Nữ hoàng tin đồn - Chương 09 - Phần 2

Thì
ra cô ấy tự tin như vậy là có lý do của nó.

Nếu
nói trước đây anh tưởng rằng quan điểm về giá trị của cô khác với người bình
thường, tuy nhiên, khi họ ở chung dưới một mái nhà, anh đã dần thay đổi suy
nghĩ này.

Tố
chất của một con người có thể biểu hiện qua những chi tiết nhỏ trong cuộc sống
hàng ngày. Mặc dù cô có thể tự làm một số việc, tuy nhiên, cô lại rất thản
nhiên trước sự phục vụ của người khác, hoàn toàn không có chút gì là mất tự
nhiên, điều đó chứng tỏ cô đã quen với việc được người khác phục vụ. Cô không hề
bận tâm đến những bữa tối hay bữa tiệc sang trọng được chuẩn bị kỹ lưỡng, coi
nó như bình thường, dường như chưa từng thấy cô khen cái gì, điều đó chứng tỏ đối
với cô tất cả những thứ hoàn mỹ không phải là cái gì đó xa lạ. Nếu nói tất cả
những điều đó là cô cố vờ như bình tĩnh, vậy thì anh sẽ phục sát đất ca tụng
tài năng diễn xuất của cô.

Anh
vẫn chưa biết rõ về lai lịch, xuất thân của cô nhưng có một điều có thể chắc chắn
rằng cô không phải là cô gái Lọ Lem mà giới truyền thông đã nói. Tuy nhiên, do
chuyện đính hôn của họ giống như một vở hài kịch khiến anh không tiện hỏi nhiều,
nếu không cô sẽ nghĩ rằng anh yêu đơn phương, hơn nữa, làm như vậy là không tôn
trọng đời tư của cô. Dĩ nhiên, xét theo một khía cạnh khác, anh cũng không giống
như những kẻ săn tin chuyên bới móc những chuyện riêng tư của người khác, công
việc của anh rất bận, thời gian có hạn, không thể suốt ngày băn khoăn về thân
phận của một người phụ nữ…

Nhưng
dù thế nào đi nữa thì cho đến bây giờ, cô vẫn là vợ sắp cưới của Đường Ca Nam
anh đây, chỉ cần biết điều đó là đủ.

Chỉ
có điều… Haizz, dù sao thì xung quanh cũng không có ai, cũng phải thừa nhận rằng
sự biến đổi thân phận bất ngờ của cô cũng khiến anh cảm thấy “sốc”.

Người
bạn cao quý mà Jennifer nói, rốt cuộc cao quý đến mức nào?


ấy là người Vũ Minh, sao lại có quan hệ với Jennifer? Cô ấy và Phương Quân Hạo
là thanh mai trúc mã, nhưng Phương Quân Hạo…

Dường
như là lớn lên ở nước ngoài?

Anh
cũng không rõ lắm.

Anh
có thể trực tiếp đi hỏi cô nhưng lại thiếu lời mở đầu thích hợp. Chẳng nhẽ dùng
giọng điệu của cảnh sát, cố tỏ ra bình tĩnh và hỏi: “Thành thật sẽ được miễn tội,
nếu không để chúng tôi điều tra ra thì tội sẽ nặng hơn”, hay là đùng đùng nổi
giận giống như người chồng bị lừa dối đi hỏi tội vợ mình hoặc anh nên tỏ ra vô
cùng vui mừng, khoa chân múa tay? Vì cả hai vẫn chưa có tình cảm sâu đậm với
nhau nên cách nào cũng thật nực cười.

Khóe miệng Đường Ca Nam run run,
anh nhếch mép mỉm cười.

Anh rút điện thoại, tìm trong danh
bạ số điện thoại của cô nhưng chần chừ một lúc, cuối cùng anh không ấn nút gọi.

Haizz, thôi vậy, đợi đến lúc nào gặp
thì nói.

Cảm giác những tiếng ồn ào phía sau
dường như đã dịu bớt, anh xoay người định quay về hội trường, vừa đến cửa suýt
thì va vào một người. Đối phương cũng rất ngạc nhiên.

Đợi sau khi họ nhìn rõ mặt nhau thì
cả hai đều không khỏi sững người lại.

“Dạo này em khỏe chứ?”. Im lặng vài
giây, Đường Ca Nam nói trước.

Tuy anh chưa từng hứa hẹn gì với cô
ta nhưng khi nhìn thấy cô ta, anh vẫn khó tránh khỏi cảm thấy áy náy.

