Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 02 - Phần 02
2.
Sau
hai tháng nếm đủ mùi vị bị khách hàng dập máy, cuối cùng Tô Mạt cũng nhận được đơn
đặt hàng đầu tiên.
Giá
trị đơn đặt hàng tương đối thấp, khách hàng lại khó tính nên Tô Mạt phải bỏ không
ít công sức. Cuối cùng, khách hàng nói qua điện thoại: “Tô tiểu thư, tôi cảm thấy
giọng nói của cô rất dễ nghe, cô là sinh viên mới tốt nghiệp phải không? Xin thứ
lỗi, không phải tôi muốn tìm hiểu chuyện riêng tư của cô, chỉ là tôi hơi hiếu kỳ.
Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đến thăm quý công ty, tới lúc đó chắc cô vẫn ở đấy
chứ...”
Tô
Mạt nở nụ cười bất lực, nhẹ nhàng ứng đối. Sau khi cô bỏ ống nghe xuống, đồng nghiệp
nam ngồi ở bàn đối diện trêu chọc: “Thật sự không nhìn ra cô còn biết ve vãn khách
hàng cơ đấy! Nói chuyện điện thoại lâu như vậy, giọng nói có thể vắt ra nước, tôi
đoán thằng cha ở đầu máy bên kia còn nổi da gà thích thú ấy chứ!”
Tô
Mạt ngẩn người, vội biện bạch: “Tôi đâu có ve vãn.” Nhắc đến từ cuối cùng, mặt cô
nóng ran. Ban đầu cô chỉ mong kiếm được đơn đặt hàng mà quên hết tất cả. Bây giờ
hồi tưởng mới thấy lời lẽ và thái độ của cô có vẻ không nghiêm túc.
Tô
Mạt càng nghĩ càng ngượng ngùng. Cô thầm nhắc nhở bản thân, lần sau cố gắng chú
ý giọng điệu và lời nói, để tránh bị người khác cười nhạo.
Nhưng
Tô Mạt để ý, đồng nghiệp nữ ở xung quanh cô đều như vậy cả. Kể từ giây phút nghe
điện thoại, bọn họ đều từ bỏ bộ dạng thường ngày, lập tức giở giọng ngọt ngào giả
tạo. Nhiều khách hàng nam thích điều này. Tô Mạt cảm thấy bản thân đang hòa nhập
vào tập thể. Cô cũng học được mấy chiêu ứng đối với đàn ông, vận dụng ưu thế của
giới tính để tiếp cận mục tiêu. Thay đổi này từ tự phát đến tự giác một cách tự
nhiên. Có điều, Tô Mạt không thích mình phải làm như vậy.
Càng
chán bản thân, Tô Mạt càng khâm phục Tùng Dung. Trong mắt cô, Tùng Dung là người
đặc biệt nhất trong số các nhân viên nữ ở phòng Kinh doanh. Người khác không thể
giải quyết đơn đặt hàng lớn, chỉ cần chị ta ra mặt là mười phần chắc tám. Tùng Dung
cũng không uốn éo giả tạo như các đồng nghiệp nữ, ngược lại, chị ta làm việc thường
không câu nệ tiểu tiết, khi bàn nghiệp vụ với khách hàng thường tỏ thái độ hào sảng
như đàn ông, như muốn đối phương quên đi giới tính của mình.
Tô
Mạt ngưỡng mộ Tùng Dung nhưng không thể học theo chị ta. Cô chỉ còn cách từ từ tìm
ra cách thức của riêng mình.
Sau
ba tháng làm nhân viên bán hàng qua điện thoại, Tô Mạt không còn xốc nổi như trước.
Đối diện với sự từ chối của khách hàng, cô cũng không canh cánh trong lòng mà vẫn
giữ ngữ điệu hòa nhã, vui vẻ. Ngoài ra, cô còn dùng thái độ tích cực đối phó với
sự hoạnh họe của khách hàng, vận dụng câu châm ngôn “biến thành cái quẩy” của Tùng
Dung.
Tùng
Dung nói: “Làm nghề bán hàng chính là luyện tim, luyện gan, luyện da mặt, đến cuối
cùng luyện thành cái quẩy trong chảo dầu. Tức là da thô thịt ráp, mặt mềm, tim cứng,
không gì có thể xâm nhập.”
