Xuyên nhanh: Nữ phụ là tiểu thư mặt lạnh - Cập nhật - Diêm Vương

Diêm Vương

Gà con
Tham gia
21/8/21
Bài viết
6
Gạo
0,0
XUYÊN NHANH: NỮ PHỤ LÀ TIỂU THƯ MẶT LẠNH
Tác giả: Diêm Vương
Tình Trạng: Đang cập nhật
Thể loại: Xuyên không, ngôn tình, nữ phụ, hệ thống, ngọt sủng, song xử, sảng văn, nữ cường, hài hước, HE, cổ đại, viễn tưởng.
Giới hạn độ tuổi: 15
VĂN ÁN
Trong mỗi tiểu thuyết thì đều có nam chính, nữ chính, nữ phụ và phản diện. Họ chính là những nhân vật quan trọng để tạo lên một thế giới. Mặc Băng Băng mỗi lần xuyên qua đều xuyên vào nữ phụ si tình thích đâm đầu vào con đường chết.
"Haizz. Làm nữ phụ thật khó. Chết quách cho xong."
[Kí chủ, nữ chủ ăn trộm sách của người.]
"Cô ta đâu. Hôm nay cô ta chết chắc rồi!"
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Diêm Vương

Gà con
Tham gia
21/8/21
Bài viết
6
Gạo
0,0
Chương 1: Kí kết khế ước
Tại một lớp học...

"Là cô ta đó, suốt ngày mặt lạnh, có ngày tôi xé rách cái bộ mặt đó của cô ta. Hừ, tôi sẽ khiên cô ta quỳ xuống cầu xin tôi."

"Cô ta không đáng để cậu ra tay đâu."



" Chỉ có một chút sắc đẹp mà cũng dám so với hoa hậu giảng đường."



Mặc Băng Băng hạ sách xuống, nhìn bọn họ. Cô có một mái tóc màu vàng óng ả như biển lúa mạch. Đôi mắt sắc bén với con ngươi màu xanh lá, màu xanh của những đồng cỏ làm cho người ta có cảm giác thoải mái. Nhưng khi nhìn sâu vào trong đó người ta mới thấy có một thứ gì đó rất đáng sợ trong đôi con ngươi đó, đen tối, mờ ảo, sâu thắm, khó đoán. Đôi lông mày lá liễu tô điểm thêm cho đôi mắt. Qủa là trời sinh một cặp. Đôi môi mỏng màu hồng nhạt hút hồn. Làn da trắng muốt như ngọc thạch. Ngón tay thon dài, đôi chân thẳng khiến cho biết bao cô gái mơ ước, giờ đều tụ hội trên cơ thể cô.

Những cô gái vừa chửi Mặc Băng Băng nhìn thấy cô nhìn, liền sợ hãi.

"Nè, cô định làm gì? Đây là lớp học, cô không làm gì được đâu."

"Haizz. Không cần lo, tôi sẽ không đánh các người. Nếu không, người ta lại bảo tôi chỉ biết ức hiếp chó."

"Cô!"

Mặc Băng Băng cầm cặp sách đi ra cửa để lại sự tức giận của những người đường sau.

Tại một tiệm sách. Tiệm sách nay có một điều kì lạ đó chính là ở chính giữa của tiệm là một cái cây Tử Đằng cao sừng sững, những cánh tay dài của nó bám chặc vào những cửa kính trên mái nhà. Những trùm hoa màu tím tia dài xuống tô điểm cho tiệm sách xinh đẹp. Hôm nay, Mặc Băng Băng cũng đang lau dọn mọi thứ như mọi khi. Đột nhiên một quyển sách trong suốt lóng lánh như thủy tinh xuất hiện trước mặt cô.

[Tít tít. Tôi cho cô 5 giây để cô quyết định đồng ý hay không đồng ý kí kết khế ước với tôi. Tất nhiên, nếu cô không đồng ý thì nơi này sẽ nổ tung.]

Gương mặt lúc này của Mặc Băng Băng vẫn bình tĩnh như không nhưng trong lòng lại như những cơn sóng trào. What? Chuyện gì đang diễn ra? Sao đột nhiên xuất hiện một quyển sách kì lạ? Lại kí kết khế ước gì nữa?

[Cô còn 3 giây... 2 giây....]

" Tôi đồng ý."

[Kí chủ được chọn đã đồng ý. Hệ thống đang truyền tống. Truyền tống 40%...60%.... ]

Mặc Băng Băng thấy hệ thống sắp truyền tống xong liền vội vàng nói:

" Hỡi linh hồn của cây thần, hãy bảo vệ cho những cuốn sách ở đây và cơ thể ta."

[Truyền tống 100%. Linh hôn tách ra khỏi cơ thể. Kí kết khế ước thành công.]

Cùng lúc đó, những cảnh cây của cây Tử Đằng vươn dài ra bảo vệ toàn bộ những cuốn sách ở đây. Cơ thể của Mặc Băng Băng được một màu xanh lá nhạt bao quanh đưa cô về phòng.

Mặc Băng Băng mở mắt ra phát hiện mình đang ở một căn phòng sắt. Ở chính giữa còn một cái màn hình tivi samsung siêu mỏng 67 inch. Trên đó hiện số liệu về cô.

Họ tên: Mặc Băng Băng

Tuổi: ?

Giới tính: Nữ

Chỉ số vũ lực: ?/ 100

Chỉ số nhan sắc: 90/ 100

Tích lũy: 0


[Xin chào kí chủ. Tôi là hệ thống tâm nguyện nữ phụ, cũng sẽ là phụ tá của cô trong thời gian tới.]

"Ồ!"

Hệ thống: Vậy thôi?

[À! Sao tuổi tác và chỉ số vũ lực của kí chủ không đo được vậy?]

" Yếu kém."

Hệ thống: Đang chửi nó sao.

[Kí chủ, vậy tôi dịch chuyển ngài vào thế giới nhiệm vụ nha!]

Không nói gì.

Hệ thống: Phụ nữ thật khó hiểu.

[Bắt đầu dịch chuyển... Thành công.]

[Thế giới: Nhà tiểu thuyết xuyên không. ]

............

Mặc Băng Băng mở mắt ra thì đập ngay vào mặt là sàn nhà đầy máu. Mà chỗ máu đó đều bắt nguồn từ cổ tay cô.

[Kí chủ chỉ còn 30% sinh mạng.... 25% sinh mạng... Kí chủ , người mau cầm máu lại nhanh lên.]

Mặc Băng Băng lúc này mới hoàn hồn.

"A! Cô gái này tự sát. Sao ta phải cầm máu."

[Ngài mà không cầm máu thì cơ thể này sẽ chết. Mà cơ thể này chết thì ngài sẽ không thể về được đâu.]

"Ồ!"

Không thể về nghĩa là không thể đọc sách.

Mặc Băng Băng nghĩ thông suốt liền lấy một mảnh vải gần đó. Có lẽ, nguyên chủ vốn không muốn cắt tay mà muốn treo cô tự tử nhưng mà sau đó lại suy nghĩ lại muốn cắt tay.

Mình quá thông minh!

Mặc Băng Băng liền sử lí nhanh chóng, cầm máu vết thương.

[40% sinh mạng.... 50% sinh mạng...80% sinh mạng...]

Cô tìm trong nhà một hộp cứu thương liền sử lí những vết thương khác. Thật không hiểu nguyên chủ đang làm gì mà tạo ra nhiều vết thương như thế.

