Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 03 - Phần 02

2.

Trong
lòng Tô Mạt thấp thỏm, bất an.


tiên sinh cười ha hả. “Thảo nào, Vương Tổng là nhân vật nổi tiếng, tuổi trẻ tài
cao, hậu sinh khả úy. Nghe nói cuộc sống riêng của Vương Tổng cũng rất phong phú.”


thư ký trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đi cùng ông ta tiếp lời: “Vị Vương Tổng đó khá
đẹp trai, có cuộc sống riêng phong phú cũng là lẽ thường tình.”


tiên sinh nhìn cô thư ký, ánh mắt mờ ám. “Tôi còn chưa gặp Vương Tổng bao giờ, cô
đã tiếp xúc rồi à?”


ta vội đính chính: “Đâu có, tôi cũng chưa từng gặp mặt Vương Tổng. Nhưng trước đây
anh ta cặp kè với một ngôi sao, bị phóng viên săn tin theo dõi, trên mạng có ảnh
của anh ta.” Cô ta quay sang hỏi Tô Mạt: “Phải vậy không Tô tiểu thư? Cô là nhân
viên của Vương Tổng, chắc cô biết rõ nhất.”


Mạt thật sự không rõ những chuyện đó. Thấy đối phương nói đông nói tây, không nhắc
đến chuyện làm ăn, không biết vụ này kéo dài đến ngày nào, năm nào mới xong, cô
rất sốt ruột. Trong đầu Tô Mạt vụt qua một ý nghĩ, đắn đo vài giây, cô mới thốt
ra miệng: “Công nhận Vương Tổng đẹp trai... nhưng gương mặt chỉ là thứ yếu, ấn tượng
nhất là thân hình hoàn hảo, đặc biệt là cơ bắp...” Giọng cô nhỏ dần. Nói đến đây,
cô lập tức dừng lại, cầm ly rượu, giả bộ uống một ngụm để che giấu tâm trạng.


tiên sinh ngẩn người nhìn Tô Mạt, ánh mắt thể hiện vẻ phỏng đoán. Bắt gặp gương
mặt ửng đỏ của Tô Mạt, ông ta lập tức mỉm cười, lên tiếng phá vỡ bầu không khí im
lặng: “Người thật không lộ tướng, thất kính, thất kính! Tôi sẽ uống hết ly này.
Tô tiểu thư, cô tùy ý.” Nói xong, ông ta ngửa đầu, uống cạn ly rượu.

Bàn
tay cầm ly rượu của Tô Mạt run run. Cô đưa lên miệng, nhấp một ngụm rồi lập tức
đặt xuống, ai ngờ rượu vừa vào cổ họng, cảm giác cay sè lan tỏa khiến cổ họng cô
khô rát, bên trong như bốc cháy, đầu óc choáng váng trong giây lát. Cô đột nhiên
có cảm giác người nói câu vừa rồi không phải cô, vậy thì là ai?


tiên sinh uống xong ly rượu, càng nhiều lời. Ông ta không còn giữ dáng vẻ cao ngạo
trước đó mà nói thẳng: “Trước đây, tôi muốn gia nhập câu lạc bộ này, bọn họ đòi
phí hội viên một triệu. Tiền tôi chẳng thiếu nhưng bọn họ còn tiến hành thẩm định
gì đó, thẩm định đi thẩm định lại, cuối cùng nói tôi không phải là người có tên
tuổi. Bọn họ còn kết luận tôi muốn làm hội viên chỉ với mục đích tìm người có máu
mặt bàn chuyện làm ăn.” Ông ta cười ha hả. “Mẹ kiếp, mỗi việc làm thẻ hội viên mà
bày ra nhiều trò như vậy...”


Mạt cười phụ họa, nhẹ nhàng buông mấy câu: “Tôi cũng chẳng rõ thế nào mới gọi là
người có tên tuổi. Tôi chỉ biết Vương Tổng thường đến đây, cả ông chủ Thượng cũng
thích tụ tập bạn bè hay bàn chuyện làm ăn ở nơi này. Chắc Lý tiên sinh có nghe nói
đến ông chủ Thượng rồi chứ?”


tiên sinh quả nhiên sáng mắt, tươi cười với Tô Mạt. “Tô tiểu thư quen cả ông chủ
Thượng sao?” Ông ta nhấn mạnh mấy từ cuối cùng, giọng điệu vô cùng mờ ám.


