Vì Ta Là Của Nhau - Cập nhật - me_gau

me_gau

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/9/15
Bài viết
10
Gạo
0,0
Tên truyện: Vì Ta Là Của Nhau
Tác giả: me_gau
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác | Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: Không cố định lịch đăng
Thể loại: Tình yêu, thanh mai trúc mã
Độ dài: dự kiến 10 chương
Giới hạn độ tuổi đọc: 18+ | Cảnh báo về nội dung: Có cảnh 18+

Giới thiệu:
Mười tuổi quá nhỏ để nói tình yêu nam nữ, sơ sinh lại càng không thể. Nhưng vạn vật luôn thay đổi, con người phải lớn lên và không ai nói trước được điều gì.

Đôi bạn của tôi họ thực sự là sự gắn kết trái chiều, là sự gắn kết giữa tình thân và tình yêu, mâu thuẫn giữa tình anh em và tình yêu nam nữ. Họ tự đưa mình dính vào mạng nhện yêu đương lúc nào không hay, để những cảm xúc khát khao thực nhất, nguyên thủy nhất của con người trỗi dậy. Có dằn vặt có đau khổ có muộn phiền, nhưng tất cả để đổi lấy hạnh phúc mà họ mong đợi.

* * *

Phong Nghị, ông chủ trẻ tuổi của tập đoàn Phong Bắc, ngồi lên cái ghế Chủ tịch hội đông quản trị khi mới hai mươi ba tuổi, là một ông trùm lớn ảnh hưởng sâu sắc đến cả hai giới thương nghiệp và chính trị. Cánh tay vươn ra cảm tưởng đã che được cả trời.

Mười tuổi cậu đã bị một đứa bé sơ sinh cuốn hút, để rồi cứ như có ma lực cuốn cậu vào cuộc sống của bé gái ấy, cứ tự nhiên chăm sóc nâng niu cô như sinh mạng của mình. Nhìn cô lớn lên, trưởng thành, xinh đẹp, trong cậu ham muốn chiếm hữu lại càng mạnh mẽ với cô. Cậu có được thứ mình muốn không, chỉ có thời gian mới trả lời được.

Hoàng Tuyết, sinh ra và lớn lên trong nhung lụa, được bao bọc cưng nựng lên tận trời xanh, còn thiếu mỗi nước muốn trăng được trăng muôn gió được gió, nhưng mà may mắn cô vẫn còn biết điều không đòi mấy thứ khó kiếm như thế. Cái cô đòi duy nhất là tự do, tự do thật sự. Làm bất kể điều gì mình muốn mà không bị ai ngăn cản hay tức giận. Sẽ không bị phạt chép bản kiểm điểm đến chuột rút co gân tay, sẽ không bị nhốt vào phòng tối tự kiểm điểm bản thân… Hức, đời thật nhục, vì dù có muốn cô cũng không bao giờ có cái tự do ấy.

Từ khi có ý thức, nhớ được những chuyện xung quanh mình cô đã thích ngồi trong lòng người đàn ông này, người hơn cô mười tuổi, luôn dang rộng đôi tay ôm cô vào lòng đặt cô lên đùi và chơi đùa với cô. Từ bé cô đã rất ỷ lại vào anh, một việc nhỏ như buộc tóc đi học hay đi giày cho cô anh đều tự tay làm. Ngay cả việc tắm cho cô hằng ngày cũng thế. Tất cả anh đều làm rất tỉ mỉ cẩn thận.

Trước lúc cô mười tám tuổi, được gọi là tạm trưởng thành cô đã nghĩ về mồi liên hệ giữa cô và anh có phần kì quặc và biến thái thì phải.

Hẳn là kì quặc đi, vì anh có nguyên một khu biệt thự chuyên biệt thì không ở lại ở nhà cô một căn chung cư rộng bảy mươi mét vuông suốt từ lúc cô sinh ra. Chăm sóc cô cẩn thận hơn cả bố mẹ cô. Khi cô còn nhỏ gần như anh dành tất cả thời gian rỗi rãi của mình để bế ẵm ôm ấp và chơi đùa cùng cô. Mọi việc liên quan đến cô anh đều tự tay làm. Cô không gọi anh một tiếng anh trai, anh cũng không phải máu mủ của cô, nhưng từ khi cô một tuổi việc ăn ngủ nghỉ tắm gội thay quần áo của cô anh đều phụ trách. Ngay đến quần áo cô mặc hàng ngày thậm chí la đồ lót hầu như là anh mua cho cô, hiếm lắm cô hay bố mẹ mới mua mấy đồ này, vì đơn giản anh đã mua quá nhiều căn bản là cô mặc chẳng hết nên chẳng cần mua thêm cho lẵng phí. Cô thật thấy mình là một tấm gương tích kiệm.