Đầu tiên là một vết thương nhỏ ở cổ. Tiếp là một vết thương ở vị trí tim, ngoài da, không sâu.

Cô gái này sợ đau sao? Nhưng mà treo cổ, cắt cổ, và dùng dao đâm vào tim có thể chết nhanh hơn. Như vậy sẽ giảm đau đơn hơn cắt tay mà. Cắt tay thì mất lâu hơn tầm hoảng một tiếng rưỡi đến hai tiếng. Lúc đó vết thương máu cứ dỉ ra không phải sẽ đau sao.

"Kì lạ."

[Có đồng ý tiếp nhận cốt truyện và ký ức nhân vật không? Có/Không?] Tiếng hệ thống vang lên phá bỏ sự nghi vấn trong đầu cô.

"Có."

[Đang chuyển cốt truyện…]

Đột nhiên đầu Mặc Băng Băng cảm giác đau nhức, vô số nội dung như thác nước chảy vào đầu cô.

Nguyên chủ tên là Phạm Thiên Nguyệt, một nhà tiểu thuyết, cô là một nhân tài, mới chỉ có hai tác phẩm đầu tay mà đã khiến cho giới tiểu thuyết phải biết đến tên cô.

Nhưng đến tác phẩm thứ ba thì cô lại vấp phải cái danh đạo văn.

Mà cái danh này là do nữ chính ban cho cô.

Nữ chính tên là Tô Y Y, là một người xuyên không. Kiếp trước cô ta cũng là một nhà tiểu thuyết nhưng mà không được tốt. Nhiều khi viết tiểu thuyết còn bị người ta lôi 18 đời tổ tông ra mà chửi.

Nhưng khi xuyên đến đây, cô ta phát hiện giữa thế giới trước kia của mình sống và nơi đây đều giống nhau. Đều có một Tô Y Y. Chỉ khác biệt một điều là Tô Y Y ở thế giới bên kia béo ụt ịt còn bên này xinh đẹp như hoa.

Nhân cơ hội này, cô ta thay đổi cuộc đời của mình. Cô tìm kiếm Phạm Thiên Nguyệt, kết quả là quả thật có một nhà tiểu thuyết ấy. Cô liền chắc chắn. Tô Y Y đã từng đọc qua toàn bộ tác phẩm của Phạm Thiên Nguyệt. Tác phẩm nào cũng là tuyệt phẩm nhưng tác phẩm thứ ba của cô mới là một trong những tác phẩm quan trọng nhất. Bởi vì nó làm nên danh tiếng của Phạm Thiên Nguyệt.

Sau khi kiểm tra, Tô Y Y phát hiện tác phẩm này chưa được đăng. Cô ta liền ăn cắp cơ hội này.

Đến khi Phạm Thiên Nguyệt đăng chương đầu của tác phẩm đó lên. Cô như hai tác phẩm lần trước vào bình luận xem, kết quả là liền thấy những lời nhắn chửi cô đạo văn. Tô Y Y đã đăng tác phẩm đó trước cô 1 tiếng.

Liên tiếp theo đó, cô bị gọi đến công ty. Phạm Thiên Nguyệt tuy ấm ức nhưng cũng không làm gì được. Cô đành phải trước mặt công chúng xin lỗi.

Sau chuyện này, cô được nghỉ một thời gian rồi lại viết tiếp tác phẩm tiếp theo.

Nhưng Tô Y Y cũng đã đăng tác phẩm này trước cô 1 tiếng.

Một lần rồi lại một lần, cô bị dân mạng chửi bới. Phạm Thiên Nguyệt năm nay mới 17 tuổi, đang trong độ tuổi nhạy cảm. Làm sao có thể chịu những điều này.

Cô đến trường bị bạn bè mắng chửi, lên mạng còn đáng sợ hơn. Cô chỉ còn biết đến tìm thanh mai trúc mã của mình- Hoắc Tiểu Phong. ( Từ nhỏ cha mẹ của Phạm Thiên Nguyệt đã phải đi làm xa, ít khi về thăm cô. Vì vậy khi gặp chuyện cô lại chạy sang nhà của Hoắc Tiểu Phong để giải sầu.)

Nhưng lúc này cô sang nhà hắn thì phát hiện hắn đang ôm ấp với một cô gái. Và người đó là Tô Y Y. Tất nhiên Hoắc Tiểu Phong chính là nam chính.

Hoắc Tiểu Phong là mối tình đầu của Phạm Thiên Nguyệt nên khi nhìn thấy cảnh này, Phạm Thiên Nguyệt cực kì đau lòng. Cô liền hẹn gặp Tô Y Y. Lúc này Tô Y Y cũng vui sướng nói cho cô biết sự thật là cô ta đạo văn đó, nhưng cô thì làm được gì.

Cô tức giận liền làm nhiều điều ngu xuẩn. Đến cuối cùng vì cô bắt nữ chính khiến cho nữ chính bị thương nên tất nhiên nam chính lúc này sao để yên. Khiến cả nhà cô bại sản, cha mẹ cô vì chuyện này mà tự tử. Cô thì vào tù 5 năm vì tội đạo văn và cố ý giết người.

Còn về việc tại sao cô cắt tay mà không một nhát chết luôn là trước khi tự tử cô đã nhắn tin với nam chính rắng anh hãy đến đây nhìn em lần cuối, anh trả lời được. Cô nhìn anh lần cuối trước khi chết. Nhưng cô đâu biết đó là do nữ chính nhắn cho cô. Đợi đến khi cô chút hơi thở cuối cùng cũng không thấy anh.

Di nguyện của nguyên chủ là làm cho mọi người biết bộ mặt thật của Tô Y Y. Khiến gia đình nam chính phải tan nát như gia đình của mình.

"Vl! Kết thúc truyện rồi ta mới đến, làm chó gì được."

[Kí chủ! Có phải người bị liệt dây thần kinh mặt đúng không?]

"Thì sao?"

[Trong của hàng hệ thống có thuốc chữa được căn bệnh đó. Kí chủ có muốn đổi không?]

"Có. Thì sao?"

[Vậy ngài phải làm nhiệm vụ nha! Nếu không, không thể đổi được đâu.]

"Vcl"
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Diêm Vương

Gà con
Tham gia
21/8/21
Bài viết
6
Gạo
0,0
Chương 2: Thiên tài giới tiểu thuyết.
Mặc Băng Băng mỏi mệt. Cô lên giường đi ngủ.

[Kí chủ! Kí chủ! Còn vết thương.]

"Lắm lời vừa thôi. Không cần lo, không chết được."

Do cơ thể mất máu khá nhiều lên cô khá mỏi mệt. Cô vừa nằm xuống liền ngủ ngay.

Sáng hôm sau.

Vết thương ở tay đã khép lại. Đây có lẽ là do linh hồn cô bồi bổ cho cơ thể này sao?

Haizz. Nhưng vẫn mỏi.

Haizz, nhà bẩn phải dọn. Sau một hồi dọn dẹp, ngôi nhà đã thoáng mát, không khí trong lành.

" Đúng là nhà mát, bát sạch ngon cơm."

Cô vui vẻ hít thở không khí.

"Mà khoan, gia đình nguyên chủ không phải phá sản rồi hay sao? Vây căn nhà này có bị tịch thu không."

