Xông vào Đấu trường - 39 Manh Mối Quyển 10 - Cập nhật - Margaret Peterson Haddi

Tên truyện : Xông vào Đấu trường - Into the Gauntlet - 39 Manh Mối, Quyển 10
Tác giả : Margaret Peterson Haddix

Tình trạng sáng tác: Hoàn thành
Tình trạng đăng : Cập nhật
Thể loại: Phiêu lưu
images

Dịch giả : meo_mup
Hiệu đính : Magic Purple
Tình trạng xuất bản : 31/08/2010
Số chương : 43 chương
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.

Giới thiệu
Khi Grace Cahill qua đời, những người họ hàng ngập tràn hy vọng với việc xâu xé tài sản để lại của bà. Nhưng Grace không phải dạng người cổ điển, và bà không không rời bỏ thế giới theo kiểu cách thông thường. Thay vì một di chúc với thừa kế, bà để lại một cuộc thám hiểm liên quan tới 39 Manh Mối dẫn tới sự giàu có khổng lồ và quyền lực tối thượng mà người ta có thể tưởng tượng được. Và rồi, sáu đội từ những người họ hàng Cahill đua tài vòng quanh thế giới, đuổi theo những manh mối được để lại bởi những người họ Cahill khác, bao gồm cả Ben Franklin và Mozart.

Cô bé mười bốn tuổi Amy và cậu em trai mười một tuổi, Dan, tự lập thành một đội. Những đứa trẻ mồ côi và không được mong muốn bởi bất kỳ ai, trừ bà ngoại yêu thương của tụi nó (mà giờ đã qua đời), hai chị em không còn gì để mất và quyết định tham dự cuộc truy tìm. Nhưng không như những đối thủ khác, tụi nó không có tiền, không có liên hệ và không được huấn luyện đặc biệt, chưa kể tới chuyện tụi nó chỉ là trẻ con. Nhóm này có tỷ lệ cược đặc biệt thấp. Nhưng tụi nó có một cô nàng au pair đi cùng, và hơn tất cả, sự dũng cảm tuyệt vời, sự thông minh và quyết tâm. Cuộc đua đang diễn ra, và không có quy tắc nào cả.

Trong phần trước, Amy và Dan, cùng với cô nàng au pair Nellie, nhào tới Luân Đôn đầy sương mù trong trại thái mệt nhoài. Bị quá tải bởi những tin tức giật gân mà ông McIntyre và ông cậu Fiske cung cấp và vẫn còn bị sốc và đau buồn bới cái chết của Lester, tụi nó thậm chí không còn sức để mà thở, bỏ mặc nỗi cô đơn tiếp tục nhiệm vụ hoành tráng của cuộc truy tìm manh mối. Nhưng những đội khác không lơ là một giây phút nào, và Amy cùng Dan dĩ nhiên không thể để cho quyền lực của giải thưởng rơi vào bàn tay của mụ ác quỷ Isabel – thế nên cuộc tìm kiếm lại tiếp tục.

Một manh mối được ném dưới khe cửa khách sạn tụi nó dẫn dắt tới một vị họ hàng nhà Cahill khác, vậy nên tụi nó quyết định đi xem một vở kịch của Shakespeare. Dan chẳng thích thú gì với viễn cảnh đó, nhưng thậm chí đến cả rạp hát cũng nổ tung khi có người nhà Cahill dính vô. Và lần này, đây chính là cuộc hội ngộ toàn gia Cahill với tất cả các đội trong cuộc truy tìm manh mối, bao gồm cả đội chưa từng hiện diện từ đầu: Sinead và anh em trai, Ned và Ted, quay trở lại và khao khát trả thù và quyết tâm cao độ.

Cuộc đua đang đến giai đoạn cuối với manh mối cuối cùng, vài đội đang bị rạn nứt. Ian và Natalike đang đặt câu hỏi về động cơ và cách thức của mẹ mình, và vai trò của tụi nó trong kế hoạch của mụ ta. Hamilton cũng vậy, cảm thấy tội lỗi về trách nhiệm của gia đình nó trong mụ nổ suýt giết chết Sinead và anh em cô nàng. Jonah cũng đang suy nghĩ lại vai trò trong cuộc truy tìm, và cả Alistair cũng đang sắp xếp lại những thứ tự ưu tiên của lão.

Đây chính là tia hy vọng cho nhà Madrigal, những người thực sự muốn mang các chi của nhà Cahill lại với nhau. Và sau cùng, trong một hoàn cảnh nguy nhiểm, gay cấn, bài kiểm tra sau cùng, cả năm chi phải làm việc cùng nhau trong manh mối sau cùng và giải thưởng sau chót – mạng sống của mỗi người!

Link đọc các tập trước
Tập 1 : Mê cung xương
Tập 2 : Bí mật của Mozart
Tập 3: Kẻ đánh cắp gươm
Tập 4: Bước vào cõi tử
Tập 5: Vòng tròn tuyệt mật
Tập 6: Trong vùng nước thẳm
Tập 7 : Ổ rắn độc
Tập 8 : Mật mã của Hoàng Đế
Tập 9 : Cảnh báo bão


Danh sách chương:
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meo_mup

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/1/15
Bài viết
197
Gạo
3.205,1
Re: Xông vào Đấu trường - 39 Manh Mối Quyển 10 - Cập nhật - Margaret Peterson Haddi
Xông vào Đấu Trường - Into the Gauntlet – 39 Manh Mối #10

Magaret Peterson Haddix

Viết cho Todd và Will và tất cả những người săn tìm Manh Mối khác – M.P.H.


Chương 1

Amy và Dan Cahill đã quên kiếm mấy con bọ ở Luân Đôn.

Tụi nó đã biết mánh khóe. Tới một khách sạn mới, tụi nó luôn luôn phải lục soát phòng mình tìm mấy thiết bị nghe trộm hoặc mấy thứ do thám bí mật hàng đầu mà kẻ thù của tụi nó có thể đã đặt. Tụi nó luôn luôn phải kiểm tra tất cả những lối thoát hiểm có thể dùng và mọi thứ có thể sử dụng làm vũ khí nữa. Amy mới mười bốn tuổi, và Dan mới mười một. Nhưng tụi nó đã được phát triển những kỹ năng của chuyên gia CIA.

Cuối cùng đã tới Luân Đôn, Amy nghĩ, lập cập ba bước vào phòng khách sạn và lăn đùng lên giường. Dan lảo đảo vượt qua con bé rồi ngả người lên ghế sofa. Nó ngồi xuống, rồi trượt người ra sau, bổ ngửa vì cái ba lô. Nó nhìn như thể bị cán dẹp.

Nó phải, Amy nghĩ. Cả hai đứa đều phải. Giờ thì chúng ta biết sự thật. Giờ chúng ta biết chúng ta đã bị nghe những lới nói dối suốt thời gian qua, biết bao bí mật bị giấu kín khỏi chúng ta, biết bao niềm mong đợi vào chúng ta…

Chỉ có cô nàng au-pair với mái tóc hoang dã của tụi nhỏ, Nellie Gomez, là trông có vẻ còn đủ năng lượng để đứng vững.

Cô nàng thậm chí còn có đủ năng lượng để lắc lư nhẹ theo loại nhạc điên rồ nào đó mà cô nàng đang nghe từ iPod của mình khi cô nàng kéo cái túi trống và lồng mèo vào trong phòng. Lơ mơ, Amy nghĩ rằng con bé hoặc Dan nên đề nghị giúp đỡ. Nhưng ngay cả việc mang cái túi du lịch cũng có vẻ quá sức Amy lúc này. Nellie quay lại đóng cửa. Rồi cô nàng, cũng đổ sụp xuống.

Bộ chị ấy xỉu à? Amy tự hỏi.

Trước khi Amy có thời gian để làm gì khác, Nellie lại đứng lên. Cô nàng không bất tỉnh. Cô nàng chỉ thụp xuống sàn nhà để nhặt lên một cái gì đó mà Amy và Dan hẳn đã bước qua: một phong bì màu vàng nhạt trơn.

Nellie giơ chiếc phong bì trong không khí như một giải thưởng.

“Tụi em nghĩ sao, mấy nhóc?” cô nàng hỏi. “Muốn cá coi đây phải chỉ dẫn tiếp theo cho mấy đứa không?”

Tụi nó được cảnh báo về một cái – đã được mã hóa, dĩ nhiên, phòng trường hợp kẻ thù của tụi nó chặn lại giữa đường.

Thông thường, hai chị em sẽ chạy lại và giật lấy chiếc phong bì, đua nhau mở nó, tranh nhau để phá giải mật mã sau cùng. Ít nhất, tụi nó sẽ bảo với Nellie rằng ở tuổi tụi nó – và với việc số phận của cả thế giới tùy thuộc vào tụi nó – tụi nó đã quá già để bị gọi là “mấy nhóc”.

Lúc này Amy chỉ nhún vai.

Dan nghiêng đầu và ngó chằm chằm trần nhà. “Mấy nhóc ơi?” Nellie nói với giọng bối rối. Cô nàng tháo tai nghe iPod. “Tụi em nghe chị không?” Nellie lật chiếc phong bì lại.

“Nà, gửi cho Amy và Dan Cahill,” cô nàng nói. “Nellie Gomez. Wow. Giờ thì chị cảm thấy chính thức rồi. Cái này chắc được ném vào dưới cửa, chờ tụi mình.” Cô nàng đưa phong bì cho hai chị em. “Ai muốn giành lấy gianh dự nào?”

Không có đứa nào động đậy.

Nellie lắc lắc phong bì trước mặt Amy và Dan.

“Coi nào, mấy đứa,” cô nàng nói. “Đó là một chỉ dẫn.” Cô nàng hành động như thể tụi nó đơn giản là con mèo Saladin, luôn luôn dễ dàng bị phân tâm bởi món cá hồng yêu thích. “Mấy đứa không muốn biết trong này nói gì à? Có ai đó đang cố giúp tụi mình!”

“Nếu ai đó muốn giúp tụi mình,” Amy vặn lại, “họ hẳn chỉ cần đưa cho tụi mình tất cả đáp án lúc ở Jamaica.”

Con bé biết tại sao họ không làm vậy, nhưng có quá nhiều thứ để suy nghĩ lúc này.

“Hoặc ngay tại điểm xuất phát,” Dan đế thêm. “Tại lễ tang.”

Chỉ hơn một tháng trước, Amy và Dan đã có một ngạc nhiên to lớn sau cái chết của bà Grace yêu dấu của tụi nó. Tụi nó ở giữa một nhóm họ hàng được chọn lựa để nghe một đề xuất lạ đời trong di chúc của bà Grace:

Tụi nó có thể có một triệu đô la cho mỗi đứa hoặc một Manh Mối duy nhất.

Amy và Dan đã chọn Manh Mối.

Kể từ đó, tụi nó rong ruổi khắp thế giới, hỗn loạn chạy trốn hoặc thoát khỏi hoặc đơn giản là tránh né một vài người họ hàng ít-quyến rũ trong cuộc chạy đua tới phần thưởng cuối cùng. Tụi nó không thể đếm hết bao nhiêu lần có người cố giết mình.

Khi Amy không sợ chết khiếp, có những khoảnh khắc nó thực sự yêu thích.

Biết nó đủ dũng cảm để nhảy khỏi mái nhà ở Vienna. Trở thành đội duy nhất khám phá ra Manh Mối ở Cairo. Bay lên Đỉnh Everest.

Nhưng chỉ một ngày trước, ở Jamaica, Amy và Dan và Nellie đã biết được rằng cuộc truy tìm Manh Mối không chỉ là vậy. Và sự tàn nhẫn của điều đó đã chìm trong chuyến bay dài băng qua Atlantic của tụi nó. Trước ngày hôm qua, tụi nó đã nghĩ tụi nó không hề khác những đội còn lại – nếu không tính tới việc tụi nó trẻ hơn, nghèo hơn, là trẻ mồ côi, và biết ít thông tin hơn. Tụi nó đã nghĩ mục tiêu của tụi nó, ít nhất là giống nhau: Chiến thắng.

Đánh bại tất cả mọi người để giành lấy giải thưởng sau cùng.

Nhưng không, Amy cay đắng nghĩ. Tụi mình trẻ hơn, nghèo hơn, và ngây ngô hơn – và không chỉ đánh bại mọi người giành giải thưởng. Để tụi mình chiến thắng, tụi mình phải làm cho mọi người tha thứ và quên đi năm trăm năm qua, chiến đấu, phản bội và… sát nhân.

Làm sao người ta có thể tha thứ và quên đi điều đó?

“Không thể nào,” Amy lầm bầm.

“Chỉ dẫn á?” Nellie nói, vẻ bối rối lan ra trên mặt cô nàng. “Tụi em thậm chí còn chưa nghe nữa mà.”

“Cả cuộc truy tìm manh mối này,” Dan đính chính. “Vô dụng. Tụi em chẳng thể thắng. Không phải theo cách tụi em phải làm. Tụi mình tới đây làm cái gì chứ?” Nó chỉ tay về phía cửa sổ. Kể từ khi tụi nó lên tới tầng mươi hai, tất cả những gì tụi nó có thể thấy là một mảng trời xám xịt. “Em ghét Luân Đôn. Nó chẳng bao giờ hết mưa cả nhỉ?”

Amy chợt nhớ về sự nhiệt tình hoang dã của Dan kiểm tra những khách sạn khác, một tuần trước, lúc ở Ai Cập. Nó chạy vòng quanh căn phòng, vui sướng gọi tên mỗi đồ vật mới mẻ mà nó khám phá ra –

“Văn phòng phẩm!”

“Dù!”

“Kinh thánh!” Amy cảm thấy tội lỗi khi nghĩ về việc cuộc truy tìm Manh Mối đã ảnh hưởng tới đứa trẻ nhiệt tình đó. Giống như là nó đã trở thành một ông già khó chịu sớm hơn hẳn tầm bảy mươi năm.

“Ờ thì...” Nellie cau mày bối rối. Trong giây lát, Amy nghĩ là cô nàng sẽ nói, Em nói đúng, mấy nhóc à. Mưa không bao giờ ngớt ở Luân Đôn, và cuộc truy tìm manh mối này thât điên rồ. Chị mới chỉ hai mươi tuổi, và mấy đứa thậm chí còn chẳng phải là gia đình chị thật. Chị về nhà đây. Ngay bây giờ. Rồi cô nàng lắc đầu, mái tóc nhuộm đen-vàng của cô nàng lòe loẹt. “Coi nào, mấy nhóc. Chị đã hứa với bà mấy đứa –“

“Bà chết rồi,” Dan nói với giọng già-trước-tuổi của mình. “Bà chết rồi, Lester chết rồi, Irina chết rồi –”

Mẹ và Cha cũng chết rồi, Amy hoàn tất câu nói trong đầu. Hồi ở Jamaica, tụi nó đã đếm lại những cái chết mà nguyên nhân là hoàn tất cuộc truy tìm Manh Mối. Lester là một người ngoài cuộc vô tội, dính líu vào chuyện chỉ vì anh ấy sẵn lòng muốn giúp đỡ. Irina đã từng là kẻ thù của đã hy sinh mạng sống để cứu Amy và Dan. Và cha mẹ tụi nhỏ đã chết đi trong cố gắng để giữ một Manh mối khỏi rơi vào tay kẻ xấu.

Những cái chết đó còn ý nghĩa gì nữa nếu Amy và Dan không tiếp tục cố gắng? Nhưng Amy và Dan biết tiếp tục cố gắng thế nào khi mọi chuyện đều bất khả thi? Nellie nhìn từ Amy sang Dan như thể cô nàng có thể đọc được suy nghĩ của tụi nó.

“Lần này chúng ta đi từng bước một, nhé?” cô nàng lặng lẽ nói. “Hãy nghe nè.”

Cô nàng xé phong bì và bắt đầu đọc lớn:

“Để tránh việc niềm hy vọng của chúng ta tan biến vào thinh không vào ngày phán xét, bạn phải tuân theo ước muốn của bạn từ sâu trong trái tim. Bạn không thể thấy ư bên trong đôi mắt của tâm trí bạn làm sao mọi thứ có thể trở thành một vòng tròn đầy đủ?” Cô nàng ngước lên.

“Cái đó có ý nghĩa gì với tụi em không? Một số từ được gạch dưới – cái đó chắc có ý nghĩa gì đó.”

Cô nàng đưa tờ giấy cho Amy trước, rồi tới Dan:

Để tránh việc niềm hy vọng của chúng ta tan biến vào thinh không vào ngày phán xét, bạn phải tuân theo ước muốn của bạn từ sâu trong trái tim.

Bạn không thể thấy ư bên trong đôi mắt của tâm trí của bạn

Làm sao mọi thứ có thể trở thành một vòng tròn đầy đủ?

Có cái gì đó đập vào tâm trí của Amy, nhưng con bé lờ đi. Chả sao cả, con bé nghĩ. Chúng ta không thể chiến thắng. “Chẳng có ý nghĩa gì với em cả,” Dan cay đắng nói.

Rừ rừ, Saladin phàn nàn từ trong lồng. Âm thanh của nó nghe khó chịu như Dan vậy. Nellie cúi xuống mở cửa chuồng thả nó tự do.

“Chí ít mình còn làm cho con mèo vui vẻ,” Nellie lầm bầm.

Nhưng Saladin không có cọ mình vào chân cô nàng để cảm ơn. Nó gồng mình lên và gầm gừ trong cổ họng. Và rồi nó phóng thẳng tới cửa sổ.

“Saladin!” Amy la lên.

Con bé liếc nhanh xem cửa sổ có mở không – đang mở, nhưng có một tấm chắn. Saladin, nhảy nhỏm, rít lên với cái đó. Không, nó đang rít lên với cái gì đó ở phía ngoài tấm chắn, nằm ở phía bên ngoài cửa sổ.

Đó là một con khỉ.

Amy chớp mắt. Và rồi, mặc kệ mọi thứ, con bé cười toe toét. Con khỉ làm con bé nhớ về một trong những bộ sách yêu thích ở Luân Đôn của con bé: Công chúa nhỏ, truyện đó một con khỉ nhớ nhà ở Ấn Độ đã trèo qua những nóc nhà đến thăm một cô bé cô đơn cũng đang nhớ nhà ở Ấn Độ. Và rồi con khỉ dắt cô bé đi tìm một gia đình mới, dù cho cha mẹ cô bé đã chết.

Nụ cười của Amy nhạt bớt.

Tiểu thuyết, con bé tự nhủ với bản thân. Toàn điều không có thật.

Dù sao đi nữa, con khỉ cũng không có đe dọa gì. Nó đang nhe răng ra với Saladin, đập tay nó lên tấm chắn. Hẳn là nó đang cầm cái gì đó sắc nhọn trong tay – vuốt nó ư? Hay là một con dao? – bởi vì tấm chắn rách ra. Con khỉ nhảy qua Saladin, thả người lên sàn nhà. Rồi chỉ trong ba cú nhảy, nó đã ở kế bên Nellie. Nó nhảy vọt lên và giật lấy tờ giấy từ tay cô nàng.

“Không! Cái đó của tụi tao!” Nellie la lớn.

Cô nàng bổ nhào tới con khỉ, cố gắng giành lại tờ giấy. Nhưng con khỉ đã bỏ đi.

“Em sẽ bắt nó!” Dan la lên.

Nó nhảy dựng lên từ ghế sofa. Hẳn là nó đã quên là nó vẫn đang đeo ba lô vì nó đã ngã nhào tới, trượt xa khỏi con khỉ cả dặm. Con khỉ chạy vọt tới chỗ Amy.

“Em sẽ thử!” Amy hét lên.

Con bé nháo nhào và chạy về bên phải. Con khỉ chạy về bên trái. Saladin nhảy xuống từ bậu cửa sổ, như thể nó nghĩ nó sẽ cùng Amy dồn con khỉ vào góc. Con khỉ dễ dàng bay qua cả hai. Nó rẽ ngoặt lại và chạy tới bậu cửa sổ. Nó cười toe toét và gật gù, kêu khẹc-khẹc.

“Con khỉ đó đang cười nhạo tụi mình ư?” Nellie hỏi, có vẻ bị xúc phạm. Cô nàng nhào về phía bậu cửa sổ.

Con khỉ càng cười lớn hơn. Rồi, ngay khi Nellie chộp lấy nó, nó ném cái gì đó hình đồng xu vào phòng và quăng mình ra ngoài cửa sổ,

Nó đã đi mất.

Với chỉ dẫn duy nhất của tụi nó.
 

meo_mup

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/1/15
Bài viết
197
Gạo
3.205,1
Re: Xông vào Đấu trường - 39 Manh Mối Quyển 10 - Cập nhật - Margaret Peterson Haddi
Chương 2

Dan nhặt đồng xu lên. Đó là một đồng xu kim loại dày, đóng dấu một chữ “K” viết hoa kiểu cách trên mỗi mặt.

Một chữ “K”. Dĩ nhiên rồi.

“Nhà Kabra,” Dan sầm mặt nói.

Nhà Kabra đã trở thành những kẻ thù kinh khủng nhất của Dan và Amy trong cuộc truy tìm Manh Mối. Bọn nó giàu có bẩn thỉu – và cũng thật ác độc.

“Dĩ nhiên bọn chúng thậm chí còn có cả một con khỉ được huấn luyện riêng để sai khiến,” Amy ảm đạm nói.

“Có lẽ tụi nó còn có cả một sở thú riêng luôn á,” Dan làu bàu.

Nó bổ nhào tới cửa sổ, tới đó chỉ vài bước trước Amy. Con khỉ giờ đã ở dưới chúng vài tầng. Nó ngậm cuộn giấy trong miệng và leo xuống theo một sợi dây từ mái nhà. Trong khi Dan, Amy và Nellie theo dõi, con khỉ đã xuống tới đất và lắc lư ngang qua vỉa hè. Rồi một đôi tay thò ra từ chiếc limo đang đợi sẵn và túm lấy con khỉ. Cánh cửa đóng lại; chiếc limo đen rồ máy chạy đi.

“Đó là tay của Isabel Kabra,” Amy nói. Con bé phát âm cái tên thật cẩn thận, như thể mỗi âm tiết đều gợi lên nỗi đau.

Đúng vậy, Dan nghĩ.

Nó không hỏi làm sao Amy nghĩ mình có thể nhận ra đôi tay của Isabel từ cả mười hai lầu phía trên. Isabel đã sát hại bố mẹ Amy và Dan. Mụ đã cố giết chết Amy và Dan hồi ở Indonesia, và đe dọa giết chết tụi nó ở Úc và Nam Phi. Và còn cả những lần mụ sai những đứa con bẩn thỉu của mụ, Ian và Natalie, tấn công tụi nó. Hồi ở Hàn Quốc, đám trẻ nhà Kabra đã cố bỏ lại Amy và Dan cho tới chết trong một hang động bị sụp lún.

Khi một ai đó đã quá sức độc ác và tàn nhẫn đến mức không thể tin được với bạn quá nhiều lần, bạn phát triển được giác quan thứ sáu về chúng. Bạn biết được khi nào chúng ở quanh bạn.

Dan cũng chắc chắn như Amy rằng đó chính là đôi tay của Isabel.

Dan quay lưng lại Amy vì nó không thể đứng đó mà nhìn sự đau đớn hiện diện trên khuôn mặt con bé. Nó ước mình có thể rượt theo Isabel, đánh bại mụ, ném mụ vào nhà tù, lấy lại tất cả những gì mụ đã cướp khỏi tụi nó. Nhưng nó chỉ là một thằng nhóc mười một tuổi. Nó chẳng làm được gì cả. Điều hay nhất nó có thể làm là khạc một bãi đờm to nhổ ra ngoài cửa sổ. Nó nhắm chính xác vô chiếc limo đang tăng tốc.

“Dan!” Nellie kêu lên.

“Gì chớ?” Dan kêu lên vô tội. “Mụ ấy độc ác. Nhổ lên xe limo của mụ - đó là điều tối thiểu mụ phải nhận được.”

Dan có thể nói là Nellie đang ráng nín cười. Ưu điểm của việc có một cô nàng au pair mới chỉ hai mươi tuổi là đôi khi cô nàng nghĩ và hành động như một đứa trẻ. Nhưng sau đó cô nàng đeo lên một bộ mặt nghiêm túc.

“Chĩ không nghĩ là em nhắm tốt,” Nellie nói. “Không phải với khoảng cách này.”

“Vậy á?” Dan nói. Nó cảm thấy vui vì sự xao lãng. Nó thảy đồng xu có chữ “K” vào tay Nellie.

“Ném nó ra ngoài cửa sổ, bất cứ chỗ nào chị muốn. Em hứa, em sẽ phun trúng trong lần đầu tiên.”

Trước khi Dan có cơ hội thực sự chứng minh khả năng phun nước miếng của mình, nó cảm thấy ai đó giựt mạnh mình. Gì nữa đây? Ai đó đang tính đánh cắp cái ba lô của nó à? Ngay sau lưng nó?

Dan quay người lại. Đó là Amy.

“Chị làm gì vậy?” nó hỏi.

“Tụi mình cần kiểm tra mạng,” con bé nói. “Ngay lập tức.”

Mắt hai đứa chạm nhau. Đôi khi nó tự hỏi làm sao mà tụi nó có thể là người nhà chứ. Con bé nhút nhát; nó nhiều chuyện. Con bé thích đọc sách và thư viện yên tĩnh; nó thích trò chơi điện tử ồn ào và những trò đùa bẩn bựa. Nhưng, có những lúc – đặc biệt trong cuộc truy tìm Manh Mối này – Dan cảm thấy nó và Amy chính xác là cùng một mẫu người, nghĩ cùng một điều tại chính cùng một thời điểm.

Lúc này chính là một trong những lúc đó.

“Đúng rồi,” Dan nói. Nó hạ ba lô xuống để Amy có thể lấy laptop ra nhanh hơn. Con bé đưa phích cắm cho nó. Nó cắm vào ổ điện trong khi con bé cắm đầu kia vào máy tính. Trong khi tụi nó chờ laptop khởi động, con bé đưa cho nó một cây bút và một mẩu giấy từ trên bàn của khách sạn.

“Hai đứa làm gì vậy?” Nellie hỏi trong khi Dan bắt đầu viết lên giấy.

“Tụi em giải mã manh mối,” Amy nói. “Em có một linh tính, nhưng em muốn kiểm tra nó trên mạng.”

“Chị tưởng mấy đứa bỏ cuộc chớ,” Nellie nói. “Chị tưởng mấy đứa nói là không thể thắng cuộc.”

Dan nhìn Amy rồi tiếp tục viết. Nó để cho con bé giải thích.

“Em vẫn không nghĩ là tụi mình có thể thắng được,” Amy nói. “Không phải cái cách mà nhà Madrigal muốn.”

Đã có lúc con bé nói từ đó – Madrigal – với cùng nỗi sợ hãi và kinh tởm như cách con bé nghĩ về Isabel Kabra. Nhưng khi ở Jamaica, Dan và Amy đã khám phá ra rằng nhà Madrigal thực ra là người tốt.

Cái cách – mấy người quá – tốt, Dan nghĩ. Mấy người nghĩ là chúng ta có thể kết thúc chuyện này và nắm tay nhau cùng hát “Kumbaya” nhảy quanh lửa trại ở đâu đó. Thật điên rồ!

“Em đã đồng ý với mọi điều mà nhà Madrigal muốn lúc ở Jamaica,” Nellie nói. “Chị cũng vậy.”

“Ờ,”Amy nói. Giọng con bé có vẻ bị phân tâm. Máy tính đã khởi động xong, và con bé đang truy cập internet. “Nó có vẻ bất khả thi. Nhưng nếu chúng ta không thể chiến thắng theo cách của Madrigal, ít nhất chúng ta sẽ đảm bảo nhà Kabra không chiến thắng.”

Dan ngó lên. “Chị có tưởng tượng được việc để cho Isabel Kabra thống trị thế giới không?” nó hỏi.

Câu hỏi lơ lửng trong căn phòng khách sạn yên tĩnh. Cái này, sau cùng, chính là chút gì Dan có thể làm.

Mọi thứ mà nhà Madrigal muốn đều quá lớn lao và khó nắm giữ: hòa bình, tình yêu, sự tha thứ…. Dan chưa từng đặt mục tiêu cho những thứ đó trong đầu nó trong suốt chuyến bay. Nó sẽ không bao giờ có thể nhìn vào mắt Isabel Kabra má nói rằng, “Tôi tha thứ cho bà.” Nhưng ngăn không cho mụ chiến thắng trong cuộc truy tìm Manh Mối, chặn mụ giành được quyền lực tối thượng, mụ không gây ra những cái chết không thể tha thứ khác… điều đó chắc đã gần đủ, phải không nào?

Ắt hẳn là vậy. Đó là điều tốt đẹp nhất mà Dan có thể hy vọng vào.

Mưa vẫn rơi ngoài kia, giờ càng lớn hơn. Căn phòng u ám. Nellie lắc lắc đầu, biểu cảm ảm đạm.

Sau đó Nellie, bất cần như mọi khi, nhoẻn cười. Cô nàng đưa đồng xu có chữ “K” mà Dan đưa cho vào miệng.

“Và giờ chúng ta có chăng trò chơi khác – đổi lượt chơi,” cô nàng nói, như thể cô nàng đang tuyên bố trong một trò chơi thể thao và đồng xu “K” như là micro của cô nàng. “Nếu các bạn ghi bàn trên sân nhà, đám ác độc Kabra có thể nghĩ chúng vừa vượt lên trước, nhưng việc làm của chú khỉ bé nhỏ đã phản tác dụng. Chúng dường như đã hoàn tất việc tái tạo năng lượng cho lũ trẻ hiếu chiến nhà Cahill, những kẻ chỉ cần vài giây nữa thôi là đã giải mã xong chỉ dẫn cuối cùng, cảm ơn trí nhớ siêu phàm của Dan và kỹ năng tìm kiếm tuyệt vời của Amy.”

Dan đã hoàn tất việc chép lại chính xác mảnh giấy mà con khỉ đã đánh cắp. (Chính xác, đó là, ngoại trừ việc Dan viết nhòe nhoẹt). Nó thực tế là có một trí nhớ như in, việc này đã giúp tụi nó rất nhiều lần trong cuộc truy tìm Manh mối. Nó chắc chắn là nó viết đúng hết mọi thứ, kể cả phần gạch chân. Nó đưa tờ giấy cho Amy và quay sang Nellie.

“Nellie,” nó nói, gần như đang trách móc cô nàng, “đây không phải là trò chơi.”

***

Nellie nhìn Dan và Amy chụm đầu trước máy tính cùng nhau. Cô nàng không nghi ngờ gì việc chút xíu nữa tụi nó sẽ quay lại với vài ý tưởng sáng chói. Và rồi tụi nó tuyên bố rằng cả bọn cần lên đường ngay lập tức tới một địa điểm ấn tượng nào đó.

Cá nhân Nellie đang hy vọng về Stonehenge. Cô nàng đã luôn muốn được tới thăm chỗ đó. Có lẽ không phải trong chuyến đi này – cô nàng không muốn phải giải thích cho nhà chức trách Anh Quốc lý do tại sao hai đứa trẻ thuộc trách nhiệm trông coi của cô nàng lại làm hư hại một thắng cảnh lớn như vậy. Đó là hậu quả thường xảy ra của mấy cuộc truy tìm Manh mối. Nó thật tuyệt vời – với một chút đáng sợ – của việc nhìn thấy sự thay đổi của Amy và Dan trong những tháng qua. Nellie cố nhớ lại mình như thế nào khi mười một hoặc mười bốn tuổi. Hồi mười một tuồi cô nàng chắc chẳng làm gì ngoài chuyện loanh quanh ngoài bể bơi thì phải? Và hồi mười bốn tuổi cô nàng xỏ khuyên mũi.

Và … đó là năm mà bà ngoại của Dan và Amy bước vào cuộc đời của Nellie. Không trực tiếp – Nellie đã không gặp bà cho tới sau này. Nhưng những cơ hội bắt đầu tìm đến Nellie vào năm cô nàng bắt đầu vào trung học. Một “học bổng” kungfu. Một khóa học bay. Nhiều lớp học nâng cao tiếp đó khi cô nàng đăng ký học tại trường, với những giáo viên mới có vẻ quan tâm nhiều hơn tới một cô gái bình thường với chiếc khuyên mũi cùng mái tóc nhiều màu ngồi ở cuối lớp.

Mất khá lâu để Nellie nhận ra tất cả những cơ hội đó đến từ đâu. Nhưng giờ đây Nellie đã thấy cách mà Grace thay đổi triệt để cuộc đời mình. Và Grace là một trong những người tốt của nhà Cahill, Nellie nghĩ. Sẽ ra sao nếu một người như Isabel Kabra đối xử với mình nếu mụ nắm quyền?

Nellie lật đồng xu chữ “K” mà Dan đã trao cho cô nàng giữa những ngón tay. Dường như chỉ là việc tung đồng xu – may mắn ngẫu nhiên – khi Grace chọn Nellie làm au pair của Amy và Dan. Nhưng lúc ở Jamaica, Nellie đã khám phá ra việc gia đình cô nàng đã có liên hệ với nhà Cahill qua nhiều thế hệ. Bằng cách của mình, Nellie đã tham gia vào cuộc truy tìm Manh mối như Amy và Dan như đó là định mệnh của cuộc đời cô nàng.

Và, khi ở Jamaica, Nellie đã chấp nhận vận mệnh đó.

Nellie vẫn lật lật đồng xu chữ “K” giữa những ngón tay. Và cô nàng không còn suy nghĩ về gia tộc hay vận mệnh. Cô nàng đang nghĩ về đồng xu, thứ dường như không chính xác là một đồng xu tẹo nào. Nó có một đường kẻ mỏng chạy dọc theo cạnh. Một vết nứt chăng?

Nellie nhấn móng tay cái vào vết nứt. Dưới áp lực. “Đồng xu” bật mở, lộ ra một bảng mạch điện nhỏ ở bên trong.

Ngay lúc đó Amy xoay vòng quanh trên ghế của mình.

“Em biết rồi!” con bé nói. “Câu trả lời là –”

Nellie phóng tới chỗ Amy. Cô nàng lấy tay bịt miệng Amy lại.

“Đừng nói ra!” Nellie ra lệnh. “Chúng ta bị” – dùng tay không bịt miệng Amy, cô nàng kéo mạch điện thu nhỏ ra khỏi đồng xu giả - “nghe lén!”


***

Bên trong chiếc limo cách đó một dãy nhà, Isabel Kabra cúi người tới trước, lắng nghe giọng nói từ tai nghe vang lên tiếng cô nàng hư hỏng: “Chúng ta bị - ”. Yên lặng. Hoàn toàn yên lặng. Kết nối âm thanh bị ngắt.

Vậy là tụi nó đã phát hiện ra thiết bị nghe trộm. Thì sao chứ? Nó đã phát huy hết tác dụng. Isabel có chỉ dẫn của đám trẻ nhà Cahill, và mụ có một nguồn thông tin lớn hơn tụi nó để khám phá ra. Mụ có nhiều thứ có ý nghĩa hơn tụi nó từng có.

Nó chỉ là … khó chịu.

Isabel hơi cau mày – không, không được làm vậy. Nhớ không? Vết nhăn chân mày ư? Chỉ có Botox mới giải quyết được vấn đề đó. Mấy đứa trẻ ranh đó không đáng cho mấy nếp nhăn.

Tụi nó thật sự không đáng để bận tâm, nhưng nếu, mụ sắp xếp những thứ đã nghe thấy trong đầu, kiểm tra lại từng ý nghĩa trong cuộc nói chuyện thảm hại của đám trẻ thảm hại đó.

“Em đã đồng ý với mọi điều mà nhà Madrigal muốn lúc ở Jamaica” … “Nếu chúng ta không thể chiến thắng theo cách của Madrigal…” Điều này có nghĩa là tụi nó đã gia nhập lực lượng nhà Madrigal, cái đám lười biếng vô trách nhiệm đã thành mầm độc trong gia đình Isabel hàng trăm năm. À, được rồi. Theo kinh nghiệm của Isabel, lòng trung thành không gì hơn là cơ hội để phản bội.

Isabel tua nhanh lời thằng nhóc nói trong đầu: “Chị có tưởng tượng được việc để cho Isabel Kabra thống trị thế giới không?”

Isabel tự buông lỏng bản thân cười mỉm, mặc dù cười cũng có khả năng gây nên nếp nhăn như khi cau mày.

Phải. Mụ có thể tưởng tượng được. Mụ có thể hình dung một cách hoàn hảo: quyền lực, vinh quang, và sự đúng đắn của nó. Isabel Kabra ở trên tất cả mọi người trên thế giới. Khi mụ chiến thắng trong cuộc truy tìm Manh mối, mọi người sau cùng sẽ thấy được. Mụ sẽ thống trị, mọi người trên hành tinh sẽ phải tuân theo. Họ sẽ tuân theo – hoặc chết. Đúng như họ xứng đáng.

Amy và Dan dĩ nhiên đáng phải chết.

Nụ cười của Isabel lớn hơn. Mụ gần như biết ơn lũ trẻ ranh vì đã xoay xở sống sót thật lâu.

Theo hướng này, mụ có thể nghĩ ra những cách còn độc ác hơn để giết tụi nó.

“Mẹ ơi?” Đứa con gái mười một tuổi của Isabel, Natalie, rên rỉ từ ghế đối diện của chiếc limo. “Mẹ trông hơi đáng sợ đó.”

Isabel nhận ra mụ còn đang giữ con khỉ kinh tởm trong tay.

“Nè,” Isabel nói, ném con vật kinh tởm lên đùi con gái mụ. “Con với Ian lấy tờ giấy ra khỏi mõm nó và tìm hiểu coi có ý nghĩa gì. Chứng tỏ khả năng và sự giáo dục vượt trội của tụi con một lần coi.”

Isabel đã huấn luyện mấy đứa con của mụ tốt – con nhỏ né khỏi con khỉ, bản năng của nó biết rằng lông khỉ trong sẽ kinh khủng khi dính trên bộ váy đen đẳng cấp của nó. Và thằng Ian mười bốn tuổi nhìn có vẻ kinh tởm với ý nghĩ về viễn cảnh phải khám phá gì đó dính nước miếng của con khỉ. Chính bản năng này sẽ cứu Ian và Natalie vào một ngày nào đó, khi tụi nó trở thành những người đứng đầu đế chế Kabra – sau nhiều thập kỷ dài dưới sự thống trị của Isabel, dĩ nhiên là vậy. Nhưng ngay lúc này, lũ trẻ của Isabel vẫn còn là kẻ bị trị, và mụ không cho phép tụi nó chống lại mệnh lệnh trực tiếp.

“Dù cho chuyện gì xảy ra, ‘Vâng, thưa Mẹ. Mẹ nói gì ạ, thưa Mẹ’?” Isabel yêu cầu. “Từ khi nào các con ngừng nghe lời mẹ ngay lập tức vậy?”

Ian lầm bầm gì đó mà Isabel không thể nghe kịp.

“Con nói gì vậy?” Isabel hỏi. “Nói to lên nào!”

“T-tụi con-” Ian đang nói lắp á? Ian, người mà mụ đã huấn luyện phải ngọt ngào và trơn tru ư, người mà biết cách mặc áo đuôi tôm đúng kiểu khi mới ba tuổi ư?

Thằng nhóc e hèm và sắp xếp từ ngữ: “Tụi không có ngừng nghe lời mẹ. Tụi con chỉ suy nghĩ trước thôi.” Isabel tát thằng bé.
 

coilata

Gà con
Tham gia
31/8/15
Bài viết
10
Gạo
0,0
Re: Xông vào Đấu trường - 39 Manh Mối Quyển 10 - Cập nhật - Margaret Peterson Haddi
Truyện không dịch nữa ak chị?. Hóng 20 ngày rồi T.T
 

meo_mup

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/1/15
Bài viết
197
Gạo
3.205,1
Re: Xông vào Đấu trường - 39 Manh Mối Quyển 10 - Cập nhật - Margaret Peterson Haddi
Truyện không dịch nữa ak chị?. Hóng 20 ngày rồi T.T
Vẫn dịch bạn ạ, nhưng 1 chap dài quá hihi. Với lại firefoz mình bị lỗi chi đó k sign in để up được :( đang phải còm bằng đt đó!
 

meo_mup

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/1/15
Bài viết
197
Gạo
3.205,1
Re: Xông vào Đấu trường - 39 Manh Mối Quyển 10 - Cập nhật - Margaret Peterson Haddi
Chương 3

Amy đặt thành hàng các thiết bị nghe trộm trên mặt bàn. Sau khi Nellie phá hủy con bọ của đám Kabra, đám trẻ nhà Cahill bắt đầu lục soát khắp căn phòng dù hơi trễ, lẽ ra tụi nó nên làm ngay từ đầu. Tụi nó tìm thấy thêm ba con bọ nữa: một cái bé xíu tinh xảo bên trong một chiếc đèn bàn; một cái thanh nhã trên một khung hình mà ban đầu Amy nghĩ là một phần trang trí; và, dưới giường ngủ, một cái thật thô kệch như thể được làm bởi bàn tay với ngón tay thô kệch của một cầu thủ bóng bầu dục.

“Ekat,” Amy nói, chỉ vào cái tinh xảo.

“Janus,” Dan nói, chỉ vào cái có tính nghệ thuật.

“Tomas,” Nellie nói, chỉ vào cái thô kệch và đảo mắt.

“Và nhà Kabra đại diện cho Lucian, vậy là đủ cả,” Amy nói.

Tụi nó đang điểm danh các chi của gia tộc Cahill – các chi khác đang truy tìm Manh mối.

Mỗi chi đều là hậu duệ của bốn đứa con của Gideon và Olivia Cahill: Katherine, Jane, Thomas, và Luke. Chỉ có chi Madrigal – chi của Amy và Dan – biết rằng còn một đứa trẻ thứ năm được sinh ra sau khi gia đình bị phân ly: Madaleine. Tổ tiên của mình, Amy nghĩ thầm.

Thật vui khi biết mình thuộc về đâu. Con bé đã khao khát được biết điều đó kể từ khi cuộc truy tìm Manh mối bắt đầu.

Nhưng mình có thật sự thuộc về đó không nếu mình không cố làm điều mà nhà Madrigal muốn? con bé tự hỏi.

Dan đẩy ba con bọ lại gần nhau hơn trên mặt bàn. Nó giơ nắm đấm lên, chuẩn bị nghiền nát chúng trong một cú đập.

“Ba, hai, một …” nó đếm đầy kịch tính.

Vào phút chót trước khi tay nó chạm vào mấy con bọ, Amy chộp lấy cổ tay nó.

“Chị làm gì vậy?” nó hỏi, cố đẩy con bé ra. “Chị điên à?”

“Chị phải nói chuyện với em nè,” Amy nói. Con bé hất hàm về phía phòng tắm và nắm cổ tay nó lôi đi. Dan cau mày nhưng vẫn đi theo. Nellie chỉ vô mình và nhướng mày như hỏi, “Chị nữa chứ hả?”

Amy gật đầu.

Trong phòng tắm, Amy bật vòi nước trong bồn rửa và bồn tắm ở mức to nhất. Chảy cùng lúc, nghe như thể tiếng thác nước vậy. Nellie và Dan phải nghiêng người lại gần để nghe Amy nói.

Sẽ chẳng có lời nào của con bé lọt vào tai đám bọ.

“Nếu tụi mình chỉ cố để ngăn bọn Kabra chiến thắng, chúng ta có nên bỏ qua sự giúp đỡ của các đội khác không?”con bé hỏi. “Và … đó không phải là điều mà nhà Madrigal muốn mình làm sao?”

“Chị đùa chắc?” Dan nói. “Chị muốn ném bỏ hết công sức của mình à?”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em chia sẻ câu trả lời và sau đó, chị không biết nữa, cuối cùng nhà Holt kinh khủng thống trị thế giới?” Nellie hỏi.

Nhà Holt là đại diện của chi Tomas: Eisenhower và Mary-Todd Holt và ba đứa con của họ - Hamilton, Reagan, và Madison.

“Hamilton không quá tệ mà,” Dan nói.

“Ok, nhưng còn Eisenhower?” Nellie đáp.

Eisenhower Holt là một gã hề cơ bắp, ngu đần.

Và hắn có mặt khi Cha và Mẹ chết, Amy nghĩ. Con bé nắm chặt nắm đấm, như thể điều đó sẽ nghiền nát con bọ mà nhà Hold đã tạo ra một cách vụng về.

“Ông chú Alistair có thể ổn,” Dan đề nghị. “Ổng chưa có phản bội tụi mình … gần đây.”

Alistair Oh, một Ekat, đã thân cận với tụi nó hơn bất cứ ai khác. Nhưng lão cũng chơi trò hai mang nhiều lần. Sau đó, trong đám cháy kinh hoàng trên đảo ở Indonesia, lão đã đảm bảo cho tụi nhỏ được an toàn trước bản thân. Lão thậm chí dường như sẵn lòng hy sinh cả tính mạng cho tụi nó. Điều đó đủ để chuộc lỗi cho lão chăng?

Sau đó lão lại nói dối tụi mình hồi ở Trung Quốc, Amy nghĩ. Và lão cũng đã có mặt ở đó khi Cha và Mẹ chết.

Lão không đốt lên ngọn lửa giết chết họ, nhưng… lão cũng không hề cứu họ.

“Sao em biết được con bọ nhà Ekat là của Alistair, mà không phải của Bae Oh?” Nellie hỏi, nhấm nháy khuôn mặt.

Bae Oh là chú của Alistair và là một ông già hoàn toàn khó chịu. Lão đã bỏ mặc Amy và Dan cho tới chết hồi ở Ai Cập nếu Nellie không cứu tụi nó.

Nắm đấm của Amy siết chặt hơn. Con bọ của Ekat cũng phải bị phá hủy luôn.

“Vậy còn lại nhà Janus,” Nellie nói. “Mấy đứa muốn thêm thắt cho Jonah Wizard hả? Muốn nó thêm cái ‘vua của thế giới’ vô cái danh hiệu của nó hả?”

Jonah Wizard hiện đã là một ngôi sao hip-hop quốc tế, tác giả của cuốn sách ăn liền bán chạy nhất, một người mẫu của máy bán hàng Pez. Điều duy nhất lớn hơn danh tiếng của hắn là cái tôi của hắn.

Amy chờ cho Dan bào chữa cho Dan để con bé có thể bẻ gãy lý lẽ của nó. Dan có chút dính dáng với Jonah lúc ở Trung Quốc. Nhưng Dan chỉ có chút kinh ngạc trên mặt nó.

“Chào ôi,” nó nói. “Chị có chắc là Jonah vẫn tham gia săn tìm không? Lần cuối cùng chúng ta thấy ảnh tìm kiếm manh mối là lúc nào nhỉ?”

“Nó không xuất hiện ở Tây Tạng. Hoặc Bahamas. Hoặc Jamaica,” Nellie trầm tư. “Có lẽ nào Jonah Wizard vĩ đại thực sự từ bỏ chăng?”

“Có một con bọ ngoài kia có chữ ‘Janus’ được viết bên trên đó,” Amy chỉ ra.

“Có lẽ Cora Wizard đang làm công việc bẩn thỉu của mụ lúc này,” Nellie nói.

Cora Wizard. Mẹ của Jonah. Amy khó khăn nhớ lại cuộc gặp với người phụ nữ đó. Không, chờ đã. Con bé có thể.

Đêm đó, Amy nghĩ. Mình cũng đã thấy mụ vào cái đêm mà cha mẹ chết.

Amy nắm chặt tay. Con bé cảm thấy máu chảy rần rật.

“Chúng ta không thể để cho Cora Wizard chiến thắng.” con bé thì thào.

Nellie và Dan nhìn con bé. Cả hai đều có vẻ hiểu ngay lập tức.

“Vậy đó. Mấy đứa không thể tin vào đội nào khác cả,” Nellie nói. “Không thực sự. Không ai khác.”

“Ò,” Dan nói. “Tụi mình biết cả tháng rồi còn gì.”

Amy chớp mắt cố kìm những giọt nước mắt của mình. Con bé hy vọng Nellie và Dan chỉ nghĩ là hơi nước từ bồn rửa mặt và bồn tắm bắn tung tóe vào. “Vậy thì làm sao mà nhà Madrigal nghĩ tụi mình có thể làm chứ -” con bé bắt đầu nói.

“Quyền lực,” Dan nói. “Chúng ta phải chiến thắng. Và sau đó - sau đó có lẽ chúng ta sẽ có đủ quyền năng để đánh bẹp mọi người vào khuôn phép.”

Trong thoáng chốc nó trong như Napoleon thu nhỏ, âm mưu thống trị cả thế giới. Rồi nó lại trở thành Dan lại, hân hoan chạy ra khỏi phòng tắm.

“Tụi mình sẽ dầm nát mấy con bọ,” nó gọi với qua vai. “Coi nào – tụi mình làm lần lượt nha. Em sẽ quậy nhịp đầu tiên!”

Amy và Nellie nhìn nhau và nhún vai. Rồi cả hai đua nhau chạy theo nó. Cùng nhau, cả ba đứa gạt mấy con bọ xuống khỏi bàn và bắt đầu nhảy tưng tưng, nghiền nát mấy thiết bị điện tử dưới chân mình.

***

Hai người đàn ông ngồi trong một căn phòng tối om. Một người có chiếc mũi khoằm và dáng vẻ khắc khổ. Người kia mặc nguyên bộ đồ màu xám và đeo tai nghe. Người đầu tiền, William McIntyre, tiếp tục nhìn thẳng vào người kia và hỏi, “Ông có nghe tụi nhỏ không? Giờ sao?”

Sau cùng, người đàn ông trong bộ đồ xám, Fiske Cahill, hạ tai nghe xuống.

“Tụi nó đang giải đáp hướng dẫn,” ông nói. “Tụi nó đang xử lý cuộc săn tìm. Nhưng… tụi nó phá hủy hết mấy con bọ rồi.”

Ông McIntyre im lặng trong giây lát.

“Trừ con của chúng ta,” sau cùng ông lên tiếng.

“Chúng ta có được lợi thế do cài vô giữa bức tường,” Fiske đáp. “Tụi nhỏ đang ở trong một căn phòng của nhà Madrigal. Căn phòng mà chúng ta sắp xếp cho tụi nhỏ.” Ông nhăn mặt.

“Ông cảm thấy không đúng đắn khi nghe trộm tụi nhỏ,” McIntyre tiếp lời, giải đáp cái nhăn mặt của người kia.

“Có nhiều thứ tôi cảm thấy không đúng trong cuộc truy tìm manh mối này,” Fiske đáp. “Chúng ta đang đánh cuộc vào tụi nhỏ. Chúng ta đánh cuộc trên mạng sống của tụi nó.”

“Chẳng phải mỗi thế hệ đều đánh cuộc lên thế hệ kế tiếp sao?” McIntyre hỏi.

Fiske bật lên một âm thanh quá đắng cay để gọi là tiếng cười. “Một người đàn ông đã chọn lựa không bao giờ có con cho hay,” ông nói. “Nhưng…tôi đã lựa chọn y như vậy.” Ông nhìn chằm chằm vào bức tường ảm đạm. “Có những thứ khác để hối hận,” ông thì thào.

McIntyre nhìn nâng tay lên, như thể ông định vỗ vào vai của Fiske. Nhưn William McIntyre không phải loại người có thể an ủi người khác. Ông hạ tay xuống.

“Tôi nghĩ ông đã trở nên lạc quan hơn,” McIntyre nói. “Giờ ông mặc màu xám thay vì màu đen xì xì.”

“Màu xám đậm,” Fiske nói. “Cho phép chỉ một chút hy vọng ...” Ông gõ những ngón tay trên bàn. “Tôi ước gì chúng ta có thể biết tụi nhỏ đang nghĩ gì. Tại sao tụi nó quyết định phá hủy mấy con bọ nhưng vẫn tiếp tục cuộc săn lùng. Tụi nó hẳn đã thảo luận gì đó.” Ông hình dung miếng giấy viết tay được chuyền qua lại, hoặc cuộc trò chuyện thì thầm trong tủ trong khi nước chảy rào rào trong phòng tắm, che chắn âm thanh khỏi con bọ. Biết rõ Amy và Dan và Nellie, ông đoán tụi nó chỉ làm cho vui. Bản thân Fiske chẳng quen biết gì với niềm vui cả.

“Tụi nó biết vận mệnh của thế giới tùy thuộc vào việc có thống nhất được toàn gia tộc Cahill,” McIntyre nói.

“Có đủ không?” Fiske hỏi. “Chúng ta có nên cho tụi nó chi tiết chính xác, nêu ra hậu quả chính xác – nói với tụi nó tất cả mọi thứ không?”

McIntyre đẩy mình khỏi bàn. “Hai đứa trẻ có thể chịu được bao nhiêu gánh nặng?” ông hỏi.

Ông ngồi trong sự yên tĩnh u ám một chốc, rồi thêm, “ông có thể hỏi tụi nhỏ xem tụi nó đang nghĩ gì. Sau cùng, tụi nhỏ đã nói cho chúng ta biết mọi manh mối của tụi nó. Chúng ta nói cho tụi nó biết manh mối của chúng ta. Tụi nhỏ biết chúng ta cùng phe với tụi nó.”

“Ừ, nhưng... ông không thấy cuộc truy tìm manh mối này đã dạy tụi nhỏ nói dối ra sao ư?” Fiske hỏi. “Dạy tụi nhỏ phải nghi ngờ tất cả mọi người?”

McIntyre cau mày.

“Tụi nhỏ biết tụi ta dính dáng vào cùng nhau,” ông nói.

“Và đó là lý do tại sao chúng ta đang ngồi trong một căn phòng an toàn, tối tăm, trong khi tụi nhỏ đang đương đầu với nguy hiểm ư?” Fiske hỏi. “Hiểm nguy mà chúng ta đang làm cho tồi tệ hơn?”

***

“Và giải pháp là” – Amy ngừng lại đầy kịch tính –“William Shakespeare.”

Dan chớp mắt.

“Được rồi, Amy, em biết chị đã đọc, như là, mọi cuốn sách được viết ra. Và chị biết nhiều hơn em nhiều về ngôn từ và các tác giả,” nó nói. “Nhưng sao chị có thể lấy ra từ ‘thinh không’ và ‘ngày phán xét’ và ‘sâu trong trái tim’ và tất cả mấy cái đó kết lại thành William Shakespeare?”

“Bởi vì ông chính là người đã tạo ra những thành ngữ đó,” Amy nói. “Coi nè.”

Con bé phủi mấy mảnh vỡ của mấy con bọ bị hủy và kéo ghế ngồi xuống máy tính. Con bé chạm vào bàn phím, và màn hình sáng lên, hiển thị trang mà Amy đã xem trước khi tụi nó phát hiện ra con bọ đầu tiên. “Đây là một danh sách các từ và thành ngữ mà Shakespear đã đặt ra. ‘vào trong thinh không’, ‘ngày tận thế’, ‘sâu trong trái tim’, ‘đôi mắt của tâm trí’, ‘trở thành vòng tròn đầy đủ’ – tất cả những cụm từ được gạch dưới đều trong danh sách này.

Dan nhìn Amy kéo chuột lướt qua các từ và cụm từ. Có hàng trăm cụm từ như vậy.

“Xì, Anh ngữ thậm chí còn tồn tậi trước thời Shakespeare cơ mà?” Nellie nói. “’thở cạn’, ‘tám’, ‘nhảy cóc’, ‘bắt chước’...”

“Ôi, coi nào. Không ai từng dùng những từ này cả,” Dan nói. “Có bao giờ trong cuộc đời này chị nói mấy cái kiểu như ‘từ ngữ không thể diễn tả hết’?”

“Vài thứ như vậy có vẻ kỳ quặc vào thời buổi này,” Amy chêm vào. “Nhưng đây chính là từ mà em dùng suốt, Dan ạ.”

Con bé để con trỏ ngừng ở một từ đơn lấp lánh: ọe

“Shakespear tạo ra từ ọeá?” Dan hỏi.

“Ừa,” Amy nói.

“Vậy thì, ... em đoán ông ta biết mình đang làm gì đó,” Dan nói. Dan không muốn thêm thắt vô lời Amy, nhưng nó luôn luôn liên tưởng tới ọe như một từ tuyệt vời hơn cả tuyệt vời. Nghe như chính xác theo bản chất.

“Vậy còn …” Amy lục lọi danh sách mấy từ ngữ.

Dan không có tâm trạng theo một khóa học ngôn ngữ. Nó sẽ thích thú hơn nếu cuộc truy tìm Manh Mối dẫn tới một kiếm sĩ hoặc một bậc thầy kungfu.

“Được rồi, được rồi, em sẽ chấp nhận giải thích của chị.” Nó muốn nói, “Sao cũng được,” nhưng nó sợ là Shakespeare cũng có thể là người tạo ra từ đó luôn. “Giờ thì tụi mình biết manh mối tiếp theo có liên quan gì đó tới William Shakespeare, vậy tụi mình sẽ làm gì nào?” nó hỏi.

Ngay lúc đó điện thoại reo.

Cả ba đứa nhảy nhỏm lên, và Nellie nhấc máy trả lời. Cô nàng nghe trong giây lát, rồi bịt tay lên ống nghe.

“Dịch vụ trợ giúp của khách sạn đó,” cô nàng nói. “Họ muốn biết liệu tụi mình có cần họ hỗ trợ mua vé cho hoạt động nào không. Hoặc là” – cô nàng nhướng mắt lộ liễu – “các vở kịch này nọ.”

Amy rạng rỡ.

“Ôi, không,” Dan rên rỉ. “Không!”

“Đang có vở nào ở Globe vậy?” Amy háo hức hỏi.

“Em không có đi coi kịch Shakespeare đâu!” Dan phản đối.

Nellie phớt lờ nó.

“Vâng, tôi muốn ba vé…” cô nàng nói trên điện thoại. Cô nàng hoàn tất việc sắp xếp và gác máy, vẻ mơ màng hiện lên trong đôi mắt.

“Là vở Romeo và Juliet,”cô nàng nói với Amy. “Romeo và Juliet, ở ngay Luân Đôn, nơi mà Shakespeare viết lên nó, biểu diễn tại rạp Globe, như thủa ban đầu nó đã diễn ra…”

Biểu cảm của Amy chuyển sang kinh ngạc và mơ màng hệt như Nellie.

“Thật tuyệt vời,” con bé thầm thì.

“Tra tấn thì có,” Dan làu bàu. “Tra tấn độc ác và bất bình thường. Còn tệ hơn cả mấy con rắn độc và nhện độc ở Úc. Còn tệ hơn cả việc bị chặt ra chỗ xưởng kẹo ở Trung Quốc. Đây đúng là điều tồi tệ nhất mà chúng ta làm từ đó tới giờ luôn!”

Không ai thèm nghe nó.

Theo như nó biết là vậy.

----------------------------------

---------------------------------------------
Tag chương mới: Wild Eye, Scream25, coilata, konny, hanganbeo7d, myphanmc và cưng Magic Purple
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meo_mup

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/1/15
Bài viết
197
Gạo
3.205,1
Re: Xông vào Đấu trường - 39 Manh Mối Quyển 10 - Cập nhật - Margaret Peterson Haddi
Chương 4.1

Ian Kabra nhón gót đi qua sàn đá hoa cương lạnh lẽo. Nó liên quan tới mọi hoạt động gián điệp đáng chú ý trong vòng suốt năm trăm năm qua. Bản thân nó đã được huấn luyện phải bất chấp thủ đoạn kể từ khi sinh ra. Nhưng đây là nơi mà nó chưa từng nghĩ tới là sẽ phải thực hành các kỹ năng trộm cắp của mình: nhà của chính nó.

Đâu đó từ phía trên cao – trên tầng ba của dinh thự nhà Kabra – hoặc có thể là tầng bốn – một tia sáng bị cắt. Ian cứng người.

Đây là một ngôi nhà cũ, nó tự nhủ. Nó hay kêu vậy suốt. Phải không nào?

Thông thường, Ian không thèm để ý tới. Nhưng theo thông thường, nó không đột nhập vào một phần của ngôi nhà mà luôn luôn bị giới hạn đối với nó và Natalie. Phần mà mọi bí mật của nhà Kabra được lưu trữ tại đó.

Ian lia mắt, tìm kiếm tia sáng đầu tiên chiếu tới làm lộ tẩy nó. Nó luyện trước những lời bào chữa trong đầu mình: Tại sao, không, Mẹ, Ba, sao ba mẹ có thể nghĩ là con rời khỏi giường làm gì đó sai trái vào đêm nay chứ? Hoặc lén lút và ám muội chứ? Con chỉ… đi uống nước thôi. Vâng, đúng vậy. Con khát nước, con nghĩ là nước dưới này có vị ngon hơn nước chỗ gần phòng ngủ của con.

Chẳng phải ba mẹ đã luôn dạy con là con đáng được hưởng mọi thứ tốt nhất hay sao? Làm sao ba mẹ có thể nghĩ là con ở đây bởi vì… bởi vì con không tin ba mẹ nữa chứ?

Không có ánh đèn pin chĩa vào nó. Không có ba mẹ buộc tội – hoặc người giúp việc nghi ngờ – chĩa vào nó. Nó hít một hơi dài, lặng lẽ và bắt đầu tiếp tục mò mẫm tới trước. Cho dù nó bước cẩn thận tới đâu, nó cũng có thể nghe thấy tiếng xoạt xoạt từ vớ ma sát trên nền nhà.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ bắt được mình? Có đáng để mạo hiểm không ta? “Mình chỉ muốn biết sự thật thôi,” Ian thì thầm, quá tuyệt vọng tới độ đôi môi nó thật sự mấp máy thành lời, thanh quản thật sự phát ra những âm thanh nhỏ. Nó lại đông cứng, nhưng không có gì xảy ra.

Sự thật…

Ian đã luôn được dạy dỗ rằng sự thật là thứ rất linh hoạt. Mẹ nó có thể cười rạng rỡ với một phụ nữ khác và nói thật quyến rũ, “Ồ, chiếc váy đó thật hoàn hảo đó chị à. Chị mua nó ở đâu vậy?” Và sau đó sau khi người ta quay đi thì bà giành hàng tiếng đồng hồ để nói rằng làm sao mà mụ phụ thủy già nua, gớm ghiếc, thân hình xấu xí có thể chọn một bộ váy kinh dị hơn cái đó. Hoặc – Ian đã nghe điều này từ cả ba mẹ nó, những lúc nói chuyện qua điện thoại, nói chuyện với các cộng sự và đảm bảo với họ, “Tại sao chứ, ừ, dĩ nhiên, chúng tôi quan tâm tới lợi ích của bạn thật tình chứ…” – và sau khi gác máy, nói với cấp dưới, “Đóng cửa nhà máy đó đi. Chẳng có chút giá trị nào.” Hoặc, “Bán cổ phiếu đó đi. Bán sạch.”

Nhưng đó chỉ là cách họ đối xử với những kẻ thất bại thôi. Người ngoài. Những kẻ không phải là người nhà Lucian như tụi mình.

Ian nhớ lại cách mẹ nó đối xử với Irina Spasky, người đã trung thành tới tận giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.

Ả không phải là một Kabra. Ba Mẹ đã có quy tắc ứng xử – chỉ có nhà Kabra là quan trọng. Đó là cách của họ. Ừ, họ có thể tàn nhẫn với mọi người khác, nhưng thực sự, họ chỉ làm điều đó vì gia đình họ. Vì Natalie và mình.

Phải chăng đó là lý do mẹ nó đã tát nó vào buổi sớm ngày hôm đó? Tại sao mẹ nó có vẻ không buồn quan tâm tới việc Ian hoặc Natalie còn sống hay đã chết, miễn là bà thắng trong cuộc săn tìm Manh Mối? Tại sao bà để cho con bé rưng rưng, ờ, cả tuần rồi? Ian luôn luôn cảm thấy con em mình khá khó chịu, nhưng giờ nó cảm thấy thương con bé, nhìn con bé cố gắng để làm hài lòng mẹ, người mà giờ trở nên hoàn toàn không thể làm hài lòng được.

Cái gì đã thay đổi? Ian băn khoăn. Chuyện gì đã xảy ra? Có thật là vì tụi nó đang…thua cuộc?

Ian chạm tay vào tay nắm cửa. Tay nắm chắc, nó nhét chiếc chìa khóa kiểu cổ lấy từ trong túi của bộ pijama lụa vào ổ khóa. Ba Mẹ nó đã yêu cầu nó được huấn luyện việc mở ổ khóa để nó có thể đánh cắp thông tin, nếu cần thiết, từ những đối thủ kinh doanh, kẻ thù của gia đình, gián điệp quốc tế. Nó chưa bao giờ nghĩ sẽ phân vân về việc kẻ thù thực sự của mình là ai.

Đã đến lúc tìm ra, Ian lạnh lùng tự nhủ.

Ngay khi ổ khóa vang lên tiếng lách cách. Cổ tay xoay một vòng, và cánh cửa bật mở.

Liếc nhìn qua vai, Ian bước vào khu vực bí mật và kéo cánh cửa đóng lại phía sau lưng.

***

Jonah Wizard vẫy tay lần cuối với đám đông các fan vây quanh chiếc limo của mình và trượt vào chỗ ngồi. Tài xế của hắn đóng cửa xe thật chặt phía sau hắn và đẩy hàng tá các cô gái ra để quay trở lại chỗ ngồi phía trước chiếc xe.

“Anh tuyệt quá đi, Jonah à!” một cô gái la lên, hôn vào cửa kính khi chiếc xe chạy đi. Cô nàng để lại một vệt son môi trên kính.

Jonah nhìn chằm chằm vào vết son. Hắn đã đòi cha mình xếp lịch cho buổi biểu diễn ở Luân Đôn vào phút chót. Hắn đã hát và nhảy múa điên cuồn suốt ba giờ qua. Thậm chí hắn còn thêm vào một màn biểu diễn đặc biệt vào cuối chương trình. Đám đông và tiếng la hét đầy phấn khích là phần thưởng cho hắn, chính xác là điều mà hắn cần vào lúc này: bằng chứng của việc các fan của hắn yêu thích hắn. Chứng tỏ rằng hắn xứng đáng với sự yêu thương đó.

Vậy sao hắn lại cứ nghĩ rằng vệt son môi đó nhìn y như máu nhỉ?

Bởi vì cuộc truy tìm manh mối, Jonah tự nhủ. Bởi vì nếu các fan của mình biết việc mình xém nữa làm… Nếu họ biết điều mà mẹ muốn mình làm…Nếu mình đã làm điều đó…

Jonah đã luôn nghĩ như vậy từ hồi ở Trung Quốc: những câu nói không hoàn chỉnh. Hắn không thể nghĩ ra một suy nghĩ hoàn chỉnh bởi vì điều đó có nghĩa là hắn phải đưa ra một quyết định bất khả thi. Một quyết định không thể đảo ngược, quyết định mà Jonah phải sống cùng đến tận cuối đời.

“Buổi biểu diễn tốt đó.” Cha của Jonah, Broderick, nói từ ghế ở góc đối diện trên chiếc limo. Ông ta đang tính toán trên chiếc BlackBerry thường trực. “Chín mươi ngàn người với bảy mươi bảng một người, trừ đi số vượt, nó là…”

Jonah đẩy chiếc BlackBerry, hầu như đấm văng nó ra khỏi tay của cha mình.

“Ôi, tiền,” Jonah nói, giọng nói vỡ vụn. Hắn tự nhắc mình ít nhất phải cố nói bình thường.

“Yo, bộ ba không quan tâm tới gì khác ngoài Benjamin à?”

“Elizabeth, trong trường hợp này là vậy,” Broderick nói.

Jonah nhìn ông chằm chằm.

“Nữ hoàng Elizabeth đó?” Broderich nói. “Trên tờ bảng Anh?”

“à,” Jonah nói. “Vâng. Nhưng…”

Và hắn lại thốt ra một câu nói không hết ý.

Cha nghĩ mình muốn làm gì chứ? Cha biết bao nhiêu, suy cho cùng chứ? Jonah tự hỏi. Ông ấy muốn gì cho mình? Hút thêm tiền? Hay là…Jonah thậm chí không thể nghĩ ra câu hỏi.

Trước giờ Jonah đạt được mọi thứ đều dễ dàng. Lần đầu tiên hắn chọn nhạc cụ – một cây ghi ta cỡ trẻ con – hắn đã có thể chơi bản “Twinkle, Twinke, Little Star” bằng tai. (Hắn đã viết về điều đó trong cuốn sách nổi Twinkle, Twinkle,Li’l Gansta.) Ngay cả trong thời gian đầu của cuộc truy tìm Manh mối, mọi thứ đều bày sẵn trên đường hắn đi. Hắn là một Janus; không có gì to tát khi hát, lưu diễn, viết blog, Tweet, quảng bá, và tìm Manh mối cùng lúc. Hắn đã phải làm vài trò nguy hiểm điên rồ – dài hơi một chút – nhưng, này, mọi việc đâu vào đấy/ hiệu quả cả. Hắn đã thống trị cả nền âm nhạc thế giới. Chiến thắng cuộc truy tìm Manh Mối và chinh phục phần còn lại của thế giới chỉ như một bước tiếp theo. Cho tới hồi ở Trung Quốc.

Lúc ở Trung Quốc, Jonah đã đối mặt với quỷ dữ. Quỷ dữ ở chính bên trong hắn.

Hắn gần như đã để cho Dan Cahill phải hy sinh vì cuộc săn tìm Manh mối. Hắn gần như để cho Dan chết đi.

Kinh hoàng, Jonah đã bỏ cuộc. Hắn còn nhớ rõ cảm giác nhẹ nhõm trong lúc đó, khi hắn nói với mẹ rằng hắn đã xong việc của mình trong việc săn tìm Manh mối, xong việc với chuyện đe dọa những họ hàng của mình, xong việc nói dối và giữ bí mật.

Vào lúc đó, nó mường tượng ra cảnh cuộc đời còn lại của nó sẽ như một buổi công diễn dài, vui vẻ, một màn biểu diễn thật tuyệt vời – danh vọng và tiền tài không một chút sai phạm nào.

Nhưng mẹ hắn đã nói với hắn là không. Bà đã nói hắn không thể bỏ cuộc. Bà đã nói – Chiếc BlackBerry của Broderick kêu bíp, báo hiệu một tin nhắn. Ông ta đọc tin nhắn, rồi thảy chiếc BlackBerry cho Jonah nhìn.

“Đây là điều mẹ con muốn con làm vào chiều mai,” Broderick lên tiếng.

Jonah dựa người vào lưng ghế. Hắn khép mắt lại mỏng như sợi chỉ tới mức khó đọc được gì. Hắn đã tránh né mẹ mình suốt mấy ngày qua. Hắn bỏ qua các tin nhắn. Hắn đã để cho bà muốn nghĩ gì thì nghĩ. Nhưng liệu có phải là đây không? Khoảnh khắc khi hắn buộc phải chọn lựa?

Hắn đã luôn làm việc thật chăm chỉ để mẹ hắn tự hào về hắn. Hắn là Jonah Wizard, ngôi sao quốc tế.

Phải chăng ngày mai bà muốn hắn trở thành Jonah Wizard, kẻ sát nhân ư?

***

“Đã đến lúc gắn kết tình cha con nào!” Eisenhower Holt la to hết cỡ. Gã trao cho con trai mình, Hamilton, một cú đấm muốn nổ ruột có khả năng hạ gục cả một người đàn ông trưởng thành. Nhưng Hamilton đã được huấn luyện theo cách của vận động viên Olympic từ lúc mới lên hai. Nó chỉ cười toe toét với bố mình. Eisenhower đang nhìn quanh quang cảnh trước cả đám. Ở đồng cỏ phía dưới, những người đàn ông trong bộ đồng phục đỏ và trắng đang rượt theo một quả bóng lăn nhanh. Trên khán đài quanh đó, hàng ngàn người đứng dậy và cổ vũ, dịch chuyển như thể một khối.

“Người Anh!” Eisenhowe la lớn. “Cổ động viên bóng đá tuyệt nhất quả đất!”

“Chúng ta gọi đó là đá banh ở đây, thằng đần,” một tiếng gầm gừ vang lên từ phía sau. Eisenhower và Hamilton cùng quay người lại. Eisenhower Holt cao khoảng hơn một mét tám, và Hamilton cũng cao gần bằng vậy. Nhưng người đàn ông phía sau cao hơn hẳn cả hai. Hắn cởi trần, khoe cơ bắp hẳn là sẽ cuồn cuộn như đá tảng nếu không được phủ kín – giống như bộ mặt đá tảng – sơn đỏ và trắng.

Eisenhower cười toét miệng với gã đàn ông.

“Chắc chắn rồi!” Eisenhower đồng ý. Hắn tông vào ngực gã kia, lồng ngực cơ bắp của hắn tông vào gã kia như mấy tảng đá khổng lồ đụng vào nhau. “Tiến lên, Manchester United!”

Cả phút trôi qua – tảng đá cử động chậm chạp. Nhưng rồi gã cười lại với hắn.

Đúng là bố mình, Hamilton nghĩ đầy tự hào. Bố biết cách để xử lý mọi tình huống cần thiết với thể thao.