Trong
cuộc họp thường kỳ của phòng, Tùng Dung phát biểu: “Trong các cô, các cậu, có người
mới kiếm được mấy hợp đồng nhỏ đã mừng thầm, con đường tiếp theo vẫn còn rất dài,
chỉ tiêu bán hàng mỗi năm một tăng cao, không muốn dọn đồ cuốn xéo thì mau rèn luyện
cho tôi.” Vừa nói, ánh mắt chị ta vừa lướt qua Tô Mạt. Cô thầm thở dài, tự an ủi
bản thân: ít nhất mình cũng đã bắt đầu.
Thời
gian trôi qua như thoi đưa, cánh tay gãy của Tô Mạt dần trở lại bình thường. Chỉ
có điều trong công việc, cô vẫn chưa có cơ hội chính thức tiếp xúc với khách hàng.
Cô vẫn “bơi lội” ở tầng đáy của phòng Kinh doanh.
Một
ngày, sau khi tan sở, Tùng Dung nhận được cuộc điện thoại, sau đó lập tức gọi Tô
Mạt, nói tối nay ăn cơm với mấy khách hàng, bảo cô đi cùng. Tô Mạt không khỏi kinh
ngạc nhưng Tùng Dung tỏ ra ngạc nhiên hơn cô. Chị ta ngoảnh đầu nhìn Tô Mạt vẻ dò
xét một lúc, miệng lẩm bẩm: “Trò gì thế này? Tại sao Vương Tổng lại gọi cô đi cùng?”
Tô
Mạt đương nhiên không thể trả lời. Vương Tư Nguy và Tùng Dung cùng ra mặt tiếp đãi,
chứng tỏ khách hàng là nhân vật quan trọng, nhưng tại sao lại kéo theo kẻ vô danh
tiểu tốt là cô? Tô Mạt nghĩ mãi không ra. Tuy nhiên, trái tim cô bắt đầu đập thình
thịch, như một sự chờ đợi che giấu đã lâu lặng lẽ nổi lên, khiến cô vừa vui mừng
vừa bất an.
Tô
Mạt về nhà thay quần áo. Để trạng thái tinh thần khá hơn một chút, cô tắm rửa sạch
sẽ, trang điểm nhẹ nhàng, buộc tóc gọn gàng, sau đó thay bộ đồ công sở lịch sự.
Tùng
Dung lái xe đến đón Tô Mạt. Địa điểm là một câu lạc bộ tư nhân nằm gần bờ biển phía
đông thành phố.
Vừa
đặt chân vào đại sảnh, Tô Mạt lập tức cảm thấy bộ đồ trên người cô rất tệ so với
khung cảnh của nơi này.
Suốt
bữa ăn, Tô Mạt khó nuốt trôi. Trong phòng VIP, ngoài Tùng Dung và Vương Tư Nguy,
còn mấy người đàn ông trung niên bụng phệ mặc com lê chỉnh tề và ba cô gái trẻ.
Tô Mạt chẳng quen biết ai, chỉ có thể mời rượu theo Tùng Dung. Chị ta rất có kinh
nghiệm ứng phó tình huống này, sau mấy lượt uống rượu, chị ta đã xác định một đơn
đặt hàng.
Tô
Mạt lặng lẽ quan sát tỉ mỉ cử chỉ và lời ăn tiếng nói của Tùng Dung. Trong khi cô
vẫn chưa tiêu hóa hết, bộ dạng thiếu tập trung của cô khiến một người hiểu nhầm.
Vương
Tư Nguy ngồi bên cạnh, ghé sát Tô Mạt hỏi nhỏ: “Cô cảm thấy rất vô vị đúng không?”
Anh ta uống không ít rượu, gương mặt hơi đỏ, đôi mắt đen dập dềnh như sóng nước
khiến trái tim Tô Mạt cũng xao động.
Tô
Mạt cúi đầu. “Tôi không cảm thấy vô vị. Tôi vẫn nghe mọi người nói chuyện.” Vương
Tư Nguy cười cười, Tô Mạt nhất thời không lên tiếng. Ở bên này, Tùng Dung nói: “Lát
nữa tôi tới công ty soạn hợp đồng, ngày mai chúng ta có thể ký kết.”
Một
khách hàng cười cười. “Quản lý Tùng vẫn có phong cách nhanh gọn như vậy.”
Vương
Tư Nguy mỉm cười. “Chị vội gì chứ? Đều là bạn bè cũ, chị còn sợ người ta chạy mất
hay sao?”
