Hẹn ước - Chương 09 + 10

Chương 9

Lại mất thêm một giờ
để trở về Hoa Khải Kim, Dương Chiêu để xe trong gara, xách cái chân giả
lên nhà.

Đây là lần đầu tiên
cô vác một cái chân người về nhà, trên đường đi cô cũng không kìm lòng được, tránh
né những người qua lại.

“Sao nó nặng thế này...”
Dương Chiêu xách một lúc đã thấy cánh tay hơi mỏi. “Cái này làm bằng vật liệu
gì đây?” Cô giơ bàn tay còn lại gõ vào cái đùi, âm thanh thật trầm, cô cảm thấy
chất liệu của cái chân giả này không tốt lắm.

Về tới nhà, cô dựng
cái chân giả ở một góc tường, sau khi đặt xuống cô còn hào hứng đứng bên cạnh
đo chiều dài với chân mình. Đo xong, cô cũng không bất ngờ phát hiện cái chân
giả này dài hơn chân mình không ít.

So đo một hồi, Dương
Chiêu ngồi xuống sô pha, đốt một điếu thuốc.

Xuyên qua làn sương
khói mờ ảo, Dương Chiêu nhìn cái chân giả kia, hơi híp mắt lại, không thể nhìn
rõ nét mặt cô.

Tối hôm đó, Dương
Chiêu ngủ không ngon giấc. Cô mơ thấy một giấc mơ, giấc mơ đó đứt quãng chẳng
liền mạch, trong giấc mộng của cô xuất hiện nhiều thứ rất kỳ lạ, lúc cô giật
mình tỉnh giấc đã hơn ba giờ sáng.

Dương Chiêu vò vò
tóc, cô nhấc người ngồi dậy trong bóng đêm.

Khu Hoa Khải Kim
ngày thường không hề ồn ào, ban đêm càng cực kỳ yên tĩnh, Dương Chiêu mơ mơ
màng màng ngồi trong căn phòng rộng lớn trống trải, cô giật mình cảm thấy cách
cư xử của mình đã có chút khác thường.

Cái tên tài xế kia...

Chẳng hiểu vì sao, Dương
Chiêu lại mơ hồ nhớ tới Trần Minh Sinh.

Trong quãng thời
gian tiếp xúc ngắn ngủi, thứ để lại cho Dương Chiêu ấn tượng sâu sắc nhất chính
là gương mặt say ngủ của Trần Minh Sinh.

Lần đầu tiên là ở
nhà cô, anh mua thuốc cho cô xong thì ngồi ngủ trên sô pha.

Lần thứ hai là ở
trung tâm phục hồi chức năng, anh ngủ gục trong lúc truyền nước.

Còn có lúc cô lái xe
đưa anh về nhà, anh ngủ quên trên xe.

Hình như trong hai
ngày nay, Trần Minh Sinh gần như luôn trong trạng thái ngủ say.

“A...” Trong bóng
đêm Dương Chiêu thầm nói: “Có lẽ vì quá ít nói...”

Hôm đó, Dương Chiêu
cứ ngồi đó cho tới lúc trời sáng. Điều thần kỳ là cô không cảm thấy mỏi mệt một
chút nào, ngược lại còn thấy tinh thần rất sảng khoái thoải mái.

Cô đang đợi.

Đợi Trần Minh Sinh.

Dương Chiêu biết
Trần Minh Sinh nhất định sẽ đến tìm cô, anh không giống loại người dư tiền để
có thể sắm thêm một cái chân giả, mà không mang theo chân giả anh căn bản không
thể lái xe.

Cô quả thật đã chờ
được.

Chưa đến tám giờ
Trần Minh Sinh đã lái xe tới. Anh không có thẻ từ, cũng không biết mật mã cổng
vào, đành nhờ bảo vệ liên lạc với Dương Chiêu. Dương Chiêu tự đi xuống lầu gặp
anh.

Trước khi xuống cô
cất chân giả của anh đi.

“Cô Dương...”

Trần Minh Sinh đã
thay quần áo, anh mặc một chiếc áo bảo vệ tay dài màu xanh xám, bên dưới mặc
một chiếc quần vải bố, ống quần bên phải kéo lên cao, giắt trên đai lưng.

Với mùa này mà nói, Trần
Minh Sinh ăn mặc có vẻ hơi mỏng manh.

