Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 23 - Phần 2
Sau
khi ra về, Vĩnh Thành đã hỏi Hiểu Đồng:
-
Sao em lại nghĩ ra cách dỗ thằng bé hay như vậy? Chẳng ai dỗ được nó cả.
Hiểu
Đồng cười buồn, ánh mắt nhìn ra ngoài nói:
-
Vì nhà em rất nghèo, chẳng thể nào mua đồ chơi cho cô em gái nhỏ được cho nên
đành bày trò chơi để hai chị em chơi với nhau. Có lẽ nhờ vậy mà em mới có thể
dỗ được bé Gia Bảo. Trẻ con đôi khi không phải cứ mua nhiều đồ chơi hay nhiều truyện
cho nó là tụi nó sẽ vui đâu. Đôi khi những trò chơi giản dị lại hấp dẫn hơn và
phải kể chuyện sao cho như chúng nó thấy thật thì chúng mới thích.
Vĩnh
Thành nghe Hiểu Đồng nói như thế thì cảm thấy dâng lên một sự thương cảm mãnh
liệt trước cô gái trẻ trước mặt mình, tựa như cậu cảm nhận được nỗi buồn và sự
vất vả của cô qua lời nói.
Sau
đó, Vĩnh Thành thường hẹn Hiểu Đồng gặp mặt, dù không cần đến nhà ông bộ trưởng.
Hai người đơn thuần chỉ là đến một nhà hàng hay một quán cà phê nào đó để trò
chuyện.
-
Thật ra, anh muốn gặp em nên mới lợi dụng việc này để hẹn em đến. - Vĩnh Thành
cười thú nhận.
-
Em cũng muốn gặp anh cho nên mới nhận lời. - Hiểu Đồng nhìn vào mắt Vĩnh Thành
cười trả lời.
Sau
khi thốt ra những lời đó, cô cụp mắt nhìn xuống chiếc ly trước mắt mình, gương
mặt bắt đầu đỏ lên đầy xấu hổ. Vĩnh Thành cũng không ngờ cô lại nói ra những lời
đó nhất thời không biết nói gì, cậu cong tay lại nắm chặt, cũng ngượng ngùng
quay mặt đi nơi khác.
-
Nếu như anh nói anh thích em, em có tin không? - Cuối cùng Vĩnh Thành lên tiếng
phá tan không khí ngượng ngùng này. Tay cậu đã nắm lấy bàn tay đang đặt trên
bàn của cô, làm cô ngỡ ngàng nhìn lên bắt gặp ánh mắt chân thành của cậu.
Hiểu
Đồng nhìn đáp lại ánh mắt cậu rồi lát sau cô thu bàn tay đang bị tay cậu chiếm
giữ lại nói:
-
Thật ra là em đang lợi dụng anh với mục đích khác. - Hiểu Đồng hừ mũi cười nhìn
Vĩnh Thành vẻ đùa cợt.
Vĩnh
Thành hơi bị chấn động một chút nhưng sau đó cậu bật cười, nheo mắt nhìn cô:
-
Em lợi dụng anh mà lại nói cho anh biết ư? Là em thật thà hay em ngốc nghếch
đây?
Hiểu
Đồng không cảm thấy khó chịu trước lời giễu của Vĩnh Thành, cô còn bật cười lớn
theo cậu rồi nhẹ nhàng nói:
- Vốn dĩ đàn ông sinh ra là để phụ nữ lợi dụng mà! Phụ nữ
lợi dụng sức khỏe, tình cảm và tiền bạc của đàn ông.
Vĩnh
Thành mở to mắt nhìn Hiểu Đồng, vẻ chăm chú nghe cô nói một cách thích thú, Hiểu
Đồng cười nói tiếp:
- Chẳng phải khi làm những việc nặng nhọc thì phụ nữ lại
lợi dụng sức khỏe cơ bắp của đàn ông hay sao? Cho thấy rằng người đàn ông đó rất
có bản lĩnh, có thể che chở bảo bọc cho người phụ nữ bên cạnh mình. Những khi
phụ nữ cảm thấy mệt mỏi, yếu đuối, họ cần tình cảm của đàn ông để bù đắp, vỗ về
họ, chứng tỏ đó là người đàn ông có sức hút.
Vĩnh Thành vừa nghe vừa gật gù.
-
Còn họ lợi dụng đàn ông về tiền bạc chẳng phải đang chứng tỏ người đàn ông đó
thật sự thành đạt. Người phụ nữ càng xài tiền của họ càng nhiều họ càng thích
vì chứng tỏ sự thành công của họ trên thương trường. Một người đàn ông có thể bị
người phụ nữ lợi dụng từ sức khỏe đến tình cảm và tiền bạc. Sự lợi dụng càng
nhiều càng chứng tỏ đó là người đàn ông thật sự có bản lĩnh và phong cách. Chỉ
có điều khác nhau ở chỗ, họ bị người đàn bà chân thành lợi dụng hay là người
đàn bà xảo trá lợi dụng mà thôi!
Vĩnh
Thành nghe Hiểu Đồng nói thì cười lớn rồi gật gù nói:
-
Thú vị, rất thú vị!
Sau
đó, cậu nhìn cô hỏi:
-
Vậy thì em là loại đàn bà nào?
-
Anh nghĩ sao nếu em là loại đàn bà thứ hai? - Hiểu Đồng nhướn mày cười hỏi.
-
Được, nếu em không sợ khi lợi dụng anh thì anh cũng không ngại để cho em lợi dụng
đâu.
Nói
rồi cả hai cùng nhìn nhau cười âu yếm.
Sau
đó, Hiểu Đồng chính thức làm bạn gái của Vĩnh Thành. Hiểu Đồng không quan tâm đến
việc Vĩnh Thành có thật sự yêu cô hay không hay anh chỉ là một chàng lãng tử
phong lưu chỉ rung cảm nhất thời.
Mục
đích thứ nhất của cô là tiếp cận cậu. Mục đích đã đạt được, Hiểu Đồng cười nhẹ
nhìn mình trong gương. Nhưng cô lại không nhận ra chính mình mà trong gương là
một con người khác, hoàn toàn xa lạ với chính bản thân cô. Một gương mặt xấu
xa, vô cảm, Hiểu Đồng cắn chặt răng nhủ thầm:
- Hiểu Đồng! Mày đã không còn con đường rút lui rồi.
Rượu! Từ lúc ba cô bắt đầu uống rượu, Hiểu Đồng rất ghét
rượu. Nó chính là thứ làm người ta sa đọa, chìm đắng trong men say đánh mất tất
cả. Con người đã dính vào rượu thì chẳng thể nào vực dậy được ý chí mà cứ mãi để
nó chìm trong men rượu. Nhưng chỉ có người say mới hiểu được tại sao mình muốn
chìm trong men rượu. Người ngoài nhìn vào có thể cảm thông có thể phê phán
nhưng họ mãi mãi không hiểu được tại sao.
Hiểu
Đồng bây giờ mới biết tại sao ngày xưa ba cô lại chìm trong men rượu. Là bởi vì
ông muốn tìm quên đi nỗi đau, nỗi buồn của bản thân mình, chỉ có rượu mới giúp
ông quên đi nỗi đau này.
Hiểu
Đồng không biết uống rượu cho nên chỉ vài ly nhỏ thì cô đã ngà ngà say rồi. Cổ
họng khô khốc, cả người bị rượu làm nóng đến độ đầu óc choáng váng, khung cảnh
trước mặt cô nhòe lên. Đồng hồ đã chỉ mười hai giờ, Hiểu Đồng lảo đảo bước ra
khỏi quán.
Cô
bước xiêu vẹo từng bước trên đường, đón từng cơn gió mát rượi thổi qua mặt.
Nhưng cái nóng đang cào xé ruột gan cô cứ cuộn trào lên, cuối cùng không chịu nổi
Hiểu Đồng đành chạy đến một góc cây bên đường bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Cô
lấy tay chùi miệng cho sạch nhưng càng chùi cô lại càng thấy nó dơ bẩn, Hiểu Đồng
chùi đến muốn rách môi vậy mà cô vẫn cứ tiếp tục chùi.
Cô
và Vĩnh Thành đã hôn nhau, là một nụ hôn rất lãng mạn, nụ cười và ánh mắt của
Vĩnh Thành rạng rỡ khiến tim Hiểu Đồng đau nhói. Cô biết anh thật lòng yêu cô.
