Sổ tay sử dụng đàn ông (Tập 2) - Chương 47
Chương 47
Trong lúc Lê Mạn đang chớp cơ hội tốt này để ra sức dụi đầu vào vai
đối phương, bên tai cô ta chợt vang lên giọng nói lạnh lùng của Lộ Tấn: “Cô còn
không buông Tổng giám đốc Trình ra thì người ta sẽ kiện cô tội quấy rối tình dục
đấy.”
Tổng giám đốc Trình? Lê Mạn cau mày, từ từ ngẩng lên nhìn người mình
đang ôm.
Trình Tử Khiêm đang lúng túng nhìn cô ta...
Lê Mạn hoảng sợ lập tức buông tay, lùi lại thật xa. Sau khi hết hoảng
hốt, cô ta lập tức đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Lộ Tấn, chỉ thấy anh ta đang đứng
nghiêm trang bên cạnh, tay ôm... Cố Thắng Nam.
Lúc này, người Lê Mạn không muốn nhìn thấy nhất có lẽ chính là người
phụ nữ họ Cố này. Cô ta đã đổi đôi giày cao gót, bây giờ đang đi dép lê của khách
sạn, vì vậy luôn cảm thấy khí thế của mình thua cô ả họ Cố này vài phần.
Quan trọng nhất là cô ta thực sự không chịu nổi ánh mắt thương hại
mà cô ả họ Cố đang nhìn mình lúc này.
Có lẽ điều đáng mừng duy nhất chính là lời trách móc của Lộ Tấn:
“Cô có biết tôi còn chưa kịp ăn tối vì phải đi tìm cô không?”
Lộ Tấn có thể khẳng định lúc nói những lời này thì trong lòng đang
tràn ngập oán trách nhưng sau khi Lê Mạn nghe thấy lại cảm động khịt mũi: “Thì ra
anh quan tâm đến em như vậy...”
Lộ Tấn ôm đầu ngán ngẩm, kéo Cố Thắng Nam đến bàn ăn gần nhất. “Tổng
giám đốc Trình, anh đã kéo chúng tôi đi tìm người, bây giờ anh phải chịu trách nhiệm
cho chúng tôi ăn no.”
Trình Tử Khiêm khó xử nhìn Lê Mạn, sau đó mới chuyển sang Lộ Tấn.
“Không thành vấn đề.”
Vừa nói Trình Tử Khiêm vừa vẫy tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ
đứng phía xa đi tới, đồng thời thăm dò Lộ Tấn: “Ăn cơm Tây hay cơm Tàu?”
Vừa nhắc tới ăn uống, khuôn mặt Lộ Tấn lập tức giãn ra, đang suy
tính xem mình nên ăn món gì thì nhân viên lại mang đến tin dữ: “Xin lỗi Tổng giám
đốc Trình, nhà bếp đã nghỉ hết rồi.”
Sắc mặt Lộ Tấn lập tức sa sầm.
Thấy thế, Trình Tử Khiêm lại hỏi nhân viên phục vụ:
“Có đúng tất cả đầu bếp đều đã về rồi không?”
Nhân viên sợ hãi nhìn quanh rồi nhỏ giọng nhắc nhở: “Chẳng phải cô
giáo Cố vẫn đang ngồi đây sao?”
Lúc này mọi người mới nhớ ra có một siêu đầu bếp hiện đang an vị
bên cạnh Lộ Tấn...
Bụng đói sôi ùng ục, ba người chờ hồi lâu, cuối cùng đồ ăn cũng được
mang lên.
“Hơi vội nên chỉ nấu mấy món đơn giản, mọi người ăn tạm vậy.”
Lê Mạn nhìn đồ ăn bày đầy trước mặt, sắc mặt vốn lạnh lẽo lập tức
lại giảm thêm mấy độ. Thế này mà gọi là mấy món đơn giản à? Chắc chắn cô ả họ Cố
này cố ý nói vậy để thể hiện tay nghề nấu ăn của cô ta cao đến mức nào...
Hai món của Lê Mạn là: khai vị dăm bông cuốn dưa bở, món chính tôm
he chiên giòn.
Khai vị của Lộ Tấn là sò biển hấp pho mát, món chính là sườn lợn
rán tiêu đen.
Khai vị của Trình Tử Khiêm là cá hồi Na Uy hun khói, món chính bò
Úc xào tỏi.
Cố Thắng Nam ngồi trở lại vị trí, chính cô cả ngày nay cũng chưa
có hạt cơm nào vào bụng, đói meo rồi. Cô là người đầu tiên thưởng thức món ăn của
mình, thăn bò nướng bản ngang. “Đồ tráng miệng còn đang trong lò nướng, tôi ăn trước
mấy miếng cho đỡ đói rồi đi lấy bánh ngọt cho mọi người.”
Lê Mạn rất có khí phách. “Em không thèm ăn đồ cô ta làm.” Lộ Tấn
chỉ chờ cô ta nói câu này, anh ta lập tức kéo đồ ăn của Lê Mạn về trước mặt mình.
“Cô không ăn thì tôi ăn.”
Cố Thắng Nam quả quyết gạt tay Lộ Tấn ra, đưa đồ ăn lại cho Lê Mạn.
Mùi thơm của đồ ăn sớm đã cuốn đủ ba vòng quanh mũi Lê Mạn, giờ thấy Cố Thắng Nam
lấy lòng mình như vậy, cô ta ra vẻ miễn cưỡng, đưa tay cầm chiếc đĩa. “Trước khi
về nước, tôi không bao giờ đến nhà hàng nào không được Michelin xếp hạng. Mấy thứ
này của cô chỉ được cái mẽ ngoài, còn mùi vị...”
Mới ăn một miếng, Lê Mạn đã sửng sốt. Cô ta nuốt nước bọt, cố gắng
không ăn miếng thứ hai vội, nói với giọng hơi miễn cưỡng: “Cũng coi như chấp nhận
được.”
Hiển nhiên Lộ Tấn đã sớm để ý tới món dăm bông cuốn của Lê Mạn, liền
chớp thời cơ, nói: “Vậy cô cũng không cần phải miễn cưỡng làm gì, tôi sẽ ăn giúp
cô.”
Lần này không đợi Cố Thắng Nam ngăn cản Lộ Tấn, Lê Mạn đã liên tiếp
xiên ba miếng dăm bông cuộn còn lại trên đĩa nhét vào miệng, vừa nhai vừa ấp úng
giải thích: “Vì em đói quá, nếu không em cũng không thèm ăn.”
Trình Tử Khiêm vẫn lặng lẽ cúi đầu ăn, hoàn toàn không có ý định
can dự vào quan hệ tay ba trước mặt. Nhưng mới yên lặng được một lát đã nghe thấy
Lộ Tấn hỏi: “Tổng giám đốc Trình, tối nay tôi và Cố Thắng Nam định ở đây, Victoria
còn trống không?”
Trình Tử Khiêm sững lại, còn chưa kịp ngẩng lên đã nghe thấy Lê Mạn
kêu một tiếng: “Tôi không đồng ý!” Lộ Tấn coi như không nghe thấy lời kháng nghị
của cô ta nhưng Cố Thắng Nam lại lập tức đặt đĩa xuống, kéo góc áo Lộ Tấn, dường
như đang dùng ánh mắt để oán trách anh ta: “Anh làm sao vậy? Thuê phòng còn phải
nhờ người khác giúp trước mặt bao người nữa à?”
Trình Tử Khiêm nhìn Lộ Tấn thăm dò, hiển nhiên là muốn biết “tối
nay ở đây” là định lấy hai phòng hay... một phòng.
Anh ta nhanh chóng nhận được đáp án từ dáng vẻ thản nhiên của Lộ
Tấn: “Được rồi, tôi sẽ sắp xếp giúp anh.”
Nói xong, anh ta đứng dậy, đi ra một góc yên tĩnh và bắt đầu gọi
điện thoại.