Còn biến thái là bởi vì hai người không là ruột thịt nhưng ngủ chung giường, tắm cùng nhau, nắm tay ôm ấp hôn môi hàng ngày đều có. Dù là cô một tuổi hay đã trưởng thành thì những điều này vẫn diễn ra như thế. Và biến thái hơn là bố mẹ cô chẳng hề có động tĩnh trách cứ phản đối còn bản thân cô ngày ngày hưởng thụ sự chăm sóc của anh cũng không hề có ý định tránh né hay bài xích.

Lúc cô mười lăm tuổi, mặc dù cô biết rõ cô và anh không thân thích và khác giới, những đụng chạm thân thể như thế này được liệt vào hàng thân mật người lớn, những đụng chạm này có thể dấy lên mối nghi ngại vượt rào khi còn quá trẻ, nhưng thế quái nào nó cứ diễn ra giữa hai người mà không hề có chút hương vị tình dục nào. Chỉ đơn giản là chăm sóc tận chân tơ kẽ tóc mà thôi.

Cũng chính vì mối quan hệ kì quặc và biến thái này nên tình cảm giữa cô và anh không biết là tình yêu hay là tình thân. Nó cứ diễn ra và kéo dài bất tận…

Nhưng mà đó chỉ là trước khi cô mười tám tuổi…
Mục lục:
Chương 1 --- Chương 2 --- Chương 3 --- Chương 4 --- Chương 5 --- Chương 6 --- Chương 7 --- Chương 8 --- Chương 9 --- Chương 10​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

me_gau

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/9/15
Bài viết
10
Gạo
0,0
Chương 1
Tối mùa hè.

- Nóng điên người, muỗi đốt sưng chân, điên mất.

Tiếng cô gào thét trong điện thoại khiến đầu bên kia hoảng hốt:

- Đến ngay đến ngay đây, hai phút nữa thôi.

- Hai phút cái con khỉ, mày hai phút cách đây nửa tiếng rồi, nhanh lên.

Cô cúp máy và tự bực tức chính mình vì hôm nay mặc hẳn một quả quần sooc ngắn trên nửa đùi. “Này thì khoe chân, hic, giờ làm mồi cho muỗi. Ôi chân tôi!”

Đợi thêm mười lăm phút nữa thì con Ngẫn bạn cô cũng đến, đang định há miệng cho nó một bài thì nhìn nó mồ hôi nhễ nhại mũ bảo hiểm lệch hẳn sang một bên mặt mày bụi bặm, không hiểu sao tự dưng cô thấy nó như từ dưới đất chui lên.

- Nhanh lên xe đi. Cài đường Hà Nội này bao giờ mới hết tắc chứ. Tao nóng lắm rồi.

Cô không dám nói gì, lẳng lặng lên xe đến điểm hẹn. Quán trà nhỏ Nguyệt Thực do một người quen mở rất đông khách dù nằm trong tận cái xó đường Hoa Bằng bé tí. Bên trong thật đông người, đặc biệt mấy bàn cờ vây chật kín người chơi. Cái thú chơi mới mẻ này được mang vào đây, giới trẻ thật là thích thú quá đi. Mấy người bạn của cô đã chọn sẵn một bàn trên tầng hai ngay sát bức tường kính nhìn xuống đường Hoa Bằng ngắm người qua lại. Thấy hai đứa ai nấy đều ngặc nhiên. Một đứa mồ hôi nhễ nhại tóc tai bù xù, đứa còn lại chân đầy vết muỗi đốt.

- Hai đứa mày đi đánh trận ở đâu thế? Trông kinh quá!

Không thèm nhìn đến các đồng chí đang ngồi kia, cô vẫy cô phục vụ xinh như mộng mặc áo bà ba xanh lại, gọi liền tù tì bốn cốc nước cam hai chén trà mật ong long nhãn, sau đấy thả lỏng toàn thân hoàn toàn dựa vào tường kính lấy lại sức lực.

- Hôm nay là cái ngày quái gì mà đường đông như thế, cứ như tất cả muốn ra đường chơi ngày cuối cuộc đời. Tắc kinh khủng. Tao còn tưởng phải đi ngoài đường thêm mấy tiếng nữa mới đến nơi ấy. – Cô lên tiếng than thở đau khổ.