[Căn nhà này là do nguyên chủ mua vì vậy không liên quan đến tài sản bị tịch thu.]

"Ồ!"

[Nhưng mà, cô phải gánh món nợ ba mươi tỷ USD trên đầu.]

30 tỷ USD = 6.953.400.000.000.000.000 VNĐ.

Mặc Băng Băng nhìn vào hư không. Gương mặt vô cảm. Nhưng trong lòng thì... A! A! A! Ta muốn tự sát. "Ọc ọc."

[...]

Mặc Băng Băng đành vào bếp. Cô mở tủ lạnh ra thì phát hiện không có gì, cho đến một hạt bụi cũng không có. Cô đành phải đi lục ví xem còn tiền không, thì phát hiện ví còn thủng. Gương mặt không còn gì lưu luyến của Mặc Băng Băng hiện tại đã không còn sức sống.

" Nghèo. Không tiền. Ta muốn chết."

" Keng." Một đồng xu rơi ra. Mặc Băng Băng nhìn đồng xu như bảo bối. Trời đúng là không phụ lòng ta.

Một lúc sau... Một bát mì nóng hổi đã ra lò.

"Chúc cả nhà ngon miệng."

[Ngài chúc ngôi nhà làm gì?]

Mặc Băng Băng nhìn hệ thống bằng một ánh mắt sắt bén: Mày trêu ngươi tao à!

Sau khi no bụng rồi, Mặc Băng Băng đi ra khỏi nhà. Cô đến công ty Hoa Ưng.

Công ty Hoa Ưng là công ty đối đầu với công ty Tạ Ngôn của nam chính. Có thể ví dụ vui là, công ty của nam chính, chính là chốn hậu cung của vô số hủ nữ, sắc nữ... nói chung là toàn nữ biên tập, nữ tiểu thuyết. Họ thường xuất bản những tiểu thuyết về tình yêu, gia đình,...nói chung là tiểu thuyết dành cho nữ. Còn công ty Hoa Ưng thì được ví như miếu chùa với nhưng ông sư không vợ... thường xuất bản những tiểu thuyết về tình anh em, đồng đội, phó bản game,...

Nhưng nếu nói về sự phát triển cũng như năng lực giữa hai công ty thì công ty Tạ Ngôn không có cửa. Nếu không phải công ty Tạ Ngôn đứng đầu là nam chính thì chắc chắn Tạ Ngôn không bao giờ so được với với Hoa Ưng về cả mặt tiểu thuyết lần những mặt khác.

" Cộp." Mặc Băng Băng trèo của sổ vào phòng tổng tài của công ty Hoa Ưng.

[Kí chủ, ngài trèo lại đi. Tôi thấy hơi vi diệu.]

"Vi diệu cái gì?"

[Vi diệu cái mà sao cô trèo được từ tầng 1 đến tầng 50 của tòa nhà vậy?]

Mặc Băng Băng nghe xong cũng ra của sổ nhìn xuống.

" Ta không nhớ."

[...]

"Cạch" Tiếng mở của. Một chàng trai bước vào. Anh có mái tóc màu đen bông bềnh. Đôi phượng đỏ huyền bí hút hồn. Đôi môi hồng nhạt mím chặt như đang suy nghĩ cái gì.

"Hi."

Mặc Băng Băng ngồi trên cái ghế xoay, xoay lại chào hắn. Chấn Quốc lúc này mới để ý đến Mặc Băng Băng.

"Phạm Thiên Nguyệt. Cô ra tù rồi. Sao nhanh thế?"

Mặc Băng Băng nhíu mày. Chẳng lẽ hắn muốn cô ở trong tù đến mọt xương. Cô hơi nghi ngờ tên này có phải là cái đứa đã khóc khi nguyên chủ bị bắt không nữa.

"Tôi muốn làm một cuộc giao dịch với anh."

Chấn Quốc nhìn cô. Ánh mắt tìm tòi cũng đồng thời đầy dấu hỏi: Cô cho tôi được cái gì? Nhưng khi nghe đến việc mà cô muốn trao đổi anh liền đồng ý.

[Kí chủ, cô có chắc hắn ta sẽ giúp cô không?]

"Chắc."

Hắn sẽ giúp. Con người ấy mà, thứ mà mình muốn thì có cho dù trả giá cũng bắt buộc phải lấy bằng được.

Ngày hôm sau, Mặc Băng Băng đến công ty Hoa Ưng trả lời phỏng vấn. Cô vừa bước vào đã thấy mấy người con trai đang ngồi ở ghế chờ. Có người là sinh viên vừa tốt nghiệp, có người đã làm được vài năm. Họ đều đến để ứng tuyển chức biên tập.

Năm nay, nguyên chủ mới có 23 tuổi. Còn trẻ vì vậy được quy vào những người không có kinh nghiệm.

Đến lúc vào phỏng vấn thì cô đi cùng hai người con trai. Cô nhìn bọn họ phải cảm thán một câu. Không hổ là miếu chùa, toàn trai, mà trai ở đây đều là trai thẳng không cong được.

Vòng đầu tiên, ba người phải giải được một số định nghĩa: Văn học mạng là gì? Tiểu thuyết là gì? ....

Ba người đều vượt qua thực nhẹ nhàng.

Tiếp đến vòng hai thì cả ba người, mỗi người một đề khác nhau. Đề của Mặc Băng Băng là hãy chọn một chủ đề sẽ có thể gây sốt trong thời gian tới.

Cô nhìn cả ba chủ đề. Muốn biết được chủ đề nào có thể gây sốt trong thới gian tới thì đầu tiên phải để ý đến thị trường tiêu thụ trong năm nay và xem dự báo về năm sau. Tiếp theo đó chính là chú ý đến đề tài. Chủ đề với đề tài có quan hệ hết sức chặt chẽ với nhau theo phương thức thống nhất mật thiết và mâu thuẫn sâu sắc. Trạng thái thống nhất trong giải quyết mâu thuẫn làm nên động lực vận động, phát triển thế giới hình tượng tác phẩm tiểu thuyết. Đề tài là cái có được nhờ phản ánh hiện thực mà tác phẩm tiểu thuyết chọn lựa.

" Tôi chọn tất cả. Không chỉ cả ba chủ đề mà là tất cả. Mỗi chủ đề đều có nét riêng biệt của chính nó. Có màu sắc riêng của nó.... Vì vậy, chủ đề nào cũng có thể gây sốt, chỉ là người viết nó sẽ dùng bao nhiêu tâm huyết, thể lực và tinh thần vào thôi!"

Những giám khảo sau khi nghe cô liên đồng tình. Họ rất ít khi thấy con gái đến ứng tuyển. Hầu như những cô gái đến đây đều chưa vượt qua vòng đầu tiên, những người khác mới vừa nghe câu hỏi của vòng thứ ba đã chạy.

Cuối cùng, Mặc Băng Băng đã thông qua.

Vòng thứ ba, mới nghe câu hỏi cô đã muốn đập luôn người ra câu hỏi.

Cô phải công nhận: Bây giờ thì cô biết tại sao không có đứa con gái nào trong cái công ty này. Câu hỏi qua thẳng thừng, qua biến thái.

Cuối cùng, cô cũng cứu vớt đi qua.

Sau khi phỏng vấn xong, cô đi đến phòng nhân sự. Cùng cô còn có ba người con trai.

Nhân viên nhân sự đưa cho bốn người bản sổ tay làm việc.

