Mạc đạo vị liêu quân tâm túy - Phiên ngoại 2 + 3 (Hết)

PHIÊN NGOẠI 2

TẤN HOA - ẤN THƯƠNG – ẤN DOANH

Rất nhiều năm trước, Tấn Long vốn là một thiếu niên ôn hòa, bề ngoài sáng sủa, tâm tư lại tinh tế, tỉ mỉ.

Lúc còn trẻ, hắn từng cùng hai hài tử của đại thần là Ấn Thương, Ấn Doanh xuất cung tầm sư học nghệ. Sư phụ là một nữ tử từng bị người ta ruồng bỏ nên nảy sinh tâm lý biến thái, tính cách thất thường nhưng võ công lại rất cao siêu.

Nàng mỗi ngày đều vắt hết óc nghĩ đủ biện pháp để gây khó dễ, tra tấn hắn và Ấn Thương nhưng lại đối xử không tệ với Ấn Doanh.

Bởi vì sư phụ biến thái mà tâm lý của hắn cũng bị ánh ảnh, thời gian dần trôi, hắn cũng không biết rằng hắn đối với tất cả nữ nhân trên thế gian không hề có chút hứng thú nào

Hắn từ nhỏ đã là hoàng tử Lăng quốc, bởi vì lanh lợi đáng yêu nên được Lăng hoàng yêu thương nhất trong đám con cái, thân phận cao quý, chưa từng chịu bất kỳ cực nhọc nào.

Nhưng từ khi nhập môn, hắn giống như từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, ngày nào cũng bị dày vò tra tấn. Hắn mỗi ngày không chỉ có luyện võ công mà còn luôn chuẩn bị tinh thần để đối phó với các loại gây khó dễ biến thái của sư phụ biến thái

Nếu không có Ấn Thương trầm ổn luôn ở bên cạnh, chiếu cố, cổ vũ hắn thì không biết hắn làm sao đủ kiên trì để vượt qua khoản thời gian thống khổ này.

...

Cứ như vậy, thời gian dần trôi, hắn cảm giác mình và Ấn Thương ngày càng gần gũi, thân cận. Tình cảm của hắn dành cho Ấn Thương không chỉ có ỷ lại mà ngày càng sâu nặng hơn.

Có đôi khi, dù là chỉ có nửa ngày không nhìn thấy Ấn Thương hắn cũng trở nên nôn nóng, bất an. Hắn không biết mình như vậy có phải bất bình thường hay không, hắn không rảnh để suy nghĩ. Hắn chỉ biết là nếu không có Ấn Thương thì hắn nhất định không thể kiên trì đến tận bây giờ.

Vì vậy hắn cứ mặc cho bản thân chìm đắm trong suy nghĩ mơ hồ, trong tình cảm mông lung để rồi ngày càng không muốn rời xa, ngày càng lún sâu...

Vốn hắn có thể che giấu tình cảm, có thể không phá vỡ quan hệ hiện tại của bọn họ nhưng có một ngày, sư phụ biến thái cố ý đem hắn vào rừng cho độc xá xắn, làm cho Ấn Thương lo lắng cho hắn tới mức hai mắt đỏ ngầu, khi Ấn Thương không để ý tới an nguy của bản thân mà dùng miệng hút máu độc cho hắn thì tình cảm trong lòng hắn rốt cuộc không thể đè nén, không thể kiềm chế được nữa.

Đêm đó hắn sốt cao, thân thể nóng hổi rồi lại như đột ngột rơi vào hầm băng giá lạnh. Ấn Thương vì muốn sưởi ấm cho hắn, liền cởi hết quần áo của hai người, ôm lấy hắn, dùng da thịt sưởi ấm cho nhau vượt qua đêm dài đằng đẵng.

Đêm hôm đó với hắn là khoản thời gian hạnh phúc nhất, đẹp nhất trong cuộc đời.

...

Hắn biết cuộc sống của hắn sau này sẽ ngắn ngủi vô cùng, cho nên hắn quyết định sẽ trân trọng khoản thời gian ở chung này, sẽ tuyệt không hờn dỗi với Ấn Thương.

Nhưng hắn lại không phải là nhà tiên tri.

Sau đêm hôm đó, trải qua khoản thời gian thăm dò, hắn rốt cục có thể khẳng định, không chỉ có mình hắn đơn phương. Ấn Thương cũng có cảm giác với hắn, khi đó hắn quyết định đem tâm ý của mình nói với Ấn Thương, muốn cho bọn họ gần gũi với nhau hơn, thân mật hơn.

Nhưng khi hắn bày tỏ tình cảm với Ấn Thương thì Ấn Thương cho dù không như hắn nghĩ thì cũng không ngờ phản ứng lại quá mức kịch liệt.

Ấn Thương bắt đầu e sợ, trốn tránh hắn.

Hắn không cam lòng, hắn muốn biết nguyên, hắn rõ ràng cảm giác được trong lòng Ấn Thương cũng có hắn.

Thế nhưng hắn càng tìm hiểu, Ấn Thương càng tránh xa hắn, cho đến một ngày Ấn Thương rốt cục không né tránh hắn nữa làm cho hắn cao hứng suýt nữa thì hát lên.

Nhưng mà hắn lầm rồi, Ấn Thương không né tránh hắn không phải vì sẽ đáp lại tình cảm của hắn mà muốn hắn đối xử tốt với muội muội Ấn Doanh bởi vì nàng thích hắn.

Hắn nghe xong, nhịn không được cười không ngừng, cười đến cuối cùng lệ rơi đây mặt.

Ấn Thương không trốn tránh hắn là vì muốn nói cho hắn biết muội muội mình thích hắn, muốn hắn đối xử tốt với nàng. Hắn rất muộn biết, trong lòng Ấn Thương, hắn thực ra là thế nào.

Hắn hờn dỗi đáp ứng, hờn dỗi chấp nhận tâm ý của Ấn Doanh.

Nếu hắn biết cuộc đời của bọn hắn rất ngắn ngủi thì khi đó hắn nhất định sẽ không hờn dỗi với Ấn Thương, nhưng hắn không có tài tiên tri nên căn bản không thể nào biết được chuyện sau này.

Tính tình của hắn bắt đầu dần dần trở nên thô bạo, tính cách của hắn bắt đầu trở nên quái đản. Hắn hỉ nộ vô thường, lòng hắn cứng rắn như đá. Mà tất cả chẳng qua là vì hắn muốn trả thù vì Ấn Thương không đáp lại tình cảm của hắn.

Hắn có thể tinh tường cảm giác được, hắn càng trở nên như vậy, Ấn Thương lại càng đau lòng. Mỗi khi thấy Ấn Thương vì mình mà đau lòng, trong lòng hắn lại dâng lên khoái cảm.

Hắn biết rõ, Ấn Thương cũng biết rõ là hắn có tình, thế nhưng vì e ngại luân thường đạo lý, vì hạnh phúc của muội muội mà Ấn Thương buộc mình trở nên vô tình.

Nhưng mà Ấn Thương như thế đối với hắn mà nói vô cùng nhẫn tâm.

Vài năm sau, khi bọn họ xuất môn về lại hoàng cung, hắn được lập làm thái tử, Ấn Thương lại thỉnh cầu phụ hoàng để hắn trở thành thị vệ của Tấn Hoa đệ đệ hắn.

Hắn biết rõ là Ấn Thương quyết tâm rời xa mình.

Vì vậy hắn lại hờn dỗi lập Ấn Doanh làm phi tử.

Nhưng hắn không hề thích nàng, tình cảm như huynh muội từ lúc thiếu niên cũng vì sự xa cách của Ấn Thương mà biến mất.

Hắn bắt đầu dùng Ấn Doanh làm quân cờ, thỉnh thoảng dùng nàng để ép Ấn Thương không thể không tiến cung gặp hắn.

Hắn nghĩ mãi cũng không thông, rõ ràng là có tình cảm, rõ ràng đêm đó bọn họ từng khắng khít, thân mật như vậy sao bây giờ lại đến tình cảnh này, làm tổn thương lẫn nhau.

Hắn cho rằng Ấn Thương vĩnh viễn không nói thật với mình, cho đến khi Ấn Thương bị Uông Chiến Thắng đả thương, đã nép vào lồng ngực hắn, nắm chặt tay hắn, khẩn cầu hắn đừng báo thù.

Hắn biết rõ là Ấn Thương sợ hắn đánh không lại Uông Chiến Thắng mà thiệt mạng. Ấn Thương tựa vào ngực hắn, giọng đứt quãng nói cho hắn biết trong lòng của hắn từ trước tới giờ luôn có hắn, vẫn luôn có hắn cũng chỉ có một mình hắn. Ấn Thương đối với hắn cũng như hắn đối với Ấn Thương, mãnh liệt mà chấp chất.

Nhưng vì hắn sẽ trở thành hoàng đế của Lăng quốc cho nên phải đè nén lòng mình lại, thử nghĩ thái tử của một quốc gia sao có thể là kẻ đồng tình luyến ái?

Rốt cuộc hắn cũng biết được trong lòng Ấn Thương có hắn, tình cảm cũng không phải như phù vân thoáng qua mà nặng tựa thái sơn.

Ấn Thương trong ngực hắn dần trở nên lạnh buốt, hắn thật muốn nói cho Ấn Thương biết, vương vị, thiên hạ... thực ra hắn đều không cần, cái hắn muốn nhất là được cùng Ấn Thương ở chung một chỗ, dù chỉ một ngày thôi cũng đủ rồi.

Hắn thủy chung không có phước phận này.

Nếu có thể quay ngược thời gian trở lại, nếu hắn biết nhân sinh của bọn họ sẽ rất ngắn ngủi thì hắn nhất định sẽ không hờn dỗi với Ấn Thương, nhất định không.

Sáng hôm sau.

Lăng hoàng Tấn Long quyết đấu cùng Uông Chiến Thắng, trọng thương, bỏ mình.

Phi tử Ấn Doanh của Lăng hoàng trong vòng một đêm trải qua cái chết của ca ca và phu quân cũng không còn lưu luyến nhân thế nữa, mỉm cười tự sát theo.

Nhưng mà trong tươi cười kia, ai biết được tư vị thực sự là thế nào, có khổ, có ngọt, có bắt đắc dĩ, cũng có bi thương, buồn bã.

PHIÊN NGOẠI 3

TẤN HOA SAU KHI RƠI XUỐNG NÚI

Khi hắn tỉnh dậy đã quên hết mọi chuyện.

Không nhớ nổi vì sao mình bị hôn mê, không nhớ được sao mình lại rơi xuống núi, càng không biết mình tên họ là gì, chỉ thấy trước mắt là một đám hòa thượng và ni cô không tranh với đời.

Một đám, chính xác hơn là bốn người. Một hòa thượng tuổi trung niên, một hòa thượng trẻ tuổi và hai ni cô cũng trẻ tuổi.

Bốn người giống nhau hai điểm. Một: cả bốn đều là người xuất gia. Hai, bất luận giới tính, tuổi tác thì cả bốn đều xinh đẹp như hoa, quý khí bất phàm.

Thoạt nhìn thì coi như hài hòa, nhìn kỹ thì là hài hòa một cách quỷ dị.

Người xuất gia thì nên tứ đại giai không, thế mà một đám nam nữ lẫn lộn tu hành cùng một chỗ, quả là trước giờ hắn chưa từng thấy.

Trước đây chưa từng gặp? Cái từ này, hiển nhiên không thích hợp trong tình cảnh hiện tại của hắn. Đám hòa thượng ni cô kia nói cho hắn biết hắn hôn mê đã hơn một tháng, đã quên sạch những chuyện trước đây, bởi vậy mấy từ “Trước đây chưa từng thấy” đúng là không thích hợp với hắn.

Mấy hòa thượng ni cô này, hàng ngày ngoài tụng kinh niệm Phật thì cùng nhau đánh cờ.

