Cao Thủ Học Đường - Chương 32
Chương 32
Hai
mươi tháng mười cái ngày mà tụi con gái leo nheo đòi quà, còn tụi con trai xông
xáo thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình - chính là hôm nay. Một ngày đầy nắng và
gió. Cây bàng già rụng xuống một chiếc lá, trở về đất mẹ bao la, chiếc lá chao
nghiêng rồi rơi xuống. Lá rụng về cội quả không sai.
Từ sáng sớm, học viện Angle đã đông nghẹt người,
màu trắng tinh khôi phấp phới cùng nụ cười rạng rỡ, những đóa hoa thơm ngát
được tụi con gái nâng niu trên tay như bảo vật, tụi con trai mơ mơ màng màng
ngắm nhìn nét dịu dàng hiếm có của đám con gái trong lớp, đôi khi liếc trộm lén
nhìn sang phía mấy bé lớp khác để mở rộng tầm mắt.
Như mọi hôm, lớp mười một Toán luôn là những
người đến chậm nhất. Nụ cười ngọt ngào trên môi, mười một đứa con gái đi về chỗ
của mình. Trong tà áo dài, Cát Anh trở nên thật duyên dáng, nhỏ bước đi trước,
mắt khẽ liếc xung quanh, trên khuôn mặt ấy thể hiện rõ một niềm vui đang lan
tỏa. Có tiếng rì rầm đâu đó, nhỏ đưa mắt trở về phía sau. Miệng Anh Thư cong
lên, nụ cười nhạt thếch cố hữu trên khuôn mặt, nhưng đúng hai giây sau, nét
thánh thiện lại che lấp đi thứ dơ bẩn ấy. Nhỏ đưa mắt lên, trong như một mặt hồ
phẳng lặng, nhưng nhìn xoáy sâu vào nó, Cát Anh thấy được một đợt sóng ngầm
đang nổi lên. Nhỏ chớp nhẹ mi mắt, mặt hơi giãn ra, đôi lúc nhỏ cũng chẳng hiểu
nổi chính mình, khi thích đối đầu với lớp Anh, khi lại thích cái lớp ấy để yên
cho mình sống. Nhưng mà sự đời trớ trêu, gió muốn lặng mà sóng chẳng ngừng. Chỉ
biết cách nhắm mắt làm theo số phận thôi.
Sau một tràng dài báo cáo tổng kết cũng như nêu
kế hoạch cho năm tới, thầy giám thị ho khan vài tiếng rồi chỉnh lại hai vạt áo
của mình:
- Cuối cùng xin thay mặt cho học viện chúc tất
cả các cô và các nữ sinh một ngày hai mươi tháng mười vui vẻ.
Tiếng vỗ tay rầm rầm, Cát Anh hơi cười, nhỏ đưa
mắt qua nhìn lớp Anh, một ánh mắt khác thu lại, tiếng vỗ tay lớn hơn, nhỏ lắc
đầu đưa mắt về vị trí cũ.
- Sau đây tôi xin giới thiệu một nhân vật quan
trọng, hôm nay cùng đến dự lễ mít tinh với chúng ta. Bà Đặng Thùy Ngân.
Mắt Cát Anh mờ đi, tiếng nói của thầy giám thị
từ chiếc loa nhạt hẳn, nhỏ thấy hai tai mình cuồng lên, cái đầu ong ong. Trừ Khánh
Đăng, Anh Kiệt và Hàn Tuyết ra, hai mươi bảy học viên còn lại của lớp Toán cũng
như chết trân tại chỗ. Đặng Thùy Ngân, cái tên này quen, à không, phải nói là
rất quen. Nước mắt chợt rớt xuống, Ngọc Vi bám chặt tay vào thành ghế, bàn tay
còn lại của nhỏ đang níu chặt lấy Cát Anh.
Đặng Thùy Ngân...
Ba chữ ấy cứ ù ù vang lên bên tai nhỏ. Trên khán
đài, người phụ nữ ấy bước ra với vẻ đẹp mặn mà, một tông đen từ đầu tới chân
càng làm cho nét cao ngạo của bà ta tăng lên gấp bội. Học viên trong học viện
nín thở, dường như chỉ nghe thấy tiếng gót dày của bà ta nện lộp cộp trên sàn.
Thầy giám thị lùi qua một bên, thầy hiệu trưởng
khẽ cúi đầu. Miệng người phụ nữ ấy không làm chủ được khẽ cong lên. Bà ta ung
dung ngồi vào vị trí cao nhất. Đôi mắt sắc lạnh không ngừng quan sát và dừng lại
một phút trước khuôn mặt của Cát Anh.