Cô biết anh là một người đàn ông tốt, đáng để cho các cô gái nương tựa cả đời.
Mấy ngày ở bên cạnh nhau, anh chăm sóc cô rất tốt, có những biểu hiện khiến cho
bất cứ cô gái nào cũng thấy cảm động. Nhưng...
“Anh
lại là anh trai của Vĩnh Phong.”
“Anh
lại là con trai của bà ấy.”
“Anh
lại là công cụ trả thù của em.”
Hiểu
Đồng vô ý chạm vào một cặp ở phía trước. Cô lảo đảo ngã xuống đất, khi cô vừa
lồm cồm ngồi dậy thì có tiếng cười ghê rợn hơi quen vang lên phía sau. Hiểu Đồng
vẫn chưa nhận ra được giọng nói đó vì cô vẫn còn choáng váng thì một cánh tay
to béo đỡ lấy cô.
-
Người đẹp, không sao chứ? Uống say rồi à, có cần anh giúp không? - Giọng nói của
gã nghe bỡn cợt vô cùng.
Hiểu
Đồng vội hất bàn tay nham nhở đang đặt trên người cô ra, quay lại nhìn vào mặt
của kẻ đáng ghét kia. Xong rồi cô hừ nhẹ:
-
Là ông à?
-
Là tôi thì sao nào? - Giám đốc Vương vừa cười nham nhở vừa ôm chặt một người đẹp
ở bên cạnh mình.
Hiểu
Đồng không thèm trả lời, cô khinh bỉ nhìn ông ta rồi quay đầu bỏ đi.
-
Sao vậy, bạn trai giàu có của cô đã bỏ đi rồi à?
Hiểu Đồng nghe ông ta nhắc đến Vĩnh Phong thì khựng bước
nhưng sau đó tiếp tục bỏ đi. Nhưng giám đốc Vương đã đuổi theo cô, nắm lấy tay
cô rồi cười nham nhở nói:
-
Thằng đó bỏ em thì còn anh đây. Chỉ cần em ngoan ngoãn phục vụ anh thì anh sẽ
cho em những gì em cần. Em muốn gì cũng được, anh sẽ cho em tất cả. Sao hả?
“Bốp...”
Hiểu
Đồng đã quay lại tát một cái thật mạnh vào mặt lão dê già này. Cô tức giận nhìn
gã mắng:
- Đừng có để bàn tay ghê tởm của ông lên trên người tôi!
Lão
béo bị Hiểu Đồng tát một cái thì tức giận vô cùng. Lão buông người đẹp bên cạnh
mình ra, bước đến bên cạnh Hiểu Đồng nhếch môi khinh bỉ:
- Cô tưởng cô là
ai? Cô tưởng cô có giá lắm à? Cô chẳng qua là một món hàng, bị cái tên công tử Vĩnh
Phong kia chơi chán chê rồi bỏ. Tôi đây chỉ là thấy cô có chút nhan sắc mới muốn
chiếu cố đến cô. Đừng có mà không biết điều như thế.
Hiểu Đồng tức giận
nhìn giám đốc Vương bằng ánh mắt đỏ rực trợn lên, môi mím lại như muốn ăn tươi
nuốt sống lão ta:
- Đồ dê già, mau
cút đi cho tôi!
- Cô... - Giám đốc
Vương tức giận tím mặt trừng mắt nhìn Hiểu Đồng. - Đúng là rượu mời không uống
lại muốn uống rượu phạt.
Nói xong lão sấn tới
kéo tay Hiểu Đồng lôi đi nhưng cô đã vùng ra:
- Buông tôi ra, nếu
không tôi la lên đó! Nói cho ông biết, thà là tôi trao thân cho một tên cùi hủi
còn hơn là bán thân cho một lão già khốn kiếp như ông.
Giám đốc Vương tái
mặt, nhất là khi có một người đẹp đang đứng đó trố mắt nhìn hắn. Tuy cô ta
không tỏ ý gì nhưng hắn vẫn cảm thấy nhục khi bị Hiểu Đồng nói thế. Một kẻ vô
liêm sỉ như hắn ta có thể mất mặt trước người quyền thế hơn mình, nhưng tuyệt đối
không muốn mất mặt trước những cô gái dưới tay mình.
Lão đưa tay lên định
đánh Hiểu Đồng thì một bàn tay đã nhanh chóng chụp lấy tay gã và bẻ ngoặt ra
phía sau lưng. Lão béo bị đau la lên một tiếng:
- Á...
Lão muốn vùng ra và
nhìn ra sau xem kẻ nào đã cản trở lão nhưng cánh tay cứng cáp khỏe mạnh kia làm
cho lão ta càng vùng vẫy càng đau đớn nhiều hơn.
Hiểu Đồng cũng nhìn
lại người đã cứu mình. Đó là gương mặt quen thuộc với chiếc kính đen to che tới
mũi, mái tóc lòa xòa phủ xuống che luôn một phần mắt kính. Vẫn là cái áo khoác
da mà đen và chiếc đàn ghita sau lưng. Gương mặt đó nhìn cô đầy lo lắng hỏi:
- Em không sao chứ?
- Em không sao. -
Hiểu Đồng lắc đầu cười yếu ớt nói, sau đó nhìn mặt giám đốc Vương đang nhăn nhó
đến buồn cười, cô nói với Thành Vinh:
- Thả lão ta ra đi!
Thành Vinh miễn cưỡng
thả lão ta, sẵn tay cậu đẩy cho lão một cái chúi nhũi về phía cô tình nhân đang
xanh mặt sợ hãi, nhếch môi lớn tiếng cảnh cáo:
- Cút! Sau này ông
còn đến làm phiền cô ấy thì đừng trách tôi.
Giám đốc Vương tức
lắm nhưng chẳng thể làm gì được, lão tức giận nhổ xuống đất một bãi nước bọt rồi
kéo tay cô tình nhân bỏ đi.
Hiểu Đồng nhìn giám
đốc Vương bỏ đi rồi quay sang gượng cười với Thành Vinh nói:
- Cảm ơn anh!
Thành Vinh không
nói gì chỉ nắm tay kéo Hiểu Đồng đi rồi nói:
- Anh đưa em về.
- Em không muốn về.
- Hiểu Đồng lắc đầu nói, cô kìm bước chân lại, không muốn bị Thành Vinh kéo đi.
Thành Vinh nhìn Hiểu
Đồng một chút, rồi buông tay ra ảo não nói:
- Vậy em phải cẩn
thận một chút. Sau này đừng uống rượu nữa, con gái ra đường đêm khuya lại say xỉn
dễ bị người ta sàm sỡ lắm!
Nói rồi Thành Vinh luyến
tiếc nhìn Hiểu Đồng một cái rồi quay lưng bỏ đi, nhưng Hiểu Đồng đã ôm lấy eo cậu
từ phía sau nức nở nói:
- Đừng đi! Anh đừng
đi, ở lại đây với em thêm một chút có được không?
Cả người Thành Vinh
cứng lại, nghe sóng trào trong tim, cậu vội vàng gỡ vòng tay của Hiểu Đồng ra,
sợ rằng nếu cứ tiếp tục như thế cậu sẽ không thể nào từ bỏ được.
-
Anh xin lỗi, anh không thể!
Bàn
tay Hiểu Đồng bị gỡ ra bỗng cảm thấy hụt hẫng đáng tiếc và đau buồn. Hiểu Đồng
không nói gì chỉ im lặng nhìn theo thân hình đang đứng im trước mặt mình, môi
run run muốn nói điều gì đó.
Thành
Vinh thở dài tiếp tục bước đi thì Hiểu Đồng lại lên tiếng cầu xin:
-
Chỉ một chút thôi! Hôm nay là sinh nhật em, em... em không muốn một mình cô đơn
trong ngày sinh nhật của mình. Là sinh nhật lần thứ hai mươi của em.
Thành
Vinh ngạc nhiên quay lưng lại nhìn Hiểu Đồng thì bắt gặp ánh mắt cô đơn tuyệt vọng
đầy đau buồn của cô. Chút quyết tâm còn sót lại của cậu đã vỡ tan ra, trong
lòng chỉ còn cảm giác muốn ôm chặt lấy cô. Thành Vinh chạy đến ôm chặt lấy Hiểu
Đồng, để cô tựa vào ngực mình. Vuốt mái tóc dài của cô thở dài nói:
-
Em thật là ngốc.
