Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận - Chương 06
Chương 6 - Trăm năm đầu bạc
Đó là một đêm tất cả mọi
người đều say, duy chỉ có mình tôi tỉnh táo.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi
đám người quá khích đó, tôi lôi thôi lếch thếch lê tấm thân dính đầy kem sữa
vào trong nhà tắm để rửa.
Hôm nay, Alawn cũng uống
không ít rượu. Cậu ấy vừa đưa lưỡi liếm lớp kem dính quanh mép vừa đi theo tôi.
Tôi vào nhà tắm, cậu ấy liền đứng cạnh tôi. Nhìn qua tấm gương, khuôn mặt cậu
ấy toàn màu vàng, đỏ của kem sữa, chỉ còn lại đôi mắt đờ đẫn liếc qua liếc lại,
miệng lưỡi còn bận rộn liếm nốt chỗ kem còn đang dính trên tay. Bộ dạng đó
trong thật khôi hài. Tôi chỉ vào cậu ấy, cười phá lên.
Alawn lườm tôi một cái, hơi
rượu xông lên nồng nặc: “Bộ dạng của cậu không… không buồn cười à?”.
Sau đó tôi không để ý tới cậu
ấy nữa, bắt đầu rửa tay. Alawn lại vẫn rì rà rì rầm bên tai tôi: “Cô bạn học
Duyệt Duyệt của cậu… quá điên rồ, có mặt cô ấy ở đây quả là đáng sợ… thật… thật
sự không điều khiển được! Đáng tiếc quá… một thân hình mỹ nữ tuyệt đẹp”.
Tôi lườm cậu ấy một cái.
Alawn mặc dù đã có phần say nhưng cũng vẫn biết điều, thôi không nói xấu Duyệt
Duyệt nữa bèn chuyển sang chủ đề khác. “Đúng rồi… cậu, cậu ban nãy thì thầm với
An Lương ở đó rất lâu, nói… chuyện gì thế? Vừa cười… vừa nói, ra vẻ rất hòa… hòa
hợp nữa!”
Tôi bỗng quay sang nhìn Alawn
rồi nhảy cẫng lên: “Tớ biết người tặng hoa là ai rồi!”.
“Ai?” Alawn vốn đang định lè
lưỡi liếm nốt chỗ kem còn lại trên ngón tay, nghe tôi nói vậy, căng thẳng quá
suýt nữa thì cắn cả vào lưỡi.
“Là An Lương!” Bàn tay phải
của tôi nắm chặt thành một nắm đấm, lim dim đôi mắt, bộ dạng như đã tìm ra mọi
chứng cứ để chứng minh.
“Tại sao… lại nói vậy?”
“Trực giác của con gái.”
“Tên tiểu tử đó rốt cuộc… đã
nói gì với cậu hả!” Alawn không chịu nổi nữa, trợn mắt lên, “Cậu ta không thể…
bất tài đến nỗi… muốn nhai lại cỏ… cỏ đấy chứ?!” Sau đó, cậu ấy ngắm nghía tôi
một lượt từ trên xuống dưới giống như lũ hạ lưu, “Ngực cậu cũng không… to, mông
cũng không… mẩy! Rốt cuộc… cậu ta đã nói cậu những gì?”.
“Ai da! Liên quan đến bí mật
cá nhân, tớ không nói cho cậu biết được!” Tôi cũng không buồn để ý tới những
lời bình phẩm của Alawn về cơ thể tôi, đắc ý chơi trò ú tim, mỉm cười với chính
mình ở trong gương, sau đó tiếp tục rửa. “Này, cậu đi ra đi! Tớ muốn đi vệ
sinh!” Tôi đẩy mạnh Alawn.
Tên tiểu tử đó bắt đầu giở
trò, nhất quyết không chịu đi ra, luôn miệng hỏi: “Nói đi! Bọn cậu… nói những
gì? Cậu… cậu có chuyện gì đều hỏi tớ, tớ đều… đều trả lời hết mà!”.
“Cậu có thể cho phép người ta
không vô tư như cậu được không?” Tôi trợn mắt lườm cậu ấy một cái.
