Hẹn ước - Chương 11 + 12
Chương 11
Trần Minh Sinh hỏi: “Cô tới đây làm gì?”
Anh nghĩ lý do duy nhất Dương Chiêu đến đây là
vì chuyện đó, nhưng anh không thấy Dương Chiêu mang chân giả đến.
“Tôi tới tìm anh.” Dương Chiêu trả lời.
“Tìm tôi?” Trần Minh Sinh hỏi cô: “Có chuyện
gì? Đúng rồi, tôi khỏe hơn nhiều rồi, cô trả chân giả cho tôi đi.”
Dương Chiêu không trả lời, chỉ nghiêng đầu
nhìn anh, như đang xem xét câu “khỏe hơn nhiều rồi” có đáng tin không. Cuối
cùng cô gật đầu: “Đúng là khỏe hơn nhiều.”
Trần Minh Sinh: “Vậy...”
“Hết bệnh rồi sao không tới tìm tôi.” Dương
Chiêu nói trước.
Trần Minh Sinh: “Mấy ngày nay tôi bận, không
có thời gian.”
“Bận việc gì?” Dương Chiêu nhíu mày, “Anh đi
lái xe?”
Trần Minh Sinh: “Không.” Nói xong anh nhìn
Dương Chiêu, “Tôi thế này sao lái xe được.”
Chỉ cần không ngốc sẽ nghe ra ý trách móc của
Trần Minh Sinh. Nhưng Dương Chiêu không phải người bình thường, dù bị trách móc
nhưng chỉ cần cô cảm thấy mình làm đúng sẽ không dao động. Cô nói với Trần Minh
Sinh: “Anh ngồi xuống đi.”
Trần Minh Sinh tự hỏi rốt cuộc ai là chủ nhà, nhưng
anh không nói nhiều, ngồi xuống giường nhìn Dương Chiêu đang ngồi trên sô pha.
Hai người nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên Trần Minh Sinh bật cười.
Dương Chiêu sửng sốt, cảm thấy khuôn mặt tươi
cười của Trần Minh Sinh có gì đó rất thích thú. Cô cảm giác mặt mình hơi nóng
lên, cô hỏi anh: “Anh cười gì thế?”
Trần Minh Sinh lắc đầu: “Không có gì, ngại với
cô Dương quá, cô đừng trách nhé.”
Dương Chiêu nói: “Gọi tôi là Dương Chiêu.”
Nét cười lại rộ trên mặt Trần Minh Sinh, sau
đó chuyển thành ý cười thản nhiên.
“Dương Chiêu.”
Dương Chiêu cảm thấy mặt mình càng nóng, cô
hít sâu: “Anh cười gì thế.”
Trần Minh Sinh cúi thấp đầu rồi lại ngước lên:
“Cô ngồi rất nghiêm chỉnh, giống như lãnh đạo sắp phát biểu.”
Dương Chiêu chớp mắt mấy cái, tư thế ngồi ư?
Nghiêm chỉnh? Cô cúi đầu nhìn mình. Cô vẫn thường ngồi như vậy, không thấy có
vấn đề gì. Nhìn mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Trần Minh Sinh, anh ngồi đối diện
cô, cách mấy bước, lưng hơi cúi, nhìn vô cùng thong thả. Còn chân anh...
Ánh mắt Dương Chiêu tự chuyển về phía chân
Trần Minh Sinh, phần đùi phải bị cụt của anh, lúc anh ngồi xuống ống quần xếp
trên giường.
Trần Minh Sinh đương nhiên chú ý tới ánh mắt
của cô, nhưng anh không động đậy, cứ ngồi vậy mặc Dương Chiêu nhìn.
“Chân của anh, sao bị như vậy?” Dương Chiêu
hỏi.
“Có chuyện bất trắc.” Trần Minh Sinh lấy gói
thuốc lá ở đầu giường, đưa một điếu lên môi, sau đó giương mắt nhìn Dương
Chiêu: “Hút thuốc có sao không?”
Dương Chiêu không ngờ anh lại hỏi ý mình.
“Không sao, anh cứ tự nhiên.”
Trần Minh Sinh đốt thuốc, làn khói mỏng manh
khiến mắt anh hơi nheo lại.
“Cô đi đi, ngày mai tôi đến nhà cô lấy đồ.”
Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh qua làn khói
thuốc, cảm giác tim mình đập nhanh hơn, giống như học sinh tiểu học lần đầu
tiên được kéo cờ, vừa lo lắng lại vừa nóng lòng muốn thử. Cô không để ý đến lời
tiễn khách của chủ nhà mà cởi áo khoác, nhìn Trần Minh Sinh nói: “Cho tôi một
điếu đi.”
Trần Minh Sinh sửng sốt, nhìn tay mình rồi lại
nhìn cô.
“Thuốc?”
“Ừ.”
Trần Minh Sinh: “Cô hút thuốc?”
Dương Chiêu: “Không thể hút sao?”
Trần Minh Sinh ngậm điếu thuốc, với tay lấy
hộp thuốc lá trên đầu giường, vừa đưa cho Dương Chiêu vừa nói: “Đây không phải
thuốc xịn.”
Dương Chiêu nhìn hộp thuốc lá, đúng là không
phải thuốc xịn.
“Chẳng sao.” Cô đứng lên lấy điếu thuốc, lúc
Trần Minh Sinh với tay lấy bật lửa, Dương Chiêu giữ chặt cánh tay anh, “Không
cần đâu.”
Trần Minh Sinh chưa hiểu chuyện gì đã thấy
Dương Chiêu cúi xuống, đặt điếu thuốc trên đầu thuốc của anh, sau đó khẽ rít
một hơi.
Đốm lửa sáng lên giữa hai người rồi nhẹ nhàng
vụt tắt. Dương Chiêu đứng lên, mái tóc dài đen mượt của cô rũ xuống hai bên má.
Trần Minh Sinh ngồi trên giường, ngẩng đầu
nhìn Dương Chiêu, một lát sau anh nói giọng trầm thấp: “Cô có ý gì?”
Dương Chiêu đứng trước mặt anh, kẹp điếu thuốc
trong tay. Cô không hề lảng tránh ánh mắt Trần Minh Sinh.
“Châm thuốc.”
Trần Minh Sinh khẽ cười, nhướn mày, “Châm
thuốc sao?”
Dương Chiêu không nói gì.
Trần Minh Sinh cúi đầu, búng tàn thuốc, những
tàn thuốc xanh trắng rơi lả tả trên nền nhà.
“Cô đi đi.”
Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, anh cúi đầu, ngồi
trước mặt cô. Dương Chiêu nhìn hai xoáy tóc trên đầu anh, mái tóc ngắn nhưng
rất đen, giống như mầm cây mới nảy có vẻ rất cứng. Dương Chiêu ngắm nhìn rồi
vươn tay chạm vào tóc Trần Minh Sinh, cô không chạm vào đầu anh, chỉ xoa nhẹ
mái tóc ngắn.
Trần Minh Sinh ngẩng đầu, Dương Chiêu nói:
“Tóc của anh nhìn có vẻ cứng nhưng lại rất mềm mại.”
Trần Minh Sinh giữ chặt cổ tay cô.
Dương Chiêu cảm thấy bàn tay của anh rất lớn, bao
trọn cổ tay cô. Cô bị kéo cúi người về phía trước, làn váy đen rũ xuống trước
chân trái Trần Minh Sinh khẽ lay động. Mặt Trần Minh Sinh gần sát mặt cô, thậm
chí cô có thể cảm nhận được hơi ấm trên người anh.
Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn làn váy đen đang
lả lướt như mây. Anh nhỏ giọng: “Sau này đừng mặc váy dài nữa.”
Dương Chiêu ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm, cô
không biết mùi hương kia đến từ anh, hay đến từ chính mình, hoặc của cả hai
người.
“Vì sao không mặc nữa?”
Trần Minh Sinh khẽ cười, nhưng không nói
nguyên nhân. Dương Chiêu cảm thấy anh cười hơi sâu xa. “Anh đừng cười hạ
lưu như vậy.” Cô nói.
