Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 1) - Chương 16 - Phần 1
Chương 16
Vạ lây
Sướng An cung và Đường Lê cung cách nhau không bao xa, tôi
theo Huyền Lăng ngồi xe kéo đi đến, từ xa đã nhìn thấy cả Sướng An cung đèn
đuốc sáng trưng như ban ngày. Chủ nhân của Sướng An cung là Phùng Thục nghi sớm
đã biết tin, dẫn toàn bộ phi tần và cung nhân hầu hạ ra đứng chờ ngoài cửa
trước. Thấy ngự giá đi đến, mọi người vội quỳ xuống thỉnh an. Huyền Lăng cho mọi
người đứng dậy rồi mới hỏi: “Tình hình sao rồi?”
Phùng Thục nghi vội bẩm: “Thái y đang ở bên trong cứu chữa,
đến giờ Huệ Tần vẫn chưa tỉnh.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thần thiếp đã
sai người đi bẩm báo Hoàng hậu nương nương rồi.”
“Ừ, giờ này chắc Hoàng hậu đã ngủ rồi. Phái thêm người sang,
bảo Hoàng hậu không cần ghé qua đây nữa.”
“Thưa vâng!” Phùng Thục nghi vâng dạ, nội giám lập tức hấp
tấp lui xuống, đi truyền lời.
Huyền Lăng quay sang các phi tần, nói: “Thái y đã đến nơi,
đông người thế này cùng tiến vào sẽ bận việc thêm. Các nàng hãy về nghỉ trước
đi, Thục nghi và Hoàn Tần cùng trẫm vào xem sao.”
Chủ điện của Sướng An cung là nơi ở của Phùng Thục nghi, Tồn
Cúc đường của My Trang nằm ở mé tây chủ điện. Đám thái y thấy Hoàng đế tới vội
vã quỳ mọp xuống hành lễ. Huyền Lăng vung tay cho phép họ đứng dậy. Lúc này,
tôi không kìm được nữa, hấp tấp hỏi: “Tình hình của Huệ Tần tỷ tỷ ra sao rồi?”
Giang thái y đứng đầu vội thưa: “Bẩm Hoàng thượng và Hoàn
Tần tiểu chủ, Huệ Tần tiểu chủ đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là ngộp nước nên bị
kinh hãi, do đó nhất thời vẫn chưa tỉnh lại được thôi.” Nghe thái y nói vậy,
tôi mới thở phào một hơi, tay nắm chặt thành nắm đấm suốt dọc đường giờ mới
buông lỏng ra được, nhưng do khi nãy siết chặt quá, các đốt ngón tay vẫn còn tái
nhợt.
Giang thái y nghe Huyền Lăng “à” một tiếng, bèn nói tiếp:
“Chúng thần đã kê xong phương thuốc, Huệ Tần tiểu chủ điều dưỡng theo đó thì sẽ
sớm khỏe lại thôi. Chỉ có điều...” Giang thái y hơi do dự.
“Chỉ có điều cái gì?” Hoàng đế vặn lại: “Nói chuyện đừng có
ấp a ấp úng như vậy.”
Giang thái y vâng theo: “Vâng ạ, vâng ạ, tiểu chủ bị kinh
hãi quá lớn, e là phải điều dưỡng khá lâu mới hoàn toàn khôi phục lại tinh
thần.”
“Đã vậy thì các ngươi càng phải chú tâm hầu hạ, không được
phép sơ sót.”
Đám thái y vâng vâng dạ dạ, thấy Huyền Lăng không nói gì
thêm mới dám lui xuống.
Tiến vào bên trong, thị nữ hầu cận My Trang là Thải Nguyệt
và Bạch Linh mặt vẫn còn vương lệ, quỳ bên giường, tíu tít giúp My Trang thay y
phục bị ướt rồi dùng nước nóng lau trán. Bọn họ thấy chúng tôi tiến vào thì vội
vàng hành lễ.
Ba người đứng bên giường nhìn. Huyền Lăng và Phùng Thục nghi
còn bình tĩnh, tôi không nhịn được, cúi người quan sát My Trang thật kĩ.
