Yon Of The Dawn - Cập nhật - Unknown

lichairuou

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/7/17
Bài viết
6
Gạo
0,0
Tên truyện: Yon Of The Dawn
Tác giả: Unknown
Tình trạng sáng tác: Chưa hoàn thành
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 2 tuần/chương
Thể loại: Viễn tưởng, tình cảm, hài hước.
Độ dài: Cập nhật
Giới hạn độ tuổi: Không
Cảnh báo về nội dung: Mình có mượn một số nhân vật từ các nguồn như Game LOL. Cốt truyện do mình tự nghĩ ra, nên có sai sót mong các bạn góp ý.
Giới thiệu: Bối cảnh xảy ra tại một vương quốc cao hòa có tên là Hakou. Yon - nàng công chúa tóc đỏ dịu dàng, nết na, cô có một cuộc sống gần như là hoàn hảo về mọi mặt và có một người cha yêu thương cô hết mực. Chỉ cần San - người anh mà Yon đem lòng yêu thương - quan tâm cô nhiều hơn một chút, và Rengar - tên hộ vệ thân cận - bớt lắm lời lại thì cuộc sống của nàng công chúa sẽ cực kì viên mãn. Tuy nhiên, tại đêm sinh nhật lần thứ 18 của nàng thì chính San đã ra tay sát hại bệ hạ UI và đẩy Rengar cùng nàng dấn bước vào chuyến hành trình đi tìm sức mạnh của Tứ linh trong truyền thuyết, hòng mong ngày báo thù.
Mục lục:
 

lichairuou

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/7/17
Bài viết
6
Gạo
0,0
TẬP 1
Hyruga, một hoàng tộc cai trị vương quốc Hakou, mang lại hòa bình và hạnh phúc ấm no cho người dân. Tại vương thành Hyruga nơi vua cai trị không có hoàng tử nối dỗi và hoàng hậu nối ngôi. Chỉ có một cô công chúa mười tuổi với vẻ đẹp yêu kiều, nước da trắng và nàng sở hữu mái tóc đỏ tựa như màu của hoàng hôn. Đứng trước hoàng cung là một người đàn ông lớn tuổi, khuôn mặt hiền hậu, đó là UI, vua của vương quốc Hakou.
- Đã mười năm trôi qua kể từ khi phụ thân của ta, ngài Zeno băng hà. Vương quốc Hakou này là một nước nhỏ, lại còn gần kề Noxus nên thường bị vướng vào các cuộc chiến tranh. Tuy nhiên, nhờ thần linh phù hộ, mười năm qua không hề xảy ra bất kì cuộc chiến nào. Để ngày hôm nay, vương quốc thịnh vượng phồn vinh. Ái nữ Yon của trẫm sắp lên mười tám tuổi, ta cầu mong dưới sự che chở của dòng tộc Hyruga, hòa bình của dân sẽ tồn tại muôn đời.
Toàn bộ thần dân bên dưới đều ủng hộ và hô to “Hoàng thượng vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế”. Lúc này tại phòng của công chúa, người đang sửa soạn y phục để chuẩn bị cho buổi tiệc mừng sinh nhật mình diễn ra nay mai.
- Bộ đó cũng được đấy công chúa. – Một người hầu cận công chúa nói.
- Vẫn chưa được, ta vẫn thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Mà nè, cái áo vải gấm đâu rồi nhỉ?
Yon cởi bỏ bộ y phục đang mặc, chạy lại đưa cho cô hầu cận, sau đó nàng định chạy ra khỏi phòng. Vừa bước đến cửa thì hoàng thượng cũng vừa bước vào.
- Ơ, cha… Buổi lễ ra sao rồi ạ?
Vua UI bước đến, những người xung quanh cúi đầu chào ngài.
- Nhìn là biết, nó đã xong rồi.
- Xin lỗi cha, con còn chưa…
Vua UI cười và ông xoa đầu đứa con gái của mình.
- Không sao đâu, đằng nào thì đó cũng chỉ là hình thức, con không cần phải xuất hiện trước đám đông làm gì cả.
- Phụ hoàng ơi, nhìn tóc con có lạ không ạ?
Vua UI ngạc nhiên vì câu hỏi của công chúa.
-Lạ ở chổ nào chứ? Con là vàng ngọc châu…
- Vâng, là khuôn mặt ạ. Con nghĩ mình đã đẹp từ lúc mới sinh ra rồi. – Yon lấy tay quấn quấn tóc mình. Nhưng con sao mái tóc của con lại xoăn và đỏ rực thế ạ? Không hợp, chẳng gọn gàng gì cả. (Công chúa nhõng nhẽo).
- Chẳng hề có chuyện đó đâu, phải không Rengar?
Khi nghe đến Rengar, công chúa như đứng hình. Nàng tự hỏi tại sao Rengar lại ở đây và chứng kiến cảnh nhõng nhẽo của mình.