- Sao lại không gọi mày là ngẫn luôn thể đi Tuyết, tưởng mình nó ngẫn ai ngờ mày còn ngẫn hơn. Hôm nay là mùng 8/3 thưa mẹ. Người ta không đổ ra đường đi chơi thì đợi ngày nào nữa. – Em Xu béo vừa chỉ con Ngẫn bạn cô vừa nhìn cô đầy vị tha. Vị tha cho cái trí nhớ tồi tệ của cô.

Híc, cô thầm kêu lên trong lòng. Cô là như thế, mấy ngày này cô có nhớ bao giờ đâu, bảo cô ngày nào rủ đi ăn đi chơi thì nhớ chứ nhớ gì mấy ngày lễ này. Trừ một ngày lễ duy nhất cô nhớ được là ngày mùng 2/9 thì chỉ có sinh nhật người trong nhà cô mới nhớ được. Mà nhớ được là bởi vì bị áp bách quá bị bắt phải học thuộc, bị viết bản kiểm điểm vì quên ngày sinh của mọi người nên mới sợ hãi mà ghi nhớ. Thế nên giờ cô có than thở cũng muộn rồi. Cô mà nhớ hôm nay ngày lễ chắc chắn sẽ không ra đường chịu khổ.

Tự dưng cô lại nghĩ đến vòng tay rộng lớn ấm áp kia, giờ này ngồi ở nhà có khi đang ngồi trong lòng anh ăn bỏng ngô xem hoạt hình cũng nên, thế có sướng hơn không. Tâm trí cô mỗi lúc lại bay cao bay xa, bay lên tân mười tám tầng mây... Đang đắm chìm trong hạnh phúc thì tiếng chuông điện thoại làm tim cô suýt bắn ra ngoài. Thôi toi, hôm nay thực chất là trốn đi chơi không có xin xỏ gì cả, ngoài nói qua với mẹ ra thì người cần thông báo vẫn chưa thông báo, thế nên giờ đây khi tiếng chuông đặc biệt vang lên tâm hồn cô như héo hẳn. Nói dối là không thể, nhưng mà nói thật kiểu gì cũng bị phạt. Thôi đằng nào chả chết, nói thật chết cho nhanh. Nên cô nhấc máy, lên tinh thần giọng điệu ngọt ngào:

- Alo, anh à!

Đầu giây bên kia mặt không biểu cảm, khẽ thở dài, lại mắc lỗi gì rồi nên mới nói giọng ngọt ngấy như thế.

- Em lại làm gì sai à.

Là câu hỏi nhưng mà nghe ra được sự khẳng định trong đấy rồi. Cô thấy tim mình vọt lên, giọng nói biến đổi như năn nỉ:

- Không có, không làm gì sai cả, chỉ ra ngoài đi chơi với bạn thôi. Hôm nay em đã xin phép mẹ rồi. Em sẽ về sớm.

Cứ phải lấy mẹ ra đỡ đạn đã hơn nữa nói về sớm chắc sẽ không bị mắng.

- Về sớm? – Người đàn ông lạnh giọng – Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

Hức, cô nhìn lại giờ trên điện thoại, tá hỏa, đã chín rưỡi. Còn chưa kịp định thần trong điện thoại đã truyền đến âm thanh lạnh lẽo:

- Về ngay.

Sau đấy là những tiếng tút dài. Cô thở hắt ra. Quả này xong rồi, cái tội thích làm liều trốn đi chơi. Nhưng mà giờ về kiểu gì, đường đông như thế mà vừa mới ngồi chưa được mấy phút nước còn chưa được mang ra đã bắt về rồi. Không về không được mà về cũng không xong. Nghiến răng nghiến lợi ấn số gọi một cuộc điện thoại đàm phán, đầu bên kia vừa nhấc máy cô đã vội vàng nói một hơi:

- Anh ơi, đường tắc quá em đi từ sớm nhưng tắc đường giờ mới đến nơi mà, nước còn chưa kịp uống, hơn nữa giờ về không được, đường tắc thế này em về làm sao, hay đợi một lúc nữa đường bớt đông em về nhé. Được không?

Chữ ”không” cô kéo dài ra khiến chính bản thân cô nổi da gà. Bên kia anh vẫn không đáp tiếng, chỉ nghe tiếng hít thở nguy hiểm tiềm tàng, toàn thân cô bắt đâu bất an lo lắng. Lúc đang không biết phải làm sao để năn nỉ thì bên kia nói:

- Em đang ở đâu? Khi nào về anh sẽ đón em. Ngồi một chỗ, cấm chạy lung tung.