“Hạ lưu?” Trần Minh Sinh thản nhiên hỏi, “Cô
Dương, cô bao nhiêu tuổi?”
“Gọi tôi
là Dương Chiêu.”
Trần Minh
Sinh gật đầu, “Được, Dương Chiêu, cô bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi
bảy.”
Trần Minh
Sinh nhíu mi, “Hai mươi bảy?”
“Sao, không
giống ư?”
Trần Minh
Sinh thả tay Dương Chiêu, lùi về phía sau nhìn Dương Chiêu từ trên xuống dưới:
“Nhìn cô rất trẻ, tôi còn tưởng cô mới hai ba hai bốn thôi.”
Bất kể nói
gì nhưng được người ta khen trẻ đều khiến phụ nữ vui vẻ, Dương Chiêu hỏi: “Còn
anh, bao nhiêu?”
Trần Minh
Sinh nói: “Ba mươi bốn.”
Dương
Chiêu gật đầu, Trần Minh Sinh hút thuốc xong, dụi tàn thuốc nhìn Dương Chiêu
nói: “Cô đi đi.”
Dương
Chiêu đứng trước mặt anh, không nói cũng không nhúc nhích.
Trần Minh
Sinh lại nói, “Đi đi.”
“Trần Minh
Sinh.” Dương Chiêu bỗng nhiên gọi tên anh.
Trần Minh
Sinh nhìn cô, Dương Chiêu nói: “Anh đừng nghĩ tôi là loại con gái dễ dãi.”
Trần Minh
Sinh mỉm cười, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt như muốn nói: “Câu này chẳng đáng
tin cậy chút nào.”
Dương
Chiêu đương nhiên cũng nhìn ra, cô giải thích: “Hôm nay, hôm nay...” Nét mặt cô
không thay đổi nhưng sắc mặt đã bắt đầu ửng hồng. Cô thấy hôm nay mình thật
khác thường, từ trước đến giờ cô không làm mấy chuyện này. “Tôi...” Cô tìm một
cho mình lý do, ngập ngừng thật lâu, cuối cùng chỉ nói một câu:
“Tôi muốn
gặp anh.”
Ý cười
trên mặt Trần Minh Sinh nhạt dần, anh nhìn thẳng mặt Dương Chiêu: “Gặp tôi làm
gì?”
Dương
Chiêu: “Không biết, chỉ là muốn gặp anh.” Cô chợt thấy chẳng cần nghĩ lý do gì,
cứ nói thẳng nói thật sẽ đơn giản hơn. Giống như bây giờ, cô nói xong lý do lại
đổi thành Trần Minh Sinh trầm mặc.
Anh lại
rút một điếu thuốc, châm lửa.
“Tôi không
có thứ gì đáng giá cả.” Anh nói.
Dương Chiêu:
“Tôi cũng không toan tính gì cả.”
Trần Minh
Sinh im lặng, Dương Chiêu thấy không cần thiết, chỉ nói với anh: “Tôi phải đi
rồi, lần sau lại đến thăm anh.”
Dương
Chiêu với áo khoác vắt trên sô pha mặc vào. Trần Minh Sinh vẫn ngồi trên giường
hút thuốc nhìn cô. Dương Chiêu mặc xong, Trần Minh Sinh mở miệng: “Lần sau cô
mang chân giả đến cho tôi đúng không?”
Dương
Chiêu nhìn anh khẽ cười: “Đúng.”
Trần Minh
Sinh không đứng dậy tiễn cô, Dương Chiêu ra khỏi phòng ngủ, Trần Minh Sinh ngã
xuống giường, nhớ lại nụ cười kia. Đang nghĩ ngợi chợt nghe giọng Dương Chiêu: “Cửa
nhà anh hỏng rồi sao? Sao tôi không mở được?”
Trần Minh
Sinh: “...”
Anh tựa
như rất vui vẻ đứng dậy, lấy nạng đi mở cửa cho Dương Chiêu. Dương Chiêu chẳng
chút xấu hổ, cám ơn xong thản nhiên rời đi.