- Vâng ạ. Ai lại nói tóc công chúa lạ gì đâu chứ. Nếu có điều gì nói, thì đó phải là “não khác thường”.
Rengar vừa nói vừa cười,hắn đang trêu chọc công chúa.
- Ngâm miệng lại đi, tên nô bộc.
Yon cầm lấy cái lọ bên phải, ném vào Rengar nhưng không trúng. Cô nhìn xung quanh, cầm tất cả những gì có thể ném và ném về phía Rengar. Lần này Rengar không né, mà chụp lấy toàn bộ.
- Phụ hoàng, người hãy mau tống khứ tên nhân tử này ra khỏi hoàng cung đi.
-Thôi thôi mà, Rengar là bạn của con từ thuở nhỏ mà. Và còn là một trong năm chiến binh bảo vệ hoàng cung này. Ở bộ tộc nhân tử, hắn còn là…
- Con không cần biết chuyện đó. Nếu cha cần hộ vệ, hãy chọn một người nào đó khả ái hơn.
Nói hết câu, Yon cầm lấy tách trà mà người hầu kia đang bưng để ném về Rengar một lần nữa. Khác với hai lần trước, lần này Rengar không phòng thủ, khi tách trà vừa tới mặt hắn, Rengar lập tức đánh vỡ tách trà ra.
- Nếu thế thì tại sao công chúa không thử tự làm cho mình ‘khả ái” đi. – Yon ngạc nhiên. Ngài San sắp đến rồi đấy.
- Ngươi… ngươi phải nói chuyện đó sớm hơn chứ. – Yon đỏ mặt.
- San à, bởi vậy nên nó mới hỏi chuyện tóc tai sao. – Vua UI thắc mắc.
- Hời, có lẽ là thứ mà thiên hạ hay gọi là “tâm tư thiếu nữ”. - Rengar nói xong bước đến uống một tách trà.
- Mà này Rengar, ngươi đã làm vỡ bao nhiêu tách trà rồi hả!
Rengar phụt trà trong miệng ra, bối rối không biết làm sao. Hắn liền nghĩ ra một ý.
- Ơ ơ, chuyện đó thì ngài hãy ghi sổ cho cha tôi đi ạ.
Do chuyện xảy ra bất ngờ quá, Rengar đành phải lấy cha mình ra “làm bia đỡ”, đúng là có hiếu thật. Công chúa Yon lúc này đang hối hả chạy lung tung trong hoàng cung. Yon luôn lẩm bẩm trong miệng “San”, dường như đó là một người nào đó rất rất quan trọng với cô. Do mãi chạy đi nên cô vô ý đụng vào một người đàn ông. Người ấy đỡ lấy Yon, Yon định nói lời xin lỗi nhưng khi cô nhìn người ấy, cô đã không thể nói lên lời.
- Công chúa vẫn hoạt bát, vui vẻ như ngày nào nhỉ. Sao lại hối hả vậy? – Người ấy lên tiếng.
- Tại ta nghe nói huynh đến nên ra đón. Lần này huynh sẽ ở lại chứ, San?
- Tất nhiên rồi, ta sẽ ở đây khoảng một tuần để mừng sinh nhật công chúa mà. – San trả lời. Mới đây mà công chúa đã mười tám tuổi rồi nhỉ, sắp thành hoàng hậu rồi. Mà bệ hạ UI và Rengar đâu rồi? Ta phải đi chào hỏi.
Nói xong San bỏ đi tìm bệ hạ, để Yon ở lại đây. Công chúa Yon có vẻ hơi thất vọng, vì từ sáng đến giờ nàng đã chuẩn bị kĩ càng y phục và trang điểm bằng những loại mỹ phẩm tốt nhất nhưng San không nhận ra.
- Hời, công dã tràn nhỉ. – Rengar ở phía sau lên tiếng. (Ý muốn nói việc làm của Yon không có ý nghĩa gì cả)
- Ngươi im đi cho ta nhờ!
Yon bỗng nhớ lại kỉ niệm xưa, lúc mà nàng không ăn uống vì mẫu thân của nàng mất. Lúc đó Yon rất buồn, chỉ có San là đến tìm nàng và an ủi.
- Thôi mà công chúa, muội cứ buồn như thế thì bệ hạ UI lo lắm.
- Phiền phức, tránh xa muội ra.
San vẫn cứ mãi dí theo Yon, cậu dẫn công chúa đến nơi nào đó và ôm nàng vào lòng.
- Ổn rồi mà, ở đây không ai thấy đâu, muội có thể khóc được rồi đấy.
Yon không thể kiềm chế được nữa, nước mắt cô tuôn trào ra. Một lát sau khi Yon thôi khóc thì San lấy ra một quả táo.
- Này công chúa, người hãy ăn đi đã. Đây là quả táo của sư phụ Mundock đưa cho ta.