“Phù thủy Gà Mên, nói cho tớ
biết đi mà! Bọn mình… ai với ai hả, bọn mình… là người một nhà mà!” Alawn bắt
đầu dùng hai bàn tay đầy dầu mỡ của cậu ấy để túm lấy tôi, giả bộ ngây thơ đáng
yêu. Cuối cùng, cậu ấy buông ra một câu, “Cậu cậu… thay đổi rồi”, để dọa cho
tôi sợ.
Tôi chậm rãi kéo tay cậy ấy
ra: “Đương nhiên là tớ thay đổi rồi, tớ đã là cô gái trưởng thành không giống
đứa trẻ nhãi ranh như cậu nữa. Cậu có hiểu chuyện chính trị quốc gia không, cậu
có hiểu chuyện thời sự không? Cậu có hiểu tương lai tiền đồ không? Cậu có hiểu
có trách nhiệm hôn nhân không?”. Tôi càng nói càng đắc ý, càng nói càng xa rời
thực tế, “Còn nữa, cậu hiểu trái tim của một côó gái trưởng thành không?
Cậu có hiểu không, có hiểu không? Vị thành niên!”.
Alawn nhỏ hơn tôi hai tháng
tuổi, thế là, việc công kích một người còn hai tháng nữa mới đủ mười tám tuổi
trở thành một việc vui nhất trong ngày hôm nay của tôi. Nhìn điệu bộ nghiến
răng nghiến lợi của cậu ấy, tôi cản thấy vô cùng thoải mái.
Tôi dùng bộ mặt đắc ý theo
kiểu “tớ làm thế đấy cậu làm gì được tớ nào” để nhìn cậu ấy,
nhưng khuôn mặt của Alawn
bỗng biến sắc, “sầm” một tiếng, cánh cửa phòng tắm bị đóng lại. Cậu ấy chỉ tiến
một bước, tôi đã lập tức cảm thấy không gian bị thu hẹp lại. Hơi thở
mang theo mùi rượu của cậu ấy
phả lên mặt tôi. Tôi ngây người ra nói: “Làm gì vậy… cậu muốn đóng cửa để đánh
tớ hả? Tớ kêu cứu lên đấy nhé!”.
Alawn không nói gì, càng tiến
lại gần tôi, tôi lùi từng bước từng bước lại phía sau, cuối cùng, bị giam giữa
bức tường phía sau và hai cánh tay của cậu ấy. Hai mắt Alawn đỏ ngầu. Tôi gắng
hết sức để đẩy cậu ấy ra nhưng cậu ấy không hề nhúc nhích.
Cậu ấy bỗng nhiên khom người
xuống, dùng một bàn tay nắm chặt hai bàn tay tôi, dù tôi có
gắng sức vẫy vùng thế nào
cũng vô ích. Không biết từ bao giờ, cậu ấy đã trở nên khỏe mạnh như vậy? Khuôn
mặt cậu ấy càng ngày càng gần với gương mặt tôi: “Phù thủy Gà Mên…”
Giọng cậu ấy nhỏ như lời nói
mê, “có bao giờ… chỉ trong giây lát thôi… trực giác của cậu với với cậu rằng…
bó hoa hồng đó là… là do tớ tặng không…”.
Tôi nhìn đôi môi gợi cảm đang
ghé sát của Alawn, thẳng thắn mà nói, khuôn miệng của Alawn khá đẹp, cặp môi
dày, khóe môi luôn cong lên một cách tự nhiên. Nhưng lúc này đây, tôi không còn
tâm trạng nào để ngắm nhìn đôi môi của cậu ấy nữa, bởi vì đôi môi của cậu ấy
sắp sửa chạm vào môi của tôi. Tôi sợ đến nỗi chi biết co rúm người lại, lắp ba
lắp bắp, “Cái… gì?
Cậu nói gì? Bạn bè thân
thiết, đùa kiểu đó… cậu… cậu thật xấu xa! Alawn, cậu đừng…” Đôi môi của cậu ấy
không ngừng mở rộng… tôi đã có thể ngửi thấy mùi rượu vang nồng nặc trong miệng
cậu ấy cùng mùi kem sữa nhàn nhạt, viên kim cương trên khuyên tai cậu ấy sáng
lấp lánh khiến tôi hoa mắt, tôi vội nhắm mắt lại hét lên: “Này… này… cậu định
làm gì hả… đừng…”.
“Miệng cậu vẫn còn vết bánh
kem… tớ giúp… cậu lau… sạch!”
Đang định hỏi cậu ấy định lau
như thế nào, bỗng nhiêu cảm thấy trên môi một cảm giác mát lạnh, một vật gì đó
mềm mềm, ươn ướt khó hiểu đang lướt qua lướt lại.
Mở to mắt ra, tôi thấy Alawn
đang giơ ngón tay trỏ, nở một nụ cười đắc ý. Ngón tay trỏ của cậu ấy dính đầy
bánh kem, chắc là vừa lau từ môi của tôi ra.
“Cậu run… rồi, cậu… cho rằng
tớ… muốn hôn cậu hả?”
Tôi thực sự xấu hổ đến phát
cáu, nhân lúc cậu ấy không để ý, giãy ra khỏi tay của cậu ấy, chui ra dưới cánh
tay kia, dùng vòi nước phun vào mặt cậu ấy: “Alawn, đồ mượn rượu để giả vờ điên
này!” Tôi sợ cậu ấy lại xâm phạm tôi nên ra sức phun nước, liên tục không ngừng
nghỉ.
“A Lạc đại tỉ! Đừng phun nữa!
Không dám nữa, không dám nữa!” Alawn bị phun ướt đẫm cả người, nước lạnh vừa
phun vào, rượu đã tỉnh vài phần. Thấy tôi nổi giận, cậu ấy liền không dám tái
phạm nữa, ngoan ngoãn đứng sau lưng tôi. Tôi nhìn trộm cậu ấy qua gương, thấy
khuôn mặt cậu ấy còn đỏ hơn mặt tôi.
“Phù thủy Gà Mên, cậu đang
làm gì vậy?” Alawn đột nhiên hỏi một câu ngớ ngẩn. Sau khi bị
tôi mắng cho một trận, tỉnh
rượu rồi, cậu ấy nói năng cũng không còn hùng hổ nữa. Tôi ngờ rằng cậu ấy đã
giả vờ say rượu!
“Mù hả? Không nhìn thấy tớ
đang rửa những vết bánh trên người hay sao?”
“Thật quá lãng phí, cậu xem,
tớ chẳng cần đến nước rửa!” Sau đó cậu ấy giơ mười đầu ngón tay lên, quả nhiên
đã được liếm sạch sẽ. Tiếp đó, cậu ấy lại trơ trẽn sán đến nói, “Để tớ giúp cậu
nhé…”
“Cút!”
Cậu ấy lách người qua tôi,
tiến sát chỗ vòi nước làm ra vẻ nói: “Tớ cũng gột rửa cơ thể lấm lem của mình
mà”.
“Nhân tiện rửa luôn cả tâm
hồn bẩn thỉu của cậu đi!”, tôi hét lên đầy hàm ý.
“Dạ!” Cậu ấy lại dập hai gót
chân vào nhau.
Tôi vẫn chưa hết tức giận
nhưng cũng không làm gì được tên tiểu rử say rượu này.
Alawn đặt vé chuyến bay lúc
năm giờ sáng. Đến bốn giờ, tất cả mọi người như quân thất trận, chỉ còn một
mình tôi may mắn sống sót. Vì muốn giữ hình ảnh đẹp trong mắt Leo nên tôi cương
quyết không uống rượu.
Khi trong phòng chỉ còn lại
mình tôi và Alawn, chúng tôi để nguyên quần áo, nằm lăn ra giường, giống như
lúc còn nhỏ, nhắm mắt lại câu được câu chăng nói những lời trẻ con vô vị để
tưởng niệm thời niên thiếu đang sắp trôi qua.
Alawn kể cho tôi nghe rất
nhiều chuyện cũ khi tôi còn nhỏ, tôi đánh nhau với ai này, tôi bị thầy giáo
đánh vào lòng bàn tay, tôi và cậu ấy đi bắt châu chấu, hễ bắt được còn nào to
là cậu ấy lại nhường cho tôi này… Quả thực, phần lớn những chuyện cậu ấy kể,
tôi đều quên hết cả, chỉ thi thoảng nhớ một vài chi tiết vụn vặt, nhỏ lẻ. Nhưng
cậu ấy lại nhớ hết một cách rõ ràng, lại còn có thể miêu tả một cách chi tiết thời
tiết và tâm trạng lúc ấy.
