Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 20 - Phần 4

Chiếc xe hơi màu
xám rất sang trọng dừng trước căn nhà màu xanh quen thuộc. Một người đàn ông đã ngoài năm mươi
tuổi chậm rãi bước ra khỏi xe. Theo sau lưng ông có rất nhiều người, tỏ vẻ cung
kính.

Họ giúp ông mở cửa
một cách cẩn thận rồi đẩy cửa mời ông bước vào. Ông bước vào một cách ung dung,
bước đi nhẹ nhàng, dáng vẻ cực kỳ sang trọng. Ông đưa mắt quan sát khung cảnh xung
quanh, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc mãnh liệt, dường như ông đã được trở về
nơi quen thuộc nhất của mình. Ông nhìn chiếc xích đu đang đong đưa trong gió rồi
ông nhớ lại hình ảnh cô bé có gương mặt xinh xắn ngồi trên xích đu, cười vang
khi được ông đẩy, bên cạnh đó có một phụ nữ hiền dịu nhìn họ hạnh phúc...

Ông buồn bã thở dài
bước vào trong nhà, mùi rượu nồng nặc tỏa ra khắp căn nhà, mọi thứ trong nhà vỡ
tan tành. Một thân hình to lớn đang nằm kẹp giữa cái bàn và cái ghế sofa, trông
đến tàn tạ.

Ông Vĩnh Nguyên tức
giận vô cùng khi thấy căn nhà yêu quý của mình bị đứa con trai đập phá tan nát.
Ông gầm lên mấy tiếng:

- Vĩnh Phong!

Nhưng Vĩnh Phong đã
say như chết, cậu hoàn toàn không nghe tiếng thét của ông. Ông tức giận quay ra
sau lưng ra lệnh cho những người đang mặc comple đen đi theo sau:

- Quăng nó ra khỏi
đây cho tôi!

Rồi có hai người bước
đến nâng Vĩnh Phong dậy và đưa ra ngoài, nhưng đột nhiên cả người Vĩnh Phong co
giật một cái, cậu đưa tay ôm lấy miệng ụa lên vài cái rồi phun ra một luồng
máu.

Sáng sớm Hiểu Đồng
đến giảng đường, nhưng cố ý tránh mặt Đình Ân nên cô ngồi vào một góc khuất và
tránh xa chỗ Đình Ân.

Hiểu Đồng đoán Đình Ân đã biết mọi chuyện qua lời kể của Quốc Bảo cho nên
cô muốn tránh mặt Đình Ân, vì Đình Ân là một cô gái mộc mạc chân chất không biết
nói dối, nếu Đình Ân gặp Vĩnh Phong thế nào cô ấy cũng sẽ không chịu được sẽ
nói ra sự thật cho Vĩnh Phong nghe.

Khi đi ra, cô cố tình đi thật nhanh để tránh gặp Đình Ân nhưng Đình Ân đã
nhanh chân đuổi theo cô và kéo cô lại.

- Hiểu Đồng! Mình
muốn nói chuyện với cậu.

- Mình không có
chuyện gì để nói với cậu hết. - Hiểu Đồng dứt khoát từ chối.

Nói xong cô quay
lưng bỏ đi nhưng Đình Ân đã hét lên phía sau:

- Cậu có biết Vĩnh
Phong xảy ra chuyện gì không hả?

Trái tim Hiểu Đồng
giật thót một cái khi nghe Vĩnh Phong xảy ra chuyện. Anh đã xảy ra chuyện gì,
không phải là làm chuyện dại dột gì rồi chứ, trái tim Hiểu Đồng cảm thấy đau đớn
vô cùng, nếu mà xảy ra chuyện gì với Vĩnh Phong cô sẽ đau khổ, sẽ ân hận đến
không muốn sống nữa, cô hốt hoảng quay người lại hỏi Đình Ân một cách gấp
gáp:

- Anh ấy đã xảy ra
chuyện gì? Cậu mau nói cho mình nghe đi.

- Cậu cũng còn lo cho anh ấy lắm đúng không? - Đình Ân nhìn Hiểu Đồng dò
xét. - Cậu nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì, mình không tin là cậu lại là
loại người như vậy.

Hiểu Đồng cười nhạt
nhìn Đình Ân nói:

- Cậu với Thế Nam
thật là một cặp xứng đôi. Cả hai người đều nói giống như nhau, nhưng mà mình
nói cho cậu biết, đó chính là con người thật của mình. Cậu tin hay không tin
cũng được, mình không quan tâm. Và mình cũng không lo lắng cho Vĩnh Phong, chỉ
là mình không muốn anh ta làm chuyện khờ dại gì đó rồi mọi người lại đổ hết tội
lỗi lên đầu mình.

- Cậu... cậu làm mình thất vọng quá! - Đình Ân đau buồn nói: - Vĩnh Phong
vì cậu mà đau buồn, uống nhiều rượu đến nỗi bị xuất huyết dạ dày rồi, cậu có biết
không? Anh ấy ói ra máu rất nhiều, bây giờ đang nằm trong bệnh viện.

- Chỉ có vậy thôi
à, cứ tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm! Khi nào anh ta chết thì hãy báo cho mình.
- Hiểu Đồng giả vờ lạnh lùng nói nhưng trái tim đau đến độ như bị ai bóp chặt.

- Cậu đúng là đồ
máu lạnh, Vĩnh Phong vì cậu mà cậu lại nỡ nói như vậy. Mình coi như có mắt
không tròng mới làm bạn với cậu. Từ nay mình không muốn gặp mặt cậu. - Đình Ân
tức giận mắng.

- Tốt thôi! - Hiểu
Đồng quay mặt thờ ơ nói.

Đình Ân tức giận
quay lưng bỏ đi. Nhìn theo bóng dáng Đình Ân, mắt Hiểu Đồng nhòa nước mắt. Cô
không thể khống chế được tuyến lệ của mình được nữa rồi.

Hiểu Đồng vừa bước
chân vào bệnh viện đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng. Cô đi đến ngay tầng dành
cho bệnh nhân vip, dò bảng tên, thấy bảng tên của Vĩnh Phong thì mừng rỡ. Cô
không dám đến gần phòng bệnh, chỉ đứng ở chân cầu thang thoát hiểm nhìn mọi người
đi ra đi vào. Đến khi trời tối mịt, mọi người về hết rồi nhưng cô cũng không
dám bước vào. Khi cô y tá vào truyền dịch cho Vĩnh Phong vừa bước ra
thì Hiểu Đồng mới rụt rè đi đến hỏi:

- Chị ơi, cho em hỏi,
bệnh nhân trong phòng bệnh này giờ ra sao rồi chị?

Cô y tá nhìn Hiểu Đồng
một lượt rồi mới nói:

- Bệnh nhân bây giờ
không sao rồi, vừa truyền dịch xong, đã ngủ rồi. Bây giờ đã quá giờ thăm bệnh,
cô về đi, ngày mai hãy đến cho bệnh nhân nghỉ ngơi.

- Cho em vào nhìn
anh ấy một cái rồi sẽ ra liền, em không làm ồn đâu. - Hiểu Đồng nhẹ giọng năn nỉ.

Nhưng người y tá rất
kiên quyết nói:

- Không được. Bệnh
viện của chúng tôi có quy định. Tôi không thể tùy tiện cho cô vào được.

Hiểu Đồng thấy cô y
tá kiên quyết như vậy thì thất vọng quay lưng đi. Chợt đằng sau có tiếng gọi cô:

- Hiểu Đồng!

Nhận ra giọng nói
quen thuộc, Hiểu Đồng lập tức quay đầu lại. Bác sĩ Hữu Thiên đang từ từ tiến lại
gần cô cười vui vẻ. Hiểu Đồng cũng mừng rỡ khi gặp Hữu Thiên. Cô y tá thấy Hữu
Thiên thì gật đầu chào.

- Em đi đâu vậy? -
Hữu Thiên hỏi Hiểu Đồng sau khi gật đầu chào cô y tá.

- Em muốn vào thăm Vĩnh
Phong nhưng cô y tá không cho vào. - Hiểu Đồng vội giải thích với hy vọng Hữu
Thiên sẽ giúp cô.

Đúng như Hiểu Đồng
nghĩ, Hữu Thiên quay lại bảo cô y tá:

- Đây là người nhà của tôi, cô cho cô ấy vào thăm một chút.

Cô y tá gật đầu một
cái rồi bỏ đi. Hữu Thiên nhìn Hiểu Đồng giục:

- Em mau vào thăm cậu
ấy đi!

- Em cảm ơn anh! -
Hiểu Đồng mừng rỡ nói.

Hữu Thiên không nói gì liền bỏ đi. Nhìn theo bóng dáng Hữu Thiên khuất ở
trong cầu thang, Hiểu Đồng mới mở cửa bước vào trong. Cô nhẹ nhàng bước đến bên
giường bệnh, không dám thở mạnh mặc dù tim cô đập rất mạnh.

Gương mặt Vĩnh
Phong hốc hác rất nhiều, đôi mắt thâm quầng đầy mệt mỏi. Nhìn gương mặt tiều tụy
kia, Hiểu Đồng muốn rơi nước mắt. Cô đưa tay lên muốn chạm vào gương mặt Vĩnh
Phong nhưng lại run rẩy không dám, cuối cùng lý trí đã không ngăn được cái cảm
giác muốn chạm tay vào cậu. Cô đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc đang phủ xuống che
mắt của Vĩnh Phong. Ngón tay theo đà trượt nhẹ lên gương mặt của cậu vuốt ve nhẹ
nhàng. Hiểu Đồng cảm thấy đau khổ vô cùng. Đột nhiên một giọt nước mắt của cô
rơi xuống gương mặt cậu, cô hốt hoảng lau nhẹ giọt nước mắt của mình trên mặt cậu
rồi vụt đứng dậy lau khô nước mắt đọng trên mặt mình.

Mi mắt Vĩnh Phong bỗng động đậy, cậu mở mắt nhìn quanh, bỗng thấy bóng dáng
thân thương quen thuộc, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, cố gắng ngồi dậy gọi
khẽ:

- Hiểu Đồng...

Cô quay lại nhìn cậu
nhưng rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, cô sợ Vĩnh Phong nhìn thấy đôi mắt
đỏ hoe của mình.

- Em đến thăm anh
à? - Vĩnh Phong hỏi nhỏ, trong giọng có chút vui mừng.

Hiểu Đồng vội che
giấu giọng đã khàn đục của mình, cô lớn tiếng nói:

- Tôi không đến
thăm anh, chỉ muốn đến nói cho anh biết rằng anh làm ơn đừng bao giờ làm chuyện
ngu ngốc này nữa, chỉ làm hại mình hại người. Tôi không muốn vì anh mà mọi người
chỉ trích tôi. Thật không hiểu tại sao anh lại tự hành hạ bản thân mình như vậy,
chẳng lẽ là anh muốn tôi thương hại anh, trở về bên anh à? Nhưng xin lỗi nha,
tôi không muốn ở bên cạnh của một người không có gì như anh. Cái tôi muốn chỉ
là tiền mà thôi! Chỉ là tiền của anh mà thôi!

- Em... - Vĩnh
Phong đau đớn nhìn gương mặt lạnh tanh của Hiểu Đồng không nói nên lời, cuối
cùng cậu thở dài buông ra một câu: - Em về đi, tôi không muốn nhìn thấy em.

- Yên tâm, tôi cũng
chẳng muốn ở đây lâu đâu. Trước khi về, tôi muốn trả cho anh vật này.

Hiểu Đồng tháo chiếc
nhẫn duy nhất trên ngón tay giữa của bàn tay trái ra quăng lên chiếc giường Vĩnh
Phong nằm nói:

- Từ nay tôi không
muốn đeo cái thứ nặng lòng này nữa, anh đi tìm một cô gái khác mà đeo vào. Tạm
biệt!

Nói rồi Hiểu Đồng vội vã đi ra ngoài, cô không dám nán lại một phút giây
nào bởi vì cô đã không thể ngăn được dòng nước mắt đang tuôn rơi của mình. Cái
cảm giác đau hơn bị cắt da cắt thịt đang gặm nhấm trái tim cô.

Cửa phòng vừa đóng
sầm lại thì những giọt nước mắt của Hiểu Đồng thi nhau rơi xuống, cô cắn chặt
môi để ngăn tiếng nức nở, vội vàng chạy vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng lại,
cô đã ngồi khuỵu xuống khóc nức nở.

***

Hiểu Đồng và Trúc
Diễm đi ăn về, vừa đến trước cửa nhà thì đã thấy một bóng đen đang hút thuốc.
Hiểu Đồng coi như không thấy cứ thế mở cửa bước vào trong nhà. Trúc Diễm nhìn Vĩnh
Phong rồi nhìn bóng Hiểu Đồng thở dài nói:

- Cậu vào đi, có gì
cứ nói hết đi! Chị sẽ đến nhà bạn ngủ nhờ một đêm.

Nói rồi cô quay đi.

Hiểu Đồng vào nhà
nhưng không khóa cửa, cô để cửa chờ Trúc Diễm vào nhưng người vào lại là Vĩnh
Phong. Cô trừng mắt hỏi:

- Anh vào đây làm
gì? Về đi!

Nhưng Vĩnh Phong vẫn
cứ tiếp tục bước vào và tiến tới chỗ cô.

- Em cần tiền của
tôi phải không? Chỉ cần ai bỏ tiền ra thì em sẽ thuộc về người đó đúng không? Vậy
thì đây...

Cậu móc trong túi quần ra một cọc tiền dày cộm rồi quăng lên cao, những đồng
tiền polyme bay khắp nơi rồi từ từ rơi là đà xuống mặt đất che lấp gương mặt của
hai người.

Hiểu Đồng còn đang sững người thì một bàn tay kéo cô lại gần mình, thô bạo
hôn lên môi cô. Nhưng Hiểu Đồng cắn chặt răng lại quyết không để cho cậu xâm phạm.
Nhưng không vì thế mà Vĩnh Phong bỏ cuộc. Hai bên giằng co nhau kịch liệt, Hiểu
Đồng muốn đẩy Vĩnh Phong ra nhưng không được còn bị cậu đẩy ngược lên giường rồi
cậu nhanh chóng đè lên người cô bắt đầu chiếm đoạt.

Hiểu Đồng vẫn kiên
quyết chống cự, cô dùng hết sức để đẩy Vĩnh Phong ra khỏi người mình nhưng sức
cô không thể nào bì được với sức của Vĩnh Phong. Hai tay cô bị cậu túm chặt đưa
cao lên đầu, bàn tay còn lại nhanh chóng luồn vào áo cô khiến Hiểu Đồng sợ hãi
oằn người lên. Cô muốn thét lên ngăn hành động của cậu lại nhưng nhanh chóng bị
lưỡi cậu xông thẳng vào trong càn quét.

Chiếc áo sơ mi cô đang mặc trên người bị giật tung các nút ra. Môi Vĩnh
Phong từ từ trượt xuống bên dưới xương quai xanh của cô rồi di chuyển lên vành
tai cô nói khẽ:

- Hiểu Đồng! Tôi đã
trả tiền cho cô rồi.

Cả người Hiểu Đồng như bị sét đánh, câu nói này có sức tổn thương vô cùng lớn,
trái tim lần nữa bị bóp nghẹn. Cậu đang xem cô là một con điếm, cậu thật sự xem
cô là một con điếm. Cô bất lực buông tay không chống cự nữa, cả người không còn
chút sức sống. Nước mắt tự nhiên lăn xuống.

Vĩnh Phong di chuyển
môi đi xuống cổ cô rồi đi xuống ngực cô, nhưng đập vào mắt cậu là sợi dây chuyền
mặt con cá heo của cô. Trên đó có chiếc nhẫn bằng gỗ mà cậu đã làm tặng cô. Bất
chợt cậu dừng lại, tay đưa lên nắm lấy chiếc nhẫn, nắm chặt nó trong lòng bàn
tay ấn mạnh rồi tay đưa tay bóp cổ Hiểu Đồng một cái khiến cô đau đến độ hự lên
một tiếng.

- Có biết bây giờ
tôi chỉ muốn bẻ gãy cái cổ xinh đẹp này ra làm hai không? Nhưng mà tôi lại
không nhẫn tâm làm như vậy.

Rồi cậu nhẹ nhàng đưa
tay lau những giọt nước mắt trên mặt cô như sợ làm cô đau rồi nói:

- Đừng khóc, anh đã
từng hứa sẽ không làm em khóc nữa mà!

Nói rồi cậu nhổm dậy
ra khỏi người cô, đau khổ nói:

- Tôi hận em. Từ
nay tôi không còn muốn nhìn thấy mặt em nữa.

Nói rồi cậu đóng sầm
cửa bỏ đi. Hiểu Đồng lặng lẽ rơi nước mắt bi thương.

***

“Cậu ấy sẽ đi Mỹ...
sẽ không trở về nữa...” - Câu nói của Trúc Diễm trong lúc ăn ngồi ăn tối chợt
vang lên bên tai của Hiểu Đồng khiến lòng cô đau nhói, muốn chạy đến giữ cậu lại
để cậu đừng đi. Không muốn từ nay không được gặp cậu nữa, muốn nói rằng cô yêu
cậu nhưng cô không thể. Cô nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ mình “Vĩnh Phong nếu
đã dứt khoát ra đi thì hãy quên em triệt để” rồi bật người dậy, thay áo đuổi theo.

Vĩnh Phong đang từ
từ chậm bước giữa trời đêm tối mịt mù không trăng không sao, mây đen che phủ. Một
vòng tay ập đến ôm chầm lấy cậu từ sau lưng, vòng tay rất quen thuộc như chính
trò chơi mà hai người thường chơi. Vòng tay Hiểu Đồng giữ bước chân cậu lại, rồi
cô gọi khẽ tên cậu:

- Vĩnh Phong!