Hiểu
Đồng cứ thế khóc nức nở trong vòng tay của Thành Vinh, trút hết những đau khổ dằn
vặt mà mấy ngày nay cô đã chịu đựng.
Hiểu
Đồng cảm thấy lồng ngực kia rất ấm áp, rất bình yên, chỉ cần gặp Thành Vinh thì
lòng cô cảm thấy rất thanh thản. Mọi gánh nặng trong lòng đều có thể bỏ xuống.
Có lẽ vì Thành Vinh luôn đem lại nụ cười cho cô.
Lúc
này Hiểu Đồng mới hiểu tại sao năm xưa mẹ cô lại ngã vào vòng tay của bác
Nguyên - ba Vĩnh Phong, bất chấp việc bác ấy đã có gia đình, bất chấp việc mình
sẽ trở thành người thứ ba phá hoại gia đình người khác. Bởi vì lúc đó bà cũng vô
cùng tuyệt vọng, vô cùng khổ đau và mệt mỏi, cho nên bà cần vòng tay ấy, cần một
người làm điểm tựa vững chắc cho bà dựa vào, cần một người sưởi ấm trái tim
đang lạnh giá của bà.
Hiểu
Đồng lúc đó tuy không trách mẹ nhưng cô cũng giận bà đã quên ba cô. Nhưng giờ
đây, cô cũng hiểu được cảm giác của bà lúc đó. Một người phụ nữ dù mạnh mẽ tới
đâu thì cũng có lúc họ thấy cô đơn mệt mỏi cần một bờ vai để nương tựa.
Trên
sân thượng của một căn biệt thự phía ngoại ô thành phố, Thành Vinh và Hiểu Đồng
cùng ngồi sát bên cạnh nhau ngắm nhìn những vì sao trên trời. Bầu trời sao rất
sáng, rất đẹp nhưng lại không làm Hiểu Đồng cảm thấy thích thú, bởi vì trong
tâm tưởng của cô, chỉ có bầu trời ở căn nhà cũ của cô mới là đẹp nhất.
Những
ký ức của Hiểu Đồng lại chập chờn trong tâm tưởng cô.
…
-
Hiểu Đồng! Em không sao chứ?
Tiếng
gọi làm Hiểu Đồng thoát khỏi hồi ức của mình, cô quay sang Thành Vinh ngượng ngập
cười.
-
Em không sao.
Cả hai lại im lặng cùng nhau ngắm nhìn những
vì sao lung linh trên bầu trời đầy thơ mộng kia. Lát sau Hiểu Đồng quay sang
Thành Vinh hỏi:
-
Nếu như cô gái anh yêu bảo anh hái sao trên trời xuống cho cô ta thì anh sẽ trả
lời thế nào?
Thành Vinh không quay lại nhìn Hiểu Đồng, cậu
tiếp tục ngắm những vì sao trên trời sau đó trả lời:
- Anh là người rất thực tế. Anh sẽ trả lời thẳng với cô ấy
là anh không thể. Nhưng nếu cô ấy thích thì anh có thể xây một căn phòng đầy
sao cho cô ấy ngắm nhìn thỏa thích hoặc anh sẽ cùng cô ấy ngày ngày ngắm sao
trên trời.
Hiểu
Đồng gật đầu tỏ ý hiểu, Thành Vinh lại nói tiếp:
-
Nhưng nếu thực tế có thể hái những vì sao trên trời kia xuống thì dù có phải
vào dầu sôi lửa bỏng anh cũng tình nguyện vì người con gái mình yêu.
Hiểu
Đồng cảm thấy rất xúc động trước một Thành Vinh thẳng thắn như thế. Nhưng sau
đó cô cười trêu cậu:
-
Hy vọng anh còn có thể sống sót sau khi nhảy vào dầu sôi lửa bỏng nếu không cô
gái đó sẽ mồ côi mất.
Thành
Vinh cũng bật cười.
Hiểu Đồng cũng cười lớn rồi vô tình quay sang nhìn Thành
Vinh, nụ cười trên môi dần biến mất khi cô chăm chú nhìn nửa bên mặt của Thành Vinh. Gương
mặt cậu có gì đó rất quen. Cậu có cái mũi rất cao và thẳng, đôi môi đầy đặn quyến
rũ. Chỉ là cậu đem một cái mắt kính cổ lỗ sĩ và có mái tóc trông rất rối phủ
che cả cặp kính làm người ta nhìn cậu trông giống một thằng ngố vậy. Cả gương mặt
cậu bị che giấu dưới mái tóc và cặp mắt kính kia.
Hiểu
Đồng bỗng đưa tay muốn kéo cái mắt kính của Thành Vinh xuống nhưng đã bị Thành
Vinh giữ lại, gương mặt cậu có vẻ hơi hốt hoảng. Cô ngây người nhìn Thành Vinh.
Thành Vinh nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Hiểu Đồng, vội vàng cười lấp
liếm:
-
Em có biết là đôi mắt kính này chính là sự tự tin của anh hay không hả? Nếu em
lấy xuống thì anh sẽ không còn tự tin nữa.
Nhưng
vẫn bắt gặp cái nhìn chăm chú của Hiểu Đồng, cậu bèn thở dài nói:
-
Thôi được rồi, anh đành thú nhận với em vậy. Thật ra mắt anh vốn bị lé. Chứ em
nhìn xem, anh đường đường là một thằng con trai mình cao tám thước, vai u thịt
bắp thế này. - Cậu vừa nói vừa làm động tác gồng người. - Mũi miệng đều được cả
thì phải có khối cô theo đuổi mới đúng chứ. Nhưng mà ai vừa nhìn cặp mắt anh
khi tháo mắt kính xuống thì đều bỏ chạy. Riết rồi anh không dám tháo xuống nữa.
Em làm ơn để cho anh chút phong độ được không?
Nghe Thành Vinh than thở, Hiểu Đồng liền bật
cười. Thật chẳng biết mắt cậu xấu đến đâu mà cậu lại nhăn nhó đến vậy nhưng cô
không nỡ ép buộc cậu nên đành lè lưỡi cười trừ, lát sau mới nói:
-
Thật ra, nhìn nghiêng thì anh rất giống một người.
Thành
Vinh nuốt nước miếng khan một cái rồi đằng hắng hỏi:
-
Ai vậy?
Hiểu
Đồng thở dài nói:
- Là một người tốt, nhưng lại bị kẻ xấu như em lợi dụng.
Sau đó Hiểu Đồng quay người lại nhìn Thành Vinh cười:
-
Nhưng thật ra, anh không thể nào là anh ấy. Phải nói là anh thua xa anh ấy gấp
trăm lần về phong cách thời trang. Anh ấy lúc nào cũng mặc âu phục thẳng tắp,
tóc lúc nào cũng được vuốt keo ngược ra đằng sau trông rất phong cách, cách
nói chuyện bước đi đều rất phong độ. Còn anh… - Cô thở dài nhìn cậu. - Ây da,
em chẳng biết phải nói sao nữa. Nếu anh mà xách cây ghita ra đàn ở ngoài chợ bảo
đảm người ta đi qua sẽ để tiền lại, tha hồ làm giàu.
Nói xong cô run run người kìm nén nụ cười của mình.
-
Này, em có cần phải hạ thấp anh xuống đến như vậy không hả? Anh đây tuy không bằng
anh ta nhưng cũng đâu đến nỗi tệ như thế chứ. Mà em có biết trên đời này có bao
nhiêu người giống nhau không hả? Anh và anh ta tuy có hơi giống nhau nhưng là
hai người khác biệt đó nha. Em đừng có mà nhầm lẫn.
Nhưng
mà cậu nhìn thấy bộ dạng của Hiểu Đồng đành thở dài bất lực nói:
-
Thôi được rồi em muốn cười thì cười đi, nếu nhịn dễ bị đột tử lắm!
Chỉ
chờ câu nói này của cậu, Hiểu Đồng liền phá ra cười nắc nẻ. Trêu chọc cậu đúng
là làm cô quên đi những đau buồn kia.