Lúc sắp
bước ra cửa, cô vô tình cúi đầu nhìn thoáng qua dép của Trần Minh Sinh lộ ra
một nửa, phần còn lại giấu trong ống quần dài. Nhưng cô không cần đến một giây
đã cho mình câu trả lời chính xác.
Đúng vậy, như
cô đã nói dép mang trong nhà tắm màu xanh da trời đậm.
Tiếng giày
cao gót của Dương Chiêu từ từ biến mất ở hành lang. Trở lại xe, cô kéo gương
xuống nhìn, phát hiện sắc mặt mình rất nhẹ nhõm. Đối với cô mà nói, đây là một
cuộc gặp mặt khó hình dung, nói tóm lại là vô cùng mâu thuẫn
Đã mù
quáng liều lĩnh, lại đầy mục đích.
Lúc cô vẫn
sững sờ nhìn mình trong gương, di động rung lên. Cô lấy ra nhìn, là nhà cô gọi.
“A lô.”
“Tiểu
Chiêu.” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng đàn ông.
“Ba.”
Dương Chiêu thấy hơi kỳ lạ, ba cô rất ít khi chủ động gọi điện cho cô.” Có
chuyện gì vậy?”
“Em trai
con có ở với con không?”
“Tiểu
Thiên?” Dương Chiêu ngồi thẳng người, “Không ạ, nó không ở trường sao?”
Ông Dương
im lặng một lát, sau đó nói với Dương Chiêu: “Trường học vừa gọi điện đến, ba
ngày nay nó không đi học.”
“Cái gì?”
Dương Chiêu nhíu mày, “Là cô Tôn gọi ạ?”
“Ừ.”
Dương
Chiêu: “Con biết vài chỗ, con đi tìm trước sau đó sẽ gọi cho ba.”
“Ừ.”
Dương
Chiêu đang tính ngắt điện thoại, ai ngờ ông Dương nói tiếp: “Tiểu Chiêu... Em
con...”
“Sao ạ.”
Giọng ông
Dương hơi trầm: “Cẩm Thiên không giống những đứa trẻ bình thường, lại ở tuổi
mới lớn, nếu không chăm lo chu đáo rất dễ dàng sa ngã. Ba mẹ thằng bé mất sớm, nó
lại không nghe lời ba mẹ, con là chị nên giúp đỡ nó nhiều một chút.”
Dương
Chiêu dừng lại, những lời này nếu xuất phát từ người khác thì không có gì lạ.
Nhưng theo lệ thường ở nhà họ Dương, ba cô nói những lời này chứng tỏ ông rất
khổ tâm vì Dương Cẩm Thiên. Dương Chiêu im lặng một lúc mới mở miệng, giọng vẫn
bình thản như trước.
“Con biết,
con không ra nước ngoài cũng vì nó.”
Chương 12
Dương Chiêu cúp máy, tiếp đó gọi thêm một cuộc điện thoại.
Người bắt máy còn rất trẻ.
“A lô?”
Dương Chiêu nói: “Cậu là Lưu Nguyên phải không?”
Ở bên kia rất ồn ào, người nghe điện thoại hét lớn: “Cái gì? Cô nói cái
gì?”
Dương Chiêu hít sâu một hơi, lớn tiếng thêm.
“Cậu có phải là Lưu Nguyên không?”
Người đầu dây bên kia cuối cùng cũng nghe rõ, cậu ta đáp: “Đúng vậy, cô
là ai?”
Dương Chiêu hỏi: “Có phải Dương Cẩm Thiên đang ở chỗ cậu?”
Âm thanh ồn ào bên kia nhỏ lại, Dương Chiêu nghe thấy tiếng
ồn giảm bớt, hình như người đó đi vào căn phòng khác. Sau đó, Lưu Nguyên
nói với một người khác: “Dương Cẩm Thiên, có người gọi cho tôi muốn tìm
cậu này?”
Ở bên kia yên tĩnh một lúc, sau đó người khác nghe điện thoại.
“A lô? Ai đấy?”
Dương Chiêu nghe thấy giọng nói đó, cô thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Là chị
đây.”
“Chị?”