Xong, cô báo địa chỉ cho anh rồi cúp máy thở dài. Anh đón cô đương nhiên là tốt, vì ít ra thái độ này lúc về nhà cô sẽ không bị phạt. Có điều, hôm nay cô mặc quần sooc ngắn, chân lại còn đầy vết muỗi đốt, giấu vào đâu bây giờ. Mà anh không cho cô mặc quần hay váy ngắn quá nửa đùi ra ngoài đường bao giờ. Hôm nay thoát được một tội còn tội quần ngắn không biết làm sao thoát được. Thôi kệ đi, phạt thì phạt, cô nhịn ăn chơi một tháng có là gì. Giờ cứ vui vẻ đi, vui được lúc nào hay lúc ấy. nghĩ thế tinh thần cô lên hẳn bắt đầu tấn công đồ ăn vặt trên bàn, nước cam trà long nhãn, hạt dưa bánh ngọt, bò khô… Ăn như vũ bão quên ngày tháng.

Ăn chán buôn chuyện chán cũng đã chạm mốc 11h, nhìn ra đường Hoa Bằng thấy thưa thớt người nhưng mà trong quán thì vẫn còn đông lắm, lượt này đi ra lượt khác lại vào. Không biết tình hình mấy tuyến phố ngoài kia đã thông chưa, thông thì anh mới đến đón cô được. Vì thế cô đánh bạo túm một anh chàng vừa mới vào cửa hỏi:

- Anh ơi cho em hỏi, ngoài đường Nguyễn Chí Thanh còn tắc không anh?

Cậu trai nhìn cô chằm chằm, nói:

- Đỡ tắc rồi em, nhưng mà về lúc này thì vẫn khó đi đấy.

Nói xong vẫn không ngừng nhìn cô. A, cô thầm kêu. Cô biết cô đẹp. À nhầm xinh gái, nhưng mà có cần nhìn người ta chằm chằm thế không, chưa thấy gái xinh bao giờ à. Cô cười cảm ơn rồi té nhanh về chỗ ngồi thông báo tình hình đường xá cho các đồng chí bên cạnh.

Đường tắc thế thì chắc anh chưa đón được rồi, có điều cô là một con sâu ngủ được huấn luyện từ bé rằng không nên thức khuya, luôn đi ngủ trước 11h mà giờ đã 11h hơn rồi nên cơn buồn ngủ tự nhiên mà kéo đến. Mí trên mí dưới cứ muốn gắn chặt vào nhau. Không về được nhà thì biết ngủ vào đâu. Chưa bao giờ cô thấy hối hận vì đã ra đường vào ngày lễ như thế. Gắng gượng với cơn buồn ngủ đến 12h, câu chuyện của cô bắt đầu rời rạc câu được câu chăng, đầu cứ lắc qua lắc lại, rõ ràng nghe bọn bạn gọi mà mắt cứ không nghe lời mở ra. Đang mắt nhắm mắt mở ngủ, tự dưng cô thấy người mình bồng bềnh bay lên, sau đấy cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bao lấy cả người, thế là kệ hết cô nhắm chặt mắt ngủ luôn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy đã là 10h. Vì là chủ nhật nên không cần dậy sơm, thế là cô ngủ nướng cho đã đời. Quờ tay sang bên cạnh đã trống không. Dù đã là thói quen bao nhiêu năm nhưng cứ vào sáng chủ nhật thức giấc bên cạnh không có người vẫn làm cô thất thần, vẫn là cảm giác không quen.

Vẫn biết anh không bao giờ ngủ nướng. Thức dậy lúc 6h đi tập thể dục dù là nắng hay mưa, hè hay đông, ngày thường hay ngày nghỉ, luôn luôn dậy đúng giờ. Nhưng cũng chưa bao giờ anh gọi cô thức dậy sớm vào ngày nghỉ, luôn để mặc cô ngủ đến lúc nào tự tỉnh.

Nhìn lại quần áo trên người mình cô mới nhớ ra hôm qua là anh đón cô về, chắc chắn quần áo cũng là anh thay cho. Cô nhíu mày nhìn cái váy ngủ đang mặc, cái váy này là cái anh yêu thích. Một cái áo ngủ với hình mèo Hello kity to tướng trước ngực, vải dày dặn kín đáo nhưng mà cổ áo quá rộng và chiều dài váy quá ngắn lại không hòa nhập được với sự ngây thơ của hình con mèo. Thế nên cái váy này cô thường xuyên nhét vào cuối tủ để khỏi phải mặc, mà anh lại cứ lôi ra bắt cô mặc. Thây kệ, mặc thì mặc, đằng nào cũng đang ở nhà. Nghĩ đến quần áo, cô chợt nhớ ra hôm qua mình mặc quần sooc ngắn trên nửa đùi, cô nhìn dôi chân mình vết muỗi đốt đã mờ đi rất nhiều, chắc chắn tối qua đã được bôi thuốc. Cô ngẫm nghĩ, hôm qua cô ngủ luôn lúc anh đón, không biết hôm nay có bị phạt không. Lúc ăn chơi không sợ gì, giờ nghĩ lại thấy hối hận quá. Nhưng mà giờ hối hận cũng muộn rồi, chỉ mong hôm nay không bị phạt quá nặng.

Nghĩ thế cô nhảy ra khỏi giường đi đánh răng rửa mặt, chạy nhanh xuống nhà ăn sáng, ngủ lâu bụng cô đã đói cồn cào. Vừa xuống nhà đã nhìn thấy anh ngồi trên ghế hai chân bắt chéo nhàn nhã đọc báo buổi sáng. Cô bĩu môi nghĩ “Đúng là rỗi hơi, như ông già, sáng nào cũng cầm tờ báo đọc, mạng mẽo dùng suốt ngày mà vẫn thích cầm báo giấy đọc.”

Đang bĩu môi nhìn anh thì chợt nghe giọng nói trầm khàn:

- Cũng như em thích cầm truyện đọc hơn là đọc trên máy tính thôi.

Cô giật nảy mình, anh đúng là con giun trong bụng cô mà, không nói ra miệng chỉ nhìn thôi mà cũng biết cô nghĩ gì.

Giới thiệu<< >>Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

me_gau

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/9/15
Bài viết
10
Gạo
0,0
Chương 2
Cô đi lại gần, rất tự nhiên anh đưa tay ra kéo cô ngồi lên chân anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô, cằm tì vào gáy cô đọc tiếp tờ báo lúc nãy. Cô giật luôn tờ báo khỏi tay anh lật lật vài trang xem có gì hay ho không, nhàm chán, chán thế này mà cũng đọc. Tiện tay cô ném luôn tờ báo lên bàn, nghiêng người ôm lấy thắt lưng anh đầu tựa vào ngực anh đưa mắt nhìn ra ngoài vườn hoa ngay ngoài bức tường kính. Thật rực rỡ. Cô vốn thích hoa cỏ cây cối, nên thường xuyên bắt anh tha về đủ loại hoa lá vớ vẩn mà đến cô còn chả rõ tên chúng là gì trồng đầy trong vườn. Giờ chúng nở ra thật là đẹp. Tự dưng cô muốn được đi dã ngoại quá, cũng phải mấy năm rồi chưa được đi. Từ ngày anh tiếp quản tập đoàn của gia đình thì trở nên rất bận không còn thời gian để đưa cô đi chơi như trước. chỉ có thể về nhà ăn tối cùng cô, vì nói gì công ty cũng ở xa nhà, lái xe đường xá đông đúc về nhà ăn trưa cũng vất vả quá.

Cô ngồi trên đùi anh, vì cái váy quá ngắn nên khi ngồi xuống phía sau váy không che nổi phần mông còn phía trước thì bị kéo lên cảm tưởng như nhìn thấy cả quần chíp, bàn tay to của anh đang vuốt dọc từ đầu gối cô lên trên rồi lặp lại. Môi rà rà trên cổ cô, mũi hít ngửi mùi hương cỏ nhàn nhạt trên người cô, ánh mắt đang xem xét mấy vết muỗi đốt mờ mờ trên chân cô. Đã quá quen với hành động thân mật này, quen đến mức giờ đây cô cảm thấy đó là điều hiển nhiên không có gì phải suy nghĩ cả. Nghĩ một lúc không sợ chết vì tội hôm qua, cô nói:

- Em muốn đi dã ngoại.

Chỉ là tự nói mong muốn của mình mà thôi, được đi hay không vẫn còn đợi hậu xét. Trong lúc cô đang nghĩ chắc không được đi đâu vì anh bận quá với lại hôm qua còn tức giận thế thì nghe được giọng nói trầm khàn của anh:

- Hôm nay?

Cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh:

- Được thế thì tốt rồi.

Anh rất thích cô nhìn vào mắt anh khi nói chuyện vì như thế anh có thể nhìn thấy cả tâm hồn cô, cô sẽ không giấu được cảm xúc của mình trước anh. Anh nhìn cô thấy được sự mong chờ, thực sự là không nỡ dập tắt hy vọng ấy, nên dù rất bận vẫn bảo:

- Để anh sắp xếp đã, hôm nay thì không được rồi. Cố gắng đợi, chỉ vài tháng nữa thôi em muốn đi du lịch vòng quanh thế giới anh cũng có thể theo sau phục vụ.

Du lịch vòng quanh gì chứ, hiện giờ chỉ muốn đi ra ngoài chạy nhảy một chuyến thỏa thích là được rồi. Với lại anh đi theo phục vụ làm gì, chỉ cần đừng quản cô ăn gì mặc gì lúc đi chơi là cô đội ơn anh lắm rồi, không cần phải phục vụ. Cô cố gắng không thở dài, cụp mi mắt để che dấu sự thất vọng của mình chỉ gật đầu đáp lại anh ý là cô sẽ đợi.

Cô là ai, cô là người biết điều, cô là người biết rõ anh rất bận, hiện tại rất bận, cô biết rõ vì công việc có hôm sau khi cô ngủ anh lại ngồi dậy vào phòng sách làm việc đến tận 4h sáng, cô biết có những lần anh thức trắng vài hôm vì việc cải tổ công ty. Cô biết dù anh ngồi đây nhàn tản đọc báo nhưng thực ra anh không hề có ngày nghỉ, chủ nhật anh vẫn phải làm việc. Anh chỉ tranh thủ ôm cô, nói chuyện với cô lúc này được thôi. Nên dù bây giờ cô muốn gì cũng sẽ không mè nheo cho bằng được. Chỉ có thể chờ đợi.

À lại nói về chuyện cô đã mười bảy tuổi, vì sao không thể tự ra ngoài đi chơi hay đi cùng bố mẹ, cái này nói ra thật dài dòng, bởi vì người đàn ông hai mươi sáu tuổi đang ôm cô đây không cho phép cô ra ngoài đi chơi mà không có anh. Tại sao anh lại có quyền quyết việc này. Thì bởi vì tự nhiên như thế, tất cả những chuyện liên quan đến cô anh đều quyết hết, nhiều khi bố mẹ cô còn phải xem thái độ của anh mới giám quyết cho cô cái gì đấy. bố mẹ cô là người rất dễ mềm lòng, cô xin gì đều được hết kể cả là đi cắm trại qua đêm. Thế nên cô thường lợi dụng lúc anh đi công tác mấy ngày mà xin mẹ cho ra ngoài đổi gió, tất nhiên phải thống nhất không ai được hé răng ra việc cô tự ra ngoài đi chơi. Bố mẹ là thế nhưng ông con trai hờ này thì không như thế, với cô anh rất chiều chuộng nâng niu muốn gì được nấy nhưng lại vô cùng nghiêm khắc với các vấn đề liên quan đến bạn bè, ra ngoài đi chơi hay học hành. Đặc biệt là việc kết bạn khác giới. Anh vô cùng soi mói những người bạn khác giới của cô. Luôn nhìn họ bằng ánh mắt hình đại bác. Giống như có thể nhảy ra đấm một quả tiễn họ lên thiên đường. Nhiều lúc cô cảm thấy anh có tinh thần độc chiếm thật cao. Nhưng không phải vì thế cô không có bạn khắc giới, dù anh không thích nhưng vẫn không ngăn cấm cô kết bạn. Chẳng qua là hạn chế cô ra ngoài chơi với bọn họ thôi.

Như lúc này cô đang ngồi trong lòng anh tiếc nuối vì thêm một ngày cuối tuần nữa không được ra ngoài. Dù cô đã trải qua ba năm không được ra ngoài đi chơi vào cuối tuần rồi. Cô rất muốn nói với anh là cùng mẹ đi mua sắm nhân thể sẽ tót đi chơi, nhưng kiểu gì anh cũng hỏi mua gì để anh mua, không cần chạy ra ngoài chang nắng. Hic, đúng là con chim bị cắt lông đuôi không bay được nữa. Thấy cô ngồi im lặng anh vỗ vỗ lưng cô:

- Đi ăn nào. Không đói sao? Còn ngồi thừ ra thế?

- A, đói, đói. Đi ăn thôi.

Cô nhảy ra khỏi lòng anh chạy vèo vào trong phòng ăn. Trên bàn đã bày đủ món ăn sáng thơm ngon, mẹ đang múc một bát cháo lớn cho cô và đẩy bánh mì bít tết bò cho anh. Cô ăn ngon lành bát cháo to tướng, ăn xong còn muốn một bát nữa. Trong nhà không ai là không biết sức ăn trâu bò của cô. Chỉ có điều ăn vào mà không có thịt khiến mẹ rất phiền muộn dẫn cô tới đủ các thể loại bác sĩ khám khám xét xét xem cô bị làm sao mà ăn nhiều lại không béo lên như thế. Có thời gian đi khám rồi uống thuốc béo nhiều quá khiến cô hoảng loạn. Đến sau anh thấy cô quá khổ sở với đống thuốc hàng ngày nên anh đã đề nghị để kệ cô tự nhiên mà lớn, không cần gượng ép. Phải nói thật lúc ấy cô thực sự biết ơn ông anh trai hờ của mình, xúc động đến chảy cả nước mắt. Thế là từ nay không phải hành xác nữa. Thật là bầu trời lại trong xanh rồi. Mà thức ra cô cũng không phải không có thịt, chỗ cần có thịt vẫn có như thường. Hế hế. Rất là hấp dẫn nuột nà nhé, dù giờ cô mới có mười sáu tuổi. (Tự yêu bản thân).

Ăn sáng xong cô lon ton chạy vào kho để đồ lôi ra một cái chiếu vải nhựa, đem ra vườn hoa trải xuống thảm cỏ xanh mượt, đoạn tiếp theo là nằm lăn qua lăn lại, chạy đi chạy lại như điên, tưởng tượng mình đang được tới cánh đồng hoa dại chơi như hồi mười ba tuổi. Hồi đấy tuần nào anh cũng đưa cô đi chơi cuối tuần, đi cắm trại, anh ôm cô nằm trên tấm bạt trải trên cỏ nhìn ngắm bầu trời đầy sao, còn được đi biển thường xuyên, đốt lửa trên bờ cát, nhảy nhót hát ca. Ôi cái cảm giác hít gió biển, ăn đồ biển tại trận thật tuyệt vời.

Đã ba năm, ba năm rồi, cô lấy thú vui ra vườn chơi vào cuối tuần để cảm thấy được tự do được hít thở không khí tự nhiên trong lành, để tự an ủi bản thân rằng mình cũng được thoải mái, được vui vẻ. Nhưng trong lòng cô tự biết cô cảm thấy tù túng bao nhiều, gò bó thế nào. Đôi khi cô có ý nghĩ bạo gan muốn nổi loạn muốn nhảy lên phản pháo, muốn thét lên “Em đã lớn rồi, đã mười bảy tuổi, đã có thể tự mình chịu trách nhiệm và bảo vệ bản thân, em muốn tự do, muốn được tự quyết, muốn được ra ngoài đi chơi như mọi người. Tại sao em không thể chứ?”. Nhưng đấy là nghĩ, đến khi đứng trước mặt anh để nói ra nhưng điều này thì lại nhụt hết nhuệ khí. Nhìn cái mặt như yêu tinh nghìn năm không đổi kia thì thật cô mất hết tinh thần. Vì đã từng bị phạt nhốt trong phòng 1 tuần không được tiếp xúc với ai, không được đi học, thậm chí là rèm cửa sổ cũng không được kéo ra, ở trong bóng tối suốt một tuần, chỉ vì cô phản kháng trốn ra ngoài đi chơi đến tận tối mới về khiến anh lao đi tìm cả một ngày, nên cô rất thấm thía: “Không được chọc vào yêu quái, nếu muốn sống yên ổn phải biết nghe lời, khi nào yêu quái hết bận sẽ tự khắc dẫn cô ra ngoài cho cô thả gió.”


Trong phòng sách, nhìn xuống vườn thấy một con mèo con đang lăn qua lăn lại, váy ngủ cứ tốc lên tốc xuống lộ hết cả nội y mà không hề để ý, cứ chạy nhảy tung tăng tự mua vui cho bản thân. Phong Nghị mím môi cười. Anh biết, anh biết tâm tư nhỏ bé của cô, biết cô ba năm nay hẳn rất tù túng, gò bó, biết cô chắc chắn thèm được anh đưa đi chơi như trước kia lắm. Cũng vì muốn thỏa mãn tâm tư bay nhảy của cô nên ba năm nay anh mới không ngày nào ngơi nghỉ, liên tục mở rộng củng cố mạnh lên tập đoàn và sản nghiệp nhà họ Phong. Chỉ khi mọi thứ bền vững lớn mạnh anh mới có thể cùng cô thảnh thơi hưởng thụ cuộc sống này. Hiện giờ anh không khác gì một ông vua trong thương giới. Nhưng để thực sự đội vương miện ấy mà không sợ bất cứ kẻ nào đụng vào thì anh cần vài tháng nữa. Anh an bài xong tất cả các dự án quan trọng của tâp đoàn là có thể cùng cô gái của mình nghỉ ngơi rồi.

