Vốn đang gà gật ngủ dở, Ly giật bắn người vì tiếng gọi tựa sấm nổ kia.
Ngẩng mặt lên, cô thấy Khánh đang nhìn mình chăm chăm, mày cau lại. Trong lớp vắng tanh vắng ngắt, chỉ có vài người quay lại nhìn đầy tò mò khiến Ly không khỏi xấu hổ. Trời ơi, tan học từ bao giờ rồi?
Khánh mím môi, bực mình giật dây cặp một cái:
- Rốt cuộc là có chuyện gì, mấy ngày gần đây đều lơ đãng lười biếng thế này?
- Tớ... - Ly xoa xoa mái tóc rối do nằm đè lên khi ngủ, nói một tiếng cho có.
- Cậu thích Khánh? - Kim Anh lùi lại một bước, mở to mắt nhìn Ly.
- Phải, nên để tớ yên đi, thật là khó chịu khi cậu nói như thể muốn tớ làm cây cầu cho hai cậu vậy. - Ly bất chợt trở nên cắm cảu, bước nhanh đi khỏi tầm mắt của bạn.
Một lát sau, Kim Anh hét lên:
- Vậy thì, hãy xem ai mới có thể khiến cậu ấy động lòng! Cậu sẽ dám thử, phải không?
Ly bước chậm dần, đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia nhìn lạnh lẽo:
- Cậu căn bản còn không biết gì về Khánh, đừng liều mà làm xấu mặt mình sau này.
- Nói cách khác, cậu hoàn toàn chấp nhận cuộc đua này phải không?! - Kim Anh không chút nao núng hỏi lại, kiên quyết.
Ly chớp mắt vài cái, sau đó lạnh lùng nói:
- Tớ đồng ý.
Chuyện này thực ra Ly chỉ nói cứng vậy, chứ Kim Anh đẹp thuần khiết hoàn hảo như thế, nhan sắc của cô không so nổi. Nếu Khánh giống nhiều người con trai khác, thường bị thu hút bởi cái đẹp, thì... khả năng cao sẽ thích cô ấy. Vì chuyện này mà đã hai đêm Ly cứ trằn trọc, trằn trọc, lăn qua lăn lại trên giường lo lắng về '' trận mở màn'' của Kim Anh.
Lên lớp là ngủ, về nhà thức đêm, sức khỏe của Ly đã sớm tụt dốc không phanh. Đôi môi nhợt nhạt và tròng mắt đờ đẫn của cô khiến mọi người không lo không được. Khánh là bạn thân của Ly, càng để ý mấy chuyện như thế.
- Ly à! - Khánh chống tay xuống mặt bàn, mặt đối mặt với cô bạn thanh mai trúc mã. - Nói thử xem nào, cậu sao vậy?
- Tớ không sao. - Ly bướng bỉnh đáp, ngáp dài. Chợt một mùi hương nhẹ nhàng len vào mũi cô, thoang thoảng, hơi hăng hắc nhưng thơm dịu. Cô ngẩng đầu lên chút, thấy gương mặt âu lo của bạn ở rất gần, rất gần...
- Buồn bực gì sao?
- ... - Ly né qua một bên để tránh mùi hương dễ chịu của cơ thể bạn. - Không sao.
- Giận ai à? - Nhìn biểu cảm kì quặc của cô, Khánh không khỏi thắc mắc, chăm chú nhìn vào mắt bạn.
- ... - Ly cắn môi nhìn đi chỗ khác.
- Giận tớ? - Khánh càng tò mò.
- ... - Còn không mau đứng thẳng người là con này giận đấy!
- Hay là... mới cãi nhau với bố mẹ?
- ... - Cãi nhau cái con khỉ nhà cậu ấy, Ly lườm bạn cháy mặt.
- ... - Khánh tựa như hiểu ra dấu hiệu bực bội của bạn, lùi lại rồi thẳng người trở lại, đút hai tay vào túi quần. - Ồ.
Ly mở miệng định trấn an bạn thì một giọng nói lảnh lót đã chen chỗ trước:
- Khánh, tớ nhờ chút.
Kim Anh sao! Còn có thể lựa đúng lúc này, cậu ấy cũng biết chen ngang quá đi, Ly nghĩ thầm.
Khánh chậm rãi lia ánh mắt qua phía cửa lớp. Bóng hình thanh thoát dịu dàng của Kim Anh không khỏi khiến cậu chán chường, con nhỏ chuyên đúng lúc này! Hắng giọng một cái, Khánh hỏi đầy kiềm chế:
- Sao vậy?
- Có chút đồ cô giáo nhờ tớ mang lên từ sáng, giờ bê thử mới thấy nặng, cậu giúp được không?
Khánh liếc Ly, sau đó thản nhiên đáp:
- Được, ở đâu?
- Dưới phòng hội đồng, cảm ơn nhé. - Kim Anh mỉm cười. - Để tớ đi với cậu.
Ly thở dài nhìn theo bóng lưng hai người bạn. Khánh ấy à, có vẻ cũng dễ lọt '' mỹ nhân kế'' thôi. Cô rầu rĩ lôi sách vở ra sắp xếp, thấy một mảnh giấy rơi ra.
Tò mò, Ly cúi người nhặt mảnh giấy kia lên, đọc những con chữ quen thuộc trên đó:
Bình đẳng. Nhẫn nại. Quan tâm. Bảo vệ. Yêu thương.
Cái này... thực sự rất thân quen. Cô đã nghe thấy ở đâu nhỉ?
- Bình đẳng, nhẫn nại, quan tâm, bảo vệ, yêu thương, ... - Ly lẩm nhẩm lại, cố gắng nhớ. - Năm cái này, sao lại quen thế nhỉ?
Bố từng nói, bố phải bảo vệ con gái bố. Mẹ từng nói, mẹ phải quan tâm con gái mẹ. Cô giáo nói, nghề giáo là phải nhẫn nại với học sinh. Anh trai nói, anh sẽ yêu thương em. Còn bình đẳng, chính là cô nói, nam nữ bình đẳng. Nhưng chẳng ai nói cả năm điều đó hết.
Ly ngồi bất động một lát, mày cau lại, mắt nhắm tịt.
Một phút... Đồng hồ tích tắc tích tắc...
Hai phút... Nhịp sống dường như ngừng lại...
Ba phút... Ly sắp nổ tung đầu rồi!
Chợt cô mở choàng mắt ra:
- Nhớ rồi!
Hồi trước khi làm văn nghị luận, Khánh đã chọn một chủ đề tương đối độc đáo là '' cách ứng xử với phụ nữ''. Trong bài văn đó, cậu đề cập đến năm vấn đề này khá rõ ràng và nhất là đoạn cuối, Ly nhớ ngày xưa mình rất thích câu này: '' Bình đẳng, nhẫn nại, quan tâm, bảo vệ, yêu thương là những thứ mọi người con gái đều đáng có được để hạnh phúc.'' Cho dù khi suy xét kĩ lưỡng thì tất cả mọi người đều đáng nhận chứ không chỉ riêng giới nữ, nhưng thôi kệ, có làm sao đâu!