Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận - Chương 05
Chương 5 - Chín mươi chín đóa hồng
Buổi tối, Alawn tổ chức cho
tôi một bữa tiệc sinh nhật nhỏ tại nhà cậu ấy. Bố mẹ và cô giúp việc đều được
mời sang nhà tôi chơi, còn lại một đám trẻ mà theo lời mẹ của Alawn là “lũ
con nít ngây thơ đáng ghét”
trong nhà.
Tôi kéo theo cả Duyệt Duyệt
đến đó, tự cho rằng Alawn chắc chắn sẽ khen ngợi sự chu đáo của mình. Ai ngờ,
phản ứng của Alawn lại cực kỳ bình thản. Đám bạn đầu trộm đuôi cướp
của Alawn vừa nhìn thấy Duyệt
Duyệt xinh xắn đã thèm rỏ nước dãi như chó nhìn thấy xương rồi.
Alawn bỗng hỏi thầm tôi, có
phải là tôi chột dạ, bởi vì tôi muốn hẹn hò với Leo, muốn thoát khỏi bạn thân
là cậu ấy nên mới tìm một cô gái khác đến để bù đắp không.
Tôi đưa tay xoắn xoắn lọn
tóc, ngây người ra cười hì hì, nói rằng ưu điểm lớn nhất của cậu ấy là có khả
năng nhận thức. Sau đó, Alawn liền sa sầm nét mặt, không thèm để ý đến tôi nữa.
“Làm gì mà nhỏ nhen thế hả!
Ăn quýt không?” Tôi bóc một quả quýt để hối lộ cậu ấy, Alawn vẫn không thèm để
ý đến tôi.
Leo đã đến. Vừa nhìn thấy
tôi, Leo đã cười và nói rằng Tiểu Lạc Lạc phơi nắng đen đi nhiều. Mặt tôi trở
nên méo mó, buồn đau vô cùng.
Khẽ liếc về phía Alawn, tên
tiểu tử đó đang đứng trong góc cười trộm. Nhìn điệu cười là tôi biết cậu ấy
không còn tức giận nữa rồi. Quả nhiên cậu ấy đã hết giận, chủ động chạy tới,
ghé sát vào tai tôi nói: “Lát nữa sẽ có điều bất ngờ tặng cậu”.
“Thật hả?! Cái gì vậy?” Tôi
thích nhất là những điều bất ngờ. Tôi thích một cuộc sống có điều gì đó để hy
vọng, mong ngóng.
“Nói cho cậu biết thì còn gì
là bất ngờ nữa, cứ đợi đấy nhé!” Cậu ấy cố làm ra vẻ bí mật, lại còn chớp chớp
mắt đầy tinh quái. Sau đó liền chạy hòa vào với đám bạn đang huyên náo trong
phòng.
Tôi đưa mắt nhìn Duyệt Duyệt,
tính tình cô ấy vốn cởi mở nên không hề cảm thấy lạ lẫm, đang nói chuyện một
cách say sưa với ba đứa bạn cấp ba của tôi.
Một lát sau, tiếng chuông cửa
vang lên, tôi chạy ra mở cửa, một chàng trai tuấn tú bước vào. Tôi vừa ngạc
nhiên vừa bối rối, đó chính là An Lương!
“Lạc Lạc Tô, đã lâu không
gặp, tặng cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.” An Lương vẫn phong độ như xưa, hào
phóng đưa về phía tôi một chiếc hộp gói rất cầu kỳ, tinh tế.
Tôi ngây người không biết
phải làm thế nào, rồi quay lại tìm Alawn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“An Lương, vào đi!” Alawn
chạy lại, nhìn tôi cười tinh quái, “Tớ với An Lương, không đánh nhau thì không
trở nên thân thiết, mấy trận đánh nhau đó thật đã đời, hóa ra An Lương cùng là
người vui vẻ, hai bên đã bắt tay giảng hòa từ lâu rồi!”.
“Ờ, Alawn thường nhắc tớ phải
chăm sóc cậu.” An Lương mỉm cười nói với tôi. Bấy giờ tôi mới nhớ ra, An Lương
học cùng trường đại học với tôi nhưng không cùng khoa. An Lương rất hiếm khi đá
bóng nên tôi cũng ít khi nhìn thấy cậu ấy.
Alawn và An Lương bá vai bá
cổ bước vào, vừa đi vừa hét lên: “Đi, vào trong nhà rồi nói, đứng ngoài luyên
thuyên với phụ nữ làm gì…”.
“…” Lẽ nào, đây là điều bất
ngờ mà tên ngốc kia vừa nói ư. Tôi liếc nhìn Leo một cái, anh ấy cũng đang nhìn
tôi, mỉm cười vẫy tay với tôi, ra hiệu gọi tôi qua đó.
“Tặng em,Tiểu Lạc Lạc, sinh
nhật vui vẻ.” Leo tặng tôi một bức tranh sơn dầu được đóng khung rất đẹp, “Anh
vẽ tặng em đấy”.
“A! Leo, anh cũng biết vẽ cơ
à? Ngưỡng mộ quá đi mất! Bức vẽ đẹp quá! Rất giống em! Cảm ơn anh!” Tôi rất vui
sướng, vốn cứ nghĩ rằng Leo không chuẩn bị quà gì cho tôi cả.
“Đâu có giống cậu? Cậu mà
xinh thế á?” Alawn thò cổ vào trêu chọc.
Tôi đang định phản pháo, Leo
đã giúp tôi: “Tiểu Lạc Lạc cũng là một cô bé xinh xắn mà”.
“Cao nhân cao kiến!” Tôi giơ
ngón tay trỏ về phía Leo.
Alawn ho khan một tiếng, lườm
tôi một cái. Tôi hiểu ý cậu ấy. Mặt tôi bỗng đỏ lựng lên.
Lúc đó, tiếng chuông cửa lại
vang lên. Mở cửa ra xem, là một cậu bé hoàn toàn xa lạ tầm khoảng mười bốn,
mười lăm tuổi. Cậu bé thò cổ vào, nhìn khắp một lượt hơn mười người
trong phòng, hỏi một cách sợ
sệt: “Xin hỏi, chị Lạc Lạc Tô có ở đây không ạ?”.
“Chị đây.” Tôi ngạc nhiên
nói.
“Chào chị, em là nhân viên
của cửa hàng hoa, một anh đã đặt ở cửa hàng em chín mươi chín bông hồng, bảo
bọn em mang tặng chị.”
Hóa ra là người đến đưa hoa.
Tôi đón nhận bó hoa to đùng đó, còn có cả một tấm thiếp nho nhỏ. Duyệt Duyệt đã
nhanh tay cướp tấm thiếp, đọc to nội dung trong đó lên: “Em mãi mãi là cô gái
đáng yêu nhất trong lòng anh. Chúc em sinh nhật vui vẻ.” Sau đó, Duyệt Duyệt
còn hét toáng lên, “Oa, ký tên là, một người con trai luôn thầm yêu em. Oa!
Oa!” Duyệt Duyệt quả là có năng khiếu khuấy động không khí. Mọi người bắt đầu
trầm trồ òa lên theo tiếng của Duyệt Duyệt. Không biết ai đó trong phòng đã
huýt một hồi sáo dài mang đầy ý nghĩa. Không biết là do hoa hồng quá đỏ, hay là
ánh mắt quá sắc bén của mọi người, khuôn mặt tôi bỗng chốc đỏ ửng lên khi bỗng
trở thành tiêu điểm của họ. Mọi người bắt đầu đua nhau đoán xem người con trai
luôn yêu thầm tôi là ai. Đám con trai bắt đầu công kích lẫn nhau, thoái thác
cho nhau.
Chỉ có Leo đứng khoanh tay,
nhìn tôi đầy mờ ám. Cặp đồng tử xanh của anh ấy cứ như xuyên
thẳng vào nơi sâu thẳm nhất
trong tâm hồn tôi, khiến nó rung lên mãnh liệt...
Duyệt Duyệt đẩy tôi một cái:
“Thật chẳng ra sao cả! Lạc Lạc! Yêu rồi không nói cho tớ biết! Nói nhanh, cậu
chắc chắn biết nó là ai rồi!”.
Thấy cậu bé đưa hoa ngây ngây
ngô ngô chuẩn bị ra về, Duyệt Duyệt túm cậu ta lại: “Em bé, nói cho chị biết,
ai đã đến cửa hàng đặt hoa?”.
Cậu bé ấp úng nói rằng, đó là
một anh có dáng người cao cao, rất đẹp trai.
Duyệt Duyệt quả là tinh quái,
cô ấy lập tức chỉ vào đám con trai đang có mặt trong phòng.
“Em thử nhìn xem người đó có
mặt ở đây không.”
Cậu bé nhìn quanh phòng một
lượt, khe khẽ gật đầu.
Vậy là mọi người lại một phen
náo loạn, yêu cầu cậu bé chỉ rõ xem đó là ai.
Cậu bé nhìn về phía tôi, khe
khẽ nói: “Anh ấy dặn không cho phép em được tiết lộ”.
Tôi đứng ra giải vây cho cậu
bé, nói mọi người đừng làm khó cậu, để cho cậu bé đi về. Nhân lúc mọi người
không để ý, tôi kéo Alawn vào một góc, hỏi cậu ấy: “Tham mưu của tớ, cậu thử
nói xem, dùng trí thông minh và tài phán đoán của cậu, bó hoa này là do ai tặng
nhỉ.”
Alawn sững người lại, nói cậu
ấy không biết.
“Tớ cảm thấy … có thể là… là
Leo.” Tôi ngượng ngùng vặn vẹo đầu ngón tay, nhớ đến dòng ký tên đó, trong lòng
vừa vui sướng vừa lo sợ.
“Tại sao?”. Alawn hỏi.
“Dựa vào dòng ký tên ấy, một
chàng trai luôn thầm yêu tớ, là đàn ông mà, ngoài Leo ra, đám con nít các cậu
có ai xứng được gọi là đàn ông không?” Tôi đã sớm phân tích một cách rất rạch
ròi.
“Lạc đại ngốc, chúng tớ đều
được coi là đàn ông rồi!” Alawn không chịu nổi liền hét toáng lên.
“Dù sao tớ vẫn đoán chắc chắn
là Leo! Không thể sai được!”
“Tại sao?”
“Trực giác của con gái!”
Suốt buổi tối, Duyệt Duyệt
đều dò đoán xem ai là người đã tặng tôi hoa hồng. Sau khi nghe kể về mối tình
đầu ngắn ngủi của tôi hồi cấp ba, cậu ấy quả quyết chính là An Lương. Tôi nhìn
về phía An Lương cậu ấy đang ăn bánh ga tô. An Lương ngồi ngay ngắn trên sô
pha, nhâm nhi từng ngụm rượu vang nhỏ, dùng dĩa chậm rãi nếm bánh sinh nhật.
Điệu bộ giống như quý tộc nước Anh ở thế kỷ Mười tám. Thật không thể hiểu nổi,
tại sao một chàng trai nho nhã như An Lương lại có thể kết bạn và hòa hợp với
tên tiểu tử bất trị Alawn được nhỉ. Nghe nói, An Lương đã chia tay với người
bạn gái là dân xã hội đen của cậu ấy rồi.
“Không thể là cậu ấy được.”
Tôi nói.
Duyệt Duyệt hỏi nguyên nhân,
tôi lại không thể nói ra được, cố tỏ làm ra vẻ thần bí, nói trực giác của con
gái, sau đó giả vờ khiêm tốn, nói rằng chắc đây là trò đùa ác ý của ai đó, cố ý
trêu trọc tôi thôi.
Thực ra, trong lòng tôi đã có
câu trả lời, chỉ có điều muốn chờ đợi và khát vọng nó được chứng thực mà thôi.
An Lương tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh giải vây cho tôi: “Đừng làm
khó cho Lạc Lạc Tô nữa, tớ
rất hiểu cậu ấu, cậu ấy nói không biết, vậy chắc là không biết rồi.” Tôi cảm
kích nhìn An Lương nói cảm ơn cậu ấy.