Dương Chiêu cảm ơn
bảo vệ rồi nói với Trần Minh Sinh: “Anh lên lầu đi.”

Trần Minh Sinh cầm
nạng, nhìn Dương Chiêu nói: “Cô Dương, tôi...”

“Gọi tôi là Dương Chiêu.”

“...”

Dương Chiêu ăn mặc rất tùy tiện, chân còn đang mang dép lê, mái tóc đen
nhánh xuôi theo chiếc áo khoác ngắn tay mỏng, mang theo nét kín đáo
và tinh tế.

Trần Minh Sinh hơi cúi đầu, theo sau Dương Chiêu.

Tới trước cửa phòng, Trần Minh Sinh không có ý định bước vào.

Dương Chiêu quay đầu lại nhìn anh: “Anh vào đi.”

Trần Minh Sinh trả lời: “Tôi không vào đâu, lấy đồ xong tôi sẽ đi ngay.”

Dương Chiêu khoanh hai tay lại, nhìn anh nói: “Không vào thì làm sao mà lấy
được.”

Trần Minh Sinh: “...”

Dương Chiêu cũng không thèm để ý đến anh nữa, quay đầu bước vào phòng
ngủ. Trần Minh Sinh đứng yên tại chỗ tiến thoái lưỡng nan.

Muốn vào nhà thì phải cởi giày, với anh việc cởi giày không phải là
chuyện đơn giản, phải ngồi xuống mới cởi giày được, nhưng anh không muốn cứ vậy
mà ngồi xuống đất.

Một lát sau, Dương Chiêu bước ra khỏi phòng ngủ. Cô thay một chiếc váy
dài màu xanh sẫm, tà váy rũ xuống đến mắt cá chân. Kiểu dáng rất đơn giản, nhưng
cực kỳ tôn dáng người.

Đôi mắt Trần Minh Sinh tối đen lại, anh lẳng lặng nhìn cô.

Dương Chiêu bưng một chén nước lên, uống một hớp rồi thản nhiên nói: “Anh
sao vậy?”

Giọng nói Trần Minh Sinh nặng trĩu khó chịu: “Tôi không vào, chân giả của
tôi đâu.”

Dương Chiêu buông chén xuống, nói với Trần Minh Sinh: “Anh đừng hiểu lầm,
tôi không có ác ý gì cả. Bây giờ anh còn chưa khỏi bệnh nên không thể lái xe.”

Trần Minh Sinh nhíu
mày.

Dương Chiêu lại tiếp
lời: “Chờ bệnh của anh khỏi hẳn, tôi sẽ trả lại cái chân giả cho anh.”

Trần Minh Sinh nhìn
Dương Chiêu một lúc lâu, anh thấp giọng: “Có phải cô đã xen vào việc của người
khác nhiều quá rồi không?”

Dương Chiêu đáp:
“Tùy anh muốn nghĩ thế nào cũng được.”

Khuôn mặt Trần Minh
Sinh mang theo chút giận dữ.

“Chân giả của tôi
đâu?”

Dương Chiêu: “Anh
muốn đi tìm cũng phải vào nhà mới tìm được chứ.”

Trần Minh Sinh hỏi:
“Rốt cuộc cô muốn gì?”

Dương Chiêu bước tới
vài bước đến trước mặt Trần Minh Sinh.

“Bước vào và ngồi
xuống.”

Trần Minh Sinh chăm
chú nhìn Dương Chiêu, cô không hề trang điểm, khuôn mặt mộc thật thanh tú. Cô
không hẳn là xinh đẹp, nhưng trên người cô lại toát ra một loại khí chất rất
độc đáo, nó lạnh lùng như đang muốn làm khó dễ người khác.

Trần Minh Sinh chống
nạng, không hề nhúc nhích.

Dương Chiêu rũ mắt
liếc nhìn qua, thản nhiên nói: “Khỏi cởi giày, anh cứ đi luôn vào đi.”

Trần Minh Sinh: “Trả
đồ cho tôi.”

Dương Chiêu nhíu mày
nhìn anh.

Từng đường nét trên
gương mặt Trần Minh Sinh thật góc cạnh rõ ràng. Anh nhìn Dương Chiêu nói: “Trả
đồ cho tôi.”