Vừa nói dứt lời thì bụng của San cũng “gào thét” lên khiến anh đỏ mặt. Lúc ấy Yon cười nhỏ trong miệng, cô đã bớt buồn hơn hẳn khi có San. Đối với Yon, thì San là một người quan trọng với nàng, một người không thể thiếu. Cô đã ngủ quên đi trong lúc đang nhớ lại kỉ niệm xưa từ lúc nào không biết. Sáng hôm sau, Yon đang đứng trước cửa phòng của San. Chuẩn bị xong xuôi, Yon mở cửa phòng ra.
- Chào buổi sáng, San! Muội có kẹo ngon nhất đây này, huynh có muốn ăn…
Yon nhìn xung quanh nhưng không có ai cả, cô chạy ra ngoài thì gặp bệ hạ UI. Người hầu cận kế bên ngài hiểu ý công chúa.
- Thưa công chúa, nếu là ngài San thì ngài ấy đang đi cùng Rengar ạ.
Một lát sau Yon đã tìm được San và Rengar, họ đang ở dưới khu huấn luyện quân đội.
- Rengar xấu bụng, dám gạt ta ra để chơi với San à! –Yon đứng phía trên nói.
- Thôi thôi… Hai người đó lâu ngày gặp lại mà. – Vua UI lên tiếng.
Rengar cầm kiếm, ném về phía San nhưng bị San chặn lại. Sau đó San lao đến trả đòn, đâm kiếm vào Rengar nhưng Rengar không cần né mà còn lấy tay chụp lấy thanh kiếm và bẻ ra làm hai. San bị bất ngờ trước hành động của Rengar, điều đó vô tình tạo cho Rengar cơ hội. Hắn đá San ra, sau đó nhảy vọt đến. San vừa chạm đất, chưa kịp làm gì thì bỗng nhận ra Rengar đã ở trước mắt, chĩa kiếm vào cổ mình. Bỗng nhiên cả cơ thể của San nhấp nhoáng, sau đó anh biến mất. Xuất hiện tại phía trên Rengar, San tạo ra hai quả cầu ném xuống Rengar. Bùm! Công chúa Yon ở phía trên hoảng hồn, sợ rằng có ai đó bị thương.
- Cha, như thế có qua không ạ? – Yon nói.
- Vẫn chưa đủ để làm Rengar bị thương đâu, con gái à. – Vua vuốt ve đứa con gái của mình.
Từ trong làn khói, Rengar dần xuất hiện, nhưng lần này xung quanh hắn có một làn khí nhô nháy màu đỏ, trông nó dũng mãnh như sư tử. San cũng không hề nao núng, anh gồng lên, truyền sức mạnh lên khắp cơ thể. Cả người San cũng xuất hiện dòng khí, nhưng không như Rengar, nó màu xanh huyền và mờ ảo, uốn lượn như những con rắn. Cả hai lao vào nhau, đánh đấm loạn xạ, Rengar thì tung ra những cú đấm “chất lượng” và mạnh mẽ, còn những quả đấm của San thì uyển chuyển, mượt mà, nhưng nguy hiểm. Tốc độ của cả hai nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy hết được, chỉ nhìn thấy những chấn động không khí và những tiếng đánh nhau “ầm,ầm”. Tốc độ của San thì hơn hẳn Rengar, anh luồn lách từ chổ này đến chổ khác. Rengar gầm lên, tạo ra một dòng năng lượng quanh cơ thể để chống lại những cú đánh chí mạng của San. Canh lúc Rengar sơ hở, San lao vào hòng phá lớp giáp. Tưởng chừng như mọi việc đều diễn ra một cách suôn sẻ, nhưng lúc San vừa chuẩn bị chạm vào Rengar thì Rengar xoay người, nhanh chóng chụp lấy tay San. Lúc này San nhận ra mình vừa bị Rengar lừa. Con Nhân tử kia đấm vào mặt San khiến anh choáng váng, sau đó ném San xuống đất.
- Được rồi, thắng bại đã rõ, nếu đánh nữa thì sẽ có người bị thương mất. – Vua UI lên tiếng.
San mở mắt ra, gượng dậy thì thấy bàn tay của Rengar đưa ra. Anh hiểu ý liền cầm lấy tay Rengar để hắn nâng anh dậy.
- Tốc độ của ngài đã nhanh hơn rồi đấy, San đại nhân! - Rengar nói.
- Nhưng có vẻ vẫn chưa đủ. – San đáp.
- Đủ để làm gì cơ? – Rengar hỏi lại.
- Để đánh bại cậu.
Rengar ngạc nhiên, nhưng hắn nhận ra điều đáng ngờ gì đó. Lúc đó công chúa Yon chạy đến.
- San, huynh có sao không? Có bị thương ở đâu không?
- Ta không sao cả, muội đừng lo cho ta. – San đáp trả.
- Tên nô bộc kia, tại sao lại mạnh tay như vậy? - Yon quay sang lườm Rengar.
- Thôi thôi, tại ta muốn kiểm tra sức mạnh của mình nên mới bảo Rengar không khoan nhượng đấy thôi, nhưng cậu ta vẫn còn chưa tung hết sức mà. À cũng tối rồi, mọi người cùng ăn thôi nhỉ?
