Vô cớ yêu anh - Cập nhật - Tiểu Chi

tieuchi91

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/2/15
Bài viết
13
Gạo
0,0
Tên truyện: Vô cớ yêu anh
Tác giả: Tiểu Chi
Tình trạng: Đang viết
Giới hạn độ tuổi đọc: Không giới hạn
Giới thiệu truyện:
Bạn đã bao giờ nghĩ rằng bạn chỉ là một người bình thường, không có bất kỳ điều gì nổi bật hay một tài năng nhỏ nhặt nào, diện mạo cũng chẳng đặc biệt, thậm chí bình thường đến mức tầm thường?

Nếu bạn nghĩ thế thì đã sai rồi, hoàn toàn sai.

Bạn có thể bình thường trong mắt tất cả mọi người, nhưng chắc chắc bạn sẽ trở nên "hiếm có" đối với một người nào đó, người mà được duyên phận sắp đặt đến bên cạnh bạn, giúp bạn nhận ra rằng, trên đời này, bất cứ ai cũng đều có một giá trị nhất định.

Và giá trị của bạn, nằm trong trái tim của người ấy.
 

tieuchi91

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/2/15
Bài viết
13
Gạo
0,0
Mở đầu

Tôi là một cô gái bình thường, tuyệt đối bình thường, một chút đặc biệt và tài năng cũng không. Tôi đã mặc định cuộc đời tôi sẽ như thế này: Sáng đến công ty, yên vị với nhiệm vụ của một nhân viên văn phòng; trưa vẫn ngồi tại bàn làm việc vừa ăn cơm vừa tranh thủ xem tiếp bộ phim còn dang dở; đúng năm giờ ba mươi, tắt máy, vươn vai, dọn dẹp rồi về. Tôi đi làm đã gần hai năm ở công ty này, cơ bản là các nhân viên rất ít giao tiếp với nhau, cho nên việc ai người nấy làm, đúng giờ thì lại về, miễn sao cứ hoàn thành đúng việc mình được giao. Ngay cả sếp cũng chỉ đến khi có họp hành mới trao đổi nhiều với các nhân viên, nói tóm lại, công ty Thiên Minh là một công ty vô cùng tẻ nhạt và thụ động. Nhưng… tôi thích!

Công việc của tôi bình thường là thế, đời sống cá nhân cũng chẳng có gì để nói. Sáu giờ ba mươi về đến nhà, tôi chui ngay vào phòng tắm rửa, sau đó xuống nhà bới một tô cơm với đủ loại thức ăn mẹ nấu, cùng một ly café sữa đá đậm đặc cũng tận tay mẹ pha, rồi lại tiếp tục vào phòng mở laptop vừa nhâm nhi buổi cơm tối vừa… xem phim. Mười một giờ, tôi đi ngủ. Trước khi ngủ tôi không cần phải nghĩ ngày mai mình sẽ phải đi đâu, làm gì, công việc ra sao… mà tôi chỉ nghĩ đến một chuyện, tập phim tiếp theo sẽ như thế nào?
Đấy, ngày nào cũng như nhau, cuộc sống của tôi vốn dĩ đều đều và thẳng tắp không một chút sai sót, lệch lạc, và cũng không có một chút đặc sắc nào. Mà trong những bộ phim tôi đã xem, một người bình thường như tôi chỉ có thể được phân loại vào nhóm vai… quần chúng.

Đừng vội cười! Vai quần chúng cũng quan trọng lắm đó chứ? Nếu không có những người diễn viên phụ này, ai sẽ đảm nhiệm những vai đầu trộm đuôi cướp, hay các bà tám xung quanh khu xóm nào đó mà nhờ các bà ấy cảnh sát mới có thể điều tra được thông tin về một vụ án mạng nào đó chẳng hạn, thậm chí là nếu không có họ, ai sẽ đóng các vai nô tì hầu hạ, kề cận bên các vị hoàng thái hậu cao sang? Mà thôi chết, hình như tôi bị lậm phim quá nhiều rồi.

Suy cho cùng, trong bộ phim cuộc đời này, vai diễn nào cũng có sự quan trọng của nó, chẳng qua tùy thuộc vào từng hoàn cảnh mà thôi.

Cơ mà, tôi thà diễn một vai quần chúng bình thường chỉ xuất hiện vài giây trên màn ảnh nhỏ, vẫn hơn vai chính suốt bộ phim phải gặp hết những thử thách này, đến chia rẽ nọ, rốt cuộc có được hạnh phúc hay không còn tùy thuộc vào ông… biên kịch phim và đạo diễn. Thế mà cuộc đời tôi đột ngột xoay chuyển một trăm tám mươi độ chỉ bởi một cái mail như này:

“From: huytin@gmail.com

To: lanlovetvb@gmail.com

Title: THÔNG BÁO CHUYỂN NƠI LÀM VIỆC


Chào Kiều Lan,

Có lẽ em cũng biết tình hình công ty của chúng ta trong thời gian gần đây. Với cương vị là một Giám đốc, người đồng hành và dẫn dắt mọi người phát triển nhưng không làm tròn trách nhiệm nên đã đưa công ty vào thế bị động và tạm thời phải chấp nhận việc nhập vốn từ công ty Phúc An – một công ty có tiếng trong ngành truyền thông. Hiện tại, công ty Phúc An đang trong quá trình cải cách nhân sự, cần tuyển dụng thêm nhiều nhân viên. Theo tôi được biết qua sự đánh giá của các nhân viên trong công ty Thiên Minh, suốt quá trình làm việc em luôn cố gắng hoàn thành tốt những nhiệm vụ được giao và không hề vi phạm lỗi kỷ luật nào, rất có tiềm năng để phát triển hơn nữa. Cho nên tôi đã thảo luận với công ty Phúc An và được bộ phận Nhân sự của công ty ấy quyết định nhận em vào làm việc chính thức với chức vụ trợ lý Giám đốc phù hợp với bằng Cử nhân Quản trị kinh doanh của em. Mức lương và phúc lợi nhất định sẽ làm em hài lòng.

Cảm ơn em đã đồng hành cùng công ty Thiên Minh suốt thời gian qua và hy vọng em sẽ có cơ hội phát triển công việc cũng như một môi trường làm việc chuyên nghiệp sẽ giúp đỡ em rất nhiều cho sự thành công sau này.

Nếu có điều gì chưa rõ em có thể gọi điện thoại liên hệ trực tiếp, tôi sẽ giải đáp tất cả.

Một lần nữa cảm ơn em và chúc em cuối tuần vui vẻ!


Phan Huy Tín

Giám đốc điều hành công ty Thiên Minh.”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tieuchi91

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/2/15
Bài viết
13
Gạo
0,0
1.

Thật không ngờ công ty Thiên Minh là nơi “rèn luyện” tôi trở thành một cô nàng nhân viên văn phòng nhàn rỗi, bình thường đến mức tầm thường, rồi cũng là nơi biến tôi thành một nhân viên cao cấp, bận rộn đến mức không còn một chút thời gian nào để xem phim, thậm chí là giờ nghỉ trưa. Ông sếp chết tiệt ấy mắc nợ thì liên quan gì đến tôi chứ? Nhập vốn của một công ty khác vào thì cũng không nhất thiết điều tôi đi đến nơi khác để làm, bao nhiêu nhân viên trong công ty tài năng như thế, tại sao phải là tôi? Ngay sau khi nhận được “thánh chỉ” đó, tôi đã lập tức liên hệ với Phan Huy Tín, nào là “em là một nhân viên có tiềm năng”, nào là “mức lương bên đó gấp mấy lần bên này, em nên suy nghĩ thật kĩ, anh hoàn toàn muốn tạo điều kiện tốt cho em”, vân vân và vân vân. Mà xem qua tất cả thì ông ấy cũng không vi phạm hợp đồng lao động, thời buổi này kinh tế thì khó khăn, xin việc khổ sở, mẹ tôi chỉ có đứa con gái này, à không, vẫn còn một bà chị nhưng chẳng biết sống xất bất xang bang ở đâu, lẽ nào tôi lại làm đơn xin nghỉ việc?

Có suy nghĩ thêm gì nữa thì hiện tại tôi đi làm ở công ty Phúc An cũng đã hơn một tuần, nhưng thời gian biểu không còn như trước. Chung quy chỉ vì “phải giữ hình ảnh cho công ty, phải giữ hình ảnh của một trợ lý Giám đốc, đó là nội quy”.

Nghĩ đến tám tiếng trước mắt, tôi thở dài ngao ngán.

Công ty Phúc An nằm trên tầng sáu của một tòa nhà lớn tọa lạc ngay khu trung tâm thành phố, là một công ty đứng nhất nhì trong ngành quảng cáo, truyền thông. Ở công ty cũ, tôi chỉ là một nhân viên quèn, làm gì cũng theo sự sắp xếp và sai bảo của cấp trên, không phải chịu nhiều áp lực như họ. Đúng tám giờ đến công ty, chiều năm giờ ba mươi về, không tăng ca hay phải thức đêm hôm suy nghĩ kế hoạch deadline nọ kia đến bù đầu.

Vậy mà giờ tôi lại lâm vào tình trạng bù đầu ấy. Vị trí này, không hề đơn giản như người ngoài nhìn thấy. Tính tôi thì chểnh mảng vì thói quen nhàn nhã suốt hai năm qua đã ăn sâu trong máu, nên động vào việc vào thì đảm bảo sơ sót. Lại còn như thế này đây…

- Lan! Sắp đến giờ vào làm rồi sao còn đứng ở đó thế? Có muốn tôi trừ lương không?

Thôi tiêu, chưa kịp nghĩ đến người thì người đã xuất hiện.

- Em chào sếp ạ!