Dương
Chiêu nghe những âm thanh bên kia nhỏ thêm chút nữa, cô đoán có lẽ Dương
Cẩm Thiên
đã đi vào toilet. Giọng nói của cô cũng dần nhỏ lại, cô hỏi: “Em đang ở
đâu?”
Dương Cẩm
Thiên đáp: “Sao chị có số điện thoại của Lưu Nguyên?”
Dương
Chiêu hỏi: “Em đang ở đâu?”
Giọng điệu
Dương Cẩm Thiên hơi mất kiên nhẫn, cậu ta nói: “Đang ở ngoài.”
Dương
Chiêu gằn từng tiếng lặp lại câu hỏi: “Chị hỏi em, em đang ở đâu?”
Dương Cẩm
Thiên phàn nàn: “Em đã nói đang ở ngoài đường, một lát nữa sẽ về nhà.”
Dương
Chiêu: “Mấy ngày hôm nay em trốn học phải không?”
Dương Cẩm
Thiên im lặng, sau đó thấp giọng khẽ nói: “Em cúp máy đây.”
“Tiểu
Thiên!” Dương Chiêu hiếm khi chủ động cất cao giọng.
Dương Cẩm
Thiên vẫn hơi sợ hãi người chị Dương Chiêu này, cậu ta không dám cúp điện
thoại thật, chỉ đành đáp dạ.
Dương
Chiêu nói: “Em đang ở đâu, bây giờ chị sẽ đến đón em.”
Dương Cẩm
Thiên nhận ra Dương Chiêu đang tức giận, lòng cũng áy náy, cuối cùng đành
nói: “Đang ở quán karaoke gần trường.”
Dương
Chiêu ngắt điện thoại, lái xe đi.
Lúc cô
chạy đến cửa quán karaoke, Dương Cẩm Thiên đã đứng chờ trước cửa. Trông thấy xe
Dương Chiêu chạy đến, cậu chủ động bước tới.
Dương
Chiêu hạ cửa kính xe xuống, chỉ nói một câu đơn giản: “Lên xe.”
Dương Cẩm
Thiên mở cửa xe, ngồi vào ghế sau.
Dương
Chiêu liếc nhìn cậu qua kính chiếu hậu, bình thản nói: “Thắt dây an toàn.”
Dương Cẩm
Thiên cài xong dây an toàn, Dương Chiêu mới lái xe đi.
Trong lúc
lái xe, Dương Chiêu hỏi Dương Cẩm Thiên: “Cặp của em đâu?”
Dương
Thiên chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Để ở
trường.”
Dương
Chiêu không nói gì nữa.
Cô chở
Dương Cẩm Thiên về nhà mình, sau đó gọi một cuộc điện thoại ra ngoài, khi cúp
máy quay lại thì thấy Dương Cẩm Thiên cúi đầu ngồi trên sô pha.
Không khí
trong phòng yên tĩnh lạ kỳ.
Dương
Chiêu đứng bên bàn điện thoại một lúc, sau đó mới bước qua chỗ Dương Cẩm Thiên
ngồi đối diện cậu.
“Sao em
trốn học?”
Dương Cẩm
Thiên vẫn cúi đầu như trước, nhỏ giọng đáp: “Không muốn đi.”
Dương
Chiêu hỏi: “Sao không muốn đi?”
Dương Cẩm
Thiên không đáp.
Dương
Chiêu: “Thật ra, không có nhiều đứa trẻ thích đến trường.”
Dương Cẩm
Thiên mấp máy môi, dừng một lúc mới nhỏ giọng đáp: “Hôm nay có kỳ thi.”
Dương Chiêu hỏi: “Em thi cái gì?”
Dương Cẩm Thiên đáp: “Kiểm tra giữa kỳ.”
Dương Chiêu: “Em không muốn thi sao?”
Dương Cẩm Thiên: “Em kiểm tra được một nửa rồi
bỏ về.”
Dứt lời, cậu còn nói thêm: “Em không hiểu đề
thi.”
Dương Chiêu bình thản hít vào một hơi, nhìn
Dương Cẩm Thiên đang gục đầu xuống.