Câu nói chuyển chủ đề của San làm cho Rengar càng phải suy nghĩ. Dường như San đang giấu điều gì đó. Đến chiều, Yon ở trong phòng suy nghĩ về việc sau này sẽ kết hôn với San như thế nào, có bao nhiêu con, sống cuộc sống ra sao. Cô đang mải mê nghĩ thì vua UI đến.
- Con đang nghĩ đến chuyện kết hôn phải không?
- Vâng ạ, con đang nghĩ về việc kết hôn với San.
- Không được!
Mọi người trong phòng ngạc nhiên, công chúa Yon đứng dậy nói:
- Thưa cha, con không muốn cha can thiệp vào chuyện yêu đương của con.
- Yon, từ đó đến giờ ta luôn cho con bất cứ thứ gì mà con muốn. Từ trâm cài tóc, hoa tai cho đến cung điện, hoa viên. Chỉ cần con vui là bất cứ thứ gì ta cũng cho con được. Nhưng dù cho con có ước đến đâu ta cũng không thể đưa San cho con được. Con là công chúa của Hakou, ai làm chồng con sẽ là vua của vương quốc này. Và người đó phải do vua là ta chọn lọc.
Mặt của Yon tối sầm xuống, trông cô có vẻ buồn bã. Mọi người xung quanh kể cả Rengar cũng không nói gì, chỉ biết đứng nhìn công chúa.
- Mẹ của con đã bị phản tặc trong hoàng cung giết hại. Chúng ta là hoàng tộc, vì vậy ta luôn luôn phải đối mặt với hiểm nguy. Yon, con cũng muốn San được hạnh phúc mà, phải không?
Yon không nói gì, cô càng lúc càng buồn hơn nữa. Yon chạy ra khỏi phòng.
- Công chúa!
Người hậu cần gọi nhưng Yon vẫn cứ bỏ đi, không màng đến họ. Yon chạy đến nơi mà chỉ có mình cô. Tại đây cô suy nghĩ có nên để người đàn ông lấy cô gặp bất hạnh không.
- Mình không có quyền được hạnh phúc sao?
Yon nói với bản thân một cách vô cùng buồn bã. Trời bắt đầu đổ mưa. Một tiếng chân dẫm lên nước mưa khiến Yon giật mình.
- Ai đó? Rengar, là Rengar phải không?
Từ phía đó, một bóng người đàn ông chạy tới Yon. Cô hoảng hồn, lập tức đứng dậy để chạy. Trong lúc chạy Yon nhớ đến những lời nói khi nãy của cha mình. Lúc đó cô càng sợ hãi thêm nữa, Yon dốc hết lực chạy thật nhanh về căn phòng nào đó. Mở cửa và đóng thật nhanh, Yon thở hộc hộc. Bỗng nhiên có ai đó bịt miệng cô từ phía sau. Yon có kêu cứu nhưng không ai nghe. Cô cố gắng nắm gỡ tay người lạ kia khỏi miệng và hét lên “San”.
- Yon?
Yon quay về phía sau.
- San?
- Haha, xin lỗi nhé, ta làm muội sợ à?
San đi đến mở đèn. Nhận thấy Yon đang sợ hãi, anh liền hỏi:
- Yon, muội bị sao vậy?
- Một kẻ lạ mặt vừa đuổi theo muội. – Yon nói trong sợ hãi.
San chạy ra mở cửa, nhìn xung quanh nhưng không có ai ở đó cả.
- Có ai đâu.
- Không phải, có lẽ hắn đã bỏ chạy mất rồi.
Yon sợ hãi thêm nữa, cô sợ rằng cô sẽ bị giết tại vì cô là con gái của vua. San chạy đến, cởi áo khoác ra trùm vào người Yon.
- Ổn rồi. Đã có ta.
Yon rơi nước mắt.
- Huynh không thể ở cạnh ta được, San.
San đứng dậy.
- Được rồi, nếu muội muốn bên cạnh Rengar, ta sẽ đưa muội đi.
- Không phải.
- Không cần phải giấu đâu.
San từ từ bước đi, còn gương mặt của Yon bắt đầu rơi nước mắt.
- Ta… ta có thể yêu huynh không?
Yon lấy hết can đảm nói ra tình cảm của mình, thế nhưng San lại làm ngơ.
- Mưa tạnh rồi nhỉ. Để ta đưa muội về phòng.
Yon chạy đến, đưa hai tay định ôm lấy San nhưng tay của cô chưa kịp chạm vào người San thì anh đã quay lại đánh tạt Yon ra. Yon dường như mất hồn.
- Xin lỗi, muội đừng lại gần ta. Ta sẽ hiểu lầm đó. – San lên tiếng.
- Nếu không phải là hiểu lầm, huynh có giận không?
- Rắc rối quá.
- Thôi đủ rồi, chỉ cần huynh thừa nhận muội, bây giờ như vậy là đủ.
Yon vẫn còn yêu San, yêu nhiều lắm. Cô cảm thấy chỉ cần bên cạnh San là đủ, bởi vì San là niềm hạnh phúc lớn nhất của Yon. Ở bên ngoài, một sinh vật nào đó nhìn chằm chằm vào phòng của San một lát rồi đi mất. Không rõ là người hay thú.
 

lichairuou

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/7/17
Bài viết
6
Gạo
0,0
Tập 2 - Và đây là cô dâu của chúng ta, nữ hoàng Yon!
Yon bước lên trên khán đài cùng với bộ váy cưới màu trắng đẹp rực rỡ, trên đầu cô còn đeo thêm một vòng hoa bảy màu để tăng thêm độ nữ tính. Chú rể nắm lấy bàn tay ấm áp của nàng công chúa Yon. Anh ôm lấy Yon vào lòng, sau đó nhìn thẳng vào gương mặt của nàng.
- Em sẽ đồng ý cưới anh chứ?
Một giọng nói quyến rũ và ấm áp, nó khiến Yon mê mẫn nhiều hơn. Nhưng Yon vẫn nghĩ chàng rể ở đây chính là San, người mà anh yêu thương.
- Em… em đồng ý ạ.
Yon ngập ngùng, có vẻ cô vẫn còn ngại, ngại vì đây là lần đầu cô kết hôn, bằng chứng là mặt cô đã đỏ lên từ lúc đứng đối diện chồng của mình. Yon nói tiếp:
- Em… em có thể thấy mặt của anh được không ạ?
- Haha, tất nhiên là được chứ.
Người đàn ông ấy cởi chiếc áo choàng và chiếc nón trùm đang mặc ra. Yon rất hồi hộp vì cô rất muốn thấy được khuôn mặt của chồng mình. Nhưng khi chú rể bỏ khăn ra thì mọi chuyện hoàn toàn khác. Đó là Rengar, tên hộ vệ nô bộc của cô. Toàn bộ cảm xúc khi nãy tan vỡ khi cô thấy hắn, và còn một điều kinh dị hơn nữa đó là hắn chính là chồng của cô.
- Này công chúa, tỉnh dậy đi.
Yon giật mình tỉnh giấc, hóa ra vừa nãy chỉ là giấc mơ, cô cũng vừa bị một phen hú vía vì tưởng chồng của mình là Rengar, sau đó Yon thở dài.
- Em… em đồng ý ạ. – Rengar lên tiếng.
Hắn cười to, lặp lại tư thế khi nãy của công chúa nhằm trêu chọc cô.
- Đâu phải đâu, như này này. – Kima, một người bạn và cũng là người cấp dưới của Rengar lên tiếng.
- Hahaha, ta đau bụng quá Kima à.
- Hai ngươi… Mau đi ra khỏi phòng ta! – Yon lên tiếng đuổi 2 tên kia ra khỏi phòng.
- Aaaa, công chúa nổi giận rồi kìa, mau chạy thôi Kima. – Rengar nói với giọng điệu trêu cô, sau đó cả 2 chạy ra ngoài.
- Thật là… Hết nói nổi bọn họ. – Một người hậu cần nói.
- Trong giấc mơ mà cũng không cho ta yên, đúng là Rengar.
Rengar lúc này đang đi lòng vòng hoàng cung cùng với Kima.
- Công chúa lúc nào cũng vậy, Rengar nhỉ? – Kima lên tiếng.
- Ờ, lúc nào cũng trẻ con hết, sắp mười tám tuổi rồi mà.
Cả hai người họ đang đi thì bắt gặp một người lính trong cung. Có vẻ như anh ta đang rất vội tìm ai đó.
- Có chuyện gì thế? – Rengar hỏi.
- T… Tướng quân Rengar, bệ hạ cho thần triệu tập ngài ạ. – Người lính trả lời.
- Triệu tập ta à? Được rồi, ngươi có thể lui rồi.
Kima hơi ngạc nhiên, tại vì Rengar là một trong những người mạnh nhất của Hakou, lần này ngay cả bệ hạ UI mà còn phải triệu tập thì chắc chắn có chuyện lớn xảy ra.
- Ta đi trước nhé Kima, gặp lại sau!
Nói xong Rengar chạy ngay đến phòng của vua UI. Cậu mở cửa phòng ra, đó là một căn phòng rộng, được trang trí rất đẹp mắt. Trên trần nhà là những viên ngôi sao được làm từ những vật liệu quý trông thật lấp lánh. Vua UI đang ngồi ở đó cùng với San và một vài tướng quân khác. Bọn họ đang bàn bạc vụ gì đó khiến Rengar tò mò và bước tới.
- Cậu đến rồi đấy à Rengar. Nhanh lên nào, có chuyện gấp lắm đấy.