Mọi
người cười ồ, Tùng Dung nói: “Con người tôi là vậy, không giải quyết xong thì chẳng
làm ăn được gì.” Chị ta ngoảnh đầu hỏi Tô Mạt: “Lát nữa cô về bằng gì?”
Tô
Mạt nói thầm trong lòng: Tôi chẳng quen ai ở đây, đương nhiên sẽ đi theo chị rồi.
Nhưng cô chưa kịp lên tiếng, Vương Tư Nguy đã cất giọng thản nhiên: “Chị cứ lo việc
của chị đi, tôi sẽ đưa cô ấy về.”
Bữa
ăn kết thúc, Tùng Dung đi trước, Vương Tư Nguy và mấy khách hàng chơi mạt chược
ở trong phòng. Tô Mạt và tài xế của Vương Tư Nguy là Tiểu Tiếu ngồi đợi ở bên ngoài.
Thỉnh thoảng lại có nhân viên phục vụ mang khay hoa quả đi vào, rót rượu và đồ uống
cho bọn họ.
Trong
phòng vọng ra tiếng cười nói, pha lẫn tiếng nam nữ đùa giỡn vẻ mờ ám. Tô Mạt cảm
thấy không thoải mái, định lấy miếng thanh long ở khay hoa quả trên bàn trà đưa
lên miệng. Tiểu Tiếu ngăn cô lại, nói trông thanh long có vẻ chưa chín, chắc sẽ
rất chua. Nói xong, anh ta đưa cho Tô Mạt cốc nước hoa quả. Tô Mạt vội nhận lấy.
Hai người trò chuyện một lúc, Tô Mạt đã uống hết cốc nước.
Dần
dần, Tô Mạt cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô thầm nghĩ, hóa ra tửu lượng của mình
kém như vậy, trước đó chỉ uống hai, ba chén đã có biểu hiện say rượu rồi. Cô tựa
vào thành sofa một lúc, cuối cùng những người từ trong phòng cũng đi ra ngoài. Mỗi
người đàn ông ôm một cô gái nối đuôi nhau đi qua chỗ Tô Mạt ngồi.
Tô
Mạt nheo mắt, cảm thấy dáng vẻ của đám người này khi bước đi rất kỳ quái nhưng cô
không rõ khác lạ ở điểm nào.
Vương
Tư Nguy là người ra khỏi phòng sau cùng, miệng anh ta ngậm điếu thuốc lá. Tô Mạt
cố lấy lại sự tỉnh táo, hỏi: “Vương Tổng, tôi có thể về chưa ạ?”
Vương
Tư Nguy đi đến trước mặt Tô Mạt, cúi đầu nhìn cô, mỉm cười. “Tất nhiên, lát nữa
tôi sẽ đưa cô về, tôi không nuốt lời đâu.”
Mí
mắt Tô Mạt ngày càng nặng trĩu, cô kêu thầm một tiếng, không xong rồi...
Vương
Tư Nguy quay sang Tiểu Tiếu. “Cậu cho cô ta uống bao nhiêu mà ra nông nỗi này?”
Tiểu
Tiếu nói: “Cũng không nhiều lắm nhưng loại thuốc này rất nặng. Làm thế nào bây giờ?”
Vương
Tư Nguy nói: “Cần làm gì thì làm. Tôi đã hứa tặng tay Thượng Thuần một món quà.
Cậu hãy đưa cô ta lên phòng 209, anh ta đến ngay bây giờ.”
Tiểu Tiếu ngây ra. “Tôi nhớ trước đó anh nói là phòng 208.”
Vương
Tư Nguy đột nhiên mù mờ. Vừa rồi anh ta hít hơi nhiều “bột” nên đầu óc không còn
tỉnh táo. Anh ta ngẫm nghĩ một lúc, phòng 208 và 209 đều do anh ta đặt cho hai người,
trong đó một phòng dành cho Thượng Thuần, một phòng cho ai nhỉ? Người đó hình như
rất ghét con số 8... Không đúng, trên đời này làm gì có ai ghét con số này, 8 là
phát, là con số may mắn biết bao... Vương Tư Nguy vỗ tay lên đầu, cuối cùng cất
giọng chắc chắn: “Là phòng 209, không sai, nhanh lên!”