Ai thua thì phải tới khuyên nhủ hắn xuất gia, khuyên hắn quên hết chuyện hồng trần, buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật.

Thực ra hắn cũng không bài xích việc cạo đầu, hắn có tóc cũng được mà không cũng chả sao, hắn cũng không nhất thiết phải lưu luyến trần thế, chỉ là trong lòng hắn vẫn cảm giác có gì đó chưa buông bỏ được. Vì vậy mặc kệ bốn người này ra sức thuyết phục, hắn vẫn không nghe theo.

Trong bốn người này hình như có hai người quen biết hắn, vị hòa thượng trẻ tuổi cùng ni cô dung mạo kém một chút ngẫu nhiên sẽ gọi hắn là Tấn Hoa, chẳng lẽ đó là tên của hắn sao?

Như vậy, trước khi mất trí nhớ, hắn là một người như thế nào?

Hắn trăm phương ngàn kế tìm cách cạy miệng hai người kia. Nữ ni cô thì thản nhiên, mặc kệ hắn hỏi gì cũng coi như không nghe, quay đầu đi chỗ khác. Nam hòa thượng kia thì khác, mỗi khi nghe hắn hỏi thì vẻ mặt hiện lên thần sắc áy náy.

Hắn bắt đầu sinh nghi ngờ, chẳng lẻ hòa thượng trẻ tuổi tuyệt sắc này là người đã hại hắn trước kia?

Hắn cứ mơ mơ hồ hồ như vậy cho đến một ngày, nhìn thấy bánh bao thì trí nhớ như thủy triều dâng, cuồn cuộn ào ạt hiện lên trong đầu hắn.

Hắn nhớ ra hắn là Tấn Hoa, là vương gia Lăng quốc.

Thực ra hắn còn biết hắn muốn được gọi bằng một cái tên khác: ca ca chốc đầu.

Trí nhớ khôi phục, hắn đi ra ngoài sân nhìn bốn người đang chơi cờ, nhẹ giọng gọi tên từng người.

Lão hòa thượng, lại là hoàng đế Mẫn quốc.

Hòa thượng trẻ tuổi tuyệt sắc là Vân Tố.

Ni cô tuyệt sắc là Kim Thiên Hương.

Ni cô kém hơn một chút là Lạc Y.

Khó trách trước kia hắn luôn cảm thấy có gì đó quỷ dị nói không nên lời.

Bốn người, ngày xưa đứng ở lập trường khác nhau, quốc gia cũng khác nhau, hoặc là tranh giành đấu đá, hoặc là giương cung bạt kiếm, hoặc là ái mộ tính toán... không ngờ sau khi xuất gia lại có thể ở cùng một chỗ với nhau, ăn chay đánh cờ, tụng kinh niệm Phật.

Thấy hắn ngạc nhiên khó hiểu, mọi người lại coi như không có gì. Bốn người kia giống như đã tu luyện thành tinh, thản nhiên nói cho hắn biết ngày xưa vì không bỏ được thế tục quá nhiều chấp niệm, mà những chấp niệm này lại dây dưa với nhiều lợi ích cho nên giữa bọn họ mới có nhiều mâu thuẫn, xung đột. Nhưng bây giờ, mọi người đã sớm buông bỏ hết thảy, tứ đại giai không, vô oán vô hận, tình yêu cùng danh lợi trong mắt họ đã sớm thành mây bay gió thổi. Hôm nay mọi người đều là đệ tử của Phật, cho nên không để ý tới tuổi tác, giới tính cùng thân phận mà kết bạn cùng nhau vân du tứ hải.

Tấn Hoa bừng tỉnh, cơ hồ là lập tức buông bỏ bánh bao trong tay cùng chấp niệm trong lòng, tắm rửa thay quần áo, cắt tóc tu hành, pháp danh Vô Niệm.

Từ nay về sau trên đời không còn ca ca chốc đầu nữa, từ nay về sau hắn muốn triệt để buông bỏ tình cảm với nàng.

Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Mai –vuthungoc– H.y
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Báo cáo nội dung xấu