Mặt hơi biến sắc, bàn tay của Ngọc Vi đã ướt đẫm
mồ hôi, Hàn Tuyết nhìn sang, nhỏ khẽ nhíu mày, đôi mắt tuyệt đẹp đang dò xét
thái độ của những học viên còn lại trong lớp. Hoang mang? Lo sợ? Trên mặt họ
hiện rõ điều ấy. Lại đảo mắt lên phía khán đài, đuôi mắt Tuyết nheo lại.
"Người phụ nữ ấy có quan hệ gì mà khiến lớp Toán chao đảo tinh thần như
vậy?" Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu nhỏ, từ trước tới nay
nhỏ chưa từng trải qua cảm giác ấy, nhưng ngay lúc này đây tâm trạng của các
học viên trong lớp lại ảnh hưởng nặng nề đến nhỏ. Có phải là nhỏ đang dần quan
tâm tới mọi người hơn?
o0o
Buổi lễ kết thúc với những lời ra tiếng vào, và
chủ đề không ai khác chính là người phụ nữ tôn kính và đầy quyền lực lúc nãy.
- “Xem ra bà ấy là nhân vật tầm cỡ."
- "Tao nghe nói bà ấy rất giàu."
- "Ngu mày, tầm cỡ là giàu rồi đấy."
- Ờ thế à, nhưng mà lỡ may bà ta làm trong ngành
chính trị thì sao.
- Ờ ha, cũng có thể...
Nó được thêu hoa dệt gấm thành một dải lụa mềm
mại lan tràn khắp học viện. Trái lại với cái không khí xôn xao ấy của học viên
trong trường, hai mươi tám học viên của lớp Toán vẫn còn đang chìm trong cái
thế giới của chính mình.
- Ngọc Vi.
Có tiếng ai đó gọi, ai có thể nhầm, nhưng nhỏ là
người hiểu rõ nhất. Hai năm rồi, hai năm rồi nhỏ không được nghe cái giọng nói
ấm áp đến lạnh ấy, nhưng lúc này đây khi sắp đôi diện với nó, Vi lại cảm thấy
sợ.
Bật người đứng dậy nhanh như một cái lò xo, vi
vội vã chạy đi, hai bàn tay bịt chặt tai. Nhỏ không muốn nghe. Thực sự không
muốn nghe thêm một lần nào nữa.
-Ngọc Vi, đứng lại.
Giọng nói ấy gần hơn, và nhỏ đã chạy xa hơn.
Chân mày Khánh Đăng co lại, cậu quay qua hỏi nhẹ Quỳnh Chi:
- Bà ta... là sao với Ngọc Vi vậy.
- Là mẹ ruột của Ngọc Vi đấy.
Mẹ ruột, hai từ ấy phát ra làm miệng Đăng trong
phút chốc cứng đơ. Mẹ sao. Đặng Thùy Ngân là mẹ của Hạ Ngọc Vi? Không thể ngờ
gia thế của cái lớp này oanh tạc đến thế.
o0o
-Con đứng lại nghe ta nói cái đã.
- Con không muốn nghe.
Dường như hai bàn tay vẫn không che đậy nổi sự
sợ hãi đang xâm lấn trong lòng nhỏ.
Bà Ngân đến gần con gái, nhẹ nhàng vuốt mái tóc
dài của nhỏ:
- Mẹ xin lỗi, con về với mẹ nha.
- Xin lỗi ư? Mẹ có biết hơn hai năm qua con đã
sống thế nào không? Mẹ có biết cuộc sống của con đã thú vị đến mức phát ngán
thế nào không?
Những giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên gò má,
nhỏ chống tay vào tường, không nhìn mẹ, nói chính xác hơn nhỏ không dám nhìn
thẳng vào mắt bà.
- Mẹ sẽ bù đắp cho con, con về với mẹ nha con.
Từ con vang lên ngọt ngào quá, khiến cho tâm hồn
của một cô bé mười sáu tuổi chợt ít nhiều bị lay động. Ngọc Vi quẹt ngang dòng
nước mắt, nhỏ cười dài:
- Bù đắp ư? Bù đắp bằng những ngày tháng cô đơn
mà con phải sống trong ngôi biệt thự chẳng khác nào nhà hoang hả mẹ, bù đắp
bằng cách mỗi tuần mẹ lại có một chuyến công tác đi hết nước này qua nước khác
để mặc con ở nhà chơi với cỏ cây hả mẹ. Mẹ bù đắp cho con bằng những giọt nước
mắt của con hả mẹ, mẹ nói đi, mẹ sẽ cho con một lần nữa mang cảm giác là đứa
trẻ bị bỏ rơi phải không?
Mắt người phụ nữ ấy đỏ hoe, bà nhìn thấy rõ sự cô
độc đang xâm chiếm lấy trái tim non nớt của con gái bà, ôm chầm nhỏ vào lòng bà
nhẹ nhàng an ủi:
- Con yên tâm tiểu thư sẽ về với con.
Về với con ư? Để lại các bạn và thầy cô hả mẹ.
Để lại hai mươi chín khuôn mặt quen thuộc mà con đã yêu thương suốt hai năm qua
hả mẹ, bỏ lại người cô đang nằm trong bệnh viện với cuộc đời thực vật sao?
Không, con không thể mẹ à, con không đủ tàn nhẫn để làm chuyện đó. Con đơn giản
chỉ là Hạ Ngọc Vi và bây giờ con muốn sống cuộc sống của riêng con. Của riêng
con và không phải là của một ai khác.
Ngày hai mươi tháng mười kết thúc với nhiều cảm
giác đan xen lẫn lộn, Cát Anh ôm con gấu bông nhỏ vào người, đôi mắt nhỏ mơ
màng thả hồn mình vào một miền kí ức xa xôi nào đó.
Đặng Thùy Ngân, bà ta đã trở về có nghĩa là nhỏ
cũng sắp chạm mặt mẹ mình. Hay thật, hai người phụ nữ kia đúng là biết cách đưa
con gái là ra làm trò đùa, bỏ rơi và nhận lại, giống hệt như một món hàng trao
tay vậy. Cát Anh trở mình, đôi mắt không tài nào khép nổi.
Dò dẫm bước ra ngoài hành lang, trời về đêm, hơi
lạnh. Cuốn chiếc khăn choàng quanh cổ, mái tóc màu nâu đồng xõa xuống. Nhỏ đoán
không sai, Ngọc Vi cũng đang ngồi trên ghế đá.
- Cô Ngân có ở lại học viện không?
- Không!
Từ "không" nhẹ như một thoáng thở dài,
Ngọc Vi xê qua một bên nhường chỗ cho bạn, nhỏ ôm lấy người khẽ di mắt về hướng
hàng cây già sau sân thể dục.
- Tớ không biết phải làm gì nữa, tớ... thực sự
tớ đang rất sợ.
Cát Anh chớp nhẹ mắt, nhỏ kéo mạnh chiếc khăn
choàng hơn, đồng tử chăm chăm nhìn vào những bông hoa ngọc nữ hôm qua tụi con
trai tặng. Gió đưa hương thơm bay thoang thoảng và tan vào không gian.
- Ba cậu nói thế nào.
Nhắc đến ba, Ngọc Vi lại như lạc vào một nơi nào
khác, xa xăm. Nhỏ chưa bao giờ nghĩ mình có thể cùng lúc sống chung với hai
người, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ mình có thể cùng lúc rời xa cả hai người.
Về sống với mẹ dường như chỉ là một ước mơ xa vời, thể nào công việc cũng sẽ
cuốn bà trôi theo guồng quay của cuộc sống, để lại mình nhỏ bơ vơ. Nhưng... nếu
nhỏ không về, Cát Anh sẽ rất cô đơn.
Dường như hiểu được suy nghĩ của bạn, Cát Anh
chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng chua chát, nó dâng lên khiến vòm họng
nhỏ nghẹn lại.
- Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tớ... sẽ không sao
đâu. Cậu cần các bạn và các bạn cũng cần cậu.
Vi giật mình, nhỏ quay qua nhìn bạn, đôi mắt ngân
ngấn nước khẽ lay động, nhỏ nắm chặt lấy bàn tay của Cát Anh, thì thào:
- Không, tớ cần cậu, tớ không thể để cậu một
mình, các bạn cũng không muốn thế.
- Nhưng tớ không thể để cậu phải chịu đau đớn
cùng tớ, ít ra lúc bên ấy tớ còn có mẹ, còn cậu, cô Ngân có thể ở bên cậu
không? Tiệc sinh nhật của cậu sẽ có ai? Hay chỉ có bánh, tớ và những giọt nước
mắt.
Giật tay bạn ra khỏi tay mình, Cát Anh hét lên,
nhỏ nhìn thẳng vào đôi mắt đã nhòe nước của bạn, đôi mắt mà một năm trước nó đã
bỏ đi cái đục ngầu, để lại sự trong veo tinh nghịch. Nhỏ lại quay mặt đi hướng
khác.
- Tớ nói rồi, lần này cậu sẽ ở lại, tớ sẽ về bên
ấy.
- Hai ngày nữa bà chủ tịch sẽ sang đây, và
cậu... sẽ phải rời xa nơi này, liệu cậu có chịu nổi không hả?
Không đáp lại, tiếng đêm vọng về những đau đớn
của một cô gái, tiếng đêm nuốt gọn những giọt nước mắt trong suốt như pha lê
ấy. Ngày mai sẽ ra sao?
o0o
Phòng hiệu trưởng...
Đối diện với Cát Anh bây giờ là thầy hiệu trưởng
và bà Đặng thùy Ngân hay còn gọi là trợ lí Kim - người thân tín nhất của mẹ
nhỏ. Khuôn mặt bình thản như mọi ngày, ánh mắt không có chút gì dao động, bà
Ngân nhìn nhỏ khẽ cúi đầu:
- Hai năm không gặp, tiểu thư đã lớn hơn rất
nhiều.
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt thanh
tú, nhỏ đảo mắt qua người phụ nữ ấy một giây sau đó lại nhìn thầy Hiệu trưởng:
- Có chuyện gì thầy cứ nói đi ạ.
Nhận được một cái gật đầu từ trợ lí Kim, thầy
hiệu trưởng khẽ ậm ừ:
- Đã đến lúc các em phải trở lại đúng với năng
lực học của mình, vì thế kì thi HSG lần này lớp Toán sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Không có gì gọi là ngạc nhiên, ngay cả khuôn mặt
cũng không hề biến đổi, bà Ngân đang thầm đánh giá cô chủ của mình, rất giống
bà chủ tịch, từ cách ứng xử đến phong thái, nhẹ nhàng nhưng rất tinh tế.
- Em biết rồi thưa thầy. À quên, cảm ơn thầy đã
tạo cho chúng em một địa điểm học tập lí tưởng như thế.
Nhỏ bước nhanh ra khỏi phòng, trước cái cúi đầu
của trợ lí Kim. Thầy Bình khẽ gỡ cặp kính xuống, day day thái dương, đôi mắt
nhìn ra phía cửa sổ, nơi có bóng dáng của một cô học trò đang khoan thai bước
đi. Bà Ngân lại gần, thầy Bình giật mình lùi về phía sau dè chừng. Bước lại,
phụ nữ trước mặt khẽ cười:
- Thầy không cần phải đề phòng tôi như thế,
nhưng mà cũng phải cảm ơn thầy nhiều, nếu không có thầy chắc bọn nhỏ cũng chẳng
nghe lời đến vậy.
o0o
Bệnh viện.
Mùi sát trùng lại khiến cho đầu Ngọc Vi ong lên,
nhỏ bước vào căn phòng màu trắng kia, đặt một chậu hoa ngọc nữ lên bàn, nhìn cô
Thủy:
- Xin lỗi cô, hôm qua em không cùng các bạn tới
thăm cô được, hôm nay em đến để nhận tội với cô nè.
Khuôn mặt cô yên bình, đôi mắt nhắm nghiền như
đang mỉm cười với nhỏ. Vi đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng và thật ấm
áp.
- Cô ơi, em phải làm sao đây? Nếu bây giờ cô
tỉnh dậy và nói chuyện được với em thì tốt quá, em sẽ kể cho cô thật nhiều,
thật nhiều chuyện về lớp mình và các bạn.
...
- Thầy giám thị đã bắt đầu có cảm tình với chúng
em rồi đấy cô ạ, nhưng mà thầy í vẫn còn ghê lắm ý, nhiều lúc em vẫn còn sợ, Mi
khờ đã bớt khóc nhè nhưng em lại hay khóc nhiều hơn đấy cô ơi. Đấy em lại khóc
rồi này... em... thực sự bây giờ em chỉ muốn được ngủ như cô thôi, em sợ lắm cô
ơi, rất sợ, em sợ lớp mình sẽ không còn là lớp mình nữa, em sợ những chuyện sắp
xảy ra sẽ khiến chúng em phải xa nhau mãi mãi, sợ lắm cô à.
Căn phòng nhỏ chỉ nghe tiếng nói nghẹn ngào của
nhỏ, không gian bốn bề im lặng, đủ để tâm khảm của một người con gái thét gào
trong vô vọng, bất lực.
- Sáng nay đến lớp, em thấy mắt các bạn sưng lên
nhiều, cô ơi, cô tỉnh lại đi, tỉnh lại để nói cho chúng em biết chúng em phải
làm gì, để ôm chúng em vào lòng như ngày trước đi cô, tại sao mắt cô vẫn cứ
nhắm nghiền như thế, Cát Anh sắp đi rồi, sắp rời xa chúng ta rồi cô có biết
không.
Mái tóc rủ xuống nền ga trắng, khóc không thành
tiếng, nhỏ chẳng dám nhìn vào mặt cô nữa.
Nhưng... có một giọt nước đang lăn ra từ đôi mắt
nhắm nghiền kia.