Tiểu
Tiếu “dạ” một tiếng, bế người phụ nữ đã bất tỉnh nhân sự trên sofa. Anh ta không
kìm nổi, buông một câu: “Chẳng phải từ trước đến nay ông chủ Thượng chỉ thích mấy
con bé ít tuổi, sao bây giờ lại nhìn trúng loại này?”
Vương
Tư Nguy cười cười. “Tay đó thay đổi khẩu vị xoành xoạch, hôm nay gió đông, ngày
mai gió tây, ai mà biết được!” Nói xong, anh ta thả người xuống sofa, không buồn
nhúc nhích.
Tô
Mạt cảm thấy cô đang nằm mơ, còn là giấc mộng xuân.
Kể
từ khi “chiến tranh lạnh” với Đồng Thụy An, cô chưa từng đụng tới đàn ông. Không
đúng, là người đàn ông đó không muốn chạm vào cô, thậm chí chẳng thèm ngó ngàng
đến cô. Tô Mạt từng rất đau lòng vì chuyện này, lòng tự trọng của người phụ nữ đã
bị Đồng Thụy An đạp xuống đáy bùn.
Nhưng
bây giờ, thân dưới cô được lấp đầy một cách lạ thường. Cô được đưa lên hết đỉnh
cao này đến đỉnh cao khác. Xúc cảm quen thuộc lại ùa về như thác lũ, điên cuồng
cuốn trôi cơ thể và bộ não của cô, khiến cô bất chấp tất cả, chìm đắm trong hoan
lạc.
Tô
Mạt nghĩ: Nhất định anh ấy đã hồi tâm chuyển ý, quay lại yêu mình. Đúng vậy, Đồng
Thụy An đã trở lại, dù chỉ trong giấc mơ.
Tô Mạt nghĩ: Sao mình lại có giấc mơ này? Nực cười thật đấy.
Tô Mạt lại nghĩ: Có lẽ bây giờ mình là người buồn cười nhất.
Bên
tai cô không ngừng vang lên tiếng thở gấp gáp của người đàn ông. Đó là tiếng thở
mạnh mẽ, toát ra vẻ mê hoặc vô biên, rất giống Đồng Thụy An.
Tô
Mạt cố gắng giơ cánh tay mềm nhũn, vuốt ve ngực người đàn ông, bất giác lên tiếng:
“An, là anh phải không?”
Người
ở bên trên đột nhiên dừng động tác, Tô Mạt lại lẩm bẩm: “An, em biết là anh...”
Ngón tay cô từ ngực người đàn ông trượt theo cơ bắp rắn chắc xuống bụng, tiếp tục
xuống dưới... Tô Mạt cong khóe môi cười cười, cô muốn nói: Thân hình anh trở nên
tuyệt vời như vậy từ lúc nào? Giống hệt thời đại học...
Tô
Mạt cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thậm chí không có sức lực để nói hoàn chỉnh một câu
dài. Những từ ngữ đó vỡ vụn giống như ý chí và cơ thể cô.
Người
đàn ông lại đâm mạnh vào cơ thể Tô Mạt, cảm giác đau đớn, tê liệt lập tức nhấn chìm
cô. Tô Mạt liền cảm thấy hồn bay phách tán, như cô đang dần chết đi trong cơn ác
mộng. Nhưng cảm giác đau đớn đó cũng đánh thức thần trí Tô Mạt, cô lập tức mở mắt,
phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối, chỉ có ngọn đèn ở đầu giường tỏa
ánh sáng mờ mờ.
Một
người đàn ông khỏa thân đang nằm đè trên người cô. Anh ta có ngũ quan hoàn toàn
xa lạ, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt vằn tia máu.
Tô
Mạt vô cùng kinh hãi. Cô đờ ra mất vài giây mới giãy giụa, đồng thời cất giọng run
run: “Anh là ai?”
Người
đàn ông nhìn cô, cười cười. “Vừa rồi cô còn gọi tên tôi lớn tiếng như vậy, bây giờ
đã không biết tôi là ai?” Anh ta bổ sung một câu: “Gọi rất tình cảm.”
Máu
trong người dồn hết lên đầu, Tô Mạt dồn sức lực, vung tay, tát “bốp” một cái. “Anh...
Đồ điên, lưu manh...”
Người
đàn ông bỗng dưng bị ăn bạt tai, một bên má đau rát. Anh ta tóm cổ tay Tô Mạt, cất
giọng trầm trầm mắng cô: “Mẹ kiếp, cô mới là đồ điên, đồ bệnh hoạn...”