Trái tim đau đớn của
Vĩnh Phong run nhẹ, cái ôm nhẹ nhàng cùng tiếng gọi ấy dường như đã xóa tan mọi
oán hận trong lòng cậu. Nhưng sau đó, bàn tay đang ôm cậu bỗng xòe ra, để lộ
chiếc nhẫn gỗ hình con cá heo cùng với một giọng nói:

- Trả lại cho anh.

Vĩnh Phong nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi vừa trồi
lên lại bị nhấn chìm xuống đáy biển sâu. Cậu gỡ tay cô ra, xoay người lại đau đớn
nói:

- Người đã không
còn thì lấy vật để làm gì.

- Vậy thì chỉ còn
cách vứt bỏ đi. - Nói xong Hiểu Đồng xoay người quăng chiếc nhẫn đi.

Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng với chút đau khổ còn lại hỏi:

- Trong khoảng thời
gian bên nhau, em đã từng có chút nào yêu anh chưa?

- Chưa từng.

Hiểu Đồng vừa nói
xong thì Vĩnh Phong cười lớn, cậu cười một cách đau đớn, những giọt nước mắt đã
bắt đầu rơi, cậu nói:

- Vậy thì em đi đi.
Hãy về đi, từ nay chúng ta coi như chưa hề quen nhau. Từ trước đến giờ đều là
do em nói chúng ta chia tay đi nhưng bây giờ thì tôi sẽ nói: Chúng ta chia tay
đi.

Mưa đột nhiên rơi
xuống rất mạnh, Hiểu Đồng đứng nhìn Vĩnh Phong lòng đau thắt, ông trời đổ mưa
thật đúng lúc vì như vậy những giọt nước mắt của cô sẽ theo màn mưa rơi xuống. Vĩnh
Phong không thể nào thấy được những giọt nước mắt đau đớn của cô.

- Được, cứ coi như
chưa hề quen nhau.

Nói rồi cô quay
lưng bước đi, nghe đâu đó vang lên bên tai lời bài hát:

“Người ơi hết rồi,
hết thật rồi, phút chia ly em đã muốn không quay đầu

Vì em biết rằng nếu
quay lại, đôi chân em không thể nào bước nổi

Và em hiểu rằng, giữa
đôi mình, chút dư âm vẫn đang cháy chưa nguội lòng

Tàn đêm mất rồi, bước
đi người, cất bước đi, anh đi trước đi người ơi

Một hai ba chia đôi
lối về…”

“Đúng vậy, Hiểu Đồng mày tuyệt đối không được quay đầu lại, không thể quay
đầu lại nếu không mày sẽ phá hết mọi thứ, mày sẽ bỏ hết tất cả mà chạy đến bên
anh ấy. Tuyệt đối không thể quay đầu lại.” - Hiểu Đồng vừa đi vừa tự nhủ với bản
thân. Nước mắt của cô không còn hòa trong nước mưa nữa mà chảy ngược vào tim lạnh
ngắt.

Nép ở một bên tường
cô lặng lẽ nhìn Vĩnh Phong. Cậu đang đứng dưới trời mưa, ngẩng mặt đón những giọt
mưa để xóa tan hình ảnh của Hiểu Đồng trong trái tim cậu rồi lảo đảo đi về. Hiểu
Đồng vội vàng chạy lại chỗ cũ, cô ra sức bò dưới dất dùng tay tìm kiếm cái vật
nhỏ xíu mà mình vừa vứt đi.

Trúc Diễm nãy giờ vẫn
đứng đó nhìn hai người, cô chạy đến kéo Hiểu Đồng đứng dậy nói:

- Bỏ đi, về nhà đi!
Sáng mai hãy tìm nếu không em sẽ bệnh mất.

Nhưng Hiểu Đồng xô
Trúc Diễm ra, cô lại tiếp tục bò dưới đất, bàn tay không ngừng lần mò tìm kiếm,
vừa khóc vừa nói:

- Em phải tìm lại
chiếc nhẫn đó, đó là của Vĩnh Phong làm cho em, đó là tình yêu của anh ấy dành
cho em, em phải tìm lại nó.

Trúc Diễm thấy
không khuyên được Hiểu Đồng bèn phụ cô. Chẳng biết là mất bao lâu nhưng cuối
cùng Hiểu Đồng cũng mò được cái vật tròn nhỏ đó, cô vui mừng reo lên, nắm chặt
nó trong tay:

- Em tìm được rồi,
em tìm được rồi!

Nhưng sau đó, cô cảm
thấy choáng váng, đầu óc nặng trịch, mí mắt từ từ khép lại, cô ngã xuống bất tỉnh
trong tiếng kêu thất thanh của Trúc Diễm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3