Hoàn thành Vạn Dặm Hoa Đào Trong Mưa Hạ - Hoàn thành - Hạ Vũ

Tin Siêu Nhân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/17
Bài viết
113
Gạo
0,0

Vạn Dặm Hoa Đào Trong Mưa Hạ
Hạ Vũ - Thập Lý Đào Hoa


anh bia (2).jpg

Tác giả: Hạ Vũ
Tình trạng sáng tác: Hoàn thành
Tình trạng đăng: Hoàn thành
Lịch đăng: 1 chương/tuần
Thể loại: Ngôn tình cổ đại, nữ giả nam, ngược, lịch sử hư cấu, nữ cường, SE (một số tên địa danh nếu giống chỉ là sự trùng hợp)

GIỚI THIỆU
Diệp Hạ Vũ là đứa con gái độc nhất của Hữu thừa tướng Đại Mạc, được nuôi dưỡng như con trai nên tính tình ngang tàn, vô lo cứ thích cãi lời cha làm theo ý mình.
Đào Anh là vị công tử thông minh tài giỏi, đứng đầu mạng lưới gián điệp của Đại Mạc, vang danh thiên hạ vì nghĩa khí sống nơi đất khách nguy hiểm nhưng cống hiến hết mình cho quê hương.
Tiểu Vũ là cơn mưa hạ mát rượi tưới tắm cho mảnh đất khô cằn nơi trái tim của Trạng Nguyên thiếu niên, là thiếu nữ có nụ cười ngọt ngào làm say đắm Quân Vương tối thượng.
Diệp Hạ Vũ, Đào Anh hay Tiểu Vũ tưởng là ba người khác nhau hóa ra gộp lại lại tạo thành một vòng nhân sinh luẩn quẩn có cả đau thương lẫn hạnh phúc.
Nhân sinh ấy kỳ lạ như thể hoa đào nở rộ trong mưa hạ.

-------
Là khi tình đầu không thành nhưng vẫn đẹp một cách hoàn hảo nhất.
Là khi giữa thích và yêu ta lại chọn thương người.
Là khi cuộc đời dẫu bãi bể nương dâu những ký ức đẹp vẫn chữa lành vết sẹo.
Là khi nhìn lại, cảm ơn người vì đã mang nắng đến cho bông hoa dại bên đường.
Đừng khóc, hãy cười lên, tình yêu của chúng ta không hề sai.

Lưu ý:
1. Mới đổi ảnh bìa :)>-, cho mình tí nhận xét đi ^:)^!
2. Truyện được giữ nguyên như bản thảo đầu tiên của tác giả nên một số chương truyện sẽ có xuất hiện lỗi chính tả và vài chi tiết thiếu logic. Nếu bạn muốn đọc bản đã qua chỉnh sửa và duyệt kỹ càng, thì có thể xem trên trang chủ với tên Vạn dặm hoa đào trong mưa hạ - Hạ Vũ (TSN)
3. Mọi ý kiến đóng góp văn minh và lịch sự đều được đón nhận tại diễn đàn này, trên trang chủ hoặc trong hộp thư của mình.
4. Tác phẩm này chỉ được đăng tại Gác Sách, Vnkings và Wattpad (tại Wattpad chỉ đăng đến chương 30), nếu bạn phát hiện ra bất kỳ trang web/ tài khoản nào khác có đăng tác phẩm có tên hoặc nội dung tương tự, xin liên lạc với mình để tránh trường hợp truyện bị đánh cắp, dù cho truyện không hay và nổi tiếng nhưng đây cũng là công sức của mình.
Xin cảm ơn và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ :x!

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tin Siêu Nhân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/17
Bài viết
113
Gạo
0,0
Con người đều có số kiếp cả.

Đông năm nay tuyết phủ trắng xóa lưỡng quốc, báo hiệu một mùa xuân tràn trề sức sống của năm sau. Tú Ly khoác thêm cho ta chiếc áo lông chồn, thật ra ta vốn đã chẳng biết lạnh là gì rồi cho dù có khoác thêm vài ba cái nữa cũng vô ích nhưng ta lười chẳng muốn mở miệng từ chối.

Trong sân nhà, cây đào già đã nhú nụ xanh, màu xanh hiếm hoi giữa đất trời bạt ngàn trắng xóa, năm nay chắc ta không còn cơ hội ngắm hoa đào nở nữa rồi vì người trong cung Đại Mạc gửi thư khẩn lệnh ta về kinh.

“Hoàng thượng đã mời được thần y đợi sẵn trong kinh để chữa bệnh cho công tử rồi, cớ gì người cứ lần lữa mãi không hồi thư?” Tú Ly cứ luôn miệng bảo ta vô tâm không để ý đến tấm lòng của Hoàng thượng bệ hạ. Thực ra ta biết bản thân đã đi đến giới hạn nào rồi, mỗi người có số mệnh của riêng họ, hà tất gì phải trốn tránh số mệnh của ta bằng mấy thứ thuốc đắt tiền đó, chi bằng cứ lấy số tiền đó mà phân phát cho nạn dân Tuyền Châu bị hạn hán đổi lấy mấy cân gạo còn có ích hơn.

“Ngươi và Nam Điền đi chuẩn bị hành lý đi ba ngày nữa xuất phát, ta phải chuẩn bị quà gặp mặt Hoàng thượng.”

Tú Ly tưởng ta đổi ý nên cười hớn hở vâng dạ chạy vào trong nhà, ta ngồi ngoài hiên ngắm mấy nụ đào xanh mơn mởn bỗng thấy nhói lòng. Ký ức tự nhiên ùa về như chỉ mới ngày hôm qua ta vẫn còn là cô bé mười bốn tuổi, mặc áo quần nam tử chạy lông nhông ngoài phố Chu Tước chơi ném tuyết với mấy đứa trẻ đầu đường xó chợ đến tận nửa đêm mới về. Bị cha phát hiện liền hứng chịu một trận đòn nhừ tử, vậy nhưng khi ta rưng rưng nước mắt lấy ra cành đào giấu trong lớp áo dày ra thì ông liền ngừng đánh, chỉ nhìn chăm chăm vào cành đào trong tay ta rồi mới giơ cao chân đá ta ra ngoài cửa, còn ác ý đóng sầm cửa phòng một cái thật mạnh nữa. Ta biết ông đang nghĩ gì. Ông là đang nhớ mẹ ta.

Trước chiến tranh cha ta chỉ là một tên mổ thịt, hồi ấy mẹ ta là con gái nhà Nho nhỏ nhưng kiến thức cùng cầm kỳ thi họa đều giỏi cả, thế mà không biết ông làm cách nào mà khiến cho bà dám cả gan cãi lời phụ mẫu bỏ cả gia đình để theo ông. Cho nên mỗi lần ông tức giận mắng ta không biết học tập ý chí cầu tiến của ông chỉ suốt ngày lông bông ngoài đường, ta liền lôi chuyện cũ ra thọc gậy bánh xe.

“Con học cha để khiến công tử nhà người ta bỏ nhà theo con chạy chơi ngoài đường luôn hả?”

