Xóa - Cập nhật - Âu Nhất Thi

aunhatthi

Gà con
Tham gia
23/9/20
Bài viết
32
Gạo
0,0
Tên truyện: Xóa

Tác giả: Âu Nhất Thi
Thể loại
: Tự truyện
Tình trạng sáng tác : Đang tiến hành

Tình trạng đăng: Cập nhật
Độ dài: 25 chương
Lịch đăng: 1 chương/tuần (tuần đầu đăng liền 2 chương)
Giới hạn độ tuổi: không
Cảnh báo về nội dung: không

Mục lục

Chương 1
Chương 2
Chương 3

Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17

Giới thiệu
"Là một đoạn đường bình thường của một con người bất bình thường."

 
Chỉnh sửa lần cuối:

aunhatthi

Gà con
Tham gia
23/9/20
Bài viết
32
Gạo
0,0
Chương 1 - Tôi là?

"Mỗi ngày trôi qua, tôi lại thấy rõ thêm một chút, rằng tôi và cuộc đời khó thể tha thứ cho nhau."

* * *

Tôi thức dậy trên một chiếc giường êm ái được bọc bằng vải trắng có phần hơi ố vàng, tôi nghĩ có thể nó đã cũ. Đưa mắt nhìn một lượt khắp căn phòng, tôi thấy một người phụ nữ và hai người đàn ông đang nhìn tôi chằm chằm. Vì họ nhìn tôi nên tôi cũng lồm cồm ngồi dậy, tay sờ vào thân thể và đưa mắt nhìn chính mình. Rồi tôi chợt nghĩ "Tôi trông cũng giống họ mà, mắt, mũi, miệng và cả tay chân tôi đều có như họ này."

- Cái quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Họ nhìn cái gì ở mình chứ? - tôi lầm bầm.

Có vẻ như một trong số họ nghe được điều tôi nói, vì tôi thấy họ nhìn nhau rồi thì thầm với nhau điều gì đó.

Người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi nhất cất tiếng:

- Bệnh nhân, cháu có nhớ được mình là ai không?

"Giọng ông ấy nghe rất nhẹ nhàng, nhưng ông ấy đang nói cái gì vậy? Thì tôi là con người bằng xương bằng thịt chứ tôi có thể là cái gì khác được?"

Vừa nghĩ đến đó thì tôi đáp:

- Cháu là con người.

- Vậy cháu tên gì?

"Người đàn ông này buồn cười thật. Rõ ràng lúc nãy ông ấy vừa gọi tên tôi mà giờ lại hỏi tôi tên gì. Thôi được rồi, tôi sẽ trả lời cho ông ấy vui vì trông ông ấy cũng có vẻ buồn phiền, hơn nữa không nên vô lễ với người lớn tuổi."

- Cháu tên là Bệnh Nhân.

* * *

Mọi người nói với tôi rằng tôi bị mắc chứng rối loạn trí nhớ, do biến chứng của căn bệnh mà tôi đang mắc phải, nói đơn giản là một mảng lớn kí ức của tôi đã biến mất. Mọi người nghĩa là bao gồm các bác sĩ và người phụ nữ tôi nhìn thấy trong căn phòng khi tôi thức dậy, à nghe nói đó là chị tôi. Họ nói với tôi nhiều thứ về một người nào đó mà họ cho đó là tôi. Thú thật thì tôi cũng không biết tại sao tôi lại tin họ. Có lẽ là do cái thẻ căn cước đóng mộc của nhà nước có in hình tôi. Nhưng tôi lại thấy mình hoàn toàn khỏe mạnh, và tôi có thể nhớ tốt được những khái niệm mà họ đưa ra.

- Ngô Vị Quân, cậu và tôi thực sự là một ư?

Tôi hét lên trong tư tưởng của chính mình. Chẳng có ai trả lời tôi, thay vào đó là một khối óc trống rỗng.

Màn đêm phủ quanh khuôn viên bệnh viện. Tôi khẽ ngước nhìn lên cao và tưởng tượng về ánh đèn màu lấp lánh của thành phố này.

Hôm đó là một ngày kỳ lạ.

* * *

Hạ Du, là chị tôi, chị ấy kể tôi nghe về công việc mà tôi đang làm. Tôi thấy cũng thú vị, và khi được nghe kể thì đáng ngạc nhiên là tôi có thể nhớ rõ về nghiệp vụ của mình, đó là thứ duy nhất tôi nhớ được. Tôi là nhân viên của những đoàn làm phim, nhiệm vụ của tôi là ghi nhớ tất cả chi tiết liên quan đến nội dung và quá trình quay để hỗ trợ hoàn thành bộ phim.

Nói đến đây thì tôi có một thắc mắc cực kỳ lớn.

- Hạ Du, bạn bè em thì sao? Em có nhiều bạn chứ?

- Chị không biết.

Câu trả lời của chị ấy làm tôi hơi khó chịu.

- Tại sao lại không biết? Chị là chị của em, là người thân của em mà.

- Vị Quân, trước đây em chưa bao giờ nói chuyện với chị cả, em không thích điều đó.

Nói xong thì Hạ Du quay lưng bước ra ngoài. Chị ấy trông có vẻ phiền lòng.

Một lần nữa, khối óc tôi trở nên trống rỗng.

* * *

Tôi đứng trên hành lang bệnh viện. Tôi bắt đầu tưởng tượng đến những cuộc vui ngoài phố, về những buổi gặp gỡ bạn bè với thức uống quen thuộc. Tưởng tượng về người bạn thân của tôi - "cậu ấy trông thế nào? Là nam hay nữ? Cậu ấy là người hài hước, tài giỏi hay chỉ là một người bình thường, nhưng đơn giản là chúng tôi hợp nhau và thân thiết?". Tưởng tượng rằng ngày mai chúng tôi lại gặp nhau và kể nhau nghe những câu chuyện không hồi kết.

- Này cậu, mình đoán là cậu nhớ mình lắm! Thật may mắn vì cậu đã khỏe mạnh và đang ở đây cùng mình.

Tôi nghĩ mình sẽ chạy đến ôm và còn bạn thân của tôi thì sẽ nói với tôi điều đó khi tôi gặp lại cậu ấy. Đó là nếu thực sự có người này tồn tại.

Bầu trời chỉ một màu đen tím giống như tôi của ngày hôm đó, không có bất kì ai bên cạnh.

Tôi không biết nên gọi cảm giác này là gì.

Ngày mai, tôi sẽ hỏi Hạ Du.

* * *

"Người ta gọi đó là cô đơn" - Hạ Du đã trả lời như vậy, và trước khi tôi có thể thắc mắc thêm thì chị ấy nói phải ra ngoài, dĩ nhiên là cũng không cần tôi đồng ý, chị ấy nhanh chóng rời đi.

Tôi vẫn còn muốn hỏi liệu cô đơn thuộc về đâu trong hai cảm xúc vui và buồn, hay là nằm ở ngay ranh giới của hai cảm xúc này? Hay là..

Tôi không nghĩ được nữa. Tôi thấy những điều đó phức tạp. Có lẽ là tôi chỉ nên biết về điều mà mọi người đã hướng dẫn tôi vài ngày trước, rằng con người thường có hai cảm xúc chính là vui và buồn. Họ nói khi tôi đi đến những nơi có đám đông đang đùa giỡn với nhau hay nơi có không khí náo nhiệt, tôi nên giãn cơ mặt mình ra, kéo hai đầu môi về hai bên để xương gò má nâng lên cao, nếu có thể thì nhe răng ra một cách nhẹ nhàng, đó là nụ cười để thể hiện niềm vui, bằng cách đó tôi có thể hòa nhập với mọi người. Còn khi có ai đó ở trước mặt tôi không nói gì, đôi khi sẽ có nước rơi ra từ mắt của họ, thì có nghĩa là họ đang buồn, và tôi tuyệt đối không được cười lúc đó, tốt hơn là cũng ngồi yên bên cạnh, mà tốt nhất thì lặng lẽ rời đi nếu không biết nên làm gì.

Mọi người cũng nói tôi sẽ sớm quen được với những thứ trong phạm vi bản năng con người.

* * *

- Vị Quân, thay bộ đồ này đi! Chị sẽ làm thủ tục xuất viện cho em, sau đó chúng ta có thể rời khỏi đây và về nhà.

- Nhà chúng ta cũng sẽ có hành lang để có thể đứng ngắm bầu trời như ở đây chứ?

- Ừ.

- Liệu ở nhà chúng ta có..

- Vị Quân! Chẳng phải thay đồ rồi về nhà em sẽ thấy ở đó có những gì dễ hơn à?

Hạ Du cắt ngang lời tôi rồi cũng như những lần trước, chị ấy nhanh chóng rời khỏi phòng.

Lần này lời của chị Hạ Du có vẻ thuyết phục được tôi. Tôi cảm thấy cơ miệng mình đươc đưa về hai bên, còn xương gò má thì nâng nhẹ lên trên. Tôi nghĩ là tôi đang cười.

Lúc nãy, tôi chỉ định hỏi thêm rằng "Liệu ở nhà chúng ta có ai đang chờ chúng ta về không?" mà thôi.

* * *

- Hạ Du, em có thể mở cửa kính xe ra chứ?

- Đừng làm vậy! Ngoài đường đầy bụi và khói.

- Nhưng em muốn nhìn thử xem bên ngoài như thế nào..

- Khi em đi làm, em có thể làm điều đó sau.

Tôi định nài nỉ, nhưng khi nhìn lên chỗ Hạ Du ngồi thì tôi nghĩ là mình nên im đi, bóng lưng chị ấy như thể đang tỏa ra một cái gì đó rất nặng nề. Có lẽ ngoài đường đúng thật là có nhiều khói bụi, tôi đã được học rằng những thứ đó không tốt cho cơ thể.

Tôi nghĩ mẹ chúng tôi đang chờ ở nhà và nấu sẵn những món ngon cho chúng tôi. Mà tôi cũng không chắc lắm. Vài ngày trước Hạ Du nói với tôi rằng ba tôi đã mất cách đây 3 năm. Tôi có hỏi về mẹ nữa, nhưng hình như Hạ Du không nghe, hay là có nghe nhưng chị ấy không muốn trả lời. Tôi nghĩ là chị ấy và mẹ muốn dành cho tôi bất ngờ, cũng có thể là mẹ tôi hơi lớn tuổi nên bà ấy không đi xa được.

Tôi chỉ nghĩ nếu có mẹ ở nhà, tôi sẽ có thể hỏi mẹ nhiều thứ thay vì hỏi chị Hạ Du.

* * *

- Đây là phòng em.

Hạ Du vừa nói vừa đặt cái giỏ đồ xuống giường. Hạ Du ra ngoài và quay trở lại với thứ gì đó trên tay.

- Vị Quân, còn đây là điện thoại và ví tiền của em. Em có thể dùng tiền trong đó để tự mua đồ ăn cho mình, bước ra khỏi cửa sẽ có rất nhiều hàng quán, em có thể ăn bất cứ thứ gì em muốn. Và em nên sạc điện thoại của em đi, cắm dây vào đây, còn đầu kia thì cắm vào ổ điện ngay đầu giường em. Đằng kia là tủ của em, quần áo và những thứ linh tinh của em đều có trong đó.

Lần đầu tiên tôi nghe Hạ Du nói nhiều với tôi như vậy. Cách chị ấy nói giống như để tôi không thể hỏi ngang bất kì điều gì.

- Hạ Du, vậy bây giờ chúng ta sẽ đi ăn cùng nhau chứ?

- Không. Chị cần về nhà.

- Nhà? Đây là nhà của chúng ta rồi, chị còn đi đâu nữa.

- Đây là nhà em. Không phải nhà của chúng ta.

Tôi nghĩ là tôi mới được nghe điều gì đó kì lạ. Tôi không biết phải phản ứng như thế nào. Tôi đứng im lặng, buông thõng hai tay.

- Mỗi ngày sẽ có người đến đây để giúp em giặt giũ và dọn dẹp nhà cửa. Nếu em không muốn ăn bên ngoài, em có thể nói dì ấy nấu cho em. Nếu có điều gì chưa rõ, em cũng có thể hỏi dì ấy.

Lần này Hạ Du không rời đi ngay sau khi nói. Chị ấy nhìn tôi một lúc, vì như vậy nên tôi đã nghĩ chị ấy sẽ thay đổi ý định.

* * *

Hạ Du không ở lại.

Tôi ngồi trên giường, chiếc điện thoại đang được sạc pin ở ngay đó. Tôi mở chiếc ví chị Hạ Du đưa khi nãy, bên trong có một xấp giấy màu có in hình, chữ và số, tôi nghĩ đó là tiền. Ngoài cái thẻ căn cước thì tôi còn thấy hai cái thẻ cứng in chữ "Thẻ đa năng - Ngô Vị Quân" cùng với một dãy số dài. Tôi nghĩ tôi sẽ hỏi người dì kia về công dụng của chiếc thẻ đó khi tôi được gặp dì ấy.

Tôi nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra, tôi nhìn khắp căn phòng, tôi nghĩ là tôi muốn thấy ai đó đang nhìn tôi chằm chằm như lúc tôi thức dậy mấy ngày trước. Bên trên không có gì, bên trái là một cái cửa sổ có song sắt, trước mặt là cái cửa mà lúc nãy tôi bước qua nó để vào đây, bên phải là một chiếc tủ lớn, có lẽ bên trong có nhiều quần áo mà tôi hay mặc cùng nhiều thứ linh tinh của tôi như Hạ Du đã nói.

Nhưng bây giờ thì tôi không tò mò về nó.

Tôi nghĩ là vừa có nước rơi ra từ mắt tôi, vì nó chảy xuống làm ướt mặt tôi.

Người ta gọi đó là khóc. Theo như điều đã được học, tôi đoán là tôi buồn. Có lẽ vì mọi người không biết nên làm gì là tốt nên họ đã tạm rời đi.

Tôi khiến hai khóe môi mình đưa về hai phía, lần này tôi để ý xương gò má của tôi chỉ hơi nhích lên một chút.

Mọi người sẽ quay lại sớm khi tôi vui, tôi nghĩ vậy.

* * *

(Còn tiếp)
 

aunhatthi

Gà con
Tham gia
23/9/20
Bài viết
32
Gạo
0,0
Chương 2 - Người bạn ngược thời gian

"Với những kí ức mờ nhạt về những điều đã cùng sẻ chia. Hoặc đơn giản hơn, là quên."

* * *

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm ngắt dòng suy nghĩ của tôi, mà đúng hơn là nó làm tôi giật mình.

Màn hình điện thoại hiện lên duy nhất một chữ "Nắng". Tôi đoán đó là tên của người đang gọi cho tôi. Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhẹ nhàng, nghĩ nhanh rằng mình sẽ nói lời chào như thế nào, vừa nghĩ tôi vừa bấm chấp nhận cuộc gọi và đưa máy lên tai.

- Vị Quân! Tại sao anh lại mất tích cả tuần nay? Anh đang làm chuyện quái quỷ gì vậy? Khiến người khác lo lắng thì anh thấy vui lắm hả?

Là giọng của một đứa con gái. Tôi thấy phiền vì những lời nói mà cô gái đó thốt ra.

- Cô là ai? Cuối cùng cô là ai mà có quyền nói với tôi như thế?

- Anh hỏi em là ai?

- Đúng. Nắng, cô là ai?

Tôi thấy câu hỏi của mình cũng có phần buồn cười giống người đàn ông trong căn phòng khi tôi tỉnh dậy. Nhưng lời lỡ nói ra rồi thì biết làm sao đây, và vì cô gái tên Nắng kia cũng chẳng có chút lễ độ nào cả, cô ấy cứ mặc nhiên gào lên qua điện thoại mà không cần biết là ai đang nghe cô ấy nói.

- Vị Quân, tên em là gì?

- Nắng.

- Tên thật của em kìa, không phải biệt danh.

- Tôi không biết. Cô có thể nói luôn cô là ai không? Như vậy sẽ đỡ phiền hơn đó.

- Anh hỏi em là ai? Em là Diệp Lam, là bạn thân nhất của anh.

* * *

Tôi đi qua đi lại trong phòng mình, hét lên vui sướng:

- Aaaa! Mình đoán đúng, mình có bạn thân, còn là một cô gái.

Nghe giọng nói, tôi nghĩ cô ấy còn trẻ, ít nhất là trẻ hơn tôi, vì đằng nào lúc nãy cô ấy cũng gọi tôi là anh mà. Nhưng người bạn thân này có phần khác hơn so với những gì tôi từng tưởng tượng. Nói đúng hơn, tôi không mong cô ấy quát nạt tôi theo cách này. Tôi băn khoăn không biết có nên gọi lại cho cô ấy để hỏi một vài điều hay không, vì là bạn thân nên có lẽ cô ấy biết nhiều thứ về tôi hơn chị Hạ Du.

"Xác nhận dấu vân tay hoặc nhập mật khẩu ít nhất 4 chữ số để mở khóa" - điện thoại hiện lên thông báo như thế khi tôi cố gắng mở nó.

- Chết tiệt!

Tôi cầm điện thoại trên tay, nằm lăn qua lăn lại trên giường. Trước đó không có ai chỉ cho tôi phải làm điều này như thế nào. Có lẽ tôi cần bình tĩnh hơn để suy đoán. Tôi ngồi bật dậy. Loay hoay thử mở điện thoại với các đầu ngón tay của mình. Ba lần thử sai với thông báo "Vui lòng chờ 30 giây sau đó thử lại" khiến tôi phát điên lên.

Tôi đặt điện thoại xuống giường. Tôi cố gắng nhớ lại những lúc Hạ Du cầm điện thoại của chị ấy.

- Có thể là ngón tay nào được nhỉ? Hình như..

Tôi cầm chiếc điện thoại của mình lên, nhắm mắt lại như một cách lấy cảm giác. Tôi bất giác đặt ngón cái tay trái của mình vào chỗ mở khóa, tôi mở he hé mắt hi vọng.

- Đúng là nó! Mình đã làm được, mình làm được rồi!

Tôi hí hửng chạy khắp nhà, vui mừng như đứa trẻ được người lớn cho kẹo.

* * *

- Tôi và anh không thân mấy đâu, đừng gọi cho tôi nữa.

Diệp Lam gắt gỏng khi vừa nhận cuộc gọi của tôi.

- Khoan đã! Lúc nãy em nói em là bạn thân nhất của tôi mà..

- Chúng ta chỉ là đồng nghiệp, làm chung với nhau vài bộ phim thôi, không thân lắm đâu!

Tôi bỏ ngoài tai câu nói của Diệp Lam, hỏi dồn:

- Đồng nghiệp? Vậy những mối quan hệ xung quanh tôi, em có biết không? Em có thể giúp tôi kể về những điều đó không?

- Anh cần biết gì?

Thật ra tôi muốn gặp Diệp Lam, nhưng tôi không biết nên nói điều đó như thế nào.

- À..

- Anh không có gì để nói thì tôi cúp máy đây!

- Chúng ta có thể gặp nhau không?

Diệp Lam không trả lời. Để cho chắc chắn, tôi lặp lại

- Diệp Lam, em có thể gặp tôi không?

- Được thôi. Chiều mai ở nhà anh. Đến nơi tôi sẽ gọi!

Diệp Lam cúp máy ngay khi trả lời xong. Tôi nghĩ cô ấy và chị Hạ Du có phần giống nhau. Hai người họ lúc nào cũng tự ý làm điều gì đó mà chẳng bận tâm tôi có đồng ý hay là không.

* * *

Nắng chiều nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ. Tôi trở mình, dụi dụi mắt. Tôi nghĩ là tôi nên thức dậy và ra ngoài kiếm thứ gì đó để ăn. Nghĩ đến đây thì tôi ngửi được mùi rất thơm trong nhà mình, có vẻ là mùi của một món ăn nào đó. Có lẽ là tôi chưa tỉnh ngủ, vì căn nhà này làm gì có ai ngoài tôi cơ chứ. Tôi vùi mặt vào gối, định sẽ tiếp tục ngủ để mơ về những món ăn ngon.

- Vị Quân! Thức dậy đi con!

Tiếng nói vang lên ngoài phòng khách làm tôi giật mình. Tôi lật đật chạy ra ngoài. Một người phụ nữ đứng tuổi đang đứng bên bếp gas nấu thứ gì đó.

- Cô là?

- Dì Phi Uyển đây. Con đi tắm đi rồi ra ăn cơm.

Tôi gật gù. Kể ra thì cũng vui đấy chứ. Không quan trọng dì ấy từ đâu chui ra, nhưng có người nấu cho ăn trong những lúc này thì tôi cũng thấy rất tốt rồi.

- Chúng ta ăn trước đi, con đói rồi.

Tôi nói xong thì kéo ghế ngồi xuống, khoanh hai tay ngay ngắn đặt trên bàn.

Vài phút sau, thức ăn thơm phức được bày ra ngay trước mặt tôi cùng một chén cơm và 1 đôi đũa.

- Dì không ăn sao?

Tôi vừa gắp thức ăn vừa hỏi, lại vừa trầm trồ.

- Ngon quá! Dì ngồi xuống đây cùng ăn đi!

Dì Phi Uyển lắc đầu không nói gì, tiếp tục dọn dẹp mấy thứ linh tinh trên bếp.

"Những người xung quanh tên Vị Quân này có vẻ kì lạ". Tôi chỉ nghĩ như vậy và tiếp tục tập trung vào những món ăn trước mặt.

Phải no trước thì mới làm việc khác được, tôi cho rằng như vậy là thích hợp nhất.

* * *

Tôi đứng trước tủ quần áo, chưng hửng.

- Phong cách ăn mặc của người này thật là..

Những chiếc áo sơ mi trơn màu lấp đầy tủ quần áo. Tôi thở hắt ra rồi vớ lấy đại một cái quần đùi cùng 1 chiếc sơ mi ngắn tay ôm ra ngoài.

- Con có thể mở công tắc máy nước nóng ở bên trái cửa. Tắm xong thì con cho đồ dơ vào máy giặt, mai dì sẽ ghé qua và giúp con giặt chúng.

- Dì về ngay sao?

- Ừ. Tối ngủ con nhớ chốt cửa trong cẩn thận.

- Nhưng con cần hỏi dì vài thứ. Dì không thể ngủ lại đây sao? Con thấy có một phòng trống kế bên phòng con, dì có thể ngủ ở đó mà.

- Chúng ta sẽ nói chuyện vào lần sau nhé Vị Quân. Trong tủ lạnh có sữa và ngũ cốc, con có thể ăn khi đói. Dì về đây!

- Dạ..

Lần này tôi quay lưng vào nhà tắm trước.

Mắt không thấy, tâm không động. Tôi nghĩ nếu tôi đi trước, tôi sẽ đỡ phiền lòng hơn là nhìn thấy bóng lưng ai đó rời đi.

* * *

Diệp Lam đang đứng trước mặt tôi. Cô ấy xinh đẹp với mái tóc ngang vai được buộc phân nửa gọn gàng.

Tôi nghĩ tôi nên mở lời trước để phá vỡ không khí im lặng lúc bấy giờ. Tôi không biết nên nói gì, vì nó khác so với những gì tôi đã tưởng tượng. Nếu cô ấy là con trai, tôi có thể bay lại ôm cô ấy thử xem sao. Đằng này..

- Chúng ta có nên đến đâu đó để ngồi không?

- Em có hẹn rồi, để hôm khác đi. Anh nên ngồi ở nhà nghỉ ngơi và chuẩn bị để thực hiện dự án MLight vào cuối tuần sau. Trong tuần chúng ta sẽ gặp nhau để bàn về nó.

- Dự án MLight?

- Đúng vậy, chúng ta đã lên kế hoạch để cùng thực hiện.

Tôi đã nghĩ Diệp Lam đang đứng trước mặt tôi không phải là Diệp Lam đã nói chuyện điện thoại với tôi ngày hôm qua. Cũng giọng nói này, nhưng Diệp Lam hôm nay nhẹ nhàng hơn. Bây giờ trông cô ấy giống bạn thân của tôi hơn rồi.

- Vị Quân! Em sẽ nói ngắn gọn nhé! Anh và em gặp nhau vào tháng 12 năm ngoái, chúng ta vô tình gặp và thân thiết với nhau vì chúng ta hợp tính và chung lý tưởng. Chuyện anh bị bệnh thì dĩ nhiên em đều biết. Hôm qua vì bất ngờ nên em khó chấp nhận và em nghĩ là em đã hơi thô lỗ với anh, nhưng anh sẽ sớm bỏ qua nó thôi, vì anh vốn như vậy mà.

Diệp Lam nhún vai, nháy mắt và mỉm cười.

- Vậy nha, em sẽ gọi cho anh sau! Bái bai!

Diệp Lam giơ tay vẫy vẫy, tôi cũng bất giác làm theo như vậy.

* * *

Bầu trời hôm nay có một ngôi sao. Tôi nghĩ tôi là bầu trời, còn Nắng Vàng chính là ngôi sao đó. Nắng Vàng là tên tôi tự đặt cho Diệp Lam. Cái tên Diệp Lam của cô ấy khiến tôi nghĩ đến bức tranh với khung cảnh bầu trời lam biếc cùng những hàng cây xanh mát, và bức tranh chắc chắn sẽ đẹp hơn nhiều khi xuất hiện những tia nắng vàng, vàng nhẹ nhàng của nắng ấm.

Tôi nhớ cách cô ấy cười chào tạm biệt tôi. Đó đúng là nụ cười của người bạn thân mà tôi đã từng tưởng tượng.

Bầu trời vẫn sáng dù chỉ có một ngôi sao tồn tại cùng. Giống như tôi, dù chỉ có duy nhất Nắng Vàng kề bên, tôi cũng thấy đủ.

Đêm nay tôi sẽ ngủ ngon.

(Còn tiếp)
 

Sunflower HMT

Gà cận
Tham gia
2/3/20
Bài viết
870
Gạo
0,0
Cái cậu nam chính này bị bệnh quên hết vầy mà vẫn còn làm dự án được sao? Nhớ gì đâu.
Cả cảnh cô Diệp Lam tới hơi vội vàng. Đi cũng thế. Mất công đến nhưng chưa thấy điểm nhấn gì, cũng chưa ra dáng "bạn thân". Chắc còn có gì ở những phần sau. Hóng tiếp.
 

aunhatthi

Gà con
Tham gia
23/9/20
Bài viết
32
Gạo
0,0
Cái cậu nam chính này bị bệnh quên hết vầy mà vẫn còn làm dự án được sao? Nhớ gì đâu.
Cả cảnh cô Diệp Lam tới hơi vội vàng. Đi cũng thế. Mất công đến nhưng chưa thấy điểm nhấn gì, cũng chưa ra dáng "bạn thân". Chắc còn có gì ở những phần sau. Hóng tiếp.
^^ Trong chương 1 có nói kì lạ là nghiệp vụ vẫn còn nhớ được mà.
Tui cũng hóng nữa.
 

aunhatthi

Gà con
Tham gia
23/9/20
Bài viết
32
Gạo
0,0
Chương 3 - MLight
"MLight là thanh xuân của V-Shine. Bằng cách nào đó MLight lại khiến tôi trở thành mảnh ghép thanh xuân của một vài người."

* * *

Tôi đặt hai cái thẻ đa năng lên bàn.

- Dì Phi Uyển, cái này dùng để làm gì?

- Là thẻ ngân hàng, con có thể dùng nó để mua đồ trong siêu thị hay cửa hàng lớn mà không cần dùng tiền mặt, cũng sẽ có những máy ATM để con có thể rút tiền từ tài khoản của con.

- À.. Dạ..

Tôi gật gù dù cảm thấy hơi khó hiểu. Dì Phi Uyển có vẻ đoán được điều đó qua gương mặt tôi, nên dì nói tiếp:

- Dì nghĩ con không nhớ được mật khẩu của nó đâu, nên con có thể đem theo chúng cùng thẻ căn cước ra ngân hàng và nhờ nhân viên ở đó giúp đỡ. Khi nào con muốn, dì sẽ chở con đi.

- Cảm ơn dì. À, dì có thể chở con đi mua vài bộ đồ không? Con thấy không thoải mái với những chiếc quần tây và áo sơ mi có sẵn trong tủ.

Dì Phi Uyển gật đầu trong khi mắt vẫn chăm chú vào màn hình tivi. Tôi hào hứng:

- Chúng ta có thể đi ngay bây giờ không? Con có hẹn đi chơi với bạn chiều nay.

Dì Phi Uyển rời mắt khỏi màn hình khi nghe tôi nhắc đến cuộc hẹn và nhìn tôi với ánh mắt hơi lạ thường.

- Có điều gì đã xảy ra sao ạ?

- Đây là lần đầu tiên dì nghe con nói con đi chơi với ai đó.

* * *

Tôi xoay xoay ly nước, thở hắt ra rồi nói:

- Ý của em, anh cũng là một V-Shine?

- Đúng rồi. Bây giờ là do anh không nhớ thôi. Lúc trước anh còn ngồi ở sân bay cả đêm để chờ MLight về Việt Nam mà.

Tôi không có cơ sở để xác thực về điều Diệp Lam nói.

- Có cách nào để xác nhận điều em nói là đúng không?

- Đương nhiên là có! Anh vào ứng dụng nghe nhạc của anh xem thử trong list nhạc có bài hát nào của MLight không; rồi mở facebook cá nhân của anh lên, cách đây không lâu anh đã đăng vài dòng tâm sự trên page của V-Shine.

- Ờ.. Okay. Vậy anh sẽ phải làm gì trong dự án MLight?

- Làm đạo diễn và lên ý tưởng giúp em cùng các bạn V-Shine quay một MV chào mừng MLight về Việt Nam trong tháng tới.

Tôi cố gắng nhe răng cười thân thiện:

- Em nghĩ là anh có thể ư?

- Đương nhiên. Anh nói anh vẫn nhớ nghiệp vụ mà, nên những điều đó hoàn toàn nằm trong khả năng của anh.

- Vậy Diệp Lam, sao em không tự làm nó một mình?

Tôi nói rồi ngồi tựa lưng vào thành ghế, khoanh tay trước ngực chờ câu trả lời.

Diệp Lam đặt hai tay chống lên bàn, chồm sát về phía tôi:

- Vì anh đã hứa là chúng ta sẽ cùng làm nó.

Diệp Lam nháy mắt rồi trở về vị trí của cô ấy, nhún vai nói tiếp:

- Vị Quân, anh tài giỏi như vậy thì phải để mọi người thấy thực lực của anh chứ. Em chỉ là thực tập sinh, vốn sẽ không có nhiều kinh nghiệm như anh. Hơn nữa, nếu thực hiện dự án này, anh sẽ được gặp nhiều người, biết đâu sẽ giúp anh nhớ lại điều gì đó.

Có một điều không thể phủ nhận, cô bạn Nắng Vàng này thực sự biết cách để thuyết phục người khác.

- Được, vậy thì cùng làm đi!

* * *

Tôi nằm lăn ra bãi cỏ trong công viên, còn Diệp Lam đứng trên đỉnh cao của đồi cỏ ngóng đón các bạn V-Shine. Liếc nhìn đồng hồ, tôi ngồi bật dậy, nói lớn tiếng:

- Này Diệp Lam, gần 7 giờ rồi đấy! Anh đã dặn đi dặn lại phải tập trung các bạn sớm tập xếp đội hình, để khi chúng ta đến việc ghi hình sẽ đỡ mất thời gian mà.

Diệp Lam cũng hét lớn, tưởng chừng như âm giọng của cô ấy có thể làm vỡ tan không gian lúc bấy giờ:

- Em đã dặn rồi. Họ đang đến kìa, anh thôi cằn nhằn đi! Em cũng đang bực bội đây!

Tôi đứng dậy, bước đến chỗ anh bạn quay phim đang ngồi trầm ngâm uống cà phê.

- Đại Tứ, thông cảm nhé! Có lẽ họ bị kẹt xe..

- Không sao đâu. Mọi người đến thì cậu cho họ tập trung nhanh lại đây là được.

Tôi nhìn Đại Tứ ái ngại. Vừa lúc ấy thì điện thoại tôi đổ chuông.

- Vâng, Vị Quân đang nghe!

- Em đã đem giàn giáo đến trước cổng công viên rồi. Bên anh có thể cho người ra nhận không? Bảo vệ không cho phép đem chúng vào khuôn viên công viên.

- Ok, đợi một chút, tôi sẽ ra đó ngay.

Tôi cúp máy, nhăn nhó. Tôi chạy lại chỗ Diệp Lam, lúc này cô ấy đang đứng cùng một vài người mặc áo đồng phục in chữ V-Shine. Tôi kéo cô ấy ra khỏi đó, ghé vào tai thì thầm: "Ra ngoài này với anh một lát, dẫn theo một bạn trưởng nhóm có nhiệm vụ hỗ trợ chúng ta trong công tác xin giấy phép quay. Đại Tứ sẽ ở lại để giúp các bạn sắp xếp đội hình."

Tôi nói rồi đi thẳng ra chỗ Đại Tứ.

- Cậu giúp mình sắp xếp đội hình chữ V-Shine nhé, có khoảng 60 bạn ở đây, chúng ta sẽ xếp các bạn trên mặt nghiêng đồi cỏ đằng kia như đã dự tính. Chúng ta gặp rắc rối với giàn giáo để đặt góc máy top shot. Mình sẽ ra ngoài đó xem tình hình thế nào.

- Ok, cậu đi đi. Để lại một bạn có thể phụ giúp mình quản lý nhóm này là được.

Đại Tứ vỗ vỗ vai tôi trấn an. Tôi cảm thấy biết ơn vì điều đó.

* * *

Tôi buông điện thoại xuống, thở dài.

- Tình hình trong đó sao rồi anh?

- Anh đã nói Đại Tứ chọn một cái cây cao rồi leo lên đó để đặt góc máy thay vì đặt trên giàn giáo. Thật là phiền! Thái độ làm việc của Nghi Vân thật là..

Nghi Vân là một thành viên trong V-Shine, người hỗ trợ chúng tôi trong công tác xin giấy phép quay phim tại công viên. Và dĩ nhiên tôi cằn nhằn là vì cách xử lý tình huống không chuyên của cô ấy đã làm dự tính của tôi tan thành mây khói.

- Em cũng thấy phiền. Nếu Nghi Vân để cho chúng ta nói chuyện thay vì cô ấy cứ lẽo đẽo theo làm phiền bảo vệ và tự ý quyết định thì mọi chuyện đã khác rồi.

Tôi quay qua nhìn Diệp Lam, cô ấy trông có vẻ không vui. Nhìn kĩ thì cô ấy cũng như tôi, đang mặc một chiếc áo hoodie dày ngồi chống cằm dưới bầu trời cháy nắng. Tôi tự phì cười, hỏi thăm:

- Đói không?

- Anh nghĩ là có đói không?

Diệp Lam nhăn mặt.

- Chúng ta vào siêu thị đằng kia mua thức ăn và nước uống đi. Sau đó em đem vào đó tiếp tế cho Đại Tứ rồi ở đó phụ cậu ấy quản lý các bạn. Anh sẽ vào sau khi giao lại giàn giáo. Ok chứ?

Nói xong thì tôi đứng bật dậy, nắm tay Diệp Lam lôi đi.

* * *

Tôi rít một hơi thuốc dài, ngả người về phía sau, nhìn lên trời lẩm bẩm:

- Hóa ra Diệp Lam sợ chó, à không, cô ấy đã khẳng định là sợ tất cả các loài vật có lông.

Tôi cười một mình, nhớ lại hình ảnh lúc nãy Diệp Lam níu tay tôi khi thấy chú chó đang được chủ của nó dắt đi dạo. Tôi thì thấy chú chó rất đáng yêu, không hiểu tại sao Diệp Lam lại sợ nó chứ. Mà tôi cũng không biết tại sao tôi hút thuốc, lúc nãy vào siêu thị, tôi vớ lấy nó cùng đống thức ăn nước uống như một thói quen. Diệp Lam cũng không tỏ ra ngạc nhiên khi tôi làm vậy. Có lẽ Vị Quân vốn là một tên có thói quen hút thuốc.

- Anh ơi, em tới lấy giàn giáo.

Tiếng nói làm tôi hơi giật mình.

- Vâng, để tôi giúp anh đặt nó lên xe. Phiền anh phải đi qua đi lại, bảo vệ ở đây không cho phép chúng tôi đặt chúng trong công viên.

Sau khi phụ người đàn ông sắp xếp giàn giáo lên xe, tôi phủi phủi tay, khui một chai nước suối rồi đưa đến trước mặt anh ấy.

- Em có nước rồi, anh uống đi. Vì anh không sử dụng giàn giáo nên em chỉ lấy chi phí cho việc đi lại thôi.

Vừa nói người đàn ông vừa đưa lại cho tôi phần tiền đặt cọc còn dư. Đợi tôi cầm tiền rồi, người đàn ông cho nổ máy xe, chạy đi.

Thật may, có lẽ thái độ của người này phần nào có thể khiến tôi quên đi bực dọc phiền toái mà Nghi Vân đã gây ra lúc sáng.

Quan trọng vẫn là thái độ dành cho nhau trong mọi tình huống, cư xử tốt có thể khiến mọi việc trở nên nhẹ nhàng hơn, tôi nghĩ vậy.

* * *

Tôi cầm tấm banner in chữ MLight đứng trước hàng chục người. Diệp Lam đứng bên phải tôi, bên trái tôi là Cao Đinh, phụ quay cho Đại Tứ. Cao Đinh cầm mic cất tiếng:

- Các bạn nhìn theo anh Vị Quân để giơ banner cho đều nhé! Vị Quân, phần còn lại giao cho anh.

Cao Đinh cười nhăn nhở, đưa mic kê gần miệng tôi. Tôi ngước mắt lên cái cây cao gần đó, nhận được tín hiệu sẵn sàng từ Đại Tứ, tôi hô to:

- Máy

- Máy chạy

- Máy chạy, nhạc chạy, và diễn.

Tiếng nhạc vang lên, tôi chờ nhạc rồi cầm banner đưa lên. Các bạn V-Shine rất tập trung. Tôi đoán MLight không chỉ là một nhóm nhạc thần tượng. Việc mọi người tập trung tại đây, với cái thời tiết đổ lửa và cùng nhau làm điều này thì khiến tôi có cảm giác V-Shine như một gia đình vậy, một đại gia đình cùng nhau làm điều gì đó để chào đón MLight, chào đón tình yêu của họ đến với đất nước này.

Chúng tôi lặp lại cảnh quay vài lần. Lúc này trời đột nhiên hơi tối màu.

- Đại Tứ, ổn chứ? Nếu được rồi thì mình nghĩ cậu nên leo xuống đi. Mình nghĩ là sắp..

Tôi vừa nói đến đó thì một giọt nước trên trời rơi bộp vào mặt tôi. Lúc đó, Đại Tứ cũng đã đáp đất an toàn.

- Diệp Lam, em cho các bạn nghỉ đi, xong rồi đấy. Chúng ta cần một cái laptop để chép suột quay.

Trời đổ mưa khi tôi vừa nói dứt câu. Mọi người chạy tán loạn. Tôi phụ Đại Tứ ôm chân máy quay cùng mọi người chạy nhanh vào mái hiên gần đó.

May mắn là chúng tôi vừa hoàn thành mọi thứ.

* * *

Tôi ngồi giữa đám đông nhốn nháo. Thật lạ vì tôi thấy an toàn trong đám đông này. Tôi nhìn hoạt động của mọi người. Các bạn V-Shine đứng thành từng nhóm nhỏ trò chuyện, cười đùa vui vẻ. Đại Tứ đang giúp hai bạn V-Shine chép suột quay vào laptop. Tôi đưa mắt tìm Diệp Lam, lúc nãy mưa gió, mạnh ai nấy chạy, và bây giờ tôi mới sực nhớ đến cô ấy. Diệp Lam đang đứng tô tô thứ gì đó vào môi. Tôi đứng dậy, tiến đến chỗ cô ấy.

- Diệp Lam, em làm gì đấy?

- Anh nhìn mà không thấy à? Em đang tô son.

- Để làm gì?

Lúc này Diệp Lam mới quay sang nhìn tôi, chu chu miệng:

- Để làm đẹp. Anh không cần trả lời đâu, em biết là em đẹp rồi.

Vài bạn trẻ đứng gần đó nghe Diệp Lam nói thì quay qua nhìn chúng tôi khiến tôi bối rối.

- Ảo tưởng!

- Hmm. Anh đi trả máy quay đi. Em sẽ dẫn một nhóm nhỏ đến phòng thu để thu lại âm thanh cho đoạn nhạc lúc nãy. Khi nào mọi thứ xong, em sẽ gọi cho anh để cùng dựng clip.

- Okay. Đợi chép suột quay xong đã.

Tôi nhìn về phía Đại Tứ, có vẻ như ba người họ đang gặp trục trặc.

- Hạo Vỹ, anh nghĩ là em nên mua một cái laptop mới để hỗ trợ cho dự án này.

Đại Tứ cười khà khà vỗ vai tên nhóc ngồi bên cạnh. Kể ra họ cũng dễ quen với nhau đấy chứ, mới đó mà đã biết tên nhau rồi. Tôi thì không giỏi trong chuyện đó, đứng giữa một đám đông, tôi nghĩ là tôi trở nên bối rối khi phải bắt chuyện với một người xa lạ.

- Ơ dạ.. Em cũng đang có ý định thay một cái máy mới. Ây, xong rồi nè anh!

Hạo Vỹ hét toáng lên. Ngay lập tức mọi ánh mắt đổ dồn vào cậu ấy. Hạo Vỹ cười nhăn nhở rồi đưa tay bụm miệng.

- Hết mưa rồi! Anh em ơi, giải tán mưu sinh!

Tôi quay lại thấy Cao Đinh đang đứng sau lưng tôi từ lúc nào.

- Okay, chúng ta đi thôi! Hôm nay cảm ơn mọi người nhiều nhé!

- Cảm ơn các anh vì đã giúp đỡ.

Hạo Vỹ phấn khởi gửi lời cảm ơn, không quên vẫy tay bái bai chúng tôi:

- Hẹn gặp lại mọi người.. Ủa khoan, anh Đại Tứ, ổ cứng đâu rồi? Anh có cất nó chưa?

Tôi bật cười vì thấy cái ổ cứng đang nằm ngay trên bàn trước mặt Hạo Vỹ.

- Nó ở trên bàn đấy!

Tôi nói rồi quay lưng, giơ tay vẫy chào. Tôi nghĩ không nên làm cậu bạn ấy quê lần nữa.

Hôm ấy là một ngày mưa tươi đẹp.

* * *

(Còn tiếp)
 

aunhatthi

Gà con
Tham gia
23/9/20
Bài viết
32
Gạo
0,0
Chương 4 - Không có nhiều lựa chọn - là có, hoặc không.

"Và những mối nhân duyên mới, dù ngắn hay dài, đều cũng có thể là một sự bù đắp."

* * *

Ba ngày trước ngày bấm máy quay MV dự án MLight.

- 1, 2, 3.. Dô!

Tôi cụng ly cùng Cao Đinh, Hải Phong, Kiên Nam, Khải My và Phụng Tâm. Họ đều là những người anh em tôi quen biết trong lần đi quay phim ngắn vài ngày trước. Ngoài Cao Đinh là quay phim, Phụng Tâm là em họ của Khải My thì mọi người còn lại đều là diễn viên bán chuyên, dĩ nhiên đó chỉ là nghề tay trái của họ.

- Chơi trò cũ nhé! Hỏi và trả lời thật, đơn giản thế thôi.

Cao Đinh đáp lời Kiên Nam:

- Ông muốn hỏi ai thì hỏi đại đi. Lỡ có người không có gì để hỏi thì sao?

- Em bỏ phiếu trắng.

Khải My nói rồi bất ngờ kéo ghế ngồi sát vào chỗ tôi, tựa đầu và choàng tay ôm tôi. Thật sự thì tôi cũng không có gì ngạc nhiên với hành động này của Khải My, nếu không muốn nói là tôi đã quá quen với nó. Chúng tôi thường xuyên ngồi chung bàn nhậu sau đợt quay phim, và thường lúc nào Khải My cũng chọn tôi làm đối tượng để dựa vào, thành ra mọi người cũng bình thường khi Khải My làm như vậy.

- Okay, chơi đi! Ai không hỏi thì uống, ai từ chối trả lời cũng uống.

Anh Hải Phong vặn vẹo tôi:

- Thế thì lời cho chú quá rồi, chú ngồi suốt đêm ôm có mỗi một lon.

- Ha ha. Vậy em nhất định sẽ trả lời, nhất định sẽ đặt câu hỏi nếu đến lượt của em. Vậy là được rồi phải không?

Hải Phong đưa ly lên:

- Ok, chú Quân lúc nào cũng chơi đẹp. Cụng ly đã nào! 1, 2, 3, dô!

Thường sẽ rất khó chịu cho những người trên bàn nhậu khi xuất hiện một nam nhân từ đầu đến cuối hầu như chỉ nhấp môi cho qua đêm. Nhưng ở chỗ của họ có một ngoại lệ, là tôi.

Sáu người chúng tôi thường xuyên ngồi cùng nhau chỉ để chia sẻ vài cơn gió đêm, vài câu chuyện không đầu không cuối, hay vài nụ cười vui vẻ thật lòng.

* * *

Tôi ngáp ngắn ngáp dài trong khi chờ Diệp Lam ghi chú lại nội dung quay tôi đề ra cho MV MLight.

- Ông làm gì mà như người sảng đá vậy?

- Sảng đá là gì? Hôm qua anh đi nhậu với mọi người đến gần sáng mới về.

- Nhậu? Hmm. Em thề với anh là trước đây anh chưa bao giờ làm điều đó đâu Vị Quân. Lúc trước muốn kéo anh ra khỏi nhà còn khó hơn ra đời kiếm tiền mưu sinh, lúc nào cũng bảo là muốn ở một mình, muốn cà phê một mình.

Diệp Lam không ngừng thở dài khi nhắc đến Vị Quân ngày trước. Dĩ nhiên là tôi cũng thấy cuộc sống như điều Diệp Lam nói rất nhàm chán.

- Nghe có vẻ tẻ nhạt, chắc em nhớ nhầm ai đó rồi, không phải anh đâu. Ủa mà sảng đá là gì?

- Điện thoại anh đâu, đi mà hỏi chị Google ấy. Không nhầm, do anh hoàn toàn thay đổi thôi.

- Okay.. Vậy em thích anh của bây giờ hơn đúng không?

- Đương nhiên.

- Vậy thì được rồi, đừng nhắc đến hắn ta nữa. Em đang là bạn của anh mà, anh chỉ là anh thôi, biết chưa?

Tôi cúi xuống nhìn Diệp Lam, nhe răng cười. Diệp Lam sẵn tay đánh bốp vào vai tôi:

- Anh bị điên hả? Tính cách anh thay đổi nhưng hình..

Tôi biết Diệp Lam sắp nói gì, tôi ngắt ngang:

- Ê, sai rồi kìa, chỉnh lại đi, chỗ này nè!

Tôi vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ vào trang giấy, trong đầu thì nhại theo điều Diệp Lam định nói vừa nãy: "Tính cách anh thay đổi nhưng hình dáng của anh vẫn là Vị Quân, đâu có ai thay đổi được đâu!".

Tôi ghét câu nói đó của Diệp Lam, thực sự rất ghét.

* * *

Khải My đẩy con gấu bông về phía tôi.

- Tặng anh như em đã hứa, có nó rồi sau này anh sẽ không quên mất em là ai.

Tôi cầm con gấu lắc lắc, nhìn Khải My rồi nói:

- Nếu muốn vậy lẽ ra em phải dán hình em lên mặt nó chứ, như vậy anh mới nhớ được món quà này ai đã tặng anh.

Khải My bật cười:

- Vậy là chút nữa em nên đi rửa vài tấm ảnh nhỉ?

- Hì, anh đùa đấy. Nó có mùi của em mà, anh chắc sẽ nhớ được thôi.

- Em có mùi gì?

- Gối ôm.

- Gối ôm cũng có mùi sao anh?

- Có chứ. Anh nghĩ nó như thế nào thì nó chính là như vậy.

Tôi khẽ nhìn Khải My, cô ấy có vẻ đang tò mò về điều tôi nói. Thật ra là tôi không biết phải nói thêm điều gì vào lúc này. Khải My đã nhắn tin cho tôi rằng cô ấy sắp ra nước ngoài vài năm, vì vậy mà chúng tôi mới hẹn gặp nhau.

- Ở bên cạnh anh, em luôn có cảm giác an toàn, vì vậy mà em thường dựa vào anh và ôm anh. Thật may vì anh không bao giờ thấy phiền vì điều đó. Dù có thế nào thì trong lòng em, anh vẫn luôn là người anh trai mà em tin tưởng và yêu thương nhất. Em chắc chắn sẽ luôn nhớ anh..

Khải My nhỏ tiếng dần.

Thời điểm đó, không gian đó, mọi thứ dường như đóng băng.

- Anh sẽ không buồn đâu, nên em cũng đừng buồn nhé! Ít ra thì chúng ta đã gặp được nhau sớm, vậy nên cứ ở bên nhau vui vẻ đến khi nào không thể nữa là được mà.

Nếu đã biết không thể thay đổi được sự thật thì chi bằng chấp nhận nó và vui vẻ sống đến ngày cuối cùng.

- Khải My, em sẽ mạnh mẽ giống anh nhé!

Tôi nhìn Khải My, mỉm cười. Cô ấy cũng cười, chỉ là nước mắt cô ấy cũng đang rơi cùng nụ cười ấy.

* * *

Tôi đứng trên sân thượng, châm một điếu thuốc, rít một hơi dài. Làn khói trắng xám từ mũi và miệng tôi phà ra không có bất kì hình dạng nào cụ thể, nó cứ trôi rồi tan dần trong không khí.

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tôi thoát khỏi trò vui ngắm khói thuốc của mình.

- Em nghe đây Hải Phong. Cơn gió nào khiến anh gọi cho em vậy?

Hải Phong cười khà khà:

- Chú học ai câu đó đấy? Anh có việc nhờ chú đây!

- Vâng, anh nói đi. Nếu giúp được em nhất định sẽ giúp anh.

- Chú giúp anh viết kịch bản phim ngắn nhé! Anh đã có ý tưởng hết rồi, chú chỉ cần viết nó thành lời văn mượt mà là được. Anh nghĩ chuyện này chú chắc chắn làm được.

- Hải Phong.. Ừm.. Em nghĩ là..

- Chú có thể suy nghĩ rồi trả lời anh sau cũng được.

- Hải Phong, lần này phải xin lỗi anh rồi. Em không nghĩ là em có thể giúp anh điều đó đâu..

- Vị Quân, chú đừng lo lắng, chú cứ cho anh một con số cụ thể mà chú nghĩ là nó phù hợp với công sức mà chú bỏ ra..

- Em không có ý đó đâu. Chỉ là vì có vài lý do em không tiện nói ra vào lúc này thôi. Anh sẽ thông cảm cho em chứ Hải Phong?

- Ok, nếu chú đã nói vậy thì anh không làm khó chú. Nhưng nếu được thì chú suy nghĩ lại nhé!

- Vâng.

Tôi cúp máy. Điếu thuốc trên tay tôi cũng đã tàn từ lúc nào.

Tôi đoán là Hải Phong đã buồn. Tôi cũng đoán là tôi không vui.

Tôi nghĩ sẽ có lúc mọi thứ trật guồng quay ở đâu đó. Vốn không có nhiều lựa chọn, nhưng mọi thứ cũng sẽ phải qua đi dù dễ dàng hay khó nhọc, và ai cũng sẽ phải sống tiếp cuộc đời của riêng mình thế thôi.

* * *

"Biên kịch và đạo diễn - Ngô Vị Quân"

Tôi khựng lại khi thấy dòng end credit chạy cuối video phim ngắn.

- Đó là một câu chuyện buồn. Anh không nghĩ ra được lý do anh đã làm phim này. Em có thể nói cho anh biết không Diệp Lam?

Diệp Lam uống một hớp nước, nhún vai:

- Là câu chuyện có thật, em từng nghe anh nói vậy.

- Câu chuyện của ai?

- Một người bạn nào đó của anh. Anh cũng đừng hỏi em rằng bạn anh là ai, vì em cũng không biết đâu. Chỉ là..

- Là gì?

- Bạn anh cũng như nhân vật chính trong phim.. đã qua đời rồi.

Có một cảm giác bất ngờ xâm chiếm tôi, không biết cảm giác đó có tên gọi không, nhưng rõ ràng là nó khiến tôi nghĩ việc tôi quên mất kí ức của mình trong một phương diện nào đó lại là điều may mắn.

- Anh còn viết cả một tập truyện có tên trùng với tên gốc của phim nữa cơ mà.

- À, ừ.. Anh có đọc qua, anh đã vô tình thấy nó trong một ngăn tủ ở nhà anh. Nhưng hình như nó chưa hoàn chỉnh.

- Dĩ nhiên. Vì anh đâu có ý định viết cái kết đâu.

Thái độ bình thản của Diệp Lam khiến tôi tò mò:

- Vậy thì làm thế nào kết thúc nó? Em đừng nói với anh là anh có sở thích kỳ quái, muốn viết hoài một câu chuyện cả đời nhé?

- Cũng không phải!

- Vậy là?

Mặc kệ thái độ tò mò của tôi, Diệp Lam cho bánh vào miệng nhai, ra vẻ rất thích thú. Tôi nhăn nhó, hỏi dồn:

- À hay là do viết đến đó thì đột nhiên anh xuất hiện? Hay là do tự thấy truyện buồn quá nên quyết định ngưng luôn? Hay là..

- Sai hết. Anh đã muốn người viết đoạn kết là em.

- Không thể nào!

- Anh muốn sau khi anh đi, em sẽ là người viết đoạn kết.

- Sau khi anh đi?

- Ừa.

- Vậy nghĩa là em cũng biết?

- Vị Quân, anh bị ngốc hả? Sao em có thể không biết? Em còn là người đầu tiên biết chuyện đó.

Hình như tôi đúng là ngốc thật. Diệp Lam là bạn thân của tôi mà, lẽ nào tôi được đóng mác ngày hết hạn mà cô ấy lại không biết.

Sáu tháng, nghĩa là nửa năm nữa.. Khoảng thời gian đó, có thể sớm, hoặc muộn hơn.

Dù thế nào, ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc.

Dù thế nào thì cũng không sao cả.

* * *

(Còn tiếp)
 

aunhatthi

Gà con
Tham gia
23/9/20
Bài viết
32
Gạo
0,0
Chương 5 - Đường tiệm cận

"Đôi tay sinh ra là để ôm, không phải để đẩy ngã người khác."

* * *

- Vị Quân, tụi em muốn bên anh chỉnh sửa lại cái clip. Mọi người đều nghĩ là nó bị thiếu các cảnh quay cá nhân của nhóm V-Shine ở vài tỉnh thành, và cũng không có nhiều hình ảnh của V-Shine miền Bắc. Và còn thiếu cả hình ảnh..

Tôi nghĩ tôi sắp nổi điên lên vì cứ phải nghe những câu nói không khác gì nhau được lặp đi lặp lại từ Lãm Nguyên. Tôi đưa chân đá cái chổi được đặt sát tường, đồng thời hít một hơi thật sâu, đến khi lồng ngực của tôi muốn căng nứt thì tôi mới thở từ từ ra. Chủ yếu là vì tôi muốn bản thân phải thật bình tĩnh, dù sao nếu cả hai đều nổi nóng thì chẳng giải quyết được gì hết, lại còn mất lòng nhau, rồi thể nào cũng sinh ra những chuyện không hay khác.

Nghĩ đến đó thì tôi tắt loa ngoài, đưa điện thoại lên tai, dĩ nhiên là Lãm Nguyên vẫn đang tiếp tục lặp lại những câu nói giống như khi bắt đầu cuộc nói chuyện này.

- Lãm Nguyên! Anh xin lỗi vì đã ngắt ngang lời của em. Nhưng có thể cho anh nói vài lời không?

Khi chắc chắn được Lãm Nguyên đã ngưng nói, tôi tiếp tục:

- Anh đã nói rất rõ với em lý do tại sao clip bị thiếu một số hình ảnh. Tối hôm qua em cũng đã có mặt ở đó với tụi anh và khi coi clip final, em đã hoàn toàn thích thú với nó, em cũng nghĩ là nó không cần bổ sung gì nữa. Vậy vì lý do gì đến hôm nay em lại thay đổi ý kiến? Biểu quyết số đông đôi khi sẽ không cần thiết, anh nghĩ em cần có chính kiến và lập trường khi ở một vị trí quan trọng nhất định. Hơn nữa, anh là đang làm với tư cách của một người giúp đỡ, không phải một người làm công. Một tuần dựng clip và đều chỉ nhận được rất nhiều yêu cầu chỉnh sửa từ tụi em, nhưng anh đã luôn cố gắng hoàn thành nó tốt nhất có thể. Anh cũng đã nói với em rất rõ ngày hôm qua rằng anh phải đi công tác, hết ngày nếu đã chốt hài lòng với clip thì không thể chỉnh sửa nữa, và em đã đồng ý với anh điều đó mà Lãm Nguyên? Em có còn nhớ không?

Tôi nghĩ là tôi đã cố gắng bình tĩnh nhất có thể và tôi mong những điều tôi nói không nằm ngoài nội dung của vấn đề.

- Vậy trước chiều mai, anh gửi video gốc cho em.

Lãm Nguyên chỉ nói vỏn vẹn một câu như vậy. Âm thanh sau đó mà tôi được nghe giống như tiếng những cành cây khô bị người ta đạp lên, rồi gãy. Có thể là gãy làm đôi, hoặc nát vụn.

* * *

Mỗi ngày không dưới 12 tiếng, trong suốt một tuần, tôi cùng Diệp Lam, Đại Tứ và Hạo Vỹ, người đại diện cho team điều hành V-Shine đã cùng nhau ngồi đồng trong một quán cà phê, cùng bàn luận để dựng ghép các clip quay thành một video hoàn chỉnh.

- Nói bên đó xin lỗi chúng ta, nếu không đừng giao video.

Diệp Lam gắt gỏng. Mọi người ngồi ngay đó đều im lặng, không ai dám mở miệng nói bất cứ điều gì. Khi tôi kịp đình hình mọi chuyện, định nói với Diệp Lam điều gì đó thì cũng là lúc thấy cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cô ấy.

- Hạo Vỹ, lúc Diệp Lam tức giận như vầy thì anh nên làm gì đây?

- Ây, anh Quân! Làm sao em biết được, em chỉ mới quen biết Diệp Lam gần đây thôi mà.

Tôi tự vỗ vào trán mình:

- Ờ.. ha!

Lúc này Dạ Minh lên tiếng:

- Minh Hy, em ra ngoài xem Diệp Lam thế nào.

Tôi quay sang nhìn Dạ Minh với ánh mắt biết ơn. Bên cạnh Dạ Minh còn có Tiểu Gia, Nghiêm Hà cùng Hải Nhi đang ngồi, người chống cằm, người khoanh tay, trông tất cả đều có vẻ rất buồn phiền.

Tôi không hiểu được lý do chúng tôi bị phàn nàn và công kích nặng nề là gì. Có lẽ có một sự hiểu lầm, hay một điểm sai ở đâu đó. Chắc chắn phải có, chỉ là tôi chưa tìm ra mà thôi.

* * *

- Hạo Vỹ, em buồn sao?

- Thì anh cũng vậy mà..

- Đâu có, anh không buồn. Anh chỉ thấy khó hiểu.

Lúc đó Hạo Vỹ đang mở hộp cơm gà mà lúc nãy Dạ Minh nằng nặc bắt chúng tôi cầm về ăn, cùng với hộp bắp xào mà chúng tôi đã mua trên đường từ quán cà phê đến đây.

- Chị ơi, cho em xin hai cái muỗng..

Hạo Vỹ quay qua chị chủ quán, lí nhí. Tôi bật cười.

- Anh cười gì đó?

- Cười em đấy!

- Em có làm gì đâu.

Lúc này nhìn mặt cậu ấy thì tôi lại cười lớn hơn. Tôi xua tay:

- Không có gì.

- Anh kì lạ thiệt luôn. Nè, mình cùng ăn đi.

Hạo Vỹ đưa cho tôi một cái muỗng, rồi cậu ấy cũng bắt đầu ăn. Thật ra tôi cũng không rõ lắm tại sao mình lại cười. Chỉ là tôi thấy những hành động của Hạo Vỹ khi đi kèm với thân hình của cậu ấy thì có chút ngộ nghĩnh, đáng yêu, hoặc là cái gì đó mà tạm thời tôi vẫn chưa tìm ra được từ ngữ thích hợp để nói về nó.

- Em nghe nói anh biết chị Dạ Minh từ trước.

- Anh cũng nghe Diệp Lam kể, và nhờ Dạ Minh mà anh và Diệp Lam mới quen biết nhau.

- He he, chị Dạ Minh luôn vào vai nữ phụ của những câu chuyện ngôn tình.

Hạo Vỹ nói rồi nhìn tôi cười nhăn nhở.

- Ngôn tình gì chứ? À mà có lẽ đúng. Diệp Lam nói trước đây anh từng thích cô ấy. Không hiểu được làm sao anh có thể thích một cô gái như vậy chứ, thực sự không hiểu.

- Diệp Lam ổn mà anh. Cô ấy xinh đẹp, ăn nói linh hoạt, lại còn thông minh và hài hước nữa.

- Anh biết, nhưng đó không phải gu của anh. Thậm chí anh còn đang thắc mắc sao anh và Diệp Lam có thể chơi thân với nhau, chứ đừng nói đến chuyện anh từng thích cô ấy.

- Có thể là vì bây giờ tính tình anh thay đổi nên sở thích cũng thay đổi theo. Mà..

- Mà sao?

- Nghe Diệp Lam kể về anh trước đây, em nghĩ là em bây giờ khá giống anh ngày trước.

Hạo Vỹ hút rột một hơi hết cà phê sữa trong ly. Cậu ấy thở hắt ra, nói tiếp:

- Em cũng thích ở một mình. Mọi người nghĩ nó sẽ cô đơn lắm, nhưng em thì không thấy cô đơn, đơn giản là em thích không gian đó. Em cũng ít bạn nữa. Em hay tự thất vọng về bản thân mình lắm..

Tôi quay qua nhìn Hạo Vỹ, cậu ấy đang ngước nhìn trời đêm, có lẽ là ánh nhìn vô định và xa xăm.

- Tại sao em lại hay thất vọng về bản thân mình vậy?

- Em làm gì cũng dở dang, không thể tập trung vào một việc nhất định. Điều đó khiến em thấy bản thân mình vô dụng lắm..

- Anh thì không thấy em vô dụng, ngược lại còn thấy em có tài lắm. Ở một mặt nào đó, anh nghĩ là anh ngưỡng mộ em. Em vẽ đẹp, đàn hát hay, có gu thẩm mỹ cao nữa nè. Anh nghĩ là em có thể than phiền về bản thân để không ngừng cố gắng hoàn thiện chính mình, chứ đừng suy nghĩ rằng mình vô dụng.

- Nhưng trước giờ em thấy mình toàn thất bại..

- À há! Em ngốc nghếch rồi, đâu phải cứ làm là sẽ đều thành công. Thất bại cũng không sao cả, miễn là em đã cố gắng hết sức. Chẳng phải mỗi lần thất bại em đều sẽ học được thêm những điều mới sao?

- Anh là người đầu tiên nói với em những điều này, em đoán đó là sự động viên và cổ vũ lớn nhất mà em từng nhận được. Cảm ơn anh.

- Cảm ơn á? Mai dẫn anh đi cà phê nhé!

Chúng tôi cùng cười lớn. Không gian rộng lớn của con phố như nhỏ lại, làm chúng tôi gần nhau hơn.

* * *

Tôi đứng trên cái bùng binh to giữa thành phố, dòng xe qua lại đông đúc khiến tôi thấy bất an.

- Làm sao chúng ta qua bên kia đường được?

Tôi quay sang hỏi Hạo Vỹ, lúc này cậu ấy đang cầm điện thoại của tôi để nói chuyện an ủi Diệp Lam. Tôi tưởng cậu ấy không nghe thấy điều tôi nói, vì cậu ấy cứ thế mà bước thẳng xuống đường. Tôi rụt rè định cho một chân xuống lòng đường để đến chỗ Hạo Vỹ, nhưng có một chiếc xe chạy ngang qua làm tôi bất ngờ rút chân lại.

- Chúng ta sẽ cùng nhau qua đường, ít ra với thân hình chắc chắn của mình, em có thể bảo vệ anh khỏi mấy chiếc xe mà.

Hạo Vỹ nói và đưa bàn tay của cậu ấy về phía tôi chờ đợi.

Khoảnh khắc đó, tôi biết bầu trời của riêng tôi đã xuất hiện thêm một ngôi sao.

* * *

"Anh về đến nhà rồi nè."

Tôi bấm gửi tin nhắn vào group chat. Group chat này có tôi, Diệp Lam và Hạo Vỹ. Nó được tạo ra khi chúng tôi bắt đầu chuỗi ngày dựng clip MLight.

Không thấy có động tĩnh gì nên tôi quyết định đi tắm.

Tôi để nước từ vòi sen xối thẳng từ đầu đến chân mình. Cảm giác này thật là tốt. Với một ngày có quá nhiều điều phải nghĩ, có lẽ đây là cách tốt để làm mọi thứ nhẹ nhàng, cách tốt và đơn giản nhất.

- Hế lô! Anh mới tắm xong nè, hai đứa đang nói chuyện gì đó?

Tôi tham gia vào cuộc gọi thoại của nhóm, hí hửng gửi lời chào.

- Ông ở đâu chui ra vậy, làm hết hồn. Ông đi ngủ dùm tui đi Vị Quân, ở đó mà ngáp ngắn ngáp dài.

Diệp Lam cằn nhằn. Cô ấy có vẻ rất thính, vì tôi nghĩ là tôi chỉ vô tình ngáp nhẹ một cái thôi.

Tôi leo lên giường, bật loa ngoài ngồi hóng hớt xem hai người họ nói chuyện gì. Có vẻ đó đúng là những chuyện tôi không thể hiểu.

- Anh đi ngủ đó nha! Nói ít thôi rồi ngủ sớm đi! Ngủ ngon.

- Anh ngủ ngon. - Hạo Vỹ đáp lời.

- Ngủ nhanh đi, chỗ người ta đang nói chuyện mà phá hoại hoài.

Tôi bật cười, rời khỏi cuộc gọi nhóm.

Tôi hi vọng Diệp Lam có thể thoải mái hơn khi trò chuyện với Hạo Vỹ, giống như cách mà Hạo Vỹ đã nói ra tâm tư của cậu ấy cho tôi nghe.

Vào thời điểm đã được định sẵn, sẽ luôn có một ai đó xuất hiện khiến bạn thấy ổn, để biết rằng cuộc đời này vốn vẫn đẹp. Chắc chắn.

* * *

(Còn tiếp)
 
Bên trên