Tôi cười giả lả, khỏi cần xem gương tôi cũng biết mặt mình giả tạo như thế nào. Con người trước mặt kia đang bận loay hoay cởi áo khoác, anh ta tên Trần Văn Phúc - Giám đốc bộ phận Marketing công ty Phúc An, có nghĩa tôi chính là… trợ lý của anh ta. Anh ta cao hơn tôi một cái đầu trong trường hợp tôi mang giày bảy phân, cho nên những lúc tôi phạm lỗi gì đó, thì trên tay anh ta có thứ gì, đều được “đặt” dễ dàng trên đầu tôi.

Ấm ức lắm, nhưng vì nghĩ đến tương lai sau này và tình trạng kinh tế hiện tại, tôi chỉ còn biết nhẫn nhục và chịu đựng. “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”, tôi sẽ chống mắt lên mà chờ đợi đến lúc đó.

- Em đang nghĩ xem hôm nay sếp có buổi hẹn với ai không, nhưng… sếp gọi làm em giật mình, quên hết trơn! – Tôi cố tình nói đùa để giảm bớt căng thẳng.

Cạch!

Đóng cốp xe mạnh như thể dằn mặt tôi vậy.

- Thế cho tôi xin lỗi nhé! Có cần tôi cộng thêm lương không?

- Ấy chết, em đùa thôi, sếp xin lỗi em tổn thọ mất. Em lên phòng làm việc đây! Sếp thong thả nhé!

Không cần đợi anh ta có phản ứng gì, tôi đi như chạy ra khỏi bãi giữ xe. Trừ lương, cộng lương, lương lương…, anh ta không còn vấn đề gì khác ngoài việc mang lương ra đe dọa nhân viên cả.

- Chị Lan, chị đến trễ vậy?

Tôi vội vàng nhìn đồng hồ, rồi thở phào nhẹ nhõm:

- Vừa đúng giờ mà!

- Sao trông chị mệt mỏi thế?

Hường theo chân tôi từ ngoài cửa đến bàn làm việc, giọng sốt sắng quan tâm. Tôi dám cá là sắp có chuyện gì đó muốn hỏi tôi đây.

Làm việc chung với con người kia, không mệt mới lạ.

Tôi chau mày nghĩ trong đầu câu nói đó, nhưng miệng vẫn ráng mỉm cười trả lời:

- Chị không sao! Cảm ơn em quan tâm!

Nhiều khi tôi cảm thấy bản thân mình ngày càng giả tạo, không còn được sống thật với những cảm xúc của mình nữa.

- Đồng nghiệp với nhau mà, chị khách sáo quá! – Hường xua tay, rồi vào vấn đề chính. – Chị, hôm nay có nhân viên mới đến làm việc đó, chị nhớ không?

- Hả? Có à?

Tôi nhanh chóng lật quyển sổ tay ghi chép các công việc đặt trên bàn xoành xoạch, có dòng chữ nào nhắc đến ba từ “nhân viên mới” đâu.

- Thứ bảy vừa rồi trước khi tan ca, sếp Phúc có thông báo tuần này nhân viên mới sẽ đến thử việc, em đoán là hôm nay. Chị không nghe sao? Hình như lúc đó chị đứng bên cạnh em mà. – Hường tay sờ cằm ra vẻ nghĩ ngợi nghiêm túc rồi nhìn tôi chằm chằm. – Chị là trợ lý của sếp, đáng lẽ phải biết rõ hơn em chứ?

- Trợ lý thì trợ lý, có phải ở chung nhà với anh ta đâu mà chuyện gì cũng biết!

Tôi hậm hực đóng quyển sổ ghi chép. Đùng một cái trở thành trợ lý riêng cho Giám đốc với biết bao ánh mắt săm soi, ganh ghét, tị nạnh, ngưỡng mộ, thắc mắc, tò mò… đương nhiên tôi chưa theo kịp với tiến độ làm việc của anh ta và cả công ty rồi. Cho đến bây giờ, tôi cũng không hiểu vì lý do gì mà mình lại được chọn làm trợ lý. Những lý do của Phan Huy Tín đưa ra, tôi chẳng bao giờ tin đó là thật. Nhân tài ở khắp nước theo như tôi biết qua “thông tấm xã” Cẩm Hường, hằng hà sa số chen chân nộp hồ sơ ứng tuyển vào vị trí này khi công ty thông báo tuyển dụng.

Công ty Phúc An mà lại, lớn chứ chẳng phải đùa.

Lương cao, phúc lợi tốt, nhưng… thời gian biểu của một cô gái bình thường thích an phận như tôi đã bị xáo trộn hết cả.

Lẽ nào câu “hồng nhan bạc phận” lại linh ứng với cái đứa chẳng có nhan sắc như mình? Nếu có một điều ước, mình ước gì xuất hiện một chàng bạch mã hoàng tử, à không, thời buổi này làm gì còn hoàng tử cưỡi ngựa, tôi cũng không dám ước mơ cao sang, chỉ cần diện mạo ngang ngửa với mỹ nam Lâm Phong là đủ, giúp tôi thoát khỏi tình trạng hiện giờ, tôi tình nguyện hiến dâng tấm thân bé bỏng này cho chàng.

Gục mặt xuống bàn, nước… bọt chỉ muốn trào ra.

- Nguyễn Thị Kiều Lan!

Lại nữa! Cái tên cúng cơm của mình, trong công ty này, ngoại trừ một người ra, thì còn ai vào đây? Lần này muốn đuổi tôi thì cứ đuổi, tôi sẽ ngang nhiên ngẩng cao đầu mà rời khỏi nơi-đắt-giá này. Tương lai ra sao thì ra, hiện tại ra sao thì mặc, bất quá ở nhà phụ mẹ làm bánh rồi đi giao hàng cũng được.

Nghĩ vậy nên tôi đứng bật dậy, lấy tay chùi mép với thái độ cương quyết rồi đường đường chính chính quay lại đối mặt với người đàn ông kia, giọng lanh lảnh:

- Sếp, em đã quyết định rồi, em muốn… nghỉ…

Chưa nói hết câu thì miệng tôi đã cứng đơ khi trông thấy người đứng bên cạnh.

Anh ấy… mỹ nam của đời tôi… anh ấy… Lẽ nào ông trời đã thực sự nghe lời khẩn cầu và thương cho số phận trớ trêu, cuối cùng đã mang anh ấy đến cứu rỗi đời tôi?

- Lâm Phong! – Tôi thốt lên đầy kinh ngạc.

- Ơ… chị biết tên em à? Nhưng em không phải họ Lâm.

Ôi, giọng nói thật ngọt ngào. Mà… gì cơ? “Chị” à? Nhìn mặt tôi già lắm sao?

Tôi chưa kịp tiến lại gần hỏi cho ra lẽ thì đã nghe một tiếng “bộp”.

- Ui da!

- Có biết trong giờ làm mà ngủ gật là vi phạm nội quy không hả? – Anh ta cầm xấp tài liệu trên tay phát vào đầu tôi với một phong thái vô cùng bình thường như thói quen, tiếp tục đanh giọng. – Mà vừa nãy em nói là muốn gì, nghỉ gì?

- Em… em… à… em định xin phép sếp tuần sau cho em nghỉ một ngày ạ.

Tôi từ hành động xoa đầu chuyển qua gãi đầu, ấp a ấp úng. Làm sao tôi có thể xin nghỉ việc trong trường hợp này chứ?

- Chỉ vậy thôi sao? Chiều nay viết đơn nói rõ lý do, tôi sẽ xem xét lại. Quay lại vấn đề kỷ luật, em đọc tôi nghe điều thứ mười trong bảng nội quy của công ty, ngay lập tức!

Ba chữ “ngay lập tức” anh ta nói nhẹ nhàng lắm, đôi môi cong lên thành nụ cười cũng tươi lắm nhưng lại khiến không chỉ riêng tôi mà các nhân viên khác đều cảm thấy nặng nề như đang trong tiết học bị giáo viên trả bài.

Tôi liếc mắt tìm người để cầu cứu. Thế mà người này thì cúi gằm mặt như nhìn giày có bị… đạp phân không, người kia thì ngước lên trần nhà và xoa cằm làm điệu bộ suy nghĩ, có người còn lén lút lẩm nhẩm đọc lại nội quy đang hé mở trên bàn làm việc. Tôi biết mình chỉ có thể tự lực cánh sinh.

- Dạ… điều thứ mười… là… là…

- Mai, em đọc cho Lan nghe!

Chưa kịp để tôi nhớ hoặc sáng tạo thêm điều nào đó, anh ta đã chuyển ánh nhìn vào người đang đứng sau lưng tôi.

Mai vào làm trước tôi khoảng một tháng, vị trí nhân viên thiết kế. Cô nàng này có chút không hài lòng với tôi vì trong ngày thứ ba làm việc, tôi đã lỡ làm đổ cả lọ mực in vào mẫu thiết kế logo của khách hàng mà cô ta vừa được duyệt. Tôi không bị chỉ trích gì nhiều với lý do “nhân viên mới”, còn Mai thì lại bị sếp quy vào tội không cẩn thận, để tài liệu lung tung. Thế nên, những ngày sau đó tôi đều bị cô ta nhìn bằng ánh mắt dành cho kẻ thù.

Tôi nghĩ lần này Mai sẽ đọc vanh vách từng chữ để lên mặt với tôi cho mà xem.

- Dạ thưa sếp, điều thứ năm là… là… à… em nhớ rồi… là không được dùng máy tính của phòng làm việc cho việc cá nhân. Nếu vi phạm thì sẽ…

Quả thật là cô ta trả lời vanh vách. Tôi đang suy nghĩ điều cô ta đang đọc có liên quan gì đến tôi hay không thì đột nhiên cô ta im bặt. Ngẩng đầu nhìn, thì ra sếp đã giơ tay ra hiệu ngừng lại.

- Đó là điều thứ mười hai.

Anh ta lại dùng giọng nói nhẹ nhàng mà đầy cân nặng đó. Tôi không cần nhìn cũng đoán được gương mặt Mai đang có biểu cảm gì. Không hiểu sao tôi cảm thấy trong lòng có chút khoái chí, theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay che miệng cười.

- Cười gì hả?

- Úi!

Trời ạ! Lần này chẳng phải là đồ vật, anh ta dùng tay cốc đầu tôi một cái đau điếng.

- Điều thứ mười: Không được ngủ gục trong giờ làm việc với bất cứ lý do gì. Phạt năm mươi ngàn cho mỗi lần vi phạm.

Anh ta nhấn mạnh từng chữ.

- Nhưng em không ngủ gục mà sếp.

- Thế cái gì dính trên mép em kia?

Tôi vội đưa tay sờ mép, vừa ấm ức lại vừa buồn cười. Anh ta điên thật rồi, nghĩ rằng tôi ngủ gục đến… chảy nước bọt sao? Đúng là tình ngay lý gian. Chẳng lẽ tôi thành thật khai báo cái sự mơ mộng về chàng mỹ nam kia?

Thôi, năm mươi ngàn, chấp hành cho yên chuyện.

- Khoan đã!

Tôi định đi đến chỗ đặt thùng tiền nộp phạt thì bị gọi lại. Chuyện gì nữa đây?

- Điều ba mươi – cũng là điều cuối cùng trong nội quy: Nhân viên nào không thuộc hai mươi chín điều trên khi có kiểm tra đột xuất sẽ bị phạt năm trăm ngàn.

Hả? Năm… trăm… ngàn? Là… là nửa triệu đó! Lại còn chưa đến ngày lãnh lương. Tại sao tôi lại chả có ấn tượng gì với cái điều đắt tiền nhất thế chứ? Lần này thật sự muốn rớt nước mắt.

- Sao còn đứng đó? Lúc nãy muốn đi nộp phạt lắm mà! Nhanh lên rồi vào làm việc!

- Em lấy tiền đã.

Tôi ủ dột quay lại bàn làm việc mở bóp tiền mà lòng đau như cắt. Sáng nay đi vội mang theo có sáu trăm nhìn, giờ tự dưng mất hết năm trăm rưỡi, có ai khổ như mình không trời?

- Mai, cả em cũng bị phạt!

Mắt tôi như sáng lên khi nghe câu này. Tôi cứ tưởng anh ta chỉ thích hướng mũi tên về phía tôi, thì ra cũng công chính liêm minh phết.

Có người đồng cảnh ngộ cũng phần nào an ủi.

Tôi xót xa bỏ tờ năm trăm ngàn mới tinh vào thùng tiền, chẳng muốn bỏ tay ra chút nào. Chưa kịp nói lời tạm biệt thì có người đẩy mạnh tay tôi, tiền thong thả rơi vào thùng.

- Đồ hại người hại bạn!

À, thì ra là Mai. Lần này xem ra cô ta và tôi “không đội trần chung” rồi. Ý là trần nhà của văn phòng đấy!

Tôi nhún vai, bĩu môi tỏ vẻ không quan tâm.

- Mọi người lại đây!

Sau tiếng vỗ tay lộp bộp như tiếng trống tập hợp, các nhân viên nãy giờ đứng yên bất động xem cảnh “trả bài” nhanh chóng đứng dàn ngang theo thứ tự cấp bậc. Tôi cũng len vào đứng cạnh sếp.

- Như tôi đã đề cập vào tuần trước, công ty của chúng ta sẽ có thêm nhân viên mới. Cậu ấy tên là Trần Văn Phong, ứng tuyển vào vị trí nhân viên truyền thông, sẽ thử việc trong hai tuần.

- Trần Văn Phong… không phải Lâm Phong sao?

Tôi nói thật nhỏ cốt để chỉ mỗi tôi nghe thấy, thế mà người sếp bên cạnh vẫn tằng hắng nhắc nhở.

- Trần Văn Phong, nghe giống tên sếp quá chị nhỉ?

Hường đứng bên trái huých tay tôi, rồi ghé miệng vào tai tôi nói khẽ. Tôi đoán sếp cũng nghe được nên không trả lời mà cố tình đưa mắt nhìn anh ta thăm dò.

- Phong là em trai của tôi.

Như sét đánh ngang tai. Anh ta có người em trai đẹp như mỹ nam Hồng Kông thế sao? Tôi có nghe lầm không nhỉ? Gương mặt của hai người có nét nào giống nhau đâu?

- Nhưng dù là ai đi nữa thì công ra công, tư ra tư, làm tốt được thưởng, sai sẽ phạt. Mọi người cứ yên tâm làm việc, không cần vì tôi mà dễ dãi. Nếu như phát hiện ra có người bao che, tôi sẽ nghiêm khắc kỷ luật cả hai.

Sao anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý khi nói ra hai từ “bao che” kia chứ? Phải, tôi sẽ đối xử tốt với “mỹ nam”, nhưng anh biết công tư phân minh, tôi cũng biết vậy.

- Được rồi! Mọi người làm việc đi! Hôm nay có một dự án mới, hai giờ chiều nay tập trung tại phòng họp! Phong, bàn làm việc đằng kia.

“Mỹ nam” đi lướt qua tôi, phảng phất mùi hương nước hoa thơm lừng mà tôi không biết hiệu gì. Bỗng chốc trong lòng tôi dâng lên một niềm hào hứng khó tả. Từ nay trở đi, chắc sẽ là những ngày thú vị lắm đây.
 

Sâu

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.969
Gạo
3.600,0
Hoan nghênh chị tieuchi91!
Nội dung truyện thì em chưa thấy có gì nhiều để nhận xét. Em chỉ nhận xét 2 tẹo thôi nhé.
1. Phần mở đầu, chị quên cách đoạn, để đoạn dính chùm hơi khó đọc.
2. Đến phần nội dung, em nhận thấy chị sử dụng hơi nhiều dấu chấm than (!) và nó sắp trở thành một kiểu lạm dụng để biểu đạt cảm xúc của người nói trong khi điều này là hoàn toàn không cần thiết, người đọc theo dõi truyện của chị hiểu được đến lúc nói câu đó, nhân vật trong truyện dứt khoát, cầu khiến, than thở,... như thế nào.
 

tieuchi91

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/2/15
Bài viết
13
Gạo
0,0
Hoan nghênh chị tieuchi91!
Nội dung truyện thì em chưa thấy có gì nhiều để nhận xét. Em chỉ nhận xét 2 tẹo thôi nhé.
1. Phần mở đầu, chị quên cách đoạn, để đoạn dính chùm hơi khó đọc.
2. Đến phần nội dung, em nhận thấy chị sử dụng hơi nhiều dấu chấm than (!) và nó sắp trở thành một kiểu lạm dụng để biểu đạt cảm xúc của người nói trong khi điều này là hoàn toàn không cần thiết, người đọc theo dõi truyện của chị hiểu được đến lúc nói câu đó, nhân vật trong truyện dứt khoát, cầu khiến, than thở,... như thế nào.
Chị cảm ơn bé Sâu đã nhận xét truyện của chị nhé. Chị đã chỉnh sửa phần đầu và lưu ý hơn ở những chương sau. ;;)
 

tieuchi91

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/2/15
Bài viết
13
Gạo
0,0
2.

Cuộc họp kết thúc với sự hoang mang tột độ của các nhân viên khi vị sếp đáng kính của chúng tôi đưa ra yêu cầu trong hai tuần phải hoàn thành tất cả mọi công đoạn từ ý tưởng kịch bản đến kế hoạch sản xuất một TVC với độ dài chỉ một phút để quảng cáo online các loại mỹ phẩm từ xứ Hàn do thương hiệu Beauty độc quyền phân phối. Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như thương hiệu này dạo gần đây không bị rêu rao những tin tức xấu về chất lượng sản phẩm. Cũng chính vì sự việc nghiêm trọng nên bà Loan Châu – Giám đốc điều hành phía bên Beauty đã có buổi làm việc trực tiếp với sếp Phúc, hy vọng anh ta sẽ đồng ý hợp tác và giúp thương hiệu lấy lại sự tin tưởng của người tiêu dùng.

- Lan, gọi điện thoại cho tài xế, mười lăm phút nữa tôi đi gặp khách hàng.

Tôi vừa gật đầu vừa “dạ” một cách ngoan ngoãn rồi mỉm cười nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng của sếp. Cánh cửa khép lại sau lưng, tôi mới sực nhớ ra một chuyện quan trọng, hình như tôi vẫn chưa có số điện thoại của người tài xế kia. Tôi nhanh chóng quay lại mở cửa phòng và tranh thủ hỏi.

- Sếp ơi, em chưa có… Á…

Thánh thần thiên địa ơi, một cảnh tượng hãi hùng trước mắt tôi. Anh ta đang làm cái quái gì vậy?

- Xin lỗi sếp, em không nhìn thấy gì hết.

Tôi vội vàng xoay lưng lại, hai tay theo quán tính giơ che mặt, nghe tiếng quở trách phía sau.

- Vào phòng sao lại không gõ cửa? Tùy tiện như thế có biết tội gì không?

- Em… em xin lỗi. Em vội quá nên quên mất. Mà em cũng không nghĩ sếp lại… lại… thay quần áo trong phòng làm việc.

Đúng thật là tôi chưa thấy người Giám đốc mà như anh ta, biến thái thì thôi chứ, không nhớ còn có một người trợ lý mong manh dễ vỡ này sao? Tối nay chắc lên cơn sốt mất thôi.

- Đây đâu phải là lần đầu tiên. Mọi người ở đây không ai nói gì vì chưa ai dám vào phòng tôi mà không gõ cửa cả.

Nói như thế hóa ra lại là lỗi của tôi à? Cuộc sống này không còn tồn tại công bằng nữa rồi.

Tôi thở dài với những suy nghĩ miên man mà không biết anh ta đã đến gần từ lúc nào. Cho đến khi nghe mùi nước hoa nồng nàn phảng phất, tôi len lén quay người cốt để xem anh ta xong xuôi chưa thì cả gương mặt lại chạm vào lồng ngực cứng ngắc của kẻ “biến thái” ấy.

- Ui da!