Sau đó ta liền vọt thật nhanh ra cổng, tránh cho ông tức giận rồi lại vơ lấy cái gì gần đấy ném ta nữa thì khốn. Nhưng ta biết ông rất tốt với mẹ ta, từ khi bà theo ông về chưa bao giờ phải chịu khổ gì cả, lúc bà mang thai ta ông còn xuống tận bếp làm cơm nấu cháo mặc dù ta biết thứ ông nấu còn chẳng tốt lành hơn của ta là bao.

Đùng một cái chiến tranh xảy tới, Hoàng đế Đại Phù mới lên ngôi dã tâm mở rộng bờ cõi tấn công đến Đại Mạc, cha ta bị bắt đi lính đánh giặc. Lúc đánh đến Nham Thành, cha ta đã lên tới chức tướng quân đứng đầu bạch quân Dã Kỳ, tin thắng lợi vừa về thấu kinh là lúc ta ra đời. Nhưng đợi cha ta khải hoàn trở về không phải là người phụ nữ ông yêu bên cạnh đứa con nhỏ mà chỉ có ruộng vườn tiêu điều, cờ trắng treo trước cửa phất phơ trong gió và người vợ mỉm cười nằm im trong áo quan lạnh ngắt, vậy mà ông không khóc.
Thế nhưng khi đón lấy ta từ tay người họ hàng ông lại òa khóc ngon lành, hồi đó chưa có trí nhớ nên ta không biết bộ dáng ông khóc ra sao, càng lớn lên lại càng không cơ hội thấy nữa. Nhưng ta chắc lúc đó ông xấu lắm, đến nỗi mà ta được bế cũng khóc theo, cảnh tượng lúc ấy trông buồn cười vô cùng, Bàng thúc – một thuộc hạ cùng chiến đấu với cha – kể lại cho ta như vậy.

Ngày chôn mẹ, cha ta đã bứt một cành hoa đào nhuốm đầy tuyết trắng đặt trên mộ bà vì hồi trước bà thích nhất là kéo tay ông đạp lên tuyết trong sân ngắm hoa đào nở. Nhưng từ đấy về sau ta chẳng còn thấy ông ngắm hoa đào nữa, cả trời tuyết xuân ông cũng chê phiền rồi, ta lúc đó còn nhỏ nên suy nghĩ đơn giản cứ tưởng ông không còn yêu mẹ ta nữa, bây giờ mới biết là ông sợ nhìn cảnh sẽ nhớ người rồi lại đau lòng.
Nỗi đau ấy hẳn là lớn lắm cho nên người đàn ông chinh chiến trận mạc đến kiếm chém thương đâm cũng không kêu rên mà lại phải chùn bước trước nó.

“Công tử, người làm rơi áo choàng rồi.” Giọng Nam Điền trầm thấp kéo ta khỏi hồi ức xưa cũ.

Lúc này ta mới phát hiện mình đang đứng giữa sân, ngắm mãi những hạt tuyết đọng trên nụ hoa nhỏ xíu che mất đi màu xanh của nó, mái tóc của ta cũng bị tuyết che trắng cả đầu, bộ y phục màu trắng xám càng làm cả người ta dường như chìm vào trời đất, vậy mà hắn vẫn có thể nhận ra được. Nhìn chiếc áo khoác lông bị ta vô thức làm rơi khi bước ra ngoài, màu đỏ rực rỡ như máu trên nền đất tuyết cứ như muốn làm trung tâm của nơi đây vậy, thật chói mắt, ta thẳng chân đạp lên nó bước vào nhà.

Nam Điền thương hoa tiếc ngọc định nhặt chiếc áo lên thì bị ta cản lại.

“Nó muốn rực rỡ như thế, muốn làm trung tâm của cả vũ trụ này thì cứ để nó nằm đó mà làm, nhưng với ta nó cũng chỉ là thứ đồ nhìn không vừa mắt, chủ nhân ta đây muốn vứt bỏ nó.”

Nam Điền cười bất lực bước theo sau ta, chắc hắn nghĩ ta ác độc đến độ một cái áo khoác vô tri vô giác cũng bị ta đối xử tàn nhẫn, nhưng ai bảo nó lại mang màu đỏ chứ hoặc giả có trách thì trách Tú Ly màu gì không chọn lại chọn màu đỏ cho ta. Ta ghét nhất là màu đỏ.

“Tiểu nhân nghe Tú Ly nói công tử muốn mua quà cho Hoàng thượng nên đã chuẩn bị xe ngựa đợi sẵn trước cổng, chẳng hay công tử muốn đến phường nào?”

Ta thả bức thư gửi từ hoàng cung vào lò sưởi, lưỡi lửa nóng rực liếm gọn mảnh giấy, chỉ trong chớp mắt đã biến nó thành đóng tro xám xịt. Mang danh là con dân Đại Phù mà lại bị phát hiện nhận được thư tay từ Hoàng đế Đại Mạc thì đúng là dùng đầu gối cũng suy ra được thân phận của ta.

“Phường Xuân Vũ.” Ta nhàn nhạt trả lời hắn. Đã ba năm rồi mới về lại cố hương, chuyến này không thể trở về tay không được nhất định phải chuẩn bị quà lớn cho Hoàng đế bệ hạ.

Phường Xuân Vũ là phường ca múa lớn nhất nội thành nằm ở phía tây thành, chiếm cả góc lớn phố Chiêu Dương, phía trước treo đầy lồng đèn đỏ, ngói xanh tường vàng, nữ nhân mặc váy nhiều tầng tha thướt lượn qua lượn lại trước cổng chính mời khách, khoa trương đến chói mắt. Đây là nơi tứ phương hội về, thương nhân Tây Vực, Ba Tư, Đại Phù, quan lại triều đình đến tìm vui cũng không ít. Không nơi nào thích hợp để mua quà hơn.

Ta để lại Nam Điền ở ngoài xe ngựa, một mình đi thẳng vào gặp tổng quản phường Quế Mai: “Đêm nằm mộng gặp khách lữ hành…”

Bà ta đáp khẽ: “… Ngày vượt thác tiễn mùa đào anh.”

Sau đó ta được dẫn vào một căn phòng nhỏ ở trên lầu ba, bà ta biết ý khẽ khàng lui ra, nữ tử sau bức bình phong hoa mai váy áo thướt tha bước ra, chỉ là trên gương mặt nàng ta không có lấy một tia cảm xúc. Nàng ta ở phường Xuân Vũ được mệnh danh là đệ nhất ca kỹ với ngón đàn tỳ bà thần sầu, Nguyệt Thanh cô nương, nhưng đối với ta nàng ta chỉ có một cái tên: Khách lữ hành.

“Làm gì mà căng thẳng vậy, cô nương không cần tỏ vẻ mình là gián điệp của địch quốc được cài vào để lấy tin tức đâu.” Ta nhếch miệng cười. Người khác nghe vậy nhất định sẽ tức giận nhưng khuôn mặt của nàng ta trái lại lại trở nên hòa hoãn hơn.