Mạt cố kìm nén cơn buồn nôn, đáp: “Cũng không hẳn là quen thân, chỉ là...” Cô ngừng
lại một lát. “Anh ta từng theo đuổi tôi.”

Lần
này, đối phương không tiếc lời tán tụng: “Tô tiểu thư quen biết rộng thật đấy. Không
biết cô có thể giúp tôi gặp ông chủ Thượng...”

“Thế
nào cũng có cơ hội gặp mặt.” Tô Mạt cắt ngang lời ông ta. “Con người tôi chẳng có
sở trường gì nhưng mạng lưới quan hệ chính là ưu thế của tôi. Tôi đã nói đến mức
này, Lý tiên sinh cũng có thể yên tâm khi hợp tác với tôi, đúng không?”


tiên sinh gật đầu lia lịa. Ông ta lịch sự nhận bản hợp đồng mang tính tượng trưng
nhưng không tỏ rõ thái độ có hợp tác hay không, chỉ nói giữa công ty khác và công
ty điện tử An Thịnh, ông ta sẽ ưu tiên đặt hàng của An Thịnh. Về việc ký hợp đồng
với Tô Mạt hay Tào Nhược Thành, Lý tiên sinh khéo léo nói, xét trên phương diện
“tình cảm”, chắc chắn ông ta nghiêng về phía Tô Mạt.


Mạt hơi nản lòng, cô biết đối phương muốn ép cô giúp ông ta làm cầu nối với Thượng
Thuần. Cô tự hỏi mình: Đã đến nước này rồi, có cần tiếp tục không?

Bốn
người rời khỏi phòng ăn, Tô Mạt thầm tính toán kế hoạch tiếp theo. Vẫn chưa rời
đại sảnh, phía trước có mấy người đi tới.

Vừa
nhìn thấy người đàn ông cao to đi đầu tiên, Lý tiên sinh lập tức dừng lại, cất giọng
đầy hưng phấn: “Vừa nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay. Ông chủ Thượng tới kìa.
Tô tiểu thư, cô còn không đi chào hỏi ông chủ Thượng?”


Mạt như hóa đá.

Thượng
Thuần cũng nhìn thấy Tô Mạt, ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt cô, cùng đám người
tiến lại gần.

Sống
lưng Tô Mạt đổ mồ hôi lạnh, Lý tiên sinh ở bên cạnh không ngừng thúc giục. Cô rơi
vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ biết đứng yên. Cho đến khi Thượng Thuần đến
trước mặt, cô mới miễn cưỡng lên tiếng: “Cà vạt của anh bị lệch rồi.”

Thượng
Thuần hơi ngây người. Sau đó hắn cúi đầu, ghé sát tai Tô Mạt, hỏi nhỏ: “Cô nói gì?
Tôi nghe không rõ.”


Mạt cảm thấy bên tai kêu ù ù. Cô giơ tay, giúp Thượng Thuần chỉnh lại cà vạt. “Trời
nóng như vậy, còn đeo cà vạt làm gì?”

Thượng
Thuần mỉm cười. “Cô hãy giúp tôi tháo ra.”


Mạt liếc nhìn hắn rồi cúi đầu bất động.

Thượng
Thuần nhìn Tô Mạt chằm chằm, yết hầu bất giác chuyển động. Hắn chậm rãi tháo cà
vạt, nhét vào tay Tô Mạt. “Cô cầm giúp tôi.”


Mạt siết mảnh vải bằng tơ lụa mềm mại trong tay, lùi lại một bước rồi nói: “Anh
cứ lo việc trước đi, tôi còn bàn chút công chuyện với khách hàng... À, tôi quên
không giới thiệu, vị này là Lý tiên sinh của công ty Trung Thuận. Vị này là...”

Không
đợi Tô Mạt nói hết câu, Lý tiên sinh không thể kiềm chế, lao tới như tên bắn, bắt
tay Thượng Thuần, lắc lắc. “Tôi biết, tôi biết. Đây là ông chủ Thượng, trăm nghe
không bằng một thấy. Ông chủ Thượng, tôi có việc nhỏ muốn nhờ anh, không biết anh...”