Alawn bỗng nắm lấy tay tôi,
nói: “Cứ đến mùa đông là tay cậu lại rất lạnh.” Tôi im lặng, tay của Alawn rất
to, lòng bàn tay rất dày. Nhưng tôi luôn cảm thấy chúng tôi đều đã trưởng thành
rồi mà vẫn nắm tay nhau như hồi còn nhỏ quả là không được tự nhiên lắm.
Cách nghĩ của Alawn lại không
phức tạp như của tôi. Cậu ấy vẫn nhắm mắt lại, bình thản nói: “Trong ấn tượng
của tớ, cậu luôn rất ngố”.
Về điều này, tôi chẳng có cớ
gì để phủ nhận cả. Tôi còn nhớ những năm đầu cấp hai, có một lần trong giờ học
toán tôi quên mang sách, Alawn liền cho tôi mượn sách của cậu ấy, an ủi tôi
rằng cậu ấy vẫn còn một quyển nữa. Tôi yên tâm dùng sách của Alawn. Ai ngờ, đến
giờ vào
lớp, thầy giáo hỏi ai quên
mang theo sách thì đứng lên, Alawn lập tức đứng bật dậy. Mặc dù cậu ấy là một
học trò giỏi môn toán, được thầy giáo yêu quý nhưng hôm đó vẫn bị thầy giáo phê
bình nghiêm khắc rồi bị phạt đứng ngoài lớp học một tiết. Rất nhiều lần tôi
muốn đứng lên nói rằng, quyển sách tôi đang dùng là của Alawn nhưng lại không
đủ dũng khí để làm việc đó. Bởi vì lúc ấy, việc bị thầy giáo phạt đứng ngoài
lớp học là một hình phạt tương đối nghiêm khắc và đáng xấu hổ. Tôi chỉ dám ngân
ngấn nước mắt nhìn về phía Alawn ngoài cửa sổ. Cậu ấy lại còn rụt đầu lè lưỡi,
làm điệu bộ để chọc cho tôi cười.
Tôi kể lại câu chuyện mà tôi
khắc cốt ghi tâm đó một cách đầy tình cảm, Alawn lại nói cậu ấy đã quên mất
rồi.
Hóa ra, chúng tôi đã đến cái
tuổi già nua cùng ngồi ôn lại chuyện cũ rồi ư? Chỉ là tâm trạng của chúng tôi
rất dễ bị những chuyện đã qua đó ảnh hưởng, có lúc nét mặt đầy ưu tư, có lúc
lại mừng vui hớn hở. Chúng
tôi còn chưa thể để những chuyện cũ đó nhạt nhòa và thong dong theo gió.
Ở bên Alawn tất cả vẫn chân
thực như vậy. Giống nhưlúc còn nhỏ, chúng tôi cười cười nói nói, đôi lúc thì
thà thì thầm, lúc lại tranh luận không dứt… Dường như chúng tôi đều chưa từng trưởng
thành, dường như thời gian chưa lướt qua chúng tôi. Chúng tôi không do dự nữa,
không gắng gượng nữa, cũng chẳng phải chịu sự trói buộc của đạo đức thế tục. Dù
rằng bàn tay tôi vẫn đang nằm gọn trong tay cậu ấy, tôi vẫn cảm thấy trái tim
mình tĩnh mịch hơn cả đêm đen ngoài kia.
Nhưng, tôi nhớ lại những lời
nói của cậu ấy trong nhà tắm ban nãy, nếu bó hoa đó thật sự là do cậu ấy tặng,
vậy… chúng tôi còn có thể yên bình và hòa hợp như thế này, để nằm trên giường,
cùng nhau ôn lại chuyện cũ không? Nghĩ đến đó, tôi muốn rút tay về, Alawn dường
như đang mơ màng giữa biên giới của giấc mơ, cứ nắm chặt lấy tay tôi, dù thế
nào cũng không rút tay ra được.
Tài xế của gia đình đưa Alawn
ra sân bay. Trên đường đi, cậu ấy vẫn còn gục trên vai tôi ngủ một cách mê mệt.
Khi sắp lên máy bay, tôi thấy cậu ấy mơ mơ màng màng, bộ dạng như đang rất buồn
nôn nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại. Tôi bỗng cảm thấy rất đau lòng, trong giây
lát đã muốn lên máy bay cùng Alawn để tiện chăm sóc cậu ấy. Hai chúng tôi giống
như một đôi tri kỷ hết mực yêu quý nhau, càng giống với một đôi tình nhân đang
vô cùng bịn rịn không muốn rời xa nhau.
“Cậu đi một mình chắc chắn là
không có vấn đề gì chứ?” Tôi níu cánh tay Alawn để cậu ấy có thể đứng vững.
“Cậu lo cho tớ?” Alawn nhìn
vào mắt tôi.
“Đương nhiên rồi! Vì muốn tổ
chức sinh nhật cho tớ nên cậu mới về, bây giờ uống say như thế này… tớ thực sự
rất áy náy!” Nước mắt tôi đã bắt đầu rơm rớm. Trông bộ dạng của cậu ấy như thế
này, làm sao yên tâm để cậu ấy đi một mình đến Bắc Kinh được.
“Cậu sau này phải ăn nhiều
một chút, trông cậu lại gầy đi rồi. Không được phép giảm cân nữa, gầy quả thực
chẳng đẹp chút nào!”
“Ờ!”
“Viết thư cho tớ!”
“Ờ!”
“Phải nghe điện thoại của tớ!
Hơn nữa, lúc nghe điện thoại, cậu không được phép ngủ gật!”
“Ờ!”
“Bây giờ lũ con trai đều xấu
xa cả, nếu hẹn hò với ai thì phải nói cho tớ biết, tớ còn kiểm tra cho cậu!”
“Ờ!”
“Tốt nhất là đều từ chối
hết!”
“…”
“Có thời gian tớ sẽ về thăm
cậu.”
“Ờ.”
“Ôi chao, phù thủy Gà Mên,
Đại học B cái gì cũng tốt, chỉ có điều thiếu cậu.” Alawn bỗng nhiên nói với tôi
như vậy. Tim tôi khẽ nhói lên, hóa ra cậu ấy cũng có cảm giác giống như tôi.
Cậu ấy nói tiếp: “Không có cậu, cuộc sống của tớ chẳng tìm được thú vui nữa!”,
“Hóa ra, tớ là thú vui của cậu à!”, tôi nghiến răng nói. Nhớ lại lời nói của
cậu ấy trong nhà tắm tối qua, đã kìm nén được nữa, câu hỏi đã bật ra khỏi
miệng, “Cái đó… Alawn, lúc đó cậu nói… bó hoa hồng là do cậu tặng?”.
Alawn bất chợt trở nên trầm
lặng, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi một cách khác thường, thay đổi… giống như
“đôi mắt đắm đuối” thường được miêu tả trên truyền hình, “Theo cậu thì sao?
Dùng trực giác của cậu thử đoán xem?”.
“Tớ tớ tớ không biết…” Tôi
thường ngày mồm miệng nhanh nhảu, nhưng hễ động tới vấn đề nhạy cảm là bắt đầu
lắp ba lắp bắp theo thói quen ngay.
“Nếu đúng là như vậy thì sao
nào?” Cậu ấy hạ thấp giọng xuống, viên kim cương trên khuyên tai sáng chói cả
mắt tôi.
“Nếu là… điều đó… điều đó… ôi
chao! Alawn!” Tôi cuống cuồng hét lên, “Cậu điên rồi à? Có cần tớ gọi bác sĩ
tới chữa bệnh cho cậu không? Đừng đem tình bạn của bọn mình ra để đùa giỡn kiểu
đó nữa, được không hả!”.
Alawn ngắm nghía tôi bằng ánh
mắt sắc lẹm, dường như tôi là một cô gái lạ hoắc trong mắt cậu ấy. Đột nhiên,
cậu ấy bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha ha! Đồ ngốc! Ha ha
ha ha!”
“Cậu cười gì vậy?”
“Ha ha ha! Cậu cho rằng… ha
ha ha, còn thật sự cho rằng là do tớ tặng?”
“Này, cậu đừng cười nữa!
Alawn!” Sức kìm chế của tôi đã đến giới hạn.
“Ha ha. Cậu đáng yêu quá!
Đáng yêu nhất vũ trụ! Ha ha! Trước đây, sao tớ không phát hiện ra cậu hài hước
thế nhỉ! Tớ vẫn còn sợ bị viêm đốt sống cổ đấy!” Cậu ấy càng cười càng thoải
mái, cho tận tới lúc nắm đấm
của tôi rớt xuống mặt cậu ấy mới thôi.
Alawn dừng lại, đột nhiên chậm
rãi đưa tay ra, nâng cằm tôi lên, nhìn tôi một cách nghiêm túc, nói: “Phù thủy
Gà Mên, chúng mình trăm năm đầu bạc được không?”.
“…” Lúc đó, tôi nhìn khuôn
mặt nghiêm túc của cậu ấy dưới chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, quên cả cách hít
thở thông thường nhất.
“Với danh nghĩa bạn bè! Ngốc
ạ!”Alawn vỗ mạnh vào vai tôi.
Thấy mình lại bị trêu chọc
một lần nữa, tôi liền đuổi theo cậu ấy đấm tới tấp, Alawn thừa cơ chạy mất,
chạy vào bên trong cửa kiểm tra an ninh. Để lại một bóng người hào phóng trong
mắt tôi, bỏ lại một cô gái
đang trầm ngâm. Tay phải cậu ấy đang đeo túi
lên vai, tay trái giơ lên thật cao, cầm chiếc mũ lưỡi trai, vẫy qua vẫy lại.
Trò đùa ác ý của tên tiểu tử
Alawn thật đáng căm hận, chỉ trách là điệu bộ nghiêm túc của cậu ấy có khả năng
sát thương thật cao.
Cũng không biết từ bao giờ
nữa, cậu ấy đã thoát hẳn khỏi giọng nói ồm ồm như vịt đực, thay vào đó là giọng
trầm trầm luôn văng vẳng bên tai, lâu lắm mà vẫn không tan biến hết.
Trên đường về nhà, cơn gió
của mỗi buổi sớm mùa thu thổi tới vừa nồng nàn vừa kiên quyết. Một cảm giác cô
đơn đột ngột hiện về.
Ngày hôm sau, khi trở về
trường, tôi treo bức tranh Leo tặng ngay ngắn lên đầu giường ngủ trong ký túc
xá, ngày nào cũng nhìn vật nhớ người. An Lương tặng tôi một hộp sô cô la nhập
khẩu, tôi vừa mở ra đã bị đám sói cái trong phòng nhe nanh múa vuốt cướp đi rồi
chia nhau ăn hết. Duyệt Duyệt vừa ăn vừa nhăn mày nhíu mắt nói với tôi: “Cậu có
biết sô cô la đại diện cho cái gì không?”
Còn có hoa hồng chín mươi
chín bông, một chàng trai thầm yêu tôi… rốt cuộc tôi vẫn không
sao nghĩ ra đó là ai. Duyệt
Duyệt nói, chín mươi chín bông hồng, đời đời kiếp kiếp, có nghĩ là trăm năm đầu
bạc, vì vậy không cần phải nóng vội. Nếu người đó muốn trăm năm đầu bạc với
tôi, nhất định sẽ đến thổ lộ với tôi. Vì vậy, tôi chỉ cần ngồi yên chờ người đó
thổ lộ là được rồi.
Duyệt Duyệt nói những câu đó,
ngay lập tức tôi lại nhớ tới Alawn. Lúc năm giờ sáng ở sân bay, chính cậu ấy đã
nâng cằm tôi lên và nói: “Chúng mình trăm năm đầu bạc có được không?” Mặc dù đó
là những câu nói đùa của Alawn nhưng lại khiến tôi mỗi lần nhớ lại, nghĩ tới
khuôn mặt nghiêm túc của cậu ấy, trong lòng luôn cảm thấy ấm áp.
Nhưng, một tháng trôi qua,
ngoài việc cứ cách một ngày Alawn gọi điện cho tôi một lần để nói
những chuyện tầm phào vụn
vặt, ngoài việc thường xuyên gặp An Lương trong nhà ăn, gật đầu mỉm cười chào
nhau ra, người sẽ đến thổ lộ với tôi chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Thời gian
trôi qua, tôi cũng quên luôn
chuyện đó. Chỉ thi thoảng có lúc cao hứng, đem chuyện đó khoe khoang với bọn
đàn em: Tốt xấu gì thì chị đây cũng là chủ nhân của chín mươi chín bông hồng
đấy!