Lại bị cốc đầu.

- Vào đây làm gì?

- Em hỏi xin sếp số điện thoại của tài xế. Từ lúc vào làm đến giờ, ngoài số điện thoại của sếp, em còn chưa có số của các nhân viên khác nữa.”

- Đây không phải là trách nhiệm của tôi, sao không đi mà hỏi bên phòng Nhân sự?

- Em đi hỏi liền ạ. Em cảm ơn sếp.

- Mất thời gian. Đưa điện thoại đây, mau!

Tôi chưa kịp mở khóa điện thoại đã bị anh giật lấy, bấm bấm liên tục một dãy số rồi đưa lại. Trong đầu tôi thắc mắc: Anh ta nhớ rõ số điện thoại của người tài xế kia như thế thì tại sao không gọi luôn cho nhanh, gọn, lẹ? Anh ta nghĩ trợ lý thì không có việc gì làm ngoài hầu hạ anh ta à?

- Cảm ơn sếp ạ. Em gọi liền đây. – Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng tôi vẫn phải giả lả trước mặt anh ta.

- Đi ra ngoài mà gọi, thích ở trong phòng tôi lắm sao?

Trời ạ, tôi muốn điên lên rồi. Nếu không vì hoàn cảnh gia đình và… “mỹ nam”, tôi sẽ không ở đây chịu mọi sự hành hạ ngang ngược thế này đâu.

- Em ra liền, ra liền.

- Lần sau mà không gõ cửa thì đừng trách nhé!

Còn phải cảnh cáo tôi một câu nữa anh ta mới vừa lòng.

Tôi gọi điện thoại cho tài xế xong thì vào phòng bếp pha tách café trước khi làm tiếp các việc còn lại. Tự dưng trong đầu tôi như cuốn băng bị tua lại vào thời điểm vừa rồi, ngay khoảnh khắc đứng chết trân vì bất ngờ, mắt tôi đã kịp lưu lại hình ảnh bộ ngực trần săn chắc của sếp. Thường ngày chỉ nhìn thấy anh ta trong lớp áo sơ mi và vest khoác ngoài, không ngờ cũng vai u thịt bắp thế, hình như có cả cơ bụng mà người ta hay dùng từ “sáu múi” để ám chỉ nữa.

Anh ta có mấy múi nhỉ? Mình vẫn chưa kịp đếm.

Tôi cảm thấy buồn cười với cái ý nghĩ có vẻ không-nghiêm-trang của mình rồi tự nhiên mặt nóng bừng cả lên. Đừng nói là chỉ vì bộ ngực trần kia thôi mà say nắng nhé? Không bao giờ, không bao giờ đâu. Cho dù trên thế giới này chỉ còn lại anh ta và một con heo, tôi cũng sẽ chọn con heo về… làm thịt, còn anh ta thì…

Sao lại như thế chứ? Mình chẳng có chính kiến gì cả.

Lan ơi là Lan, từ bao giờ trong đầu mi có những suy nghĩ rối rắm như thế này? Ôi, phát điên mất!

Tôi tự tát vào mặt mình lấy lại tỉnh táo. Nào ngờ…

- Chị, chị sao vậy? Chị không khỏe à?

Là giọng của “mỹ nam”. Chết tiệt! Lại gọi bằng “chị”.

Tôi quay sang nhìn nam nhân đang đứng trước mặt. Sao trên đời này lại có chuyện kì lạ thế nhỉ? Cặp mắt này, sống mũi này, cái miệng móm móm và ngay cả cái cằm nhọn không thể nào nhầm lẫn của anh Lâm Phong, giống không hiểu được. Mà điều kì lạ hơn nữa là, người anh trai kia sao chẳng có nét nào giống vậy?

- Anh bao nhiêu tuổi? – Tôi hỏi ngay vào vấn đề.

- Ơ… hai mươi sáu.

- Lớn hơn em hai tuổi đó, sao cứ “chị, chị” vậy hả? Có biết điều cấm kị nhất của con gái là bị gọi bằng “chị” không?

Tôi chống nạnh, hùng hổ tra cho ra lẽ. Nghĩ sao thế, lớn hơn mình những hai tuổi mà “chị” ngọt xớt.

- Vậy à? Em… à không, anh… xin lỗi. Anh không có ý gì cả, trông em chững chạc quá, anh không nghĩ em tuổi nhỏ mà tài cao như vậy.

Anh vừa gãi đầu vừa cười. Ôi, nụ cười cũng mang kiểu cách của anh Lâm Phong, lại còn dẻo miệng nữa chứ, làm tôi ngượng nghịu chẳng biết phải làm sao, cứ đứng lóng ngóng đó, hết cúi gằm mặt rồi lại lấy tay vuốt tóc, quên hết cơn hậm hực vừa nãy.

- Sắp tan ca rồi em còn uống café à?

Phong bình thản hỏi khi nhìn thấy ly café tôi đã pha xong.

- Thường ngày vào đầu giờ trưa em đã uống rồi, nhưng vì lúc nãy bận họp nên không uống được. Mà em bị nghiện anh ạ, phải uống đúng cữ, chứ không thì đầu óc cứ lơ mơ ở đâu đấy. Chắc anh cũng biết anh trai của anh như thế nào rồi, em phải thật tỉnh táo mới thoát khỏi những hình phạt của anh ấy.

Anh không nói gì, mỉm cười rồi rót đầy ly nước. Uống xong một ngụm, anh mới quay sang tôi đáp lời.

- Phải, anh Phúc rất nghiêm khắc, nhưng anh ấy thật sự rất giỏi. Tất cả mọi chuyện anh đều kém xa anh ấy. Tốt nghiệp đã hơn bốn năm mà đây mới là lần đầu tiên anh đi làm ở một công ty lớn như thế này. Nên là, nếu có việc gì anh chưa biết, nhờ em chiếu cố nhé.

Tôi suýt làm rơi ly café khi Phong đưa tay vịn lấy vai tôi. Không biết gương mặt tôi khi ấy trông ra sao, tôi chỉ biết rằng sau khi nghe loáng thoáng câu: “Anh ra ngoài làm tiếp công việc đây”, tôi vẫn còn giữ nguyên tư thế đó sau vài phút nữa mới bình tĩnh mà trở về bàn làm việc.


Cuối cùng cũng nhập xong mọi dữ liệu vào máy, tôi vươn vai, uốn éo cơ thể mỏi nhừ rồi xách túi đứng dậy ra về. Văn phòng hình như đã không còn ai rồi. Từ lúc nào tôi trở thành nhân viên gương mẫu sáng đi sớm, chiều về trễ thế này?

- Lan! Đợi đã!

Là Phong gọi. Tôi nhanh tay bấm nút mở cửa thang máy để Phong kịp vào.

- Em tưởng anh về rồi chứ.

- Anh xem đi xem lại tài liệu của bên Beauty để lên kế hoạch truyền thông. Mọi thứ đều ổn nếu như không có việc bị một tin tẩy chay về chất lượng sản phẩm. Nếu công ty mình cứ giữ mỗi cách quảng bá thì không ổn chút nào, thời gian lại gấp rút.

Phong khoanh tay đăm chiêu. Giờ về rồi mà anh ấy còn nghĩ đến công việc, quả thật là một người đàn ông chuẩn mực.

Tôi cũng từng đọc qua tin tức đó. Một người phụ nữ đã post hình gương mặt bị nổi đầy đốm đỏ lên Facebook – mạng xã hội lớn hiện nay và theo lời kể, cô ấy đã dùng kem dưỡng da của Beauty. Sau ba ngày sử dụng, da bắt đầu ngứa, khô ráp và mẫn đỏ. Mặc dù không có bằng chứng nào cụ thể và rõ ràng, nhưng tâm lý chung của người tiêu dùng, chỉ cần một vấn đề nhỏ cũng đủ để họ bị lung lay niềm tin. Nói đi đâu xa, ngay cả tôi khi đọc tin tức đó, khi chưa đặt chân vào Phúc An làm việc, tôi cũng đã trề môi và nói với mẹ rằng: “May mà làn da con được di truyền từ mẹ, không mụn cũng không sạm, tuy không trắng hồng nhưng mịn màng tự nhiên, chẳng cần phải dùng mỹ phẩm làm gì để tiền mất tật mang. Chắc sau vụ này, Beauty phá sản thôi.”

Cuộc đời quả thật éo le. Giờ phút này đây, tôi lại là một thành viên trong việc giúp đỡ Beauty thoát khỏi tương lai bị phá sản.

Ting!

Tiếng thang máy báo hiệu khiến tôi và cả Phong thoát khỏi những suy nghĩ riêng của cả hai. Bỗng nhiên hai đứa nhìn nhau rồi cùng phì cười mà không hiểu cười vì điều gì. Lòng tôi có chút là lạ.

- Em về nhà luôn hay đi hẹn hò? – Phong vừa hỏi vừa dắt hộ tôi chiếc xe ra khỏi hai chiếc bên cạnh, anh cười đầy ẩn ý.

- Sao anh biết em có hẹn thế? Ngày nào em cũng hẹn với tình yêu của em cả.

Tôi liếc mắt nhìn Phong, nụ cười trên môi anh có vẻ nhạt dần. Mà chắc là do tôi tưởng tượng.

- Chà, chà, thế công ty mình chắc có cả khối anh thất vọng nếu biết tin em đã có người yêu rồi đấy!

- Này, này, anh không được nói lung tung, em mà ế đến già thì anh chịu trách nhiệm nhé, em vẫn chưa có người yêu mà. Tình yêu của em là người mẹ hiền dịu đang ngồi chờ em về ăn cơm kìa.

Phong ngơ ngác nhìn tôi vài giây rồi bật cười. Anh bất chợt cốc đầu tôi.

- Em láu cá thật.

- Á! Anh trai anh ngày nào cũng gõ đầu em, giờ lại thêm anh. Em cao thêm một centimet nào thì đều bị anh em nhà anh làm hụt đi mất rồi. Số em rõ khổ! Hứ! Em về đây!

- Chân ngắn đáng yêu mà…

Tôi ngồi trên xe chạy đi mà còn nghe giọng Phong cố tình hát với theo bài hát “Chân ngắn”. Suốt ngày hôm đó, thỉnh thoảng tôi lại cười một mình khiến mẹ cứ phải sờ trán xem tôi có sốt không.


Mẹ tôi mở cửa hàng làm bánh, nhỏ thôi nhưng cũng có chút tiếng tăm ở… phường. Đi đến địa phận phường nhà tôi, cứ hỏi người ở đó, ai cũng biết đến cửa hàng “Bánh ngọt bà Năm”. Tôi muốn kiếm thêm tiền mở rộng cửa hàng hơn nữa, thuê thêm vài người phụ giúp mẹ, chứ buôn bán cũng có vài mối làm ăn, đặt hàng giao mà chỉ có hai người, mẹ không mệt tôi cũng thấy xót.

- Mẹ thuê thêm người giao hàng đi chứ? Mẹ già rồi, đường xá giờ lại không an toàn, một mình mẹ đi như vậy, rồi nhiều khi mấy người kia muốn quỵt tiền của mẹ thì sao? Không được! Mẹ không được đi giao bánh nữa.

- Nuôi con tới lớn, giờ con chê mẹ già, không làm được việc gì à?

- Con không có ý đó, con chỉ muốn mẹ giữ gìn sức khỏe thôi.

- Xời, mẹ còn khỏe hơn con. Quanh năm suốt tháng con có thấy mẹ bị ốm đau bệnh tật gì không? Trẻ như con, ra gió chút là cảm cúm, sốt này nọ, còn dám nói mẹ già.

- Rồi, rồi, mẹ không già, được chưa? Nhưng con vẫn phải tìm thêm người giúp mẹ thì con mới yên tâm, nếu không thì… con sẽ chẳng lấy chồng đâu.

Nói đến chữ “chồng”, phút chốc trong đầu tôi thoáng qua hình ảnh của “mỹ nam”, miệng không kiềm được nở một nụ cười gian manh.

- Nhìn con kìa. Thèm chồng rồi à? Mẹ nhớ không lầm có người từng tuyên bố ở giá suốt đời chăm sóc cho mẹ mà? Đúng là nuôi con lớn rồi cũng có ngày bỏ đi hết. Như chị hai con vậy…

Giọng mẹ chùng hẳn. Mẹ lại nhớ bà chị hai đáng ghét kia rồi. Đã bao nhiêu lần tôi nhắc nhở mẹ quên con người đó đi, tham lam vật chất mà bỏ bê gia đình, không đáng để mẹ phải để tâm rồi tự chuốc phiền muộn.

- Mẹ biết con vẫn còn giận chị hai con chuyện trước đây, nhưng dù gì hai đứa cũng là máu mủ, đều là con của mẹ. Giờ này không biết nó làm gì, ở đâu, thằng Hoàng có đối xử tốt với nó không…

- Mẹ! – Tôi gắt gỏng ngắt lời.

- Mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý nhắc đến.

- Con đi ngủ đây!

Tôi đứng lên đi một mạch vào trong phòng, nghe tiếng mẹ thở dài phía sau lưng. Mẹ không hiểu, vết đứt tay dù nhỏ thế nào cũng để lại sẹo, đằng này cả một nhát dao đâm thẳng vào trái tim tôi, hết đau thì cũng trở thành nỗi ám ảnh. Thêm nữa, người cầm cán dao ấy, lại chính là người chị cùng cha cùng mẹ với tôi.

Kiều My lớn hơn tôi hai tuổi. Hai chị em lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ, thiếu vắng tình thương của cha. Khi tôi lên năm, lúc đấy nhà cửa ruộng vườn ở quê bán đi hết, ba dắt mẹ và hai đứa con vào Sài Gòn sinh sống, chưa được bao lâu thì ba bỏ đi theo người đàn bà khác, để lại ba mẹ con tôi sống cơ cực ở nơi xứ lạ quê người. Cũng nhờ mẹ biết làm bánh, nên hồi đó thường gửi hai chị em tôi qua nhà hàng xóm rồi đi bán ở các trường học, chật vật qua ngày nhưng mẹ cũng nuôi nấng hai đứa con ăn học đàng hoàng. Tôi nhớ rất rõ lời mẹ dặn, phải cố gắng học hành đến nơi đến chốn, chỉ có con đường học vấn mới hướng đến một tương lai tốt đẹp. Và tôi đậu Đại học trong niềm hạnh phúc tột cùng của mẹ, trong sự ganh tị của chị My. Chị ấy chỉ tốt nghiệp Phổ thông, loại trung bình. Tốt nghiệp được là đã một kỳ tích, tôi không hiểu tính cách chị ấy như thế nào mà lại thích gây rắc rối đến thế, học hành chểnh mảng, thường xuyên làm mẹ buồn phiền, chỉ giỏi yêu đương nhăng nhít ngay từ lúc mới bước vào cấp ba, đến khi trưởng thành một chút thì lại giỏi trong việc… cướp người yêu của người khác.

Nói đến đây chắc ai cũng hiểu được phần nào hiềm khích giữa tôi và người chị ruột, cũng như lý do vì sao tôi hằn học khi mẹ nhắc đến người tên Hoàng.

Ba năm trước, mối tình đầu tiên sau những năm tháng tôi chỉ biết vùi đầu vào việc học là cuộc tình dành cho Hoàng trong thời gian thực tập. Hoàng là trưởng phòng Nhân sự của công ty đó. Bốn tháng tìm hiểu, sáu tháng quen nhau, cứ ngỡ tôi đã tìm được một nửa thực sự của mình, tình đầu cũng là tình cuối, đột nhiên tôi phát hiện anh ta và chị My lén lút bên nhau. Cho dù bây giờ tôi không nhớ rõ những đường nét trên gương mặt Hoàng hoặc lãng quên tất cả những kỷ niệm ngọt ngào giữa tôi và anh, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được hình ảnh người mình yêu thương, hứa hẹn bao điều khi bên cạnh mình lại cùng người khác ân ái trên giường, mà người đàn bà đó còn là chị ruột của mình. Sau vài câu la mắng và cái tát của mẹ, chị ấy bỏ đi theo Hoàng. Chị ấy nói Hoàng thừa sức chăm sóc chị với công việc và gia thế của anh ta. Ừ, bản thân Hoàng vốn dĩ được sinh ra trong một gia đình khá giả. Thời gian quen nhau anh ta đều tặng tôi những món quà đắt tiền trong những ngày lễ. Đương nhiên tôi rất thích, và tôi nghĩ bất kì người con gái nào cũng thích được người yêu tặng quà, rẻ cũng được, đắt tiền thì càng tốt. Nhưng không phải ai cũng vì thế mà lợi dụng tình cảm để trục lợi. Tôi yêu Hoàng là tình cảm chân thành. Thứ tình thuở mới biết yêu đó, tôi dồn hết vào cho anh. Ngày chia tay, tôi chưa kịp trả lại những món quà ấy thì chị My đã vào phòng tôi lục tung rồi mang đi theo trong sự ngăn cản bất lực của mẹ. Còn tôi chỉ đứng trơ mắt nhìn chị ấy. Và bắt đầu từ khoảnh khắc đó, tôi đã xem như mình không có người chị nào cả. Tôi chỉ có người thân duy nhất là mẹ, chỉ mẹ mà thôi.

Tôi trở mình, mắt nhắm mà mãi chẳng ngủ được. Từ sau cuộc tình đó, tôi cũng có yêu, cũng có chia tay, nhưng tất cả như từng đợt gió, qua mùa tan mất rồi lại thôi, chẳng để lại chút dư vị gì.


Ý tưởng kịch bản TVC của Cẩm Hường, Minh Thành, Quỳnh Mai – bộ ba nhân viên đầu não của công ty – bị bác bỏ nặng nề trong cuộc họp cách deadline chỉ còn năm ngày vì không có gì khác biệt so với những đoạn quảng cáo thông thường đã được chiếu trên tivi hay kênh truyền thông Youtube. Sau tiếng đóng sầm cửa phòng họp thật mạnh của sếp, người thì thở dài thườn thượt, người thì ngồi im bất động vì run sợ, người thì nhìm đăm đăm mớ tài liệu rối tung trên bàn.

Tôi và Phong đưa mắt nhìn nhau. Cũng may tôi không cần chịu trách nhiệm gì với những việc đòi hỏi sự sáng tạo, trí tưởng tượng của tôi không được phong phú cho lắm, nếu nghĩ theo hướng mà trong phim thường hay đề cập thì có lẽ chưa đến lúc bế tắc, thể nào đến cận ngày deadline, mọi vấn đề đều được “vai chính” giải quyết ổn thỏa. Mà trong công ty này, “vai chính” ấy… là ai?

- Mọi người đừng nản chí, vẫn còn đến năm ngày, nhất định chúng ta sẽ tìm được ý tưởng mới. – Phong phá tan bầu không khí nặng nề, anh vỗ vai Thành. – Mình thử suy nghĩ theo hướng khác xem sao.

- Còn hướng nào nữa chứ? Các dòng mỹ phẩm thì tới lui cũng chỉ theo kiểu này thôi: gương mặt sạm đen, đầy mụn, sau một khoảng thời gian dùng sẽ trở nên trắng sáng. Thời gian lại gấp rút, bên Beauty nếu chịu chi tiền thì chúng ta có thể mời người nổi tiếng để quay clip, tôi nghĩ ý tưởng này không phải là không khả quan.

Mai đứng dậy vừa sắp xếp lại tài liệu trên bàn vừa nói bằng giọng chán chường.

- Tôi nghĩ anh Phúc cũng không muốn làm khó mọi người, chỉ vì lần này bên Beauty đang vướng phải tin đồn không hay, nếu ý tưởng quá thông thường sẽ khó gây ấn tượng và đánh tan dư luận. Dù sao Phúc An đang trên đà phát triển mạnh so với các công ty cạnh tranh, báo chí cũng để mắt đến, chúng ta thật sự nên cố gắng nhiều hơn. Nếu lần này có thể giúp Beauty vượt qua “đại nạn”, lấy lại lòng tin của người tiêu dùng, không chỉ Phúc An có lợi, nhân viên chúng ta cũng thế mà, phải không?

Tôi muốn giơ tay lên làm hành động ủng hộ mạnh mẽ với lời động viên của Phong nhưng nghĩ vào tình cảnh này chắc không thể để bộc lộ cái sự… mê trai của mình được. Tôi đành kiềm lại và gật gật đầu, nhỏ nhẹ hùa theo.

- Ừ, Phong nói đúng đó, mọi người đừng nản.

- Lan thì biết gì về những việc này mà nản hay không nản? – Mai đột nhiên cười khẩy.

- Mai nói vậy là ý gì hả?

Mặt tôi nóng bừng vì câu nói và nét mặt đầy vẻ mỉa mai kia.

- Nói thẳng luôn, trợ lý như Lan thực chất chỉ là người sai vặt, sếp bảo làm gì thì làm đó, có cần phải động não như chúng tôi đâu. Ngay cả việc sắp xếp thời gian gặp khách hàng cho sếp Lan còn quên trước quên sau, lúc mới vào sử dụng máy photocopy cũng không biết. Tôi nghĩ, Phúc An sẽ có ngày thất bại ê chề khi Giám đốc Marketing lại có người trợ lý như Lan.

- Nè nè, có phải Mai vẫn còn cay cú vì chuyện bị phạt năm trăm ngàn không vậy? Tôi thừa sức trả lại cho Mai nhé, Mai không được quyền chà đạp người khác như thế.

- Năm trăm ngàn đó không phải là lý do. Tôi chỉ thấy trên đời này không còn công bằng khi Phúc An lại tuyển một trợ lý vô dụng như Lan!

Mai nói như hét vào mặt tôi rồi bỏ đi ra ngoài một mạch, chẳng màng tới những người trong phòng đang sững sờ vì cuộc tranh cãi không đâu nổ ra. Còn tôi, sự uất ức như hóa thạch chặn ngang cổ họng, không thể thốt được thêm lời nào, chỉ có nước mắt tự nhiên trào ra liên tục.

Sáng hôm sau, tôi nộp đơn xin từ chức.
 
Tham gia
31/8/14
Bài viết
17
Gạo
0,0
Có vẻ hợp gu em, chị ơi em hóng! :D
Mà chị đặt tên chương đi chị.
 

tieuchi91

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/2/15
Bài viết
13
Gạo
0,0
3.

Sếp Phúc cầm tờ đơn, xem chừng ba mươi giây rồi tỉnh bơ xé bỏ trong sự ngỡ ngàng của đứa trợ lý vô dụng. Tôi nhăn nhó nhìn anh ta.

- Sếp làm gì vậy?

- Tôi muốn biết rõ nguyên nhân.

- Em cảm thấy mình không phù hợp với vị trí này.

- Thế công việc nhàm chán trước kia phù hợp với em hơn à?

Tôi không trả lời. Cơ bản là không biết phải trả lời như thế nào.

- Tốt nghiệp loại giỏi chuyên ngành Quản trị kinh doanh, em có thấy uổng phí bốn năm ngồi trên giảng đường và chi phí học tập khi làm việc trong công ty Thiên Minh hai năm qua không?

- Em chỉ muốn làm việc đúng với khả năng của mình thôi.

- Khả năng của mỗi người không chỉ giới hạn trong một phạm vi nhất định. Mỗi ngày tám tiếng đến công ty cũng chỉ bao nhiêu việc đó, rồi xem phim, ăn uống, nghỉ ngơi, cứ như thế thì làm sao em biết được khả năng của em như thế nào? Rồi làm sao em phát triển cửa hàng bánh cho mẹ em?

Tôi mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

- Làm sao anh biết em muốn mở rộng cửa hàng bánh cho mẹ?

Tôi cảm thấy trong ánh mắt anh ta có điều gì đó lạ lạ khi nghe tôi hỏi, tách café đang cầm trên tay anh ta cũng chợt khựng lại như vừa rồi đã lỡ lời.

- Tôi luôn tìm hiểu hoàn cảnh của các nhân viên trong công ty. Tôi thừa sức biết ai có khả năng làm việc. Không nói nhiều nữa, ra ngoài đi, tôi đang bù đầu với dự án bên Beauty, không muốn bị xao lãng về những việc khác nữa.

Vậy là sao? Là không được nghỉ việc à? Tôi cứ tưởng anh ta sẽ vui mừng lắm khi thoát khỏi đứa rắc rối như tôi chứ. Mà nghĩ đi nghĩ lại, anh ta nói đúng thật. Thời buổi này xin việc khó khăn, giờ mà nghỉ thì cũng như bắt đầu lại từ đầu, rồi biết đến bao giờ mới giúp được cho mẹ. Hai năm qua làm ở Thiên Minh lương tháng có được bao nhiêu thì cũng chỉ đủ tiền sinh hoạt điện nước mỗi tháng, trong khi làm việc ở Phúc An, với vị trí này, chỉ cần khoảng ba tháng tôi đã có thể giúp mẹ. Thôi đành, xem như vì mẹ, chịu nhẫn nhịn làm việc vậy.

Tôi ậm ừ chào sếp rồi đi ra ngoài. Trước khi tôi mở cửa, sếp bỗng nói thêm.

- Đừng vì lời nói của người xung quanh mà xem thường bản thân mình. Nếu như lần này em nghỉ việc, đồng nghĩa chính em cũng thừa nhận em vô dụng.

Tôi quay mặt lại, sếp vẫn nhìn vào màn hình máy tính, tay gõ gõ liên tục. Không hiểu sao lúc này trông anh ta không đáng ghét chút nào. Tự nhiên tôi thấy có niềm tin hơn vào bản thân mình. Tôi mỉm cười, cảm ơn sếp rồi bước ra ngoài với dáng vẻ đầy thoải mái.

Ừ, ngay cả mình cũng xem thường mình thì suốt đời cũng không được làm việc gì lớn lao đâu. Tôi sẽ cố gắng làm việc cho con nhỏ Mai đáng ghét kia biết, tôi không phải là đứa trợ lý vô dụng.

Hai ngày sau đó, bộ ba đầu não ấy vẫn chưa có ý tưởng gì mới mẻ cho TVC. Sếp Phúc sốt ruột lắm rồi, ngày nào cũng bảo các nhân viên họp và làm việc đến hơn bảy giờ mới cho phép mọi người về nhà. Còn anh ta thì vẫn ở lại công ty, cặm cụi vào máy tính.

Tôi uể oải xách túi đứng dậy, nhìn thấy Phong cũng chuẩn bị về, tôi đến gần hỏi.

- Anh về à?

- Ừ em.

- Còn sếp Phúc thì sao?

- Lát nữa anh ấy về sau.

- Hai anh em anh có vẻ không thân thiết nhỉ?

- Ngược lại là đằng khác. Nhưng những khi có việc quan trọng, anh ấy đều cần khoảng không gian một mình để tập trung. Em cũng về đi, làm phiền anh ấy lúc này không hay đâu.

- Thoát khỏi anh ta em mừng còn chưa kịp ấy chứ.

Thang máy mở, tôi và Phong cùng bước vào. Tôi với tay nhấn nút đóng cửa, Phong cũng vậy, thế là vô tình tay hai đứa chạm nhau. Tôi như bị chạm điện, rụt tay lại liền. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, mà hình như chẳng cần lâu ngày, vì ngay ngày đầu tiên gặp Phong, lửa tình trong tôi đã âm ỉ cháy rồi. Có quá vội vàng không nhỉ? Bao lâu rồi tôi chưa hề có cảm giác này?

- Anh mời em ăn tối được không?

- Hở?

Phong vừa nói gì vậy? Tôi không nghe lầm chứ?

- Nếu như em mệt thì bữa khác cũng được.

- Không, không. – Tôi lắc đầu liên hồi, biết bao giờ mới có “bữa khác” chứ? Mà tôi làm sao có thể từ chối “mỹ nam” của lòng tôi được. – Em không mệt.

- Vậy đi ăn gì đó rồi anh đưa em về. À, anh biết có quán này bán món bánh Kamaboko ngon lắm. Em biết món đó không?

- Biết chứ, biết chứ. Mẹ em làm bánh mà, em từng được thử rồi. Thế mình đi đến đó nhé!

Tôi cười hớn hở, gật đầu bừa. Thật ra tôi chẳng biết món “ka ma” gì đó ra làm sao nữa, hình như có nghe qua mẹ nhắc đến một lần, của Nhật thì phải. Tôi chỉ muốn lấy lòng Phong và để anh ấy biết rằng, hai đứa cũng có sở thích như nhau.

Rồi thì, vì cái tội không chịu suy nghĩ kĩ trước khi nói khiến tôi một phen ngượng ngùng muốn đào lỗ chui xuống đất trốn Phong. Món gì lạ đời, làm từ thịt cá phi lê băm nhuyễn, lại còn ướp đường, muối, lòng trắng trứng và sake Nhật. Mà cái điều làm tôi nhầm lẫn kinh khủng nhất là màu sắc hoa hòe của nó làm tôi liên tưởng đến món bánh dẻo của Việt Nam. Thảo nào khi Phong gọi cùng mì Udon, tôi đã hết sức ngạc nhiên, nhưng lại nghĩ rằng món đấy để dùng làm tráng miệng. Thế là, có đứa hí ha hí hửng cắn một miếng to đùng, nhai nhóp nhép rồi miếng “ka ma” đó bị trào ngược ra ngoài một cách gớm ghiếc không thể nào gớm hơn. Kiều Lan tôi không ăn được cá, nói chi là món lạ như vậy. Suốt buổi ăn đó, tôi chỉ còn biết cắm mặt vào phần mì mà nhai nuốt.

Phong chẳng những không cười tôi, không tỏ ra xấu hổ hay ngượng ngùng vì đi cùng một đứa con gái vô duyên như tôi, mà anh còn tận tâm hỏi han tôi này nọ, gọi món khác cho tôi ăn, lại còn nhã ý đưa tôi về nhà. Trên đời này người tốt có bao nhiêu? Mà có thật lòng không, cũng không ai biết được. Cứ đà này tôi sợ mình lại sụp hố lần nữa. Vả lại, mẹ dặn con gái đừng nên dễ dãi quá, con trai thường thích chinh phục những gì khó khăn hơn, nên thôi, đi ăn cùng xem như đã bước thêm một bước rồi. Từng bước sẽ hạn chế việc té đau hơn là chạy vèo.

- Em tự về được rồi, anh đi cùng em lại phải vòng đường ngược lại. Hẹn mai gặp anh nhé!

Tôi tạm biệt Phong rồi leo lên xe chạy đi. Nhìn qua kính chiếu hậu, tôi thấy anh vẫn đứng đó nhìn theo.

Trên đường về chạy ngang qua công ty, tôi vô thức ngước nhìn, văn phòng vẫn còn sáng đèn. Giờ đã là chín giờ tối, lẽ nào sếp vẫn chưa về nhà? Tôi cho xe chạy vào sát lề đường, ngước nhìn lần nữa. Vừa lúc đó có bóng dáng một người xuất hiện, đứng tựa vào cửa sổ. Đúng thật là anh ta vẫn còn ở lại làm việc.

Không hiểu sao lúc đó, tôi quay xe đi liền, nhưng không phải chạy về nhà mà chạy đến tiệm bánh ngọt trên đường mua vài cái bánh, rồi ghé vào quán cafe tôi thường uống mua một ly café đá ít đường – theo khẩu vị của sếp. Chắc là thương hại anh ta làm việc một mình.

- Ủa? Chú là người mới à? Nhìn chú lạ quá!

Từ lúc vào làm việc ở tòa nhà này, tôi chỉ gặp chú Quang, bảo vệ ở đây. Còn chú nhân viên này, chắc mới vào làm, hay là thường ngày chỉ trực ca tối nên tôi không thấy.

- À, chú mới vào làm được năm ngày, tuần này được phân trực ca tối. Chú tên Vinh, con làm ở công ty nào trong tòa nhà này vậy? Sao giờ còn ở đây? Tăng ca à?

Chắc là biểu cảm trên gương mặt tôi lúc này hiện lên cái câu “Sao chú hỏi nhiều vậy?” nên lập tức chú Vinh ấy giải thích ngay.

- Chú không có ý gì đâu, nghe anh Quang nói làm việc ở đây có nhiều công ty, nhiều người ra vô khó kiểm soát, hỏi kỹ một chút sẽ đảm bảo an ninh hơn.

- Dạ, ra là vậy. Con làm ở công ty Phúc An, trên tầng sáu. Con đi ngang qua thấy đèn văn phòng còn sáng, đoán là sếp vẫn còn làm việc trên đó nên mua chút thức ăn mang lên rồi con về liền. Danh thiếp của con nè, nhìn con cũng đâu có giống người xấu.

Tôi nhanh chóng lấy tờ danh thiếp đưa cho chú Vinh xem, rồi chỉ cần chú ấy gật đầu thì tôi dựng xe rồi chạy ngay về hướng thang máy. Chỉ sợ sếp đi xuống thì phí công sức.

Văn phòng giờ này yên tĩnh dã man, không còn tiếng gõ máy lách cách, không còn tiếng xì xào to nhỏ thảo luận công việc hay nói xấu qua lại lẫn nhau, cũng không có cảm giác nặng nề như tám tiếng làm việc. Nhưng vắng tanh thế này cũng sợ phết. Từ ngoài hành lang đi vào tôi chẳng dám nhìn xung quanh. Mấy phim kinh dị thường hay có những đoạn này, rồi đèn thì cứ chớp tắt, hay bàn tay ai đó đặt lên vai nhân vật chính cộng với âm thanh hồi hộp hù dọa người xem.

Nghĩ đến đây tự dưng tôi thấy sau gáy lành lạnh. Ngu thật, ai đời lại suy diễn đến những thứ linh tinh rồi tự mình dọa mình. Hít một hơi thật sâu, tôi đi vào phòng làm việc của sếp, nhưng chẳng thấy anh ta đâu, cửa lại mở, tôi cứ thế mà bước vào. Tôi lấy từ trong túi ra hai cái bánh và ly café đặt lên bàn.

- Này.

- Á... Chết…

Giật mình vì tiếng gọi phía sau lưng, tay tôi vô tình đụng phải ly café đổ đầy lên mặt bàn, lem sang giấy tờ đang nằm yên vị trên đấy.

- Cẩn thận tài liệu của tôi!

Sếp Phúc từ đằng sau chạy đến, cố gắng cứu vãn tình thế một cách nhanh nhất có thể, nhưng đã muộn. Anh ta thở hắt ra rồi đưa xấp tài liệu đã lem luốc màu café đó ra trước mặt tôi, tay kia thì chống nạnh, đôi mày chau vào nhau, gương mặt đanh lại vô cùng đáng sợ.

- Em làm cái quái gì ở đây vậy? Em có biết tài liệu này quan trọng như thế nào không?

- Em… em xin lỗi… em không cố ý. Em đi ăn cùng anh Phong, trên đường về chạy ngang đây thì thấy sếp còn ở lại nên mua café và thức ăn tối cho sếp. Em…

- Tôi không muốn nghe nữa. – Không đợi tôi nói hết câu, anh ta cắt ngang. Quăng mạnh xấp tài liệu xuống bàn, anh ta ngồi mạnh xuống ghế. – Từ giờ trở đi, đừng làm bất cứ chuyện gì khi tôi không yêu cầu, cũng không cần quan tâm đến việc ăn uống này nọ của tôi, tôi biết cách tự lo cho bản thân. Em về đi.

Tôi chưng hửng nhìn người trước mặt. Thì ra tôi đã lo chuyện bao đồng, nhưng… sao chứ? Tôi chỉ là quan tâm đến cấp trên, nào phải cố tình làm mọi việc trở nên rắc rối như thế này.

- Xin lỗi sếp. Chào sếp, em về!

Chẳng cần biết anh ta có phản ứng gì, tôi tức tốc bỏ về. Anh ta đã nói vậy thì ừ, từ giờ trở đi, ngoài công việc và ở văn phòng ra, gặp anh ta tôi sẽ đứng cách xa vài trăm mét, xem anh ta như người xa lạ.


Ngày hôm sau vào công ty, tôi cứ lầm lầm lì lì làm việc. Chắc biểu cảm trên gương mặt tôi đáng sợ lắm hay sao mà ngay cả con bé Hường thường ngày luôn thân thiết với tôi nay cũng không dám đến gần nói chuyện phiếm.

- Lan, vào phòng tôi ngay!

Sau tiếng mở cửa phòng Giám đốc là giọng “oanh vàng” của sếp Phúc phát ra nhanh gọn, như thể nói thêm một câu nào, đứng thêm một giây nào thì anh ta sẽ bị mất chức vậy. Sáng giờ ngoài câu “Chào sếp” khi gặp anh ta ở bãi giữ xe, tôi không nói thêm bất cứ điều gì cả, chỉ cắm cúi vào máy tính làm việc, ngay cả nói chuyện với Phong tôi cũng không có hứng thú. Họ là anh em ruột mà, ai biết được cả hai người tính nết như thế nào, có thích đem người khác ra để trút giận hay không?

- Sếp có việc gì sai bảo ạ? – Tôi hỏi ngay khi vừa bước vào phòng.

Anh ta không nói gì, hai tay nắm chặt đặt trên bàn, nhìn tôi chăm chú.

- Nếu không có việc gì thì em ra ngoài làm việc tiếp nhé sếp?

Tôi nhớ không lầm ý tưởng TVC còn làm chưa xong, anh ta sao lại rảnh rỗi đến mức trêu chọc nhân viên thế này.

- Em giận tôi chuyện tối hôm qua à?

- Dạ không. – Tôi cũng nghi nghi anh ta sẽ hỏi câu này.

- Vậy thì tốt. Chuẩn bị đi với tôi đến chỗ này. Gọi tài xế mười phút nữa đến nhé.

Tôi lại thêm một lần bị chưng hửng. Ủa? Chỉ hỏi nhiêu đó thôi à? Tôi cứ nghĩ trong hoàn cảnh này anh ta sẽ nói những câu đại loại như “Tôi xin lỗi vì tối qua tôi hơi nóng tính”, hay là “Cảm ơn em đã quan tâm đến tôi…” này nọ các kiểu chứ.

- Này…

- Dạ?

- À, thật ra thì tôi cũng không ngại thay quần áo trước mặt người khác.

- Hở? Í… em biết rồi, em ra ngoài gọi cho tài xế ngay.

Trời ơi là trời, tại sao sếp của tôi lại biến thái và vô cùng, vô cùng khó ưa như thế này? Văn phòng công ty mà cứ như thể nhà riêng, hôm nào tôi chụp lén rồi tung lên mạng cho chừa.

Gọi cho tài xế xong, tôi dọn dẹp bàn làm việc để chuẩn bị đi đâu đó cùng sếp. Thôi chết, giờ tôi mới sực nhớ ra, “chỗ này” mà anh ta nói đến là chỗ nào?

- Em đi đâu à?

Phong từ phòng bếp đi ra, tay cầm ly nước đến gần hỏi trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man.

- Anh trai anh bảo em đi cùng đến đâu đó.

- Đến đâu là đâu?

Tôi nhún vai, lắc đầu. Vừa lúc đó sếp đã thay xong quần áo, ra hiệu khi trông thấy tôi còn đứng lơ ngơ. Tôi mỉm cười chào Phong rồi cuống quýt đi theo sếp.

Có được tính đây là lần đầu tiên được ngồi xe hơi riêng không nhỉ? Vì trước giờ loại xe bốn bánh như thế này chỉ có taxi, mà số lần đi taxi của tôi chưa đếm hết trên một bàn tay thì huống hồ gì xe sang trọng này.

- Đến khách sạn Đại Nam!

Khách… sạn? Gì vậy? Giờ này đang còn trong giờ làm việc mà, có muốn gì đi nữa thì cũng nên đợi tan ca chứ? Chết tiệt! Mình lại nghĩ vớ vẩn. Lan ơi là Lan, tự tát vào mặt đi, kẻ biến thái kia đang đưa mày đến khách sạn kìa. Phải làm sao, làm sao đây?

Tôi loay hoay với mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, rồi liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, gương mặt anh ta bình thản đến lạ, cứ như việc này đã quen thuộc lắm rồi. Lúc này tôi chỉ muốn đấm cho anh ta một đấm, rồi bất chấp tất cả mà lao xuống xe. Nhưng… tôi chưa muốn chết, đến khách sạn xuống xe rồi trốn thoát vẫn kịp. Chỉ hy vọng lúc này anh ta đừng đưa cho tôi ăn hay uống bất cứ thứ gì, lỡ như có tẩm thuốc mê thì chết chắc.

- Uống chút nước sâm cho mát đi.

Trúng phóc! Mọi phỏng đoán dường như chính xác chín mươi chín phần trăm. Khỏi suy nghĩ nhiều, tôi lắc đầu liên hồi.

- Không… không…

- Không uống đừng tiếc nhé. Tự tay ba tôi nấu đấy.

Uống vào thì tôi mới hối tiếc cả đời đấy, đồ biến thái.

Đến nơi, anh ta dặn dò tài xế có thể tan ca, không cần chờ đón. Anh ta định qua đêm ở đây luôn à? Tôi cứ ngồi với tư thế bất động suốt trên quãng đường đi mà không có ý định bước xuống xe. Hay là viện đại một cớ gì đó đi, mà tốt nhất là nên nói thẳng mặt với anh ta, trợ lý thì không phải việc gì cũng làm.

- Sao còn ngồi đó? Xuống xe nhanh lên.

- Không xuống.

- Dám cãi lại lệnh của cấp trên à?

- Cấp trên thì không phải chuyện gì cũng có thể làm.

- Em nói gì thế? Xuống ngay, tôi không có nhiều thời gian để đùa giỡn với em.

Nói rồi anh ta hành động luôn, nắm lấy cổ tay tôi kéo đi. Vùng vằng mãi chẳng được, tôi chỉ còn cách la thật to.

- Đồ biến thái! Anh buông tôi ra ngay!

Rốt cuộc anh ta cũng chịu dừng lại. Hình như xung quanh bao kẻ hiếu kỳ đang trố mắt nhìn cả hai.

- Em vừa gọi tôi là gì?

- Tôi gọi anh là đồ biến thái. – Tôi giằn mạnh tay, cuối cùng anh ta cũng chịu buông, cổ tay tôi đỏ ửng. – Tôi đến công ty để làm việc đàng hoàng chứ không phải bán thân.

- “Bán thân”? Em nói điên khùng gì vậy?

- Chẳng phải anh đưa tôi đến đây là để… để… để làm chuyện đồi bại sao?

Anh ta trơ mắt nhìn tôi. Trúng tim đen rồi chứ gì? Giờ thì anh đừng hòng nói lời vòng vo biện hộ.

Thế mà bỗng dưng anh ta cười sặc sụa.

- Em nghĩ tôi đưa em đến khách sạn là muốn… - Anh ta lại cười. – Dù tôi có muốn thỏa mãn chuyện ấy thì cũng không bao giờ đụng đến con heo ngu ngốc như em đâu.

Anh ta đang sỉ nhục tôi. Cái tên biến thái này chắc đang tìm cách chống chế đây. Anh giỏi lắm!

- Tôi đưa em đến đây để gặp người có thể giúp cho công ty chúng ta trong kế hoạch truyền thông sản phẩm của Beauty.

Hình như lần này người đang thộn mặt ra là tôi thì phải.

- Gì chứ? Gặp đối tác thì sao… sao lại gặp… ở chỗ này?

Anh ta chống nạnh, không cười nữa, mặt nghiêm nghị trở lại.

- Giờ sao? Tôi đã trễ giờ rồi, em còn muốn tra hỏi đến khi nào? Em muốn đứng đây làm trò hề cho người ta xem à? Tôi không muốn nổi tiếng bằng cách này đâu.

- Sếp đi trước, em theo sau. Không được giữ tay em chặt như lúc nãy nữa.

- Đồ hoang tưởng.

Quăng cho tôi ba chữ đó rồi anh ta quay lưng đi. Ai bảo không chịu nói trước, không dưng lại chở thẳng đến khách sạn, không suy nghĩ lung tung mới lạ đó. Giám đốc lén lút với trợ lý riêng, trong phim có đầy các mô típ kiểu này.

Mà dù sao cũng thở phào nhẹ nhõm được một chút. Nếu anh ta nói dối thì vào đó rồi tùy cơ ứng biến vậy.

Người đối tác kia ở một căn phòng hạng sang nhất của khách sạn Đại Nam. Hình như sếp đã từng đến đây hay sao mà trông có vẻ thân thiết với các nhân viên quá thể. Xời, anh ta là Giám đốc mà, đến khách sạn bao nhiêu lần chắc không phải chuyện lạ, mà cũng chẳng phải việc mình quan tâm.

Sau tiếng gõ cửa phòng là sự xuất hiện của một cô gái trẻ, tôi đoán cũng chừng bằng tuổi mình hoặc lớn hơn chẳng bao nhiêu. Sắc mặt cô ấy hồng hào, làn da trắng mịn, mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh trông thật quý phái. Ánh mắt cô ấy sáng bừng sự hân hoan khi nhìn thấy sếp, nhưng rất nhanh sau đó, cả biểu cảm trên gương mặt đều thay đổi khi tôi gật đầu chào. Không hiểu sao tôi có cảm giác đã từng gặp cô gái này ở đâu rồi.

- Đây là… - Cô gái đó hỏi.

- Đây là Kiều Lan. – Rồi anh ta quay sang nhìn tôi. – Cô ấy là Phương Linh.

Linh hơi cúi đầu, mỉm cười có chút ngượng nghịu.

- Anh với Lan uống nước đi ạ.

- Cảm ơn em. Chuyện lần trước anh nói, em đã suy nghĩ kĩ chưa?

- Vậy còn yêu cầu của em thì sao?

Hai người họ đang đề cập đến vấn đề gì vậy? Người sếp này, đưa mình đi theo thì cũng phải cho mình biết trước chút thông tin để còn theo kịp cuộc nói chuyện chứ.

- Anh là người công tư phân minh, không muốn vì chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc. Vả lại, yêu cầu đó anh không thể đồng ý được, – Đột nhiên, anh ta nắm lấy tay tôi. – vì anh đã có người yêu rồi. Dù em có chấp nhận thế nào đi nữa thì anh cũng không muốn chuyện tình cảm của mình xuất hiện người thứ ba.

Lại gì nữa đây Thượng đế? Ông đang muốn đùa cợt tôi à? Thì ra anh ta đưa tôi đến đây chỉ để làm công cụ từ chối người đang đeo đuổi anh ta thôi sao? Anh ta xem tôi là thứ rác rưởi gì vậy?

Tôi giật tay lại, nhưng hình như tên biến thái này đã đề phòng trước nên nắm rất chặt. Tôi chỉ muốn hét toáng vào mặt anh ta, rồi giải thích cho Linh biết rõ mọi chuyện nhưng không hiểu sao lúc này cả cơ thể tôi cứ cứng đơ ra đó với những điều đang quay cuồng trong đầu.

- Anh…

Vẻ mặt Linh có chút bối rối. Tôi đã nghĩ đến viễn cảnh cô ấy sẽ đứng lên, tạt ly nước vào mặt anh ta, rồi khóc lóc ỉ ôi đuổi cả hai ra khỏi phòng. Nhưng…

- Em chưa từng gặp người đàn ông nào như anh. – Linh cười, nụ cười nhẹ nhàng và có cảm giác như cô ấy hài lòng lắm. – Em cố tình hẹn gặp anh ở khách sạn chỉ để thử xem anh có bản lĩnh vượt qua cám dỗ hay không thôi? Chẳng những anh không lay chuyển mà còn đưa người yêu đến để làm rõ mọi chuyện, Lan thật may mắn khi có người yêu như anh.

Thế giới này đang bị đảo ngược à? Sao mọi thứ biến chuyển theo hướng mà tôi không thể nào ngờ vậy?

- Anh không tốt như em nghĩ đâu. Thật ra anh cũng bị rung động ngay lần đầu tiên gặp em, nhưng trong mắt anh, không ai bằng Lan cả.

Trời ạ, anh ta không ngượng miệng khi nói câu này, nhưng tai tôi thì như có con gì đó chui tọt vào trong. Hóa ra đàn ông có thể nói những lời đường mật và sến sẩm một cách dễ dàng với cả một người mà bản thân không hề có tình cảm trai gái. Tự dưng tôi cảm thấy xót thương cho người yêu tương lai của anh ta, xót thương cho bản thân mình vì cứ như bị mang ra làm trò đùa.

- Anh làm Lan xấu hổ không nói nên lời rồi. Thôi, bàn vào vấn đề chính, em đồng ý giúp anh.

- Vậy thì tốt quá. Anh không biết làm thế nào để cảm ơn em.

- Giúp anh em cũng được lợi mà. Thế khi nào bắt đầu?

- Về lại công ty anh sẽ đốc thúc các nhân viên lên kế hoạch chi tiết rồi gửi mail cho em, đầu tuần sau chính thức bắt đầu.

- Không thành vấn đề.
 
Bên trên