“Mấy năm nay chiến sự liên miên, Tuyên thành Đại Mạc bao phen đổi chủ đến độ dân chúng quá nửa bỏ đi tha phương, nạn đói Tuyền Châu, dịch bệnh Bái Dương, vỡ đê ở Bình Giang làm hao tổn lượng lớn lúa gạo cung cấp cho cả nước. Chiến trường Mạc – Phù ở Nham thành cũng vì cớ sự này mà trở nên gay gắt hơn, thây lính chất thành núi không có đất chôn nên phải thiêu xác ngoài đồng, đến phận gián điệp như chúng tôi đây cũng chẳng yên nổi một ngày e rằng lưỡng quốc chỉ có mỗi Diệp cô nương, người, mới thanh nhàn sống phận con dân Đại Phù an yên dưới cái mác thư sinh vô danh mà thôi.”

‘Khách lữ hành’ không phải là người đầu tiên tỏ thái độ khinh thường ta, chẳng phải Tú Ly cũng nói ta sống vô tâm vô tính nhiều lần rồi hay sao, tai ta nghe mãi cũng quen tự động có cơ chế gạt những điều mình không muốn nghe ra ngoài suy nghĩ.

“Ta tự biết thân mình hèn mọn, mạng này nhỏ mà tính lại sợ chết nên chẳng có cách nào khác ngoài trốn đến nơi an toàn mà hưởng thụ cuộc sống, ta nào dám mơ tưởng ngày trở thành anh hùng đất nước. Cô nương đánh giá cao ta quá rồi.”

‘Khách lữ hành’ lạnh lùng hừ một tiếng rồi đứng dậy kéo hộc tủ cạnh giường lấy ra cho ta một phong thư và một túi vải nhỏ thêu đóa mẫu đơn Triệu Phấn, cánh hoa hồng nhạt càng về phía trong nhụy càng thẫm màu lại, tầng tầng lớp lớp cánh mỏng như giấy xếp chồng lên nhau cực kỳ sinh động được thêu theo lối thêu chặn truyền thống của thôn Yên Thùy.

Thôn Yên Thùy nổi tiếng với nghề thêu tay truyền thống từ buổi bình minh của Đại Mạc, đến nay đã hơn một ngàn năm trôi qua. Hồi ta còn nhỏ cũng được cha dẫn đến đây chơi, thật lâu rồi mới nhìn thấy lại kỹ nghệ này. Nhưng ngay lúc ta đưa tay ra nhận lấy nó thì của phòng bị mở toang và tiếng Quế Mai hét lớn: “Vương gia xin hãy ngừng tay...”

Nếu bạn đọc xong chương này mà không hiểu gì cả thì đừng lo, mình cũng không hiểu nữa là bạn :D.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tin Siêu Nhân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/17
Bài viết
113
Gạo
0,0
Mẫu đơn Triệu Phấn[1]
Mùa hè năm Lập Nguyên thứ sáu, kinh thành trời nóng như đổ lửa, ngay cả nhà ta vườn cây tỏa bóng cũng không ngăn nổi cái nóng hừng hực đến khó chịu, chậu hoa thanh tú cạnh bậu cửa sổ là loài chịu nóng tốt vậy mà héo úa hơn nửa. Cho nên cha dẫn ta đến thôn Yên Thùy tránh nóng.

Nằm ở phía nam Đại Mạc dưới chân núi Tử Sơn, vào hạ gió thổi từ biển băng qua bình nguyên rộng lớn của Nam Chiếu mang theo hơi ẩm bị Tử Sơn chặn lại tạo thành từng đợt mưa lớn tưới mát cho Yên Thùy, nên đây là nơi mà tầng lớp quý tộc khắp cả nước thường đến tránh nóng.

Tuy nhiên năm ấy tin tức Đại Phù chuẩn bị tấn công lan rộng khắp kinh thành, bọn họ chỉ lo thu dọn tài sản mà chạy giặc chứ làm gì có tâm trạng nghỉ mát như cha ta.

Sau khi giúp Xương Long đế giành lại Đại Mạc từ tay Liễu thái hậu, cha ta được phong làm thừa tướng nhưng tính cách thô lỗ của kẻ đồ tể đã từ lâu ăn sâu vào máu thịt ông, sợ bản thân làm quan thì hỏng cả bộ mặt quốc gia. Rõ ràng là ông lười biếng, suy nghĩ cổ hủ kỳ thị những lão già văn chương đầy mình trên quan trường nên mới kiếm cớ từ chối.
Người ta nói cha nào con nấy quả không sai, ta lớn lên cũng nhiễm thói xấu chây lười của ông. Ngày ngày chỉ biết chạy chơi đầu đường xó chợ, nhưng ông tuyệt đối không thể làm gì ta vì mỗi lần có ý định chửi mắng là ta lại lôi chuyện cũ ra chọc khoáy.

“Nếu ngày xưa cha cũng chăm chỉ cần cù ra làm thừa tướng giúp dân thì ít nhất bây giờ con cũng là thư đồng của thái tử rồi.”

Thế là cha ta im bặt, trợn trừng mắt tức tối nhìn ta không đáp lại được. Ta cũng chỉ học hỏi ông thôi mà.

Ngày trước hành quân qua Yên Thùy cha ta có quen một người họ Dương có kỹ nghệ thêu đứng đầu cả nước về lối thêu chặn truyền thống của thôn. Khi cùng cha đến thăm người đó, ta thật sự kinh ngạc đến không nói nên lời vì “người bạn” trong lời kể của cha ta đã bạc trắng cả đầu rồi, lúc đó chỉ có một suy nghĩ không lẽ cha ta đã già đến mức ấy rồi hay sao? Không đúng, ông suốt ngày ngoài chặt thịt thì là uống rượu với Bàng thúc, đến đứa con là ta mà còn chẳng quan tâm chứ nói gì đến lo nghĩ sinh bạc đầu.

“Lão Dương hơn ta nhiều tuổi nhưng trí tuệ minh mẫn tinh thần sảng khoái, kết làm bằng hữu chủ yếu là dựa vào cái tinh thần đó, tính tuổi tác làm cái khỉ gì?”

Lão Dương đứng đó cười hiền, phong thái thanh tao nhã nhặn, nhấc tay nhấc chân mang đầy khí chất. Nhìn lại cha ta ngửa mặt cười ha hả, giọng nói thì oang oang, ta lòng đầy nghi ngờ là ông hòng quỵt nợ mới nhận làm bạn chứ trước giờ ông ghét nhất là loại người đứng cạnh làm nổi bật cái sự thô tục của ông, mặc dù nó được viết rõ ràng trên mặt rồi.