“Đề thi không phải là vấn đề mà vấn đề là do
em. Cái cậu Lưu Nguyên đó, lần sau em đừng đi chơi với cậu ta nữa.”
Nhắc tới Lưu Nguyên, Dương Cẩm Thiên ngẩng đầu
lên khẽ nhíu mày nhìn Dương Chiêu hỏi: “Chị không nên gọi cho Lưu Nguyên.”
Dương Chiêu: “Nên hay không em không cần nhắc,
nhân phẩm cậu ta có vấn đề, em cách xa cậu ta một chút.”
Dương Cẩm Thiên ngậm miệng, tiếp tục cúi
thấp đầu.
Dương Chiêu nhìn Dương Cẩm Thiên vẫn tiếp tục
giữ yên lặng, cô cũng đành lặng im.
Cô có thể nhận ra, Dương Cẩm Thiên không nghe
lọt tai lời cô nói. Cô không hiểu nguyên nhân, càng không biết cách phê phán
người khác, sự im lặng của Dương Cẩm Thiên khiến cô không còn cách nào khác.
Có người giao cơm đến, Dương Chiêu để Dương
Cẩm Thiên ăn cơm trước, cô vào thư phòng gọi một cuộc điện thoại về nhà, báo với
cha mẹ mình đã tìm thấy Dương Cẩm Thiên.
“Hôm nay cứ để nó ở chỗ con, ngày mai con sẽ
đưa nó đến trường.”
Ngày hôm sau, Dương Chiêu đưa Dương Cẩm Thiên
đến trường, nhìn cậu bước vào cổng trường. Cô cũng không đi ngay mà tìm chỗ đậu
xe rồi đi vào trong.
Đây chính là trường trung học trọng điểm tốt
nhất thành phố, bảo vệ của trường cũng rất có trách nhiệm, thấy người lạ
muốn vào bèn lập tức chặn lại.
Dương Chiêu nói với bảo vệ mình là phụ huynh
học sinh, tới trường để gặp giáo viên, bảo vệ hỏi cô tìm giáo viên nào lớp nào,
Dương Chiêu báo tên lớp và tên giáo viên thì bảo vệ mới để cô vào.
Ngôi trường này nằm ở trung tâm thành phố,
trường học rất rộng, trong sân trồng rất nhiều cây. Hồi hè Dương Chiêu từng tới
đây một lần, lần đó gió rất to, những cái cây trong trường đều đang vào mùa hoa
nở, từng đóa hoa theo gió bay xuống, chúng xoay tròn rơi lả tả, tựa như một tấm
rèm che cực đẹp.
Ở vị trí trung tâm thành phố mà có được phong
cảnh thế này thật không dễ dàng gì. Cho nên Dương Chiêu rất thích nơi này, cô
nhìn những cô cậu học sinh đang qua lại trên sân trường, trong ánh mắt
chúng tràn ngập niềm hi vọng và nhựa sống căng tràn.
Cô tìm thấy phòng giáo viên, cô giơ tay gõ
cửa.
“Cho tôi hỏi, cô Tôn có ở đây không?”
Cô vừa hỏi xong đã thấy một người phụ nữ
khoảng chừng ba mươi tuổi ngồi ở góc trong cùng văn phòng đứng dậy, đó chính là
cô giáo chủ nhiệm của Dương Cẩm Thiên - Tôn Diễm Hoa.
Cô giáo Tôn thấy Dương Chiêu thì hơi sửng sốt:
“Xin hỏi chị là...”
Dương Chiêu đáp: “Tôi là chị của Dương Cẩm
Thiên.”
“À, xin
chào, xin chào chị.” Cô Tôn dẫn Dương Chiêu ra hành lang, hai người đứng trò
chuyện bên một cửa sổ gần đó.
“Dù chị
không đến, tôi cũng muốn gọi điện mời chị đến.” Cô giáo Tôn rõ ràng có rất
nhiều điều muốn nói với Dương Chiêu: “Mấy hôm trước Dương Cẩm Thiên trốn
học, không biết người nhà của em ấy đã biết chưa?”
Dương
Chiêu gật gật đầu, đáp: “Chúng tôi đã biết, hôm qua tôi mới tìm thằng bé về.”
