Nữ hoàng và kẻ cướp - Chương 08 - Phần 2
Anh cũng im lặng, mùi vị cơm hải sản Tây Ban Nha thơm lừng, bánh bao vị tỏi
điểm thêm chút hương liệu màu xanh, khoai tây vàng rộm bày dưới ốc sên nướng.
Dùng con dao bằng bạc quết sốt Mayonnaise lên một mặt của chiếc bánh bao,
lấy một ít cơm hải sản, dùng dĩa chọn những con sò tươi ngon béo ngậy nhất,
những con ngao màu vàng nhạt, rưới nước sốt lên những chú ốc sên, Thành Chí
Đông không nói không rằng, gắp đầy chiếc đĩa trước mặt cô.
Khi cùng ăn cơm anh có thói quen gắp hết thứ này tới thứ khác cho cô, đây
không phải là lần đầu tiên, nhưng lần này biểu hiện quả thật hơi khoa trương,
giống như không nhồi nhét cho cô chết no thì nhất định không dừng tay.
Cảm thấy không ổn, miệng vẫn còn đang uống canh, Diệp Tề Mi giơ một tay lên
trừng mắt nhìn anh muốn ngăn lại, nói: “Đừng gắp nữa, em không ăn hết đâu”.
“Ăn hết đi”. Chỉ đúng ba từ, trông anh rất nghiêm túc, chân thành.
Muốn trừng mắt với anh, nhưng trái tim và cái dạ dày bị bỏ đói đã lâu bỗng
dưng được lấp đầy, mới nhướn mày thôi mà hai mắt đã cay cay, sợ lại không thể
kiềm chế được tình cảm lúc này, cô liền cúi đầu tiếp tục ăn.
Khi đi tắm cô tự đứng nhìn mình trong gương và thở dài, gầy tới mức này rồi
sao? Giống dân tị nạn lắm sao? Cẩn thận sờ vào xương sườn, đúng là hơi lộ ra
thật, nhưng bảo trơ hết xương ra thì hơi quá đáng.
Than thở xong cô bước vào trong bồn tắm, vừa mở nước thì cửa cũng bật mở,
hốt hoảng ôm lấy người, suýt chút nữa cô đã hét ầm lên: “Thành Chí Đông, anh
đừng có làm bậy”.
Anh cầm chiếc áo có hình thủy thủ Popeye đi vào, liếc nhìn cô, mày nhíu
chặt, “Tắm xong ra ăn thêm chút đồ, anh đã gọi đồ ăn đêm rồi”.
Trợn tròn mắt nhìn anh bước ra, hơi thở như bị giữ chặt nơi ngang ngực giờ
mới thoát ra được.
Lại ăn nữa sao? Đến sức để la hét cô cũng không còn nữa rồi.
Cuối cùng sau khi cả hai đã nằm trên giường anh không nói câu nào, trong
bóng tối hai cơ thể bị ngăn cách bởi chiếc áo hình thủy thủ Popeye, đôi tay anh
từ từ tìm kiếm dò dẫm, cho rằng anh lại bất chấp tất cả để làm bậy, Diệp Tề Mi
đưa tay ra đẩy, nhưng anh vẫn cố chấp vòng tay qua người cô, sau đó lật cô lại,
vùi đầu vào lưng cô thở dài.
Má anh áp chặt vào giữa sống lưng cô, hơi thở nóng ấm và nặng nề, trong
bóng tối giọng anh vang lên mơ hồ u ám, chỉ một câu ngắn ngủi mà nghe rất khó
khăn: “Bảo Bảo, đau lắm phải không em?”.
Cô muốn quay người lại nhưng bị anh ôm rất chặt từ phía sau.
Cô đã nghĩ rồi, ngày mai sẽ đưa cho anh xem tờ kết quả kiểm tra sức khỏe đó
và cả vé máy bay nữa.
Thể xác đương nhiên rất đau, lại cảm thấy tủi hờn nữa, những ngày vừa rồi
cô đã sống rất khổ sở, tính cách của cô không thích để mọi chuyện mập mờ, cô sẽ
cho anh biết mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Nhưng lúc này, người đàn ông mạnh mẽ vô song đó lại đang úp mặt vào lưng cô
thở dài, giọng u buồn, từ chối không cho cô quay người lại, hai tay ôm chặt
không chịu buông.