Còn bên này, Lê Mạn đã hoàn toàn không còn muốn ăn uống gì nữa.
Cố Thắng Nam cũng oán giận, ghé tới bên tai Lộ Tấn nhỏ giọng thì
thào: “Tại sao phải làm phiền Tổng giám đốc Trình sắp xếp phòng cho chúng ta? Chúng
ta cứ đến thẳng lễ tân làm thủ tục không phải thuận tiện hơn nhiều sao?”
Lộ Tấn nhún vai thản nhiên: “Đây là anh đang nói với Tổng giám đốc
Trình của bọn em, quan hệ giữa anh và em đã đến mức độ có thể sống chung rồi. Nếu
như trước đây anh ta có ý định gì với em thì bây giờ cũng có thể từ bỏ được rồi.”
Cách lý giải này đúng là tuyệt diệu. Cố Thắng Nam chán nản, nên trách
người đàn ông này suy nghĩ quá nhiều hay nên khen anh ấy quá nhìn xa trông rộng?
Lê Mạn nhìn cặp nam nữ đang thân mật rỉ tai thì thầm với nhau trước
mặt mình, lập tức cảm thấy suy sụp tinh thần, bàn tay cầm dao nĩa sắp nắm thành
nắm đấm. Lúc này, Trình Tử Khiêm cũng nói chuyện xong trở về chỗ ngồi: “Victoria
đã có khách ở, chỉ còn chiếc Hạ Âu bên cạnh Victoria còn trống, lát nữa hai người
có thể đến làm thủ tục nhận phòng.”
Lộ Tấn gật đầu.
Mặt Cố Thắng Nam lại biến sắc, vì cô đột nhiên nhớ ra vị khách đang
ở trên du thuyền Victoria kia chính là...
"Mẫu thân" của Lộ Tấn?
Tối nay, họ sẽ ở cùng phòng ngay cạnh thuyền của mẹ Lộ Tấn?
Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy áp lực nặng như núi.
Tiếng dao nĩa va đập mạnh kéo Cố Thắng Nam ra khỏi cảm giác lo sợ.
Cố Thắng Nam ngẩng lên, thấy Lê Mạn đang tức giận trợn mắt nhìn Lộ Tấn. Hơn nữa,
dù Lê Mạn đã nổi giận đập dao nĩa xuống bàn nhưng tay lại vẫn đặt trên cán dao,
dường như chỉ cần Lộ Tấn tiếp tục làm cô ta bất mãn thì con dao này sẽ kết liễu
tính mạng của anh ta.
Có điều Lộ Tấn hoàn toàn không để ý đến cô ta, anh ta thản nhiên
nhún vai. “Bây giờ rốt cuộc cô cũng tin rằng không phải tôi tìm bừa một người phụ
nữ đến để diễn trò trước mặt cô rồi chứ?”
Lê Mạn ngẩn ra chừng ba giây, bỗng nhiên cúi đầu ảo não như một cây
cải héo rũ, hoàn toàn không còn khí thế như vừa rồi.
Thấy đồ ăn trên khay đã bị càn quét sạch sẽ, Lộ Tấn quyết đoán kéo
Cố Thắng Nam đứng dậy, chuẩn bị rút lui: “Đi! Đi xem xem bánh ngọt đã xong chưa.”
Lê Mạn và Trình Tử Khiêm đều chưa phản ứng lại, Cố Thắng Nam đã bị
Lộ Tấn lôi đi. Lê Mạn vô thức muốn ngăn cản nhưng còn chưa đứng lên đã bị gã Trình
Tử Khiêm sớm đã hiểu rõ tâm sự của cô ta giữ lại. Trình Tử Khiêm ấn Lê Mạn ngồi
xuống. “Cố chấp quá mức cũng là một loại bệnh, cần được điều trị.”
Lê Mạn định mở miệng phản bác, nhưng đột nhiên sững lại. Nếu đây
là một loại bệnh thật thì bệnh của mình đã nguy kịch rồi... Sau khi suy nghĩ một
lát, Lê Mạn vô cùng thất vọng hỏi Trình Tử Khiêm: “Không phải người ta vẫn nói chỉ
cần cho đi rồi sẽ được nhận lại hay sao? Tôi làm như vậy thì có gì không đúng?”
