Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 02 - Phần 03

3.

Người
đàn ông tóm cổ tay phải của Tô Mạt.

Vết
thương trên tay Tô Mạt mới lành không lâu, cô như nghe thấy xương kêu răng rắc,
không chịu được hét lớn: “Mau bỏ tôi ra, đau quá!”

Tiếng
thét của Tô Mạt khiến đối phương giật mình, anh ta buông tay, vẻ mặt vô cùng khó
chịu. “Kêu gì mà kêu, cứ như cô bị cưỡng bức ấy!”

Nhân
lúc anh ta phân tâm, Tô Mạt lập tức đẩy người anh ta, luống cuống trèo xuống giường.
Nhưng bàn chân phải của cô vừa chạm đất, cổ chân trái lại bị đối phương túm chặt,
anh ta lôi cả người cô về giường.

Người
đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng đời nào chịu buông tha Tô Mạt. Anh ta giữ chặt eo
cô, áp sát lồng ngực vào lưng cô. Bộ phận đàn ông cương cứng chọc vào cơ thể cô,
động tác dứt khoát, gọn gàng.


Mạt ra sức giãy giụa, hơi thở của người đàn ông bên tai cô ngày càng nóng hổi, mang
theo hơi rượu nồng nặc khiến cô váng vất. Người đàn ông đó đột nhiên nổi tâm tư
đùa giỡn, không ghì chặt người cô như trước mà như gần như xa trêu chọc cô. Nhưng
chỉ cần cô bỏ chạy là anh ta lại kéo cô vào lòng, lặp đi lặp lại động tác, giống
tình thú của những người yêu nhau.


Mạt hãi hùng, khiếp sợ. Cô biết mình không thể chống lại đối phương nên thôi không
vùng vẫy nữa. Toàn thân cô run rẩy, giọng nói nghẹn ngào: “Xin anh... Xin anh hãy
buông tôi ra...”

Người
đàn ông mỉm cười, cúi đầu, cắn nhẹ lên vành tai cô. “Chuyện này không nên cầu xin,
đóng kịch quá sẽ hết thú vị...” Nói xong, anh ta lại nhấn người, tiến sâu vào.


Mạt vừa tức giận vừa xấu hổ. Cô ngoạm cánh tay của người đàn ông đó. Người đàn ông
không đề phòng, “hừ” một tiếng, buông tay khỏi người Tô Mạt. Anh ta cúi xuống xem
xét vết cắn trên tay mình.


Mạt thừa dịp xoay người, vớ chai rượu trên chiếc tủ ở đầu giường. Đối phương ngồi
dậy, giơ tay ấn lên vết thương đang rỉ máu, trừng mắt nhìn Tô Mạt. Cô cầm chai rượu
nhảy xuống giường, chạy ra góc tường. Cô mở nắp chai, đổ hết rượu xuống sàn nhà,
nắm chặt chai rượu, giơ trước ngực: “Anh còn tiến lại gần một bước, tôi sẽ đập chết
anh...”

Người
đàn ông trước đó còn nhăn mặt, nhíu mày, nghe Tô Mạt nói vậy, anh ta bật cười. “Đạo
đức nghề nghiệp của cô đâu rồi? Trước khi làm việc đừng có chơi nhiều thuốc quá,
nếu không, sẽ trở thành người khác hầu hạ cô.” Thấy người phụ nữ đờ đẫn trốn ở góc
tường, tay cầm chai rượu hiên ngang như vác đại bác, anh ta đột nhiên mất hết hứng
thú, rút bao cao su, ném sang một bên, chửi thề: “Mẹ kiếp, mất cả hứng!”

Đầu
óc Tô Mạt vẫn còn mơ hồ, cô vừa đề phòng đối phương vừa ra sức hồi tưởng tại sao
cô rơi vào tình cảnh này. Người đàn ông xa lạ kia chui từ đâu ra? Những lời anh
ta nói vừa rồi là có ý gì? Toàn thân cô đau nhức, mềm nhũn như vừa đi đánh trận.