Sống mũi cay cay, cứ thế dần dần lan tới từng nơron thần kinh, đến ngay cả
những đầu ngón tay cũng có cảm giác tê liệt, không thể lật người, Diệp Tề Mi
đưa tay cầm lấy hai bàn tay anh áp vào má mình, đột nhiên lại nghĩ đến buổi tối
mà cô đã tức giận đá tất cả mọi thứ trên giường xuống đất, rất thèm có ai đó ôm
mình, cảm thấy lạnh, lúc này được anh ôm chặt trong lòng, cảm giác như mình vừa
từ một thế giới khác trở về. Không muốn nói gì, nghiêng nghiêng đầu, cô nhẹ
nhàng hôn vào lòng bàn tay anh.
Giấc ngủ này thật dài.
Cứ nghĩ rằng bản thân mình đã quen với việc mất ngủ, thì ra chỉ cần phần
mình thiếu kia quay lại, tất cả sẽ trở về quỹ đạo bình thường.
Cô vẫn ngủ rất nhanh và rất sâu, hai bàn tay cuộn tròn đặt trong lòng bàn
tay anh, cơ thể anh cũng cảm thấy rất thỏa mãn, tự nhiên và sung sướng chừa ra
một vị trí vừa vặn với cô trong lòng mình.
Cuối cùng tiếng chuông điện thoại reo mãi không ngớt đã đánh thức Diệp Tề
Mi, cả cơ thể cuộn tròn trong vòng tay anh, không thể cử động, cô cố gắng vươn
tay ra với chiếc điện thoại di động ở đầu giường, hai ngón tay đã chạm vào được
nó, nhưng không thể cầm chặt, được nửa đường thì rơi xuống đất.
Đẩy anh ra, Thành Chí Đông từ từ lỏng tay trong cơn ngái ngủ, cuối cùng cô
cũng đã nhặt được điện thoại lên bắt máy, giọng trợ lý Tiểu Mai nghe rất khẩn
thiết: “Luật sư Diệp, thân chủ chị hẹn đã đến rồi, chị đang đi trên đường ạ? Cô
ấy hỏi còn phải đợi bao lâu nữa?”.
Cô nhìn đồng hồ sau đó đặt tay lên trán rên rẩm, cổ nhân đã nói “Hồng nhan
là mầm họa”, giờ thì cô đã thấm thía ý nghĩa của câu này rồi.
Cô vội vàng ngồi dậy mặc quần áo, anh lật người lại, ôm chặt lấy eo cô.
“Mau bỏ tay ra, em còn phải đi làm”.
“Đừng đi nữa, nghỉ một hôm được không”.
“Nghỉ? Em đã hẹn thân chủ rồi, rất quan trọng”.
“Đừng làm nữa, anh nuôi em”.
Không nghe thấy cô trả lời, cô chụm năm đầu ngón tay lại, rất kiên quyết dí
vào trán anh, dùng sức dí cho tới khi đầu anh ngửa về phía sau, cuối cùng cũng
phải tỉnh ngủ.
“Anh đừng làm nữa, em nuôi anh”.
Trong ánh nắng buổi sớm đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn còn hơi mọng đỏ, vừa
ngồi dậy nên mái tóc xõa tự nhiên trên vai, trông hơi lạ so với hình ảnh gọn
gàng nghiêm chỉnh hàng ngày.
Anh đã tỉnh hẳn, biết là mình nói sai, nhưng anh rất thật lòng.
Tề Mi rất khác, nhưng đôi khi thật
sự anh mong cô giống như những người con gái khác, ngoan ngoãn đón nhận sự
nuông chiều của người đàn ông, ở nhà an nhàn hưởng thụ, anh đã không còn là một
cậu bé hay chàng thanh niên mới lớn bồng bột nữa, nếu đã nói như thế, nghĩa là
sẽ mang lại cho cô một cuộc sống đầy đủ nhất.
Cô luôn giống như một Nữ hoàng, mạnh mẽ, kiên định, độc lập, dường như cô
không cần gì, không thiếu gì.
Mặc dù đã bước vào thế giới của anh, nhưng vẫn giữ lại cho mình một không
gian rộng lớn phía sau, có thể lùi lại bất cứ lúc nào, bỏ lại anh một mình,
tiếp tục tự do bay nhảy.
Cô như vậy… khiến anh luôn không có cảm giác an toàn.
Cô vội vàng mặc áo, hơi nhăn, thôi bỏ đi, cô sẽ giải thích, một lần nữa với
tốc độ như đang chiến đấu cô chỉnh đốn lại trang phục của mình rồi vội vội vàng
vàng đi ra cửa.
“Đợi đã”. Anh cũng rất nhanh, “Anh đưa em đi”.
“Không cần đâu, em sẽ gọi xe, mấy ngày nay em toàn làm thế”. Xỏ chân vào
đôi giày đế bệt, suýt thì ngã về phía sau.
“Xe của em đâu?”. Một tay vơ chìa khóa xe, một tay đưa ra đỡ lấy cô, Thành
Chí Đông thắc mắc.
“Bị đâm hỏng rồi, đang sửa”.
Đã đi tới trước cửa thang máy, nghe thấy vậy liền thất kinh, “Đâm hỏng? Sao
lại bị đâm hỏng? Chuyện xảy ra bao giờ?”.
“Tai nạn xe cộ, hai ngày trước khi anh từ Philippines về”.
“Tai nạn xe!”. Tiếng nói vang lên trong thang máy vọng lại khá lớn, cô bịt
chặt hai tai nhìn anh, vẻ mặt trách móc.
“Em bị tai nạn xe sao không nói với anh, có bị thương ở đâu không?”. Nói
xong đột nhiên nhớ lại lúc nhìn thấy cô ở dưới tòa nhà cô ở ngày hôm đó, anh
lắp bắp, tâm trạng rất phức tạp: “Tề Mi, em…”.
“Là tại em, lúc đó sức khỏe không tốt lại vội vàng ra sân bay mới xảy ra
tai nạn”. Nghĩ lại vẫn thấy rất đau, nhưng giờ không phải lúc để nói tới chuyện
này, cô chỉ thuật lại qua loa.
“Em ra sân bay để làm gì? Nếu sức khỏe không tốt, em còn ra sân bay làm
gì?”. Cửa thang máy bật mở, cô bước ra trước bị anh kéo lại.
Cô nhíu mày, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt của anh, trái tim lại
mềm nhũn, hơi quay đầu sang bên, cằm tì vao vai anh, Diệp Tề Mi nói nhỏ: “Em đã
rất lo, muốn tới Philippines”.
Nói xong muốn đi tiếp, nhưng anh nhất định không buông tay.
“Em đã có hẹn với thân chủ rồi, Chí Đông, Chí Đông”. Cô van nài.
Trái tim như đau thắt lại, cổ họng như bị ai bóp nghẹt, trong giây lát anh
không thể suy nghĩ bất cứ điều gì.
Chỉ có một ý nghĩ duy nhất, phải giữ lấy cô ấy, vĩnh viễn, bất chấp mọi
giá.
Giữa sảnh tòa chung cư yên tĩnh không người qua lại, nhân viên bảo vệ đang
đứng nhìn họ với ánh mắt kì lạ từ ngoài cổng lớn, anh ôm rất chặt, má áp vào
đầu cô, giọng cầu khẩn: “Bảo Bảo, chúng ta kết hôn đi, được không em?”.
Đây không phải là lần đầu tiên cô được nghe người khác cầu hôn.
Bữa tối dưới ánh nến, hoa hồng, anh chàng học khóa trên ngồi trước bàn ăn
từ từ mở chiếc hộp nhỏ bọc nhung, ánh mắt đầy mong đợi.
Câu trả lời của cô là gì?
Xin lỗi, em không muốn kết hôn, em là người theo chủ nghĩa độc thân.
Cuối cùng trước khi kéo cửa bỏ đi anh ta đã hét lên với cô đầy tức giận:
“Chủ nghĩa độc thân? Cô không phải dùng cái cớ vớ vẩn đấy để từ chối tôi, Diệp
Tề Mi, tôi sẽ đợi xem cả đời này cô có kết hôn hay không!”.
Dường như là chuyện xảy ra từ kiếp trước lúc này lại hiện lên rõ ràng trong
trí nhớ của cô.
Cô nên trả lời thế nào đây? Kẻ cướp của cô, người đàn ông mang lại niềm
vui, mang lại nước mắt cho cô.
“Chí Đông…”. Giọng cô mềm mỏng, đưa tay ra đẩy nhưng anh nhất định không
buông.
“Em hãy nhận lời anh trước đã”. Anh cương quyết.
Vừa tức lại vừa buồn cười, làm gì có ai lại cầu hôn như thế chứ? Thế này
gọi là bức hôn thì đúng hơn.
Muốn vùng vẫy tìm lại chút tự do, nhưng ngực người đàn ông này sao mà ấm áp
thế, như làm tan chảy cơ thể, trái tim cô. Cô hơi cúi đầu xuống, vừa đúng tầm
dựa vào vai anh, ảo ảnh hiện ra trước mắt, quá khứ và tương lai đan xen nhau
lướt qua, suy nghĩ cuộn lên trong đầu, cô nên tự hào mới phải, bởi đã thu phục
được một con đại bàng.
“Bảo Bảo!”. Anh bắt đầu thấp thỏm,
ôm cô chặt hơn.
“Anh thật sự biết là mình đang nói gì chứ?”. Cô xác nhận lại một lần.
Ấm ức, anh nhíu mày: “Anh đang cầu hôn, tiếng Trung nói vậy không đúng sao?
Em cũng biết tiếng Trung của anh không tốt, vậy anh nói bằng tiếng Anh nhé”.
Cô muốn cười nhưng phải kiềm chế không bật thành tiếng, mái đầu gục xuống
vai anh khẽ gật nhẹ.
Thành Chí Đông nghi ngờ tri giác của mình có vấn đề, anh buông cô ra dùng
tay giữ chặt hai vai và nhìn thẳng vào mắt cô không chịu rời.
Vừa tách khỏi anh Diệp Tề Mi liền bừng tỉnh, cô nhướn mày: “Anh đừng quá
kích động, tối nay gặp nhau rồi nói tiếp”.
Hả? Trả lời kiểu này sao? Thành Chí Đông chưng hửng.
Diệp Tề Mi ruột nóng như lửa đốt vội vàng tới văn phòng, trợ lý Tiểu Mai
đang đứng đợi ở cửa, nhìn thấy cô vừa thở phào vừa chạy tới: “Luật sư Diệp, em
lại cứ tưởng chị lại xảy ra chuyện gì”.
Thành Chí Đông cũng nhảy xuống xe, đưa tay kéo cô lại từ phía sau, “Em đừng
đi nhanh như thế, cẩn thận kẻo ngã”.
“Em đã lớn rồi”. Nhanh chóng lấy lại phong thái thường ngày, Diệp Tề Mi
giật tay ra từ chối.
“Nhớ ăn cơm trưa, chiều anh đến đón em”.
“Anh? Đợi anh xong việc thì em cũng đã bò được về đến nhà rồi”.
Bị cô chọc giận, anh lớn tiếng: “Anh đã nói đến đón em, có được không hả?”.
Đã quen với tính cách của anh nên không đợi Thành Chí Đông nói hết, cô vội
đưa tay bịt chặt tai, một tay vẫn bị anh túm chặt, tay kia ra sức ôm lấy tai,
Tiểu Mai đứng bên cạnh thất sắc, tình huống này… cô lén cắn ngón tay, đau mà,
không phải mơ.
Cuối cùng quý ngài kẻ cướp cũng đã rời đi, Diệp Tề Mi quay người bước nhanh
lên lầu, Tiểu Mai cố gắng đuổi theo phía sau: “Luật sư Diệp, không cần vội nữa,
cô Ân đó đã đi rồi”.
Bước chân chậm lại, cô thở dài: “Vậy sao? Phải chờ lâu như vậy cô ấy tức
giận cũng là đúng thôi, vậy tôi lên trên gọi điện xin lỗi rồi tới chỗ cô ấy
vậy”.
“Không phải đâu chị, cô ấy không tức giận, chỉ nói là không khỏe nên về
trước. À phải rồi, cô ấy còn nói chút nữa sẽ cho lái xe tới đón chị tới nhà cô
ấy nói chuyện”.
Đã bước vào trong thang máy, nghe thấy vậy Diệp Tề Mi quay sang hỏi: “Lái
xe?”.
“Vâng”. Tiểu Mai gật đầu rất mạnh, vẻ mặt cô nàng mơ màng: “Cô Ân đó rất có
khí chất, ăn mặc cũng đẹp, chị gặp là biết thôi”.