My Trang tuy đã thay đổi y phục nhưng mái tóc vẫn còn ẩm
ướt, chiếc gối mềm nhồi bông màu vàng nhạt sậm đi vì vết nước loang lổ. Sắc mặt
tỷ ấy trắng bệch, so với rèm châu và chăn gấm đỏ tía càng thêm nhợt nhạt đến kỳ
dị. Vì tỷ ấy vẫn còn hôn mê bất tỉnh, đến vẻ nhợt nhạt nhìn cũng chẳng chân
thực chút nào, tựa như lớp sa mỏng phủ lên gương mặt, mờ ảo bất định. Một giọt
nước lăn khỏi sợi tóc mai rủ trên trán, lướt qua lỗ tai rồi đọng lại trên hạt
châu vàng xỏ ở cuối hoa tai của tỷ, chỉ hơi lay động mà không chịu rơi xuống,
lay lay lắt lắt, khiến My Trang càng giống như một chiếc lá khô nằm bất động
trên chiếc giường gấm vóc, chẳng có chút sinh khí.
Mũi tôi cay sè, khóe mắt ướt đẫm. Phùng Thục nghi trước giờ
đoan trang, tự chủ, thấy tình trạng My Trang như vậy cũng bất giác sinh lòng
thương cảm, cầm khăn tay khẽ chấm chấm nước mắt. Huyền Lăng không nói tiếng
nào, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn một lượt đám cung nhân đang đứng hầu bên
trong. Ánh mắt y lướt đến đâu, đám cung nhân bất giác đổi ngay sắc mặt, vội vã
cúi đầu.
Huyền Lăng không thèm nhìn bọn họ nữa, cất tiếng hỏi: “Các
ngươi hầu hạ tiểu chủ thế đấy hả?” Giọng nói bình thản như ngày thường, không
hề gằn giọng quát mắng, thế nhưng đám cung nhân nghe thấy liền sợ phát khiếp,
quỳ mọp xuống đất.
Phùng Thục nghi sợ Huyền Lăng nổi giận ảnh hưởng tới sức
khỏe, vội quay đầu nhìn đám cung nhân đang quỳ dưới đất, quát hỏi: “Còn không
thuật lại chuyện gì đã xảy ra! Đang yên đang lành sao Huệ Tần lại rơi xuống
nước?”
Thải Nguyệt và một tên nội giám tên Tiểu Thi sợ đến giật bắn
mình, lết gối đến trước mặt Huyền Lăng, khóc lóc thưa: “Bọn nô tài cũng không
rõ vì sao.”
Phùng Thục nghi thấy câu trả lời khả nghi, bất giác liếc mắt
nhìn sang Huyền Lăng, thấy Huyền Lăng khẽ gật đầu ra hiệu cho mình tiếp tục
hỏi, nàng ta bèn cất giọng tức giận: “Nói nhảm nhí! Tiểu chủ xảy ra chuyện lớn
thế này, sao có chuyện nô tài hầu cận lại không biết tí gì cơ chứ!”
Phùng Thục nghi trước giờ đối đãi với cung nhân hết sức ôn
hòa, hôm nay thấy nàng ta nổi nóng, lại có Hoàng đế ở bên, Tiểu Thi sợ đến mềm
nhũn người, vội vã dập đầu bình bịch, van xin: “Nô tài oan uổng, nô tài thực
tình chẳng biết gì. Buổi tối, nô tài cùng Thải Nguyệt cô nương đi theo tiểu chủ
đến Mật Tú cung hầu chuyện Hoa Phi nương nương. Lúc quay về, có đi ngang qua hồ
Thiên Lý, mỗi lần tiểu chủ đi qua hồ Thiên Lý này đều muốn cho cá ăn nên nô tài
vội đi lấy thức ăn cho cá. Ai ngờ nô tài mới đi được nửa đường đã nghe ồn ào
rằng tiểu chủ rơi xuống nước.”
“Thế Thải Nguyệt đâu?”
Thải Nguyệt nức nở thưa: “Hà Nhi trong cung của Hoa Phi
nương nương nói có mấy khối mực tốt đưa cho tiểu chủ dùng, nhưng khi nãy quên
mất chưa đưa, bảo nô tỳ đi lấy.”
“Nói vậy thì lúc Huệ Tần rơi xuống nước, hai người các ngươi
đều không có ở bên cạnh sao?” Phùng Thục nghi hỏi xong, lén ngẩng đầu nhìn sang
Huyền Lăng. Ánh mắt Huyền Lăng nghiêm nghị hẳn lên, Phùng Thục nghi vội cúi
xuống.
Đang định hỏi tiếp thì nghe bên ngoài có người thông báo Hoa
Phi đã đến. Cũng khó trách, hồ Thiên Lý, nơi My Trang rơi xuống chỉ cách Mật Tú
cung của nàng ta có một hai trăm bước, tính ra vẫn nằm trong địa phận cung cấm
của nàng ta. Nàng ta lại là phi tử có địa vị cao nhất sau Hoàng hậu, giúp đỡ
Hoàng hậu quản lý lục cung, đương nhiên là phải vội đến hỏi thăm.
Hoa Phi thấy Huyền Lăng ở đó, liền mỉm cười duyên dáng, tiến
tới hành lễ ra mắt. Huyền Lăng hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, nàng đến đây làm gì?”
Mặt Hoa Phi lộ vẻ lo âu, nàng ta thưa: “Thần thiếp nghe nói
Huệ Tần muội muội rơi xuống nước, lo lắng đến mức không biết làm sao, vội vàng
chạy sang đây xem thử. Huệ Tần đã khỏe hơn chút nào chưa ạ?”
Huyền Lăng chỉ qua phía giường: “Nàng tự đến mà xem.”
Hoa Phi tiến lại gần xem thử rồi nức nở than: “Như vậy sao
được chứ? Nhan sắc như hoa như ngọc thế này mà phải chịu khổ sở quá!”
Phùng Thục nghi bèn khuyên: “Hoa tỷ tỷ đừng buồn lo quá!
Thái y bảo chỉ cần tỉnh dậy là không sao cả.”
Hoa Phi rút khăn tay chấm chấm nơi mũi rồi quay đầu hạch hỏi
Thải Nguyệt và Tiểu Thi: “Lũ hồ đồ kia! Hầu hạ tiểu chủ nhà các ngươi ra sao mà
khi không lại xảy ra họa lớn thế này, khiến Hoàng thượng quan tâm, lo lắng.”
Huyền Lăng lạnh lùng quét mắt nhìn sang Thải Nguyệt và Tiểu
Thi, chầm chậm nói dằn từng tiếng: “Đồ vô dụng!”
Hoa Phi nghe y nói vậy, bèn vội vã thưa: “Thứ nô tài này lưu
lại bên cạnh Huệ Tần chỉ vô dụng mà thôi, chúng sao biết cách hầu hạ chủ nhân
chu đáo được, chỉ e về sau sẽ xảy ra không ít chuyện không may nữa. Thần thiếp
nghĩ hay là tống chúng đến Bạo thất cho xong.” Tôi thầm hít một hơi ớn lạnh,
Bạo thất là nơi cung nhân phải chịu mọi khổ cực, sống chẳng bẳng chết, chưa đến
vài ba tháng không bị hành hạ đến chết thì cũng tìm cách tự tử cho xong, hiếm
có ai sống sót ra khỏi đó. Hoa Phi đã đề nghị như vậy, e là Thải Nguyệt và Tiểu
Thi chẳng có mạng trở ra.
Lời khai của Thải Nguyệt và Tiểu Thi khiến lòng tôi hết sức
hỗn loạn, nghi ngờ. Tiểu Thi chẳng nói làm gì nhưng Thải Nguyệt là a đầu trong
nhà của My Trang, do tỷ ấy dẫn theo vào cung, chẳng khác gì tâm phúc của tỷ.
Nếu mất nó, tỷ sẽ phải chịu không ít tổn thất. Giờ nghe Hoa Phi đề nghị như
vậy, tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn, bất giác buột miệng ngăn cản: “Không
được đâu!”