Dương Chiêu nhìn
dáng vẻ Trần Minh Sinh, cô không nhịn được bèn bật cười thành tiếng.

“Sao anh lại ngang
bướng vậy chứ.”

Trần Minh Sinh: “Tôi
không muốn nổi giận với cô, cô trả đồ cho tôi đi.”

Dương Chiêu khoanh
tay, lùi về sau hai bước rồi đứng yên tại đó.

“Tôi không trả, anh
muốn nổi giận với tôi kiểu nào đây? Anh đánh phụ nữ sao?”

Trần Minh Sinh không
thể nhẫn nại được nữa: “Cô có bệnh không vậy, cô lấy cái chân giả đó để làm gì
chứ?”

Dương Chiêu đáp: “Để
chờ anh đến.”

Trần Minh Sinh đột
ngột ngẩng đầu.

Bất kể Dương Chiêu
có nói gì thì vẫn luôn duy trì thái độ và ngữ điệu thản nhiên. Cô
bình thản nhìn Trần Minh Sinh, bảo: “Anh vào ngồi đi.”

Có một ý nghĩ hơi
khùng điên nhảy ra trong đầu anh: nếu có một ngày hai người thần kinh cùng
tranh cãi một vấn đề, chắc chắn người nào bệnh nặng hơn sẽ thắng.

Anh chống nạng bước
vào nhà, ngồi xuống chiếc sô pha màu đỏ tươi. Dương Chiêu xoay người bước vào
phòng bếp.

Trần Minh Sinh ngồi
ngay ngắn trên ghế, anh đưa mắt nhìn khắp căn phòng và không hề thấy
cái chân giả ở đâu cả.

Cũng phải thôi, nếu
chủ nhân đã cố ý giấu nó đi thì sẽ không thể khinh địch đến mức để anh nhìn
thấy nó.

Chờ thêm một lát, Dương
Chiêu vẫn chưa bước ra. Trần Minh Sinh do dự không biết có nên gọi cô không.
Nhưng muốn gọi cô thì nên gọi thế nào đây? Là cô Dương hay là Dương Chiêu?

Nhưng kiểu nào thì
anh vẫn không muốn gọi, lúc này lòng anh chỉ thầm muốn cầm cái chân giả rồi
nhanh chóng ra về.

Vào lúc Trần Minh
Sinh chờ đến sắp mất hết kiên nhẫn, Dương Chiêu bước nhanh ra khỏi bếp. Cô nhìn
chăm chăm Trần Minh Sinh, anh bị cô nhìn mà thấy khó hiểu.

“Có chuyện gì vậy?”

Dương Chiêu hỏi:
“Anh đốt lửa bằng cách nào vậy?”

“Gì chứ?”

Dương Chiêu chỉ tay
vào trong phòng bếp miêu tả: “Ngày hôm qua, làm sao anh nấu nước được vậy? Sao
lửa lại không cháy?”

Trần Minh Sinh: “...”

Dương Chiêu: “Có
phải hôm qua anh làm hỏng nó rồi không?”

Trần Minh Sinh quả
thực không còn lời nào để nói với cô gái này, anh vươn tay xách nạng đứng dậy, chỉ
hai bước đã lướt qua cô. Dương Chiêu kinh ngạc phát hiện tuy Trần Minh Sinh chỉ
còn lại một chân, nhưng bước chân của anh vẫn rất dài.

Trần Minh Sinh vào
bếp, Dương Chiêu đi theo sau anh, vừa đi vừa trò chuyện: “Tôi đã bật rất nhiều
lần, nhưng lửa không cháy. Ngay cả tiếng động cũng không có.”

Trần Minh Sinh không
nói lời nào, bước qua vặn vặn cái nút bật lửa.

“Có phải bị hư rồi
không?”

“...”

“Anh chờ chút, để
tôi gọi cho bên sửa chữa, bây giờ vẫn còn trong thời gian bảo hành.”

“Cô không mở van
gas.”

“Hả?”

Trần Minh Sinh giơ
một ngón tay chỉ chỗ bên dưới tủ chén.

“Chưa mở van gas, cô
bật lửa kiểu gì chứ.”

“Van gas?” Dương
Chiêu cau mày, đôi mắt vừa ngờ vực vừa nghiêm túc hỏi: “Ở đâu chứ?”

Vị trí ngón tay Trần
Minh Sinh không hề thay đổi, chỉ thêm hai cái nữa.

Dương Chiêu vòng qua
người anh, mở tủ chén ra, cô khom lưng nhìn vào trong.

“Nó là cái nào vậy?”

Trần Minh Sinh: “Nó có màu xanh lam, vặn ngang qua là được.”

Dương Chiêu đáp: “Thấy nó rồi.” Cô hơi khom người kéo làn váy lên một
chút để chuẩn bị nhoài người xuống dưới tủ chén. Cô hơi cúi người xuống
nhưng tà váy vẫn bị xõa trên nền nhà.

Trần Minh Sinh thở dài, kéo tay Dương Chiêu đứng dậy.

“Hở?”

Trần Minh Sinh: “Để tôi làm cho.”

Dương Chiêu bị anh kéo sang một bên, Trần Minh Sinh thuận tay đưa nạng
qua, Dương Chiêu theo phản xạ đón lấy cây nạng. Trần Minh Sinh hạ thấp chân
ngồi xổm xuống, thò tay vào trong tủ chén, khoảng chừng nửa giây, anh cũng
không thèm nhìn thêm lập tức đứng dậy.

“Được rồi đó.”

Dương Chiêu đưa nạng cho anh, Trần Minh Sinh nhìn cô: “Cô cần đốt lửa để
làm gì?”

Dương Chiêu đáp: “Để hâm sữa đó.”

Trần Minh Sinh không nhịn được nói: “ Bình thường cô hay uống sữa nóng sao?”

Dương Chiêu đáp: “Không.” Cô cầm cái nồi sữa trên bệ bếp lên, đưa cho
Trần Minh Sinh xem: “Không phải hôm qua anh tìm thấy một cái nồi sao, sáng nay
tôi ra ngoài mua sữa, tôi muốn thử một chút...”

Trần Minh Sinh: “...”

Dương Chiêu xoay người quay lại bệ bếp, đổ hết tất cả sữa vào trong nồi, sau
đó lại bắt đầu bật lửa lần nữa. Cô vặn đi vặn lại nút bật bếp lửa, nhưng lửa
vẫn chưa chịu cháy.

Dương Chiêu lại mở tủ chén ra: “Chẳng lẽ chưa vặn được sao?”

Trần Minh Sinh đứng một bên nhìn, chẳng biết nên nói gì, anh vươn một tay
đóng tủ chén lại. Anh nhấn một chút rồi sau đó mới xoay nút bật bếp, ngọn lửa
tách một tiếng rồi bùng lên.

“Chà?” Dương Chiêu liếc nhìn Trần Minh Sinh: “Sao lạ vậy nhỉ? Anh vặn một
cái là có thể dùng được rồi?”

Trần Minh Sinh: “Phải nhấn nó xuống rồi mới xoay.” Dứt lời, lại nhìn
Dương Chiêu đang thử rồi bảo: “Cô vừa làm như vậy là mở khí gas ra, nguy hiểm
lắm.”

Dương Chiêu ừ một tiếng, cuối cùng cô cũng tự mình bật lửa lên được.

“Được rồi.” Cô bưng nồi sữa đặt lên bếp lửa.

Trần Minh Sinh thầm nghĩ từ bé tới lớn anh chưa từng gặp loại phụ nữ nào
thế này cả. Anh tựa người vào bệ bếp, hỏi Dương Chiêu đang chăm chú làm việc:
“Cô chưa từng bước vào bếp phải không?”

Đôi mắt Dương Chiêu nhìn chăm chú nồi sữa đáp: “Tôi chưa bao giờ dùng cái
này.” Tiếp đó cô lại bổ sung: “Tôi chỉ dùng lò vi sóng.”

Trần Minh Sinh hỏi: “Vậy cô còn dựng một gian bếp làm gì chứ?”

Dương Chiêu đáp: “Cái này không phải là tôi làm, đây là nhà trọn gói, tôi
chỉ thuê lại nó.”

Trần Minh Sinh: “Bình thường cô ăn uống thế nào.”

Dương Chiêu nhìn anh: “Tôi gọi bên ngoài.”

Trần Minh Sinh gật đầu, cũng không thèm nói gì nữa.

Chưa được bao lâu, sữa trong nồi đã sôi lên. Dương Chiêu bắc nồi xuống để
sang một bên rồi tắt bếp. Cô bước vào phòng khách lấy một cái ly rồi rót nửa ly
sữa đưa cho Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không cần, cô tự uống đi.”

Dương Chiêu đáp: “Tôi không thích uống sữa.”

Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu với ánh mắt không thể tin được.

“Cô không thích uống sữa vậy cô mua sữa làm gì chứ.”

Dương Chiêu đáp: “Thử nồi.”

Trần Minh Sinh: “...”

Chương 10

Trần Minh
Sinh nhận lấy ly, nhưng anh không uống. Anh cầm ly nói với Dương Chiêu: “Cô
Dương, cô trả lại chân giả cho tôi đi, cứ như thế này tôi bất tiện lắm.”

Dương
Chiêu thản nhiên nói: “Anh cứ dưỡng bệnh cho khỏe đã rồi tôi sẽ trả cho anh.”

Trần Minh
Sinh: “Cô nói có lý lẽ chút đi.”

Dương
Chiêu: “Anh dưỡng bệnh cho khỏe rồi tôi sẽ trả.”

Trần Minh
Sinh hít sâu một hơi, nhìn Dương Chiêu. Dương Chiêu thấp hơn anh gần một cái
đầu, nhưng vẫn ngửa cổ nhìn anh. Ánh mắt của Dương Chiêu hơi lãnh đạm, kết hợp
với vẻ mặt lạnh lùng và giọng nói thản nhiên của cô, làm cho cơn tức của anh
vừa mới bốc lên đã bị giội sạch.

Trần Minh
Sinh quay đầu, đặt chiếc ly lên bàn.”Vậy tôi đi trước, chờ khi nào khỏe hơn tôi
sẽ tới lấy.”

Dương
Chiêu: “Anh phải đi luôn à?”

Trần Minh Sinh gật đầu.

Dương Chiêu: “Vậy uống hết sữa rồi hãy đi.”

Trần Minh Sinh: “Không cần đâu, tôi cũng không
thích sữa.”

Dương Chiêu nhìn ly sữa bị đặt sang bên cạnh, trong
ly vẫn còn hơi nóng bốc lên.

“Được rồi, vậy anh về nhà tĩnh dưỡng đi.”

Theo bản năng Trần Minh Sinh định nói lời cám
ơn, nhưng nghĩ đến chuyện Dương Chiêu giấu chân giả của mình lại không thể thốt
nổi, cuối cùng anh chỉ gật đầu, chống nạng xoay người rời đi.

Dương Chiêu không tiễn Trần Minh Sinh xuống
dưới, cô đứng ở bên cửa sổ nhìn ra. Sau khi Trần Minh Sinh ra khỏi cửa, cô tựa
như một bệnh nhân nhàn rỗi không có ai cùng trò chuyện, yên lặng đứng bên cửa
sổ.

Chờ khi cô đếm tới sáu mươi bảy mới thấy Trần
Minh Sinh đi ra khỏi cửa, hướng về phía cổng chính của khu nhà.

Dương Chiêu thay đổi tư thế, trán khẽ dán lên
tấm cửa kính, nhìn bóng dáng cúi đầu bước đi rồi dần dần khuất bóng.

Qua mấy ngày, Dương Chiêu vẫn không nhận được
điện thoại của Trần Minh Sinh.

Tuy nhiên cô đang dốc sức làm việc cho Tiết
Miểu, công việc phục chế cần phải tập trung tinh thần, vì vậy cô cũng không chủ
động gọi điện cho anh. Nhưng thỉnh thoảng, sau khi làm xong việc cô ngồi thừ ở
trước bàn trong thư phòng, nhìn thấy cái chân giả đặt cạnh bồn cây vân trúc
trong góc phòng, sẽ nhớ tới người đàn ông kia.

Cô thường xuyên tự nói với mình không nên nghĩ
đến anh, cứ thế này thì thật kỳ cục. Cô nghĩ thì như vậy, nhưng khi cô tự nhắc
nhở mình thì cô cũng đã bắt đầu nghĩ đến anh mất rồi.

Vào ngày thứ sáu kể từ khi Trần Minh Sinh rời
đi, công việc phục chế của Dương Chiêu cuối cùng đã tiến vào giai đoạn thuận
lợi. Ba giờ chiều, cô bỏ dụng cụ trong tay xuống, mặc áo khoác đi ra ngoài.