Có điều anh không ngờ tới là có lúc cô gái của anh cũng nổi loạn, cũng không hề màng đến những cố gắng của anh, tự ý chạy đi chơi bạt mạng, không thèm để ý đến lo lắng của anh. Không phải anh giận vì cô tự ý trốn đi chơi, anh giận vì dường như cô muốn rời khỏi anh muốn bỏ rơi anh lại, anh cũng nhận ra rằng cô không còn muốn ở dưới cánh tay của anh nữa, đã thực sự muốn thoát ra ngoài vòng tay anh rồi. Bằng chứng là mặc kệ anh không thích cô vẫn có bạn khác giới, thậm chí là rất thân, chơi đùa, cưới nói vui vẻ. Thậm chí còn xin xỏ anh cho ra ngoài chơi với nhũng người bạn này. Anh không cho, đương nhiên sẽ không cho. Nhưng mà cô luôn nhân lúc anh không có mặt ở nhà để tót ra ngoài đi chơi như thế. Anh biết hết tất cả những lần cô lén đi chơi sau lưng anh, nhưng anh có thể làm gì, trừng phạt cô ư, anh đã làm khi cô mười lăm tuổi. Kết quả là từ đó cô trở nên sợ anh, mặc dù thói quen sinh hoạt vẫn không đổi nhưng trong ánh mắt cô nhìn anh đã xuất hiện thêm tia sợ hãi. Anh không muốn lặp lại chuyện như thế, nên chỉ có thể thỉnh thoảng làm như vô tình bắt quả tang cô trốn ra ngoài đi chơi, lúc đón cô về cũng chỉ bắt cô làm bản kiểm điểm hoặc tịch thu tiền tiêu vặt, mặt lạnh nói cô mấy câu. Đồng thời cử vệ sĩ bám sát trông chừng cố bảo vệ cô không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đối với anh cô như dòng máu chảy trong người anh, không có máu làm sao cơ thể sống, không có cô anh cũng chả thiết tha gì nữa.

Thế nên hôm qua lúc tới quán trà đón cô nhìn thấy cô mặc cái quần ngắn cũn anh đã rất tức giận, cơ thể cô mình anh nhìn là đủ, không cho phép kẻ khác hưởng xái, nhưng nhìn cô đã buồn ngủ tới mức mắt không mở nổi chân thì đầy vết đỏ muỗi đốt anh lại xót ruột không muốn nặng lời nói cô nữa đành ôm cô lên xe về nhà.

Vì tối qua về đã muộn anh lấy khăn và nước ấm lau người cho cô rồi thay cho cô quần lót và váy ngủ mới để cô ngủ, còn phải bôi thuốc lên mấy vết muỗi đốt trên chân cô. Anh đặc biệt thích cái váy ngủ cô đang mặc vì nó rất hợp ý anh, chất vải dày dặn không lộ râ những điểm nhạy cảm sau lần vải nhưng mà vô cùng tiện dụng vì cổ áo rộng và chiều dài váy khá ngắn nên tùy thời anh có thể thưởng thức cảnh xuân lúc cô không để ý. Như lúc này cô đang lăn lộn trên cái chiếu nhựa gấu váy đã bị kéo lên gần đến hông quần chíp hình gấu sau mông lộ hết ra ngoài. Mặc dù hàng ngày tự tay anh tắm gội cho cô lau khô từng centimet trên người cô, thỏa thích nhìn cô khỏa thân, nhìn cô từ từ trưởng thành từ từ có hình dạng thiếu nữ, nhưng vĩnh viện nhìn cô không đủ. Thế nên mới xểnh ra là muốn nhìn cảnh xuân của cô.

Anh không thể quá lộ liễu làm cô sợ, anh phải từ từ, mưa dầm thấm lâu. Để có được ngày hôm nay có thể vuốt ve nhẹ nhàng cơ thể cô một cách tự nhiên không cố kị như thế này anh đã phải kiên nhẫn suốt từ năm cô 12 tuổi. Nên những lúc tắm cho cô nhìn cơ thể mềm mại kia anh rất ham thích, rất muốn nhưng anh tự nhủ bản thân “Cô ấy là trẻ con, chỉ có những thằng biến thái mới muốn trẻ con”. Chính nhờ sự kiên nhẫn này anh đã đợi được con mèo nhỏ của anh tự động thích nghi. Như lúc sáng nay, dù tay anh vuốt ve cặp đùi thon của cô nhưng cô vẫn để yên, anh còn nhận thấy cô có phần hưởng thụ cảm giác do anh mang lại.

Quả nhiên thưởng thức cảnh xuân lúc nào cũng tốt. Tâm trạng anh vui vẻ trông thấy, công việc cứ trôi vèo vèo.

Chương 1<< >>Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên