Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 23 - Phần 3

Vĩnh
Thành vừa vào đến văn phòng của mình thì Khương Thái cũng vào theo, trên tay là
một xấp tài liệu cần được giải quyết. Nhưng Khương Thái chưa kịp nói gì thì
Vĩnh Thành đã ngẩng lên hỏi:

-
Chiều nay có cuộc hẹn nào không?

-
Chiều nay tổng giám đốc có hai cuộc hẹn với...

-
Hủy hết cho tôi. - Vĩnh Thành cắt ngang, đầu cúi nhìn xấp tài liệu lật qua xem
xét. - Gọi Bích Trâm vào đây cho tôi!

Mặc
dù theo Vĩnh Thành chưa lâu nhưng Khương Thái cũng hiểu rất rõ tính cách của anh.
Từ xưa đến nay Vĩnh Thành rất ít khi thất hẹn với khách, dù bận thế nào cũng sắp
xếp thời gian để đến đúng giờ. Điều bất ngờ hơn là cậu lại cho gọi nhân viên nữ
vào văn phòng của mình. Từ trước đến nay chưa từng có nhân viên nữ nào bước vào
phòng của Vĩnh Thành, mọi việc đều thông qua tay Khương Thái.

Mang
theo sự hồ nghi, Khương Thái đi ra ngoài đến bàn Bích Trâm gọi cô vào.

Công
ty vốn có rất nhiều nhân tài trẻ tuổi, nam có nữ có. Không ít cô dù đã có người
yêu hay chưa có đều có lòng để ý đến anh chàng tổng giám đốc đẹp trai lạnh lùng
và tài giỏi của họ. Chỉ có điều, tổng giám đốc quá xa cách, quá lạnh lùng cho
nên chưa có ai tiếp cận được.

Hôm
nay nghe tổng giám đốc gọi Bích Trâm vào phòng thì mọi người ngạc nhiên vô
cùng. Cả đám người ồ lên nhìn Bích Trâm đang vừa bối rối vừa hãnh diện.

Bích
Trâm vốn là một cô gái xinh đẹp, học thức, đặc biệt là một người rất sành điệu,
ăn mặc đúng mốt. Vì gia đình cũng có chút tiền nên cô có thể tiêu xài thoải mái
vào các nhãn hàng hiệu đắt tiền. Cô kiêu hãnh đứng dậy trong con mắt ghen tị của
các cô nàng, rồi từ từ tiến vào phòng tổng giám đốc.

Mọi người bên ngoài đều rất tò mò, họ nhìn chằm chằm vào phòng
tổng giám đốc, cố gắng im lặng lắng nghe động tĩnh bên trong. Cho đến khi Bích
Trâm bước ra thì họ lập tức bao lấy cô muốn biết tổng giám đốc tìm cô có chuyện
gì hay là cô đã được tổng giám đốc “chấm” đến.

Nhưng Bích Trâm bước ra với bộ mặt sầu thảm, cô đi thẳng
đến bên ghế ngồi úp mặt xuống dưới bàn thút thít. Mọi người lo lắng càng hỏi dồn
cô xem có chuyện gì. Lát sau Bích Trâm mới ngẩng đầu lên, gương mặt đã đẫm nước
mắt.

-
Tổng giám đốc đã có bạn gái rồi.

Một
tin chấn động cho các cô gái vẫn mơ tưởng đến tổng giám đốc, họ cảm thấy hụt hẫng
và đau buồn, tâm trạng lập tức trở nên ảo não.

Ngay
lúc đó tài xế riêng của Vĩnh Thành đi đến bên Bích Trâm nhắc:

-
Xe sẵn sàng rồi chúng ta đi thôi!

Ánh
mắt mọi người đầy kinh ngạc và tò mò thêm nhìn Bích Trâm, cô chỉ thở dài nói:

-
Tôi phải đi mua quà tặng cho bạn gái tổng giám đốc đổi lại được thăng chức làm
thư ký.

***

“-
Sinh nhật em anh muốn chỉ có hai đứa mình bên nhau. - Vĩnh Phong ôm Hiểu Đồng
thì thầm. - Anh muốn cùng em tận hưởng một buổi tối thật lãng mạn. Lúc đó anh sẽ
đích thân nấu cho em ăn. Anh sẽ thắp thật nhiều nến trong căn phòng, treo thật
nhiều tấm thiệp có những lời tỏ tình của anh, để mỗi ngày em đọc một tấm thiệp.
Cho đến khi em đọc hết thì đồng ý làm vợ anh.

-
Vậy thì em không thèm đọc đâu. - Hiểu Đồng bĩu môi nói.

-
Vậy thì em muốn làm vợ anh bây giờ à? - Vĩnh Phong cuời khì khì nói.

-
Thấy ghét, ai thèm làm vợ anh chứ...”

Vĩnh
Phong ngồi nhìn căn phòng mình thắp đầy nến và treo rất nhiều tấm thiệp dưới
đuôi những trái bong bóng hình trái tim. Trên bàn có hai đĩa thức ăn thơm lừng,
chỉ có điều không có rượu vang như thường thấy mà là hai chai nước ngọt. Những
ngọn nến sáng lung linh trong căn phòng được kéo rèm kín mít. Ánh sáng của nến
hòa vào làn khói thuốc của cậu càng làm không gian ngột ngạt hơn. Lời hứa, cậu
vẫn giữ nhưng người con gái đó lại không có ở bên cạnh cùng cậu ăn mừng ngày
sinh nhật.

Hiểu
Đồng! Hiểu Đồng! Làm sao mới có thể quên được em, làm sao để em biến mất khỏi
trái tim anh. Làm sao để nỗi nhớ này không giày vò anh từng đêm. Hiểu Đồng! Em
mau nói đi.

***

Bên
một quán nước lịch sự có một cô gái rất xinh đẹp, cô đang hồi hộp ngồi đếm thời
gian, mong cho giờ hẹn mau đến. Ánh mắt cô lúc nào cũng nhìn về phía chiếc cửa
ra vào cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng rất thư sinh, đeo một chiếc kính đen
nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp cuốn hút.

Chàng trai đó nhanh chóng nhìn thấy cô gái và
vội vã bước đến bên bàn cô.

-
Em chờ anh có lâu không? Xin lỗi anh đến trễ! - Thế Nam nhìn Đình Ân hỏi.

-
Không lâu, là do em đến sớm thôi, vẫn chưa đến giờ hẹn mà! - Đình Ân tươi cười
trả lời.

Thế
Nam vừa ngồi xuống liền hỏi:

-
Em có tin gì của Hiểu Đồng không?

Câu
hỏi này làm nụ cười của Đình Ân bỗng chốc trở nên cứng lại. Một nỗi buồn dâng
lên trong lòng cô, cô rất nhớ cậu, muốn gặp cậu đến phát điên. Nhưng cậu đến
tìm cô chỉ để hỏi thăm tin tức của người con gái khác.

-
Hiểu Đồng có đến tìm em. Trông cậu ấy rất ốm nhưng cậu ấy nhất quyết không cho
em biết cậu ấy đang ở đâu. Em cũng không dám hỏi quá, sợ cô ấy lại biến mất. -
Đình Ân giọng buồn bã nói.

Thế
Nam cũng buồn bã gật đầu. Sau đó cả hai chỉ im lặng ngồi uống nước.

-
Hôm nay hình như là sinh nhật Hiểu Đồng. - Thế Nam chợt lên tiếng, trong giọng
nói chứa nhiều xúc động. - Không biết cô ấy có người cùng ăn mừng hay không?

-
Có lẽ cô ấy sẽ không ăn mừng vì bên cạnh cô ấy không còn ai. - Đình Ân nói mà
giọng lạc đi, cô muốn rơi nước mắt xót xa cho người bạn thân của mình.

Thế
Nam đưa tay vuốt nhẹ giọt nước mắt trên khóe mi Đình Ân, lòng cảm thương sâu sắc.

- Hiểu Đồng có một người bạn như em thật là may mắn.

-
Cô ấy có hai người con trai rất yêu thương mình mới là may mắn. - Đình Ân trả lời.