"Ngày mai nhớ đến đúng giờ, không được đi muộn."

Sau khi nhân viên nhân sự đi. Ba người con trai liền như hổ đói nhìn thấy thịt liền nào đến chỗ Mặc Băng Băng hỏi tới tấp. May là Mặc Băng Băng luôn luôn không có cảm xúc trên mặt nếu không lúc này cô sẽ trợn mắt, tức giận như bà già ngoài chợ mà chửi bọn họ.

Đột nhiên, nhân viên nhân sự quay lại lấy tập hồ sợ đã kịp thời giải cứu cho Mặc Băng Băng.

Cô mệt mỏi rước thân xác về nhà. Bụng cô đã réo nãy giờ rồi.

Vừa về đến nhà liền nghe thấy tiếng lạch cạch trong nhà. Mặc Băng Băng bất động thanh sắt. Trong nhà có trộm.

Cô mở cửa đi vào. Vừa bật đèn lên thì có người đặt tay lên vai cô.

"Cô cuối cùng cũng về rồi! Mau trả tiền đây."

Cô theo phản xạ mà dùng tay vật hắn ngã lộn nhào xuống đất.

Những người khác thấy thế liền cầm dao lao đến phía cô. Một lúc sau, mấy người được thuê đi đòi nợ đều bị trói lại nằm trên sàn nhà.

"Tiên nữ...thiên thần...ngài tha cho chúng con đi! Chúng con chỉ là được người ta thuê thôi!"

Cô vừa nghe bọn họ là do người thuê liền suy ngẫm gì đó.


"Các ngươi chuyển tiền cho ta thì ta tha cho."

"Nhưng người thuê chỉ đưa cho bọn con tiền mặt."

Bọn họ run rẩy trả lời. Ôi! Tiền bọn họ kiếm đã đi tòng hết rồi.

"Được, ví đâu."

"Dạ...dạ...ở trong túi."

Cô moi túi của bọn họ. A! Cuối cùng cũng có tiền rồi! Bây giờ không lo tối nay bị đói.

Mặc Băng Băng thả cho mấy người được thuê đi đòi nợ đi.

Cô vui vẻ đi mua thức ăn. Ngồi trước bàn đầy thức ăn, vừa vui sướng xem tivi thì chả còn gì bằng.

[Kí chủ, cô tha cho bọn họ thật à!]

Hệ thống vừa dứt lời thì tiếng điện thoại reo lên.

"Alo. Cô Phạm, những người đột nhập vào nhà cô đã bị bắt. Cô có muốn bọn họ đền thứ gì trong nhà không?"

Mặc Băng Băng vui vẻ trả lời:

"Không cần đâu."

"Vâng. Vậy tạm biệt. Chúc cô có một buổi tối vui vẻ."

Hệ thống: Coi như vừa xong nó không nói gì
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Diêm Vương

Gà con
Tham gia
21/8/21
Bài viết
6
Gạo
0,0
Chương 3: Thiên tài giới tiểu thuyết.

Ngày hôm sau, Mặc Băng Băng đến công ty. Vừa bước vào đã đụng ngay vào một người không biết nhìn đường. Mà người đó không ai khác chính là nữ chính.

"A!"

Hoắc Tiểu Phong vừa nghe thấy tiêngs hét liền chạy ra.

"Y Y em không sao chứ?"

Anh ta đỡ Tô Y Y đứng dậy. Khi hai người nhìn thấy là ai thì hơi hốt hoảng.

"Phạm Thiên Nguyệt. Không ngờ năm ngăm trôi qua rồi! Cô ra tù nhanh thật!"

Tuy Mặc Băng Băng không thể hiện cảm xúc trên mặt nhưng đôi mắt thì đầy sự khinh bỉ, khuôn mặt lạnh hơn vài phần.

"Đúng, năm năm rồi, đã đến lúc các người phải trả giá."

Hoắc Tiểu Phong nhíu mày, cô ta bây giờ mà vẫn chưa biết hỗi cãi.

"Nhưng gì năm đó cô làm sai, đến bây giờ cô vẫn không thừa nhận."

"Làm sai hay không, anh sẽ sớm biết thôi."

Mặc Băng Băng đi lướt qua bọn họ. Hoắc Tiểu Phong đưa tay ra giữ cô lại. Chấn Quốc liền bắt lấy tay hắn.

"Hoắc tổng, l
à người thì đúng nghĩa là người đừng như con tò he thổi te te rồi nát bét."

Hoắc Tiểu Phong tối xầm mặt, hắn nói nhiều lúc nào? Chấn Quốc liền chào hắn, khi lướt qua Mặc Băng Băng thì nhìn cô, bảo:" Đi thôi!"

Sau một hồi trò chuyện với Chấn Quốc, Mặc Băng Băng phát hiện tên này như bà mẹ già, dặn dò cô từng li từng tí như thể cô sắp làm chuyện gì đó nguy hiểm lắm. Mặc Băng Băng đi đến phòng biên tập vì không quen đường lên đi lạc. May mắn rằng bọn con trai ở đây rất nhiệt tình. Nói chung là vì cô là đứa con gái bọn họ thấy đầu tiên trong ngôi miếu chùa này.

Cuối cùng cô cũng đến phòng biên tập. Thời gian chính thức làm việc của công ty mười giờ, nhưng chín giờ rưỡi là phải quẹt thẻ. Nhưng khi nghe những nhân viên ở đây nói thì thường là bọn họ ở công ty cả ngày, ăn uống ngủ nghỉ ở đây luôn, phòng trọ thì công ty sẽ chuẩn bị cho mỗi người. Ngoài ra ở đây còn đầy đủ phòng tập gym, phòng karaoke,... Vì vậy, họ thích làm giờ nào thì làm, công ty không bắt ép nhưng làm thì phải có kết quả. Cuối tháng, ai mà không hoàn thành chỉ tiêu sẽ bị đuổi việc.

"Xin chào buổi sáng mọi người. Đây là những biên tập vừa mới vào, mọi người làm quen chút."

Mọi người trong ban biên tập đều chẳng thèm để ý. Dù gì toàn lũ con trai, có gì mà nhìn.

Mặc Băng Băng nhìn phòng biên tập không khỏi cảm thán một câu: Miếu ông không hổ là miếu ông, toàn nam, quqần áo vứt lung tung, bừa bộn.

"A! Xin chào mọi người. Tôi là Phạm Thiên Nguyệt."

Cả phòng vang lên tiếng trong trẻo của một cô gái. Cả lũ con trai phòng biên tập liền như có sức sống. Cả lũ con trai đứng dậy, chạy ra chỗ Mặc Băng Băng. Nhưng mà phát hiện mình không mặt áo, thêm căn phong bừa bộn liền chạy nhanh thần tốc dọn dẹp sạch sẽ.

"Xin chào quý cô."

Một anh chàng biên tập ra chào hỏi Mặc Băng Băng.

" Bộp" Một người khác lại đẩy hắn ra.

"Lam ca, anh tránh ra."

"Chú mới phải đi ra đó."

Mặt Băng Băng để một ánh mắt mệt mỏi.

May là Chấn Quốc biết nếu cô đến sẽ gây ra sóng gió như thế này lên hắn xuống. Nếu không, chắc cả ngày họ cũng không dừng lại.


"Làm việc cho cẩn thận."

Chấn Quốc nhắc nhở bọn họ câu cuối rồi đi ra khỏi phòng. Mời bước được một bướ thì anh quay đầy lại.