Người
đàn ông chẳng thèm để ý đến Tô Mạt, quay người đi vào nhà tắm. Tô Mạt thở phào nhẹ
nhõm, vội vàng nhặt quần áo vứt tứ tung dưới đất, mặc vào. Đầu óc cô tỉnh táo hơn
một chút, một ý nghĩ rất bình thường bật ra trong đầu, cô phải báo cảnh sát. Đúng
rồi, cần báo cảnh sát.


Mạt vội vàng tìm điện thoại di động nhưng chợt nhớ ra điện thoại nằm trong túi xách.
Túi xách của cô đâu rồi? Trống ngực Tô Mạt đập thình thịch, cô ngó nghiêng tìm đồ.
Điện thoại, giấy tờ và cả ví tiền của cô không biết bị giấu đi đâu. Trong phòng
tắm vang lên tiếng nước chảy xối xả, Tô Mạt nín thở, nằm sấp xuống sàn, ngó trong
gầm giường. Cô quả nhiên nhìn thấy cái túi xách nhỏ màu đen nằm trong đó.


Mạt vừa nhặt túi xách, người đàn ông vừa vặn từ phòng tắm đi ra ngoài. Anh ta liếc
nhìn cô. “Cô còn chưa đi à? Tiền ở trên bàn uống nước ấy.”


Mạt lập tức hiểu ý anh ta, lửa bốc lên đầu. “Anh... Tôi sẽ báo cảnh sát...”

Người đàn ông cười cười. “Báo cảnh sát? Cô hài hước thật.
Vừa rồi chưa đủ sướng phải không? Có cần thử lần nữa không?”


Mạt sợ anh ta giở trò, lập tức quay người, chạy ra khỏi phòng. Cô chạy một mạch
xuống tầng dưới, tới đại sảnh của câu lạc bộ. Trong đầu óc chợt vụt qua một ý nghĩ,
là Tùng Dung đưa cô đến đây này, sau đó chị ta về trước. Nhưng còn Vương Tư Nguy
và Tiểu Tiếu, bọn họ biến đâu mất?

Mấy
cô tiếp tân ở đại sảnh nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt kỳ lạ. Không đợi đối phương lên
tiếng, Tô Mạt liền chạy khỏi câu lạc bộ. Mặc dù đôi chân mỏi nhừ nhưng cô vẫn cố
chạy, những suy đoán đáng sợ không ngừng xuất hiện, tư duy ngày càng rõ ràng. Khi
quay đầu, không thấy người đuổi theo, Tô Mạt mới run run lấy điện thoại ra.

Nửa
đêm, trời nổi cơn gió lớn, bốn bề tối đen như mực. Tô Mạt miễn cưỡng đi tới đầu
đường cao tốc gần nhất. Trên đường, thỉnh thoảng có chiếc ô tô phóng vụt qua, sau
đó bốn bề trở lại yên tĩnh. Tô Mạt lê bước, đi chầm chầm về phía trước. Cũng không
rõ bao lâu sau, cô nhìn thấy đèn xe cảnh sát nhấp nháy ở phía xa xa, đang tiến lại
gần. Tô Mạt giơ tay vẫy vẫy, cuối cùng xe cảnh sát cũng dừng lại trước mặt cô.

Cửa
xe hạ xuống, tài xế là một cảnh sát trẻ tuổi ngoài hai mươi. Anh chàng cảnh sát
chiếu đèn pin vào mặt Tô Mạt, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét. “Vừa rồi là chị báo án
phải không? Vụ cưỡng dâm ấy.”


Mạt gật đầu.

Anh
chàng cảnh sát lại hỏi: “Chuyện xảy ra như thế nào?”


Mạt lắp bắp: “Tôi... Hình như tôi bị người khác bỏ thuốc, vừa rồi bị một người đàn
ông không quen biết... ở câu lạc bộ tư nhân trước mặt... Tôi... Là ông chủ của tôi
kêu tôi đến đây. Ông chủ tôi họ Vương, tên Vương Tư Nguy, ở công ty điện tử An Thịnh.
Tôi nghi ngờ... nghi ngờ bọn họ cùng một giuộc...”