Nghe
Lý tiên sinh lải nhải xong, Thượng Thuần quay đầu, cười với Tô Mạt. Sau đó, hắn
từ tốn trả lời: “Vậy đi, Lý tiên sinh hãy liên lạc với thư ký của tôi hẹn thời gian.
Bây giờ tôi thật sự không rảnh, lúc khác chúng ta nói chuyện.”

Đối
với Tô Mạt, sự việc tiếp theo cực kỳ thuận lợi, Thượng Thuần không tiếp tục “diễn
trò” trước mặt đám đông nữa, còn Lý tiên sinh càng tỏ ra nhiệt tình với cô. Sau
khi tiễn khách, Tô Mạt mới thở phào nhẹ nhõm, người mệt nhoài nhưng tinh thần rất
phấn chấn.

Trên
đường về công ty, người trợ lý lái ô tô, đột nhiên nói một câu lấp lửng: “Chị Tô,
chị giỏi thật đấy, sau này nhớ chiếu cố đến đàn em.”


Mạt liếc nhìn anh ta. Cô định nói vụ “cơ bắp” là do cô bịa ra nhưng chợt nghĩ hợp
đồng vẫn chưa ký, bất cứ người nào cũng cần đề phòng, thế là cô trả lời bằng một
câu mập mờ không kém: “Giỏi gì chứ, tôi cũng chỉ vì kiếm miếng cơm mà thôi.” Cô
ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Thành tích kinh doanh của cậu tháng trước hình như không
mấy lý tưởng?”

Anh
chàng trợ lý đang cười gian xảo, nghe Tô Mạt hỏi vậy, vẻ mặt lập tức cứng đờ. “Đúng
là hơi...”


Mạt an ủi anh ta: “Tùng Dung mới hỏi tôi, biểu hiện của cậu gần đây thế nào.” Cô
cười cười. “Cậu là người thông minh, chỉ có vẻ ham chơi một chút. Có thời gian chơi
bời, chi bằng lo vấn đề nghiệp vụ. Tóm lại, nên nói ít làm nhiều, nghe tôi đi, không
sai đâu.”

Người
trợ lý “dạ” một tiếng, lập tức ngậm miệng.

Lúc
này, Tô Mạt mới tĩnh tâm sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Trước đó, cô mời Lý tiên sinh
đến Tứ Quý Thanh Nam Uyển dùng bữa với tâm trạng cầu may, xem có thể tình cờ gặp
Thượng Thuần ở đó hay không. Không ngờ hắn lại hợp tác như vậy, trong lòng cô len
lỏi một niềm vui khó tả.

Lúc
trước, Tô Mạt né tránh Thượng Thuần như loài rắn rết. Bây giờ, cô không thể không
nhìn thẳng vào giá trị của hắn. Cô nhướng mắt, lặng lẽ quan sát khuôn mặt mình qua
gương chiếu hậu. Diện mạo của cô tuy cũng được coi là thanh tú nhưng đối với một
người có tiền bạc và địa vị như Thượng Thuần, gương mặt này rất nhạt nhòa và tầm
thường. Nghĩ đến điều đó, trong lòng cô khẽ dấy lên cảm giác vui mừng. Tô Mạt giật
mình bởi ánh mắt của mình trong gương.


bắt đầu hiểu người chồng cũ Đồng Thụy An. Anh ta chìm đắm trong cuộc tình bất chính,
không thể thoát khỏi, nguyên nhân quan trọng nhất là đối phương vừa xinh đẹp vừa
trẻ trung, lại con nhà giàu. Cô ta yêu và coi trọng Đồng Thụy An. Có lẽ Đồng Thụy
An cũng mừng thầm như cô bây giờ. Anh ta nhất định phát hiện ra giá trị của bản
thân, anh ta bị choáng ngợp bởi phát hiện mới này.

Bây
giờ, Thượng Thuần mới chỉ là phối hợp một chút, Tô Mạt đã bắt đầu lóa mắt.


bất giác mở túi xách rồi lại đóng vào. Bên trong có một chiếc cà vạt đàn ông. Cô
không biết nên giải quyết vấn đề nan giải này thế nào, cũng không biết đối mặt với
Mạc Úy Thanh ra sao. Nghĩ đến Mạc Úy Thanh, Tô Mạt thấy rất áy náy.