Huyền Lăng, Hoa Phi và Phùng Thục nghi đồng loạt quay sang
nhìn tôi, nhất thời tôi chỉ đành vắt óc suy nghĩ, tìm lý do biện hộ cho họ:
“Thải Nguyệt và Tiểu Thi tuy có sơ sót khi hầu hạ Huệ tỷ tỷ, nhưng chuyện xảy
ra quá bất ngờ, không thể hoàn toàn trách bọn họ được. Thay vì xử phạt hai
người họ, chi bằng lệnh cho họ lấy công chuộc tội, hầu hạ đến khi tỷ tỷ tỉnh
lại.”
Hoa Phi nhìn tôi, cười nhạt: “Sao Hoàn Tần muội muội lại cho
rằng không cần phạt chúng, công không đáng thưởng vậy? Nếu dễ dàng bỏ qua cho
hai tên nô tài này, hậu cung sẽ khó tránh khỏi những lời bàn ra tán vào, cho
rằng có tội chỉ cần chuộc tội là đủ, không sợ chịu phạt nữa.”
Tôi chậm rãi đối đáp lại: “Thưởng phạt thích đáng đương
nhiên là phương pháp đúng đắn. Chỉ là muội muội cho rằng, trước giờ, Thải
Nguyệt và Tiểu Thi vẫn theo hầu Huệ tỷ tỷ. Thải Nguyệt lại là người Huệ tỷ tỷ
dẫn theo từ nhà vào cung, nếu bây giờ phạt bọn họ vào Bạo thất, chỉ e bên người
tỷ tỷ chẳng còn kẻ hầu nào đắc lực nữa, cũng không biết cách chăm sóc cho tỷ tỷ
mau khỏe, ngược lại còn ảnh hưởng xấu đến quá trình dưỡng bệnh của tỷ tỷ nữa.”
Hoa Phi cười phì một tiếng: “Loại nô tài này đến chăm sóc
Huệ Tần chu toàn cũng không làm được, sao có thể để bọn chúng tiếp tục ở lại
hầu hạ cơ chứ! Xem ra Hoàn Tần đã yên lòng quá sớm rồi đấy!” Nói xong lại lạnh
lùng thêm vào: “Huống chi hồ Thiên Lý cách Mật Tú cung của ta chưa tới trăm
bước, trong phạm vi cung cấm của bản cung xảy ra chuyện, bản cung sao có thể dễ
dàng bỏ qua được.”
Tôi càng nghe càng thấy không ổn, trong lòng nảy ra suy tính
riêng. “Thưởng phạt công bình là chuyện đương nhiên, nhưng nếu nương nương giết
chết bọn họ, người không biết sẽ cho rằng chuyện xảy ra ở gần Mật Tú cung ảnh
hưởng đến uy nghiêm của nương nương nên nương nương mới tức giận như thế, chứ
không phải vì lý do Huệ Tần rơi xuống nước nên mới xử phạt bọn họ. Lấy mạng của
hai tên nô tài là chuyện nhỏ nhưng ảnh hưởng đến danh dự của nương nương lại là
chuyện lớn. Hy vọng nương nương suy nghĩ cho kĩ.”
Khóe mắt của Hoa Phi ánh lên tia hàn quang, khẽ nghiến răng
trầm tư.
Nói xong, tôi nhìn sang Huyền Lăng, nếu y không lên tiếng
thì những gì tôi nói nãy giờ cũng chỉ là vô ích. Quả nhiên, y mở miệng: “Hoàn
Tần nói cũng có lý. Giờ cứ tạm thời tha mạng cho bọn chúng, nếu Huệ Tần không
tỉnh lại thì tống chúng vào Bạo thất cũng chưa muộn.”
Huyền Lăng đã lên tiếng, Hoa Phi không thể phản bác gì thêm.
Thải Nguyệt và Tiểu Thi thấy tôi và Hoa Phi tranh chấp thì đã sớm run sợ đến
ngẩn cả người. Phùng Thục nghi phải nhắc nhở đến hai lần, bọn họ mới định thần
lại mà tạ ơn. Tôi khẽ thở phào một hơi, cũng còn may!
Thấy mặt Hoa Phi vẫn còn vẻ căm phẫn, tôi chợt nảy ra một ý,
chẳng phải Hoa Phi muốn giết người của bọn tôi sao, vậy tại sao không dùng
chiêu của nàng ta để đối phó với nàng ta cơ chứ. Tôi tiến lại gần Huyền Lăng,
khẽ thưa: “Thần thiếp có một câu không biết có nên nói ra hay không?”
“Nàng nói đi!”
“Nguyên nhân Huệ Tần tỷ tỷ rơi xuống nước hiện giờ vẫn chưa
rõ ràng, nhưng nhất định là do bọn thị vệ cứu hộ không kịp thời nên mới bị ngộp
nước quá lâu, dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Theo ý của thần thiếp, hay là rút hết đám
thủ vệ của Mật Tú cung, thay bằng một nhóm khác. Nếu không, lần này là Huệ Tần
tỷ tỷ, nhưng nếu lần sau bọn chúng không cẩn thận, làm bị thương Hoa Phi nương
nương thì sao đây?”
Hoa Phi nghe tôi nói như vậy bèn lập tức xen vào: “Không
phải ban nãy Hoàn Tần nói muốn lấy công chuộc tội sao? Sao bây giờ lại muốn đổi
thị vệ trong cung uyển của ta, chẳng phải thưởng phạt quá sức không công bình
sao? Tự chuốc lấy hiềm nghi lấp liếm sai trái của mình.”
Tôi tủm tỉm cười thưa: “Hoa Phi nương nương quá lo xa rồi. Muội
cũng chỉ lo lắng cho nương nương mà thôi. Hoàng thượng trước giờ yêu thương,
quý trọng nương nương, sao có thể để đám nô tài sơ suất, lười biếng đó bảo vệ
cung cấm của nương nương, đặt nương nương vào chỗ hiểm mà chẳng thèm quan tâm
cơ chứ? Huống hồ, chỉ là đổi một toán thị vệ khác chứ không tính là trừng
phạt.” Tôi quay sang Huyền Lăng, thưa: “Thần thiếp ngu dốt, Hoàng thượng xin
đừng cười chê thần thiếp kiến thức hạn hẹp.”
Huyền Lăng đáp: “Nàng nói đúng lắm. Suýt nữa trẫm đã bỏ qua
điểm này. Vậy thì cứ để ngày mai, Lý Trường sắp xếp đổi một đám thị vệ khác
sang bảo vệ Mật Tú cung.”
Hoa Phi mặt mày u ám, cố nhẫn nhịn không nhìn về phía tôi,
nhưng nàng ta cũng biết tình thế không thể xoay chuyển được nữa, đám thị vệ
thân cận của nàng ta nhất định sẽ bị chuyển đi, bèn không tranh cãi thêm nữa.
Nàng ta đổi bộ mặt tươi cười, nói với Huyền Lăng: “Đa tạ Hoàng thượng vẫn còn
nhớ đến thần thiếp!”, rồi nói tiếp: “Thần thiếp có đem theo hai củ nhân sâm
thượng hạng, rất thích hợp để điều dưỡng và an thần. Phải gọi người sắc cho Huệ
Tần uống để bồi dưỡng mới được.”
Huyền Lăng gật đầu hài lòng: “Hoa khanh, nàng cả ngày lo
lắng mọi chuyện trong lục cung, khuya thế này vẫn còn phải vất vả, thôi quay
trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Hoa Phi dịu dàng cười duyên: “Hoàng thượng ngày mai cũng có
buổi chầu sớm, không nên lo nghĩ nữa. Lúc thần thiếp rời cung, có lệnh cho các
cung nữ nấu một chung gà rừng hầm nhân sâm tím, giờ chắc sắp xong rồi. Hoàng
thượng ghé qua dùng một ít rồi hẵng nghỉ ngơi.”
Huyền Lăng cười nói: “Nàng chu đáo quá, giờ trẫm cũng hơi
đói rồi!” Rồi y quay sang nhìn tôi. “Hoàn khanh, nàng cũng đi cùng, dùng thử
chút đi. Món ăn trong cung của Hoa khanh có thể nói là đứng đầu trong hậu cung
này đó.”
Hoa Phi chỉ khẽ cười: “Hoàng thượng nói vậy thật khiến Thế
Lan thiếp xấu hổ. Muội muội cùng đi luôn nhé!”