Cô Tôn đeo
một cái gọng kính rất mảnh và tinh tế, đôi mày khẽ nhíu lại, nhìn qua trông rất
lo lắng và phiền muộn.
“Khó khăn
của em ấy tôi cũng hiểu, nhưng nếu cứ tiếp tục cũng không phải là cách, năm nay
đã cuối cấp, sang năm là kỳ thi tuyển vào đại học, thành tích của em ấy...” Cô
giáo Tôn không nói tiếp nữa chỉ thở dài.
Dương
Chiêu đáp: “Nó không theo kịp chương trình học nhiều lắm sao?”
Cô Tôn
nói: “Thằng bé mất căn bản chương trình lớp mười một, không đậu ba môn trong kỳ
thi cuối kỳ, chị chờ tôi một lát.” Dứt lời, cô Tôn xoay người bước vào văn
phòng, không bao lâu cô quay trở lại, trên tay còn cầm theo một xấp bài
thi.
“Đây, chị
xem một chút đi.” Cô giáo Tôn bày từng bài thi trên bệ cửa sổ đá cẩm thạch.
Dương Chiêu bước qua xem, đó là xấp bài kiểm tra của Dương Cẩm Thiên. Dương
Chiêu cầm vài tờ giấy lên xem, trên đó không phải là vết bút đỏ đánh dấu chỗ
sai thì là chỗ trống.
“Đây chính
là bài kiểm tra sáu tháng cuối kỳ lớp mười một của em ấy, các bạn học khác đều
mang về nhà, còn em ấy vứt nó ở trường, nếu không phải tôi giữ lại, chưa biết
chừng em ấy đã ném nó luôn rồi.” Cô Tôn đẩy gọng kính mảnh của mình lên, nói
với Dương Chiêu: “Hôm qua, em ấy làm bài kiểm tra trắc nghiệm được một nửa thì
bỏ về, tôi cũng đã gọi điện về nhà báo cho phụ huynh em ấy.”
Dương
Chiêu nhìn xấp bài kiểm tra đặt trên bệ cửa sổ, ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô
lúc này chính là cô muốn hút một điếu thuốc, nhưng cô biết đó chỉ là muốn mà
thôi.
“Cô Tôn,
với thành tích hiện tại, Tiểu Thiên có thể thi đậu đại học không?”
Cô Tôn
thấp hơn Dương Chiêu chừng nửa cái đầu, người cũng hơi tròn trịa, cô nhíu mày
nhìn Dương Chiêu, giọng nói cũng hơi nôn nóng.
“Thi đại
học cứ muốn là có thể sao? Thành tích trung học cơ sở của em ấy rất tốt, đầu
vào trường trung học thực nghiệm chúng tôi với thành tích đứng thứ hai, nhưng
chị không thể vì vậy mà đặt mục tiêu ở kỳ thi đại học được. Bây giờ trường đại
học mở khắp nơi, mấy cái trường đại học chỉ cần tiền là nhận đó chẳng có lợi
ích gì, tương lai của mấy đứa trẻ không phải bị hủy hoại cả sao?
Dương
Chiêu nghẹn họng không thể nói gì, cô Tôn lại tiếp lời: “Bây giờ thằng bé vẫn
chưa vượt qua được chướng ngại tâm lý, nhà em ấy xảy ra chuyện lớn như
vậy, người làm thầy chúng tôi rất đau lòng, nhưng con người sống thì phải tiến
về phía trước. Chuyện đã xảy ra gần hai năm rồi, nhưng thằng bé vẫn không thể
thoát ra khỏi bóng ma đó, đây là trách nhiệm của người thân các chị. Nếu còn
tiếp tục thế này nữa thì tương lai của thằng bé cũng xong luôn. Chưa nói việc
học hành thế nào, lỡ như thằng bé học theo thói xấu thì phải làm sao?”
Trò chuyện
với cô giáo Tôn xong, Dương Chiêu vào toilet nữ ở trường hút hết ba điếu thuốc
rồi mới bước ra. Cô rất muốn đến lớp Dương Cẩm Thiên xem một chút, nhưng rốt
cuộc cô nhẫn nhịn.