“Cậu đừng nói cảm ơn tớ, thực
ra, tớ luôn cảm thấy hổ thẹn với cậu…” An Lương nói, “Tớ luôn muốn nói một câu
xin lỗi với cậu nhưng không có cơ hội. Alawn đã không cho tớ tiếp
cận cậu dù chỉ là mon men đến
gần lớp cậu. Tớ biết, thành tích học tập của cậu vốn rất tốt, thất bại trong kỳ
thi đại học có thể cũng liên quan đến tớ…” Nói đến đó, nụ cười trên môi
cậu ấy vụt tắt, nghiêm túc
nói: “Lạc Lạc Tô, xin lỗi cậu”.
Thực ra, tôi đã không còn
muốn tra cứu nữa. Từ nhỏ tới lớn, Alawn đã bày trò trêu chọc tôi quá nhiều rồi,
nào là bắt sâu róm thả vào trong hộp bút của tôi, cởi quần ngay trước mặt tôi
để làm cho tôi sợ… Vì vậy, tôi đã quá hiểu tâm địa đen tối của bọn con trai,
chỉ là do tinh nghịch, không liên quan gì tới vấn đề đạo đức cả. Nhưng lời xin
lỗi thành khẩn đó, đôi mắt chứa đầy hối hận của An Lương đang khát khao nhận
được sự tha thứ, khoan dung… Điều đó khiến những khúc mắc trong lòng tôi sau
khi tan biến đã hoàn toàn nhường chỗ cho niềm cảm kích vô cùng.
“Cậu có tha thứ cho tớ
không?” An Lương hỏi.
“Tớ đã không còn giận cậu từ
lâu rồi.” Tôi cười.
“Cậu quả là đại lượng đúng
như lời Alawn nói.” An Lương thở phào một tiếng, đôi mắt sáng bừng như trăng
non mới nhú.
“Alawn khen tớ là đại lượng
à? Cậu ấy có nói với Leo rằng, tớ là mãnh hổ hạ sơn đấy.” Tôi mím môi lại, liền
nhìn thấy Alawn đang cầm một chiếc bánh ga tô, chạy đuổi theo Duyệt Duyệt quanh
phòng, khắp đầu tóc người ngợm bọn họ toàn là kem sữa. Chỉ một lát sau, tiếng
hét của Duyệt Duyệt đã từ trạng thái hăng hái chuyển sang thê thảm rồi…
“Lạc Lạc Tô, mái tóc ngắn rất
hợp với cậu.” An Lương lại nói tiếp, đôi mắt lá răm nhỏ, dài đầy khả năng sát
thương.
“Hả? Ờ ờ…” Tôi ít có cơ hội
tiếp xúc với những lời khen trực tiếp, vì vậy khi được khen sẽ cảm thấy thấy
đầu óc rối tinh, huống hồ lại là nhận được lời khen từ đối tượng của mối tình đầu,
tâm hồn lập tức mơ màng bay bổng không biết mình đang ở đâu nữa.
“Cậu gầy đi có phải liên quan
tới câu nói của tớ ngày đó không?” An Lương lại hỏi tôi một cách thẳng thắn như
vậy, nụ cười của cậu ấy đầy thiện ý.
“Ha ha, có đấy…” Tôi cũng
không giấu giếm.
“Thực ra, việc tớ và bạn gái
cũ chia tay nhau, ít nhiều cũng liên quan tới cậu.” An Lương nói.
“Hả?” Điều này là điều tôi
không ngờ tới nhất. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy, “Tại sao?”.
An Lương chỉ cười mà không
trả lời, đưa cho tôi một chai nước chanh: “Cái này, tớ tiện thể mua trên đường,
tớ vẫn nhớ cậu thích uống loại này mà”.
Tôi nhận chai nước, nói cảm
ơn. Cậu ấy dịu dàng nhìn tôi cười. Chuyện cũ càng giống như dòng suối trên vách
đá, tha thiết tuôn chảy. Mặc dù mới chỉ qua nửa năm nhưng nay nhớ lại vẫn giống
như đã cách hàng thế kỷ. Hồi đó còn trẻ con hơn bây giờ. Mùa xuân năm lớp mười hai
đó, trên sân vận động, phong thái tuấn tú, hiên ngang, mạnh mẽ của cậu ấy, vẻ
ngang ngược khi cởi áo khoác ra lệnh cho tôi giữ hộ, sự ân cần, dịu dàng khi
mời tôi uống nước chanh... còn túi bỏng ngô thơm lừng ngọt ngào lúc cùng nhau
xem phim, còn có… còn có nụ hôn suýt nữa thì trở thành hiện thực…
Tôi nhìn đôi môi của An
Lương, đỏ hồng ươn ướt. Trước cái nhìn chăm chú của cậu ấy, tôi bỗng cảm thấy
căng thẳng. Đang bẽn lẽn ngồi nghịch móng tay, một miếng bánh ga tô bay tới và “bốp”,
phủ đầu khuôn mặt khôi ngô của An Lương. Ngay sau đó là tiếng hét điếc tai của
Alawn: “Để tớ dạy cậu tán gái!”.
Tôi chỉ vào bộ dạng của An
Lương, cười đến nghiêng ngả hết cả người, bỗng nhiên mắt mũi tối sầm lại, hóa
ra Duyệt Duyệt đã úp cả một đĩa bánh ga tô lên mặt tôi. Bên tai còn vang lên
giọng hét lanh lảnh của Duyệt Duyệt: “Để tớ dạy cậu đi tán trai!”.
Tôi bất dắc dĩ đưa mắt ra
hiệu cho An Lương túm lấy miếng bánh trên bàn, bắt đầu phản kích. Đám người
trong phòng bắt đầu trở thành một trận hỗn độn, không khí náo nhiệt bắt đầu đạt
tới cao trào.
Nhìn bề ngoài, Duyệt Duyệt có
vẻ nhẹ nhàng thanh tú nhưng thực chất lại rất tinh nghịch. Chỉ cần cho cô ấy
một khoảng không gian, cô ấy lập tức có thể biến thành một chú ngựa hoang. Tôi
vô cùng ngưỡng mộ cách sống ngày nào cũng hăng hái, hồ hởi khoáng đạt như thể
đang sống trong ngày tận thế của cô ấy, rồi thầm than thở sao bản thân không
làm được như vậy.
Sắp đến mười hai giờ, một số
người ra về, một số người say khướt, đám còn lại cũng đều đã ngà ngà say, thần
chí không còn tỉnh táo nữa rồi. Mơ màng thì thầm ba năm cấp ba về trước “tôi
thích cô ấy, cô ấy thích cậu ấy…”
Màn đêm ngoài cửa sổ đen sẫm,
sao đêm thưa thớt. Mẹ đã sang gọi tôi mấy lần, thấy tôi ngoan cố không chịu về
nhà ngủ, bà ca cẩm vài câu “Đều đã lớn hết rồi mà còn nghịch như con nít” rồi
cũng phải cũng phải chiều theo tôi.
Qua mười hai giờ, tôi đã
thành người lớn rồi. Mặc dù tôi sớm đã không coi mình là một đứa trẻ, nhưng khi
thật sự bước vào thế giới của người lớn, trong lòng vẫn cảm thấy đôi chút lo
lắng không yên. Tự cảm thấy rằng mình sẽ không thể vô tư cười đùa, không biết
trời cao đất
dày là gì như hồi trẻ con,
cũng không thể tùy tiện nói ra những lời thiếu suy nghĩ nữa.
Trong cái đêm ca vũ thanh
bình này, tôi thậm chí bắt đầu suy nghĩ, nghĩ đến một vài vấn đề sâu sắc hơi.
Màn đêm trước mắt tối đen như vậy, còn con đường của tôi ở đâu. Lý tưởng, mới
hôm qua ngẩng đầu lên còn
nhìn thấy, thời khắc mười tám tuổi trôi qua, dường như lại trở nên xa xăm vô
tận rồi.