Trình Tử Khiêm nhìn khuôn mặt xinh xắn mà diễm lệ của người phụ nữ
này, nội tâm của cô ta hoàn toàn không linh động như dáng vẻ bề ngoài. Anh ta lắc
đầu. “Quan điểm về tình yêu của cô đúng là... quái dị.”
Đêm dài đằng đẵng.
Lên du thuyền Hạ Âu, Lộ Tấn thỏa mãn buông mình ngồi xuống sofa.
Nhớ lúc đầu anh ta mới vào Tử Kinh vẫn cảm thấy điều kiện vệ sinh
ở đây không đạt tiêu chuẩn, thậm chí còn trừ rất nhiều điểm trên bảng đánh giá.
Nhưng sau khi được thể nghiệm điều kiện vệ sinh trong căn hộ của Cố Thắng Nam, anh
ta mới phát hiện sự sạch sẽ của Tử Kinh thực sự không thể làm anh ta hài lòng hơn
được nữa.
Cố Thắng Nam lại hoàn toàn không dương dương tự đắc như anh ta. Cô
có quá nhiều thứ để lo lắng: “Anh nói chúng ta đi lấy bánh ngọt, vậy mà lại chuồn
khỏi bếp qua lối thoát hiểm, nhỡ đâu Lê Mạn nổi giận chạy tới... đục thuyền thì
sao?”
Lộ Tấn cẩn thận ngồi thẳng người, nói: “Cũng không thể loại trừ khả
năng này... Nhưng mà... mặc kệ!” Lộ Tấn quyết định xua đuổi tất cả những suy tư
rắc rối ra khỏi đầu như đuổi ruồi. “Chắc sẽ không có chuyện gì xui xẻo hơn cháy
nhà nữa đâu.”
Nói xong, anh ta đưa tay ôm Cố Thắng Nam, kéo tới gần: “Rốt cuộc
cũng có một thế giới riêng cho chúng ta...”
Anh ta nhìn chằm chằm môi cô, áp tới gần. Cố Thắng Nam sắp nhắm mắt
phối hợp, đột nhiên cô nhớ đến một chuyện, vội vã đè vai Lộ Tấn lại theo phản xạ
có điều kiện. Lộ Tấn dừng lại, không hiểu tại sao: “Có chuyện gì vậy?”
Cố Thắng Nam không chỉ phải lo nghĩ đến Lê Mạn, cô nhìn qua cửa sổ,
du thuyền Victoria đang sáng đèn, mẹ Lộ Tấn đang ở trên thuyền... Vừa nghĩ đến việc
nhất cử nhất động của mình đều có khả năng bị mẹ Lộ Tấn nhìn thấy, Cố Thắng Nam
đã cảm thấy hết sức mất tự nhiên.
Tuy nhiên, mẹ Lộ Tấn lại không cho phép cô nói chuyện này với anh
ta, Cố Thắng Nam đành tìm lý do cho hành động bất thường của mình vừa rồi. Cô suy
nghĩ một lát rồi nói: “Em vẫn thích hình tượng lạnh lùng, cao ngạo, không gần nữ
sắc của anh hơn.”
Lộ Tấn lại hết sức nghiêm túc cân nhắc vấn đề này, anh ta khẽ nhíu
mày, ngón tay vuốt ve môi Cố Thắng Nam. “Nói thật, trước đây anh vẫn thắc mắc. Trên
thế giới có nhiều thứ thú vị lắm, tại sao đàn ông cứ phải tìm đến phụ nữ để làm
chuyện đó? Nhưng sau tối qua anh đã hiểu ra, chuyện đó quả thật... rất tuyệt vời.”
Cố Thắng Nam trợn mắt. “Trước đây, sở thích lớn nhất của anh chính
là ăn, không thấy hứng thú với phụ nữ, có lẽ là EQ còn chưa phát triển đầy đủ.”