Rengar nhanh chóng ngồi vào bàn. Vua UI lấy ra một tấm bản đồ, đó là bản đồ thế giới. Ông đặt nó lên bàn.
- Nói đi San. – Vua UI lên tiếng.
San bước lại gần chổ vua UI.
- Theo như thông tin mà tôi biết thì bọn Noxus đang… à không đã tấn công ta ở phía bắc, tức là ở chổ này. – San vừa nói vừa chỉ tay vào bản đồ-. Tôi nghĩ chúng tấn công phía bắc là vì đây là nơi thủ thành yếu nhất của Hakou, và còn là con đường dẫn đến hoàng cung nhanh nhất.
- Vì vậy ta cần một người mạnh mẽ, có khả năng càn quét địch. Ở đây chỉ có 2 người có khả năng ấy. Đó là Rengar và Dego. – Vua UI nói.
- Ý ngài là ngài định cử tôi hoặc con mèo ấy dẫn quân ra phòng thủ à? – Dego lên tiếng.
Dego là một người đàn ông lực lưỡng với mái tóc màu cam để ngang vai và một bộ râu cắt tỉa gọn gàng. Cơ thể của ông bị mất đi cánh tay trái do giao chiến với Elder Dragon (Rồng cổ xưa). Ông ta thừa nhận rằng bọn chúng thực sự nguy hiểm, chỉ trong một khoảng khắc mất tập trung mà ông đã phải trả giá bằng cánh tay của mình. Ông sở hữu sức mạnh thể lực, một sức mạnh mà Dego phải ngày đêm luyện tập mới có được.
- Mà này, dựa vào đâu mà ngài nói Noxus đang tấn công ta ? – Molidas, một tướng quân khác lên tiếng hỏi.
San lấy ra một bức thư đưa cho Molidas. Cầm trên tay, Molidas đọc to cho mọi người cùng nghe. Đó là thư khiêu chiến của Noxus. Mặc dù Noxus là một quốc gia độc tài, ham muốn lấn chiếm các vùng lân cận, nhưng họ không phải là loại người tiểu nhân. Trước khi đánh chiếm nước nào đó thì bọn họ đều gửi qua cho nước đó một bức thư cảnh báo. Sở dĩ bọn họ làm vậy là vì nước họ là một nước mạnh, họ muốn chứng tỏ và phô diễn sức mạnh của mình cho các nước khác chứng kiến.
- Vậy, ngài tính thế nào thưa bệ hạ? – San hỏi.
- Hừm… Xem nào. Ngoài sức mạnh ra thì Dego còn có thể lướt trên không, vậy thì ngươi đi cho nhanh nhỉ, Rengar?
- Hể, thế ngài đưa Dego vào câu thoại làm gì vậy? – Cả căn phòng đồng thanh.
Vua UI cười, lâu rồi ông mới trêu các vị tướng quân như vậy kể từ lúc hòa bình.
- Chốt lại thế nhé. Các ngươi lui được rồi. Ta đi ăn tiệc đây, trông cậy vào ngươi nhé Rengar. –Vua nói.
Nói xong, ông chạy đi mất còn Rengar đang bước ra khỏi phòng thì bỗng nhiên San chạy lại vỗ vai anh.
- Thế khi nào cậu đi Rengar?
- San đại nhân à, tôi định một sẽ đi.
- Nhưng nay là sinh nhật công chúa mà.
- Tôi biết chứ, nhưng biết sao được bây giờ. Trong lúc đi tôi định sẽ làm cái gì đó để tặng cho người.
- Mới đó mà đã mười tám năm rồi nhỉ. Mau thật. – San cười nhỏ.
- Ừ, tôi vẫn còn nhớ cái ngày mà ông nội tôi lôi tôi vào trong cung. Khi đó tôi căm ghét con người lắm, à mà cũng không hẳn là ghét, chỉ là thấy chúng là loài sinh vật thấp kém. Và rồi cái gì đến thì nó sẽ đến thôi. Tôi…
Rengar nói đến đây thì bỗng nhiên cả hoàng cung bắt đầu tưng bừng. Đại yến tiệc đã được tổ chức để mừng công chúa Yon tròn mười tám tuổi.
- Tới rồi đấy à. Đi lại gặp công chúa nào Rengar. – San nói.
Ở trong bữa tiệc, ai cũng đều diện kiến công chúa và tặng quà sinh nhật cho cô. Vua UI đứng bên cạnh không thể kìm được nước mắt, ông xúc động do con gái ông đã trưởng thành.Yon đi về phía cha của mình, vua UI nhìn con gái.
- Yon, mới ngày nào con chỉ là đứa con gái bé bỏng còn đang trong nôi, vậy mà giờ…
- Cha ơi, tóc con không chịu nằm xuống. Con muốn đội thử cái nón ấy hôm nay cơ. – Yon cắt ngang lời UI đang nói.