Trong hành lang, cô hút một điếu thuốc rồi
nhanh chóng đi về phía thang máy. Giày cao gót phát ra tiếng cộc cộc trên nền
đá cẩm thạch.

Cô mở cửa ngồi vào xe. Từ lúc ra khỏi khu nhà
đến giờ cả đường vẫn thuận lợi. Dương Chiêu cũng là người nửa mù đường, mỗi lần
lái xe đều phải suy nghĩ thật kĩ nơi muốn đi mới xuất phát được, lần này thật
bất ngờ khi suy nghĩ của cô lại rõ ràng đến thế.

Tầng năm, khu nhà cũ, quốc lộ 7.

Lúc Dương Chiêu chạy đến nơi cũng đã hơn bốn
giờ chiều. Cô đỗ xe ở ven đường, tay kéo chặt chiếc áo khoác trên người. Trước
khi xuống xe, cô lấy hộp trang điểm từ trong túi ra, trang điểm lại để trông
mình thật trang nhã.

Cô ngắm mình trong chiếc gương nhỏ, trên mặt
không có chút cảm xúc nào. Cô úp gương xuống, bước xuống xe.

Gió lạnh bên ngoài khiến trong khoảnh khắc
khiến da mặt Dương Chiêu hơi rát, cô mang túi đi vào khu nhà.

Đây là một khu chung cư cũ kỹ. Dương Chiêu
nhìn các căn hộ, cảm thấy đó là khuôn mẫu của những năm tám mươi. Toàn bộ khu
nhà có ba tòa nhà, bao thành hình tam giác, sân ở chính giữa.

Dương Chiêu đi vào thấy trong sân có rất nhiều
người, có những cụ già ngồi trên xe đạp nói chuyện phiếm, có những đứa trẻ chạy
nhảy nô đùa ầm ĩ.

Cô nhìn một vòng xung quanh, mỗi một hộ gia
đình ở mỗi tầng đều dùng hàng rào gỗ để chia sân. Trên mặt đất không rải xi
măng, mà là đất xốp, trong đất trồng rất nhiều thứ, nhưng hiện tại mùa này đều
đã rụng hết chỉ còn nhìn thấy chạc cây, Dương Chiêu cũng không phân biệt được
cây nào với cây nào.

Cô đi vài bước, thấy một con mèo đang phơi
bụng nằm trên đường, nếu không có cái đuôi vẫn khẽ ve vẩy thì Dương Chiêu đã
ngỡ đó là xác chết. Cô đi qua bên người nó, ngay cả một chút động đậy nó cũng
chẳng buồn.

Nơi này quá kém so với nơi Dương Chiêu ở, vì
vậy cô đi bộ trong sân đến hơn mười phút mới nhớ ra mình phải làm gì.

Cô đi vào tòa nhà lần trước Trần Minh Sinh đã
vào. Trong tòa nhà không có thang máy, hành lang tản ra mùi nấm mốc nhàn nhạt. Cửa
mỗi căn hộ cũng không giống nhau, có cửa gỗ, cũng có cửa sắt.

Cô còn nhớ rõ một lần Trần Minh Sinh nói anh ở
tầng năm.

Dương Chiêu bước lên tầng năm thấy có tổng
cộng hai căn hộ.

Hai căn hộ đều là cửa sắt cũ kĩ, trên cửa dán
những tờ danh thiếp, tờ rơi, đăng ký hộ khẩu, mở khóa... đủ các loại quảng cáo.
Điểm khác nhau duy nhất có lẽ là căn hộ bên trái có dán một câu đối xuân sắp
rơi xuống, còn căn hộ bên phải chỉ có một loạt quảng cáo đơn giản, ngoài ra
không có thứ gì khác.

Dương Chiêu nhìn một chút, sau đó đi về phía
căn hộ bên phải.

Cô tìm trên cửa một lúc lâu, cuối cùng mới
phát hiện loại cửa này vốn dĩ không có chuông cửa.

“Cốc cốc cốc.” Dương Chiêu gõ cửa.

Cô chỉ gõ một lần, sau đó cầm túi đứng ở cửa
lặng lẽ chờ.

