Trái tim của sói

Những lọn tóc xoăn mềm rủ xoà trên ngực tôi buồn buồn. Vầng trán trắng mịn không gợn một nếp suy tư, hơi thở đều đặn bình yên như thể mặc kệ ngoài kia thế giới có sụp đổ. Cảm giác một bên vai tê râm ran, nhưng tôi vẫn nằm lặng. Em chỉ thích gối đầu tay, đặt đầu lên điểm hõm giữa cánh tay và bả vai của tôi. Và ngủ. Kỳ lạ thật, Đà Lạt tôi có em đêm nào cũng mưa.
Em không đẹp. Hay ít ra – không đẹp như rất nhiều cô gái đã từng ghé qua căn phòng này của tôi – trước em và sau em. Căn phòng bụi bặm, những mảnh toan đặt lộn xộn khắp nơi, và những mảng mầu vương vãi… Tôi là một doanh nhân, không phải loại hoạ sĩ nửa mùa, nhưng trong căn phòng này – thế giới sắc màu hoang hoải đến bất an của một gã ngang tàng xứ núi lại là những vạch đời mà những cánh bướm chọn để dừng chân.
Em không phải là cánh bướm. Và em chưa bao giờ “chọn” tôi – tính theo các cách thông thường.
Tôi nhặt được em trên đỉnh Lang Biang. Sau một cú ngã ngớ ngẩn của người - đi - chinh - phục - đỉnh - núi. Em - con ngốc bướng bỉnh nhất tôi từng gặp - đã nhét đầy túi bánh mì, ruốc và nước, để leo lên đỉnh Lang Biang một mình - không có người dẫn đường. Qua dốc đứng, qua vạt rừng, qua đèo cao... để rồi ngã trẹo chân đập đầu vào đá vì một hòn sỏi vô duyên nằm ngơ ngáo trên đỉnh cao nguyên ngùgió.
Và tôi đã mang em về đây, trên lưng mình... Liệu truyện tình cảm này thì đâu là hồi kết cuối cùng, hạnh phúc hay đắng cay, viên mãn hay chìm vào quá khứ