Nhà lão Dương ở có một mảnh sân nhỏ trồng đủ loại cây thoạt nhìn giống hệt sân nhà ta ở kinh nhưng ở đây trồng nhiều loại hoa hơn nên màu sắc cũng sặc sỡ hơn nhiều, không giống nhà ta chỉ trồng mỗi cây xanh dù có nở hoa thì hoặc là màu cũng xanh nốt chẳng có gì đẹp hoặc là chỉ thấy mỗi quả lủng lẳng sai trĩu. Thật ra cũng có ra hoa nhưng chỉ mỗi Bàng thúc là nhìn thấy vì thúc ấy ngày nào cũng tưới cây đều đặn, còn ta thì chỉ để ý đến mỗi khi nó ra quả thôi, ngắm hoa cũng chẳng được lợi ích thiết thực gì, ăn quả vẫn là tốt nhất. Tuy nhiên không có nghĩa là ta không bao giờ ngắm hoa, trong sân bên cạnh bàn trà có trồng một cây hoa đào mà mẹ ta thích nhất, cả năm ta chỉ đợi mỗi khoảnh khắc nó nở, dù tuyết có rơi dày ba thước ta cũng phải lội ra ngắt một cành đặt trước bàn thờ mẹ.

Lão Dương thấy ta nhìn chằm chằm vào chậu mẫu đơn Triệu Phấn đang khoe sắc nói: “Mẫu đơn ấy là tự tay cháu gái lão trồng, nó chăm tốt lắm nên qua mùa rồi mà hoa vẫn nở thắm như vậy.”

Lúc này một cô gái đầu vấn thùy hoàn phân tiếu kế[2], mày liễu cong vút, ánh mắt sáng như sao, váy áo mộc mạc cũng không che lấp đi vẻ đẹp của nàng ta.
Lão Dương kể rằng năm đó sau khi cha ta rời đi, ông nhận nuôi một bé gái bị bỏ rơi đặt tên là Dương Thu Vận, dạy nó thêu thùa, lão còn luôn miệng khen nó có tố chất tốt, lĩnh hội nhanh. Thấm thoắt mà đã mười mấy năm, cô bé ngày đó cũng đã trở thành thiếu nữ dịu dàng xinh đẹp, hỏi ra thì mới biết bằng tuổi ta, cha ta còn tốt bụng mai mối cho ta nữa.

Mùa hè năm đó, cha ta và lão Dương ngồi uống rượu bên hiên nhà còn ta thì ngậm kẹo nhìn đắm đuối Dương Thu Vận thêu đóa mẫu đơn Triệu Phấn. Cánh hoa màu hồng nhạt xếp tầng tầng lớp lớp đan kẽ lên nhau mềm mại uyển chuyển, càng vào trong nhụy càng sẫm màu tươi thắm sinh động như thể đóa hóa ngoài vườn kia có thể chạm vào vuốt ve chứ không phải chỉ là đường chỉ vô tri trên vải thô sơ sài.

Mấy năm qua đi nhanh như chớp mắt, người đã đổi tên, đến phong thái cao cao tại thượng ngày xưa cũng biến thành rực rỡ phấn son nơi lồng chậu, chỉ có tài nghệ năm ấy vẫn không mai một, như thuở ban đầu – hoa khôi phường Xuân Vũ Nguyệt Thanh.

Quế Mai hét lên nhưng không kịp chặn Uy vương gia xông vào nhanh tay giật lấy túi hương trên tay ta, tuy nhiên khi mở ra phía trong chỉ có một nhành hoa chu đằng, sắc mặt hắn thoáng biến sắc rồi lại trở về giận dữ nhìn ta chất vấn.

“Chỉ là một tên thư sinh nghèo không lo học hành mà dám đi trêu ghẹo chốn phong nguyệt.”

Chưa kịp để ta nói gì Nguyệt Thanh đã lên tiếng thanh minh: “Tiểu nữ bất hiếu, xa quê đã lâu mà chưa viết thư thăm hỏi người nhà. Đào công tử là người cùng quê với tiểu nữ, nay nghe tin chàng ấy sắp hồi hương nên mới nhân tiện gửi bức thư về cho tổ phụ ở quê, túi hương chỉ là tiểu nữ ái mộ công tử nhất nhất buộc người nhận lấy, xin vương gia đừng nghi ngờ mà trách oan công tử.”

Lý luận chặt chẽ, lời nói ủy mị thiết tha khiến Uy vương gia lòng dù nghi ngờ cũng không thể làm gì hơn.

Uy vương gia Vu Uy Phong là nhị đệ cùng mẹ của Hoàng đế Đại Phù, dù đã ba mươi mấy tuổi đầu nhưng không có lấy một chút quyền lực trong tay nên không có phú hào nhà nào chịu gả con gái cho. Hắn ta chỉ thích ra oai với dân chúng bằng đống vàng bạc đá quý dát lên người còn đầu óc thì đơn giản, đã thế còn muốn tranh giành lập công với vua.

Ba năm nay ta thay thế Độc Hạc[3] thu thập mật báo từ nhiều nguồn nội gián ở Đại Phù gửi về các chiến thành và kinh đô, người ngoài nhìn vào chỉ thấy ta là một thư sinh nghèo mờ nhạt gặp nhiều lần chưa chắc đã nhớ nổi mặt. Vậy mà đúng lúc ta chuẩn bị về kinh thì Uy vương cả đời chưa gặp mặt lại nghi ngờ, hơn nữa khi bước vào người bình thường sẽ chụp lấy phong thư trước đằng này hắn lại lấy túi hương bình thường mà kỹ nữ nào cũng có hơn nữa còn bị phong thư che khuất.

Lúc ta cáo từ Nguyệt Thanh ra về hắn còn cho người theo dõi ta, rõ ràng thân phận của ta đã bị nghi ngờ. Ta rút bức thư từ trong áo ra đọc rồi lập tức phái Nam Điền điều tra về hành động gần đây của Uy vương gia, kết quả quả nhiên là ba ngày trước hắn có đến gặp Nguyệt Thanh hơn nữa còn được tặng một túi hương giống đúc cái đã tặng cho ta.

Lúc đó ta đứng dưới hiên nhà ngước nhìn cây đào già mới hôm trước nhú nụ vậy mà giờ đã tỏa bông to bông nhỏ chi chít đầy cành, Tú Ly bước tới mang cho ta bức thư báo từ thôn Yên Thùy, không cần đọc cũng biết là tin lão Dương mất tích.

Tuyết đã ngừng rơi từ sáng sớm hôm nay, chỉ còn một ngày này nữa là mai Miên thành lại phải khói lửa liên miên tấc đất tấc cỏ bị giày xéo, binh sĩ nơi ấy vẫn tin tưởng vào mật báo của ta vậy mà chỉ vì một túi hương nhỏ vô tri đã phá hủy toàn bộ kế hoạch ta lập ra suốt nửa năm nay.

Chỉ cần nhắm mắt lại thì trong đầu lại hiện ra cảnh từng người từng người một bị hạ gục trong vòng vây binh đao của quân giặc, lồng ngực ta nhói lên từng cơn, hai tay buông thỏng bất lực.

Trong giây phút cơn gió nhẹ thổi qua làm cánh hoa đào rơi rụng đậu lên tà áo, ta đột nhiên bừng tỉnh quay bước vào thư phòng hạ bút viết một phong thư ra lệnh Nam Điền phi ngựa ngày đêm không nghỉ nhất định phải đưa đến Miên thành nhanh nhất có thể.

Mắt nhìn tấm lưng vững chãi của Nam Điền trên lưng ngựa băng gió chạy đi, lòng ta mới bình tĩnh lại ngước nhìn trời.