Anh
chàng cảnh sát quay đầu, nói với người trong xe vài câu mới đáp lời Tô Mạt: “Chị
mau lên xe, chúng ta đi xem thế nào.”


Mạt đột nhiên do dự, đứng yên bất động. Người cảnh sát trẻ tuổi nói với vẻ sốt ruột:
“Sếp của tôi bảo chị lên xe. Này, không phải chị đang giỡn chơi đấy chứ? Chuyện
này không đùa được đâu.”


Mạt vội đáp: “Không phải... Là thật đấy.” Nói xong, nước mắt chảy dài trên gò má
cô. Vừa rồi tình thế khẩn cấp khiến cô không kịp khóc. Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi
đành xuống xe, mở cửa cho cô.

Xe
cảnh sát lại đưa Tô Mạt trở về câu lạc bộ. Nhìn thấy câu lạc bộ đèn đóm sáng choang
ở trước mặt, đầu Tô Mạt đau như búa bổ.

Người
cảnh sát ngồi ở hàng ghế sau tầm bốn mươi tuổi, vẻ mặt rất nghiêm nghị. Anh chàng
trẻ tuổi gọi anh ta là “sếp Từ”.

Sau
khi xuống xe, cảnh sát Từ đi vào trong câu lạc bộ, nói vài câu với cô lễ tân. Trong
lòng Tô Mạt rất phức tạp, anh chàng cảnh sát trẻ tuổi tưởng cô sợ hãi, lên tiếng
an ủi: “Không sao đâu, có chúng tôi ở đây với chị.” Nhưng khi thấy gương mặt và
người cô không có vết thương, quần áo tương đối chỉnh tề, cử chỉ và trạng thái tinh
thần cũng coi là bình thường, trong lòng anh ta không khỏi nghi hoặc.


lễ tân nhìn về bên này rồi bắt đầu bấm máy bàn. Vài giây sau, đầu kia có người bắt
máy, cô lễ tân tỏ thái độ hết sức cung kính. Cảnh sát Từ cũng quay đầu quan sát
Tô Mạt.

Một
lúc sau, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân. Người đàn ông đó từ tốn đi xuống
cầu thang, anh ta mặc áo sơ mi và quần dài lịch sự, miệng ngậm điếu thuốc lá, thần
sắc không còn một chút dục vọng, toát lên vẻ đứng đắn. Anh ta nhìn Tô Mạt, ánh mắt
rất bình tĩnh.

Tim
Tô Mạt đập thình thịch. Đèn ở đại sảnh sáng như ban ngày. Bây giờ, cô mới nhìn rõ
diện mạo của đối phương.

Anh
chàng cảnh sát trẻ tuổi hỏi: “Chị quan sát kĩ đi, có phải là anh ta không?”


Mạt gật đầu.

Cảnh
sát Từ đột nhiên sải bước dài đi tới, giơ hai tay bắt tay người đàn ông đó. “Vương
Tổng, lâu rồi không gặp cậu!”

Người
đàn ông lúc này mới nhìn cảnh sát Từ. Anh ta nhả một vòng tròn khói, mỉm cười, bắt
tay cảnh sát Từ. “Đồn trưởng Từ, ngọn gió nào đưa anh đến đây vào lúc nửa đêm nửa
hôm thế này?”

Đồn
trưởng Từ chỉ Tô Mạt. “Cô gái kia tự xưng là nhân viên của em trai Vương Tổng, đang
làm việc ở An Thịnh. Vừa rồi, cô ta nói đùa với tôi...”

Tim
Tô Mạt như ngừng đập.

Người
đàn ông chau mày, lại nhìn Tô Mạt. “Anh đã bảo là nói đùa rồi...”

Đồn
trưởng Từ vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy, chúng tôi không làm phiền Vương Tổng nghỉ
ngơi. Vương Tổng xem lúc nào có thời gian, chúng ta tụ tập một bữa?”

Người
đàn ông trả lời qua loa: “Có gì tính sau, gần đây tôi rất bận.”

Đồn
trưởng Từ cười cười. “Không sao, Vương Tổng cứ lo việc đi, có gì liên hệ sau.” Nói
xong, anh ta bảo anh chàng cảnh sát trẻ tuổi đưa Tô Mạt đi.


Mạt tức giận, không kìm nổi chất vấn đồn trưởng Từ: “Các anh... Các anh có ý gì
vậy? Rõ ràng anh ta là...”

Đồn
trưởng Từ mất hết kiên nhẫn. Anh ta liếc nhìn người đàn ông rồi quay sang Tô Mạt,
cất giọng nghiêm nghị: “Ý gì ư? Chúng tôi nghi ngờ cô bán dâm không thành rồi vu
oan cho người khác. Chúng tôi cần tiến hành điều tra cô, mời cô đi theo chúng tôi
về đồn cảnh sát.”


Mạt như bị một nhát búa giáng vào đầu, sắc mặt tái mét. Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi
cũng lộ vẻ kinh ngạc, lên tiếng: “Sếp...” Nhưng mới nói một từ, anh ta liền bị cấp
trên ngăn lại.

Lúc
này, người đàn ông đã đi lên cầu thang đột nhiên quay đầu, xen ngang một câu: “Lão
Từ à, anh nhàn rỗi quá nên muốn kiếm việc làm phải không? Đã bảo nói đùa rồi, anh
còn nhiều chuyện như vậy làm gì?”

Đồn
trưởng Từ hơi ngượng ngập, vội vàng phụ họa: “Đúng, đúng... Vương Tổng đã nói vậy
thì thôi, tôi nghĩ chắc có sự hiểu nhầm gì ở đây.”

Người
đàn ông đó không để ý đến đồn trưởng Từ, đi thẳng lên gác. Đồn trưởng Từ dõi theo
bóng lưng người đàn ông cho đến khi anh ta khuất dạng mới quay sang cấp dưới, nói:
“Còn đứng đó làm gì, đi thôi!”

Anh
chàng cảnh sát trẻ tuổi quay đầu nhìn Tô Mạt. “Người phụ nữ kia thì sao?”

“Lắm
chuyện, mau đi thôi!”

“...”

Vương
Cư An về phòng, lập tức gọi điện thoại. Một lúc sau, đầu bên kia mới bắt máy.

Anh
ta vô cùng bực tức, vừa lên tiếng đã mắng té tát người ở đầu bên kia: “Tôi giao
công ty cho chú quản lý là mong chú an phận một chút. Tôi vừa mới trở về, chú đã
gây chuyện rồi. Tôi hỏi chú, người đàn bà ở trên giường tôi là ai?”

Người
ở đầu kia điện thoại rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ, ngớ ra một lúc mới trả lời: “Chẳng
phải là cô minh tinh gì đó hay sao?” Anh ta cười nịnh bợ. “Gần đây cô gái này rất
nổi, giành được giải thưởng tài năng mới, đến ăn bữa cơm cũng tăng giá. Cô ta mới
vào nghề, coi như tương đối sạch sẽ...”

Vương
Cư An cố gắng kiềm chế, kéo cổ áo sơ mi. “Vớ vẩn, cô gái đó vừa báo cảnh sát, nói
là nhân viên của An Thịnh. Chú khốn nạn thật đấy, đến người của công ty cũng động
vào. Sau này chú còn muốn làm ăn nữa không? Mẹ kiếp, chú còn muốn sống nữa không?”

Đối
phương ngẩn người. “Không phải đâu, anh... Anh vừa nói đến người đàn bà đó? Cô ta
mới vào công ty, tay Thượng Thuần có hứng thú với cô ta nên em mới thuận nước giong
thuyền... Hả, sao cô ta lại ở chỗ anh? Chắc là tụi nó sắp xếp nhầm phòng... Đúng
rồi, Thượng Thuần ở phòng đối diện anh, anh có định chào hỏi anh ta không?”

