỹ của lớp. Cậu ta là con trai nhưng có nụ cười không khác gì con gái là mấy, với lại cái tên của cậu ta không khéo cũng bị nhầm là nữ. Lớp tôi chuyên gia lấy bốn cái tên đó ra chọc cậu ta, Linh Trang còn xưng phong đặt cho cậu cái tên khác: "Từ Ngọc Tú Lam", thay chữ "N" bằng chữ "L", khiến cả lớp cười nghiêng ngả, tôi cũng không ngoại lệ.

- Cái gì vậy tên kia? Muốn ăn đập à?! Bà đây đang buồn ngủ đó, đừng có chen chân phá hoại!

Tôi trừng mắt đe dọa cậu ta.

Tú Nam chẳng những không sợ còn le lưỡi trêu tôi. Hừ! Tôi mà có cây kéo trong tay chắc chắn sẽ cắt lưỡi cậu ta cho Sakura (là con chó lông xù yêu quý của tôi, do tôi rất thích nhân vật Sakura Kinomoto trong phim hoạt hình nên mới đặt cho nó cái tên đó) ăn.

- Nè! Tôi muốn hỏi cậu là đã biết chuyện gì chưa?

Chuyện gì? Hơ... tên này còn chưa tỉnh ngủ sao, tự nhiên hỏi tôi biết chuyện gì chưa, chuyện gì là chuyện gì chứ.

- Cậu không nói sao tôi biết! Đầu to mà óc như hạt trái nho.

Tôi thầm bĩu môi khinh bỉ cậu ta.

Tú Nam giơ nấm đấm lên đe dọa tôi nhưng tôi không sợ cái chiêu cũ rít này của cậu ta đâu, có giỏi đánh tôi thử xem, tôi không đánh cho cậu ta rụng hết răng là đã hên lắm rồi a. Đừng có giở trò trẻ con trước mặt tôi.

- Haizz! Bó tay lẫn chân với cậu luôn. Mà thôi, lát sẽ biết. Nói chuyện với cậu tôi tức nổ máu mắt a.

Tú Nam thở dài rồi chạy sang bàn trên tiếp tục tám đủ thứ chuyện với đám con trai.

Tôi không thèm để ý những lời cậu ta nói, chuyện gì thì kệ nó, đâu phải chuyện con người chuẩn bị dọn đồ lên sao hỏa sống mà quan trọng đến vậy. Mà con người có dọn lên đó thật tôi cũng không quan tâm, tôi muốn ở lại Trái Đất thôi.

Không nhắm mắt nghỉ được bao lâu, trống đánh vào giờ, cái trường đáng chết này, đặc biệt là cái ông đánh trống, sao không cho học sinh ngủ gì hết vậy? Tối qua tôi cực khổ chống chọi cơn buồn ngủ để xem hết phim đó, bây giờ muốn ngủ một chút cũng không xong. Tôi thầm nguyền rủa trong lòng, nghiến răng ra ngoài xếp hàng.

Còn cái vụ này nữa, xếp hàng chi không biết, thì ai vô chỗ nấy hết đi, xếp chi cho mệt vậy? Đúng thật là không hiểu nổi, tôi buồn ngủ cỡ đỉnh điểm rồi mà còn làm cái chuyện "cơm bữa" này nữa.

Xô xô đẩy đẩy với đám con gái, làm tôi hết buồn ngủ luôn. Yên vị xuống chỗ rồi, tôi mới nhận ra không biết từ bao giờ mình không còn cảm thấy mắt mở không nổi nữa. Quả là vi diệu a.

Tôi ngồi cười hí hửng như con điên, Tú Nam phía sau chọc chọc lưng tôi càng làm tôi buồn cười hơn.

Lớp 5/1 dưới sự chỉ huy nghiêm khắc của lớp trưởng xinh đẹp Linh Trang không bao giờ phạm phải sai lầm nào để đám sao đỏ sao vàng gì đó trừ điểm, đó là điểm đáng tuyên dương nhất của lớp tôi.

Một lúc sau, cô giáo chủ nhiệm lớp tôi - cô Thu Huyền bước vào lớp. Gắn bó với cô một năm trời, chúng tôi ai cũng biết cô Huyền rất thích mặc áo dài màu vàng, chỉ thỉnh thoảng mặc màu cam. Tính tình cô thì không phải chê vào đâu, cô rất hiền nhưng cũng rất nghiêm nghị, yêu thương chúng tôi như những đứa con thơ. Cô còn khá trẻ, chỉ mới bước sang tuổi ba mươi, thanh xuân cũng coi như vừa mới kết thúc, cô chưa lập gia đình nhưng nghe nói thầy Lâm Dương - chủ nhiệm lớp 5/3 là bạn trai của cô. Đám chuyên buôn dưa lê bán dưa chuột nói như vậy, tôi cũng không rõ.

Cô ngồi xuống bàn giáo viên, xem lại sỉ số lớp, Linh Trang báo cáo sơ qua tình hình của lớp, nói chung không có việc của tôi.

- Chắc các em cũng biết, trường chúng ta năm nay ngoài lễ tốt nghiệp cho khối năm ra sẽ tổ chức một buổi liên hoan cho các em, nhằm giúp các em có một kỷ niệm thật vui ở thời cấp một này.

Tôi mở to mắt, tai cũng hoạt động hết công suất, chẳng lẽ...

- Đây là chuyện lúc nãy cậu hỏi? - Tôi quay xuống Tú Nam đang khe khẽ ngâm nga hát bài gì đó hỏi.

Cậu ta ngước mặt lên cười tươi rồi gật đầu với tôi.

Thì ra cả lớp đều đã biết chỉ trừ lớp phó là tôi sao? Ôi trời ạ! Đám người này sao có thể lơ tôi như vậy chứ, dù sao cũng là bạn cùng lớp mà, sao không ai tốt bụng nói với tôi vậy?

Nhưng nghĩ lại... cái gì mà liên hoan tốt nghiệp chứ? Đúng là vớ vẩn. Tiền của ở đâu ra nhiều thế để chi liên hoan? Tôi không thích mấy vụ rườm rà này, thay vì tổ chức cho học sinh khối năm một chuyến dã ngoại còn ý nghĩa hơn nữa đó. Tôi vốn không thích những nơi ồn ào, tôi thích nhất sự yên tĩnh của màn đêm, ngồi dưới một không gian rộng lớn ngắm trăng sao. Bây giờ còn bày vẻ liên hoan này nọ, haizz...

Tôi thật sự rất muốn đứng lên, phát biểu một câu: "Cái liên hoan tốt nghiệp này thật là vô nghĩa, vớ vẩn a!" nhưng làm sao tôi dám chứ. Khổ cho cái mồm khi nói ra câu ấy á.

<< Chương mở đầu - Chương 2 >>
 

Nhật Minh Nguyệt

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/16
Bài viết
28
Gạo
0,0
Chắc phải đến tuần sau mới có chương 2 quá?! Hiện tại tác giả đang rất bận.
 
Bên trên