Trận chiến này chỉ mới bắt đầu mà ta thì đã đứng trên chiến tuyến này chờ đợi bao nhiêu năm rồi, há chẳng lẽ lại cứ thế mà từ bỏ, câu trả lời là tuyệt đối không thể.

Là ta ngay từ đầu ngu muội nên bây giờ phải trả cho hết mối nợ này…

Gần một tuần sau đó Nam Điền mới trở về, trên người đầy nét mệt mỏi, lúc ấy ta đang ở trong thư phòng chẳng bận tâm đến mang giày cứ thế chân trần mà chạy ngay ra cổng. Nhưng khi nhìn thấy nét mặt không có lấy một tia cảm xúc buồn vui của hắn ta lại cảm thấy sợ hãi trước đáp án mình sắp nghe.

“Sao… rồi...” Ta nghe giọng mình run rẩy âm có âm không.

“Miên thành nhờ tiểu nhân báo tin thắng lợi về cho công tử.”

Ta đã yên tâm hơn phân nửa nhưng chỉ nghĩ đến tổn thất thôi cũng thấy đau đầu: “Còn gì nữa?”

“Thư đến chậm nửa ngày, đội quân tiên phong đã ra trận, mất… hơn năm ngàn người, Tô tướng quân chỉ huy tử trận tại chỗ. Xin công tử bớt đau lòng.”

Ta chỉ thấy đầu nhức như búa bổ, gió như ngừng thổi bên tai. Miên thành khó khăn lắm mới tập hợp được hai vạn quân vậy mà chỉ vì sự bất cẩn ngu xuẩn của ta mà mất hơn phần tư, cả Tô Mộc cũng chết oan, dù thắng thì đã sao, đáng lí ra năm ngàn mạng người ấy đã không phơi thây ngoài chiến trường.

Năm ngàn, con số ấy cứ xoay vòng trong tâm trí ta, lồng ngực đau nhói cả đầu óc cũng tê dại đi, trước khi cảnh vật xung quanh tối sầm đi ta chỉ kịp nghe thấy tiếng Tú Ly hét lên tên ta.

Chú thích:

[1] Mẫu đơn Triệu Phấn: một trong những loại mẫu đơn nổi tiếng bao gồm Diêu Hoàng, Ngụy Tử, Triệu Phấn, Đậu Lục, Nhị Kiều, Lam Điền Ngọc, Nghê Thường Hoán Thái...

[2] Thùy hoàn phân tiếu kế: một kiểu vấn tóc của nữ nhân ngày xưa
Thùy Hoàn Phân Tiếu kế.jpg

[3] Độc Hạc: chim hạc cô độc

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mạt Họa

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/5/14
Bài viết
255
Gạo
774,0
Vì mới có hai chương đầu nên về nội dung tớ không nhận xét được gì nhiều, chỉ có thể nói là tớ bị cuốn hút bởi mạch truyện và lời văn, và tớ cảm thấy cậu có thể viết tốt hơn thế nữa khi sửa dần một số lỗi nhỏ này.

1. Ngắt nghỉ câu, dấu phẩy: Tớ thấy trong truyện của cậu có nhiều câu khá dài, chia thành nhiều vế, đọc cả thì rất mệt nên có thể ngắt bớt ra cho hợp lí hơn. Ví dụ:

  • Đông năm nay tuyết phủ trắng xóa lưỡng quốc, báo hiệu một mùa xuân tràn trề sức sống của năm sau. Tú Ly khoác thêm cho ta chiếc áo lông chồn, thật ra ta vốn đã chẳng biết lạnh là gì rồi, cho dù có khoác thêm vài ba cái nữa cũng vô ích nhưng ta nhác chẳng muốn mở miệng từ chối.
  • “Hoàng thượng đã mời được thần y đợi sẵn trong kinh để chữa bệnh cho công tử rồi, cớ gì người cứ lần lữa mãi không hồi thư?”
  • ... ta ngồi ngoài hiên ngắm mấy nụ đào xanh mơn mởn bỗng thấy nhói lòng, ký ức tự nhiên ùa về như chỉ mới ngày hôm qua ta vẫn còn là cô bé mười bốn tuổi mặc áo quần nam tử chạy lông nhông ngoài phố Chu Tước chơi ném tuyết với mấy đứa trẻ đầu đường xó chợ đến tận nửa đêm mới về, bị cha phát hiện liền chịu một trận đòn nhừ tử nhưng khi ta rưng rưng nước mắt lấy ra cành đào giấu trong lớp áo dày tặng cha thì ông liền ngừng đánh chỉ nhìn chăm chăm vào cành đào trong tay ta rồi mới giơ cao chân đá ta ra ngoài cửa còn ác ý đóng sầm cửa phòng một cái thật mạnh nữa, ta biết ông đang nghĩ gì.
  • ... cha ta bị bắt đi lính đánh giặc, lúc đánh đến Nham Thành cha ta đã lên tới chức tướng quân đứng đầu bạch quân Dã Kỳ, tin thắng lợi vừa về thấu kinh là lúc ta ra đời.
  • ... không đúng, ông suốt ngày ngoài chặt thịt thì là uống rượu với Bàng thúc, đến đứa con là ta mà còn chẳng quan tâm chứ nói gì đến lo nghĩ sinh bạc đầu.
2. Lỗi đánh máy: ít thôi :3.
  • ... trắng treo trước cửa phất phơ trong gió. => cờ.
  • ... mỗi quả lủng lẳng sai trỉu. => trĩu.
Tớ có đôi lời nhận xét nho nhỏ, mong cậu không phiền. Tớ rất thích truyện của cậu đấy, gắng ra chương đều nhé <3.
 

Tin Siêu Nhân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/17
Bài viết
113
Gạo
0,0
Vì mới có hai chương đầu nên về nội dung tớ không nhận xét được gì nhiều, chỉ có thể nói là tớ bị cuốn hút bởi mạch truyện và lời văn, và tớ cảm thấy cậu có thể viết tốt hơn thế nữa khi sửa dần một số lỗi nhỏ này.