Ánh
mắt cô nhìn Thế Nam chất chứa bao tâm sự, cậu biết chứ, chỉ là... cậu đã trao
trái tim cho người con gái khác, cho nên không muốn để người con gái bên cạnh
thêm hy vọng để rồi khổ đau. Cậu đành trả lời một câu tàn nhẫn:

-
Phải! Anh yêu Hiểu Đồng. Dù cô ấy có ra sao, anh vẫn yêu cô ấy.

Những
giọt nước mắt đọng ở khóe mi bỗng nhiên thi nhau rơi xuống trên gương mặt Đình
Ân. Thế Nam đau khổ rút tay về, cậu không thể nào xoa dịu được những giọt nước
mắt kia. Cậu nhìn Đình Ân trong đau đớn rồi đau lòng đứng dậy định bỏ đi.

-
Em sẽ chờ, dù bao lâu em vẫn chờ. Đừng bảo là em ngốc nghếch, bởi vì anh còn ngốc
hơn em.

Thế
Nam thở dài rảo bước ra bên ngoài. Đình Ân tuyệt vọng lên tiếng:

- Hôm nay cũng là
sinh nhật em.

Đình Ân buồn bã ra
khỏi quán, nước mắt vẫn cứ rơi, đâu hay có một bước chân đang chậm rãi đi sau
lưng mình. Cho đến khi cô cảm nhận được hơi thở và bước chân của người đó, cô mới
quay đầu lại.

Người đi sau lưng
cô là Thiên Minh, vẻ mặt cậu nhìn cô rất xót xa. Giọng trầm ấm, cậu hỏi:

- Có muốn mượn vai
không?

Đình Ân không nói
gì chỉ nhào vào vai cậu bật khóc. Thiên Minh nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô thở
dài nói:

- Nhìn em như thế này, anh rất hối hận. Hối hận tại sao năm xưa lại ra nước
ngoài để rồi trở thành người đến sau.

***

“- Em muốn anh tặng
quà sinh nhật gì? - Vĩnh Phong nằm bên cạnh Hiểu Đồng nhìn cô âu yếm hỏi.

- Em muốn nghe anh
nói một ngàn lần: Anh yêu em.

- Được.”

- Cô ơi, tới nơi rồi.
- Giọng người tài xế gọi làm Hiểu Đồng thoát khỏi hồi tưởng. Cô trả tiền rồi bước
đến căn biệt thự ban sáng.

Người gác cổng đã mở
cửa cho cô vào rồi dẫn cô thẳng ra vườn bên hông nhà, nơi đó đã bày ra một bàn
tiệc rất đẹp mắt với một bình hoa đầy màu sắc. Xung quanh còn treo rất nhiều
bóng bóng trên cây, còn có băng rôn đề câu “Happy birthday” lấp lánh kim tuyến.

- Thế nào? Có đẹp không? - Thành Vinh nhìn cô cười hỏi.

Hiểu Đồng gật đầu
cười, đưa mắt nhìn cậu. Thành Vinh đã vứt bỏ chiếc áo khoác da màu đen của mình
để thay vào một chiếc áo thun bình thường giản dị nhưng rất đẹp. Bộ dạng ngốc
nghếch của Thành Vinh đã bị vứt bỏ, thay vào đó là một vẻ đẹp và sự chững chạc.

Cậu đeo một cái tạp
dề, tay cầm một cái kẹp, đang xoay sở những miếng thịt nướng thơm lừng trên lò
than. Mồ hôi trên trán cậu bắt đầu chảy xuống. Hiểu Đồng vội rút một cái khăn
giấy trên bàn lau trán cho cậu đầy dịu dàng yêu thương. Thành Vinh cũng tự
nhiên đón nhận sự quan tâm của cô.

Lát sau, cậu nói:

- Được rồi, lại bàn
thưởng thức thôi!

Cậu nắm tay Hiểu Đồng
đi đến bên bàn, kéo ghế mời cô ngồi một cách lịch sự. Sau đó trải khăn lên đùi
của cô như trong một nhà hàng Pháp làm Hiểu Đồng phì cười.

Hai người cùng ngồi
ăn rất vui vẻ nhấm nháp ly rượu vang.

- Có ngon không?

Hiểu Đồng gật đầu rồi
khen:

- Không ngờ anh
cũng biết nấu ăn.

- Là do em trai anh
hồi nhỏ rất kén ăn cho nên anh mới đi học nấu.

- Làm em trai anh
thật là hạnh phúc.

Khi hai người ăn
xong thì bàn ăn được dọn dẹp để thay vào đó là một chiếc bánh kem rất đẹp có gắn
hai mươi cây nến sáng lung linh.

- Thật ra, nên thổi
nến vào buổi tối sẽ hay hơn nhưng anh nghĩ là em có hẹn với bạn vào buổi tối
nên mới hẹn em giờ này.

Câu nói của Thành
Vinh bỗng nhắc nhở Hiểu Đồng. Cô có hẹn, đúng là cô có hẹn. Cô có hẹn với bạn
trai mình - Tổng giám đốc tập đoàn Nguyên Thành Phong - Vĩnh Thành. Bất giác cô
thở dài.

- Cảm ơn anh! - Hiểu
Đồng cười nhẹ nói.

- Được rồi mau nắm lấy cái này rồi cầu nguyện đi! - Thành Vinh cười rồi đưa
cho Hiểu Đồng một trái bong bóng.

Hiểu Đồng bật cười
khi nhớ lại hồi nhỏ cũng từng chơi trò này. Bọn trẻ cầm bong bóng rồi nguyện ước,
sau đó thả lên trời cao để trái bong bóng đem ước nguyện của mình lên cho ông
trời. Chỉ là bây giờ lớn rồi không tin cho lắm nhưng cô vẫn đón nhận trái bong
bóng trong tay Thành Vinh và nhắm mắt nguyện ước.

Nguyện ước điều gì,
nguyện ước cho cô được trở lại lúc còn bé bên gia đình hạnh phúc. Nguyện ước
cho ba mẹ cô sống lại... nhưng không.

“Em
nhớ anh, Vĩnh Phong. Em muốn gặp anh.”

Quả
bong bóng vụt khỏi tay Hiểu Đồng rồi lao lên trời cao mang theo nguyện ước của
cô. Hiểu Đồng ngẩn người nhìn theo. Có người đã vì cô mà thả ngàn trái bong
bóng lên trời, cũng cùng cô hẹn ước ăn mừng sinh nhật. Chỉ là giờ đây người đó
đã không còn bên cạnh cô.

-
Thổi nến đi! - Thành Vinh khẽ nhắc.

Hiểu
Đồng cười yếu ớt rồi cúi đầu thổi nến nhưng khi nến vừa tắt thì…

-
Á...

Gương
mặt của Hiểu Đồng đã ngập trong cái bánh kem. Có tiếng cười sặc sụa của Thành
Vinh vang lên bên tai càng khiến Hiểu Đồng tức giận cô ngẩng mặt lên nhìn Thành
Vinh, lắp bắp nói:

-
Anh... anh...

-
Haha... em nên soi gương đi. Mặt em đúng là tức cười chết đi được. - Thành Vinh
ôm bụng cười chỉ vào gương mặt đầy bánh kem của Hiểu Đồng.

-
Còn không phải là do anh làm hay sao, vậy mà còn dám cười. Còn cười nữa em sẽ
không thèm nói chuyện với anh nữa đâu. - Cô giận dỗi nói. - Nhìn xem, cái bánh
kem đẹp là thế lại bị anh phá hủy mất rồi. Thật là uổng phí.

-
Không uổng phí đâu!

Thành
Vinh nói xong đưa tay vệt vết bánh kem trên mặt Hiểu Đồng rồi cho vào miệng ăn
ngon lành. Hành động đó làm Hiểu Đồng cứng cả người lên. Cô vội vàng quay mặt
đi, kéo lấy một xấp khăn giấy vội vàng chùi mặt sạch sẽ.

Thành Vinh nhìn cô lúng túng lau mặt thì phì cười, cậu
cũng lấy một mớ giấy rồi nhẹ nhàng giúp Hiểu Đồng lau mặt. Trong lòng Hiểu Đồng
bỗng dâng lên một cảm xúc lạ, cô ngẩn người ngồi yên cho cậu lau mặt cho đến
khi Thành Vinh nói “Xong rồi” thì cô mới ngượng ngùng nói:

-
Cảm ơn!

-
Quà của em. - Thành Vinh thu lại tư thế ngồi rồi lấy từ trong túi ra một chiếc
hộp nhỏ được bọc giấy lụa rất đẹp và một cái nơ màu xanh được thắt cầu kỳ.

Hiểu
Đồng ngỡ ngàng cầm lấy món quà trong tay Thành Vinh. Thì ra, lúc sáng cậu muốn
chia tay là vì để chuẩn bị những thứ này.

Hiểu Đồng mân mê hộp quà một lúc thì Thành Vinh giục:

-
Mau mở ra xem coi có thích không!

Hiểu
Đồng chậm rãi tháo tờ giấy lụa được bao lại để lộ bên trong là một chiếc hộp
nhung màu xanh lá mềm mại. Bên trong chiếc hộp là một con búp bê Nga, con búp
bê này...

Hiểu
Đồng chợt run cả người khi nhìn thấy con búp bê quen thuộc đó. Đó chính là con
búp bê mà cô đã để lại trong va ly của Vĩnh Phong, bên trong nó cô đã để lại một
tờ giấy nhắn nhủ với Vĩnh Phong.

“Chờ
em. Bởi vì, em yêu anh.”

Nhưng
Hiểu Đồng không biết Vĩnh Phong đã đọc chưa. Chắc là cậu sẽ không đọc, chắc là
cậu đã quăng nó đi mất rồi.

Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Thành Vinh, môi run run hỏi:

-
Con búp bê này...

-
Là tự tay anh làm. - Thành Vinh vội trả lời. - Anh thấy em rất quý con búp bê
kia của em. Mà theo anh biết loại búp bê nhỏ này thường đi đôi một bé trai và một
bé gái cho nên anh lên mạng tìm, nhưng nó đã hết hàng nên anh đã tự tay làm.

-
Tự tay anh làm thật sao? - Hiểu Đồng nhìn Thành Vinh kinh ngạc.

-
Ừm, hồi trước có học qua một chút. Vốn là định tặng em từ trước nhưng mãi vẫn
chưa tặng được. Nhân tiện bây giờ đem tặng càng có ý nghĩa hơn. - Thành Vinh gật
đầu xác nhận, rồi nhắc cô: - Mở bên trong ra đi!

Hiểu
Đồng hồi hộp mở ra bên trong. Có cái gì đó hơi lấp lánh phát sáng. Hiểu Đồng
trút nó ra khỏi con búp bê. Một sợi lắc màu trắng rơi ra, đó là một sợi lắc
hình những ngôi sao nối liền nhau rất đẹp, sáng óng ánh đến độ Hiểu Đồng bật ra
câu khen ngợi:

-
Đẹp quá!

Hiểu
Đồng ngẩng đầu nhìn Thành Vinh, gương mặt cậu đang tỏ ra thích thú khi thấy cô
thích món quà của cậu. Cô xúc động nói:

-
Cảm ơn anh! Nó đẹp lắm!

Thành
Vinh không nói gì, chỉ nắm lấy sợi lắc rồi kéo tay cô lại đeo vào cho cô. Sợi lắc
đeo vào bàn tay thon nhỏ và trắng hồng của cô trông càng đẹp hơn.

Sau đó, hai người đã cùng đồng tâm hiệp lực tiêu diệt cái
bánh kem không lớn lắm kia đến no căng cả bụng. Cả hai quyết định đi dạo trong
khu vườn nhỏ của căn biệt thự.

Trong
khu vườn này có một hồ sen rất đẹp, nước trong hồ trong suốt. Buổi chiều tà, có
nhiều cơn gió miên man thổi tới làm tâm hồn con người thấy thanh thản hơn.

Thành
Vinh nhặt lấy vài hòn sỏi nhỏ, cậu ném một cái, những viên sỏi nhảy tăng tăng
trên mặt nước mấy vòng rồi mới chìm xuống. Thành Vinh đưa một viên đá cho Hiểu
Đồng hỏi với vẻ thách thức:

-
Có muốn thử không?

Hiểu Đồng chưa từng thử ném đá cho nó nhảy lăn tăn như vậy
bao giờ. Cô cầm lấy viên đá mím môi quăng thử hy vọng nó cũng nhảy lăn tăng được
vài vòng nhưng... nó vừa đụng vào mặt nước rồi nhanh chóng chìm xuống.

Hiểu
Đồng cảm thấy thất vọng vô cùng, cô nhặt một viên nữa rồi ném tiếp nhưng chẳng
có một chút hy vọng nào. Viên thứ ba, thứ tư...

Thành
Vinh nhìn vẻ mặt không cam lòng của Hiểu Đồng thì cười lớn nói:

-
Để anh chỉ cho em ném.

Cậu
đặt viên đá vào tay cô, rồi vòng ra sau áp sát vào người cô, một tay nắm tay
cô, một tay ôm lấy vòng eo của cô. Hơi thở của cậu phả trên tóc cô, khiến cô
run lên. Sau đó, cậu dìu cả người cô chuyển động theo thân hình cậu nghiêng người
một chút rồi quăng viên đá về phía hồ.

Một vòng, hai vòng, ba vòng... năm vòng rồi lặn xuống.

Hiểu Đồng cảm thấy tim đập mạnh khi cậu áp sát người mình,
cô vội nhích người ra khỏi người cậu, ấp úng nói:

-
Em biết rồi, để em tự làm xem sao.

Viên
đầu tiên chỉ được ba vòng, viên thứ hai thì năm vòng... mười vòng.

-
Hay quá! Em thành công rồi!

Tuy
cô không ném được đến hai mươi vòng như Thành Vinh nhưng mười vòng so người mới
học như cô thì đây đúng là một điều thích thú. Cô nhặt thêm một viên đá nữa, lần
này quyết ném thật mạnh để nó được nhiều vòng.

Nhưng
khi viên sỏi bay khỏi tay cô thì có một thứ cũng bay theo nó rơi tõm xuống mặt
hồ. Hiểu Đồng tái mặt đưa tay sờ vào cái cổ trống không của mình rồi giật mình
la lên:

-
Sợi dây chuyền của ba em để lại, nó vừa rơi xuống hồ, em phải xuống tìm nó.

Hiểu
Đồng toan nhảy xuống hồ thì Thành Vinh đã cản lại.

-
Để anh xuống dưới cho. Ở đây em không có đồ thay dễ bị cảm lắm, trời chiều xuống
nước sẽ lạnh.

Hiểu
Đồng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh hoàng hôn buồn bã nhưng rất đẹp. Trong lúc cô
quay lại thì Thành Vinh đã nhảy xuống nước mò tìm sợi dây.

-
Hình như nó rớt ở phía này. - Hiểu Đồng chỉ tay vào chỗ lúc nãy cô thấy nó rơi
xuống.

Hiểu
Đồng lo lắng nhìn Thành Vinh. Sợi dây chuyền kỷ niệm của ba cô để lại, nó có lồng
chiếc nhẫn của Vĩnh Phong... chiếc nhẫn của Vĩnh Phong... Nghĩ tới đây, Hiểu Đồng
đột nhiên thấy tim đau nhói.


cắn chặt môi nhủ thầm: “Hiểu Đồng, đã không thể nào quay lại được nữa rồi, sao
mày lại không quên đi, sao mày cứ nhớ hoài. Chiếc nhẫn đó mày nên ném đi từ lâu
rồi mới phải, vì sao cứ giữ lại. Mày phải quên anh ấy đi, phải quên anh ấy đi.”

Hiểu
Đồng nhìn Thành Vinh đang mò tay dưới hồ. Hồ nước không sâu nhưng vì phải khom
người nên quần áo cậu bị lấm bùn rất nhiều, cả gương mặt và chiếc kính của của
Thành Vinh cũng vậy. Hiểu Đồng nhìn Thành Vinh đau xót nói:

-
Thành Vinh bỏ đi. Em không cần nó nữa. Anh mau trở lên đây đi.

-
Anh sắp tìm ra rồi, em đợi một chút nữa đi. - Thành Vinh vội nói rồi cậu khẩn
trương mò. Cậu tháo mắt kính ra để tìm cho dễ, rồi cứ cúi đầu mò tìm.