Eisenhower và Hamilton quay lại xem trận đấu tiếp.

“Ba à,” sau chừng vài phút Hamilton lên tiếng. “Ba không quan tâm nhiều, phải không, việc, ừm, mình kiểu như mất phương hướng? Trong cuộc truy tìm manh mối, ý con là vậy?”

“Tụi mình sẽ tìm ra thôi,” Eisenhower nói đầy tự tin. “Nhà Holt chúng ta đặc biệt vì giành chiến thắng vào phút cuối.”

Hamilton gật đầu, như mỗi lần mà ba nó truyền đạt sự khôn ngoan của nhà Holt. Ngay cả khi nó hoàn toàn không tin vào điều đó.

Điều đó dạo này xảy ra ngày một nhiều.

“Ngoài ra,” Eisenhower nói. “Mẹ mày cần thời gian để mua đồ mới cho Reagan và Madison. Cứ theo đà lớn của tụi nó – tụi nó mai mốt chắc cao hơn cả ta!” Hắn nói đầy tự hào. “Và làm sao mà ta đến Anh mà không đi coi một trận đá bóng–à, đá banh với con trai ta chứ?”

“Không đời nào,” Hamilton nhất trí.


Cả hai cùng xem những pha bóng trên sân cỏ trong im lặng trong một lúc. Trước cuộc truy tìm Manh Mối, Hamilton đã từng hưởng thụ/ thưởng thức chuyện đi riêng như này với ba nó. Nhưng có vài thứ làm nó cảm thấy khó chịu trong tối nay.

Trong cuộc truy tìm manh mối… Chắc rồi, mình muốn thắng cũng nhiều như Dan vậy. Nhưng cách tụi mình cố giành chiến thắng…

Kể từ hồi ở Nam Phi, mỗi lần Hamilton chợp mắt, nó lại thấy cùng một cảnh tượng: một người đàn ông đội chiếc mũ quả dưa – Alistair Oh – đầm đìa mồ hôi. Đổ mồ hôi vì ba của Hamilton đang đe dọa giết chết ổng.

Đôi khi lúc Hamilton nhìn thấy, nó hình dung ra mình đứng chắn ba mình, hét lên, “Ba, không! Ba không thể giết Alistair!”

Đôi khi nó tưởng tượng ra Alistair đang chết dần.

Việc đã xảy ra ở Nam Phi đó Hamilton đã can thiệp một cách bí mật, không cho ba mình biết. Hamilton và Dan Cahill hợp tác, cứu sống Alistair.
Mình đã phải làm vậy! Hamilton nghĩ. Đó là lựa chọn duy nhất của mình! Điều đó không có nghĩa là mình phản bội gia đình!

Reagan và Mẹ cũng không muốn Alistair chết!

Nhưng đó không phải là lần duy nhất mà Hamilton chơi mánh. Ba nó không biết chính xác mức độ thường xuyên Hamilton hợp tác cùng Dan và Amy, và việc Hamilton đã cố giúp tụi kia nhiều hơn những người nhà Holt thế nào.

Mình có phải là kẻ phản bội? Hamilton tự hỏi. Hay chỉ là… làm điều đúng đắn?

Trước cuộc truy tìm Manh mối, đúng và sai dường như rất đơn giản với Hamilton. Đúng là làm theo những gì ba nó muốn nó làm. Sai là tất cả những gì còn lại. Sự phức tạp là về chiến thuật đá banh, không phải các quyết định về đạo đức.

Nhưng chuyện gì nếu… khi tham gia vào cuộc truy tìm Manh Mối… ba của Hamilton đã sai ngay từ lúc bắt đầu?

Hamilton liếc cha nó lần nữa.

“Ba à,” nó bắt đầu, “có bao giờ ba nghĩ –”

“Không,” Eisenhower nói nhanh. “Ta sẽ cố làm điều đó càng ít càng tốt. Cứ theo cách vận động cơ bắp thôi.” Hắn cười to vì câu đùa của mình.

“Nghiêm túc mà…” Hamilton cố lại lần nữa.

“Nghiêm túc ư?” Eisenhower hạ giọng. Hắn liếc mắt nhìn quanh, như thể đảm bảo là không ai có thể nghe lén. “Nghiêm túc, ta nói cho con nghe điều mà không ai khác biết về ta. Ta không giỏi suy nghĩ. Chưa từng luôn. Nhưng ta muốn những điều tốt đẹp hơn cho mày và đám con gái. Đó là tại sao chiến thắng cuộc truy tìm manh mối vô cùng quan trọng.”

Hamilton nuốt nước bọt. Giờ thì làm sao nó có thể cất lời nói điều mà nó định nói? Chuông điện thoại của Eisenhower reo vang, cắt đứt cuộc đối thoại. Hắn đưa điện thoại lên tai nghe. “Ơi, bánh đường?” hắn nói.

Vài người xung quanh quay lại, cười khúc khích. Nhưng Hamilton lừ mắt nhìn mọi người. Chả có gì sai cả khi ba mẹ nó dùng mấy từ sến–rện đó để thể hiện tình yêu với nhau. Không hề.

Những người khác nhanh chóng quay mặt đi.

“Thật không?” Eisenhower nói chuyện điện thoại. Rồi hắn reo hò, “Tuyệt vời!” Hắn lấy tay che điện thoại và nói với Hamilton, “Ta đã nói với con phải không? Nhà Holt lại quay lại cuộc chơi! Mẹ mày và đám con gái tìm thấy một chỉ dẫn!”

Hắn nhảy mừng chiến thắng, ngay tại chỗ.

Rõ ràng, mẹ của Hamilton vẫn đang nói chuyện ở đầu dây kia. “Được rồi, được rồi, em có điện thoại tới, và…” Eisenhower nói. Rồi hắn gần như đánh rơi điện thoại.

“Mình phải đi tới đâu?”
 

meo_mup

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/1/15
Bài viết
197
Gạo
3.205,1
Re: Xông vào Đấu trường - 39 Manh Mối Quyển 10 - Cập nhật - Margaret Peterson Haddi
Chương 4.2

Ian Kabra ngồi giữa hàng tá phong bì hồ sơ vàng. Nó đã hy vọng rằng mọi thứ đều được lưu trữ điện tử ở khu vực bí mật của nhà Kabra. Như vậy, nó chỉ cần bẻ khóa một mật mã, download mọi thứ vào một đĩa mềm, và tìm hiểu các thông tin một cách riêng tư trong phòng. Nó đã quên mất ba mẹ nó hoang tưởng thế nào về tin tặc. Phải sắp xếp thông tin bằng giấy tờ kiểu này có nghĩa là nó hoàn toàn có khả năng bị phát hiện dễ dàng.

Ian thở dài và kiên quyết nhặt bìa hồ sơ kế tiếp lên. Các vụ thảm sát được cho phép, các vụ phản bội được chấp thuận…

Hàng ngàn và hàng ngàn người bất lực bị đưa thẳng tới cái chết bởi các thế hệ gia đình của Ian.

Ian đồ rằng hầu hết mọi người sẽ bị kinh sợ khi đọc những hồ sơ này. Nó đồ rằng Mẹ và Bố dự định sẽ cho nó xem những hồ sơ này – khi nó lên mười tám, có lẽ vậy chăng? – cha mẹ nó hẳn là kỳ vọng nó sẽ tự hào. Những hồ sơ quanh nó ghi lại những câu chuyện rực rỡ về quyền lực. Thô bạo, mạnh mẽ, nắm giữ và sử dụng sáng chói, thế kỷ qua thế kỷ.

Nhưng Ian không cảm thấy kinh hoàng hay sợ hãi. Nó chỉ đơn thuần cảm thấy… không bất ngờ. Nó đã luôn biết rằng gia đình nó vừa quyền lực vừa tàn nhẫn. Đó xác thực là tính cách của dòng họ Lucian. Đến phiên mình, Ian đã được kỳ vọng sẽ hành động như các tổ tiên của nó. Nó đã chứng tỏ được điều đó – trên sân chơi mẫu giáo, với buổi tụ tập gia đình kỳ quặc ở New England, trong cuộc truy tìm Manh Mối trong vai trò sứ giả của cha mẹ nó – rằng nó hoàn toàn phù hợp cho việc lưu danh trong di sản nhà Lucian của nó.

Vậy chính xác nó đang hỏi điều gì?

Ian nhận ra bìa hồ sơ nó vừa nhặt lên có một nhãn mới: Trường hợp của Hope Cahill và Arthur Trent.

Tim Ian đập nhanh hơn. Nó biết những cái tên đó. Họ là bố mẹ của Amy và Dan Cahill, những người đã chết trong một tai nạn cháy năm năm trước.

Hoặc có lẽ không phải là tai nạn.

Ian nhanh chóng đọc những giấy tờ trong bìa hồ sơ. Gần như dày đặc chữ. Nó có thể nhận ra cách bố mẹ nó phân loại các nhánh khác của nhà Cahill – một Janus, Cora Wizard; một Ekat, Alistair Oh; và hai Tomas, Eisenhower và Mary–Todd Holt– cùng đối mặt với Hope Cahill và Arthur Trent về Manh Mối mà họ đã thu thập được, lợi thế mà họ đã đạt được. Cách mà Isabel và Vikram Kabra đã thu hút những kẻ thù không đội trời chung đứng chung một chiến tuyến thật tuyệt vời.

Nhưng buổi đối mặt đã chuyển sang hướng xấu đi. Isabel Kabra đã nhóm một que diêm, định ép Hope và Arthur phải làm theo cách của bà. Và… Hope Cahill và Arthur Trend đã thà chết còn hơn đưa cho bà quyền lực tổng hợp mà bà muốn.

Ian để mớ giấy tờ trượt khỏi tay.

Mẹ mình gây ra cái chết của Bố Mẹ Amy và Dan, nó nghĩ, cuối cùng nó đã cảm nhận thấy sự kinh hoàng. Cơn sóng kinh hoàng đập mạnh vào nó với suy nghĩ kế tiếp: Amy và Dan có biết không?

Ian nghĩ lại cách mà Amy đã mỉm cười với nó lúc ở Hàn Quốc, cách con bé để cho nó tán tỉnh, cách con bé đỏ bừng mặt và nhại mấy câu nói ngọt ngào của nó. Con bé không thể nào biết sự thật trước đó được.

Còn sau đó thì sao?

Dĩ nhiên Amy – và Dan – đã có chút lạnh nhạt với nó sau khi ở Hàn Quốc, nhưng nó nghĩ là bởi vì nó đã phản bội tụi nó, có vẻ như nó đã bỏ lại tụi nó chết ở đó. Không phải là tụi nó thật sự bị nguy hiểm mà. (Có không nhỉ? Liệu nó có quan tâm coi tụi nó có nguy hiểm không? Liệu nó có khác với mẹ nó không nhỉ?)

Dĩ nhiên tụi nó biết rằng đó là cách mà mọi việc diễn ra trong cuộc truy tìm manh mối.

Không mời mà đến, một ký ức khác ùa về với nó, một ký ức đã ám ảnh nó nhiều tuần lễ liền. Ký ức từ trên đỉnh Ngọn Everest. Ian bị trượt ngã, nhào thẳng xuống chết chắc. Mặc nó đã trả tiền để một nhóm Sherpa đưa nó lên và xuống núi an toàn, Amy là người duy nhất ở gần đủ để với tới nó. Nhưng con bé đã đối mặt với một sự chọn lựa: cứu lấy lọ huyết thanh quý báu của nhà Janus mà tụi nó đã tìm thấy hoặc cứu Ian.

Ian đã biết, trong giây phút sinh tử đó nó đã phải nghĩ, theo lô gíc, hợp lý, giống như việc Amy làm là chọn lọ huyết thanh. Đó là điều mà Ian sẽ làm nếu nó là con bé. Lọ huyết thanh là vô giá, thậm chí có thể là không thể thay thế được. Và Ian chính là kẻ đã nói mấy điều ngọt ngào giả dối với con bé và rồi phản bội con bé, không chỉ một lần.

Nhưng Amy đã cứu Ian và để cho lọ huyết thanh rơi mất.

Ian vẫn không thể hiểu được tại sao con bé lại làm vậy. Điều đó quá … không giống nhà Lucian. Không giống – nhà Cahill.

Mọi người lúc đó đều bao bịt kín mít tới từng tấc da thịt, để chống chọi lại cái lạnh tàn khốc của Everest. Vì vậy Ian không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Amy lúc đó; nó không thể dò xét được Amy đang nghĩ gì. Nhưng nó đã nhìn vào đôi mắt con bé. Và đôi mắt đó thể hiện… biết rõ.

Con bé biết rằng mẹ mình gây ra cái chết của ba mẹ con bé. Và con bé vẫn cứu mình.

Điều này làm cho mọi thứ thậm chí càng khó hiểu hơn.

Ian nhặt bìa hồ sơ về Hope Cahill/Arthur Trent lên lại. Có lẽ nó bỏ sót cái gì đó. Có lẽ mẹ nó đã cố gắng bù đắp cho cái chết của bố mẹ Amy và Dan.

Tập hồ sơ có các tài liệu về vụ cháy và các lá thư được gửi hàng loạt sau đó. Không khó để Ian có thể ghép các chi tiết lại với nhau. Ngay khi ngọn lửa bùng lên khỏi tầm kiểm soát, những người không phải Lucian bị hoảng sợ. Không ai trong số họ dường như hiểu rằng Isabel muốn Hope và Arthur chết.

Alistair Oh, Cora Wizard, và Mary–Todd Hold, tất cả mọi người thậm chí còn gọi 911. Eisenhower Hold còn lấy vòi nước của vườn hàng xóm và hướng vào ngọn lửa.

Và Vikram và Isabel Kabra đã lên kế hoạch che đậy, cố gắng giấu diếm tất cả những bằng chứng về sự liên quan của họ.

“Họ cảm thấy tội lỗi.” Ian thì thào với chính mình. “Nếu không, tại sao họ có vẻ che đậy vậy chứ?”

Một sự trấn an lạnh lẽo, cố gắng níu kéo để tự thuyết phục bản thân nó rằng cha mẹ nó không thật sự tệ tới vậy.

Isan lật tới mảnh giấy kế cuối trong tập hộ sơ và ngạc nhiên khi thấy tờ giấy cuối cùng chẳng liên quan gì tới cái chết của Hope Cahill và Arthur Trent. Thay vào đó là một báo cáo mẹ nó viết về cái chết của Irina Spasky.

“Ả đã hoàn toàn phản bội chúng ta,” mẹ nó viết. “Ả đã bỏ qua mệnh lệnh trực tiếp từ tôi mà đi cứu Alistair Oh và Amy và Dan Cahill trong khi tôi đã bảo ả rằng bọn chúng phải bị khử…”

Bị khử. Chỉ vài tuần trước, mẹ nó đã cố gắng, tàn nhẫn, ám sát Alistair và Amy và Dan. Không phải vì sai sót, không phải là tòa nhà bị hư hỏng, và là cố tình. Ian đọc hết tài liệu. Vụ ám sát thậm chí không phải là một cuộc mặc cả về con chip, kiểu đe dọa để đạt được mục tiêu của bà. Nó đã được lên kế hoạch thật cẩn thận – một mục tiêu được xác định rõ ràng.

Và thay vào đó thì Irina đã chết đi.

“Khi tôi nhìn thấy việc mà Irina đang làm, tôi đã có thể quay trở lại và cứu ả,” Isabel viết.

“Nhưng tại sao lại phải bận tâm?”

Quá lạnh lùng. Sinh mạng của một người phụ nữ bị bác bỏ chỉ trong vài từ.

Không phải vì Ian có tình cảm gì với Irina Spasky. Ả đã từng đe dọa sử dụng độc giấu trong các móng tay vô số lần để thân cận hoặc vỗ về tất cả mọi người. Nhưng có một lần vào nhiều năm trước khi Ian còn bé, ả đã từng nói với nó đầy mong chờ, “Con có thể gọi là ta Dì Irina không? Con cùng tuổi với một cậu bé mà ta đã từng biết…”

Rồi ả vội vàng bịt miệng mình bằng cả đôi tay, như thể ả đã nói ra điều không nên nói.

Và dĩ nhiên Ian chưa bao giờ gọi ả là Dì. Với sự khích lệ của Ba Mẹ mình, nó đã đối xử với ả như mọi kẻ hầu, ở dưới tầm quan tâm của nó. Nhưng ả đã phục vụ gia đình nó một cách trung thành trong suốt nhiều năm. Thậm chí Irina Spasky không đáng bị bỏ lại tới chết bằng mấy từ Tại sao phải bận tâm?

Trán cau lại, Ian lật giở qua lại giữa những trang giấy mô tả về ba cái chết.

Có vài thứ đã khác biệt. Chút ý niệm về hối hận xuất hiện ở trang giấy trước đã hoàn toàn tắt ngóm khi liên hệ với chuyện của Irina Spasky. Có vẻ như mẹ nó không có khả năng hối hận nào cả – không hối hận hay cảm giác tội lỗi hay ngờ vực hay trung thành với bất kỳ ai ngoài bản thân. Tại sao không? Ian tự hỏi.

Có tiếng động lạch cạch vang lên trong phòng, và Ian đông cứng. Nhanh chóng, nó tắt ngọn đèn đọc sách nhỏ xíu đang dùng. Bóng tối đột ngột ập xuống làm nó như mù. Nó không biết có nên bật dậy và trốn hay sẽ khôn ngoan hơn nếu không dịch chuyển, ngồi im ắng hết mức.

Chỉ là tiếng động từ phía vườn thú gia đình nhà Kabra ngoài kia thôi, Ian tự nhủ. Có lẽ là con khỉ khỉ gió mà Mẹ đã khăng khăng dùng hôm nay thôi.

Tiếng lạch cạch vang lên lần nữa, và Ian không thể nào tự lừa mình rằng đó không phải là tiếng tay nắm cửa của khu vực bí mật đang xoay. Trước khi nó kịp di chuyển, cánh cửa bật mở và tia sáng đèn pin chiếu thẳng vô mặt nó.

Ai đó hít mạnh. Đó là tiếng hít mạnh mà Ian nhận ra được.

“Natalie?” Ian lên tiếng.

“Ian?” em nó thì thào. Con nhỏ đánh rớt chiếc đèn pin, và ánh sáng xoay tán loạn quanh căn phòng.

Ian nhặt đèn pin lên và hướng nó xuống đất, làm ánh sáng chỉ còn trong một khu vực nhỏ.

“Không – không – đừng để ánh sáng xuyên qua mấy cái cửa sổ,” nó nói gấp gáp. Natalie nuốt nước bọt.

“Anh đang làm gì ở đây vậy, Ian?” con nhỏ thấp giọng hỏi.

Ian nghĩ thật nhanh.

“Ba Mẹ muốn anh lấy cho họ vài tập tài liệu,” nó nói. “Họ tin tưởng anh về vụ này. Bởi vì anh lớn hơn em.”

“Anh đang nói dối,” Natalie nói, không hề chần chừ. “Nếu Mẹ và Ba biết anh ở đây, vậy tại sao anh phải lo lắng nếu ánh sáng bị lọt ra ngoài?”

Ian đã quên mất là Natalie cũng đã học mấy lớp logic và phân tích giống như nó vậy. Nó chờ con nhỏ lên tiếng, “Anh nói,” nó lên tiếng, “anh nói trước vậy.” Và rồi nó đã có thể tìm ra cách để đàm phát với để con nhỏ giữ yên lặng.

Nhưng Natalie không nói gì cả. Con nhỏ chỉ hít vào.

Thật mắc cười – chỉ cần một hơi hít vào đã làm cho Ian hạ quyết tâm rằng Natalie không cần phải biết những gì nó vừa phát hiện ra về Ba Mẹ. Nó không bao giờ muốn con nhỏ đọc về việc Irina Spasky đã chết như thế nào.

“Quay trở về giường nào,” Ian nói. “Chả có gì để xem ở đây đâu.”

“Có những bí mật ở đây,” Natalie bướng bỉnh nói. “Những lời giải thích.” Con nhỏ ngước lên nhìn anh trai mình.

“Anh cũng không tin họ, đúng không?” con nhỏ nói. “Đó là lý do tại sao tụi mình đang ở đây.”

Ian thở dài. Đôi khi Natalie quá thông minh.

“Đừng lo lắng về vụ đó,” nó nói. “Chỉ cần nghĩ về cái túi Prada mới mà mẹ sẽ mua cho em.”

“Không,” Natalie nói. “Em phải được biết – chuyện gì đã xảy ra với mẹ? Tại sao mẹ trở nên quá xấu tính? Xấu tính mọi lúc, kể cả với tụi mình?”

Ian nhún vai bất lực. Vẫn giữ cho ánh sáng chĩa xuống dưới, nó lùi lại một chút để Natalie không nhìn thấy đống bừa bộn các tập hồ sơ trên nền nhà. Vô tình nó lùi trúng một cái bàn, va vào và loạng choạng. Nó chộp nhanh và vớ trúng rìa mặt bàn, nhưng những ngón tay của nó chạm vào một cái gì đó.

Một… ống nghiệm?

Ian quay lại và giữ ống nghiệm trong vùng ánh sáng.

test-tube-png.37378


Đó là một ống nghiệm mà Ian đã từng thấy, với những chữ kỳ quặc bên trên. Ian biết rằng những từ ngữ đó bản thân nó chẳng thực sự mang ý nghĩa gì cả. Nó chỉ là những phép đố chữ mà Amy Cahill đã theo dấu hàng tuần lễ ở Paris. Con bé đã liều mạng theo mấy chỉ dẫn đó trước khi Ian đột kích và chôm cái ống nghiệm từ tay con bé.

“Vậy ra đây chính là nơi mà Ba và Mẹ cất huyết thanh của nhà Lucian,” Natalie nói, nhìn lom lom qua vai nó. “Anh có nghĩ là họ nên để nó ở đâu đó an toàn hơn không chứ?”

Ian xóc chiếc ống nghiệm, nó hẳn đang chứa bên trong dung dịch có giá trị nhất trên quả đất rồi. Có lẽ là loại dung dịch có giá trị nhất, tại thời điểm này, vì huyết thanh nhà Janus bị mất rồi và không ai biết điều gì đã xảy ra với huyết thanh nhà Tomas, huyết thanh nhà Ekat, hay là huyết thanh nguyên bản chính đã được chính Gideon Cahill tạo ra cách đây hơn năm trăm năm. Ian dám chắc chắn rằng huyết thanh chính sẽ là giải thưởng sau cùng của cuộc truy tìm Manh Mối; nó hồi tưởng lại lúc ở Paris, khi nó tự hào vì ít nhất đã chụp lại được chai huyết thanh của nhà Lucian.

Khi đó nó đã quá ngốc nghếch.

“Không quan trọng chuyện gì xảy ra với cái ống nghiệm,” nó nói với em gái mình. Nó lật lên lật xuống. “Thấy không? Nó rỗng không.”

Natalie ngó lên anh trai mình với ánh mắt lo lắng.

“Vậy là họ đã uống ư,” con nhỏ thì thào. “Chỉ Mẹ thôi, anh nghĩ sao? Hay cả Ba lẫn Mẹ?”

“Quan tâm làm gì?” Ian hỏi một cách cay nghiệt. “Nói cách khác, không ai để giành cái gì để chia cho anh em mình.”

“Thật không công bằng,” Natalie nói, tiếng nỉ non quen thuộc hiện ra trong giọng con nhỏ. Nhưng lần này sự nỉ non thay cho Ian. “Anh là người tìm ra huyết thanh. Ít nhất họ phải chia nó cho anh chứ.”

“Chúng ta chỉ là kẻ phục vụ họ thôi,” Ian nói. “Minion, giống vậy” – nó nuốt nước bọt – “cũng như Irina.”

--------------------------------------------------------------------------------
Tag chương mới: Wild Eye, Scream25, coilata, konny, hanganbeo7d, myphanmc và cưng Magic Purple
Các bạn thông cảm, các chương của cuốn này khá là dài :) dài và nhiều chữ nữa hihi

P.S.: Rất tạ ơn bạn Magic đã tìm hình minh họa ^^
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meo_mup

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/1/15
Bài viết
197
Gạo
3.205,1
Re: Xông vào Đấu trường - 39 Manh Mối Quyển 10 - Cập nhật - Margaret Peterson Haddi
Chương 5
5.1.
Dan cảm thấy bị lừa.
Nellie và Amy đã thuyết phục nó là nó phải đi xem Romeo và Juliet bởi vì đó là nơi để tìm Manh Mối.
“Đó là câu chuyện về mấy gia đình có mối thù hận,” Nellie nói. “Em không thấy là nó có liên quan à?” Ngoài ra, cả hai đều nói với nó rằng, vở kịch sẽ thú vị.
“Thời của Shakespear, rạp hát không được coi là đẳng cấp và văn học và đại loại vậy,” Amy nói, thực tế là đọc từng từ từ màn hình máy tính. “Nó được sáng tạo để thu hút những người bình dân. Cùng mức độ với các hoạt động giải trí khác tại Elizabethan London – bẫy gấu.”
“Bẫy gấu là sao?” Dan hỏi.
Amy lấy tay che tai Saladin trước khi trả lời.
“Ôi, thật kinh khủng,” con bé nói. “Người ta trói một con gấu lại và rồi để cho nhiều con vật khác – thường là chó – tấn công. Mọi người đều muốn xem xem gấu sẽ giết bầy chó hay bầy chó giết con gấu.”
“Nghe như Kẻ sống sót,” Nellie nói. Khuôn mặt cô nàng trở nên ghê tởm. “Hay là cuộc truy tìm manh mối này.”
“À, dù sao thì,” Amy nói nhanh. “Có mấy cuộc đấu kiếm trong vở Romeo và Juliet. Hai hay ba gì đó. Em sẽ thích đó.”

Vì vậy giờ Dan ngồi trong nhà hát Globe Theatre chừng vài tiếng đồng hồ, và đang chán muốn chết. Dĩ nhiên, có một màn đấu kiếm. Một. Nhưng Dan đã bỏ lỡ phần lớn khúc đó vì nó đang dựa vào Amy và hỏi, “Chờ chút - họ đang đánh nhau vì cái gì vậy? Chỉ bởi vì một gã cắn ngón tay cái của mình trước mặt một gã khác hở? Cái quái gì vậy?”
“Đó là một sự xúc phạm nghiêm trọng ở thời của Shakespear,” Amy giải thích.
“À vậy thì, em có thể cắn ngón tay cái của mình trước mặt Isabel Kabra lần tới chăng?”

Vừa lúc đó thì màn đấu kiếm kết thúc. Và kể từ đó, vở kịch hầu hết là cảnh người ta nói những lời yêu đương nồng cháy. Lúc này thì cô gái, Juliet, đang đứng ở ban công ở trên sân khấu.
“Ôi Romeo, Romeo,” cô nàng thở dài. “Vì đâu (1) chàng lại là Romeo chứ?”

Dan thúc cùi chỏ vô Amy.
“Bả bị cái gì vậy - bộ mù hả?” Dan hỏi. “Bả không thấy cái gã Romeo đang đứng trên sân khấu ngay dưới bả hả?”
“Người ta giả bộ đang đêm khuya mà,” Amy thì thào. “Trời thì tối, và anh chàng đang ẩn nấp mà.”
“Nấp chẳng tốt tẹo nào,” Dan nói.
“Còn nữa, ‘vì đâu’ có nghĩa là ‘tại sao,’ không phải là ‘đâu,’” Amy nói.
Thiệt điên rồ. “Vì đâu” rõ ràng nghe giống như nghĩa là “đâu.” Quan điểm của Dan về Shakespear cứ chìm xuống mỗi lúc một thấp hơn.

“Nhưng -” Dan bắt đầu.
“Suỵt,” Amy rít lên. “Chị muốn nghe đoạn này.”
Con bé ngồi lùi lại, vẻ mơ màng xuất hiện trên khuôn mặt nó. Kế bên con bé, Nellie xem kịch một cách mê say.

Dan ngó quanh. Dường như mọi người trong nhà hát đều đang dán mắt vào Juliet với cùng biểu cảm ngốc nghếch y như Amy và Nellie. Ngay cả những người đứng giữa nhà hát nơi không có mái che, trong khi mưa đang đổ rào rào ngay trên đầu họ.

Any nói rằng những người đó gọi là groundling(*), và chỗ của họ không có mái che trên đầu bởi vì nhà hát này cố ý duy trì y như lịch sử, hết mức giống thời điểm của Shakespear.

Dan nghĩ rằng nếu nó đứng trong mưa để coi một vở kịch ngu ngốc về tình yêu, nó sẽ không có đầu óc để quan tâm một chút khác biệt về lịch sử để giữ cho cái đầu nó được khô ráo. Sự chú ý của Dan thả đi xa hơn. Nó nhìn lên phía trên của nhà hát, ba tầng lầu. Nó và Amy và Nellie đang ngồi ở bên cạnh, sát sân khấu, nên nó có góc nhìn tốt về phía mái vòm bằng cỏ tranh che chắn cho những người không phải là groundling. Amy đã nói với nó rằng đây mái nhà lợp cỏ tranh duy nhất ở Luân Đôn – và nó được cho phép chỉ bởi vì họ đã dùng một loại cỏ tranh đặc biệt chống cháy. Nhà hát Globe Theatre nguyên bản đã bị thiêu rụi.

Một vụ cháy khác, Dan nghĩ. Có thể được nhóm lên bởi gia tộc thù hận Cahill từ thời những năm 1600.
Dạ dày Dan thắt lại. Điều này đã từng xảy ra với nó từ khi ở Jamaica, khi mà nó nhìn thấy cái chết của một người vô tội. Dan đã rơi vào tình trạng bị sốc ngay khi đó, nhưng kể từ đó nó nỗ lực hết sức để thuyết phục Nellie và Amy rằng nó đã bình thường trở lại.

Mình bình thường, Dan tự nhủ với bản thân.

Trừ phi nó suy nghĩ quá nhiều về Lester, hoặc khi nó nhớ về mức độ nguy hiểm của cuộc truy tìm Manh mối. Rồi thì dạ dày nó lại xoắn lại và mắt nó nhòe nhoẹt đi và đầu óc nó trống rỗng và nó không còn chắc chắn được là nó sẽ phát bệnh hay xỉu hay bắt đầu la hét và la hét và la hét…
Dan buộc bản thân mình phải tập trung hết mức vào mái lợp cỏ tranh. Có lẽ có một Manh mối được giấu trên đó và nó sẽ thấy trong lúc Nellie và Amy đang xem vở kịch.

Một bàn tay xuất hiện ngay chỗ mái lợp mà Dan đang nhìn chăm chú.
Dan giật mình thối lui và chớp mắt.
Nó bị ảo giác chăng? Hình dung lại cảnh Lester đang rướn người ra khỏi bãi cát lún ư?
Dan ép mình nhìn lại lần nữa. Nó không hề bị ảo giác. Có một bàn tay đang nắm lấy mái lợp.
Trong khi Dan nhìn, một bóng đen xuất hiện phía sau bàn tay: Ai đó đang nắm chặt và nhìn chằm chằm qua phần đỉnh mái nhà phía đối diện với sân khấu.

Hai cái đầu đen thui trùm kín mít nữa xuất hiện ngay cạnh cái đầu tiên.

Dan kéo cánh tay của Amy. Nó nhắc nhở bản thân mình không hành xử như nó vừa nghĩ tới ảo giác về bàn tay của một người đã chết.
“Chị đã không hề kể với em là có ninja nhé!” nó hào hứng nói.

“Em nói cái gì thế? Không có ninja nào trong vở Romeo và Juliet cả!” Amy nói.

“Chắc chắn là có mà,” Dan nói. “Nhìn kìa!” Nó chỉ tay về phía sau của mái nhà.

“Bao lâu nữa nó sẽ ra sân khấu vậy?”

Amy cũng ngước nhìn lên mái nhà.

“Ôi, không,” con bé rên rỉ.

----------
(1) "Vì đâu chàng lại là Romeo chứ?" Câu này nguyên gốc là "Wherefore art thou Romeo?" - Trong đoạn này Romeo không chỉ tượng trưng là Romeo mà còn biểu trưng cho gia tộc Montague, nhấn mạnh về mối thù giữa hai gia tộc. Như thể Juliet đang hỏi rằng vì sao chàng lại là người nhà Montague vậy chứ.

(*) Groundling: Mình không dịch chữ này, vì mình không nghĩ trong tiếng Việt có từ nào diễn tả đúng nhất cho hình thức khán giả này. Những người này thường đứng ở giữa sân khấu kịch, như thể thời của Shakespear. Và đây cũng là một trong những trải nghiệm được khách du lịch đánh giá là nên thử khi đến xem các vở kịch của Shakespear tại nhà hát Globe Theatre ở Luân Đôn. Các bạn có thể google thêm với từ khóa Groundling và Globe Theatre London để xem rõ hơn.

Groundling trong một vở kịch

Bastionul-Tesatorilor-1024x685.jpg


Tag chương mới: Wild Eye, Scream25, coilata, konny, hanganbeo7d, myphanmc và người đẹp Magic Purple


 
Chỉnh sửa lần cuối:

meo_mup

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/1/15
Bài viết
197
Gạo
3.205,1
Re: Xông vào Đấu trường - 39 Manh Mối Quyển 10 - Cập nhật - Margaret Peterson Haddi
5.2.

Trong khoảnh khắc mà Dan quay mặt đi đó, ba cái bóng ninja đã trùm trang phục khác lên bộ đồ đen. Mấy bộ đồ đó y chang kiểu mấy bộ đồ mà mấy người trên sân khấu đang mặc: váy dài cổ trang cho hai người, và quần chẽn với áo suông tunic cho người thứ ba. Rồi mấy người ninja bắt đầu men theo đỉnh cao của mái vòm, hướng về phía mái nhà che trên sân khấu.

“Bọn họ đang tìm gì thế nhỉ?” Amy lầm bầm, bởi vì cứ vài bước họ lại chọt mấy cây thử gì đó lên trên mái tranh.

Mấy ninja trong bộ đồ thời Elizabeth đã băng qua phần mái nhà mà Amy và Dan không thể nhìn thấy bởi vì nó ở ngay trên đầu. Amy làm Dan ngạc nhiên khi nhào người xuống chỗ những người ở ngay trước tụi nó.

“Xin lỗi ạ, xin lỗi ạ, xin lỗi vì cản tầm nhìn,” con bé nói trên đường đi, khi mọi người xung quanh lao xao và cằn nhằn. Chỉ có Amy xin lỗi giữa lối xuống. Ở cuối đường, Amy làm gì đó như thể lộn một vòng và đặt chân xuống khu vực groundling.

“Họ đang đẩy cái gì đó xuống đường ống thoát nước!” con bé thì thào với Dan.

Dan ngó qua Nellie, - vẫn, kinh ngạc thay, dán mắt vào Romeo và Juliet trên sân khấu. Rồi nó bắt chước Amy nhào và lộn xuống groundling.

“Ống xả gì?” nó hỏi Amy.

Con bé chỉ tay.

Một đường ống chạy dài theo sân khấu ở phía trên mái nhà, được sơn phết màu hòa lẫn với những trang trí uốn lượn của sân khấu. Dan nghĩ về việc nói với Amy rằng cái đó không có hiệu quả như ống thoát bởi vì nó bị bịt kín ở đầu. Nhưng các ninja ngụy trang đã tháo nắp bịt ra và nhét cái gì đó như một sợi dây xuống cái ống.

“Đó là một sợi dây thông cống,” Dan nói với Amy. “Một trong các dụng cụ mình dùng để thông mấy chỗ tắc -”

Một cuộn giấy rơi ra ở phía cuối đường ống.

Amy nhào tới.

“Của tụi tao!” ninja mặc quần chẽn la lên với con bé.

“Quá tệ!” Dan hét lại. “Giờ là của tụi này!”

Đám đông quanh nó quay lại nhìn và suỵt nó yêu cầu giữ im lặng, nhưng Dan chẳng quan tâm. Nó đã chắc chắn rằng cuộn giấy là một chỉ dẫn khác. Đó là tất cả những gì nó có thể nghĩ tới. Nó chẳng buồn quan tâm là đám ninja đó thuộc đội nào. Tụi đó còn ở tận trên ba tầng lầu, trên mái nhà. Dan và Amy có cả tá thời gian để mà tẩu thoát.

Rồi gã ninja mặc quần chẽn lôi ra một sợi dây thừng. Gã cột một đầu vào mái nhà, và leo xuống, thẳng tới chỗ Amy và Dan.

Dan ngó quanh hoảng hốt. Ngay chỗ tụi nó ngồi, Nellie đã ngừng xem kịch và đang quan sát tụi nó. Mặt cô nàng trắng bệch và đầy vẻ lo lắng, khoát tay điên cuồng.

“Đi! Chạy đi!” cô nàng hét lớn, chỉ tay về phía cửa thoát hiểm. “Chị sẽ gặp mấy đứa ở ngoài!”

Nhưng đám groundling quanh Amy và Dan đang nhao nhao về phía ninja trên sợi dây thừng, lầm bầm đầy tức giận kiểu như, “Điều đó không được phép xảy ra trên ban công của sân khấu!” Dan bị kẹp giữa bởi một người đàn ông bụng bự và một người phụ nữ mặc áo mưa chảy toong toỏng nước. Nó chẳng thể nhìn thấy Nellie đâu cả.

Amy túm lấy tay nó và kéo.

“Lối này!” con bé hét to.

Chỉ có một lối để thoát thân: lên trên.

Lên trên sân khấu.

***

Jonah đã không có một chỗ đẹp ở rạp Globe.

Trước khi vở kịch bắt đầu, hắn đã tự làm mình phân tâm không nghĩ về kế hoạch của mẹ mình bằng cách nhắn tin cho cha hắn:

Thiệt khó xem được sân khấu b/v cột chắn đường


Đảm bảo điều này không xảy ra dzí người hâm mộ ở mấy buổi diễn của con.

Nhưng mẹ hắn hẳn đã giành xem tin nhắn của cha hắn vì bà ta là người nhắn tin lại:

Con không ở đó để xem kịch

Chỗ ngồi của Jonah ở khu vực ngay phía trước Amy và Dan. Tụi nó không nhìn thấy hắn, nhưng hắn có thể quan sát tụi nó nhất cử nhất động khi tụi nó rời khỏi chỗ ngồi. Và khi đó hắn sẽ có thể …

Đừng nghĩ về điều đó, Jonah tự nói với bản thân.

Vở kịch bắt đầu. Những diễn viên hát và cười; họ đánh nhau. Jonah ngừng nghĩ về họ như những diễn viên. Hắn hầu như tin rằng những gì hắn đang xem là thật. Hoàng tử của thành ra ngoài và nói bất cứ ai khởi xướng một cuộc đánh nhau sẽ bị xử tử. Jonah bắt đầu đổ mồ hôi.

Và sau đó hắn không còn nghe được gì nữa vì những lời của hoàng tử cứ vang vọng bên tai hắn: “Nếu các người gây phiền phức cho đường phố của chúng ta lần nữa. Các người sẽ trả giá bằng mạng sống của mình để bồi thường cho sự bình yên… Với nỗi đau từ cái chết, mọi người đều ra đi.”

Trả giá bằng mạng sống của mình… Trả giá bằng mạng sống của mình… Với nỗi đau từ cái chết, ra đi…

Jonah không rời đi. Hắn ngồi đó, bất động, cho tới khi hắn thấy Amy và Dan bổ nhào khỏi khu vực tụi nó ngồi và chộp lấy cái gì đó trên sàn của nhà hát.

Mình có thể nói với Mẹ rằng mình ở quá xa nên không tấn công được không? Hắn tự hỏi. Mẹ hắn không thích những lời biện minh.

Có một sợi dây thừng lòng thòng rủ xuống một bên, không xa chỗ Jonah ngồi. Jonah không thể nói là nó đã ở đó trước hay không. Nhưng hắn nhắm chặt mắt và nhảy vọt lên. Hắn lên kế hoạch leo xuống – thật nhanh, trước khi có ai đó nhìn thấy hắn – nhưng sợi dây lắc về phía trước. Hoảng loạn, hắn buông tay. Hắn hạ cánh trên sân khấu.

Trước khi hắn có thời gian để tìm hiểu coi phải làm gì với cái đó, ai đó đã hạ xuống ngay trên hắn – ai đó trong bộ áo suông và quần chẽn mặc ra ngoài bộ đồ ninja. Jonah không thèm quan tâm điều đó nghĩa là gì. Hắn đẩy người và đứng dậy.

Gã ninja có vẻ bối rối chộp lại sợi dây thừng và bắt đầu chạy về phía cầu thang hướng tới ban công của Juliet. Jonah quay người và thấy Amy cùng Dan đang leo lên sân khấu từ phía bên kia.

Tụi nó cũng đứng hình khi thấy Jonah.

Mẹ nghĩ tụi nó sẽ lại tin mình, nhưng không hề, Jonah cay đắng nghĩ. Và giờ thì mình trên sân khấu, trước mắt của tất cả mọi người…

Jonah nhìn quanh các khán giả. Hắn chưa từng trải qua cảnh trên sân khấu đáng sợ như vầy trong cuộc đời mình:

Khán giả làm cho hắn bình tĩnh lại. Hắn cảm giác như thể hắn cần một khán giả ngay lúc này – các fan hâm mộ của hắn, hàng triệu hàng triệu người nhà của hắn. Romeo và Juliet nổi danh không phải là đám đông thân thuộc của hắn, nhưng chỉ chốc lát thôi, họ sẽ là.

Chỉ khán giả ở đây kích động giận dữ và la hét, “Biến khỏi sân khấu!” và “Ngừng phá hoại vở kịch của Shakespear đi!”

Lượng khán giả ở đây nhỏ xíu so với lượng khán giả mà Jonah thường thấy. Hắn có thể điểm danh từng gương mặt. hắn có thể thấy Alistair Oh tiến về sân khấu từ phía chính giữa, gạt người xung quanh ra bằng cây gậy của mình. Hắn có thể thấy Isabel, Ian và Natalie Kabra – lũ Lucian độc ác mà mẹ của Jonah muốn hắn phải bắt chước – dẹp đám đông từ phía bên trái. Và nhà Holt rõ ràng là ngồi chung khu với Jonah nhưng ở những ghế cao nhất. Bọn họ đang tụ lại đi xuống phía khung gỗ.

Mọi người đều ở đây, Jonah yếu ớt nghĩ.

Phía sau hắn, Juliet thét lên.

Jonah nhìn quanh. Hắn vui mừng vì sự phân tâm, mừng vì hắn có một giây phút trước khi phải quyết định bất cứ điều gì. Hắn thấy Juliet nhảy khỏi ban công – cô nàng nhảy để tránh xa khỏi gã ninja đầy bối rối.

“Đỡ lấy tôi, đồ ngốc!” Juliet rít lên với Romeo.

Romeo giơ đôi tay lên và đỡ lấy cô nàng đầy chật vật, nhưng sau đó anh chàng ứng đối, “Ừ, lắng nghe nào! Con gái gì mà nhảy khỏi khung cửa sổ vỡ đó?”

Cả đám đông khán giả - trừ những kẻ tham gia Truy Tìm Manh Mối – bắt đầu vỗ tay và reo hò.

Jonah muốn cái kiểu vỗ tay đó. Hắn luôn thích những tràng vỗ tay – từ người hâm mộ, từ ba mẹ, thậm chí từ những người họ hàng lúc nào cũng đắm chìm trong truy tìm Manh Mối của mình. Hắn quay nhìn giữa Amy và Dan cùng đám khán giả, tất cả những lựa chọn của hắn đều rõ ràng trước mắt.

Tại sao mình phải chọn người yêu mình? hắn khổ sở.

Và sau đó, chỉ như thể, Jonah biết mình phải làm gì.

Hắn bước tới trước.

“Điều này giành cho người, Mẹ ạ,” hắn thì thào.

----
(*) b/v là bởi vì; trong nguyên tác thì ghi là b/c - because; Jonah viết tắt và dùng tiếng lóng khi nhắn tin.



 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên