Cao Thủ Học Đường - Chương 33
Chương 33
Quá khứ là một cái gì đó rất xa...
Để lúc nhớ tớ lại cảm thấy... con tim nhói lên từng cơn đau âm ỉ.
Cậu có phải chăng là quá khứ của tớ...?
Đá một viên sỏi giữa đường, Nhật Nam như lạc vào một mê cung cảm xúc do chính
mình tạo ra, cậu đưa mắt ra nhìn chung quanh, hàng cây xanh tắp trải dài về
phía trước... xa mịt mờ.
Tháng mười, trời Sài Gòn vẫn nắng, khác hẳn với cái khí trời lạnh lạnh của ngoài
Bắc, bước chân vẫn nhẹ nhàng đi trên mặt đất, cậu mơ hồ nghĩ về những chuyện đã
xảy ra.
Ngước khuôn mặt mình lên, đôi mắt cậu đột nhiên bừng sáng, phía trước, một dáng
người nhỏ nhắn đang đứng đấy, chiếc váy màu trắng khẽ bay bay, như một nàng
tiên xuất hiện với nụ cười ấm áp trên môi, Cát Anh nhìn cậu, đầu nghiêng nhẹ,
nhỏ chăm chăm dán mắt vào người cậu, không rời.
Nam khẽ cười, cơ mặt giãn ra, cậu bước nhanh hơn lại gần nhỏ, mắt chớp nhẹ.
- Sao cậu lại ở đây?
- Tớ muốn đi dạo.
Tâm trạng của Cát Anh lúc này, cậu hiểu chứ, rất hiểu là đằng khác, nó tựa như
một người lên chiếc tàu và bắt đầu ra khơi, đối mặt với một đại dương mênh
mông, khó mà trở lại. Cậu chính là người đứng ở bờ nhìn về hướng ấy và chìm dần
trong khắc khoải vô vọng.
- Cậu... sẽ về bên ấy?
Thoáng chốc rơi vào trong im lặng, Cát Anh ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, nhỏ
phóng tầm mắt ra xa hơn, chỗ công viên mấy cụ già đang tập thể dục, giọng nghẹn
lại:
- Ừ, tớ phải về.
Nam cũng hướng tia nhìn ra chỗ ấy, cậu chầm chậm hít một hơi thật dài, mồ hôi
trong lòng bàn tay túa ra... rất nhiều. Dường như mọi thứ xung quanh đang chạy
nhanh hơn, còn cậu vẫn cứ giậm chân tại chỗ.
Cát Anh quay sang nhìn cậu, đôi mắt nhỏ như có một lớp sương mờ đục, trong đôi
mắt ấy là cả một đống suy tư của một cô bé đa cảm, Nam không nhìn nhỏ, cậu
ngoảnh mặt đi hướng khác. Phải chăng cậu đang muốn chạy trốn, chạy trốn cái ánh
nhìn tha thiết ấy, chạy trốn những ước mơ cao đẹp có thể sẽ phải chôn vùi mãi
mãi.
Im lặng.
Chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc giữa con đường nhựa rải nắng.
Phía xa, một bầy trẻ đang nô đùa cạnh vòi phun nước, bọn trẻ tạo thành một vòng
tròn chạy xung quanh, tiếng cười nói của chúng dần đưa cậu và nhỏ chìm vào vô
thức.
Ngày ấy cũng thế, đã có những lần như thế. Cùng nhau nghịch ngợm chạy giữa trời
mưa, quàng chung một chiếc khăn khi cái lạnh thấu xương của Hà Nội đổ ập về.
Cùng đi dưới hàng hoa sữa nồng nàn mỗi chiều thu, ngắm mặt hồ Gươm bình lặng
vào sáng sớm.
Nhưng có lẽ... quá khứ đã ngủ yên.
o0o
Bảo Ngọc nhăn mặt khi nhìn thấy bộ dạng lén lút của Anh Thư. Nhỏ cau mày,
khoanh tay trước ngực ra chiều khó hiểu:
- Mày định làm gì thế?
Thư chưa vội đáp trả lại Ngọc, nhỏ dúi vào tay bạn một tập giấy, Ngọc lại nhăn
mặt, nhỏ khó chịu nhìn Thư:
- Rốt cuộc là mày muốn làm gì?
- Đọc đi rồi mày sẽ hiểu.
Miễn cưỡng lật tờ giấy ra, đồng tử Ngọc căng lên, một sơ đồ chi tiết lối đi vào
của vườn hồng, cụ thể mọi ngóc ngách và địa điểm, hơn nữa ở đây còn có một bản
kế hoạch khá chi tiết, về việc... đột nhập vào trong vườn hồng.
Mắt Ngọc càng mở to hơn khi nhỏ đọc thấy dòng chữ cuối cùng, kéo tay bạn một
cái thật mạnh, Ngọc nhìn thẳng vào mắt Thư:
- Mày có điên không vậy hả? Mày muốn cái lớp Anh này tàn đời sao?
Anh Thư khoát tay, nhỏ giật lại tờ giấy trong tay Ngọc, tức giận:
- Tàn đời ư? Mày nghĩ phát hiện ra thì họ làm gì được mình, dù sao lớp Anh
cũng...
- Bà chủ tịch sẽ không để yên đâu.
Thư tiếp tục sửa soạn lại túi đồ, nhỏ không thèm bận tâm đến lời Ngọc nữa, khóa
séc va li lại, nhỏ nhìn chính diện vào Ngọc:
- Yên tâm đi, bà ấy hiện tại không có mặt ở đây, với lại mày không muốn một lần
đặt chân vào trong đấy sao?
Bảo Ngọc bất động, dường như lời nói của Thư đã tác động mạnh tới nhỏ, được thể
thư lấn tới, nhỏ kéo dài giọng mang chút biểu cảm nghi ngờ
- Cái vườn này rất lạ, theo bản vẽ thì nó hoàn toàn... không bình thường.
Ba từ cuối của nhỏ như một bằng chứng chắc nịch thuyết phục bạn, Ngọc vội vã bước
vào WC chuẩn bị dụng cụ. Mười phút sau, ba mươi mốt học viên lớp Anh có mặt tại
sân thể dục, chuẩn bị cho một trận tác chiến. Trúc Ly nhướng mày, nhỏ quay qua
hỏi nhẹ Đạt Khoa:
- Các cậu định làm gì vậy?
- Đột nhập vườn hồng.
o0o
Chạy
Chạy đi
Chạy lại
Đạt Khoa dang cố tạo ra thật nhiều mồ hôi trên cơ thể đúng với yêu cầu của cô
nàng lớp trưởng Anh Thư.
Ting.
Tiếng chuông đồng hồ. Khoa dừng lại, sau đó lấy đà chạy một mạch lại gần chỗ
vườn hoa. Phía xa, hai bác bảo vệ đang đứng canh nghiêm ngặt, mặt lúc nào cũng
ở thế phòng thủ. Khoa tiến tới, giả bộ hít thở thật mạnh:
- Bác... bác... không xong rồi.
Bác bảo vệ cau mày khó hiểu:
- Có chuyện gì thế?
Khoa vuốt lại ngực, khẽ cúi người xuống rồi "ngất xỉu.” Trước khi nằm
xuống nền đất, đôi mắt cậu vẫn tinh nghịch hé ra một chút xem phản ứng của bác
bảo vệ. Bác hốt hoảng chạy lại đỡ cậu, hai mắt hiện rõ những tia nhìn lo lắng:
- Này cậu bé, cháu sao thế hả, này tỉnh dậy đi.
Cái nắng bên ngoài khiến cho mồ hôi bác nhiều hơn, ngoảnh mặt lên nhìn người
kia bác hỏi:
- Làm sao đây?
- Đưa thằng bé tới phòng y tế chứ sao?
- Nhưng mà...
- Thôi để mình tôi canh cũng được.
Bước một hoàn thành, trong lúc bác bảo vệ thứ nhất đang chật vật đưa Đạt Khoa
tới phòng y tế thì ở một góc khác Anh Thư khẽ cười nhạt.
Bước thứ hai.
- Cứu...
- Cứu tôi với, bớ người ta...
Một cô bé có khuôn mặt đáng yêu chạy tới, sự hoảng hốt hiện rõ trên khuôn mặt,
nhưng đáy mắt vẫn có một chút mỉa mai, phía sau cô bé là một đoàn người mặc
vest đen. Cô bé ấy không ai khác chính là Bảo Ngọc.
- Bác ơi cứu cháu, a, cứu, cứu với...
Xông thẳng một mạch vào vườn hoa, ngang qua chỗ bác bảo vệ Bảo Ngọc giấu đi một
nụ cười chế giễu, đoàn người mặc vest đen cũng đuổi theo.
- Đứng lại, con bé kia đứng lại.
Kết quả tất yếu. Các học viên đều lọt vào. Anh Thư vội vàng chạy lại trước khi
bác bảo vệ kịp vào trong.
- Bác ơi lên báo với BGH đi ạ, nhanh lên bác, mọi chuyện không hay rồi.
- Nhưng ở đây...
- Không sao ạ, để cháu canh cho, bác đi nhanh lên, nếu không thì nguy mất.
Tin tưởng vào khuôn mặt xinh xắn kia, bác bảo vệ ậm ừ rồi cũng nhanh chân chạy
đi, để lại một cô bé và một nụ cười nhạt thếch trên môi.
Anh Thư đang cảm thấy choáng ngợp trước những gì mình vừa nhìn thấy, không chỉ
nhỏ mà tất cả các học viên còn lại đều có chung một tâm trạng như thế. Bảo Ngọc
khẽ nhăn mặt, nhỏ lắc đầu nhìn cô bạn lớp trưởng:
- Mày nói không sai, đây quả là một nơi đặc biệt.
Hai từ đặc biệt thốt ra, khiến cho nhịp tim của Thư trong phút chốc ngưng lại,
"đặc biệt" sao? Đồng nghĩa với việc lớp Toán cũng đang được đối xử
rất đặc biệt, điều gì khiến cho ban giám hiệu phải làm như thế. Một giấu chấm
hỏi to đùng hiện lên trong đầu nhỏ.
- Mày nghĩ sao? Thư, mày bị sao vậy.
Ngọc chau mày, nhỏ kéo giật chiếc áo của bạn, nhưng mắt Thư vẫn đăm đăm nhìn
ngôi nhà được xây theo kiểu "đặc biệt" phía trước. Nhỏ từ từ tiến lại
gần nó, mắt không chớp dù chỉ một giây. Bảo Ngọc chạy theo cố gắng níu bạn lại:
- Mày điên hả, vào đây đã nguy hiểm lắm rồi, còn muốn vào trong đó nữa, nhỡ ai
phát hiện ra thì sao.
- Mày mặc kệ tao. Hôm nay tao phải biết được cái lớp chết tiệt ấy là cái thá gì
mà học viện phải đối xử ưu đãi với chúng thế.
Bước chân Thư nhanh hơn, có cái gì đó đang thôi thúc nhỏ, khiến nhỏ muốn lật
tung căn nhà phía trước lên. Có bàn tay ai đó kéo nhỏ, Thư khựng lại, mắt mở to
xem kẻ nào dám phá ngang. Là Trúc Ly. Bàn tay Ly vẫn nắm chặt lấy tay Thư, hai
mắt chạm nhau, tưởng chừng như có thể nhìn xuyên thấu người đối diện.
- Cậu định làm gì?
- Ngăn cậu trước khi quá muộn.
Trúc Ly đáp lại, không chút sợ hãi, nhỏ vẫn giữ chặt cánh tay Thư, khiến cho cô
bạn lớp trưởng không thể bước tiếp. Giật thật mạnh tay mình ra khỏi tay cô bạn,
Anh Thư như muốn điên lên, con mắt nhỏ sòng sọc, hằn một vài vệt đỏ tức giận:
- Cậu có buông ra không hả, cậu muốn tôi nổi khùng lên sao, đã vào tới đây rồi
còn ngăn cái gì nữa.
- Bà chủ tịch và Hàn Tuyết sẽ không để yên cho cậu đâu.
Mắt Ly đảo qua chỗ căn nhà rồi lại trở về vị trí vốn có. Anh Thư hơi cười, khóe
miệng nhỏ nhếch lên đểu cáng, rèm mi phủ xuống che đi một đôi mắt đang nổi sóng
cuồn cuộn:
- Sao cậu dám chắc.
- Đơn giản... vì tôi là người của họ.
Đoàng.
Trong phút chốc, tất cả các học viên còn lại của lớp mười một Anh chìm trong bể
ngạc nhiên và sửng sốt.
o0o
Chiều buông nắng xuống sân trường, đôi bàn chân của Cát Anh vẫn bước đi đều
đặn, bên cạnh nhỏ Hà Mi đang tíu tít nói chuyện rôm rả với Ngọc Vi. Nhỏ khẽ
cười, nụ cười ngọt ngào và thuần khiết lạ.
Lá vàng rơi xuống, nhẹ nhàng như một khúc dạo đầu không tên của trời đông. Ngọn
cỏ lung lay bay trước gió, khóm hoa cúc mùa thu đang ra những đợt hoa cuối
cùng. Cảnh vật nên thơ và thật đẹp.
- Chiều nay đi chơi nhá?
Cát Anh đột nhiên lên tiếng, khoảng không một chốc rơi vào trong im lặng. Ngọc
Vi nháy mắt, nhỏ khoác lấy vai Hà Mi gật gù:
- Được đấy, đi chơi thôi.
Mi ái ngại nhìn bàn tay Vi đang đè nặng lên vai mình mếu mặt:
- Cậu có biết tay cậu nặng lắm không?
Trố hai con mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, thay vì rụt tay lại Ngọc Vi lại đè nó xuống,
khiến cho Hà Mi phải gập người.
- Mi Khờ dạo này cậu giỏi nhỉ? Dám chọc điên người khác nữa cơ đấy.
- Vi... Á đau, cậu thả tay tớ ra, á Vi... buông tớ ra, buông ra đi, cậu định
đưa tớ đi đâu.
Trước cái mặt nhăn như khỉ ớt của Mi, Ngọc Vi lôi bạn đi xềnh xệch, giống như
cái cách nhỏ vẫn hay làm. Cát Anh bước nhẹ theo sau, nhỏ khẽ cười.
Thế Bảo ngó nghiêng trước, nhìn Vi một chút sau đó quay sang nhìn Hà Mi, sau
một hồi phân tích tình hình, cậu lại lắc đầu:
- Hai người đang đánh ghen hả?
Bốp.
- Đánh ghen cái đầu ông ý.
Cuốn sách hạ cánh an toàn trên đầu Bảo, cậu nhăn mặt, xoa xoa lại chỗ vừa mới
trúng tên. Ngọc Vi cười ha hả, nhỏ vỗ ngực tự hào với chiến thắng vẻ vang lúc
nãy:
- Ông không có cửa đâu nhé, đừng có mà mơ lung tung.
Bảo bĩu môi, dè chừng tránh xa Vi hai mét:
- Sau này bà hối cũng không kịp. Cái đồ bà chằn.
- Ông...
Bốp.
Rầm.
Bốp.
Một loạt âm thanh đinh tai nhức óc vang lên khiến cho các học viên còn lại
trong lớp phải nhăn mặt. Thái Huy đứng ra giữa hắng giọng:
- Hai người có thôi đi không hả?
Bốp.
Dĩ nhiên là cuốn sách Tiếng Anh cuối trên tay Vi dành cho cái đầu của cậu bạn,
nhỏ chống nạnh hai tay, nguýt dài:
- Đây không thích làm gì được nhau.
- Bà đúng là không phải con gái.
Trước khi Vi định lên tiếng phản đối gay gắt lời Huy thì Nhật Nam đã ném cho cả
ba một cái nhìn không mấy thiện cảm, cậu lăm le xuyên mắt qua chỗ Thế Bảo và Ngọc
Vi, cuối cùng dừng lại chỗ Thái Huy đang đứng:
- Muốn cãi nhau phải không?
Ngọt quá. Ngọt đến mức da gà da vịt của Vi dựng đứng lên hết. Nhỏ cười xuề xòa,
khẽ rút về một bên đứng sau lưng Cát Anh, nhìn Nam với ánh mắt trìu mến:
- Ấy ấy, bí thư bớt giận, bọn tớ tranh luận chứ đâu có cãi nhau.
- Đúng đúng.
Thế Bảo gật đầu lia lịa, cảm tưởng như cái đầu có thể lúc lắc. Vi giương mắt
lên, hằm hằm nhìn cậu bạn:
- Ai cho ông nói theo tôi hả?
- Lại định xâu xé phải không?
Nam "ác bá" lại một lần nữa lên tiếng, choáng át khí thế hừng hực của
cả hai bên, cậu đưa mắt về nhìn cả lớp sau đó từ từ phán:
- Chiều nay, hai giờ... chúng ta đi chơi.
Cả lớp gật đầu cái "rụp" vẻ như đang tuân lệnh, dù trong lòng đang
vui đến mức muốn nhảy lên ôm cho Nam vài phát.