Dương
Chiêu ngồi vào trong xe, vừa nãy trước khi rời đi cô có nói với cô Tôn: “Tiểu
Thiên là một đứa trẻ ngoan, bây giờ nó trở thành thế này tất cả là trách
nhiệm của chúng tôi, nhưng xin cô đừng từ bỏ, đừng bỏ rơi nó nhé.”
Nhất định
đừng vứt bỏ thằng bé...
Đầu Dương
Chiêu đau như búa bổ. Từ nhỏ đến lớn cô chưa chưa bao giờ gặp phải chuyện thế
này. Cô nhớ khi mình còn học trung học, khi đó cô là một học sinh ưu tú, việc
nghỉ ngơi và học hành của cô đều theo quy luật, học bài và đi ngủ. Tuy nhiên,
cô cũng không phải loại học sinh luôn tuân theo quy định, nếu gặp được bộ phim
yêu thích, cô cũng sẽ trốn học đi xem phim. Cha mẹ cô có lẽ biết mà cũng có lẽ
không, nhưng không ai nói gì cả.
Tuy nhiên,
việc Dương Cẩm Thiên trốn học khác hẳn Dương Chiêu trốn học năm đó, đúng là rất
khác.
Dương
Chiêu loáng thoáng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy Dương Cẩm Thiên chắc chắn
sẽ xảy ra chuyện, cô bật điện thoại lên nhưng không biết nên gọi cho ai.
Gọi cho cha hay mẹ đây?
Dương Chiêu nhắm mắt cũng biết cha mẹ cô sẽ
dùng phương pháp gì dạy Dương Cẩm Thiên.
Họ sẽ gọi thằng bé vào phòng khách, pha một ấm
trà, sau đó nói với Dương Cẩm Thiên điều họ lo lắng và khó xử, khuyên nhủ thêm
vài câu nữa... cũng giống như cách họ dạy Dương Chiêu ngày xưa.
Không phải Dương Chiêu thấy cách này không
tốt, chẳng qua cô thấy cách này với Dương Cẩm Thiên chỉ vô dụng thôi.
Dương Chiêu ngồi trong xe hơn hai tiếng đồng
hồ, cô nghĩ rất nhiều phương pháp cũng nghĩ tới các cách nói chuyện với
cậu nhưng cuối cùng đành thở dài.
Ngay lúc cô hút xong hết cả bao thuốc, di động
chợt reo vang.
Dương Chiêu bật di động nhìn lướt qua, trên
màn hình hiện lên một dãy số lạ.
Cô nhìn dãy số trên màn hình rồi dần dần ngồi
thẳng người dậy.
Đó chính là trực giác.
Dương Chiêu bắt máy, đầu dây bên kia là một
giọng nói trầm thấp khẽ khàng.
“A lô, có phải cô Dương không, tôi là Trần
Minh Sinh.”
Dương Chiêu đáp “phải”, Trần Minh Sinh tiếp
lời: “Để thuận tiện cho cô, tôi sẽ đến chỗ cô lấy đồ.”
Dương Chiêu nhìn đồng hồ, vừa đúng giữa trưa,
cô bèn đáp: “Rất tiện mà.”
Trần Minh Sinh nói: “Lát nữa tôi sẽ qua đó,
khoảng nửa giờ nữa tôi đến nơi.”
“Khoan đã.”
“Ừ?”
Dương Chiêu nghe tiếng “ừ” khẽ khàng vang lên,
giọng nói dường như xuyên qua điện thoại truyền thẳng vào lồng ngực cô, khiến
tim cô đập thình thịch từng hồi, cô cũng không hiểu mình bị sao nữa.
Cô nói với Trần Minh Sinh: “Vừa đúng giữa
trưa, chúng ta ăn một bữa cơm đi.”
Dứt lời, cô lặng im chờ Trần Minh Sinh từ
chối.
Khoảnh khắc đó, Trần Minh Sinh im lặng chừng
hai ba giây, thấp giọng đáp một tiếng: “Được.”