Dương Chiêu cảm thấy lòng lặng như nước, cô có
một loại cảm giác Trần Minh Sinh nhất định sẽ từ trong cánh cửa này bước ra.

Sự việc quả thực như vậy.

Lúc Dương Chiêu gõ cửa, khoảng chừng sau hai
ba giây trong phòng truyền đến tiếng dép. Tiếng động rất lớn, Dương Chiêu nghe
ra đó là tiếng dép nhựa giẫm trên nền xi măng. Vài giây trước khi Trần Minh
Sinh mở cửa, trong đầu cô đã hình dung ra hình dạng của chiếc dép.

Anh cũng không phải dạng người thích đi dép
trong nhà, có lẽ là loại dép đi trong nhà tắm kiểu cũ, cô nghĩ nó có màu xanh...

Trên chiếc cửa sắt cũ kĩ, mắt mèo đã bị những
tờ dán quảng cáo che khuất từ lâu. Dương Chiêu vốn đã chuẩn bị sẽ trả lời thế
nào, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn trong đầu cô đã nghĩ ra rất nhiều
tình huống ví dụ như Trần Minh Sinh nghe thấy tiếng của cô, nhưng anh không mở
cửa thì cô nên làm gì; hoặc là khi cửa mở thì phải xử lý thế nào nếu gặp phải
lời nói lạnh lùng...

Ai ngờ khi tiếng dép truyền tới cửa, sau đó
cửa lập tức được mở ra.

Ngay cả một câu Trần Minh Sinh cũng không hỏi.

Dương Chiêu cảm thấy rất lạ kỳ. Một cánh cửa
được mở ra, Trần Minh Sinh lên tiếng trước: “Tiểu Lý, cậu...” Chờ cửa mở ra hẳn,
bóng dáng Dương Chiêu xuất hiện trước mặt, Trần Minh Sinh lập tức im bặt.

Dương Chiêu hiểu ra anh nhận nhầm người. Anh
cho rằng người gõ cửa là người khác.

Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh: “Trần Minh
Sinh, tôi tới tìm anh.”

Cô cảm thấy trên mặt Trần Minh Sinh không có
bất kỳ biểu hiện nào, vì vậy bộ dạng có thể gọi là “ngẩn tò te”, vẻ mặt này của
anh khiến cô cảm thấy thú vị, cô lên tiếng: “Tiểu Lý là ai vậy?”

Trần Minh Sinh ngơ ngác rất lâu, sau đó do dự
nói: “Cô Dương?”

Dương Chiêu gật đầu, nói: “Anh không nhận ra
tôi sao?”

“Không phải...” Trần Minh Sinh nhìn trên nhìn
dưới một chút, nói: “Cô làm thế nào mà đến được đây?”

Dương Chiêu nói: “Đương nhiên là tự tìm đến
rồi.”

Trần Minh Sinh: “Sao cô biết tôi ở chỗ này?”

Dương Chiêu nói: “Lần trước đã biết rồi.”

Cô trả lời vắn tắt, nhưng Trần Minh Sinh cũng
không thích đào sâu gốc rễ của vấn để. Anh cảm thấy người phụ nữ này quả thực
thần kỳ.

“Vậy cô tới đây làm gì?” Trần Minh Sinh thấy
Dương Chiêu không nói gì, lên tiếng hỏi.

Ánh mắt của Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh từ
từ trở nên có chút kỳ lạ, Trần Minh Sinh nhìn bản thân một lượt, cảm thấy không
có vấn đề gì.

“Cô sao vậy?”

Dương Chiêu lắc đầu, suy nghĩ một chút, rồi
nói: “Tại sao anh không cho tôi vào nhà?”

“Cái gì?”

Lẽ nào đã đến tận nơi rồi mà anh vẫn chưa nhận
ra là cô tới thăm anh sao? Trong lòng Dương Chiêu cảm thấy rất kỳ cục, trong
nhận thức hoặc là với lập trường của cô, cô cho là lúc này Trần Minh Sinh nên
mời cô vào nhà mới đúng.

Trần Minh Sinh nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm
thấy chỉ nghĩ bằng đầu thôi là không đủ. Tuy nhiên thăm dò ý tứ qua lời nói và
sắc mặt cuối cùng anh đã hiểu, anh nghiêng người, nói với Dương Chiêu: “Cô vào
nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Dương Chiêu gật đầu, “Vâng.”

