Hoa Tư dẫn - Phần IV - Chương 3 - Phần 1
Chương 3
Tháng
mười là mùa thu hoạch, người ta đem ngũ cốc ủ rượu, những cánh đồng lúa bát ngát
dưới chân núi Nhạn Hồi, xem ra Mộ Ngôn trị vì Vệ quốc rất tốt.
Phải
cảm ơn Quân sư phụ đã dạy tôi bí quyết làm mặt nạ da người, từ Trần đến Vệ, đi một
mạch trở về núi Nhạn Hồi, hai mươi ngày vừa đi vừa nghỉ, ngoài cơ thể thỉnh thoảng
hơi khó chịu, dọc đường đều thuận lợi.
Hai
mươi ngày trước, tôi tỉnh lại ở ven sông Khúc Diệp, đại khái là từ vách núi Đồ lăn
xuống vực rơi xuống dòng sông, trôi theo dòng nước chảy dạt đến sông Khúc Diệp,
lúc vĩnh biệt Mộ Ngôn, tôi đã tưởng viên giao châu sẽ vỡ vụn trong tích tắc, nhưng
khi tỉnh lại, đột nhiên lờ mờ nhìn thấy ảnh hình viên giao châu, viên minh châu
lóng lánh như băng tuyết, một nửa đã vỡ, nửa kia đầy vết rạn.
Tôi
nghĩ đó chính là nguyên nhân tôi vẫn còn sống, vậy là ông trời cũng có đức hiếu
sinh, nhưng hiếu sinh chưa triệt để, những vết rạn mỗi ngày một sâu thêm là mang
đi một phần tính mạng của tôi.
Theo
đó, nhiều nhất tôi còn có thể gắng gượng ba, bốn tháng nữa. Tôi đã nghĩ có nên trở
về tìm Mộ Ngôn, trên đời duy nhất có chàng khiến tôi không yên tâm, cảm thấy được
nhìn chàng dù một lần cũng tốt.
Nhưng
lại nghĩ, cuối cùng mình vẫn không thoát khỏi đoản mệnh, cho chàng hy vọng rồi lại
khiến chàng thất vọng thì quá tàn nhẫn, hơn nữa, nếu gặp lại chàng, tôi sẽ không
chịu nổi hiện thực tôi chỉ còn sống ba tháng trên đời. Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định
ba tháng còn lại này sẽ trở về nơi gặp chàng lần đầu, có những hồi ức đó về chàng
là đủ để tôi vui trong những ngày cuối cùng.
Trên
đường trở về núi Nhạn Hồi, đâu đâu cũng nghe thấy dân chúng bàn tán chuyện Trần
vương qua đời, thế tử Tô Dự kế vị, ngày làm lễ đăng quang cũng là ngày phong vương
hậu, nhưng ngự ở ngôi Trần vương hậu cao quý lại không phải là một phu nhân đoan
trang mà là một linh vị bằng ngọc.
Tôi
nhớ đến lần trong chiếc sân nhỏ xung quanh nở đầy hoa quỳ, chàng từng nhăn nhó nói
với tôi: “Cô nương định nói là minh hôn? Nhưng Mộ gia chúng tôi không thể tuyệt
hậu, đa tạ thịnh tình của cô nương”.
Mộ
Ngôn, bởi em không cam lòng, trước lúc vĩnh biệt đã dặn chàng như vậy, cho dù chết
vẫn muốn độc chiếm chàng. Nhưng... nhưng em chỉ nhất thời nói vậy thôi, chàng không
cần nghiêm chỉnh thực hiện.
Nhưng
nhất thời vẫn không thể kìm lòng, âm thầm rơi lệ.
Núi
Nhạn Hồi vẫn như xưa, tính ra thời gian tôi rời đi cũng không dài, nhưng hai năm
qua quả thực đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Góc mái cong của phủ đệ Thanh Ngôn tông
ẩn hiện dưới bóng cổ thụ sum suê có rừng trúc bao quanh đã là nơi tôi không thể
quay về.
Sơn
động sau núi vẫn bảo tồn hoàn hảo, bức họa khắc trên giường đá cũng chưa mờ. Tôi
tạm thời ở lại trong hang.
Phong
cảnh ở đây tôi đã chứng kiến suốt mười sáu năm. Mùa xuân gió nhẹ, mùa hè nắng chói,
mùa thu mây phủ, mùa đông tuyết rơi, mặc dù vẫn cảnh trí quen thuộc, trong lòng
vẫn thấy lưu luyến, muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy nó, nhưng thể lực yếu đi
từng ngày như nhắc thời gian không còn bao nhiêu.
Đêm
thu lạnh, thỉnh thoảng có gió từ cửa hang lùa vào, nằm trên giường đá không tiện,
may phát hiện vách hang có một cái hõm, phía trước có những dây leo rủ xuống, có
thể tránh gió tránh rét.
Tôi
đã chuẩn bị cho sự kết thúc của mình như vậy, thầm nghĩ nếu có thể biến thành tro
bụi bay đến nơi này cũng coi như có thủy có chung. Không ngờ đêm thứ bảy, sau khi
Mộ Ngôn vừa lên ngôi đã quay lại nơi này, quả là một sự bất ngờ.
Vào
lúc trăng lặn, tôi đang co người trong hõm đá sau những chùm dây leo, nghe thấy
bên ngoài cửa hang có tiếng bước chân quen thuộc và ánh đuốc le lói, Mộ Ngôn ôm
cây đàn thất huyền, cắm bó đuốc trong tay vào vách đá, mắt nhìn khắp động hồi lâu,
quay người ngồi xuống chiếc bàn đá, để cây đàn bên cạnh.
Ánh
đuốc chiếu sáng khắp hang, chàng vận áo chùng đen như thuở ban đầu. Vẫn dáng hào
hoa như cái đêm giữa hạ đầy sao ba năm trước, nhưng đôi mắt đen u sầu, nụ cười trên
miệng biến mất, nét mặt xanh xao bệnh tật.
Lòng
tôi đau nhói. Chàng dừng lại trên khoảnh đất trống giữa hang, cau mày cúi đầu ngắm
nghía, đó chính là chỗ tôi dùng cành cây vẽ bức tranh tặng chàng, bây giờ không
còn nữa.
Rất
lâu sau, như nghĩ ra điều gì, chàng sải mấy bước đến trước giường đá. Tôi thấy chàng
cúi xuống, ngón tay thon dài lần từng tấc bức họa khắc trên đó, lát sau thong thả
nói: “Vẽ khá lắm, xem ra có tiến bộ, tôi vẫn nhớ bức họa em vẽ trên đất tặng tôi
cũng không quá tồi. Kỳ thực tôi đã nhìn ra em định vẽ gì, chỉ là muốn đùa em một
chút”.
Nếu
là lúc thường tôi nhất định trợn mắt hét lên với chàng: “Chàng thật quá đáng”.
Nhưng
hôm nay đành mím môi thật chặt, cố kiềm chế không để bật ra một tiếng, chàng thật
quá đáng, luôn trêu chọc tôi, vậy mà lần nào tôi cũng tưởng thật, nếu như vẫn còn
tương lai, tôi nhất định bắt đền chàng gấp mấy lần, nhưng tôi tuyệt nhiên không
còn tương lai nữa.
Có
điều, bây giờ tôi vẫn sống, lại trốn chàng như thể Quân Phất không còn ở trên đời,
như thế chẳng phải đang đùa giỡn chàng ư? Không hiểu nếu chàng biết sẽ giận thế
nào, nhưng mong chàng mãi mãi không biết.
Tiếng
đàn dìu dặt vang lên trong hang, vầng trăng đã lặn cơ hồ lại mọc, ló ra sau tầng
mây, tỏa ánh sáng hắt vào cửa hang.
Tôi
thích nghe chàng đàn, càng thích ngắm dáng chàng ngồi đàn, phong thái thật ung dung
nho nhã đó không ai có thể bắt chước.
Thực
ra nếu chàng không sinh ra đã là thế tử Trần quốc, có lẽ một ngày nào đó sẽ trở
thành đệ nhất cầm sư trong thiên hạ, xem ra ở đời đúng là có được có mất.
Trong
ánh đuốc hồng một con bướm đỏ không biết từ đâu bay đến, đôi cánh dập dờn quấn quýt
bên chàng, dường như cũng hiểu những thanh âm êm như nước chảy tuôn ra từ cây đàn.
Tiếng đàn chợt ngừng, khuôn mặt đờ đẫn của chàng đột nhiên chấn động, hiện ra vẻ
dịu dàng quen thuộc.
Con
bướm đỏ lặng lẽ đậu trên ngón tay chàng, giọng chàng run run: “A Phất, có phải em
không?”.
Tôi
bịt chặt miệng, ngăn tiếng nức nở bật ra, nhưng sao có thể là tôi, Mộ Ngôn, chàng
trước nay thông minh lý trí, sao lúc này lại có liên tưởng dị thường như vậy.
Con
bướm đỏ đậu một lát, vẫy đôi cánh mỏng định bay đi, chàng nhổm dậy định ngăn lại,
trong lúc vội vàng chạm vào dây đàn, một chuỗi thanh âm ào ạt như nước trong nguồn
phá đá trào ra, con bướm đỏ lại liệng một vòng rồi đậu xuống cây đàn.
Một
con bướm kỳ lạ, có lẽ trong huyết mạch Mộ Ngôn cũng di truyền tố chất dụ bướm của
Mộ Dung An, ngón tay chàng nhẹ nhàng gảy dây tơ, giọng lặng trầm đau đớn, khẽ nói:
“Em muốn nghe ta đàn? Vậy em muốn nghe khúc nào?”.
Bướm
không trả lời, tôi muốn trả lời nhưng không thể. Chàng đột nhiên mỉm cười, nụ cười
thấm buồn của chàng mê hồn hơn bất cứ lúc nào, đau như dao cắt hơn bất cứ lúc nào:
“Vậy, tôi sẽ đánh tất cả những khúc nhạc tôi biết cho em nghe, được không?”.
Đuốc
cháy gần hết, bên ngoài trời đã rạng, rồi mặt trời lên, mặt trời lặn, tàn quang
cuối cùng ánh lên tầng không đỏ như sắc máu. Quả nhiên chàng gảy hết những khúc
nhạc đã biết cho tôi nghe, chẵn một ngày một đêm, thanh âm như nước chảy không ngừng.
Tôi náu trong hốc hang, lòng quặn đau nhìn ngón tay chàng rớm máu, đau đớn vô cùng,
nhưng chỉ biết bịt miệng thật chặt, ngăn tiếng nấc.
Nỗi
đau âm ỉ dường như dồn cả lại trong một ngày một đêm này, tôi có cảm giác mình đã
chịu hết nỗi thống khổ chia ly của cả ba tháng cuối cùng trong đời. Trong cơn đau
giằng xé, tôi bất giác muốn trách ông trời, tại sao trong tháng cuối cùng không
cho tôi thanh thản, để tôi chứng kiến chàng đau đớn như vậy. Nhưng cùng với nỗi
đau, một niềm hạnh phúc bi thương cũng âm thầm lan tỏa trong tôi.
Nếu
không có Tô Nghi can ngăn, không biết chàng sẽ còn gảy đến bao giờ, mặc dù từ trước
tôi luôn mơ ước như vậy, mơ được chàng gảy cho nghe tất cả những nhạc khúc chàng
biết, nhưng khi đêm đến, nghe thấy tiếng đàn như nước nguồn không dứt đó, nhìn những
dây tơ dính máu dưới tay chàng, lòng lại âm thầm day dứt, sao chàng biết quá nhiều
nhạc khúc như vậy.
Thanh
âm vừa dừng, con bướm đỏ đậu trên thân đàn chẵn một ngày đêm giống như được tạc
trên đó đột nhiên giật mình, vỗ cánh liệng một vòng rồi bay thẳng ra ngoài cửa hang,
mặc cho tiếng đàn lại vang lên như níu kéo. Mộ Ngôn vội đứng lên đuổi bắt, bị Tô
Nghi ngăn lại, trong động chỉ có tiếng nói nghẹn ngào của cô: “Nếu đó đúng là tẩu
tẩu, tẩu ấy sẽ không bỏ ca ca một mình bay đi, nhưng cho dù đó là tẩu tẩu, lẽ nào
ca ca định sống suốt đời với một con bướm?”.
Con
bướm đỏ đã bay xa, mất hút trong ánh trăng mờ, Mộ Ngôn quay lưng lại, nhìn không
rõ sắc mặt, chàng không đuổi theo nữa, cũng không nói gì. Có lẽ cuối cùng chàng
tỉnh táo trở lại, biết đó không phải là tôi. Tô Nghi nói đúng, nếu là tôi, tôi sẽ
không bỏ chàng một mình, tôi không nỡ.
Đuốc
lại được đốt lên, bóng chàng đổ dài in lên vách đá, giơ tay là có thể chạm vào,
tôi định thử làm vậy, cuối cùng lại thôi. Trong không khí trầm mặc dài lâu, Tô Nghi
khẽ nói: “Ca ca, tẩu tẩu là người thế nào?”.
Trong
hang chỉ có tiếng đuốc cháy xèo xèo, giọng chàng trầm trầm: “Rất hay làm nũng, hay
giận hờn, hay khóc”.
Tô
Nghi ngập ngừng: “Một tiểu thư như thế trong thiên hạ đâu chẳng có, huynh... huynh
hà tất...”.
Chàng
quay người: “Đó là lúc có ta ở bên”. Chàng cúi xuống lầm lũi bỏ cây đàn vào bao:
“Những khi không có ta, nàng kiên cường hơn bất cứ ai”.
Nước
mắt nhập nhòa rồi tuôn như mưa xuống má, cũng không muốn lau. Một trận gió thổi
tới, rẽ ra những sợi dây leo trước mặt, tôi hốt hoảng nép người về phía sau, nhưng
chỉ là hoảng sợ vô ích, ngước mắt đã thấy bóng hai người một trước một sau chầm
chậm ra khỏi cửa, trong hang chỉ còn ánh đuốc tàn đổ bóng xuống mặt đất.
Tôi
tưởng tất cả sẽ kết thúc ở đó, không ngờ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Mộ Ngôn không
phát hiện ra tôi, bởi trong hang không có dấu vết của người sống. Tôi là người chết,
không cần nồi niêu bát đũa, cũng không cần đốt lửa xua đuổi dã thú, lại thêm sức
lực yếu dần, trước khi chàng đến, tôi đã nằm lì hai ngày trong hốc đá.
Thầm
nghĩ có thể họ sẽ quay lại, ngày hôm đó tôi vẫn không ra khỏi chỗ ẩn náu, sáng hôm
sau đoán là sẽ không có gì sơ sảy, mới loạng choạng ra khỏi hang đến con suối gần
đó. Mang mái tóc dài đẫm nước quay về, lại sững người nhìn thấy cô gái áo xanh đứng
cạnh chiếc giường đá cúi đầu chăm chú vẽ gì đó trên giấy.
Không
kịp trốn, tôi ngẩng đầu, đôi mắt đen tròn như hạnh nhân của cô ấy bỗng mở to, nhìn
chằm chằm bóng người ở cửa hang. Tôi bước đến, nhẹ giọng hỏi: “Ba tháng không gặp,
muội vẫn khỏe chứ, Tô Nghi?”.
Bức
họa trong tay cô hơi run, chằm chằm nhìn tôi, lát sau đôi tròng đen giàn giụa nước
mắt: “Muội không biết tẩu là người hay là ma, có phải tẩu vẫn ở trong hang này?
Nhưng tại sao bây giờ mới xuất hiện, người tẩu cần gặp phải là ca ca của muội chứ”.
Không
thể nói sự thật với cô, nhưng thấy cô khóc như vậy, tôi không đành lòng, mặc dù
tôi cũng thường xuyên rơi nước mắt, nhưng sợ nhất người khác khóc trước mặt mình.
Không biết làm thế nào, đành quay người định đi, đằng sau truyền đến tiếng khóc
to hơn của Tô Nghi: “Tẩu nhẫn tâm như vậy ư?”.
Bên
ngoài hang có gió, mấy chiếc lá theo gió rơi trên cửa động, tôi dằn lòng cắm cúi
bước tiếp, được mấy bước, hai chân chậm dần, cuối cùng dừng lại.
Sau
lưng là tiếng nói nghẹn ngào của Tô Nghi: “Ngày tẩu rơi xuống vực, ca ca cũng nhảy
theo, ca ca muốn đuổi theo tẩu, từ vách núi lăn xuống dòng sông nước xiết, vùng
vẫy tìm kiếm cuối cùng chỉ vớt được chiếc áo tím của tẩu, tẩu không biết khi thị
vệ tìm thấy, bộ dạng ca ca thế nào đâu, cơ hồ nửa mạng sống đã bị Diêm vương lấy
đi, nhưng trở về Hành cung tuyệt nhiên không nhắc tới tẩu nửa câu, nghỉ ngơi nửa
ngày liền bắt tay lo liệu tang lễ cho phụ vương. Ca ca xưa nay dù gặp bất cứ việc
gì cũng luôn điềm tĩnh, chúng tôi đều tưởng ca ca chỉ là mê muội nhất thời, dường
như đã nghĩ thông, không ngờ lo xong tang lễ cho phụ vương, ca ca đóng cửa giam
mình ba ngày trong phòng. Ngày đăng quang, tay bê linh vị của tẩu, đích thân đặt
vào bảo tọa dành cho vương hậu sau lưng, tẩu nhất định không biết, linh vị đó ca
ca tự tay tạc suốt ba ngày không ngủ”.
Tôi
ngước mắt nhìn trời, tầng không thăm thẳm xanh ngắt bao la, mây trắng lững lờ. Đó
là lỗi của tôi, là niềm lưu luyến của tôi, chàng không nên yêu tôi. Một người sống
yêu một người đã chết làm sao có tương lai.
Ngày
trước tôi chỉ muốn ở bên chàng, gần chàng hơn nữa, để sau khi ra đi không còn gì
tiếc nuối, nhưng hoàn toàn không nghĩ nếu có ngày tôi rời xa chàng, chàng sẽ thế
nào. Tôi đã sai.
Tô
Nghi từ phía sau bước đến, giọng vẫn run run nghẹn ngào: “Tại sao tẩu vẫn không
ngoái lại? Tẩu cảm thấy như thế vẫn chưa đủ sao? Nếu muội nói với tẩu, giờ đây vì
tẩu ngay cả kiếm ca ca cũng không muốn động vào nữa, tẩu có động lòng hay không?”.
Tôi
quay phắt lại, khó nhọc nói: “Thế là thế nào?”.
Cô
giơ ống tay áo lau nước mắt, cố nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Ca ca kiếm thuật
cao cường như vậy, gặp sự cố ra tay nhanh như chớp, khiến hộ vệ tùy tùng xấu hổ.
Nhưng hôm đăng quang, trên yến tiệc có thích khách, rõ ràng có thể kịp thời tránh
mũi kiếm, ca ca lại... muội đi xem vết thương của ca ca, hỏi mãi, ca ca chỉ nói,
ca ca đã không thể dùng kiếm nữa. Về sau muội mới biết, do ca ca đã đâm nhầm tẩu
nên không thể chạm vào kiếm nữa. Lần này cũng thế, để kịp sinh nhật tẩu, cơ thể
ca ca dù chưa bình phục, vẫn vượt ngàn dặm trở về núi Nhạn Hồi. Mặc dù ca ca không
nói gì, nhưng muội cũng nghĩ, ca ca đến đây hoàn toàn là vì tẩu. Vậy mà tẩu lại
nhẫn tâm như thế, nhẫn tâm đến mức rõ ràng vẫn sống mà lại giấu ca ca, ca ca ở trước
mặt tẩu, tẩu cũng không lộ diện, tẩu nhẫn tâm để ca ca...”.
Hang
núi rất cao, lần đầu phát hiện thì ra trên đỉnh hang có nhiều chỗ bị xói mòn. Phải,
sao lại nhẫn tâm đến thế, tôi không nhẫn tâm, nhưng nỗi đau trong lòng lại từ từ
dâng lên, lát sau, tôi nghe thấy tiếng mình lạc giọng: “Tô Nghi, giúp tôi một việc
được không”.
Trên
đường đến Hạo thành, nghe đồn hai nước Triệu - Khương khai chiến. Chuyện này vừa
trong dự đoán lại vừa ngoài dự đoán. Cuối tháng tám, Mộ Ngôn đến Triệu, cùng hội
đàm với Triệu vương, với tính cách nóng nảy của Triệu vương, tôi tưởng nhiều nhất
không quá nửa tháng sẽ tuyên chiến với Khương, không ngờ lại kìm được cơn thịnh
nộ, trì hoãn đến tận đầu tháng mười.
Nghe
đồn hôm tuyên chiến, Triệu vương đích thân đứng trước trận tiền vạch ra bảy tội
lớn của Khương quốc, trong đó tội lớn nhất vô cùng thú vị, nhân chứng vật chứng
chỉ thẳng chuyện tháng tư vừa rồi Khương mượn dao giết người giá họa cho Triệu giết
thế tử Tô Dự Trần quốc.