Vậy sao? Tiểu Mai làm việc với cô đã vài năm nay rồi, những quý bà quý cô
giàu sang gặp không ít, hiếm khi nghe thấy cô ấy khen ngợi một cô gái mới chỉ
gặp mặt một lần, Diệp Tề Mi vừa nhún vai vừa ra khỏi thang máy, vào thẳng văn
phòng mở máy tính tìm tài liệu.
Vừa mở được giấy ủy quyền mới nhận tuần trước, điện thoại nội bộ reo vang,
giọng Tiểu Mai vang lên: “Luật sư Diệp, lái xe của cô Ân đến rồi, em yêu cầu
anh ta đợi nhé?”.
Cô đọc lướt những nội dung chính hiện lên trên màn hình, rất đơn giản, chỉ
có một điểm khiến cô hơi nhíu mày, thì ra việc li hôn là do bên nữ chủ động đề
nghị, cô Ân này quả thật rất khác người.
Cô cúi đầu trả lời trợ lý: “Nói với
anh ta chị xuống ngay”.
Nói xong cô gập máy tính lại, chiếc tủ đứng trong phòng treo sẵn áo vest,
cô khoác vào, lúc bước ra ngoài đưa tay lên vén tóc ra sau tai.
Cô Ân đặc biệt khác người đó có chút khiến cô kì vọng.
Là một nữ tài xế, lúc lái xe đeo găng tay trắng, không nói lời nào.
Diệp Tề Mi cũng đang có điều phải suy nghĩ, mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ
thẫn thờ.
Chiếc xe lao thẳng về phía ngoại ô thành phố, một màu xanh mướt lướt qua,
chạy dọc theo bên đường là một dòng sông trong mát, không khí thật dễ chịu, cô
hạ cửa kính xuống một chút, hít một hơi thật sâu.
“Cẩn thận gió lớn”. Cô tài xế nhắc nhỏ, cẩn thận giảm tốc độ xe.
“Cô Trương, xin lỗi, tôi sẽ đóng lại ngay”.
Phía trước có tiếng cười nhỏ, “Nghe những lời đó tôi thật sự thấy không
quen, luật sư Diệp không cần khách sáo, cứ gọi tôi là A Đệ được rồi”.
“A Đệ?”.
“Tôi tên Chiêu Đệ, mọi người thường quen gọi là A Đệ”.
Tên như vậy rất nhiều, cô rất tự nhiên hỏi: “Chiêu Đệ, cô có em trai
không?”.
“Không, nhưng có Phán Đệ (mong có em trai) và Nghênh Đệ (chào đón em
trai)”. Nói xong hai người đều bật cười, sau đó là thở dài.
Thở dài xong cô tài xế lại hỏi, có vẻ ngập ngừng: “Luật sư Diệp, ra tòa
nhất định phải li hôn sao?”.
Lạ thật, tài xế nhìn thẳng vào cô từ gương chiếu hậu.
“Thật ra, ông chủ cũng là người tốt”. Cô ấy nói tiếp giọng rất nhỏ, nói
được nửa câu thấy có lẽ không đúng nên im lặng.
Cũng may vừa lúc đó thì tới nơi, khu biệt thự thấp thoáng hiện ra phía cuối
con đường, cổng lớn mở rộng, xe lướt về phía trước, thanh barie tự động kéo
lên, nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh hành lễ, đường khá rộng, hai bên trồng rất
nhiều cây xanh, một tòa nhà lớn hiện ra, tiếp theo đó là một thảm cỏ rộng, cách
một khoảng cách khá xa nữa mới nhìn thấy tòa nhà tiếp theo.
Nơi này đúng là rất tốt, giữa đêm vợ chồng mà có đánh cãi nhau, thậm chí
trong cơn tức giận có lỡ tay giết người cũng chẳng ai biết.
Ngôi biệt thự này được sơn màu tro nhạt, trước cửa có thảm cỏ, trồng xen cả
hoa, sắc hoa tươi thắm giữa tiết trời mùa hạ nhìn rất bắt mắt.
Cửa nhà xe tự động mở, đợi tài xế đỗ xe xong, một bác mặc bộ đồng phục màu
trắng chạy lại: “A Đệ, cháu về rồi đấy à, bà chủ đang đợi”.
A Đệ ra mở cửa xe: “Đây mới là cô Trương, mời luật sư Diệp xuống xe”.
Cô Trương này rõ ràng là mồm mép hơn A Đệ nhiều, từ gara vào nhà nói không
ngớt.
“Cô luật sư, cô hãy khuyên bà chủ của chúng tôi đừng li hôn nữa. Làm gì có
đôi vợ chồng nào không cãi nhau, cứ cho là ông chủ có lỗi thì cũng có thể sửa
chữa mà. Vợ chồng là oan gia, mỗi người nhượng bộ một tí chẳng phải tốt hơn
sao?”.
Cảm giác như có điều gì đó không thể lí giải nổi, thường thì thân chủ nếu
đã quyết định mời cô làm luật sư, quan hệ vợ chồng giữa bọn họ đã đến mức như
nước với lửa, trở mặt thành kẻ thù rồi, nhà này thật lạ, còn chưa gặp mặt thân
chủ nhưng đã có hai người liên tục xin cô khuyên can.
Cửa phòng khách khép hờ, còn chưa đi đến gần đã nghe thấy tiếng phụ nữ cất
lên: “Là luật sư Diệp phải không? Mời vào trong”.
Một mặt tường của phòng khách được dựng bằng vách kính trong suốt, phía sau
đó là một hoa viên, thảm cỏ xanh chan hòa trải dài, lan rộng ra tới cả mặt hồ
trong lành yên ả. Ánh nắng rực rỡ, một thân hình mảnh dẻ ngồi ở sofa lập tức
đứng dậy, thân mật bắt tay cô, cái nắm tay rất chặt, móng tay sáng bóng.
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào cô gái họ
Ân, lời Tiểu Mai nhận xét quả là không sai.
Cô ấy có mái tóc ngắn, khuôn mặt thanh tú, chiếc cằm hơi tròn, khi nhìn
thẳng vào người đối diện ánh mắt rất bình thản, hoàn toàn không thể nhận ra đây
là một người phụ nữ đang phải trải qua giai đoạn biến động trong hôn nhân, quả
nhiên rất có khí chất, cô thích những người như thế.
“Chào chị, tôi là Ân Như”. Cô ấy mỉm cười rồi ra hiệu mời cô ngồi.
“Chào chị, tôi là Diệp Tề Mi, sáng nay tôi tới muộn đã làm mất thời gian
của chị, thật ngại quá”. Gật đầu đáp lại, Diệp Tề Mi nói lời xin lỗi.
“Không sao. Giờ tôi rất rảnh”. Cô ấy mỉm cười chua chát, gọi cô Trương mang
nước lên.
“Tôi đã xem qua thư ủy thác, chị có
thể nói rõ hơn về nội dung khởi tố không? Nếu vấn đề là tranh chấp tài sản, hai
bên đã từng thương lượng chưa?”.
“Không phải vấn đề tài sản. Tôi chỉ muốn tòa nhanh chóng đồng ý cho chúng
tôi li hôn”.
“Đối phương không đồng ý sao?”.
Cô Ân trầm ngâm.
Cũng đúng thôi, nếu thuận lợi thì còn mời luật sư làm gì. Nghĩ một lúc Diệp
Tề Mi lại hỏi, thấy cũng có chút tàn nhẫn, nhưng đây là trình tự bắt buộc: “Có
xảy ra bạo lực gia đình không?”.
Mỉm cười, tay áo của Ân Như rất rộng, mềm mại phủ trên cổ tay, lúc này mới
từ từ vén lên: “Thế này có được tính không?”.
Một vệt hằn đỏ, nhức nhối đập thẳng vào mắt cô, Diệp Tề Mi nhíu mày hỏi:
“Những chỗ khác thì sao? Đã đến bệnh viện kiểm tra thương tật chưa? Cái này có
thể làm chứng cứ”.
Bên ngoài vọng vào tiếng bước chân gấp gáp, sau đó cửa bị đẩy mạnh rầm một
tiếng, “Ân Như, em đừng có mơ!”.
Bị giật mình, theo phản xạ Diệp Tề Mi đứng bật dậy quay người lại nhìn.
Một người đàn ông nước da đen sạm xộc vào, sải bước rất nhanh, bộ dạng hung
hăng chỉ vài bước đã đứng trước mặt họ.
Cảm giác không ổn, cô vội vàng nói: “Này anh, hành vi bạo lực gia đình là
phạm pháp”.
Dường như giờ mới nhận ra sự có mặt của cô, người đàn ông đó nhíu mắt lại
liếc sang, giọng nói nguy hiểm: “Cô chính là vị luật sư đó?”.
“Đúng, tôi là luật sư”. Mặc dù hơi nghiêng người về phía sau, nhưng cô cố
tỏ ra điềm tĩnh.
“Được”. Anh ta cũng xắn ống tay áo lên.
Vẫn cầm chiếc túi xách trên tay, phản ứng đầu tiên của Diệp Tề Mi là muốn
thò tay vào lấy dùi cui điện ra, nhưng câu nói tiếp theo của anh ta khiến cô
sững lại không thốt lên lời.
Tay áo vừa được xắn lên, trên cánh tay rắn chắc lực lưỡng chằng chịt những
vệt lằn đỏ, nhìn rất thảm hại: “Bạo lực gia đình phải không? Phiền cô nói lại
với cô ấy lần nữa, đấy là hành vi phạm pháp”.
“Mặc kệ anh ta, chúng ta ra ngoài nói chuyện”. Không thèm để ý tới sự có
mặt của chồng mình, Ân Như kéo cô đi ra phía cửa.
“Em đứng lại”. Người đàn ông đó đưa tay ra kéo.
“Liêm Vân, anh buông tay ra”.
Giọng anh ta khá lớn, lời nói nghiêm nghị,
nhưng khi liếc nhìn anh ta, thấy rất rõ sự khẩn thiết sáng rực lên trong ánh
mắt, không muốn nhiều chuyện, nhưng quả thật anh ta khiến Diệp Tề Mi nhớ đến
một người.
Luôn là người có phản ứng khá nhanh nhẹn,
Diệp Tề Mi liền đưa tay ra ngăn cản anh ta hành động tiếp: “Anh Liêm, xin hãy
để tôi tìm hiểu tình hình trước đã”.
“Cô là luật sư, có gì mà phải tìm hiểu? Tôi
không đồng ý li hôn”.
“Tôi còn chưa quyết định có chấp nhận ủy
thác hay không, chỉ muốn nói với cô Ân đây vài câu”.
“Cô ấy là bà Liêm”.
Anh ta hét lớn, hai người phụ nữ không hẹn mà cùng đưa tay lên bịt chặt
tai, sau đó quay sang nhìn nhau, ánh mắt như gặp được tri kỉ.
Cuối cùng thoát thân an toàn là bởi vì đúng lúc ấy điện thoại của Liêm Vân
vang lên, anh ta nhất định không chịu buông tay, ấn nút tắt, nhưng tiếng chuông
lại tiếp tục reo.
Ân Như cười nhạt: “Anh không sợ xảy ra án mạng?”.
Anh ta tức giận, dúi điện thoại vào tay Ân Như, “Em tự nghe đi”.
Ân Như hất ra: “Tôi không có hứng”.
Cảm giác như đang được xem kịch, Diệp Tề Mi sốt ruột đưa tay lên nhìn đồng
hồ, thời gian của cô quý hơn vàng, bao nhiêu hiếu kì tự nhiên tan biến hết, cô
đưa tay ra nhặt chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông liên hồi: “Tôi nghe nhé?”.
Không ai trả lời, cô bắt máy thật.
Vừa bắt máy đã nghe một tràng tiếng địa phương, giọng nói rất vang, có vẻ
gấp gáp, cũng may cô nghe hiểu được nội dung đại khái, “Anh Liêm, cuộc điện thoại
này anh phải nghe”.
Hai người kia vẫn còn đang hằm hằm nhìn nhau nghe thấy vậy liền cùng quay
sang nhìn cô, cô lạnh lùng nói tiếp: “Hình như ở nhà máy xảy ra chuyện gì đó,
anh mà không nghe e là xảy ra án mạng thật đấy”.
Liêm Vân vội vàng rời đi, trước khi đi còn dùng ánh mắt cảnh cáo lần lượt
nhìn hai người phụ nữ, sau khi anh ta đi khỏi, Ân Như thở dài, sau đó nhìn cô
cười ngượng ngập.
Người phụ nữ trước mặt đã lấy lại được dáng vẻ xinh đẹp lạnh lùng như lúc
mới gặp, cảm thấy hơi lạ, Diệp Tề Mi nhíu mày hỏi: “Hai người thật sự muốn li
hôn?”.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện”. Cô ấy nói xong liền bước ra ngoài.