Trần Minh Sinh vào nhà trước, Dương Chiêu đi
theo phía sau anh, đứng ở cửa định cởi giày. Trần Minh Sinh thấy vậy nói với
cô: “Không cần đâu, cứ vào đi, trong nhà cũng không có sàn nhà.”

Dương Chiêu nhìn thoáng qua, thấy cả gian nhà
đều là nền xi măng, thực sự không cần phải cởi giày.

Gian phòng không lớn, chỉ có một phòng khách, một
nhà vệ sinh, trong phòng khách có một cái bàn tròn, thoạt nhìn hẳn là làm bàn
ăn. Bếp ở trong góc phòng khách. Cả căn hộ thoạt nhìn còn không bằng một phòng
lớn trong nhà trọ của Dương Chiêu.

Phòng ở nhỏ, đồ đạc cũng không hề ít, nhưng
không chất thành đống ngổn ngang, mà được phân loại đặt kề nhau, vì vậy căn
phòng thoạt nhìn rất ngăn nắp.

Trần Minh Sinh đưa Dương Chiêu đến phòng ngủ, Dương
Chiêu đánh giá bóng lưng của anh.

Cho tới bây giờ, cô mới cẩn thận quan sát anh
một lần.

Trần Minh Sinh mặc một chiếc quần cotton thể
thao màu trắng, ống quần ở đùi phải cũng không được xắn lên, nó trở nên trống
rỗng khi anh khẽ di chuyển, còn phần trên của anh...

Dương Chiêu cảm thấy thời đại này số đàn ông
mặc áo may ô không còn nhiều.

Trần Minh Sinh mặc một cái áo may ô màu đen, dán
sát trên người. Hai tay anh vô cùng cường tráng, cũng không phải loại cường
tráng thường được miêu tả, mà là dường như quanh năm suốt tháng tích góp từng
chút một mới được như vậy, dáng người mang lại cảm giác tràn đầy sức mạnh.
Dương Chiêu vốn học nghệ thuật, chỉ cần quan sát từ phía sau cô cũng có thể
phân biệt rõ từng phần cơ thể của anh.

Trần Minh Sinh dẫn Dương Chiêu vào phòng ngủ.

“Cô Dương, vậy tôi... “

“Gọi tôi là Dương Chiêu.”

Trần Minh Sinh ngừng lại, sau đó nói: “Nơi này
của tôi hơi nhỏ, cô ngồi đây trước nhé.”

Dương Chiêu nhìn thoáng qua, phòng ngủ của
Trần Minh Sinh quả thực rất nhỏ, đồ đạc trong phòng cũng rất ít, chỉ có một cái
giường, một cái tủ đầu giường, một cái TV, còn có một chiếc sô pha ngắn.

Dương Chiêu ngồi vào sô pha, Trần Minh Sinh
nói: “Tôi đi rót nước cho cô.”

Dương Chiêu gật đầu. “Cảm ơn.”

Trần Minh Sinh đi đến phòng khách đun nước.
Dương Chiêu thấy ngoài phòng ngủ có một ban công, khác hoàn toàn với ban công
nhà cô, đây mới là ban công thực sự. Dương Chiêu nhìn một lúc, vừa định đứng
lên đi qua xem, Trần Minh Sinh đã mang nước quay lại.

Cô thấy anh một tay cầm ly nước, một tay chống
nạng thật không tiện chút nào, cô vội vã đứng lên nhận lấy ly nước.

Dương Chiêu cúi đầu uống, Trần Minh Sinh cúi
đầu nhìn.

Hôm nay Dương Chiêu mặc một chân váy màu đen, còn
bên trên là áo lông màu xám, bên ngoài khoác áo, trên mặt cô trang điểm nhẹ, thoạt
nhìn vô cùng đơn giản. Trần Minh Sinh nhìn chiếc cổ hẹp dài hơi cong do cúi đầu
của cô, trước khi Dương Chiêu uống nước xong, ánh mắt anh liền dời đi.

“Cảm ơn.” Dương Chiêu trả ly nước lại cho Trần
Minh Sinh.

Trần Minh Sinh nhận ly nước, nói với Dương
Chiêu:

“Vậy... cô tới đây làm gì?”

Báo cáo nội dung xấu