Xuân chưa xanh đã bạc nửa tâm hồn
Ai biết ai giữa những ngày trở gió
Để nhớ thương hoải hoang dần buông bỏ
Quên-nhớ, xa-gần, ranh giới mong manh
Mầm non xanh rồi cũng phải xa cành
Nên thương yêu phải trở thành xưa cũ?
Còn đớn đau sao hoài không yên ngủ?
Đau đớn tim người, nhức nhối từng đêm
Phía ngày xa liệu có là êm đềm?
Hay cứ mãi để thềm hoang hoải nắng
Còn tình người cũng bạc như vôi trắng
Chẳng thể thắm màu; cay đắng triền miên
Nỗi nhớ nào có thể gọi được tên?
Thôi thì thôi, ừ thôi thì, cất vậy!
Để ngày sau, mỗi sớm mai thức dậy
Thấy đời thật hiền, xuân cũng thật xanh
Cho hồn mình chẳng vội bạc quá nhanh
Ngày trở gió sẽ long lanh mắt biếc.
Ai biết ai giữa những ngày trở gió
Để nhớ thương hoải hoang dần buông bỏ
Quên-nhớ, xa-gần, ranh giới mong manh
Mầm non xanh rồi cũng phải xa cành
Nên thương yêu phải trở thành xưa cũ?
Còn đớn đau sao hoài không yên ngủ?
Đau đớn tim người, nhức nhối từng đêm
Phía ngày xa liệu có là êm đềm?
Hay cứ mãi để thềm hoang hoải nắng
Còn tình người cũng bạc như vôi trắng
Chẳng thể thắm màu; cay đắng triền miên
Nỗi nhớ nào có thể gọi được tên?
Thôi thì thôi, ừ thôi thì, cất vậy!
Để ngày sau, mỗi sớm mai thức dậy
Thấy đời thật hiền, xuân cũng thật xanh
Cho hồn mình chẳng vội bạc quá nhanh
Ngày trở gió sẽ long lanh mắt biếc.
Chỉnh sửa lần cuối: