Liêu Trai chí dị (Tập 1) - Quyển IV - Chương 067 - 068

67. Dâm thần Ngũ thông[1]

[1] Ngũ thông.

I

Phương
nam có dâm thần Ngũ thông cũng như phương bắc có hồ vậy. Nhưng ở phương bắc bị
hồ ám thì còn tìm đủ cách khu trừ, chứ ở vùng Giang Tô Chiết Giang đàn bà con
gái xinh đẹp trong dân gian mà bị thần Ngũ thông hành dâm thì cha mẹ anh em
không ai dám ho he, gây hại còn dữ hơn cả hồ.

Có Thiệu
Hồ là nhà buôn mở cửa hiệu ở huyện Ngô (tỉnh Giang Tô), vợ là Diêm thị rất xinh
đẹp. Một hôm có người đàn ông nghênh ngang từ ngoài vào, vỗ kiếm trừng mắt nhìn
quanh, vú già tớ gái trong nhà chạy sạch. Diêm muốn chạy ra, người ấy chặn lại nói:
“Đừng sợ, ta là Tứ lang trong Ngũ thông đây. Ta yêu nàng, không làm hại nàng
đâu,” rồi ôm ngang lưng Diêm thị nhấc lên như bế trẻ con đặt lên giường, giải
quần nàng tự tuột ra, y bèn cưỡng hiếp, nhưng dương vật to cứng nàng không chịu
nổi, lúc mê man đau đớn kêu rên như sắp chết. Tứ lang cũng thương xót không làm
hết sức, kế bước xuống giường nói: “Năm ngày nữa ta sẽ lại tới,” rồi đi.

Hồ bày
cửa hiệu ngoài cổng, đêm ấy đám tớ gái chạy tới thưa, Hồ biết là thần Ngũ thông
không dám nói gì. Đến sáng thấy vợ mỏi mệt không dậy nổi, trong lòng rất nhục
nhã xấu hổ, dặn người nhà không được kể rộng ra. Người đàn bà qua ba bốn ngày
mới khỏe lại, nhưng sợ thần Ngũ thông lại tới, đám vú già tớ gái không dám ngủ
đêm trong phòng, tránh hết ra nhà ngoài, chỉ có người đàn bà buồn rầu ngồi
trước đèn chờ. Không bao lâu, Tứ lang dắt hai người nữa tới, đều là thiếu niên
ôn nhã, có tên tiểu đồng bày rượu thịt ra cùng ăn uống với người đàn bà. Người
đàn bà xấu hổ cúi đầu, họ ép uống rượu cũng không uống, trong lòng nơm nớp sợ
họ thay phiên hành dâm thì hết sống. Ba người uống rượu vui vẻ với nhau, người
gọi là đại ca người gọi là tam đệ. Uống đến khuya, hai người khách đứng lên nói:
“Hôm nay Tứ lang được mỹ nhân nên mời, cũng nên gọi Nhị lang Ngũ lang tới uống
rượu mừng,” rồi từ biệt đi.

Tứ lang
kéo người đàn bà vào màn, nàng khóc lóc năn nỉ, Tứ lang cứ ép giao hoan, nàng
máu me đầm đìa ngất đi không biết gì nữa, Tứ lang mới đi. Người đàn bà nằm vật
ra trên giường khôn xiết căm hờn xấu hổ, nghĩ định tự tử nhưng treo cổ thì dây
tự đứt, mấy lần đều như thế, khổ không sao chết được. May mà Tứ lang cũng không
tới thường, cứ chờ khoảng nàng đỡ bệnh mới lại tới một lần, cứ thế hơn ba
tháng, cả nhà không yên.

Có Vạn
sinh ở Cối Kê (huyện Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang) là em họ ngoại của Thiệu,
dũng mãnh thiện xạ, một hôm tới thăm Thiệu. Lúc ấy trời đã tối, Thiệu vì nhà
khách đã cho gia nhân ở bèn đưa Vạn vào ngủ nhà trong. Vạn nằm hồi lâu không
ngủ, nghe trong sân có tiếng chân người bèn núp cạnh cửa sổ nhìn ra, thấy một
người đàn ông bước vào phòng vợ Thiệu, lấy làm ngờ vực xách đao lẻn theo. Thấy
người ấy ngồi sánh vai với Diêm thị, trên bàn thì đầy rượu thịt liền nổi giận
sấn vào, người đàn ông giật mình vội đứng dậy nắm lấy kiếm thì đã bị chém toác
đầu ngã xuống, nhìn ra thì là một con ngựa con to như con lừa.

Vạn kinh
ngạc hỏi Diêm thị, người đàn bà kể lại mọi chuyện rồi nói: “Các thần sắp tới,
làm sao bây giờ?” Vạn xua tay ra hiệu đừng lên tiếng rồi tắt đèn cầm cung tên
nằm chờ trong bóng tối. Không bao lâu có bốn năm người trên không đáp xuống,
Vạn bắn mau một phát, người đi đầu trúng tên chết tươi. Ba người kia tức giận
gầm thét, tuốt kiếm xông vào tìm kẻ bắn tên, Vạn cầm đao núp sau cánh cửa im
lặng không động đậy, một người bước vào bị Vạn chém trúng đầu cũng lăn ra chết.
Vạn đứng im chỗ cũ chờ hồi lâu thấy im ắng bèn bước ra gọi Thiệu dậy kể chuyện.
Thiệu cả kinh cùng đốt đuốc vào xem thì thấy một con ngựa và hai con heo chết
trong phòng. Cả nhà đều mừng rỡ, nhưng sợ hai con quái còn sống tới trả thù bèn
giữ Vạn ở lại. Nấu nướng thịt heo thịt ngựa đem lên mời, thấy ngon ngọt khác
hẳn thịt heo ngựa thường, từ đó Vạn sinh lừng lẫy tiếng tăm.

Vạn ở lại
hơn tháng, không thấy đám quái tới nữa bèn từ giã Thiệu, sắp lên đường thì có
nhà buôn Mỗ tới mời. Trước là Mỗ có con gái chưa lấy chồng, chợt Ngũ thông giữa
ban ngày hiện ra, là một người đàn ông đẹp trai hơn hai mươi tuổi, nói sẽ cưới
cô gái làm vợ, đưa một trăm lượng vàng làm sính lễ rồi hẹn ngày cưới. Mỗ tính
lại sắp tới ngày hẹn, cả nhà lo sợ, nghe danh Vạn sinh bèn nài nỉ mời bằng được
về nhà, nhưng sợ Vạn từ chối nên giấu không nói thật, thết tiệc xong mới cho
con gái ăn mặc đẹp đẽ ra lạy chào. Vạn thấy cô gái khoảng mười sáu mười bảy
tuổi, dung mạo xinh đẹp kinh ngạc không hiểu là có ý gì, vội đứng lên chào, Mỗ
kéo ngồi xuống kể thật mọi việc. Vạn nghe thấy cả kinh, nhưng bình sinh ý khí
hào hùng nên cũng không từ chối.

Đến ngày
cưới, Mỗ cũng hoa giăng dây lụa ngũ sắc ngoài cổng, bảo Vạn ngồi trong phòng.
Đến trưa vẫn không thấy Ngũ thông tới, Vạn mừng rỡ nghĩ thầm chắc tân lang là
trong số đã bị mình giết. Phút chốc chợt thấy trước thềm có vật như con chim sa
xuống rồi một thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ bước vào, nhìn thấy Vạn quay người bỏ
chạy. Vạn đuổi ra tới ngoài, chỉ thấy một làn khí đen sắp bay lên, vội rút đao
nhảy lên chém theo, chặt đứt một chân, thiếu niên kêu gào bay mất. Cúi nhìn thì
khúc chân là một cái móng lớn to bằng bàn tay, không biết là con gì, tìm theo
vết máu thì thấy nhảy xuống sông. Mỗ cả mừng, lại nghe nói Vạn không có vợ,
ngay đêm ấy chuẩn bị giường chiếu cho làm lễ hợp cẩn với cô gái. Từ đó những
người vốn sợ Ngũ thông đều mời Vạn tới nhà mình ngủ một đêm. Được hơn năm Vạn
mới đưa vợ về nhà, từ đó Ngô Trung chỉ còn một trong Ngũ thông, không dám công
nhiên tác quái nữa.

Dị Sử thị nói: Ngũ thông Thanh
oa làm mê hoặc thế tục đã lâu đến nỗi cứ mặc cho chúng tùy ý dâm loạn mà không
ai dám nói một tiếng, Vạn sinh thật là người hào sảng trong thiên hạ vậy.

II

Kim sinh
tự Vương Tôn, người Tô Châu (tỉnh Giang Tô). Tới đất Hoài (tỉnh Giang Tô) dạy
học, ở trong vườn một vị thân sĩ lầu gác không nhiều nhưng cây cối rậm rạp.
Hàng đêm đến khuya, khi bọn tiểu đồng đầy tớ đã ngủ hết thường một mình ngồi
trước đèn, trong lòng buồn bã. Một đêm vừa hết canh hai chợt nghe có người lấy
ngón tay búng cửa sổ, sinh vội lên tiếng hỏi, bên ngoài nói là xin lửa, giọng
nói như đứa tiểu đồng. Sinh mở cửa cho vào thì là một người đẹp khoảng mười sáu
tuổi, có một tỳ nữ theo sau. Sinh ngờ là yêu quái, gặng hỏi cặn kẽ, cô gái nói:
“Thiếp thấy chàng là kẻ sĩ phong nhã mà cô tịch đáng thương nên không ngại
sương gió tới định cùng vui vầy đêm nay, chứ sợ nói lai lịch ra thì thiếp không
dám tới mà chàng cũng không dám chứa chấp đâu.” Sinh lại nghĩ là con gái hư
hỏng trong làng, lấy cớ sợ mang tiếng để từ tạ. Cô gái đưa mắt liếc, sinh thấy
thần trí mê man, tâm thần điên đảo không thể tự chủ được nữa. Người tỳ nữ biết,
bèn nói: “Cô Hà, em đi đây.” Cô gái gật đầu, kế mắng: “Đi thì cứ đi, còn Hà Hà
Vân Vân gì?”

Người tỳ
nữ đi rồi, nàng mới cười nói: “Gặp lúc nhà không có ai mới dắt nó tới đây, ngu
ngốc như thế đấy, nói lộ ra cho chàng biết tên tự của thiếp.” Sinh nói: “Nàng
tinh tế sâu sắc quá làm ta sợ có tai họa.” Nàng nói: “Về sau sẽ biết thôi,
nhưng thiếp cam đoan là không làm gì có hại cho chàng đâu, đừng lo.” Kế nàng
lên giường tháo gỡ đồ trang sức, sinh thấy trên tay nàng có đeo một cái xuyến
bằng vàng tía khảm hai viên ngọc minh châu, tắt đèn vẫn lóng lánh chiếu sáng cả
phòng. Sinh càng sợ hãi, không đoán được là nàng từ đâu tới. Vừa giao hoan xong
thì người tỳ nữ tới gõ cửa, cô gái trở dậy, lấy chiếc xuyến soi đường vào trong
rặng cây um tùm đi mất.

Từ đó đêm
nào cũng tới, có lần sinh định lén đi theo, cô gái như đã biết bèn che ánh
sáng, cây cối rậm rạp tối om giơ bàn tay lên cũng không nhìn thấy, sinh đành
quay về. Một hôm sinh đi Hà Bắc, dây mũ bị đứt, gió thổi suýt rơi, ngồi trên
ngựa cứ phải lấy tay giữ. Tới sông lên ngồi trên thuyền, mũ bị gió thổi rơi
xuống sông rồi bị nước cuốn đi, nghĩ là mất rồi. Đến khi lên bờ thì gặp con gió
lớn thổi chiếc mũ bay tới, chao chao trên không rồi rơi xuống, giơ tay chụp lấy
thì thấy dây mũ đã liền lại, lấy làm lạ.

Khi trở
về kể lại với cô gái, nàng không nói gì mà chỉ cười khẽ. Sinh ngờ là do nàng
làm bèn nói: “Nếu quả nàng là thần thì xin nói rõ cho ta yên lòng.” Cô gái nói:
“Chàng lúc vắng vẻ tịch mịch lại được kẻ si tình giải khuây cho, thiếp tự nghĩ
như thế là không xấu. Giả như thiếp làm được như thế thì cũng là yêu thương
nhau đó thôi, căn vặn làm gì muốn tuyệt tình sao?” Sinh không dám nói nữa.

Trước Sinh
có nuôi đứa cháu gái, đã đi lấy chồng, bị Ngũ thông quấy phá, rất lo lắng nhưng
chưa từng nới với ai, vì quen biết thân mật với cô gái đã lâu nên kể ra không
giấu giếm gì. Nàng nói: “Những loại ấy thì cha thiếp có thể diệt trừ được,
nhưng làm sao thiếp dám đem việc riêng của người tình mà kể với cha.” Sinh năn
nỉ xin bày cách cho, nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Loại ấy cũng dễ trừ, nhưng phải
đích thân thiếp đi, mà bọn ấy đều là đầy tớ nhà thiếp, nếu chỉ để chúng chạm
một ngón tay vào người thôi thì nước Tây Giang cũng không rửa hết nhục.” Sinh
nài nỉ mãi, nàng nói: “Để thiếp tính cho.” Đêm sau nàng tới nói: “Thiếp đã vì
chàng sai đứa tỳ nữ xuống nam rồi, nhưng nó yếu ớt, sợ không giết được chúng
thôi.”

Đêm sau
đang ngủ thì đứa tỳ nữ tới gọi, Sinh vội dậy mở cửa cho vào. Cô gái hỏi công
việc thế nào, đứa tỳ nữ đáp: “Con không đủ sức bắt sống, nên đã thiến nó rồi.”
Nàng cười hỏi đầu đuôi, đứa tỳ nữ kể: “Ban đầu con tưởng là ở nhà lang quân
đây, nhưng tới nơi mới biết là không phải. Tới nhà chồng nàng thì đã lên đèn,
vào trong thấy nàng ngồi trước đèn, gục xuống bàn như đang ngủ, con bèn thu hồn
nàng cho vào vò úp lại. Giây lát con quái tới, vừa vào phòng thì lùi ra ngay, quát:
“Sao lại có người lạ nào thế?” nhưng nhìn kỹ không thấy ai khác lại bước vào.
Con làm như đang mê man, y cởi quần áo ra leo lên, lại giật mình nói: “Sao lại
có binh khí thế này.” Ý con không muốn cầm vào vật bẩn dơ tay, nhưng sợ chậm
trễ sinh biến bèn chụp lấy thiến luôn. Con quái đau đớn kêu la bỏ chạy, con trở
dậy mở cái vò lên, nàng tỉnh dậy rồi thì con đi.” Sinh mừng rỡ tạ ơn, cô gái
cùng đứa tỳ nữ ra về.

Hơn nửa
năm sau không thấy nàng tới, Sinh đã tuyệt vọng. Cuối năm Sinh nghỉ dạy dịnh về
quê, cô gái chợt tới. Sinh mừng rỡ ra đón, nói: “Lâu quá nàng không tới, ta
nghĩ chắc đã phạm lỗi gì, nay nàng không dứt tình chứ?” Nàng đáp: “Gắn bó với
nhau cả năm mà chia tay nhau không có một lời thì cũng chưa trọn vẹn. Nghe nói
chàng thôi dạy học nên lén tới nói lời từ biệt.” Sinh xin nàng cùng về quê với
mình, nàng than: “Khó nói lắm, hôm nay chia tay mà lòng không nỡ quên tình.
Thiếp là con gái của Kim Long đại vương, vốn cùng chàng có túc duyên nên tới
gặp gỡ. Không ngờ sai đứa tỳ nữ xuống Giang Nam làm giang hồ đồn ầm lên rằng
thiếp vì chàng mà thiến Ngũ thông, cha thiếp nghe được cho là quá nhục nhã, đã
định ban tội chết. May mà đứa tỳ nữ đứng ra nhận tội, ông mới hơi nguôi giận,
phạt đánh nó một trăm gậy. Thiếp đi đâu nửa bước cũng có bà vú đi theo, chỉ
nhân lúc sơ hở tới được đây một lần chứ không thể trọn duyên cầm sắt, biết làm
sao được.”

Nói xong
từ biệt, Sinh kéo lại rơi nước mắt, nàng nói: “Chàng đừng làm thế, ba mươi năm
sau sẽ lại sum họp mà.” Sinh nói: “Ta nay ba mươi tuổi, ba mươi năm nữa đã là
một ông già tóc bạc, còn mặt mũi nào gặp lại nhau?” Cô gái nói: “Không phải
thế. Ở Long cung không có người già tóc bạc, mà người đời thọ hay yểu không
phải ở chỗ dung mạo, song nếu chàng muốn giữ dung mạo cho không già là chuyện
rất dễ.” Kế viết một phương thuốc lên bìa quyển sách trên bàn rồi đi. Sinh về
quê, cháu gái kể lại chuyện lạ, nói: “Tối đến mơ thấy một người tới bắt bỏ vào
vò, tỉnh dậy thấy máu đầm đìa cả chăn nệm, mà con quái tuyệt tích luôn.” Sinh nói:
“Đó là do ta cầu đảo Hà Bá đấy,” mọi người mới rõ.

Về Sau
sinh sáu mươi tuổi mà diện mạo vẫn như người ba mươi. Một hôm qua sông, nhìn
thấy xa xa phía thượng lưu có chiếc lá sen to như chiếc chiếu trôi xuống, một
người đẹp ngồi ở trên, tới gần thì là cô gái thần liền nhảy qua, người theo
chiếc lá sen nhỏ dần lại, khi còn bằng đồng tiền thì biến mất. Chuyện này và
chuyện Thiệu Hồ đều xảy ra thời Minh mạt, không biết chuyện nào trước chuyện
nào sau. Nếu chuyện này xảy ra sau khi Vạn sinh dụng võ thì vùng Ngô Hạ chỉ còn
có nửa tên Ngũ thông, chắc không đủ để tác quái làm hại nữa.

68. Họ Thân[1]

[1[ Thân thị.

Cạnh sông
Kính Hà (ở tỉnh Thiểm Tây) có họ Thân là con sĩ nhân, nhà rất nghèo, có ngày
không nổi lửa nấu cơm, vợ chồng nhìn nhau không biết làm sao. Vợ nói: “Hết cách
rồi, hay là chàng đi ăn trộm vậy?” Thân đáp: “Là con nhà sĩ nhân đã không làm
rạng rỡ tổ tông mà còn làm mất danh tiếng, làm nhục ông cha, thì ăn trộm mà
sống chẳng bằng trong sạch mà chết.” Vợ uất ức nói: “Ngươi muốn sống mà ghét
mang nhục à? Trên đời những kẻ không cày ruộng mà sống chỉ có hai cách, ngươi
đã không thể làm ăn trộm thì ta cũng không sao làm đĩ.” Thân tức giận cãi vã
với vợ, vợ uất ức bỏ đi ngủ.

Thân nghĩ
mình là đàn ông mà không lo được ngày hai bữa cơm, để đến nỗi vợ muốn đi làm đĩ
thì thà chết cho xong, bèn lặng lẽ dậy ra thắt thòng lọng trên cây ngoài sân
treo cổ tự tử. Chợt thấy cha tới kinh ngạc nói: “Thằng con ngu này sao lại đến
nỗi như thế?” Rồi cắt dây, dặn: “Ăn trộm thì cũng được, nhưng phải rình ở chỗ
đám lúa dày, chuyến này thì được chứ không được làm lần nữa đâu đấy.” Vợ nghe
có tiếng rơi xuống đất giật mình tỉnh dậy gọi chồng không thấy lên tiếng, thắp
đèn ra nhìn thì thấy trên cây có sợi dây đứt, Thân thì chết ngất ở dưới, hoảng
sợ tới lay gọi, giây lát Thân tỉnh lại, vợ đỡ vào nằm trên giường, cũng bớt tức
giận.

Trời
sáng, vợ Thân nói thác là chồng bị bệnh qua xin cơm nhà láng giềng về cho Thân ăn.
Thân ăn xong ra cửa đi, tới trưa vác một túi gạo về. Vợ hỏi gạo ở đâu, Thân đáp:
“Các bạn bè của cha ta đều là nhà thế gia, tới đó xin xỏ thì được nhưng không
mặt mũi nào đi cầu xin. Người xưa nói: “Kẻ không nổi tiếng thì làm gì cũng
được, nay ta định đi ăn trộm đây, còn tiếc gì? Nấu cơm mau lên, ta định theo
lời nàng đi trộm cướp đây.” Vợ nghĩ Thân giận lời nói của mình hôm qua nên mới
nói thế, bèn vo gạo nấu cơm, Thân ăn no rồi vội tìm gỗ cứng lấy búa đẽo thành
cái gậy cầm lấy ra đi. Vợ thấy đúng là đi trộm cướp vội kéo áo giữ lại, Thân nói:
“Cô bảo ta đi trộm cướp, nếu việc bại lộ liên lụy tới nhau thì đừng có hối hận,”
rồi dứt áo đi thẳng.

Chập tối
Thân tới thôn bên cạnh bèn vòng ra cách đó một dặm nằm rình. Chợt có cơn mưa
rào đổ xuống, cả người ướt đầm, nhìn thấy phía xa có rặng cây bèn tìm tới tránh
mưa. Chợt có tia chớp lóe sáng, thấy đã tới gần bức tường, xa xa lại như có
người đi tới, sợ họ trông thấy, nhìn thấy dưới tường có đám lúa dày vội lủi mau
vào đó ngồi thụp xuống. Không bao lâu có một người đàn ông tới, thân thể to
lớn, cũng rẽ xuống đám lúa. Thân sợ không dám nhúc nhích, may mà người ấy đi
xéo qua, nhìn theo thấy y nhảy vào trong tường. Thân nhớ lại phía trong tường
là nhà phú ông họ Khang, ắt người này là kẻ trộm, cứ chờ y ăn trộm trở ra sẽ
đòi chia. Lại nghĩ y to lớn khỏe mạnh, nếu không lấy trộm được nhiều sẽ không
chịu chia, ắt phải dùng võ, nhưng tự lượng sức mình không đánh nổi y, chẳng
bằng nhân lúc bất ngờ đánh ngã. Tính kế xong nằm xuống chờ hồi lâu, lúc gà gáy
canh một y mới nhảy tường ra, chân chưa chạm đất, Thân đã vùng dậy đập một gậy
vào lưng ngã xuống đánh huỵch, thì là một con rùa lớn, miệng to như cái chậu.
Thân phát hoảng vác gậy đập túi bụi, con rùa chết luôn.

Trước là
ông họ Khang có một con gái rất xinh đẹp, cha mẹ đều yêu thương. Một đêm có
người đàn ông vào trong phòng nàng cưỡng ép đòi giao hoan, cô gái muốn la lên
thì lưỡi đã cứng đơ rồi hôn mê không biết gì nữa, mặc cho y muốn làm gì thì
làm. Khi y đi rồi nàng xấu hổ không dám nói, chỉ họp đám tỳ nữ lại ngủ cùng phòng,
đóng cửa thật chặt mà thôi. Đêm sau không biết vì sao cửa phòng lại tự mở ra,
vào xem thì mọi người đều mê man, đám tỳ nữ đều bị hành dâm, cùng hoảng sợ kể
lại với nhau rồi báo cho ông Khang. Ông sai gia nhân cầm dao gậy rình sẵn, thắp
đèn sáng ngồi trong phòng, khoảng gần nửa đêm thì người gác trong ngoài đều
nhất loạt thiếp đi, chợt như tỉnh mộng thức dậy thì thấy cô gái đã trần truồng
nằm trên giường ngất đi, hồi lâu mới tỉnh lại ông Khang hận lắm nhưng không
biết làm sao, được vài tháng thì cô gái cứ héo hắt gầy mòn đi. Ông Khang nói
với mọi người rằng ai có thể trừ tà cho thì sẽ thưởng ba trăm lượng vàng, ngày
thường Thân cũng đã từng nghe. Đêm ấy đánh được con rùa, sực nghĩ ra đây là tà
quỷ ám cô gái. Bèn gõ cửa xin thưởng, ông Khang mừng rỡ mở tiệc mời, sai treo
con rùa ở sân phanh thịt ra, giữ Thân ở lại qua đêm, quả nhiên tà quỷ đều tuyệt
tích, bèn đem đủ ba trăm lượng vàng thưởng cho Thân.

Thân mang
vàng về, vợ thấy qua đêm không về đang lo lắng trông ngóng, thấy Thân vào vội
hỏi han, Thân không đáp, bày vàng ra giường. Vợ nhìn thấy hoảng sợ nói: “Thật
là anh đi ăn cướp à?” Thân đáp: “Cô bắt ta làm như thế, sao lại còn hỏi?” Vợ
khóc nói: “Hôm trước chỉ là nói đùa thôi, nay anh phạm tội chết chém, ta không
thể chịu liên lụy với thằng giặc giết người, xin chết trước đây.” Rồi chạy ra
ngoài, Thân đuổi theo cười kéo lại kể thật mọi chuyện, vợ mới mừng rỡ. Từ đó
đem vàng buôn bán, cũng nổi tiếng giàu có.

Dị Sử thị nói: Người ta không
lo nghèo, chỉ lo mất nết mà thôi. Tính nết đã ngay thẳng thì tuy đói cũng không
chết, nếu không được người thương cũng có quỷ giúp. Những người nghèo khổ trên
đời quên nghĩa để cầu lợi, quên nhục để kiếm cơm, không ai dám nhờ giữ giùm một
đồng, thì làm sao còn được quỷ thần giúp cho?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3