Điều đó khiến ông hụt hẫng, ông đã nghĩ rằng Yon sẽ nghĩ về chuyện tương lai như cưới chồng nhưng không phải. Yon chỉ nghĩ về tóc của cô, hay nói cách khác là vẻ đẹp của Yon. Từ phía xa xa, có ai đó đang vẫy tay với Yon, cô nhìn kĩ lại thì thấy đó là San. Yon lập tức chạy về phía San. Cả hai đi ra ngoài sân.
- Huynh cần gì sao?
- Muội đưa tay ra nào.
Yon đưa tay ra theo lời của San. San để lên tay Yon một cái trâm cài tóc được trang trí bằng hoa hồng. Yon cảm thấy thích thú về món quà.
- Xin lỗi vì đã kéo muội ra đây nhé. Ta nghĩ nó rất hợp với tóc muội nên phải tự tay trao tặng.
- Tóc muội… vừa xoăn lại vừa đỏ, không gọn gàng chút nào. Không hợp với muội đâu.
San vuốt lấy tóc của Yon.
- Nhưng ta thích tóc muội lắm. Nó mang màu đỏ tuyệt đẹp như bầu trời lúc hoàng hôn.
Chỉ trong một khoảng khắc, bỗng nhiên Yon cảm thấy yêu quý mái tóc này. Nhưng cả hai cảm thấy có gì đó không ổn ở đây. Giống như có ai đó đang theo dõi họ vậy.
- Rengar? –Cả hai người đồng thanh.
- Bệ hạ đang tìm người đấy.
- Vậy à, bẩm với người rằng ta về phòng nghỉ nhé.
Nói xong Yon đi về phòng.
- Chà, ta biết thế nào cũng có chuyện này. Nếu là ngài thì có thể nói với bệ hạ được đấy.
Chuyện Rengar muốn nói đến là chuyện kết hôn cho công chúa, và tất nhiên chú rể sẽ là San.
- Hiểu lầm rồi đấy, Rengar. Với lại huynh bỏ xưng hô lễ phép được không? Gọi ta là San được rồi.
- Ta là kẻ biết thân biết phận mà.
- Haha. Khi nào thì huynh đi. –San hỏi.
- Bây giờ, ta định đi sớm về sớm. Nhưng ta cảm thấy có gì đó không ổn ở trong hoàng cung. Như kiểu có gì đó đã đột nhập vào đây, một nhóm khoảng 8 hay 9 người.
- Huynh nhắc ta mới nhớ, hình như Yon cũng đã nói điều tương tự.
- Vậy ta phải đi củng cố lại vệ quân đã. Ngài đi đến chổ công chúa đi. Xong thì ta sẽ đi ra bắc luôn.
Rengar chạy đi mất. Còn San thì đi về phòng. Một lát sau tại cổng chính, Rengar đang tính toán số lượng binh sĩ cần cho cuộc chiến thì bỗng nhiên có ai đó gọi Rengar.
- Con mèo kia, bây giờ ngươi hành quân à?
Dego đứng ngay cổng, ném cho Rengar một hạt gì đó.
- Giữ đi. Đây là đậu của ta. Có thể sẽ giúp ích cho ngươi đó.
- Chà chà, ta không biết ngươi cũng quan tâm đến người khác đấy Dego.
Rengar phóng ngựa đi mất. Còn Yon lúc này vẫn còn đang ăn tiệc ở trong cung. Số lượng quà tặng của cô giờ nhiều đến nỗi có thể chất đầy ấp một căn phòng lớn. Buổi tiệc diễn ra liên tục từ sáng đến chiều. Vua UI đứng tiễn người khách cuối cùng ra về tại cổng. Sau đó ông đi về phòng. Vua đi đến tủ trà và lấy một ít trà nấu uống nhằm quên đi mệt mỏi trong ngày. Ông vừa rót trà, chưa kịp uống thì có giọng nói phát ra từ phía sau.
- Hôm nay là một ngày mệt mỏi nhỉ, thưa ngài.
UI quay lại xem ai là người phát ra câu nói đó.
- San đấy à, tại sao cậu ở đây?
- À, tôi định kiếm ai đó để cùng trò truyện thôi, nếu ngài không phiền?
- Được rồi. Ta cũng đang rảnh. Lại đây chúng ta vừa uống trà vừa nói.
Cả hai người bọn họ cùng nhau trò truyện chém gió các kiểu. Còn Yon thì đang đứng trước gương tại phòng. Cô đang nhớ về những điều mà lúc trưa San nói, rằng San yêu mái tóc của cô. Yon đang phân vân, vì lúc đó cô cũng nghĩ về những điều mà cha cô nói. Yon vẫn không hiểu lý do tại sao cha nàng lại không cho cô kết hôn với San. Yon có chút hơi buồn, nhưng rồi cô quyết định lấy hết can đảm nói chuyện với cha lần nữa. Yon không thể quên San được, cô nghĩ rằng cha cô sẽ hiểu cho cô. Đứng trước cửa phòng của cha, Yon hơi ngạc nhiên vì thấy cửa phòng không khóa và cũng không có vệ binh xung quanh. Cô mở cửa nhè nhẹ và đi vào trong.