Hai
ngày sau, Lý tiên sinh đích thân đến công ty ký hợp đồng với Tô Mạt.

Tùng
Dung biểu dương cô: “Ngọn núi mà Tào Nhược Thành không thể vượt qua đã bị cô đánh
đổ.”


Mạt cúi đầu, sắp xếp tài liệu, cất giọng từ tốn: “Có lẽ do lần trước tôi đã tìm
đúng chỗ mời Lý tiên sinh ăn cơm. Ông ta cảm thấy tới Tứ Quý Thanh Nam Uyển rất
có thể diện.”

Tùng
Dung cười cười. “Đơn giản như vậy sao?”


Mạt nhướng mắt, vẻ mặt thản nhiên như không. “Tôi cũng không ngờ lại gặp may như
vậy.” Bài học Tào Nhược Thành còn sờ sờ ra đấy, cô không thể không đề phòng Tùng
Dung.

Sau
sự việc này, Tào Nhược Thành gây chuyện ầm ĩ ở phòng Kinh doanh, đồng thời phao
tin sẽ nhảy đi chỗ khác. Tô Mạt còn lo Tùng Dung không dễ giải quyết hậu quả. Nào
ngờ Tùng Dung đã có sự chuẩn bị, chị ta lôi kéo khách hàng quan trọng của Tào Nhược
Thành, làm suy yếu thế lực của anh ta. Tào Nhược Thành không còn đất dụng võ ở phòng
Kinh doanh, lúc ra đi mặt mũi xám xịt. Bấy giờ Tô Mạt mới phát hiện, Tùng Dung đã
có ý định tống khứ Tào Nhược Thành từ lâu, tất cả chẳng qua chỉ là một ván cờ chị
ta âm thầm sắp đặt, còn cô làm quân cờ và lá chắn.

Tùng
Dung không giấu giếm, quang minh chính đại nói cho Tô Mạt biết. Chị ta nhấn mạnh:
“Tôi lót đường cho người khác cũng chính là lót đường cho mình. Chúng ta đều có
lợi, không ai nợ ai.” Nghe câu này, Tô Mạt lo lắng sự việc sẽ bị thêm mắm thêm muối
truyền đến tai người khác. May thay, bên Thượng Thuần không có động tĩnh. Tuy nhiên,
Tô Mạt tuyệt đối không tin chuyện ngày hôm đó chỉ là hắn nhất thời có ý tốt.


Mạt tới thăm Mạc Úy Thanh mấy lần, cuối cùng cũng bắt được cơ hội gặp Thượng Thuần
ở bệnh viện. Cô rút chiếc cà vạt, cung kính đưa cho Thượng Thuần ngay trước mặt
Mạc Úy Thanh: “Ông chủ Thượng, lần trước hình như anh quên cà vạt ở công ty chúng
tôi, giám đốc bảo tôi mang trả lại anh.”

Thượng
Thuần nhướng mắt nhìn Tô Mạt, vẻ mặt rất xảo quyệt. Hắn nhận cà vạt, cất giọng khách
sáo: “Làm phiền Tô tiểu thư rồi. Lúc khác tôi sẽ hậu tạ cô tử tế.”

Tim
Tô Mạt đập nhanh một nhịp. Thấy Mạc Úy Thanh im lặng nhìn cô và Thượng Thuần chằm
chằm, cô vội nói vài câu lấy lệ rồi đứng dậy cáo từ.

Sau
khi Tô Mạt đi khỏi, Mạc Úy Thanh vừa giũa móng tay vừa cười nhạo Thượng Thuần: “Anh
thích người ta như vậy, sao còn chưa ra tay? Không theo đuổi được à? Có cần em giúp
không, anh yêu?”

Thượng
Thuần giơ tay ôm Mạc Úy Thanh. “Loại đàn bà này tôi gặp đầy đường, cho một chút
lợi lộc là theo lên giường ngay. Bảo cô ta xách dép cho em, tôi còn thấy không xứng,
làm sao có thể sánh bằng em?”

Mạc
Úy Thanh đẩy Thượng Thuần ra nhưng bị hắn kéo vào lòng, nắn bóp. Hai người quấn
quýt triền miên, trong lòng họ đều có tâm tư riêng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3