1. Ngắt nghỉ câu, dấu phẩy: Tớ thấy trong truyện của cậu có nhiều câu khá dài, chia thành nhiều vế, đọc cả thì rất mệt nên có thể ngắt bớt ra cho hợp lí hơn. Ví dụ:

  • Đông năm nay tuyết phủ trắng xóa lưỡng quốc, báo hiệu một mùa xuân tràn trề sức sống của năm sau. Tú Ly khoác thêm cho ta chiếc áo lông chồn, thật ra ta vốn đã chẳng biết lạnh là gì rồi, cho dù có khoác thêm vài ba cái nữa cũng vô ích nhưng ta nhác chẳng muốn mở miệng từ chối.
  • “Hoàng thượng đã mời được thần y đợi sẵn trong kinh để chữa bệnh cho công tử rồi, cớ gì người cứ lần lữa mãi không hồi thư?”
  • ... ta ngồi ngoài hiên ngắm mấy nụ đào xanh mơn mởn bỗng thấy nhói lòng, ký ức tự nhiên ùa về như chỉ mới ngày hôm qua ta vẫn còn là cô bé mười bốn tuổi mặc áo quần nam tử chạy lông nhông ngoài phố Chu Tước chơi ném tuyết với mấy đứa trẻ đầu đường xó chợ đến tận nửa đêm mới về, bị cha phát hiện liền chịu một trận đòn nhừ tử nhưng khi ta rưng rưng nước mắt lấy ra cành đào giấu trong lớp áo dày tặng cha thì ông liền ngừng đánh chỉ nhìn chăm chăm vào cành đào trong tay ta rồi mới giơ cao chân đá ta ra ngoài cửa còn ác ý đóng sầm cửa phòng một cái thật mạnh nữa, ta biết ông đang nghĩ gì.
  • ... cha ta bị bắt đi lính đánh giặc, lúc đánh đến Nham Thành cha ta đã lên tới chức tướng quân đứng đầu bạch quân Dã Kỳ, tin thắng lợi vừa về thấu kinh là lúc ta ra đời.
  • ... không đúng, ông suốt ngày ngoài chặt thịt thì là uống rượu với Bàng thúc, đến đứa con là ta mà còn chẳng quan tâm chứ nói gì đến lo nghĩ sinh bạc đầu.
2. Lỗi đánh máy: ít thôi :3.
  • ... trắng treo trước cửa phất phơ trong gió. => cờ.
  • ... mỗi quả lủng lẳng sai trỉu. => trĩu.
Tớ có đôi lời nhận xét nho nhỏ, mong cậu không phiền. Tớ rất thích truyện của cậu đấy, gắng ra chương đều nhé <3.
Cảm ơn góp ý của cậu nhiều <3
Thật ra nhiều lúc đọc lại thấy câu văn mình cũng lắm dấu phẩy có điều nếu đổi dấu chấm thì lại cảm thấy mạch văn hơi ngắt đoạn và nhanh, tuy nhiên tớ sẽ sửa đổi cho thật phù hợp :)
Vốn từ của tớ khá ít mà hiện tại đang sống ở nước ngoài nên cũng chẳng biết hỏi ai nếu không biết, bản tớ đăng lên đây đã phải đọc đi đọc lại rất nhiều lần vì lần nào cũng có sai chính tả cả =))
Lần đầu viết truyện nên hy vọng có rất nhiều góp ý giống cậu để truyện ngày được tốt hơn >:D< :x
 

Mạt Họa

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/5/14
Bài viết
255
Gạo
774,0
Cảm ơn góp ý của cậu nhiều <3
Thật ra nhiều lúc đọc lại thấy câu văn mình cũng lắm dấu phẩy có điều nếu đổi dấu chấm thì lại cảm thấy mạch văn hơi ngắt đoạn và nhanh, tuy nhiên tớ sẽ sửa đổi cho thật phù hợp :)
Vốn từ của tớ khá ít mà hiện tại đang sống ở nước ngoài nên cũng chẳng biết hỏi ai nếu không biết, bản tớ đăng lên đây đã phải đọc đi đọc lại rất nhiều lần vì lần nào cũng có sai chính tả cả =))
Lần đầu viết truyện nên hy vọng có rất nhiều góp ý giống cậu để truyện ngày được tốt hơn >:D< :x

Lần đầu viết được vậy là tốt lắm rồi, vốn từ thì có thể tích lũy dần dần mà, cái gì cũng phải có thời gian. Và lần đầu đọc tớ đã bị truyện của cậu cuốn hút <3.

Vì truyện hai chúng mình viết đều là cổ đại, đều có "hoa đào" làm chủ đạo nên tớ đã không ngần ngại bấm đọc khi thấy tên truyện, và sau khi đọc thì dự định sẽ cắm rễ ở đây dài dài :v.
 

Tin Siêu Nhân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/17
Bài viết
113
Gạo
0,0
Lần đầu viết được vậy là tốt lắm rồi, vốn từ thì có thể tích lũy dần dần mà, cái gì cũng phải có thời gian. Và lần đầu đọc tớ đã bị truyện của cậu cuốn hút <3.

Vì truyện hai chúng mình viết đều là cổ đại, đều có "hoa đào" làm chủ đạo nên tớ đã không ngần ngại bấm đọc khi thấy tên truyện, và sau khi đọc thì dự định sẽ cắm rễ ở đây dài dài :v.
Truyện này tớ thai nghén cộng thêm đi tìm tư liệu cũng gần một năm rồi. Biết có người thích là chỉ muốn gào thét lên thôi :3
 

Mạt Họa

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/5/14
Bài viết
255
Gạo
774,0
Truyện này tớ thai nghén cộng thêm đi tìm tư liệu cũng gần một năm rồi. Biết có người thích là chỉ muốn gào thét lên thôi :3

Sự yêu thích của độc giả là động lực cho tác giả mà. Cùng viết truyện nên tớ hiểu lắm.
 

Tin Siêu Nhân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/17
Bài viết
113
Gạo
0,0
Đại Vũ và Tiểu Giảo

Một cơn gió lạnh lùa qua khiến ta rùng mình nặng nhọc mở mắt, nhận ra mình đang đứng trên một hành lang dài phía trên treo đèn lồng, cơn gió làm mấy ngọn nến bên trong lay lắt chực chờ tắt, dưới sân đám lá xào xạc vang vọng trong đêm khuya yên ắng.

Ta cảm giác như mình đã thấy cảnh vật này ở đâu đó nhưng bỗng dưng không tài nào nhớ nổi, quay đầu lại mới phát hiện mình đang đứng trước một căn phòng. Đẩy cánh cửa gỗ im lìm nặng nề bước vào, bất chợt nhớ ra nơi ta đang đứng là phủ Hữu thừa tướng ngày trước ta sống, mà căn phòng này chính là phòng cha ta.

Một ngọn gió lọt vào phòng thổi tắt vài ngọn nến khiến không gian mờ tối hẳn đi.

Ta thấy cha đứng cạnh giường liền vui vẻ bước tới, nhưng bỗng dưng sắc mặt ông tái nhợt đi rồi phun ra một ngụm máu bắn thẳng vào mặt ta. Ta sợ hãi lao tới đỡ nhưng ông không ngừng phun máu nhuộm đỏ cả bộ y phục màu thiên thanh của ta, ta không biết làm cách nào để ngừng lại chỉ có thể hét: “Đừng phun nữa! Cha, người đừng như thế...”

Ta tỉnh dậy từ giấc mộng mồ hôi đầm đìa, cơn đau nhói nơi ngực khiến ta nôn thóc nôn tháo, hồi lâu mới dịu lại.

Ngoài trời tuyết đã rơi từ bao giờ, ta nhớ ra bản thân sau khi nghe tin báo từ Miên thành thì ngất đi, không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua. Nhìn xung quanh không thấy Tú Ly hay Nam Điền, ta khoác tạm chiếc áo ngồi dậy mở cửa phòng, ánh trăng tràn vào soi rọi từng ngóc ngách bên trong. Đều cùng là trăng nhưng ta lại ấu trĩ cho rằng trăng Đại Mạc đẹp nhất trên thế gian này, ngày trước cũng vậy mà bây giờ cũng vậy...