-
Bỏ đi, anh mau trở lên đây đi.

Nhưng
mặc cho Hiểu Đồng thúc giục, Thành Vinh vẫn mò tìm bên dưới, cậu xoay lưng tìm ở
chỗ sâu hơn một chút. Cuối cùng cậu reo lên:

-
Anh tìm ra rồi!

Cậu mừng rỡ rửa tay thật sạch dưới hồ, rửa lại mặt mũi và
mái tóc dính bùn. Vuốt nhẹ mái tóc ra ngoài sau để gương mặt không bị ẩm ướt. Cậu
từ từ xoay người đi lên, trên miệng cười rất vui vì đã tìm ra được sợi dây chuyền.

Hiểu
Đồng dù muốn vứt
bỏ sợi dây chuyền đã mang chiếc nhẫn của Vĩnh Phong nhưng khi nghe Thành Vinh
reo lên tìm thấy thì cõi lòng bỗng nhẹ nhõm. Cô nhìn Thành Vinh phì cười khi thấy
cậu lấy nước bùn rửa tay chân mình.

Nhưng
nụ cười của cô bỗng căng cứng lại khi Thành Vinh từ từ đi lên bờ và đến gần cô.

Trước
mặt cô không phải là một Thành Vinh trông ngô ngố bụi đời, không phải là chàng
trai có đôi mắt lé phải đeo kính mà là một người phong độ lịch lãm dù rằng bây
giờ cả người cậu lấm lem bùn nhưng chẳng thể nào lấn áp được khí chất cao sang
vốn có của cậu. Người trước mặt cô là Vĩnh Thành - Tổng giám đốc tập đoàn
Nguyên Thành Phong.

Vĩnh Thành không để ý sắc mặt đang tái dần đi
của Hiểu Đồng, cậu cười rạng rỡ chìa sợi dây chuyền ra trước mặt cô. Nhưng thay
vì mỉm cười nhận lấy thì Hiểu Đồng cứ nhìn trân trân trên mặt cậu rồi từ từ
thụt lùi về sau.

Lúc
này Vĩnh Thành mới để ý thấy sắc mặt Hiểu Đồng thay đổi, cậu chợt nhận ra điều
gì đó, vội vàng lên tiếng giải thích:

-
Hiểu Đồng, em nghe anh nói...

Hiểu Đồng đã quay lưng bỏ chạy thật nhanh ra cổng. Cô vừa
mở cổng chạy ra ngoài thì đã bị Vĩnh Thành giữ lại:

-
Hiểu Đồng, em nghe anh giải thích đi.


đã hất tay cậu ra, lạnh lùng quay đi. Vĩnh Thành giữ chặt không cho cô bước đi
tiếp.

“Bốp...”

Hiểu Đồng giận dữ quay người tát một cái thật mạnh lên mặt
Vĩnh Thành. Nhưng tát xong cô lại cảm thấy đau lòng.

- Nếu như cái tát này làm em cảm thấy dễ chịu thì em cứ
tát tiếp đi. Chỉ cần em nghe anh giải thích một chút thôi!

-
Giải thích? - Hiểu Đồng bật cười đau khổ nói. - Giải thích cái gì? Anh đang chế
nhạo tôi thì có. Có lẽ anh cảm thấy vui khi trêu đùa tôi như thế.


cười đau khổ nhủ thầm: “Đáng đời mày lắm Hiểu Đồng, mày định bẫy người ta nhưng
không ngờ chính mày mới là kẻ bị lừa gạt.”

-
Anh là thật lòng, là thật lòng với em. - Vĩnh Thành nhìn Hiểu Đồng khổ sở nói.

-
Thật lòng? - Hiểu Đồng cười lớn đến điên dại. - Anh thật lòng mà đóng hai vai để
tiếp cận tôi. Anh là thật lòng khi biết tôi là người đã đá em trai anh không
thương tiếc, anh là thật lòng mà đối với một người mới gặp như tôi lại rất mực
quan tâm. Tôi cũng từng tự hỏi, tại sao tôi lại có thể dễ dàng tiếp cận với tổng
giám đốc Nguyên Thành Phong như thế. Nào có biết đâu, vị tổng giám đốc kia lại
chính là người bạn bên cạnh mình. Anh đúng là tài giỏi,
đúng là khéo che dấu.

- Đúng vậy, ngay từ
đầu là anh tiếp cận em, anh muốn biết em vì sao lại chia tay với Vĩnh Phong. Muốn
biết tại sao khi đã tàn nhẫn chia tay Vĩnh Phong rồi mà lại đau khổ gọi tên Vĩnh
Phong trong cơn mê. Muốn biết tại sao em phải nói lời xin lỗi với Vĩnh Phong
trong nước mắt... Và anh muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng em.

Cậu tiến thên một
bước về phía Hiểu Đồng:

- Anh không biết tại
sao mình lại không muốn thấy em khóc, muốn tìm mọi cách để em bớt đau khổ, muốn
làm cho em vui lên, muốn làm chỗ dựa cho em lúc em gục ngã. Những điều này anh
không biết tại sao lại muốn như vậy cho đến khi... - Cậu hít một hơi thật sâu rồi
nói tiếp: - Cho đến khi em bảo anh đừng gặp lại em nữa.

Cậu nhìn Hiểu Đồng
tiến thêm một bước đến gần cô.

- Anh tôn trọng ý
nguyện của em. Bời vì lúc đó anh chỉ muốn biết em còn yêu Vĩnh Phong nữa hay
không. Sau đó anh biết em còn yêu Vĩnh Phong rất nhiều, biết em vì sự ra đi của
Vĩnh Phong mà đau khổ, biết em vì sự ngăn cách của mẹ anh mà buộc phải chia tay
Vĩnh Phong. Anh lúc đó chỉ muốn bù đắp tổn thương trong lòng em cho nên anh đã
không bước đến bên em nữa. Những lúc đó, anh lại nhớ đến em. Anh chưa từng yêu
ai nên anh không biết cảm giác yêu là thế nào, càng không nghĩ mình sẽ yêu em.
Cho đến khi anh gặp em ở buổi tiệc của ngài bộ trưởng, tim anh đập mạnh khi
trông thấy em, mắt anh chỉ dõi theo bóng hình em. Khi em ra về, anh cảm thấy hụt
hẫng. Lúc đó, anh mới biết mình đã yêu em. Mới biết cái cảm giác thổn thức đó
chính là tình yêu.

Im lặng một lúc,
Vĩnh Thành nói tiếp:

- Anh đã tìm mọi
cách để được gặp em, để được nhìn thấy em. Và em không biết anh đã vui như thế
nào khi em nhận lời làm bạn gái anh. Suốt cả đêm anh không thể ngủ vì nhớ đến
gương mặt em, nhớ nụ cười của em. Anh mong cho ngày mai mau tới để anh có thể
nhìn thấy em. Nhưng sau đó, anh nhận ra, ở em có cái gì đó rất xa lạ, nhất là
khi anh hôn em, dường như em đang ép bản thân mình ở bên anh. Lúc đó anh rất lo
sợ, anh sợ em không yêu anh mà chỉ là muốn thấy hình bóng của Vĩnh Phong qua
anh mà thôi! Cho nên anh mới muốn làm Thành Vinh một lần nữa để ở bên cảm xúc
chân thật ở em. Anh yêu em, anh thật lòng yêu em, Hiểu Đồng, em tin anh đi. Anh
yêu em.

Vĩnh Thành đi đến nắm
lấy hai bờ vai của cô, nhìn cô thành thật nói.

- Đừng nói, đừng
nói nữa, em không muốn nghe! - Hiểu Đồng vội lắc đầu, dùng hay tay che lấy tai
mình từ từ thụt lùi ra sau.

- Anh yêu em, Hiểu Đồng. - Vĩnh Thành tuyệt vọng nói.

- Em bảo anh đừng
nói nữa mà! - Hiểu Đồng tiếp tục lùi ra sau.

Một chân của cô đã
chạm xuống lề đường mà cô vẫn không có ý định dừng lại, vẫn cứ thụt lùi. Một tiếng
còi vang vọng kêu lên kèm theo tiếng thắng xe tạo thành âm thanh hỗn tạp.

“Tin
tin... tin tin... kéttt...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3