- Phụ hoàng ơi.
Yon giật mình vì dưới sàn là một vết máu nhỏ, cô nhìn theo đường máu chảy và chứng kiến một điều khủng khiếp. Có hai người đàn ông đang đấu kiếm với nhau, do trời quá tối nên cô không thể thấy rõ được là ai. Bỗng nhiên người bên trái chỉ tay và những con rắn từ đâu đó trong bàn tay của hắn chui ra cắn vào người còn lại. Thừa cơ lúc đang bị rắn quấy rối, người kia nhanh chóng cầm kiếm đâm một phát chí mạng vào ngực kẻ còn lại khiến hắn ngã khụy xuống. Lúc đó sấm chớp nổ ra làm hiện rõ hình dạng hai người. Cô công chúa hoảng hốt. Trước mặt cô là San và cha của mình. Và còn đáng sợ hơn đó là San là kẻ vừa đâm lưỡi kiếm vào vị vua của Hakou. Yon lập tức chạy tới chổ vua.
- Phụ hoàng ơi, người không sao chứ.
Cô nói nhanh đến nổi không kịp thở, nước mắt bắt đầu chảy dài.
- Vẫn còn thức à, công chúa Yon? – San bước tới Yon.
- San… Mau lên đi, gọi ngự y đi.
- Không được đâu, bệ hạ UI sẽ không tỉnh dậy nữa. Vì ta đã giết bệ hạ rồi.
Yon như mất hồn, cô không thể tin vào việc xảy ra trước mắt.
- Huynh nói gì vậy, huynh không… thể nào làm chuyện này được.
- Muội không biết ta đã phải sống như thế nào mới có ngày này đâu. Cha ta, Son. Muội nhớ chứ? Chính tên vua này đã ra tay giết cha ta không lý do. Vì vậy ta cần phải báo thù và kế thừa tâm nguyện của cha ta. Ta phải trở thành vua của vương quốc Hakou này. Nhưng ta đã không tính đến việc muội thức khuya thế này, tại sao muội lại ở đây.
- Vì ta… ta muốn nói với phụ hoàng là không thể quên huynh. – Yon khóc.
Ánh mắt của San rung động, anh bị câu nói của Yon làm mình xúc động, nhưng rồi anh gạt nó sang một bên.
- Nhanh lên nào San. – Một người nào đó trên trần nhà lên tiếng.
Người phụ nữ nhảy xuống. Đó là một người phụ nữ tóc đen cùng với gương mặt ác cảm. Cô ta có những sợi tơ dày đặc quấn quanh cơ thể như xác ướp.
- Bị thấy rồi sao, thế thì phải ra tay với tiểu muội của ngươi đi. Phải bịt miệng công chúa lại. – Evesta nói.
San cầm lấy thanh kiếm, định chém Yon. Nhưng do Yon quá sợ hãi, cô lùi lại trong vô thức và vô tình đụng trúng cây đèn cầy khiến nó rơi vào tấm màng và bốc cháy.Evesta bắn ra những sợi tơ từ các ngón tay của mình để dập lửa nhưng cô quên mất là tơ đụng lửa thì sẽ càng cháy dữ dội hơn nữa.
- Ngươi làm cái quái gì thế Eves? – San tức giận.
Trong lúc đang hỏa hoạn thì Yon chớp lấy cơ hội đó chạy ra ngoài. Trong lúc chạy Yon vẫn không thôi suy nghĩ về hành động khi nãy của San, cô tự hỏi rằng người đó là ai, đó không phải là San với khuôn mặt hiền hậu mà cô biết. Yon bị những tên lính dồn về phía cây cầu. Một tên lính phóng dây thừng vào chân Yon khiến cô ngã xuống. Các tên còn lại nhanh chóng chạy tới áp đảo Yon.
- Chuẩn bị đi công chúa. Đây là vì Hakou.
Yon nghĩ rằng do mình bị căm ghét vì là hoàng tộc theo lời cha cô nói. Cô nhớ lại những kỷ niệm lúc nhỏ của cô và San. . Yon không ngờ San là một người như vậy. Giờ đây chỉ cần nhìn thấy nụ cười của San thôi là Yon đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Yon nhìn hắn với bộ mặt thảm thương và nàng hét lên:
- San!
Một tên lính đưa kiếm lên lấy đà và chém xuống đầu cô. Nhưng chỉ trong một nháy mắt, nó đã bị chặn lại bởi một bộ móng vuốt. Và sinh vật duy nhất tại Hakou sở hữu bộ móng đó là tộc Nhân sư. Sau đó tên ấy dùng bộ móng chém hết tất cả tên lính ở gần công chúa Yon với một tốc độ đáng kinh ngạc.
- Chuyện này là sao đây hả, San đại nhân? – Ánh mắt đầy tức giận của Rengar hiện rõ trên khuôn mặt của hắn.
 
Bên trên