Năm đó tiên đế Đại Mạc là Lập Nguyên đế vẫn còn trên ngai vị, sau cuộc đảo chính cướp lại chính quyền từ tay Liễu Thái hậu, cha ta được phong làm Hữu thừa tướng, còn Tư Đồ Cung được phong làm Tả thừa tướng.

Thật ra cha ta đã từng được phong quan từ thời Xương Long đế, nhưng ông xuất thân là đồ tể ghét nhất những loại người trên quan trường lòng dạ hiểm ác mà luôn ra vẻ một bụng đầy chữ. Thế nhưng lần này, chẳng hiểu sao, ông lại không từ chối hơn nữa còn mua hẳn một cây quạt trúc đắt tiền về tập xòe quạt sao cho ra dáng thanh tao nhã nhặn. Ta và Bàng thúc đứng cạnh nhìn mà cười đến thắt cả bụng.

“Con cứ tưởng cha ghét nhất là những người thơ văn lai láng, thì ra cha cũng thích thuận theo phong trào phẩy quạt thành thơ.”

Cha ta liền trở đầu cây quạt cầm lấy nan quạt[1] gõ vào đầu ta, từ đấy khắp kinh thành rộ lên tin bát quái[2]: Tả thừa tướng Diệp Chính ngoại trừ thích xòe quạt ra dáng văn nhân thì còn một sở thích nữa là dùng chính cây quạt ấy gõ đầu con trai mình.

Ta đi chơi ngoài phố Chu Tước với Tiểu Cố nhà Thượng thư đại nhân nghe được liền về kể với Bàng thúc, ai ngờ được hôm đấy cha tan triều sớm, về nhà vừa đúng lúc ta đang thao thao bất tuyệt, Bàng thúc nối giáo cho giặc không nhắc nhở ta nên ông liền vơ lấy chổi quét sân đánh ngay vào bắp chân ta, ta giật mình la lên rồi chạy vọt đi. Ông chẳng rộng lượng mà rượt theo ta hết mấy vòng quanh nhà, ta cứ sợ sau này bị thọt nên chẳng dám chạy nhanh, vừa xoa cái chân đau vừa nấp sau Bàng thúc, chẳng sợ chết nhoài cổ ra trêu.

“Ai bảo cha cứ thích học đòi, bản thân lại chẳng có tí khí chất nào cả, tiếng xấu đồn xa còn trách con.”

Cha ta cũng chẳng vừa: “Tiểu tử nhà ngươi thì biết cái gì mà nói, chỉ biết chơi bời đầu đường xó chợ bêu xấu gia đình là giỏi, có quan tâm gì đến cha ngươi đâu.”

“Hứ! Từng tuổi này rồi mà con còn chịu để cha đánh, đến cả Tiểu Cố cũng khen con là biết thương yêu quan tâm người già nữa đấy. Chứng cứ đâu mà nói con không quan tâm cha.”

Ta cố nhấn mạnh bốn từ ‘quan tâm người già’ khiến ông tức chết, sau đó nhanh chân chạy vào phòng, ông mà giận lên thì đến cả đứa con duy nhất là ta đây chưa biết chừng cũng không sống nổi.

Đêm đó, ta nằm ngủ ngon lành một mạch tới sáng mà quên mất bản thân không chỉ đắc tội với cha mà còn là Hữu tướng quyền lực của Đại Mạc.

“Tiểu tử nhà người mau thay áo quần đàng hoàng chuẩn bị vào cung, từ hôm nay ngươi là thư đồng của Thái tử.”

Tin dữ như sét đánh bên tai, mà ta thì chẳng khác gì cái cây bị chính tia sét ấy đánh, chỉ có thể đứng trơ như phỗng mặc tiếng cười đắc ý vang dội của cha ta.

Không có tình thân thì thôi đi, ngay cả tình đồng loại cũng không có, cha thật tàn nhẫn.

Thực ra tên Thái tử đó chỉ là một tên nhóc thua ta tận ba tuổi, lùn ngủn một khúc, trắng như cục bột lại còn béo tròn béo quay, vậy mà tên nghe oai dũng vô cùng – Lâm Duệ.

Nghe người trong Đông Cung đồn, nó không phải là con ruột của Hoàng hậu mà được một cung nữ ở phòng y phục hạ sinh. Ngày đầu tiên ta đến làm thư đồng, nó còn đang gặm đùi gà trên bậc thềm, một đám người áo quần lượt là đứng sau lưng cung phụng, đúng là xa xỉ khoe khoang chỉ sợ người ngoài nhìn vào không biết mình giàu có tiền xài không hết.

“Ngươi là thư đồng mới tới đấy à, trông mặt mũi chẳng thông minh tẹo nào, có điều cũng đỡ hơn mấy lão già khô khan kia.” Nó ngẩng đầu lên, lấy tay áo quệt cái miệng đầy dầu mỡ chê bai ta. Ta đây khinh bỉ nghĩ làm như mặt nó thông minh lắm ấy, trông như cái bánh bao thịt, thoạt nhìn là biết nó mà lên làm vua thì vương nghiệp Đại Mạc nghìn đời coi như sụp đổ trong tay nó rồi.

Tuy nhiên sau mấy tháng làm thư đồng, còn ăn chung mâm cơm với nó, ta mới biết thì ra nó dù ngày nào cũng được gọi Điện hạ này Điện hạ nọ nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn, ngoại trừ việc ăn ngủ và chơi ra thì chẳng biết gì cả. Cả ngày cứ ngẩn người vừa gặm đùi gà vừa nhìn ta cười tít mắt, mỗi lần nó không chịu học bài hậu quả là ta bị Lưu Thái phó mắng, thế mà nó còn dám chê ta ngốc.

Thực ra tên nhóc ấy cũng tốt với ta lắm, mỗi bữa đều kêu ta ngồi ăn cùng, ngự trù phòng[3] hôm nào có làm cánh gà nướng mật gia truyền đều để dành một phần cho ta.

Nó muốn gọi ta là Tiểu Vũ nhưng ta không cho vì dù sao ta cũng lớn hơn nó, thế là bắt nó gọi Đại Vũ. Còn ta trước mặt mọi người đều gọi nó là Thái tử nhưng khi không có ai lại tranh thủ véo cái má phúng phính của nó, trêu ghẹo Tiểu Giảo[4].

Nó và ta, Tiểu Giảo và Đại Vũ, cứ thế kẻ ngồi ăn ngấu nghiến bên hiên, người thì chép phạt đến gãy cổ tay, vui vẻ bên nhau năm này qua năm khác. Lúc buồn bực thì ta cấu má nó trút giận, lúc vui thì giành đồ ăn với nó. Dù mất mặt nhưng ta buộc phải thừa nhận cả thế giới này, ta chỉ có thể bắt nạt mỗi mình nó mà cũng chỉ có nó mới không để bụng cái tính buồn vui thất thường của ta. Cứ tưởng cuộc sống cứ thế hoan hỉ mà trôi qua ai ngờ...

Thoắt cái đã hai năm, Tiểu Giảo béo tròn xinh đẹp của ta ngày nào đã trở thành cậu thiếu niên mười lăm tuổi biết đọc chữ múa kiếm, đống mỡ trên người nó cũng biến thành cơ bắp săn chắc lúc nào không hay.

Dạo này cả thói quen của nó cũng thay đổi hẳn, ngày trước sợ ma nằng nặc đòi ta ngủ lại trong cung cùng, bây giờ thì hay rồi mặt trời còn chưa lặn đã kiên quyết đuổi ta về nhà.

“Sáng sớm nay ta mới cãi nhau với cha một trận, bây giờ mà về thì đầu ta sẽ biến thành cái mõ để ông dùng quạt gõ lên mất. Ngươi không hy vọng ta còn trẻ mà đã trở thành hậu duệ lão Thọ[5] rồi đấy chứ?” Ta van nài tha thiết muốn tụt cả hơi, còn gắng hết sức nặng ra vài giọt nước mắt tội nghiệp nữa, thế mà tên nhóc ấy vẫn tàn nhẫn từ chối.

“Không được! Trong cung có luật, nam nhân như... ngươi làm sao có thể ở lại qua đêm được. Hơn nữa ta tin Hữu tướng là người hiểu lễ nghĩa không thể vô duyên vô cớ đánh người được.”

Toàn thân ta rúng động vì kinh ngạc, Tiểu Giảo bây giờ còn nói chuyện luật lệ nữa đấy, chẳng lẽ nó quên mất lệ định[6] ghi chép ngàn điều thì nó đã phạm đến chín trăm điều rồi đấy chứ.

“Đúng là đồ keo kiệt, sáng mai ta xin nghỉ: ở, nhà, dưỡng, thương.” Ta cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối thầm cầu mong nó phút chốc yếu lòng mà cho ta ở lại nhưng nó chẳng thèm quan tâm, đóng cửa cái rầm trước mặt ta.

Hồi trước nhỡ có bị cha ta bắt nạt thì còn có nó cam phận chịu để ta trút giận, còn giờ thì cả nó cũng vùng lên đứng về phía cha chống lại ta, đây có phải là quả báo trong truyền thuyết không nhỉ?

Ta lê bước lủi thủi về nhà chuẩn bị chịu đòn, chỉ mới nghĩ đến dáng đứng Trương Phi tay cầm quạt gõ nhịp nhịp của cha ta thôi là đã thấy ê buốt đỉnh đầu rồi.

Phủ Hữu thừa tướng nhà ta ở phố Cảnh Nhân, gần đó toàn là nhà quan nhất phẩm, ví như Thượng thư đại nhân là hàng xóm đối diện nhà ta, Tiểu Cố nhà ông với ta đã chơi thân với nhau từ nhỏ. Từ phố Chu Tước trước cổng Thái Hòa đến phố Cảnh Nhân phải đi qua Vân Khê lâu có suối nước nóng dẫn từ trên núi xuống. Đương nhiên nguồn nước nóng chính đã được dẫn vào cung dành cho hoàng tộc, chỉ còn lại một nhánh nhỏ được trong cung cho phép dùng cho các quan lại phẩm vị cao được cấp thẻ bài mới vào được.

Trời chỉ mới chạng vạng mà trong tòa lâu ngói xanh đã tràn ắp tiếng nói cười của các vị thượng khách, Tiểu Cố từ trên lầu hai nhìn thấy ta ngang qua liền gọi: “Tiểu Diệp mới xuất cung đấy à, vào đây chơi với ta.”

Hắn lại lấy trộm thẻ vào cổng của cha đi chơi thâu đêm nữa rồi, thật ghen tị, ước gì cha ta cũng dễ dãi với ta như vậy: “Ngươi lại dám lấy trộm đồ của Thượng thư đại nhân, còn rủ rê ta làm việc xấu, để xem ta về báo chuyện này với ông ấy thì ngươi còn đắc ý được nữa không.”

Ăn không được thì phải đạp đổ, cha ta đã dạy như thế, ông còn bảo đối với việc bạn bè có lợi mà mình không thể hưởng được thì kiên quyết phải khiến hắn cũng trắng tay giống mình. Ta thật tự hào vì bao năm nay chưa bao giờ làm ngược lại với điều ông đã dạy này.

Nghe ta nói thế mà Tiểu Cố vẫn dương dương tự đắc chẳng tỏ ra sợ hãi, lại còn dám nhìn ta thách thức. Mỗi lần hắn to gan như thế chỉ có thể là do Thượng thư, ông ấy lại tới bàn chuyện với cha ta nữa rồi, hèn gì tên tiểu tử này mới hống hách như vậy.

Lúc này ta mới để ý ở ngay bên cạnh phòng hắn cũng có hai người đang ngồi cạnh lan can gỗ, một người dù có cách trăm dặm ta cũng có thể nhận ra bởi vì từ nhỏ đã quen nghe cha ta nói xấu về ông – Tả thừa tướng Tư Đồ Cung.

“Tư Đồ Cung là lão cáo già, lúc nào cũng chăm chăm thâu tóm quyền lực của hoàng tộc. Trong bụng không chỉ một bồ chữ mà còn một bồ âm mưu, ngươi tuyệt đối phải tránh xa lão ra, kẻ tiếp xúc với lão chẳng có người nào tốt cả.”

Ngay bây giờ đây ta chỉ muốn nói với cha ta rằng con chẳng biết trong bụng ông ta có một bồ âm mưu hoặc dương mưu gì đó hay không, nhưng mà cha nói người tiếp xúc với ông ta toàn xấu xa thì con phản đối nhé, vì “con cáo” đó đang ngồi với một người cực kỳ tuấn tú luôn đấy cha à.

Ta đang ngẩn ngơ ngắm vị nam tử ngồi nói chuyện với Tả tướng thì bỗng dưng chàng quay sang hạ mắt xuống lầu nhìn ta, khoảnh khắc đó ta đã sâu sắc cảm thán trong lòng: Hây da, cha ta sắp có một nàng dâu tuyệt mỹ rồi đây!

Chú thích:

[1] Nan quạt

[2] Tin bát quái: tin đồn có thể có thật hoặc không được lan truyền bằng miệng ngoài phố chợ.

[3] Ngự trù phòng: phòng bếp ở trong cung

[4] Lão Thọ: nhìn hình cũng biết đầu nữ chính sẽ biến thành thế nào rồi đấy.
ong-tho-psd-760.jpg

[5] Tiểu Giảo: Bánh bao nhỏ.

[6] Lệ định: những luật lệ, quy định trong cung.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Ta có lần ghé ngang qua topic của nàng nhưng rồi lại đi ra, thấy nàng like truyện của ta nên mới lặn lội tìm hiểu xem nàng là ai thì ra là chủ của topic này, ta chưa đọc truyện của nàng nhưng có điều sao nàng không để tên truyện là Vạn dặm hoa đào trong mưa hạ trên bìa truyện luôn đi, tên ấy hay hơn.
 
Bên trên