BÀI DỰ THI "VIẾT CẢM NHẬN - SỐ 1/2014: TUỔI HỌC TRÒ QUA TRANG SÁCH"
Hecto Malot đã mang một "Không Gia Đình" đến với đại gia đình những tâm hồn yêu sách khắp nơi trên thế giới. Tôi đã đọc được nó từ rất lâu - từ cái thời mà hẵng còn là một cô nhóc yêu văn yêu thơ và rất yêu sách, từ những năm chưa biết đến điện thoại di động là gì, hay internet vẫn là một khái niệm xa vời, từ dịp mà những trang nhật kí vẫn lem nước mắt với những câu chuyện bất bình vì bị mẹ mắng...
Trí nhớ là một thứ xa xỉ khi thời gian trôi qua, tôi không còn nhớ rõ bìa sách như thế nào nữa. Chỉ nhớ khi tôi khóc nức nở chạy đi mách lẻo với chị gái hôm nay bị mẹ mắng thì hôm sau chị đã tặng tôi cuốn sách này. Khi viết những dòng cảm nhận này kí ức như một đoạn phim quay chậm đưa tôi về với hình ảnh đoàn xiếc gồm cụ Vitalis tài hoa chuyên hát và đánh phong cầm, ba con chó đáng yêu (Capi, Zerbino và Dolce), con khỉ láu lỉnh hay làm nũng, diễn trò Joli-Cœur cùng những cậu bé thông minh, quả cảm và nhân hậu Rémi, Matchia. 700 trang sách là một con số không quá khủng nhưng cũng không hề ít, có thể rất nhiều người không đủ kiên nhẫn để đọc hết cuốn sách bởi lẽ nó không phải gu truyện đang hot như truyện ngôn tình, không có những nhân vật chính phong độ ngời ngời, tài năng sáng chói, gia thế hiển hách, ngoại hình ưa nhìn... Chỉ có một cậu bé hiền lành với hoàn cảnh khó khăn, phải đối mặt với những nghiệt ngã của cuộc sống. Với những câu chuyện nhỏ nhiều tình tiết, nhiều tuyến nhân vật đan xen, thắt rồi mở, mở rồi lại đưa nhân vật vào những nút thắt mới Hecto malot đã khiến tôi trải qua mọi tâm trạng theo từ trang sách, từng câu chữ. Có sự thích thú, có chút hồi hộp, có những giọt nước mắt đau lòng, thương xót, có những tuyệt vọng chỉ muốn hóa thân thành bụt để cuộc sống của Remi trở nên hạnh phúc như nhiều đứa trẻ khác đang có và cũng không thể quên những bất ngờ, những nụ cười hạnh phúc khi cuối cùng hạnh phúc của tình yêu, tình bạn đã đến bù đắp cho những đau khổ mất mát mà cậu bé đã phải chịu đựng. Người ta bảo " Ở hiền gặp lành" - đúng vậy! nhưng sự lành chỉ đến với những ai không đầu hàng số phận, luôn cố gắng vươn lên trong cuộc sống.
Tuổi thơ tôi lớn lên không có những trải nghiệm thú vị như Remi, tôi chỉ biết đến cuộc sống nhiều qua những trang sách, có những người bạn qua mái trường. Còn Remi - cậu biết đến cuộc sống qua những trải nghiệm chân thật của bản thân. Thực tiễn đã dạy cho cậu những kiến thức và kinh nghiệm sống. Sát cánh bên cậu là người thầy và những người bạn tốt bụng đáng yêu trong rạp xiếc... Lớp học của Remi không bó hẹp trong không gian một lớp học hay một ngôi trường mà đó là cuộc sống, là thế giới bao la đầy rẫy những khó khăn thử thách với một cậu nhóc hãy còn những khờ dại. Chính những khắc nghiệt đó đã dạy cho cậu những bài học đầu tiên về tình người, tình nghĩa, tình bạn và tình yêu. Trên hành trình gian khó của mình kể từ khi bị bố nuôi bán cho cụ Vitalis, một nghệ sĩ xiếc lang thang (- và là người thầy đầu tiên dạy cho Remi đọc chữ, diễn xiếc, chơi nhạc, và trên hết, đã hình thành nên nhân cách cao đẹp của cậu) Remi đã trải qua nhiều gian khổ, đối mặt với nhiều loại người, từng suýt chết trong bão tuyết, hầm mỏ, chịu đói khát, vào tù… nhưng cậu vẫn giữ cho mình lòng tốt và sự hy sinh. Cậu vẫn cố gắng vươn lên dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất, vẫn cố gắng học chữ từ những miễng gỗ dẻ do cụ Vitalis dùng dao khắc lên, bằng khả năng của mình lao động một cách chân chính để kiếm sống.
Tựa đề của sách là " Không Gia Đình" mang một sắc thái buồn và cô đơn, nhưng có lẽ đó không phải là tất cả. Remi luôn có những niềm hạnh phúc, niềm vui từ những người bạn của mình, những người yêu thương và quan tâm cậu. Có lẽ "Không Gia Đình" không chỉ được hiểu theo nghĩa đen của nó. Theo tôi cậu bé Remi đã có rất nhiều gia đình, rất nhiều những người thân không huyết thống trên đường đời. Cuốn sách là câu chuyện của những tình bạn đẹp, không chỉ giữa người và người mà còn giữa người và động vật. Đó là tình bạn trải qua sinh tử của Remi và Mattia, đó là sự trung thành của chú chó Capi với Remi... Những tình cảm cao đẹp đó đã gieo vào lòng độc giả những xúc cảm sâu sắc, chân thực.
Xuyên suốt cuộc phiêu lưu của Rémi, tôi đã rất thích thú khi được trải tầm mắt dọc theo những con đường, những cánh đồng xanh ngút ngàn, những con sông tuyệt đẹp của đất nước Pháp; được hòa mình cùng những sinh hoạt từ nông thôn đến đô thị; được khám phá một phần cuộc sống của xứ sở sương mù Anh quốc....Một cuốn sách với những giá trị nhân đạo và nhân văn sâu sắc. Nhờ ngòi bút tài hoa, tinh tế với những kiến thức sâu sắc và một trái tim nhân hậu Hecto Malot đã tạo ra một tác phẩm tuyệt vời. Chính nó đã khiến tôi hiểu ra nhiều điều, và hối hận biết bao về những trang nhật kí nói xấu mẹ, về những lần nũng nịu làm phiền bố, hay những lúc nghịch ngợm nói xấu bạn bè cùng lớp, cả những lần oán trách cuộc đời không công bằng.....
Các bạn thì sao???? tôi chỉ hi vọng những trang sách này có thể tới với những bạn trẻ còn đang sa đọa vào nhiều thói hư tật xấu, còn đang lãng phí tuổi trẻ, đang làm phiền lòng bố mẹ được thức tỉnh.
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành: