Thơ Vô tâm

Smigel Nguyễn

Gà BT
☆☆☆
Tham gia
3/7/14
Bài viết
1.235
Gạo
266,0
Vì tôi vẫn vô tâm như ngày cũ
Chẳng nhận ra có những lúc người buồn
Và cũng bởi tôi vô tâm như thế
Chẳng bao giờ biết nước mắt người tuôn

Năm tháng đi, năm tháng đi vội vã
Tôi vô tâm còn người cứ đa sầu
Tới một buổi thấy mình thôi trẻ dại
Người đã đi qua biết mấy mùa đau

Tôi chẳng thể gánh gồng năm tháng đó
Chẳng sẻ chia vơi bớt được chút nào
Lại vô tâm chẳng bao giờ chịu hiểu
Những tháng ngày chỉ người với chênh chao

Trăm năm có đủ rộng dài không nhỉ
Ta vô tâm cho kịp phút trở về
Thương người đấy, nhưng giờ đâu kịp nữa
Xa xưa nào ru êm dịu cơn mê?
2/2016.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
Re: Vô tâm

forrestguy

Gà BT
Tham gia
22/8/14
Bài viết
1.030
Gạo
250,0
Re: Vô tâm
Khổ cuối cùng bỏ đi chữ "rộng" ở câu một là ngon!
 

forrestguy

Gà BT
Tham gia
22/8/14
Bài viết
1.030
Gạo
250,0
Re: Vô tâm
Sao chị cảm thấy bài thơ này không suôn sẻ em à. Bỏ qua luật thơ nhé. Cảm nhận của chị về bài này là câu chữ cố gắng "gánh gồng" ý nghĩa quá nhiều nên câu thơ mất tự nhiên.
Cá nhân chị rất hi vọng muốn đọc được một bài phong cách teen của em. :>

vơi bớt.

tháng ngày.
Anh còn không hiểu từ "chênh chao" là gì nữa kia.
 
Bên trên