EQ còn chưa phát triển đầy đủ?
Lộ Tấn nhíu mày đe dọa. Người phụ nữ này lại hoàn toàn không phát
hiện mình đã nói sai. Lộ Tấn im lặng cắn răng, bắt đầu từ từ xích lại gần cô, giọng
nói cũng dần trở nên nặng nề: “Em nói như vậy, tự nhiên anh lại thấy hơi đói.”
Tốc độ tiến tới gần của anh ta rất chậm, chậm đến mức Cố Thắng Nam
không hề phát hiện ra. Cô nghi hoặc nói: “Không phải chúng ta vừa ăn xong sao? Vậy
mà anh đã đói rồi à?”
Ánh mắt sáng rực của Lộ Tấn nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.
Cố Thắng Nam đành quay nhìn về phía nhà bếp: “Anh muốn ăn gì? Trong tủ lạnh chắc
cũng có...”
Anh ta chợt đưa ngón trỏ tới đặt lên môi cô, không cho cô nói tiếp.
“Ý anh là...” Lộ Tấn dừng lại khi khoảng cách giữa hai người chỉ
còn vài phân. Không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên giọng anh ta trở nên hung
dữ: “Ăn thịt em!”
Vừa nói xong, Lộ Tấn lập tức lao vào Cố Thắng Nam.
Lộ tiên sinh thành công đẩy cô giáo Cố ngã xuống sofa, sau đó say
sưa nhâm nhi thưởng thức...
Cùng dưới bầu trời đêm đó.
Trong gian phòng được đổi bằng đôi giày cao gót hàng hiệu, Lê Mạn
đau buồn giường đơn gối chiếc. Chiếc lọ hoa đặt bên cạnh kệ ti vi vốn cắm đầy hoa
hồng, giờ tất cả hoa đều đang nằm trong tay Lê tiểu thư.
Cô ngắt một cánh hoa: “Đi đục thuyền!”
Lại ngắt một cánh hoa nữa: “Không đi đục thuyền!”
Đi đục thuyền? Không đi đục thuyền? Đi? Không đi?
Lê Mạn cứ ngồi lẩm bẩm, đến lúc đã ngắt đến cánh hoa cuối cùng, kết
luận là: Không đi đục thuyền.
Lê Mạn khóc không ra nước mắt, vung tay ném mớ cuống hoa trụi lủi.
Cánh hồng vương vãi đầy dưới nền nhà cũng giống trái tim đầy rẫy vết thương của
cô bây giờ. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
“Reng reng!”
Lê tiểu thư vội giẫm lên vô số cánh hoa ra mở cửa, ngoài cửa là một
nhân viên phục vụ: “Lê tiểu thư đúng không ạ?” Lê Mạn gật đầu.
Nhân viên liền đưa một túi giấy tới: “Đồ của cô!”
Lê Mạn nghi hoặc nhận lấy, nhân viên gật đầu cáo từ.
Lê Mạn đóng cửa lại, vừa mở túi giấy ra xem vừa đi vào phòng.
Là một đôi giày cao gót?
Hơn nữa... chính là đôi chiều nay cô đã dùng để đổi phòng!
Lê Mạn ngẩn người, sau khi bừng tỉnh vội xách đôi giày cao gót này
quay đầu chạy ra cửa. Tốc độ của cô rất nhanh, lúc lên tiếng gọi nhân viên đưa giày
thì nhân viên còn chưa đi được bao xa. Đổi mất đôi giày cao gót hàng hiếm này cũng
khiến Lê Mạn rất tiếc, nhưng vì Lộ Tấn, tất cả đều có thể bỏ qua. Có điều...
Vị khách nữ nọ đã rời khỏi Tử Kinh từ buổi chiều cơ mà? “Ai nhờ anh
đưa cái này tới đây vậy?"
Lê Mạn giơ đôi giày cao gót lên hỏi nhân viên với vẻ mặt băn khoăn,
đáp án cô nhận được là: “Tổng giám đốc Trình của chúng tôi.”
“...”