Vương
Cư An càng tức giận, “hừ” một tiếng. “Vương Tư Nguy, chú vẫn còn bám lấy tay họ
Thượng đó? Chú hít ma túy đến mức não tàn rồi hay sao? Thể nào cũng có ngày chú
chết cho mà xem. Dù lời nói chối tai nhưng tôi cứ cảnh báo trước, sau này chú đừng
oán trách tôi. Còn nữa, bà già sắp về rồi, chú mau cuốn xéo về nhà cho tôi, đừng
ở ngoài gây chuyện nữa!”

Vương
Tư Nguy vội khẩn cầu: “Đại ca, anh bắt em tự rút ván của mình à? Em đang bàn một
vụ làm ăn với Thượng Thuần, sắp thành công rồi. Anh cho em một chút thời gian, có
được không?”

Vương
Cư An mắng lớn tiếng: “Shit, chú có thể làm gì? Đừng có ở ngoài mà bày ra mấy trò
mất mặt...”

Vương
Tư Nguy im lặng. Đợi anh trai chửi mắng sướng miệng, anh ta mới hỏi một câu: “Anh,
có phải anh chơi người đàn bà đó rồi? Nếu anh đã ngủ với cô ta thì đừng bao giờ
để Thượng Thuần biết, lòng đố kỵ của tay này ghê lắm đấy.”

Vương
Cư An nhíu mày. “Tôi chẳng cần kiêng dè anh ta.”

Vương
Tư Nguy cười. “Anh quả nhiên chơi người ta rồi. Xem ra anh vẫn chưa đã nên mới bực
tức như vậy. Chuyện này cũng chẳng có gì to tát, tống ít tiền là xong. Bên Thượng
Thuần mới khó ăn nói, anh ta để ý đến người đàn bà đó từ lâu. Đúng vậy, anh không
cần sợ anh ta nhưng chúng ta làm ăn vẫn cần anh ta nói với bên trên một tiếng. Ai
bảo người ta có ông nội làm to.”

Lúc
này, giọng điệu của Vương Cư An mới dịu đi đôi chút: “Chuyện này chú khỏi bận tâm.
Còn nữa... người đàn bà đó tên là gì?”

Vương
Tư Nguy ngẫm nghĩ. “Hình như họ Tô, cấp dưới của Tùng Dung. Cô ta là nhân viên mới,
là người ngoại tỉnh, ở đây cũng chẳng quen biết nhiều người.”

Vương
Cư An “hừ” một tiếng. “Ngay cả tên của người ta, chú cũng không biết?”

Vương
Tư Nguy tiếp tục lải nhải: “Em đâu có chơi cô ta...” Ngừng vài giây, anh ta cười,
nói: “Em thấy người đàn bà đó rất bình thường, chẳng hiểu sao tay Thượng Thuần lại
muốn bằng được. Anh cảm thấy thế nào?”

Vương
Cư An đang mải nghĩ đến chuyện làm ăn, nhất thời không hiểu ý. “Thế nào là thế nào?
Chú hãy lập tức đem mấy trò vớ vẩn của chú biến khỏi tầm mắt tôi. Nơi này không
cần chú bận tâm, cuốn xéo càng xa càng tốt!” Nói xong, anh ta dập máy. Một lúc sau,
anh ta mới nhớ tới câu hỏi của Vương Tư Nguy, bất giác nghĩ thầm: Đúng là chẳng
ra sao, đã tìm thì nên tìm loại tử tế một chút. Nhìn ngang nhìn ngửa, nhìn trên
nhìn dưới cũng chẳng có điểm nào hấp dẫn, trên bụng còn có vết sẹo mờ mờ... Chỉ
có làn da là tạm được, vừa trơn láng vừa mềm mại, như có thể bấm ra nước...

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3