Sau
đó, cả hai trò chuyện rất vui vẻ, những câu chuyện của Thành Vinh khiến Hiểu Đồng
cảm thấy rất thú vị. Rồi cô mệt mỏi ngả vào người Thành Vinh ngủ lúc nào không
hay biết, chỉ cảm thấy một vòng tay ấm áp đang ôm lấy mình, xua đi những lạnh
giá xung quanh. Cũng không biết từ lúc nào Thành Vinh đã gục đầu lên đầu cô, ngủ
thiếp đi.
Đến
khi Hiểu Đồng giật mình thức dậy vẫn thấy vòng tay ấm áp đang ôm chặt lấy mình.
Gương mặt say ngủ trông thật thánh thiện. Ngồi một chỗ khiến Hiểu Đồng cảm thấy
đau cả người, cô hơi khẽ cựa mình một chút nhưng không ngờ lại làm Thành Vinh
thức giấc.
Ánh sáng ban mai từ từ len lỏi vào mắt cậu,
khi cậu mở mắt ra, trước mặt cậu là ánh bình minh tuyệt đẹp.
-
Woa! Thật là đẹp!
Hiểu
Đồng cũng quay lại nhìn, một quầng hào quang ngũ sắc rất đẹp với ánh sáng nhè
nhẹ đẹp đến mê hồn.
-
Đúng là rất đẹp.
Ánh
mắt Hiểu Đồng chợt cụp cuống một cách buồn bã rồi luyến tiếc nói:
-
Chỉ tiếc rằng vẻ đẹp ánh sáng này không hợp với em. Chỉ có vẻ đẹp của ánh hoàng
hôn mới hợp với em vì nó mang màu tàn lụi, màu của sự kết thúc.
Thành
Vinh nhíu mày nhìn Hiểu Đồng rồi gõ đầu cô cái cốc, mắng yêu:
- Đồ ngốc! Bình minh và hoàng hôn đều có những vẻ đẹp
riêng. Nếu chỉ có bình minh mà không có hoàng hôn thì con người sẽ rất mệt mỏi.
Nhưng nếu chỉ có hoàng hôn mà không có bình minh thì con người sẽ chìm trong cô
đơn lạnh lẽo. Cho nên hãy cứ để bình minh và hoàng hôn cùng tồn tại song song
bên cạnh nhau. Đừng bao giờ mang hoàng hôn đặt vào lòng mình mà chối bỏ ánh
bình minh.
Rồi
cậu nhìn thẳng mắt Hiểu Đồng, chân thành nói:
-
Nếu không có ánh hoàng hôn tàn lụi thì sẽ không có ánh bình minh rực rỡ. Ánh
bình minh này chính là tương lai của em.
Đó
có phải là một lời hứa hay không? Một lời hứa hẹn của một chàng trai với một cô
gái, lời hứa mang lại cho người con gái một cuộc sống hạnh phúc rạng rỡ, một
tương lai tươi sáng.
Ánh
mắt và lời nói êm dịu chân thành của Thành Vinh khiến Hiểu Đồng xúc động. Cô
đáp lại cái nhìn trìu mến của cậu rồi nhẹ nhàng nói:
-
Cảm ơn anh, Thành Vinh! Nếu không có anh, em không biết ngày sinh nhật lần thứ hai
mươi tuổi này của mình phải trải qua như thế nào.
Thành Vinh bỗng phá lên cười xoa xoa đầu cô:
-
Đừng khách sáo. Chúng ta là bạn bè mà!
- Ừm, chúng ta là bạn bè. - Hiểu Đồng gật đầu mỉm cười.
-
Tiếc là bây giờ còn quá sớm nếu không anh nhất định phải cùng em ăn bánh kem và
thổi nến. - Thành Vinh luyến tiếc nói. - Nhưng dù sao ngày vẫn còn dài, chiều
nay anh và em sẽ gặp nhau để cùng ăn mừng sinh nhật. Còn bây giờ chúng ta phải
về nhà tắm rửa thay đồ mới được. - Cậu vừa nói vừa giả bộ kéo tấm áo khoác của
mình lên ngửi ngửi. - Em có tự tin nhưng anh không tự tin mặc như vậy đến chiều
đâu. Được không?
Hiểu
Đồng bật cười gật đầu:
-
Được.
- Được, vậy chiều nay ba giờ anh chờ em ở đây, chúng ta sẽ
cùng nhau ăn mừng sinh nhật thật hoành tráng.
***