Dường như trong mỗi người đàn ông đều
tiềm ẩn chút gì đó của sự đa tình, tự thấy cần thiết phải chịu trách nhiệm với
người phụ nữ xưa đã từng hồn bay phách lạc vì mình. Có phải là người phụ nữ xưa
hay không thì cần phải xem xét lại, còn hồn bay phách lạc thì có chút hơi quá,
dù rằng sắc mặt của Hạ Dao thực sự rất kém.

Cô ta gần như cười ai oán: “Rất khỏe”.

Không biết có phải vì tài diễn xuất
quá xuất sắc hay vì tính cách vốn có mà vẻ kiên cường ấy của cô ẩn chứa một
chút gì đó của sự yếu đuối khiến người khác không thể làm ngơ được. Có lẽ là do
nghiệp diễn mà từng cử chỉ của cô, một ánh mắt, một nụ cười đều có thể mang lại
cho người ta cảm giác khó mà đoán biết được. Cái kiểu làm ra vẻ nhưng lại khiến
người ta thấy bị chòng ghẹo đã ăn sâu vào máu của cô ta. Trong những lời nói cử
chỉ hàng ngày, dù vô tình hay không thì cũng biểu lộ một chút ra ngoài. Chính
điều đó đã tạo nên sức hút đặc biệt của cô ta, đàn ông thì thấy bị trêu đùa còn
phụ nữ lại rất muốn lấy cô ta làm gương… Dù là những người phụ nữ tự cho mình
là nghiêm túc thì tận sâu trong đáy lòng cũng không khỏi ngưỡng mộ những người
phụ nữ không nghiêm túc, huống hồ Hạ Dao quyết không phải là không nghiêm túc,
chỉ vì cô quá gợi cảm mà thôi.

Đường Ca Nam đã quen với thái độ ấy
của cô ta, nhưng vẫn kiếm chuyện làm quà: “Ừ, sắc mặt của em không tốt lắm, chú
ý giữ sức khỏe”.

Hạ Dao mỉm cười và nói: “Làm nghề của
chúng em, nhìn bề ngoài thì huy hoàng nhưng trên thực tế thì cũng chẳng khác
nào làm thân trâu ngựa, mệt muốn chết, thời tiết lạnh giá, đạo diễn nói một
câu, dù là sông băng thì cũng phải nhảy xuống, làm sao có thể nói đến hai chữ
“nghỉ ngơi” được? Người khác không biết sự gian khổ của bạn, ngưỡng mộ bạn được
ở nhà lầu, đi xe hơi, mặc đồ hiệu, giao lưu với những người giàu có, thực ra…”.

Đường Ca Nam đang vội đi, không ngờ
bỗng nhiên cô ta lại phàn nàn kể khổ, hơn nữa càng nói càng thấy có gì đó không
đúng, dường như có ý gì đó ngấm ngầm hại người nên vội nói: “Xin lỗi, anh hẹn vợ
sắp cưới của anh ăn tối, lần sau nói chuyện nhé”.

Nói xong anh không nhìn sắc mặt của
Hạ Dao mà vội vàng bỏ đi, thậm chí còn không chào cả nhà tổ chức.

Đường Ca Nam lái xe đến nhà hàng Đường
Triều, đây là nhà hàng cao cấp nằm trên đỉnh núi Nhạn Đãng, nổi tiếng bởi phong
cách tao nhã, không gian lãng mạn. Anh theo nhân viên đi qua phòng ăn ngập tràn
hương hoa hồng tự nhiên, đến chỗ ngồi đã đặt trước nhưng không thấy ai.

Anh vội nhìn nhân viên phục vụ và hỏi:
“Cô Phong không đến sao?”.

Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Không ạ”.

Đường Ca Nam vội rút điện thoại gọi
điện cho cô. Một giọng nói phụ nữ ngọt ngào nói với anh rằng cô đã tắt máy,
nhưng để lại lời nhắn cho anh.

Ngoài giọng nói của Phong Bình còn
lẫn tiếng gió dữ dội: “Anh Nam, em xin lỗi, lẽ ra em nên nói chuyện này với anh
sau bữa ăn nhưng theo thông tin dự báo thời tiết mới nhất, nửa đêm sẽ có một khối
không khí lạnh tràn về, vì vậy máy bay phải cất cánh trước, em sẽ giải thích
chuyện này. Dĩ nhiên, anh cũng có thể gọi điện cho em vào giờ này ngày mai. Cuối
cùng em muốn nói tối nay anh phát biểu rất hay”.

Đường Ca Nam dở khóc dở cười, anh
cúp điện thoại, cảm thấy khó hiểu, bối rối, không biết nên làm thế nào, lại cảm
giác có người đang nhìn anh. Là người nổi tiếng, anh đã quen với việc được người
khác chú ý tới. Chỉ có điều trong buổi tối ngày hôm nay thì điều đó khiến anh cảm
thấy rất khó xử.

Những bàn xung quanh đều có đôi cả,
họ thì thầm nói chuyện tình cảm với nhau, chỉ có anh là cô đơn một mình. Thật
đáng ghét. Có người dám bỏ bom anh? Lại còn vào đúng ngày Valentine, hơn nữa
anh bị chính vợ sắp cưới của mình bỏ bom, bạn nói xem thế là thế nào? May mà không
có phóng viên, nếu không thì họ sẽ chuyện bé xé ra to, liên tưởng hùng hồn.

Tuy không gian nhà hàng rất đẹp, rất
lãng mạn, đồ ăn rất ngon nhưng quả thực Đường Ca Nam không có dũng khí ngồi ăn
một mình, đành phải buồn bực ra về.

Có thể dự đoán được rằng ngày mai
báo chí sẽ được một phen náo nhiệt như thế nào, không biết chừng tối nay đã bắt
đầu phát điên lên rồi.

Sau khi về nhà, anh lên mạng đọc
tin tức, quả nhiên một trang web nổi tiếng trong nước đã bắt đầu tung tin.
Ngoài chuyện bẽ mặt của chị em nhà họ Chu, điểm nóng thảo luận tập trung vào
người bạn của Jennifer và chiếc áo khoác đó. Dự đoán của mọi người hết sức ly kỳ,
sáng tạo, suy đoán khoa trương, anh đọc mà cười vỡ cả bụng, nỗi buồn bực trong
lòng bốc chốc tiêu tan.

Chỉ có điều khi tắt máy tính, leo
lên giường ngủ anh lại suy nghĩ, trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được, cuối cùng
anh quyết định chạy sang phòng Phong Bình kiểm tra, mặc dù biết rằng làm như vậy
là vô liêm sỉ.

Không thấy có gì bất thường.

Phòng để đồ gần hai mươi mét vuông,
quần áo không nhiều, nhiều nhất là màu đen trắng, sau đó đến xanh lá cây nhạt,
xanh da trời. Giày không phải là ít, dường như bày kín giá để giày, ước chừng
có khoảng gần trăm đôi, ngoài ra còn có hơn ba mươi chiếc kính, các loại túi
xách, hơn chục hộp trang sức tinh xảo xếp ngay ngắn trên bàn, trong đó có một
chiếc hộp vuông to, mở nắp, bên trong là đôi hoa tai kim cương màu xanh lam,
hình dạng giống như giọt nước mắt, không cần phải nói, chắc chắn giá không rẻ
chút nào.

Đường Ca Nam nhìn những đồ vật ấy,
không hiểu vì sao bỗng nhiên nhớ lại hồi còn nhỏ, có một lần vào phòng thay đồ
của mẹ. Đối với cậu bé như anh, đó là một nơi rất thần bí, đầy sức hút. Khi trưởng
thành, anh đã từng chờ phụ nữ thay đồ nhưng chưa từng bước chân vào phòng riêng
của phụ nữ. So với tủ quần áo của mình thì cảnh tượng này đã đủ khiến anh kinh
ngạc lắm rồi.

Anh về phòng ngủ, ngồi lên giường,
không kiềm chế được lại mở lời nhắn kia ra nghe lại một lần nữa, sau đó nhận ra
rằng cô ấy đã đáp máy bay riêng, hơn nữa thời gian bay không phải là ngắn. Vậy
thì điểm đến của cô sẽ là đâu đây? Anh không thể nghĩ ra được, chỉ biết thở dài
một tiếng rồi nằm xuống giường, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà suy tư.

Chiếc chăn mềm mại tỏa hương thơm dịu
nhẹ, Đường Ca Nam nằm một lúc, anh ngạc nhiên phát hiện ra rằng giường của
Phong Bình mềm mại và dễ chịu hơn giường của mình rất nhiều. Để khẳng định lại
cảm giác ấy, anh thay đổi nhiều tư thế nằm, lộn từ đầu giường đến cuối giường,
cuối cùng rút ra kết luận là giường của cô ấy dễ chịu hơn giường của mình.

Thật vô lý, sao giường ở phòng
khách lại dễ chịu hơn phòng ngủ chính được? Anh nhớ lại ngày đầu tiên Phong
Bình chuyển đến đây, chính là buổi sáng ngày thứ hai sau khi họ quyết định đính
hôn.

Hai người ngồi ăn sáng, anh hỏi: “Tối
qua em ngủ có ngon không?”.

Cô nhíu mày lắc đầu, trả lời anh bằng
giọng nghẹt mũi khi bị cảm cúm: “Rất kinh khủng”.

Lúc ấy anh rất ngạc nhiên, không ngờ
cô lại thẳng thắn như vậy.

Cô cảm nhận được sự ngạc nhiên của
anh, cô chớp mắt rồi cười và nói: “Yên tâm, em sẽ không nói với người khác là gối
nhà anh cứng như đá đâu”.

Anh cũng chỉ có thể cười và nói:
“Em cúm rồi, để anh bảo người mang thuốc cho em…”.

Cô vội ngăn lại: “Không cần đâu, em
có khả năng tự phục hồi”.

Câu nói ấy khiến anh không nhịn được
cười.

Cô thản nhiên lấy một miếng bánh
mì, liếc nhìn anh, sau đó vừa ung dung phết bơ lên bánh mì vừa nói: “Em biết,
được kết hôn với em là niềm mơ ước của rất nhiều đàn ông, nhưng anh không cần tỏ
ra hưng phấn như vậy đâu…”.

Cuối cùng, anh không thể kiềm chế
được, cốc sữa vừa đưa lên miệng liền sặc đổ ra ngoài khiến anh ho đến đỏ cả mặt.

Lúc ấy, anh tưởng rằng đó là khiếu
hài hước của cô, cảm thấy cô rất đáng yêu và anh cũng rất vui. Bây giờ nhớ lại
mới biết vốn dĩ người ta nói thẳng nói thật, không hề có ý gây cười. Haizz.

Tâm trạng của Đường Ca Nam thật khó
diễn tả thành lời, cứ... rối tinh rối mù, không chịu được, anh hồi tưởng lại
chuyện của hai người từ đầu đến cuối. Tuy cô ấy không trực tiếp nói mình là ai
nhưng qua mấy lần nói chuyện cô đã gián tiếp bộc lộ thân phận của mình, chỉ có
điều anh không nhận ra mà thôi.

A!

Đầu anh như sắp nổ tung ra, lấy
chăn trùm kín đầu, không muốn nhớ lại những chuyện rối rắm ấy nữa.

Lần này thì ngủ thật.

Sáng hôm sau, anh mơ màng mở mắt,
thấy có gì đó khang khác, biết mình đã ngủ nhầm giường nhưng quả thực chiếc giường
quá thoải mái, anh vươn mình hai cái nhưng vẫn không muốn ngồi dậy, lúc hít thở
bỗng nhiên ngửi thấy bên gối có mùi thơm nồng nàn, mở mắt ra thì thấy dưới gối
lộ ra một góc của bộ váy ngủ màu hồng phấn. Anh rút ra thì thấy có thêm một thứ
khác, áo ngực màu hồng phấn.

Lần này thì anh tỉnh thật, mắt anh
sáng lên, nhưng trong lòng vẫn hy vọng mình vẫn chưa tỉnh, nỗi chán ngán vì phải
thức dậy sau một giấc mộng đẹp len lỏi vào đầu. Chỉ có điều, anh lập tức ý thức
được rằng ý nghĩ của mình quá hèn hạ nên vội bật dậy khỏi giường như bị điện giật
vậy.

Khi quay về phòng vệ sinh của mình
đánh răng rửa mặt, anh nghĩ đến một vấn đề hết sức nghiêm túc: Có vẻ như một thời
gian rất dài không có cái ấy rồi. Khụ khụ, cái đó tuy không thể thay cơm được
nhưng nếu lâu quá mà không có thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Sau khi sửa sang xong, anh xuống dưới
nhà ăn sáng, vì dậy muộn nên đành phải mang báo vào xe đọc.

Hai chị em nhà họ Chu xuất hiện
trên mặt báo, huy hoàng chẳng kém gì Jennifer. Tuy nhiên, chủ nhân của chiếc áo
khoác da báo vẫn nằm trong dự đoán, không hề có một chút thông tin có giá trị
nào.

Đường Ca Nam vứt tờ báo xuống,
trong lòng cảm thấy thật nực cười. Vợ sắp cưới của mình là ai, bản thân mình
cũng không rõ, lại còn mong đợi báo chí mang thông tin đến cho mình, chuyện này
mà truyền ra ngoài chắc người ta cười rụng răng mất.

Anh đang tự cười mình thì bỗng
nhiên điện thoại đổ chuông.

Màn hình hiện số của Chu Thiên Hựu.
Vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng khàn khàn của anh ta, chắc chắn là vì chuyện tối
qua mà suy nghĩ đến mất ngủ.

“Ca Nam, mới sáng sớm đã làm phiền
cậu, thật ngại quá”.

“Không có gì”.

“Tôi muốn nhận tội với cậu”, Chu
Thiên Hựu thẳng thắn nói, “Chuyện tối qua cậu thấy rồi đấy, tôi thực sự cảm thấy
rất xấu hổ…”.

“À, vâng, đúng là không lường trước
được…”. Đường Ca Nam không biết đỡ lời thế nào, đành phải nói mập mờ.

“Tối qua Tân Trúc đã nói cho tôi
nghe toàn bộ sự việc. Tôi thực sự không biết nó lại làm chuyện đáng xấu hổ ấy,
thực sự là rất có lỗi với cô Phong. Nếu cậu không để ý thì tối nay tôi muốn mời
cậu và cô Phong ăn bữa cơm để Tân Trúc nhận tội trước mặt cô Phong”.

“Chuyện này e rằng không thể…”.

“Ca Nam, xin hãy nể tình hai nhà
chúng ta…”.

“Anh Chu, anh hiểu lầm rồi”, Đường
Ca Nam ngắt lời anh ta và giải thích, “Hiện tại Phong Bình không ở trong nước”.

“Vậy…”, Chu Thiên Hựu chần chừ một
lúc rồi nói, “Vậy thì Ca Nam này, cậu có thể giải thích với giới truyền thông,
về chiếc áo ấy…”. Anh ta không nói tiếp nhưng Đường Ca Nam đã hiểu ý của anh
ta.

Chiếc áo ấy không là cái gì,
Jennifer không là cái gì, nhưng nhà họ Chu là gia tộc có máu mặt ở thành phố
Thánh Anh này, không thể để mất mặt như vậy được, bằng giá nào cũng phải che đậy
sự việc này. Chỉ có điều, Chu Thiên Hựu tìm nhầm người rồi. Anh cũng không biết
Phong Bình sẽ có thái độ như thế nào. Tuy cô là vợ sắp cưới của anh, nhưng tình
cảm thì vẫn chưa sâu đậm như trên danh nghĩa, anh cũng không thể quyết định
thay cô. Nhưng không thể nói thẳng điều đó cho Chu Thiên Hựu biết được, có nói
thì Chu Thiên Hựu cũng không tin, không biết chừng còn nghĩ là anh có ý từ chối.

Thẳng thắn mà nói anh sẽ không bao
giờ để bụng chuyện nhỏ nhặt này, tuy nhiên, con gái vốn tính ích kỷ, so đo, ai
biết được Phong Bình sẽ thế nào, thôi thì cố gắng nói giảm nói tránh.

“Anh Chu, hiện tại Phong Bình vẫn
chưa biết chuyện này, lát nữa tôi sẽ liên lạc với cô ấy rồi thông báo cho anh”.

“Ca Nam, nhờ cả vào cậu đấy”. Chu
Thiên Hựu vội vã cảm ơn.

Anh ta cúp máy, gườm gườm nhìn hai
cô em thê thảm trên sofa, đúng là không thể nhẫn nhịn được. Nhưng cần mắng chửi
thì đã mắng chửi rồi, cần giáo huấn thì cũng giáo huấn rồi, hai chị em cãi nhau
thì cũng cãi nhau rồi, nói nhiều cũng vô ích. Mọi người đều không chợp mắt, bây
giờ đọc báo xong lại thấy bình tĩnh hơn.

Chu Nhã Bá đã ngáp lên ngáp xuống
không ngừng, muốn đi ngủ từ lâu rồi, chỉ vì sắc mặt của bà chị quá khó coi nên
cố gắng chịu đựng.

Chu Tân Trúc ngồi ngây ra, dường
như đang suy nghĩ điều gì đó, cố gắng lật lại những ký ức có liên quan đến
Phong Bình, quả thực là không phát hiện thấy điểm đặc biệt của cô ta. Cô không
thể hiểu được, một người phụ nữ dựa vào đàn ông để thăng tiến như cô ta sao có
thể bỗng nhiên trở thành người bạn cao quý của Jennifer? Chắc chắn là có vấn đề
gì đó. Quá trình nghị luận này không chặt chẽ chút nào. Cô có luận điểm, chỉ có
điều chưa tìm ra được luận chứng nào đủ lớn để chứng minh cho nó.

Cô không cam tâm!

Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cô thất
bại trong chuyện gì, bỗng nhiên lúc này gặp phải thất bại lần đầu tiên trong đời,
đối thủ lại là người mà cô không coi ra gì. Nỗi tức giận này quả là khó “nuốt”.
Cô không phục, thực sự không phục!

Báo cáo nội dung xấu