"Thiên Nguyệt, nếu bọn họ làm quá thì cô cứ đánh. Không cần lo, công ty sẽ trả tiền thuốc cho cô."

Nguyên chủ trước đây từng tập võ nha! Ở trường những người ăn hiếp cô, đều bị cô đánh cho tơi tả.

Nguyên chủ quen Chấn Quốc cũng là nhờ việc đánh nhau đó.

Cô làm dấu OK. Sau khi Chấn Phong đi thì cả phòng lại nhộn nhạo nhưng không như lúc nãy.

Công việc của cô rất nhàn hạ. Không cần dẫn dắt ai. Chỉ cần chọn ra những quyển tiểu thuyết tốt. Còn những quyển nào không tốt hoặc có sai sót cô sẽ báo cáo lại với trưởng phòng. Để trường phòng phân công, nói lại với một số biên tập quản lí những người viết.

Sau khi làm việc ở đây được một lúc, cô quen thêm một người bạn. Anh ta tên Quốc Dũng, năm nay 25 tuổi, làm ở đây được ba năm. Có lẽ trừ những người mới vào như cô thì cậu ta là người trẻ nhất. Tính cách cậu ta rất hoạt bát.

Nhưng phải có một điều, cậu ta nói thật nhiều. Trong vòng nửa tiếng đã nói toàn bộ truyện trên trời dưới biển, từ việc người ta đi vệ sinh như thế nào đến các công việc quan trọng trong công ty. Nói chung cô nghe đến buồn ngủ.

May mắn là đến giờ ăn trưa nên cứu vớt được cái tai của cô. Nhưng mà...A... Cô thà nghe cậu ta kể, thà nhịn đói chứ không muốn đến phòng ăn một chút nào. Một tập đoàn sói đang nhìn cô. Sợ cml luôn.

Buổi tối, khi cô ra đến ngoài thì thấy Chấn Quốc đang đứng đợi.

"Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn tối."

Mặc Băng Băng được người mời đi ăn thì vui sướng. Cô không có tiền nha.

Chấn Phong đưa cô vào một nhà hàng nằm ở phía Tây thành phố, gần biển, nơi đây thật yên bình.

"Trong tù, cô sống tốt không?"

Mặc Băng Băng suy ngẫm. Nguyên chủ ở trong tù bị đánh đập tàn nhẫn nhưng cô có hy vọng, hy vọng nam chính sẽ đến cứu mình. Nhưng năm năm trôi qua vẫn không thấy anh. Sau này ra tù, cô đi tìm anh nhưng anh không có nhà. Cô chỉ gặp cha mẹ anh. Họ chửi rủa cô, nói cô đã hại chết cha mẹ mình. Nói cô không xứng đáng với anh. Còn nói cho cô biết anh đã kết hôn với Tô Y Y, hai người đã có một đứa con rồi. Cô đừng làm phiền họ nữa.

Khi nguyên chủ nghe những lời này thì đau lòng về nhà. Cô tìm hiểu thì phát hiện cha mẹ mình chết từ bốn năm trước. Vì chuyện phá sản. Mà người làm ra chuyện này chính là Hoắc Tiểu Phong.

Lúc này, nguyên chủ đau lòng tự vẫn. Nhưng vẫn muốn nhìn anh lần cuối.

Haizz. Qủa là nữ phụ quá si tình, quá ngu ngốc.

"Tôi nói thật nha. Trong tù, Thiên Nguyệt bị đánh rất tàn nhẫn. Nhiều lần cô muốn chết lắm, nhưng lại nghĩ nếu có thể ra ngoài thì cô có thể gặp lại Hoắc Tiểu Phong. Nhưng đến khi ra ngoài thì phát hiện hắn đã lấy kẻ thù của cô, có một gia đình hạnh phúc. Mà gia đình cô thì bị hắn phá hỏng."

Mặc Băng Băng vẫn dùng gương mặt vô cảm kể. Chấn Quốc nhìn cô, thấy cô như thế hắn đau lòng lắm. Cô từng là một người hết sức nhiệt tình, hòa đồng và hay cười còn bây giờ thì...không nở nổi một nụ cười gượng.

Chấn Quốc đi đến bên cô. Hắn ôm cô.

"Khóc đi. Muốn khóc thì khóc đi."

Mặc Băng Băng: What? Liên quan chó má gì đến cô mà khóc.

Nhưng tuy rằng trong lòng cô nói thế. Nhưng cô đã từng này tuổi rồi cô cũng biết một vài điều lên làm và không làm vào lúc nào.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Diêm Vương

Gà con
Tham gia
21/8/21
Bài viết
6
Gạo
0,0
Chương 4: Thiên tài giới tiểu thuyết

Nửa năm làm ở công ty, Mặc Băng Băng đã sắp biến thành người không có giờ giấc đến nơi rồi.

12 giờ đêm...

Trên máy tính hiện lên hình ảnh nhân vật trong game đã chết.

Lam ca buồn bực nhìn màn hình máy tính rồi lại quay qua nhìn Mặc Băng Băng.

"Haizz. Tiểu Nguyệt, em có thể nhường cho anh một lần không?"

Mặc Băng Băng nhìn hắn với ánh mắt coi thường pha chút vui vẻ. Quốc Dũng và mọi người nghe vậy thì cười phá lên.

Nửa năm ở đây thật vui vẻ. Nhưng thời gian tới thì chưa chắc nữa.

Sáng hôm sau...

"Buồn ngủ quá."

Mặc Băng Băng vừa bước ra từ trong phòng ngủ. Đột nhiên cô dừng lại.

"Tên thụ nhà ngươi, sao hôm nay đến đây vậy? Công ty có chuyện gì sao?"

Ngô Công ra ngoài phòng khách ngồi xuống, ung dung pha trà.

"Boss à! Chị biết chuyện công ty Tạ Ngôn thua lỗ lớn trong việc sản xuất người máy chưa?"

Mặc Băng Băng vừa ung dung đánh răng vừa trả lời hắn:" Nghe rồi."

"Vậy chị không có ý kiến gì sao? Không đánh một đòn trí mạng à?"

Mặc Băng Băng trầm mặc một chút.

"Vậy ngươi biết tại sao lại thua lỗ lớn không?"

Ngô Công nhấp nháp uống trà.

"Nghe nói là do lần sản xuất này, người máy bị hỏng hóc nhiều chỗ, còn xảy ra việc người máy còn tấn công con người. Cộng thêm việc công ty Tạ Ngôn lần này sản xuất quá nhiều, sau khi các công ty hợp tác trả về thì đã tồn đọng quá nhiều trong kho."

Mặc Băng Băng dựa đầu vào tường nhìn trần nhà, cô lẩm bẩm:" Cung vượt quá cầu, hỏng hóc."

"Thu mua toàn bộ kho hàng đó với giá thấp nhất."

Ngô Công vừa nghe boss nhà mình nói xong thì nhíu mày.

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì nữa cả. Ta nói gì thì làm đó đi."

Ngô Công bó tay. Thôi được, chị là boss, chị có quyền.

Sau khi Ngô Công rời đi. Mặc Băng Băng liền vào bếp làm bát cháo. Cô thư thả suy nghĩ gì đó.

[Kí chủ, nửa năm nay hình như nữ chủ im hơi lặng tiếng nhỉ.]

Mặc Băng Bang nhìn hệ thống bằng một ánh mắt coi thường.

"Không phải cô ta im hơi lặng tiếng, mà là cô ta không trực tiếp ra mặt mà thôi."

Hệ thống: ???

"Ngươi nhớ mấy cái lần bị tập kích đòi nợ không?"

Hệ thống nghĩ lại rồi gật đầu.

"Người cô ta thuê giết ta đó. Nhưng chẳng may bị ta đánh cho tơi tả. Mà thôi, cũng đến lúc tặng quà đáp lễ cho nữ chủ rồi."

Hệ thống: Kí chủ lại định làm gì vậy? Ngài có thể bình tĩnh không, mạch nó không theo kịp.

Buổi tối hôm đó, Mặc Băng Băng đến một căn biệt thự. Cô lẻn vào trong nhà, đi vào một căn phòng đầy sách. Đi sâu thêm tí nữa thì thấy một người đàn ông. Lúc đó, người đàn ông cũng nhìn thấy cô, anh ta đang định hét lên, Mặc Băng Băng liền bẻ cái sừng của tượng con trâu bằng vàng bên cạnh ném về phía hắn. Cái sừng bị ném cắm vào giá sách bên cạnh người đàn ông, chỉ cách đầu anh vài centimet. Anh ta nuốt nước bọt nhìn cái sừng bằng vàng rồi lại nhìn Mặc Băng Băng.

Lúc này, Mặc Băng Băng đã đến cạnh anh ta rồi.

"Cấm hét lên, nếu hét thì cái mạng chó này của ngươi cũng không cần giữ."

Đột nhiên có tiếng vọng từ ngoài vào.

"Thiếu gia, có chuyện gì trong đó à?"

Archibald sợ hãi. Anh run rẩy đáp lời quản gia.

"Không có gì đâu."

Miệng anh thì trả lời như vậy nhưng lúc này anh chỉ cầu mong quản gia đi vào đây thôi. Hu hu. Cô gái này đáng sợ quá, tay không bẻ vàng.

"Vậy được rồi, thiếu gia, tôi còn có việc, tôi đi trước. Có gì thì ngài cứ gọi tôi."

Quản gia không nghe thấy tiếng trả lời thì rời đi.

Mặc Băng Băng nhìn Archibald.

"Anh có biết nhà tiểu thuyết Tô Y Y không?"

Đột nhiên trong mắt của Archibald hiện lên hàn ý.

"Cô đến đây để giết tôi?"

Mặc Băng Băng nhìn anh. Khuôn mặt lạnh băng không có cảm xúc nhưng trong lòng lại vui sướng, tự khen mình.

Ôi! Mình giỏi quá!

Hệ thống: Nó phát hiện rồi nha! Kí chủ, trong ngoài không đồng nhất!

Mặc Băng Băng: Ta là con gái mà. Con gái thì cũng phải có lúc kiêu một tí chứ.

Hệ thống: Ha. Lại còn thế nữa.

"Xem ra tôi đoán đúng rồi. Anh mới chính là cha ruột của đứa con ở nhà họ Hoắc. Không ngờ nha, Tô Y Y lại ngoại tình. Anh có muốn làm một cuộc giao dịch với tôi không? Tôi chắc chắn hai bên đều có lợi."

Archibald nhìn Mặc Băng Băng.

Archibald là người Anh, anh có thân hình cao to, khỏe mạnh và lớp da trắng. Anh ta gặp Tô Y Y khi cô đi chơi du lịch nước ngoài cùng công ty. Mà lúc này, Tô Y Y cũng đã là bạn gái của Hoắc Tiểu Phong.

Tuy là vậy, nhưng cô vẫn có tư tình với rất nhiều chàng trai khác. Mà trong số đó, người mà cô ta mới gặp đã thích chính là Archibald.

Trong chuyến du lịch đó, Tô Y Y đã qua lại với Archibald. Sau khi trở về thì cô phát hiện ra mình có thai. Sau đó cô ta không biết ai lại báo cho Archibald biết, mà anh đến tìm cô.

Nhưng cô không chỉ không thừa nhân, mà còn uy hiếp anh. Nếu anh dám nói chuyện này ra thì cô sẽ chèn ép gia đình anh.


Sau nhiều lần cố gây rối nhưng không thành, mà công ty của gia đình anh ngày càng xuống dốc, anh đành phải từ bỏ.

Nhưng từ đó, Tô Y Y càng ngày càng lấn tới. Cô ta thuê người giết anh, càng ngày càng chèn ép công ty. Nếu không phải cha mẹ anh tài giỏi chống đỡ được thì bây giờ công ty đã sụp đổ rồi.

Archibald đặt bút xuống kí. Sau khi kí xong, hai người bắt tay nhau.

"Được, hợp tác vui vẻ. Mong anh sẽ không phản bội tôi."

"Tất nhiên sẽ không."

"Mong là như vậy."

Nếu không anh chết chắc.

Nhưng sau khi kí, anh lại hơi nghi vấn.

"Nhưng mà hợp đồng này không có bất kì lợi ích gì cho cô..."

Anh còn chưa nói hết câu thì Mặc Băng Băng đã chen ngang.

"Nó có. Nó có ở chỗ là sẽ làm cho hạnh phúc gia đình của Tô Y Y sẽ bị phá vỡ. Một phần bộ mặt của cô ta sẽ bị lòi ra."

Sau khi nói xong, Mặc Băng Băng liền nhảy ra ngoài của sổ.

Trở về nhà, cô liền bật máy tính lên. Trên màn hình máy tính đã có rất nhiều tin nhắn đang chờ.

Đầu tiên là người mà cô thuê đi chụp trộm việc Tô Y Y ngoại tình. Người đó đã gửi cho cô ảnh.

[Ẩn danh: Bà chủ, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ như yêu cầu.]

[Sách: Được. Tôi đã chuyển tiền cho cậu rồi đấy.]

[Ẩn danh: Cảm ơn bà chủ. Lần sau nếu có mối làm ăn nữa thì ngài nhớ gọi tôi nha.]

[Sách: Được.]

Tiếp là tin nhắn của Ngô Công.

[Ngô Công rời núi: Boss! Em đã thu mua toàn bộ kho hàng đó với giá rẻ nhất cho chị rồi. Giờ làm gì tiếp theo. ]

[Sách: [Hình ảnh][ Hình ảnh]]

[Ngô Công rời núi: Em biết rồi, em sẽ sai người làm theo.]

Công ty Tạ Ngôn năm nay mới bắt đầu bước chân vào lĩnh vực sản xuất robot, nhưng lại có thành tựu vô cùng huy hoàng. Họ đã thiết kế ra một loại robot có thể trò chuyện, làm bạn với con người. Ngoài ra còn sáng chế ra robot nhân viên phục vụ. Sau những thành tựu này, nhiều công ty muốn đặt đơn hàng từ họ. Vì lần này có rất nhiều đơn hàng, vì vậy công ty sản xuất một loạt rotbot. Mà những robot này đều được làm từ những vật liệu quý hiếm. Nhưng sau khi robot được đưa vào sử dụng thì xảy ra một loạt lỗi.

Sau đó, các công ty liên tục trả đơn hàng, những công ty vẫn còn đơn thì hủy. Các robot vẫn còn ở trong kho cộng thêm những đơn hàng bị trả về khiến cho Hoắc Tiểu Phong vô cùng đau đầu. Anh đã thuê người sửa chữa nhưng mà họ vẫn chưa tìm ra lỗi. Hàng tồn còn nhiều mà hàng trả về lại càng tăng. Hoắc Tiểu Phong đành phải bán robot với giá rẻ.

Mặc Băng Băng đã xem qua bản thảo thiết kế robot của công ty Tạ Ngôn, cô tất nhiên biết được tại sao robot lại sảy ra lỗi. Trời đã giúp cô, tất nhiên, Mặc Băng Băng không thể bỏ qua cơ hội này. Miếng ngon trước mắt mà không ăn thì thật đáng tiếc.

" Tinh" " Tinh" Chấn Quốc nhắn tin cho cô từ nãy tới giờ, không hiểu có chuyện gì nữa.

[Quốc Công chấn núi: Phạm Thiên Nguyệt, cô làm giao dịch py hả?]

Giao dịch py: Giao dịch ngầm, giao dịch tối.

[Quốc Công chấn núi: Hay trộm tiền ngân hàng.]

[Quốc Công chấn núi: Hay bán thân.]

[Sách: Đầu óc anh có sao không?]

[Quốc Công chấn núi: Hu hu. Cô còn nói nữa. Rốt cuộc cô làm thế nào mà trong nửa năm đã trả hết nợ vậy? Đừng nói với tôi là cô trúng mấy cái vé số nhé.]

[Sách: Đúng vậy.]

[Quốc Công chấn núi: Cô đùa tôi à!]

[Sách: Tôi nói thật, tôi trúng mười cái vé số.]

[Quốc Công chấn núi: Hốt hoảng. ]

[Sách: Hốt cái gì? Người ta là may mắn nha. Một số người không có liền ghen tị hả.]


Mười phút sau... Nửa tiếng sau....Một tiếng sau...

Mẹ cha nhà nó chứ! Ghét nhất là đứa đang nhắn tin mà chạy đi đâu. Không hiểu nổi luôn.

Mặc Băng Băng với bụng tức giận đi đọc sách.

Mệt mỏi thì ở bên sách. Sách muôn năm! Sách vạn tuế!

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Diêm Vương

Gà con
Tham gia
21/8/21
Bài viết
6
Gạo
0,0
Chương 5 Thiên tài giới tiểu thuyết

Sáng hôm sau, tại Hoắc gia.

Hôm nay, Hoắc Tiểu Phong đã rước được thân xác mệt mỏi về nhà. Tuy đã bán được toàn bộ số đơn hàng và cả số robot trong kho đi, nhưng sự việc lần này quá lớn, nó đã làm ảnh hưởng đến uy tín và sự tín dụng của công ty. Cộng thêm việc bán số robot với giá quá rẻ mạt, mà những robot đó đều được làm từ những nguyên liệu đắt đỏ của nước ngoại, sự việc lần này thua lỗ quá nặng, quá nặng rồi!

Anh vừa ngồi xuống thì một thông báo tin nhắn gửi tới.

[Ẩn danh: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]]

[Ẩn danh: Người vợ yêu quý của ngài đó. Thật là diễm lệ.]

[Hoắc Tiểu Phong: Anh là ai? Sao anh lại có những hình ảnh này?]

[Ẩn danh: Tôi chả là ai. Tôi chỉ thấy tội nghiệp cho người đàn ông bản lĩnh như anh mà thôi. Bị vợ cắm mấy cái sừng trên đầu.]

Hoắc Tiểu Phong đen mặt. Anh tức giận đi nên lầu. Mẹ Hoắc thấy vây liền gọi anh.

"Con trai, con không ăn cơm à?"

Hoắc Tiểu Phong liền ngoảnh lại.

"Mẹ ơi, Y Y đâu?"

"Ha ha. Mới về đã tìm con dâu. Con bé cùng tiểu bảo đi shopping rồi."

Hoắc Tiểu Phong nhíu mày.

"Công ty vừa thua lỗ lớn, cô ấy không biết tiết kiệm thì thôi đi, lại còn tiêu sài phung phí."

Hoắc Tiểu Phong lấy điện thoại ra gọi. "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, mới quý khách vui lòng gọi lại sau."

Anh gọi mấy lần mà cô vẫn không bắt máy. Mẹ Hoắc nhìn thấy con trai sắp lộ khí liền nói vài lời.

"Có lẽ con bé đang bận gì đó."

Trong đầu Hoắc Tiểu Phong hiện tại toàn những ảnh chụp vợ mình ngoại tình, thêm dòng tin nhắn: anh bị cắm mấy cái sừng.

Anh tức giận ném luôn chiếc bình hoa bên cạnh cầu thang.

"Con trai à, con sao vậy?"

"Mẹ im đi."

Hoắc Tiểu Phong đi xuống, anh gọi điện thoại cho một người.

"Tìm ví trí phu nhân cho tôi."

Cùng lúc đó, chỗ của Mặc Băng Băng, cô vứt chiếc điện thoại vào thùng rác rồi nhảy vào trong biệt thự.

Cô đứng ngoài ban công của một phòng ngủ.

Trong phòng có hai người đang ôm ấp nhau giao hợp.

Mặc Băng Băng phải cảm thán một câu: Dáng người nữ chủ thật là đẹp, thật là ngon.

Mặc Băng Băng lấy một chiếc điện thoại khác ra quay.


Những tiếng ám muội cứ phát ra từ trong phòng, mà
ở bên ngoài thì vẫn còn một cậu bé đang chơi đùa.

[Kí chủ, đứa bé thật tội nghiệp. Nữ chủ thật quá đáng sợ. Dám làm những việc đồi bại như thế này trước mặt con mình.]

"Cô ta còn dám giết người thì mấy việc này chỉ là cỏn con mà thôi. Tiện thể đứa bé đó không phải con cô ta."

[Hả, sao lại không phải?]

"Ngươi không đọc nguyên bản gốc à?"

[Tôi chỉ có những thông tin mà tôi gửi cho kí chủ thôi!]

Mặc Băng Băng nhìn hệ thống bằng một ánh mắt coi thường.

Hệ thống: Nó làm gì sai. Chủ thần hệ thống chỉ gửi cho nó những cái đó thôi mà! Sao lại nhìn nó bằng ánh mắt đấy.

Nửa tiếng sau...

Trong phòng đôi uyên ương cuối cùng cũng làm xong.

"Bảo bối à, tối qua, Phạm Thiên Nguyệt đã đến tìm anh đấy."

Tô Y Y vừa nghe thấy tên liền ngoảnh lại nhìn Archibald.

"Cô ta đến tìm anh làm gì?"

Archibald ôm Tô Y Y nói:

"Cô ta muốn làm một cuộc giao dịch với anh."

Tô Y Y nhíu mày.

"Giao dịch gì?"

"Cô ta muốn anh vạch trần bộ mặt dâm loạn của em, muốn cho người chồng yêu quý của em biết em đã cắm sừng anh ta. Nếu như xong chuyện này, thì cô ta sẽ đầu tư vào công ty anh một số tiền lớn, đồng thời giúp anh lấy lại con của mình. Tất nhiên là anh đồng ý, miếng thịt béo bở đến tận mồm mà không ăn, thật là có lỗi với người tặng quá."

"Anh định phản bội em."

"No no. Chúng ta chỉ cần lừa cô ta rằng anh và thằng nhóc kia là cha con, làm sét nghiệm ADN. Sau đó... ha ha. Em hiểu rồi chứ."

"Anh thông minh."

Mặc Băng Băng ở bên ngoài vẫn ung dung đọc sách.

[Kí chủ, đừng buồn. Hắn phản bội kí chủ nhưng mà kí chủ vẫn còn tôi mà.]

"Là hệ thống thì đúng nghĩa là hệ thống, đừng như con tò he thổi te te rồi nát bét."

Hệ thống: What? Nó nói độc câu.

Trong phòng...

Tô Y Y đã nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Hoắc Tiểu Phong. Cô gọi lại cho anh nhưng anh không bắt máy.

Một cuộc điện thoại khác gọi đến.

Đầu dây bên kia nghe có vẻ ồn ào.

"Tiểu Y, em mau lên mạng xem đi. Tin tức em ngoại tình và cả việc đứa bé đều bị truyền ra ngoài rồi."

"Cái gì?"

" Tít tít" Đầu dây bên kia tắt máy.

Tô Y Y lên mạng, cô vừa xuất hiện đã thấy rất nhiều người chửi bới, có lại nói những lời tục tĩu trong trang cá nhân của cô.

Cô vào xem tin tức mới nhất thì nhìn thấy những hình ảnh kể, không chỉ thế còn có cả video.

Không chỉ việc ngoại tình, kể cả việc cô vô sinh cũng bị đưa tin.

Tô Y Y ngụy xuống.

"Xong rồi, xong rồi."

Thế nay thì cô chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi Hoắc gia mất!

Đột nhiên ngoài phòng có tiếng đạp của của quản gia.

"Thiếu gia, Hoắc tổng.... Hoắc tổng đến tìm ngài."

Hoắc Tiểu Phong cho người xông lên tầng.

Quản gia hốt hoảng.

"Hoắc tổng, thiếu gia tôi vẫn chưa cho ngài vào mà!"

Hoắc Tiểu Phong ném ông ta sang một bên.

"Phá cửa."

Tô Y Y vội vàng tìm chỗ chốn. Nhưng cũng quá muộn. Người của Hoắc Tiểu Phong đã phá cửa xông vào.

Hoắc Tiểu Phong nhìn Tô Y Y rồi nhìn Archibald.

"Cô giỏi lắm Tô Y Y, dám sau lưng tôi ngoại tình. Ngay hôm nay, cô cút ra ngỏi nhà cho tôi."

Tô Y Y nước mũi ngắn, mũi dài, ôm chân Hoắc Tiểu Phong.

"Anh ơi, em sai rồi! Lần sau...à không, không có lần sau nữa đầu."

Hoắc Tiểu Phong đá cô ra.

"Cô đúng thật là một người phụ nữ dâm loạn! Tôi lấy cô đúng thật là làm xấu mặt Hoắc gia rồi!"

Hoắc Tiểu Phong bước ra cửa.

"Không!"

Tô Y Y như bị đụng vào dây thần kinh nào. Cô hét lên.

"Tôi không xứng! Chẳng lẽ Phượng Thiên Lệnh xứng chắc! Ha ha..."

Tô Y Y đứng dậy, đi đến trước mặt Hoắc Tiểu Phong. Cô đưa tay chọc vào trái tim anh.

"Hoắc Tiểu Phong, anh nói xem! Anh nói xem... cô ta xứng chắc! À không, phải nói là cô ta cho dù làm gì cũng xứng."


Tô Y Y đánh vào ngực Hoắc Tiểu Phong. Anh bắt lấy tay cô, ném ra.

"Tô Y Y, cô điên rồi!"

"Ha ha... Điên sao? Cho dù cả thế giới điên tôi sẽ không điên! Hấc... Tôi còn nhớ, vào cái đêm tân hôn, anh uống say, anh đã kêu tên Phượng Thiên Nguyệt. Anh nói anh yêu cô ta. Thế nào? Anh không nhớ đúng không..."

Tô Y Y nhặc chiếc điện thoại từ dưới đất lên. Cô mở một đoạn ghi âm.

" Phạm Thiên Nguyệt, anh nhớ em... anh yêu em..."

"Tôi đã ghi âm lại những gì anh nói đêm đó, để nó nhắc nhở tôi, anh không yêu tôi, anh yêu cô ta. Nó luôn làm tôi mạnh mẽ hơn, để tôi ác độc hơn."

Những tơ máu trong mắt của Hoắc Tiểu Phong nộ ra. Anh ném chiếc điện thoại đi.

"Anh sợ sao? Sợ những tâm tư, tình cảm đó của anh bị bại lộ sao? Không phải anh yêu cô ta à? Ha ha.."

Tô Y Y tiến lại gần Hoắc Tiểu Phong. Nhưng anh lại đẩy cô ra.

" Bịch"

Hoắc Tiểu Phong rời đi. Khi đi anh còn vứt lại cho Tô Y Y một câu.

"Cô từ này trở về sau không phải thiếu phu nhân Hoắc gia nữa, không phải vợ của Hoắc Tiểu Phong tôi nữa. Tôi sẽ bảo luật sư làm đơn ly hôn trong ngày hôm nay. Từ nay chúng ta sẽ chấm dứt."

Tô Y Y cừa nghe xong chữ chấm dứt liền hoảng loạn. Cô đứng dậy chạy theo Hoắc Tiểu Phong.

"Không... Hoắc Tiểu Phong... anh có tư cách gì mà bỏ em! Anh lấy tue cách gì?..."

Một cậu bé đột nhiên ôm chân Tô Y Y.

"Mẹ!"

"Đúng rồi, chúng ta còn có con trai... Sao..sao.. có thể để nó không có một gia đình hoàn chỉnh chứ."

Đột nhiên một câu nói hiện lên trong đầu Tô Y Y.

Cô vô sinh. Cô không có con.

"Không...không... Tôi không vô sinh."

Tô Y Y đá đứa bé ra. Cô chạy đi.

Archibald nắm lấy tay Tô Y Y.

"Bảo bối, hắn ta bỏ em rồi! Em vẫn còn anh mà."

"Không... anh ấy chưa bỏ tôi!"

Tô Y Y hất tay anh ra. Cô chạy ra khỏi biệt thự.

"Hu hu..."

Đứa bé khóc thút thít. Archibald bé nó lên.

"Ngoan nào, chú sẽ chăm sóc cho con nhé!"

" Bộp" Mặc Băng Băng nhảy vào trong phòng.

"Woa! Tốt ghê, đột nhiên muốn chăm sóc trẻ con. Không phải là...muốn lừa bán nó lấy nội tạng chứ!"

Khoe mắt của Archibald dật dật.

"Mặc Băng Băng, cô làm tốt nhiệm vụ của cô đi! Đừng ở đấy mà nói bậy! Cẩn thận Phật Tổ tới đón cô về dạy lại đó!"

Mặc Băng Băng nhìn hắn.

"Chả biết ai về trước."

Cô giơ chiếc điện thoại ra. Trên đó là một dòng tin nhắn.

Mặc Băng Băng đi ra khỏi biệt thự. Quản gia nhìn thấy cô thì cúi chào.

Ông đi vào trong phòng thì thấy thiếu gia nhà mình đang làm một số động tác kì quái.

Archibald nắm bò xuống sàn. Anh viết một vòng tròn nguyền rủa Mặc Băng Băng.

"Mặc Băng Băng, cô đợi đây! A! A!"
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên