Truyện ngắn Vương vấn không lối thoát

Umio

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/1/14
Bài viết
207
Gạo
400,0
IMG_0490.JPG


Tên truyện: Vương vấn không lối thoát
Tác giả: Tiểu Trần
Độ dài (dự kiến): 3 chương và 1 ngoại truyện (khoảng 8000 từ)


Chương Một: Gặp gỡ
Mây trắng một dải lững lờ bao quanh đỉnh núi Ngự. Thiên Sơn Tự ngự trên đỉnh núi chìm trong bầu không khí thanh tịnh. Tại chính điện, những tiểu đồ đệ xếp thành hai hàng hàng ngay ngắn, tay lần tràng hạt nâu bóng, miệng lẩm bẩm đọc kinh theo nhịp gõ mõ đều đặn của sư thầy.

Bỗng nhiên tiếng chuông chùa oai nghiêm vang vọng bốn bề rừng núi, vài chú chim dậy sớm giật mình vỗ cánh. Tiếng chuông báo hiệu hai canh giờ đọc kinh buổi sáng đã kết thúc. Những tiểu đồ đệ nhanh nhẹn lui ra ngoài gian chính điện, tiếng trò chuyện rì rầm khe khẽ vang lên.

“Tĩnh An, con ở lại với thầy.” Sư thầy gấp quyển sách trước mặt lại, chậm rãi khoan thai đứng lên. “Nhà chùa có khách quý, con theo ta đi mời khách.”

Cô bé Tĩnh An chừng mười tuổi có gương mặt thanh tú khẽ ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn sư thầy: “Ai vậy thầy? Mới sáng sớm con đâu có thấy ai?”

“Cứ yên lặng đi theo ta.”

Tĩnh An biết lỗi vội vàng bước chân thoăn thoắt theo sư thầy. Quả nhiên bên cạnh mấy chậu mai vàng của nhà chùa có một người đàn ông đang đứng trầm ngâm.

“A di đà phật. Thí chủ đến vãn cảnh chùa sớm quá.”

Người khách nọ khẽ quay người lại, y mới chừng ba mươi tuổi, áo quần sạch sẽ nhưng không che giấu đôi ba chỗ vá chằng đụp. Trên má phải của y còn lưu lại một vết bỏng lớn trông rất đáng sợ.

Tĩnh An vừa nhìn thấy liền giật thót mình, vội vã núp sau vạt áo sư thầy, mắt nhìn đăm đăm xuống đất.

“Có lẽ con đã làm cô bé sợ rồi chăng?” Người nọ mỉm cười vẻ nhẫn nại, mấy ngón tay khẽ vuốt ve vết bỏng.

“A di đà phật, Phật đã dạy: Biển chỉ có một vị duy nhất, ấy là vị mặn, con người chỉ có một vị duy nhất, ấy là vị khổ đau. Đối với nhà chùa, vẻ ngoài của thí chủ không quan trọng, quan trọng là tâm của thí chủ trong sạch hay tà ma mà thôi.”

“Thầy dạy phải.” Người khách mỉm cười cúi đầu, rồi làm như lỡ đễnh y trỏ vào mấy bông mai vàng mới nở, khẽ thốt lên: “Mai vàng của nhà chùa trông thật rực rỡ.”

“Quả đúng là vậy.” Sư thầy như có như không chạm tay vào những cánh hoa nhỏ, dáng vẻ hết sức khoan thai:

“Những bông hoa này khi nở rộ đều mang một vẻ đẹp rực rỡ, cho dù có muốn che giấu cũng vẫn cứ phô bày hết trước mắt người ngắm cảnh. Thật giống với tiên quân, hào quang lấp lánh, tiên khí bao quanh, cho dù che giấu dưới bộ dạng nào thì cũng không qua mắt được bần tăng. Vậy hà cớ gì ngài còn phải nhọc công để trêu đùa bần tăng, Bảo Minh Vương?”

“Quả là không có gì qua được đôi mắt tinh tường của thầy.”

Người khách nọ cười vang, khẽ lắc mình một cái liền lộ ra hình dạng thật. Tĩnh An nép mình đằng sau sư thầy, cả đời cô chưa từng thấy nam tử nào đẹp đến thế, khí chất xuất chúng đến thế. Bảo Minh Vương khoác một bộ áo bào màu đen, bên trên thêu hình một con phượng hoàng màu đỏ uốn lượn, dáng vẻ mềm mại nhưng ẩn chứa nét uy mãnh. Đôi lông mày như nét vẽ cong cong, ánh mắt sáng rực nửa như ương nghạnh nửa lại thâm trầm, lạnh lùng. Trên môi chàng luôn ẩn một nụ cười như có như không, không rõ bao nhiều phần vui vẻ, bao nhiêu phần trầm tĩnh.

Thấy Tĩnh An giương mắt nhìn Bảo Minh Vương, sư thầy liền đẩy vai cô bé một cái: “Thấy tiên quân mà còn không hành lễ?”

Tĩnh An liền như người sực tỉnh trong giấc mộng, vội sụp người xuống chân Bảo Minh Vương: “Tĩnh An có mắt như mù không nhận ra tiên quân, xin tiên quân tha tội.”

Bảo Minh Vương chau mày phẩy phẩy tay: “Không phải lỗi của nhà ngươi. Khó coi quá, mau đứng dậy đi.”

Sư thầy liền đỡ lời: “Tĩnh An, con mau vào trong giúp các sư huynh, sư tỷ con chuẩn bị cơm chay mời tiên quân đi.”

Tĩnh An bấy giờ mới ba chân bốn cẳng chạy đi, trong lòng thầm cảm tạ Phật tổ đã giúp mình thoát khỏi tình cảnh sợ hãi kia.

***

Bảo Minh Vương trầm ngâm đứng ngắm cảnh núi non bốn bề Thiên Sơn Tự. Chàng ưu tư không biết bọn gia nhân, cung nữ trong tẩm cung chàng đang náo loạn thế nào khi chủ nhân chúng biến mất ngay trước giờ thành thân. Nghĩ tới Di Nhiên công chúa, Bảo Minh Vương lại cảm thấy đau đầu. Đường đường là một tướng quân uy mãnh của thiên giới mà một việc cỏn con như thế chàng cũng phải nghe theo ý muốn của một cô nương ư?

Chỉ vì việc thành thân ngoài ý muốn này mà Bảo Minh Vương phải trốn tận đến đây. Ngôi chùa này quả là không tệ, tọa giữa đỉnh núi thiêng, hấp thụ tiên khí của thiên giới hàng ngàn năm nay, rất thanh tịnh, rất phù hợp với tâm tư rối rắm của chàng. Vừa vặn khi Bảo Minh Vương nghĩ tới đó thì một tiếng khóc vang lên kinh động đến chàng.

“Hu hu…”

Tĩnh An gượng ngồi dậy lấy ống tay áo dính máu quệt nước mắt. Vừa rồi, nhị sư huynh bắt cô phải đi gánh nước từ dưới suối, nhất định là muốn chèn ép cô đây mà! Suối Ngọc cách đây mấy dặm đường, đường lại gồ ghề khó đi, một cô nhóc gầy gò như cô làm sao đủ sức gánh hai thùng nước đầy chứ. Quả nhiên vừa mới leo đến cổng chùa, Tĩnh An cạn kiệt sức lực, hai chân vấp phải bậc đá làm gánh nước đổ lênh láng, bản thân cô thì ngã sõng xoài, quần áo đầy những máu.

Tĩnh An vừa sợ hãi vừa ấm ức ngồi trước cổng chùa khóc đến mức không còn hơi sức thì một bóng người đứng chắn trước mặt cô. Vui mừng nghĩ đó là sư thầy, Tĩnh An mỉm cười ngước mắt lên định kể tội nhị sư huynh thì nụ cười liền đông cứng lại.

Bảo Minh Vương không nói không rằng chỉ đưa mắt nhìn những vết máu trên ống tay áo Tĩnh An, hai mày bất giác nhíu lại.

“Tiên quân… tha tội… Con… con chỉ là…”

“Hừ, nhà ngươi thật là phiền phức, ngã rồi thì tự đứng dậy vào trong, sao còn ngồi đây khóc lóc làm phiền ta ngắm cảnh.”

“Con không đứng dậy được, chân rất đau… Con sợ sư thầy đánh đòn…”

Bảo Minh Vương không nói gì liền ngồi xuống trước mặt Tĩnh An, một tay sờ nhẹ lên ống chân cô bé. Trong chớp mắt, Tĩnh An cảm thấy có một luồng khí nóng chạy dọc khắp thân mình, chân tay liền mất đi cảm giác đau đớn. Quay mắt nhìn thì thấy hai thùng gỗ đã đầy nước mát.

“Đồ đệ của ta đã làm phiền đến tiên quân rồi.”

Sư thầy từ đằng sau đi đến đỡ Tĩnh An đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tĩnh An, để gánh nước lại gọi nhị sư huynh của con ra đây gánh vào.”

Tĩnh An vừa nghe thấy vậy thì bao nhiêu uất ức, mệt mỏi đều tan biến, cô chạy nhanh thoăn thoắt vào trong chùa, lòng dạ hả hê muốn xem nhị sư huynh chịu phạt. Bỗng dưng lúc đó tên cô vang lên phía sau làm bước chân Tĩnh An chậm dần lại. Tiên quân đang nói về cô?

“Tĩnh An… cô bé đó rất đặc biệt, phải không? Thầy rất chú tâm đến cô bé.” Bảo Minh Vương ung dung nói.

“Đúng là không có gì qua mắt được tiên quân. Nói như vậy tiên quân chưa từng nghe đến vụ việc chấn động thiên giới chín trăm năm trước sao?”

“Chín trăm năm trước? Quả nhiên là ta không biết. Chín trăm năm trước ta phải tới Bắc Long Hải chiến đấu với thủy quái một ngàn ngày đêm, lẽ nào trong lúc đó thiên giới đã xảy ra chuyện gì sao?”

Sư thầy trầm ngâm: “Vụ việc đó… Quả là Thiên Đế không muốn cho ngài biết. Mẹ của Tĩnh An, Ý Linh, con gái của tộc Khổng Tước chín trăm năm trước đã thành thân với Thiện Bảo là cháu họ xa của Thiên Đế. Thiên Đế vốn dĩ không tác thành cho bọn họ nhưng lại không có cách nào ngăn cản được. Ý Linh hạ sinh Tĩnh An chưa bao lâu thì phu thê nhà họ xảy ra xích mích, nghe đâu là vì một cô nương. Một lần trong trận cãi vã kịch liệt, chính tay Ý Linh đã đẩy Thiện Bảo rơi thẳng xuống Tru Tiên Đài. Đúng lúc đó có hai cung nữ vô tình đi qua, chứng kiến từ đầu đến cuối. Thiên Đế nổi giận lôi đình nhốt nàng ấy vào ngục, Ý Linh lại chỉ một mực cầu xin Thiên Đế tha cho con gái một con đường sống… Rốt cục, Ý Linh phải chịu bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi, xác thịt và hồn phách đều tiêu tán. Tất cả những cung nữ thân cận đều bị đày xuống chín tầng địa ngục, đời đời kiếp kiếp không được luân hồi.”

Bảo Minh Vương nhíu mày, khẽ hỏi: “Vậy còn… Tĩnh An?”

“Thực ra Thiên Đế vốn định bắt con bé đầu thai làm người, luân hồi chuyển kiếp đều phải chịu tai ương. May mà Thiên Hậu động lòng, xin cho nó đến đây tu luyện, gửi gắm nó cho ta. Tĩnh An vốn không được chăm sóc tử tế, đến đây thường xuyên bị sư huynh sư tỷ bắt nạt, thành ra chín trăm năm trôi qua mới mang hình hài của một cô nhóc mười tuổi. Đứa trẻ đó… thực ra vốn dĩ không có tội tình gì cả, đều là ân oán của cổ nhân đổ lên đầu nó.”

Bảo Minh Vương trầm ngâm không nói gì. Sư thầy liền tìm một câu chuyện khác để kéo chàng ra khỏi ưu tư:

“Có lẽ vì thế mà Thiên Đế một mực ép ngài thành thân với Di Nhiên công chúa, cháu gái của Người cũng nên. Thiên Đế vẫn ám ảnh câu chuyện ấy từ đó đến nay.”

“Hừ, chỉ vì một chuyện chín trăm năm trước mà giờ ta phải gặp rắc rối vậy sao?”

“Rắc rối gì chứ, không phải ngài bỏ rơi Di Nhiên công chúa trốn lên đây ở ẩn ư? Nhất định sẽ bị Thiên Đế quở trách đấy.”

Bảo Minh Vương làm ra vẻ mặt phiền phức, phẩy phẩy tay: “Được rồi, ta muốn yên tĩnh một chút. Đang ngắm cảnh đẹp thì bị con nhóc Tĩnh An quấy rối.”

Sư thầy mỉm cười, ra vẻ cảm thông rồi quay gót trở vào. Đợi bóng sư thầy khuất hẳn, Bảo Minh Vương liền lớn tiếng nói: “Nghe đủ chưa? Nghe đủ rồi thì mau vào đi, nếu không sẽ bị sư thầy đánh đòn đó.”

Tĩnh An từ trong bụi cây bước ra, gương mặt thanh tú nhòe nhoẹt nước mắt. Cô bé đứng tĩnh lặng, không lên tiếng, cũng không khóc lóc, chỉ giương đôi mắt đẫm nước lên nhìn Bảo Minh Vương. Bảo Minh Vương giật mình nghĩ đến câu chuyện vừa rồi, đột nhiên cảm thấy ánh mắt đó vừa sợ hãi vừa ai oán.

Chàng quỳ xuống trước mặt Tĩnh An, trong lòng không hiểu sao tràn ngập sự thương xót, liền đưa ống tay áo lau nước mắt cho cô bé. Sau đó, Bảo Minh Vương đặt tay lên vai Tĩnh An, mỉm cười dịu dàng:

“Tên của ngươi là Tĩnh An phải không? Nhất định là mẹ ngươi rất yêu thương ngươi mới mong muốn ngươi có một cuộc đời bình an, vui vẻ. Vì vậy, đừng vì chuyện quá khứ của cố nhân mà buồn bã, chỉ cần sống thật tốt là được rồi.”

Tĩnh An buồn rầu gật đầu, cô đứng chôn chân nhìn theo bóng lưng cao lớn của Bảo Minh Vương xa dần, xa dần. Nhất định trên đời này, ngoài sư thầy thì chỉ có vị tiên quân kì lạ kia đối xử tốt với cô mà thôi. Mặc dù chỉ mới gặp người một lần nhưng điều ấy đã rất rõ ràng trong lòng Tĩnh An rồi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Umio

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/1/14
Bài viết
207
Gạo
400,0
Re: Vương vấn không lối thoát
Chương Hai: Báo ân

truyện.jpg

Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, kể từ lần Tĩnh An gặp gỡ Bảo Minh Vương, hoa đào trên thiên giới đã năm trăm lần nở rộ. Tĩnh An giờ đây đã mang hình hài của một cô nương mười sáu tuổi, nàng được thừa hưởng những đường nét hết sức thanh tú, xinh đẹp của mẹ. Cũng bằng ấy thời gian trôi qua, nàng chưa từng một lần oán thán mẹ, Bảo Minh Vương nói đúng, đã là chuyện quá khứ của cố nhân, Tĩnh An nàng chẳng nên vương vấn bận lòng.

“Tĩnh An! Mau vào đây nhanh lên, thầy đang gọi muội kìa!”

Tĩnh An đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán, mỉm cười dịu dàng: “Đợi muội gánh nốt hai thùng nước này đã, muội vào ngay đây.”

Đổ đầy năm vại nước mát, Tĩnh An hớt hải chạy vào chính điện, sợ rằng sẽ bị sư thầy quở trách. Nghe thấy tiếng bước chân, sư thầy không ngoảnh mặt lại, ngài đứng trầm ngâm bên ô cửa sổ, trên tay là một phong thư đã mở.

“Thưa thầy… thầy gọi con…”

“Tĩnh An, đây là thư của Thiên Đế…” Sư thầy nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Tĩnh An, chậm rãi nói từng từ từng chữ: “Bảo Minh Vương đã minh oan cho mẹ con rồi.”

***

Thiên Đế cao cao tại thượng ngự trên ngai vàng, bên cạnh là Thiên Hậu uy nghi lộng lẫy. Thấp hơn một chút là các võ tướng của thiên giới, người đầu tiên Tĩnh An nhìn thấy chính là vị tiên quân năm xưa. Bảo Minh Vương dáng vẻ uể oải, mái tóc đen tùy tiện xõa dài, thỉnh thoảng còn che miệng ngáp vài cái, thật chẳng giống một tướng quân uy vũ chút nào.

“Mau đưa hai cung nữ đó vào đây.” Tiếng Thiên Đế uy nghiêm vang vọng khắp đại sảnh.

Gần như ngay lập tức có hai người cao lớn, dữ tợn áp giải phạm nhân vào. Tĩnh An nhìn kĩ, hai cung nữ đó bị hành hình rất dã man, tay chân đều bị xích lại chỉ có thể lê lết trên mặt đất. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh này, cảm thấy có chút hơi ghê rợn. Nhưng cùng lúc đó một nỗi chua xót dâng ngập trong lòng Tĩnh An, có lẽ mẹ nàng, cô nương Ý Linh xinh đẹp năm nào cũng đã từng bị đối xử tàn bạo như thế này. Thiên Đế cao cao tại thượng ngồi trên kia, gương mặt lạnh lùng không biểu lộ chút cảm xúc nào, giống như ngài đã quen mắt với cảnh tượng này nhiều lần lắm rồi.

“Các ngươi hãy nhìn cho rõ, người đứng ở kia là con gái của Ý Linh, người đã từng bị các ngươi hại chết oan uổng. Còn không mau kể rõ sự tình cho trẫm!”

Hai cung nữ kia vừa sụp lạy khóc lóc vừa kể câu chuyện năm xưa một cách rời rạc. Năm xưa, Thiết Âm là con gái của quỷ tộc vô tình gặp Thiện Bảo liền đem lòng say đắm, nhiều lần tìm cách dụ dỗ nhưng Thiện Bảo lại chẳng mảy may động tâm. Chờ đến khi chàng cùng Ý Linh thành thân, Tĩnh An ra đời, Thiết Âm với tất cả căm hờn oán trách đã đẩy Thiện Bảo rơi xuống Tru Tiên Đài, sau đó mua chuộc hai cung nữ đổ tội cho Ý Linh.

Rốt cuộc, Thiện Bảo hồn phách tiêu tán, Ý Linh phải chịu oan uổng nhơ nhớp cho đến chết, Tĩnh An mất cha mất mẹ trở thành đứa trẻ mồ côi bơ vơ, Thiết Âm sống xa lánh nhân gian, suốt đời suốt kiếp phải chịu dày vò.

Hóa ra bất kể là con người, thần tiên hay yêu ma đều vấn vương tình kiếp, vì tình mà si mê không lối thoát.

***

Trong vườn thượng uyển...

Sư thầy trầm ngâm, bước chân ngập ngừng bên cạnh Tĩnh An. Mãi một lúc lâu sau, ngài mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Thiên Đế đã nói với ta, Tĩnh An, từ giờ con có thể rời Thiên Sơn Tự, trở về với tộc Khổng Tước, hoặc đi đâu đó tùy con, cuộc đời này bây giờ hoàn toàn do con quyết định…”

Tĩnh An vội dừng bước chân, nàng nắm lấy tay sư thầy, khẩn khoản: “Thầy đừng đuổi con đi, con… con muốn ở lại Thiên Sơn Tự. Tộc Khổng Tước, con không thể nào quay lại được nữa rồi, con biết trước nay bọn họ vốn dĩ không cần đến sự tồn tại của con. Nếu nay thầy không cần con nữa, con… thực sự không biết đi đâu…”

“Tĩnh An…” Sư thầy ôn tồn nắm lấy vai nàng, khẽ siết nhẹ: “Thiên Sơn Tự nhất định không phải nơi ở tốt dành cho con. Ta biết con ở đó thường xuyên bị các đồ đệ khác bắt nạt, cuộc sống vốn không thoải mái, dễ chịu gì. Hơn nữa, con còn trẻ, không thể nào ở mãi một nơi hẻo lánh, không có tiền đồ như vậy. Nếu như con không muốn trở lại tộc Khổng Tước ta cũng không bắt ép. Chi bằng con hãy tìm người bái sư, học lấy chút võ thuật phòng thân, sau này không sợ bị người khác chèn ép nữa. Ta nghĩ, âu đó cũng là ước nguyện của cha mẹ con trước khi nhắm mắt xuôi tay…”

Tĩnh An buông thõng hai tay, ánh mắt vô định: “Nếu đã như vậy, con biết đi đâu bây giờ?”

“Ta nghĩ, con nên đi tìm Bảo Minh Vương.”

***

“An An, lại đây bóp vai cho ta.”

“…”

“An An, ta khát nước, mau đi lấy nước.”

“…”

“An An, ta lạnh, lấy áo khoác cho ta.”

“…”

“Sư phụ! Đã ba ngày rồi người còn chưa chán sao!”

Bảo Minh Vương lười biếng tựa vào gốc cây cổ thụ, mái tóc mềm rủ qua gương mặt không tì vết. Chàng đặt cuốn sách sang một bên, nhìn tiểu đồ đệ đang tức giận, ung dung mỉm cười: “Đúng vậy, ta chưa chán. Không phải ngươi muốn làm đồ đệ của ta sao, là đồ đệ thì phải nghe lời của sư phụ!”

Tĩnh An tức giận lắc lắc vai của Bảo Minh Vương, làm ra vẻ mặt khổ sở: “Sư phụ, cái con muốn học là võ thuật. Con không phải là cung nữ của người, con muốn học võ thuật. Nếu người nhất nhất không muốn dạy con, con sẽ đi tìm Di Nhiên công chúa!”

Bảo Minh Vương vừa nghe tới bốn chữ “Di Nhiên công chúa” thần sắc liền tái nhợt, chàng xoay người bỏ về thư phòng, không quên để lại một câu: “Sáng sớm ngày mai đợi ta ở vườn bạch mai, ta sẽ dạy võ thuật cho ngươi.”

***

Đúng chính ngọ, mặt trời lên cao, giữa vườn bạch mai, bóng dáng mảnh mai của Tĩnh An vẫn loay hoay với thanh kiếm nặng trịch trên tay. Cả đời nàng chưa từng được cầm một thanh bảo kiếm, thế nên một sớm một chiều vẫn chưa thể thích nghi ngay.

“Không đúng! Không đúng! Ngươi làm quá ẻo lả, không ai múa kiếm như ngươi hết!” Bảo Minh Vương mặt mũi đỏ gay, trên sống mũi lấm tấm những giọt mồ hôi: “Phạt ngươi ở lại đây đến tối, nếu như vẫn không làm được thì tốt nhất ngươi đừng nên nghĩ tới chuyện ăn cơm!”

Nói xong Bảo Minh Vương quay người, rảo bước ra khỏi vườn mai. Tĩnh An đứng đằng sau mím chặt môi để không bật ra tiếng khóc, tay cầm thanh bảo kiếm vung lên cao.

Mặt trời xuống núi đã lâu, Bảo Minh Vương uể oải trở về thư phòng, Thiên Đế đột nhiên gọi chàng đến nhắc lại chuyện thành thân với Di Nhiên, chàng vất vả lắm mới thoát ra được, ai ngờ về đến tẩm cung đã qua giờ Tuất.

“Duy Thành, An An đâu rồi? Mau bảo An An pha nước tắm cho ta!” Bảo Minh Vương uể oải nói, hai mắt nhắm nghiền.

“An An? Không phải trưa nay người nói phạt muội ấy tập múa kiếm đến tối, không được ăn cơm sao? Muội ấy đến giờ vẫn chưa thấy quay lại.”

Bảo Minh Vương đột nhiên mở mắt, sao chàng lại có thể quên mất chuyện này nhỉ? Bây giờ trời đang cuối đông, buổi đêm ở vườn mai rất lạnh, cô nương ngốc nghếch ấy không biết đường quay về ư? Bảo Minh Vương vội vàng phóng mình vào đêm đen, cảm giác sợ hãi trong lòng mỗi lúc một dâng đầy.

Dưới gốc mai khẳng khiu, Tĩnh An nằm co quắp, bóng dáng gầy gò trông thật đáng thương. Nàng đã tập luyện hết sức vậy mà chẳng thấy sư phụ quay lại, phải chăng người đang tức giận ư? Đúng rồi, nàng thật phiền phức mà… nhất định sư phụ đang giận nàng… Nhưng mà, lạnh quá, nàng thật muốn nhắm mắt ngủ một chút…

Bảo Minh Vương vội vàng ôm Tĩnh An vào lòng, dùng nguyên khí của mình sưởi ấm cho nàng. Bảo Minh Vương nhìn kĩ, trên mi mắt Tĩnh An vẫn còn đọng lại những giọt nước trong suốt. Cảm giác thương xót lại dâng ngập trong lòng, có phải chàng đã quá khắt khe không, đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn vốn dĩ rất cô độc, rất đáng thương…

Tĩnh An mơ màng, đột nhiên cảm thấy thân mình thật mềm mại, thật ấm áp. Có phải là mơ không nhỉ, đúng rồi nhất định là mơ, nàng nên nhắm mắt lại hưởng thụ chút cảm giác vui vẻ này.

“An An?”

“Sư phụ!” Tĩnh An phát hiện ra tư thế hết sức ám muội của nàng, vội vàng nhảy ra ngoài, hét lớn: “Sư phụ, người đang làm gì vậy?”

“Ta phải hỏi ngươi mới đúng!” Bảo Minh Vương hậm hực: “Ngươi không biết đường quay về sao? Nếu ngươi ở đây có mệnh hệ gì thì ta biết ăn nói sao với Thiên Đế đây?”

“Người nói con phải ở đây tập luyện đến tối mà, người còn nói… là đồ đệ thì phải nghe lời sư phụ!”

Bảo Minh Vương “hừ” một tiếng, xoay vạt áo bỏ đi: “Sao ta lại có đồ đệ phiền phức như ngươi! Mau quay về đi, ngày mai sáng sớm tiếp tục tập luyện!”

***

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, Tĩnh An vẫn miệt mài luyện kiếm. Đường kiếm của nàng giờ đã mềm mại, dẻo dai hơn rất nhiều, sư phụ mà biết nhất định sẽ vô cùng hài lòng. Đúng rồi, giờ này đã rất muộn mà nàng vẫn chưa thấy sư phụ đến, linh cảm có chuyện chẳng lành, Tĩnh An vội vàng vứt bỏ bảo kiếm, lao ra ngoài vườn mai.

“Sư phụ… sư phụ đâu rồi sư huynh?” Tĩnh An vừa thở hổn hển vừa nắm cánh tay Duy Thành lắc lấy lắc để.

“Muội đừng vội… Sư phụ đang luyện khí trong thư phòng, vừa rồi người mới ra tay giết nhện tinh cứu huynh thoát chết.”

“Nhện tinh? Sao lại có nhện tinh? Mau kể cho muội nghe!”

“Vừa rồi huynh đang đi trên đường thì đột nhiên một con nhện tinh chặn ngang đường đòi ăn thịt huynh. Con nhện tinh đó vốn dĩ không phải đối thủ của huynh nhưng không hiểu nó phóng ra độc dược gì khiến cho toàn thân huynh đều tê liệt, không thể nhúc nhích. Đúng lúc đó sư phụ từ đâu xuất hiện rất uy mãnh, dùng bảo kiếm đánh gãy hai chân của nhện tinh, sau đó… sau đó còn nói một câu rất khí phách.” Duy Thành chống cằm mơ màng nhớ lại: “Người nói ‘Người của ta, ngươi đừng bao giờ tơ tưởng động đến’, có phải rất khí phách không?”

Tĩnh An ngồi nghe không sót một chữ nào, nhưng rốt cuộc nàng chỉ nhớ được ba từ “người của ta”. Nàng nhất định cũng là người của sư phụ, nghĩ đến đó lại thấy vui vẻ hơn một chút, nhưng mà… sư phụ chắc chắn sẽ không bao giờ thừa nhận. Từ đó, Tĩnh An có một mong ước rất kì quái, nàng luôn hi vọng sẽ bị yêu quái bắt cóc, sau đó sư phụ cũng sẽ xuất hiện uy mãnh, đánh chết yêu quái cứu nàng, sau đó người nhất định phải nói: “Đây là người của ta, ngươi đừng bao giờ tơ tưởng động đến!”

Bảo Minh Vương biết chuyện, trong lòng vừa thấy buồn cười vừa thấy tức tối, chàng “hừ” một tiếng, lấy tay gõ đầu Tĩnh An, không quên hậm hực: “Người của ta làm sao có kẻ ngốc như ngươi được chứ!”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Bánh cuốn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/2/17
Bài viết
209
Gạo
0,0
Re: Vương vấn không lối thoát
Đọc bốn, năm trăm từ các nhân vật mới chịu nói vào ý chính, đúng thật mấy ông này bàn việc quá lâu làm mình sốt cả ruột. Hóng phần sau của truyện.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên